-
Chương 151-155
Chương 151 Tướng uy Cố gia chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!
Tám năm trước, Cố Thiên Mệnh còn là một đứa trẻ mười hai tuổi, mang theo hộ vệ Cố gia đi trên đường. Sau đó, hắn vào một cửa hàng đồ cổ, nhìn trúng một món đồ chơi nhỏ.
Đúng lúc muốn mua nó thì Cổ Dương Vân cũng là thiếu niên mười mấy tuổi đột nhiên xuất hiện, tranh chấp với Cố Thiên Mệnh món đồ mà hắn nhìn trúng. Về sau, Cố Thiên Mệnh phải tiêu thêm không ít ngân lượng mới mua được.
Chỉ là, khi Cố Thiên Mệnh vừa bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ thì liền nghe nói, cửa hàng đó là sản nghiệp của Cổ gia. Lập tức, hắn liền biết mình bị Cổ Dương Vân đùa giỡn.
Cố Thiên Mệnh tức giận không thôi mang theo một đám hộ vệ, trực tiếp quay đầu lại vọt vào cửa hàng, đánh cho Cổ Dương Vân một trận trước mắt rất nhiều người. Cảnh tượng lúc đó, muốn mất mặt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Sau việc đó, Cổ gia hùng hổ đến cửa đòi một lời giải thích, nhưng lại đụng phải Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc từ biên cương trở về. Tám năm trước, Cố Ưu Mặc dựa vào tu vi Địa Huyền trung kỳ cùng khí thế vạn quân của mình, đánh lùi ngàn vạn quân địch.
Nghe đầu đuôi câu chuyện xong, Cố Ưu Mặc mặc một thân khôi giáp huyết sắc bước vào Cổ gia, khí phách hiên ngang ném xuống mấy ngàn lượng ngân phiếu, nói là tiền thuốc men cho Cổ Dương Vân, sau đó không nói hai lời liền trực tiếp rời đi.
Năm ấy, chuyện này cực kỳ huyên náo, Cổ gia mặc dù nuốt không trôi cục tức này, nhưng cũng phải nhịn xuống. Cổ gia giàu có lại thiếu chút ngân lượng này sao? Thế nhưng, lại không có cách nào, chỉ có thể cười khổ nhận lấy tiền ‘thuốc men’ của Cố Ưu Mặc mang tới.
Việc này liền chấm dứt như thế khiến cho một vài người âm thầm châm chọc cười mỉa.
Giờ khắc này, Cố Thiên Mệnh lại nhắc chuyện cũ, trực tiếp làm cho Cổ Dương Vân nổi giận nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Cố Thiên Mệnh mà nói: “Cố Thiên Mệnh, người khác sợ hãi Cố gia nhưng Cổ Dương Vân ta không sợ”.
“Ồ”, Cố Thiên Mệnh không mặn không nhạt nhẹ nhàng đáp.
Thấy vẻ mặt bình thản của Cố Thiên Mệnh, Cổ Dương Vân cảm giác mình hít thở không thông, gân xanh trên cổ nổi lên, cực kỳ dữ tợn.
Năm đó, Cố gia uy áp ngập trời, đại đa số mọi người ở đây đều từng bị Cố Thiên Mệnh trêu chọc qua. Bọn họ vừa nghĩ đến cảnh Cố Thiên Mệnh bắt nạt mình hồi trẻ, liền cảm thấy bất đắc dĩ đến cực điểm, không khỏi âm thầm che trán lại.
Cả Thiên Phong Quốc cũng chỉ có Cố Thiên Mệnh của Cố gia có ‘công tích vĩ đại’ như vậy, hơn nữa lại còn sống vui vẻ đến tận bây giờ.
“Cố Thiên Mệnh, có giỏi ngươi quyết cao thấp với ta, để ta xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, có thể đảm nhận được danh Kỳ Song tướng quân hay không”.
Cổ Dương Vân bị Cố Thiên Mệnh đào lại vết sẹo trước mặt rất nhiều người, cực kỳ phẫn nộ, không nhịn được chỉ vào Cố Thiên Mệnh chất vấn.
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh...
Tam đại thiên kiêu Thiên Phong quốc: Mạc Nam Cầm, Trương Nguyên Tư, Cổ Dương Vân đều nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh với nỗi niềm riêng.
Đại Hoàng Tử Mạc Ngọc Thư với tư cách chủ nhân tổ chức bữa tiệc này lại giống như một khán giả không nói lời nào, chỉ lặng im để mặc bầu không khí trong đại sảnh dần sục sôi.
“Thôi quên đi, bổn công tử lười phải so đo với ngươi, nhàm chán”, Cố Thiên Mệnh vểnh môi cười nhạt, đáp lại bằng một cái nhướng mày.
Đối với hắn mà nói, cho dù tu vi của bản thân mới dừng ở Linh Huyền sơ kỳ cũng đủ sức áp chế một Linh Huyền trung kỳ là Cổ Dương Vân bằng một cái lật tay.
Lý Sương Nhi, người đang ngồi ngay ngắn bên cạnh ngắm nhìn sườn mặt hắn khẽ cắn đôi môi đỏ, tự toát ra phong thái quyến rũ động lòng người.
Cổ Dương Vân đều đã lên dây cót cho một trận đại chiến, nhưng Cố Thiên Mệnh căn bản không có ý định đó, điều này khiến hắn ngơ ngác tới cắn răng nghiến lợi.
“Cổ công tử, nếu Cố công tử đã không muốn cọ xát, ngươi cũng không cần bức ép hắn. Dù sao hắn hiện tại thế nhưng là Kỳ Song tướng quân tôn quý, tuy chỉ là tứ phẩm nhưng cũng không phải là đối tượng chúng ta có thể mạo phạm tới được”.
Cháu trai tể tướng, một trong những thiên kiêu, Trương Nguyên Tư nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc rũ xuống, tuy chỉ nở nụ cười như đang khuyên giải với dáng vẻ thư sinh vô hại nhưng trong mắt hắn ta lại ẩn chứa thâm ý trùng trùng.
Lấy lui làm tiến, có thể nói Trương Nguyên Tư muốn thổi gió cho ngọn lửa này bùng lên càng lớn.
Mặc dù trong lời nói tỏ ý Cổ Dương Vân không cần tranh đấu với Cố Thiên Mệnh, nhưng hắn ta lại thầm chế nhạo Cố Thiên Mệnh có tiếng mà không có miếng, danh hiệu Kỳ Song tướng quân cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
“Mọi người vẫn nên uống rượu thôi! Hẳn là Cố công tử không muốn để tâm tới chúng ta”, khóe miệng Mạc Nam Cầm nhếch lên ý cười sâu xa, nói với tất cả bằng giọng nói lanh lảnh.
Cố Thiên Mệnh hoàn toàn phớt lờ bọn họ, vẫn như cũ tự mình uống rượu, hoặc là thỉnh thoảng tán gẫu với Lý Sương Nhi đôi câu.
“Hừ! Tiểu công tử Cố gia ngay cả dũng khí quyết đấu một trận cũng không có, tướng uy của Cố gia chẳng qua cũng chỉ có vậy”, Cổ Dương Vân hừ lạnh một tiếng, sau khi liếc nhìn Cố Thiên Mệnh một cái liền chẳng buồn che đậy, ngạo mạn phun ra câu này.
Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư đánh giá Cố Thiên Mệnh thật sâu, khẽ cau mày thầm nhủ trong lòng: “Đối diện với sự khiêu khích của đám đông như vậy nhưng Cố Thiên Mệnh một mực không có nửa điểm phản ứng, rốt cuộc là do tâm tính hắn trầm ổn tột độ hay vẫn là một phế thể không thể tu hành như trước kia, phong độ hiện tại căn bản đều là giả vờ? Không lẽ người gây chấn động Nhạn Hành quan là một kẻ khác, là thuật che mắt mà Cố gia bày ra để mê hoặc thiên hạ?”
Mạc Ngọc Thư không hiểu, kiên trì muốn nhìn ra gì đó từ mỗi hành động cử chỉ cùng biểu cảm của Cố Thiên Mệnh. Nhưng bất luận ông ta dùng huyền khí thăm dò thế nào, Cố Thiên Mệnh vẫn duy trì dáng vẻ thong dong bình thản, trong cơ thể vẫn trống rỗng như một người bình thường.
