Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
Edit: Dương Hiền dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
[1] Lão bạng hoài châu: Vợ chồng già còn có con.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế, lên tiếng nói: "Không phải thần thiếp chướng mắt Tề thị, mà ngược lại, thần thiếp nhìn trúng Tề thị cho tiểu Tứ."
Hoàng đế không rõ vì sao, thong thả nói: "Thường nhi, đây cũng không phải là yêu cầu quá đáng, rốt cuộc là nàng muốn nói gì?"
Hoa Thường rũ mắt xuống, lông mi dài che đi ánh mắt sáng ngời, thanh âm ôn hòa lại kiên định: "Thần thiếp muốn nạp Tề thị làm Trắc phi cho tiểu Tứ."
Hoàng đế lập tức sửng sốt. Nếu như lời này không phải do Hoa Thường nói ra, thì có lẽ hắn đã cười rồi. Nạp Tề thị làm Trắc phi sao? Hoàng hậu và Thái tử cũng không làm như vậy, đây không phải là kết thân mà là kết thù. Giống như có một vài ước định đã trở thành quy củ với mọi người, mà đã là quy củ thì thường không có ai dám phạm vào.
Hoàng đế nhìn Hoa Thường, nhẹ nhàng nói: "Thường nhi, nàng có biết nàng đang nói gì không? Như thế này không phải là tốt cho tiểu Tứ đâu, người khác sẽ hận nàng đấy."
Hoa Thường mở miệng nói: "Thần thiếp biết. Vì thế thần thiếp mới nói đây là yêu cầu quá phận, so với Hoàng hậu thì yêu cầu của thần thiếp còn quá phận hơn gấp trăm lần. Hoàng thượng, người có đồng ý không?"
Hoàng đế im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài, bất đắc dĩ cười nói: "Trẫm vốn nghĩ Hoàng hậu đã đủ phiền hà, không ngờ Thường nhi nàng còn hơn thế nữa."
Hai tay Hoàng đế nắm vai Hoa Thường, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Thường nhi, trẫm đồng ý với nàng. Có điều nàng phải quên cuộc đối thoại ngày hôm nay của chúng ta đi. Nàng chưa từng đưa ra yêu cầu này, biết không?"
Hoa Thường ngây ra một lúc, sau đó chậm rãi rũ mi xuống, bởi vì nơi đó đã rưng rưng nước mắt, mà nàng lại không muốn nam nhân trước mắt này thấy nàng yếu đuối rơi lệ.
Hoa Thường đã từng tưởng tượng đến cảnh Hoàng đế sẽ từ chối nàng thế nào. Là nhất quyết cự tuyệt, không cho phản bác? Hay vẫn dịu dàng khuyên bảo, từ từ hướng nàng vào khuôn phép? Hoặc là miễn cưỡng đồng ý, sau đó tức giận mắng nàng không biết tốt xấu?
Nhưng tất cả đều không phải, thì ra là hắn ôn nhu đáp ứng, sau đó sẽ thay nàng chống lại tất cả những lời phản đối và chỉ trích.
Hoàng đế nhẹ nhàng ôm Hoa Thường vào lòng, sau đó cười nói: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên trẫm làm chuyện như vậy. Thường nhi, nàng là chiến tích đầu tiên mà trẫm giành được khi khiêu chiến với quy củ từ bao đời nay. Đến bây giờ vẫn còn rất nhiều sự phê phán xung quanh trẫm: sao lại để tôn nữ của thế gia vọng tộc làm trắc vậy?"
"Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận, dù chỉ là một khắc thôi cũng không có, mà trẫm lại cảm thấy vô cùng may mắn. May mắn vì trẫm không để lỡ mất nàng, may mắn vì trẫm ích kỉ và quyền mưu nên đã giữ nàng lại bên cạnh. Mười tám năm, Thường nhi, nàng tiến cung đã mười tám năm rồi, trẫm cũng có mười tám năm sống trong hạnh phúc."
