-
Chương 141-145
Chương 141 Ta... sau này cũng có thể sao?
Hôm nay, sau khi Hàn Ngụy rời đi không lâu, một chỉ dụ từ hoàng cung truyền xuống Cố gia.
Chỉ dụ nói rằng: Cố gia Cố Thiên Mệnh dũng mãnh khiến quân địch khiếp sợ, phát huy uy tín Thiên Phong quốc ta, kế thừa được khí tiết của nhà tướng võ, tài năng vô song. Vì vậy, phong Cố gia Cố Thiên Mệnh làm tướng quân tứ phẩm, tưởng nhớ tới chiến công hiển hách của phụ thân, vì quốc hy sinh, đặc biệt phong hào: Kỳ Song.
"Tạ quân thượng".
Ông cụ Cố nhận lấy sắc lệnh, hai tay cung kính không thôi nâng vào trong phòng, sự phấn khích trên mặt căn bản không có cách nào che giấu được.
Cố Thiên Mệnh không đích thân đến lãnh chỉ mà mượn lý do thân thể không khỏe để ông cụ Cố tạm thời thay hắn nhận lấy. Bởi nếu hắn lộ mặt thì không thể không quỳ xuống, đây là niềm kiêu ngạo cùng đạo tâm của hắn, thế nên hắn dứt khoát không xuất hiện, cũng tránh được một đống rắc rối.
Phong hào: Kỳ Song.
Thế gian kỳ công tử, tài năng vô song nơi chiến trường.
Quân thượng Thiên Phong Quốc trực tiếp mượn một trận này ban thưởng cho hắn tướng vị tứ phẩm cùng phong hào vẻ vang, có thể nói là phong tặng rất lớn rồi. Trong đó không thể thiếu nguyên do từ Cố gia cùng người phụ thân đã mất của hắn.
Sau đó, danh sách hoàng gia được đăng lên, Cố Thiên Mệnh trực tiếp phong làm tướng quân tứ phẩm, phong hào Kỳ Song tướng quân. Tin tức này vừa truyền ra lại một lần nữa khơi lên một làn sóng trong toàn bộ Thiên Phong quốc. Tuy rằng có rất nhiều người bất mãn đỏ mắt, nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể âm thầm tức giận mà chấp nhận hiện thực.
“Kỳ Song tướng quân… trận chiến này, thực sự đã đẩy Cố Thiên Mệnh lên đỉnh cao danh vọng”, một số tộc trưởng thế gia nghe tin xong đều rơi vào trầm tư, đưa mắt nhìn về phía Cố gia cùng hoàng cung mà lẩm bẩm.
“Một trận Nhạn Hành quan bắc cương đã gây dựng lên uy danh cho Cố gia Cố Thiên Mệnh. Kỳ Song tướng quân! Cố gia… lại sinh ra một đại tướng bễ nghễ nơi sa trường rồi sao?”, những người thuộc thế hệ cũ dường như lại nhìn thấy những tháng ngày mà Cố gia ở thời kỳ hoàng kim.
"Giả điên giả dại nhiều năm như vậy, tiểu công tử Cố gia đúng thật là suy tính kín kẽ, lừa gạt tất cả người trong thiên hạ. Một trận thành danh, giẫm lên đầu vô số người, hắn rốt cuộc đang lên kế hoạch gì?”
Danh hào Song Kỳ tướng quân từ từ lan truyền đến tai nhiều người, đẩy Cố Thiên Mệnh lên đầu sóng ngọn gió.
Cố Thiên Mệnh không quan tâm đến điều này, hắn kiếp trước thế nhưng là cường giả vô thượng cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, không biết dưới chân hắn xếp ngổn ngang bao chồng xác chết. Danh tiếng của một tướng quân cỏn con hoàn toàn không khơi dậy nổi sự hứng thú từ hắn.
Về phần vì sao quân thượng Thiên Phong quốc muốn nâng hắn lên làm quan, sợ rằng là muốn mượn tay kẻ khác để thăm dò xem nông sâu của Cố Thiên Mệnh.
Nhưng quân đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, Cố Thiên Mệnh cũng không đặt nặng trong lòng. Bây giờ hắn đang tập trung chuẩn bị cho bước tiếp theo chữa trị cho Cố Ưu Mặc và dồn lực tu hành, nào có thời gian rảnh để bận tâm những chuyện này.
Trong mười ngày tiếp theo, Cố Thiên Mệnh một mực ở trong phòng lặng lẽ mài giũa kiếm ý của bản thân, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài dạo vài bước với Lý Sương Nhi. Hơn nữa, trong lúc rảnh rang, hắn cũng phái người vào trong kinh mua một ít linh thảo linh dược về, đồng thời để Yến Hàn che giấu thân phận tùy ý chọn lựa một chiếc đan lô* cấp thấp.
đan lô*: lò luyện đan dược
Hôm nay có vô số cặp mắt dõi theo mọi hành động cử chỉ của Cố Thiên Mệnh trong bóng tối, vì vậy để giảm bớt rắc rối, hắn chưa từng lộ diện mà vẫn luôn để Yến Hàn thay mình lo liệu chuyện vụn vặt.
“Yến Hàn, mấy bình Tụ linh đan này đủ để bốn người kia đạt tới Linh Huyền sơ kỳ, tiến thêm một bước nữa rồi”, Cố Thiên Mệnh đem đan dược mà mình tùy tiện luyện chế ra ném cho Yến Hàn, chẳng chút để tâm nói: “Còn có, đây là Thanh huyền đan, có thể giúp đám nhóc kia nhanh chóng chính thức bắt đầu tu luyện”.
Yến Hàn cẩn thận nhận lấy đống đan dược mà Cố Thiên Mệnh đưa cho, khi cúi đầu nhìn xuống, một mùi thơm của dược liệu xộc thẳng vào chóp mũi, khiến hắn ta bất giác cảm thấy tỉnh táo và thư thái hơn.
"Chủ thượng, đây là…”, Yến Hàn có chút hiếu kỳ hỏi.
“Trò trẻ con mà thôi, sau này đợi khi tu vi của ta thăng tiến thêm một bước cũng sẽ luyện chế cho ngươi một ít”, Cố Thiên Mệnh không coi trong những linh dược cấp thấp này, hắn luyện chế theo ý muốn là được.
Tuy rằng hắn có thể luyện chế ra đan dược thúc đẩy tu hành và đột phá, nhưng hắn không có ý định tự mình sử dụng.
Bởi thứ hắn theo đuổi là cảnh giới vượt lên trên cả Thiên Huyền hư vô như có như không kia nên nền móng tu hành nhất định phải vững vàng, không thể tồn tại nửa điểm tì vết mới có khả năng chạm tới ngưỡng cửa đó trong tương lai.
“Ta… ta sau này cũng có thể dùng sao?”, đồng tử Yến Hàn giãn to, thốt lên câu này với giọng điệu khó tin.
Nhiều năm như vậy, Yến Hàn chưa bao giờ nghe nói về một điều như vậy tại Bách Quốc Chi Địa, một viên đan dược liền có thể trợ giúp tu giả đột phá, chuyện này cũng quá phi lý rồi. Nhưng từ góc nhìn của Yến Hàn, thực lực của Cố Thiên Mệnh là sâu không thể lường, có lẽ thực sự có thể luyện chế ra loại đan dược này.
"Đương nhiên”, Cố Thiên Mệnh nghiêm túc gật đầu. Đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải là đan dược giúp tu giả Thiên Huyền đột phá thì đều là chuyện trong tầm tay.
Chương 142 Ngưng tụ xương cốt, tái tạo máu thịt
“Đa tạ chủ thượng”, Yến Hàn gạt sạch nghi ngờ trong lòng, lập tức khom người hành lễ, trên mặt cũng lộ ra tia kích động.
“Ừm, lui xuống đi! Đốc thúc chỉ dẫn họ tu hành cho tốt, sau này có lẽ sẽ có đất dụng võ cho các ngươi”, Cố Thiên Mệnh phất phất tay, ra hiệu cho Yến Hàn không cần lưu tâm.
"Vâng”, Yến Hàn nói xong liền ẩn mình vào trong hư không, biến mất không còn tăm hơi.
Bất giác mười ngày đã trôi qua.
Cố Thiên Mệnh đi về phía sân tại góc sâu trong phủ của Cố Ưu Mặc.
Sân sâu tĩnh lặng không một bóng người khiến bầu không khí vắng vẻ lộ ra có chút ngột ngạt. Nhưng Cố Thiên Mệnh lại cảm nhận được vài hơi thở tương đối thâm sâu cả ở trong và ngoài sân, hẳn là những người bảo vệ Cố Ưu Mặc, ngăn chặn kẻ khác tới quấy rầy.
“Nhị thúc, cháu vào được không?"
Cố Thiên Mệnh đứng bên ngoài lầu các, thấp giọng gọi Cố Ưu Mặc sau cánh cửa đóng kín.
Cố Ưu Mặc- người chờ đã lâu nghe xong lập tức mở ra hai mắt nhắm nghiền, trầm giọng đáp: “Vào đi!”
