-
CHƯƠNG 19
Từ ‘Hả’ này của Hướng Trường Không khiến Từ Luyến khẽ nhíu mày.
Từ Luyến: Sao? Muốn nuốt lời à?
Hướng Trường Không: Không phải … không phải.
Hướng Trường Không: Tôi phải coi lịch làm việc một chút.
Từ Luyến: Được … vậy anh xem xong báo lại cho em.
Hướng Trường Không: Được!
Gửi xong tin nhắn này Từ Luyến không trả lời lại anh nữa, Hướng Trường Không vẫn nhìn chằm chằm đoạn hội thoại, không thoát ra. Đọc đi đọc lại mấy câu ngắn ngủi, rốt cục Hướng Trường Không cũng từ từ ấn bàn phím.
Hướng Trường Không: Em cảm thấy thế nào?
Từ Luyến cầm di động liếc mắt nhìn, suy nghĩ một chút rồi trả lời: Thật thoải mái!
Hướng Trường Không: ….
--- Cô ấy đang nói cái gì thật thoải mái???
Hướng Trường Không: Ý … Ý tôi là cơ thể em cảm thấy thế nào?
Từ Luyến: À …
Từ Luyến: Cũng ok … Chỉ hơi mệt, đêm nay em tính ngủ sớm.
Hướng Trường Không: Vậy em mau ngủ đi, tôi không quấy rầy em!
Từ Luyến: Anh nhớ xem lịch làm việc rồi nói cho em.
Hướng Trường Không: Được! Sáng mai tôi báo!
“A! Hướng Trường Không, chúng ta lại gặp nhau!” Trình Bằng đẩy xe điện tới bên cạnh Hướng Trường Không, theo ánh đèn đường quan sát gương mặt anh, “Cậu sao vậy, sao mặt lại đỏ như thế?”
Hướng Trường Không vội cất điện thoại, cho hộp cơm vào túi giữ nhiệt: “Không có gì!”
“Dáng vẻ của cậu lúc này không giống bình thường à nha!” Ánh mắt Trình Bằng trêu ghẹo: “Có phải cậu có bạn gái rồi không?”
“Không! Không phải!” Hướng Trường Không nhảy lên xe điện, chuẩn bị chạy.
Trình Bằng gọi với lại: “Đi luôn sao …. Cậu còn chưa ăn cơm mà!”
“Tôi có một đơn hàng, lát nữa ăn sau!” Nói xong anh chạy một mạch. Nhìn bóng lưng Hướng Trường Không, Trình Bằng chỉ có thể miêu tả bằng ba từ, ‘Chạy trối chết!’
--- Haizza, thanh niên bây giờ yêu thôi mà cũng thận trọng như vậy.
Anh ta không đuổi theo Hướng Trường Không mà dừng ở ven đường một mình vừa ăn vừa khẽ ngâm nga.
Hướng Trường Không đến đoạn đường khác, lấy hộp cơm ra ăn. Anh lại rút di động, đọc lại đoạn hội thoại của anh và Từ Luyến, sau đó chần chừ mở hộp hội thoại của Hướng Noãn.
Giờ này Hướng Noãn đang có giờ tự học buổi tối, anh không muốn quấy rầy em gái nhưng ngoại trừ cô bé anh không biết phải hỏi ai.
Anh gửi tấm ảnh chụp cây son cho Hướng Noãn, hỏi: Em biết đây là son gì không?
Đang là giờ nghỉ giữa giờ, thấy điện thoại rung Hướng Noãn liếc nhìn, không ngờ là anh trai nhắn, càng không ngờ đến anh mình lại hỏi vấn đề này.
Hướng Noãn: Màu son này giống với màu chị xinh đẹp hôm trước đến nhà mình dùng nè!
Hướng Noãn: Em tìm rồi, đây là sản phẩm quốc nội bán hơn 600 tệ đấy!
--- Quả nhiên son chị xinh đẹp xài cô bé mua không nổi.
Hướng Trường Không: Là nhãn hiệu gì?
Hướng Noãn: Anh muốn làm gì? Tặng chị ấy à?
Hướng Trường Không: …
Thỏi son này là Từ Luyến thích nhất, hôm nay cô lại lấy nó làm bút viết lên gương, anh không biết còn dùng được nữa không nên anh muốn mua lại một cây giống y hệt để tặng cho cô.
Hướng Noãn: Anh ngốc quá à!!! *cười ra nước mắt* Anh tặng cho một cây son y chang thì có nghĩa lý gì!!!*cười ra nước mắt*
Hướng Trường Không: Hả???
Hướng Noãn: … Biết ngay mấy anh chàng trạch nam chả hiểu mô tê gì hết! Anh nên đổi nhãn hiệu hoặc màu son!
Hướng Trường Không: … Đổi cái gì???
Đổi qua son môi khác không biết cô có ưng hay không, còn mẫu này ít ra cũng là mẫu cô thích.
Hướng Noãn: [hình ảnh]
Hướng Noãn: Đó … cái đó là mẫu son mới nhất của Bunny, mã code 007, cùng mẫu của Phong Kính.
Hướng Noãn: Nhưng mã màu này rất khó mua, hiện đứt hàng trên toàn thế giới *mỉm cười*
Hướng Trường Không: …
Hướng Noãn: Không nói với anh nữa, em phải học bài *mỉm cười*
Hướng Noãn nói đi học là đi học, Hướng Trường Không nhìn hình Hướng Noãn vừa gửi một lúc lâu, anh tính ngày mai sẽ qua khu thương mại Ánh Sao coi xem có không.
Ngày hôm sau Hướng Trường Không làm ca ngày, sau khi đến văn phòng nhìn bảng lịch trình, ngày mai anh cũng làm ca ngày.
Anh lấy di động gửi tin nhắn cho Từ Luyến: Ngày mai tôi làm ca ngày, tám giờ tối mới tan ca.
Từ Luyến: Ok!
Hướng Trường Không: Như vậy có trễ không?
Từ Luyến: Không sao, em chờ anh.
Từ Luyến: Có thể gửi cho em lịch làm việc của anh không?
Gương mặt Hướng Trường Không bất giác ửng hồng, hành động này của Từ Luyến làm anh nhớ đến những cặp đôi thường hay trao đổi cho nhau thời khóa biểu.
Anh chụp lại lịch làm việc rồi gửi cho cô.
Từ Luyến: Ok!
“Tiểu Hướng, đến sớm quá vậy!” Anh Vương và anh Ngô vừa đi vào vừa tươi cười chào hỏi. Hướng Trường Không giống như bị bắt quả tang liền nhét di động vào túi, quay sang chào bọn họ.
Anh đi tới quầy tủ cá nhân mặc đồng phục, anh Ngô ở đằng sau quan sát, rồi nhỏ giọng nói với anh Vương: “Tôi thấy hai ngày nay Tiểu Hướng có vấn đề!”
Anh Vương ra vẻ một cao nhân cùng với nụ cười cao thâm khó lường trên môi: “Ha ha ha!”
Anh Ngô: “…”
Hai giờ chiều, Hướng Trường Không ăn qua loa bữa trưa, sau đó chạy qua khu thương mại Ánh Sao. Đây là khu thương mại lớn nhất thành phố A, lầu một có rất nhiều cửa hàng mỹ phẩm với những thương hiệu có tiếng.
Anh đậu xe, ngẫm nghĩ một chút cởi áo khoác rồi mới vào bên trong.
Hướng Trường Không là dân thành phố A chính gốc, anh là người chứng kiến được sự thay đổi chóng mặt của khu thương mại này, chỉ là một siêu thị bé cỏn con cho đến hiện tại trở thành trung tâm thương mại lớn nhất thành phố; thế nhưng, anh đến đây chẳng được mấy lần, thường chỉ đi cùng mẹ và em gái, bây giờ thì ….
Vừa đi vừa suy nghĩ chẳng mấy chốc cửa hàng Bunny đã ở trước mặt. Khách không nhiều lắm, khi anh tiến vào một cô nhân viên đon đả mời chào: “Chào anh, anh mua quà tặng bạn gái ạ?”
Hướng Trường Không ngượng ngùng, anh lấy di động tìm tấm hình Hướng Noãn gửi đưa ra: “Son này bên chị có không?”
Cô ta liếc nhìn, rồi cáo lỗi: “Thật xin lỗi, mẫu 007 hiện tại không còn hàng, mẫu 006 cũng mang màu sắc tương tự vậy, anh muốn thử qua một chút không?”
Hướng Trường Không nhìn màu 006, suy nghĩ một chút, sắc đỏ của thỏi son này nhu hơn.
“Có màu đỏ tươi hơn một chút không?” Hướng Trường Không cảm giác Từ Luyến thích những màu đỏ đậm.
“Vậy thử màu này ạ, đỏ bóng.” Cô ta đổi sang cây khác, giúp anh thử màu.
Màu này đỏ hơn mã màu trước, tựa như đóa Tường Vi, khá tương đồng với màu mà Từ Luyến thích. Hướng Trường Không cầm son lên xem.
Cô nhân viên hỏi tiếp: “Bạn gái anh thường dùng màu đỏ tươi sao?”
Hai từ ‘bạn gái’ lập tức khiến Hướng Trường Không thẹn thùng, “Ừ … tôi thường thấy cô ấy dùng.”
Cô ta cười cười: “Vậy thì màu này khả năng cô ấy đã có rồi, tôi nghĩ anh nên đổi sang màu khác. Phụ nữ không thích có hai cây son giống hệt nhau đâu!”
Hướng Trường Không ngẩn người, cô ta nói y chang Hướng Noãn.
Cô nhân viện lại chọn cho Hướng Trường Không thỏi son khác, nhiệt tình giới thiệu: “Mã màu này cũng là dạng son bóng, cũng là mẫu bán chạy nhất ở cửa hàng chúng tôi. Sau khi thoa lên môi có sắc đỏ như màu rượu vang, có lẽ bạn gái anh sẽ rất thích.”
Cô nhân viên đã thử cả ba màu lên tay Hướng Trường Không, anh thật sự không phân biệt nổi màu sắc của chúng rồi.
“Son này chúng tôi chỉ còn một thỏi cuối cùng, anh có cần tôi gói lại không?”
Hướng Trường Không phiền cô ta lâu như vậy nên không dám từ chối, hơn nữa màu son này thật sự rất đẹp: “Vâng được, nhờ chị gói lại giúp!”
Cô nhân viên lấy cây cuối cùng trong tủ trưng bày ra gói lại, rồi nói với Hướng Trường Không: “Nếu không anh để lại số điện thoại, nếu như mẫu 007 có hàng chúng tôi sẽ gọi cho anh!”
“A, được! Cám ơn!”
Hướng Trường Không thanh toán xong xuôi, để lại điện thoại rồi rời đi. Cô nhân viên lập tức lấy di động nhắn tin cho bạn bè.
‘Bạn trai của người ta luôn luôn không bao giờ làm tớ thất vọng … *mỉm cười*’
Thứ năm, Từ Luyến nhận được hàng từ Đại Kha Kha Đại Cấu, cô cúi nhìn, có khoảng mấy hộp, rồi loay hoay tìm chỗ cất.
À .. thả một hộp ở sofa, dưới gối nhất định phải có, còn phòng tắm thì sao? Có nên để ở phòng tắm không? Suy nghĩ chiến tích đêm hôm ấy, Từ Luyến lại cất một hộp ở tủ phòng tắm.
Xong việc cô dự định xuống lầu mua thức ăn, dù sao hôm nay là ngày Hướng Trường Không đến dạy cô nấu ăn.
Tiểu khu này không có chợ, gần nhất cũng phải lái xe hơn mười phút, tuy nhiên ở bên cạnh đó có một cửa hàng rau xanh, giá cả khá cao nhưng tất cả cả sản phẩm đều được chở trực tiếp từ nông trường Ánh Sao, luôn bảo đảm độ tươi mới.
Ngày nào đi làm Từ Luyến cũng đi ngang cửa hàng này nhưng chưa bao giờ mua hàng ở đây, hôm nay đặt chân vào cô liền phát hiện có quá nhiều chủng loại.
“Rau ở đây đều do chính nông trường trồng được, hàng mới mỗi ngày nên chị cứ an tâm!” Thấy Từ Luyến là khách mới cô nhân viên vui vẻ chào mời.
Từ Luyến thật sự không biết chọn như thế nào, chỉ mua theo cảm giác. Sau một hồi cô nhắn tin cho Hướng Trường Không: Anh thích ăn rau gì?
Hướng Trường Không trả lời rất nhanh: Em thích ăn món gì thì mua.
Từ Luyến mua rất nhiều loại rau, đi đến quầy thu ngân thanh toán: “Cho tôi lấy mấy thứ này.”
“Vâng ạ, cám ơn chị!”
Ra khỏi cửa hàng, Từ Luyến lại chạy ra siêu thị mua ít thịt, trông thấy tôm tươi nên cô mua hẳn một ký.
--- Hướng Trường Không chắc sẽ làm được tôm chứ?!!
Mua xong, Từ Luyến về nhà đặt hết lên bàn, chụp một tấm ảnh gửi cho Hướng Trường Không: Nguyên liệu nấu nướng đã sẵn sàng, chỉ thiếu đầu bếp thôi.
Hướng Trường Không: Ở nhà em có gia vị chưa?
Từ Luyến: ….
Cô đi một vòng, chụp lại hũ để gia vị cho Hướng Trường Không xem: Em chỉ có nước tương và giấm.
Hướng Trường Không:…
--- Ngày thường cô ăn uống thế nào vậy?!!
Anh gửi một danh sách những gia vị cần thiết gửi cho Từ Luyến. Từ Luyến đọc một hồi, nhắn lại: Gia vị thôi mà cũng nhiều thế sao?
Hướng Trường Không: Ừm!
Từ Luyến: Vậy em chạy xuống mua!
Từ Luyến: Sao? Muốn nuốt lời à?
Hướng Trường Không: Không phải … không phải.
Hướng Trường Không: Tôi phải coi lịch làm việc một chút.
Từ Luyến: Được … vậy anh xem xong báo lại cho em.
Hướng Trường Không: Được!
Gửi xong tin nhắn này Từ Luyến không trả lời lại anh nữa, Hướng Trường Không vẫn nhìn chằm chằm đoạn hội thoại, không thoát ra. Đọc đi đọc lại mấy câu ngắn ngủi, rốt cục Hướng Trường Không cũng từ từ ấn bàn phím.
Hướng Trường Không: Em cảm thấy thế nào?
Từ Luyến cầm di động liếc mắt nhìn, suy nghĩ một chút rồi trả lời: Thật thoải mái!
Hướng Trường Không: ….
--- Cô ấy đang nói cái gì thật thoải mái???
Hướng Trường Không: Ý … Ý tôi là cơ thể em cảm thấy thế nào?
Từ Luyến: À …
Từ Luyến: Cũng ok … Chỉ hơi mệt, đêm nay em tính ngủ sớm.
Hướng Trường Không: Vậy em mau ngủ đi, tôi không quấy rầy em!
Từ Luyến: Anh nhớ xem lịch làm việc rồi nói cho em.
Hướng Trường Không: Được! Sáng mai tôi báo!
“A! Hướng Trường Không, chúng ta lại gặp nhau!” Trình Bằng đẩy xe điện tới bên cạnh Hướng Trường Không, theo ánh đèn đường quan sát gương mặt anh, “Cậu sao vậy, sao mặt lại đỏ như thế?”
Hướng Trường Không vội cất điện thoại, cho hộp cơm vào túi giữ nhiệt: “Không có gì!”
“Dáng vẻ của cậu lúc này không giống bình thường à nha!” Ánh mắt Trình Bằng trêu ghẹo: “Có phải cậu có bạn gái rồi không?”
“Không! Không phải!” Hướng Trường Không nhảy lên xe điện, chuẩn bị chạy.
Trình Bằng gọi với lại: “Đi luôn sao …. Cậu còn chưa ăn cơm mà!”
“Tôi có một đơn hàng, lát nữa ăn sau!” Nói xong anh chạy một mạch. Nhìn bóng lưng Hướng Trường Không, Trình Bằng chỉ có thể miêu tả bằng ba từ, ‘Chạy trối chết!’
--- Haizza, thanh niên bây giờ yêu thôi mà cũng thận trọng như vậy.
Anh ta không đuổi theo Hướng Trường Không mà dừng ở ven đường một mình vừa ăn vừa khẽ ngâm nga.
Hướng Trường Không đến đoạn đường khác, lấy hộp cơm ra ăn. Anh lại rút di động, đọc lại đoạn hội thoại của anh và Từ Luyến, sau đó chần chừ mở hộp hội thoại của Hướng Noãn.
Giờ này Hướng Noãn đang có giờ tự học buổi tối, anh không muốn quấy rầy em gái nhưng ngoại trừ cô bé anh không biết phải hỏi ai.
Anh gửi tấm ảnh chụp cây son cho Hướng Noãn, hỏi: Em biết đây là son gì không?
Đang là giờ nghỉ giữa giờ, thấy điện thoại rung Hướng Noãn liếc nhìn, không ngờ là anh trai nhắn, càng không ngờ đến anh mình lại hỏi vấn đề này.
Hướng Noãn: Màu son này giống với màu chị xinh đẹp hôm trước đến nhà mình dùng nè!
Hướng Noãn: Em tìm rồi, đây là sản phẩm quốc nội bán hơn 600 tệ đấy!
--- Quả nhiên son chị xinh đẹp xài cô bé mua không nổi.
Hướng Trường Không: Là nhãn hiệu gì?
Hướng Noãn: Anh muốn làm gì? Tặng chị ấy à?
Hướng Trường Không: …
Thỏi son này là Từ Luyến thích nhất, hôm nay cô lại lấy nó làm bút viết lên gương, anh không biết còn dùng được nữa không nên anh muốn mua lại một cây giống y hệt để tặng cho cô.
Hướng Noãn: Anh ngốc quá à!!! *cười ra nước mắt* Anh tặng cho một cây son y chang thì có nghĩa lý gì!!!*cười ra nước mắt*
Hướng Trường Không: Hả???
Hướng Noãn: … Biết ngay mấy anh chàng trạch nam chả hiểu mô tê gì hết! Anh nên đổi nhãn hiệu hoặc màu son!
Hướng Trường Không: … Đổi cái gì???
Đổi qua son môi khác không biết cô có ưng hay không, còn mẫu này ít ra cũng là mẫu cô thích.
Hướng Noãn: [hình ảnh]
Hướng Noãn: Đó … cái đó là mẫu son mới nhất của Bunny, mã code 007, cùng mẫu của Phong Kính.
Hướng Noãn: Nhưng mã màu này rất khó mua, hiện đứt hàng trên toàn thế giới *mỉm cười*
Hướng Trường Không: …
Hướng Noãn: Không nói với anh nữa, em phải học bài *mỉm cười*
Hướng Noãn nói đi học là đi học, Hướng Trường Không nhìn hình Hướng Noãn vừa gửi một lúc lâu, anh tính ngày mai sẽ qua khu thương mại Ánh Sao coi xem có không.
Ngày hôm sau Hướng Trường Không làm ca ngày, sau khi đến văn phòng nhìn bảng lịch trình, ngày mai anh cũng làm ca ngày.
Anh lấy di động gửi tin nhắn cho Từ Luyến: Ngày mai tôi làm ca ngày, tám giờ tối mới tan ca.
Từ Luyến: Ok!
Hướng Trường Không: Như vậy có trễ không?
Từ Luyến: Không sao, em chờ anh.
Từ Luyến: Có thể gửi cho em lịch làm việc của anh không?
Gương mặt Hướng Trường Không bất giác ửng hồng, hành động này của Từ Luyến làm anh nhớ đến những cặp đôi thường hay trao đổi cho nhau thời khóa biểu.
Anh chụp lại lịch làm việc rồi gửi cho cô.
Từ Luyến: Ok!
“Tiểu Hướng, đến sớm quá vậy!” Anh Vương và anh Ngô vừa đi vào vừa tươi cười chào hỏi. Hướng Trường Không giống như bị bắt quả tang liền nhét di động vào túi, quay sang chào bọn họ.
Anh đi tới quầy tủ cá nhân mặc đồng phục, anh Ngô ở đằng sau quan sát, rồi nhỏ giọng nói với anh Vương: “Tôi thấy hai ngày nay Tiểu Hướng có vấn đề!”
Anh Vương ra vẻ một cao nhân cùng với nụ cười cao thâm khó lường trên môi: “Ha ha ha!”
Anh Ngô: “…”
Hai giờ chiều, Hướng Trường Không ăn qua loa bữa trưa, sau đó chạy qua khu thương mại Ánh Sao. Đây là khu thương mại lớn nhất thành phố A, lầu một có rất nhiều cửa hàng mỹ phẩm với những thương hiệu có tiếng.
Anh đậu xe, ngẫm nghĩ một chút cởi áo khoác rồi mới vào bên trong.
Hướng Trường Không là dân thành phố A chính gốc, anh là người chứng kiến được sự thay đổi chóng mặt của khu thương mại này, chỉ là một siêu thị bé cỏn con cho đến hiện tại trở thành trung tâm thương mại lớn nhất thành phố; thế nhưng, anh đến đây chẳng được mấy lần, thường chỉ đi cùng mẹ và em gái, bây giờ thì ….
Vừa đi vừa suy nghĩ chẳng mấy chốc cửa hàng Bunny đã ở trước mặt. Khách không nhiều lắm, khi anh tiến vào một cô nhân viên đon đả mời chào: “Chào anh, anh mua quà tặng bạn gái ạ?”
Hướng Trường Không ngượng ngùng, anh lấy di động tìm tấm hình Hướng Noãn gửi đưa ra: “Son này bên chị có không?”
Cô ta liếc nhìn, rồi cáo lỗi: “Thật xin lỗi, mẫu 007 hiện tại không còn hàng, mẫu 006 cũng mang màu sắc tương tự vậy, anh muốn thử qua một chút không?”
Hướng Trường Không nhìn màu 006, suy nghĩ một chút, sắc đỏ của thỏi son này nhu hơn.
“Có màu đỏ tươi hơn một chút không?” Hướng Trường Không cảm giác Từ Luyến thích những màu đỏ đậm.
“Vậy thử màu này ạ, đỏ bóng.” Cô ta đổi sang cây khác, giúp anh thử màu.
Màu này đỏ hơn mã màu trước, tựa như đóa Tường Vi, khá tương đồng với màu mà Từ Luyến thích. Hướng Trường Không cầm son lên xem.
Cô nhân viên hỏi tiếp: “Bạn gái anh thường dùng màu đỏ tươi sao?”
Hai từ ‘bạn gái’ lập tức khiến Hướng Trường Không thẹn thùng, “Ừ … tôi thường thấy cô ấy dùng.”
Cô ta cười cười: “Vậy thì màu này khả năng cô ấy đã có rồi, tôi nghĩ anh nên đổi sang màu khác. Phụ nữ không thích có hai cây son giống hệt nhau đâu!”
Hướng Trường Không ngẩn người, cô ta nói y chang Hướng Noãn.
Cô nhân viện lại chọn cho Hướng Trường Không thỏi son khác, nhiệt tình giới thiệu: “Mã màu này cũng là dạng son bóng, cũng là mẫu bán chạy nhất ở cửa hàng chúng tôi. Sau khi thoa lên môi có sắc đỏ như màu rượu vang, có lẽ bạn gái anh sẽ rất thích.”
Cô nhân viên đã thử cả ba màu lên tay Hướng Trường Không, anh thật sự không phân biệt nổi màu sắc của chúng rồi.
“Son này chúng tôi chỉ còn một thỏi cuối cùng, anh có cần tôi gói lại không?”
Hướng Trường Không phiền cô ta lâu như vậy nên không dám từ chối, hơn nữa màu son này thật sự rất đẹp: “Vâng được, nhờ chị gói lại giúp!”
Cô nhân viên lấy cây cuối cùng trong tủ trưng bày ra gói lại, rồi nói với Hướng Trường Không: “Nếu không anh để lại số điện thoại, nếu như mẫu 007 có hàng chúng tôi sẽ gọi cho anh!”
“A, được! Cám ơn!”
Hướng Trường Không thanh toán xong xuôi, để lại điện thoại rồi rời đi. Cô nhân viên lập tức lấy di động nhắn tin cho bạn bè.
‘Bạn trai của người ta luôn luôn không bao giờ làm tớ thất vọng … *mỉm cười*’
Thứ năm, Từ Luyến nhận được hàng từ Đại Kha Kha Đại Cấu, cô cúi nhìn, có khoảng mấy hộp, rồi loay hoay tìm chỗ cất.
À .. thả một hộp ở sofa, dưới gối nhất định phải có, còn phòng tắm thì sao? Có nên để ở phòng tắm không? Suy nghĩ chiến tích đêm hôm ấy, Từ Luyến lại cất một hộp ở tủ phòng tắm.
Xong việc cô dự định xuống lầu mua thức ăn, dù sao hôm nay là ngày Hướng Trường Không đến dạy cô nấu ăn.
Tiểu khu này không có chợ, gần nhất cũng phải lái xe hơn mười phút, tuy nhiên ở bên cạnh đó có một cửa hàng rau xanh, giá cả khá cao nhưng tất cả cả sản phẩm đều được chở trực tiếp từ nông trường Ánh Sao, luôn bảo đảm độ tươi mới.
Ngày nào đi làm Từ Luyến cũng đi ngang cửa hàng này nhưng chưa bao giờ mua hàng ở đây, hôm nay đặt chân vào cô liền phát hiện có quá nhiều chủng loại.
“Rau ở đây đều do chính nông trường trồng được, hàng mới mỗi ngày nên chị cứ an tâm!” Thấy Từ Luyến là khách mới cô nhân viên vui vẻ chào mời.
Từ Luyến thật sự không biết chọn như thế nào, chỉ mua theo cảm giác. Sau một hồi cô nhắn tin cho Hướng Trường Không: Anh thích ăn rau gì?
Hướng Trường Không trả lời rất nhanh: Em thích ăn món gì thì mua.
Từ Luyến mua rất nhiều loại rau, đi đến quầy thu ngân thanh toán: “Cho tôi lấy mấy thứ này.”
“Vâng ạ, cám ơn chị!”
Ra khỏi cửa hàng, Từ Luyến lại chạy ra siêu thị mua ít thịt, trông thấy tôm tươi nên cô mua hẳn một ký.
--- Hướng Trường Không chắc sẽ làm được tôm chứ?!!
Mua xong, Từ Luyến về nhà đặt hết lên bàn, chụp một tấm ảnh gửi cho Hướng Trường Không: Nguyên liệu nấu nướng đã sẵn sàng, chỉ thiếu đầu bếp thôi.
Hướng Trường Không: Ở nhà em có gia vị chưa?
Từ Luyến: ….
Cô đi một vòng, chụp lại hũ để gia vị cho Hướng Trường Không xem: Em chỉ có nước tương và giấm.
Hướng Trường Không:…
--- Ngày thường cô ăn uống thế nào vậy?!!
Anh gửi một danh sách những gia vị cần thiết gửi cho Từ Luyến. Từ Luyến đọc một hồi, nhắn lại: Gia vị thôi mà cũng nhiều thế sao?
Hướng Trường Không: Ừm!
Từ Luyến: Vậy em chạy xuống mua!
Bình luận facebook