Hoa Thường sớm đã lệ đầy mặt, không phải là nàng chưa từng nghĩ qua. Nếu lúc đó nàng không được chọn, không tiến cung thì bây giờ nàng sẽ như thế nào. Thế nhưng hiện tại tất cả đều đáng giá.
"Thần thiếp cũng chưa bao giờ hối hận, chưa từng... Hoàng thượng, Hoàng thượng." Hoa Thường dựa vào lồng ngực của Hoàng đế, từ từ nhắm mắt lại, lệ theo lông mi từng giọt từng giọt rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt, óng ánh lấp lánh như trân châu.
Hoàng đế ôm Hoa Thường, tựa cằm trên búi tóc của nàng, cười nói: "Trẫm biết, nàng làm như vậy nhất định là có lý do. Nhưng không sao, cho dù không có lý do thì cũng không sao cả. Chỉ cần là yêu cầu của nàng thì trẫm đều đáp ứng."
Thân thể Hoa Thường vốn không thoải mái, bây giờ cảm xúc bị kích động, vừa khóc vừa đau buồn, nên sắc mặt càng thêm tái nhợt, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Hoàng đế thấy thế liền nhíu mày, quay đầu phân phó: "Truyền Thái y!" Sau đó hắn đỡ vai Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Sao thế? Nàng không thoải mái ở đâu? Mấy ngày nay sắc mặt của nàng vẫn không tốt, sao không chăm sóc bản thân cẩn thận vậy?"
Hoa Thường toàn thân vô lực tựa vào lồng ngực của Hoàng đế, khẽ lắc đầu, thanh âm như có như không: "Thần thiếp không sao, có lẽ là do mấy ngày nay tâm tư phiền muộn, suy nghĩ quá nhiều mà thôi."
Hoàng đế ôm Hoa Thường đặt lên giường, sau đó ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng rồi nhíu mày nói: "Trán nàng lạnh băng, lại còn ra mồ hôi, thân thể không thoải mái sao không truyền Thái y? Nàng muốn làm trẫm sốt ruột mà chết phải không?"
Sắc môi Hoa Thường trắng xanh, nở một nụ cười yếu ớt: "Là thần thiếp không cẩn thận, Hoàng thượng đừng vì thần thiếp mà ưu phiền, thần thiếp không sao cả."
Chẳng mấy chốc Thái y đã đến, ấn cổ tay bắt mạch cho Hoa Thường.
Hoàng đế có chút sốt ruột, thấy Thái y cứ cau mày bắt mạch ba bốn lần, nên hắn liền gắt gỏng nói: "Rốt cuộc Quý phi như thế nào? Ngươi chẩn mạch đến nửa canh giờ mà vẫn chưa xong là sao?"
Lão Thái y quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Thần không phải là đại phu tinh thông phụ khoa nên sợ là có chút không chuẩn xác, nhưng theo mạch tượng này của nương nương hình như là có thai rồi!"
Hoàng đế sửng sốt, hơn nữa còn sửng sốt một hồi lâu, mà Hoa Thường thì càng thêm bối rối. Năm nay nàng đã ba mươi ba, nếu ở hiện đại thì nàng cũng được liệt vào dạng sản phụ cao tuổi rồi chứ đừng nói là cổ đại! Gần đây nàng không thoải mái, chỉ nghĩ là do khí huyết không thông, lại thêm ưu phiền quá độ nên mới như vậy mà thôi, không hề nghĩ là do có thai.
Hoàng đế thở gấp vài cái rồi mới lên tiếng hỏi: "Quý phi có thai rồi sao? Trẫm lại có hài tử nữa sao? Haha, người đâu, mời thánh thủ phụ khoa - Vương Thái y đến đây."
Lão Thái y cẩn thận dè dặt nói: "Thần không đến nỗi chẩn sai mạch, nhưng mà thân thể nương nương vốn hư nhược, bây giờ mạch tượng rất hỗn loạn, có thể là do suy tư quá mức dẫn đến tắc nghẽn khí huyết, lại thêm điều dưỡng không thích hợp... Thần xin nói lời không hay, cái thai này..."
