Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 542: Đi mau!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tập đoàn tư bản Trần thị bị người ta nhòm ngó rồi, những người trong ngành đều nhìn thấy rõ chuyện này nhưng mà không biết người đó là ai mà thôi. Hai ngày nay tổng giám đốc Trần mở cuộc họp cũng nói đến chuyện này, ông ta đang sợ những cổ đông khác đang ấp ủ âm mưu đoạt quyền kiểm soát công ty của ông ta.
Ba ngày qua đi trong chớp mắt, tổng giám đốc Hác chờ đợi có chút mất kiên nhẫn, ông ta còn chưa thấy tiền hoàn lại của Lục Tam Phong đâu mà mình còn góp vào không ít.
Gọi điện thoại hết lần này đến lần khác thúc giục Lục Tam Phong, hôm nay ông ta không thể đợi được nữa nên chạy đến khách sạn chặn Lục Tam Phong lại.
Hôm qua bên Thẩm Phiên đã chuyển số nợ của Lục Tam Phong sang, ước chừng hôm nay năm tỷ bốn trăm triệu sẽ đến tài khoản công ty của điện tử Thủy Hoàn.
Sau khi Lục Tam Phong tỉnh dậy thì nhanh chóng thu dọn, tiền vào tài khoản một cái là lập tức chạy luôn. “Bang bang bang!”
Tiếng gõ cửa có chút gấp gáp, có thể nghe ra được tâm trạng người gõ cửa đang không tốt. Lục Tam Phong đi ra mở cửa hỏi: “Ai thế? Có ai mà gõ cửa như vậy không chứ?”
Cửa mở ra, tổng giám đốc Hác nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong, đi thẳng vào vấn đề: “Tiền đâu? Sắp một tuần rồi đấy, tiền mà cậu nói đâu?”
Chuyện đã đến nước này rồi, Lục Tam Phong không cần phải chơi đùa dỗ ông ta nữa: “Bên hội đồng quản trị không thông qua, tôi cũng đang chuẩn bị về rồi.”
Lục Tam Phong phải trở về ư?
Lửa giận trong lòng tổng giám đốc Hác bốc lên, đây chẳng phải là chơi người ta sao?
Mình lớn như này mà lại bị một thằng nhãi đùa bỡn ư?
“Cậu con mẹ nó đang chơi tôi à? Ông đây chạy ngược chạy xuôi giúp cậu, nào là vay tiền, nào là tìm người, vậy mà bây giờ cậu nói với tôi câu này hả?” Tổng giám đốc Hác tức giận trừng mắt lên, đưa tay muốn lôi áo của Lục Tam Phong, Lục Tam Phong vội vàng lùi về sau một bước.
“Anh nói chuyện thì cứ nói đi, đừng động tay chân chớ.” Lục Tam Phong nhìn ông ta nói.
“Cậu không cần khoản nợ kia nữa đúng không?” Tổng giám đốc Hác âm trầm nói.
“Tôi cần chứ, nhưng anh có đưa đâu.” Vẻ mặt Lục Tam Phong bất lực nói: “Tôi không có một tỷ rưỡi, anh mở miệng ra là em trai, ngậm miệng lại là anh em, anh nhất quyết đòi thêm một tỷ rưỡi từ chỗ tôi. Tôi đưa anh một tỷ rưỡi nhưng anh vẫn chưa trả cho tôi, tôi có thể làm như thế nào nữa?”
“Cậu thực sự không rõ hả? Bây giờ tôi cảnh cáo cậu, nếu muốn năm tỷ bốn trăm triệu kia thì tự biết ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi sẽ xóa nợ của cậu, một đồng tiền cậu cũng không lấy được đâu!” Tổng giám đốc Hác đi vào trong phòng ngồi trên sofa thở hổn hển nói.
“Anh xem thái độ của anh này, nếu như tôi đưa một tỷ năm trăm triệu mà anh vẫn có thái độ này thì tôi làm thế nào?” Lục Tam Phong buông tay xuống biểu cảm bất lực.
“Tôi cứ có thái độ này đấy, tôi nói cho cậu biết, đem một tỷ năm trăm triệu đến đây thì cậu còn có thể lấy tiền về, nếu không thì khoản tiền này phải một đi không trở lại. Khi tiền này tôi không cầm được nhưng tôi có năng lực khiến cậu cũng không cầm được nó. Tổng giám đốc Hác dùng hai đầu ngón tay dập thuốc lá, chỉ tay vào Lục Tam Phong nói: “Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có muốn tiền không?”
