Đèn đỏ ở giao lộ Hưng Hòa cực kỳ lâu, Hướng Trường Không đợi đến giây thứ chín sáu bất chợt nhìn thấy một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời xa xăm. Trời hôm nay rất đẹp, chiếc máy bay để lại một làn khói thật dài, tựa như đang vẽ tranh trên trời cao thăm thẳm.
Hướng Trường Không nhìn nó từ từ bay qua tầm mắt của mình, mãi cho đến khi đèn chuyển xanh anh mới nổ máy, khởi động chiếc xe điện đi về phía trước. Anh phụ trách giao thức ăn cho mấy nhân viên làm tại các tòa nhà văn phòng gần đó.
Tháng mười, thành phố A đã vào thu, gió thổi mạnh kéo theo tiết trời lành lạnh.
Đến tòa nhà văn phòng, anh đậu xe dưới lầu, lấy thức ăn ra khỏi thùng giữ nhiệt, vừa gọi điện thoại cho khách hàng vừa rảo bước vào trong. Đây là cao ốc văn phòng cao cấp, nam nam nữ nữ ra ra vào vào đều diện những bộ âu phục lịch sự và thời thượng, Hướng Trường Không chờ bọn họ bước hết ra ngoài, anh mới nhấc chân vào trong.
Vì đang trong giờ nghỉ trưa, người lên lầu không nhiều, thang máy đi thẳng đến tầng 23. ‘Đinh’ một tiếng, cửa mở. Hướng Trường Không bước ra, đã quen thuộc nơi này, anh nhanh chóng tìm được địa chỉ công ty, đẩy cánh cửa kính trước mắt.
“Xin chào, cho hỏi ở đây ai là cô Chu ạ?”
“Đây! Đây!” Một cô gái mái tóc cắt ngắn ló ra khỏi bàn làm việc, vẫy vẫy tay với Hướng Trường Không.
“Ơ …. Em gọi gì đó!” Vị nam đồng nghiệp ngồi đối diện kích động đứng bật dậy, gõ lên mặt bàn cô ấy hai lần, hỏi bằng giọng tò mò. Vì đập bàn khá mạnh nên tài liệu của anh ta bị rớt xuống nền đất.
“Là canh dúng!”* Cô ta phấn khích nhảy nhót, chạy ra khỏi bàn, “Cám ơn, cám ơn! Để đây được rồi!”
[[*Canh thập cẩm cay Tứ Xuyên (麻辣烫): Canh thập cẩm cay là một món ăn vặt có gốc từ món ăn của người Hán vùng Trùng Khánh Tứ Xuyên. Đây là món ăn mang đậm hương vị văn hóa ẩm thực trường phái Tứ Xuyên. Canh thập cẩm cay là món hỗn hợp bình dân. Rau củ thịt cá đều được xiên đầy những que trúc, cho hết vào chung một nồi nước nóng, chính là nghĩa đen của “nước sôi lửa bỏng”. Không cần ninh nấu tỉ mỉ, thức ăn được trộn với nhau như vậy, cùng hòa quyện hương vị với nhau, không thể tách rời được.]]
Hướng Trường Không đặt phần thức ăn xuống, nói thêm câu ‘Chúc ngon miệng!’, rồi xoay người rời đi. Tài liệu của nam đồng nghiệp kia rơi ngay phía dưới chân anh, Hướng Trường Không khom lưng tính nhặt lên giúp anh ta. Ai ngờ còn chưa đụng tới đã nghe tiếng anh ta la oai oái: “Đừng đụng, đừng đụng vào! Tôi tự nhặt. Đừng làm dơ đồ của tôi.”
Động tác của Hướng Trường Không khựng lại, không nói gì, bước qua tập tài liệu của anh ta đi thẳng ra ngoài. Trước khi đẩy cửa, anh nhìn lại bàn tay của mình, chà chà lên đồng phục hai ba lần mới dám đẩy cửa ra.
Ra tới thang máy, cửa thang vừa khít bật mở, có một anh chàng giao thức ăn vội vã bước ra. Bắt gặp Hướng Trường Không, anh ta tiện miệng chào hỏi một chút.
Hướng Trường Không và anh ta không cùng một cửa tiệm nhưng giao cùng tòa nhà nên thỉnh thoảng hay gặp nhau. Hướng Trường Không chỉ gật đầu, rồi bước nhanh vào thang máy.
“…” Anh chàng giao cơm đứng ngớ người một lát, huýt sáo: “Sao người anh em hôm nay bỗng dưng lạnh nhạt với tôi vậy!”
Dứt lời, anh ta tiếp tục công việc của mình.
Hướng Trường Không im lặng nhìn con số trên bảng điện tử giảm dần, anh mở điện thoại xem đơn hàng kế tiếp.
