-
Chương 345-347
Chương 345 Thăng cấp
Hắn mặc một thân vải trắng thô, mái đầu tóc dài thả tung trong gió, trên tay là thanh Kinh Hồng Kiếm sắc lạnh đang chĩa thẳng lên trời, bá đạo sừng sững.
Đôi mắt của mọi người dần dần ánh lên tia run sợ, những gì họ được chứng kiến tiếp theo sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
Yến Hàn đứng bất động trong góc của Tây sương viện, chỉ là biểu cảm lại vô cùng phức tạp, hắn ta dường như hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên chạm mặt Cố Thiên Mệnh, hắn ta, một lần nữa cảm nhận được hơi thở hờ hững hạ mặt nhìn xuống thiên hạ chúng sinh kia.
Huyền khí trên cơ thể Cố Thiên Mệnh chậm rãi dao động, tu vi Linh Huyền hậu kỳ bùng phát trước mắt mọi người, tuy nhiên hơi thở và khí thế hoàn toàn không thể so sánh với sức mạnh của cảnh giới Linh Huyền.
Cố Thiên Mệnh hờ hững nhìn lên vòm trời, khàn giọng gầm lên: "Kiếp này ta vốn không muốn kết thành nhân quả với ngươi, nhưng nếu ngươi đã nhất quyết ép ta lên con đường này, ngươi, thực sự tưởng rằng ta là quả hồng mềm sao?”
Ầm ầm...
Đột nhiên, bầu trời vốn trong xanh vậy mà cuộn lên từng trận sấm rền, dường như muốn đánh sập toàn bộ không gian tĩnh lặng này.
Mấy người ông cụ Cố cũng cảm nhận được không khí càng lúc càng nặng nề, bàn tay nắm chặt của họ đổ đầy mồ hô lạnh, nín thở.
“Ta đã từng có nhân quả với tam thiên đại đạo, có ân có oán, sâu trong linh hồn sớm đã tích tụ các loại đạo ấn, khó mà nói rõ. Đời này, ta trốn tránh khắp nơi, không hề vi phạm đến thiên mệnh, chỉ muốn yên lặng tu hành”.
“Nhưng mà, điều này không có nghĩa là ta sợ ngươi. Suy cho cùng, ngươi cũng chỉ là một hóa thân mà thôi, cho dù có bị dính vào nghiệp chướng thành kẻ địch của ngươi, thì đã sao?”
Cố Thiên Mệnh lại bước thêm 1 bước nữa, linh khí như sóng trong hư không tràn vào cơ thể hắn. Đôi mắt trống rỗng nhìn xuống vạn vật, tĩnh mịch như vực sâu vĩnh hằng, khiến cho các cường giả ẩn nấp khắp thiên hạ đều bừng tỉnh.
Bùng nổ!
Trong nháy mắt, một bước này, Cố Thiên Mệnh đã bước vào cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong, khí thế càng uy nghiêm, áp bách hơn.
Vào lúc này, hàng vạn sinh linh trong toàn bộ kinh thành thậm chí là cả vương quốc Thiên Phong Quốc đều cảm thấy một sức mạnh chưa từng có đang không ngừng trỗi dậy, họ đồng loạt hướng mắt về phía nhà họ Cố.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì đang xảy ra?”, rất nhiều người run rẩy, toát mồ hôi lạnh lẩm bẩm nói.
“Khí thế này, ta cảm thấy như linh hồn của mình sắp chui ra ngoài rồi!”
“Hình như là đến từ phía Cố gia, chẳng lẽ Cố gia có tuyệt thế cường giả ra tay? Bằng không, Thiên Phong Quốc rộng lớn này còn ai có thể có khí thế uy hiếp bậc này?”
Vô số người hướng mắt nhìn, tiếng thảo luận lan khắp các con đường và ngõ hẻm.
Bất kể là hoàng cung hay các đại gia tộc, mọi người đều buông xuống mọi chuyện trong tay, dồn sự chú ý về phía Cố gia, bầu không khí vô cùng trang nghiêp và áp bức.
Cố gia, Tây Sương Viện.
Tu vi của Cố Thiên Mệnh đã đạt đến cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong, khiến cho ông cụ Cố và những người khác thất sắc, kinh ngạc đến tột độ.
Tuy nhiên, Cố Thiên Mệnh không có thời gian chú ý đến những thay đổi trong biểu cảm và suy nghĩ của mọi người. Bước chân hắn không dừng lại, lại bước thêm một bước nữa.
Rầm!
Linh lực vô tận trong hư không tiếp tục rót vào kinh mạch và đan điền trong cơ thể Cố Thiên Mệnh như một dòng suối nhỏ.
Rào cản của cảnh giới Địa Huyền đột nhiên sụp đổ dưới năng lượng tâm linh.
Tu vi của Cố Thiên Mệnh bất ngờ đạt đến cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ.
