Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541: Gạch men lát Trường Thành
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chạng vạng ngày kế, một bữa tiệc lừa dối của thế kỷ chính thức mở màn. Lục Tam Phong thật ra cũng không phải rất muốn thấy mình, người biết được chuyện của anh cũng biết được ít nhiều.
Rất nhiều người cảm thấy anh là thiên tài, mỗi việc làm đều vô cùng lớn. Cuộc đời trước đó của anh đã trải qua rất nhiều khó khăn, xây dựng công ty, nếu không phải một trăm cái thì cũng năm mươi cái, tất cả đều phá sản, không có ngoại lệ.
Những năm tám mươi khó khăn, ngẫu nhiên có được cơ hội biết nước ngoài đang bán máy bay. Anh lúc đó không có tiền, thế nhưng lại bắt đầu cân nhắc việc mua máy bay, quyết định lựa chọn máy bay Airbus.
Lục Tam Phong dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, so với những người khác cũng chẳng tính là gì. Món tiền đầu tiên của anh kiếm được từ hàng hóa đi lừa dối khắp nơi suốt năm trăm ngày trên tàu hỏa, đổi về được một đống máy bay. Hợp đồng mua bán này khiến cho anh lời hơn ba mươi tỷ!
Giao dịch như vậy gây khiếp sợ trong nước ngoài nước, một bước thành thần!
Tiếp theo bắt đầu xuất hiện kế hoạch vị tinh. Bạn không nhìn lầm, doanh nghiệp tư nhân ở những năm chín mươi lại phóng vệ tinh ra ngoài vũ trụ, hơn nữa thành công viên mãn. Mã Hồng Khắc đùa, đều là những thứ người ta chơi xong để lại.
Ngay sau đó chính là kế hoạch khai phá Ma Châu hiện tại. Thứ gọi là khai phá Ma Châu chính là san bằng núi Hi Mã, làm cho gió mùa nhiệt đới có thể thuận lợi thổi qua.
Gió mùa nhiệt đối thổi qua thì khí hậu của phương bắc sẽ thay đổi, từ cái rét lạnh của phương bắc biến thành rừng mưa nhiệt đới ẩm áp ẩm ướt, đồng thời đại lục Á u có thể thông xe lửa trực tiếp với nhau. Quy hoạch cần đàm phán trực tiếp với các quốc gia Đông Nam Á, thay đổi lớn cục diện Đông Nam Á, ở phương diện toàn cầu chiếm được đường vận tải bằng đường thủy ở trước eo biển Mai Ca.
Kinh tế Đông Nam càng thêm liên hệ chặt chẽ, công ty của bọn họ ở phương diện hàng hải, vận chuyển đường bộ đều được khai phá. Hàng năm bọn họ tính ra lượng mậu dịch, tiến hành phục vụ và thu phí.
Đồng thời, phương bắc biến thành khí hậu nhiệt đới thì đất đai sẽ càng thêm phi nhiêu, lương thực sẽ có mùa thu hoạch lớn, mỗi người sẽ có cuộc sống bậc trung sớm hơn.
Đời trước khi kinh doanh, Lục Tam Phong lần đầu tiên nghe được kế hoạch điên cuồng như vậy, cả người dại ra một chỗ. Kế hoạch này quá to, thứ lực lượng này có thể phất tay thay đổi địa cầu này, rung động đến tâm lý của mỗi người.
Nhưng mà kế hoạch điên cuồng như vậy lại có thể khởi động. Có thể thấy được người kinh doanh hiện tại nhất định là dám đánh dám hợp lại, không dám nghĩ, càng không dám làm.
Lục Phong tới nơi đó trước tiên. Năm nay hẳn là năm chính thức thực hiện kế hoạch khai phá Ma Châu, đang tiến hành thu thập tài chính, Lục Tam Phong đoán rằng đây chính là nguyên nhân tổng giám đốc Mậu muốn tìm mình.
Người đến trước là sếp Triệu, tình huống hôm nay ông ta chỉ thể tính là nhân vật phụ. Khi ông ta nhìn thấy Lục Tam Phong, đi tới nói: “Tổng giám đốc Lục, chuyện của cậu tôi đã báo trước đó rồi, đây là vấn đề nhỏ thôi. Không ngờ cậu còn trẻ như vậy mà công ty đã có thể lớn như thế.”
