Từ Luyến tìm Hướng Trường Không cũng chẳng có chuyện gì to tát. Vì cô mà anh mới bị thương, lại không chịu đi bệnh viện nên cô luôn cảm thấy áy náy. Cô nhớ ra có người họ hàng cho nhà cô chai rượu thuốc của Hong Kong, ba cô dùng qua thấy nó rất hữu hiệu. Cô muốn đưa cho Hướng Trường Không dùng thử.
Hướng Trường Không sợ Từ Luyến chờ, nên chưa đến hai giờ anh đã đến cửa tiệm của cô. Cửa đóng nhưng không khóa, chỉ treo bảng ‘Closed’ ở phía ngoài. Hướng Trường Không đẩy cửa, lên tiếng gọi: “Xin chào!”
Từ Luyến dừng lại công việc nấu sáp, cô đứng dậy, nói vọng xuống: “Chờ tôi chút nhé!”
Cô rửa tay, rồi cầm điện thoại di động đi xuống lầu: “Chúng ta qua phòng nghỉ ngơi đi!”
Hướng Trường Không do dự, rồi gật đầu: “À … vâng!”
Phòng nghỉ của Từ Luyến không lớn, bày một chiếc sofa ba chỗ, phía trước là bàn trà, cửa phòng bằng kính cường lực, rèm luôn được cột gọn gàng. Cô đi đến tủ, lấy ra một bình thuốc: “Đây là chai rượu thuốc người thân tôi mua từ HongKong. Ba tôi đã dùng nói rất hiệu nghiệm nên tôi muốn đưa anh dùng thử.”
Hướng Trường Không thật lòng không hề nghĩ cô tìm anh vì việc này. Cả buổi anh cứ lo lắng không biết cô tại sao lại muốn gặp anh, hiện tại thì …. anh thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hướng Trường Không đã nói không cần phiền phức, anh đã mua thuốc; nhưng bây giờ nếu như anh từ chối có lẽ Từ Luyến vẫn mãi canh cánh trong lòng việc này, nên anh đồng ý: “Vâng, cám ơn cô!”
Anh đưa tay tính nhận lấy chai rượu trong tay cô, nhưng cô không đưa cho anh mà chỉ ra sofa: “Anh ngồi đi, tôi thoa giúp cho!”
Hướng Trường Không: “…”
“… Việc này, để tôi tự làm được rồi!”
Từ Luyến kiên trì: “Thuốc này bôi lên rồi phải xoa bóp một chút, phải có thủ thuật mới công hiệu. Anh yên tâm, mẹ tôi đã dạy tôi rồi, cũng đã thí nghiệm lên người ba tôi, bảo đảm không đau!”
Hướng Trường Không: “…”
Anh không phải sợ đau mà sợ chuyện khác.
“Vết thương trên người anh ở chỗ nào? Bụng?”
Hướng Trường Không vô thức lấy tay che bụng, đè chặt áo: “Chân … Là ở chân …”
“Được!” Từ Luyến đặt chai rượu thuốc xuống, cuộn ống quần của Hướng Trường Không lên. Đầu gối anh bầm tím một mảng lớn trông mà giật mình.
Chứng kiến thương tích thế này, cô đứng lên cầm chìa khóa xe và điện thoại di động quay sang nói với Hướng Trường Không: “Không được rồi, anh phải đi bệnh viện kiểm tra xem sao!”
Hướng Trường Không đáp lời: “Trông nó ghê thế thôi chứ không sao đâu! Lúc học đại học tôi ở trong đội bóng rổ còn có những vết thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều!”
“Nhưng mà …”
“Không sao thật đó. Tối hôm qua tôi đã bôi thuốc, hôm nay không còn đau chút nào!”
Từ Luyến nghiêm túc đánh giá vết thương của anh, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, cô bỏ chìa khóa xuống: “Vậy cứ thử thoa rượu thuốc trước. Nếu như hai ngày nữa không đỡ, nhất định phải đi bệnh viện!”
Từ Luyến cứ thế ra quyết định cho Hướng Trường Không, anh chỉ mấp máy môi rồi lại thôi.
Từ Luyến cầm chai rượu thuốc lên, đổ ra lòng bàn tay. Mùi rượu lan tỏa khắp không gian, mùi không dễ ngửi nhưng cũng không hắc lắm. Cô áp nhẹ lên vết thương của Hướng Trường Không, Từ Luyến nghe anh rên khẽ.
“Làm đau anh sao?”
Hướng Trường Không lắc đầu: “Không! Chỉ hơi lạnh!”
Từ Luyến: “Chờ chút nữa sẽ nóng lên!”
