Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Hữu An vương phủ.
Nam tử trước mắt vận một thân áo bào bằng gấm màu hạnh hoàng, trên áo choàng thêu hoa văn hình lá trúc vô cùng lịch sự tao nhã, dọc theo đường viền nội bào thêu hoa mộc cận (hoa dâm bụt) màu bạc, thắt lưng bằng ngọc, bên hông còn đeo một tấm ngọc bội bằng ngọc Dương Chi khắc song hạc, chân đi ủng làm bằng da hươu trắng.
Ngoại trừ việc màu sắc bên ngoài đại biểu cho quyền thế và sự cao quý, thật ra màu hạnh hoàng rất dễ làm cho nam nhân trông thư sinh yếu đuối, thế nhưng khi mặc lên trên người nam nhân này lại vô cùng phù hợp, giống như trời sinh ra đã như vậy.
Bờ vai rộng lớn nhưng có chút gầy, vòng eo tuy nhỏ nhưng lại mạnh mẽ. Sau khi hắn nói miễn lễ thì vươn tay ra, ngón tay tinh tế thon dài, trơn nhẵn như ngọc, trên đó lại còn đeo thêm một chiếc nhẫn bạch ngọc nữa.
Quả thật, đối với bất kỳ một nữ tử nào mà nói, quan trọng nhất có lẽ chính là khuôn mặt này. Anh tuấn? Tuấn tú? Thanh tú đẹp đẽ? Dáng vẻ hiên ngang? Phiêu dật như hồng hạc? Không, không, không, tất cả những từ ấy đều không thể miêu tả về hắn.
Mi dài như liễu, ngọc thụ lâm phong. Gương mặt trơn mịn trắng nõn, tuy có phần gầy ốm, nhưng lại có đường nét góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn dật. Đôi mắt đen láy thâm thúy như đầm nước khiến người ta mê muội sa lầy. Hàng mi dài nhẹ nhàng rũ xuống như cánh bướm, mang theo một độ cong mềm mại. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ôn nhu khiến cho lòng người say đắm.
Ôn văn nhĩ nhã như vậy, nam tử một thân trí thức nhu hoà, nhưng lại toát ra một tầng ngăn cách mỏng, khiến người khác không thể nào thân cận với hắn. Đó chính là huyết mạch tôn quý trời sinh luôn bao quanh hắn.
Giống như trên đầu hắn đang đội kim quan hình rồng vậy, cao cao tại thượng, khiến người ta chỉ có thể ngưỡng mộ ngước nhìn mà thôi.
Tề Bích Quân chưa từng nghĩ tới Tứ Hoàng tử sẽ có dáng vẻ như vậy. Đột nhiên nàng nhớ tới mình đã từng phỉ nhổ chuyện Trác Văn Quân bỏ trốn theo Tư Mã Tương Như. Nếu Tư Mã Tương Như cũng có dung mạo như thế, vậy thì hành động phóng túng lớn mật của Trác Văn Quân cũng không có gì kỳ quái đúng không?
Tứ Hoàng tử nhìn Tề Bích Quân cười nói: "Nàng là Bích Quân phải không? Hôm qua bổn vương có chút say rượu nên đã vắng vẻ nàng, nàng đừng để trong lòng."
Nhìn nụ cười của Tứ Hoàng tử, đầu óc Tề Bích Quân vô cùng hỗn loạn, nàng chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy, chỉ có thể ôn nhu đáp: "Vâng, thiếp không để trong lòng."
Tứ Hoàng tử gật gật đầu, sau đó nắm tay Hứa Âm đi vào cửa.
Tề Bích Quân nhìn cảnh tượng hai người nắm tay nhau trước mắt, giống như bị hất một chậu nước lạnh vào mặt vậy, nàng thanh tỉnh ngay lập tức, Hứa Âm!
"Dùng bữa thôi." Vương gia lên tiếng, nô tài phía dưới bắt đầu lục tục dâng đồ ăn lên.
Người xưa nói "Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ", vì thế trước khi bắt đầu dùng cơm, Tứ Hoàng tử mở miệng nói: "Hiện giờ Vương phủ ít người, cho nên mọi người cùng nhau dùng cơm. Đương nhiên cũng có lúc bổn vương sẽ tự ăn một mình hoặc dùng bữa bên ngoài, chờ Vương phi vào cửa rồi thì xem ý tứ của Vương phi mà điều chỉnh."