Két—
Cố Thiên Mệnh không do dự đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt hắn là Cố Ưu Mặc vẫn đang duy trì động tác giống như mười ngày trước, không xê dịch nửa phân. Bởi ông ấy sợ rằng nếu bản thân nhúc nhích có thể sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả điều trị, do đó suốt mười ngày qua vẫn luôn ngồi im lìm giống như một viên đá.
Cố Ưu Mặc không muốn tiếp diễn tình trạng thương tật và cô đơn như trong năm năm qua nữa, chỉ cần mười ngày bất động mà thôi, ông ấy hoàn toàn có thể chịu đựng được.
"Máu thịt bị đông kết và ứ đọng đã mưng mủ rồi, là lúc kinh mạch yếu ớt nhất”, chỉ với một cái liếc mắt, Cố Thiên Mệnh liền thấy được đôi chân đang ngâm trong dung dịch thuốc của Cố Ưu Mặc, khẽ nói: “Có thể tái tạo lại kinh mạch máu thịt, khai thông giác cảm”.
“Nhị thúc, người chuẩn bị xong chưa?”, Cố Thiên Mệnh không chút lưỡng lự đi tới bên cạnh Cố Ưu Mặc, nhẹ giọng hỏi.
“Đến đi!”, Cố Ưu Mặc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, ông ấy quá khát vọng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai chân mình, không muốn cả đời này bị bó buộc trên xe lăn nữa.
Sự mong mỏi mãnh liệt ấy tản mát ra từ sâu trong đáy mắt Cố Ưu Mặc.
“Được”.
Cố Thiên Mệnh nặng nề gật đầu, bắt đầu vận chuyển huyền khí Linh Huyền trong cơ thể.
Khi Cố Thiên Mệnh sử dụng tu vi cảnh giới Linh Huyền của mình, nhất thời, khí tức trong tầng gác mái nháy mắt ảm đạm xuống, không khí phảng phất ngưng đọng lại.
“Thằng nhóc thối... thật sự là cảnh giới Linh Huyền... tốt, tốt lắm”, Cố Ưu Mặc lần đầu tiên cảm giác được tu vi của Cố Thiên Mệnh, có chút kích động nắm chặt tay vịn của ghế dựa, hốc mắt tràn đầy tơ máu, đôi môi khô nứt nhẹ nhàng run lẩy bẩy.
Nếu Cố Thiên Mệnh không thi triển tu vi, người ngoài căn bản không nhìn ra. Cho nên, tuy rằng Cố Ưu Mặc nghe người khác nói Cố Thiên Mệnh là thiên kiêu thiếu niên, rất kích động. Nhưng hiện tại cảm giác chân thật như vậy, khiến ông ấy rất vui mừng.
“Nhị thúc, lát nữa cháu sẽ vận dụng huyền khí, hết thảy giao cho cháu”, Cố Thiên Mệnh giờ phút này thu hồi bộ dáng lạnh nhạt kia, cực kì ngưng trọng cảnh cáo.
“Được”, Cố Ưu Mặc run rẩy trả lời.
Một cỗ sắc bén nhàn nhạt từ trong mắt Cố Thiên Mệnh trực tiếp tuôn ra, tay trái hắn dùng huyền khí nâng hai chân Cố Ưu Mặc từ trong dược dịch lên, lơ lửng trên không trung.
Hai chân Cố Ưu Mặc ngâm trong dược dịch 10 ngày, toàn bộ đều trở nên trắng bệch, hai chân đã căng phồng đến cực điểm, hơn nữa còn có từng tầng tơ máu vờn quanh, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
“Ngưng cốt tố hồn thuật, tái tạo huyết nhục, thông kinh cốt, hồi khí mạch, đoạt tạo hóa...”, Cố Thiên Mệnh trong lòng lầm bẩm, phảng phất nghĩ đến những gì mình đã trải qua để đạt được bộ kỳ công này: “Kiếp trước, toàn thân ta đầy vết thương, xương cốt cánh tay trái hoàn toàn vỡ vụn, cũng có thể tái tạo lại. Nhị thúc tuy rằng tê liệt năm năm, nhưng thân thể còn có một tia cơ hội tương liên, nhất định có thể khôi phục”.
Ngưng cốt tố hồn thuật, nghe nói nếu tu đến cực hạn, có thể tụ lại tán đi linh hồn, đoạn chi trọng sinh. Có điều, đây cũng chỉ là một truyền thuyết, kiếp trước tu thành thông thiên, cũng chưa từng đạt tới.
Hai chân Cố Ưu Mặc lơ lửng trên không trung, từng đợt máu từ trên cao nhỏ xuống sàn nhà, thoạt nhìn rất dữ tợn.
Sau đó Cố Thiên Mệnh vươn hai tay ra, dùng huyền khí bao bọc kinh mạch gầy yếu trên hai chân Cố Ưu Mặc, lột ra từng tầng da thịt, tái tạo xương cốt.
Ngưng tố thuật, ngưng tụ xương cốt vỡ vụn, trọng sinh huyết nhục.
Cái mà Cố Thiên Mệnh để ý không phải là cái này, mà là muốn khơi thông kinh mạch đã tắc nghẽn 5 năm của Cố Ưu Mặc, đây mới là gian nan nhất.
Từng luồng huyền khí xen lẫn thuật pháp huyền diệu từ trong hai tay Cố Thiên Mệnh bắt đầu khởi động, bao trùm lên hai chân Cố Ưu Mặc.
Chương 143 Thằng nhóc thối nhà cháu...
Thời gian từng chút từng chút một trôi đi không trở lại, trán Cố Thiên Mệnh chậm rãi hiện lên từng tầng mồ hôi, đôi môi bắt đầu tái nhợt.
“Tiểu tử thúi, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”, Cố Ưu Mặc nhìn trạng thái của Cố Thiên Mệnh dần có chút không chịu nổi, lo lắng khẽ nói.
“Ngưng cốt thông mạch, chỉ có thể làm trong một lần, nếu không sẽ phí công nhọc sức, không còn khả năng chữa trị”, Cố Thiên Mệnh nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm vào đôi chân của Cố Ưu Mặc, trầm thấp đáp lại.
Cố Ưu Mặc há hốc miệng, chăm chú nhìn Cố Ưu Mặc mồ hôi lạnh phủ đầy trán, sau đó nắm chặt hai quyền, trong lòng thầm lo lắng nói: “Nhóc con, nhất định sẽ thành công, nhất định...”
Bất tri bất giác, trời đã tối, màn đêm buông xuống, tựa hồ như muốn nuốt chửng toàn bộ Bách Quốc Chi Địa.
Hư không đen tối, làm cho Thiên Phong quốc dần dần trở nên an tĩnh, khiến Cố gia càng có vẻ trầm ức hơn.
Sâu trong Cố gia, ông cụ Cố ưỡn người, hai tay kề sau lưng, lạnh lùng không thôi nói với mấy nam tử áo đen bên cạnh: “Đêm nay, tập trung bao vây Cố gia lại, không cho phép một con ruồi nào bay vào”.
“Vâng”, khí tức của những người áo đen này đều cực kỳ trầm ổn, thoạt nhìn tầm bốn năm mươi tuổi, bọn họ vô cùng cung kính ôm quyền lĩnh mệnh với ông cụ Cố.
Sau đó, ông cụ Cố liền một mình đứng trong bóng đêm, mặt không chút thay đổi nhìn về phía thâm viện của Cố Ưu Mặc, lẩm bẩm nói: “Hi vọng ông trời có thể chiếu cố Cố gia ta”.
Ông cụ Cố đương nhiên biết được một chút chuyện giữa Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh, có điều ông cũng không đi hỏi, càng không vạch trần.
Ông ấy chỉ âm thầm sắp xếp vô số cao thủ, bảo bọc Cố gia từ trong ra ngoài, tránh cho một số người có dụng tâm xấu tìm hiểu được tin tức, muốn phá hủy phần yên tĩnh này.
Nhìn màn đêm dần buông xuống, ông cụ Cố chậm rãi khép lại đôi mắt có chút già nua, phảng phất như toàn bộ hư không đều dung hợp lại một chỗ, vô thanh vô tức...
Thâm viện, hai tay Cố Thiên Mệnh không ngừng kết huyền ấn, giúp Cố Ưu Mặc chải chuốt kinh mạch hai chân cùng tái tạo huyết nhục.
Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn bộ xiêm y của hắn, trên trán và gò má đều là mồ hôi, đôi môi trắng bệch không còn giọt máu.
“Thiên Mệnh...”, Cố Ưu Mặc nhìn bộ dáng kiên trì của Cố Thiên Mệnh, đau lòng nín thở, không khỏi khẽ hô lên một tiếng.
Cố Thiên Mệnh không để ý tới việc Cố Ưu Mặc đang gọi mình, bởi vì giờ phút này hắn đang tập trung tinh thần vận chuyển công pháp ngưng cốt tố hồn, không thể có một chút phân tâm, nếu không một bước sai sẽ khiến công sức đổ sông đổ biển.
Nếu tu vi của Cố Thiên Mệnh tiến thêm một bước nữa, sẽ không phải dùng hết sức như vậy. Đáng tiếc, thời gian không đợi ai, Cố Thiên Mệnh chỉ có thể dựa vào cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ của mình để chữa trị hai chân cùng kinh mạch cho Cố Ưu Mặc.
Thời gian rất nhanh lại qua nửa canh giờ, Cố Thiên Mệnh vẫn yên lặng bỗng nhiên khẽ nhấc đôi mắt lên quát: “Tố huyết nhục, ngưng kinh mạch, tụ”.
Ầm ầm!
Khi chữ cuối cùng của Cố Thiên Mệnh hạ xuống, da thịt đen kịt không chút huyết sắc trên hai chân Cố Ưu Mặc từng chút từng chút rơi xuống, sau đó xuất hiện một tầng da thịt đỏ tươi, nếu nhìn kĩ xuống, có thế thấy được kinh mạch đang trôi nổi bên trong.
“Cái này... là...”, Cố Ưu Mặc nhìn hai chân mình một lần nữa nổi lên máu thịt sáng bóng, trong lòng liền xuất hiện một cỗ cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bỗng nhiên, trong hốc mắt ửng hồng của Cố Ưu Mặc lưu lại hai hàng nước mắt trong vắt, toàn thây run rẩy khóc nức nở nói: “Ta... ta cảm thấy rồi. Cảm giác được... thật sự là có cảm giác!”
“Nhị thúc, lập tức vận chuyển huyền khí, đem huyết nhục ở hai chân vây lại”, Cố Thiên Mệnh hai tay có chút run rẩy, lập tức quay đầu nói với Cố Ưu Mặc đang kích động.
Cố Ưu Mặc nghe xong, lập tức đem tâm tư kích động trong lòng đè nén xuống, vội vàng vận dụng huyền khí của mình bao bọc hai chân lại.
Thấy Cố Ưu Mặc dựa theo lời mình nói mà làm, Cố Thiên Mệnh rốt cục cũng không nhịn được mà lui về phía sau vài bước, sau đó chống tay lên bàn, duy trì thân thể đứng vững.
“Thiên Mệnh, cháu sao vậy?”, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ Cố Thiên Mệnh như vậy, Cố Ưu Mặc vội vàng lo lắng hỏi.
“Không sao ạ, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn”, Cố Thiên Mệnh thở dốc, sắc mặt trắng bệch nhìn Cố Ưu Mặc, lộ ra nụ cười nói: “Nhị thúc”.
Một tiếng Nhị thúc này, trong nháy mắt in sâu vào trong nội tâm Cố Ưu Mặc. Nhiều năm như vậy. Mỗi lần Cố Thiên Mệnh gây ra tai họa gì đó thì đều chạy đến trước mặt ông ấy gọi hai tiếng “Nhị thúc”, khiến trong lòng Cố Ưu Mặc lo lắng không thôi.
Thế nhưng, giờ phút này, tiếng gọi này lại làm cho chóp mũi Cố Ưu Mặc chua xót, nước mắt ướt đẫm mi. Sau đó, Cố Ưu Mặc vừa lau nước mắt vừa cười nói: “Thằng nhóc thối nhà cháu...”
Cố Thiên Mệnh lẳng lặng nhìn Cố Ưu Mặc, im lặng không nói gì, cứ chăm chú nhìn mà cười khẽ...
Chương 144 Về Lý gia cùng Lý Sương Nhi
Huyền khí bao trùm hai chân Cố Ưu Mặc, là vì không để tạp chất trong không khí ảnh hưởng đến quá trình khôi phục.
Cố Thiên Mệnh nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó liền đem thuốc mở đã chuẩn bị sẵn bôi lên hai chân Cố Ưu Mặc, hơn nữa còn dùng băng màu trắng quấn quanh.
Bất tri bất giác, bầu trời đã mông lung tỉnh dậy, một chùm quang mang ấm áp yếu ớt chiếu vào lầu các.
Hôm nay, trong thâm viện của Cố Ưu Mặc, thiếu đi một tia bi thương, nhiều thêm một phần vui vẻ.
Sắc mặt Cố Thiên Mệnh vẫn có chút trắng bệch, có điều vẫn tốt hơn so với tối qua. Mà Cố Ưu Mặc thì đang ngồi trên xe lăn, diện mạo tinh thần đã thay đổi hoàn toàn, một tia kích động kia vẫn chưa từng tản đi giữa hai hàng lông mày.
“Nhị thúc, những ngày kế tiếp, phải chờ huyết nhục hoàn toàn tái tạo, cháu sẽ định kỳ tới đây thay thuốc cho thúc”, Cố Thiên Mệnh bình thản nói: “Nếu như khôi phục tốt, trong ba tháng có thể hoàn toàn khôi phục”.
“Nhóc con”, Cố Ưu Mặc cực kì nghiêm túc gọi Cố Thiên Mệnh.
“Dạ?”, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc nhìn nhau.
“Lần này, là Nhị thúc nợ ngươi, đa tạ”, Cố Ưu Mặc trịnh trọng mím môi nói.
Nghe thấy lời này, Cố Thiên Mệnh không khỏi hơi sửng sốt. Sau đó khẽ cười nói: “Người một nhà, không nói những thứ này. Hơn nữa, ngày sau cháu còn cần Nhị thúc làm chỗ dựa, bằng không cháu gây ra chuyện biết tìm ai”.
“Tiểu tử này”, đáy lòng Cố Ưu Mặc trong nháy mắt chảy một dòng ấm áp, chỉ vào Cố Thiên Mệnh khẽ cười mắng.
Cố Ưu Mặc biết, Cố Thiên Mệnh nói như vậy là vì muốn mình không cần để ở trong lòng, bởi vì bọn họ là người một nhà. Trong miệng ông ấy mặc dù cười mắng, nhưng trong mắt lại có một tia sủng nịnh nồng đậm nhịn không được tràn ra.
Bây giờ Cố Thiên Mệnh chính là thiên kiêu vô song, được phong làm Kỳ Song tướng quân, làm cho trên dưới Cố gia vui mừng không thôi. Mặc kệ như thế nào, Cố Ưu Mặc đều sẽ trả giá tất cả để bảo vệ Cố Thiên Mệnh, mởi ông ấy chính là Nhị thúc của hắn.
“Nhị thúc, cháu về nghỉ ngơi trước. Người cũng đừng kích động quá”, Cố Thiên Mệnh chắp tay với Cố Ưu Mặc, ôn nhu khẽ nói.
“Tốt, mau đi đi”, Cố Ưu Mặc biết lần này Cố Thiên Mệnh quả thật có chút mệt mỏi quá độ, vội vàng xua tay trả lời.
“Vâng ạ!”
Sau đó, Cố Thiên Mệnh liền rời khỏi thâm viện của Cố Ưu Mặc, hướng về đình viện của mình mà đi.
Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh rời đi, Cố Ưu Mặc mới thu hồi ánh mắt lại, cúi đầu nhìn về đôi chân đã có chút cảm giác của mình, trên gương mặt không khỏi rơi xuống hai hàng lệ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi Cố Thiên Mệnh trở lại chỗ của mình, ngồi xếp bằng trên giường thiền định khôi phục, một lúc lâu sau mới chậm rãi trở nên hồng nhuận. Ở bên cạnh giường của Cố Thiên Mệnh đặt một cái hộp kiếm màu đen, bên trong hộp kiếm đương nhiên là Kinh Hồng kiếm.
Từ khi Cố Thiên Mệnh đạt được Kinh Hồng kiếm, còn chưa rút kiếm ra trước mặt mọi người. Bởi vì thanh linh của kiếm này, ở Bách Quốc Chi Địa cũng rất hiếm thấy, không chừng sẽ khiến cho người khác chú ý, gặp phải phiền toái.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh mới một mực đem Kinh Hồng kiếm cất giữ kĩ, không tùy ý dùng đến.
Thời gian lặng yên trôi qua từng ngày, Cố Thiên Mệnh ngày ngày đều đến thay thuốc cho Cố Ưu Mặc, cũng đi dạo với Lý Sương Nhi.
Ngày hôm nay, người của Lý gia đến, truyền đại ý của ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên.
Đại khái chính là Lý Sương Nhi đã đến Cố gia một thời gian, muốn Cố Thiên Mệnh dẫn Lý Sương Nhi trở về Lý gia một chuyến. Dù sao, Cố Thiên Mệnh còn chưa chính thức gặp gỡ mọi người trong Lý gia và ăn bữa cơm nào.
“Được thôi”.
Vốn Cố Thiên Mệnh định trì hoãn, nhưng dưới sự yêu cầu cật lực của ông cụ Cố, còn có đôi mắt biếc đang nhìn chăm chú của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh đành phải gật đầu đồng ý.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi cùng ngồi lên xe ngựa cao quý, đi về phía Lý gia.