“Chắc chắn là muốn rồi.” Lục Tam Phòng dựa vào tường ở cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực nhìn ông ta.
“Nếu muốn thì phải nghe lời, tôi thấy cậu còn trẻ tuổi nên đối xử tốt với cậu lắm rồi. Cậu có biết là rất nhiều người sau khi đến đòi tiền đều phải quỳ xuống dưới đất cầu xin trả tiền không. Nếu như một tỷ rưỡi khó khăn quá thì cậu cầm ba trăm triệu đến đây trước. Tổng giám đốc Hắc ra lệnh bắt buộc nói: “Hôm nay, ba trăm triệu vào tài khoản.”
“Thế anh trả tiền cho tôi đi, tôi đưa anh ba trăm triệu, càng nợ càng nhiều.” Lục Tam Phong nói.
“Cậu nói nhiều thể làm gì? Tới lượt của cậu lên tiếng phân bua ở đây sao, cậu có muốn tiền nữa không?”
“Muốn chứ, tôi đã nói mấy lần rồi còn gì.”
“Muốn tiền thì đừng có lắm lời như thế, chú ý giọng điệu và thái độ nói chuyện của cậu. Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại cho tổng giám đốc Tiêu thì khoản tiền này của cậu coi như bỏ đi. Còn nữa, trả lại trước sáu mươi triệu mà tôi đi ứng cho cậu đây, một đồng cũng không được thiếu!” Tổng giám đốc Hác thẳng thừng nói.
“Sáu mươi triệu? Chỉ đi karaoke có mấy lần mà nhiều tiền đến thế ư? Lục Tam Phong kêu lên.
“Tiền nó không sinh lãi à?”
Lục Tam Phong tức giận bởi sự ngang ngược của ông ta, anh cười nói: “Anh chơi thâm giỏi thật đấy!”
“Cậu nói ai chơi thâm hả?” Tổng giám đốc Hác vứt thuốc xuống dưới đất nói: “Khoản tiền đó của tôi, nếu như cậu không đưa thì hôm nay cậu đừng hòng sống an ổn. Đây không phải là đang uy hiếp cậu, tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu là cho cậu thể diện lắm rồi, đừng có khiêu chiến với sự nhẫn nại có hạn của tôi.”
Tổng giám đốc Hác nhìn thấy Lục Tam Phong vẫn còn đứng đó cười khanh khách, trong lòng không cảm thấy gì cả. Theo lý mà nói, lúc này những người đòi tiền đã phải hoảng loạn lên rồi, thậm chí còn có người đã bắt đầu khóc lóc quỳ dưới đất ôm lấy chân ông ta xin tha rồi.
Phùng Chính Anh nghe thấy tiếng động ở bên này nên chạy sang, đứng ở cửa phòng nhìn vào.
Chuyện đã đến nước này, Lục Tam Phong không cần phải tiếp tục chơi với ông ta nữa, anh nói: “Khoản tiền kia tôi đã chuyển đi rồi, nếu như anh muốn xóa nợ thì cứ việc xóa, chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Chuyển đi rồi? Được lắm, không nhìn ra đó, lơ ngơ lác ngác thế mà còn chơi cả hành động ngầm với tôi à.” Vẻ mặt tổng giám đốc Hác u ám, quát nói: “Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có chuyển cho ai đi nữa thì khoản tiền này cũng không còn đâu.”
Lục Tam Phong vừa mới định lên tiếng, điện thoại trên bàn đã kêu lên, anh đi lên trước nhận điện thoại nói: “Tôi là Lục Tam Phong.”
“Tổng giám đốc Lục, khoản tiền đó đã chuyển đến tài khoản công ty của anh rồi, anh kiểm tra lại xem. Sếp Triệu ở đầu dây bên kia điện thoại nói.
“Được, cảm ơn, vất vả rồi!” Lục Tam Phong khách sáo nói vài câu, nhìn sang tổng giám đốc Hác ở bên cạnh nói: “Nhiều lời một chút, sếp Triệu, có người nói, khoản tiền này gửi cho anh để xóa nợ, anh có đồng ý không?”
“Ai muốn xóa nợ? Người của Bắc Cương sao?” Đầu bên kia điện thoại có chút tức giận, đây chẳng phải bắt nạt anh ta sao, nếu như khoản tiền này bị xóa vậy thì toàn bộ đều là trách nhiệm của sếp Triệu.
