Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Edit: Huệ Hoàng hậu.
Beta: Mai Thái phi.
Bởi vì Hoa Thường có thai, cho nên tuyển tú năm nay nàng không tham dự. Lần tuyển tú này Thái hậu và Hoàng hậu chủ trì, Thấm Thục phi, Đức phi và Ninh Chiêu nghi hỗ trợ.
Hoàng đế cũng không quá để ý đến việc tuyển tú. Người nên tiến cung sớm đã định trước rồi, còn lại thì xem Thái hậu và Hoàng hậu có thích hay không mà thôi. Về việc tứ hôn, chỉ cần không phải quá kém, gia thế tương đương, thì cũng không có gì trở ngại.
Cho nên khi toàn bộ hậu cung đều bận rộn vì việc tuyển tú, thì Thượng Dương cung lại rất yên lặng.
"Hôm nay thân thể nàng có khá hơn không? Nghe Thái y nói, nàng ăn uống vẫn không tốt." Hoàng đế sờ sờ gương mặt của Hoa Thường, hiện tại lại gầy đi rất nhiều.
Hoa Thường nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm nhẹ nhàng: "Thai này của thần thiếp nháo ầm ĩ, phản ứng trong thời kỳ mang thai cực kì mãnh liệt, thân thể không thoải mái, tất nhiên sẽ không muốn ăn uống gì. Chờ khi đứa bé sinh ra, thần thiếp nhất định phải mắng nó một trận mới được."
Hoàng đế bị lời nói của Hoa Thường chọc cười, sau đó hắn đỡ Hoa Thường dậy, nhỏ giọng nói: "Nàng muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Nằm cả ngày cũng không tốt."
Hoa Thường khẽ lắc đầu: "Thần thiếp cảm thấy thân thể có chút nặng nề, cũng hay mệt mỏi, nên không muốn nhúc nhích."
Hoàng đế bất đắc dĩ cười cười, triều mến sửa lại vài sợi tóc tán loạn của Hoa Thường, nhẹ nhàng nói: "Không muốn nhúc nhích thì chúng ta sẽ không động đậy. Đúng rồi, trẫm nhớ nàng có một muội muội, nhưng hình như không có trong danh sách tuyển tú thì phải?"
Hoa Thường lộ ra nụ cười chế nhạo, lên tiếng nói: "Đúng là thần thiếp có một muội muội, tên là Hoa Dung. Vân tưởng y thường hoa tưởng dung [1], thần thiếp cũng đã từng nhắc qua với Hoàng thượng. Đương nhiên nàng ấy không có trong danh sách tuyển tú, bởi vì hai năm trước đã được phụ thân định gả rồi."
[1] Vân tưởng y thường hoa tưởng dung: Mây tựa xiêm áo, hoa như dáng người - một câu trong bài "Thanh Bình Điệu" của Lý Bạch.
Hoàng đế lộ ra thần sắc khó hiểu, mở miệng hỏi: "Định gả rồi? Sao không nghe nàng nói gì hết vậy? Trẫm còn định tứ hôn cho muội muội của nàng, cũng là do trẫm bận quá, giờ mới nhớ tới việc này."
Hoa Thường cười nói: "Phụ thân là bị Hoàng thượng người làm cho sợ hãi. Dưới gối ông chỉ có hai nữ nhi, nữ nhi lớn vừa tham gia tuyển tú đã bị tuyển vào cung. Tiểu muội kia của thần thiếp, tư dung lại càng hơn thần thiếp. Nếu tham gia tuyển tú, một khi lại bị Hoàng thượng nhìn trúng nữa, thì chắc chắn phụ thân phải khóc rồi."
Hoàng đế nghe vậy cười khổ: "Trong mắt Hoa khanh, trẫm là một quân vương háo sắc như vậy sao?"
Hoa Thường nhẹ nhàng mỉm cười, dịu dàng nói: "Đối với phụ thân mà nói, Hoàng thượng đây là người có tiền án, tất nhiên phải đặc biệt cẩn thận. Tỷ muội cùng thờ một phu quân vốn là giai thoại, ai biết Hoàng thượng có tâm huyết trào dâng hay không chứ?"
Hoàng đế bất đắc dĩ thở dài: "May mắn nhạc phụ là đại nho, không phải là sử quan. Bằng không ông ấy viết loạn một hơi, không phải trẫm sẽ bị oan chết sao?"
Hoa Thường bị Hoàng đế chọc cười.