“Không tính là lớn, chỉ có thể coi là nho nhỏ thôi.” Lục Tam Phong cười cười, thái độ của sếp Triệu so với ngày hôm qua quả thật là thay đổi một trăm tám mươi độ.
Hẳn ông ta đã có những hiểu biết cơ bản về điện tử Thủy Hoàn. Nhưng Lục Tam Phong cảm thấy những chuyện này chẳng sao cả. Sau khi món tiền này thu được thì cơ hội giao tiếp với bọn họ của Lục Tam Phong cơ bản cũng bằng không.
Hơn mười phút sau, tổng giám đốc Đường và tổng giám đốc Triệu cười nói tiêu sái tiến vào, đi sau có bảy tám người, nhìn qua toàn thân đều là khí chất mạnh, những người ngồi trong đại sảnh khách sạn nhìn thấy đều né tránh.
“Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là tổng giám đốc Lục của điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong!” Sếp Triệu giới thiệu.
“Xin chào, trước đó cậu gọi điện thoại, tôi còn tưởng là ai chứ.” Tổng giám đốc Đường giơ tay.
“Lúc ấy anh bận mà, cũng bình thường thôi.” Lục Tam Phong bắt tay.
“Vị này không cần nói cậu cũng biết, chính là tổng giám đốc Mậu có danh tiếng cực cao trong các doanh nghiệp ngoài nhà nước, đầu tư rất nhiều vào phương diện máy bay Airbus!” Sếp Triệu giới thiệu tiếp.
Tổng giám đốc Mậu nắm tay Lục Tam Phong, nhìn từ trên xuống dưới, lúc nói chuyện là dùng tiếng miền Nam: “Tên nhóc có thành tựu lớn này, tôi đã nghe qua tên cậu!”
“Cảm ơn tổng giám đốc Mậu khích lệ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Lục Tam Phong khách khí nói.
“Chúng ta vào phòng trước đi!” Mọi người vừa nói vừa cười đi vào phòng, đồ ăn đã sớm lên sẵn, lúc ngồi xuống chỉ hàn huyên đơn giản, hỏi một ít về sự phát triển của doanh nghiệp. Sau đó, tổng giám đốc Mậu giới thiệu hạng mục của mình.
Phùng Chính Anh ngồi bên cạnh nghe hơn mười phút đã trợn mắt há hốc mồm. Anh ta vẫn cho rằng Lục Tam Phong rất điên cuồng, nhưng mà vị tổng giám đốc Mậu khi bàn chuyện lớn khiến anh ta cảm thấy Lục Tam Phong cũng chỉ bình thường mà thôi.
“Hạng mục này quốc gia vẫn luôn ủng hộ mạnh. Chỉ cần hạng mục này thành công, chúng ta có thể thực hiện được kế hoạch tạo ra xã hội bậc trung. Nguyên nhân khiến lương thực của nước ta không đủ là do đất đai phương bắc không thể gieo trồng vào mùa đông. Một khi phương bắc biến thành vùng sông nước, gia tăng mậu dịch toàn cầu, cậu có thể nghĩ một chút.”
Tuy rằng hạng mục có trăm nghìn chỗ hở, có rất nhiều khó khăn không thể giải quyết, nhưng nếu thổi phồng đủ to thì có thể rung động lòng người. Hơn nữa, thân phận, địa vị xã hội cao hơn đối phương, trong nháy mắt có thể khiến đầu óc đối phương trống rỗng, bản thân có quyền nói chuyện, cái gì đúng thì sẽ là đúng.
Lục Tam Phong chỉ gật đầu. Nếu so sánh với chính mình, Lục Tam Phong cảm thấy tổng giám đốc Mậu càng giống người sống lại hơn.
“Chuyến này tôi đến chủ yếu vẫn là vì chuyện công nợ!” Lục Tam Phong nhìn về phía tổng giám đốc Đường, hỏi: “Món nợ này khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ là thấy khó chịu”
“Đều là chuyện nhỏ thôi, sáu tỷ ba coi như là chút lòng thành tặng cậu. Cậu có thể đưa nợ về chỗ chúng tôi, cậu nhận tiền là được.” Bàn tay to của tổng giám đốc Mậu vung lên, hết thảy đều không có vấn đề.