“Ngài nói với anh ta đi.” Lục Tam Phong đưa điện thoại cho tổng giám đốc Hác nói: “Không phải ông rất giỏi sao, muốn xóa nợ cơ mà, nói với anh ta đi."
“Alo!” Tổng giám đốc Hác cầm điện thoại, nói thẳng luôn: “Giúp người khác đòi nợ đúng không? Tôi nói cho cậu nghe nhé, khoản tiền này một đồng cậu cũng không lấy được đầu, không tin thì chúng ta thử xem
“Ông là lãnh đạo nào của Bắc Cương thế?” Sếp Triệu hỏi.
“Con mẹ nó, tôi là tổng giám đốc của công ty bất động sản Bắc Cương đây này, cậu cứ nói cậu trà trộn ở đâu, giúp người khác đòi nợ, đòi lên tận đầu tôi rồi. Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu trà trộn giỏi đến đâu thì khoản tiền này, ai cũng không lấy được đâu, hiểu chưa?” Tổng giám đốc Hác đập tay xuống bàn quát nói: “Con mẹ nó đây là công ty nhà nước, cậu tưởng là mình ở công ty tư nhân thì có thể dùng trò đó để hù dọa tôi à, cậu ở đâu ra thế? Ông chủ của cậu là ai?”
“Tôi là người của Thẩm Phiên, về nói với ông chủ của các người, khoản tiền này dùng để mua thép máy bay, nếu muốn xóa sổ sách thì cứ tự nhiên, lúc bàn giao máy bay mà xảy ra vấn đề gì thì các người tự đi mà chịu trách nhiệm nhé.” Sếp Triệu không hề để tâm nói.
Người... Người của Thẩm Phiên? Khuôn mặt của tổng giám đốc Hác lập tức biến sắc, đây không phải là việc mà ông ta có thể quyết định được, thậm chí cả lãnh đạo Bắc Cương cũng không dám dây dưa đến. Ông ta tưởng rằng Lục Tam Phong chỉ chuyển thẻ cho nhân viên giục nợ trong xã hội thôi.
Trong tay đối phương nhiều nhất cũng chỉ có một cây gậy nhưng không ngờ rằng bọn họ còn có cả một máy chiến đấu.
Tổng giám đốc Hác cúp điện thoại, ngồi ở đó không hồi thần lại được, nhìn Lục Tam Phong một lúc lâu, nói: "Cậu quen biết lãnh đạo của Thẩm Phiên à? Sao không nói sớm?”
“Tôi cũng mới quen biết sau khi đến đây thôi.” Lục Tam Phong cúi người xuống, đối mặt với tổng giám đốc Hạc, nở một nụ cười, hỏi: “Những người giục nợ này, có phải nhanh hơn một chút không?"
Trên khuôn mặt tổng giám đốc Hạc lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, mọi chuyện đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của ông ta, ông ta nói với Lục Tam Phong: “Khoản nợ này cứ thế đi, cậu đưa một ít tiền cậu nợ tôi cho tôi được không?”
“Tổng giám đốc Hác, anh lại thế này, bên tôi cũng có quyền ưu tiên của nợ, đến tháng sáu này tôi còn phải trả ngân hàng sáu tỷ. Bây giờ tôi đang nợ anh sáu mươi triệu, anh kiếm cho tôi thêm sáu tỉ nữa, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ trả anh trước.” Lục Tam Phong nhếch miệng cười, nhìn qua có chút khinh bỉ.
“Tổng giám đốc Lục, cậu đừng giỡn tôi như vậy, tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, mấy ngày nay vay ngược vay xuôi mấy triệu liền. Bên trên tôi còn người già dưới còn trẻ nhỏ, khoản tiền này vô cùng quan trọng với tôi, cậu trả cho tôi đi!” Tổng giám đốc Hác bày ra vẻ mặt khóc tang nói.
“Đừng thế này chứ, đòi nợ thì vẫn phải đòi nợ, anh giữ chút khí phách đi.” Tổng giám đốc Hác thấy Lục Tam Phong đã sắp xếp hành lý rồi, một khi anh đi thì chỗ tiền này coi như mất trắng, ông ta trực tiếp ôm lấy đùi Lục Tam Phong nói: “Nếu như cậu không trả tiền, tôi cứ ở đây mãi, cậu đi đầu tôi đi theo đấy.”
