-
Chương 126-130
Chương 126 Từ nay về sau ta liền theo họ của nó
Ông cụ Cố thực sự cảm thấy rất bức bối, vốn dĩ khi kêu Lý Thiên Nguyên đồng ý cho Cố Thiên Mệnh ở rể tại Lý gia đã là một việc rất mất thể diện, sao bỗng dưng trước khi dọn vào ở rể, ông ta lại để cháu gái quý giá của mình gả cho Thiên Mệnh đây?
Sau đó lại kết hợp với cuộc gặp gỡ giữa Cố Thiên Mệnh và Lý Thiên Nguyên trước đó, ông lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt này.
“Ha ha, chỉ biết nhiều hơn ông một chút thôi”, Lý Thiên Nguyên có chút ngượng ngùng gượng cười hai tiếng, sau đó cùng ông cụ Cố sóng vai đi tới cửa lớn đại điện.
“Được lắm! Thứ khốn kiếp nhà ông, ông đây còn đang thắc mắc sao ông lại đột ngột thay đổi ý định, vậy mà chấp thuận để Sương Nhi gả cho Thiên Mệnh, thì ra là đã sớm biết uẩn khúc trong đó”.
Ông cụ Cố giả vờ căm giận thổi râu trừng mắt, nhưng sự tươi vui giữa hai đầu lông mày lại càng thêm nồng đậm.
“Lão Cố, sao ông lại mắng chửi người khác rồi? Hơn nữa, đây rõ ràng là vấn đề của chính ông. Ông và Thiên Mệnh sớm tối chung sống hai mươi năm, bản thân ông không nhận ra còn muốn trách ta? Nào có đạo lý đó, đúng thật là”.
Lý Thiên Nguyên quăng cho ông cụ Cố một cái trợn trắng mắt, cố tình mang theo chút châm chọc.
“Ông!”, ông cụ Cố nghĩ tới bản thân vậy mà cũng bị Cố Thiên Mệnh lừa gạt, hơn nữa vừa lừa chính là có khả năng suốt mười năm đằng đẵng, lửa giận trong lòng ông lại không gió tự bùng, hung ác nghiến răng nghiến lợi: "Đợi thằng nhóc thối này trở lại, xem ta có lột xuống một lớp da của nó không, vậy mà ngay cả ông đây cũng dám giấu diếm, khá lắm!”
“Thật hay giả vậy?”, khóe miệng Lý Thiên Nguyên nhếch lên độ cong thích thú, cùng ông cụ Cố đi xuống bậc cầu thang, đùa nghịch nói: “Lão Cố à, ông bây giờ còn nỡ lòng lột da thằng nhóc thối đó sao? Đừng tưởng rằng lão phu nhìn không thấu lòng dạ ông, sợ rằng trong lòng ông lúc này còn đang thầm vui vẻ đó!”
“Lão Lý chết tiệt này, ông đây muốn làm gì còn cần phải nói cho ông biết à?”, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên cãi cọ đã cả đời, tình bạn cũng sâu đậm tới mức người bình thường thực sự không thể hiểu được: “Nếu ông đây không lột một lớp da của thằng nhóc thối đó, thì từ nay về sau ta liền theo họ của nó”.
"...", Lý Thiên Nguyên nghe vậy thì há hốc mồm, chẳng khách sáo trợn trắng mắt với ông cụ Cố, trong lòng lại nói nhẹ bẫng: “Lão già chết tiệt, ông dọa ta sao, ông theo họ của nó, không phải cũng là họ Cố sao? Ông đang thầm vui trong lòng chứ gì!”
Trước khi kịp nhận ra, ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên hai người đã bước xuống khỏi bậc thang bằng ngọc trắng, chuẩn bị rời khỏi hoàng cung.
“Lão Cố, cùng ông thương lượng một chuyện được không?”, Lý Thiên Nguyên quay đầu gọi với theo một tiếng, sau đó giả bộ trịnh trọng hỏi.
“Chuyện gì?”, trên mặt ông cụ Cố vẫn đong đầy vẻ phấn khích không thể đè nén xuống, thuận miệng đáp.
“Không phải lúc đầu nói để Thiên Mệnh tới ở rể Lý gia ta sao, ông xem thế có được không? Ông yên tâm, lão phu nhất định sẽ coi thằng bé như con cháu ruột thịt mà đối đãi, tuyệt đối sẽ không để nó chịu nửa điểm uất ức”.
Đôi mắt xám đục của Lý Thiên Nguyên xẹt qua một tia ranh mãnh, cố ý nói với vẻ hớn hở nồng đậm.
“Cút!”
Lồng ngực ông cụ Cố thoáng trầm xuống, rống lên một tiếng.
Nhớ lại chuyện này, trong lòng ông cụ Cố lại nghẹn uất, lúc đầu vì để Cố Thiên Mệnh vào ở rể Lý gia, ông còn vác cái mặt già này đánh chiêu bài tình cảm với Lý Thiên Nguyên, không còn cách nào, Cố Thiên Mệnh của lúc đó thực sự quá vô sỉ, ngoại trừ gây chuyện khắp nơi cũng không biết làm gì khác.
Nhưng hiện tại cháu trai Cố Thiên Mệnh của ông, một người một ngựa vang danh chiến trường, trấn áp vạn quân, là tài giỏi vượt trội cỡ nào? Nếu lại để thằng bé ở rể Lý gia, trừ khi là não bị lừa đá rồi.
Cố gia ông, có người nối nghiệp rồi!
“Ha ha ha…”
Càng nghĩ, ông cụ Cố càng không nhịn được phá lên cười sảng khoái, sải bước rời khỏi hoàng cung hướng về Cố gia đi tới.
Mà đám quan viên phía sau vẫn khó lòng tưởng tượng và tiêu hóa tin tức này.
Vừa nghĩ tới tiểu công tử Cố gia khét tiếng chơi bời bỗng nhiên lật người biến thành thiên tài như cha ông mình, ai nấy đều cảm thấy cứng họng.
“Từ nay về sau, không thể đắc tội với Cố gia nữa…”, không biết là ai trong đám người cảm khái vạn phần thở dài một hơi.
Đúng vậy! Cố gia của hiện tại càng không thể tùy tiện xúc phạm tới nữa.
Cố gia của hôm nay, trên có ông cụ Cố trấn thủ, dưới có Cố Thiên Mệnh kiệt xuất với tư thái của bậc đại tướng, ai còn dám trèo lên đầu nhà họ?
“Thật là hết sức điên rồ, một công tử bột chỉ biết chọc chuyện thị phi của năm đó thoắt cái biến thành một thiên tài nổi danh thiên hạ, ta sợ rằng phải rất lâu mới tiêu hóa nổi tin tức này”.
Trong đám quan viên có người không khỏi cười khổ, thực sự khó có thể hình dung cảm xúc lẫn lộn trong lòng họ lúc này.
Có người vui có người sầu lo, một trận tại Nhạn Hành quan này truyền khắp Thiên Phong quốc, náo động lòng người.
…………
Chương 127 Tiểu thư, cô gia... cô gia xảy ra chuyện rồi!
Tại Cố gia, một sân trong góc sâu.
Cố Ưu Mặc đương nhiên cũng đã nhận được quân báo.
Tay trái ông ấy nắm chặt tờ quân báo, tay phải thì siết chặt lấy tay vịn xe lăn, toàn thân run rẩy không ngừng tựa hồ có chút xúc động, trên mặt không chút nào che giấu được vui sướng cùng kích động.
Không biết qua bao lâu, lồng ngực phập phồng của Cố Ưu Mặc mới bình tĩnh lại, niềm vui sướng như sắp bay lên chín tầng mây kia cũng dần lặng xuống.
“Hay lắm, nhóc con hay lắm!”, Cố Ưu Mặc phóng mắt nhìn hướng Nhạn Hành quan, ngẩng đầu cười to: “Hay cho một Cố Thiên Mệnh của Cố gia, ha ha ha…”
Đã bao năm Cố Ưu Mặc không thoải mái cười lớn vui vẻ như vậy.
Khi Cố Ưu Mặc ngẩng đầu cười to, không chỉ nỗi sầu muộn trong lòng bị quét sạch, mà còn mừng vui thanh thản vì Cố gia có người kế tục, sao ông ấy có thể không mừng rỡ.
“Cố gia ta, có người kế nghiệp rồi!”, Cố Ưu Mặc hung hăng vỗ xuống đôi chân từ lâu đã không còn cảm giác của mình, hai hàng lệ chậm rãi lăn dài trên gò má.
Kể từ khi đôi chân bị tàn phế vào năm năm trước, ông ấy vẫn luôn chìm đắm trong vực thẳm tuyệt vọng, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được ngày Cố Thiên Mệnh có thể bước tiếp con đường nghiệp võ của Cố gia, không kìm được nước mắt là chuyện dễ hiểu.