“Cái gì?”, ông cụ Cố kinh ngạc sửng sốt, Cố Thiên Mệnh vậy mà từ cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong trực tiếp đến Địa Huyền sơ kỳ chỉ trong một hơi thở.
Cảnh giới mà vô số người đang vất vả theo đuổi, ngăn cản rất nhiều thiên kiêu, lại bị Cố Thiên Mệnh vượt qua dễ dàng như vậy?
Bối rối, bàng hoàng, ngỡ ngàng...
Trong lòng mọi người nảy sinh nhiều loại cảm xúc, ngơ ngác nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh.
“Kiếp trước, ta trải qua ngàn vạn năm tu hành, leo lên cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, đứng trên hàng vạn sinh linh và cổ quốc. Ta tức giận, thiên địa kinh hoàng, thế gian sụp đổ. Vậy tại sao ta lại phải sợ thiên đạo của bách quốc chứ?”
Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm trong miệng, con ngươi như ngàn vạn vì sao chiếu sáng dữ dội.
Ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh lại bước lên, giẫm lên khoảng không.
Bây giờ, tu vi của hắn đã đạt đến cảnh gưới Địa Huyền sơ kỳ, có thể đi lại trên không. Cố Thiên Mệnh lúc này giống như một ngọn núi hùng vĩ, in sâu trong mắt mọi người.
“Thiên Mệnh...”
Tất cả mọi người sững sờ, im lặng, bọn họ cảm thấy mình không thể nhìn thấu Cố Thiên Mệnh, chỉ có thể ngước đầu nhìn hắn.
Cố Thiên Mệnh nhìn chằm chằm vào bầu trời với đôi mắt trống rỗng, khí chất trên người hắn lại một lần nữa dâng lên.
Cảnh giới Địa Huyền trung kỳ!
Cố Thiên Mệnh đang sử dụng sức mạnh linh hồn của mình từ kiếp trước để cưỡng ép nâng cao tu vi.
Chương 346 Thiên đạo phẫn nộ
Hắn đã tu luyện kiếm thể đại thành, chỉ vì giờ khắc này, để cho thân thể có thể gánh chịu được lực lượng tu luyện và linh hồn hùng vĩ này.
“A....”, đám người sửng sốt, không phát ra lời, trong lòng chỉ có chấn động cùng các biểu cảm phức tạp.
Ở giữa Cố Thiên Mệnh, thân hình thanh tú của Lý Sương Nhi mặc chiếc váy dài đỏ, vẫn lơ lửng trong không trung, duyên dáng, trẻ trung, tuyệt thế.
Một lúc sau, Cố Thiên Mệnh đã đứng trên khoảng không, mọi người trong kinh thành đều có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.
“Cái đó... hình như là Thiên Vũ Hầu”, một vị võ giả trong quân doanh kinh thành nhìn Cố Thiên Mệnh đang đứng như một điểm đen trong hư không, kinh ngạc nói.
“Mau nhìn xem! Hình như là Hầu gia? Sao hắn lại đứng ở đó? Hắn muốn làm gì?”
“Cố Thiên Mệnh, sao hắn có thể lăng không? Tuy rằng có sức chiến đấu kinh người, nhưng không phải chỉ có cảnh giới Linh Huyền sao?”, trong phía sau hoàng cung, Mạc Tu Ương và vô số người, đều cau mày, nhìn Cố Thiên Mệnh đang đứng trong hư không tự hỏi.
Nhà họ Cố, Cố Thiên Mệnh chậm rãi cúi đầu liếc nhìn Lý Sương Nhi đang lơ lửng, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu.
Sau đó, tay trái hắn bóp ra một đạo quyết, trực tiếp xâm nhập vào linh hồn mỏng manh của Lý Sương Nhi: “Dấu ấn phán xét, hôm nay ta sẽ phá hủy nó!”
Thịch!
Một âm thanh mơ hồ mà lanh lảnh sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi truyền đến, dấu vết đỏ như máu kia dần biến mất, tựa hồ như chưa hề xuất hiện.
Trong một khoảnh khắc, khi Cố Thiên Mệnh phá hủy dấu ấn trong linh hồn Lý Sương Nhi, cả thiên địa đều rơi vào im lặng.
Dần dần, bầu trời trong xanh trở nên tối hơn. Trên đỉnh đầu, giữa những đám mây xanh dường như có một vệt đỏ như máu đang lăn lộn như sắp rơi xuống.
Bùm!
Một âm thanh kinh thiên động địa từ trên trời giáng xuống, khiến cho vô số người ở bách quốc phải rùng mình, cảm thấy toàn thân tràn ngập một khí tức dày đặc.
“Thiên đạo nổi giận, ai gan to như vậy, dám đắc tội Thiên đạo? Đây là muốn tìm chết sao?”