“Nếu như tôi vẫn không trả tiền, có phải anh sẽ tìm mấy người đến dạy dỗ tôi một trận không?” Lục Tam Phong gỡ tay ông ta ra, nói: “Tổng giám đốc Hác, buông tay ra!”
“Tôi không có cách nào giải thích với tổng giám đốc Tiêu, tôi... Bây giờ ông ta còn có ý nghĩ muốn chết.
Thời gian cả một ngày, Lục Tam Phong đi đâu ông ta đi theo đó, người nợ tiền lại trở thành người đòi tiền, món tiền này đi đòi thật đau lòng.
Buổi tối lúc ăn cơm, tổng giám đốc Hác ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong.
“Tôi sợ anh rồi đấy. Lục Tam Phong không mong muốn ông ta đi theo chủ yếu là vì bên cạnh anh có rất nhiều mối giao lưu thương nghiệp, bị người ngoài nghe thấy thì không tốt."
“Anh cần tiền đúng không, tôi cho anh sáu triệu, chỉ có thể đến mức đấy thôi, nếu như anh không đồng ý thì một đồng cũng không có đâu. Chi phí ở trong quán karaoke, anh là người hát, anh là người ôm gái, đĩa trái cây cũng là anh ăn nhiều nhất.” Lục Tam Phong nhìn ta nói: “Hi vọng chuyện này sẽ giúp anh nhớ kĩ, đòi nợ không thoải mái đúng không, rất thấp hèn mà.”
Tổng giám đốc Hác gật đầu, lúc này Lục Tam Phong nói thế nào thì là như thế, cho dù anh có chỉ hươu nói ngựa thì tổng giám đốc Hác cũng phải cắn răng ở bên cạnh phối hợp với anh.
“Sáu triệu đồng, chuyện này kết thúc ở đây!” Lục Tam Phong lấy ví của mình ra, rút sáu triệu ra đập xuống bài nói: “Đừng có ở đây làm phiền tôi ăn cơm nữa, đi đi!”
Tổng giám đốc Hác cầm tiền quay đầu đi luôn, bây giờ điều ông ta lo lắng nhất là phải giải thích với tổng giám
Tập đoàn tư bản Trần thị bị người ta nhòm ngó rồi, những người trong ngành đều nhìn thấy rõ chuyện này nhưng mà không biết người đó là ai mà thôi. Hai ngày nay tổng giám đốc Trần mở cuộc họp cũng nói đến chuyện này, ông ta đang sợ những cổ đông khác đang ấp ủ âm mưu đoạt quyền kiểm soát công ty của ông ta.
Ba ngày qua đi trong chớp mắt, tổng giám đốc Hác chờ đợi có chút mất kiên nhẫn, ông ta còn chưa thấy tiền hoàn lại của Lục Tam Phong đâu mà mình còn góp vào không ít.
Gọi điện thoại hết lần này đến lần khác thúc giục Lục Tam Phong, hôm nay ông ta không thể đợi được nữa nên chạy đến khách sạn chặn Lục Tam Phong lại.
Hôm qua bên Thẩm Phiên đã chuyển số nợ của Lục Tam Phong sang, ước chừng hôm nay năm tỷ bốn trăm triệu sẽ đến tài khoản công ty của điện tử Thủy Hoàn.
Sau khi Lục Tam Phong tỉnh dậy thì nhanh chóng thu dọn, tiền vào tài khoản một cái là lập tức chạy luôn. “Bang bang bang!”
Tiếng gõ cửa có chút gấp gáp, có thể nghe ra được tâm trạng người gõ cửa đang không tốt. Lục Tam Phong đi ra mở cửa hỏi: “Ai thế? Có ai mà gõ cửa như vậy không chứ?”
Cửa mở ra, tổng giám đốc Hác nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong, đi thẳng vào vấn đề: “Tiền đâu? Sắp một tuần rồi đấy, tiền mà cậu nói đâu?”
Chuyện đã đến nước này rồi, Lục Tam Phong không cần phải chơi đùa dỗ ông ta nữa: “Bên hội đồng quản trị không thông qua, tôi cũng đang chuẩn bị về rồi.”
Lục Tam Phong phải trở về ư?
Lửa giận trong lòng tổng giám đốc Hác bốc lên, đây chẳng phải là chơi người ta sao?
Mình lớn như này mà lại bị một thằng nhãi đùa bỡn ư?