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt lại. Bây giờ hài tử nhỏ nhất của hắn là Thất Công chúa đã bốn tuổi, sinh năm Hưng Trinh thứ mười bảy. Tính ra thì hậu cung đã bốn năm chưa có ai sinh nở, đồng nghĩa với việc Hoàng đế đã suy yếu về phương diện kia, cũng có nghĩa là thân thể của hắn bắt đầu xuống dốc rồi.
Người ta cho rằng tinh khí là gốc rễ của nam nhân. Tinh khí không còn thì gốc rễ cũng tàn lụi, có thể sống thêm được bao lâu nữa thì phải xem số mệnh người đó như thế nào. Thật ra, Hoàng đế cũng không còn ôm ấp hi vọng gì đối với thân thể của mình nữa. Dù sao thì tuổi hắn cũng đã cao, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn lại vội vàng bồi dưỡng Thái tử như vậy.
Nhưng đúng là liễu ám hoa minh [2], hắn không ngờ nữ nhân mà hắn thương yêu sâu đậm này bây giờ lại có thể mang đến cho hắn một đứa con.
[2] Liễu ám hoa minh (柳暗花明): Tìm thấy hi vọng và dấu hiệu tốt trong hoàn cảnh khốn cùng, không lối thoát.
Vì vậy cái thai này của Hoa Thường cực kỳ quan trọng, là bằng chứng trọng yếu chứng tỏ Hoàng đế vẫn còn rất khoẻ mạnh! Đây là cơ hội tốt để hắn ổn định thế cục, áp chế quyền thần, thế gia và cả Thái tử nữa.
Vương Thái y ôm hòm thuốc thở hồng hộc tiến vào, quỳ xuống chưa kịp hành lễ thỉnh an thì Hoàng đế đã vội vã phất tay để ông chẩn mạch cho Quý phi.
Vương Thái y không hổ là thánh thủ phụ khoa, chỉ trong chốc lát sau khi nhắm mắt thi triển kỹ thuật, ông liền đứng dậy trả lời: "Hoàng thượng, Quý phi nương nương đích xác là có thai ba tháng rồi, nhưng mà mạch tượng hỗn loạn, thai tượng yếu ớt, cái thai này có vẻ không ổn."
Hoàng đế và Hoa Thường đều khẩn trương, Hoàng đế nhịn không được lên tiếng nói: "Vậy thì phải làm sao?"
Vương Thái y chắp tay trả lời: "Trước tiên thần sẽ kê vài phương thuốc an thai cho nương nương dùng, quan trọng nhất là nương nương phải giữ cho tâm tình thoải mái, điều dưỡng cẩn thận. Không được ưu lo quá độ, quá vui hoặc quá buồn, đặc biệt là tức giận sẽ tổn hại đến thân thể, sau này đừng nên lặp lại tình trạng như vậy nữa."
Hoa Thường nằm trên giường, nhẹ giọng nói: "Làm phiền Vương đại nhân rồi, bổn cung đã ghi nhớ. Trước kia bổn cung không biết, cho nên mới lơ là chuyện điều dưỡng, sau này nhất định sẽ cẩn thận, còn phải nhờ đại nhân giúp đỡ thêm."
Vương Thái y cung kính đáp lễ: "Nhất định lão thần sẽ dùng toàn lực mà ứng phó."
Vương Thái y là Viện chính Thái Y viện, thế nhưng trước mặt vị Quý phi nương nương này, ông cũng không dám làm cao. Nên nhớ rằng, vị Quý phi nương nương này bây giờ đang mang thai, dùng đầu ngón chân suy nghĩ thì cũng biết Hoàng đế xem trọng cái thai này đến mức nào.
Hoàng đế phất tay cho người lui xuống sắc thuốc, còn mình thì ngồi bên cạnh giường, cầm tay Hoa Thường, trong mắt hắn có kích động, có hưng phấn, cũng có cả trách móc: "Nàng phải điều dưỡng cẩn thận biết không? Chuyện của tiểu Tứ nàng đừng nhọc lòng nữa, cứ giao cho trẫm, nàng yên tâm đi."
