• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New TỬ VONG KHAI ĐOAN (1 Viewer)

  • Quyển 4 - Chương 13: Chương 10-1: Nhướng mày, rút kiếm! (1)

Sau khi hai người Bùi Kiêu đến Pháp thì Dương Đỉnh Thiên lại trở thành người cầm đầu.



Lý do cũng không phải vì Dương Đỉnh Thiên muốn làm thủ lĩnh, mà chủ yếu là vì Bùi Kiêu chưa bao giờ tới nước Pháp. Hơn nữa, hắn cũng chỉ biết qua loa một vài câu tiếng Pháp đơn giản. Còn theo như lời Dương Đỉnh Thiên nói thì trước kia hắn đã từng đến Pháp nhiều lần. Về phần hắn tới làm gì à, nào thì mua sắm súng ống khí giới, thuê mướn lính đánh thuê nước Pháp, hay mua bán buôn lậu các loại...



"Nói cách khác thì đều là làm ăn phi pháp hả." Bùi Kiêu lắc đầu nói.



Dương Đỉnh Thiên tức giận lườm hắn một cái rồi nói: "Ngươi thấy việc mà chúng ta sắp làm có coi là phi pháp hay không? Thế nên đừng có dùng cách nhìn của người sống để đánh giá mọi thứ nữa. Đối với chúng ta, pháp luật chẳng hề đại diện cho thiện và ác, nó chỉ đơn thuần là khuôn phép của tầng lớp thống trị áp đặt lên kẻ bị trị mà thôi. Ngươi và ta liệu vẫn còn là kẻ bị trị nữa ư?"



Bùi Kiêu thoáng trầm ngâm giây lát rồi bật cười ha hả: "Quả thật không thể coi là kẻ bị trị nữa. Ta chính là ta. Mà ta lại không phải là ta. Haha..."



Chỉ thấy Bùi Kiêu ngửa đầu cười một tràng, dáng vẻ vô cùng thoải mái rồi cất bước đi về phía trước.



Dương Đỉnh Thiên hơi sửng sốt và cũng không hiểu hết ẩn ý trong những lời kia của Bùi Kiêu. Ta chính là ta. Mà ta lại không phải là ta. Ý nghĩa của hai câu này thật sự rất nhiều, chắc hẳn không phải chỉ như nghĩa đen của mặt chữ. Nhưng không hiểu ý nghĩa câu nói cũng không sao, vì giờ đây hắn cảm thấy áp lực do Bùi Kiêu phát ra càng rõ ràng hơn. Tuy vẫn chưa thể sánh được với những trường khí thế mà hắn từng đối mặt, và cỗ áp lực này cũng chỉ thuần túy là áp lực chứ không hề có bất kỳ tinh thần, cảm xúc hay ý chí nào pha trộn, nhưng nó đúng là càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.



(Thì ra là vậy ! Hóa ra ý nghĩa của Tầm Chân Chi Lộ là như vậy : không lúc nào không trong trạng thái cảm thụ cảm xúc và có thể đột phá cực hạn của bản thân bất cứ lúc nào. Nhưng mà... dung lượng chấp niệm của Bùi Kiêu chưa đạt được 500 đơn vị, nên dù có đột phá cực hạn cũng chưa thể tiến vào Chân Ma cấp. Mà nếu lãng phí cơ hội báo thù lần này, thì không biết đến bao giờ mới lại gặp được cơ hội đột phá cực hạn lần nữa)



Dương Đỉnh Thiên suy nghĩ một chút thì đột nhiên nghĩ tới vấn đề đó, liền nhìn về phía Bùi Kiêu đang đi phía trước với vẻ lo lắng. Mà Bùi Kiêu lại bỗng nhiên nói như thể hiểu rõ hắn đang nghĩ gì: “Không thể gượng ép được, chỉ có thể để cảm xúc được dẫn đường thôi. Ta là bản tâm, bản tâm lại là ta.”



Nói xong, bước chân của hắn càng thêm dứt khoát mà gấp gáp.



Nhưng mà…



"Này Bùi Kiêu, đừng đi nhanh vậy. Phía đó là đường ra máy bay, bên này mới là lối ra kia mà. Có thấy mấy biển chỉ dẫn bằng tiếng Pháp kia không? Trên đó ghi rất rõ ràng đấy."