Hoàng đế nhìn Hoa Thường tươi cười, biểu tình nhu hòa hơn rất nhiều, mở miệng nói: "Trẫm thấy thần sắc nàng luôn không tốt, bây giờ cười lên một cái, trên mặt mới có vài phần khí sắc."
Hoa Thường nói với Hoàng đế mấy câu liền mệt mỏi, mơ mơ màng màng muốn ngủ. Vì mang thai nên Hoa Thường rất thích ngủ. Hoàng đế thấy thế, cẩn thận đặt Hoa Thường nằm xuống, chỉnh lại chăn, phân phó cung nữ hầu hạ cẩn thận mới rời đi.
---
Nghi Nguyên các bây giờ là chỗ ở của các tú nữ.
Tú nữ trải qua vài lần sàng lọc tuyển chọn hiện tại chỉ còn lại có mười bảy người, chờ đợi Hoàng đế điện tuyển.
Hôm nay chính là ngày điện tuyển, Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu ngồi ở phía trên. Thấm Thục phi, Đức phi, Ninh Chiêu nghi ngồi bên cạnh, mọi người đều mặc trang phục lộng lẫy, có vẻ vô cùng trịnh trọng.
Chu thái giám khom người nói: "Hoàng thượng, tất cả đều đã chuẩn bị xong, bây giờ tuyên tú nữ vào điện được chưa?"
Hoàng đế trao đổi ánh mắt với Thái hậu và Hoàng hậu một chút, sau đó gật gật đầu: "Tuyên đi."
Giọng nói bén nhọn của tiểu thái giám quanh quẩn vang lên trong đại điện trống trải: "Tuyên tú nữ vào điện!"
Chỉ chốc lát sau, từ ngoài điện đi vào ba cô nương tầm mười bốn, mười lăm tuổi, chỉnh tề quỳ xuống hành lễ: "Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an. Tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Thục phi nương nương, tham kiến Đức phi nương nương, tham kiến Chiêu nghi nương nương, các vị nương nương cát tường."
Một tràng tham kiến thật dài, thật khó cho các nàng vẫn nói được chỉnh tề.
Thái hậu lớn tuổi, rất thích mấy cô nương tươi trẻ như hoa, nhìn thấy liền cảnh đẹp ý vui, hiền từ mở miệng nói: "Nữ nhi của Kiêu Kỵ tham lĩnh Mã đại nhân là vị nào?"
Kiêu Kỵ tham lĩnh chỉ là một võ quan Chính Tam phẩm. Nếu ở thời bình, đừng nói Thái hậu, dù là Hoàng đế cũng phải suy nghĩ một hồi lâu mới có thể nhớ đến.
Nhưng bây giờ thì khác, chiến sự Tây Bắc càng thêm kịch liệt, có lẽ thắng bại sẽ nằm vào thời điểm này. Chiến tranh thì sẽ bồi dưỡng ra anh hùng, Kiêu Kỵ tham lĩnh Mã Uân chính là nhân vật đại biểu cho điều đó.
Chiến sự Tây Bắc diễn ra nhiều năm, Mã Uân từ một Ngũ phẩm Tuyên Úy sử thủ bị nho nhỏ, liền thăng bốn cấp, trở thành Kiêu Kỵ tham lĩnh hiện giờ. Một khi chiến sự kết thúc thắng lợi, sau khi hồi kinh, chỉ sợ Mã Uân còn có thể trở thành quan to đứng hàng Chính Nhị phẩm. Hắn là một vị thống lĩnh thiên tài xuất hiện trong chiến tranh, nên Hoàng đế cực kỳ coi trọng hắn.
Phải biết rằng, những người này không giống với quan viên Binh bộ hàng năm ở kinh thành, bọn họ có binh quyền.
Nghe thấy Thái hậu hỏi chuyện, một cô nương bước ra, nhún người hành lễ, thanh âm sợ hãi: "Có thần nữ."
Ánh mắt của Hoàng hậu và các vị phi tần đều nhìn qua. Cô nương ở giữa kia mặc một bộ váy áo màu xanh lá, màu sắc tươi mát thoát tục làm tâm tình người ta thoải mái, trên đầu cài mấy cây trâm hoa thủy tiên bằng ngọc Hòa Điền, vóc người nhỏ nhắn, mặt tròn, đôi mắt không to lắm, miệng anh đào nho nhỏ, tựa hồ cả người đều nhỏ bé, tròn trĩnh, rất đáng yêu.
Có vẻ Hoàng đế không ngờ tới nữ nhi của Mã Uân lại là tiểu cô nương đáng yêu như thế, có vài phần hứng thú, mở miệng hỏi: "Ngươi tên gì? Thường ngày trong nhà làm những việc gì?"