“Trừ phi lần này ta đoán sai rồi? Cố Thiên Mệnh vẫn chỉ là một công tử phế vật?”, đại hoàng tử lẩm bẩn trong lòng, ông ta nhìn không thấu Cố Thiên Mệnh này.
Thấy Cố Thiên Mệnh thậm chí không có ý phản bác, đám đông chỉ có thể đè nén xuống sự bất mãn trong lòng.
Không còn cách nào khác, họ không thể xông lên cứng rắn ép buộc hắn ra tay! Đó sẽ không đơn thuần là buông lời châm chọc nữa mà là đang khiêu khích uy danh của Cố gia, không ai dám nguyện ý động tới uy nghiêm của nhà họ, nếu không phải gánh hậu quả thế nào, chẳng ai lường trước được.
Trong lòng mỗi người đang có mặt đều có suy nghĩ riêng của mình.
Nhưng ngay khi Cổ Dương Vân vừa ngồi xuống, nụ cười mỉm bên môi của Cố Thiên Mệnh cũng vụt tắt, hắn ngẩng đầu nhìn Cổ Dương Vân với gương mặt không cảm xúc, trong giọng điệu đạm mạc pha lẫn một tia lạnh lẽo sắc bén: “Cổ Dương Vân, ngươi vừa nói gì? Tai của bổn công tử có chút nghễnh ngãng, ngươi có thể lặp lại một lần nữa không?”
Ồ—
Trong thoáng chốc, mọi ánh mắt trong đại sảnh lại đổ dồn lên người Cố Thiên Mệnh, bầu không khí yên tĩnh lặng lẽ lan tràn khắp nơi.
Đột nhiên bị đôi mắt sâu hút như vực thẳm của Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng tới khiến Cổ Dương Vân không biết vì sao lại rét run trong lòng.
Nhưng hắn ta ngoài mặt vẫn giữ nguyên nét kiêu căng, lớn tiếng đáp: “Cố công tử thân là con trai Cố gia mà can đảm để giao chiến với ta cũng không có. Ta nói tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy thì có gì sai?”
Tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy.
Câu nói này lại một lần nữa phát ra từ miệng Cổ Dương Vân, vang vọng khắp đại sảnh Bích Hoa lâu, hồi lâu vẫn không tiêu tan.
Cố Thiên Mệnh có thể dung túng để người khác nói bản thân vô dụng chơi bời lêu lổng, danh không xứng với thực, khét tiếng gần xa…
Nhưng danh tiếng của Cố gia là thứ được đánh đổi từ máu và tính mạng của phụ thân Cố Thừa Quân vì nước hi sinh, từ hai vị huynh trưởng tráng niên mất sớm của hắn, cũng như ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc.
Họ vì sự an yên của Thiên Phong quốc mà chiến đấu anh dũng nơi biên cương, chống lại vô số kẻ thù xâm lược, phải trả giá bằng cả máu tươi sinh mạng mới đổi lấy được cái gọi là tướng uy Cố gia hư vô mờ ảo này.
Nhưng hôm nay Cổ Dương Vân lại trâng tráo nói rằng chẳng qua tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy ngay trước mặt Cố Thiên Mệnh. Đây không phải giễu cợt Cố Thiên Mệnh hắn, mà đang hạ nhục toàn bộ Cố gia, là lăng mạ những tấm gương trung liệt đã trả giá cả cuộc đời của Cố gia hắn.
Ngay cả khi sở hữu kí ức cùng tâm cảnh của kiếp trước như Cố Thiên Mệnh cũng không kìm được xúc động.
Cố gia là điểm giới hạn của hắn trong kiếp này, là đại thụ che nắng chắn mưa bao bọc hắn đến tuổi trưởng thành.
Nghe được lời khiêu khích trắng trợn này của Cổ Dương Vân, Cố Thiên Mệnh thực sự nổi giận rồi.
Hắn chậm rãi đặt xuống ly rượu trong tay, sau đó đứng dậy, vỗ nhẹ lên góc áo nhăn nhúm, thong thả rảo bước tới trung tâm đại sảnh dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Lý Sương Nhi chứng kiến một màn này không khỏi run lên trong lòng, nàng có thể cảm nhận được những thay đổi tinh tế trong tâm trạng của hắn, những ngón tay búp măng khẽ đặt trên làn váy hồng trắng bất giác siết chặt lại.
Mọi người thấy Cố Thiên Mệnh bất ngờ đứng dậy đi tới trung tâm đại sảnh thì khó hiểu nhíu mày, cúi đầu xôn xao nghị luận.
"Ngươi, tới đây", Cố Thiên Mệnh mặt lạnh như tiền nhìn Cổ Dương Vân như muốn xoáy sâu qua người hắn ta, giọng hắn lạnh toát không nghe ra bất kì tia cảm xúc nào.
"Làm cái gì?", Cổ Dương Vân theo bản năng hỏi ngược lại.
"Chiến!"
Cố Thiên Mệnh từ tốn hé cánh môi mỏng, phun ra một từ này.
Nghe vậy mọi người đều kinh hãi, không ngờ Cố Thiên Mệnh lại thực sự định giao chiến với Cổ Dương Vân, vừa rồi bọn họ nhiều người châm chọc hắn như vậy cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác nào, sao bỗng dưng lại đồng ý ứng chiến rồi?
Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cũng giật mình nhướng mày, ngờ vực nhìn Cố Thiên Mệnh thật sâu, không biết đang suy tính gì.
"Được, nếu Cố công tử đã nguyện ý chiến đấu, vậy hãy cọ xát một phen", Cổ Dương Vân nghe được từ ‘chiến' nhẹ bẫng từ miệng Cố Thiên Mệnh liền nở nụ cười sâu kín, hào hứng đứng dậy đáp.
Sự chuyển biến đột ngột này khiến hai đại thiên kiêu Trương Nguyên Tư cùng Mạc Nam Cầm cũng phải nín chặt hơi thở, ngưng chặt tinh thần dõi theo mọi cử động của Cổ Dương Vân và Cố Thiên Mệnh.
"Nếu đã chiến đấu thì phải gánh lấy hậu quả", Cố Thiên Mệnh thản nhiên nhìn Cổ Dương Vân, lời nói ra phảng phất rét lạnh.
"Ngươi nói cái gì?", Cổ Dương Vân nghi hoặc cau mày, không hiểu ý tứ trong câu nói này của Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh không giải thích, đôi tay hắn buông thõng hai bên hông, vạt áo không gió tự bay, hờ hững ngẩng đầu nói: "Ra tay đi!"
Cổ Dương Vân đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười đắc ý
Chương 152 Chiến
Chương 153 Đại hoàng tử có hài lòng với kết quả này không?
Kể từ khi bị Cố Thiên Mệnh đánh đập bầm dập vào tám năm trước, hắn ta vẫn luôn canh cánh trong lòng mối thù này, cho dù hôm nay đã trở thành một trong tam đại tam thiên kiêu của Thiên Phong quốc, cũng khó có thể xóa bỏ nỗi đau trong hắn ta.
Cố gia là gia tộc có truyền thống tướng võ trấn quốc, Cổ gia dù giàu có tới đâu cũng không thể đấu đá cùng nhà họ, nên Cổ Dương Vân chỉ đành chôn giấu ân oán thuở niên thiếu xuống đáy lòng.
Hôm nay hai người họ giao chiến bình thường, cộng thêm việc có tất cả các công tử tiểu thư thế gia làm chứng, đoán chừng chỉ cần không thẳng tay đánh Cố Thiên Mệnh tới tàn phế mà ‘nhẹ nhàng’ dạy dỗ hắn một bài học, Cố gia cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không tiện phát động trả thù.
Nghĩ tới đây nụ cười trên môi Cổ Dương Vân càng giương cao, lộ ra mưu tính sâu xa.
Giây tiếp theo Cổ Dương Vân liền vận dụng tu vi Linh Huyền trung kỳ trong cơ thể, các ngón tay co lại thành hình nắm đấm, nhanh như gió tung một quyền tới trước mặt Cố Thiên Mệnh.
Một quyền này của Cổ Dương Vân xé gió mà đi, chớp mắt đã tới trước mắt Cố Thiên Mệnh, dường như một giây tiếp theo sẽ ‘tiếp xúc thân mật’ với gương mặt lạnh lùng kia của Cố Thiên Mệnh.