Khắp bách quốc, rất nhiều cường giả sống ẩn cư trong núi lần lượt xuất hiện, nghe tiếng sấm rền vang trời, toàn thân run rẩy, kinh hãi lầm bẩm.
“Thiên đạo trăm năm không xuất thế nổi giận rồi! Lần này, lại là ai?”, một vị tuyệt thế cường giả đã 200 tuổi, từ trong rừng già bước ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời càng lúc càng âm trầm, cảm thấy có chút sợ hãi, lẩm bẩm nói.
“Hình như là từ hướng Thiên Phong Quốc, lập tức phái người điều tra cho ta, xem đã xảy ra chuyện gì!”, vô số hoàng triều đều đồng loạt phái ra cường giả, hi vọng có thể nhanh chóng biết được chuyện gì đang xảy ra.
“Thiên đạo phẫn nộ, vạn vật thống khổ, ai làm ra tội ác tày trời này?”, một tồn tại lâu đời nào đó ở một góc bách quốc đi ra, đứng trong hư không nhìn vào vị trí của Thiên Phong Quốc với đôi đồng tử trống rỗng. Ông ta dường như nhìn thấy bóng dáng của Cố Thiên Mệnh.
Trong bách quốc, bên một dòng suối nào đó, trong một ngôi nhà tre đứng lặng lẽ.
Bên cạnh nhà tre có một cây cổ thụ trăm năm tuổi. Dưới gốc cây có một chiếc bàn đá cổ kính, một ông già tóc tai bù xù ngồi yên trên ghế, đôi mắt đục ngầu tựa hồ vô hồn, như đang mị hoặc, như trầm tư.
Đột nhiên, khi những đám mây trên vòm trời cuộn về phía Thiên Phong Quốc, tiếng sấm truyền đến khắp nới của Bách Quốc Chi Địa, đánh thức ông lão điên dường như đang suy nghĩ gì đó.
Khi ông lão điên nghe thấy tiếng sấm, sâu trong mắt lóe lên một tia sắc bén, lẩm bẩm nói: “Ta là ai...”
Ông lão điên chậm rãi đứng lên từ ghế đá, nhìn bầu trời vô biên, khàn giọng hỏi: “Ta là ai!”
Vào ngày này, toàn bộ vùng đất của Bách Quốc Chi Địa thực sự rung chuyển.
Trước đây chỉ có sứ giả của các triều đại lớn và sinh vật bình thường bị chấn động, nhưng bây giờ, bởi cơn thịnh nộ và sấm sét của trời, vô số quái vật sống ẩn dật nhảy ra, thậm chí cả những cường giả vô song đã ẩn đời hàng trăm năm cũng dần dần xuất hiện.
Tại một số vương triều cấp thấp gần Thiên Phong Quốc, hàng ngàn võ giả kinh hãi quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn sắc trời dần tối sầm lại, trong lòng sợ hãi.
Lúc này, ở Thiên Phong Quốc đang xảy ra một chuyện chưa từng có, vô số người đang nhìn chằm chằm vào Thiên Phong Quốc.
Phía trên kinh thành, thân ảnh áo choàng trắng tuấn tú của Cố Thiên Mệnh in sâu vào trong mắt mọi người. Vô số người nhìn thấy một vết máu xuất hiện trên bầu trời, cảm thấy linh hồn của mình sẽ bị phán xét cùng trừng phạt, cả người nghẹt thở.
Trên bầu trời, trong màn sương đen lờ mờ hiện ra một dấu ấn đỏ như máu, khí tức lạnh lẽo phát ra.
Dấu ấn màu đỏ này, chính là ấn ký sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi.
Chương 347 Bách quốc run sợ
Cố Thiên Mệnh biết rằng không thể dễ dàng xóa bỏ sự phán xét của thiên đạo, hắn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ và lập Cửu cung bát quái trận để bảo vệ cơ thể và linh hồn mỏng manh của Lý Sương Nhi.
“Nàng, không phải là người mà ngươi có thể phán xét! Hoặc là bây giờ cút cho ta, hoặc là, hôm nay ta sẽ thật sự hủy diệt ngươi!”
Cố Thiên Mệnh tay cầm Kiếm Kinh Hồng, chỉ thẳng vào vệt ấn ký có màu đỏ kia trên thương khung, gào to, không sợ cái cảm giác khủng hoảng của hàng tỷ sinh linh bên dưới.
Ầm ầm ầm...
Sấm sét lại nổi lên, lôi hải cuồn cuộn nhảy múa trên bầu trời, giống như đang cảnh cáo Cố Thiên Mệnh để hắn tránh ra.
Thiên đạo phán xét, sao có thể bởi vì hai ba câu nói của Cố Thiên Mệnh mà dừng lại đây?
Đây là tôn nghiêm của thiên đạo, nếu Lý Sương Nhi đã bị khắc lên ấn ký, vậy thiên đạo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, trừ khi...