Hoa Thường nở nụ cười, ôn nhu nói: "Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng."
Giờ đây Hoa Thường không còn cảm thấy lo lắng nữa. Hôm nay thấy Hoàng đế thật tâm đối đãi với nàng như vậy, trong lòng nàng vốn đã buông xuống một nửa, thêm vào đó hiện giờ nàng lại còn đang có thai, cho nên càng không có gì khiến nàng phải lo âu sợ hãi. Dù Hoàng đế có tổn thương ai đi nữa thì hắn cũng sẽ không tổn thương nàng.
Giờ khắc này Hoa Thường không hề hay biết, có một cơn lốc đang tích tụ từ từ lớn lên.
---
Các cô nương tham dự tuyển tú đều phải rời đi vào buổi chiều, trong đó có một nữ hài tên Phùng Viện Viện đang cực kỳ lo lắng. Nàng mặc một thân cung trang màu hồng phấn, trang sức trên người vô cùng rẻ tiền bình thường, có thể thấy gia thế của nàng thấp kém. Hôm nay nàng bị ban hoa, phải về nhà tự tìm hôn sự.
Bởi vì tuyển tú đã kết thúc nên mama quản giáo cũng thả lỏng hơn nhiều. Phùng Viện Viện thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị xong, len lén từ trong phòng chạy ra ngoài, thẳng đến nơi các Hoàng tử cư trú ở Trùng Hoa cung.
Nàng vừa nhát gan lại vừa sợ hãi, vì muốn tránh thái giám và cung nữ dọc theo đường đi, nên y phục trên người nàng đều bị đá ở núi giả làm rách loang lổ, nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc. Đúng vậy, nàng không thể bỏ cuộc, không thể về nhà như thế được.
Nàng mang theo sứ mệnh, mang theo lời thề với mẫu thân, cũng chính là mang theo hi vọng và khẩn cầu của mẫu tộc mà đến đây!
Nhưng nàng vẫn chưa gặp được Ngũ Hoàng tử hay Tứ Hoàng tử. Quy củ trong cung sâm nghiêm, nàng không phải là quý nữ, không được cung phi triệu kiến thì cũng đành thôi, nhưng mà ngay cả quyền lực cũng không có thì sao nàng có cơ hội gặp các Hoàng tử đây?
Thế nhưng, có lẽ là trời cao đã định sẵn từ lâu.
Ngũ Hoàng tử và Tứ Hoàng tử cùng nhau đi tới.
"Tứ ca, tuyển tú đã kết thúc, huynh qua chỗ Quý phi mẫu phi hỏi chưa? Ta muốn nhìn một chút, rốt cuộc Tứ tẩu là ai đây?"
"Ồ, Ngũ đệ đây là muốn xem Tứ tẩu hay là muốn thấy Hoàng tử phi của mình vậy? Haha. Này, đừng có mà thẹn quá hoá giận đấy. Ta cho đệ biết, đệ dám giơ tay lên thì ta cũng dám ngã xuống đó, hahaha."
"Tứ ca.... Huynh đúng là vô cớ gây sự."
"Đệ nói ta vô cớ gây sự sao? Không đúng, là muốn nói ta không biết xấu hổ chứ gì?"
Phùng Viện Viện trốn sau hòn giả sơn, loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại, kích động đến nỗi đỏ bừng cả mặt. Tứ ca, Ngũ đệ, hơn nữa, độ tuổi này và ăn mặc phục sức có hoa văn rồng. Không sai, đúng là họ, chính là bọn họ!
---
[2] Điển cố thành ngữ Liễu ám hoa minh:
Thành ngữ này lấy từ bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường» của Võ Nguyên Hành. Thi nhân yêu nước Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan. Lục Du trở về cố hương Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang), chỉ ngồi đọc sách qua ngày.
Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa. Nhưng Lục Du ham chơi nên không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.
Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến tản bộ xa này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu: "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được mọi người yêu thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua.
