Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 11: Chương 9-2: Nổi giận! (2)
Varitian là một người đồng tính nổi tiếng khắp thế giới… a, vấn đề đang được nói đến ở đây là tuy vậy, hắn lại là một người rất tinh tế, tỉ mỉ. Không thể nào bỏ qua công lao quản lý giới linh hồn nước Mỹ của hắn, khiến cho nó trở nên chặt chẽ, không một kẽ hở, giống như một cái thùng sắt kín bưng. Mà lúc này, khi phải đối mặt với một cường giả đã bước vào Tầm Ma Chi Lộ như Bùi Kiêu, phản ứng của hắn cũng không thể nói là không nhanh.
Lúc này, thà phải đắc tội với toàn bộ Tự Do Linh Hồn nước Mỹ chứ tuyệt đối không thể làm trái ý Bùi Kiêu!
“Đúng như vậy! Bùi Kiêu đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ, đây là chuyện chắc chắn. Rất có thể khi chấp niệm của hắn đạt tới 500 đơn vị thì sẽ lập tức đạt tới Chân Ma cấp.” Varotian nhìn về phía những gương mặt lớn tuổi trên màn hình, trả lời bằng giọng không cảm xúc.
Trong số những người này, có người là tướng quân, có người lại chính là tổng thống Mỹ vẫn thấy xuất hiện trên TV, còn có vài người chưa từng lộ mặt trước công chúng. Lúc này, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Varotian, tựa như không thể tin vào những điều hắn vừa nói.
Một lúc lâu sau mới có một lão già mở miệng hỏi: "Nhưng chẳng phải là các nhà khoa học đã kiểm tra rồi hay sao? Họ nói Tránh Thoát Giả bình thường phải mất trên mười năm, còn Cao Đẳng Tránh Thoát giả cũng phải mất hơn hai năm mới có thể bước vào cảnh giới Chân Ma cấp được. Chẳng lẽ đống số liệu mà đám nhà khoa học đó tìm ra chỉ là giấy lộn hay sao?
Varotian lắc đầu rồi trả lời: "Không, quy trình kiểm tra do các nhà khoa học thực hiện vẫn có giá trị rất lớn. So với linh hồn bình thường, Tránh Thoát Giả có ý chí cứng cỏi hơn và cũng đến gần bản tâm của mình hơn nên, vậy nên mới có thể chặt đứt được tội nghiệt. Còn ý chí của Cao Đẳng Tránh Thoát giả thì càng cứng rắn hơn nữa. Sở dĩ cần thời gian hai năm và mười năm là vì bọn họ cần thời gian đi trải nghiệm và tự rèn luyện tâm trí, tẩy rửa để linh hồn trở nên thuần túy thì phải mất thời gian, đó là điều đương nhiên. Nhưng các người đã quên mất khái niệm “thiên tài”. Có người cần mười năm, thậm chí là hai mươi năm mới có thể học xong đại học, nhưng có người chỉ cần hai ba năm đã thi đậu tiến sỹ, linh hồn cũng có người như vậy"
Tổng thống Mỹ đột nhiên hỏi: "Ý anh nói tên Bùi Kiêu này là một thiên tài?"
Varotian gật đầu nói: "Không chỉ có hắn, mà cả ‘người đứng đầu’ cũng vậy. Có một câu nói của Phật giáo phương đông rất phù hợp để nói về bọn hắn: ‘Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma.’ Phật và Ma cũng giống như Thượng Đế trong tín ngưỡng của chúng ta. Bọn họ thậm chí có thể trở thành Thượng Đế chỉ trong ‘một suy nghĩ’ thì còn có thành tựu nào mà không đạt được?
Nghe xong, đám trung niên và lão già trên màn hình cùng trở nên trầm ngâm, yên lặng. Mãi lâu sau, tổng thống Mỹ lại mở lời: "Vậy lấy danh nghĩa của anh, ban hành lệnh phong tỏa đối với toàn bộ giới linh hồn nước Mỹ và tất cả Tự Do Linh Hồn đang có mặt tại Mỹ, thời gian phong tỏa là bảy ngày. Đồng thời, lệnh cho CIA tham gia điều tra cái chết của Jenny. Nếu cần, anh có thể điều động đội X."
Varotian gật đầu rồi nhìn thẳng tổng thống Mỹ nói: "Tôi cũng hy vọng dùng danh nghĩa quốc gia để thông báo cho Trung Quốc về việc Bùi Kiêu đã tiến vào Tầm Chân Chi Lộ."
Một người trung niên bỗng cau mày nói: "Varotian, việc này có quá dư thừa không? Dù sao thì chúng ta cũng đã phong tỏa giới linh hồn nước Mỹ rồi."
Varotian lại lắc đầu nói: "Không, không dư thừa chút nào, vì mọi việc diễn ra quá trùng hợp. Ngay sau khi Bùi Kiêu tặng Thiên Sinh vũ khí cho Jenny, cả nhà cô ấy liền bị giết. Hơn nữa, lại đúng vào lúc Bùi Kiêu vừa tiến vào Nam Bắc chiến trường. Tôi nghi rằng có người muốn đánh lén Bùi Kiêu. Hắn có năng lực Valkyrie đặc thù, lại là Cao Đẳng Tránh Thoát giả thứ chín, tiềm lực vô hạn. Giết Jenny có thể làm cho tâm thần hắn hỗn loạn."