“Thiên mệnh, xuống đây ngay. Đừng làm loạn nữa, xuống đây đi!”
Ông cụ Cố không biết vì sao Cố Thiên Mệnh đột nhiên lại trở nên khủng bố như vậy, cũng không biết tại sao hắn lại dám đối mặt với thiên đạo, càng không rõ vì sao thiên đạo giận dữ.
Ông ấy chỉ biết hi vọng Cố Thiên Mệnh không nên ngốc nghếch khiêu khích thiên đạo nữa, chỉ mong hắn nhanh chóng từ hư không đi xuống.
“Thiên Mệnh!”, Cố Ưu Mặc cũng rống to, muốn trực tiếp bay lên không trung mang Cố Thiên Mệnh trở về. Nhưng mà, Cố Ưu Mặc lại đột nhiên phát hiện mình không cách nào lăng không, chỉ kinh hãi không thôi.
Đúng vậy!
Cố Ưu Mặc bọn họ đều không thể lăng không, bởi vì Cố Thiên Mệnh đã bày ra Cửu cung bát quái trận, hạn chế đám người ông cụ Cố, chính là bởi không muốn bọn họ ngăn cản mình.
Tất cả những chuyện này, Cố Thiên Mệnh sớm đã sắp xếp xong, ai cũng không có cách nào ngăn trở chuyện hắn muốn làm.
“Ngươi, phẫn nộ, thế thì sao nào?”
Vẻ mặt hờ hững của Cố Thiên Mệnh đối mặt với bầu trời cuồn cuộn sấm sét, không chút sợ hãi, trầm giọng mà nói.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một đạo kinh lôi làm cho vô số người trở tay không kịp từ trên trời đánh xuống, bổ thẳng về phía Cố Thiên Mệnh đang đứng trên hư không.
“Không!”, đám người ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc đều mở to hai mắt, tê tâm liệt phế gào to. Bọn họ căn bản không hiểu vì sao sự tình lại trở thành như vậy, cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn Cố Thiên Mệnh có thể bình yên trở lại, không nên tiếp tục làm chuyện ngu ngốc.
“Cái này...”, sâu trong hoàng cung, thân thể Mạc Tu Ương bỗng run rẩy, cũng là kinh hãi thất sắc nhìn đạo kinh lôi đang đến này, toàn thân bị ý chí hàn băng bao phủ.
Trong hư không, Cố Thiên Mệnh sắc mặt không đổi, hai tròng mắt nhìn thẳng vào kinh lôi đang bổ xuống, sau đó, Kiếm Kinh Hồng trong tay đột nhiên vung lên, một đạo kiếm quang thoáng chốc cuốn lên trong hư không, hướng về kinh lôi mà đi.
Đùng đoàng...
Đạo kiếm quang này, như mặt trời chói rực đập vào mắt mỗi người, va chạm với kinh lôi. Tiếng nổ lớn trực tiếp chấn động hoàng triều Thiên Phong Quốc, giống như long trời nở đất.
Trong chớp mắt, kiếm quang tiêu tán, kinh lôi rã rời, phảng phất chuyện vừa rồi như chưa hề tồn tại. Nhưng mà, loại khí thế làm linh hồn run rẩy kinh vẫn khiến mọi người ngửi được mùi của tử vong.
“Còn đang khảo nghiệm ta... chẳng lẽ... ngươi sợ ta sao?”
Ngay khi vô số người vẫn còn đnag kinh ngạc, Cố Thiên Mệnh một lần nữa nâng cao vị trí của mình, đứng ở vị trí cao hơn mà chĩa kiếm vào bầu trời và hỏi.
Thiên đạo... sợ Cố Thiên Mệnh, bởi vì nó cảm nhận được dao động linh hồn của hắn, và không muốn chiến đấu với hắn nữa. Vì vậy, nó đang cảnh cáo Cố Thiên Mệnh tránh sang một bên để nó đánh giá Lý Sương Nhi đang nằm trong Cửu cung bát quái trận.
Tuy nhiên, làm sao Cố Thiên Mệnh có thể nhường đường cho thiên đạo được?
Hắn đã chuẩn bị lâu như vậy. Mài giũa kiếm thể, thu thập linh thạch và bày ra Cửu cung bát quái trận, hôm nay, nếu thiên đạo không lùi bước, hắn nhất định sẽ không buông tay.
Trên bầu trời, vệt đỏ như máu kia vẫn lơ lửng, như thể hiện quyết tâm của nó, đồng thời đưa ra lời cảnh báo cuối cùng với Cố Thiên Mệnh.
“Cút!”
Đối mặt với lời cảnh báo từ ấn ký phán xét của thiên đạo, Cố Thiên Mệnh tiếp tục vận khí vào đan điền của mình, sau đó bùng phát với một lực lương kinh hoàng uy nghiêm, vô song hét lên.