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, có chút quẫn bách trả lời: "Thần nữ tên là Mã Ngọc Nhi, ngày thường ở nhà cũng không làm gì, chỉ có chơi đùa với đệ đệ và muội muội..."
Thái hậu lộ ra ý cười hiền lành, mở miệng nói: "Ngươi không cần sợ hãi, ai gia và Hoàng thượng cũng không có ăn ngươi."
Mã Ngọc Nhi đỏ mặt, mím môi, nhỏ giọng nói: "Thần nữ cũng không có tài nghệ gì, từ nhỏ đã bị sủng ái thành hư, ngay cả nữ hồng cũng qua loa đại khái, đến nay cũng chỉ biết kết dây đeo. Thần nữ cảm thấy bản thân trước kia không học tốt, nên trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu, thần nữ cảm thấy thật hổ thẹn."
Thái hậu thích hài tử hoạt bát hồn nhiên như vậy, ngay cả Hoàng đế cũng lộ ra tươi cười.
Hoàng hậu cũng cười cười, quay đầu hỏi: "Mẫu hậu, Hoàng thượng, cảm thấy cô nương này thế nào?"
Hoàng đế cười cười, thanh âm uy nghiêm: "Lưu."
Hoàng hậu hơi cúi đầu vâng theo, đây là một cô nương tất nhiên phải vào cung, có điều hình như Hoàng thượng cũng thật sự yêu thích, thoạt nhìn chắc hẳn là sẽ được sủng ái một khoảng thời gian.
Có thể khiến cho Hoàng đế và Thái hậu chủ động hỏi đến cũng chỉ có vị cô nương này, dù sao địa vị của phụ thân nàng ta ở trong lòng Hoàng đế không hề tầm thường. Các tú nữ còn lại, đều là tự bản thân cực kỳ xuất chúng, sau đó còn bị dò hỏi thêm vài chuyện.
"Phụ thân của thần nữ là Phụng Thiên phủ thừa Đỗ Sanh." Tú nữ đáp lời hơi hơi cúi đầu, thanh âm vững vàng, bất luận hành lễ hay là cách nói năng đều có thể nhìn ra được giáo dưỡng rất tốt.
Nghe vậy, ánh mắt Ninh Chiêu nghi sáng lên, Phụng Thiên phủ thừa chỉ là quan viên Chính Tứ phẩm.
Sở dĩ Ninh Chiêu nghi có thể tham dự toàn bộ quá trình tuyển tú, phần lớn là vì muốn tuyển một vị trắc phi hoặc thứ phi cho Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử là nhi tử thân sinh của nàng, nên Hoàng đế cũng cho nàng thể diện.
Ninh Chiêu nghi hơi quay đầu, nhìn về phía Đế Hậu, nhẹ giọng nói: "Tần thiếp thấy, cô nương này cũng rất tốt."
Hoàng đế cẩn thận đánh giá một chút, Đỗ thị có diện mạo đoan chính, khí độ bình thản, lời nói thể hiện học thức không tệ, nhìn cách trang điểm cũng thanh nhã giản dị.
Hoàng đế khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Lưu."
Tiếng "lưu" này không giống với những tiếng trước đây. Ninh Chiêu nghi có chút vui vẻ, đánh giá cô nương phía dưới, thần sắc càng thêm nhu hòa. Không phải tuyển chính phi cho Đại Hoàng tử, cho nên xuất thân phải thấp một chút. Cô nương này xuất thân không cao, nhưng hành động cử chỉ lại cực kì quy củ, xem ra giáo dưỡng rất tốt. Tạm thời Ninh Chiêu nghi rất hài lòng.
Tiếp theo Thái hậu nhìn trúng thêm mấy cô nương nữa, đều giữ lại.
Hoàng hậu bị phong hàn còn chưa khỏi hẳn, mặc cung trang nhìu lớp, trên đầu đội mũ phượng nặng nề, ngồi lâu thì có chút choáng váng, nàng đưa tay xoa xoa trán, nhỏ giọng hỏi: "Còn mấy người nữa chưa xem vậy?"
Chu thái giám đứng một bên khom người trả lời: "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, còn hai tốp là năm người nữa."
Hoàng hậu miễn cưỡng cười gật gật đầu, Hoàng đế nghiêng đầu hỏi: "Thân thể nàng không thoải mái thì về cung nghỉ ngơi trước đi, dưỡng tốt thân thể mới quan trọng, nơi này có mẫu hậu rồi."