Tiếp theo anh phải đến công viên Ánh Sao giao thức ăn cho khách hàng tên Từ Luyến. Gần đây anh thường nhận được điện thoại đặt hàng từ vị khách này, hơn nữa ba ngày liên tiếp đều đặt món đùi gà chiên giòn, món ăn ngon nhất của tiệm.
Một lần nữa tiến đến chiếc xe điện, Hướng Trường Không chạy về công viên Ánh sao.
Mười năm trước, công viên Ánh sao chỉ là một khoảng đất trống, mấy năm gần đây được nhà nước rót tiền đầu tư mở công viên, phát triển một cách thần tốc. Bây giờ không những là công viên lớn nhất thành phố A mà còn xây dựng thêm trung tâm triển lãm cùng hệ thống các cửa hàng đa dạng, đặc sắc, nghiễm nhiên trở thành khu vui chơi mới của thành phố, thu hút hàng ngàn du khách và các nhiếp ảnh gia. Nghe nói năm nay lại sắp sửa xây thêm ‘Nông trường Ánh Sao’ với mô hình cho người thành phố thuê đất, trải nghiệm trồng rau nhà kính.
Vị khách hàng Từ Luyến cũng có cửa hàng nho nhỏ trong khu công viên này.
Khi lần đầu tiên đến giao cơm ở đây Hướng Trường Không vẫn phải mò mẫm bản đồ, hai ba lần sau anh đã thuộc nằm lòng tất cả vị trí trong công viên.
Đậu xe đạp điện ở bên ngoài, lấy phần thức ăn của Từ Luyến, anh đi vào trong cửa hàng. Ngày hôm nay không có nhân viên ở lầu trệt, hèn gì cô chỉ đặt một phần ăn.
“Xin chào!” Anh đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, chuông gió treo bên trên phát sinh những tiếng leng keng.
Từ Luyến đang đun sáp trên lầu, nghe tiếng động cô liếc mắt nhìn xuống. Khu vực làm việc của cô ở tầng một, phía đối diện có một tấm kính nhìn thẳng xuống cửa chính bên dưới. Một anh chàng giao thức ăn trong trang phục cam đứng đó, trên tay cầm túi thức ăn cô đã đặt.
“Xin chờ một chút!” Từ Luyến tắt bếp, rửa tay, đi xuống lầu.
Tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên, càng ngày càng tiến gần đến Hướng Trường Không.
Hai ngày trước anh thấy cô mặc bộ vest đen, vừa đẹp vừa đậm nét nữ cường nhân. Thế nhưng hôm nay cô lại diện một chiếc áo gió dài màu đen, có đai lưng khá lớn phía sau, dưới chân đi đôi giày cao gót đen, mái tóc đen mượt cột cao ở sau gáy.
Hôm nay trông cô không còn khí chất của nữ cường nhân, mà chỉ như một nhân viên bình thường.
“Cám ơn!” Từ Luyến đã đi đến trước mặt Hướng Trường Không từ bao giờ, nhận túi thức ăn trên tay anh.
Hướng Trường Không chỉ cảm giác tay mình nhẹ đi, anh vô thức nói câu ‘Xin đừng khách sáo!’ rồi ra khỏi cửa hàng.
Ngồi yên vị trên xe điện, anh bất giác quay đầu ra đằng sau nhìn Từ Luyến một chút, cô cầm túi thức ăn trên tay, đi vào phòng nghỉ ở tầng trệt.
Gương mặt của cô rất đẹp, mặt trái xoan, không để tóc mái, lộ ra vầng trán trơn bóng. Lông mày của cô không mảnh mà hơi dày, son môi màu đỏ thẫm.
Hình như cô rất thích mặc những trang phục tối màu, giống hệt như tên cửa hàng bán nến hương của cô vậy - ‘MONSTER’ (Quái vật)
Hướng Trường Không xoay đầu lại, tiếp tục đến điểm giao hàng kế tiếp.
Từ Luyến ăn thật nhanh, mười phút sau đã hoàn tất bữa trưa. Cuối tháng này có một công ty bất động sản khai trương chi nhánh mới, họ đặt cô hơn hai trăm hộp nến hương để dành tặng cho khách hàng VIP.
Công ty này thành lập từ rất lâu rồi, nguồn lực tài chính dồi dào, kí với cô đơn hàng hơn trăm ngàn bộ quà tặng. Những thứ này từ trước đến nay đều do một tay Từ Luyến đảm nhận, không thuê nhân công vì cô cảm thấy phiền phức; hơn nữa, cô cũng không tin vào tay nghề của những người thợ kia …. Tuy nhiên một mình đảm đương thì gặp nhiều khó khăn.
Cô mở cửa hàng này được hai năm, nói chung kinh doanh chỉ ở mức tạm ổn, dù sao nến hương vẫn chưa được nhiều người dùng đến. Mãi cho đến khi cô cùng cửa hàng bánh ngọt ‘Đường Tâm Mật Ý’ sát bên cạnh hợp tác thì việc kinh doanh khá hơn rất nhiều.
Lễ Giáng Sinh năm ngoái, chủ cửa hàng bánh ngọt tìm tới, nhờ cô làm giúp vòng Giáng sinh và nến trang trí. Thành phẩm làm ra khiến ông ta hết sức hài lòng, ông ta chụp hình khoe lên mạng.
Weibo của ‘Đường Tâm Mật Ý’ có hơn một triệu người theo dõi, bọn họ vừa đăng lên, Từ Luyến cũng được thơm lây. Không chỉ khách hàng đến với cửa hàng cô ngày một nhiều mà còn có thêm nhiều công ty đến đặt hàng. Nửa cuối năm, một mình cô thật sự lo không xuể nên buộc thuê thêm một người đến giúp cô trông coi cửa hàng và thu ngân.
Nghỉ ngơi một chút, Từ Luyến lại lên lầu tiếp tục công việc. Khi bắt tay vào việc thời gian trôi qua thật nhanh, chờ đến khi khi chuông báo thức vang lên cả nửa phút cô mới tỉnh trí. Cô thở hắt ra một hơi, đây là báo thức cô cài hẹn đặt thức ăn bên ngoài.
Chiếc đồng hồ này cô mới mua. Nhiều việc quá, chỉ cần nhân viên không có mặt, cô nhất định sẽ bỏ bữa, không còn cách nào khác cô phải đặt đồng hồ nhắc mình ăn uống.
Ứng dụng đặt thức ăn tối bên ngoài khá đa dạng, nhưng quán ăn thật sự ngon chẳng có mấy tiệm, Từ Luyến chẳng cần suy nghĩ gì nhiều gọi một phần cơm đùi gà.
Cùng lúc này cũng là ‘giờ cao điểm’ của Hướng Trường Không, trước khi anh xuất phát, anh gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Chuông reo khá lâu mới có người bắt máy, sau khi nhận điện thoại đầu dây bên kia không lên tiếng. Hình như chuyện này với Hướng Trường Không chẳng có gì ngạc nhiên, anh nói luôn: “Mẹ nhớ ăn tối. Con để thức ăn trong tủ lạnh, mẹ nhớ hâm lại nhé!”
Đầu dây vẫn chẳng nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở đều đều cho biết bên kia vẫn đang nghe máy.
Hướng Trường Không tiếp lời: “Chén dĩa cứ để con về dọn, tầm mười giờ là con về thôi, mẹ ngủ sớm đi!”
Lần này anh dừng lại một lúc, bên kia vẫn một khoảng im lặng. Anh chợt thở dài, nói tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Tiếng bíp bíp báo đầu dây bên kia đã ngắt máy, Ông Thục Lệ vẫn đặt ống nghe bên tai một lúc mới đặt xuống, bà đi về hướng tủ lạnh lấy món ăn mà Hướng Trường Không đã nói, bỏ vào lò vi sóng, bất chợt có tiếng người gõ cửa.
Nơi họ ở là một căn hộ cũ, nhà bếp sát cửa chính. Ông Thục Lệ bước ra khỏi bếp, nhìn về phía cửa. Người bên ngoài vẫn chưa đi. Tiếng gõ cửa vang lên liên hồi, bà vẫn đứng yên đó một lúc rồi mới chầm chậm ra mở.
Cánh cửa không mở toang, chỉ hé một chút, còn có dây xích chặn lại, cái này do Hướng Trường Không lắp đặt cho mẹ.
Người đứng ở ngoài trông thấy bà chợt sững người một lát, rồi nở nụ cười: “Chào bác Hướng, cháu là Tiểu Lưu, ở nhà đối diện, bác còn nhớ cháu không?”
Ông Thục Lệ không trả lời, sắc mặt thản nhiên nhìn đối phương. Vẻ mặt của bà khiến Tiểu Lưu hơi sợ. Hướng Trường Không chuyển về đây ở hai năm rồi, cô ta thường gặp hai anh em nhà họ Hướng, chỉ có người mẹ là rất ít khi lộ diện, nghe nói là có bệnh.
“Cháu vừa xuống lấy chuyển phát nhanh, nhìn thấy hộp thư nhà bác có thư nên tiện mang lên cho anh ấy!” Tiểu Lưu lên tiếng, đưa bức thư về phía trước, “Dạ, đây ạ! Cháu không làm phiền bác nữa, chào bác!”
Sau khi đưa thư cho Ông Thục Lệ, cô ta xoay người, về nhà mình. Ông Thục Lệ đóng cửa, cúi đầu nhìn lá thư trong tay mình.
Người nhận: Hướng Trường Không, người gửi: ‘Viện Nghiên Cứu Phi Cơ Nhất Phi - Thành Phố A’.
Ông Thục Lệ nhìn chằm chằm dòng chữ này một lúc lâu, sau đó xé nó làm đôi rồi ném vào thùng rác.
Bình luận facebook