Đám người trên màn hình lập tức lại lộ vẻ thận trọng, một lão mang quân hàm thượng tướng hỏi: "Ý anh nói đây có thể là hành động của Những Kẻ Sa Đọa?"
Varotian nói thẳng: "Không chắc! Đây chỉ là suy đoán thôi. Cũng có thể là họ thật sự bị quỷ quái giết chết, đây là kết quả tốt nhất. Nhưng nhiều khả năng là có kẻ nổi máu tham nên đã đánh lén Jenny và gia đình cô ấy – đó là kết quả tệ nhất. Thậm chí còn tệ hơn cả trường hợp Những Kẻ Sa Đọa muốn đánh lén Bùi Kiêu. Bởi vì không có bất kỳ người nào, tổ chức nào, thậm chí quốc gia nào có thể chống chọi được cơn thịnh nộ của hai cường giả Chân Ma cấp.”
Hai gã! Đúng vậy, là hai gã ! Một người là Bùi Kiêu sắp tiến vào Chân Ma cấp. Người còn lại là kẻ người đứng đầu Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đồng thời cũng là cường giả Chân Ma cấp người mạnh nhất thế giới từ lâu – Cung Diệp Vũ – một cường giả đã bước vào Chân Ma cấp từ lâu và thậm chí còn được đồn rằng đã đạt tới Chân Ma cấp đỉnh cao, một người đàn ông có thể một mình khiêu chiến cả Tổ Chức Linh Hồn của một quốc gia.
Đám quyền cao chức trọng trên màn hình lập tức trở nên luống cuống. Tuy thoạt nhìn vẫn vẫn rất bình tĩnh nhưng Varotian có thể thấy sự bối rối ẩn trong mắt bọn họ, hắn còn loáng thoáng thấy được có kẻ mấp máy môi lẩm bẩm mấy chữ ‘tên điên’ gì gì đó.
"H… h..iểu rồi. Giờ nhiệm vụ vủa anh là dùng hết khả năng để trấn an Bùi Kiêu, còn chúng tôi sẽ gửi thông báo cấp quốc gia đến cho Trung Quốc." Tổng thống Mỹ gật đầu nói rồi vội vã ngắt kết nối.
Những người còn lại cũng lần lượt ngắt kết nối, chỉ còn lão già mở lời lúc trước là còn giữ màn hình đối thoại. Hắn nhìn Varotian rồi nói: "Varotian, tôi không cần biết anh dùng biện pháp gì, nhưng nhất định phải lung lạc cho được Bùi Kiêu, dốc hết toàn lực hỗ trợ hắn. Tôi biết, cường giả Chân Ma cấp đều là những kẻ luôn làm theo bản tâm, chắc chắn không thể xảy ra chuyện lấy oán báo ân. Việc có được quan hệ bạn bè với hắn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự hưng suy của gia tộc chúng ta khi năm 2012 tới. Chuyện này rất hệ trọng đấy!"
Varotian nhìn thoáng lão già rồi trả lời ‘đã biết’ với giọng lạnh nhạt. Hắn đang định tắt máy thì lão già kia đột nhiên chống người đứng lên, ghé sát vào màn hình mà nói: "Tôi không muốn lại xảy ra chuyện như giữa em gái anh và Cung Diệp Vũ trước kia, hiểu không? Gia tộc Morgan chúng ta không còn Tránh Thoát Giả hay Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ ba nào đâu. Vậy nên chúng ta nhất định phải lôi kéo được Bùi Kiêu. Dù phải trả giá lớn thế nào chăng nữa!"
Bờ môi Varotian khẽ run lên, bàn tay cũng siết chặt vì kích động, có điều cuối cùng vẫn đáp lại một câu ‘đã biết’ lạnh lùng. Sau đó cũng không thèm để ý tới thái độ phản ứng của lão già này mà lập tức ngắt kết nối. Cặp mắt hắn lúc này lạnh ngắt như băng giá, tản mát ra sát ý ngùn ngụt.
Một lúc lâu sau, hắn mới lặng lẽ lấy cuốn Kinh Thánh trong ngực áo ra, vừa mở xem vừa thì thào tự nói: “Thần yêu trần thế (1)! Thần thật sự yêu trần thế sao?”
Tại một nơi cách đó rất xa, sau khi đóng kết nối với Varotian thì đám quyền quý kia lại mở ra một kết nối khác. Bọn họ im lặng nhìn nhau, một lúc sau, màn hình của Tổng Thống Mỹ mới : "Xem ra kế hoạch thành lập đội quân linh hồn cần phải được xúc tiến mạnh hơn. Nếu không, càng lúc sẽ có càng nhiều cường giả Chân Ma cấp xuất hiện. Chỉ cần xuất hiện thêm ba người… Không! Chỉ cần hai người nữa thôi thì dù có thực hiện thì kế hoạch này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Những người còn lại tuy vẫn giữ được bình tĩnh nhưng đều nhẹ gật đầu. Lúc này tổng thống Mỹ mới hạ lệnh cho một gã viên chức đứng cạnh mình: "Thông báo cho chính phủ Trung quốc biết về tình hình của Bùi Kiêu. Còn nữa, sử dụng mật mã linh hồn thông báo cho họ một việc: hai tháng sau sẽ tổ chức Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước tại đảo Phục Sinh trên Thái Bình Dương để thảo luận về việc thành lập quân đội linh hồn.”