Hoàng hậu cực kỳ hưởng thụ lời nói quan tâm của Hoàng đế, khóe miệng có ý cười ôn hòa: "Thần thiếp không sao cả, không có vấn đề gì."
Hoàng đế thấy sắc mặt Hoàng hậu vẫn tái nhợt, lắc đầu, không đồng ý nói: "Nàng quay về đi, đừng tổn hại đến thân thể."
Thái hậu cũng mở miệng: "Nơi này đã có ai gia, đợi đến khi có kết quả rồi, ai gia nhất định sẽ báo cho ngươi biết. Ngươi hồi cung nghỉ ngơi đi, truyền Thái y đến xem thử một chút, gần đây ngươi cũng mệt nhọc."
Cuối cùng Hoàng hậu không chối từ nữa, cười đáp ứng, được Thúy Lâu cẩn thận đỡ dậy rời đi trước.
Chờ Hoàng hậu đi rồi, điện tuyển lại tiếp tục.
Tốp tú nữ tiếp theo vừa tiến vào lập tức khiến cho phía trước bừng sáng lên, bởi vì ba cô nương này đều cực kỳ xinh đẹp. Nhiều mỹ nữ đứng chung một chỗ như vậy cũng không phải là điều đơn giản.
Mặt mày Thái hậu nhu hòa, cười nói: "Hiện tại các cô nương đều đang ở tuổi đẹp nhất, tất cả đều xinh tươi yêu kiều, ai gia nhìn mà cực kỳ hâm mộ."
Thấm Thục phi ở bên cạnh nhỏ giọng khen ngợi: "Thái hậu mới là khí chất cao quý, không phải cứ có dung mạo thì có thể sánh bằng."
Thái hậu vui vẻ cười vài tiếng.
Hoàng hậu không ở đây nữa, Thấm Thục phi thì nói chuyện với Thái hậu, nên Đức phi liền mở miệng hỏi: "Cô nương mặc y phục màu xanh biếc ở bên trái kia là của nhà ai?"
Tú nữ kia thoáng tiến lên một bước, xiêm váy màu xanh biếc rất hợp với nàng, khi cử động giống như sóng nước dao động, xinh đẹp dịu dàng. Nàng có chút khẩn trương, nhún người hành lễ trả lời: "Thần nữ là nữ nhi của Hàn Lâm học sĩ Chu Đan."
Hàn Lâm học sĩ thuộc hàng Tòng Tam phẩm. Học sĩ là chức quan chưởng quản điển lễ, biên soạn mọi việc. Nếu được Hoàng thượng tín nhiệm thì có thể cùng cấp với nội tướng, còn không được tín nhiệm thì chính là một chức quan nhàn hạ.
Chu Đan không phải một cái tên quen thuộc, ước chừng cũng chỉ là một học sĩ với chức quan nhàn nhã mà thôi.
Đức phi cười nói với Thái hậu: "Thần thiếp thấy dáng vẻ nàng ấy cũng đoan chính, là một mỹ nhân."
Thái hậu gật gật đầu, mở miệng hỏi: "Ngày thường ngươi đọc sách gì?"
Chu thị hành lễ trả lời: "Thần nữ được phụ thân dạy dỗ, trong nhà mời phu tử, thường đọc 《 Nữ tắc 》, 《 Nữ huấn 》, còn lại cũng không hiểu lắm."
Thái hậu chậm rãi gật gật đầu, nói với Hoàng đế: "Ai gia nhìn cũng không tệ lắm."
Sao Hoàng đế có thể không gật đầu cho được, đành nói: "Lưu."
Hoàng đế vừa nói xong, ngoài điện có một tiểu thái giám chạy vào, vội vội vàng vàng "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, đang là mùa đông rét lạnh nhưng trên đầu của hắn lại đầy mồ hôi.
Mọi người đều cau mày, đây là điện tuyển, mà lại có nô tài tùy tùy tiện tiện xông vào. Thái hậu nhíu mày thật sâu, quát lớn: "Hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì nữa."
Tiểu thái giám thiếu chút nữa thì nước mắt nước mũi giàn giụa, khấu đầu thật sâu, thanh âm run rẩy: "Nô tài là tiểu thái giám của Thượng Dương cung, khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, Hiền phi nương nương, nương nương... sảy thai rồi!"
Danh sách tú nữ trên tay Hoàng đế "bộp" một tiếng rơi xuống đất, thanh âm này đặc biệt nặng nề và vang dội trong đại điện rộng lớn.