“Thằng nhóc thối này kêu ta mỗi ngày dùng huyền khí khơi thông kinh mạch hai chân, chẳng lẽ…”, Cố Ưu Mặc sực nhớ tới lời căn dặn lúc trước của Cố Thiên Mệnh, cả cơ thể liền run lên, cúi đầu nhìn xuống đôi chân đã sớm mất đi tri giác của mình, trong lòng nổi lên một tia khao khát.
“Thằng nhóc thối, có thể tu luyện rồi, vậy mà ngay cả Nhị thúc và ông nội cũng dám lừa. Đợi ngươi trở về, xem ta có đánh chết ngươi không, thứ khốn nạn này”.
Miệng nói là vậy nhưng trong đôi mắt Cố Ưu Mặc không chỉ không có nửa phần trách cứ và phẫn nộ, ngược lại còn tràn đầy cưng chiều cùng an ủi.
Cho đến nay, một trận tại Nhạn Hành quan của Cố Thiên Mệnh đã vang danh thiên hạ! Làm rung chuyển trên dưới Thiên Phong Quốc!
Cố gia, Tây Sương Viện.
Lý Sương Nhi như thường lệ ở trong sân vẽ tranh viết chữ, một thân váy dài đẹp đẽ khoác lên người nàng vẫn thướt tha động lòng người đến vậy.
Kể từ khi Cố Thiên Mệnh rời đi hơn nửa tháng trước, nàng rất ít khi bước ra khỏi Tây sương viện, cũng không dò hỏi hắn đã đi đâu, càng không có ý định rời khỏi Cố gia.
Đối với nàng mà nói, bất luận là ở Lý gia hay Cố gia cũng đều như nhau. Dù sao thì cuộc sống của nàng rất đơn điệu, ngoại trừ tu hành chính là làm bạn với giấy mực.
Hôm nay khi ngắm nhìn vườn hoa sắc hương thơm ngát trong sân sâu, trong đầu nàng thỉnh thoảng lại hiện lên cảnh tượng đi dạo cùng Cố Thiên Mệnh, không khỏi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đưa mắt nhìn về phương xa.
“Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Bỗng nhiên một nha hoàn xinh đẹp từ ngoài sân lo lắng không yên xông thẳng vào, nàng ta là thị nữ thân cận của Lý Sương Nhi, được Lý Sương Nhi đưa tới cùng từ Lý gia, trên là Tiểu Tử.
Lý Sương Nhi nâng lên đôi mắt đẹp, nhìn thẳng vào thân thể mềm mại đang lao tới trước mặt mình của Tiểu Tử, ánh mắt như muốn biểu đạt đã xảy ra chuyện gì.
Là thị nữ thân cận của Lý Sương Nhi, Tiểu Tử vô cùng quen thuộc với từng cử chỉ ánh mắt của nàng, nàng ta biết Lý Sương Nhi đang hỏi mình điều gì.
Tiểu Tử chẳng kịp thở vội vã thưa: “Tiểu thư, cô gia… cô gia xảy ra chuyện rồi”.
Cái gì? Xảy ra chuyện rồi!
Không biết vì sao, trong lòng Lý Sương Nhi không tự chủ được run lên, đầu mắt đuôi mày cũng dâng lên một tia lo âu cùng nóng ruột.
Thấy sắc mặt Lý Sương Nhi thoắt cái thay đổi, Tiểu Tử lập tức xua tay, vừa kích động không thôi vừa không dám tin nói: “Tiểu thư, không phải như người đang nghĩ đâu. Mà là… mà là cô gia hiện tại đang ở Nhạn Hành quan biên giới phía bắc”.
Nhạn Hành quan? Đó không phải là biên cương sao? Hắn tới đó làm gì?
Nghe giọng điệu của Tiểu Tử thì có lẽ Cố Thiên Mệnh không gặp phải nguy hiểm gì, trái tim bó chặt của Lý Sương Nhi bất giác được buông lỏng, nhưng đôi mày thanh tú vẫn không giãn ra.
“Nghe lão gia nói, đại quân ba vạn lính của Bắc Việt quốc tấn công Nhạn Hành quan, khí thế hung mãnh. Cô gia…”, Tiểu Tử không biết phải thuật lại thế nào, bởi khi nàng ta nghe được tin tức này cũng ngẩn người hồi lâu, căn bản không dám tin vào đôi tai mình.
Thấy dáng vẻ ngập ngừng ấp úng này của Tiểu Tử, Lý Sương Nhi vô thức mím lại cánh môi như hoa đào, mắt khẽ giương lớn hơn một chút rồi vươn tay ngọc gõ lên đầu nàng ta một cái, tựa hồ đang oán trách nàng ta sao lại nói chuyện không đầu không đuôi như vậy.
“Ôi chao! Tiểu thư, chuyện này… phải nói thế nào đây?”, Tiểu Tử tự vỗ lên đôi má ửng hồng vì chạy gấp của mình mấy cái, sau đó lòng nóng như lửa đốt lớn giọng nói: “Chính là, chính là… cô gia tham gia đại chiến với đại quân Bắc Việt quốc, tại Nhạn Hành quan, dùng tu vi Linh Huyền sơ kỳ khiến quân địch kinh sợ, uy phong lẫm liệt giữa sa trường, nổi danh khắp nơi rồi!”
Ầm!
Chương 128 Mẹ nó, đây còn là Cố ca có cùng đức hạnh với ta sao?
Nghe vậy, bàn tay trắng nõn đánh Tiểu Tử của Lý Sương Nhi liền khựng lại giữa không trung, đôi mắt đẹp khẽ chớp rồi trở nên ngây dại.
Trái tim rối loạn, gương mặt tuyệt đẹp thất sắc, Lý Sương Nhi lúc này không khỏi nín thở.
Cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ… chấn động hàng vạn quân địch… vang danh thiên hạ…
Từng chữ nối tiếp từng câu đâm vào chỗ sâu trong lòng Lý Sương Nhi, dấy lên từng tầng sóng lớn, môi đỏ mím chặt của nàng đã có chút tái nhợt.
“Huynh… đây mới thực sự là huynh sao? Không ra tay thì thôi, một khi hành động nhất định khuấy đảo thiên hạ, chấn động tứ phương sao?”
Chỉ với lời truyền từ Tiểu Tử, trước mắt Lý Sương Nhi đã phác họa lên một người đàn ông anh tuấn khoác áo giáp đen bạc, tay nắm trường thương đen sừng sững đứng giữa gió cát trận mạc..
Nơi sâu thẳm trái tim nàng như một mặt hồ yên ả, bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước tuy nhỏ nhưng đủ vẽ lên một gợn sóng rồi không ngừng lan rộng ra bốn bề.
…
Bích Hoa lâu, Minh Yên các.
Một cô gái mặc váy dài màu tím cô độc ngồi bên cạnh chiếc đàn cổ, gương mặt nàng ta yêu kiều như đóa phù dung rộ nở. Nàng ấy, chính là Trình Khả Vi, là cô nương khi Cố Thiên Mệnh chưa thức tỉnh lục thức và tiếp nhận kí ức của kiếp trước muốn lấy làm vợ trong lời đồn.
“Vi tỷ tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ngoài cửa đình, một cô gái với thân hình lả lướt như rắn nước đẩy cửa đi vào, chạy thẳng tới trước mặt Trình Khả Vi đang gảy đàn.
“Chuyện gì mà cuống cuồng lên như vậy?”, Trình Khả Vi chậm rãi nhướng đôi mày như được điêu khắc, cất lên chất giọng thanh thúy.
“Vi tỷ tỷ, Cố công tử nổi danh khắp thiên hạ sau một trận chiến ở Nhạn Hành quan rồi! Hắn vốn chẳng phải phế vật gì, mà là thiên tài trẻ tuổi với tu vi Linh Huyền sơ kỳ", cô gái chẳng hề chần chừ ném ra tin tức giống như pháo nổ đang rúng động khắp nơi này.
Tiếng đàn im bặt, dây đàn cũng 'phựt' một tiếng đứt lìa, trên gương mặt trắng noãn của Trình Khả Vi lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, đầu ngón tay thon dài vì một thoáng dây đàn đứt xẹt qua mà cào rách một lớp da, thấm ra một giọt máu đỏ tươi.
"Ngươi nói cái gì?"
Trình Khả Vi dường như có chút hoảng hốt mà đánh mất đi dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng xa cách thường ngày, vô số những tia cảm xúc đan xen trong đôi mắt nàng ta.
"Thật đó! Toàn bộ kinh đô hiện tại có ai mà không biết tới tin này. Hai ngày trước Bắc Việt quốc điều động ba vạn lính lăm le muốn công phá Nhạn Hành quan, Cố công tử lúc đó thân trong quân ngũ, một người một ngựa xông pha đối mặt với đại quân hàng vạn người”.
Cô gái duyên dáng kia cũng khó kìm được sự ngạc nhiên trong lòng, nàng ta luống cuống nói với Trình Khả Vi, vô cùng bồn chồn.
Đôi môi đỏ mọng của Trình Khả Vi khẽ hé, cảm xúc phức tạp lấp đầy trái tim nàng ta rồi dần rơi vào trầm mặc.
Nàng ta tựa như nhìn thấy một người thanh niên đứng bên ngoài Bích Hoa lâu, hét lớn: Kể từ hôm nay, Trình Khả Vi chính là người phụ nữ của Cố Thiên Mệnh ta, ai cũng không thể khinh nhờn nàng ấy nửa phần, bổn công tử muốn cưới nàng ấy về nhà.
Chỉ là Trình Khả Vi không đồng ý, mà Cố gia cũng không cho phép một kỹ nữ chốn lầu hoa bước qua cửa.
Trình Khả Vi chậm rãi cắn đôi môi đỏ, bên tai vẫn luôn quanh quẩn những câu nói về bản lĩnh khó người bì kịp, gạn dạ đối đầu với quân địch của Cố Thiên Mệnh, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn lại.
Cùng lúc đó, tướng môn Hàn gia.
Tướng: tướng võ, môn: cửa, nhà =>nhà làm quan võ.
Hàn gia, nhà của Binh bộ thượng thư Hàn Thần cũng là gia tộc hàng đầu đứng số một hai tại Thiên Phong quốc.
Hàn Ngụy với tư cách là huynh đệ tốt nhất của Cố Thiên Mệnh, nghe được tin tức ông nội mình mang về xong cũng kiên quyết không tin mà phản bác lại. Hắn ta từ nhỏ đã chơi cùng Cố Thiên Mệnh, chưa từng thấy qua hắn làm một việc nghiêm túc nào.
Ông nội Hàn Thần bỗng dưng nói tu vi của Cố Thiên Mệnh đã đạt tới Linh Huyền, còn mắng nhiếc hàng vạn quân địch trên chiến trường, làm sao Hàn Ngụy có thể tin điều này?
Nhưng thấy dáng vẻ trịnh trọng này của ông nội, căn bản không có nửa điểm giả vờ, trong lòng Hàn Ngụy càng mất bình tĩnh, trên mặt cũng lộ ra nét kinh hãi nồng đượm.
“Cố ca đánh giặc ở Nhạn Hành quan? Hơn nữa còn khiến quân địch run sợ? Chuyện này… mẹ nó, đây còn là Cố ca có cùng đức hạnh với ta sao?”
“Còn an toàn thoát khỏi một mũi tên tập kích mà cường giả Địa Huyền bắn ra chỉ với tu vi Linh Huyền sơ kỳ?”
“Trời ơi!”
Hàn Ngụy đứng tại chỗ im lặng bất động như một pho tượng, miệng hắn há hốc đủ nhét một quả trứng gà.
Vào lúc này, tin tức về tài năng vô song của Cố Thiên Mệnh đã lan truyền khắp kinh thành và dây lên làn sóng lớn chẳng thể nguôi ngoai.
Không còn cách nào khác, không ai có thể chấp nhận sự thật như sét đánh ngang tai này.
Một tiểu công tử Cố gia trước kia chỉ biết bắt nạt các công tử tiểu thư thế gia, quyến luyến chốn phấn hoa bỗng nhiên trở mình biến thành thiên tài oai phong khắp bốn phương, ai có thể tiếp nhận nổi?
Mọi nơi trong kinh thành không có nơi nào không thảo luận về chuyện của hắn, vô cùng sôi nổi.
Một trận vẻ vang, có ai trong thiên hạ không biết tới đây?
Chương 129 Về nhà
Cố Thiên Mệnh cùng các tướng sĩ quân doanh Xích Phong nói lời cáo biệt xong liền rời khỏi quân doanh.
Trước khi đi, tướng sĩ quân doanh Xích Phong đều cực kì trịnh trọng, đứng cùng một chỗ hành lễ, hô to: “Hiệu úy!”
Đối mặt với đám hán tử tâm tính nhiệt huyết này, Cố Thiên Mệnh đương nhiên cũng mỉm cười mà lớn tiếng đáp lại: “Chúng tướng sĩ, sau này chúng ta còn có thể gặp lại, hi vọng đến lúc đó, cũng đừng nhằm vào ta nữa”.
“Ha ha ha...”
Các tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhao nhao cười lớn, cũng có chút xấu hổ gãi đầu. Không khỏi nghĩ tới cảnh Cố Thiên Mệnh vừa tới quân doanh Xích Phong, đám người ai ai cũng gọi hắn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
Hiện giờ, mọi người không chỉ nhìn thấy tư thế oai hùng của hắn, mà còn biết Cố Thiên Mệnh chính là thế tử của Cố gia, đương nhiên cũng không dám bất kính.
Bởi vì, người Cố gia, không có bội chủng.
Bọn họ tin rằng, Cố Thiên Mệnh ngày sau, chắc chắn sẽ giống như Huyết Hùng tướng quân năm xưa, đứng trên đỉnh phong cương trường, khiến chư quốc không dám xâm phạm Thiên Phong quốc. Thiên kiêu vô song như vậy lại làm hiệu úy quân doanh Xích Phong của bọn họ, thật là một vi hạnh lớn lao.
“Chúng ta cung tiễn hiệu úy”, Lưu Lăng Võ đứng trước đám tướng sĩ quân doanh Xích Phong, hô to.
“Tiễn hiệu úy!”, mấy trăm người ở quân doanh Xích Phong, nhao nhao đồng thanh hét lớn, biểu hiện ra tình cảm kính ngưỡng của mình đối với Cố Thiên Mệnh.
Dịch bá nhìn một màn này, trong lòng cảm thấy vui mừng, bởi vì Cố gia có người kế thừa rồi. Tiểu công tử Cố gia, nghiễm nhiên có phong cách đại tướng của cha ông.
Chia tay Nhạn Hành quan, Cố Thiên Mệnh cùng Dịch bá cưỡi chiến mã, lên đường quay về.
Trên đường từ Nhạn Hành quan trở về kinh thành, đám người Cố Thiên Mệnh và Dịch bá cũng không vội vã, chậm rãi đi.
Dọc đường đi, Dịch bá hỏi Cố Thiên Mệnh rất nhiều vấn đề, ví dụ như làm thế nào có được tu vi Linh Huyền, làm thế nào lừa gạt trên dưới Cố gia, tại sao lại chạy đến Nhạn Hành quan vân vân.
Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh đều khéo léo trả lời, không làm cho Dịch bá cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Hiện tại nhìn Cố Thiên Mệnh càng lúc càng có phong phạm tướng môn, trong lòng Dịch bá cũng cực kỳ khảm khái cùng vui mừng, vẻ kích động cùng mừng rỡ trên gương mặt khó có thể che dấu.
Thời gian rất nhanh trôi đi, đi lại mất mười ngày, đám người Cố Thiên Mệnh cuối cùng cũng đến kinh thành Thiên Phong quốc.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh và Dịch bá hai người liền bước vào cổng thành.
Vừa vào cổng thành, bóng dáng Cố Thiên Mệnh liền khiến rất nhiều người chú ý, nhấc lên một làn sóng ồn ào lớn.
“Tiểu công tử Cố gia đã trở về! Nhìn kìa! Đó thực sự là hắn ta”, có người liếc mặt nhìn Cố Thiên Mệnh, kích động vạn phần, bật ra tiếng kinh hô.
Lập tức, mọi người nhao nhao đổ dồn ánh mắt về phía Cố Thiên Mệnh đang đứng ở một bên.
“Thật sự là tiểu công tử Cố gia, nghe nói hắn ta ở Nhạn Hành quan đại sát tứ phương, uy hiếp vạn quân, thật hay giả vậy?”
“Quân báo đã chiếu cáo thiên hạ rồi, chắc chắn là thật. Chưa từng nghĩ tiểu công tử Cố gia lại lợi hại như vậy, thật không hổ là con cháu Cố gia!”
“Đây là tiểu công tử Cố gia sao? Đẹp trai quá. Sau này chắc chắn sẽ là đại nhân vật của Thiên Phong quốc chúng ta”.
“Ta trước kia đã biết tiểu công tử Cố gia không tầm thường, hắn chính là người trấn quốc tướng môn Thiên Phong quốc chúng ta, làm sao có thể là phế vật không thể tu hành chứ. Quả thật không ngoài dự liệu của ta...”
Làn sóng nghị luận từ cửa thành truyền đi, làm cho mây mù trên bầu trời cũng tản đi ít nhiều.
Nhìn một màn này, Cố Thiên Mệnh có chút bất đắc dĩ, hướng về phía Cố gia mà đi. Dịch bá chưa từng nghĩ việc này đã truyền khắp kinh thành, quả thực có chút ngoài dự liệu.
Sau khi trở lại Cố gia, Cố Thiên Mệnh liền nhìn thấy ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc đang ở trong đại sảnh, lẳng lặng ngồi chờ.
Cố Thiên Mệnh vừa đến cửa thành ông cụ Cố liền nhận được tin tức, sau đó phái người thông báo cho Cố Ưu Mặc, cùng ông ấy ngồi ở đại sảnh.
“Ông nội, Nhị thúc!”
Cố Thiên Mệnh ung dung thản nhiên thở ra một hơi, sau đó liền tiến lên vài bước, bước về phía ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc trước mặt mà hành lễ.
Nếu nói người mà Cố Thiên Mệnh khó đối mặt nhất, chẳng qua chính là ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc, hai người bọn họ vì mình, thật sự đã trả giá quá nhiều.
“Hừ, thì ra trong mắt thằng nhóc cháu còn có ông nội ta à!”, ông cụ Cố đao to búa lớn ngồi ở ghế chủ vị, nhìn Cố Thiên Mệnh hừ lạnh nói.
Vừa rồi khi Cố Thiên Mệnh bước vào đại sảnh, sâu trong mắt ông cụ Cố hiện lên một tia vui mừng, chỉ là hiện tại đột nhiên cứng đơ mặt, sợ là muốn khởi binh hỏi tội.
“Đừng, lão tử cũng không gánh được một tiếng Nhị thúc này của ngươi”, Cố Ưu Mặc cũng ra vẻ tức giận, hừ lạnh nói.
Thoạt nhìn, ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc sợ là đã cực kì tức giận, đều muốn chất vấn Cố Thiên Mệnh một phen.
Không nói một tiếng liền có tu vi Linh Huyền, ở thời điểm hai mươi tuổi đã có tu vi như vậy, đây dĩ nhiên là thiên kiêu vô song. Thế nhưng, Cố Ưu Mặc cùng ông cụ Cố ngay cả rắm cũng không nhìn ra, làm sao họ có thể sảng khoái cho được.
Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói Cố Thiên Mệnh thiếu chút nữa bị mũi tên của cường giả cảnh giới Địa Huyền bắn trúng, không khỏi căng thẳng tâm hồn, sợ hãi không thôi.
Chương 130 Đóng kịch
Đối với việc này, hôm nay bọn họ chính là muốn nghiêm túc trách cứ Cố Thiên Mệnh một phen, làm sao có thể tươi cười nghênh đón, mặc dù trong lòng vui hơn hoa nở.
“Lão Dịch, bờ vách có tai, đi phái người đóng quân ở mọi ngóc ngách cho ta”, ông cụ Cố quay đầu nói với Dịch bá.
“Vâng, lão gia”, Dịch bá vội vàng chắp tay, liền bắt đầu bố trí nhân thủ, khống chế toàn bộ Cố gia từ trên xuống dưới, không để cho người khác có cơ hội nghe lén.
Vì thế, trong nháy mắt, trong đại sảnh to lớn của Cố gia, cuối cùng chỉ còn lại ông cụ Cố, Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh tâm trí như yêu, làm sao có thể nhìn không ra ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc hiện tại trong lòng đang mừng như điên. Nhưng bọn họ ra vẻ mặt lạnh. Tám chín phần mười là muốn dạy dỗ mình một trận.
“Ông nội, Nhị thúc, mọi người đừng nói như vậy, nghe cháu giải thích”, đáy lòng Cố Thiên Mệnh âm thầm cười khổ một chút, sau đó khom người ôm quyền hành lễ nói.
“Ồ? Phải không?”, ông cụ Cố trầm giọng hỏi ngược lại.
Cố Ưu Mặc cũng ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn Cố Thiên Mệnh ở giữa đại sảnh, im lặng không lên tiếng.
“Ông nội, Nhị thúc, cháu không phải cố ý gạt hai người”, Cố Thiên Mệnh đã sớm chuẩn bị xong, không nhanh không chậm giải thích: “Hai người nghĩ, nếu Cố gia ta ở thời kỳ đỉnh cao, phụ thân còn sống, Nhị thúc thân thể khỏe mạnh, có ai dám chọc vào Cố gia? Có ai dám bắt nạt không?”
Ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc lẳng lặng ngồi nghe, không hề mở miệng.
“Mà mấy năm trước Cố gia ta mưa gió phiêu diêu, phụ thân hi sinh nơi sa trường, nhị thúc một thân tàn tật, ngay cả hai vị huynh trưởng cũng mất sớm. Cố gia lớn như vậy, cũng chỉ có ông nội vất vả chống đỡ”, biểu cảm của Cố Thiên Mệnh dần dần bi thương, chậm rãi nói: “Cháu thân là người kế thừa duy nhất của Cố gia, nếu thể hiện ra thiên phú bất phàm, chỉ sợ bất kể là trong nước hay là các nước xung quanh, đều không có khả năng trơ mắt nhìn cháu trưởng thành”.
Nghe đến đây, ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc đều không khỏi trầm xuống, nắm chặt hai tay.
"Cho nên cháu chỉ có thể giả bộ thành một công tử bột ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, để cho mọi người lầm tưởng cháu là một tên vô dụng, những kẻ mưu đồ bất chính kia cũng sẽ không chó cùng rứt giậu mà đối phó cháu”.
Cố Thiên Mệnh tiếp tục: “Chỉ là ngay cả chuyện quá khứ cũng phải che giấu ông nội và Nhị thúc để tránh tai vách mạch rừng nếu không sẽ thành dã tràng xay cát rồi. Vì vậy xin ông nội và Nhị thúc hãy tha thứ cho sự tự chủ trương này của cháu”.
“Cháu có thể tu luyện bao lâu rồi? Tại sao ngay cả ta cũng nhìn không ra dao động huyền khí trong thân thể cháu?”, sau khi trầm ngâm một hồi, ông cụ Cố trịnh trọng hỏi.
“Vâng, tám năm trước cháu đã có thể tu hành, lừa gạt mọi người lâu như vậy, mong ông nội và Nhị thúc trách phạt. Về phần che giấu nhiều năm qua cũng là do cháu ngẫu nhiên đạt được cơ hội, do đó chỉ cần cháu không vận dụng tu vi, thường sẽ không bị người khác phát hiện ra”.
Cố Thiên Mệnh sẽ không nói sự thật với ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc, nếu không cũng quá kinh hãi thế tục rồi. Hơn nữa đến cuối cùng, sợ rằng không chỉ có họ khó lòng tiếp nhận, nếu lan truyền ra ngoài thì toàn bộ Bách Quốc Chi Địa cũng sẽ bùng nổ hỗn loạn mất.
Một cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong chuyển thế, vì sử dụng bí thuật Luân hồi mới tại cột mốc nhược quán hai mươi tuổi khôi phục lục thức, khai thông kinh mạch.
Nếu bị người khác biết được, e rằng tương lai của Cố gia Thiên Phong quốc sẽ thực sự bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ đành nói dối bản thân đã bắt đầu bước lên con đường tu hành từ tám năm trước, như vậy cũng có thể khiến người khác dễ chấp nhận hơn.
Dù sao nếu nói chỉ trong thời gian một hai tháng ngắn ngủi từ một người bình thường tiến vào cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ, vậy đó không phải là thiên tài nữa mà là yêu nghiệt.
“Tám năm trước…”, trái tim ông cụ Cố chợt chùng xuống.
Tám năm trước, chính là thời điểm cha ruột của Cố Thiên Mệnh Cố Thừa Quân tử trận, hơn nữa cùng năm đó, hai vị huynh trưởng của hắn cũng chết thảm nơi biên cương, tráng niên mất sớm!
Cố Ưu Mặc bất giác siết chặt hai tay, sau đó nặng nề nói với Cố Thiên Mệnh: “Thằng nhóc thối, cháu làm không sai, nếu như cháu thực sự bộc lộ tài năng ra như hai vị ca ca của mình, sợ rằng…”
“Thằng nhóc khốn kiếp, lại đây ngồi nói chuyện đi”, ông cụ Cố cưng chiều mắng một câu, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình nói.
Cố Thiên Mệnh biết hai người họ hẳn là đã chấp nhận lời giải thích này của mình, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ông cụ Cố, lặng lẽ nhìn hai người.
“Ài! Thằng nhóc cháu làm rất đúng, nếu không làm như vậy, sợ rằng sẽ đi theo vết xe đổ của hai huynh trưởng cháu”, ông cụ Cố giấu đi hai tay đã siết chặt tới nổi đầy gân xanh dưới ống tay áo, đôi mắt không kìm được hằn lên tia máu, lạnh giọng nói: “Tám năm trước, phụ thân cùng hai huynh trưởng của cháu trấn giữ nam cương (biên giới phía nam), gặp phải mai phục của Yến Vũ quốc mà hy sinh vì nước. Thù này không đội trời chung! Cố gia ta tương lai nhất định phải khiến chúng nợ máu trả bằng máu”.
Ông cụ Cố thực sự cảm thấy rất bức bối, vốn dĩ khi kêu Lý Thiên Nguyên đồng ý cho Cố Thiên Mệnh ở rể tại Lý gia đã là một việc rất mất thể diện, sao bỗng dưng trước khi dọn vào ở rể, ông ta lại để cháu gái quý giá của mình gả cho Thiên Mệnh đây?
Sau đó lại kết hợp với cuộc gặp gỡ giữa Cố Thiên Mệnh và Lý Thiên Nguyên trước đó, ông lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt này.
“Ha ha, chỉ biết nhiều hơn ông một chút thôi”, Lý Thiên Nguyên có chút ngượng ngùng gượng cười hai tiếng, sau đó cùng ông cụ Cố sóng vai đi tới cửa lớn đại điện.
“Được lắm! Thứ khốn kiếp nhà ông, ông đây còn đang thắc mắc sao ông lại đột ngột thay đổi ý định, vậy mà chấp thuận để Sương Nhi gả cho Thiên Mệnh, thì ra là đã sớm biết uẩn khúc trong đó”.
Ông cụ Cố giả vờ căm giận thổi râu trừng mắt, nhưng sự tươi vui giữa hai đầu lông mày lại càng thêm nồng đậm.
“Lão Cố, sao ông lại mắng chửi người khác rồi? Hơn nữa, đây rõ ràng là vấn đề của chính ông. Ông và Thiên Mệnh sớm tối chung sống hai mươi năm, bản thân ông không nhận ra còn muốn trách ta? Nào có đạo lý đó, đúng thật là”.
Lý Thiên Nguyên quăng cho ông cụ Cố một cái trợn trắng mắt, cố tình mang theo chút châm chọc.
“Ông!”, ông cụ Cố nghĩ tới bản thân vậy mà cũng bị Cố Thiên Mệnh lừa gạt, hơn nữa vừa lừa chính là có khả năng suốt mười năm đằng đẵng, lửa giận trong lòng ông lại không gió tự bùng, hung ác nghiến răng nghiến lợi: "Đợi thằng nhóc thối này trở lại, xem ta có lột xuống một lớp da của nó không, vậy mà ngay cả ông đây cũng dám giấu diếm, khá lắm!”
“Thật hay giả vậy?”, khóe miệng Lý Thiên Nguyên nhếch lên độ cong thích thú, cùng ông cụ Cố đi xuống bậc cầu thang, đùa nghịch nói: “Lão Cố à, ông bây giờ còn nỡ lòng lột da thằng nhóc thối đó sao? Đừng tưởng rằng lão phu nhìn không thấu lòng dạ ông, sợ rằng trong lòng ông lúc này còn đang thầm vui vẻ đó!”
“Lão Lý chết tiệt này, ông đây muốn làm gì còn cần phải nói cho ông biết à?”, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên cãi cọ đã cả đời, tình bạn cũng sâu đậm tới mức người bình thường thực sự không thể hiểu được: “Nếu ông đây không lột một lớp da của thằng nhóc thối đó, thì từ nay về sau ta liền theo họ của nó”.
"...", Lý Thiên Nguyên nghe vậy thì há hốc mồm, chẳng khách sáo trợn trắng mắt với ông cụ Cố, trong lòng lại nói nhẹ bẫng: “Lão già chết tiệt, ông dọa ta sao, ông theo họ của nó, không phải cũng là họ Cố sao? Ông đang thầm vui trong lòng chứ gì!”
Trước khi kịp nhận ra, ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên hai người đã bước xuống khỏi bậc thang bằng ngọc trắng, chuẩn bị rời khỏi hoàng cung.
“Lão Cố, cùng ông thương lượng một chuyện được không?”, Lý Thiên Nguyên quay đầu gọi với theo một tiếng, sau đó giả bộ trịnh trọng hỏi.
“Chuyện gì?”, trên mặt ông cụ Cố vẫn đong đầy vẻ phấn khích không thể đè nén xuống, thuận miệng đáp.
“Không phải lúc đầu nói để Thiên Mệnh tới ở rể Lý gia ta sao, ông xem thế có được không? Ông yên tâm, lão phu nhất định sẽ coi thằng bé như con cháu ruột thịt mà đối đãi, tuyệt đối sẽ không để nó chịu nửa điểm uất ức”.
Đôi mắt xám đục của Lý Thiên Nguyên xẹt qua một tia ranh mãnh, cố ý nói với vẻ hớn hở nồng đậm.
“Cút!”
Lồng ngực ông cụ Cố thoáng trầm xuống, rống lên một tiếng.
Nhớ lại chuyện này, trong lòng ông cụ Cố lại nghẹn uất, lúc đầu vì để Cố Thiên Mệnh vào ở rể Lý gia, ông còn vác cái mặt già này đánh chiêu bài tình cảm với Lý Thiên Nguyên, không còn cách nào, Cố Thiên Mệnh của lúc đó thực sự quá vô sỉ, ngoại trừ gây chuyện khắp nơi cũng không biết làm gì khác.
Nhưng hiện tại cháu trai Cố Thiên Mệnh của ông, một người một ngựa vang danh chiến trường, trấn áp vạn quân, là tài giỏi vượt trội cỡ nào? Nếu lại để thằng bé ở rể Lý gia, trừ khi là não bị lừa đá rồi.
Cố gia ông, có người nối nghiệp rồi!
“Ha ha ha…”
Càng nghĩ, ông cụ Cố càng không nhịn được phá lên cười sảng khoái, sải bước rời khỏi hoàng cung hướng về Cố gia đi tới.
Mà đám quan viên phía sau vẫn khó lòng tưởng tượng và tiêu hóa tin tức này.
Vừa nghĩ tới tiểu công tử Cố gia khét tiếng chơi bời bỗng nhiên lật người biến thành thiên tài như cha ông mình, ai nấy đều cảm thấy cứng họng.
“Từ nay về sau, không thể đắc tội với Cố gia nữa…”, không biết là ai trong đám người cảm khái vạn phần thở dài một hơi.
Đúng vậy! Cố gia của hiện tại càng không thể tùy tiện xúc phạm tới nữa.
Cố gia của hôm nay, trên có ông cụ Cố trấn thủ, dưới có Cố Thiên Mệnh kiệt xuất với tư thái của bậc đại tướng, ai còn dám trèo lên đầu nhà họ?
“Thật là hết sức điên rồ, một công tử bột chỉ biết chọc chuyện thị phi của năm đó thoắt cái biến thành một thiên tài nổi danh thiên hạ, ta sợ rằng phải rất lâu mới tiêu hóa nổi tin tức này”.
Trong đám quan viên có người không khỏi cười khổ, thực sự khó có thể hình dung cảm xúc lẫn lộn trong lòng họ lúc này.
Có người vui có người sầu lo, một trận tại Nhạn Hành quan này truyền khắp Thiên Phong quốc, náo động lòng người.
…………
Chương 127 Tiểu thư, cô gia... cô gia xảy ra chuyện rồi!
Tại Cố gia, một sân trong góc sâu.
Cố Ưu Mặc đương nhiên cũng đã nhận được quân báo.
Tay trái ông ấy nắm chặt tờ quân báo, tay phải thì siết chặt lấy tay vịn xe lăn, toàn thân run rẩy không ngừng tựa hồ có chút xúc động, trên mặt không chút nào che giấu được vui sướng cùng kích động.
Không biết qua bao lâu, lồng ngực phập phồng của Cố Ưu Mặc mới bình tĩnh lại, niềm vui sướng như sắp bay lên chín tầng mây kia cũng dần lặng xuống.
“Hay lắm, nhóc con hay lắm!”, Cố Ưu Mặc phóng mắt nhìn hướng Nhạn Hành quan, ngẩng đầu cười to: “Hay cho một Cố Thiên Mệnh của Cố gia, ha ha ha…”
Đã bao năm Cố Ưu Mặc không thoải mái cười lớn vui vẻ như vậy.
Khi Cố Ưu Mặc ngẩng đầu cười to, không chỉ nỗi sầu muộn trong lòng bị quét sạch, mà còn mừng vui thanh thản vì Cố gia có người kế tục, sao ông ấy có thể không mừng rỡ.
“Cố gia ta, có người kế nghiệp rồi!”, Cố Ưu Mặc hung hăng vỗ xuống đôi chân từ lâu đã không còn cảm giác của mình, hai hàng lệ chậm rãi lăn dài trên gò má.
Kể từ khi đôi chân bị tàn phế vào năm năm trước, ông ấy vẫn luôn chìm đắm trong vực thẳm tuyệt vọng, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được ngày Cố Thiên Mệnh có thể bước tiếp con đường nghiệp võ của Cố gia, không kìm được nước mắt là chuyện dễ hiểu.
“Thằng nhóc thối này kêu ta mỗi ngày dùng huyền khí khơi thông kinh mạch hai chân, chẳng lẽ…”, Cố Ưu Mặc sực nhớ tới lời căn dặn lúc trước của Cố Thiên Mệnh, cả cơ thể liền run lên, cúi đầu nhìn xuống đôi chân đã sớm mất đi tri giác của mình, trong lòng nổi lên một tia khao khát.
“Thằng nhóc thối, có thể tu luyện rồi, vậy mà ngay cả Nhị thúc và ông nội cũng dám lừa. Đợi ngươi trở về, xem ta có đánh chết ngươi không, thứ khốn nạn này”.
Miệng nói là vậy nhưng trong đôi mắt Cố Ưu Mặc không chỉ không có nửa phần trách cứ và phẫn nộ, ngược lại còn tràn đầy cưng chiều cùng an ủi.
Cho đến nay, một trận tại Nhạn Hành quan của Cố Thiên Mệnh đã vang danh thiên hạ! Làm rung chuyển trên dưới Thiên Phong Quốc!
Cố gia, Tây Sương Viện.
Lý Sương Nhi như thường lệ ở trong sân vẽ tranh viết chữ, một thân váy dài đẹp đẽ khoác lên người nàng vẫn thướt tha động lòng người đến vậy.
Kể từ khi Cố Thiên Mệnh rời đi hơn nửa tháng trước, nàng rất ít khi bước ra khỏi Tây sương viện, cũng không dò hỏi hắn đã đi đâu, càng không có ý định rời khỏi Cố gia.
Đối với nàng mà nói, bất luận là ở Lý gia hay Cố gia cũng đều như nhau. Dù sao thì cuộc sống của nàng rất đơn điệu, ngoại trừ tu hành chính là làm bạn với giấy mực.
Hôm nay khi ngắm nhìn vườn hoa sắc hương thơm ngát trong sân sâu, trong đầu nàng thỉnh thoảng lại hiện lên cảnh tượng đi dạo cùng Cố Thiên Mệnh, không khỏi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đưa mắt nhìn về phương xa.
“Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Bỗng nhiên một nha hoàn xinh đẹp từ ngoài sân lo lắng không yên xông thẳng vào, nàng ta là thị nữ thân cận của Lý Sương Nhi, được Lý Sương Nhi đưa tới cùng từ Lý gia, trên là Tiểu Tử.
Lý Sương Nhi nâng lên đôi mắt đẹp, nhìn thẳng vào thân thể mềm mại đang lao tới trước mặt mình của Tiểu Tử, ánh mắt như muốn biểu đạt đã xảy ra chuyện gì.
Là thị nữ thân cận của Lý Sương Nhi, Tiểu Tử vô cùng quen thuộc với từng cử chỉ ánh mắt của nàng, nàng ta biết Lý Sương Nhi đang hỏi mình điều gì.
Tiểu Tử chẳng kịp thở vội vã thưa: “Tiểu thư, cô gia… cô gia xảy ra chuyện rồi”.
Cái gì? Xảy ra chuyện rồi!
Không biết vì sao, trong lòng Lý Sương Nhi không tự chủ được run lên, đầu mắt đuôi mày cũng dâng lên một tia lo âu cùng nóng ruột.
Thấy sắc mặt Lý Sương Nhi thoắt cái thay đổi, Tiểu Tử lập tức xua tay, vừa kích động không thôi vừa không dám tin nói: “Tiểu thư, không phải như người đang nghĩ đâu. Mà là… mà là cô gia hiện tại đang ở Nhạn Hành quan biên giới phía bắc”.
Nhạn Hành quan? Đó không phải là biên cương sao? Hắn tới đó làm gì?
Nghe giọng điệu của Tiểu Tử thì có lẽ Cố Thiên Mệnh không gặp phải nguy hiểm gì, trái tim bó chặt của Lý Sương Nhi bất giác được buông lỏng, nhưng đôi mày thanh tú vẫn không giãn ra.
“Nghe lão gia nói, đại quân ba vạn lính của Bắc Việt quốc tấn công Nhạn Hành quan, khí thế hung mãnh. Cô gia…”, Tiểu Tử không biết phải thuật lại thế nào, bởi khi nàng ta nghe được tin tức này cũng ngẩn người hồi lâu, căn bản không dám tin vào đôi tai mình.
Thấy dáng vẻ ngập ngừng ấp úng này của Tiểu Tử, Lý Sương Nhi vô thức mím lại cánh môi như hoa đào, mắt khẽ giương lớn hơn một chút rồi vươn tay ngọc gõ lên đầu nàng ta một cái, tựa hồ đang oán trách nàng ta sao lại nói chuyện không đầu không đuôi như vậy.
“Ôi chao! Tiểu thư, chuyện này… phải nói thế nào đây?”, Tiểu Tử tự vỗ lên đôi má ửng hồng vì chạy gấp của mình mấy cái, sau đó lòng nóng như lửa đốt lớn giọng nói: “Chính là, chính là… cô gia tham gia đại chiến với đại quân Bắc Việt quốc, tại Nhạn Hành quan, dùng tu vi Linh Huyền sơ kỳ khiến quân địch kinh sợ, uy phong lẫm liệt giữa sa trường, nổi danh khắp nơi rồi!”
Ầm!
Chương 128 Mẹ nó, đây còn là Cố ca có cùng đức hạnh với ta sao?
Nghe vậy, bàn tay trắng nõn đánh Tiểu Tử của Lý Sương Nhi liền khựng lại giữa không trung, đôi mắt đẹp khẽ chớp rồi trở nên ngây dại.
Trái tim rối loạn, gương mặt tuyệt đẹp thất sắc, Lý Sương Nhi lúc này không khỏi nín thở.
Cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ… chấn động hàng vạn quân địch… vang danh thiên hạ…
Từng chữ nối tiếp từng câu đâm vào chỗ sâu trong lòng Lý Sương Nhi, dấy lên từng tầng sóng lớn, môi đỏ mím chặt của nàng đã có chút tái nhợt.
“Huynh… đây mới thực sự là huynh sao? Không ra tay thì thôi, một khi hành động nhất định khuấy đảo thiên hạ, chấn động tứ phương sao?”
Chỉ với lời truyền từ Tiểu Tử, trước mắt Lý Sương Nhi đã phác họa lên một người đàn ông anh tuấn khoác áo giáp đen bạc, tay nắm trường thương đen sừng sững đứng giữa gió cát trận mạc..
Nơi sâu thẳm trái tim nàng như một mặt hồ yên ả, bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước tuy nhỏ nhưng đủ vẽ lên một gợn sóng rồi không ngừng lan rộng ra bốn bề.
…
Bích Hoa lâu, Minh Yên các.
Một cô gái mặc váy dài màu tím cô độc ngồi bên cạnh chiếc đàn cổ, gương mặt nàng ta yêu kiều như đóa phù dung rộ nở. Nàng ấy, chính là Trình Khả Vi, là cô nương khi Cố Thiên Mệnh chưa thức tỉnh lục thức và tiếp nhận kí ức của kiếp trước muốn lấy làm vợ trong lời đồn.
“Vi tỷ tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ngoài cửa đình, một cô gái với thân hình lả lướt như rắn nước đẩy cửa đi vào, chạy thẳng tới trước mặt Trình Khả Vi đang gảy đàn.
“Chuyện gì mà cuống cuồng lên như vậy?”, Trình Khả Vi chậm rãi nhướng đôi mày như được điêu khắc, cất lên chất giọng thanh thúy.
“Vi tỷ tỷ, Cố công tử nổi danh khắp thiên hạ sau một trận chiến ở Nhạn Hành quan rồi! Hắn vốn chẳng phải phế vật gì, mà là thiên tài trẻ tuổi với tu vi Linh Huyền sơ kỳ", cô gái chẳng hề chần chừ ném ra tin tức giống như pháo nổ đang rúng động khắp nơi này.
Tiếng đàn im bặt, dây đàn cũng 'phựt' một tiếng đứt lìa, trên gương mặt trắng noãn của Trình Khả Vi lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, đầu ngón tay thon dài vì một thoáng dây đàn đứt xẹt qua mà cào rách một lớp da, thấm ra một giọt máu đỏ tươi.
"Ngươi nói cái gì?"
Trình Khả Vi dường như có chút hoảng hốt mà đánh mất đi dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng xa cách thường ngày, vô số những tia cảm xúc đan xen trong đôi mắt nàng ta.
"Thật đó! Toàn bộ kinh đô hiện tại có ai mà không biết tới tin này. Hai ngày trước Bắc Việt quốc điều động ba vạn lính lăm le muốn công phá Nhạn Hành quan, Cố công tử lúc đó thân trong quân ngũ, một người một ngựa xông pha đối mặt với đại quân hàng vạn người”.
Cô gái duyên dáng kia cũng khó kìm được sự ngạc nhiên trong lòng, nàng ta luống cuống nói với Trình Khả Vi, vô cùng bồn chồn.
Đôi môi đỏ mọng của Trình Khả Vi khẽ hé, cảm xúc phức tạp lấp đầy trái tim nàng ta rồi dần rơi vào trầm mặc.
Nàng ta tựa như nhìn thấy một người thanh niên đứng bên ngoài Bích Hoa lâu, hét lớn: Kể từ hôm nay, Trình Khả Vi chính là người phụ nữ của Cố Thiên Mệnh ta, ai cũng không thể khinh nhờn nàng ấy nửa phần, bổn công tử muốn cưới nàng ấy về nhà.
Chỉ là Trình Khả Vi không đồng ý, mà Cố gia cũng không cho phép một kỹ nữ chốn lầu hoa bước qua cửa.
Trình Khả Vi chậm rãi cắn đôi môi đỏ, bên tai vẫn luôn quanh quẩn những câu nói về bản lĩnh khó người bì kịp, gạn dạ đối đầu với quân địch của Cố Thiên Mệnh, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn lại.
Cùng lúc đó, tướng môn Hàn gia.
Tướng: tướng võ, môn: cửa, nhà =>nhà làm quan võ.
Hàn gia, nhà của Binh bộ thượng thư Hàn Thần cũng là gia tộc hàng đầu đứng số một hai tại Thiên Phong quốc.
Hàn Ngụy với tư cách là huynh đệ tốt nhất của Cố Thiên Mệnh, nghe được tin tức ông nội mình mang về xong cũng kiên quyết không tin mà phản bác lại. Hắn ta từ nhỏ đã chơi cùng Cố Thiên Mệnh, chưa từng thấy qua hắn làm một việc nghiêm túc nào.
Ông nội Hàn Thần bỗng dưng nói tu vi của Cố Thiên Mệnh đã đạt tới Linh Huyền, còn mắng nhiếc hàng vạn quân địch trên chiến trường, làm sao Hàn Ngụy có thể tin điều này?
Nhưng thấy dáng vẻ trịnh trọng này của ông nội, căn bản không có nửa điểm giả vờ, trong lòng Hàn Ngụy càng mất bình tĩnh, trên mặt cũng lộ ra nét kinh hãi nồng đượm.
“Cố ca đánh giặc ở Nhạn Hành quan? Hơn nữa còn khiến quân địch run sợ? Chuyện này… mẹ nó, đây còn là Cố ca có cùng đức hạnh với ta sao?”
“Còn an toàn thoát khỏi một mũi tên tập kích mà cường giả Địa Huyền bắn ra chỉ với tu vi Linh Huyền sơ kỳ?”
“Trời ơi!”
Hàn Ngụy đứng tại chỗ im lặng bất động như một pho tượng, miệng hắn há hốc đủ nhét một quả trứng gà.
Vào lúc này, tin tức về tài năng vô song của Cố Thiên Mệnh đã lan truyền khắp kinh thành và dây lên làn sóng lớn chẳng thể nguôi ngoai.
Không còn cách nào khác, không ai có thể chấp nhận sự thật như sét đánh ngang tai này.
Một tiểu công tử Cố gia trước kia chỉ biết bắt nạt các công tử tiểu thư thế gia, quyến luyến chốn phấn hoa bỗng nhiên trở mình biến thành thiên tài oai phong khắp bốn phương, ai có thể tiếp nhận nổi?
Mọi nơi trong kinh thành không có nơi nào không thảo luận về chuyện của hắn, vô cùng sôi nổi.
Một trận vẻ vang, có ai trong thiên hạ không biết tới đây?
Chương 129 Về nhà
Cố Thiên Mệnh cùng các tướng sĩ quân doanh Xích Phong nói lời cáo biệt xong liền rời khỏi quân doanh.
Trước khi đi, tướng sĩ quân doanh Xích Phong đều cực kì trịnh trọng, đứng cùng một chỗ hành lễ, hô to: “Hiệu úy!”
Đối mặt với đám hán tử tâm tính nhiệt huyết này, Cố Thiên Mệnh đương nhiên cũng mỉm cười mà lớn tiếng đáp lại: “Chúng tướng sĩ, sau này chúng ta còn có thể gặp lại, hi vọng đến lúc đó, cũng đừng nhằm vào ta nữa”.
“Ha ha ha...”
Các tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhao nhao cười lớn, cũng có chút xấu hổ gãi đầu. Không khỏi nghĩ tới cảnh Cố Thiên Mệnh vừa tới quân doanh Xích Phong, đám người ai ai cũng gọi hắn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
Hiện giờ, mọi người không chỉ nhìn thấy tư thế oai hùng của hắn, mà còn biết Cố Thiên Mệnh chính là thế tử của Cố gia, đương nhiên cũng không dám bất kính.
Bởi vì, người Cố gia, không có bội chủng.
Bọn họ tin rằng, Cố Thiên Mệnh ngày sau, chắc chắn sẽ giống như Huyết Hùng tướng quân năm xưa, đứng trên đỉnh phong cương trường, khiến chư quốc không dám xâm phạm Thiên Phong quốc. Thiên kiêu vô song như vậy lại làm hiệu úy quân doanh Xích Phong của bọn họ, thật là một vi hạnh lớn lao.
“Chúng ta cung tiễn hiệu úy”, Lưu Lăng Võ đứng trước đám tướng sĩ quân doanh Xích Phong, hô to.
“Tiễn hiệu úy!”, mấy trăm người ở quân doanh Xích Phong, nhao nhao đồng thanh hét lớn, biểu hiện ra tình cảm kính ngưỡng của mình đối với Cố Thiên Mệnh.
Dịch bá nhìn một màn này, trong lòng cảm thấy vui mừng, bởi vì Cố gia có người kế thừa rồi. Tiểu công tử Cố gia, nghiễm nhiên có phong cách đại tướng của cha ông.
Chia tay Nhạn Hành quan, Cố Thiên Mệnh cùng Dịch bá cưỡi chiến mã, lên đường quay về.
Trên đường từ Nhạn Hành quan trở về kinh thành, đám người Cố Thiên Mệnh và Dịch bá cũng không vội vã, chậm rãi đi.
Dọc đường đi, Dịch bá hỏi Cố Thiên Mệnh rất nhiều vấn đề, ví dụ như làm thế nào có được tu vi Linh Huyền, làm thế nào lừa gạt trên dưới Cố gia, tại sao lại chạy đến Nhạn Hành quan vân vân.
Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh đều khéo léo trả lời, không làm cho Dịch bá cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Hiện tại nhìn Cố Thiên Mệnh càng lúc càng có phong phạm tướng môn, trong lòng Dịch bá cũng cực kỳ khảm khái cùng vui mừng, vẻ kích động cùng mừng rỡ trên gương mặt khó có thể che dấu.
Thời gian rất nhanh trôi đi, đi lại mất mười ngày, đám người Cố Thiên Mệnh cuối cùng cũng đến kinh thành Thiên Phong quốc.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh và Dịch bá hai người liền bước vào cổng thành.
Vừa vào cổng thành, bóng dáng Cố Thiên Mệnh liền khiến rất nhiều người chú ý, nhấc lên một làn sóng ồn ào lớn.
“Tiểu công tử Cố gia đã trở về! Nhìn kìa! Đó thực sự là hắn ta”, có người liếc mặt nhìn Cố Thiên Mệnh, kích động vạn phần, bật ra tiếng kinh hô.
Lập tức, mọi người nhao nhao đổ dồn ánh mắt về phía Cố Thiên Mệnh đang đứng ở một bên.
“Thật sự là tiểu công tử Cố gia, nghe nói hắn ta ở Nhạn Hành quan đại sát tứ phương, uy hiếp vạn quân, thật hay giả vậy?”
“Quân báo đã chiếu cáo thiên hạ rồi, chắc chắn là thật. Chưa từng nghĩ tiểu công tử Cố gia lại lợi hại như vậy, thật không hổ là con cháu Cố gia!”
“Đây là tiểu công tử Cố gia sao? Đẹp trai quá. Sau này chắc chắn sẽ là đại nhân vật của Thiên Phong quốc chúng ta”.
“Ta trước kia đã biết tiểu công tử Cố gia không tầm thường, hắn chính là người trấn quốc tướng môn Thiên Phong quốc chúng ta, làm sao có thể là phế vật không thể tu hành chứ. Quả thật không ngoài dự liệu của ta...”
Làn sóng nghị luận từ cửa thành truyền đi, làm cho mây mù trên bầu trời cũng tản đi ít nhiều.
Nhìn một màn này, Cố Thiên Mệnh có chút bất đắc dĩ, hướng về phía Cố gia mà đi. Dịch bá chưa từng nghĩ việc này đã truyền khắp kinh thành, quả thực có chút ngoài dự liệu.
Sau khi trở lại Cố gia, Cố Thiên Mệnh liền nhìn thấy ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc đang ở trong đại sảnh, lẳng lặng ngồi chờ.
Cố Thiên Mệnh vừa đến cửa thành ông cụ Cố liền nhận được tin tức, sau đó phái người thông báo cho Cố Ưu Mặc, cùng ông ấy ngồi ở đại sảnh.
“Ông nội, Nhị thúc!”
Cố Thiên Mệnh ung dung thản nhiên thở ra một hơi, sau đó liền tiến lên vài bước, bước về phía ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc trước mặt mà hành lễ.
Nếu nói người mà Cố Thiên Mệnh khó đối mặt nhất, chẳng qua chính là ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc, hai người bọn họ vì mình, thật sự đã trả giá quá nhiều.
“Hừ, thì ra trong mắt thằng nhóc cháu còn có ông nội ta à!”, ông cụ Cố đao to búa lớn ngồi ở ghế chủ vị, nhìn Cố Thiên Mệnh hừ lạnh nói.
Vừa rồi khi Cố Thiên Mệnh bước vào đại sảnh, sâu trong mắt ông cụ Cố hiện lên một tia vui mừng, chỉ là hiện tại đột nhiên cứng đơ mặt, sợ là muốn khởi binh hỏi tội.
“Đừng, lão tử cũng không gánh được một tiếng Nhị thúc này của ngươi”, Cố Ưu Mặc cũng ra vẻ tức giận, hừ lạnh nói.
Thoạt nhìn, ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc sợ là đã cực kì tức giận, đều muốn chất vấn Cố Thiên Mệnh một phen.
Không nói một tiếng liền có tu vi Linh Huyền, ở thời điểm hai mươi tuổi đã có tu vi như vậy, đây dĩ nhiên là thiên kiêu vô song. Thế nhưng, Cố Ưu Mặc cùng ông cụ Cố ngay cả rắm cũng không nhìn ra, làm sao họ có thể sảng khoái cho được.
Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói Cố Thiên Mệnh thiếu chút nữa bị mũi tên của cường giả cảnh giới Địa Huyền bắn trúng, không khỏi căng thẳng tâm hồn, sợ hãi không thôi.
Chương 130 Đóng kịch
Đối với việc này, hôm nay bọn họ chính là muốn nghiêm túc trách cứ Cố Thiên Mệnh một phen, làm sao có thể tươi cười nghênh đón, mặc dù trong lòng vui hơn hoa nở.
“Lão Dịch, bờ vách có tai, đi phái người đóng quân ở mọi ngóc ngách cho ta”, ông cụ Cố quay đầu nói với Dịch bá.
“Vâng, lão gia”, Dịch bá vội vàng chắp tay, liền bắt đầu bố trí nhân thủ, khống chế toàn bộ Cố gia từ trên xuống dưới, không để cho người khác có cơ hội nghe lén.
Vì thế, trong nháy mắt, trong đại sảnh to lớn của Cố gia, cuối cùng chỉ còn lại ông cụ Cố, Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh tâm trí như yêu, làm sao có thể nhìn không ra ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc hiện tại trong lòng đang mừng như điên. Nhưng bọn họ ra vẻ mặt lạnh. Tám chín phần mười là muốn dạy dỗ mình một trận.
“Ông nội, Nhị thúc, mọi người đừng nói như vậy, nghe cháu giải thích”, đáy lòng Cố Thiên Mệnh âm thầm cười khổ một chút, sau đó khom người ôm quyền hành lễ nói.
“Ồ? Phải không?”, ông cụ Cố trầm giọng hỏi ngược lại.
Cố Ưu Mặc cũng ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn Cố Thiên Mệnh ở giữa đại sảnh, im lặng không lên tiếng.
“Ông nội, Nhị thúc, cháu không phải cố ý gạt hai người”, Cố Thiên Mệnh đã sớm chuẩn bị xong, không nhanh không chậm giải thích: “Hai người nghĩ, nếu Cố gia ta ở thời kỳ đỉnh cao, phụ thân còn sống, Nhị thúc thân thể khỏe mạnh, có ai dám chọc vào Cố gia? Có ai dám bắt nạt không?”
Ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc lẳng lặng ngồi nghe, không hề mở miệng.
“Mà mấy năm trước Cố gia ta mưa gió phiêu diêu, phụ thân hi sinh nơi sa trường, nhị thúc một thân tàn tật, ngay cả hai vị huynh trưởng cũng mất sớm. Cố gia lớn như vậy, cũng chỉ có ông nội vất vả chống đỡ”, biểu cảm của Cố Thiên Mệnh dần dần bi thương, chậm rãi nói: “Cháu thân là người kế thừa duy nhất của Cố gia, nếu thể hiện ra thiên phú bất phàm, chỉ sợ bất kể là trong nước hay là các nước xung quanh, đều không có khả năng trơ mắt nhìn cháu trưởng thành”.
Nghe đến đây, ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc đều không khỏi trầm xuống, nắm chặt hai tay.
"Cho nên cháu chỉ có thể giả bộ thành một công tử bột ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, để cho mọi người lầm tưởng cháu là một tên vô dụng, những kẻ mưu đồ bất chính kia cũng sẽ không chó cùng rứt giậu mà đối phó cháu”.
Cố Thiên Mệnh tiếp tục: “Chỉ là ngay cả chuyện quá khứ cũng phải che giấu ông nội và Nhị thúc để tránh tai vách mạch rừng nếu không sẽ thành dã tràng xay cát rồi. Vì vậy xin ông nội và Nhị thúc hãy tha thứ cho sự tự chủ trương này của cháu”.
“Cháu có thể tu luyện bao lâu rồi? Tại sao ngay cả ta cũng nhìn không ra dao động huyền khí trong thân thể cháu?”, sau khi trầm ngâm một hồi, ông cụ Cố trịnh trọng hỏi.
“Vâng, tám năm trước cháu đã có thể tu hành, lừa gạt mọi người lâu như vậy, mong ông nội và Nhị thúc trách phạt. Về phần che giấu nhiều năm qua cũng là do cháu ngẫu nhiên đạt được cơ hội, do đó chỉ cần cháu không vận dụng tu vi, thường sẽ không bị người khác phát hiện ra”.
Cố Thiên Mệnh sẽ không nói sự thật với ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc, nếu không cũng quá kinh hãi thế tục rồi. Hơn nữa đến cuối cùng, sợ rằng không chỉ có họ khó lòng tiếp nhận, nếu lan truyền ra ngoài thì toàn bộ Bách Quốc Chi Địa cũng sẽ bùng nổ hỗn loạn mất.
Một cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong chuyển thế, vì sử dụng bí thuật Luân hồi mới tại cột mốc nhược quán hai mươi tuổi khôi phục lục thức, khai thông kinh mạch.
Nếu bị người khác biết được, e rằng tương lai của Cố gia Thiên Phong quốc sẽ thực sự bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ đành nói dối bản thân đã bắt đầu bước lên con đường tu hành từ tám năm trước, như vậy cũng có thể khiến người khác dễ chấp nhận hơn.
Dù sao nếu nói chỉ trong thời gian một hai tháng ngắn ngủi từ một người bình thường tiến vào cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ, vậy đó không phải là thiên tài nữa mà là yêu nghiệt.
“Tám năm trước…”, trái tim ông cụ Cố chợt chùng xuống.
Tám năm trước, chính là thời điểm cha ruột của Cố Thiên Mệnh Cố Thừa Quân tử trận, hơn nữa cùng năm đó, hai vị huynh trưởng của hắn cũng chết thảm nơi biên cương, tráng niên mất sớm!
Cố Ưu Mặc bất giác siết chặt hai tay, sau đó nặng nề nói với Cố Thiên Mệnh: “Thằng nhóc thối, cháu làm không sai, nếu như cháu thực sự bộc lộ tài năng ra như hai vị ca ca của mình, sợ rằng…”
“Thằng nhóc khốn kiếp, lại đây ngồi nói chuyện đi”, ông cụ Cố cưng chiều mắng một câu, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình nói.
Cố Thiên Mệnh biết hai người họ hẳn là đã chấp nhận lời giải thích này của mình, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ông cụ Cố, lặng lẽ nhìn hai người.
“Ài! Thằng nhóc cháu làm rất đúng, nếu không làm như vậy, sợ rằng sẽ đi theo vết xe đổ của hai huynh trưởng cháu”, ông cụ Cố giấu đi hai tay đã siết chặt tới nổi đầy gân xanh dưới ống tay áo, đôi mắt không kìm được hằn lên tia máu, lạnh giọng nói: “Tám năm trước, phụ thân cùng hai huynh trưởng của cháu trấn giữ nam cương (biên giới phía nam), gặp phải mai phục của Yến Vũ quốc mà hy sinh vì nước. Thù này không đội trời chung! Cố gia ta tương lai nhất định phải khiến chúng nợ máu trả bằng máu”.