Đương nhiên, Varotian không hề biết những chuyện này.
Tiếp đó, Mỹ bắt đầu tiến hành phong tỏa, không cho phép bất kỳ Tự Do Linh Hồn nào ra vào, mà lý do cụ thể cũng không thông báo cho tổ chức linh hồn của các quốc gia khác. Chỉ một ngày sau, đã có quốc gia thắc mắc về động thái này, nhưng cùng lúc đó thì tại Trung Quốc, Cung Diệp Vũ đã ra một tuyên bố với toàn bộ giới linh hồn, nội dung là: trong bảy ngày, cấm Tự Do Linh Hồn của tất cả các quốc gia xuất nhập nước Mỹ, hết thời hạn bảy ngày thì dỡ bỏ lệnh cấm này. Lập tức, không một quốc gia nào trên thế giới dám công khai thắc mắc gì nữa! Có điều, những hành động âm thầm thì rõ ràng đã được triển khai mạnh mẽ: lần lượt từng đặc vụ là người sống của các nước tiến vào nước Mỹ, dò xét xem chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, Bùi Kiêu đang có mặt tại nhà Jenny ở Washington, nghe nhóm Lý Lâm báo cáo.
“Chiến đấu giữa linh hồn và quỷ quái rất khác biệt với chiến đấu của người sống với nhau. Trong đó, điểm khác biệt lớn nhất chính là: trừ khi linh hồn cố ý, nếu không thì chiến đấu của họ sẽ không ra ảnh hưởng tới vật chất xung quanh. Nhưng chúng tôi đã phát hiện được vài điểm bất thường ở hiện trường.”
Lý Lâm dẫn Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đi trong một hành lang nhỏ trong nhà Jenny. Nơi đây Bùi Kiêu cùng Dương Đỉnh Thiên đã từng tới, nhưng lúc này cảnh còn, người mất. Cô bé thích cười, tính tình hào phóng, được tặng thanh loan đao thì hồn nhiên khóc như trẻ nhỏ của ngày đó đã không còn nữa.
Lý Lâm chỉ vào một vết tích thật sâu trên bờ tường rồi nói: "Từ vết cắt này cho thấy, dấu vết được tạo ra bởi một vũ khí sắc bén cắt qua.”
Bùi Kiêu tức giận nói: “Nói nhảm! Là do vũ khí sắc bén hay do móng vuốt tạo nên thì ta nhìn qua cũng biết.”
Lý Lâm cười cười, cũng không để ý mà nói tiếp: “Hơn nữa, đây còn là vết tích do một thanh loan đao gây ra. Hình dạng của vết chém rõ ràng là dấu vết gây ra bởi đầu đao cong đặc trưng mà chỉ vũ khí dạng loan đao mới có. Vậy nên vết cắt này chỉ có thể là do vũ khí dạng loan đao tạo thành.
Bùi Kiêu lập tức nhìn kỹ vết tích lưu lại, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng: "Đúng vậy, quả thực là do loan đao tạo thành. Nói vậy thì Jenny đã chiến đấu ở chỗ này, nhưng sao hiện trường lại chỉ có một vết chém?"
Một gã bộ đội đặc chủng đứng cạnh Lý Lâm lập tức tiếp lời: "Chúng tôi chỉ tìm được một dấu tích này mà thôi. Nếu bị quỷ quái đánh lén thì đáng ra sẽ phải xuất hiện mảng lớn dấu vết chiến đấu hoặc không có bất cứ một dấu vết nào mới đúng. Vậy thì vì sao ở đây lại có một dấu vết duy nhất? Chúng tôi cho rằng, đây là lời nhắn Jenny để lại."
Bùi Kiêu lập tức nhìn vết cắt kỹ hơn. Thoạt nhìn chỉ là thẳng một đường, chung quanh cũng không có chữ hay hình ảnh gì. Có vẻ bản thân dấu vết này không phải là lời nhắn. Nghĩ tới đây, Bùi Kiêu nhanh chóng đi về cuối con đường nhỏ. Quả nhiên, tại đó có một chiếc điện thoại. Hắn đi tới rồi tính toán khoảng cách giữa chiếc điện thoại bàn và vết cắt kia. Sau đó hắn liền vẫy tay với Dương Đỉnh Thiên: "Dương Đỉnh Thiên, ngươi tới đây làm động tác gọi điện thoại đi."
Dương Đỉnh Thiên nhún vai, cũng đi tới, cầm lấy cái máy điện thoại rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Giờ ngươi hãy thiêu đốt chấp niệm rồi chạy trốn, thoát khỏi hành lang này, đồng thời tay làm động tác như đang nắm một thanh loan đao.” Bùi Kiêu nói tiếp.