Beta: Mai Thái phi.
Bởi vì Hoa Thường có thai, cho nên tuyển tú năm nay nàng không tham dự. Lần tuyển tú này Thái hậu và Hoàng hậu chủ trì, Thấm Thục phi, Đức phi và Ninh Chiêu nghi hỗ trợ.
Hoàng đế cũng không quá để ý đến việc tuyển tú. Người nên tiến cung sớm đã định trước rồi, còn lại thì xem Thái hậu và Hoàng hậu có thích hay không mà thôi. Về việc tứ hôn, chỉ cần không phải quá kém, gia thế tương đương, thì cũng không có gì trở ngại.
Cho nên khi toàn bộ hậu cung đều bận rộn vì việc tuyển tú, thì Thượng Dương cung lại rất yên lặng.
"Hôm nay thân thể nàng có khá hơn không? Nghe Thái y nói, nàng ăn uống vẫn không tốt." Hoàng đế sờ sờ gương mặt của Hoa Thường, hiện tại lại gầy đi rất nhiều.
Hoa Thường nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm nhẹ nhàng: "Thai này của thần thiếp nháo ầm ĩ, phản ứng trong thời kỳ mang thai cực kì mãnh liệt, thân thể không thoải mái, tất nhiên sẽ không muốn ăn uống gì. Chờ khi đứa bé sinh ra, thần thiếp nhất định phải mắng nó một trận mới được."
Hoàng đế bị lời nói của Hoa Thường chọc cười, sau đó hắn đỡ Hoa Thường dậy, nhỏ giọng nói: "Nàng muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Nằm cả ngày cũng không tốt."
Hoa Thường khẽ lắc đầu: "Thần thiếp cảm thấy thân thể có chút nặng nề, cũng hay mệt mỏi, nên không muốn nhúc nhích."
Hoàng đế bất đắc dĩ cười cười, triều mến sửa lại vài sợi tóc tán loạn của Hoa Thường, nhẹ nhàng nói: "Không muốn nhúc nhích thì chúng ta sẽ không động đậy. Đúng rồi, trẫm nhớ nàng có một muội muội, nhưng hình như không có trong danh sách tuyển tú thì phải?"
Hoa Thường lộ ra nụ cười chế nhạo, lên tiếng nói: "Đúng là thần thiếp có một muội muội, tên là Hoa Dung. Vân tưởng y thường hoa tưởng dung [1], thần thiếp cũng đã từng nhắc qua với Hoàng thượng. Đương nhiên nàng ấy không có trong danh sách tuyển tú, bởi vì hai năm trước đã được phụ thân định gả rồi."
[1] Vân tưởng y thường hoa tưởng dung: Mây tựa xiêm áo, hoa như dáng người - một câu trong bài "Thanh Bình Điệu" của Lý Bạch.
Hoàng đế lộ ra thần sắc khó hiểu, mở miệng hỏi: "Định gả rồi? Sao không nghe nàng nói gì hết vậy? Trẫm còn định tứ hôn cho muội muội của nàng, cũng là do trẫm bận quá, giờ mới nhớ tới việc này."
Hoa Thường cười nói: "Phụ thân là bị Hoàng thượng người làm cho sợ hãi. Dưới gối ông chỉ có hai nữ nhi, nữ nhi lớn vừa tham gia tuyển tú đã bị tuyển vào cung. Tiểu muội kia của thần thiếp, tư dung lại càng hơn thần thiếp. Nếu tham gia tuyển tú, một khi lại bị Hoàng thượng nhìn trúng nữa, thì chắc chắn phụ thân phải khóc rồi."
Hoàng đế nghe vậy cười khổ: "Trong mắt Hoa khanh, trẫm là một quân vương háo sắc như vậy sao?"
Hoa Thường nhẹ nhàng mỉm cười, dịu dàng nói: "Đối với phụ thân mà nói, Hoàng thượng đây là người có tiền án, tất nhiên phải đặc biệt cẩn thận. Tỷ muội cùng thờ một phu quân vốn là giai thoại, ai biết Hoàng thượng có tâm huyết trào dâng hay không chứ?"
Hoàng đế bất đắc dĩ thở dài: "May mắn nhạc phụ là đại nho, không phải là sử quan. Bằng không ông ấy viết loạn một hơi, không phải trẫm sẽ bị oan chết sao?"
Hoa Thường bị Hoàng đế chọc cười.
Hoàng đế nhìn Hoa Thường tươi cười, biểu tình nhu hòa hơn rất nhiều, mở miệng nói: "Trẫm thấy thần sắc nàng luôn không tốt, bây giờ cười lên một cái, trên mặt mới có vài phần khí sắc."
Hoa Thường nói với Hoàng đế mấy câu liền mệt mỏi, mơ mơ màng màng muốn ngủ. Vì mang thai nên Hoa Thường rất thích ngủ. Hoàng đế thấy thế, cẩn thận đặt Hoa Thường nằm xuống, chỉnh lại chăn, phân phó cung nữ hầu hạ cẩn thận mới rời đi.
---
Nghi Nguyên các bây giờ là chỗ ở của các tú nữ.
Tú nữ trải qua vài lần sàng lọc tuyển chọn hiện tại chỉ còn lại có mười bảy người, chờ đợi Hoàng đế điện tuyển.
Hôm nay chính là ngày điện tuyển, Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu ngồi ở phía trên. Thấm Thục phi, Đức phi, Ninh Chiêu nghi ngồi bên cạnh, mọi người đều mặc trang phục lộng lẫy, có vẻ vô cùng trịnh trọng.
Chu thái giám khom người nói: "Hoàng thượng, tất cả đều đã chuẩn bị xong, bây giờ tuyên tú nữ vào điện được chưa?"
Hoàng đế trao đổi ánh mắt với Thái hậu và Hoàng hậu một chút, sau đó gật gật đầu: "Tuyên đi."
Giọng nói bén nhọn của tiểu thái giám quanh quẩn vang lên trong đại điện trống trải: "Tuyên tú nữ vào điện!"
Chỉ chốc lát sau, từ ngoài điện đi vào ba cô nương tầm mười bốn, mười lăm tuổi, chỉnh tề quỳ xuống hành lễ: "Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an. Tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Thục phi nương nương, tham kiến Đức phi nương nương, tham kiến Chiêu nghi nương nương, các vị nương nương cát tường."
Một tràng tham kiến thật dài, thật khó cho các nàng vẫn nói được chỉnh tề.
Thái hậu lớn tuổi, rất thích mấy cô nương tươi trẻ như hoa, nhìn thấy liền cảnh đẹp ý vui, hiền từ mở miệng nói: "Nữ nhi của Kiêu Kỵ tham lĩnh Mã đại nhân là vị nào?"
Kiêu Kỵ tham lĩnh chỉ là một võ quan Chính Tam phẩm. Nếu ở thời bình, đừng nói Thái hậu, dù là Hoàng đế cũng phải suy nghĩ một hồi lâu mới có thể nhớ đến.
Nhưng bây giờ thì khác, chiến sự Tây Bắc càng thêm kịch liệt, có lẽ thắng bại sẽ nằm vào thời điểm này. Chiến tranh thì sẽ bồi dưỡng ra anh hùng, Kiêu Kỵ tham lĩnh Mã Uân chính là nhân vật đại biểu cho điều đó.
Chiến sự Tây Bắc diễn ra nhiều năm, Mã Uân từ một Ngũ phẩm Tuyên Úy sử thủ bị nho nhỏ, liền thăng bốn cấp, trở thành Kiêu Kỵ tham lĩnh hiện giờ. Một khi chiến sự kết thúc thắng lợi, sau khi hồi kinh, chỉ sợ Mã Uân còn có thể trở thành quan to đứng hàng Chính Nhị phẩm. Hắn là một vị thống lĩnh thiên tài xuất hiện trong chiến tranh, nên Hoàng đế cực kỳ coi trọng hắn.
Phải biết rằng, những người này không giống với quan viên Binh bộ hàng năm ở kinh thành, bọn họ có binh quyền.
Nghe thấy Thái hậu hỏi chuyện, một cô nương bước ra, nhún người hành lễ, thanh âm sợ hãi: "Có thần nữ."
Ánh mắt của Hoàng hậu và các vị phi tần đều nhìn qua. Cô nương ở giữa kia mặc một bộ váy áo màu xanh lá, màu sắc tươi mát thoát tục làm tâm tình người ta thoải mái, trên đầu cài mấy cây trâm hoa thủy tiên bằng ngọc Hòa Điền, vóc người nhỏ nhắn, mặt tròn, đôi mắt không to lắm, miệng anh đào nho nhỏ, tựa hồ cả người đều nhỏ bé, tròn trĩnh, rất đáng yêu.
Có vẻ Hoàng đế không ngờ tới nữ nhi của Mã Uân lại là tiểu cô nương đáng yêu như thế, có vài phần hứng thú, mở miệng hỏi: "Ngươi tên gì? Thường ngày trong nhà làm những việc gì?"