"Cổ Dương Vân thế nhưng sở hữu tu vi Linh Huyền trung kỳ, trong lớp trẻ ngoại trừ quận chúa Mạc Nam Cầm cùng Trương Nguyên Tư ra thì e rằng không ai có thể địch lại hắn", trong đại sảnh dường như có người đã nhìn thấy kết cục Cố Thiên Mệnh bị đấm bay ra ngoài như tấm rẻ rách, thầm lắc đầu cười nhạo.
"Sợ rằng lần này tiểu công tử Cố gia phải húp cháo một thời gian rồi", một tiểu thư thế gia không đành lòng mà dùng bàn tay ngọc ngà che nửa con mắt, nhỏ giọng nói.
"Nắm đấm của Cổ Dương Vân đã sắp chạm tới mặt rồi sao hắn vẫn không có chút phản ứng nào? Cái danh Kỳ Song tướng quân không phải thực sự do Cố gia giở trò quỷ đó chứ?", Mạc Nam Cầm khẽ nhíu mày liễu, thầm nhủ trong lòng.
Lý Sương Nhi thấy nắm đấm trong nháy mắt sắp đập xuống mặt Cố Thiên Mệnh thì thân thể yêu kiều khẽ run, nàng sốt ruột đứng phắt dậy, trong đôi mắt đẹp đong đầy âu lo.
Nắm đấm của Cổ Dương Vân nhanh không?
Nhanh, ít nhất trong thế hệ trẻ không có mấy người có thể theo kịp.
Nhưng trong mắt Cố Thiên Mệnh lại chậm rì rì giống như một đứa trẻ ba tuổi loạng choạng bước đi không đáng nhắc đến, căn bản không cần phải nóng vội đối phó.
Khi Cổ Dương Vân tưởng rằng nắm đấm của mình sẽ thổi bay Cố Thiên Mệnh, thì hắn bỗng nhiên dịch người né tránh với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh đến mức mắt thường chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh.
Tiếp đó hắn bất thình lình nhấc lên chân phải, sức mạnh Linh Huyền sơ kỳ cũng theo đó bộc phát ra, đá vào vùng bụng của Cổ Dương Vân.
Cổ Dương Vân căn bản không có thời gian phòng ngự, cứ như vậy bị Cố Thiên Mệnh hung hăng đá trúng, cơn đau bất ngờ ập tới khiến gương mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, cả người lăn vòng hơn hai mươi mét về hướng bên ngoài đại sảnh mới dừng lại, đổ gục xuống đất.
Trong phút chốc có rất nhiều người đang có mặt lạnh dọc sống lưng, mồm họ há hốc kinh ngạc, kinh hoảng nhìn trân trối một màn này.
Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cũng không thể bình tĩnh mà trợn trừng hai mắt, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy tay vịn ghế, sự bối rối hiện rõ trên mặt ông ta, hiển nhiên cũng như bao người khác không hiểu chuyện vừa xảy ra.
"Cái gì!"
Hai người Mạc Nam Cầm cùng Trương Nguyên Tư nhảy dựng, thất thố hô lên.
Lý Sương Nhi thì ngỡ ngàng che miệng, trong mắt hiện lên vô số làn sóng cảm xúc phức tạp.
Tất cả nhìn sang dấu vết trên sàn do Cổ Dương Vân lăn vòng trên đất hơn hai mươi mét để lại, người lúc này đã rơi vào hôn mê, hơi thở chập chờn hấp hối, mới biết cảnh tượng vừa rồi thực sự tồn tại.
Chỉ với một cước liền đá bay thiên kiêu mà vô số người săn đón.
Giờ khắc này, họ mới chân chính cảm nhận được tu vi của Cố Thiên Mệnh, tu vi Linh Huyền sơ kỳ thực sự. Với thực lực ở Linh Huyền sơ kỳ dùng một đòn đá bay Cổ Dương Vân đến ngất lịm, hơn nữa còn rơi vào trạng thái sống dở chết dở kia.
Nhìn cảnh tượng khó bề tin tưởng này, tất cả đều cảm nhận được một luồng không khí ngạt thở xộc thẳng vào mặt, họ kinh hãi không thôi nuốt nước bọt khan.
Bây giờ họ có thể khẳng định việc Cố Thiên Mệnh sát phạt tứ phương, khiến quân giặc hãi hùng tại Nhạn Hành quan là thật. Cũng tin rằng hắn chỉ dựa vào tu vi Linh Huyền sơ kỳ tránh thoát khỏi mũi tên tập kích từ cường giả Địa Huyền.
Danh hiệu Kỳ Song tướng quân rất xứng đáng!
“Đại hoàng tử có hài lòng với kết quả này không?”
Sau một màn chấn động lòng người này, Cố Thiên Mệnh thản nhiên như không lạnh lùng quét đám đông một cái liền khiến không ít người rét run như rơi thẳng vào hầm băng, đổ mồ hôi lạnh không ngừng. Sau đó mới quay đầu nhìn đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư đang ngồi trên ghế chính, lạnh giọng hỏi.
Chương 154 Từ đâu tới thì cút về nơi đó cho bổn công tử
Giọng nói của hắn như con dao sắc bén, cứa thẳng vào nơi sâu trong trái tim mỗi người, ngân vang khắp đại sảnh của Bích Hoa lâu, đẩy bầu không khí lên một nấc bức bối khác.
Đại hoàng tử mấp máy môi nhưng không nói nên lời, chỉ dùng đôi mắt ngổn ngang xúc cảm nhìn lại Cố Thiên Mệnh.
Đôi khi, trong đại sảnh yên tĩnh lạ thường sẽ mơ hồ truyền tới âm thanh nuốt nước bọt ‘ực ực’ từ trong đám đông.
“Đại hoàng tử có lời mời, bổn công tử cũng không muốn tùy tiện bôi nhọ thể diện của ông, thế nhưng ngày hôm nay ông lại đặc biệt vì bổn công tử mà dựng lên vũ đài này thôi thúc một vài công tử tiểu thư danh gia vọng tộc đến thăm dò bổn công tử. Còn mình thì ung dung đứng ngoài làm một khán giả”.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi chắp tay sau lưng, ngạo nghễ thẳng mình đứng giữa đại sảnh, chẳng hề nao núng trước khí thế mà đại hoàng tử tản mát ra, chỉ thờ ơ nói tiếp: “Bổn công tử để mặc các ngươi gióng trống khua chiêng, châm chọc đủ điều cũng đều không để tâm tới, chỉ muốn uống ly rượu mà thôi.
Nhưng đại hoàng tử cùng các vị đây hết lần này đến lần khác khiêu khích bổn công tử, trơ trẽn nhục mạ tướng uy Cố gia ta”.
Giọng điệu Cố Thiên Mệnh càng lúc càng lạnh, sự sắc nhọn cũng chậm rãi lan tràn đến mọi ngóc ngách đại sảnh: “Là ai! Cho các ngươi lá gan chất vấn tướng uy của Cố gia ta! Là ai! Cho các ngươi cái quyền diễu võ dương oai trên đầu Cố gia ta!”
“Đại hoàng tử, không lẽ ông cho rằng mình và Thiên Phong quốc không cần dựa vào Cố gia ta, có thể đứng vững tung cánh trong Bách Quốc Chi Địa này rồi?”
“Cái gọi là con cháu hào môn, còn có tam đại thiên kiêu gì đó… nếu không phải trên dưới Cố gia ta tắm máu sa trường, chống lại vô số cường địch, thì các ngươi tưởng rằng bản thân có thể yên ổn ngồi đây uống rượu mua vui sao?”
“Không lẽ Cố gia ta bảo vệ Thiên Phong quốc thái bình nhiều năm như vậy chỉ là để cho các ngươi tới cười nhạo tướng uy Cố gia ta? Chỉ vì để các ngươi chà đạp công tích của chúng ta?”
Hắn rũ mi nhìn xuống tất cả, từng câu từng chữ bá đạo nhưng không kém phần hợp lý hợp tình đánh thẳng vào đáy lòng mỗi người: “Bổn công tử vốn không muốn tính toán chi li với các ngươi, chỉ muốn thưởng thức rượu ngon cho xong chuyện”.
