Ta đưa nội đan cho Khê Nhi.
Khê Nhi hoảng sợ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh lấy viên nội đan của Lâm Lạc Lạc từ tay ta, quay người chạy được hai bước lại dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn ta: “Liên Y tỷ tỷ, còn tỷ thì sao? Tỷ làm sao bây giờ?”
Ta ngẩng đầu nhìn Khê Nhi, lắc đầu nhẹ: “Mau đi đi, đừng làm lỡ thời gian của đế quân.”
Khê Nhi dường như còn muốn nói gì đó, nét mặt ta nghiêm nghị quát: “Đi mau!”
Khê Nhi bị dọa liền quay người vội vàng bỏ chạy.
Ta nhìn xuống vết máu trên tay, trong lòng được giải thoát vài phần.
Một canh giờ sau, một đám người mở cửa đi vào thấy ta toàn thân dính máu lại nhìn sang bên cạnh thấy Lâm Lạc Lạc đang nằm bất động trong vũng máu.
Có người hoảng hốt hét lên.
Sau đó ta liền bị đưa đến tru tiên đài.
Bọn họ đồng thanh hô lên: “Trừng trị tội nhân.”
Ta nhìn thấy Vô Ly tay đang ôm ngực bước ra khỏi đám đông.
Ta cũng không ngạc nhiên vì dù sao con dao của Ti Mệnh dùng để trừng trị tiên còn hắn ta thì lại không phải tiên.
Ta cũng đã đánh cược tính mạng mình để đâm hắn ta một nhát dao, không ngờ rằng lại thật sự thành công. Tuy chỉ khiến hắn “ngủ say” nhưng bằng đấy thời gian cũng đủ rồi.
Ta nhìn hắn đưa tay về phía mình, hắn nói với ta bằng âm thanh chỉ có hai người ta mới có thể nghe thấy: “Tiểu Tước Nhi sau này hãy ngoan ngoãn hầu hạ ta, ta sẽ bỏ qua tất cả những chuyện cũ.”
Ta nghe thấy người xung quanh đang thì thầm to nhỏ, không nghi ngờ gì nữa đại loại là những lời như: “Vô Ly tiên quân quả thật là người tốt.”
Ta bật cười thành tiếng, nhìn Vô Ly rồi nói: “Cút đi cho khuất mắt.”
Xung quanh mọi người xôn xao.
“Ngươi thật không biết phân biệt tốt xấu!” Hắn tiến lên hai bước bắt lấy ta.
Khi hắn định bắt được ta, ta lại mỉm cười lùi về sau một bước rồi rơi xuống.
Trong mắt người khác lại giống như Vô Ly đã đẩy ta rơi xuống.
Ta đã nghĩ tru tiên đài là nơi phong ba bão táp dữ dội như những vết dao sắc nhọn không ngừng cứa vào da thịt ta.
Nhưng thực tế là xung quanh ta gió thổi nhẹ nhàng, cơn gió ấm áp bao bọc ta. Ta cảm nhận được linh khí từ trong người ta đang dần dần tản ra xung quanh rồi biến mất.
Có một cánh hoa hồng bạch ngọc bay ra từ ống tay áo ta, ta sững sờ trong lòng thầm nghĩ có lẽ ta đã vô tình mang theo nó.
Ta đưa tay ra nắm lấy cánh hoa, từ từ nhắm mắt lại. Dường như ta nghe thấy tiếng Thanh Tư đang gọi mình nhưng ta lại không thể mở mắt ra được mà dần chìm sâu vào trong bóng tối.
Bình luận facebook