“Hạng mục này có rất nhiều người muốn đầu tư, tôi một mực chú ý đến cậu. Tên nhóc cậu là hậu sinh khả ủy. Cậu cũng không cần chi quá nhiều, chín trăm tỷ là đủ rồi, cụ thể về quyền cổ đông đến lúc đó sẽ bàn lại sau. Năm đó khi tôi mua máy bay, rất nhiều người không tin tôi, đều ồn ào nói rằng đó là kẻ lừa đảo.”
“Nhưng mà tất cả đầu tư năm ấy của tôi đều sinh lời.”
Lục Tam Phong liên tục gật đầu. Chỉ cần bạn đủ điên cuồng, ai cũng sẽ coi bạn là kẻ điên, hoặc là giả điên!
“Hạng mục đầu tư lớn như vậy, tôi vẫn cần trở về thương lượng một chút.” Lục Tam Phong xấu hổ cười.
Chín trăm tỷ?
Nếu bán điện tử Thủy Hoàn hiện tại cũng không chắc có giá chín trăm tỷ.
Ăn cơm cùng nhau hai tiếng, Phùng Chính Anh đã bị khiếp sợ đến mức không nói nên lời, thậm chí anh ta còn có loại xúc động muốn đầu tư. Vì thế, chỉ cần chuyện này thành công, vài đời cũng ăn không hết.
Hơn nữa trước đó tổng giám đốc Mậu đã thành công hai lần rồi, nhỡ đâu lần này cũng thành công thì sao?
Lục Tam Phong chỉ là tạm ứng phó với chuyện khai phá Ma Châu này, trọng điểm vẫn là chuyện nợ nần. Lúc ra khách sạn, tổng giám đốc Mậu nói với Lục Tam Phong: “Đối với cậu mà nói đây là một cơ hội đó! Cậu trở về làm việc thật tốt, lợi quốc lợi dân!”
“Tôi nhất định!” Lục Tam Phong vô cùng nghiêm túc.
“Bây giờ tôi đi trước. Ngày mai họp ở tỉnh, chúng tôi đã kết hợp nhiều tỉnh rồi, đã đạt được hiệp nghị ở bên trong, gần đây hơi bận.” Tổng giám đốc Mậu khách sáo nói vài câu xong lên xe, nghênh ngang mà đi.
Tiễn tổng giám đốc Đường xong, sếp Triệu nhìn về phía Lục Tam Phong, nói: “Ngày mai đưa sổ sách lại đây, ký một cái hiệp nghị, sau đó chúng tôi sẽ nhập hàng từ Bắc Cương. Những chuyện còn lại không liên quan đến cậu. Nên ký hiệp nghị nhanh đi, quy trình có hơi phiền toái.”
“Không thành vấn đề, sáng mai tôi sẽ qua ngay”
“Được!” Sếp Triệu vỗ vai Lục Tam Phong một cách thân thiết vô cùng, nói: “Người trẻ tuổi, làm việc thật tốt, bắt lấy cơ hội!”
Sau khi sếp Triệu đi, Phùng Chính Anh nhịn không được nói: "Anh Phong, anh có đầu tư không?”
Lục Tam Phong vừa nhìn đã biết anh ta bị lừa rồi, tức giận nói: “Tôi lấy cái gì để đầu tư? Chín trăm tỷ đó, cậu cho là chín tỷ à?”
“Tôi cảm thấy có thể tính toán được. Tổng giám đốc Mậu kia không phải người bình thường. Nếu chuyện này thành công thì chính là đầu tư thế kỷ đó.” Phùng Chính Anh còn nghiêm túc tự hỏi.
“Ông ta nói muốn nổ tung núi Hi Mã, tôi thấy không cần phải phiền phức như thế. Ông ta xây thang máy trên núi Hi Mã là được rồi, thu tiền thang máy!” Lục Tam Phong dùng lời nói sâu xa nói với Phùng Chính Anh: “Anh phải hiểu được một đạo lý này.”
“Người có chỗ dựa vững chắc sẽ giữ lại nhiều ít trong mọi chuyện. Một khi vượt qua năng lực của chính anh, hoặc là năng lực của người chống lưng thì kết quả cuối cùng chính là bị sự thật đục lỗ. Rất nhiều người nghèo vì không dám nghĩ, không dám làm. Rất nhiều người giàu biến thành người nghèo, bởi vì con mẹ nó, người đó dám nghĩ, dám
Chạng vạng ngày kế, một bữa tiệc lừa dối của thế kỷ chính thức mở màn. Lục Tam Phong thật ra cũng không phải rất muốn thấy mình, người biết được chuyện của anh cũng biết được ít nhiều.
Rất nhiều người cảm thấy anh là thiên tài, mỗi việc làm đều vô cùng lớn. Cuộc đời trước đó của anh đã trải qua rất nhiều khó khăn, xây dựng công ty, nếu không phải một trăm cái thì cũng năm mươi cái, tất cả đều phá sản, không có ngoại lệ.
Những năm tám mươi khó khăn, ngẫu nhiên có được cơ hội biết nước ngoài đang bán máy bay. Anh lúc đó không có tiền, thế nhưng lại bắt đầu cân nhắc việc mua máy bay, quyết định lựa chọn máy bay Airbus.
Lục Tam Phong dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, so với những người khác cũng chẳng tính là gì. Món tiền đầu tiên của anh kiếm được từ hàng hóa đi lừa dối khắp nơi suốt năm trăm ngày trên tàu hỏa, đổi về được một đống máy bay. Hợp đồng mua bán này khiến cho anh lời hơn ba mươi tỷ!
Giao dịch như vậy gây khiếp sợ trong nước ngoài nước, một bước thành thần!
Tiếp theo bắt đầu xuất hiện kế hoạch vị tinh. Bạn không nhìn lầm, doanh nghiệp tư nhân ở những năm chín mươi lại phóng vệ tinh ra ngoài vũ trụ, hơn nữa thành công viên mãn. Mã Hồng Khắc đùa, đều là những thứ người ta chơi xong để lại.
Ngay sau đó chính là kế hoạch khai phá Ma Châu hiện tại. Thứ gọi là khai phá Ma Châu chính là san bằng núi Hi Mã, làm cho gió mùa nhiệt đới có thể thuận lợi thổi qua.
Gió mùa nhiệt đối thổi qua thì khí hậu của phương bắc sẽ thay đổi, từ cái rét lạnh của phương bắc biến thành rừng mưa nhiệt đới ẩm áp ẩm ướt, đồng thời đại lục Á u có thể thông xe lửa trực tiếp với nhau. Quy hoạch cần đàm phán trực tiếp với các quốc gia Đông Nam Á, thay đổi lớn cục diện Đông Nam Á, ở phương diện toàn cầu chiếm được đường vận tải bằng đường thủy ở trước eo biển Mai Ca.
Kinh tế Đông Nam càng thêm liên hệ chặt chẽ, công ty của bọn họ ở phương diện hàng hải, vận chuyển đường bộ đều được khai phá. Hàng năm bọn họ tính ra lượng mậu dịch, tiến hành phục vụ và thu phí.
Đồng thời, phương bắc biến thành khí hậu nhiệt đới thì đất đai sẽ càng thêm phi nhiêu, lương thực sẽ có mùa thu hoạch lớn, mỗi người sẽ có cuộc sống bậc trung sớm hơn.
Đời trước khi kinh doanh, Lục Tam Phong lần đầu tiên nghe được kế hoạch điên cuồng như vậy, cả người dại ra một chỗ. Kế hoạch này quá to, thứ lực lượng này có thể phất tay thay đổi địa cầu này, rung động đến tâm lý của mỗi người.
Nhưng mà kế hoạch điên cuồng như vậy lại có thể khởi động. Có thể thấy được người kinh doanh hiện tại nhất định là dám đánh dám hợp lại, không dám nghĩ, càng không dám làm.
Lục Phong tới nơi đó trước tiên. Năm nay hẳn là năm chính thức thực hiện kế hoạch khai phá Ma Châu, đang tiến hành thu thập tài chính, Lục Tam Phong đoán rằng đây chính là nguyên nhân tổng giám đốc Mậu muốn tìm mình.
Người đến trước là sếp Triệu, tình huống hôm nay ông ta chỉ thể tính là nhân vật phụ. Khi ông ta nhìn thấy Lục Tam Phong, đi tới nói: “Tổng giám đốc Lục, chuyện của cậu tôi đã báo trước đó rồi, đây là vấn đề nhỏ thôi. Không ngờ cậu còn trẻ như vậy mà công ty đã có thể lớn như thế.”
“Không tính là lớn, chỉ có thể coi là nho nhỏ thôi.” Lục Tam Phong cười cười, thái độ của sếp Triệu so với ngày hôm qua quả thật là thay đổi một trăm tám mươi độ.
Hẳn ông ta đã có những hiểu biết cơ bản về điện tử Thủy Hoàn. Nhưng Lục Tam Phong cảm thấy những chuyện này chẳng sao cả. Sau khi món tiền này thu được thì cơ hội giao tiếp với bọn họ của Lục Tam Phong cơ bản cũng bằng không.
Hơn mười phút sau, tổng giám đốc Đường và tổng giám đốc Triệu cười nói tiêu sái tiến vào, đi sau có bảy tám người, nhìn qua toàn thân đều là khí chất mạnh, những người ngồi trong đại sảnh khách sạn nhìn thấy đều né tránh.
“Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là tổng giám đốc Lục của điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong!” Sếp Triệu giới thiệu.
“Xin chào, trước đó cậu gọi điện thoại, tôi còn tưởng là ai chứ.” Tổng giám đốc Đường giơ tay.
“Lúc ấy anh bận mà, cũng bình thường thôi.” Lục Tam Phong bắt tay.
“Vị này không cần nói cậu cũng biết, chính là tổng giám đốc Mậu có danh tiếng cực cao trong các doanh nghiệp ngoài nhà nước, đầu tư rất nhiều vào phương diện máy bay Airbus!” Sếp Triệu giới thiệu tiếp.
Tổng giám đốc Mậu nắm tay Lục Tam Phong, nhìn từ trên xuống dưới, lúc nói chuyện là dùng tiếng miền Nam: “Tên nhóc có thành tựu lớn này, tôi đã nghe qua tên cậu!”
“Cảm ơn tổng giám đốc Mậu khích lệ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Lục Tam Phong khách khí nói.
“Chúng ta vào phòng trước đi!” Mọi người vừa nói vừa cười đi vào phòng, đồ ăn đã sớm lên sẵn, lúc ngồi xuống chỉ hàn huyên đơn giản, hỏi một ít về sự phát triển của doanh nghiệp. Sau đó, tổng giám đốc Mậu giới thiệu hạng mục của mình.
Phùng Chính Anh ngồi bên cạnh nghe hơn mười phút đã trợn mắt há hốc mồm. Anh ta vẫn cho rằng Lục Tam Phong rất điên cuồng, nhưng mà vị tổng giám đốc Mậu khi bàn chuyện lớn khiến anh ta cảm thấy Lục Tam Phong cũng chỉ bình thường mà thôi.
“Hạng mục này quốc gia vẫn luôn ủng hộ mạnh. Chỉ cần hạng mục này thành công, chúng ta có thể thực hiện được kế hoạch tạo ra xã hội bậc trung. Nguyên nhân khiến lương thực của nước ta không đủ là do đất đai phương bắc không thể gieo trồng vào mùa đông. Một khi phương bắc biến thành vùng sông nước, gia tăng mậu dịch toàn cầu, cậu có thể nghĩ một chút.”
Tuy rằng hạng mục có trăm nghìn chỗ hở, có rất nhiều khó khăn không thể giải quyết, nhưng nếu thổi phồng đủ to thì có thể rung động lòng người. Hơn nữa, thân phận, địa vị xã hội cao hơn đối phương, trong nháy mắt có thể khiến đầu óc đối phương trống rỗng, bản thân có quyền nói chuyện, cái gì đúng thì sẽ là đúng.
Lục Tam Phong chỉ gật đầu. Nếu so sánh với chính mình, Lục Tam Phong cảm thấy tổng giám đốc Mậu càng giống người sống lại hơn.
“Chuyến này tôi đến chủ yếu vẫn là vì chuyện công nợ!” Lục Tam Phong nhìn về phía tổng giám đốc Đường, hỏi: “Món nợ này khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ là thấy khó chịu”
“Đều là chuyện nhỏ thôi, sáu tỷ ba coi như là chút lòng thành tặng cậu. Cậu có thể đưa nợ về chỗ chúng tôi, cậu nhận tiền là được.” Bàn tay to của tổng giám đốc Mậu vung lên, hết thảy đều không có vấn đề.