“Nhưng nếu các ngươi đã được nước lấn tới, cứng rắn muốn ép bổn công tử diễn một màn kịch này, vậy bổn công tử liền chơi đùa cùng các ngươi”, Cố Thiên Mệnh mắt sắc như lưỡi câu, khiến đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư trong vô hình cảm nhận được một hơi thở tử vong bao trùm xuống.
“Vũ đài đã sẵn sàng, mà bổn công tử cũng định biểu diễn một bài, còn phải xem xem các ngươi lấy cái gì ra để thăm dò nông sâu của bổn công tử cùng Cố gia. Tuyệt đối… tuyệt đối đừng để bổn công tử phải thất vọng, ít nhất cái gì mà tam đại thiên kiêu kinh thành gì đó…”
“Từ đâu tới thì cút về nơi đó cho bổn công tử”.
Khí thế bức người này của Cố Thiên Mệnh khiến không khí trong toàn bộ đại sảnh nháy mắt đông cứng lại.
“Các ngươi… đã làm tốt chuẩn bị và hậu quả khi muốn khi muốn thăm dò bản lĩnh của bổn công tử chưa? Vậy thì đều lên đi!”
Chương 155 Thăm dò nông sâu
Cố Thiên Mệnh có thể khoan nhượng trước sự chế giễu của người khác đối với bản thân, đạo tâm của hắn vẫn vững như bàn thạch. Nhưng Cố gia là trói buộc lớn nhất của hắn trong kiếp này, là mái nhà đã bảo vệ hắn khôn lớn đến ngày hôm nay, hắn không có phép bất cứ ai hạ bệ và chất vấn họ.
Nếu đại hoàng tử đã cất công dựng lên võ đài này để dò xét nông sâu của Cố Thiên Mệnh hắn.
Vậy thì, hắn sẽ giúp họ thỏa lòng, chỉ là phải xem xem họ có thể trả được cái giá để gánh chịu hậu quả của việc thám thính hắn hay không. Cổ Dương Vân, kẻ đang thoi thóp bất tỉnh dưới sàn kia chính là ‘tấm gương’ đầu tiên.
“Cố công tử quả không phụ với danh hiệu Kỳ Song tướng quân, bổn hoàng tử bội phục vạn phần”, đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư thầm thở hắt ra một hơi, nở nụ cười gượng gạo: “Vẫn mong Cố công tử ngồi xuống, là bổn hoàng tử sơ suất mới xảy ra cớ sự này”.
Một câu sơ suất liền muốn phủi sạch tất cả trách nhiệm, Mạc Ngọc Thư đúng là gảy bàn tính rất giỏi. Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, những công tử tiểu thư thế gia có mặt hôm nay đều là những hòn đá mà Mạc Ngọc Thư ném ra để thăm dò thực lực của Cố Thiên Mệnh.
“Người đâu, đưa Cổ công tử xuống chữa thương cho tốt”, Mạc Ngọc Thư quay đầu phân phó hộ vệ bên cạnh.
Sau đó, hai hộ vệ với hơi thở bất phàm liền dìu Cổ Dương Vân đang hôn mê mềm nhũn xuống, ước chừng không mất hai ba tháng thì hắn ta không có cách nào khôi phục hoàn toàn.
Cố Thiên Mệnh lạnh băng nhìn Mạc Ngọc Thư một cái, hờ hững nói: “Đại hoàng tử, bổn công tử vẫn giữ nguyên câu nói đó, cả nhà họ Cố ta trung liệt một đời, vì Thiên Phong quốc mà đổ xuống vô số xương máu”
“Nếu ông thực sự cho rằng bản thân có thể gánh vác toàn bộ Thiên Phong quốc cùng ngai vàng trong tương lai của mình, thì cứ thoải mái thăm dò nông sâu của Cố Thiên Mệnh ta cùng Cố gia. Chỉ là, vẫn mong đại hoàng tử suy xét cẩn thận cái giá phải trả cùng hậu quả”.
Cố Thiên Mệnh rất phản cảm với hành động này của Mạc Ngọc Thư, hắn hoàn toàn không kiêng kị và che giấu mà thẳng thừng nói ra những lời này.
Nếu có người có thể ở cự ly gần đánh giá Mạc Ngọc Thư lúc này, nhất định sẽ phát hiện ra trên trán ông ta đã rỉ ra một vài giọt mồ hôi lạnh, tay phải tóm chặt lấy tay vịn ghế nhưng vẫn cố gắng duy trì nét nghiêm nghị, nói: “Cố công tử nói đùa rồi, lần này quả thực là do bổn hoàng tử lơ là, chứ không hề có ý nhục mạ tướng uy Cố gia”.
Trong lòng Mạc Ngọc Thư hiểu rất rõ, nếu như Thiên Phong quốc không có Cố gia cũng giống như cá không có nước. Cho dù Thiên Phong quốc còn có một vài cường giả Đại Huyền sơ kỳ, nhưng có thể xoay chuyển tình thế nơi chiến trường biên cương, khiến đại tướng của các nước xung quanh phải e dè thì chỉ có nam nhi Cố gia mới làm được.
Quan trọng nhất là Cố gia một lòng tận tụy, chưa từng dòm ngó tới hoàng quyền nửa phần, đương kim quân thượng Mạc Tu Ương cũng hết mực tin tưởng Cố gia. Nếu nói tất cả mọi người trên thế gian đều có thể phản bội Thiên Phong quốc nhưng duy chỉ có Cố gia là không.
Bởi Cố gia là gia tộc tướng lĩnh trấn quốc của Thiên Phong quốc, mỗi thành viên trong số họ đều cống hiến tất cả cho Thiên Phong quốc.
Nhìn tình hình bỗng nhiên biến chuyến cùng khí thế bễ nghễ kinh người của Cố Thiên Mệnh, Mạc Ngọc Thư thầm thở dài trong lòng, cảm thấy hôm nay quả thực có chút quá đáng, nếu khiến Cố gia lạnh lòng, vậy thì cái giá phải trả quá đắt.
“Đại hoàng tử, nếu vũ đài đã được dựng lên, hơn nữa còn nhất quyết thúc ép bổn công tử lên biểu diễn. Vậy thì, sân khấu này không thể chỉ vì một câu nói tan của ông liền tan được, nếu không người trong thiên hạ sẽ thực sự tưởng rằng Cố gia ta sa sút, bất cứ ai cũng thể tùy ý giẫm đạp lên trên đầu nhà ta mà chế nhạo. Vì vậy, chúng ta cứ tiếp tục diễn đi! Hôm nay muốn diễn bao nhiêu vở tùy thích”.
“Còn có ai! Muốn thăm dò bản lĩnh của bổn công tử đều có thể đứng ra, bổn công tử đều tiếp nhận toàn bộ, để các ngươi thỏa chí một phen”.
Hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Mạc Ngọc Thư kết thúc mọi thứ chỉ bằng một câu nói bâng quơ vô thưởng vô phạt như vậy, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám công tử không ngừng cười cợt trước đó, nghiêm trang nói.
Im bặt như ve sầu mùa đông, toàn bộ người đang có mặt đều cảm thấy toàn thân như bị nhấn chìm trong biển băng, có người thậm chí khẽ run rẩy, liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Vào lúc này, họ mới nhớ tới cả một Thiên Phong quốc rộng lớn đều do Cố gia trấn giữ.
Nếu nhiều năm như vậy không có Cố gia chiến đấu anh dũng thì sợ rằng Thiên Phong quốc sớm đã bị các nước xung quanh nuốt chửng đến xương không còn, nào có những tháng yên ổn tu hành như hiện tại.
Ngước nhìn tới phong thái bá đạo của Cố Thiên Mệnh, họ tại một khắc này mới nhớ tới vừa rồi mình vậy mà nhạo báng thế tử duy nhất của Cố gia, châm biếm thanh danh võ tướng nhà họ chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Trời ạ! Rốt cuộc vừa rồi bọn họ… đã làm cái quái gì vậy?
Sắc mặt của rất nhiều thiếu gia và tiểu thư thoắt cái trở nên tái nhợt như giấy trắng, không khỏi nghĩ tới ông cụ Cố vẫn tráng kiện của Cố gia, cùng đại quân thàng vạn binh lính dưới quyền kiểm soát của Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc.