Beta: Tiên Thái Phi.
[1] Lão bạng hoài châu: Vợ chồng già còn có con.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế, lên tiếng nói: "Không phải thần thiếp chướng mắt Tề thị, mà ngược lại, thần thiếp nhìn trúng Tề thị cho tiểu Tứ."
Hoàng đế không rõ vì sao, thong thả nói: "Thường nhi, đây cũng không phải là yêu cầu quá đáng, rốt cuộc là nàng muốn nói gì?"
Hoa Thường rũ mắt xuống, lông mi dài che đi ánh mắt sáng ngời, thanh âm ôn hòa lại kiên định: "Thần thiếp muốn nạp Tề thị làm Trắc phi cho tiểu Tứ."
Hoàng đế lập tức sửng sốt. Nếu như lời này không phải do Hoa Thường nói ra, thì có lẽ hắn đã cười rồi. Nạp Tề thị làm Trắc phi sao? Hoàng hậu và Thái tử cũng không làm như vậy, đây không phải là kết thân mà là kết thù. Giống như có một vài ước định đã trở thành quy củ với mọi người, mà đã là quy củ thì thường không có ai dám phạm vào.
Hoàng đế nhìn Hoa Thường, nhẹ nhàng nói: "Thường nhi, nàng có biết nàng đang nói gì không? Như thế này không phải là tốt cho tiểu Tứ đâu, người khác sẽ hận nàng đấy."
Hoa Thường mở miệng nói: "Thần thiếp biết. Vì thế thần thiếp mới nói đây là yêu cầu quá phận, so với Hoàng hậu thì yêu cầu của thần thiếp còn quá phận hơn gấp trăm lần. Hoàng thượng, người có đồng ý không?"
Hoàng đế im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài, bất đắc dĩ cười nói: "Trẫm vốn nghĩ Hoàng hậu đã đủ phiền hà, không ngờ Thường nhi nàng còn hơn thế nữa."
Hai tay Hoàng đế nắm vai Hoa Thường, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Thường nhi, trẫm đồng ý với nàng. Có điều nàng phải quên cuộc đối thoại ngày hôm nay của chúng ta đi. Nàng chưa từng đưa ra yêu cầu này, biết không?"
Hoa Thường ngây ra một lúc, sau đó chậm rãi rũ mi xuống, bởi vì nơi đó đã rưng rưng nước mắt, mà nàng lại không muốn nam nhân trước mắt này thấy nàng yếu đuối rơi lệ.
Hoa Thường đã từng tưởng tượng đến cảnh Hoàng đế sẽ từ chối nàng thế nào. Là nhất quyết cự tuyệt, không cho phản bác? Hay vẫn dịu dàng khuyên bảo, từ từ hướng nàng vào khuôn phép? Hoặc là miễn cưỡng đồng ý, sau đó tức giận mắng nàng không biết tốt xấu?
Nhưng tất cả đều không phải, thì ra là hắn ôn nhu đáp ứng, sau đó sẽ thay nàng chống lại tất cả những lời phản đối và chỉ trích.
Hoàng đế nhẹ nhàng ôm Hoa Thường vào lòng, sau đó cười nói: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên trẫm làm chuyện như vậy. Thường nhi, nàng là chiến tích đầu tiên mà trẫm giành được khi khiêu chiến với quy củ từ bao đời nay. Đến bây giờ vẫn còn rất nhiều sự phê phán xung quanh trẫm: sao lại để tôn nữ của thế gia vọng tộc làm trắc vậy?"
"Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận, dù chỉ là một khắc thôi cũng không có, mà trẫm lại cảm thấy vô cùng may mắn. May mắn vì trẫm không để lỡ mất nàng, may mắn vì trẫm ích kỉ và quyền mưu nên đã giữ nàng lại bên cạnh. Mười tám năm, Thường nhi, nàng tiến cung đã mười tám năm rồi, trẫm cũng có mười tám năm sống trong hạnh phúc."
Hoa Thường sớm đã lệ đầy mặt, không phải là nàng chưa từng nghĩ qua. Nếu lúc đó nàng không được chọn, không tiến cung thì bây giờ nàng sẽ như thế nào. Thế nhưng hiện tại tất cả đều đáng giá.
"Thần thiếp cũng chưa bao giờ hối hận, chưa từng... Hoàng thượng, Hoàng thượng." Hoa Thường dựa vào lồng ngực của Hoàng đế, từ từ nhắm mắt lại, lệ theo lông mi từng giọt từng giọt rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt, óng ánh lấp lánh như trân châu.
Hoàng đế ôm Hoa Thường, tựa cằm trên búi tóc của nàng, cười nói: "Trẫm biết, nàng làm như vậy nhất định là có lý do. Nhưng không sao, cho dù không có lý do thì cũng không sao cả. Chỉ cần là yêu cầu của nàng thì trẫm đều đáp ứng."
Thân thể Hoa Thường vốn không thoải mái, bây giờ cảm xúc bị kích động, vừa khóc vừa đau buồn, nên sắc mặt càng thêm tái nhợt, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Hoàng đế thấy thế liền nhíu mày, quay đầu phân phó: "Truyền Thái y!" Sau đó hắn đỡ vai Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Sao thế? Nàng không thoải mái ở đâu? Mấy ngày nay sắc mặt của nàng vẫn không tốt, sao không chăm sóc bản thân cẩn thận vậy?"
Hoa Thường toàn thân vô lực tựa vào lồng ngực của Hoàng đế, khẽ lắc đầu, thanh âm như có như không: "Thần thiếp không sao, có lẽ là do mấy ngày nay tâm tư phiền muộn, suy nghĩ quá nhiều mà thôi."
Hoàng đế ôm Hoa Thường đặt lên giường, sau đó ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng rồi nhíu mày nói: "Trán nàng lạnh băng, lại còn ra mồ hôi, thân thể không thoải mái sao không truyền Thái y? Nàng muốn làm trẫm sốt ruột mà chết phải không?"
Sắc môi Hoa Thường trắng xanh, nở một nụ cười yếu ớt: "Là thần thiếp không cẩn thận, Hoàng thượng đừng vì thần thiếp mà ưu phiền, thần thiếp không sao cả."
Chẳng mấy chốc Thái y đã đến, ấn cổ tay bắt mạch cho Hoa Thường.
Hoàng đế có chút sốt ruột, thấy Thái y cứ cau mày bắt mạch ba bốn lần, nên hắn liền gắt gỏng nói: "Rốt cuộc Quý phi như thế nào? Ngươi chẩn mạch đến nửa canh giờ mà vẫn chưa xong là sao?"
Lão Thái y quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Thần không phải là đại phu tinh thông phụ khoa nên sợ là có chút không chuẩn xác, nhưng theo mạch tượng này của nương nương hình như là có thai rồi!"
Hoàng đế sửng sốt, hơn nữa còn sửng sốt một hồi lâu, mà Hoa Thường thì càng thêm bối rối. Năm nay nàng đã ba mươi ba, nếu ở hiện đại thì nàng cũng được liệt vào dạng sản phụ cao tuổi rồi chứ đừng nói là cổ đại! Gần đây nàng không thoải mái, chỉ nghĩ là do khí huyết không thông, lại thêm ưu phiền quá độ nên mới như vậy mà thôi, không hề nghĩ là do có thai.
Hoàng đế thở gấp vài cái rồi mới lên tiếng hỏi: "Quý phi có thai rồi sao? Trẫm lại có hài tử nữa sao? Haha, người đâu, mời thánh thủ phụ khoa - Vương Thái y đến đây."
Lão Thái y cẩn thận dè dặt nói: "Thần không đến nỗi chẩn sai mạch, nhưng mà thân thể nương nương vốn hư nhược, bây giờ mạch tượng rất hỗn loạn, có thể là do suy tư quá mức dẫn đến tắc nghẽn khí huyết, lại thêm điều dưỡng không thích hợp... Thần xin nói lời không hay, cái thai này..."
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt lại. Bây giờ hài tử nhỏ nhất của hắn là Thất Công chúa đã bốn tuổi, sinh năm Hưng Trinh thứ mười bảy. Tính ra thì hậu cung đã bốn năm chưa có ai sinh nở, đồng nghĩa với việc Hoàng đế đã suy yếu về phương diện kia, cũng có nghĩa là thân thể của hắn bắt đầu xuống dốc rồi.
Người ta cho rằng tinh khí là gốc rễ của nam nhân. Tinh khí không còn thì gốc rễ cũng tàn lụi, có thể sống thêm được bao lâu nữa thì phải xem số mệnh người đó như thế nào. Thật ra, Hoàng đế cũng không còn ôm ấp hi vọng gì đối với thân thể của mình nữa. Dù sao thì tuổi hắn cũng đã cao, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn lại vội vàng bồi dưỡng Thái tử như vậy.
Nhưng đúng là liễu ám hoa minh [2], hắn không ngờ nữ nhân mà hắn thương yêu sâu đậm này bây giờ lại có thể mang đến cho hắn một đứa con.
[2] Liễu ám hoa minh (柳暗花明): Tìm thấy hi vọng và dấu hiệu tốt trong hoàn cảnh khốn cùng, không lối thoát.
Vì vậy cái thai này của Hoa Thường cực kỳ quan trọng, là bằng chứng trọng yếu chứng tỏ Hoàng đế vẫn còn rất khoẻ mạnh! Đây là cơ hội tốt để hắn ổn định thế cục, áp chế quyền thần, thế gia và cả Thái tử nữa.
Vương Thái y ôm hòm thuốc thở hồng hộc tiến vào, quỳ xuống chưa kịp hành lễ thỉnh an thì Hoàng đế đã vội vã phất tay để ông chẩn mạch cho Quý phi.
Vương Thái y không hổ là thánh thủ phụ khoa, chỉ trong chốc lát sau khi nhắm mắt thi triển kỹ thuật, ông liền đứng dậy trả lời: "Hoàng thượng, Quý phi nương nương đích xác là có thai ba tháng rồi, nhưng mà mạch tượng hỗn loạn, thai tượng yếu ớt, cái thai này có vẻ không ổn."
Hoàng đế và Hoa Thường đều khẩn trương, Hoàng đế nhịn không được lên tiếng nói: "Vậy thì phải làm sao?"
Vương Thái y chắp tay trả lời: "Trước tiên thần sẽ kê vài phương thuốc an thai cho nương nương dùng, quan trọng nhất là nương nương phải giữ cho tâm tình thoải mái, điều dưỡng cẩn thận. Không được ưu lo quá độ, quá vui hoặc quá buồn, đặc biệt là tức giận sẽ tổn hại đến thân thể, sau này đừng nên lặp lại tình trạng như vậy nữa."
Hoa Thường nằm trên giường, nhẹ giọng nói: "Làm phiền Vương đại nhân rồi, bổn cung đã ghi nhớ. Trước kia bổn cung không biết, cho nên mới lơ là chuyện điều dưỡng, sau này nhất định sẽ cẩn thận, còn phải nhờ đại nhân giúp đỡ thêm."
Vương Thái y cung kính đáp lễ: "Nhất định lão thần sẽ dùng toàn lực mà ứng phó."
Vương Thái y là Viện chính Thái Y viện, thế nhưng trước mặt vị Quý phi nương nương này, ông cũng không dám làm cao. Nên nhớ rằng, vị Quý phi nương nương này bây giờ đang mang thai, dùng đầu ngón chân suy nghĩ thì cũng biết Hoàng đế xem trọng cái thai này đến mức nào.
Hoàng đế phất tay cho người lui xuống sắc thuốc, còn mình thì ngồi bên cạnh giường, cầm tay Hoa Thường, trong mắt hắn có kích động, có hưng phấn, cũng có cả trách móc: "Nàng phải điều dưỡng cẩn thận biết không? Chuyện của tiểu Tứ nàng đừng nhọc lòng nữa, cứ giao cho trẫm, nàng yên tâm đi."
Hoa Thường nở nụ cười, ôn nhu nói: "Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng."
Giờ đây Hoa Thường không còn cảm thấy lo lắng nữa. Hôm nay thấy Hoàng đế thật tâm đối đãi với nàng như vậy, trong lòng nàng vốn đã buông xuống một nửa, thêm vào đó hiện giờ nàng lại còn đang có thai, cho nên càng không có gì khiến nàng phải lo âu sợ hãi. Dù Hoàng đế có tổn thương ai đi nữa thì hắn cũng sẽ không tổn thương nàng.
Giờ khắc này Hoa Thường không hề hay biết, có một cơn lốc đang tích tụ từ từ lớn lên.
---
Các cô nương tham dự tuyển tú đều phải rời đi vào buổi chiều, trong đó có một nữ hài tên Phùng Viện Viện đang cực kỳ lo lắng. Nàng mặc một thân cung trang màu hồng phấn, trang sức trên người vô cùng rẻ tiền bình thường, có thể thấy gia thế của nàng thấp kém. Hôm nay nàng bị ban hoa, phải về nhà tự tìm hôn sự.
Bởi vì tuyển tú đã kết thúc nên mama quản giáo cũng thả lỏng hơn nhiều. Phùng Viện Viện thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị xong, len lén từ trong phòng chạy ra ngoài, thẳng đến nơi các Hoàng tử cư trú ở Trùng Hoa cung.
Nàng vừa nhát gan lại vừa sợ hãi, vì muốn tránh thái giám và cung nữ dọc theo đường đi, nên y phục trên người nàng đều bị đá ở núi giả làm rách loang lổ, nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc. Đúng vậy, nàng không thể bỏ cuộc, không thể về nhà như thế được.
Nàng mang theo sứ mệnh, mang theo lời thề với mẫu thân, cũng chính là mang theo hi vọng và khẩn cầu của mẫu tộc mà đến đây!
Nhưng nàng vẫn chưa gặp được Ngũ Hoàng tử hay Tứ Hoàng tử. Quy củ trong cung sâm nghiêm, nàng không phải là quý nữ, không được cung phi triệu kiến thì cũng đành thôi, nhưng mà ngay cả quyền lực cũng không có thì sao nàng có cơ hội gặp các Hoàng tử đây?
Thế nhưng, có lẽ là trời cao đã định sẵn từ lâu.
Ngũ Hoàng tử và Tứ Hoàng tử cùng nhau đi tới.
"Tứ ca, tuyển tú đã kết thúc, huynh qua chỗ Quý phi mẫu phi hỏi chưa? Ta muốn nhìn một chút, rốt cuộc Tứ tẩu là ai đây?"
"Ồ, Ngũ đệ đây là muốn xem Tứ tẩu hay là muốn thấy Hoàng tử phi của mình vậy? Haha. Này, đừng có mà thẹn quá hoá giận đấy. Ta cho đệ biết, đệ dám giơ tay lên thì ta cũng dám ngã xuống đó, hahaha."
"Tứ ca.... Huynh đúng là vô cớ gây sự."
"Đệ nói ta vô cớ gây sự sao? Không đúng, là muốn nói ta không biết xấu hổ chứ gì?"
Phùng Viện Viện trốn sau hòn giả sơn, loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại, kích động đến nỗi đỏ bừng cả mặt. Tứ ca, Ngũ đệ, hơn nữa, độ tuổi này và ăn mặc phục sức có hoa văn rồng. Không sai, đúng là họ, chính là bọn họ!
---
[2] Điển cố thành ngữ Liễu ám hoa minh:
Thành ngữ này lấy từ bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường» của Võ Nguyên Hành. Thi nhân yêu nước Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan. Lục Du trở về cố hương Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang), chỉ ngồi đọc sách qua ngày.
Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa. Nhưng Lục Du ham chơi nên không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.
Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến tản bộ xa này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu: "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được mọi người yêu thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua.
Bình luận facebook