Ông cụ Cố chăm chú nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh rời đi thật lâu, trong lòng âm thầm nói: “Thằng nhóc thối, rốt cuộc cháu còn lừa gạt chúng ta điều gì nữa...”
Có lẽ, ông cụ Cố đã biết được vài phần chuyện của Cố Ưu Mặc, có điều ông ấy cũng không đi dò xét, trong lòng chỉ ngập tràn hi vọng.
Thiên Phong quốc, Lý gia.
Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi cùng đi tới Lý gia, hai người bước lên bậc thang đá, từng bước từng bước hướng về phía đại sảnh.
Một đám thị vệ đang chờ ở cửa, đôi mắt bọn họ hiện tại nhìn về phía Cố Thiên Mệnh đều mang theo nét nóng bỏng không thôi, không khỏi ưỡn ngực thẳng lưng.
Võ tướng tứ phẩm, Kỳ Song tướng quân, đây chính là Cố Thiên Mệnh của Cố gia, công tử ăn chơi khét tiếng năm đó.
Kỳ tài đương thời, thiên kiêu vô song, cho nên mới gọi là: Kỳ Song
Từ sau khi Cố Thiên Mệnh nổi danh thiên hạ, không còn ai dám nói Cố Thiên Mệnh không xứng với Lý Sương Nhi nữa, toàn bộ đều cảm giác hai người họ là thiên lang chức nữ, trời đất ghép đôi.
Chương 145 Tiến hành hôn lễ
Bước vào đại sảnh Lý gia, Cố Thiên Mệnh liền nhìn thấy ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên cùng một đám người của Lý gia.
“Hay cho một Kỳ Song tướng uân, lão phu chờ ngươi đã lâu, mau vào đi”.
Lý Thiên Nguyên là lão già sắp thành tinh, híp mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, khí thế bất phàm vươn tay, tỏ vẻ thịnh lễ.
“Lý đại nhân, chư vị trưởng bối, khách khí rồi”, Cố Thiên Mệnh không kiêu không hèn hơi chắp tay, liền tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Cha ruột của Lý Sương Nhi, Lý Văn Hạo mang theo cảm xúc cực kỳ phức tạp nhìn Cố Thiên Mệnh.
Lúc trước Lý Văn Hạo cực liệt phản đối mối hôn sự này, nhưng không thể không nghe theo quyết định của Lý Thiên Nguyên, chỉ có thể thỏa hiệp. Thế nhưng, hôm nay nhìn Cố Thiên Mệnh, trong lòng lại nổi lên vô số tâm tư phức tạp, không thể nói rõ ràng.
Vốn dĩ một tên công tử ăn chơi khét tiếng bỗng nhiên biến thành thiên kiêu chấp nhiếp vạn quân địch, được quân thượng phong làm tướng Kỳ Song tứ phẩm. Vinh dự cùng thành tựu như vậy, đủ để nghiền ép vô số thế gia công tử tự xưng là bất phàm.
“Sương Nhi, nào, ngồi xuống đây với ông nội”, Lý Thiên Nguyên với khuôn mặt hiền lành, ôn nhu nói với Lý Sương Nhi.
Sau đó, Lý Sương Nhi theo bản năng liếc nhìn Cố Thiên Mệnh bên cạnh rồi đến ngồi bên Lý Thiên Nguyên.
Trong đại sảnh Lý gia, hương hoa trà tỏa ra bốn phía, bầu không khí thoạt nhìn có chút quỷ dị mà hòa hợp.
Trong đại sảnh, cũng chỉ có Lý Thiên Nguyên nói chuyện với Cố Thiên Mệnh, mà những người khác đều nhìn chằm chằm vào hắn, phảng phất như muốn nhìn thấu Cố Thiên Mệnh.
“Thiên Mệnh, lão phu xưng hô như vậy, được chứ?”, Lý Thiên Nguyên cùng Cố Thiên Mệnh nói chuyện một hồi, đột nhiên nhu hòa nhìn Cố Thiên Mệnh, nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên là được”, Cố Thiên Mệnh mím môi mỏng, gật đầu đáp.
Trên danh nghĩa, hắn đã là cô gia của Lý gia, Lý Thiên Nguyên chính là trưởng bối của hắn, hắn cũng không thể biểu hiện quá cao ngạo.
“Thiên Mệnh, Sương Nhi đã ở Cố gia nột thời gian, ngươi xem khi nào thì nói chuyện với ông nội và Nhị thúc, chính thức tiến hành đại hôn đi”.
Một giây sau, Lý Thiên Nguyên híp đôi mắt hơi lõm xuống, ý cười nồng đậm nói với Cố Thiên Mệnh.
Chính thức cử hành hôn lễ?
Chưa từng nghĩ tới Lý Thiên Nguyên lại ‘hào sảng’ đến vậy, điều này khiến Cố Thiên Mệnh có chút ngạc nhiên.
Những người còn lại của Lý gia cũng sững lại, muốn nói lại thôi. Bởi bọn họ phát hiện ra rằng không có lý do gì để ngăn cản hai nhà chính thức tổ chức hôn lễ, Cố Thiên Mệnh đã không còn là công tử bột lúc đầu nữa.
“Lý đại nhân, chuyện này có phải có chút vội vàng quá rồi hay không! Dù sao thì Lý tiểu thư cũng chưa quen thuộc với bổn công tử lắm”, sau khi chần chừ một hồi, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng đưa ra ý kiến.
Lý Thiên Nguyên dường như đã đoán trước được hắn đưa ra lời thoái thác này, liền vội vã quay đầu nhìn sang Lý Sương Nhi, ấm giọng hỏi: “Sương Nhi, ý của cháu thế nào?”
Lý Sương Nhi khẽ cắn môi dưới đỏ mọng quyến rũ, dùng ngón trỏ tay phải cách không viết vài chữ lên bàn: tất cả đều nghe theo ông nội.
Lý Thiên Nguyên cúi đầu nhìn xuống câu trả lời của Lý Sương Nhi, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh cười nói: “Thiên Mệnh à! Ý của Sương Nhi nhà ta đã rất rõ ràng rồi, không lẽ cháu còn muốn trì hoãn tiếp sao?”
Mày mắt Lý Sương Nhi không khỏi hạ thấp, nàng dùng khóe mắt liếc Cố Thiên Mệnh đang yên lặng ngồi bên cạnh, trong lòng không biết đang mê mang nghĩ suy gì.
Trải qua những ngày chung sống này, trái tim của nàng bất giác đã chìm sâu vào trong đó.
Nàng rất lưu luyến cảm giác được cùng hắn đi dạo, cũng rất thích thú đứng ở một bên lén lút đánh giá sườn mặt của hắn, nàng đã quen với dáng vẻ một thân áo dài trắng của hắn, phiêu dật mà tự nhiên.
Có lẽ ngay cả bản thân Lý Sương Nhi cũng không ý thức được mình đã không còn bài xích hắn giống như lúc đầu nữa, nàng bất giác càng đi càng lún sâu vào con đường này, không có cách nào tự thoát khỏi.
"Cái này… qua hai tháng nữa, nếu Lý tiểu thư không phản đối chuyện này, vậy cứ làm theo ý của Lý đại nhân đi!”, Cố Thiên Mệnh nhìn dáng vẻ kiều diễm dịu dàng như ngọc này của Lý Sương Nhi thì cân nhắc đáp lại câu này.
“Được, ha ha ha”, Lý Thiên Nguyên biết đưa tay thúc đẩy một chút là được, quá vồ vập ngược lại sẽ không tốt lắm.
Sau đó Lý gia liền bày bàn tiệc lớn, chuẩn bị đủ các loại sơn hào hải vị.
Xuyên suốt bữa tiệc, Lý Thiên Nguyên càng nhìn càng cảm thấy hài lòng với Cố Thiên Mệnh, trong đôi mắt lõi đời ngập tràn nét vui tươi nhẹ nhõm.
Nhiều năm như vậy có thể qua mắt người đời đã chứng tỏ phần tâm tính trầm ổn tuyệt đối không phải người cùng lứa tuổi có thể so sánh được này của Cố Thiên Mệnh. Hơn nữa, chỉ với tu vi Linh Huyền sơ kỳ lại có thể chém giết tứ phương, khiến quân địch run sợ tại Nhạn Hành quan, nhận được phong hào Song Kỳ tướng quân.
Lý Thiên Nguyên đương nhiên muốn giữ chặt một người cháu rể tài năng vượt trội như vậy. Tất cả người của Lý gia, bao gồm cả phụ thân của Lý Sương Nhi là Lý Văn Hạo cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười khổ phức tạp, yên lặng chấp nhận.
Rượu quá ba tuần, dưới sự tiễn đưa của người Lý gia, Cố Thiên Mệnh liền rời khỏi nơi này.
Về phần Lý Sương Nhi tất nhiên là ở lại Lý gia mà không trở về Cố gia cùng hắn. Rốt cuộc thì nàng chỉ mới đính hôn với hắn, chưa chính thức cử hành hôn lễ. Lý do trước đó nàng ở lại Cố gia lâu như vậy là để hai người có thời gian tiếp xúc làm quen.