Tám năm trước, Cố Thiên Mệnh còn là một đứa trẻ mười hai tuổi, mang theo hộ vệ Cố gia đi trên đường. Sau đó, hắn vào một cửa hàng đồ cổ, nhìn trúng một món đồ chơi nhỏ.
Đúng lúc muốn mua nó thì Cổ Dương Vân cũng là thiếu niên mười mấy tuổi đột nhiên xuất hiện, tranh chấp với Cố Thiên Mệnh món đồ mà hắn nhìn trúng. Về sau, Cố Thiên Mệnh phải tiêu thêm không ít ngân lượng mới mua được.
Chỉ là, khi Cố Thiên Mệnh vừa bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ thì liền nghe nói, cửa hàng đó là sản nghiệp của Cổ gia. Lập tức, hắn liền biết mình bị Cổ Dương Vân đùa giỡn.
Cố Thiên Mệnh tức giận không thôi mang theo một đám hộ vệ, trực tiếp quay đầu lại vọt vào cửa hàng, đánh cho Cổ Dương Vân một trận trước mắt rất nhiều người. Cảnh tượng lúc đó, muốn mất mặt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Sau việc đó, Cổ gia hùng hổ đến cửa đòi một lời giải thích, nhưng lại đụng phải Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc từ biên cương trở về. Tám năm trước, Cố Ưu Mặc dựa vào tu vi Địa Huyền trung kỳ cùng khí thế vạn quân của mình, đánh lùi ngàn vạn quân địch.
Nghe đầu đuôi câu chuyện xong, Cố Ưu Mặc mặc một thân khôi giáp huyết sắc bước vào Cổ gia, khí phách hiên ngang ném xuống mấy ngàn lượng ngân phiếu, nói là tiền thuốc men cho Cổ Dương Vân, sau đó không nói hai lời liền trực tiếp rời đi.
Năm ấy, chuyện này cực kỳ huyên náo, Cổ gia mặc dù nuốt không trôi cục tức này, nhưng cũng phải nhịn xuống. Cổ gia giàu có lại thiếu chút ngân lượng này sao? Thế nhưng, lại không có cách nào, chỉ có thể cười khổ nhận lấy tiền ‘thuốc men’ của Cố Ưu Mặc mang tới.
Việc này liền chấm dứt như thế khiến cho một vài người âm thầm châm chọc cười mỉa.
Giờ khắc này, Cố Thiên Mệnh lại nhắc chuyện cũ, trực tiếp làm cho Cổ Dương Vân nổi giận nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Cố Thiên Mệnh mà nói: “Cố Thiên Mệnh, người khác sợ hãi Cố gia nhưng Cổ Dương Vân ta không sợ”.
“Ồ”, Cố Thiên Mệnh không mặn không nhạt nhẹ nhàng đáp.
Thấy vẻ mặt bình thản của Cố Thiên Mệnh, Cổ Dương Vân cảm giác mình hít thở không thông, gân xanh trên cổ nổi lên, cực kỳ dữ tợn.
Năm đó, Cố gia uy áp ngập trời, đại đa số mọi người ở đây đều từng bị Cố Thiên Mệnh trêu chọc qua. Bọn họ vừa nghĩ đến cảnh Cố Thiên Mệnh bắt nạt mình hồi trẻ, liền cảm thấy bất đắc dĩ đến cực điểm, không khỏi âm thầm che trán lại.
Cả Thiên Phong Quốc cũng chỉ có Cố Thiên Mệnh của Cố gia có ‘công tích vĩ đại’ như vậy, hơn nữa lại còn sống vui vẻ đến tận bây giờ.
“Cố Thiên Mệnh, có giỏi ngươi quyết cao thấp với ta, để ta xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, có thể đảm nhận được danh Kỳ Song tướng quân hay không”.
Cổ Dương Vân bị Cố Thiên Mệnh đào lại vết sẹo trước mặt rất nhiều người, cực kỳ phẫn nộ, không nhịn được chỉ vào Cố Thiên Mệnh chất vấn.
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh...
Tam đại thiên kiêu Thiên Phong quốc: Mạc Nam Cầm, Trương Nguyên Tư, Cổ Dương Vân đều nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh với nỗi niềm riêng.
Đại Hoàng Tử Mạc Ngọc Thư với tư cách chủ nhân tổ chức bữa tiệc này lại giống như một khán giả không nói lời nào, chỉ lặng im để mặc bầu không khí trong đại sảnh dần sục sôi.
“Thôi quên đi, bổn công tử lười phải so đo với ngươi, nhàm chán”, Cố Thiên Mệnh vểnh môi cười nhạt, đáp lại bằng một cái nhướng mày.
Đối với hắn mà nói, cho dù tu vi của bản thân mới dừng ở Linh Huyền sơ kỳ cũng đủ sức áp chế một Linh Huyền trung kỳ là Cổ Dương Vân bằng một cái lật tay.
Lý Sương Nhi, người đang ngồi ngay ngắn bên cạnh ngắm nhìn sườn mặt hắn khẽ cắn đôi môi đỏ, tự toát ra phong thái quyến rũ động lòng người.
Cổ Dương Vân đều đã lên dây cót cho một trận đại chiến, nhưng Cố Thiên Mệnh căn bản không có ý định đó, điều này khiến hắn ngơ ngác tới cắn răng nghiến lợi.
“Cổ công tử, nếu Cố công tử đã không muốn cọ xát, ngươi cũng không cần bức ép hắn. Dù sao hắn hiện tại thế nhưng là Kỳ Song tướng quân tôn quý, tuy chỉ là tứ phẩm nhưng cũng không phải là đối tượng chúng ta có thể mạo phạm tới được”.
Cháu trai tể tướng, một trong những thiên kiêu, Trương Nguyên Tư nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc rũ xuống, tuy chỉ nở nụ cười như đang khuyên giải với dáng vẻ thư sinh vô hại nhưng trong mắt hắn ta lại ẩn chứa thâm ý trùng trùng.
Lấy lui làm tiến, có thể nói Trương Nguyên Tư muốn thổi gió cho ngọn lửa này bùng lên càng lớn.
Mặc dù trong lời nói tỏ ý Cổ Dương Vân không cần tranh đấu với Cố Thiên Mệnh, nhưng hắn ta lại thầm chế nhạo Cố Thiên Mệnh có tiếng mà không có miếng, danh hiệu Kỳ Song tướng quân cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
“Mọi người vẫn nên uống rượu thôi! Hẳn là Cố công tử không muốn để tâm tới chúng ta”, khóe miệng Mạc Nam Cầm nhếch lên ý cười sâu xa, nói với tất cả bằng giọng nói lanh lảnh.
Cố Thiên Mệnh hoàn toàn phớt lờ bọn họ, vẫn như cũ tự mình uống rượu, hoặc là thỉnh thoảng tán gẫu với Lý Sương Nhi đôi câu.
“Hừ! Tiểu công tử Cố gia ngay cả dũng khí quyết đấu một trận cũng không có, tướng uy của Cố gia chẳng qua cũng chỉ có vậy”, Cổ Dương Vân hừ lạnh một tiếng, sau khi liếc nhìn Cố Thiên Mệnh một cái liền chẳng buồn che đậy, ngạo mạn phun ra câu này.
Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư đánh giá Cố Thiên Mệnh thật sâu, khẽ cau mày thầm nhủ trong lòng: “Đối diện với sự khiêu khích của đám đông như vậy nhưng Cố Thiên Mệnh một mực không có nửa điểm phản ứng, rốt cuộc là do tâm tính hắn trầm ổn tột độ hay vẫn là một phế thể không thể tu hành như trước kia, phong độ hiện tại căn bản đều là giả vờ? Không lẽ người gây chấn động Nhạn Hành quan là một kẻ khác, là thuật che mắt mà Cố gia bày ra để mê hoặc thiên hạ?”
Mạc Ngọc Thư không hiểu, kiên trì muốn nhìn ra gì đó từ mỗi hành động cử chỉ cùng biểu cảm của Cố Thiên Mệnh. Nhưng bất luận ông ta dùng huyền khí thăm dò thế nào, Cố Thiên Mệnh vẫn duy trì dáng vẻ thong dong bình thản, trong cơ thể vẫn trống rỗng như một người bình thường.