“H… hả?”



Dù có chút ‘khó khăn’, nhưng với sự dẫn đường của Dương Đỉnh Thiên, hai người đã rất dễ dàng tới tổng bộ của Tổ Chức Linh Hồn Nước Pháp. Lúc này là khoảng 8 giờ tối, là lúc cuộc sống về đêm của Paris bắt đầu và không ngờ khung cảnh của Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn nước Pháp lại cũng rất náo nhiệt, chỉ nhìn qua cũng thấy ít nhất hơn nghìn linh hồn đang ở đây.



Bề ngoài của Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Pháp khác hẳn với tổng bộ của Trung Quốc và Mỹ. Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc thì nhìn chỉ như một tòa nhà cao tầng bình thường, rất phù hợp với thói quen ẩn mình và đơn giản của người Trung Hoa. Còn Tổng Bộ tổ chức của nước Mỹ thì lại là một: công sự dưới lòng đất. Nơi đó mang hơi hướng của một căn cứ quân sự bí mật, thiết bị an ninh tầng tầng lớp lớp, có lẽ một đội quân tấn công cũng khó lòng công phá, cũng rất đúng với đặc tính thích đảm bảo an toàn bằng khoa học kỹ thuật của người Mỹ.



Về phần Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Pháp thì... nhìn từ ngoài vào lại rất giống một cái hộp đêm.
















"Không phải nhìn bề ngoài giống hộp đêm mà nó thực xự là một cái hộp đêm đấy. Trước đây, có lần đến Pháp, ta đã cùng vài đối tác đến chỗ này giải trí. Nó chính là một hộp đêm rất nổi tiếng ở Paris... Nơi này là Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Pháp thật à?” Dương Đỉnh Thiên cầm địa chỉ của Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Pháp lấy được từ Mỹ lật qua lật lại xem cả chục lần, cuối cùng cũng phải tin rằng địa chỉ mà hai người cần đến chính là nới này. Lần này thì cả Bùi Kiêu cũng thấy chuyện này thật quái dị. Cho dù Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Pháp có bề ngoài là một cái nhà xí thì hắn cũng sẽ không thấy quái lạ… nhưng nó lại ở trong một cái hộp đêm thì đúng là khó mà không làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



Dù thấy khó tin nhưng hai người vẫn đi về phía hộp đêm đó. Quả nhiên, tại cửa ra vào chỗ đó có mấy tên Tự Do Linh Hồn đứng canh, có điều bọn họ đang ở trong trạng thái mà người thường không thể nhìn thấy. Khi thấy Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đi tới, mấy người đó cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có một gã trong số đó tiến lại phía hai người nói: “Thang máy số 2 và số 4 đang bảo trì. Xin hãy sử dụng thang máy số 1 và số 3.”



Nói xong, hắn cũng chẳng thèm để ý tới phản ứng của bọn Bùi Kiêu, lập tức quay lại chỗ mấy người đứng canh cùng mình. Bùi Kiêu không biết tiếng Pháp nên nghe mà chẳng hiểu gì cả, hắn quay lại hỏi Dương Đỉnh Thiên với vẻ quái lạ: “Hắn nói gì đó? Hỏi lại lịch của chúng ta à?”



Dương Đỉnh Thiên cười khẽ nói: "Làm gì có chuyến ấy. Đây cũng chẳng phải khu vực quân sự cấm gì, Tự Do Linh Hồn của bất kỳ quốc gia nào cũng có thể tự do ra vào mà. Hắn chỉ thông báo rằng thang máy số 2 và 4 đang sửa chữa, chúng ta chỉ có thể dùng thang máy số 1 và 3."



“… Sao ta cứ cảm thấy quái dị sao ấy nhỉ.” Bùi Kiêu lắc đầu nói. Lần tìm trong hộp đêm cả nửa ngày, cuối cùng hai người cũng tìm thấy thang máy trong một góc khuất. Mà cửa của cả bốn chiếc thang máy đều không thể mở được nên nếu không phải linh hồn thì không thể đi vào để sử dụng… Nhưng chính như vậy lại làm cho hai người không thể nào hiểu nổi: nếu đã che giấu phiền phức như vậy thì sao không để linh hồn đi xuyên xuống dưới đất luôn đi. Vậy thì chẳng phải sẽ đến thẳng được tổng bộ hay sao?