Hai tay Dương Đỉnh Thiên lập tức làm động tác nắm lại, sau đó thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn rồi chạy về phía ra khỏi hành lang. Mà trong khoảnh khắc khi hắn chạy đi thì Bùi Kiêu cũng thiêu đốt tiêu chuẩn năng lượng bám sát theo, đồng thời cũng phát lực bổ nhào tới. Nhào tới sau lưng Dương Đỉnh Thiên thì việc đầu tiên Bùi Kiêu làm là tóm lấy hai tay đang làm động tác nắm loan đao.
Phản ứng của Dương Đỉnh Thiên cũng nhanh, hắn giật mạnh hai tay lại còn cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế lao về phía trước. Nhưng sức lực của hắn lại không thể so được với Bùi Kiêu, vậy nên không những không giật được tay ra mà còn bị trượt ngã ra một bên, về phần hai tay làm động tác cầm loan đao thì vẫn bị Bùi Kiêu giữ chặt.
"Đúng rồi, chính là như thế này. Lúc ấy Jenny đang gọi điện thoại thì bị tấn công bất ngờ, cô ấy liến cố gắng chạy thoát ra khỏi hành lang này. Mà người đánh lén kia cũng lập tức đuổi theo, sau đó nhanh chóng giữ được thanh loan đao của cô ấy. Cô ấy định dùng sức hai tay vừa kéo vừa chạy trốn tiếp. Nhưng sức của cô ấy không bằng người kia nên bị kéo giật lại."
Bùi Kiêu thả Dương Đỉnh Thiên ra. Hắn vuốt lên vết cắt ở vách tường rồi nói: "Vết cắt này đúng là tin tức mà cô ấy lưu lại cho chúng ta. Nếu là quỷ quái đánh lén, cô ấy sẽ không nghĩ tới việc nhắn nhủ gì với tôi, vì dù sao thì ta cũng sẽ báo thù cho gia đình cô ấy. Cho nên giống như các anh nói, hoặc là cả gian phòng đều có dấu vết chiến đấu, hoặc là không có một dấu vết nào. Bởi vì linh hồn có thể xuyên qua vật chất."
"Chỉ khi bị tấn công bởi linh hồn thì cô ấy mới nghĩ tới việc để lời nhắn, vậy nên mới đốt cháy năng lượng tiêu chuẩn để công kích vào vật chất. Cô ấy muốn nói cho ta biết, kẻ tấn công cô ấy là linh hồn chứ không phải quỷ quái!"
Bùi Kiêu quay phắt lại nhìn đám người Lý Lâm rồi nói: "Điều tra. Tiếp tục điều tra! Tìm hiểu tất cả những linh hồn nhập cảnh vào Mỹ, cả xuất cảnh cũng vậy. Dù là quần áo màu đen, da màu đen, thậm chí tóc đen hoặc trên người có bớt màu đen cũng tính. Điều tra toàn bộ bọn họ cho ta.”
Cùng lúc đó. Tại đất nước Thụy Điển nơi châu Âu xa xôi, mười một gã linh hồn áo đen đang bước từ trên máy bay xuống. Một gã mặt sẹo trong đám hít sâu một hơi rồi nói: " Khí hậu Châu Âu vẫn mát mẻ nhất. Nước Mỹ kia khói bụi mù mịt, chỗ nào cũng có một đống Tự Do Linh Hồn cứt chó cứ ra ra vào vào, phiền chết đi được. Ha ha ha, ở đây vẫn là tốt nhất."
Gã đàn ông cầm đầu vẫn giữ sắc mặt nghiêm túc của mình. Hắn lạnh lùng liếc qua gã mặt sẹo rồi mới nói với những người còn lại: "Các ngươi tới Tổ Chức Linh Hồn nước Pháp đợi ta. Đừng có gây sự! Ta đi giao Thiên Sinh Vũ Khí cho chủ nhân xong sẽ quay lại ngay. Nhất là ngươi đó!." Hắn trừng mắt liếc gã mặt sẹo.
Gã mặt sẹo thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười ha ha nói: "Đội trưởng, đừng có khô khan như vậy chứ! Chẳng qua chỉ là lóc xương róc thịt con nhãi kia bằng mấy nghìn đao, khiến cho nó phải tiêu tan vì không chịu nổi thống khổ thôi mà. Rồi cũng chỉ cắn nuốt linh hồn của cha mẹ và em trai nó thôi. Có sao đâu nào. Ai bảo nó dám chém tôi một đao chứ."
Gã cầm đầu vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Đến khi giọng của gã mặt sẹo càng lúc càng nhỏ, hắn mới lên tiếng: "Ta nói lần cuối: ngoan ngoãn chờ đợi, không được đi gây sự, nếu không đừng trách ta vô tình." Nói xong, gã chậm rãi bay lên, tiếp theo liền thấy mắt hắn lóe sáng lên. Một thanh đại đao đã xuất hiện ở dưới chân. Cũng không biết hắn đã làm gì, chỉ thấy một tia chớp lóe lại là hắn đã bay đi hơn nghìn mét, không bao lâu sau đã biến mất trên bầu trời.
Mười người còn lại thấy vậy thì cười toe toét, cùng nhau đi ra khỏi phi trường. Bọn hắn không biết rằng, tại một lục địa khác, có một gã đàn ông đang chìm trong lửa giận ngút trời.
