Ti Mệnh thấy ta ở chỗ Tinh Ly lâu ngày nên hơi chướng mắt, khi nghe Thanh Tư đề cập đến chuyện đưa ta đến phủ chàng ở ngài ấy lập tức đứng bật dậy, giơ hai tay đồng ý.
“Không cần.” Ta trừng mắt nhìn Ti Mệnh, có nói gì ta cũng không đồng ý.
“Ta cũng cảm thấy không ổn.” Tinh Ly cũng mở lời nói.
Ta nhìn sang Ti Mệnh dương dương tự đắc, quay sang hừ nhẹ một tiếng khiêu khích.
Kết quả ngài ấy kéo Tinh ly đến một góc thì thầm to nhỏ vào tai Tinh Ly.
Ta có dự cảm không lành, khi hai người quay lại thì Tinh Ly cũng nói đồng ý.
Ta nhìn Ti Mệnh chằm chằm, thốt ra bốn chữ: “Được! Ngài được lắm!”
Khóe miệng ngài ấy nhếch lên, y hệt dáng vẻ tiểu nhân đắc ý.
Vậy là ta và Thanh Tư cùng đi về phủ của chàng ấy.
Trước khi rời khỏi phủ của Tinh Ly, ta đi đến bên cạnh Ti Mệnh dùng thuật truyền âm nói: Ta không bao giờ chấp nhận ngài trở thành mẫu thân của ta.
Ngài ấy cũng đáp lại: Vậy còn phải xem vào may mắn của ngươi.
Ta tức giận nghiến răng.
Trước khi đi, ta nắm lấy tay Tinh Ly khuyên bảo hết nước hết cái và nói bóng nói gió ám chỉ rằng bên cạnh ngài ấy đang có một tên tiểu nhân bỉ ổi.
Nhìn thấy mặt Tinh Ly ngơ ngác nhưng vẫn gật đầu, ta có cảm giác ngài ấy không hiểu gì cả.
“Anh Anh!”
“Dạ.”
“Đêm nay ngủ cùng ta đi.”
“Hả…?” Ta đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình nên không hề nghe rõ, đến khi kịp hiểu ra ta vội lắc đầu: “Không cần đâu, căn phòng thần từng ngủ trước đây rất tốt.”
“Căn phòng đó hỏng rồi.”
“Không phải nó vẫn đang rất tốt sao?” Ta quay người chỉ vào căn phòng đó rồi ngước lên nhìn Thanh Tư.
“Ầm.” Ta vừa dứt câu thì sau lưng truyền đến âm thanh đổ vỡ, ta quay lại nhìn căn phòng kia…nó nổ tung rồi.
Đúng vậy, nó nổ tung rồi.
Ta hoảng sợ nhìn phía sau, quay lại nhìn Thanh Tư rồi lại quay ra nhìn đống gạch vụn ở phía sau, sau đó ngơ ngác nhìn Thanh Tư.
“Đây là…?”
“Nàng nhìn đi.”
“…” Ai cũng có thể nhìn ra đây là do Thanh Tư cố ý gây ra.
“Không có.” Thanh Tư lắc đầu: “Ta ghét nhất là những chuyện phiền phức.”
“…” Ta không nhịn được bật cười. “Còn phòng trống không?”
“Không còn.”
“Vậy ta ngủ với Khê Nhi vậy.”
“Được…” Khê Nhi đang đi theo sau đang định gật đầu liền bị Thanh Tư cắt ngang.
“Không phải dạo này Khê Nhi đang bị bệnh sao?”
“Hả?...Dạ dạ. Đúng rồi, dạo gần đây nô tỳ đang bị bệnh…khụ khụ khụ.” Khê Nhi đưa tay lên che miệng ho khan vài tiếng.
“Ta biết rồi.” Ta thở dài, cuối cùng cũng đồng ý ngủ phòng chàng.