“Cậu con mẹ nó đang chơi tôi à? Ông đây chạy ngược chạy xuôi giúp cậu, nào là vay tiền, nào là tìm người, vậy mà bây giờ cậu nói với tôi câu này hả?” Tổng giám đốc Hác tức giận trừng mắt lên, đưa tay muốn lôi áo của Lục Tam Phong, Lục Tam Phong vội vàng lùi về sau một bước.
“Anh nói chuyện thì cứ nói đi, đừng động tay chân chớ.” Lục Tam Phong nhìn ông ta nói.
“Cậu không cần khoản nợ kia nữa đúng không?” Tổng giám đốc Hác âm trầm nói.
“Tôi cần chứ, nhưng anh có đưa đâu.” Vẻ mặt Lục Tam Phong bất lực nói: “Tôi không có một tỷ rưỡi, anh mở miệng ra là em trai, ngậm miệng lại là anh em, anh nhất quyết đòi thêm một tỷ rưỡi từ chỗ tôi. Tôi đưa anh một tỷ rưỡi nhưng anh vẫn chưa trả cho tôi, tôi có thể làm như thế nào nữa?”
“Cậu thực sự không rõ hả? Bây giờ tôi cảnh cáo cậu, nếu muốn năm tỷ bốn trăm triệu kia thì tự biết ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi sẽ xóa nợ của cậu, một đồng tiền cậu cũng không lấy được đâu!” Tổng giám đốc Hác đi vào trong phòng ngồi trên sofa thở hổn hển nói.
“Anh xem thái độ của anh này, nếu như tôi đưa một tỷ năm trăm triệu mà anh vẫn có thái độ này thì tôi làm thế nào?” Lục Tam Phong buông tay xuống biểu cảm bất lực.
“Tôi cứ có thái độ này đấy, tôi nói cho cậu biết, đem một tỷ năm trăm triệu đến đây thì cậu còn có thể lấy tiền về, nếu không thì khoản tiền này phải một đi không trở lại. Khi tiền này tôi không cầm được nhưng tôi có năng lực khiến cậu cũng không cầm được nó. Tổng giám đốc Hác dùng hai đầu ngón tay dập thuốc lá, chỉ tay vào Lục Tam Phong nói: “Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có muốn tiền không?”
“Chắc chắn là muốn rồi.” Lục Tam Phòng dựa vào tường ở cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực nhìn ông ta.
“Nếu muốn thì phải nghe lời, tôi thấy cậu còn trẻ tuổi nên đối xử tốt với cậu lắm rồi. Cậu có biết là rất nhiều người sau khi đến đòi tiền đều phải quỳ xuống dưới đất cầu xin trả tiền không. Nếu như một tỷ rưỡi khó khăn quá thì cậu cầm ba trăm triệu đến đây trước. Tổng giám đốc Hắc ra lệnh bắt buộc nói: “Hôm nay, ba trăm triệu vào tài khoản.”
“Thế anh trả tiền cho tôi đi, tôi đưa anh ba trăm triệu, càng nợ càng nhiều.” Lục Tam Phong nói.
“Cậu nói nhiều thể làm gì? Tới lượt của cậu lên tiếng phân bua ở đây sao, cậu có muốn tiền nữa không?”
“Muốn chứ, tôi đã nói mấy lần rồi còn gì.”
“Muốn tiền thì đừng có lắm lời như thế, chú ý giọng điệu và thái độ nói chuyện của cậu. Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại cho tổng giám đốc Tiêu thì khoản tiền này của cậu coi như bỏ đi. Còn nữa, trả lại trước sáu mươi triệu mà tôi đi ứng cho cậu đây, một đồng cũng không được thiếu!” Tổng giám đốc Hác thẳng thừng nói.
“Sáu mươi triệu? Chỉ đi karaoke có mấy lần mà nhiều tiền đến thế ư? Lục Tam Phong kêu lên.
“Tiền nó không sinh lãi à?”
Lục Tam Phong tức giận bởi sự ngang ngược của ông ta, anh cười nói: “Anh chơi thâm giỏi thật đấy!”
“Cậu nói ai chơi thâm hả?” Tổng giám đốc Hác vứt thuốc xuống dưới đất nói: “Khoản tiền đó của tôi, nếu như cậu không đưa thì hôm nay cậu đừng hòng sống an ổn. Đây không phải là đang uy hiếp cậu, tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu là cho cậu thể diện lắm rồi, đừng có khiêu chiến với sự nhẫn nại có hạn của tôi.”