Hắn mặc một thân vải trắng thô, mái đầu tóc dài thả tung trong gió, trên tay là thanh Kinh Hồng Kiếm sắc lạnh đang chĩa thẳng lên trời, bá đạo sừng sững.
Đôi mắt của mọi người dần dần ánh lên tia run sợ, những gì họ được chứng kiến tiếp theo sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
Yến Hàn đứng bất động trong góc của Tây sương viện, chỉ là biểu cảm lại vô cùng phức tạp, hắn ta dường như hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên chạm mặt Cố Thiên Mệnh, hắn ta, một lần nữa cảm nhận được hơi thở hờ hững hạ mặt nhìn xuống thiên hạ chúng sinh kia.
Huyền khí trên cơ thể Cố Thiên Mệnh chậm rãi dao động, tu vi Linh Huyền hậu kỳ bùng phát trước mắt mọi người, tuy nhiên hơi thở và khí thế hoàn toàn không thể so sánh với sức mạnh của cảnh giới Linh Huyền.
Cố Thiên Mệnh hờ hững nhìn lên vòm trời, khàn giọng gầm lên: "Kiếp này ta vốn không muốn kết thành nhân quả với ngươi, nhưng nếu ngươi đã nhất quyết ép ta lên con đường này, ngươi, thực sự tưởng rằng ta là quả hồng mềm sao?”
Ầm ầm...
Đột nhiên, bầu trời vốn trong xanh vậy mà cuộn lên từng trận sấm rền, dường như muốn đánh sập toàn bộ không gian tĩnh lặng này.
Mấy người ông cụ Cố cũng cảm nhận được không khí càng lúc càng nặng nề, bàn tay nắm chặt của họ đổ đầy mồ hô lạnh, nín thở.
“Ta đã từng có nhân quả với tam thiên đại đạo, có ân có oán, sâu trong linh hồn sớm đã tích tụ các loại đạo ấn, khó mà nói rõ. Đời này, ta trốn tránh khắp nơi, không hề vi phạm đến thiên mệnh, chỉ muốn yên lặng tu hành”.
“Nhưng mà, điều này không có nghĩa là ta sợ ngươi. Suy cho cùng, ngươi cũng chỉ là một hóa thân mà thôi, cho dù có bị dính vào nghiệp chướng thành kẻ địch của ngươi, thì đã sao?”
Cố Thiên Mệnh lại bước thêm 1 bước nữa, linh khí như sóng trong hư không tràn vào cơ thể hắn. Đôi mắt trống rỗng nhìn xuống vạn vật, tĩnh mịch như vực sâu vĩnh hằng, khiến cho các cường giả ẩn nấp khắp thiên hạ đều bừng tỉnh.
Bùng nổ!
Trong nháy mắt, một bước này, Cố Thiên Mệnh đã bước vào cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong, khí thế càng uy nghiêm, áp bách hơn.
Vào lúc này, hàng vạn sinh linh trong toàn bộ kinh thành thậm chí là cả vương quốc Thiên Phong Quốc đều cảm thấy một sức mạnh chưa từng có đang không ngừng trỗi dậy, họ đồng loạt hướng mắt về phía nhà họ Cố.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì đang xảy ra?”, rất nhiều người run rẩy, toát mồ hôi lạnh lẩm bẩm nói.
“Khí thế này, ta cảm thấy như linh hồn của mình sắp chui ra ngoài rồi!”
“Hình như là đến từ phía Cố gia, chẳng lẽ Cố gia có tuyệt thế cường giả ra tay? Bằng không, Thiên Phong Quốc rộng lớn này còn ai có thể có khí thế uy hiếp bậc này?”
Vô số người hướng mắt nhìn, tiếng thảo luận lan khắp các con đường và ngõ hẻm.
Bất kể là hoàng cung hay các đại gia tộc, mọi người đều buông xuống mọi chuyện trong tay, dồn sự chú ý về phía Cố gia, bầu không khí vô cùng trang nghiêp và áp bức.
Cố gia, Tây Sương Viện.
Tu vi của Cố Thiên Mệnh đã đạt đến cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong, khiến cho ông cụ Cố và những người khác thất sắc, kinh ngạc đến tột độ.
Tuy nhiên, Cố Thiên Mệnh không có thời gian chú ý đến những thay đổi trong biểu cảm và suy nghĩ của mọi người. Bước chân hắn không dừng lại, lại bước thêm một bước nữa.
Rầm!
Linh lực vô tận trong hư không tiếp tục rót vào kinh mạch và đan điền trong cơ thể Cố Thiên Mệnh như một dòng suối nhỏ.
Rào cản của cảnh giới Địa Huyền đột nhiên sụp đổ dưới năng lượng tâm linh.
Tu vi của Cố Thiên Mệnh bất ngờ đạt đến cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ.
“Cái gì?”, ông cụ Cố kinh ngạc sửng sốt, Cố Thiên Mệnh vậy mà từ cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong trực tiếp đến Địa Huyền sơ kỳ chỉ trong một hơi thở.
Cảnh giới mà vô số người đang vất vả theo đuổi, ngăn cản rất nhiều thiên kiêu, lại bị Cố Thiên Mệnh vượt qua dễ dàng như vậy?
Bối rối, bàng hoàng, ngỡ ngàng...
Trong lòng mọi người nảy sinh nhiều loại cảm xúc, ngơ ngác nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh.
“Kiếp trước, ta trải qua ngàn vạn năm tu hành, leo lên cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, đứng trên hàng vạn sinh linh và cổ quốc. Ta tức giận, thiên địa kinh hoàng, thế gian sụp đổ. Vậy tại sao ta lại phải sợ thiên đạo của bách quốc chứ?”
Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm trong miệng, con ngươi như ngàn vạn vì sao chiếu sáng dữ dội.
Ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh lại bước lên, giẫm lên khoảng không.
Bây giờ, tu vi của hắn đã đạt đến cảnh gưới Địa Huyền sơ kỳ, có thể đi lại trên không. Cố Thiên Mệnh lúc này giống như một ngọn núi hùng vĩ, in sâu trong mắt mọi người.
“Thiên Mệnh...”
Tất cả mọi người sững sờ, im lặng, bọn họ cảm thấy mình không thể nhìn thấu Cố Thiên Mệnh, chỉ có thể ngước đầu nhìn hắn.
Cố Thiên Mệnh nhìn chằm chằm vào bầu trời với đôi mắt trống rỗng, khí chất trên người hắn lại một lần nữa dâng lên.
Cảnh giới Địa Huyền trung kỳ!
Cố Thiên Mệnh đang sử dụng sức mạnh linh hồn của mình từ kiếp trước để cưỡng ép nâng cao tu vi.
Chương 346 Thiên đạo phẫn nộ
Hắn đã tu luyện kiếm thể đại thành, chỉ vì giờ khắc này, để cho thân thể có thể gánh chịu được lực lượng tu luyện và linh hồn hùng vĩ này.
“A....”, đám người sửng sốt, không phát ra lời, trong lòng chỉ có chấn động cùng các biểu cảm phức tạp.
Ở giữa Cố Thiên Mệnh, thân hình thanh tú của Lý Sương Nhi mặc chiếc váy dài đỏ, vẫn lơ lửng trong không trung, duyên dáng, trẻ trung, tuyệt thế.
Một lúc sau, Cố Thiên Mệnh đã đứng trên khoảng không, mọi người trong kinh thành đều có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.
“Cái đó... hình như là Thiên Vũ Hầu”, một vị võ giả trong quân doanh kinh thành nhìn Cố Thiên Mệnh đang đứng như một điểm đen trong hư không, kinh ngạc nói.
“Mau nhìn xem! Hình như là Hầu gia? Sao hắn lại đứng ở đó? Hắn muốn làm gì?”
“Cố Thiên Mệnh, sao hắn có thể lăng không? Tuy rằng có sức chiến đấu kinh người, nhưng không phải chỉ có cảnh giới Linh Huyền sao?”, trong phía sau hoàng cung, Mạc Tu Ương và vô số người, đều cau mày, nhìn Cố Thiên Mệnh đang đứng trong hư không tự hỏi.
Nhà họ Cố, Cố Thiên Mệnh chậm rãi cúi đầu liếc nhìn Lý Sương Nhi đang lơ lửng, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu.
Sau đó, tay trái hắn bóp ra một đạo quyết, trực tiếp xâm nhập vào linh hồn mỏng manh của Lý Sương Nhi: “Dấu ấn phán xét, hôm nay ta sẽ phá hủy nó!”
Thịch!
Một âm thanh mơ hồ mà lanh lảnh sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi truyền đến, dấu vết đỏ như máu kia dần biến mất, tựa hồ như chưa hề xuất hiện.
Trong một khoảnh khắc, khi Cố Thiên Mệnh phá hủy dấu ấn trong linh hồn Lý Sương Nhi, cả thiên địa đều rơi vào im lặng.
Dần dần, bầu trời trong xanh trở nên tối hơn. Trên đỉnh đầu, giữa những đám mây xanh dường như có một vệt đỏ như máu đang lăn lộn như sắp rơi xuống.
Bùm!
Một âm thanh kinh thiên động địa từ trên trời giáng xuống, khiến cho vô số người ở bách quốc phải rùng mình, cảm thấy toàn thân tràn ngập một khí tức dày đặc.
“Thiên đạo nổi giận, ai gan to như vậy, dám đắc tội Thiên đạo? Đây là muốn tìm chết sao?”
Khắp bách quốc, rất nhiều cường giả sống ẩn cư trong núi lần lượt xuất hiện, nghe tiếng sấm rền vang trời, toàn thân run rẩy, kinh hãi lầm bẩm.
“Thiên đạo trăm năm không xuất thế nổi giận rồi! Lần này, lại là ai?”, một vị tuyệt thế cường giả đã 200 tuổi, từ trong rừng già bước ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời càng lúc càng âm trầm, cảm thấy có chút sợ hãi, lẩm bẩm nói.
“Hình như là từ hướng Thiên Phong Quốc, lập tức phái người điều tra cho ta, xem đã xảy ra chuyện gì!”, vô số hoàng triều đều đồng loạt phái ra cường giả, hi vọng có thể nhanh chóng biết được chuyện gì đang xảy ra.
“Thiên đạo phẫn nộ, vạn vật thống khổ, ai làm ra tội ác tày trời này?”, một tồn tại lâu đời nào đó ở một góc bách quốc đi ra, đứng trong hư không nhìn vào vị trí của Thiên Phong Quốc với đôi đồng tử trống rỗng. Ông ta dường như nhìn thấy bóng dáng của Cố Thiên Mệnh.
Trong bách quốc, bên một dòng suối nào đó, trong một ngôi nhà tre đứng lặng lẽ.
Bên cạnh nhà tre có một cây cổ thụ trăm năm tuổi. Dưới gốc cây có một chiếc bàn đá cổ kính, một ông già tóc tai bù xù ngồi yên trên ghế, đôi mắt đục ngầu tựa hồ vô hồn, như đang mị hoặc, như trầm tư.
Đột nhiên, khi những đám mây trên vòm trời cuộn về phía Thiên Phong Quốc, tiếng sấm truyền đến khắp nới của Bách Quốc Chi Địa, đánh thức ông lão điên dường như đang suy nghĩ gì đó.
Khi ông lão điên nghe thấy tiếng sấm, sâu trong mắt lóe lên một tia sắc bén, lẩm bẩm nói: “Ta là ai...”
Ông lão điên chậm rãi đứng lên từ ghế đá, nhìn bầu trời vô biên, khàn giọng hỏi: “Ta là ai!”
Vào ngày này, toàn bộ vùng đất của Bách Quốc Chi Địa thực sự rung chuyển.
Trước đây chỉ có sứ giả của các triều đại lớn và sinh vật bình thường bị chấn động, nhưng bây giờ, bởi cơn thịnh nộ và sấm sét của trời, vô số quái vật sống ẩn dật nhảy ra, thậm chí cả những cường giả vô song đã ẩn đời hàng trăm năm cũng dần dần xuất hiện.
Tại một số vương triều cấp thấp gần Thiên Phong Quốc, hàng ngàn võ giả kinh hãi quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn sắc trời dần tối sầm lại, trong lòng sợ hãi.
Lúc này, ở Thiên Phong Quốc đang xảy ra một chuyện chưa từng có, vô số người đang nhìn chằm chằm vào Thiên Phong Quốc.
Phía trên kinh thành, thân ảnh áo choàng trắng tuấn tú của Cố Thiên Mệnh in sâu vào trong mắt mọi người. Vô số người nhìn thấy một vết máu xuất hiện trên bầu trời, cảm thấy linh hồn của mình sẽ bị phán xét cùng trừng phạt, cả người nghẹt thở.
Trên bầu trời, trong màn sương đen lờ mờ hiện ra một dấu ấn đỏ như máu, khí tức lạnh lẽo phát ra.
Dấu ấn màu đỏ này, chính là ấn ký sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi.
Chương 347 Bách quốc run sợ
Cố Thiên Mệnh biết rằng không thể dễ dàng xóa bỏ sự phán xét của thiên đạo, hắn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ và lập Cửu cung bát quái trận để bảo vệ cơ thể và linh hồn mỏng manh của Lý Sương Nhi.
“Nàng, không phải là người mà ngươi có thể phán xét! Hoặc là bây giờ cút cho ta, hoặc là, hôm nay ta sẽ thật sự hủy diệt ngươi!”
Cố Thiên Mệnh tay cầm Kiếm Kinh Hồng, chỉ thẳng vào vệt ấn ký có màu đỏ kia trên thương khung, gào to, không sợ cái cảm giác khủng hoảng của hàng tỷ sinh linh bên dưới.
Ầm ầm ầm...
Sấm sét lại nổi lên, lôi hải cuồn cuộn nhảy múa trên bầu trời, giống như đang cảnh cáo Cố Thiên Mệnh để hắn tránh ra.
Thiên đạo phán xét, sao có thể bởi vì hai ba câu nói của Cố Thiên Mệnh mà dừng lại đây?
Đây là tôn nghiêm của thiên đạo, nếu Lý Sương Nhi đã bị khắc lên ấn ký, vậy thiên đạo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, trừ khi...