Cô vừa làm vừa chỉ cho anh cách xoa bóp. Cô xoa nhẹ nhàng, được một lát rượu nóng lên.
“Ngày hôm qua anh có bị khách hàng phàn nàn không?” Từ Luyến hỏi.
“Không có!”
“Vậy thì được!” Từ Luyến điều chỉnh lại tư thế, dùng thêm sức: “Lúc anh thoa cũng đừng mạnh tay quá, mỗi lần làm mười lăm phút là được!”
“Ừm!” Hướng Trường Không cụp mắt nhìn cô. Vì cúi đầu nên tóc cô buông xõa bên mặt, từ góc độ của anh có thể bắt gặp hàng mi cong dài của cô. Ngày hôm nay cô dùng màu son thẫm hơn, cùng với đường viền môi sắc nét, rất mê hoặc lòng người, khiến người đối diện muốn cắn lên đôi môi ấy một cái.
Nhịp tim của Hướng Trường Không chưa bao giờ đập nhanh như lúc này, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp... Đột nhiên Từ Luyến ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Hướng Trường Không.
Từ Luyến luôn cảm thấy trong đôi mắt của Hướng Trường Không ẩn giấu rất nhiều chuyện, ngay lúc này đây con ngươi đen láy lại xuất hiện thêm một tầng nước lấp lánh, đẹp đến mức khiến cô thẫn thờ. Rượu lưu lại trên lòng bàn tay nóng rát, Từ Luyến thoáng co tay lại. Cảm giác khác thường lại xuất hiện nhấn chìm cô.
Trong phòng trở nên yên tĩnh lạ lỳ, thời gian trôi qua thật chậm.
Hướng Trường Không thả ống quần xuống, đứng phắt dậy: “À, được rồi. Cám ơn cô!”
Từ Luyến nhìn bóng lưng của anh, cô ngồi lên sofa.
… Anh quên mang chai rượu thuốc về rồi.
Cô nhìn chằm chằm chai rượu thuốc một lúc, sau đó vặn nắp lại, cầm túi xách, đóng cửa về nhà.
Ngày nghỉ hôm đó, Từ Luyến làm việc còn chăm chỉ hơn ở tiệm, vì dụng cụ trong nhà không bằng ở tiệm nên cô làm nến thơm sáp ong là nhiều nhất, loay hoay một hồi liền được hơn một trăm sản phẩm. Nhìn sáp ong chất cao như núi, Từ Luyến khẽ thở dài.
Ngày thứ năm, MONSTER mở cửa lại bình thường. Ngụy Nhất Thần đem một lẵng hoa đến chúc mừng. Sáp ong được cất lên tủ trưng bày, còn lại một cây nến lớn màu đỏ được cô cắm trên giá, nhen lửa, đợi đến khi sáp chảy ra liền nhanh tay chụp lại mười mấy kiểu.
Từ Luyến tự học nhiếp ảnh, cô mua mấy quyển sách học qua, cộng với nhiều lần thực hành nên càng lên tay. Tất cả các hình ảnh đăng trên weibo đều là do chính tay cô chụp.
Trương Quả Nhi ở bên cạnh quan sát, rồi cúi đầu viết vào sổ: Mỗi khi boss điên cuồng chụp hình là nói rõ trong lòng chị ấy đang có tâm sự …
Từ Luyến chụp hình hơn nửa tiếng mới ngừng tay, sau đó chọn một tấm đẹp nhất đăng lên weibo.
Trương Quả Nhi chạy lại: “Boss! Gọi thức ăn ngoài nhé!”
Nghe ba chữ ‘Thức ăn ngoài’ Từ Luyến bất chợt thất thần, Trương Quả Nhi ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy ạ? Hôm nay chị không muốn ăn bên ngoài sao?”
“Không! Chị đang nghĩ xem nên ăn gì thôi!”
Trương Quả Nhi cười hì hì: “Quán lần trước chúng ta ăn khá ngon, hay hôm nay chúng ta gọi thử thêm mấy món khác xem sao!”
“Ừm!” Từ Luyến mở ứng dụng, tìm tới tiệm ăn lần trước, “Khoai tây xào ăn không?”
*Khoai tây chiên vàng lên, sau đó mang xào với hành tây, hành lá hoặc những loại rau khác.
“Ngon ngon, gọi thêm hai món nữa nhé boss!”
“Ừm!”
Hai người chọn xong thức ăn, Từ Luyến suy nghĩ một chút, vẫn ghi thêm dòng ghi chú --- Xin nhờ anh Hướng Trường Không giao thức ăn.
Trương Quả Nhi kinh ngạc, cô ấy biết Hướng Trường Không là ai – chính là soái ca với đôi mắt u buồn kia.
“Boss, chị ghi luôn cả tên người giao hàng luôn ạ?”
--- Thì ra cũng có thể chỉ đích danh tên người giao à?
Từ Luyến trả lời: “Không có gì, sự việc xảy ra ở cửa hàng hôm trước là nhờ anh ấy giúp đỡ, vì việc này nên anh ấy bị thương. Chị muốn xem anh ấy đã đỡ hơn chút nào chưa!”
“Ồ ….” Trương Quả Nhi đã nghe kể vụ ẩu đả ở cửa tiệm hai hôm trước, cũng biết chuyện boss cảm ơn một nhân viên giao nhận đã ra tay tương trợ trên weibo. Tuy nhiên, trong sự việc lần này Ngụy Nhất Thần cũng bị thương mà, lúc anh ta mang hoa đến cô ấy vẫn còn thấy thương tích trên mặt anh ta … nhưng lại không thấy boss quan tâm nhỉ?
Trương Quả Nhi cảm thấy mình đã bỏ qua một chuyện kinh thiên động địa.
Về phần Hướng Trường Không, sau khi tiếp nhận đơn hàng liền đọc được ghi chú của Từ Luyến. Cả ngày hôm qua anh đã cố gắng thu lại tất cả những cảm xúc của mình, bản thân anh cho rằng mình có thể thản nhiên đối diện với Từ Luyến; vậy mà, chỉ một câu đơn giản cũng có thể làm nhiễu loạn tâm tình của anh.
Tình cảnh xảy ra ở phòng nghỉ trong tiệm Từ Luyến như đoạn phim tua lại. Trái tim anh đập liên hồi, dường như bất cứ lúc nào cũng vượt khỏi tầm kiểm soát của chính mình, ý nghĩ khi ấy của anh thật ‘xấu xa’.
“Tiểu Hướng, em cũng lấy thức ăn ở quán này à?” Một người đàn ông trung niên mập mạp đi vào, cũng mặc đồng phục giống Hướng Trường Không, nở nụ cười tươi.
Hướng Trường Không xoay đầu nhìn: “Chào anh Vương!”
“Một phần khoai tây xào, một phần thịt chưng trứng, một phần canh và hai phần cơm. Đủ rồi!” Ông chủ nhấc túi thức ăn cho Hướng Trường Không.
Đây là phần ăn Từ Luyến đã đặt, Hướng Trường Không đứng chôn chân tại chỗ một lúc, sau đó quay sang anh Vương: “Anh Vương, anh có thể giao giúp em phần này không?”
Anh Vương nhìn địa chỉ, là công viên Ánh Sao, cũng tiện đường.
“Được chứ …” Anh ta đưa mắt nhìn phần ghi chú trên hóa đơn, “Nhưng ở đây có ghi rõ là cậu phải giao mà!”
Chuyện này cũng hơi kỳ lạ, anh ta giao thức ăn hơn cả năm trời chưa bao giờ thấy có người chỉ đích danh anh ta giao hàng.
“Em biết người này ư?” Anh Vương tò mò hỏi Hướng Trường Không.
“Cũng xem như là vậy. Em nhờ anh!” Hướng Trường Không dứt lời liền cầm phần thức ăn khác mau chóng rời đi.
Từ Luyến và Trương Quả Nhi ở trong tiệm chờ giao thức ăn đến, càng gần đến giờ giao hàng, Trương Quả Nhi có thể cảm nhận được tâm tình của Từ Luyến có biến chuyển.
Cô ấy cảm thấy việc này nhất định có liên quan đến soái ca giao nhận. Cô ấy nhìn đồng hồ: “Kỳ lạ thật, bình thường soái ca rất đúng giờ, thế nào hôm nay lại trễ năm phút rồi?”
Từ Luyến đáp lời: “Anh ấy bị thương!”
“Đúng đúng!” Trương Quả Nhi gật đầu đồng tình, chợt trông thấy bộ đồng phục quen thuộc dừng trước cửa. “A! Đến rồi!”
Cô ấy kích động phóng ra mở cửa, rồi ngây ngốc nhìn người giao nhận trước mặt mình.
“Xin chào, cô là Từ Luyến?” Nhân viên giao hàng cười híp mắt hỏi Trương Quả Nhi.
Từ Luyến từ phía sau đi đến, nhận phần ăn trên tay anh ta: “Là tôi, cám ơn!”
“Đừng khách sáo, chúc quý khách dùng cơm ngon miệng!”
“À …” Từ Luyến gọi anh ta lại hỏi: “Tôi có ghi chú là nhờ anh Hướng Trường Không giao thức ăn, xin hỏi không biết anh ấy có chuyện gì không?”
Bình luận facebook