Tổng giám đốc Hác nhìn thấy Lục Tam Phong vẫn còn đứng đó cười khanh khách, trong lòng không cảm thấy gì cả. Theo lý mà nói, lúc này những người đòi tiền đã phải hoảng loạn lên rồi, thậm chí còn có người đã bắt đầu khóc lóc quỳ dưới đất ôm lấy chân ông ta xin tha rồi.
Phùng Chính Anh nghe thấy tiếng động ở bên này nên chạy sang, đứng ở cửa phòng nhìn vào.
Chuyện đã đến nước này, Lục Tam Phong không cần phải tiếp tục chơi với ông ta nữa, anh nói: “Khoản tiền kia tôi đã chuyển đi rồi, nếu như anh muốn xóa nợ thì cứ việc xóa, chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Chuyển đi rồi? Được lắm, không nhìn ra đó, lơ ngơ lác ngác thế mà còn chơi cả hành động ngầm với tôi à.” Vẻ mặt tổng giám đốc Hác u ám, quát nói: “Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có chuyển cho ai đi nữa thì khoản tiền này cũng không còn đâu.”
Lục Tam Phong vừa mới định lên tiếng, điện thoại trên bàn đã kêu lên, anh đi lên trước nhận điện thoại nói: “Tôi là Lục Tam Phong.”
“Tổng giám đốc Lục, khoản tiền đó đã chuyển đến tài khoản công ty của anh rồi, anh kiểm tra lại xem. Sếp Triệu ở đầu dây bên kia điện thoại nói.
“Được, cảm ơn, vất vả rồi!” Lục Tam Phong khách sáo nói vài câu, nhìn sang tổng giám đốc Hác ở bên cạnh nói: “Nhiều lời một chút, sếp Triệu, có người nói, khoản tiền này gửi cho anh để xóa nợ, anh có đồng ý không?”
“Ai muốn xóa nợ? Người của Bắc Cương sao?” Đầu bên kia điện thoại có chút tức giận, đây chẳng phải bắt nạt anh ta sao, nếu như khoản tiền này bị xóa vậy thì toàn bộ đều là trách nhiệm của sếp Triệu.
“Ngài nói với anh ta đi.” Lục Tam Phong đưa điện thoại cho tổng giám đốc Hác nói: “Không phải ông rất giỏi sao, muốn xóa nợ cơ mà, nói với anh ta đi."
“Alo!” Tổng giám đốc Hác cầm điện thoại, nói thẳng luôn: “Giúp người khác đòi nợ đúng không? Tôi nói cho cậu nghe nhé, khoản tiền này một đồng cậu cũng không lấy được đầu, không tin thì chúng ta thử xem
“Ông là lãnh đạo nào của Bắc Cương thế?” Sếp Triệu hỏi.
“Con mẹ nó, tôi là tổng giám đốc của công ty bất động sản Bắc Cương đây này, cậu cứ nói cậu trà trộn ở đâu, giúp người khác đòi nợ, đòi lên tận đầu tôi rồi. Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu trà trộn giỏi đến đâu thì khoản tiền này, ai cũng không lấy được đâu, hiểu chưa?” Tổng giám đốc Hác đập tay xuống bàn quát nói: “Con mẹ nó đây là công ty nhà nước, cậu tưởng là mình ở công ty tư nhân thì có thể dùng trò đó để hù dọa tôi à, cậu ở đâu ra thế? Ông chủ của cậu là ai?”
“Tôi là người của Thẩm Phiên, về nói với ông chủ của các người, khoản tiền này dùng để mua thép máy bay, nếu muốn xóa sổ sách thì cứ tự nhiên, lúc bàn giao máy bay mà xảy ra vấn đề gì thì các người tự đi mà chịu trách nhiệm nhé.” Sếp Triệu không hề để tâm nói.
Người... Người của Thẩm Phiên? Khuôn mặt của tổng giám đốc Hác lập tức biến sắc, đây không phải là việc mà ông ta có thể quyết định được, thậm chí cả lãnh đạo Bắc Cương cũng không dám dây dưa đến. Ông ta tưởng rằng Lục Tam Phong chỉ chuyển thẻ cho nhân viên giục nợ trong xã hội thôi.