Trong lòng Tề Bích Quân vừa khổ sở vừa chua xót. Hứa Trắc phi, còn có Vương phi chính thất, tại sao lại có nhiều người có tư cách tới gần phu quân hơn nàng vậy? Nhưng mà dù có là quả đắng thì nàng cũng phải tự mình nuốt xuống. Bây giờ rõ ràng phu quân đối xử với nàng vô cùng lạnh nhạt, bất luận ra sao, nàng phải thể hiện thật tốt, tranh thủ được sự sủng ái mới là điều quan trọng nhất.
Tứ Hoàng tử cũng không còn đặt Tề Bích Quân trong lòng nữa. Lần kinh diễm nhìn thoáng qua ở lần tuyển tú kia dường như đã là chuyện rất lâu về trước. Từ sự ái mộ mông lung ban đầu nay đã thành bình đạm, tâm tình Tứ Hoàng tử cũng không có nhiều biến động.
Hắn chỉ nhớ rõ nữ nhân này đã làm cho mẫu phi tức giận, đây mới là tội lớn nhất. Còn việc nàng ta khinh thường và nguyền rủa hắn ra sao, thì hắn cũng không để trong lòng. Bởi vì con kiến quá nhỏ bé, cho nên chẳng ai thèm tranh chấp với nó.
Hắn đường đường là Hữu An vương, chẳng lẽ lại đi tính toán chi li với một nữ nhân ham muốn hư vinh hay sao? Nàng ta không đáng để hắn hao tốn tâm sức.
Thượng Dương cung.
Ngọc Phi của Trữ Tú cung đã đến, đang nói chuyện với Hoa Thường.
Quan hệ giữa Ngọc Phi và Hoa Thường tương đối vi diệu. Một mặt, Ngọc Phi rất có hảo cảm với Hoa Thường. Mặt khác, Hoa Thường lại luôn giữ khoảng cách với Ngọc Phi, không có cách nào trở nên thân mật đúng nghĩa.
Cách Hoa Thường làm người, toàn bộ hậu cung đều rõ như ban ngày, nàng vốn rất dễ khiến cho người khác sinh lòng hảo cảm. Hơn nữa, Ngọc Phi đã từng ở Thượng Dương cung, Thất Hoàng tử cũng được sinh hạ tại Thượng Dương cung, vì vậy bây giờ cho dù Ngọc Phi đã dọn ra riêng, trở thành chủ vị một cung, cũng không rũ bỏ được mối liên quan với Thượng Dương cung.
Đối diện với Hoa Thường, Ngọc Phi vẫn vô cùng nhỏ bé, dù gì thì Hoa Thường cũng đã từng là chủ vị của nàng, lại rất quan tâm chăm sóc nàng. Cho đến bây giờ, Ngọc Phi vẫn rất cung kính với Hoa Thường, quan hệ giữa hai người vẫn rất hài hòa.
Thế nhưng Hoa Thường lại có khúc mắc với Ngọc Phi, mà khúc mắc ấy lại xuất phát từ Nghiêm Tu nghi. Lần cuối cùng khi Nghiêm Tu nghi nói chuyện với nàng, nàng ấy có nhắc đến việc Trữ Tú cung đã dành sẵn một vị trí cho Ngọc Chiêu dung, điều này khiến cho Hoa Thường không thể nào buông xuống được. Nàng biết chuyện này không liên quan đến Ngọc Phi, cũng không phải là Ngọc Phi gây ra bi kịch cho Nghiêm Tu nghi, nhưng có lẽ đây chính là chấp niệm, làm cho nàng không thể nào thân cận với Ngọc Phi được.
Ngọc Phi tiến cung đã hơn mười năm, dưới gối có một trai một gái, cũng không còn là nữ nhân ngây thơ thẳng thắn như lúc mới vừa tiến cung nữa. Có điều bởi vì cuộc sống tương đối tốt, cho nên vẫn còn lưu giữ được vài phần bản tính của mình.
"Quý phi tỷ tỷ, Thất Hoàng tử cùng tuổi với Lục Hoàng tử, nhưng mà tính tình của nó có chút lầm lì, cho nên người làm mẫu phi như muội vô cùng lo lắng. Bây giờ Tứ Hoàng tử đã xuất cung chuyển vào phủ đệ, tiểu Tứ xưa nay là người hành sự ổn trọng thỏa đáng nhất, vì thế hôm nay muội muội đành mặt dày đến nhờ tỷ tỷ giúp đỡ, để Tứ Hoàng tử dẫn tiểu Thất xuất cung du ngoạn một chuyến, nếu không thì đứa nhỏ này sẽ bị u uất mất thôi." Đối với nhi tử duy nhất này của mình, Ngọc Phi thật sự dốc hết tâm huyết, vô cùng quan tâm.
Hoa Thường ôn nhu cười nói: "Chuyện này thì có gì mà to tát đâu, huynh đệ vốn nên ở cạnh nhau nhiều hơn. Sau khi tiểu Tứ chuyển vào phủ, ta còn lo lắng hắn sẽ xa cách với các huynh đệ trong cung đây, chỉ là ta sợ làm lỡ việc học hành của Thất Hoàng tử."
Ngọc Phi thấy Hoa Thường đáp ứng, mặt đầy vui vẻ, cười nói: "Tất nhiên việc học là quan trọng, nhưng tỷ tỷ cũng biết, hài tử kia của muội làm gì có chuyện đọc sách, cả ngày nó chỉ nghĩ đến chuyện giơ đao múa kiếm. Nếu bắt nó học văn chương thì chẳng khác gì lấy mạng của nó. Hoàng thượng nói bao nhiêu lần cũng không vào, đứa nhỏ kia chính là không có thiên phú về phương diện này."
Hoa Thường cười nói: "Giống với ngoại công của nó, cũng là chuyện tốt."
Phụ thân của Ngọc Phi - Mã Uân đã trải qua mười mấy năm tôi luyện, trở thành Đại Tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Đại Lương, trấn thủ ở Tây Bắc hơn mười năm, trải qua mười chín trận đánh lớn nhỏ với Hồ Nhung và Bắc Mông, chưa một lần thất bại.
Đương nhiên, đến giờ vẫn chưa xảy ra chiến tranh với quy mô lớn, đa phần những trận đánh kia đều là xung đột ở biên cảnh, mà loại xung đột này thì không làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa Đại Lương và Hồ Nhung.
Thậm chí dân chúng còn bị bịt tai, không hề hay biết chiến sự ở Tây Bắc vẫn liên tiếp không ngừng. Bọn họ an nhàn sinh sống ở Trung Nguyên, vẫn tưởng rằng thiên hạ thái bình.
Trên mặt Ngọc Phi lộ ra vài phần lo lắng, mở miệng nói: "Thật ra muội vẫn hi vọng tiểu Thất có thể văn hay chữ tốt. Làm mẫu thân, có ai muốn tương lai nhi tử mình liều mạng trên chiến trường đâu? Huống chi, với xuất thân như vậy thì văn nhã mới tốt."
Nhìn vẻ ưu sầu trên mặt của Ngọc Phi, Hoa Thường nhẹ giọng an ủi: "Thất Hoàng tử là dòng dõi hoàng gia, sao lại ở trên chiến trường được? Muội nhọc lòng vô ích rồi."
Ngọc Phi miễn cưỡng cười cười, mở miệng nói: "Trưởng bối nhà muội đều theo quân sự, phần lớn là ở biên cương. Tuy vinh quang ngút trời, giáo vàng ngựa sắt, nhưng cũng thường gặp cảnh lụa trắng bay bay, khóc khàn cổ họng. Đầu năm nay, thúc tổ phụ của muội đã qua đời trong quân doanh. Gần đây dường như phụ thân muội lại bị điều động, nghe nói biên giới phía Bắc có chiến sự."
Nghe vậy, Hoa Thường cũng lộ vẻ lo lắng, những năm gần đây đánh giặc đều là liều mạng, từng người từng người một hi sinh. Huống chi, Mã Uân là Đại Tướng quân trấn thủ Tây Bắc hơn mười năm, nếu điều động ông ấy, tất nhiên không phải là chuyện nhỏ.
Hoa Thường hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Tuy Đại Lương ta và Hồ Nhung xung đột không ngừng, nhưng mà hiện tại Hồ Nhung không vùng lên được. Chiến sự phía Bắc kia, chẳng lẽ là nói đến Bắc Mông sao?"
Hoa Thường không phải là nữ nhân không hiểu triều chính quân sự, chỉ là nàng chưa bao giờ phát biểu ý kiến mà thôi. Ở bên cạnh Hoàng đế nhiều năm như vậy, nàng vẫn có thể nghe được một ít tin tức.
Bởi vì sách lược liên hôn với Hồ Nhung, cho nên mâu thuẫn giữa hai tộc đã giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, những chiến sự quy mô nhỏ vẫn không ngừng tiếp diễn, vì thế Hồ Nhung không thể nghỉ ngơi lấy sức, hồi phục lại nhân lực được. Vì lẽ đó nên mười năm trôi qua, tuy Kham Bố Vương đã ngồi vững vị trí, quyền uy ngày càng được củng cố, thế nhưng dù sao quốc lực Hồ Nhung vẫn không đủ, cho nên Hồ Nhung muốn triển khai chiến tranh quy mô lớn, chính là chưa đủ khả năng để hành động.
Còn Bắc Mông thì lại khác. Bọn họ là một dân tộc du mục cường hãn, nhiều năm qua chưa từng bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, vì thế từ lâu bọn họ đã dưỡng tinh súc duệ [1], luôn luôn như hổ rình mồi với Đại Lương phồn hoa trù phú, cứ mãi cướp bóc, đào tẩu, rồi lại cướp bóc, đào tẩu.
[1]: Dưỡng tinh súc duệ (養精蓄銳): bảo tồn và nuôi dưỡng tinh thần, mài giũa sức mạnh để thúc đẩy lớn hơn.
Ngọc Phi thở dài. Nàng vốn xuất thân từ tướng môn, cho nên nàng có vốn hiểu biết nhất định về việc quân sự, mở miệng nói: "Muội nghe nói mùa đông này Bắc Mông có nhiều động thái, nên có khả năng là phụ thân đã đi về phía Bắc. Người Bắc Mông bưu hãn, những cuộc chiến tranh trong quá khứ, chúng ta chưa từng giành được phần thắng, trong lòng muội khó chịu, vô cùng lo lắng."
"Mà Thất Hoàng tử lại vô tâm vô phế, mỗi ngày đều múa đao múa kiếm, ngoài miệng luôn nói muốn giống như ngoại công được ra trận giết địch, đuổi quân ngoại xâm, bảo vệ non sông, bảo vệ Đại Lương! Muội nghe xong vừa tự hào vừa chua xót, còn mang theo vài phần lo lắng và sợ hãi nữa."
Hoa Thường vỗ vỗ lên mu bàn tay Ngọc Phi, an ủi nói: "Thất Hoàng tử vẫn còn nhỏ, chờ nó trưởng thành, nói không chừng biên cảnh đã an bình rồi. Huống chi, nó là Hoàng tử, sớm muộn gì cũng phải sải cánh bay đi, tự lập cuộc sống. Nếu như Thất Hoàng tử thật sự có năng lực chỉ huy trên chiến trường, thì chính là vô cùng uy mãnh đấy."
Ngọc Phi cười cười, thở dài nói: "Ôi, xin nhận lời cát ngôn của Quý phi tỷ tỷ."
Bởi vì Hoa Thường đang mang thai nên không ngồi lâu được, liền thay đổi tư thế, sau đó cười nói: "Thất Hoàng tử như vậy đã rất tốt rồi, muội nhìn tiểu Bát mà xem, chỉ làm cho ta lo lắng không thôi, không ngày nào mà không gây rắc rối, văn chương lại luôn chểnh mảng, bắn tên cũng bắn không chuẩn, thật đúng là ứng với câu nói của người xưa, văn không thành thì võ cũng không xong. Có điều, ta cũng không yêu cầu hài tử phải quá xuất sắc, chỉ cần bọn trẻ vui vẻ là được."
Ngọc Phi đồng ý gật đầu nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng, muội cũng không mong gì hơn, chỉ hi vọng Thất Hoàng tử có thể bình an vui vẻ cả đời mà thôi."
Mấy hài tử xếp thứ sáu, bảy, tám, chín thì tuổi tương đối gần nhau, chỉ hơn kém nhau một, hai hoặc ba tuổi, còn những ca ca phía trên đều đã lớn, nên thường không chơi với nhau. Lục Hoàng tử và Bát Hoàng tử đều nuôi dưới gối Hoa Thường, tất nhiên là bằng hữu cùng nhau vui đùa. Thế nhưng Thất Hoàng tử và Cửu Hoàng tử thì lại khá rụt rè nhút nhát, thậm chí còn có lúc lâm vào cảnh không có huynh đệ nào nguyện ý chơi với chúng.
Vì vậy Ngọc Phi mới đến đây lải nhải nhiều như vậy, chính là muốn nhi tử mình có thể hòa nhập với các huynh đệ. Nhi tử của nàng không phải là Thái tử, sao lại xa cách đứng ngoài nhân thế như vậy?
Hoa Thường là nơi để kết nối tình cảm tốt nhất. Đầu tiên, dưới gối nàng có ba Hoàng tử là Lục Hoàng tử, Bát Hoàng tử và Thất Hoàng tử đều gần tuổi nhau, có thể chơi cùng nhau. Mà Tứ Hoàng tử lại là cầu nối giữa nhóm các tiểu Hoàng tử và nhóm các Hoàng tử đã trưởng thành. Trừ Thái tử ra, không có ai là không thích hắn.
Cùng chơi với một nhóm người như vậy, chắc chắn chẳng có gì xấu.
Beta: Tiên Thái Phi.
Hữu An vương phủ.
Nam tử trước mắt vận một thân áo bào bằng gấm màu hạnh hoàng, trên áo choàng thêu hoa văn hình lá trúc vô cùng lịch sự tao nhã, dọc theo đường viền nội bào thêu hoa mộc cận (hoa dâm bụt) màu bạc, thắt lưng bằng ngọc, bên hông còn đeo một tấm ngọc bội bằng ngọc Dương Chi khắc song hạc, chân đi ủng làm bằng da hươu trắng.
Ngoại trừ việc màu sắc bên ngoài đại biểu cho quyền thế và sự cao quý, thật ra màu hạnh hoàng rất dễ làm cho nam nhân trông thư sinh yếu đuối, thế nhưng khi mặc lên trên người nam nhân này lại vô cùng phù hợp, giống như trời sinh ra đã như vậy.
Bờ vai rộng lớn nhưng có chút gầy, vòng eo tuy nhỏ nhưng lại mạnh mẽ. Sau khi hắn nói miễn lễ thì vươn tay ra, ngón tay tinh tế thon dài, trơn nhẵn như ngọc, trên đó lại còn đeo thêm một chiếc nhẫn bạch ngọc nữa.
Quả thật, đối với bất kỳ một nữ tử nào mà nói, quan trọng nhất có lẽ chính là khuôn mặt này. Anh tuấn? Tuấn tú? Thanh tú đẹp đẽ? Dáng vẻ hiên ngang? Phiêu dật như hồng hạc? Không, không, không, tất cả những từ ấy đều không thể miêu tả về hắn.
Mi dài như liễu, ngọc thụ lâm phong. Gương mặt trơn mịn trắng nõn, tuy có phần gầy ốm, nhưng lại có đường nét góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn dật. Đôi mắt đen láy thâm thúy như đầm nước khiến người ta mê muội sa lầy. Hàng mi dài nhẹ nhàng rũ xuống như cánh bướm, mang theo một độ cong mềm mại. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ôn nhu khiến cho lòng người say đắm.
Ôn văn nhĩ nhã như vậy, nam tử một thân trí thức nhu hoà, nhưng lại toát ra một tầng ngăn cách mỏng, khiến người khác không thể nào thân cận với hắn. Đó chính là huyết mạch tôn quý trời sinh luôn bao quanh hắn.
Giống như trên đầu hắn đang đội kim quan hình rồng vậy, cao cao tại thượng, khiến người ta chỉ có thể ngưỡng mộ ngước nhìn mà thôi.
Tề Bích Quân chưa từng nghĩ tới Tứ Hoàng tử sẽ có dáng vẻ như vậy. Đột nhiên nàng nhớ tới mình đã từng phỉ nhổ chuyện Trác Văn Quân bỏ trốn theo Tư Mã Tương Như. Nếu Tư Mã Tương Như cũng có dung mạo như thế, vậy thì hành động phóng túng lớn mật của Trác Văn Quân cũng không có gì kỳ quái đúng không?
Tứ Hoàng tử nhìn Tề Bích Quân cười nói: "Nàng là Bích Quân phải không? Hôm qua bổn vương có chút say rượu nên đã vắng vẻ nàng, nàng đừng để trong lòng."
Nhìn nụ cười của Tứ Hoàng tử, đầu óc Tề Bích Quân vô cùng hỗn loạn, nàng chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy, chỉ có thể ôn nhu đáp: "Vâng, thiếp không để trong lòng."
Tứ Hoàng tử gật gật đầu, sau đó nắm tay Hứa Âm đi vào cửa.
Tề Bích Quân nhìn cảnh tượng hai người nắm tay nhau trước mắt, giống như bị hất một chậu nước lạnh vào mặt vậy, nàng thanh tỉnh ngay lập tức, Hứa Âm!
"Dùng bữa thôi." Vương gia lên tiếng, nô tài phía dưới bắt đầu lục tục dâng đồ ăn lên.
Người xưa nói "Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ", vì thế trước khi bắt đầu dùng cơm, Tứ Hoàng tử mở miệng nói: "Hiện giờ Vương phủ ít người, cho nên mọi người cùng nhau dùng cơm. Đương nhiên cũng có lúc bổn vương sẽ tự ăn một mình hoặc dùng bữa bên ngoài, chờ Vương phi vào cửa rồi thì xem ý tứ của Vương phi mà điều chỉnh."
Trong lòng Tề Bích Quân vừa khổ sở vừa chua xót. Hứa Trắc phi, còn có Vương phi chính thất, tại sao lại có nhiều người có tư cách tới gần phu quân hơn nàng vậy? Nhưng mà dù có là quả đắng thì nàng cũng phải tự mình nuốt xuống. Bây giờ rõ ràng phu quân đối xử với nàng vô cùng lạnh nhạt, bất luận ra sao, nàng phải thể hiện thật tốt, tranh thủ được sự sủng ái mới là điều quan trọng nhất.
Tứ Hoàng tử cũng không còn đặt Tề Bích Quân trong lòng nữa. Lần kinh diễm nhìn thoáng qua ở lần tuyển tú kia dường như đã là chuyện rất lâu về trước. Từ sự ái mộ mông lung ban đầu nay đã thành bình đạm, tâm tình Tứ Hoàng tử cũng không có nhiều biến động.
Hắn chỉ nhớ rõ nữ nhân này đã làm cho mẫu phi tức giận, đây mới là tội lớn nhất. Còn việc nàng ta khinh thường và nguyền rủa hắn ra sao, thì hắn cũng không để trong lòng. Bởi vì con kiến quá nhỏ bé, cho nên chẳng ai thèm tranh chấp với nó.
Hắn đường đường là Hữu An vương, chẳng lẽ lại đi tính toán chi li với một nữ nhân ham muốn hư vinh hay sao? Nàng ta không đáng để hắn hao tốn tâm sức.
Thượng Dương cung.
Ngọc Phi của Trữ Tú cung đã đến, đang nói chuyện với Hoa Thường.
Quan hệ giữa Ngọc Phi và Hoa Thường tương đối vi diệu. Một mặt, Ngọc Phi rất có hảo cảm với Hoa Thường. Mặt khác, Hoa Thường lại luôn giữ khoảng cách với Ngọc Phi, không có cách nào trở nên thân mật đúng nghĩa.
Cách Hoa Thường làm người, toàn bộ hậu cung đều rõ như ban ngày, nàng vốn rất dễ khiến cho người khác sinh lòng hảo cảm. Hơn nữa, Ngọc Phi đã từng ở Thượng Dương cung, Thất Hoàng tử cũng được sinh hạ tại Thượng Dương cung, vì vậy bây giờ cho dù Ngọc Phi đã dọn ra riêng, trở thành chủ vị một cung, cũng không rũ bỏ được mối liên quan với Thượng Dương cung.
Đối diện với Hoa Thường, Ngọc Phi vẫn vô cùng nhỏ bé, dù gì thì Hoa Thường cũng đã từng là chủ vị của nàng, lại rất quan tâm chăm sóc nàng. Cho đến bây giờ, Ngọc Phi vẫn rất cung kính với Hoa Thường, quan hệ giữa hai người vẫn rất hài hòa.
Thế nhưng Hoa Thường lại có khúc mắc với Ngọc Phi, mà khúc mắc ấy lại xuất phát từ Nghiêm Tu nghi. Lần cuối cùng khi Nghiêm Tu nghi nói chuyện với nàng, nàng ấy có nhắc đến việc Trữ Tú cung đã dành sẵn một vị trí cho Ngọc Chiêu dung, điều này khiến cho Hoa Thường không thể nào buông xuống được. Nàng biết chuyện này không liên quan đến Ngọc Phi, cũng không phải là Ngọc Phi gây ra bi kịch cho Nghiêm Tu nghi, nhưng có lẽ đây chính là chấp niệm, làm cho nàng không thể nào thân cận với Ngọc Phi được.
Ngọc Phi tiến cung đã hơn mười năm, dưới gối có một trai một gái, cũng không còn là nữ nhân ngây thơ thẳng thắn như lúc mới vừa tiến cung nữa. Có điều bởi vì cuộc sống tương đối tốt, cho nên vẫn còn lưu giữ được vài phần bản tính của mình.
"Quý phi tỷ tỷ, Thất Hoàng tử cùng tuổi với Lục Hoàng tử, nhưng mà tính tình của nó có chút lầm lì, cho nên người làm mẫu phi như muội vô cùng lo lắng. Bây giờ Tứ Hoàng tử đã xuất cung chuyển vào phủ đệ, tiểu Tứ xưa nay là người hành sự ổn trọng thỏa đáng nhất, vì thế hôm nay muội muội đành mặt dày đến nhờ tỷ tỷ giúp đỡ, để Tứ Hoàng tử dẫn tiểu Thất xuất cung du ngoạn một chuyến, nếu không thì đứa nhỏ này sẽ bị u uất mất thôi." Đối với nhi tử duy nhất này của mình, Ngọc Phi thật sự dốc hết tâm huyết, vô cùng quan tâm.
Hoa Thường ôn nhu cười nói: "Chuyện này thì có gì mà to tát đâu, huynh đệ vốn nên ở cạnh nhau nhiều hơn. Sau khi tiểu Tứ chuyển vào phủ, ta còn lo lắng hắn sẽ xa cách với các huynh đệ trong cung đây, chỉ là ta sợ làm lỡ việc học hành của Thất Hoàng tử."
Ngọc Phi thấy Hoa Thường đáp ứng, mặt đầy vui vẻ, cười nói: "Tất nhiên việc học là quan trọng, nhưng tỷ tỷ cũng biết, hài tử kia của muội làm gì có chuyện đọc sách, cả ngày nó chỉ nghĩ đến chuyện giơ đao múa kiếm. Nếu bắt nó học văn chương thì chẳng khác gì lấy mạng của nó. Hoàng thượng nói bao nhiêu lần cũng không vào, đứa nhỏ kia chính là không có thiên phú về phương diện này."
Hoa Thường cười nói: "Giống với ngoại công của nó, cũng là chuyện tốt."
Phụ thân của Ngọc Phi - Mã Uân đã trải qua mười mấy năm tôi luyện, trở thành Đại Tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Đại Lương, trấn thủ ở Tây Bắc hơn mười năm, trải qua mười chín trận đánh lớn nhỏ với Hồ Nhung và Bắc Mông, chưa một lần thất bại.
Đương nhiên, đến giờ vẫn chưa xảy ra chiến tranh với quy mô lớn, đa phần những trận đánh kia đều là xung đột ở biên cảnh, mà loại xung đột này thì không làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa Đại Lương và Hồ Nhung.
Thậm chí dân chúng còn bị bịt tai, không hề hay biết chiến sự ở Tây Bắc vẫn liên tiếp không ngừng. Bọn họ an nhàn sinh sống ở Trung Nguyên, vẫn tưởng rằng thiên hạ thái bình.
Trên mặt Ngọc Phi lộ ra vài phần lo lắng, mở miệng nói: "Thật ra muội vẫn hi vọng tiểu Thất có thể văn hay chữ tốt. Làm mẫu thân, có ai muốn tương lai nhi tử mình liều mạng trên chiến trường đâu? Huống chi, với xuất thân như vậy thì văn nhã mới tốt."
Nhìn vẻ ưu sầu trên mặt của Ngọc Phi, Hoa Thường nhẹ giọng an ủi: "Thất Hoàng tử là dòng dõi hoàng gia, sao lại ở trên chiến trường được? Muội nhọc lòng vô ích rồi."
Ngọc Phi miễn cưỡng cười cười, mở miệng nói: "Trưởng bối nhà muội đều theo quân sự, phần lớn là ở biên cương. Tuy vinh quang ngút trời, giáo vàng ngựa sắt, nhưng cũng thường gặp cảnh lụa trắng bay bay, khóc khàn cổ họng. Đầu năm nay, thúc tổ phụ của muội đã qua đời trong quân doanh. Gần đây dường như phụ thân muội lại bị điều động, nghe nói biên giới phía Bắc có chiến sự."
Nghe vậy, Hoa Thường cũng lộ vẻ lo lắng, những năm gần đây đánh giặc đều là liều mạng, từng người từng người một hi sinh. Huống chi, Mã Uân là Đại Tướng quân trấn thủ Tây Bắc hơn mười năm, nếu điều động ông ấy, tất nhiên không phải là chuyện nhỏ.
Hoa Thường hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Tuy Đại Lương ta và Hồ Nhung xung đột không ngừng, nhưng mà hiện tại Hồ Nhung không vùng lên được. Chiến sự phía Bắc kia, chẳng lẽ là nói đến Bắc Mông sao?"
Hoa Thường không phải là nữ nhân không hiểu triều chính quân sự, chỉ là nàng chưa bao giờ phát biểu ý kiến mà thôi. Ở bên cạnh Hoàng đế nhiều năm như vậy, nàng vẫn có thể nghe được một ít tin tức.
Bởi vì sách lược liên hôn với Hồ Nhung, cho nên mâu thuẫn giữa hai tộc đã giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, những chiến sự quy mô nhỏ vẫn không ngừng tiếp diễn, vì thế Hồ Nhung không thể nghỉ ngơi lấy sức, hồi phục lại nhân lực được. Vì lẽ đó nên mười năm trôi qua, tuy Kham Bố Vương đã ngồi vững vị trí, quyền uy ngày càng được củng cố, thế nhưng dù sao quốc lực Hồ Nhung vẫn không đủ, cho nên Hồ Nhung muốn triển khai chiến tranh quy mô lớn, chính là chưa đủ khả năng để hành động.
Còn Bắc Mông thì lại khác. Bọn họ là một dân tộc du mục cường hãn, nhiều năm qua chưa từng bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, vì thế từ lâu bọn họ đã dưỡng tinh súc duệ [1], luôn luôn như hổ rình mồi với Đại Lương phồn hoa trù phú, cứ mãi cướp bóc, đào tẩu, rồi lại cướp bóc, đào tẩu.
[1]: Dưỡng tinh súc duệ (養精蓄銳): bảo tồn và nuôi dưỡng tinh thần, mài giũa sức mạnh để thúc đẩy lớn hơn.
Ngọc Phi thở dài. Nàng vốn xuất thân từ tướng môn, cho nên nàng có vốn hiểu biết nhất định về việc quân sự, mở miệng nói: "Muội nghe nói mùa đông này Bắc Mông có nhiều động thái, nên có khả năng là phụ thân đã đi về phía Bắc. Người Bắc Mông bưu hãn, những cuộc chiến tranh trong quá khứ, chúng ta chưa từng giành được phần thắng, trong lòng muội khó chịu, vô cùng lo lắng."
"Mà Thất Hoàng tử lại vô tâm vô phế, mỗi ngày đều múa đao múa kiếm, ngoài miệng luôn nói muốn giống như ngoại công được ra trận giết địch, đuổi quân ngoại xâm, bảo vệ non sông, bảo vệ Đại Lương! Muội nghe xong vừa tự hào vừa chua xót, còn mang theo vài phần lo lắng và sợ hãi nữa."
Hoa Thường vỗ vỗ lên mu bàn tay Ngọc Phi, an ủi nói: "Thất Hoàng tử vẫn còn nhỏ, chờ nó trưởng thành, nói không chừng biên cảnh đã an bình rồi. Huống chi, nó là Hoàng tử, sớm muộn gì cũng phải sải cánh bay đi, tự lập cuộc sống. Nếu như Thất Hoàng tử thật sự có năng lực chỉ huy trên chiến trường, thì chính là vô cùng uy mãnh đấy."
Ngọc Phi cười cười, thở dài nói: "Ôi, xin nhận lời cát ngôn của Quý phi tỷ tỷ."
Bởi vì Hoa Thường đang mang thai nên không ngồi lâu được, liền thay đổi tư thế, sau đó cười nói: "Thất Hoàng tử như vậy đã rất tốt rồi, muội nhìn tiểu Bát mà xem, chỉ làm cho ta lo lắng không thôi, không ngày nào mà không gây rắc rối, văn chương lại luôn chểnh mảng, bắn tên cũng bắn không chuẩn, thật đúng là ứng với câu nói của người xưa, văn không thành thì võ cũng không xong. Có điều, ta cũng không yêu cầu hài tử phải quá xuất sắc, chỉ cần bọn trẻ vui vẻ là được."
Ngọc Phi đồng ý gật đầu nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng, muội cũng không mong gì hơn, chỉ hi vọng Thất Hoàng tử có thể bình an vui vẻ cả đời mà thôi."
Mấy hài tử xếp thứ sáu, bảy, tám, chín thì tuổi tương đối gần nhau, chỉ hơn kém nhau một, hai hoặc ba tuổi, còn những ca ca phía trên đều đã lớn, nên thường không chơi với nhau. Lục Hoàng tử và Bát Hoàng tử đều nuôi dưới gối Hoa Thường, tất nhiên là bằng hữu cùng nhau vui đùa. Thế nhưng Thất Hoàng tử và Cửu Hoàng tử thì lại khá rụt rè nhút nhát, thậm chí còn có lúc lâm vào cảnh không có huynh đệ nào nguyện ý chơi với chúng.
Vì vậy Ngọc Phi mới đến đây lải nhải nhiều như vậy, chính là muốn nhi tử mình có thể hòa nhập với các huynh đệ. Nhi tử của nàng không phải là Thái tử, sao lại xa cách đứng ngoài nhân thế như vậy?
Hoa Thường là nơi để kết nối tình cảm tốt nhất. Đầu tiên, dưới gối nàng có ba Hoàng tử là Lục Hoàng tử, Bát Hoàng tử và Thất Hoàng tử đều gần tuổi nhau, có thể chơi cùng nhau. Mà Tứ Hoàng tử lại là cầu nối giữa nhóm các tiểu Hoàng tử và nhóm các Hoàng tử đã trưởng thành. Trừ Thái tử ra, không có ai là không thích hắn.
Cùng chơi với một nhóm người như vậy, chắc chắn chẳng có gì xấu.
Bình luận facebook