Ta đi đến biệt viện của Lâm Lạc Lạc.
Im lặng không tiếng động.
Ta đổ máu đựng trong chiếc bình sứ xuống đất, một lúc sau một kết giới hiện ra trước mặt ta. Ta phá bỏ kết giới bước vào trong.
Ta dùng chiếc gương truyền âm để gọi muội ấy qua đây.
Sau đó đẩy cánh cửa trước mặt bước vào trong.
Lâm Lạc Lạc ngồi cạnh chiếc bàn trong phòng vốn đang cười nhưng thấy ta lập tức thu lại ý cười, hỏi ta: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta đến đây thăm ngươi”. Ta đi đến ngồi đối diện với nàng ta: “Tại sao ngươi lại làm như vậy?”
“Bởi vì ta yêu đế quân.” Nàng ta thản nhiên nói.
“Đế quân lấy linh khí của mình giúp ta tu luyện thành tiên, chẳng lẽ đế quân không có chút tình ý gì với ta sao, không phải là yêu ta sao?”
Lâm Lạc Lạc đột nhiên vịn vào bàn đứng dậy, cười điên cuồng.
Ta ngồi nhìn nàng ta chỉ cảm thấy như đang xem một trò cười.
“Còn ngươi nữa Liên Y, ngươi chẳng qua chỉ là trải qua một chút đau khổ ở trần gian lại khiến đế quân xem trọng ngươi, nhưng ngươi có thể trải qua những việc đó không phải nên cảm ơn ta sao? Đây là ân huệ ta cho ngươi.”
Ta mở lời hỏi một vấn đề khác: “Vậy còn Vô Ly?”
“Hắn ta tự nguyện giúp đỡ ta.”
“Ngươi không yêu hắn?”
“Tại sao ta phải yêu hắn?”
Ta khẽ cười: “Hai người các ngươi thật xứng đôi.”
“Ngươi có ý gì?”
“Nghĩa trên mặt chữ.” Ta nhấp một ngụm trà: “Ngươi có biết ta vào đây bằng cách nào không?”
“Ngươi cầu xin Vô Ly vào đây.” Nàng ta không quan tâm đi tới chỗ ta dựa vào bàn, vươn tay ra nâng cằm ta lên: “Thật là khó xử cho ngươi rồi Liên Y.”
“Không khó xử.”
Ta nghiêng nghiêng cổ để lộ vết cắn của Vô Ly hồi nãy, nhìn biểu cảm của Lâm Lạc Lạc thay đổi đáng kể, ta bật cười: “Chỉ là hơi mệt chút thôi.’
“Ngươi!” Nàng ta nắm lấy cổ áo ta, kéo ta lên rồi hét lớn: “Vô Ly với ngươi…?”
“Nhẹ tay chút, ta vừa hoạt động mạnh đang mệt muốn chết ngươi đừng làm ta đau.”
“Ngươi…ngươi quyến rũ Vô Ly!”
“Lạc Lạc, ngươi cũng đâu yêu Vô Ly sao ngươi phải tức giận như vậy để làm gì?”
“Ta!” Nàng ta dừng lại một lúc, chuyển giọng nói: “Liên Y à, ngươi sẽ không dùng chuyện này để chọc tức ta chứ?”
“Xem ra ngươi vẫn rất ngu ngốc.” Ta nắm lấy cánh tay đang nắm chặt cổ áo của nàng ta. “Không biết do Vô Ly bảo vệ ngươi quá tốt hay do đầu óc ngươi ngu dốt. Ngươi không biết người trần trở thành tiên được là do đâu sao?”
“Tại sao ta phải biết điều này?”
“Bởi vì…việc ta sắp làm tiếp theo đây là một trong những cách để người phàm có thể trở thành tiên.”
“Là cái gì?”
“Thí tiên.” Ta thì thầm.
“Ngươi!”
Một tay ta che miệng nàng ta lại, nhìn nàng ta cười: “Ồn ào quá.” Tay còn lại ta lấy một con dao dí vào ngực nàng ta.
Nàng ta trợn mắt bắt đầu vùng vẫy, nhưng tiếc rằng sức của nàng ta không đấu lại ta.
“Ngươi có biết đây là dao gì không?” Ta cười nói: “Đây là dao của Ti Mệnh, dùng để trừng trị những kẻ tội ác tày trời, đã lâu không dùng tới. Nghe nói nó không phải là một vũ khí tầm thường vì những thần tiên bị đâm bởi nó sẽ vĩnh viễn phải luân hồi ở trần gian, trải qua vô vàn kiếp khổ. Ta cũng vô tình biết trong một lần nói chuyện, để ngươi nếm thử xem.”
Sau đó đâm thẳng một dao vào tim nàng ta, lấy đi nội đan của nàng ta.
Nàng ta nhìn ta với vẻ mặt đau khổ, ánh mắt hung ác, miệng dường như đang mắng ta: “Tiện…”
Ta lại tiếp tục xuống tay, cổ nàng ta đã bị ta cắt một vết, vết thương không ngừng chảy máu, không thể nói thêm gì nữa.
Rốt cuộc cũng không còn động đậy nữa.
Làm xong tất cả ta ngã gục xuống đất, ngước nhìn Khê Nhi đang đứng trước cửa, mỉm cười.
Bình luận facebook