Chú thích: 1. Thần yêu trần thế: Một câu nói nổi tiếng trong đạo Thiên Chúa. Có một bài hát là “Chúa yêu trần thế”. Nhưng ở đây tác giả không dùng “Chúa” mà dùng “Thần”, có lẽ là một cách nói tránh.
Lúc này, thà phải đắc tội với toàn bộ Tự Do Linh Hồn nước Mỹ chứ tuyệt đối không thể làm trái ý Bùi Kiêu!
“Đúng như vậy! Bùi Kiêu đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ, đây là chuyện chắc chắn. Rất có thể khi chấp niệm của hắn đạt tới 500 đơn vị thì sẽ lập tức đạt tới Chân Ma cấp.” Varotian nhìn về phía những gương mặt lớn tuổi trên màn hình, trả lời bằng giọng không cảm xúc.
Trong số những người này, có người là tướng quân, có người lại chính là tổng thống Mỹ vẫn thấy xuất hiện trên TV, còn có vài người chưa từng lộ mặt trước công chúng. Lúc này, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Varotian, tựa như không thể tin vào những điều hắn vừa nói.
Một lúc lâu sau mới có một lão già mở miệng hỏi: "Nhưng chẳng phải là các nhà khoa học đã kiểm tra rồi hay sao? Họ nói Tránh Thoát Giả bình thường phải mất trên mười năm, còn Cao Đẳng Tránh Thoát giả cũng phải mất hơn hai năm mới có thể bước vào cảnh giới Chân Ma cấp được. Chẳng lẽ đống số liệu mà đám nhà khoa học đó tìm ra chỉ là giấy lộn hay sao?
Varotian lắc đầu rồi trả lời: "Không, quy trình kiểm tra do các nhà khoa học thực hiện vẫn có giá trị rất lớn. So với linh hồn bình thường, Tránh Thoát Giả có ý chí cứng cỏi hơn và cũng đến gần bản tâm của mình hơn nên, vậy nên mới có thể chặt đứt được tội nghiệt. Còn ý chí của Cao Đẳng Tránh Thoát giả thì càng cứng rắn hơn nữa. Sở dĩ cần thời gian hai năm và mười năm là vì bọn họ cần thời gian đi trải nghiệm và tự rèn luyện tâm trí, tẩy rửa để linh hồn trở nên thuần túy thì phải mất thời gian, đó là điều đương nhiên. Nhưng các người đã quên mất khái niệm “thiên tài”. Có người cần mười năm, thậm chí là hai mươi năm mới có thể học xong đại học, nhưng có người chỉ cần hai ba năm đã thi đậu tiến sỹ, linh hồn cũng có người như vậy"
Tổng thống Mỹ đột nhiên hỏi: "Ý anh nói tên Bùi Kiêu này là một thiên tài?"
Varotian gật đầu nói: "Không chỉ có hắn, mà cả ‘người đứng đầu’ cũng vậy. Có một câu nói của Phật giáo phương đông rất phù hợp để nói về bọn hắn: ‘Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma.’ Phật và Ma cũng giống như Thượng Đế trong tín ngưỡng của chúng ta. Bọn họ thậm chí có thể trở thành Thượng Đế chỉ trong ‘một suy nghĩ’ thì còn có thành tựu nào mà không đạt được?
Nghe xong, đám trung niên và lão già trên màn hình cùng trở nên trầm ngâm, yên lặng. Mãi lâu sau, tổng thống Mỹ lại mở lời: "Vậy lấy danh nghĩa của anh, ban hành lệnh phong tỏa đối với toàn bộ giới linh hồn nước Mỹ và tất cả Tự Do Linh Hồn đang có mặt tại Mỹ, thời gian phong tỏa là bảy ngày. Đồng thời, lệnh cho CIA tham gia điều tra cái chết của Jenny. Nếu cần, anh có thể điều động đội X."
Varotian gật đầu rồi nhìn thẳng tổng thống Mỹ nói: "Tôi cũng hy vọng dùng danh nghĩa quốc gia để thông báo cho Trung Quốc về việc Bùi Kiêu đã tiến vào Tầm Chân Chi Lộ."
Một người trung niên bỗng cau mày nói: "Varotian, việc này có quá dư thừa không? Dù sao thì chúng ta cũng đã phong tỏa giới linh hồn nước Mỹ rồi."
Varotian lại lắc đầu nói: "Không, không dư thừa chút nào, vì mọi việc diễn ra quá trùng hợp. Ngay sau khi Bùi Kiêu tặng Thiên Sinh vũ khí cho Jenny, cả nhà cô ấy liền bị giết. Hơn nữa, lại đúng vào lúc Bùi Kiêu vừa tiến vào Nam Bắc chiến trường. Tôi nghi rằng có người muốn đánh lén Bùi Kiêu. Hắn có năng lực Valkyrie đặc thù, lại là Cao Đẳng Tránh Thoát giả thứ chín, tiềm lực vô hạn. Giết Jenny có thể làm cho tâm thần hắn hỗn loạn."
Đám người trên màn hình lập tức lại lộ vẻ thận trọng, một lão mang quân hàm thượng tướng hỏi: "Ý anh nói đây có thể là hành động của Những Kẻ Sa Đọa?"