Hôm nay, sau khi Hàn Ngụy rời đi không lâu, một chỉ dụ từ hoàng cung truyền xuống Cố gia.
Chỉ dụ nói rằng: Cố gia Cố Thiên Mệnh dũng mãnh khiến quân địch khiếp sợ, phát huy uy tín Thiên Phong quốc ta, kế thừa được khí tiết của nhà tướng võ, tài năng vô song. Vì vậy, phong Cố gia Cố Thiên Mệnh làm tướng quân tứ phẩm, tưởng nhớ tới chiến công hiển hách của phụ thân, vì quốc hy sinh, đặc biệt phong hào: Kỳ Song.
"Tạ quân thượng".
Ông cụ Cố nhận lấy sắc lệnh, hai tay cung kính không thôi nâng vào trong phòng, sự phấn khích trên mặt căn bản không có cách nào che giấu được.
Cố Thiên Mệnh không đích thân đến lãnh chỉ mà mượn lý do thân thể không khỏe để ông cụ Cố tạm thời thay hắn nhận lấy. Bởi nếu hắn lộ mặt thì không thể không quỳ xuống, đây là niềm kiêu ngạo cùng đạo tâm của hắn, thế nên hắn dứt khoát không xuất hiện, cũng tránh được một đống rắc rối.
Phong hào: Kỳ Song.
Thế gian kỳ công tử, tài năng vô song nơi chiến trường.
Quân thượng Thiên Phong Quốc trực tiếp mượn một trận này ban thưởng cho hắn tướng vị tứ phẩm cùng phong hào vẻ vang, có thể nói là phong tặng rất lớn rồi. Trong đó không thể thiếu nguyên do từ Cố gia cùng người phụ thân đã mất của hắn.
Sau đó, danh sách hoàng gia được đăng lên, Cố Thiên Mệnh trực tiếp phong làm tướng quân tứ phẩm, phong hào Kỳ Song tướng quân. Tin tức này vừa truyền ra lại một lần nữa khơi lên một làn sóng trong toàn bộ Thiên Phong quốc. Tuy rằng có rất nhiều người bất mãn đỏ mắt, nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể âm thầm tức giận mà chấp nhận hiện thực.
“Kỳ Song tướng quân… trận chiến này, thực sự đã đẩy Cố Thiên Mệnh lên đỉnh cao danh vọng”, một số tộc trưởng thế gia nghe tin xong đều rơi vào trầm tư, đưa mắt nhìn về phía Cố gia cùng hoàng cung mà lẩm bẩm.
“Một trận Nhạn Hành quan bắc cương đã gây dựng lên uy danh cho Cố gia Cố Thiên Mệnh. Kỳ Song tướng quân! Cố gia… lại sinh ra một đại tướng bễ nghễ nơi sa trường rồi sao?”, những người thuộc thế hệ cũ dường như lại nhìn thấy những tháng ngày mà Cố gia ở thời kỳ hoàng kim.
"Giả điên giả dại nhiều năm như vậy, tiểu công tử Cố gia đúng thật là suy tính kín kẽ, lừa gạt tất cả người trong thiên hạ. Một trận thành danh, giẫm lên đầu vô số người, hắn rốt cuộc đang lên kế hoạch gì?”
Danh hào Song Kỳ tướng quân từ từ lan truyền đến tai nhiều người, đẩy Cố Thiên Mệnh lên đầu sóng ngọn gió.
Cố Thiên Mệnh không quan tâm đến điều này, hắn kiếp trước thế nhưng là cường giả vô thượng cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, không biết dưới chân hắn xếp ngổn ngang bao chồng xác chết. Danh tiếng của một tướng quân cỏn con hoàn toàn không khơi dậy nổi sự hứng thú từ hắn.
Về phần vì sao quân thượng Thiên Phong quốc muốn nâng hắn lên làm quan, sợ rằng là muốn mượn tay kẻ khác để thăm dò xem nông sâu của Cố Thiên Mệnh.
Nhưng quân đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, Cố Thiên Mệnh cũng không đặt nặng trong lòng. Bây giờ hắn đang tập trung chuẩn bị cho bước tiếp theo chữa trị cho Cố Ưu Mặc và dồn lực tu hành, nào có thời gian rảnh để bận tâm những chuyện này.
Trong mười ngày tiếp theo, Cố Thiên Mệnh một mực ở trong phòng lặng lẽ mài giũa kiếm ý của bản thân, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài dạo vài bước với Lý Sương Nhi. Hơn nữa, trong lúc rảnh rang, hắn cũng phái người vào trong kinh mua một ít linh thảo linh dược về, đồng thời để Yến Hàn che giấu thân phận tùy ý chọn lựa một chiếc đan lô* cấp thấp.
đan lô*: lò luyện đan dược
Hôm nay có vô số cặp mắt dõi theo mọi hành động cử chỉ của Cố Thiên Mệnh trong bóng tối, vì vậy để giảm bớt rắc rối, hắn chưa từng lộ diện mà vẫn luôn để Yến Hàn thay mình lo liệu chuyện vụn vặt.
“Yến Hàn, mấy bình Tụ linh đan này đủ để bốn người kia đạt tới Linh Huyền sơ kỳ, tiến thêm một bước nữa rồi”, Cố Thiên Mệnh đem đan dược mà mình tùy tiện luyện chế ra ném cho Yến Hàn, chẳng chút để tâm nói: “Còn có, đây là Thanh huyền đan, có thể giúp đám nhóc kia nhanh chóng chính thức bắt đầu tu luyện”.
Yến Hàn cẩn thận nhận lấy đống đan dược mà Cố Thiên Mệnh đưa cho, khi cúi đầu nhìn xuống, một mùi thơm của dược liệu xộc thẳng vào chóp mũi, khiến hắn ta bất giác cảm thấy tỉnh táo và thư thái hơn.
"Chủ thượng, đây là…”, Yến Hàn có chút hiếu kỳ hỏi.
“Trò trẻ con mà thôi, sau này đợi khi tu vi của ta thăng tiến thêm một bước cũng sẽ luyện chế cho ngươi một ít”, Cố Thiên Mệnh không coi trong những linh dược cấp thấp này, hắn luyện chế theo ý muốn là được.
Tuy rằng hắn có thể luyện chế ra đan dược thúc đẩy tu hành và đột phá, nhưng hắn không có ý định tự mình sử dụng.
Bởi thứ hắn theo đuổi là cảnh giới vượt lên trên cả Thiên Huyền hư vô như có như không kia nên nền móng tu hành nhất định phải vững vàng, không thể tồn tại nửa điểm tì vết mới có khả năng chạm tới ngưỡng cửa đó trong tương lai.
“Ta… ta sau này cũng có thể dùng sao?”, đồng tử Yến Hàn giãn to, thốt lên câu này với giọng điệu khó tin.
Nhiều năm như vậy, Yến Hàn chưa bao giờ nghe nói về một điều như vậy tại Bách Quốc Chi Địa, một viên đan dược liền có thể trợ giúp tu giả đột phá, chuyện này cũng quá phi lý rồi. Nhưng từ góc nhìn của Yến Hàn, thực lực của Cố Thiên Mệnh là sâu không thể lường, có lẽ thực sự có thể luyện chế ra loại đan dược này.
"Đương nhiên”, Cố Thiên Mệnh nghiêm túc gật đầu. Đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải là đan dược giúp tu giả Thiên Huyền đột phá thì đều là chuyện trong tầm tay.
Chương 142 Ngưng tụ xương cốt, tái tạo máu thịt
“Đa tạ chủ thượng”, Yến Hàn gạt sạch nghi ngờ trong lòng, lập tức khom người hành lễ, trên mặt cũng lộ ra tia kích động.
“Ừm, lui xuống đi! Đốc thúc chỉ dẫn họ tu hành cho tốt, sau này có lẽ sẽ có đất dụng võ cho các ngươi”, Cố Thiên Mệnh phất phất tay, ra hiệu cho Yến Hàn không cần lưu tâm.
"Vâng”, Yến Hàn nói xong liền ẩn mình vào trong hư không, biến mất không còn tăm hơi.
Bất giác mười ngày đã trôi qua.
Cố Thiên Mệnh đi về phía sân tại góc sâu trong phủ của Cố Ưu Mặc.
Sân sâu tĩnh lặng không một bóng người khiến bầu không khí vắng vẻ lộ ra có chút ngột ngạt. Nhưng Cố Thiên Mệnh lại cảm nhận được vài hơi thở tương đối thâm sâu cả ở trong và ngoài sân, hẳn là những người bảo vệ Cố Ưu Mặc, ngăn chặn kẻ khác tới quấy rầy.
“Nhị thúc, cháu vào được không?"
Cố Thiên Mệnh đứng bên ngoài lầu các, thấp giọng gọi Cố Ưu Mặc sau cánh cửa đóng kín.
Cố Ưu Mặc- người chờ đã lâu nghe xong lập tức mở ra hai mắt nhắm nghiền, trầm giọng đáp: “Vào đi!”
Két—
Cố Thiên Mệnh không do dự đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt hắn là Cố Ưu Mặc vẫn đang duy trì động tác giống như mười ngày trước, không xê dịch nửa phân. Bởi ông ấy sợ rằng nếu bản thân nhúc nhích có thể sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả điều trị, do đó suốt mười ngày qua vẫn luôn ngồi im lìm giống như một viên đá.
Cố Ưu Mặc không muốn tiếp diễn tình trạng thương tật và cô đơn như trong năm năm qua nữa, chỉ cần mười ngày bất động mà thôi, ông ấy hoàn toàn có thể chịu đựng được.
"Máu thịt bị đông kết và ứ đọng đã mưng mủ rồi, là lúc kinh mạch yếu ớt nhất”, chỉ với một cái liếc mắt, Cố Thiên Mệnh liền thấy được đôi chân đang ngâm trong dung dịch thuốc của Cố Ưu Mặc, khẽ nói: “Có thể tái tạo lại kinh mạch máu thịt, khai thông giác cảm”.
“Nhị thúc, người chuẩn bị xong chưa?”, Cố Thiên Mệnh không chút lưỡng lự đi tới bên cạnh Cố Ưu Mặc, nhẹ giọng hỏi.
“Đến đi!”, Cố Ưu Mặc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, ông ấy quá khát vọng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai chân mình, không muốn cả đời này bị bó buộc trên xe lăn nữa.
Sự mong mỏi mãnh liệt ấy tản mát ra từ sâu trong đáy mắt Cố Ưu Mặc.
“Được”.
Cố Thiên Mệnh nặng nề gật đầu, bắt đầu vận chuyển huyền khí Linh Huyền trong cơ thể.
Khi Cố Thiên Mệnh sử dụng tu vi cảnh giới Linh Huyền của mình, nhất thời, khí tức trong tầng gác mái nháy mắt ảm đạm xuống, không khí phảng phất ngưng đọng lại.
“Thằng nhóc thối... thật sự là cảnh giới Linh Huyền... tốt, tốt lắm”, Cố Ưu Mặc lần đầu tiên cảm giác được tu vi của Cố Thiên Mệnh, có chút kích động nắm chặt tay vịn của ghế dựa, hốc mắt tràn đầy tơ máu, đôi môi khô nứt nhẹ nhàng run lẩy bẩy.
Nếu Cố Thiên Mệnh không thi triển tu vi, người ngoài căn bản không nhìn ra. Cho nên, tuy rằng Cố Ưu Mặc nghe người khác nói Cố Thiên Mệnh là thiên kiêu thiếu niên, rất kích động. Nhưng hiện tại cảm giác chân thật như vậy, khiến ông ấy rất vui mừng.
“Nhị thúc, lát nữa cháu sẽ vận dụng huyền khí, hết thảy giao cho cháu”, Cố Thiên Mệnh giờ phút này thu hồi bộ dáng lạnh nhạt kia, cực kì ngưng trọng cảnh cáo.
“Được”, Cố Ưu Mặc run rẩy trả lời.
Một cỗ sắc bén nhàn nhạt từ trong mắt Cố Thiên Mệnh trực tiếp tuôn ra, tay trái hắn dùng huyền khí nâng hai chân Cố Ưu Mặc từ trong dược dịch lên, lơ lửng trên không trung.
Hai chân Cố Ưu Mặc ngâm trong dược dịch 10 ngày, toàn bộ đều trở nên trắng bệch, hai chân đã căng phồng đến cực điểm, hơn nữa còn có từng tầng tơ máu vờn quanh, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
“Ngưng cốt tố hồn thuật, tái tạo huyết nhục, thông kinh cốt, hồi khí mạch, đoạt tạo hóa...”, Cố Thiên Mệnh trong lòng lầm bẩm, phảng phất nghĩ đến những gì mình đã trải qua để đạt được bộ kỳ công này: “Kiếp trước, toàn thân ta đầy vết thương, xương cốt cánh tay trái hoàn toàn vỡ vụn, cũng có thể tái tạo lại. Nhị thúc tuy rằng tê liệt năm năm, nhưng thân thể còn có một tia cơ hội tương liên, nhất định có thể khôi phục”.
Ngưng cốt tố hồn thuật, nghe nói nếu tu đến cực hạn, có thể tụ lại tán đi linh hồn, đoạn chi trọng sinh. Có điều, đây cũng chỉ là một truyền thuyết, kiếp trước tu thành thông thiên, cũng chưa từng đạt tới.
Hai chân Cố Ưu Mặc lơ lửng trên không trung, từng đợt máu từ trên cao nhỏ xuống sàn nhà, thoạt nhìn rất dữ tợn.
Sau đó Cố Thiên Mệnh vươn hai tay ra, dùng huyền khí bao bọc kinh mạch gầy yếu trên hai chân Cố Ưu Mặc, lột ra từng tầng da thịt, tái tạo xương cốt.
Ngưng tố thuật, ngưng tụ xương cốt vỡ vụn, trọng sinh huyết nhục.
Cái mà Cố Thiên Mệnh để ý không phải là cái này, mà là muốn khơi thông kinh mạch đã tắc nghẽn 5 năm của Cố Ưu Mặc, đây mới là gian nan nhất.
Từng luồng huyền khí xen lẫn thuật pháp huyền diệu từ trong hai tay Cố Thiên Mệnh bắt đầu khởi động, bao trùm lên hai chân Cố Ưu Mặc.
Chương 143 Thằng nhóc thối nhà cháu...
Thời gian từng chút từng chút một trôi đi không trở lại, trán Cố Thiên Mệnh chậm rãi hiện lên từng tầng mồ hôi, đôi môi bắt đầu tái nhợt.
“Tiểu tử thúi, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”, Cố Ưu Mặc nhìn trạng thái của Cố Thiên Mệnh dần có chút không chịu nổi, lo lắng khẽ nói.
“Ngưng cốt thông mạch, chỉ có thể làm trong một lần, nếu không sẽ phí công nhọc sức, không còn khả năng chữa trị”, Cố Thiên Mệnh nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm vào đôi chân của Cố Ưu Mặc, trầm thấp đáp lại.
Cố Ưu Mặc há hốc miệng, chăm chú nhìn Cố Ưu Mặc mồ hôi lạnh phủ đầy trán, sau đó nắm chặt hai quyền, trong lòng thầm lo lắng nói: “Nhóc con, nhất định sẽ thành công, nhất định...”
Bất tri bất giác, trời đã tối, màn đêm buông xuống, tựa hồ như muốn nuốt chửng toàn bộ Bách Quốc Chi Địa.
Hư không đen tối, làm cho Thiên Phong quốc dần dần trở nên an tĩnh, khiến Cố gia càng có vẻ trầm ức hơn.
Sâu trong Cố gia, ông cụ Cố ưỡn người, hai tay kề sau lưng, lạnh lùng không thôi nói với mấy nam tử áo đen bên cạnh: “Đêm nay, tập trung bao vây Cố gia lại, không cho phép một con ruồi nào bay vào”.
“Vâng”, khí tức của những người áo đen này đều cực kỳ trầm ổn, thoạt nhìn tầm bốn năm mươi tuổi, bọn họ vô cùng cung kính ôm quyền lĩnh mệnh với ông cụ Cố.
Sau đó, ông cụ Cố liền một mình đứng trong bóng đêm, mặt không chút thay đổi nhìn về phía thâm viện của Cố Ưu Mặc, lẩm bẩm nói: “Hi vọng ông trời có thể chiếu cố Cố gia ta”.
Ông cụ Cố đương nhiên biết được một chút chuyện giữa Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh, có điều ông cũng không đi hỏi, càng không vạch trần.
Ông ấy chỉ âm thầm sắp xếp vô số cao thủ, bảo bọc Cố gia từ trong ra ngoài, tránh cho một số người có dụng tâm xấu tìm hiểu được tin tức, muốn phá hủy phần yên tĩnh này.
Nhìn màn đêm dần buông xuống, ông cụ Cố chậm rãi khép lại đôi mắt có chút già nua, phảng phất như toàn bộ hư không đều dung hợp lại một chỗ, vô thanh vô tức...
Thâm viện, hai tay Cố Thiên Mệnh không ngừng kết huyền ấn, giúp Cố Ưu Mặc chải chuốt kinh mạch hai chân cùng tái tạo huyết nhục.
Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn bộ xiêm y của hắn, trên trán và gò má đều là mồ hôi, đôi môi trắng bệch không còn giọt máu.
“Thiên Mệnh...”, Cố Ưu Mặc nhìn bộ dáng kiên trì của Cố Thiên Mệnh, đau lòng nín thở, không khỏi khẽ hô lên một tiếng.
Cố Thiên Mệnh không để ý tới việc Cố Ưu Mặc đang gọi mình, bởi vì giờ phút này hắn đang tập trung tinh thần vận chuyển công pháp ngưng cốt tố hồn, không thể có một chút phân tâm, nếu không một bước sai sẽ khiến công sức đổ sông đổ biển.
Nếu tu vi của Cố Thiên Mệnh tiến thêm một bước nữa, sẽ không phải dùng hết sức như vậy. Đáng tiếc, thời gian không đợi ai, Cố Thiên Mệnh chỉ có thể dựa vào cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ của mình để chữa trị hai chân cùng kinh mạch cho Cố Ưu Mặc.
Thời gian rất nhanh lại qua nửa canh giờ, Cố Thiên Mệnh vẫn yên lặng bỗng nhiên khẽ nhấc đôi mắt lên quát: “Tố huyết nhục, ngưng kinh mạch, tụ”.
Ầm ầm!
Khi chữ cuối cùng của Cố Thiên Mệnh hạ xuống, da thịt đen kịt không chút huyết sắc trên hai chân Cố Ưu Mặc từng chút từng chút rơi xuống, sau đó xuất hiện một tầng da thịt đỏ tươi, nếu nhìn kĩ xuống, có thế thấy được kinh mạch đang trôi nổi bên trong.
“Cái này... là...”, Cố Ưu Mặc nhìn hai chân mình một lần nữa nổi lên máu thịt sáng bóng, trong lòng liền xuất hiện một cỗ cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bỗng nhiên, trong hốc mắt ửng hồng của Cố Ưu Mặc lưu lại hai hàng nước mắt trong vắt, toàn thây run rẩy khóc nức nở nói: “Ta... ta cảm thấy rồi. Cảm giác được... thật sự là có cảm giác!”
“Nhị thúc, lập tức vận chuyển huyền khí, đem huyết nhục ở hai chân vây lại”, Cố Thiên Mệnh hai tay có chút run rẩy, lập tức quay đầu nói với Cố Ưu Mặc đang kích động.
Cố Ưu Mặc nghe xong, lập tức đem tâm tư kích động trong lòng đè nén xuống, vội vàng vận dụng huyền khí của mình bao bọc hai chân lại.
Thấy Cố Ưu Mặc dựa theo lời mình nói mà làm, Cố Thiên Mệnh rốt cục cũng không nhịn được mà lui về phía sau vài bước, sau đó chống tay lên bàn, duy trì thân thể đứng vững.
“Thiên Mệnh, cháu sao vậy?”, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ Cố Thiên Mệnh như vậy, Cố Ưu Mặc vội vàng lo lắng hỏi.
“Không sao ạ, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn”, Cố Thiên Mệnh thở dốc, sắc mặt trắng bệch nhìn Cố Ưu Mặc, lộ ra nụ cười nói: “Nhị thúc”.
Một tiếng Nhị thúc này, trong nháy mắt in sâu vào trong nội tâm Cố Ưu Mặc. Nhiều năm như vậy. Mỗi lần Cố Thiên Mệnh gây ra tai họa gì đó thì đều chạy đến trước mặt ông ấy gọi hai tiếng “Nhị thúc”, khiến trong lòng Cố Ưu Mặc lo lắng không thôi.
Thế nhưng, giờ phút này, tiếng gọi này lại làm cho chóp mũi Cố Ưu Mặc chua xót, nước mắt ướt đẫm mi. Sau đó, Cố Ưu Mặc vừa lau nước mắt vừa cười nói: “Thằng nhóc thối nhà cháu...”
Cố Thiên Mệnh lẳng lặng nhìn Cố Ưu Mặc, im lặng không nói gì, cứ chăm chú nhìn mà cười khẽ...
Chương 144 Về Lý gia cùng Lý Sương Nhi
Huyền khí bao trùm hai chân Cố Ưu Mặc, là vì không để tạp chất trong không khí ảnh hưởng đến quá trình khôi phục.
Cố Thiên Mệnh nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó liền đem thuốc mở đã chuẩn bị sẵn bôi lên hai chân Cố Ưu Mặc, hơn nữa còn dùng băng màu trắng quấn quanh.
Bất tri bất giác, bầu trời đã mông lung tỉnh dậy, một chùm quang mang ấm áp yếu ớt chiếu vào lầu các.
Hôm nay, trong thâm viện của Cố Ưu Mặc, thiếu đi một tia bi thương, nhiều thêm một phần vui vẻ.
Sắc mặt Cố Thiên Mệnh vẫn có chút trắng bệch, có điều vẫn tốt hơn so với tối qua. Mà Cố Ưu Mặc thì đang ngồi trên xe lăn, diện mạo tinh thần đã thay đổi hoàn toàn, một tia kích động kia vẫn chưa từng tản đi giữa hai hàng lông mày.
“Nhị thúc, những ngày kế tiếp, phải chờ huyết nhục hoàn toàn tái tạo, cháu sẽ định kỳ tới đây thay thuốc cho thúc”, Cố Thiên Mệnh bình thản nói: “Nếu như khôi phục tốt, trong ba tháng có thể hoàn toàn khôi phục”.
“Nhóc con”, Cố Ưu Mặc cực kì nghiêm túc gọi Cố Thiên Mệnh.
“Dạ?”, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc nhìn nhau.
“Lần này, là Nhị thúc nợ ngươi, đa tạ”, Cố Ưu Mặc trịnh trọng mím môi nói.
Nghe thấy lời này, Cố Thiên Mệnh không khỏi hơi sửng sốt. Sau đó khẽ cười nói: “Người một nhà, không nói những thứ này. Hơn nữa, ngày sau cháu còn cần Nhị thúc làm chỗ dựa, bằng không cháu gây ra chuyện biết tìm ai”.
“Tiểu tử này”, đáy lòng Cố Ưu Mặc trong nháy mắt chảy một dòng ấm áp, chỉ vào Cố Thiên Mệnh khẽ cười mắng.
Cố Ưu Mặc biết, Cố Thiên Mệnh nói như vậy là vì muốn mình không cần để ở trong lòng, bởi vì bọn họ là người một nhà. Trong miệng ông ấy mặc dù cười mắng, nhưng trong mắt lại có một tia sủng nịnh nồng đậm nhịn không được tràn ra.
Bây giờ Cố Thiên Mệnh chính là thiên kiêu vô song, được phong làm Kỳ Song tướng quân, làm cho trên dưới Cố gia vui mừng không thôi. Mặc kệ như thế nào, Cố Ưu Mặc đều sẽ trả giá tất cả để bảo vệ Cố Thiên Mệnh, mởi ông ấy chính là Nhị thúc của hắn.
“Nhị thúc, cháu về nghỉ ngơi trước. Người cũng đừng kích động quá”, Cố Thiên Mệnh chắp tay với Cố Ưu Mặc, ôn nhu khẽ nói.
“Tốt, mau đi đi”, Cố Ưu Mặc biết lần này Cố Thiên Mệnh quả thật có chút mệt mỏi quá độ, vội vàng xua tay trả lời.
“Vâng ạ!”
Sau đó, Cố Thiên Mệnh liền rời khỏi thâm viện của Cố Ưu Mặc, hướng về đình viện của mình mà đi.
Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh rời đi, Cố Ưu Mặc mới thu hồi ánh mắt lại, cúi đầu nhìn về đôi chân đã có chút cảm giác của mình, trên gương mặt không khỏi rơi xuống hai hàng lệ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi Cố Thiên Mệnh trở lại chỗ của mình, ngồi xếp bằng trên giường thiền định khôi phục, một lúc lâu sau mới chậm rãi trở nên hồng nhuận. Ở bên cạnh giường của Cố Thiên Mệnh đặt một cái hộp kiếm màu đen, bên trong hộp kiếm đương nhiên là Kinh Hồng kiếm.
Từ khi Cố Thiên Mệnh đạt được Kinh Hồng kiếm, còn chưa rút kiếm ra trước mặt mọi người. Bởi vì thanh linh của kiếm này, ở Bách Quốc Chi Địa cũng rất hiếm thấy, không chừng sẽ khiến cho người khác chú ý, gặp phải phiền toái.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh mới một mực đem Kinh Hồng kiếm cất giữ kĩ, không tùy ý dùng đến.
Thời gian lặng yên trôi qua từng ngày, Cố Thiên Mệnh ngày ngày đều đến thay thuốc cho Cố Ưu Mặc, cũng đi dạo với Lý Sương Nhi.
Ngày hôm nay, người của Lý gia đến, truyền đại ý của ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên.
Đại khái chính là Lý Sương Nhi đã đến Cố gia một thời gian, muốn Cố Thiên Mệnh dẫn Lý Sương Nhi trở về Lý gia một chuyến. Dù sao, Cố Thiên Mệnh còn chưa chính thức gặp gỡ mọi người trong Lý gia và ăn bữa cơm nào.
“Được thôi”.
Vốn Cố Thiên Mệnh định trì hoãn, nhưng dưới sự yêu cầu cật lực của ông cụ Cố, còn có đôi mắt biếc đang nhìn chăm chú của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh đành phải gật đầu đồng ý.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi cùng ngồi lên xe ngựa cao quý, đi về phía Lý gia.
Ông cụ Cố chăm chú nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh rời đi thật lâu, trong lòng âm thầm nói: “Thằng nhóc thối, rốt cuộc cháu còn lừa gạt chúng ta điều gì nữa...”
Có lẽ, ông cụ Cố đã biết được vài phần chuyện của Cố Ưu Mặc, có điều ông ấy cũng không đi dò xét, trong lòng chỉ ngập tràn hi vọng.
Thiên Phong quốc, Lý gia.
Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi cùng đi tới Lý gia, hai người bước lên bậc thang đá, từng bước từng bước hướng về phía đại sảnh.
Một đám thị vệ đang chờ ở cửa, đôi mắt bọn họ hiện tại nhìn về phía Cố Thiên Mệnh đều mang theo nét nóng bỏng không thôi, không khỏi ưỡn ngực thẳng lưng.
Võ tướng tứ phẩm, Kỳ Song tướng quân, đây chính là Cố Thiên Mệnh của Cố gia, công tử ăn chơi khét tiếng năm đó.
Kỳ tài đương thời, thiên kiêu vô song, cho nên mới gọi là: Kỳ Song
Từ sau khi Cố Thiên Mệnh nổi danh thiên hạ, không còn ai dám nói Cố Thiên Mệnh không xứng với Lý Sương Nhi nữa, toàn bộ đều cảm giác hai người họ là thiên lang chức nữ, trời đất ghép đôi.
Chương 145 Tiến hành hôn lễ
Bước vào đại sảnh Lý gia, Cố Thiên Mệnh liền nhìn thấy ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên cùng một đám người của Lý gia.
“Hay cho một Kỳ Song tướng uân, lão phu chờ ngươi đã lâu, mau vào đi”.
Lý Thiên Nguyên là lão già sắp thành tinh, híp mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, khí thế bất phàm vươn tay, tỏ vẻ thịnh lễ.
“Lý đại nhân, chư vị trưởng bối, khách khí rồi”, Cố Thiên Mệnh không kiêu không hèn hơi chắp tay, liền tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Cha ruột của Lý Sương Nhi, Lý Văn Hạo mang theo cảm xúc cực kỳ phức tạp nhìn Cố Thiên Mệnh.
Lúc trước Lý Văn Hạo cực liệt phản đối mối hôn sự này, nhưng không thể không nghe theo quyết định của Lý Thiên Nguyên, chỉ có thể thỏa hiệp. Thế nhưng, hôm nay nhìn Cố Thiên Mệnh, trong lòng lại nổi lên vô số tâm tư phức tạp, không thể nói rõ ràng.
Vốn dĩ một tên công tử ăn chơi khét tiếng bỗng nhiên biến thành thiên kiêu chấp nhiếp vạn quân địch, được quân thượng phong làm tướng Kỳ Song tứ phẩm. Vinh dự cùng thành tựu như vậy, đủ để nghiền ép vô số thế gia công tử tự xưng là bất phàm.
“Sương Nhi, nào, ngồi xuống đây với ông nội”, Lý Thiên Nguyên với khuôn mặt hiền lành, ôn nhu nói với Lý Sương Nhi.
Sau đó, Lý Sương Nhi theo bản năng liếc nhìn Cố Thiên Mệnh bên cạnh rồi đến ngồi bên Lý Thiên Nguyên.
Trong đại sảnh Lý gia, hương hoa trà tỏa ra bốn phía, bầu không khí thoạt nhìn có chút quỷ dị mà hòa hợp.
Trong đại sảnh, cũng chỉ có Lý Thiên Nguyên nói chuyện với Cố Thiên Mệnh, mà những người khác đều nhìn chằm chằm vào hắn, phảng phất như muốn nhìn thấu Cố Thiên Mệnh.
“Thiên Mệnh, lão phu xưng hô như vậy, được chứ?”, Lý Thiên Nguyên cùng Cố Thiên Mệnh nói chuyện một hồi, đột nhiên nhu hòa nhìn Cố Thiên Mệnh, nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên là được”, Cố Thiên Mệnh mím môi mỏng, gật đầu đáp.
Trên danh nghĩa, hắn đã là cô gia của Lý gia, Lý Thiên Nguyên chính là trưởng bối của hắn, hắn cũng không thể biểu hiện quá cao ngạo.
“Thiên Mệnh, Sương Nhi đã ở Cố gia nột thời gian, ngươi xem khi nào thì nói chuyện với ông nội và Nhị thúc, chính thức tiến hành đại hôn đi”.
Một giây sau, Lý Thiên Nguyên híp đôi mắt hơi lõm xuống, ý cười nồng đậm nói với Cố Thiên Mệnh.
Chính thức cử hành hôn lễ?
Chưa từng nghĩ tới Lý Thiên Nguyên lại ‘hào sảng’ đến vậy, điều này khiến Cố Thiên Mệnh có chút ngạc nhiên.
Những người còn lại của Lý gia cũng sững lại, muốn nói lại thôi. Bởi bọn họ phát hiện ra rằng không có lý do gì để ngăn cản hai nhà chính thức tổ chức hôn lễ, Cố Thiên Mệnh đã không còn là công tử bột lúc đầu nữa.
“Lý đại nhân, chuyện này có phải có chút vội vàng quá rồi hay không! Dù sao thì Lý tiểu thư cũng chưa quen thuộc với bổn công tử lắm”, sau khi chần chừ một hồi, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng đưa ra ý kiến.
Lý Thiên Nguyên dường như đã đoán trước được hắn đưa ra lời thoái thác này, liền vội vã quay đầu nhìn sang Lý Sương Nhi, ấm giọng hỏi: “Sương Nhi, ý của cháu thế nào?”
Lý Sương Nhi khẽ cắn môi dưới đỏ mọng quyến rũ, dùng ngón trỏ tay phải cách không viết vài chữ lên bàn: tất cả đều nghe theo ông nội.
Lý Thiên Nguyên cúi đầu nhìn xuống câu trả lời của Lý Sương Nhi, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh cười nói: “Thiên Mệnh à! Ý của Sương Nhi nhà ta đã rất rõ ràng rồi, không lẽ cháu còn muốn trì hoãn tiếp sao?”
Mày mắt Lý Sương Nhi không khỏi hạ thấp, nàng dùng khóe mắt liếc Cố Thiên Mệnh đang yên lặng ngồi bên cạnh, trong lòng không biết đang mê mang nghĩ suy gì.
Trải qua những ngày chung sống này, trái tim của nàng bất giác đã chìm sâu vào trong đó.
Nàng rất lưu luyến cảm giác được cùng hắn đi dạo, cũng rất thích thú đứng ở một bên lén lút đánh giá sườn mặt của hắn, nàng đã quen với dáng vẻ một thân áo dài trắng của hắn, phiêu dật mà tự nhiên.
Có lẽ ngay cả bản thân Lý Sương Nhi cũng không ý thức được mình đã không còn bài xích hắn giống như lúc đầu nữa, nàng bất giác càng đi càng lún sâu vào con đường này, không có cách nào tự thoát khỏi.
"Cái này… qua hai tháng nữa, nếu Lý tiểu thư không phản đối chuyện này, vậy cứ làm theo ý của Lý đại nhân đi!”, Cố Thiên Mệnh nhìn dáng vẻ kiều diễm dịu dàng như ngọc này của Lý Sương Nhi thì cân nhắc đáp lại câu này.
“Được, ha ha ha”, Lý Thiên Nguyên biết đưa tay thúc đẩy một chút là được, quá vồ vập ngược lại sẽ không tốt lắm.
Sau đó Lý gia liền bày bàn tiệc lớn, chuẩn bị đủ các loại sơn hào hải vị.
Xuyên suốt bữa tiệc, Lý Thiên Nguyên càng nhìn càng cảm thấy hài lòng với Cố Thiên Mệnh, trong đôi mắt lõi đời ngập tràn nét vui tươi nhẹ nhõm.
Nhiều năm như vậy có thể qua mắt người đời đã chứng tỏ phần tâm tính trầm ổn tuyệt đối không phải người cùng lứa tuổi có thể so sánh được này của Cố Thiên Mệnh. Hơn nữa, chỉ với tu vi Linh Huyền sơ kỳ lại có thể chém giết tứ phương, khiến quân địch run sợ tại Nhạn Hành quan, nhận được phong hào Song Kỳ tướng quân.
Lý Thiên Nguyên đương nhiên muốn giữ chặt một người cháu rể tài năng vượt trội như vậy. Tất cả người của Lý gia, bao gồm cả phụ thân của Lý Sương Nhi là Lý Văn Hạo cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười khổ phức tạp, yên lặng chấp nhận.
Rượu quá ba tuần, dưới sự tiễn đưa của người Lý gia, Cố Thiên Mệnh liền rời khỏi nơi này.
Về phần Lý Sương Nhi tất nhiên là ở lại Lý gia mà không trở về Cố gia cùng hắn. Rốt cuộc thì nàng chỉ mới đính hôn với hắn, chưa chính thức cử hành hôn lễ. Lý do trước đó nàng ở lại Cố gia lâu như vậy là để hai người có thời gian tiếp xúc làm quen.