“Thiên mệnh, xuống đây ngay. Đừng làm loạn nữa, xuống đây đi!”
Ông cụ Cố không biết vì sao Cố Thiên Mệnh đột nhiên lại trở nên khủng bố như vậy, cũng không biết tại sao hắn lại dám đối mặt với thiên đạo, càng không rõ vì sao thiên đạo giận dữ.
Ông ấy chỉ biết hi vọng Cố Thiên Mệnh không nên ngốc nghếch khiêu khích thiên đạo nữa, chỉ mong hắn nhanh chóng từ hư không đi xuống.
“Thiên Mệnh!”, Cố Ưu Mặc cũng rống to, muốn trực tiếp bay lên không trung mang Cố Thiên Mệnh trở về. Nhưng mà, Cố Ưu Mặc lại đột nhiên phát hiện mình không cách nào lăng không, chỉ kinh hãi không thôi.
Đúng vậy!
Cố Ưu Mặc bọn họ đều không thể lăng không, bởi vì Cố Thiên Mệnh đã bày ra Cửu cung bát quái trận, hạn chế đám người ông cụ Cố, chính là bởi không muốn bọn họ ngăn cản mình.
Tất cả những chuyện này, Cố Thiên Mệnh sớm đã sắp xếp xong, ai cũng không có cách nào ngăn trở chuyện hắn muốn làm.
“Ngươi, phẫn nộ, thế thì sao nào?”
Vẻ mặt hờ hững của Cố Thiên Mệnh đối mặt với bầu trời cuồn cuộn sấm sét, không chút sợ hãi, trầm giọng mà nói.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một đạo kinh lôi làm cho vô số người trở tay không kịp từ trên trời đánh xuống, bổ thẳng về phía Cố Thiên Mệnh đang đứng trên hư không.
“Không!”, đám người ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc đều mở to hai mắt, tê tâm liệt phế gào to. Bọn họ căn bản không hiểu vì sao sự tình lại trở thành như vậy, cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn Cố Thiên Mệnh có thể bình yên trở lại, không nên tiếp tục làm chuyện ngu ngốc.
“Cái này...”, sâu trong hoàng cung, thân thể Mạc Tu Ương bỗng run rẩy, cũng là kinh hãi thất sắc nhìn đạo kinh lôi đang đến này, toàn thân bị ý chí hàn băng bao phủ.
Trong hư không, Cố Thiên Mệnh sắc mặt không đổi, hai tròng mắt nhìn thẳng vào kinh lôi đang bổ xuống, sau đó, Kiếm Kinh Hồng trong tay đột nhiên vung lên, một đạo kiếm quang thoáng chốc cuốn lên trong hư không, hướng về kinh lôi mà đi.
Đùng đoàng...
Đạo kiếm quang này, như mặt trời chói rực đập vào mắt mỗi người, va chạm với kinh lôi. Tiếng nổ lớn trực tiếp chấn động hoàng triều Thiên Phong Quốc, giống như long trời nở đất.
Trong chớp mắt, kiếm quang tiêu tán, kinh lôi rã rời, phảng phất chuyện vừa rồi như chưa hề tồn tại. Nhưng mà, loại khí thế làm linh hồn run rẩy kinh vẫn khiến mọi người ngửi được mùi của tử vong.
“Còn đang khảo nghiệm ta... chẳng lẽ... ngươi sợ ta sao?”
Ngay khi vô số người vẫn còn đnag kinh ngạc, Cố Thiên Mệnh một lần nữa nâng cao vị trí của mình, đứng ở vị trí cao hơn mà chĩa kiếm vào bầu trời và hỏi.
Thiên đạo... sợ Cố Thiên Mệnh, bởi vì nó cảm nhận được dao động linh hồn của hắn, và không muốn chiến đấu với hắn nữa. Vì vậy, nó đang cảnh cáo Cố Thiên Mệnh tránh sang một bên để nó đánh giá Lý Sương Nhi đang nằm trong Cửu cung bát quái trận.
Tuy nhiên, làm sao Cố Thiên Mệnh có thể nhường đường cho thiên đạo được?
Hắn đã chuẩn bị lâu như vậy. Mài giũa kiếm thể, thu thập linh thạch và bày ra Cửu cung bát quái trận, hôm nay, nếu thiên đạo không lùi bước, hắn nhất định sẽ không buông tay.
Trên bầu trời, vệt đỏ như máu kia vẫn lơ lửng, như thể hiện quyết tâm của nó, đồng thời đưa ra lời cảnh báo cuối cùng với Cố Thiên Mệnh.
“Cút!”
Đối mặt với lời cảnh báo từ ấn ký phán xét của thiên đạo, Cố Thiên Mệnh tiếp tục vận khí vào đan điền của mình, sau đó bùng phát với một lực lương kinh hoàng uy nghiêm, vô song hét lên.
Bình luận facebook