“Tư duy của người Pháp quả là khó mà hiểu được…” Bùi Kiêu vừa day day huyệt thái dương vừa nói.



Bỏ qua đoạn lảm nhảm này. Tiếp đó, sau khi hai người đã vào được Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Pháp, điều đầu tiên họ nhận thấy là nơi này được xếp đặt rất giống với tổng bộ ở Trung Quốc và Mỹ. Mấy tầng đầu tiên cũng là nơi ban bố nhiệm vụ cho Tự Do Linh Hồn, tầng càng sâu thì độ khó của nhiệm vụ càng cao. Ở những tầng sâu đó, trong đám linh hồn cũng đôi khi xuất hiện Tránh Thoát Giả và linh hồn ở đấy hầu như cũng đều sở hữu Thiên Sinh Vũ Khí.



Mục tiêu của hai người Bùi Kiêu rất đơn giản, chính là đi tìm một linh hồn đặc thù tên là Rena, có năng lực đặc thù ‘Đôi Mắt Của Thần’. Đó là năng lực có thể nhìn thấy được sự tồn tại của quỷ quái trong một phạm vi lớn, đồng thời còn rất nhạy cảm với Thiên Sinh Vũ Khí: nếu trong khoảng thời gian một tháng gần đây, một ai đó đã từng chạm vào một món Thiên Sinh Vũ Khí, thì năng lực này có thể cảm nhận được mùi của Thiên Sinh Vũ Khí đó trên cơ thể người này, rồi từ mùi đó tìm được vị trí của món Thiên Sinh Vũ Khí kia.



Có thể nói rằng loại năng lực như vậy đã là vô cùng quý giá và mạnh mẽ. Tuy còn chưa thể sánh được với năng lực mạnh nhất như Valkyrie của Bùi Kiêu, nhưng cũng đã đủ để trở thành một trong những loại nhân tài mà các quốc gia mong muốn có được nhất. Chỉ cần có một linh hồn như vậy canh gác trong tổng bộ thì tổ chức linh hồn đã không thể bị quỷ quái đánh lén, hơn nữa khi tiến vào ảo giới cũng sẽ có rất nhiều mặt thuận lợi. Ví dụ như có thể nhanh chóng tìm được quỷ quái Chân Ma cấp đơn độc hoặc quỷ quái Nhập Ma cấp đỉnh cao. Vậy nên, có thể nói rằng người có năng lực như vậy gần như chính là trung tâm của một đoàn đội.



Đương nhiên, nếu tên năng lực đã là ‘mắt’ thì thực lực sẽ không thể nào mạnh được. Vậy nên trong một đoàn đội, những người này luôn được rất nhiều Tự Do Linh Hồn, thậm chí cả Tránh Thoát Giả bảo vệ, kỹ càng đúng như người ta bảo vệ đôi mắt của chính mình vậy. Mà việc Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên cần làm là đi tìm người có năng lực này, hơn nữa còn muốn nhờ cô ấy trợ giúp mình.



“Việc này không hề dễ đâu.”



Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đã ngồi trong một gian phòng rất giống phòng thẩm vấn hơn mười phút. Sau khi bọn hắn đến nơi tiếp tân của Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Pháp và nói rằng mình muốn tìm Rena thì liền bị nhân viên ở đây dẫn tới căn phòng giống như phòng thẩm vấn này. Mà còn làm cho người ta thấy khó chịu hơn nữa là vách tường của căn phòng này lại làm bằng Hợp Kim Siêu Điện Từ. Đối đãi thế này đúng là chẳng khác gì coi hai người như những phần tử nguy hiểm hay tội phạm.



Nhưng dù sao thì làm như vậy có vẻ cũng là điều hợp lý, vì cô gái tên Rena này chính là một nhân vật rất quan trọng với Tổ Chức Linh Hồn Pháp. Cả thế giới cũng chỉ có hai người có được năng lực đặc thù Đôi Mắt Của Thần, số lượng chỉ nhiều hơn người có năng lực Valkyrie trước kia mà thôi, đến giờ có thêm Bùi Kiêu thì số lượng người sở hữu hai loại năng lực này mới ngang bằng nhau. Có thể nói rằng đây chính là năng lực đặc thù quý hiếm hàng đầu. Vậy nên Tổ Chức Linh Hồn Pháp cẩn thận như vậy cũng không phải là chuyện quá đáng gì.



Hai người cũng không phải chờ lâu, chỉ một lát sau đã có ba người đàn ông gồm hai người sống và một linh hồn đi vào phòng. Bọn họ vừa đi vào thì trước hết là nhìn nhìn Bùi Kiêu, sau đó mới liếc thoáng quá Dương Đỉnh Thiên một chút. Tiếp theo, linh hồn kia bỗng nhiên đi tới, đập ‘rầm’ xuống mặt bàn một chồng tài liệu cao ngất, sau đó hắn mới nhìn về phía Bùi Kiêu nói: “Xin chào, tôi là Lauren, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ năm và cũng là đoàn trưởng của Tổ Chức Linh Hồn Pháp. Anh chắc hẳn là Bùi Kiêu, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín?” Hắn nói bằng tiếng Anh rất rõ ràng lưu loát nên Bùi Kiêu cũng có thể nghe hiểu được.



Bùi Kiêu gật đầu nói: “Tôi chính là Bùi Kiêu. Chúng tôi muốn gặp Rena, làm phiền các anh sắp xếp một chút. Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, chỉ muốn nhờ cô ấy giúp xác nhận một vấn đề thôi...”



Rầm!
















Lauren chợt vỗ mạnh xuống bàn rồi nói lớn: “Đừng có dùng cái loại giọng điệu ra lệnh đó với tao. Mày tưởng rằng mình là Cung Diệp Vũ à? Mà dù là Cung Diệp Vũ thì tao cũng chẳng sợ đâu. Thế nên đừng có cáo mượn oai hùm với tao. Tưởng rằng có cái danh Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín và thành viên của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc thì có thể dùng giọng điệu ra lệnh đó với người khác sao?”



Bùi Kiêu lập tức bắt đầu cảm thấy... khổ não. Hắn đã biết cái vẻ thù địch này là gì rồi. Có lẽ là trước kia, Cung Diệp Vũ đã gây ra chuyện gì đó cho người này hoặc cho Tổ Chức Linh Hồn Pháp. Người ta không làm gì được Cung Diệp Vũ nên chỉ biết trút giận lên một gã Trung Quốc khác là Bùi Kiêu đây mà. Thật đúng là oan uổng rồi.



“Tôi không có mục đích nào khác, chỉ muốn nhờ Rena làm giúp một việc mà thôi. Mà đương nhiên là sẽ không bắt cô ấy làm không công, chúng tôi sẽ làm một giúp cô ấy một việc để trả công cho sự trợ giúp lần này.” Bùi Kiêu lựa chọn từ ngữ một chút rồi mới lên tiếng.



Lauren lại cười khẩy một tiếng: “Mày có thể làm được gì? Hay là lại làm con gà con nấp dưới cánh của Kẻ Đứng Đầu? Đúng không hả tay mơ thứ chín mới chết có nửa năm?”



Vẻ mỉm cười trên mặt Bùi Kiêu dần trở nên lạnh lẽo. Hắn không đáp lại mà chỉ dùng đầu ngón tay gõ xuống bàn từng nhịp một đều đều. Một lúc lâu sau mới nói: “Ta không quan tâm giữa ngươi và Cung Diệp Vũ có ân oán gì, nhưng việc của ta thì không liên quan gì tới việc đó. Vậy nên ngươi đứng nên xử trí theo cảm tính để rồi chuốc lấy chuyện gì ngoài ý muốn. Ta không tới đây để gây sự, chỉ muốn tìm gặp Rena mà thôi. Xin hãy chú ý tới lời nói của ngươi, ngươi đang gây hấn với ta đó.”



Lauren đầu tiên là sững sờ, sau đó chợt cười phá lên: “ Khiêu khích mày thì sao nào? Thằng ngu x này. Đừng tưởng cả thế giới đều sợ cái gã Kẻ Đứng Đầu của bọn mày. Chúng mày cùng lắm cũng chỉ làm vương làm tướng trong nước mày thôi. Có biết Châu Âu bọn tao có tới hai cường giả Chân Ma cấp không hả? Chỉ một mình mày tới đây mà còn dám kiêu ngạo vậy à! Ha ha...”



Lauren nói tới đó rồi cũng không thèm để ý tới phản ứng của hai người Bùi Kiêu mà lật giở chồng tài liệu trước mặt rồi nói: “Theo tin tình báo mà bọn tao thu được, mày mới tham chiến tại ảo giới Nam Bắc Chiến Trường của nước Mỹ và giờ giới linh hồn nước Mỹ đang trong thời gian phong tỏa bảy ngày nên tin tức của bọn tao đã bị gián đoạn. Nhưng tại sao mày lại có thể xuất hiện tại Pháp? Nói ra hết đi rồi sau đó bọn tao có thể cân nhắc một chút...”



Nhưng hắn còn chưa nói xong thì trước mặt đã tối sầm. Một lực kéo rất mạnh tác động lên cổ áo của hắn, rồi ‘rầm’ một tiếng, đập cả khuôn mặt hắn xuống mặt bàn, đè dí xuyên qua cả chồng tài liệu... Lại nói, nước Pháp này cũng thật xa xỉ, cả cái bàn này cũng được làm bằng hợp kim Siêu Điện Từ, vậy nên linh hồn thể có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của nó.



Bùi Kiêu đè chặt đầu Lauren trên mặt bàn rồi mới nói như thể gằn từng chữ một: “Tao không có thời gian để chơi trò đoán chữ với mày ở đây, cũng không có thời gian để quan tâm tới tranh chấp của mày với Cung Diệp Vũ. Muốn báo thù thì mày tự con mẹ nó đi tìm hắn mà báo thù, đừng có ở chỗ này ra uy ra quyền. Lão tử chỉ hỏi mày một lần cuối cùng: Rena đang ở đâu?”



Gã Lauren này bị Bùi Kiêu đè chặt mặt xuống bàn mà không tài nào giãy giụa ra nổi. Mà hắn dù sao cũng là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả dầy dặn kinh nghiệm chiến trường, nên lập tức đoán ra được người trước mặt này thực lực hơn xa hắn. Tuy không biết là hơn về chất lượng hay số lượng chấp niệm nhưng tóm lại là mạnh hơn hắn nhiều. Vậy nên hắn cũng nhanh chóng dừng việc giãy giụa của mình lại, rồi không ngờ lại trả lời rất bình tĩnh: “Mày có biết mình đang làm gì không? Đánh lén tao trong tổng bộ của chính nước tao đấy. Thế này thì dù là Cung Diệp Vũ cũng đừng mong cứu được mày nhé. Tao không giam mày lại nửa năm trở lên là không được rồi!”



Bùi Kiêu chỉ khẽ nhíu mày, sau đó ánh sáng lóe lên trong mắt, Anh Dũng Súng lập tức đã xuất hiện trong tay. Hắn dí mũi súng vào đầu Lauren rồi nói: “Tao biết Cao Đẳng Tránh Thoát Giả như mày rất khó chết, mà tao vốn cũng không có ý định giết mày. Giờ tao cho mày thêm một cơ hội nữa. Rena đang ở đâu?”



Lauren nhìn thấy lưỡi dao của Anh Dũng Súng nhưng lại bật cười ha hả: “Có gan thì chém...”



Còn chưa dứt lời thì một tia sáng trắng đã lóe lên. Đầu của Lauren đã bị lưỡi dao của Anh Dũng Súng cắt phăng. Mà không chỉ có đầu hắn, cả cái bàn làm bằng hợp kim Siêu Điện Từ bên dưới cũng đã bị chặt làm đôi.



Bùi Kiêu ném Lauren sang một bên như ném một cái túi rác, không để ý xem tên đó đã chết hay chưa mà quay sang nhìn hai người sống kia: “Rena đang ở đâu...”



“Đừng ép ta phải tiêu diệt tổ chức linh hồn của nước các người.”



Chú thích: 1. Dương mi kiếm xuất sao: nhướng mày, rút kiếm, là một câu thành ngữ của TQ, ý nghĩa khá rộng, chỉ hành động quyết đoán, không chần chừ, cũng có thể hiểu là không thích cãi lý, chỉ thích động tay chân (nghe khá là trẻ trâu ^^)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom