-
Chương 131-135
Chương 131 Yến Vũ quốc… ắt phải diệt vong!
Lời của ông cụ Cố vừa dứt, Cố Ưu Mặc cũng hừ lạnh một tiếng, bạo phát ra khí thế mênh mang lao thẳng trời xanh.
“Yến Vũ quốc…”, Cố Thiên Mệnh cúi đầu lẩm bẩm hai lần cái tên này.
“Yến Vũ quốc là hoàng triều hàng đầu cấp trung và có rất nhiều cường giả Địa Huyền hậu kỳ trấn thủ, cao hơn Thiên Phong quốc ta một bậc”, Cố Ưu Mặc che giấu sát ý trong lòng, nghiến răng nói tiếp: “Tám năm trước, mấy người đại ca chính là vì mưu kế hèn hạ của chúng mà phải bỏ mình nơi sa trường. Năm năm trước, đại quân Bắc Việt quốc xâm phạm Thiên Phong quốc ta dẫn tới việc ta bị tàn phế cũng không thiếu một tay chúng nhúng vào”.
"Cái gì?"
Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Mệnh nghe Cố Ưu Mặc đề cập đến chuyện này, có lẽ là vì trước đây họ không muốn hắn lo âu mới không nói ra. Hôm nay hắn đã bước lên con đường tu hành, có vài chuyện đã đến lúc để hắn hiểu tường tận.
“Cũng trách Thiên Phong quốc mấy năm nay phát triển quá nhanh, đặc biệt là Cố gia ta, từng thế hệ nối tiếp đều là người có tài. Cố gia ta chỉ cần có một người đột phá cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ cũng đã đủ sức trợ giúp Thiên Phong quốc đạt đến một cấp độ cao hơn, như vậy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của Yến Vũ quốc. Do đó, vì quan hệ lợi ích, Cố gia ta liền trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt chúng mà rước phải tai họa”.
Càng nói đôi mắt đục ngầu của ông cụ Cố càng giăng đầy tia máu, dường như không muốn nhớ lại một màn tám năm trước khiến ông đau thấu tim gan kia.
"Nếu như không phải sau lưng Thiên Phong quốc ta còn có sự ủng hộ của vương triều hàng đầu cấp trung là Nam Uyên quốc, sợ rằng Yến Vũ quốc đã sớm cử đại quân đánh chiếm rồi”, Cố Ưu Mặc tiếp tục.
Dần dần toàn bộ đại sảnh ngập trong một bầu không khí ngột ngạt dày đặc, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
“Ài! Đều là chuyện đã qua rồi”, ông cụ Cố lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này, đôi mắt đỏ ngầu cũng tiêu tan vài phần.
“Thằng nhóc thối, nói tiếp về cháu đi, trước kia cho dù muốn che giấu bản thân cũng không cần phải mỗi ngày gây rắc rối cho thúc đây chứ? Nói đi, tại sao lại cả ngày gây sự, khiến Nhị thúc này phải chùi mông thay cháu”.
Cố Ưu Mặc cũng mím môi không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra năm đó, vì vậy liền mở miệng chất vấn mang theo thâm ý.
“Hì hì, nếu ăn chơi hưởng lạc mà không chuốc chuyện thị phi thì người khác sao biết tiểu công tử Cố gia là một phế vật đây? Nhị thúc, ông nội, mọi người nói đúng không?”, Cố Thiên Mệnh nhếch miệng cười đáp.
Ở ngoài mặt, Cố Thiên Mệnh cười thản nhiên thoải mái hơn bất kỳ ai khác, nhưng thực chất sát ý cùng phẫn nộ trong lòng hắn đã đủ để khiến hàng trăm triệu sinh linh phải quỳ gối.
Yến Vũ quốc sao… cường giả Địa Huyền hậu kỳ…
Chẳng lâu sau, Cố Thiên Mệnh sẽ cho tất cả mọi người trong Bách Quốc Chi Địa biết rằng, một khi Cố gia nổi giận, cường giả từng đạt tới cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ sẽ càng khủng bố hơn so với vị kiếm tôn hàng trăm năm trước!
Kiếp trước hắn có thể leo lên đỉnh- cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, dưới chân nằm rạp không biết bao nhiêu thi thể, hắn đã giẫm lên núi thây biển máu mà buông mắt nhìn xuống hết thảy chúng sinh trên thế gian.
Giờ đây, hắn muốn toàn bộ Bách Quốc Chi Địa hiểu, khiến Cố Thiên Mệnh hắn nổi giận thì sẽ còn kinh hoàng và đẫm máu hơn nhiều so với kiếm tôn hàng trăm năm trước!
Kiếm tôn vừa giận, một kiếm chém ra ba ngàn dặm kiếm khư, xóa bỏ một triều đại hưng thịnh.
Mà khi lửa giận của Cố Thiên Mệnh hắn bùng lên, hậu quả sẽ là…
Lần đầu tiên trong kiếp này Cố Thiên Mệnh muốn thẳng tay chém giết một phen như vậy, nhưng hắn biết với tu vi còn chưa khôi phục đến một nửa kiếp trước như hiện tại, chỉ có thể âm thầm ẩn nấp.
Sẽ có một ngày hắn tuyên bố với người thiên hạ, đó chính là- Cố gia, tuyệt không thể bị sỉ nhục!
“Cháu…”, lời này của Cố Thiên Mệnh tuy rằng rất khó khiến ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc chấp nhận nổi, nhưng cũng có vài phần đạo lý, không nhịn được cười mắng: “Thằng nhóc thối, cả ngày chuốc chuyện thị phi còn rất hợp lý à?”
"Sau này sẽ không như vậy nữa, ông nội và Nhị thúc yên tâm”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười.
“Thằng nhãi chết tiệt, hiện tại đã hoàn toàn bại lộ rồi, cháu có dự định gì chưa?”, nhớ tới thủ đoạn tàn độc của Yến Vũ quốc, trong lòng ông cụ Cố không khỏi có chút nặng trĩu.
“Ông nội đừng lo, nếu cháu đã không có ý định che giấu bản thân nữa, vậy chắc chắn tự có sắp xếp”, Cố Thiên Mệnh cho ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc một ánh mắt an lòng, chậm rãi nói: “Cháu muốn để toàn bộ người trong thiên hạ biết, dòng dõi của Cố gia không có phế vật!”
“Tốt!”, nghe vậy ông cụ Cố tâm huyết trào dâng, đập mạnh tay xuống bàn hô lớn: “Quả nhiên là mầm giống của Cố gia ta!”
“Người đâu bày tiệc, hôm nay ba người chúng ta phải uống một trận đã đời!”
Ông cụ Cố hào sảng ngẩng đầu cười to.
Cố Ưu Mặc cũng nhìn sang Cố Thiên Mệnh, lộ ra ánh mắt hài lòng mừng vui.
Đã bao lâu cha- con- cháu ba người không ngồi lại cùng nhau ăn cơm, uống rượu rồi?
Đã lâu đến mức Cố Ưu Mặc cũng không còn nhớ lần cuối cùng người một nhà cùng nhau uống rượu là khi nào nữa.
Thấy sự thả lòng cùng kích động từ tận đáy lòng của ông nội và Nhị thúc, trái tim Cố Thiên Mệnh bất giác trầm xuống, trong lòng phủ đầy sát khí có thể che trời rợp đất mà lẩm bẩm: “Yến Vũ quốc… ắt phải diệt vong!”
Chương 132 Cháu kính hai người
Không lâu sau, ba người Cố Thiên Mệnh liền ngồi quây quần quanh một chiếc bàn tròn, bên trên bày đầy các món cao lương mĩ vị cùng rượu ngon.
“Nào nào nào, ba đời chúng ta hôm nay phải uống một trận tới bến”.
Ông cụ Cố hôm nay thực sự rất vui, đã nhiều năm chưa từng vui vẻ như vậy từ tận đáy lòng.
Cố gia ông, không có người vô dụng!
“Ông nội, Nhị thúc, cháu kính hai người”, Cố Thiên Mệnh nâng lên ly rượu ngon, một hơi uống cạn.
Chẳng mấy chốc, thuận theo men say, mấy người ông cụ Cố đều buông bỏ nút thắt trong lòng mà cười đùa tán gẫu về quá khứ, hầu hết đều là thảo luận về những rắc rối mà Cố Thiên Mệnh đã gây ra.
“Thằng nhóc thối, ông đây còn nhớ cháu từng ẩn núp trong nhà của Hộ bộ thượng thư Phạm đại nhân, trộm đi trang phục của viên ‘minh châu’ ông ta vẫn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, sau đó trắng trợn đem tới hội bán đấu giá bên ngoài kiếm được một khoản kếch sù”.
*minh châu: ý chỉ con gái
Ông cụ Cố sảng khoái uống một ngụm rượu, không e dè cười tươi rói: “Cháu con mẹ nó cho dù muốn che đậy bản thân cũng không cần phải làm ra chuyện hèn hạ như vậy!”
"Còn nữa, thằng nhóc thối này còn đánh công tử nhà Lễ bộ thượng thư Tề đại nhân một trận bầm dập, nói cái gì mà, quần áo Tề công tử mặc cùng màu với nó khiến nó cảm thấy cực kỳ khó chịu nên không nói hai lời liền sai người lao vào đánh”.
Cố Ưu Mặc cũng trút bỏ nỗi lòng, nhìn Cố Thiên Mệnh đầy khinh bỉ: “Lúc đầu vì để dẹp yên chuyện này, ta còn gửi thư tín khuyên can hết lời, bán cả thể diện của cái mặt già này mới khiến Lễ bộ thượng thư nguôi giận. Nghĩ lại những chuyện hoang đường mà thằng nhóc này gây ra, trong lòng ông đây còn phải phát hoảng một hồi”.
“Còn có, tên khốn kiếp này chọc ghẹo một tiểu thư danh gia vọng tộc ngay giữa đường lớn, ông đây xém chút nữa không nhịn được đã đánh gãy chân chó của cháu. Lúc đó ấy à! Thực sự là làm ông già đây tức chết mà”.
Ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc ngươi một câu ta một câu nối tiếp kể ra những chuyện đốn mạt mà Cố Thiên Mệnh đã gây ra trong những năm qua, quả thực có nói vài ngày đêm cũng không tóm lược được hết.
Thỉnh thoảng, trong đại sảnh Cố gia lại vọng tới tiếng cười to của ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc, khiến toàn bộ Cố phủ bao trùm một không khí mừng vui.
Về phần nhân vật chính Cố Thiên Mệnh thì chỉ bất lực ngồi một bên cười khổ uống rượu, không biết phải trả lời như thế nào.
Không còn cách nào khác, tất cả những gì ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc nói thực sự đều do bản thân hắn làm. Nghĩ tới đây, thậm chí Cố Thiên Mệnh còn nảy ra suy nghĩ cho mình vài cái bạt tai.
"Ha ha ha… thằng nhóc thối cháu, sau này nếu làm chuyện gì khốn kiếp nữa thì tự mình thu dọn đi, ông đây không muốn giúp cháu mà phải vận dụng quan hệ nữa, mỗi lần như vậy đều không còn chút thể diện nào, thực sự rất bực bội”.
Ông cụ Cố hung hăng trợn trắng mắt với Cố Thiên Mệnh, giả bộ tức giận thổi râu phù phù. Thực ra, trong lòng ông cụ đong đầy chiều chuộng, bởi Cố Thiên Mệnh là cháu trai ruột thịt của ông, ông sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để bảo vệ hắn.
Từng tia ấm áp tràn vào trái tim Cố Thiên Mệnh, hết ly rượu ngon này đến ly khác rót vào bụng, hắn nhìn hai người, trong mắt đều là kính trọng.
Rượu quá ba tuần, rất nhanh ba người đã ngà ngà say nên quyết định kết thúc cuộc tán gẫu đầy ắp tiếng cười này ở đây.
Theo lý mà nói, bọn họ hoàn toàn có thể dùng huyền khí để ép hơi rượu ra ngoài thân thể, nhưng đã lâu lắm rồi họ mới được uống một trận sảng khoái trong tiệc gia đình như vậy.
Đương nhiên họ muốn vĩnh viễn lưu giữ buổi uống rượu này trong ký ức, cũng không ai dùng huyền khí để hóa giải men say.
Nằm trên chiếc giường trong sân sâu của mình, Cố Thiên Mệnh nhìn bầu trời vô tận qua cánh cửa sổ khẽ hé, thì thầm: “Không lâu nữa cả thiên hạ này sẽ biết uy nghiêm của Cố gia ta là bất khả xâm phạm. Ngày đó sẽ không lâu nữa…”
Đêm, lặng lẽ buông xuống vùng đất Bách Quốc Chi Địa.
Sau một đêm yên tĩnh, khi bình minh ló dạng Cố Thiên Mệnh liền rời giường.
Sau khi tắm rửa xong hắn chậm rãi đi về phía Tây sương viện.
Sống trong Tây sương viện là Lý Sương Nhi, cũng là thê tử đã hứa hôn trên danh nghĩa của hắn. Vốn dĩ hắn còn lưỡng lự không biết có nên tới gặp nàng hay không, nhưng sau khi cân nhắc hồi lâu vẫn cất bước đi về phía Tây sương viện.
Một lúc sau, bóng dáng của Cố Thiên Mệnh đã xuất hiện trước Tây sương viện.
Trong nháy mắt, Lý Sương Nhi đẩy cửa phòng, dáng hình thướt tha trong một thân váy dài màu trắng hồng liền lọt vào trong tầm mắt hắn.
Lý Sương Nhi dường như cảm giác được có người đang nhìn mình chăm chú liền vội vàng quét mắt về phía vị trí gần cổng viện. Chỉ là một cái liếc mắt này khiến nàng không có cách nào di chuyển đôi mắt xinh đẹp long lanh của mình nữa.
Bốn mắt nhìn nhau giống như cách biệt vô số năm, lại như lần đầu gặp mặt trong cuộc đời này, vừa xa lạ cũng vừa thân quen.
Hắn không còn dáng dấp của thiếu gia hoang đàng ban đầu, mà là thiên tài vang danh thiên hạ.
Quanh người nàng cũng không còn hơi thở cô độc xa cách kia nữa, thay vào đó là một tầng dịu dàng mờ nhạt.
Chương 133 Hắn, rốt cuộc là người thế nào?
“Lý tiểu thư”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm một hồi, ngắm nhìn người con gái xinh đẹp như được điêu khắc tinh xảo từ ngọc báu này, nói.
Chỉ một tiếng kêu khẽ khàng, không biết vì sao trái tim Lý Sương Nhi không tự chủ được run lên. Sau đó nàng giữ vững sự trầm tĩnh, thân hình yêu kiều tiến về phía Cố Thiên Mệnh vài bước, từ từ khom người, dùng lễ đáp lại.
Nhã nhặn như hoa trong nước, từng cử chỉ uyển chuyển như gió vờn cành liễu.
Có lẽ không có gì có thể miêu tả được khí chất trong dịu dàng xen lẫn một tia quyến rũ này của Lý Sương Nhi.
Chỉ trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh đã trở thành nhân vật đứng trên đỉnh cao của thế hệ trẻ cùng thời. Lý Sương Nhi không biết phải hình dung tâm tình phức tạp trong lòng như thế nào, chỉ một mực cắn nhẹ môi đào, lộ ra vô hạn mị hoặc.
Ánh mắt Lý Sương Nhi ra hiệu để Cố Thiên Mệnh đợi một lát, sau đó tự mình nhanh nhẹn lấy ra bút lông và nghiên mực từ trong phòng, viết xuống vài chữ.
“Vẫn tốt cả chứ?”
Chữ viết của Lý Sương Nhi không nặng mà tản mát ra một loại nhu hòa, giống như trăm hoa nở rộ khiến người ta cảm thấy thư thái.
“Cảm ơn vì đã quan tâm, ta ổn”, Cố Thiên Mệnh hơi khựng lại, cười nhạt đáp.
Lý Sương Nhi gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch.
Sau đó, hai người cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí dần dần trở nên có chút vi diệu, rối bời khó nói.
Lý Sương Nhi dường như có chút ngại ngùng tránh khỏi cái nhìn trực diện này của Cố Thiên Mệnh, khẽ hạ đôi lông mày lá liễu nhìn xuống đôi tay ngọc ngà của mình.
"Lý tiểu thư, hôm nay thời tiết không tệ, không bằng ta cùng nàng đi dạo một vòng!"
Nhìn giai nhân mỹ lệ trước mắt, Cố Thiên Mệnh hỏi.
Thân thể mềm mại của Lý Sương Nhi không dễ phát hiện ra khẽ động một cái, sau đó cúi người gật đầu, biểu thị ý định của mình.
Vì vậy, sau gần một tháng chia xa, hai người lại cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên Cố gia, thưởng thức hoa cỏ cây cối muôn vẻ dọc lối mòn nhỏ.
Đôi khi một mùi hương thoang thoảng từ trên người Lý Sương Nhi sẽ theo làn gió phảng phất nơi chóp mũi Cố Thiên Mệnh khiến hắn thầm lưu luyến nhiều hơn một chút, tâm tình cũng vô cùng thoải mái.
Hai người chậm rãi đi về phía trước, Lý Sương Nhi không ngừng dùng đuôi mắt đánh giá sườn mặt của Cố Thiên Mệnh, dường như muốn nhìn rõ xem Cố Thiên Mệnh bên cạnh rốt cuộc là người thế nào.
Công tử quần là áo lượt khét tiếng trong kinh, nhưng cũng là thiên nổi vang danh biên quan.
“Hắn, rốt cuộc là người thế nào?”, càng ngày hứng thú của Lý Sương Nhi dành cho Cố Thiên Mệnh càng tăng thêm, cũng chính tại con đường này, nàng đã lún sâu vào trong, không còn cách nào tự thoát khỏi.
Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi tản bộ trong bầu không khí vi diệu một hồi, liền trở về đình viện của mình. Trước khi đi, Lý Sương Nhi với đôi gò má ửng hồng đánh giá Cố Thiên Mệnh vài lần, dường như muốn khắc ghi bóng dáng của hắn vào sâu trong mắt.
Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh chỉ im lặng, sau đó bước nhanh trở về.
Khi Cố Thiên Mệnh vừa mới bước vào đình viện của mình, liền cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc.
“Chủ thượng, người đã trở lại”.
Sau một khắc, thân ảnh Yến Hàn liền xuất hiện trước mắt Cố Thiên Mệnh, khí tức trên người hắn trầm ổn hơn trước, xem ra đã có chút lĩnh ngộ trên con đường tu luyện quỷ tu.
Một tháng không gặp, Yến Hàn biến hóa ngược lại không lớn, hắn ta vẫn như thường ngày, chờ đợi bên cạnh Cố Thiên Mệnh.
“Yến Hàn, ta rời đi một tháng này, việc ta dặn thế nào rồi?”, Cố Thiên Mệnh dẫn Yến Hàn đi vào trong phòng mình, bảo đảm không có ai âm thầm quan sát lúc này mới mở miệng hỏi.
“Chủ thượng bảo ta tìm kiếm một số tán tu tâm tính tốt, một tháng này, ta đã tìm được 13 người, trong đó có 4 người cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ, 9 người cảnh giới Nhân Huyền hậu kì và đỉnh phong. Theo điều tra sơ bộ, bọn họ đều là những người không môn phái, hiện tại xem ra cũng không tệ lắm”.
Yến Hàn hơi khom người, chậm rãi bẩm báo: “Với cảnh giới Địa Huyền của ta, bọn họ khá quy củ, không còn nửa điểm dị tâm. Bây giờ, ta đã sắp xếp cho bọn ẩn nấp ở một chỗ, chờ đợi chủ thượng quay về xử lý”.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh vốn không để ý đến mấy người cảnh giới Nhân Huyền và Linh Huyền, nhưng vì sự phát triển sau này, nên mới cần thu nạp một số võ giả tu vi thấp: “Đúng rồi, Cung Tâm Nguyệt và Thượng Quan Hải bọn họ, thế nào rồi?”
“Mấy ngày nay, ta dựa theo phân phó của chủ thượng, đến thâm cốc chỉ dẫn cho bọn họ hu hành. Hiện giờ, Cung Tâm Nguyệt và Thượng Quan Hải hai người đã chân chính bước vào cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ. Hơn nữa, trong đó còn có một ít hạt giống tốt sắp dẫn khí thành công”.
Yến Hàn thành thật trả lời.
“Vậy thì tốt”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lạnh nhạt nói: “Đợi qua một thời gian nữa, ta có thời gian rảnh, lại đi xem đám người mà ngươi mới thu nạp. Bây giờ, ta còn có việc quan trọng cần xử lý”.
“Vâng, chủ thượng”, Yến Hàn cảm nhận sâu sắc được thủ đoạn cùng uy áp linh hồn Cố Thiên Mệnh, mặc dù tu vi của hắn ta lúc này đã là Địa Huyền, nhưng cũng không dám có nửa phần bất kính.
Chương 134 Pháp tắc thiên địa
“Đúng rồi, về sau ngươi dùng tâm một chút, chỉ dẫn bọn họ tu hành. Đợi ta nhàn rỗi rồi, sẽ luyện chế một ít đan dược, thúc đẩy tốc độ tu hành bọn họ tăng nhanh”.
Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, nói với Yến Hàn.
“Đan dược?”, Yến Hàn hơi sửng sốt, trong nhận thức của hắn, đan dược ở Bách Quốc Chi Địa phần lớn đều là dùng để tăng cường sức khỏe, làm sao có thể trợ giúp trong việc tu hành đây?
“Được rồi, sau này ngươi sẽ biết thôi”, Cố Thiên Mệnh nhận ra sự kinh ngạc trong biểu hiện của Yến Hàn, nhẹ nhàng phất tay, không giải thích.
Bách Quốc Chi Địa được coi là vùng đất cằn cỗi, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Huyền cũng không có lấy một người, rất nhiều hệ thống tu hành đều không hoàn thiện. Mà Cố Thiên Mệnh có kí ức của kiếp trước, thế nên đều rất thần kỳ trong mắt của Yến Hàn.
Đương nhiên, Yến Hàn không thể hiểu được Cố Thiên Mệnh.
“Vâng”, Yến Hàn tuy rằng có chút nghi hoặc, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Yến Hàn không chỉ kính nể và sợ hãi Cố Thiên Mệnh, hơn nữa Cố Thiên Mệnh còn đang nắm chặt một luồng linh hồn bản mệnh, một ý nghĩ thôi đã có thể khống chế sinh tử của hắn ta.
“Ngươi xuống trước đi, đừng để người khác phát hiện ra tung tích”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm nói.
Yến Hàn nghe vậy, cũng không lập tức lui ra, mà cắn chặt răng, dường như đang chần chờ cùng do dự.
“Sao vậy?”, Cố Thiên Mệnh nhận ra thần sắc Yến Hàn thay đổi, hơi nhíu mày nhẹ giọng hỏi.
“Chủ thượng, ta có một chuyện muốn cầu xin, kính mong chủ thượng cho phép”.
Bỗng nhiên, Yến Hàn khom người về phía Cố Thiên Mệnh hành đại lễ, khẩn thiết thỉnh cầu.
“Ừm?”, từ khi Yến Hàn đi theo hắn, vẫn cần cù chăm chỉ, giúp hắn giải quyết rất nhiều chuyện vặt, chưa bao giờ trịnh trọng như vậy, điều này khiến Cố Thiên Mệnh có chút kinh ngạc: “Nói ta nghe coi”.
“Chủ thượng, ta hóa thành oan hồn, bị nhốt trong Kiếm Khư trăm năm, trong lòng vẫn luôn có một chấp niệm, chấp niệm này chính là động lực làm ta sống đến bây giờ”, Yến Hàn khom người cúi đầu kể lại: “Đợi chủ thượng xong việc, khẩn cầu chủ thượng cho ta rời đi một thời gian”.
Trong lúc hoảng hốt, Yến Hàn nghĩ đến khoảnh khắc mình bước vào quỷ đạo, trước mắt hiện ra từng cảnh tượng.
“Có thể nói với ta, ngươi sẽ đi đâu không?”, Cố Thiên Mệnh chăm chú nhìn Yến Hàn, mở miệng hỏi.
“Mạch Dương quốc, tìm một vị cố nhân trăm năm trước chưa từng gặp mặt. Mặc dù... ta không biết cố nhân kia có còn sống hay không, nhưng ta muốn đi xem, chấm dứt chấp niệm trong lòng”.
Yến Hàn trầm mặc đôi lát, đôi mắt không khỏi khép lại một chút, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
“Mạch Dương quốc? Hình như là hoàng triều thượng đẳng của Bách Quốc Chi Địa đúng không?”, Cố Thiên Mệnh nhớ mình đã từng nghe ở đâu đó, hình như cả Bách Quốc Chi Địa cũng chỉ có 2 hoàng triều thượng đẳng, trong đó có Mạch Dương quốc.
“Đúng, chính là hoàng triều thượng đẳng Mạch Dương quốc. Chờ chủ thượng xong việc, kính mong chủ thượng cho ta rời đi một thời gian”, Yến Hàn cung kính trả lời và khẩn cầu.
“Được”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp ứng.
“Đa tạ chủ thượng”, Yến Hàn cảm kích cúi đầu, sau đó chậm rãi lui về phía sau: “Không quấy rầy chủ thượng nghỉ ngơi nữa”.
Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của Cố Thiên Mệnh, thân ảnh Yến Hàn liền mất biết vào hư không.
Cố Thiên Mệnh nhìn hướng Yến Hàn rời đi, nhẹ nhàng gõ vào bàn, thì thào nhỏ giọng nói: “Xem ra trong lòng hắn cũng cất giấu một ký ức khó quên. Cũng được, sau này có cơ hội, cùng hắn đi một lần”.
Hiệu quả làm việc và mức độ trung thành của Yến Hàn đều làm cho Cố Thiên Mệnh rất hài lòng, nếu như có cơ hội, đi cùng Yến Hàn một lần cũng không có gì to tát.
Hoàng triều thượng đẳng, bên trong tọa chấn chính là cường giả Địa Huyền đỉnh phong tuyệt thế, mỗi người đều có năng lực bao trùm toàn bộ thiên hạ. Tuy rằng cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong với cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ chỉ cách màu một sợi dây, nhưng lại giống như thiên lũy, ngăn trở vô số thiên kiêu.
Không chút khoa trương mà nói, cường giả cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong có thể không tốn nhiều sức đã có thể đập chết một võ giả Địa Huyền hậu kỳ. Cũng chính bởi vì như vậy, cường giả Địa Huyền đỉnh phong căn bản không hề xuất hiện, đó là vì cân nhắc sự an ổn của Bách Quốc Chi Địa.
Trăm năm trước, Kiếm tôn một kiếm chém diệt một hoàng triều thịnh thế, chính là hoàng triều thượng đẳng. Đến lúc này, ba hoàng triều thượng đẳng ở Bách Quốc Chi Địa cũng chỉ còn lại hai, trong đó có Mạch Dương quốc.
Kiếm tôn, thế nhân xưng tụng là Tôn, bởi vì sức mạnh của người đó không phải là thứ mà người của các quốc gia có thể ước lượng, hắn ta đã chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới Thiên Huyền trong truyền thuyết.
Một kiếm của hắn ta, liền có thể chém giết cường giả cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong, tạo ra Kiếm Khư ba ngàn dặm, chấn nhiếp thế gian.
“Bách Quốc Chi Địa, ngay cả một võ giả cảnh giới Thiên Huyền cũng không có, quá mức cằn cỗi rồi. E rằng... nơi này có pháp tắc thiên địa”.
Cố Thiên Mệnh khép hai mắt, lẩm bẩm nói: “Mặc dù có ước định thiên địa, vậy thì đã sao? Kiếp này, không ai có thể ngăn cản bước chân của ta. Người nào chặn đường, chém là được...”
Đêm tối bao phủ toàn bộ mặt đất, phảng phất như cảm giác được sát ý phong mang của Cố Thiên Mệnh, yên tĩnh đến cực điểm.
Chương 135 Bắt đầu chữa thương
Chương 93: bắt đầu điều trị
Ngày hôm sau, Cố Thiên Mệnh đi tới đình viện của Cố Ưu Mặc.
Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người chăm chú nhìn nhau, đều trầm mặc một lát.
“Nhị thúc, một tháng này thúc có nghe theo lời cháu, dẫn huyền khí vào kinh mạch hai chân không?”, Cố Thiên Mệnh phá vỡ im lặng bằng câu hỏi.
Nghe đến điều này, thân thể Cố Ưu Mặc tựa hồ khẽ run rẩy, sau đó tròng mắt hiện lên một tia phức tạp, nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, khàn khàn nói: “Thằng nhóc, cháu ... rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Nhị thúc, nếu như cháu nói, cháu có thể điều trị đôi chân tàn phế của người, người có tin không?”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn mái tóc bạc của Cố Ưu Mặc, nghiêm trang không thôi nói.
“Cháu nói gì?”
Cố Ưu Mặc mơ hồ đã suy đoán được vài phần, nhưng khi Cố Thiên Mệnh thật sự nói ra, tâm tư trầm tĩnh của ông ấy trong nháy mắt vỡ vụn, thân thể không khỏi run lên làm xe lăn lay động.
“Nhị thúc, cháu nghĩ có thể trị liệu hai chân của người”, Cố Thiên Mệnh có thể cảm nhận được sự trầm thương chôn sâu trong nội tâm Cố Ưu Mặc, cực kì nghiêm túc trả lời.
“Cháu... nghiêm túc đấy chứ? Không lừa ta?”, Cố Ưu Mặc một tay nắm lấy cánh tay Cố Thiên Mệnh, gắt gao siết chặt không buông, nói năng lộn xộn hỏi: “Cháu thật sự có thể chữa khỏi hai chân của ta sao?”
“Nhị thúc, yên tâm đi, tuyệt đối không có nửa điểm dối lừa người”, Cố Thiên Mệnh có thể rõ ràng nhìn thấy tơ máu trong mắt Cố Ưu Mặc dần nổi lên, có thể cảm giác được khí tức Cố Ưu Mặc hỗn loạn.
“Cháu... cháu...”, thần sắc Cố Ưu Mặc thay đổi dị thường, nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh có chút kích động, không dám tin nhưng lại đong đầy hi vọng.
Thấy tâm tình kích động khó có thể tin tưởng của Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Cố Ưu Mặc vài cái, cực kỳ trịnh trọng nói: “Nhị thúc, người yên tâm, cháu không gạt người. Lúc trước cháu có kỳ ngộ, vừa vặn tìm được biện pháp trị liệu hai chân cho người”.
“Thật sao?”, Cố Ưu Mặc vẫn như cũ, hỏi ngược lại theo bản năng.
“Thật ạ”, Cố Thiên Mệnh gật đầu nói.
Năm năm qua, cô độc trên xe lăn, sự tịch mịch cùng bi thương của Cố Ưu Mặc, không ai có thể hiểu được.
Năm năm qua, một mình ở thâm viện Cố gia, chính là muốn trốn tránh lời ra tiếng vào bên ngoài và... con người.
Năm năm qua, nếu không phải Cố Thiên Mệnh thường xuyên đến quấy rầy ông ấy, tìm phiền toái cho ông ấy, xoa dịu sự nặng nề và đè nén trong lòng, chỉ sợ ông ấy sẽ không thể kiên trì được đến ngày hôm nay.
Bởi vì, năm đó ông ấy chính là Huyết Hùng tướng quân đỉnh phong cương trường. Một lời của ông ấy, có thể chấn nhiếp chư quốc, làm những nước khác không dám manh động. Một thương của ông ấy, có thể càn quét cả vạn quân địch, để cho máu tươi đổ khắp kình thương và đại địa.
Đột nhiên, ông ấy từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nỗi buồn trong trái tim, mấy ai có thể thấu hiểu.
Mà bây giờ, Cố Thiên Mệnh cực kỳ trịnh trọng nói cho Cố Ưu Mặc biết, nói có thể điều trị khỏi hai chân của ông ấy, làm sao có thể không kích động run rẩy đây?
“Được, được rồi...”. Cố Ưu Mặc gắt gao túm lấy cánh tay Cố Thiên Mệnh, giống như sợ một tia hi vọng này cứ như vậy biến mất, hốc mắt không khỏi có chút đỏ hồng.
“Nhị thúc, chỉ là những ngày tới, Nhị thúc phải nghe lời cháu”, Cố Thiên Mệnh nhìn tơ máu và nước mắt trong con mắt Cố Ưu Mặc, trong lòng âm thầm trầm xuống, siết chặt tay.
“Được, cháu nói cái gì thì là cái đó, Nhị thúc nghe cháu”, Cố Ưu Mặc không chút chần chừ, dùng sức gật đầu, ngữ khí khàn khàn xen lẫn một luồng nức nở.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh vội vã muốn trải qua lễ tẩy rửa bằng máu tươi, đột phá cảnh giới Linh Huyền, chính là vì muốn trị liệu đôi chân cho Cố Ưu Mặc: “Nhị thúc, người nghỉ ngơi nhé. Cháu đi chuẩn bị trước, buổi tối cháu lại qua, chính thức điều trị cho người”.
“Được, được”, Cố Ưu Mặc đột nhiên phát hiện, mình hoàn toàn không nhìn thấu đứa cháu trai này. Nhưng mà, vậy thì đã sao, ông ấy chỉ biết một chuyện, đó chính là Cố Thiên Mệnh là giống nòi của Cố gia, vậy là đủ.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh tạm thời rời khỏi nơi này trong ánh mắt nóng bỏng Cố Ưu Mặc.
Cốt linh thảo, mạch nham thảo, thông trần mộc...
Cố Thiên Mệnh đi ra từ trong căn phòng mình đã chuẩn bị linh dược từ trước.
Những linh thảo này đặt lộn xộn trên bàn, thoạt nhìn thì chính là cỏ dại khô cằn bình thường, kì thực chính là bảo dược trân quý hiếm có.
Nếu đặt ở kiếp trước của Cố Thiên Mệnh, mấy thứ này tuy rằng không tính là trân quý, nhưng cũng không có cách nào dùng tiền bạc để mua được. Có lẽ chính vì Bách Quốc Chi Địa cằn cỗi, rất nhiều thứ thế nhân đều không biết công dụng thật sự của chúng.
“Đoạn cốt đoạn mạch, đã năm năm, máu thịt đã hỏng, chỉ sợ phải hao phí chút tâm lực”, Cố Thiên Mệnh nhìn rất nhiều linh dược trên bàn, tự hỏi nên làm thế nào mới có thể làm cho Cố Ưu Mặc mau chóng tốt lên.
“Chỉ còn lại bốn tháng, công chúa Vĩnh An sẽ đi Nam Uyên quốc, việc này, chỉ có thể để Nhị thúc tự mình đi xử lý. Đây là... con đường của tình yêu của thúc ấy”.
Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc khẽ nói.
Lời của ông cụ Cố vừa dứt, Cố Ưu Mặc cũng hừ lạnh một tiếng, bạo phát ra khí thế mênh mang lao thẳng trời xanh.
“Yến Vũ quốc…”, Cố Thiên Mệnh cúi đầu lẩm bẩm hai lần cái tên này.
“Yến Vũ quốc là hoàng triều hàng đầu cấp trung và có rất nhiều cường giả Địa Huyền hậu kỳ trấn thủ, cao hơn Thiên Phong quốc ta một bậc”, Cố Ưu Mặc che giấu sát ý trong lòng, nghiến răng nói tiếp: “Tám năm trước, mấy người đại ca chính là vì mưu kế hèn hạ của chúng mà phải bỏ mình nơi sa trường. Năm năm trước, đại quân Bắc Việt quốc xâm phạm Thiên Phong quốc ta dẫn tới việc ta bị tàn phế cũng không thiếu một tay chúng nhúng vào”.
"Cái gì?"
Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Mệnh nghe Cố Ưu Mặc đề cập đến chuyện này, có lẽ là vì trước đây họ không muốn hắn lo âu mới không nói ra. Hôm nay hắn đã bước lên con đường tu hành, có vài chuyện đã đến lúc để hắn hiểu tường tận.
“Cũng trách Thiên Phong quốc mấy năm nay phát triển quá nhanh, đặc biệt là Cố gia ta, từng thế hệ nối tiếp đều là người có tài. Cố gia ta chỉ cần có một người đột phá cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ cũng đã đủ sức trợ giúp Thiên Phong quốc đạt đến một cấp độ cao hơn, như vậy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của Yến Vũ quốc. Do đó, vì quan hệ lợi ích, Cố gia ta liền trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt chúng mà rước phải tai họa”.
Càng nói đôi mắt đục ngầu của ông cụ Cố càng giăng đầy tia máu, dường như không muốn nhớ lại một màn tám năm trước khiến ông đau thấu tim gan kia.
"Nếu như không phải sau lưng Thiên Phong quốc ta còn có sự ủng hộ của vương triều hàng đầu cấp trung là Nam Uyên quốc, sợ rằng Yến Vũ quốc đã sớm cử đại quân đánh chiếm rồi”, Cố Ưu Mặc tiếp tục.
Dần dần toàn bộ đại sảnh ngập trong một bầu không khí ngột ngạt dày đặc, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
“Ài! Đều là chuyện đã qua rồi”, ông cụ Cố lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này, đôi mắt đỏ ngầu cũng tiêu tan vài phần.
“Thằng nhóc thối, nói tiếp về cháu đi, trước kia cho dù muốn che giấu bản thân cũng không cần phải mỗi ngày gây rắc rối cho thúc đây chứ? Nói đi, tại sao lại cả ngày gây sự, khiến Nhị thúc này phải chùi mông thay cháu”.
Cố Ưu Mặc cũng mím môi không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra năm đó, vì vậy liền mở miệng chất vấn mang theo thâm ý.
“Hì hì, nếu ăn chơi hưởng lạc mà không chuốc chuyện thị phi thì người khác sao biết tiểu công tử Cố gia là một phế vật đây? Nhị thúc, ông nội, mọi người nói đúng không?”, Cố Thiên Mệnh nhếch miệng cười đáp.
Ở ngoài mặt, Cố Thiên Mệnh cười thản nhiên thoải mái hơn bất kỳ ai khác, nhưng thực chất sát ý cùng phẫn nộ trong lòng hắn đã đủ để khiến hàng trăm triệu sinh linh phải quỳ gối.
Yến Vũ quốc sao… cường giả Địa Huyền hậu kỳ…
Chẳng lâu sau, Cố Thiên Mệnh sẽ cho tất cả mọi người trong Bách Quốc Chi Địa biết rằng, một khi Cố gia nổi giận, cường giả từng đạt tới cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ sẽ càng khủng bố hơn so với vị kiếm tôn hàng trăm năm trước!
Kiếp trước hắn có thể leo lên đỉnh- cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, dưới chân nằm rạp không biết bao nhiêu thi thể, hắn đã giẫm lên núi thây biển máu mà buông mắt nhìn xuống hết thảy chúng sinh trên thế gian.
Giờ đây, hắn muốn toàn bộ Bách Quốc Chi Địa hiểu, khiến Cố Thiên Mệnh hắn nổi giận thì sẽ còn kinh hoàng và đẫm máu hơn nhiều so với kiếm tôn hàng trăm năm trước!
Kiếm tôn vừa giận, một kiếm chém ra ba ngàn dặm kiếm khư, xóa bỏ một triều đại hưng thịnh.
Mà khi lửa giận của Cố Thiên Mệnh hắn bùng lên, hậu quả sẽ là…
Lần đầu tiên trong kiếp này Cố Thiên Mệnh muốn thẳng tay chém giết một phen như vậy, nhưng hắn biết với tu vi còn chưa khôi phục đến một nửa kiếp trước như hiện tại, chỉ có thể âm thầm ẩn nấp.
Sẽ có một ngày hắn tuyên bố với người thiên hạ, đó chính là- Cố gia, tuyệt không thể bị sỉ nhục!
“Cháu…”, lời này của Cố Thiên Mệnh tuy rằng rất khó khiến ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc chấp nhận nổi, nhưng cũng có vài phần đạo lý, không nhịn được cười mắng: “Thằng nhóc thối, cả ngày chuốc chuyện thị phi còn rất hợp lý à?”
"Sau này sẽ không như vậy nữa, ông nội và Nhị thúc yên tâm”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười.
“Thằng nhãi chết tiệt, hiện tại đã hoàn toàn bại lộ rồi, cháu có dự định gì chưa?”, nhớ tới thủ đoạn tàn độc của Yến Vũ quốc, trong lòng ông cụ Cố không khỏi có chút nặng trĩu.
“Ông nội đừng lo, nếu cháu đã không có ý định che giấu bản thân nữa, vậy chắc chắn tự có sắp xếp”, Cố Thiên Mệnh cho ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc một ánh mắt an lòng, chậm rãi nói: “Cháu muốn để toàn bộ người trong thiên hạ biết, dòng dõi của Cố gia không có phế vật!”
“Tốt!”, nghe vậy ông cụ Cố tâm huyết trào dâng, đập mạnh tay xuống bàn hô lớn: “Quả nhiên là mầm giống của Cố gia ta!”
“Người đâu bày tiệc, hôm nay ba người chúng ta phải uống một trận đã đời!”
Ông cụ Cố hào sảng ngẩng đầu cười to.
Cố Ưu Mặc cũng nhìn sang Cố Thiên Mệnh, lộ ra ánh mắt hài lòng mừng vui.
Đã bao lâu cha- con- cháu ba người không ngồi lại cùng nhau ăn cơm, uống rượu rồi?
Đã lâu đến mức Cố Ưu Mặc cũng không còn nhớ lần cuối cùng người một nhà cùng nhau uống rượu là khi nào nữa.
Thấy sự thả lòng cùng kích động từ tận đáy lòng của ông nội và Nhị thúc, trái tim Cố Thiên Mệnh bất giác trầm xuống, trong lòng phủ đầy sát khí có thể che trời rợp đất mà lẩm bẩm: “Yến Vũ quốc… ắt phải diệt vong!”
Chương 132 Cháu kính hai người
Không lâu sau, ba người Cố Thiên Mệnh liền ngồi quây quần quanh một chiếc bàn tròn, bên trên bày đầy các món cao lương mĩ vị cùng rượu ngon.
“Nào nào nào, ba đời chúng ta hôm nay phải uống một trận tới bến”.
Ông cụ Cố hôm nay thực sự rất vui, đã nhiều năm chưa từng vui vẻ như vậy từ tận đáy lòng.
Cố gia ông, không có người vô dụng!
“Ông nội, Nhị thúc, cháu kính hai người”, Cố Thiên Mệnh nâng lên ly rượu ngon, một hơi uống cạn.
Chẳng mấy chốc, thuận theo men say, mấy người ông cụ Cố đều buông bỏ nút thắt trong lòng mà cười đùa tán gẫu về quá khứ, hầu hết đều là thảo luận về những rắc rối mà Cố Thiên Mệnh đã gây ra.
“Thằng nhóc thối, ông đây còn nhớ cháu từng ẩn núp trong nhà của Hộ bộ thượng thư Phạm đại nhân, trộm đi trang phục của viên ‘minh châu’ ông ta vẫn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, sau đó trắng trợn đem tới hội bán đấu giá bên ngoài kiếm được một khoản kếch sù”.
*minh châu: ý chỉ con gái
Ông cụ Cố sảng khoái uống một ngụm rượu, không e dè cười tươi rói: “Cháu con mẹ nó cho dù muốn che đậy bản thân cũng không cần phải làm ra chuyện hèn hạ như vậy!”
"Còn nữa, thằng nhóc thối này còn đánh công tử nhà Lễ bộ thượng thư Tề đại nhân một trận bầm dập, nói cái gì mà, quần áo Tề công tử mặc cùng màu với nó khiến nó cảm thấy cực kỳ khó chịu nên không nói hai lời liền sai người lao vào đánh”.
Cố Ưu Mặc cũng trút bỏ nỗi lòng, nhìn Cố Thiên Mệnh đầy khinh bỉ: “Lúc đầu vì để dẹp yên chuyện này, ta còn gửi thư tín khuyên can hết lời, bán cả thể diện của cái mặt già này mới khiến Lễ bộ thượng thư nguôi giận. Nghĩ lại những chuyện hoang đường mà thằng nhóc này gây ra, trong lòng ông đây còn phải phát hoảng một hồi”.
“Còn có, tên khốn kiếp này chọc ghẹo một tiểu thư danh gia vọng tộc ngay giữa đường lớn, ông đây xém chút nữa không nhịn được đã đánh gãy chân chó của cháu. Lúc đó ấy à! Thực sự là làm ông già đây tức chết mà”.
Ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc ngươi một câu ta một câu nối tiếp kể ra những chuyện đốn mạt mà Cố Thiên Mệnh đã gây ra trong những năm qua, quả thực có nói vài ngày đêm cũng không tóm lược được hết.
Thỉnh thoảng, trong đại sảnh Cố gia lại vọng tới tiếng cười to của ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc, khiến toàn bộ Cố phủ bao trùm một không khí mừng vui.
Về phần nhân vật chính Cố Thiên Mệnh thì chỉ bất lực ngồi một bên cười khổ uống rượu, không biết phải trả lời như thế nào.
Không còn cách nào khác, tất cả những gì ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc nói thực sự đều do bản thân hắn làm. Nghĩ tới đây, thậm chí Cố Thiên Mệnh còn nảy ra suy nghĩ cho mình vài cái bạt tai.
"Ha ha ha… thằng nhóc thối cháu, sau này nếu làm chuyện gì khốn kiếp nữa thì tự mình thu dọn đi, ông đây không muốn giúp cháu mà phải vận dụng quan hệ nữa, mỗi lần như vậy đều không còn chút thể diện nào, thực sự rất bực bội”.
Ông cụ Cố hung hăng trợn trắng mắt với Cố Thiên Mệnh, giả bộ tức giận thổi râu phù phù. Thực ra, trong lòng ông cụ đong đầy chiều chuộng, bởi Cố Thiên Mệnh là cháu trai ruột thịt của ông, ông sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để bảo vệ hắn.
Từng tia ấm áp tràn vào trái tim Cố Thiên Mệnh, hết ly rượu ngon này đến ly khác rót vào bụng, hắn nhìn hai người, trong mắt đều là kính trọng.
Rượu quá ba tuần, rất nhanh ba người đã ngà ngà say nên quyết định kết thúc cuộc tán gẫu đầy ắp tiếng cười này ở đây.
Theo lý mà nói, bọn họ hoàn toàn có thể dùng huyền khí để ép hơi rượu ra ngoài thân thể, nhưng đã lâu lắm rồi họ mới được uống một trận sảng khoái trong tiệc gia đình như vậy.
Đương nhiên họ muốn vĩnh viễn lưu giữ buổi uống rượu này trong ký ức, cũng không ai dùng huyền khí để hóa giải men say.
Nằm trên chiếc giường trong sân sâu của mình, Cố Thiên Mệnh nhìn bầu trời vô tận qua cánh cửa sổ khẽ hé, thì thầm: “Không lâu nữa cả thiên hạ này sẽ biết uy nghiêm của Cố gia ta là bất khả xâm phạm. Ngày đó sẽ không lâu nữa…”
Đêm, lặng lẽ buông xuống vùng đất Bách Quốc Chi Địa.
Sau một đêm yên tĩnh, khi bình minh ló dạng Cố Thiên Mệnh liền rời giường.
Sau khi tắm rửa xong hắn chậm rãi đi về phía Tây sương viện.
Sống trong Tây sương viện là Lý Sương Nhi, cũng là thê tử đã hứa hôn trên danh nghĩa của hắn. Vốn dĩ hắn còn lưỡng lự không biết có nên tới gặp nàng hay không, nhưng sau khi cân nhắc hồi lâu vẫn cất bước đi về phía Tây sương viện.
Một lúc sau, bóng dáng của Cố Thiên Mệnh đã xuất hiện trước Tây sương viện.
Trong nháy mắt, Lý Sương Nhi đẩy cửa phòng, dáng hình thướt tha trong một thân váy dài màu trắng hồng liền lọt vào trong tầm mắt hắn.
Lý Sương Nhi dường như cảm giác được có người đang nhìn mình chăm chú liền vội vàng quét mắt về phía vị trí gần cổng viện. Chỉ là một cái liếc mắt này khiến nàng không có cách nào di chuyển đôi mắt xinh đẹp long lanh của mình nữa.
Bốn mắt nhìn nhau giống như cách biệt vô số năm, lại như lần đầu gặp mặt trong cuộc đời này, vừa xa lạ cũng vừa thân quen.
Hắn không còn dáng dấp của thiếu gia hoang đàng ban đầu, mà là thiên tài vang danh thiên hạ.
Quanh người nàng cũng không còn hơi thở cô độc xa cách kia nữa, thay vào đó là một tầng dịu dàng mờ nhạt.
Chương 133 Hắn, rốt cuộc là người thế nào?
“Lý tiểu thư”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm một hồi, ngắm nhìn người con gái xinh đẹp như được điêu khắc tinh xảo từ ngọc báu này, nói.
Chỉ một tiếng kêu khẽ khàng, không biết vì sao trái tim Lý Sương Nhi không tự chủ được run lên. Sau đó nàng giữ vững sự trầm tĩnh, thân hình yêu kiều tiến về phía Cố Thiên Mệnh vài bước, từ từ khom người, dùng lễ đáp lại.
Nhã nhặn như hoa trong nước, từng cử chỉ uyển chuyển như gió vờn cành liễu.
Có lẽ không có gì có thể miêu tả được khí chất trong dịu dàng xen lẫn một tia quyến rũ này của Lý Sương Nhi.
Chỉ trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh đã trở thành nhân vật đứng trên đỉnh cao của thế hệ trẻ cùng thời. Lý Sương Nhi không biết phải hình dung tâm tình phức tạp trong lòng như thế nào, chỉ một mực cắn nhẹ môi đào, lộ ra vô hạn mị hoặc.
Ánh mắt Lý Sương Nhi ra hiệu để Cố Thiên Mệnh đợi một lát, sau đó tự mình nhanh nhẹn lấy ra bút lông và nghiên mực từ trong phòng, viết xuống vài chữ.
“Vẫn tốt cả chứ?”
Chữ viết của Lý Sương Nhi không nặng mà tản mát ra một loại nhu hòa, giống như trăm hoa nở rộ khiến người ta cảm thấy thư thái.
“Cảm ơn vì đã quan tâm, ta ổn”, Cố Thiên Mệnh hơi khựng lại, cười nhạt đáp.
Lý Sương Nhi gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch.
Sau đó, hai người cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí dần dần trở nên có chút vi diệu, rối bời khó nói.
Lý Sương Nhi dường như có chút ngại ngùng tránh khỏi cái nhìn trực diện này của Cố Thiên Mệnh, khẽ hạ đôi lông mày lá liễu nhìn xuống đôi tay ngọc ngà của mình.
"Lý tiểu thư, hôm nay thời tiết không tệ, không bằng ta cùng nàng đi dạo một vòng!"
Nhìn giai nhân mỹ lệ trước mắt, Cố Thiên Mệnh hỏi.
Thân thể mềm mại của Lý Sương Nhi không dễ phát hiện ra khẽ động một cái, sau đó cúi người gật đầu, biểu thị ý định của mình.
Vì vậy, sau gần một tháng chia xa, hai người lại cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên Cố gia, thưởng thức hoa cỏ cây cối muôn vẻ dọc lối mòn nhỏ.
Đôi khi một mùi hương thoang thoảng từ trên người Lý Sương Nhi sẽ theo làn gió phảng phất nơi chóp mũi Cố Thiên Mệnh khiến hắn thầm lưu luyến nhiều hơn một chút, tâm tình cũng vô cùng thoải mái.
Hai người chậm rãi đi về phía trước, Lý Sương Nhi không ngừng dùng đuôi mắt đánh giá sườn mặt của Cố Thiên Mệnh, dường như muốn nhìn rõ xem Cố Thiên Mệnh bên cạnh rốt cuộc là người thế nào.
Công tử quần là áo lượt khét tiếng trong kinh, nhưng cũng là thiên nổi vang danh biên quan.
“Hắn, rốt cuộc là người thế nào?”, càng ngày hứng thú của Lý Sương Nhi dành cho Cố Thiên Mệnh càng tăng thêm, cũng chính tại con đường này, nàng đã lún sâu vào trong, không còn cách nào tự thoát khỏi.
Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi tản bộ trong bầu không khí vi diệu một hồi, liền trở về đình viện của mình. Trước khi đi, Lý Sương Nhi với đôi gò má ửng hồng đánh giá Cố Thiên Mệnh vài lần, dường như muốn khắc ghi bóng dáng của hắn vào sâu trong mắt.
Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh chỉ im lặng, sau đó bước nhanh trở về.
Khi Cố Thiên Mệnh vừa mới bước vào đình viện của mình, liền cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc.
“Chủ thượng, người đã trở lại”.
Sau một khắc, thân ảnh Yến Hàn liền xuất hiện trước mắt Cố Thiên Mệnh, khí tức trên người hắn trầm ổn hơn trước, xem ra đã có chút lĩnh ngộ trên con đường tu luyện quỷ tu.
Một tháng không gặp, Yến Hàn biến hóa ngược lại không lớn, hắn ta vẫn như thường ngày, chờ đợi bên cạnh Cố Thiên Mệnh.
“Yến Hàn, ta rời đi một tháng này, việc ta dặn thế nào rồi?”, Cố Thiên Mệnh dẫn Yến Hàn đi vào trong phòng mình, bảo đảm không có ai âm thầm quan sát lúc này mới mở miệng hỏi.
“Chủ thượng bảo ta tìm kiếm một số tán tu tâm tính tốt, một tháng này, ta đã tìm được 13 người, trong đó có 4 người cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ, 9 người cảnh giới Nhân Huyền hậu kì và đỉnh phong. Theo điều tra sơ bộ, bọn họ đều là những người không môn phái, hiện tại xem ra cũng không tệ lắm”.
Yến Hàn hơi khom người, chậm rãi bẩm báo: “Với cảnh giới Địa Huyền của ta, bọn họ khá quy củ, không còn nửa điểm dị tâm. Bây giờ, ta đã sắp xếp cho bọn ẩn nấp ở một chỗ, chờ đợi chủ thượng quay về xử lý”.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh vốn không để ý đến mấy người cảnh giới Nhân Huyền và Linh Huyền, nhưng vì sự phát triển sau này, nên mới cần thu nạp một số võ giả tu vi thấp: “Đúng rồi, Cung Tâm Nguyệt và Thượng Quan Hải bọn họ, thế nào rồi?”
“Mấy ngày nay, ta dựa theo phân phó của chủ thượng, đến thâm cốc chỉ dẫn cho bọn họ hu hành. Hiện giờ, Cung Tâm Nguyệt và Thượng Quan Hải hai người đã chân chính bước vào cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ. Hơn nữa, trong đó còn có một ít hạt giống tốt sắp dẫn khí thành công”.
Yến Hàn thành thật trả lời.
“Vậy thì tốt”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lạnh nhạt nói: “Đợi qua một thời gian nữa, ta có thời gian rảnh, lại đi xem đám người mà ngươi mới thu nạp. Bây giờ, ta còn có việc quan trọng cần xử lý”.
“Vâng, chủ thượng”, Yến Hàn cảm nhận sâu sắc được thủ đoạn cùng uy áp linh hồn Cố Thiên Mệnh, mặc dù tu vi của hắn ta lúc này đã là Địa Huyền, nhưng cũng không dám có nửa phần bất kính.
Chương 134 Pháp tắc thiên địa
“Đúng rồi, về sau ngươi dùng tâm một chút, chỉ dẫn bọn họ tu hành. Đợi ta nhàn rỗi rồi, sẽ luyện chế một ít đan dược, thúc đẩy tốc độ tu hành bọn họ tăng nhanh”.
Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, nói với Yến Hàn.
“Đan dược?”, Yến Hàn hơi sửng sốt, trong nhận thức của hắn, đan dược ở Bách Quốc Chi Địa phần lớn đều là dùng để tăng cường sức khỏe, làm sao có thể trợ giúp trong việc tu hành đây?
“Được rồi, sau này ngươi sẽ biết thôi”, Cố Thiên Mệnh nhận ra sự kinh ngạc trong biểu hiện của Yến Hàn, nhẹ nhàng phất tay, không giải thích.
Bách Quốc Chi Địa được coi là vùng đất cằn cỗi, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Huyền cũng không có lấy một người, rất nhiều hệ thống tu hành đều không hoàn thiện. Mà Cố Thiên Mệnh có kí ức của kiếp trước, thế nên đều rất thần kỳ trong mắt của Yến Hàn.
Đương nhiên, Yến Hàn không thể hiểu được Cố Thiên Mệnh.
“Vâng”, Yến Hàn tuy rằng có chút nghi hoặc, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Yến Hàn không chỉ kính nể và sợ hãi Cố Thiên Mệnh, hơn nữa Cố Thiên Mệnh còn đang nắm chặt một luồng linh hồn bản mệnh, một ý nghĩ thôi đã có thể khống chế sinh tử của hắn ta.
“Ngươi xuống trước đi, đừng để người khác phát hiện ra tung tích”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm nói.
Yến Hàn nghe vậy, cũng không lập tức lui ra, mà cắn chặt răng, dường như đang chần chờ cùng do dự.
“Sao vậy?”, Cố Thiên Mệnh nhận ra thần sắc Yến Hàn thay đổi, hơi nhíu mày nhẹ giọng hỏi.
“Chủ thượng, ta có một chuyện muốn cầu xin, kính mong chủ thượng cho phép”.
Bỗng nhiên, Yến Hàn khom người về phía Cố Thiên Mệnh hành đại lễ, khẩn thiết thỉnh cầu.
“Ừm?”, từ khi Yến Hàn đi theo hắn, vẫn cần cù chăm chỉ, giúp hắn giải quyết rất nhiều chuyện vặt, chưa bao giờ trịnh trọng như vậy, điều này khiến Cố Thiên Mệnh có chút kinh ngạc: “Nói ta nghe coi”.
“Chủ thượng, ta hóa thành oan hồn, bị nhốt trong Kiếm Khư trăm năm, trong lòng vẫn luôn có một chấp niệm, chấp niệm này chính là động lực làm ta sống đến bây giờ”, Yến Hàn khom người cúi đầu kể lại: “Đợi chủ thượng xong việc, khẩn cầu chủ thượng cho ta rời đi một thời gian”.
Trong lúc hoảng hốt, Yến Hàn nghĩ đến khoảnh khắc mình bước vào quỷ đạo, trước mắt hiện ra từng cảnh tượng.
“Có thể nói với ta, ngươi sẽ đi đâu không?”, Cố Thiên Mệnh chăm chú nhìn Yến Hàn, mở miệng hỏi.
“Mạch Dương quốc, tìm một vị cố nhân trăm năm trước chưa từng gặp mặt. Mặc dù... ta không biết cố nhân kia có còn sống hay không, nhưng ta muốn đi xem, chấm dứt chấp niệm trong lòng”.
Yến Hàn trầm mặc đôi lát, đôi mắt không khỏi khép lại một chút, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
“Mạch Dương quốc? Hình như là hoàng triều thượng đẳng của Bách Quốc Chi Địa đúng không?”, Cố Thiên Mệnh nhớ mình đã từng nghe ở đâu đó, hình như cả Bách Quốc Chi Địa cũng chỉ có 2 hoàng triều thượng đẳng, trong đó có Mạch Dương quốc.
“Đúng, chính là hoàng triều thượng đẳng Mạch Dương quốc. Chờ chủ thượng xong việc, kính mong chủ thượng cho ta rời đi một thời gian”, Yến Hàn cung kính trả lời và khẩn cầu.
“Được”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp ứng.
“Đa tạ chủ thượng”, Yến Hàn cảm kích cúi đầu, sau đó chậm rãi lui về phía sau: “Không quấy rầy chủ thượng nghỉ ngơi nữa”.
Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của Cố Thiên Mệnh, thân ảnh Yến Hàn liền mất biết vào hư không.
Cố Thiên Mệnh nhìn hướng Yến Hàn rời đi, nhẹ nhàng gõ vào bàn, thì thào nhỏ giọng nói: “Xem ra trong lòng hắn cũng cất giấu một ký ức khó quên. Cũng được, sau này có cơ hội, cùng hắn đi một lần”.
Hiệu quả làm việc và mức độ trung thành của Yến Hàn đều làm cho Cố Thiên Mệnh rất hài lòng, nếu như có cơ hội, đi cùng Yến Hàn một lần cũng không có gì to tát.
Hoàng triều thượng đẳng, bên trong tọa chấn chính là cường giả Địa Huyền đỉnh phong tuyệt thế, mỗi người đều có năng lực bao trùm toàn bộ thiên hạ. Tuy rằng cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong với cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ chỉ cách màu một sợi dây, nhưng lại giống như thiên lũy, ngăn trở vô số thiên kiêu.
Không chút khoa trương mà nói, cường giả cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong có thể không tốn nhiều sức đã có thể đập chết một võ giả Địa Huyền hậu kỳ. Cũng chính bởi vì như vậy, cường giả Địa Huyền đỉnh phong căn bản không hề xuất hiện, đó là vì cân nhắc sự an ổn của Bách Quốc Chi Địa.
Trăm năm trước, Kiếm tôn một kiếm chém diệt một hoàng triều thịnh thế, chính là hoàng triều thượng đẳng. Đến lúc này, ba hoàng triều thượng đẳng ở Bách Quốc Chi Địa cũng chỉ còn lại hai, trong đó có Mạch Dương quốc.
Kiếm tôn, thế nhân xưng tụng là Tôn, bởi vì sức mạnh của người đó không phải là thứ mà người của các quốc gia có thể ước lượng, hắn ta đã chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới Thiên Huyền trong truyền thuyết.
Một kiếm của hắn ta, liền có thể chém giết cường giả cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong, tạo ra Kiếm Khư ba ngàn dặm, chấn nhiếp thế gian.
“Bách Quốc Chi Địa, ngay cả một võ giả cảnh giới Thiên Huyền cũng không có, quá mức cằn cỗi rồi. E rằng... nơi này có pháp tắc thiên địa”.
Cố Thiên Mệnh khép hai mắt, lẩm bẩm nói: “Mặc dù có ước định thiên địa, vậy thì đã sao? Kiếp này, không ai có thể ngăn cản bước chân của ta. Người nào chặn đường, chém là được...”
Đêm tối bao phủ toàn bộ mặt đất, phảng phất như cảm giác được sát ý phong mang của Cố Thiên Mệnh, yên tĩnh đến cực điểm.
Chương 135 Bắt đầu chữa thương
Chương 93: bắt đầu điều trị
Ngày hôm sau, Cố Thiên Mệnh đi tới đình viện của Cố Ưu Mặc.
Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người chăm chú nhìn nhau, đều trầm mặc một lát.
“Nhị thúc, một tháng này thúc có nghe theo lời cháu, dẫn huyền khí vào kinh mạch hai chân không?”, Cố Thiên Mệnh phá vỡ im lặng bằng câu hỏi.
Nghe đến điều này, thân thể Cố Ưu Mặc tựa hồ khẽ run rẩy, sau đó tròng mắt hiện lên một tia phức tạp, nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, khàn khàn nói: “Thằng nhóc, cháu ... rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Nhị thúc, nếu như cháu nói, cháu có thể điều trị đôi chân tàn phế của người, người có tin không?”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn mái tóc bạc của Cố Ưu Mặc, nghiêm trang không thôi nói.
“Cháu nói gì?”
Cố Ưu Mặc mơ hồ đã suy đoán được vài phần, nhưng khi Cố Thiên Mệnh thật sự nói ra, tâm tư trầm tĩnh của ông ấy trong nháy mắt vỡ vụn, thân thể không khỏi run lên làm xe lăn lay động.
“Nhị thúc, cháu nghĩ có thể trị liệu hai chân của người”, Cố Thiên Mệnh có thể cảm nhận được sự trầm thương chôn sâu trong nội tâm Cố Ưu Mặc, cực kì nghiêm túc trả lời.
“Cháu... nghiêm túc đấy chứ? Không lừa ta?”, Cố Ưu Mặc một tay nắm lấy cánh tay Cố Thiên Mệnh, gắt gao siết chặt không buông, nói năng lộn xộn hỏi: “Cháu thật sự có thể chữa khỏi hai chân của ta sao?”
“Nhị thúc, yên tâm đi, tuyệt đối không có nửa điểm dối lừa người”, Cố Thiên Mệnh có thể rõ ràng nhìn thấy tơ máu trong mắt Cố Ưu Mặc dần nổi lên, có thể cảm giác được khí tức Cố Ưu Mặc hỗn loạn.
“Cháu... cháu...”, thần sắc Cố Ưu Mặc thay đổi dị thường, nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh có chút kích động, không dám tin nhưng lại đong đầy hi vọng.
Thấy tâm tình kích động khó có thể tin tưởng của Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Cố Ưu Mặc vài cái, cực kỳ trịnh trọng nói: “Nhị thúc, người yên tâm, cháu không gạt người. Lúc trước cháu có kỳ ngộ, vừa vặn tìm được biện pháp trị liệu hai chân cho người”.
“Thật sao?”, Cố Ưu Mặc vẫn như cũ, hỏi ngược lại theo bản năng.
“Thật ạ”, Cố Thiên Mệnh gật đầu nói.
Năm năm qua, cô độc trên xe lăn, sự tịch mịch cùng bi thương của Cố Ưu Mặc, không ai có thể hiểu được.
Năm năm qua, một mình ở thâm viện Cố gia, chính là muốn trốn tránh lời ra tiếng vào bên ngoài và... con người.
Năm năm qua, nếu không phải Cố Thiên Mệnh thường xuyên đến quấy rầy ông ấy, tìm phiền toái cho ông ấy, xoa dịu sự nặng nề và đè nén trong lòng, chỉ sợ ông ấy sẽ không thể kiên trì được đến ngày hôm nay.
Bởi vì, năm đó ông ấy chính là Huyết Hùng tướng quân đỉnh phong cương trường. Một lời của ông ấy, có thể chấn nhiếp chư quốc, làm những nước khác không dám manh động. Một thương của ông ấy, có thể càn quét cả vạn quân địch, để cho máu tươi đổ khắp kình thương và đại địa.
Đột nhiên, ông ấy từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nỗi buồn trong trái tim, mấy ai có thể thấu hiểu.
Mà bây giờ, Cố Thiên Mệnh cực kỳ trịnh trọng nói cho Cố Ưu Mặc biết, nói có thể điều trị khỏi hai chân của ông ấy, làm sao có thể không kích động run rẩy đây?
“Được, được rồi...”. Cố Ưu Mặc gắt gao túm lấy cánh tay Cố Thiên Mệnh, giống như sợ một tia hi vọng này cứ như vậy biến mất, hốc mắt không khỏi có chút đỏ hồng.
“Nhị thúc, chỉ là những ngày tới, Nhị thúc phải nghe lời cháu”, Cố Thiên Mệnh nhìn tơ máu và nước mắt trong con mắt Cố Ưu Mặc, trong lòng âm thầm trầm xuống, siết chặt tay.
“Được, cháu nói cái gì thì là cái đó, Nhị thúc nghe cháu”, Cố Ưu Mặc không chút chần chừ, dùng sức gật đầu, ngữ khí khàn khàn xen lẫn một luồng nức nở.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh vội vã muốn trải qua lễ tẩy rửa bằng máu tươi, đột phá cảnh giới Linh Huyền, chính là vì muốn trị liệu đôi chân cho Cố Ưu Mặc: “Nhị thúc, người nghỉ ngơi nhé. Cháu đi chuẩn bị trước, buổi tối cháu lại qua, chính thức điều trị cho người”.
“Được, được”, Cố Ưu Mặc đột nhiên phát hiện, mình hoàn toàn không nhìn thấu đứa cháu trai này. Nhưng mà, vậy thì đã sao, ông ấy chỉ biết một chuyện, đó chính là Cố Thiên Mệnh là giống nòi của Cố gia, vậy là đủ.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh tạm thời rời khỏi nơi này trong ánh mắt nóng bỏng Cố Ưu Mặc.
Cốt linh thảo, mạch nham thảo, thông trần mộc...
Cố Thiên Mệnh đi ra từ trong căn phòng mình đã chuẩn bị linh dược từ trước.
Những linh thảo này đặt lộn xộn trên bàn, thoạt nhìn thì chính là cỏ dại khô cằn bình thường, kì thực chính là bảo dược trân quý hiếm có.
Nếu đặt ở kiếp trước của Cố Thiên Mệnh, mấy thứ này tuy rằng không tính là trân quý, nhưng cũng không có cách nào dùng tiền bạc để mua được. Có lẽ chính vì Bách Quốc Chi Địa cằn cỗi, rất nhiều thứ thế nhân đều không biết công dụng thật sự của chúng.
“Đoạn cốt đoạn mạch, đã năm năm, máu thịt đã hỏng, chỉ sợ phải hao phí chút tâm lực”, Cố Thiên Mệnh nhìn rất nhiều linh dược trên bàn, tự hỏi nên làm thế nào mới có thể làm cho Cố Ưu Mặc mau chóng tốt lên.
“Chỉ còn lại bốn tháng, công chúa Vĩnh An sẽ đi Nam Uyên quốc, việc này, chỉ có thể để Nhị thúc tự mình đi xử lý. Đây là... con đường của tình yêu của thúc ấy”.
Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc khẽ nói.