“Trừ phi lần này ta đoán sai rồi? Cố Thiên Mệnh vẫn chỉ là một công tử phế vật?”, đại hoàng tử lẩm bẩn trong lòng, ông ta nhìn không thấu Cố Thiên Mệnh này.
Thấy Cố Thiên Mệnh thậm chí không có ý phản bác, đám đông chỉ có thể đè nén xuống sự bất mãn trong lòng.
Không còn cách nào khác, họ không thể xông lên cứng rắn ép buộc hắn ra tay! Đó sẽ không đơn thuần là buông lời châm chọc nữa mà là đang khiêu khích uy danh của Cố gia, không ai dám nguyện ý động tới uy nghiêm của nhà họ, nếu không phải gánh hậu quả thế nào, chẳng ai lường trước được.
Trong lòng mỗi người đang có mặt đều có suy nghĩ riêng của mình.
Nhưng ngay khi Cổ Dương Vân vừa ngồi xuống, nụ cười mỉm bên môi của Cố Thiên Mệnh cũng vụt tắt, hắn ngẩng đầu nhìn Cổ Dương Vân với gương mặt không cảm xúc, trong giọng điệu đạm mạc pha lẫn một tia lạnh lẽo sắc bén: “Cổ Dương Vân, ngươi vừa nói gì? Tai của bổn công tử có chút nghễnh ngãng, ngươi có thể lặp lại một lần nữa không?”
Ồ—
Trong thoáng chốc, mọi ánh mắt trong đại sảnh lại đổ dồn lên người Cố Thiên Mệnh, bầu không khí yên tĩnh lặng lẽ lan tràn khắp nơi.
Đột nhiên bị đôi mắt sâu hút như vực thẳm của Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng tới khiến Cổ Dương Vân không biết vì sao lại rét run trong lòng.
Nhưng hắn ta ngoài mặt vẫn giữ nguyên nét kiêu căng, lớn tiếng đáp: “Cố công tử thân là con trai Cố gia mà can đảm để giao chiến với ta cũng không có. Ta nói tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy thì có gì sai?”
Tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy.
Câu nói này lại một lần nữa phát ra từ miệng Cổ Dương Vân, vang vọng khắp đại sảnh Bích Hoa lâu, hồi lâu vẫn không tiêu tan.
Cố Thiên Mệnh có thể dung túng để người khác nói bản thân vô dụng chơi bời lêu lổng, danh không xứng với thực, khét tiếng gần xa…
Nhưng danh tiếng của Cố gia là thứ được đánh đổi từ máu và tính mạng của phụ thân Cố Thừa Quân vì nước hi sinh, từ hai vị huynh trưởng tráng niên mất sớm của hắn, cũng như ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc.
Họ vì sự an yên của Thiên Phong quốc mà chiến đấu anh dũng nơi biên cương, chống lại vô số kẻ thù xâm lược, phải trả giá bằng cả máu tươi sinh mạng mới đổi lấy được cái gọi là tướng uy Cố gia hư vô mờ ảo này.
Nhưng hôm nay Cổ Dương Vân lại trâng tráo nói rằng chẳng qua tướng uy Cố gia cũng chỉ có vậy ngay trước mặt Cố Thiên Mệnh. Đây không phải giễu cợt Cố Thiên Mệnh hắn, mà đang hạ nhục toàn bộ Cố gia, là lăng mạ những tấm gương trung liệt đã trả giá cả cuộc đời của Cố gia hắn.
Ngay cả khi sở hữu kí ức cùng tâm cảnh của kiếp trước như Cố Thiên Mệnh cũng không kìm được xúc động.
Cố gia là điểm giới hạn của hắn trong kiếp này, là đại thụ che nắng chắn mưa bao bọc hắn đến tuổi trưởng thành.
Nghe được lời khiêu khích trắng trợn này của Cổ Dương Vân, Cố Thiên Mệnh thực sự nổi giận rồi.
Hắn chậm rãi đặt xuống ly rượu trong tay, sau đó đứng dậy, vỗ nhẹ lên góc áo nhăn nhúm, thong thả rảo bước tới trung tâm đại sảnh dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Lý Sương Nhi chứng kiến một màn này không khỏi run lên trong lòng, nàng có thể cảm nhận được những thay đổi tinh tế trong tâm trạng của hắn, những ngón tay búp măng khẽ đặt trên làn váy hồng trắng bất giác siết chặt lại.
Mọi người thấy Cố Thiên Mệnh bất ngờ đứng dậy đi tới trung tâm đại sảnh thì khó hiểu nhíu mày, cúi đầu xôn xao nghị luận.
"Ngươi, tới đây", Cố Thiên Mệnh mặt lạnh như tiền nhìn Cổ Dương Vân như muốn xoáy sâu qua người hắn ta, giọng hắn lạnh toát không nghe ra bất kì tia cảm xúc nào.
"Làm cái gì?", Cổ Dương Vân theo bản năng hỏi ngược lại.
"Chiến!"
Cố Thiên Mệnh từ tốn hé cánh môi mỏng, phun ra một từ này.
Nghe vậy mọi người đều kinh hãi, không ngờ Cố Thiên Mệnh lại thực sự định giao chiến với Cổ Dương Vân, vừa rồi bọn họ nhiều người châm chọc hắn như vậy cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác nào, sao bỗng dưng lại đồng ý ứng chiến rồi?
Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cũng giật mình nhướng mày, ngờ vực nhìn Cố Thiên Mệnh thật sâu, không biết đang suy tính gì.
"Được, nếu Cố công tử đã nguyện ý chiến đấu, vậy hãy cọ xát một phen", Cổ Dương Vân nghe được từ ‘chiến' nhẹ bẫng từ miệng Cố Thiên Mệnh liền nở nụ cười sâu kín, hào hứng đứng dậy đáp.
Sự chuyển biến đột ngột này khiến hai đại thiên kiêu Trương Nguyên Tư cùng Mạc Nam Cầm cũng phải nín chặt hơi thở, ngưng chặt tinh thần dõi theo mọi cử động của Cổ Dương Vân và Cố Thiên Mệnh.
"Nếu đã chiến đấu thì phải gánh lấy hậu quả", Cố Thiên Mệnh thản nhiên nhìn Cổ Dương Vân, lời nói ra phảng phất rét lạnh.
"Ngươi nói cái gì?", Cổ Dương Vân nghi hoặc cau mày, không hiểu ý tứ trong câu nói này của Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh không giải thích, đôi tay hắn buông thõng hai bên hông, vạt áo không gió tự bay, hờ hững ngẩng đầu nói: "Ra tay đi!"
Cổ Dương Vân đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười đắc ý
Chương 152 Chiến
Chương 153 Đại hoàng tử có hài lòng với kết quả này không?
Kể từ khi bị Cố Thiên Mệnh đánh đập bầm dập vào tám năm trước, hắn ta vẫn luôn canh cánh trong lòng mối thù này, cho dù hôm nay đã trở thành một trong tam đại tam thiên kiêu của Thiên Phong quốc, cũng khó có thể xóa bỏ nỗi đau trong hắn ta.
Cố gia là gia tộc có truyền thống tướng võ trấn quốc, Cổ gia dù giàu có tới đâu cũng không thể đấu đá cùng nhà họ, nên Cổ Dương Vân chỉ đành chôn giấu ân oán thuở niên thiếu xuống đáy lòng.
Hôm nay hai người họ giao chiến bình thường, cộng thêm việc có tất cả các công tử tiểu thư thế gia làm chứng, đoán chừng chỉ cần không thẳng tay đánh Cố Thiên Mệnh tới tàn phế mà ‘nhẹ nhàng’ dạy dỗ hắn một bài học, Cố gia cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không tiện phát động trả thù.
Nghĩ tới đây nụ cười trên môi Cổ Dương Vân càng giương cao, lộ ra mưu tính sâu xa.
Giây tiếp theo Cổ Dương Vân liền vận dụng tu vi Linh Huyền trung kỳ trong cơ thể, các ngón tay co lại thành hình nắm đấm, nhanh như gió tung một quyền tới trước mặt Cố Thiên Mệnh.
Một quyền này của Cổ Dương Vân xé gió mà đi, chớp mắt đã tới trước mắt Cố Thiên Mệnh, dường như một giây tiếp theo sẽ ‘tiếp xúc thân mật’ với gương mặt lạnh lùng kia của Cố Thiên Mệnh.