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, có chút quẫn bách trả lời: "Thần nữ tên là Mã Ngọc Nhi, ngày thường ở nhà cũng không làm gì, chỉ có chơi đùa với đệ đệ và muội muội..."
Thái hậu lộ ra ý cười hiền lành, mở miệng nói: "Ngươi không cần sợ hãi, ai gia và Hoàng thượng cũng không có ăn ngươi."
Mã Ngọc Nhi đỏ mặt, mím môi, nhỏ giọng nói: "Thần nữ cũng không có tài nghệ gì, từ nhỏ đã bị sủng ái thành hư, ngay cả nữ hồng cũng qua loa đại khái, đến nay cũng chỉ biết kết dây đeo. Thần nữ cảm thấy bản thân trước kia không học tốt, nên trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu, thần nữ cảm thấy thật hổ thẹn."
Thái hậu thích hài tử hoạt bát hồn nhiên như vậy, ngay cả Hoàng đế cũng lộ ra tươi cười.
Hoàng hậu cũng cười cười, quay đầu hỏi: "Mẫu hậu, Hoàng thượng, cảm thấy cô nương này thế nào?"
Hoàng đế cười cười, thanh âm uy nghiêm: "Lưu."
Hoàng hậu hơi cúi đầu vâng theo, đây là một cô nương tất nhiên phải vào cung, có điều hình như Hoàng thượng cũng thật sự yêu thích, thoạt nhìn chắc hẳn là sẽ được sủng ái một khoảng thời gian.
Có thể khiến cho Hoàng đế và Thái hậu chủ động hỏi đến cũng chỉ có vị cô nương này, dù sao địa vị của phụ thân nàng ta ở trong lòng Hoàng đế không hề tầm thường. Các tú nữ còn lại, đều là tự bản thân cực kỳ xuất chúng, sau đó còn bị dò hỏi thêm vài chuyện.
"Phụ thân của thần nữ là Phụng Thiên phủ thừa Đỗ Sanh." Tú nữ đáp lời hơi hơi cúi đầu, thanh âm vững vàng, bất luận hành lễ hay là cách nói năng đều có thể nhìn ra được giáo dưỡng rất tốt.
Nghe vậy, ánh mắt Ninh Chiêu nghi sáng lên, Phụng Thiên phủ thừa chỉ là quan viên Chính Tứ phẩm.
Sở dĩ Ninh Chiêu nghi có thể tham dự toàn bộ quá trình tuyển tú, phần lớn là vì muốn tuyển một vị trắc phi hoặc thứ phi cho Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử là nhi tử thân sinh của nàng, nên Hoàng đế cũng cho nàng thể diện.
Ninh Chiêu nghi hơi quay đầu, nhìn về phía Đế Hậu, nhẹ giọng nói: "Tần thiếp thấy, cô nương này cũng rất tốt."
Hoàng đế cẩn thận đánh giá một chút, Đỗ thị có diện mạo đoan chính, khí độ bình thản, lời nói thể hiện học thức không tệ, nhìn cách trang điểm cũng thanh nhã giản dị.
Hoàng đế khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Lưu."
Tiếng "lưu" này không giống với những tiếng trước đây. Ninh Chiêu nghi có chút vui vẻ, đánh giá cô nương phía dưới, thần sắc càng thêm nhu hòa. Không phải tuyển chính phi cho Đại Hoàng tử, cho nên xuất thân phải thấp một chút. Cô nương này xuất thân không cao, nhưng hành động cử chỉ lại cực kì quy củ, xem ra giáo dưỡng rất tốt. Tạm thời Ninh Chiêu nghi rất hài lòng.
Tiếp theo Thái hậu nhìn trúng thêm mấy cô nương nữa, đều giữ lại.
Hoàng hậu bị phong hàn còn chưa khỏi hẳn, mặc cung trang nhìu lớp, trên đầu đội mũ phượng nặng nề, ngồi lâu thì có chút choáng váng, nàng đưa tay xoa xoa trán, nhỏ giọng hỏi: "Còn mấy người nữa chưa xem vậy?"
Chu thái giám đứng một bên khom người trả lời: "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, còn hai tốp là năm người nữa."
Hoàng hậu miễn cưỡng cười gật gật đầu, Hoàng đế nghiêng đầu hỏi: "Thân thể nàng không thoải mái thì về cung nghỉ ngơi trước đi, dưỡng tốt thân thể mới quan trọng, nơi này có mẫu hậu rồi."
Hoàng hậu cực kỳ hưởng thụ lời nói quan tâm của Hoàng đế, khóe miệng có ý cười ôn hòa: "Thần thiếp không sao cả, không có vấn đề gì."
Hoàng đế thấy sắc mặt Hoàng hậu vẫn tái nhợt, lắc đầu, không đồng ý nói: "Nàng quay về đi, đừng tổn hại đến thân thể."
Thái hậu cũng mở miệng: "Nơi này đã có ai gia, đợi đến khi có kết quả rồi, ai gia nhất định sẽ báo cho ngươi biết. Ngươi hồi cung nghỉ ngơi đi, truyền Thái y đến xem thử một chút, gần đây ngươi cũng mệt nhọc."
Cuối cùng Hoàng hậu không chối từ nữa, cười đáp ứng, được Thúy Lâu cẩn thận đỡ dậy rời đi trước.
Chờ Hoàng hậu đi rồi, điện tuyển lại tiếp tục.
Tốp tú nữ tiếp theo vừa tiến vào lập tức khiến cho phía trước bừng sáng lên, bởi vì ba cô nương này đều cực kỳ xinh đẹp. Nhiều mỹ nữ đứng chung một chỗ như vậy cũng không phải là điều đơn giản.
Mặt mày Thái hậu nhu hòa, cười nói: "Hiện tại các cô nương đều đang ở tuổi đẹp nhất, tất cả đều xinh tươi yêu kiều, ai gia nhìn mà cực kỳ hâm mộ."
Thấm Thục phi ở bên cạnh nhỏ giọng khen ngợi: "Thái hậu mới là khí chất cao quý, không phải cứ có dung mạo thì có thể sánh bằng."
Thái hậu vui vẻ cười vài tiếng.
Hoàng hậu không ở đây nữa, Thấm Thục phi thì nói chuyện với Thái hậu, nên Đức phi liền mở miệng hỏi: "Cô nương mặc y phục màu xanh biếc ở bên trái kia là của nhà ai?"
Tú nữ kia thoáng tiến lên một bước, xiêm váy màu xanh biếc rất hợp với nàng, khi cử động giống như sóng nước dao động, xinh đẹp dịu dàng. Nàng có chút khẩn trương, nhún người hành lễ trả lời: "Thần nữ là nữ nhi của Hàn Lâm học sĩ Chu Đan."
Hàn Lâm học sĩ thuộc hàng Tòng Tam phẩm. Học sĩ là chức quan chưởng quản điển lễ, biên soạn mọi việc. Nếu được Hoàng thượng tín nhiệm thì có thể cùng cấp với nội tướng, còn không được tín nhiệm thì chính là một chức quan nhàn hạ.
Chu Đan không phải một cái tên quen thuộc, ước chừng cũng chỉ là một học sĩ với chức quan nhàn nhã mà thôi.
Đức phi cười nói với Thái hậu: "Thần thiếp thấy dáng vẻ nàng ấy cũng đoan chính, là một mỹ nhân."
Thái hậu gật gật đầu, mở miệng hỏi: "Ngày thường ngươi đọc sách gì?"
Chu thị hành lễ trả lời: "Thần nữ được phụ thân dạy dỗ, trong nhà mời phu tử, thường đọc 《 Nữ tắc 》, 《 Nữ huấn 》, còn lại cũng không hiểu lắm."
Thái hậu chậm rãi gật gật đầu, nói với Hoàng đế: "Ai gia nhìn cũng không tệ lắm."
Sao Hoàng đế có thể không gật đầu cho được, đành nói: "Lưu."
Hoàng đế vừa nói xong, ngoài điện có một tiểu thái giám chạy vào, vội vội vàng vàng "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, đang là mùa đông rét lạnh nhưng trên đầu của hắn lại đầy mồ hôi.
Mọi người đều cau mày, đây là điện tuyển, mà lại có nô tài tùy tùy tiện tiện xông vào. Thái hậu nhíu mày thật sâu, quát lớn: "Hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì nữa."
Tiểu thái giám thiếu chút nữa thì nước mắt nước mũi giàn giụa, khấu đầu thật sâu, thanh âm run rẩy: "Nô tài là tiểu thái giám của Thượng Dương cung, khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, Hiền phi nương nương, nương nương... sảy thai rồi!"
Danh sách tú nữ trên tay Hoàng đế "bộp" một tiếng rơi xuống đất, thanh âm này đặc biệt nặng nề và vang dội trong đại điện rộng lớn.
Bình luận facebook