Varotian nói thẳng: "Không chắc! Đây chỉ là suy đoán thôi. Cũng có thể là họ thật sự bị quỷ quái giết chết, đây là kết quả tốt nhất. Nhưng nhiều khả năng là có kẻ nổi máu tham nên đã đánh lén Jenny và gia đình cô ấy – đó là kết quả tệ nhất. Thậm chí còn tệ hơn cả trường hợp Những Kẻ Sa Đọa muốn đánh lén Bùi Kiêu. Bởi vì không có bất kỳ người nào, tổ chức nào, thậm chí quốc gia nào có thể chống chọi được cơn thịnh nộ của hai cường giả Chân Ma cấp.”
Hai gã! Đúng vậy, là hai gã ! Một người là Bùi Kiêu sắp tiến vào Chân Ma cấp. Người còn lại là kẻ người đứng đầu Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đồng thời cũng là cường giả Chân Ma cấp người mạnh nhất thế giới từ lâu – Cung Diệp Vũ – một cường giả đã bước vào Chân Ma cấp từ lâu và thậm chí còn được đồn rằng đã đạt tới Chân Ma cấp đỉnh cao, một người đàn ông có thể một mình khiêu chiến cả Tổ Chức Linh Hồn của một quốc gia.
Đám quyền cao chức trọng trên màn hình lập tức trở nên luống cuống. Tuy thoạt nhìn vẫn vẫn rất bình tĩnh nhưng Varotian có thể thấy sự bối rối ẩn trong mắt bọn họ, hắn còn loáng thoáng thấy được có kẻ mấp máy môi lẩm bẩm mấy chữ ‘tên điên’ gì gì đó.
"H… h..iểu rồi. Giờ nhiệm vụ vủa anh là dùng hết khả năng để trấn an Bùi Kiêu, còn chúng tôi sẽ gửi thông báo cấp quốc gia đến cho Trung Quốc." Tổng thống Mỹ gật đầu nói rồi vội vã ngắt kết nối.
Những người còn lại cũng lần lượt ngắt kết nối, chỉ còn lão già mở lời lúc trước là còn giữ màn hình đối thoại. Hắn nhìn Varotian rồi nói: "Varotian, tôi không cần biết anh dùng biện pháp gì, nhưng nhất định phải lung lạc cho được Bùi Kiêu, dốc hết toàn lực hỗ trợ hắn. Tôi biết, cường giả Chân Ma cấp đều là những kẻ luôn làm theo bản tâm, chắc chắn không thể xảy ra chuyện lấy oán báo ân. Việc có được quan hệ bạn bè với hắn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự hưng suy của gia tộc chúng ta khi năm 2012 tới. Chuyện này rất hệ trọng đấy!"
Varotian nhìn thoáng lão già rồi trả lời ‘đã biết’ với giọng lạnh nhạt. Hắn đang định tắt máy thì lão già kia đột nhiên chống người đứng lên, ghé sát vào màn hình mà nói: "Tôi không muốn lại xảy ra chuyện như giữa em gái anh và Cung Diệp Vũ trước kia, hiểu không? Gia tộc Morgan chúng ta không còn Tránh Thoát Giả hay Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ ba nào đâu. Vậy nên chúng ta nhất định phải lôi kéo được Bùi Kiêu. Dù phải trả giá lớn thế nào chăng nữa!"
Bờ môi Varotian khẽ run lên, bàn tay cũng siết chặt vì kích động, có điều cuối cùng vẫn đáp lại một câu ‘đã biết’ lạnh lùng. Sau đó cũng không thèm để ý tới thái độ phản ứng của lão già này mà lập tức ngắt kết nối. Cặp mắt hắn lúc này lạnh ngắt như băng giá, tản mát ra sát ý ngùn ngụt.
Một lúc lâu sau, hắn mới lặng lẽ lấy cuốn Kinh Thánh trong ngực áo ra, vừa mở xem vừa thì thào tự nói: “Thần yêu trần thế (1)! Thần thật sự yêu trần thế sao?”
Tại một nơi cách đó rất xa, sau khi đóng kết nối với Varotian thì đám quyền quý kia lại mở ra một kết nối khác. Bọn họ im lặng nhìn nhau, một lúc sau, màn hình của Tổng Thống Mỹ mới : "Xem ra kế hoạch thành lập đội quân linh hồn cần phải được xúc tiến mạnh hơn. Nếu không, càng lúc sẽ có càng nhiều cường giả Chân Ma cấp xuất hiện. Chỉ cần xuất hiện thêm ba người… Không! Chỉ cần hai người nữa thôi thì dù có thực hiện thì kế hoạch này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Những người còn lại tuy vẫn giữ được bình tĩnh nhưng đều nhẹ gật đầu. Lúc này tổng thống Mỹ mới hạ lệnh cho một gã viên chức đứng cạnh mình: "Thông báo cho chính phủ Trung quốc biết về tình hình của Bùi Kiêu. Còn nữa, sử dụng mật mã linh hồn thông báo cho họ một việc: hai tháng sau sẽ tổ chức Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước tại đảo Phục Sinh trên Thái Bình Dương để thảo luận về việc thành lập quân đội linh hồn.”
Đương nhiên, Varotian không hề biết những chuyện này.
Tiếp đó, Mỹ bắt đầu tiến hành phong tỏa, không cho phép bất kỳ Tự Do Linh Hồn nào ra vào, mà lý do cụ thể cũng không thông báo cho tổ chức linh hồn của các quốc gia khác. Chỉ một ngày sau, đã có quốc gia thắc mắc về động thái này, nhưng cùng lúc đó thì tại Trung Quốc, Cung Diệp Vũ đã ra một tuyên bố với toàn bộ giới linh hồn, nội dung là: trong bảy ngày, cấm Tự Do Linh Hồn của tất cả các quốc gia xuất nhập nước Mỹ, hết thời hạn bảy ngày thì dỡ bỏ lệnh cấm này. Lập tức, không một quốc gia nào trên thế giới dám công khai thắc mắc gì nữa! Có điều, những hành động âm thầm thì rõ ràng đã được triển khai mạnh mẽ: lần lượt từng đặc vụ là người sống của các nước tiến vào nước Mỹ, dò xét xem chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, Bùi Kiêu đang có mặt tại nhà Jenny ở Washington, nghe nhóm Lý Lâm báo cáo.
“Chiến đấu giữa linh hồn và quỷ quái rất khác biệt với chiến đấu của người sống với nhau. Trong đó, điểm khác biệt lớn nhất chính là: trừ khi linh hồn cố ý, nếu không thì chiến đấu của họ sẽ không ra ảnh hưởng tới vật chất xung quanh. Nhưng chúng tôi đã phát hiện được vài điểm bất thường ở hiện trường.”
Lý Lâm dẫn Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đi trong một hành lang nhỏ trong nhà Jenny. Nơi đây Bùi Kiêu cùng Dương Đỉnh Thiên đã từng tới, nhưng lúc này cảnh còn, người mất. Cô bé thích cười, tính tình hào phóng, được tặng thanh loan đao thì hồn nhiên khóc như trẻ nhỏ của ngày đó đã không còn nữa.
Lý Lâm chỉ vào một vết tích thật sâu trên bờ tường rồi nói: "Từ vết cắt này cho thấy, dấu vết được tạo ra bởi một vũ khí sắc bén cắt qua.”
Bùi Kiêu tức giận nói: “Nói nhảm! Là do vũ khí sắc bén hay do móng vuốt tạo nên thì ta nhìn qua cũng biết.”
Lý Lâm cười cười, cũng không để ý mà nói tiếp: “Hơn nữa, đây còn là vết tích do một thanh loan đao gây ra. Hình dạng của vết chém rõ ràng là dấu vết gây ra bởi đầu đao cong đặc trưng mà chỉ vũ khí dạng loan đao mới có. Vậy nên vết cắt này chỉ có thể là do vũ khí dạng loan đao tạo thành.
Bùi Kiêu lập tức nhìn kỹ vết tích lưu lại, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng: "Đúng vậy, quả thực là do loan đao tạo thành. Nói vậy thì Jenny đã chiến đấu ở chỗ này, nhưng sao hiện trường lại chỉ có một vết chém?"
Một gã bộ đội đặc chủng đứng cạnh Lý Lâm lập tức tiếp lời: "Chúng tôi chỉ tìm được một dấu tích này mà thôi. Nếu bị quỷ quái đánh lén thì đáng ra sẽ phải xuất hiện mảng lớn dấu vết chiến đấu hoặc không có bất cứ một dấu vết nào mới đúng. Vậy thì vì sao ở đây lại có một dấu vết duy nhất? Chúng tôi cho rằng, đây là lời nhắn Jenny để lại."
Bùi Kiêu lập tức nhìn vết cắt kỹ hơn. Thoạt nhìn chỉ là thẳng một đường, chung quanh cũng không có chữ hay hình ảnh gì. Có vẻ bản thân dấu vết này không phải là lời nhắn. Nghĩ tới đây, Bùi Kiêu nhanh chóng đi về cuối con đường nhỏ. Quả nhiên, tại đó có một chiếc điện thoại. Hắn đi tới rồi tính toán khoảng cách giữa chiếc điện thoại bàn và vết cắt kia. Sau đó hắn liền vẫy tay với Dương Đỉnh Thiên: "Dương Đỉnh Thiên, ngươi tới đây làm động tác gọi điện thoại đi."
Dương Đỉnh Thiên nhún vai, cũng đi tới, cầm lấy cái máy điện thoại rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Giờ ngươi hãy thiêu đốt chấp niệm rồi chạy trốn, thoát khỏi hành lang này, đồng thời tay làm động tác như đang nắm một thanh loan đao.” Bùi Kiêu nói tiếp.
Hai tay Dương Đỉnh Thiên lập tức làm động tác nắm lại, sau đó thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn rồi chạy về phía ra khỏi hành lang. Mà trong khoảnh khắc khi hắn chạy đi thì Bùi Kiêu cũng thiêu đốt tiêu chuẩn năng lượng bám sát theo, đồng thời cũng phát lực bổ nhào tới. Nhào tới sau lưng Dương Đỉnh Thiên thì việc đầu tiên Bùi Kiêu làm là tóm lấy hai tay đang làm động tác nắm loan đao.
Phản ứng của Dương Đỉnh Thiên cũng nhanh, hắn giật mạnh hai tay lại còn cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế lao về phía trước. Nhưng sức lực của hắn lại không thể so được với Bùi Kiêu, vậy nên không những không giật được tay ra mà còn bị trượt ngã ra một bên, về phần hai tay làm động tác cầm loan đao thì vẫn bị Bùi Kiêu giữ chặt.
"Đúng rồi, chính là như thế này. Lúc ấy Jenny đang gọi điện thoại thì bị tấn công bất ngờ, cô ấy liến cố gắng chạy thoát ra khỏi hành lang này. Mà người đánh lén kia cũng lập tức đuổi theo, sau đó nhanh chóng giữ được thanh loan đao của cô ấy. Cô ấy định dùng sức hai tay vừa kéo vừa chạy trốn tiếp. Nhưng sức của cô ấy không bằng người kia nên bị kéo giật lại."
Bùi Kiêu thả Dương Đỉnh Thiên ra. Hắn vuốt lên vết cắt ở vách tường rồi nói: "Vết cắt này đúng là tin tức mà cô ấy lưu lại cho chúng ta. Nếu là quỷ quái đánh lén, cô ấy sẽ không nghĩ tới việc nhắn nhủ gì với tôi, vì dù sao thì ta cũng sẽ báo thù cho gia đình cô ấy. Cho nên giống như các anh nói, hoặc là cả gian phòng đều có dấu vết chiến đấu, hoặc là không có một dấu vết nào. Bởi vì linh hồn có thể xuyên qua vật chất."
"Chỉ khi bị tấn công bởi linh hồn thì cô ấy mới nghĩ tới việc để lời nhắn, vậy nên mới đốt cháy năng lượng tiêu chuẩn để công kích vào vật chất. Cô ấy muốn nói cho ta biết, kẻ tấn công cô ấy là linh hồn chứ không phải quỷ quái!"
Bùi Kiêu quay phắt lại nhìn đám người Lý Lâm rồi nói: "Điều tra. Tiếp tục điều tra! Tìm hiểu tất cả những linh hồn nhập cảnh vào Mỹ, cả xuất cảnh cũng vậy. Dù là quần áo màu đen, da màu đen, thậm chí tóc đen hoặc trên người có bớt màu đen cũng tính. Điều tra toàn bộ bọn họ cho ta.”
Cùng lúc đó. Tại đất nước Thụy Điển nơi châu Âu xa xôi, mười một gã linh hồn áo đen đang bước từ trên máy bay xuống. Một gã mặt sẹo trong đám hít sâu một hơi rồi nói: " Khí hậu Châu Âu vẫn mát mẻ nhất. Nước Mỹ kia khói bụi mù mịt, chỗ nào cũng có một đống Tự Do Linh Hồn cứt chó cứ ra ra vào vào, phiền chết đi được. Ha ha ha, ở đây vẫn là tốt nhất."
Gã đàn ông cầm đầu vẫn giữ sắc mặt nghiêm túc của mình. Hắn lạnh lùng liếc qua gã mặt sẹo rồi mới nói với những người còn lại: "Các ngươi tới Tổ Chức Linh Hồn nước Pháp đợi ta. Đừng có gây sự! Ta đi giao Thiên Sinh Vũ Khí cho chủ nhân xong sẽ quay lại ngay. Nhất là ngươi đó!." Hắn trừng mắt liếc gã mặt sẹo.
Gã mặt sẹo thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười ha ha nói: "Đội trưởng, đừng có khô khan như vậy chứ! Chẳng qua chỉ là lóc xương róc thịt con nhãi kia bằng mấy nghìn đao, khiến cho nó phải tiêu tan vì không chịu nổi thống khổ thôi mà. Rồi cũng chỉ cắn nuốt linh hồn của cha mẹ và em trai nó thôi. Có sao đâu nào. Ai bảo nó dám chém tôi một đao chứ."
Gã cầm đầu vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Đến khi giọng của gã mặt sẹo càng lúc càng nhỏ, hắn mới lên tiếng: "Ta nói lần cuối: ngoan ngoãn chờ đợi, không được đi gây sự, nếu không đừng trách ta vô tình." Nói xong, gã chậm rãi bay lên, tiếp theo liền thấy mắt hắn lóe sáng lên. Một thanh đại đao đã xuất hiện ở dưới chân. Cũng không biết hắn đã làm gì, chỉ thấy một tia chớp lóe lại là hắn đã bay đi hơn nghìn mét, không bao lâu sau đã biến mất trên bầu trời.
Mười người còn lại thấy vậy thì cười toe toét, cùng nhau đi ra khỏi phi trường. Bọn hắn không biết rằng, tại một lục địa khác, có một gã đàn ông đang chìm trong lửa giận ngút trời.
Chú thích: 1. Thần yêu trần thế: Một câu nói nổi tiếng trong đạo Thiên Chúa. Có một bài hát là “Chúa yêu trần thế”. Nhưng ở đây tác giả không dùng “Chúa” mà dùng “Thần”, có lẽ là một cách nói tránh.
Bình luận facebook