“Hạng mục này có rất nhiều người muốn đầu tư, tôi một mực chú ý đến cậu. Tên nhóc cậu là hậu sinh khả ủy. Cậu cũng không cần chi quá nhiều, chín trăm tỷ là đủ rồi, cụ thể về quyền cổ đông đến lúc đó sẽ bàn lại sau. Năm đó khi tôi mua máy bay, rất nhiều người không tin tôi, đều ồn ào nói rằng đó là kẻ lừa đảo.”
“Nhưng mà tất cả đầu tư năm ấy của tôi đều sinh lời.”
Lục Tam Phong liên tục gật đầu. Chỉ cần bạn đủ điên cuồng, ai cũng sẽ coi bạn là kẻ điên, hoặc là giả điên!
“Hạng mục đầu tư lớn như vậy, tôi vẫn cần trở về thương lượng một chút.” Lục Tam Phong xấu hổ cười.
Chín trăm tỷ?
Nếu bán điện tử Thủy Hoàn hiện tại cũng không chắc có giá chín trăm tỷ.
Ăn cơm cùng nhau hai tiếng, Phùng Chính Anh đã bị khiếp sợ đến mức không nói nên lời, thậm chí anh ta còn có loại xúc động muốn đầu tư. Vì thế, chỉ cần chuyện này thành công, vài đời cũng ăn không hết.
Hơn nữa trước đó tổng giám đốc Mậu đã thành công hai lần rồi, nhỡ đâu lần này cũng thành công thì sao?
Lục Tam Phong chỉ là tạm ứng phó với chuyện khai phá Ma Châu này, trọng điểm vẫn là chuyện nợ nần. Lúc ra khách sạn, tổng giám đốc Mậu nói với Lục Tam Phong: “Đối với cậu mà nói đây là một cơ hội đó! Cậu trở về làm việc thật tốt, lợi quốc lợi dân!”
“Tôi nhất định!” Lục Tam Phong vô cùng nghiêm túc.
“Bây giờ tôi đi trước. Ngày mai họp ở tỉnh, chúng tôi đã kết hợp nhiều tỉnh rồi, đã đạt được hiệp nghị ở bên trong, gần đây hơi bận.” Tổng giám đốc Mậu khách sáo nói vài câu xong lên xe, nghênh ngang mà đi.
Tiễn tổng giám đốc Đường xong, sếp Triệu nhìn về phía Lục Tam Phong, nói: “Ngày mai đưa sổ sách lại đây, ký một cái hiệp nghị, sau đó chúng tôi sẽ nhập hàng từ Bắc Cương. Những chuyện còn lại không liên quan đến cậu. Nên ký hiệp nghị nhanh đi, quy trình có hơi phiền toái.”
“Không thành vấn đề, sáng mai tôi sẽ qua ngay”
“Được!” Sếp Triệu vỗ vai Lục Tam Phong một cách thân thiết vô cùng, nói: “Người trẻ tuổi, làm việc thật tốt, bắt lấy cơ hội!”
Sau khi sếp Triệu đi, Phùng Chính Anh nhịn không được nói: "Anh Phong, anh có đầu tư không?”
Lục Tam Phong vừa nhìn đã biết anh ta bị lừa rồi, tức giận nói: “Tôi lấy cái gì để đầu tư? Chín trăm tỷ đó, cậu cho là chín tỷ à?”
“Tôi cảm thấy có thể tính toán được. Tổng giám đốc Mậu kia không phải người bình thường. Nếu chuyện này thành công thì chính là đầu tư thế kỷ đó.” Phùng Chính Anh còn nghiêm túc tự hỏi.
“Ông ta nói muốn nổ tung núi Hi Mã, tôi thấy không cần phải phiền phức như thế. Ông ta xây thang máy trên núi Hi Mã là được rồi, thu tiền thang máy!” Lục Tam Phong dùng lời nói sâu xa nói với Phùng Chính Anh: “Anh phải hiểu được một đạo lý này.”
“Người có chỗ dựa vững chắc sẽ giữ lại nhiều ít trong mọi chuyện. Một khi vượt qua năng lực của chính anh, hoặc là năng lực của người chống lưng thì kết quả cuối cùng chính là bị sự thật đục lỗ. Rất nhiều người nghèo vì không dám nghĩ, không dám làm. Rất nhiều người giàu biến thành người nghèo, bởi vì con mẹ nó, người đó dám nghĩ, dám
Bình luận facebook