"Cổ Dương Vân thế nhưng sở hữu tu vi Linh Huyền trung kỳ, trong lớp trẻ ngoại trừ quận chúa Mạc Nam Cầm cùng Trương Nguyên Tư ra thì e rằng không ai có thể địch lại hắn", trong đại sảnh dường như có người đã nhìn thấy kết cục Cố Thiên Mệnh bị đấm bay ra ngoài như tấm rẻ rách, thầm lắc đầu cười nhạo.
"Sợ rằng lần này tiểu công tử Cố gia phải húp cháo một thời gian rồi", một tiểu thư thế gia không đành lòng mà dùng bàn tay ngọc ngà che nửa con mắt, nhỏ giọng nói.
"Nắm đấm của Cổ Dương Vân đã sắp chạm tới mặt rồi sao hắn vẫn không có chút phản ứng nào? Cái danh Kỳ Song tướng quân không phải thực sự do Cố gia giở trò quỷ đó chứ?", Mạc Nam Cầm khẽ nhíu mày liễu, thầm nhủ trong lòng.
Lý Sương Nhi thấy nắm đấm trong nháy mắt sắp đập xuống mặt Cố Thiên Mệnh thì thân thể yêu kiều khẽ run, nàng sốt ruột đứng phắt dậy, trong đôi mắt đẹp đong đầy âu lo.
Nắm đấm của Cổ Dương Vân nhanh không?
Nhanh, ít nhất trong thế hệ trẻ không có mấy người có thể theo kịp.
Nhưng trong mắt Cố Thiên Mệnh lại chậm rì rì giống như một đứa trẻ ba tuổi loạng choạng bước đi không đáng nhắc đến, căn bản không cần phải nóng vội đối phó.
Khi Cổ Dương Vân tưởng rằng nắm đấm của mình sẽ thổi bay Cố Thiên Mệnh, thì hắn bỗng nhiên dịch người né tránh với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh đến mức mắt thường chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh.
Tiếp đó hắn bất thình lình nhấc lên chân phải, sức mạnh Linh Huyền sơ kỳ cũng theo đó bộc phát ra, đá vào vùng bụng của Cổ Dương Vân.
Cổ Dương Vân căn bản không có thời gian phòng ngự, cứ như vậy bị Cố Thiên Mệnh hung hăng đá trúng, cơn đau bất ngờ ập tới khiến gương mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, cả người lăn vòng hơn hai mươi mét về hướng bên ngoài đại sảnh mới dừng lại, đổ gục xuống đất.
Trong phút chốc có rất nhiều người đang có mặt lạnh dọc sống lưng, mồm họ há hốc kinh ngạc, kinh hoảng nhìn trân trối một màn này.
Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư cũng không thể bình tĩnh mà trợn trừng hai mắt, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy tay vịn ghế, sự bối rối hiện rõ trên mặt ông ta, hiển nhiên cũng như bao người khác không hiểu chuyện vừa xảy ra.
"Cái gì!"
Hai người Mạc Nam Cầm cùng Trương Nguyên Tư nhảy dựng, thất thố hô lên.
Lý Sương Nhi thì ngỡ ngàng che miệng, trong mắt hiện lên vô số làn sóng cảm xúc phức tạp.
Tất cả nhìn sang dấu vết trên sàn do Cổ Dương Vân lăn vòng trên đất hơn hai mươi mét để lại, người lúc này đã rơi vào hôn mê, hơi thở chập chờn hấp hối, mới biết cảnh tượng vừa rồi thực sự tồn tại.
Chỉ với một cước liền đá bay thiên kiêu mà vô số người săn đón.
Giờ khắc này, họ mới chân chính cảm nhận được tu vi của Cố Thiên Mệnh, tu vi Linh Huyền sơ kỳ thực sự. Với thực lực ở Linh Huyền sơ kỳ dùng một đòn đá bay Cổ Dương Vân đến ngất lịm, hơn nữa còn rơi vào trạng thái sống dở chết dở kia.
Nhìn cảnh tượng khó bề tin tưởng này, tất cả đều cảm nhận được một luồng không khí ngạt thở xộc thẳng vào mặt, họ kinh hãi không thôi nuốt nước bọt khan.
Bây giờ họ có thể khẳng định việc Cố Thiên Mệnh sát phạt tứ phương, khiến quân giặc hãi hùng tại Nhạn Hành quan là thật. Cũng tin rằng hắn chỉ dựa vào tu vi Linh Huyền sơ kỳ tránh thoát khỏi mũi tên tập kích từ cường giả Địa Huyền.
Danh hiệu Kỳ Song tướng quân rất xứng đáng!
“Đại hoàng tử có hài lòng với kết quả này không?”
Sau một màn chấn động lòng người này, Cố Thiên Mệnh thản nhiên như không lạnh lùng quét đám đông một cái liền khiến không ít người rét run như rơi thẳng vào hầm băng, đổ mồ hôi lạnh không ngừng. Sau đó mới quay đầu nhìn đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư đang ngồi trên ghế chính, lạnh giọng hỏi.
Chương 154 Từ đâu tới thì cút về nơi đó cho bổn công tử
Giọng nói của hắn như con dao sắc bén, cứa thẳng vào nơi sâu trong trái tim mỗi người, ngân vang khắp đại sảnh của Bích Hoa lâu, đẩy bầu không khí lên một nấc bức bối khác.
Đại hoàng tử mấp máy môi nhưng không nói nên lời, chỉ dùng đôi mắt ngổn ngang xúc cảm nhìn lại Cố Thiên Mệnh.
Đôi khi, trong đại sảnh yên tĩnh lạ thường sẽ mơ hồ truyền tới âm thanh nuốt nước bọt ‘ực ực’ từ trong đám đông.
“Đại hoàng tử có lời mời, bổn công tử cũng không muốn tùy tiện bôi nhọ thể diện của ông, thế nhưng ngày hôm nay ông lại đặc biệt vì bổn công tử mà dựng lên vũ đài này thôi thúc một vài công tử tiểu thư danh gia vọng tộc đến thăm dò bổn công tử. Còn mình thì ung dung đứng ngoài làm một khán giả”.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi chắp tay sau lưng, ngạo nghễ thẳng mình đứng giữa đại sảnh, chẳng hề nao núng trước khí thế mà đại hoàng tử tản mát ra, chỉ thờ ơ nói tiếp: “Bổn công tử để mặc các ngươi gióng trống khua chiêng, châm chọc đủ điều cũng đều không để tâm tới, chỉ muốn uống ly rượu mà thôi.
Nhưng đại hoàng tử cùng các vị đây hết lần này đến lần khác khiêu khích bổn công tử, trơ trẽn nhục mạ tướng uy Cố gia ta”.
Giọng điệu Cố Thiên Mệnh càng lúc càng lạnh, sự sắc nhọn cũng chậm rãi lan tràn đến mọi ngóc ngách đại sảnh: “Là ai! Cho các ngươi lá gan chất vấn tướng uy của Cố gia ta! Là ai! Cho các ngươi cái quyền diễu võ dương oai trên đầu Cố gia ta!”
“Đại hoàng tử, không lẽ ông cho rằng mình và Thiên Phong quốc không cần dựa vào Cố gia ta, có thể đứng vững tung cánh trong Bách Quốc Chi Địa này rồi?”
“Cái gọi là con cháu hào môn, còn có tam đại thiên kiêu gì đó… nếu không phải trên dưới Cố gia ta tắm máu sa trường, chống lại vô số cường địch, thì các ngươi tưởng rằng bản thân có thể yên ổn ngồi đây uống rượu mua vui sao?”
“Không lẽ Cố gia ta bảo vệ Thiên Phong quốc thái bình nhiều năm như vậy chỉ là để cho các ngươi tới cười nhạo tướng uy Cố gia ta? Chỉ vì để các ngươi chà đạp công tích của chúng ta?”
Hắn rũ mi nhìn xuống tất cả, từng câu từng chữ bá đạo nhưng không kém phần hợp lý hợp tình đánh thẳng vào đáy lòng mỗi người: “Bổn công tử vốn không muốn tính toán chi li với các ngươi, chỉ muốn thưởng thức rượu ngon cho xong chuyện”.