Trong tay đối phương nhiều nhất cũng chỉ có một cây gậy nhưng không ngờ rằng bọn họ còn có cả một máy chiến đấu.
Tổng giám đốc Hác cúp điện thoại, ngồi ở đó không hồi thần lại được, nhìn Lục Tam Phong một lúc lâu, nói: "Cậu quen biết lãnh đạo của Thẩm Phiên à? Sao không nói sớm?”
“Tôi cũng mới quen biết sau khi đến đây thôi.” Lục Tam Phong cúi người xuống, đối mặt với tổng giám đốc Hạc, nở một nụ cười, hỏi: “Những người giục nợ này, có phải nhanh hơn một chút không?"
Trên khuôn mặt tổng giám đốc Hạc lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, mọi chuyện đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của ông ta, ông ta nói với Lục Tam Phong: “Khoản nợ này cứ thế đi, cậu đưa một ít tiền cậu nợ tôi cho tôi được không?”
“Tổng giám đốc Hác, anh lại thế này, bên tôi cũng có quyền ưu tiên của nợ, đến tháng sáu này tôi còn phải trả ngân hàng sáu tỷ. Bây giờ tôi đang nợ anh sáu mươi triệu, anh kiếm cho tôi thêm sáu tỉ nữa, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ trả anh trước.” Lục Tam Phong nhếch miệng cười, nhìn qua có chút khinh bỉ.
“Tổng giám đốc Lục, cậu đừng giỡn tôi như vậy, tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, mấy ngày nay vay ngược vay xuôi mấy triệu liền. Bên trên tôi còn người già dưới còn trẻ nhỏ, khoản tiền này vô cùng quan trọng với tôi, cậu trả cho tôi đi!” Tổng giám đốc Hác bày ra vẻ mặt khóc tang nói.
“Đừng thế này chứ, đòi nợ thì vẫn phải đòi nợ, anh giữ chút khí phách đi.” Tổng giám đốc Hác thấy Lục Tam Phong đã sắp xếp hành lý rồi, một khi anh đi thì chỗ tiền này coi như mất trắng, ông ta trực tiếp ôm lấy đùi Lục Tam Phong nói: “Nếu như cậu không trả tiền, tôi cứ ở đây mãi, cậu đi đầu tôi đi theo đấy.”
“Nếu như tôi vẫn không trả tiền, có phải anh sẽ tìm mấy người đến dạy dỗ tôi một trận không?” Lục Tam Phong gỡ tay ông ta ra, nói: “Tổng giám đốc Hác, buông tay ra!”
“Tôi không có cách nào giải thích với tổng giám đốc Tiêu, tôi... Bây giờ ông ta còn có ý nghĩ muốn chết.
Thời gian cả một ngày, Lục Tam Phong đi đâu ông ta đi theo đó, người nợ tiền lại trở thành người đòi tiền, món tiền này đi đòi thật đau lòng.
Buổi tối lúc ăn cơm, tổng giám đốc Hác ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong.
“Tôi sợ anh rồi đấy. Lục Tam Phong không mong muốn ông ta đi theo chủ yếu là vì bên cạnh anh có rất nhiều mối giao lưu thương nghiệp, bị người ngoài nghe thấy thì không tốt."
“Anh cần tiền đúng không, tôi cho anh sáu triệu, chỉ có thể đến mức đấy thôi, nếu như anh không đồng ý thì một đồng cũng không có đâu. Chi phí ở trong quán karaoke, anh là người hát, anh là người ôm gái, đĩa trái cây cũng là anh ăn nhiều nhất.” Lục Tam Phong nhìn ta nói: “Hi vọng chuyện này sẽ giúp anh nhớ kĩ, đòi nợ không thoải mái đúng không, rất thấp hèn mà.”
Tổng giám đốc Hác gật đầu, lúc này Lục Tam Phong nói thế nào thì là như thế, cho dù anh có chỉ hươu nói ngựa thì tổng giám đốc Hác cũng phải cắn răng ở bên cạnh phối hợp với anh.
“Sáu triệu đồng, chuyện này kết thúc ở đây!” Lục Tam Phong lấy ví của mình ra, rút sáu triệu ra đập xuống bài nói: “Đừng có ở đây làm phiền tôi ăn cơm nữa, đi đi!”
Tổng giám đốc Hác cầm tiền quay đầu đi luôn, bây giờ điều ông ta lo lắng nhất là phải giải thích với tổng giám
Bình luận facebook