“Nhưng nếu các ngươi đã được nước lấn tới, cứng rắn muốn ép bổn công tử diễn một màn kịch này, vậy bổn công tử liền chơi đùa cùng các ngươi”, Cố Thiên Mệnh mắt sắc như lưỡi câu, khiến đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư trong vô hình cảm nhận được một hơi thở tử vong bao trùm xuống.
“Vũ đài đã sẵn sàng, mà bổn công tử cũng định biểu diễn một bài, còn phải xem xem các ngươi lấy cái gì ra để thăm dò nông sâu của bổn công tử cùng Cố gia. Tuyệt đối… tuyệt đối đừng để bổn công tử phải thất vọng, ít nhất cái gì mà tam đại thiên kiêu kinh thành gì đó…”
“Từ đâu tới thì cút về nơi đó cho bổn công tử”.
Khí thế bức người này của Cố Thiên Mệnh khiến không khí trong toàn bộ đại sảnh nháy mắt đông cứng lại.
“Các ngươi… đã làm tốt chuẩn bị và hậu quả khi muốn khi muốn thăm dò bản lĩnh của bổn công tử chưa? Vậy thì đều lên đi!”
Chương 155 Thăm dò nông sâu
Cố Thiên Mệnh có thể khoan nhượng trước sự chế giễu của người khác đối với bản thân, đạo tâm của hắn vẫn vững như bàn thạch. Nhưng Cố gia là trói buộc lớn nhất của hắn trong kiếp này, là mái nhà đã bảo vệ hắn khôn lớn đến ngày hôm nay, hắn không có phép bất cứ ai hạ bệ và chất vấn họ.
Nếu đại hoàng tử đã cất công dựng lên võ đài này để dò xét nông sâu của Cố Thiên Mệnh hắn.
Vậy thì, hắn sẽ giúp họ thỏa lòng, chỉ là phải xem xem họ có thể trả được cái giá để gánh chịu hậu quả của việc thám thính hắn hay không. Cổ Dương Vân, kẻ đang thoi thóp bất tỉnh dưới sàn kia chính là ‘tấm gương’ đầu tiên.
“Cố công tử quả không phụ với danh hiệu Kỳ Song tướng quân, bổn hoàng tử bội phục vạn phần”, đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư thầm thở hắt ra một hơi, nở nụ cười gượng gạo: “Vẫn mong Cố công tử ngồi xuống, là bổn hoàng tử sơ suất mới xảy ra cớ sự này”.
Một câu sơ suất liền muốn phủi sạch tất cả trách nhiệm, Mạc Ngọc Thư đúng là gảy bàn tính rất giỏi. Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, những công tử tiểu thư thế gia có mặt hôm nay đều là những hòn đá mà Mạc Ngọc Thư ném ra để thăm dò thực lực của Cố Thiên Mệnh.
“Người đâu, đưa Cổ công tử xuống chữa thương cho tốt”, Mạc Ngọc Thư quay đầu phân phó hộ vệ bên cạnh.
Sau đó, hai hộ vệ với hơi thở bất phàm liền dìu Cổ Dương Vân đang hôn mê mềm nhũn xuống, ước chừng không mất hai ba tháng thì hắn ta không có cách nào khôi phục hoàn toàn.
Cố Thiên Mệnh lạnh băng nhìn Mạc Ngọc Thư một cái, hờ hững nói: “Đại hoàng tử, bổn công tử vẫn giữ nguyên câu nói đó, cả nhà họ Cố ta trung liệt một đời, vì Thiên Phong quốc mà đổ xuống vô số xương máu”
“Nếu ông thực sự cho rằng bản thân có thể gánh vác toàn bộ Thiên Phong quốc cùng ngai vàng trong tương lai của mình, thì cứ thoải mái thăm dò nông sâu của Cố Thiên Mệnh ta cùng Cố gia. Chỉ là, vẫn mong đại hoàng tử suy xét cẩn thận cái giá phải trả cùng hậu quả”.
Cố Thiên Mệnh rất phản cảm với hành động này của Mạc Ngọc Thư, hắn hoàn toàn không kiêng kị và che giấu mà thẳng thừng nói ra những lời này.
Nếu có người có thể ở cự ly gần đánh giá Mạc Ngọc Thư lúc này, nhất định sẽ phát hiện ra trên trán ông ta đã rỉ ra một vài giọt mồ hôi lạnh, tay phải tóm chặt lấy tay vịn ghế nhưng vẫn cố gắng duy trì nét nghiêm nghị, nói: “Cố công tử nói đùa rồi, lần này quả thực là do bổn hoàng tử lơ là, chứ không hề có ý nhục mạ tướng uy Cố gia”.
Trong lòng Mạc Ngọc Thư hiểu rất rõ, nếu như Thiên Phong quốc không có Cố gia cũng giống như cá không có nước. Cho dù Thiên Phong quốc còn có một vài cường giả Đại Huyền sơ kỳ, nhưng có thể xoay chuyển tình thế nơi chiến trường biên cương, khiến đại tướng của các nước xung quanh phải e dè thì chỉ có nam nhi Cố gia mới làm được.
Quan trọng nhất là Cố gia một lòng tận tụy, chưa từng dòm ngó tới hoàng quyền nửa phần, đương kim quân thượng Mạc Tu Ương cũng hết mực tin tưởng Cố gia. Nếu nói tất cả mọi người trên thế gian đều có thể phản bội Thiên Phong quốc nhưng duy chỉ có Cố gia là không.
Bởi Cố gia là gia tộc tướng lĩnh trấn quốc của Thiên Phong quốc, mỗi thành viên trong số họ đều cống hiến tất cả cho Thiên Phong quốc.
Nhìn tình hình bỗng nhiên biến chuyến cùng khí thế bễ nghễ kinh người của Cố Thiên Mệnh, Mạc Ngọc Thư thầm thở dài trong lòng, cảm thấy hôm nay quả thực có chút quá đáng, nếu khiến Cố gia lạnh lòng, vậy thì cái giá phải trả quá đắt.
“Đại hoàng tử, nếu vũ đài đã được dựng lên, hơn nữa còn nhất quyết thúc ép bổn công tử lên biểu diễn. Vậy thì, sân khấu này không thể chỉ vì một câu nói tan của ông liền tan được, nếu không người trong thiên hạ sẽ thực sự tưởng rằng Cố gia ta sa sút, bất cứ ai cũng thể tùy ý giẫm đạp lên trên đầu nhà ta mà chế nhạo. Vì vậy, chúng ta cứ tiếp tục diễn đi! Hôm nay muốn diễn bao nhiêu vở tùy thích”.
“Còn có ai! Muốn thăm dò bản lĩnh của bổn công tử đều có thể đứng ra, bổn công tử đều tiếp nhận toàn bộ, để các ngươi thỏa chí một phen”.
Hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Mạc Ngọc Thư kết thúc mọi thứ chỉ bằng một câu nói bâng quơ vô thưởng vô phạt như vậy, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám công tử không ngừng cười cợt trước đó, nghiêm trang nói.
Im bặt như ve sầu mùa đông, toàn bộ người đang có mặt đều cảm thấy toàn thân như bị nhấn chìm trong biển băng, có người thậm chí khẽ run rẩy, liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Vào lúc này, họ mới nhớ tới cả một Thiên Phong quốc rộng lớn đều do Cố gia trấn giữ.
Nếu nhiều năm như vậy không có Cố gia chiến đấu anh dũng thì sợ rằng Thiên Phong quốc sớm đã bị các nước xung quanh nuốt chửng đến xương không còn, nào có những tháng yên ổn tu hành như hiện tại.
Ngước nhìn tới phong thái bá đạo của Cố Thiên Mệnh, họ tại một khắc này mới nhớ tới vừa rồi mình vậy mà nhạo báng thế tử duy nhất của Cố gia, châm biếm thanh danh võ tướng nhà họ chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Trời ạ! Rốt cuộc vừa rồi bọn họ… đã làm cái quái gì vậy?
Sắc mặt của rất nhiều thiếu gia và tiểu thư thoắt cái trở nên tái nhợt như giấy trắng, không khỏi nghĩ tới ông cụ Cố vẫn tráng kiện của Cố gia, cùng đại quân thàng vạn binh lính dưới quyền kiểm soát của Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc.