Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 1: Trở lại Nam Bắc Chiến Trường (1-2-3)
Kể từ khi nhận được Thực Phẩm Chấp Niệm đến nay, Bùi Kiêu đã ngưng tụ chấp niệm bản thân liên tục hơn hai mươi ngày, cũng tức là từ cuối tháng 12 đến gần cuối tháng 1.
Một mình Bùi Kiêu đã hấp thu hết 1500 dung lượng Thực Phẩm Chấp Niệm. Ngoài sự mong đợi, tỉ lệ chấp niệm mà hắn hấp thu được từ Thực Phẩm Chấp Niệm đã vượt qua 10%, có lẽ là khoảng 12% hay 13% gì đó. Dường như, khi độ cứng rắn của chấp niệm tăng lên, tỉ lệ hấp thu này cũng sẽ tăng theo. Hiện giờ 1 đơn vị chấp niệm của Bùi Kiêu có thể dung nạp được 2 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn, nên tỉ lệ hấp thu chấp niệm cũng vì vậy mà được nâng lên.
Thành quả mà hắn đạt được khi đã hấp thu hoàn toàn 1500 dung lượng Thực Phẩm Chấp Niệm là 182 đơn vị chấp niệm, cộng với 51 đơn vị sẵn có của bản thân, giờ đây lượng chấp niệm của hắn đã đạt đến 233 đơn vị!
Mặt khác, đã có chút manh mối về năng lực đặc thù của Dương Đỉnh Thiên. Dường như hắn có thể hòa tan được chấp niệm, nhưng chỉ với chấp niệm của hắn và Thiên Sinh Vũ Khí mà thôi, còn với linh hồn thể và quỷ quái thì lại không có hiệu quả. Chấp niệm khi bị hòa tan tạo thành một loại chất lỏng trắng bạc, tuy nhiên khi số lượng chấp niệm bị hòa tan quá nhiều thì lập tức sẽ gây ra một vụ nổ cực mạnh.
Nhưng hình như việc gây nổ này không phải là năng lực đặc thù của hắn, vì nếu như không hòa tan quá nhiều chấp niệm, thì chất lỏng này sẽ nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay của hắn. Sau đó, khi bọn Cung Diệp Vũ đã giải quyết xong những chuyện lặt vặt và trở về, cũng đã chứng kiến quá trình hắn hòa tan chấp niệm thành chất lỏng trắng bạc. Theo như Cung Diệp Vũ nói, loại năng lực này tương tự với năng lực chuyển hóa Thiên Sinh Vũ Khí thành Thực Phẩm Chấp Niệm, nhưng cũng khác biệt đôi chút, trước mắt vẫn chưa biết là năng lực đặc thù gì.
"Mặc kệ ra sao, năng lực đặc thù này chắc hẳn là có liên quan tới việc dung hợp chấp niệm, cứ để hắn rèn luyện thêm đi. Nếu giống như những linh hồn đặc thù khác, có lẽ tối đa là nửa năm có thể biết rõ năng lực đặc thù của hắn rốt cục là cái gì." - Đây là lời đề nghị của Cung Diệp Vũ.
Trên thực tế, khi Dương Đỉnh Thiên nhận ra hắn không thể tự cảm ứng được chấp niệm trong cơ thể, hắn liền bắt đầu chú ý tập trung vào việc rèn luyện năng lực đặc thù. Mỗi ngày hắn đều lấy một nắm gạo chấp niệm ra, rồi hòa tan chúng từng chút từng chút một. Thời gian dần trôi, trong một tháng này, hắn đã rèn luyện năng lực đến mức có thể hòa tan một nắm gạo mà không gây ra bất kỳ chấn động kịch liệt nào.
Tuy Dương Đỉnh Thiên vẫn chưa hiểu rõ năng lực của mình rốt cục là gì, nhưng từ kết quả luyện tập trước mắt có thể thấy rằng: một là hắn có thể dùng loại chấp niệm bị hòa tan này để ném như lựu đạn, hai là có thể biến lượng chấp niệm này thành lực đẩy, gần giống như lúc trước ở Đài Loan, hắn vô tình đã dùng năng lực để đẩy những u linh kia ra. Ngoại trừ việc sử dụng lựu đạn chấp niệm còn có thể có chút uy lực, trong thời gian ngắn vẫn chưa tìm ra được công dụng nào tốt hơn.
Mặc kệ thế nào, qua hai mươi ngày ăn uống hấp thu, hai người đã hấp thu hết chỗ Thực Phẩm Chấp Niệm này. Kế hoạch tiếp theo của Bùi Kiêu là muốn đi tới nước Mỹ. Một mặt đáp ứng nguyện vọng của Jenny, cho cô ấy một thanh Thiên Sinh Vũ Khí, mặt khác Bùi Kiêu muốn trở lại ảo giới Nam Bắc Chiến Trường. Dựa vào thực lực bây giờ của hắn cùng với sự trợ lực của con Ngụy Ngưu Đầu Chân Ma cấp, hoàn toàn có thể thuận lợi kiếm được chút lợi ích từ cái ảo giới này.
Tiếp đó, Bùi Kiêu cũng nói với Cung Diệp Vũ về việc hắn muốn đi Nam Bắc Chiến Trường của Mỹ. Cung Diệp Vũ đã biết sự quyết tâm tự thành lập đoàn đội của Bùi Kiêu, nhưng do lòng dạ vốn ngay thẳng chính trực, Cung Diệp Vũ cũng không cảm thấy điều đó có gì bất thường cả, ngược lại còn cẩn thận hướng dẫn hắn một số vấn đề cần chú ý khi tác chiến đoàn đội. Ví dụ như chuyện phải mang theo đủ năng lượng tiêu chuẩn, phải luôn duy trì cảnh giác một khi đã bước vào ảo giới, ngàn vạn lần không được ỷ vào sức mạnh cá nhân mà xông vào khu vực nguy hiểm, bởi vì làm như vậy là vô trách nhiệm đối với đoàn đội của mình,... đây cũng là một lời đề tỉnh dành cho Bùi Kiêu. Xế chiều hôm đó, Bùi Kiêu đến tổng bộ tổ chức linh hồn để lãnh 10000 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn, rồi bỏ toàn bộ vào trong nhẫn U Minh.
Dù sao lúc này hắn đã luyện hóa Anh Dũng Súng và Bạo Viêm Cự Phủ, tạo thành hai điểm sáng, một vàng, một xám lưu động trong đôi mắt hắn, không cần phải sử dụng không gian của nhẫn U Minh.
Sau khi báo cho tổ hậu cần của Lý Lâm, hắn muốn cùng Bùi Đại Uyển có một ngày thật vui vẻ. Hắn cũng nói cho cô ấy rằng hắn sắp sửa "đi công tác" trong vòng nửa tháng đến một tháng, bảo cô phải chăm chỉ học hành, có thời gian thì ghé qua bệnh viện chăm lo mẫu thân. Bùi Đại Uyển cũng là người hiểu chuyện, ngoan ngoãn nhận lời.
Ngày thứ hai, cũng là cuối tháng 1, vừa tảng sáng Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đã ngồi trên chiếc xe do Lý Lâm lái để đến một căn cứ quân sự. Tại đây đã có một chiếc máy bay chuyên dụng chờ sẵn, có thể bay tới nước Mỹ bất cứ lúc nào.
"Ngươi thật sự không đến gặp mặt cô ấy sao? Nên biết chuyến đi này phải mất tầm một tháng đấy." Bùi Kiêu vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa điềm nhiên hỏi Dương Đỉnh Thiên bên cạnh.
Dương Đỉnh Thiên đang nhắm mắt yên lặng minh tưởng, sau khi nghe thấy vậy, hắn mở mắt liếc nhìn Bùi Kiêu, khẽ nói: "Ta đã nói rồi, sau này sẽ không gặp mặt em ấy nữa... Ta sẽ bảo vệ cho em một cách thầm lặng, và cố gắng trở lên mạnh mẽ, cho đến khi em tìm được hạnh phúc mới thôi. Chuyện này coi như xong, ngươi về sau đừng nhắc tới nữa."
Bùi Kiêu khẽ lắc đầu, hắn biết đối với Dương Đỉnh Thiên, em gái hắn chính là trụ cột tinh thần lớn nhất của hắn, nhưng cũng là điều cấm kị lớn nhất đời hắn.
"Được rồi, ngươi có quyết định của mình, chỉ cần không hối hận là được" - Bùi Kiêu thuận miệng đáp lời.
Tức thì trong xe chìm vào yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng máy xe loáng thoáng từ bên ngoài vọng vào. Cũng không biết sau bao lâu, Lý Lâm từ ghế lái đột nhiên hỏi: "Các ngươi muốn tiến vào Nam Bắc Chiến Trường sao?"
Bùi Kiêu hơi sửng sốt, đáp: "Phải, chúng ta có ý định tiến vào Nam Bắc Chiến Trường, có gì không đúng sao?"
Lý Lâm nói: "Không, Nam Bắc Chiến Trường thì không có vấn đề gì. Ta chỉ ngạc nhiên là linh hồn các ngươi cùng quỷ quái có thể xuất hiện tại thế giới thực, vậy tại sao người sống chúng ta lại không thể tiến vào trong ảo giới chứ?"
Bùi Kiêu nghe vậy lập tức ngây người, hắn cũng không biết trả lời chuyện đó ra sao, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Cái này ta cũng không rõ lắm, có lẽ sự tồn tại của ảo giới giống như địa ngục, thiên đường trong truyền thuyết, chỉ có linh hồn mới có thể tiến vào được. Nhưng không phải trong tổ chức linh hồn đã có giải thích rồi sao? Khi sóng điện từ càng lúc càng gần đến điểm tới hạn, vào ngày 21/12/2012, tất cả ảo giới sẽ thực thể hóa, khi đó có lẽ người sống cũng có thể tiến vào được."
Mang theo một tia thất vọng, Lý Lâm nói: "Nếu thật đến lúc đó, người sống chúng ta tiến vào ảo giới còn có tác dụng gì? Khi đó có khác gì tận thế đâu... Bùi Kiêu, ngươi là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, hơn nữa còn có năng lực đặc thù Valkyrie, ngươi có biết biện pháp nào có thể giúp người sống chống lại quỷ quái không? Trừ sử dụng kim loại siêu điện từ ra, còn có biện pháp nào nữa không?"
Bùi Kiêu cười khổ nói: "Nếu thật là có, Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chúng ta đã không phải gấp gáp nâng cao thực lực rồi. Nhân loại có bao nhiêu? Vài tỉ người. Quân đội toàn thế giới ít nhất cũng mấy chục triệu, nếu người sống cũng có thể đối kháng với quỷ quái, chỉ cần quỷ quái không có số lượng áp đảo tầm mấy tỷ, chúng ta đã sớm không phải lo tới hạo kiếp 2012 kia rồi. Câu trả lời của ta là... không có bất kì biện pháp nào."
Lý Lâm lập tức nở nụ cười khổ, hắn cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ yên lặng lái xe. Lúc này, Dương Đỉnh Thiên lại đột nhiên hỏi: "Các ngươi vừa nói kim loại siêu điện từ là cái gì thế?
Bùi Kiêu liền giải thích:" Kim loại siêu điện từ là một loại vật liệu đặc thù do các nhà khoa học nghiên cứu ra. Không biết ở bên trong kim loại này bỏ thêm thứ gì, tóm lại kim loại này có thể tiếp xúc với linh hồn và quỷ quái, mà linh hồn và quỷ quái cũng không có cách nào xuyên qua tầng kim loại này được. Cho nên khi chế tạo kim loại này thành đạn bắn, có thể gây tổn thương cho linh hồn và quỷ quái... Đúng rồi! Chính là kim loại siêu điện từ!"
Đột nhiên, Bùi Kiêu như thoáng nghĩ tới cái gì đó, hắn liền lớn tiếng nói: "Kim loại siêu điện từ là một thực thể vật lý, nhưng lại có thể tiếp xúc với linh hồn và quỷ quái. Như vậy nếu dựa theo phương pháp chế tạo loại kim loại siêu điện từ, chắc chắn có một hoặc một vài trình tự có khả năng làm cho người sống có thể tiếp xúc với linh hồn cùng quỷ quái! Lý Lâm, ngươi có biết thứ kim loại siêu điện từ này rốt cục là được chế tạo như thế nào không?"
Lý Lâm dường như có chút ngây ngốc, hoặc có thể nói là trong lòng bỗng nhiên dấy lên hi vọng, hắn vội vàng nói: “Ta cũng không biết rõ về việc chế tạo kim loại siêu điện từ. Toàn bộ thế giới chỉ có vài nước có thể chế tạo kim loại này, tính cả nước ta, thì hình như chỉ có bốn, năm nước mà thôi, thậm chí một vài nước dù có tổ chức linh hồn cũng không thể chế tạo được... Đúng vậy, kim loại siêu điện từ đã là thực thể vật lí, nhưng lại có thể tiếp xúc với linh hồn và quỷ quái, như vậy có nghĩa là thực thể vật lý có thể tiếp xúc với linh hồn và quỷ quái. Tốt! Chờ khi chúng ta trở về, ta sẽ nhờ vào quan hệ để tìm lấy quá trình chế tạo kim loại siêu điện từ, đến lúc đó xin nhờ ngươi giúp ta nghiên cứu thật kĩ càng."
Bùi Kiêu chợt cảm thấy trong lòng có một ý tưởng thoáng qua, dường như là về kim loại siêu điện từ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không nghĩ ra cái gì rõ ràng, cho nên hắn cũng chỉ có thể chôn cái suy nghĩ này vào trong lòng, rồi mới lên tiếng: "Nếu như người sống thật sự có thể tiếp xúc với linh hồn và quỷ quái, thì nói cách khác, người sống cũng có thể cầm nắm được Thiên Sinh Vũ Khí... Mặc dù người sống không có năng lượng tiêu chuẩn, không cách nào sử dụng thuộc tính của Thiên Sinh Vũ, nhưng như thế đã là rất tuyệt vời rồi, có thể giải quyết được vấn đề thiếu hụt Tự Do Linh Hồn!"
Nhưng Lý Lâm lại cười khổ nói: "Ngươi nói nghe thật đơn giản, người thì có, nhưng mà lấy đâu ra vũ khí đây? Thiên Sinh Vũ Khí cũng không phải tràn lan như ngươi tưởng. Ngươi cho rằng toàn bộ thế giới có mấy người trong vòng một tháng hấp thu hết sạch 1500 dung lượng Thực Phẩm Chấp Niệm? Có lẽ cũng chỉ có ngươi là người ăn mặn nhất thôi"
Bùi Kiêu cũng biết Lý Lâm nói đúng, đối với hắn cũng chỉ là trùng hợp mới có thể trong một tháng hấp thu hơn 1500 dung lượng Thực Phẩm Chấp Niệm, có khả năng về sau cũng không có cơ hội như lần này... Xem ra việc nhân loại muốn chống lại tận thế 2012 vẫn còn là một chặng đường thật dài.
Trong khi nói chuyện, cỗ xe đã đi vào trong căn cứ quân sự từ lúc nào, và ở trên sân bay cũng đã một chiếc máy bay chờ sẵn.
Quá trình chuyến bay cũng không có gì đáng nói, đơn giản là năm người sống nhắm mắt nghỉ ngơi, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên thì một người tĩnh tọa minh tưởng để đề cao chấp niệm bản thân, còn một người thì lấy ra hơn mười nắm gạo chấp niệm tập hòa tan và nắm giữ, rèn luyện năng lực của bản thân mình.
Đến khi máy bay đáp xuống căn cứ không quân nước Mỹ thì đã là bảy giờ tối. Trong khi Lý Lâm và năm người sống còn lại phải tới Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Mỹ báo tin và cũng kí luôn một vài hiệp định làm nhiệm vụ khi nhập cảnh (1), thì Bùi Kiêu cùng Dương Đỉnh Thiên lại không cần phải làm những việc phiền toái như vậy. Thực tế thì đây chính là tác dụng của đội hậu cần: thay mặt linh hồn để xử lý các chuyện thế tục lặt vặt, để bọn họ có thể toàn tâm hoàn thành các nhiệm vụ quỷ quái.
Vậy nên sau khi Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên bàn bạc với nhau, thì đã quyết định sẽ không tới Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Mỹ nữa. Dù sao thì cũng chỉ là một vài thủ tục nhập cảnh và báo cáo nhiệm vụ mà thôi, không có gì quan trọng cả. Vậy nên hai người liền thoát khỏi trạng thái thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn, đổi thành trạng thái linh hồn vô hình, “đi nhờ” mấy chiếc xe, đi thẳng tới chỗ Jenny. Còn mấy người Lý Lâm, sau khi xong việc với Tổ Chức Linh Hồn Mỹ cũng sẽ đi thẳng tới bên ngoài ảo giới Nam Bắc Chiến Trường chờ hai người.
Bùi Kiêu trở về Dương Gian từ Địa Ngục tới giờ đã qua hai tháng. Nếu như lúc mới trở lại Dương Gian, còn là một tay mơ không hiểu biết gì, thì giờ đã có thể coi hắn là một tay lão luyện của giới linh hồn rồi. Thậm chí hắn còn biết tường tận nhiều bí mật của giới linh hồn hơn cả Jenny. Dù sao thì hắn cũng là cao đẳng tránh thoát giả, có tên tuổi cùng thực lực. Hơn nữa, trận đánh tại ảo giới Phong Đô đã giúp cho thực lực của hắn bước lên tới đỉnh cao giới linh hồn.
“Tích thủy tri ân, dũng tuyền tương báo” – nhận ơn nhỏ, trả nghĩa lớn, điều này Bùi Kiêu đã không thể làm được khi thực lực còn nhỏ yếu, nhưng giờ đã có thực lực thì hắn cũng sẽ không keo kiệt gì một thanh Thiên Sinh Vũ Khí. Đây cũng là một trong những bản tâm của hắn: có ân báo ân, có oán báo oán!
Lúc hai người đến được nhà Jenny thì đã gần mười giờ tối. Ngôi nhà của Jenny ở cũng không quá lớn, ít nhất là không thể so được với tòa biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh mà Bùi Kiêu ở - đây chỉ là một ngôi nhà bình thường của tầng lớp trung lưu nước Mỹ mà thôi. Nhờ vào ánh sáng hắt ra từ cửa sổ, bọn Bùi Kiêu có thể thấy được người trong nhà đang tụ họp trong phòng khách, dường như họ đang có một cuộc họp gia đình.
Bùi Kiêu sẽ không thể bất lịch sự tới mức tự ý xuyên thẳng qua tường vào nhà người ta. Còn về phần Dương Đỉnh Thiên, bộ dạng của hắn chẳng khác gì tiểu đệ lẳng lặng đằng sau, không chủ động đưa ra ý kiến, cũng không chủ động nói chuyện phiếm. Thế nên Bùi Kiêu cũng không để ý tới hắn nhiều, chỉ một mình đi tới cửa trước, nhấn chuông rồi đứng chờ.
Không lâu sau, một thanh niên tầm mười bảy, mười tám tuổi ra mở cửa. Anh ta sửng sốt nhìn Bùi Kiêu một lúc, hiển nhiên không nghĩ người nhấn chuông gọi cửa lại là người da vàng, hơn nữa là anh ta rõ ràng không biết người này. Người thanh niên hỏi với sự cẩn thận hiện rõ trên khuôn mặt: “Anh tìm ai vậy?”
Bùi Kiêu lúc này mới nhớ lại, người thanh niên này chưa từng gặp hắn. Lần trước khi vào nhà Jenny, hắn không thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn nên người sống không thể nhìn thấy được. Nhưng lần này hắn đến thì lại thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn, nên bề ngoài trông không khác gì người sống cả. Người thanh niên này hắn biết, chính là em trai Jenny, anh ta không nhận hắn cũng là chuyện bình thường.
Bùi Kiêu cười cười nói: "Tôi là bạn của chị gái cậu. Nói với cô ấy là tôi đến để hoàn thành lời hứa của mình.”
Người thanh niên sững sờ, thái độ càng thêm cẩn thận. Hắn nhìn kĩ Bùi Kiêu, lại nhìn Dương Đỉnh Thiên phía sau lần nữa, lúc đó mới quay lại gọi lớn: " Chị ơi, có một người châu Á nói là bạn chị, đến để hoàn thành lời hứa."
Không lâu sau, quả nhiên từ phòng khách vang lên một tiếng hô kinh ngạc. Tiếp đó, Jenny chạy vội từ trong phòng ra, vừa nhìn thấy Bùi Kiêu, cô lập tức ngạc nhiên nói: "Bùi Kiêu! Là anh sao? Anh từ Trung Quốc tới đây sao?"
Bùi Kiêu nhìn dáng vẻ hớn hở của Jenny, hắn cũng hơi cười cười, đồng thời gật đầu nói: "Để chúng tôi vào nhà rồi nói. Đúng rồi, vị này là Dương Đỉnh Thiên, đồng đội của tôi."
Phong thái của Jenny vẫn phóng khoáng như trước, nàng vừa kéo tay Bùi Kiêu, vừa nói với Dương Đỉnh Thiên: "Dương tiên sinh, mời anh vào nhà". Nói xong liền lôi Bùi Kiêu một mạch vào phòng khách.
Trong phòng khách, cha mẹ Jenny đang ngồi trên ghế salon. Nhìn thần sắc nghiêm túc trên gương mặt hai người, thì hình như trước đó họ cùng Jenny đang tranh luận cái gì đó. Phải đến khi họ trông thấy Jenny kéo Bùi Kiêu vào phòng khách, thì cha của cô mới đứng lên.
Jenny cười hì hì nói với họ: "Đây chính là vị Cao Đẳng Tránh Thoát Giả mà con đã nói đến trước kia: Kiêu Bùi – người Trung Quốc, nhưng hắn lại thích người khác gọi là Bùi Kiêu hơn (2). Còn người kia là đồng đội của anh ấy – Dương tiên sinh. Bùi Kiêu, Dương tiên sinh, đây là cha mẹ tôi, còn kia là em trai tôi, anh đều từng gặp rồi, có điều họ thì lần đầu tiên nhìn thấy anh.”
Cha Jenny đưa tay hướng về phía Bùi Kiêu, đồng thời nhiệt tình nói: "Ngài chắc là vị Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín rồi? Trước kia tôi đã nghe con gái tôi nhắc qua... Đúng rồi, với kiến thức của một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả như của ngài, chắc sẽ giúp được tôi khuyên bảo Jenny. Nó muốn cả nhà chúng tôi rời khỏi Washington. Tuy hiện giờ tài sản của nó không ít, chúng ta đến Philadelphia hoặc nơi khác đều không phải lo chuyện sinh nhai, thế nhưng công việc mà nó phải nhận sẽ nguy hiểm hơn bây giờ. Như vậy thì làm sao chúng tôi yên tâm được?”
Bùi Kiêu nghe vậy thì nhìn về phía Jenny với ánh mắt tò mò. Còn Jenny thì cau mày nói với hắn: "Bùi Kiêu, lần quỷ quái thực thể hóa vừa rồi ở quốc gia của anh đã chết mất mấy chục ngàn người đúng không? Ấn Độ càng thảm hơn, chết hơn mấy trăm ngàn người, thậm chí còn nhiều hơn nữa, chỉ là đã bị chính phủ lấp liếm đi. Còn nước Mỹ chúng tôi, tuy lần này Washington đã thuận lợi trấn áp đám quỷ quái này, nhưng còn lần sau thì sao? Vậy nên đưa bọn họ rời khỏi Wasington là việc cần làm gấp đúng không? Ngươi cũng nghĩ thế chứ?”
Đến lúc này, Jenny vẫn còn đang kéo tay Bùi Kiêu, dường như tình thế cấp bách trước mặt đã làm cô quên buông tay. Còn Bùi Kiêu thì đương nhiên là không thể gạt phắt tay cô nàng ra trước ánh mắt nhiều người thế này. Vậy thì đúng là làm cho một cô gái quá mức xấu hổ rồi! Vậy nên hắn chỉ có thể thể dùng tay kia vuốt vuốt cái mũi, rồi nói: "Thật ra thì suy nghĩ đó của cô cũng không chính xác lắm đâu.”
"Sau khi Bắc Kinh và toàn bộ các thành phố có đặt tổng bộ của tổ chức linh hồn trên thế giới xuất hiện quỷ quái thực thể hóa với quy mô lớn, tôi cũng đã nghĩ tới việc người nhà rời khỏi Bắc Kinh… À, đó chính là thành phố đặt tổng bộ tổ chức linh hồn của nước tôi. Nhưng sau khi cẩn thận nghĩ, thì tôi lại cảm thấy tiếp tục ở lại Bắc Kinh thì tốt hơn... Lần này quỷ quái thực thể hóa có quy mô rất lớn. Cô có biết rằng ngoại trừ những nơi đặt tổng bộ của tổ chức linh hồn ra, thì còn có những thành phố khác cũng có quỷ quái thực thể hóa xuất hiện. Ví dụ như ở Đài Loan, cũng có đến vài ngàn người mất tích và tử vong."
Nói đến đây, Bùi Kiêu cũng quên luôn việc mình đang bị kéo tay. Hắn nghiêm túc nói với Jenny: "Cái khác tôi không dám cam đoan, nhưng tôi chắc chắn càng về sau này, thì vấn đề quỷ quái thực thể hóa sẽ càng nghiêm trọng. Đến lúc đó, rất có thể những thành thị khác cũng sẽ xảy ra chuyện tương tự. Khi đó, thành phố này sẽ là nơi được tổ chức linh hồn ưu tiên trấn áp quỷ quái trước tiên. Hơn nữa, cô cũng là Tự Do Linh Hồn, có Thiên Sinh Vũ Khí thì cũng có thể tiêu diệt quỷ quái. Nhưng nếu là ở những thành thị khác thì sao? Một khi phát sinh những sự kiện như vậy, ngoại trừ chạy trốn ra thì không còn cách nào khác. Cô đã nghĩ tới chuyện đó chưa? Vậy nên tôi cho rằng, để gia đình cô ở lại Washington thì tốt hơn.”
Nói đến đây, Bùi Kiêu liền lấy từ trong Nhẫn U Minh ra một thanh loan đao. Hắn cười cười nhìn về phía Jenny nói: "Đây là Thiên Sinh Vũ Khí mà tôi đã hứa sẽ tặng cho cô. Nó có dung lượng 100 đơn vị, vừa vặn thích hợp với thực lực của cô lúc này. Có nó, cô có thể đối phó được với quỷ quái Nhập Ma cấp, thậm chí gặp Nhập Ma cấp đỉnh phong cũng có thể chạy trốn được. Đây là lời hứa của tôi! Cấm lấy đi!”
Khi Jenny vẫn đang suy nghĩ về lời Bùi Kiêu nói, thì đột nhiên lại thấy Bùi Kiêu lấy đâu ra một thanh Thiên Sinh Vũ Khí loại loan đao đưa tới. Cô nàng chỉ biết ngây ra nhận lấy cây đao, vô thức buông tay Bùi Kiêu. Bùi Kiêu thấy vậy thì cũng thở phào một hơi, vội vàng đứng xa ra vài bước, tiện đó liền ngồi luôn xuống một cái ghế bên cạnh, rồi cứ thế lặng yên nhìn Jenny đưa tay vuốt ve thanh loan đao.
Jenny vuốt ve thanh đao như bảo bối, nhìn tỉ mỉ hơn nửa ngày. Sau đó, cô mới nhìn về phía Bùi Kiêu với vẻ đầy vui sướng: “Rất rất cám ơn anh! Bùi Kiêu, lúc ấy tôi cũng chỉ là hi vọng một chút, nghĩ rằng một, hai năm sau, anh sẽ từ từ trở lên mạnh mẽ, sau đó có thể cho tôi một thanh Thiên Sinh Vũ Khí, nhưng ai mà biết được... Thật sự rất cám ơn anh! Thế này đúng là “buồn ngủ gặp chiếu manh” rồi. Trước đây, vì tôi không có Thiên Sinh Vũ Khí nên bị loại khỏi rất nhiều nhiệm vụ của đoàn đội. Rồi lúc quỷ quái thực thể hóa cũng không có năng lực để bảo vệ người nhà! Tôi, tôi..." Nói tới những lời sau cùng thì Jenny đã khóc. Có điều thứ chảy ra từ mắt của cô lại là những viên năng lượng tiêu chuẩn nho nhỏ, lập lòe giữa hư không, tựa như đom đóm.
Bùi Kiêu mỉm cười, hắn chợt thấy một cảm giác khoan khoái dễ chịu không nói nên lời dâng lên từ tận đáy lòng. Đây là sự vui sướng vì trợ giúp được người khác, cũng là niềm vui khi hoàn thành được lời hứa, nội tâm thông suốt, bản tính thấu đạt... Cho dù lúc này hắn không nhìn vào trong cơ thể mình, và cũng không cảm thấy chấp niệm của bản thân có gì thay đổi quá lớn, nhưng loại cảm giác ngay lúc này đây của hắn, hắn biết rõ, đây chính là bản tâm! Cũng là con đường dẫn tới Chân Ma cấp!
"Yên tâm đi, chúng ta là bạn bè. Lúc ta ngô nghê nhất thì ngươi chính là người đầu tiên chìa cành ô-liu ra cho ta, ngươi cũng là người đầu tiên giúp đỡ ta. Ở Trung Quốc chúng ta có một câu nói thế này...”
Bùi Kiêu nhìn Jenny nói: "Tích thủy tri ân, dũng tuyền tương báo. Nghĩa là dù mang ơn dù nhỏ như nước nhỏ dưới mái hiên, cũng phải trả lại như nước một dòng suối. Sau này có gì cần giúp đỡ, hãy liên lạc với ta. Ta đã nói rồi: chúng ta là bằng hữu."!
Lời bình:
Liệu Nam Bắc Chiến Trường sẽ có thay đổi gì so với lần Bùi Kiêu tới trước kia? Chiến đấu lại sắp lần nữa bắt đầu! Đón đọc TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
1. Nhiệm vụ nhập cảnh: khi một linh hồn tới nước khác và muốn vào ảo giới của nước sở tại thì cần phải làm một vài nhiệm vụ cho nước sở tại.
2. Kiêu Bùi: Trong họ tên của người Âu Mỹ thì tên đứng trước, họ đứng sau.
Đêm hôm đó, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên nghỉ lại nhà Jenny. Nhân tiện đó, Bùi Kiêu cũng hỏi Jenny về các động tĩnh gần đây của giới linh hồn nước Mỹ.
Sau khi Bùi Kiêu rời khỏi nước Mỹ, quốc gia này cũng không xảy ra sự kiện gì quá lớn. Chuyện lớn nhất có lẽ chính là sự kiện quỷ quái thực thể hóa quy mô lớn vừa rồi. Có điều là tình hình nước Mỹ trong vụ đó lại cũng khá tốt, vì toàn bộ Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của nước Mỹ lúc đó đều đang nhàn rỗi. Vậy nên, có thể nói nước Mỹ là quốc gia chịu thiệt hại nhỏ nhất trong đợt quỷ quái thực thể hóa vừa rồi.
Một phương diện khác, Bùi Kiêu nghe được một tin đồn...
Tuy Bùi Kiêu được biết đến như là vị Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín trên thế giới, tin tức về hắn sẽ luôn được các tổ chức linh hồn chú ý tới, thế nhưng điều làm cho hắn thực sự nổi tiếng toàn thế giới lại là năng lực Valkyrie mà hắn mới có được gần đây!
Đúng vậy, tuy đến nay thì thế giới đã biết đến hơn mười loại năng lực đặc thù của linh hồn, mỗi một loại đều gần như có tác dụng không thể thay thế đối với các tổ chức linh hồn, nhưng trong hơn mười loại năng lực đó, thì chỉ có năng lực Valkyrie được công nhận là quan trọng nhất và cũng mạnh mẽ nhất!
Tuy các năng lực đặc thù khác cũng đều rất quan trọng, nhưng địa vị của những năng lực này cũng đã là cố định, gần như không có tiềm lực phát triển gì đáng nói. Dù sao thì mỗi năng lực đặc thù cũng chỉ có một hoặc hai tác dụng nào đó, nhưng năng lực Valkyrie thì lại có tiềm năng vô hạn. Vì chỉ cần có năng lực này, thì có thể liên tục tìm được các linh hồn có năng lực đặc thù khác. Nói một các khác, người có năng lực Valkyrie chẳng khác nào một máy dò tìm linh hồn đặc thù! Đó thực sự là một năng lực tuyệt vời mạnh mẽ nhất!
Trước Bùi Kiêu, cũng chỉ có một nữ linh hồn ở Bắc Âu có năng lực này. Cũng chính nhờ có công lao của cô mà Châu Âu mới có nhiều linh hồn đặc thù như hiện nay. Và tới tận bây giờ, ngoài cô ra thì cũng chỉ Bùi Kiêu là có được năng lực này. Vậy nên có thể tưởng tượng được là tin tức này đã làm thế giới chấn động tới mức nào. Bởi vậy, khi Trung Quốc xác nhận chính xác là Bùi Kiêu có năng lực Valkyrie thì bọn họ gần như đã loan truyền tin này ra khắp thế giới ngay lập tức.
Khi nghe Jenny hỏi có đúng là mình có năng lực đặc thù Valkyrie không thì Bùi Kiêu chỉ biết cười khổ. Hắn động não một chút thì lập tức chắc rằng chính phủ Trung Quốc đã cố ý công bố tin tức mình nắm giữ năng lực Valkyrie. Chỉ có điều là lúc này thì hắn chưa thể hiểu được tại sao chính phủ Trung Quốc lại làm như vậy. Cách làm có phần “huênh hoang” này đúng là khác hẳn với thái độ ẩn nhẫn và trung lập trước nay của họ (1).
( Có lẽ là do Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đã bị tổn thất nặng trong lần quỷ quái thực thể hóa này, rồi lại chết rất nhiều Tránh Thoát Giả trong ảo giới Phong Đô, khiến cho cả Trung Quốc giờ này còn không tới mười Tránh Thoát Giả. Mặc dù còn có người mạnh nhất thế giới là Cung Diệp Vũ trấn giữ, nhưng cũng khó tránh khỏi việc địa vị của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc bị hạ thấp... Thế nên chính phủ mới có ý định đưa ta ra, “nặn lên” thành một Cung Diệp Vũ thứ hai, hoặc có thể nói là một nhân vật giống như là Cung Diệp Vũ? A, khả năng này có khi lại là lớn nhất. )
Bùi kiêu ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng phỏng đoán như vậy. Thực ra thì hắn cũng không ghét bỏ gì cách làm này của chính phủ. Dù sao thì “thượng vị giả” không thể nào chỉ suy nghĩ bó hẹp trong một cá nhân, mà phải luôn nghĩ tới toàn cục. Từ trước tới nay, địa vị của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc so với tổ chức linh hồn của các quốc gia khác vẫn luôn không ra làm sao. Thực tế là Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc có tiềm lực và ưu thế lớn nhất thế giới. Ưu thế đó chính là dân số lên đến hơn một tỷ người, chiếm gần một phần năm dân số thế giới. Với dân số lớn như vậy, đáng ra cũng phải có lượng Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả tương xứng.
Nhưng tình trạng thực tế lại là lượng Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của Trung Quốc lại chỉ được xếp vào hạng trung bình so với các quốc gia khác trên thế giới. Nếu không có “người mạnh nhất thế giới” là Cung Diệp Vũ trấn thủ thì chỉ sợ thứ hạng sẽ còn thấp nữa. Đây thật đúng là mất hết thể diện quốc gia!
Cũng chính bởi vì vậy nên cho dù Cung Diệp Vũ có bá đạo đến vậy, gần như nắm toàn bộ quyền lực của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, thì chính phủ vẫn có thể dễ dàng tha cho hắn... Bởi hắn chính là thể diện của Trung Quốc!
Điều này thực ra rất dễ lí giải. Muốn sau khi chết trở thành Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, thì điều tối quan trọng là phải có ý chí và chấp niệm mạnh mẽ. Với người sống, đó chính là những người có lí tưởng của bản thân và còn luôn nỗ lực để hoàn thành lý tưởng đó, nói chung là như thế... Một quốc gia có dân số đông như vậy mà số lượng Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả lại ít đến thế. Điều này nói lên trạng thái tinh thần trong cả quốc gia thực sự rất bạc nhược. Điều này không thể dùng vài câu nói “hài hòa” (2) trên truyền hình là có thể giải quyết được. Cứ nhìn số lượng Tránh Thoát Giả xuất hiện sau khi người ta chết thì sẽ rõ đúng không?
Thế nên, cái danh hiệu “người mạnh nhất thế giới” của Cung Diệp Vũ đã được biến thành một tấm chắn... Mà đến lúc này đây, cái tấm chắn đó có vẻ đã được ném lên mặt Bùi Kiêu rồi.
( Nhưng làm vậy cũng chẳng khác nào “bị bệnh ở gốc mà trị ở ngọn”! Trừ khi có thể tìm được biện pháp chặt đứt tội nghiệt quy mô lớn, nếu không Trung Quốc... Không! Phải nói là cả nhân loại sẽ không thể vượt qua nổi kiếp nạn năm 2012 rồi! )
Một lòng đầy tâm sự, sáng ngày hôm sau, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên rời khỏi nhà Jenny với ý định lập tức tiến vào ảo giới Nam Bắc Chiến Trường. Jenny vốn cũng muốn xin đi cùng đi cùng bọn hắn, nhưng thứ nhất là giờ thực lực của cô còn quá yếu, thứ hai nữa là cô mới chỉ vừa nhận được Thiên Sinh Vũ Khí, còn chưa quen thuộc với nó, nên cần có thời gian làm quen và rèn luyện. Vậy nên cô chỉ có thể từ bỏ ý định của mình.
Tuy vậy, Bùi Kiêu và Jenny cũng có với nhau một lời hứa khác, đó là khi hai người rời khỏi ảo giới Nam Bắc Chiến Trường thì sẽ lập tức tới nhà Jenny, để xem cô đã rèn luyện cùng thanh loan đao này đến trình độ nào.
Jenny vẫn giữ nguyên dáng bộ tươi cười đặc trưng của mình, vừa kéo tay Bùi Kiêu vừa nói chuyện liên hồi. Dương Đỉnh Thiên thì đi theo cha Jenny vào gara lái một chiếc xe hơi nhỏ. Sau đó, Bùi Kiêu gần như là tức tốc trốn vào trong xe.
Dương Đỉnh Thiên là người lái xe, hắn nhìn Bùi Kiêu ngồi ở ghế phụ lái rồi nói bằng giọng lạnh nhạt: " Hình như cô gái người Mỹ kia có tình ý với ngươi."
Nhưng Bùi Kiêu lại chỉ nhếch miệng trả lời: "Chẳng qua là do hoàn cảnh thôi. Ta với cô ấy có được bao nhiêu tình nghĩa chứ? Lần này ta gặp lại cô ấy, chẳng qua là do trước kia cô ấy đã từng giúp đỡ ta. Còn những cử chỉ thân mật lần này của cô ấy, thật ra cũng là do thực lực và địa vị bây giờ của ta mà thôi... Nhưng cũng không trách cô ấy được. Từ lời cô ấy nói thì có thể thấy, địa vị của Tự Do Linh Hồn không được tốt như ta nghĩ. Các quốc gia cùng tổ chức linh hồn chỉ coi bọn họ như pháo hôi. Vây nên bọn họ thực sự cảm thấy vô cùng bất an.”
Nói đến đây, Bùi Kiêu chợt thở dài: "Biểu hiện ra bên ngoài của sự bất an này, chính là người ta sẽ cố gắng để được một Tránh Thoát Giả hoặc Cao Đẳng Tránh Thoát Giả mạnh mẽ che chở, hoặc là hoàn toàn tránh xa tổ chức linh hồn, chỉ nhận mấy nhiệm vụ không nguy hiểm để sống qua ngày... Ài, tóm lại là vì đã quen biết với cô ấy rồi, nên nếu có cơ hội thì vẫn sẽ giúp một chút."
Dương Đỉnh Thiên gật đầu lên tiếng: "Rất tốt! Ngươi không bị sắc đẹp hay cám dỗ làm mờ mắt, cũng không có bị quyền lực của mình che mắt... Nói thật, ta ngày càng mong chờ vào biểu hiện của ngươi rồi đấy."
Bùi Kiêu hơi sững sờ, lúc này hắn mới hiểu vừa nãy là Dương Đỉnh Thiên thăm dò hắn. Hắn lập tức cảm thấy hứng thú, cười cười hỏi: "Từ lúc ta cứu ngươi từ Đài Loan về, ngươi vẫn luôn làm ra cái bộ dạng bí ẩn khiến ta phát bực. Thế sao giờ đột nhiên lại có hứng thú với ta?"
Dương Đỉnh Thiên liếc nhìn Bùi Kiêu một cái rồi lại tiếp tục nhìn con đường phía trước, nói: "Dù sao ngươi cũng là đội trưởng trong tương lai của cái đoàn đội này, và ta thì không muốn đặt tính mạng của mình vào tay một gã đội trưởng thất bại. Bất kể là về tính cách, về sức mạnh hay cách đối xử với đội viên, ta đều không hy vọng ngươi sẽ là một kẻ thất bại... Hơn nữa, biểu hiện của ngươi cũng đã làm cho ta có chút kì vọng."
Bùi Kiêu cười cười nói: "Vậy thì đánh giá của ngươi về ta thế nào?"
Dương Đỉnh Thiên vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt ngiêm túc ‘không cười đùa’ của mình, hắn lắc lắc đầu nói: "Theo quan sát của ta thì cách ngươi đối xử với đội viên có thể coi là chân thành. Ít nhất là với ta, ngươi không coi ta là công cụ, mà thực sự muốn ta là đồng bọn... Về các phương diện khác, vì ta còn chưa thân quen với ngươi, nên cần quan sát thêm một thời gian nữa mới biết được."
Bùi Kiêu cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa. Nhưng thật ra hắn đã cảm thấy tương đối thỏa mãn... Thỏa mãn vì đánh giá của Dương Đỉnh Thiên về bản thân mình.
Trên thực tế, lúc cứu Dương Đỉnh Thiên tại Đài Loan, tuy hắn thật lòng muốn kết bạn với người đồng bọn này, hơn nữa cũng thành tâm biểu đạt thiện ý, nhưng việc hắn đi Đài Loan chỉ để cứu một mình Dương Đỉnh Thiên như vậy thật sự là làm cho người khác cảm thấy hắn làm việc đó vì động cơ không trong sáng, giống như hắn chỉ muốn tìm được một Tự Do Linh Hồn để sử dụng như một công cụ mà thôi. Vậy nên lúc đầu Dương Đỉnh Thiên đúng là có tư tưởng chống đối lại hắn. Bùi Kiêu tuy thấy được sự chống đối đó, nhưng hắn cũng biết con người không phải là đồ vật, không thể nào dùng sức mạnh để cưỡng chế thay đổi được. Vậy nên hắn chỉ có thể tiếp tục thể hiện thành ý của mình.
Cho đến tận lúc này, Dương Đỉnh Thiên cuối cùng cũng không chống đối hắn nữa. Hoặc có thể nói rằng, đến lúc này bọn hắn mới thực sự là đồng đội!
Tạm gác lại chuyện Bùi Kiêu đang âm thầm vui mừng ở đây. Khi hai người đến bên ngoài Nam Bắc Chiến Trường thì đám người Lý Lâm đã chờ ở đó từ lâu. Sau khi nói chuyện với Lý Lâm xong thì Bùi Kiêu mới cảm thấy việc thành lập một đội hậu cần nho nhỏ thế này thật sự không có gì không tốt, ngược lại, một tiểu đội như vậy còn có tác dụng hỗ trợ tương đối lớn.
Trước khi đi Mỹ để vào Nam Bắc Chiến Trường, Bùi Kiêu đã hỏi Dương Húc Quang những điều cần chú ý khi tiến vào ảo giới của nước khác.
Trên thực tế, do số lượng ảo giới trên thế giới rất ít, lại phân bố không đều, nên đã này sinh vấn đề quyền sử dụng ảo giới. Ở thời kỳ đầu, chính vấn đề này đã gây nên rất nhiều hỗn loạn, thậm chí còn làm các nước nhiều lần xảy ra va chạm. Mãi cho tới khi mười ba quốc gia có tổ chức linh hồn cùng tổ chức hội nghị thượng đỉnh, rồi cùng đưa ra quy định thì mới hoàn toàn dẹp tan sự hỗn loạn vì tranh chấp ảo giới.
Theo quy định của hội nghị, khi Tự Do Linh Hồn muốn đi vào ảo giới của quốc gia khác, nếu đó là Tự Do Linh Hồn bình thường, thì linh hồn đó cần phải làm không công cho quốc gia sở tại một nhiệm vụ. Độ khó của nhiệm vụ này sẽ được quyết định dựa vào cường độ của Thiên Sinh Vũ Khí mà linh hồn này sở hữu. Còn các Tránh Thoát Giả thì có thể tiến vào miễn phí, nhưng trước đó cũng phải đăng kí tại tổng bộ của tổ chức linh hồn quốc gia sở tại và khu quản lý bên ngoài ảo giới đó.
Với các Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, chẳng những bản thân có thể tiến vào ảo giới miễn phí, mà còn có thể dẫn theo mười Tự Do Linh Hồn cũng tiến vào miễn phí, nhưng trước đó cũng vẫn phải đăng kí tại tổng bộ tổ chức linh hồn và khu quản lý bên ngoài ảo giới.
Hiện tại đã có đội hậu cần này rồi thì việc đăng kí có thể giao hết cho bọn hắn. Không chỉ có vậy, bọn hắn còn chuẩn bị giúp cho Bùi Kiêu một lượng lớn năng lượng tiêu chuẩn và các tin tức về ảo giới. Những chuyện này vốn là sẽ lấy đi của Bùi Kiêu rất nhiều thời gian và tinh lực, nhưng giờ đã có đội hậu cần này rồi, hắn có thể thoải mái mà ném ra khỏi đầu, chỉ cần chuyên tâm vào nhiệm vụ và việc chiến đấu của mình là được. Thật sự đã giảm được một lượng lớn công việc.
"Làm tốt lắm!" Bùi Kiêu nhìn sáu người xếp hàng thẳng tắp trước mặt, vui vẻ nói với bọn họ như vậy.
Lý Lâm cười nhẹ một tiếng, nhưng rồi lại lắc đầu đáp: "Đây là nhiệm vụ cơ bản nhất của tiểu đội hậu cần, nên ngươi không cần phải vui vẻ như vậy. Nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta thật ra là về thu thập tin tức. Ví dụ như ngươi muốn biết độ khó của ảo giới thế nào, có những quỷ quái nào, quốc gia nào ban bố nhiệm vụ gì... Những điều này mới là nhiệm vụ quan trọng nhất đó."
Bùi Kiêu cười ha ha nói: "Rồi sẽ có cơ hội! Giờ ta đã bắt đầu tin các ngươi là quân nhân tinh nhuệ nhất rồi đấy... Yên tâm đi, sau này các ngươi nhất định sẽ có cơ hội.”
Lúc này, Bùi Kiêu, Dương Đỉnh Thiên và cả sáu người Lý Lâm đều đang đứng trong đại sảnh của tòa nhà lớn ngay bên ngoài ảo giới Nam Bắc Chiến Trường. Trong đại sảnh có rất nhiều người qua lại, ngoài một số Tự Do Linh Hồn làm nhiệm vụ tuần tra bảo vệ, còn có rất nhiều nhân viên người sống làm đủ loại công việc, lại còn có một số Tự Do Linh Hồn tới từ nước ngoài, thậm chí có cả Tránh Thoát Giả. Điều đó khiến cho cái đại sảnh này có vẻ vô cùng huyên náo và chật chội. Vậy nên tám người Bùi Kiêu đứng ở một góc cũng không hề có vẻ khác thường gì, và cơ bản là cũng chẳng có ai thèm để ý tới bọn hắn.
Bởi vì tại thời điểm cuối năm, ngoại trừ sẽ xuất hiện một lần quỷ quái thực thể hóa quy mô lớn ở bên ngoài, thì thực lực quỷ quái trong các ảo giới trên toàn thế giới sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn, lúc này là thời cơ tốt cho các đoàn đội quốc gia hoặc các đoàn đội tư nhân tiến vào ảo giới kiếm trang bị. Mà cả thế giới đều biết Nam Bắc Chiến Trường là ảo giới đơn giản nhất, thế nên hiện tại bên ngoài ảo giới này đã có hơn mười đoàn đội, mấy ngàn Tự Do Linh Hồn và mười mấy Tránh Thoát Giả, gần như có thể coi đây là một sự kiện rầm rộ của giới linh hồn được rồi. Trước khi đến đây, Bùi Kiêu không ngờ sẽ gặp tình hình thế này.
Trong lúc Bùi Kiêu đang thương lượng với đám Lý Lâm về thời gian mà hắn dự định sẽ ở trong Nam Bắc Chiến Trường, thì tai một chỗ khác trong đại sảnh cách họ hơn mười mét, có mười một người cả nam lẫn nữ mặc áo choàng đen lại đang yên lặng nhìn bọn họ một cách chăm chú. Do ở đây người ra người vào tiếng động quá lớn, cho nên Bùi Kiêu cũng không chú ý đến mười một người này.
Trong mười một người này, có một thanh niên sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Hắn nhìn về phía Bùi Kiêu rồi cười một cách lãnh lẽo, cả nửa ngày sau mới thấy hắn nói với người bên cạnh: "Đội trưởng, tên kia chắc hẳn chính là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín vẫn hay được nhắc tới gần đây, có kỹ năng Valkyrie, lại có Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850 đơn vị. Nghe nói... cả thanh Thiên Sinh Vũ Khí mạnh nhất dung lượng 1800 đơn vị cũng đã thuộc về hắn. Nhìn thấy tròng mắt của hắn không? Có hai vệt sáng màu sắc khác nhau đó. Đó chắc chắn là hai Thanh Thiên Sinh Vũ Khí đó rồi. Mẹ kiếp, cũng là người như nhau mà hắn lại may mắn như vậy...”
Những lời vừa rồi của gã thanh niên này rõ ràng đã nhận được sự đồng tình của những kẻ xung quanh. Một tên mặt sẹo trong đó hung tợn nói: "Đội trưởng, hay là chúng ta làm thịt hắn luôn đi! Dù sao hắn cũng chỉ mới chết khoảng nửa năm, mặc dù có hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí, hắn cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Chẳng phải thủ lĩnh nói là cần một lượng lớn Thiên Sinh Vũ Khí đó sao? Hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí kia phải bằng hơn mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí thông thường, thậm chí hai mươi thanh... Đội trưởng, làm thịt hắn đi?!"
Người được hỏi là một gã đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi, da mặt ngăm đen, chòm râu dài gần như che hết nửa khuôn mặt, hắn có một đôi mắt màu xanh lam sâu thăm thẳm, giống như đó là cả một đại dương vậy. Sau khi nghe hai người kia xúi giục, hắn liền nhìn chăm chú vào tròng mắt Bùi Kiêu, sau đó mới yên lặng lắc đầu: "Vẫn không được. Theo tin tình báo, hắn và “kẻ mạnh nhất” có quan hệ rất tốt. Hiện tại, chúng ta vẫn không thể trêu vào “kẻ mạnh nhất” kia. Hắn quá mạnh! Trước kia sa đọa thì thủ lĩnh đã là cường giả Chân Ma cấp rồi, thế mà thủ lĩnh vẫn không đỡ nổi ba đao của hắn... Trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là thu thập lượng lớn Thiên Sinh Vũ Khí để thủ lĩnh có thể triệu hồi Ma Long. Chúng ta không nên gây chuyện phiền phức, làm chậm kế hoạch của thủ lĩnh, đó sẽ là tội lớn. Được rồi, cứ cho cái gã may mắn này sống lâu thêm một chút đi.”
Vừa nghe người râu dài nhắc đến ba chữ "kẻ mạnh nhất" thì cả đám lập tức như nghe thấy ma chú (3), sắc mặt đều trở nên hơi quái dị. Đặc biệt là tên thanh niên mặt tái nhợt kia, mặt hắn lập tức đen đi một chút. Mãi lâu sau, mới thấy hắn cười khổ nói: "Đúng rồi, kẻ mạnh nhất... Nếu không phải có hắn tồn tại, lần trước đã sớm đánh cho Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc thành... Ài, hắn quá mạnh, con người sao có thể mạnh đến thế chứ? Cùng là thực lực Chân Ma cấp, thế nhưng hắn lại mạnh đến vậy. Ta thậm chí nghi ngờ hắn thực ra đã sa đọa từ lâu rồi.”
Cả đám nghe vậy thì lập tức ngậm miệng, chỉ ngồi yên lặng nhìn về phía Bùi Kiêu. Trong ánh mắt của bọn chúng đều lẫn lộn những cảm xúc phức tạp, tựa như là sát ý, lại tựa như tham lam, có lẽ còn có cả chút sợ hãi...
Việc bị cả một đám mười một người nhìn chằm chằm nhanh chóng khiến cho Bùi Kiêu cảm thấy khác thường, hắn lập tức quay phắt nhìn lại mười một người kia. Hai bên cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm mấy giây, sau đó, mười mấy người kia lại điềm nhiên như không, quay đầu trò chuyện riêng với nhau. Bùi Kiêu cũng nghi hoặc quay đi, hắn quay lại hỏi đám Lý Lâm: “Các ngươi có biết mười một người kia không? Chính là mười một người mặc áo choàng đen kia kìa. Bọn họ là tự do linh hồn của quốc gia nào vậy?"
Bọn Lý Lâm nghe vậy thì đều quay lại nhìn. Lúc này, bọn họ đều đang đeo một loại kính mắt đặc biệt, giúp cho bọn họ có thể nhìn thấy linh hồn thể dù linh hồn đó có thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn hay không. Sau khi nhìn một chút thì cả bọn đều biến sắc. Ngoại trừ Lý Lâm vẫn tiếp tục quan sát một cách đầy nghiêm túc tiếp tục, thì năm người kia đều không tự chủ được mà quay đầu đi chỗ khác.
Lý Lâm vừa nhìn vừa nói: "Bọn họ là lính đánh thuê, không phải linh hồn của bất kì quốc gia nào cả. Là những kẻ đồng hành cùng với ‘lợi ích’ và ‘tranh chấp’, là những người không bị ràng buộc nhất trên thế giới này... Không, phải nói là ‘những linh hồn không bị ràng buộc nhất’ mới đúng.”
Bùi Kiêu im lặng, hắn cũng hiểu rõ chuyện này. Vốn là chính phủ của người sống sẽ rất khó để quản lý được linh hồn của người chết. Có điều, nhờ vào hình thức quản lý kim tự tháp: Cao Đẳng Tránh Thoát Giả quản lý Tránh Thoát Giả, Tránh Thoát Giả quản lý Tự Do Linh Hồn, thì đã có thể hơi chút đưa các Tự Do Linh Hồn vào trong quy tắc, từ đó tạo thành hệ thống tổ chức linh hồn. Nếu không thì có trời mới biết được thế gian này sẽ biến thành cái dạng gì.
Mà vì tồn tại một cách tự do nhất trong giới linh hồn, nên lính đánh thuê sẽ được tổ chức linh hồn các quốc gia ưa thích nhất, nhưng đồng thời cũng là đối tượng bị những tổ chức linh hồn này cố kị, thậm chí là căm hận.
Trước hết, mỗi quốc gia đều có một số chuyện bí mật cần xử lý, bất kể là chuyện thế tục hay là chuyện của giới linh hồn. Ví dụ như một quốc gia muốn đối phó với tổ chức khủng bố của một quốc gia khác, vậy thì không ai thích hợp để làm chuyện đó hơn lính đánh thuê Tự Do Linh Hồn – những kẻ có thể làm cho mục tiêu biến mất mà không để lại chút dấu vết. Nói chung là những việc như vậy rất nhiều, thế nên đám lính đánh thuê này là thứ không thể thiếu với các quốc gia.
Nhưng đồng thời, đám lính đánh thuê này cũng không chịu sự quản lý của bất cứ quốc gia nào. Hơn nữa, phần lớn bọn chúng đều là loại liều mạng, chẳng những có Thiên Sinh Vũ Khí, mà trong số đó còn có cả Tránh Thoát Giả, thực lực tổng thể gần như có thể so sánh với một số tổ chức linh hồn loại nhỏ. Cộng thêm việc bọn chúng hầu hết làm việc bất kể đúng sai: bí mật giết người sống, cướp bóc các Tự Do Linh Hồn khác, thậm chí là cướp cả tổ chức linh hồn, những chuyện đó nhiều không đếm hết. Vậy nên các quốc gia đến nay cũng đã vô cùng chán ghét và căm hận bọn chúng.
Mười một người này chính là lính đánh thuê!
Bùi Kiêu nhớ đến Dương Húc Quang cũng từng nói qua với hắn, trước kia cũng từng có chuyện một nhóm lính đánh thuê cướp bóc Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, nhưng sau đó bọn chúng đã bị Cung Diệp Vũ điên cuồng quật cho một trận. Thế nên hiện nay đã không còn bất kỳ tên lính đánh thuê nào dám động vào đám Tự Do Linh hồn của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc nữa. Vừa mới rồi, ánh mắt mấy kẻ kia nhìn Bùi Kiêu thể hiện rõ sát ý và tham lam. Có lẽ bọn chúng biết được thân phận của hắn, cũng biết chuyện hắn có hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí.
"Hừ hừ, có giỏi thì cứ chọc giận ta đi! Ta sẽ cho bọn chúng biết: ta cũng chẳng hiền lành hơn Cung Diệp Vũ là mấy đâu..." Bùi Kiêu thấp giọng cười lạnh hắc hắc hai tiếng, thực sự không thèm quan tâm đến mười một kẻ kia nữa, chỉ quay lại nhìn sáu người Lý Lâm đang chờ mình.
"Như lúc trước đã bàn, sáu người các ngươi đợi ở đây, còn ta và Dương Đỉnh Thiên tiến vào Nam Bắc Chiến Trường. Chúng ta sẽ tiến vào trong thời gian mười ngày, nếu mười ngày sau mà chúng ta không trở ra... Vậy các ngươi có thể về nước, cũng có thể báo cho Cung Diệp Vũ là chúng ta đã tử vong. Nhưng chắc là chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."
Lý Lâm gật gật đầu, rồi hỏi lại hắn: "Vậy chúng ta chờ ở đây mười ngày. Ngươi có muốn nắm bắt tin tức gì không? Chẳng lẽ ngươi định để chúng ta ở chỗ này chời đùa à? Ngươi nên cho chúng ta một ít nhiệm vụ thì tốt hơn đấy."
Bùi Kiêu hơi sửng sốt, rồi cười khổ nói: " Là ta suy tính không chu toàn rồi... Tốt! Trong mười ngày này, ta nhờ các ngươi tìm hiểu về tình hình đợt quỷ quái thực thể hóa vừa rồi. Bao gồm cả tổn thất của các quốc gia, sự đột biến của các ảo giới, giải thích của các nhà khoa học. Đó là những phương diện cần tìm hiểu.”
Lý Lâm lúc này mới gật đầu ra hiệu đã nhận nhiệm vụ. Bùi Kiêu cẩn thận dặn hắn vài câu, cả chuyện không nên tiếp cận với mười một người kia. Dù sao thì chênh lệch giữa người sống và đám lính đánh thuê Tự Do Linh Hồn kia vẫn quá. Sau đó, Bùi Kiêu cũng không chờ đợi thêm nữa. Hắn lập tức dẫn Dương Đỉnh Thiên tiến vào ảo giới Nam Bắc Chiến Trường.
Hai người vừa bước chân vào ảo giới, thì thứ đầu tiên nhận thấy chính là mùi khói thuốc sung gay nồng. Ngay lúc đó, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đều lập tức quay vụt lại, nhìn về cùng một hướng. Bên trong màn khói thuốc sung dày đặc kia, rõ ràng có hơn một trăm tên Tự Do Linh Hồn đang nhìn về phía bọn họ...
Chú thích:
1. Thái độ ẩn nhẫn và trung lập của Trung Quốc: một vài năm trước, chính phủ Trung Quốc thực sự luôn thể hiện thái độ trung lập và ẩn nhẫn, tránh đối đầu với phương Tây trong các vấn đề thế giới. Tác giả đã khéo léo lồng ghép yếu tố thực này vào trong tác phẩm.
2. Hài hòa: tư tưởng hài hòa đã nói tới trong các chương trước.
3. Ma chú: Thần chú của ma quỷ, ý nói tới một lời nói có sức mạnh tác động mạnh tới người khác.
Một mình Bùi Kiêu đã hấp thu hết 1500 dung lượng Thực Phẩm Chấp Niệm. Ngoài sự mong đợi, tỉ lệ chấp niệm mà hắn hấp thu được từ Thực Phẩm Chấp Niệm đã vượt qua 10%, có lẽ là khoảng 12% hay 13% gì đó. Dường như, khi độ cứng rắn của chấp niệm tăng lên, tỉ lệ hấp thu này cũng sẽ tăng theo. Hiện giờ 1 đơn vị chấp niệm của Bùi Kiêu có thể dung nạp được 2 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn, nên tỉ lệ hấp thu chấp niệm cũng vì vậy mà được nâng lên.
Thành quả mà hắn đạt được khi đã hấp thu hoàn toàn 1500 dung lượng Thực Phẩm Chấp Niệm là 182 đơn vị chấp niệm, cộng với 51 đơn vị sẵn có của bản thân, giờ đây lượng chấp niệm của hắn đã đạt đến 233 đơn vị!
Mặt khác, đã có chút manh mối về năng lực đặc thù của Dương Đỉnh Thiên. Dường như hắn có thể hòa tan được chấp niệm, nhưng chỉ với chấp niệm của hắn và Thiên Sinh Vũ Khí mà thôi, còn với linh hồn thể và quỷ quái thì lại không có hiệu quả. Chấp niệm khi bị hòa tan tạo thành một loại chất lỏng trắng bạc, tuy nhiên khi số lượng chấp niệm bị hòa tan quá nhiều thì lập tức sẽ gây ra một vụ nổ cực mạnh.
Nhưng hình như việc gây nổ này không phải là năng lực đặc thù của hắn, vì nếu như không hòa tan quá nhiều chấp niệm, thì chất lỏng này sẽ nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay của hắn. Sau đó, khi bọn Cung Diệp Vũ đã giải quyết xong những chuyện lặt vặt và trở về, cũng đã chứng kiến quá trình hắn hòa tan chấp niệm thành chất lỏng trắng bạc. Theo như Cung Diệp Vũ nói, loại năng lực này tương tự với năng lực chuyển hóa Thiên Sinh Vũ Khí thành Thực Phẩm Chấp Niệm, nhưng cũng khác biệt đôi chút, trước mắt vẫn chưa biết là năng lực đặc thù gì.
"Mặc kệ ra sao, năng lực đặc thù này chắc hẳn là có liên quan tới việc dung hợp chấp niệm, cứ để hắn rèn luyện thêm đi. Nếu giống như những linh hồn đặc thù khác, có lẽ tối đa là nửa năm có thể biết rõ năng lực đặc thù của hắn rốt cục là cái gì." - Đây là lời đề nghị của Cung Diệp Vũ.
Trên thực tế, khi Dương Đỉnh Thiên nhận ra hắn không thể tự cảm ứng được chấp niệm trong cơ thể, hắn liền bắt đầu chú ý tập trung vào việc rèn luyện năng lực đặc thù. Mỗi ngày hắn đều lấy một nắm gạo chấp niệm ra, rồi hòa tan chúng từng chút từng chút một. Thời gian dần trôi, trong một tháng này, hắn đã rèn luyện năng lực đến mức có thể hòa tan một nắm gạo mà không gây ra bất kỳ chấn động kịch liệt nào.
Tuy Dương Đỉnh Thiên vẫn chưa hiểu rõ năng lực của mình rốt cục là gì, nhưng từ kết quả luyện tập trước mắt có thể thấy rằng: một là hắn có thể dùng loại chấp niệm bị hòa tan này để ném như lựu đạn, hai là có thể biến lượng chấp niệm này thành lực đẩy, gần giống như lúc trước ở Đài Loan, hắn vô tình đã dùng năng lực để đẩy những u linh kia ra. Ngoại trừ việc sử dụng lựu đạn chấp niệm còn có thể có chút uy lực, trong thời gian ngắn vẫn chưa tìm ra được công dụng nào tốt hơn.
Mặc kệ thế nào, qua hai mươi ngày ăn uống hấp thu, hai người đã hấp thu hết chỗ Thực Phẩm Chấp Niệm này. Kế hoạch tiếp theo của Bùi Kiêu là muốn đi tới nước Mỹ. Một mặt đáp ứng nguyện vọng của Jenny, cho cô ấy một thanh Thiên Sinh Vũ Khí, mặt khác Bùi Kiêu muốn trở lại ảo giới Nam Bắc Chiến Trường. Dựa vào thực lực bây giờ của hắn cùng với sự trợ lực của con Ngụy Ngưu Đầu Chân Ma cấp, hoàn toàn có thể thuận lợi kiếm được chút lợi ích từ cái ảo giới này.
Tiếp đó, Bùi Kiêu cũng nói với Cung Diệp Vũ về việc hắn muốn đi Nam Bắc Chiến Trường của Mỹ. Cung Diệp Vũ đã biết sự quyết tâm tự thành lập đoàn đội của Bùi Kiêu, nhưng do lòng dạ vốn ngay thẳng chính trực, Cung Diệp Vũ cũng không cảm thấy điều đó có gì bất thường cả, ngược lại còn cẩn thận hướng dẫn hắn một số vấn đề cần chú ý khi tác chiến đoàn đội. Ví dụ như chuyện phải mang theo đủ năng lượng tiêu chuẩn, phải luôn duy trì cảnh giác một khi đã bước vào ảo giới, ngàn vạn lần không được ỷ vào sức mạnh cá nhân mà xông vào khu vực nguy hiểm, bởi vì làm như vậy là vô trách nhiệm đối với đoàn đội của mình,... đây cũng là một lời đề tỉnh dành cho Bùi Kiêu. Xế chiều hôm đó, Bùi Kiêu đến tổng bộ tổ chức linh hồn để lãnh 10000 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn, rồi bỏ toàn bộ vào trong nhẫn U Minh.
Dù sao lúc này hắn đã luyện hóa Anh Dũng Súng và Bạo Viêm Cự Phủ, tạo thành hai điểm sáng, một vàng, một xám lưu động trong đôi mắt hắn, không cần phải sử dụng không gian của nhẫn U Minh.
Sau khi báo cho tổ hậu cần của Lý Lâm, hắn muốn cùng Bùi Đại Uyển có một ngày thật vui vẻ. Hắn cũng nói cho cô ấy rằng hắn sắp sửa "đi công tác" trong vòng nửa tháng đến một tháng, bảo cô phải chăm chỉ học hành, có thời gian thì ghé qua bệnh viện chăm lo mẫu thân. Bùi Đại Uyển cũng là người hiểu chuyện, ngoan ngoãn nhận lời.
Ngày thứ hai, cũng là cuối tháng 1, vừa tảng sáng Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đã ngồi trên chiếc xe do Lý Lâm lái để đến một căn cứ quân sự. Tại đây đã có một chiếc máy bay chuyên dụng chờ sẵn, có thể bay tới nước Mỹ bất cứ lúc nào.
"Ngươi thật sự không đến gặp mặt cô ấy sao? Nên biết chuyến đi này phải mất tầm một tháng đấy." Bùi Kiêu vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa điềm nhiên hỏi Dương Đỉnh Thiên bên cạnh.
Dương Đỉnh Thiên đang nhắm mắt yên lặng minh tưởng, sau khi nghe thấy vậy, hắn mở mắt liếc nhìn Bùi Kiêu, khẽ nói: "Ta đã nói rồi, sau này sẽ không gặp mặt em ấy nữa... Ta sẽ bảo vệ cho em một cách thầm lặng, và cố gắng trở lên mạnh mẽ, cho đến khi em tìm được hạnh phúc mới thôi. Chuyện này coi như xong, ngươi về sau đừng nhắc tới nữa."
Bùi Kiêu khẽ lắc đầu, hắn biết đối với Dương Đỉnh Thiên, em gái hắn chính là trụ cột tinh thần lớn nhất của hắn, nhưng cũng là điều cấm kị lớn nhất đời hắn.
"Được rồi, ngươi có quyết định của mình, chỉ cần không hối hận là được" - Bùi Kiêu thuận miệng đáp lời.
Tức thì trong xe chìm vào yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng máy xe loáng thoáng từ bên ngoài vọng vào. Cũng không biết sau bao lâu, Lý Lâm từ ghế lái đột nhiên hỏi: "Các ngươi muốn tiến vào Nam Bắc Chiến Trường sao?"
Bùi Kiêu hơi sửng sốt, đáp: "Phải, chúng ta có ý định tiến vào Nam Bắc Chiến Trường, có gì không đúng sao?"
Lý Lâm nói: "Không, Nam Bắc Chiến Trường thì không có vấn đề gì. Ta chỉ ngạc nhiên là linh hồn các ngươi cùng quỷ quái có thể xuất hiện tại thế giới thực, vậy tại sao người sống chúng ta lại không thể tiến vào trong ảo giới chứ?"
Bùi Kiêu nghe vậy lập tức ngây người, hắn cũng không biết trả lời chuyện đó ra sao, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Cái này ta cũng không rõ lắm, có lẽ sự tồn tại của ảo giới giống như địa ngục, thiên đường trong truyền thuyết, chỉ có linh hồn mới có thể tiến vào được. Nhưng không phải trong tổ chức linh hồn đã có giải thích rồi sao? Khi sóng điện từ càng lúc càng gần đến điểm tới hạn, vào ngày 21/12/2012, tất cả ảo giới sẽ thực thể hóa, khi đó có lẽ người sống cũng có thể tiến vào được."
Mang theo một tia thất vọng, Lý Lâm nói: "Nếu thật đến lúc đó, người sống chúng ta tiến vào ảo giới còn có tác dụng gì? Khi đó có khác gì tận thế đâu... Bùi Kiêu, ngươi là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, hơn nữa còn có năng lực đặc thù Valkyrie, ngươi có biết biện pháp nào có thể giúp người sống chống lại quỷ quái không? Trừ sử dụng kim loại siêu điện từ ra, còn có biện pháp nào nữa không?"
Bùi Kiêu cười khổ nói: "Nếu thật là có, Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chúng ta đã không phải gấp gáp nâng cao thực lực rồi. Nhân loại có bao nhiêu? Vài tỉ người. Quân đội toàn thế giới ít nhất cũng mấy chục triệu, nếu người sống cũng có thể đối kháng với quỷ quái, chỉ cần quỷ quái không có số lượng áp đảo tầm mấy tỷ, chúng ta đã sớm không phải lo tới hạo kiếp 2012 kia rồi. Câu trả lời của ta là... không có bất kì biện pháp nào."
Lý Lâm lập tức nở nụ cười khổ, hắn cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ yên lặng lái xe. Lúc này, Dương Đỉnh Thiên lại đột nhiên hỏi: "Các ngươi vừa nói kim loại siêu điện từ là cái gì thế?
Bùi Kiêu liền giải thích:" Kim loại siêu điện từ là một loại vật liệu đặc thù do các nhà khoa học nghiên cứu ra. Không biết ở bên trong kim loại này bỏ thêm thứ gì, tóm lại kim loại này có thể tiếp xúc với linh hồn và quỷ quái, mà linh hồn và quỷ quái cũng không có cách nào xuyên qua tầng kim loại này được. Cho nên khi chế tạo kim loại này thành đạn bắn, có thể gây tổn thương cho linh hồn và quỷ quái... Đúng rồi! Chính là kim loại siêu điện từ!"
Đột nhiên, Bùi Kiêu như thoáng nghĩ tới cái gì đó, hắn liền lớn tiếng nói: "Kim loại siêu điện từ là một thực thể vật lý, nhưng lại có thể tiếp xúc với linh hồn và quỷ quái. Như vậy nếu dựa theo phương pháp chế tạo loại kim loại siêu điện từ, chắc chắn có một hoặc một vài trình tự có khả năng làm cho người sống có thể tiếp xúc với linh hồn cùng quỷ quái! Lý Lâm, ngươi có biết thứ kim loại siêu điện từ này rốt cục là được chế tạo như thế nào không?"
Lý Lâm dường như có chút ngây ngốc, hoặc có thể nói là trong lòng bỗng nhiên dấy lên hi vọng, hắn vội vàng nói: “Ta cũng không biết rõ về việc chế tạo kim loại siêu điện từ. Toàn bộ thế giới chỉ có vài nước có thể chế tạo kim loại này, tính cả nước ta, thì hình như chỉ có bốn, năm nước mà thôi, thậm chí một vài nước dù có tổ chức linh hồn cũng không thể chế tạo được... Đúng vậy, kim loại siêu điện từ đã là thực thể vật lí, nhưng lại có thể tiếp xúc với linh hồn và quỷ quái, như vậy có nghĩa là thực thể vật lý có thể tiếp xúc với linh hồn và quỷ quái. Tốt! Chờ khi chúng ta trở về, ta sẽ nhờ vào quan hệ để tìm lấy quá trình chế tạo kim loại siêu điện từ, đến lúc đó xin nhờ ngươi giúp ta nghiên cứu thật kĩ càng."
Bùi Kiêu chợt cảm thấy trong lòng có một ý tưởng thoáng qua, dường như là về kim loại siêu điện từ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không nghĩ ra cái gì rõ ràng, cho nên hắn cũng chỉ có thể chôn cái suy nghĩ này vào trong lòng, rồi mới lên tiếng: "Nếu như người sống thật sự có thể tiếp xúc với linh hồn và quỷ quái, thì nói cách khác, người sống cũng có thể cầm nắm được Thiên Sinh Vũ Khí... Mặc dù người sống không có năng lượng tiêu chuẩn, không cách nào sử dụng thuộc tính của Thiên Sinh Vũ, nhưng như thế đã là rất tuyệt vời rồi, có thể giải quyết được vấn đề thiếu hụt Tự Do Linh Hồn!"
Nhưng Lý Lâm lại cười khổ nói: "Ngươi nói nghe thật đơn giản, người thì có, nhưng mà lấy đâu ra vũ khí đây? Thiên Sinh Vũ Khí cũng không phải tràn lan như ngươi tưởng. Ngươi cho rằng toàn bộ thế giới có mấy người trong vòng một tháng hấp thu hết sạch 1500 dung lượng Thực Phẩm Chấp Niệm? Có lẽ cũng chỉ có ngươi là người ăn mặn nhất thôi"
Bùi Kiêu cũng biết Lý Lâm nói đúng, đối với hắn cũng chỉ là trùng hợp mới có thể trong một tháng hấp thu hơn 1500 dung lượng Thực Phẩm Chấp Niệm, có khả năng về sau cũng không có cơ hội như lần này... Xem ra việc nhân loại muốn chống lại tận thế 2012 vẫn còn là một chặng đường thật dài.
Trong khi nói chuyện, cỗ xe đã đi vào trong căn cứ quân sự từ lúc nào, và ở trên sân bay cũng đã một chiếc máy bay chờ sẵn.
Quá trình chuyến bay cũng không có gì đáng nói, đơn giản là năm người sống nhắm mắt nghỉ ngơi, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên thì một người tĩnh tọa minh tưởng để đề cao chấp niệm bản thân, còn một người thì lấy ra hơn mười nắm gạo chấp niệm tập hòa tan và nắm giữ, rèn luyện năng lực của bản thân mình.
Đến khi máy bay đáp xuống căn cứ không quân nước Mỹ thì đã là bảy giờ tối. Trong khi Lý Lâm và năm người sống còn lại phải tới Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Mỹ báo tin và cũng kí luôn một vài hiệp định làm nhiệm vụ khi nhập cảnh (1), thì Bùi Kiêu cùng Dương Đỉnh Thiên lại không cần phải làm những việc phiền toái như vậy. Thực tế thì đây chính là tác dụng của đội hậu cần: thay mặt linh hồn để xử lý các chuyện thế tục lặt vặt, để bọn họ có thể toàn tâm hoàn thành các nhiệm vụ quỷ quái.
Vậy nên sau khi Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên bàn bạc với nhau, thì đã quyết định sẽ không tới Tổng Bộ Tổ Chức Linh Hồn Mỹ nữa. Dù sao thì cũng chỉ là một vài thủ tục nhập cảnh và báo cáo nhiệm vụ mà thôi, không có gì quan trọng cả. Vậy nên hai người liền thoát khỏi trạng thái thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn, đổi thành trạng thái linh hồn vô hình, “đi nhờ” mấy chiếc xe, đi thẳng tới chỗ Jenny. Còn mấy người Lý Lâm, sau khi xong việc với Tổ Chức Linh Hồn Mỹ cũng sẽ đi thẳng tới bên ngoài ảo giới Nam Bắc Chiến Trường chờ hai người.
Bùi Kiêu trở về Dương Gian từ Địa Ngục tới giờ đã qua hai tháng. Nếu như lúc mới trở lại Dương Gian, còn là một tay mơ không hiểu biết gì, thì giờ đã có thể coi hắn là một tay lão luyện của giới linh hồn rồi. Thậm chí hắn còn biết tường tận nhiều bí mật của giới linh hồn hơn cả Jenny. Dù sao thì hắn cũng là cao đẳng tránh thoát giả, có tên tuổi cùng thực lực. Hơn nữa, trận đánh tại ảo giới Phong Đô đã giúp cho thực lực của hắn bước lên tới đỉnh cao giới linh hồn.
“Tích thủy tri ân, dũng tuyền tương báo” – nhận ơn nhỏ, trả nghĩa lớn, điều này Bùi Kiêu đã không thể làm được khi thực lực còn nhỏ yếu, nhưng giờ đã có thực lực thì hắn cũng sẽ không keo kiệt gì một thanh Thiên Sinh Vũ Khí. Đây cũng là một trong những bản tâm của hắn: có ân báo ân, có oán báo oán!
Lúc hai người đến được nhà Jenny thì đã gần mười giờ tối. Ngôi nhà của Jenny ở cũng không quá lớn, ít nhất là không thể so được với tòa biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh mà Bùi Kiêu ở - đây chỉ là một ngôi nhà bình thường của tầng lớp trung lưu nước Mỹ mà thôi. Nhờ vào ánh sáng hắt ra từ cửa sổ, bọn Bùi Kiêu có thể thấy được người trong nhà đang tụ họp trong phòng khách, dường như họ đang có một cuộc họp gia đình.
Bùi Kiêu sẽ không thể bất lịch sự tới mức tự ý xuyên thẳng qua tường vào nhà người ta. Còn về phần Dương Đỉnh Thiên, bộ dạng của hắn chẳng khác gì tiểu đệ lẳng lặng đằng sau, không chủ động đưa ra ý kiến, cũng không chủ động nói chuyện phiếm. Thế nên Bùi Kiêu cũng không để ý tới hắn nhiều, chỉ một mình đi tới cửa trước, nhấn chuông rồi đứng chờ.
Không lâu sau, một thanh niên tầm mười bảy, mười tám tuổi ra mở cửa. Anh ta sửng sốt nhìn Bùi Kiêu một lúc, hiển nhiên không nghĩ người nhấn chuông gọi cửa lại là người da vàng, hơn nữa là anh ta rõ ràng không biết người này. Người thanh niên hỏi với sự cẩn thận hiện rõ trên khuôn mặt: “Anh tìm ai vậy?”
Bùi Kiêu lúc này mới nhớ lại, người thanh niên này chưa từng gặp hắn. Lần trước khi vào nhà Jenny, hắn không thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn nên người sống không thể nhìn thấy được. Nhưng lần này hắn đến thì lại thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn, nên bề ngoài trông không khác gì người sống cả. Người thanh niên này hắn biết, chính là em trai Jenny, anh ta không nhận hắn cũng là chuyện bình thường.
Bùi Kiêu cười cười nói: "Tôi là bạn của chị gái cậu. Nói với cô ấy là tôi đến để hoàn thành lời hứa của mình.”
Người thanh niên sững sờ, thái độ càng thêm cẩn thận. Hắn nhìn kĩ Bùi Kiêu, lại nhìn Dương Đỉnh Thiên phía sau lần nữa, lúc đó mới quay lại gọi lớn: " Chị ơi, có một người châu Á nói là bạn chị, đến để hoàn thành lời hứa."
Không lâu sau, quả nhiên từ phòng khách vang lên một tiếng hô kinh ngạc. Tiếp đó, Jenny chạy vội từ trong phòng ra, vừa nhìn thấy Bùi Kiêu, cô lập tức ngạc nhiên nói: "Bùi Kiêu! Là anh sao? Anh từ Trung Quốc tới đây sao?"
Bùi Kiêu nhìn dáng vẻ hớn hở của Jenny, hắn cũng hơi cười cười, đồng thời gật đầu nói: "Để chúng tôi vào nhà rồi nói. Đúng rồi, vị này là Dương Đỉnh Thiên, đồng đội của tôi."
Phong thái của Jenny vẫn phóng khoáng như trước, nàng vừa kéo tay Bùi Kiêu, vừa nói với Dương Đỉnh Thiên: "Dương tiên sinh, mời anh vào nhà". Nói xong liền lôi Bùi Kiêu một mạch vào phòng khách.
Trong phòng khách, cha mẹ Jenny đang ngồi trên ghế salon. Nhìn thần sắc nghiêm túc trên gương mặt hai người, thì hình như trước đó họ cùng Jenny đang tranh luận cái gì đó. Phải đến khi họ trông thấy Jenny kéo Bùi Kiêu vào phòng khách, thì cha của cô mới đứng lên.
Jenny cười hì hì nói với họ: "Đây chính là vị Cao Đẳng Tránh Thoát Giả mà con đã nói đến trước kia: Kiêu Bùi – người Trung Quốc, nhưng hắn lại thích người khác gọi là Bùi Kiêu hơn (2). Còn người kia là đồng đội của anh ấy – Dương tiên sinh. Bùi Kiêu, Dương tiên sinh, đây là cha mẹ tôi, còn kia là em trai tôi, anh đều từng gặp rồi, có điều họ thì lần đầu tiên nhìn thấy anh.”
Cha Jenny đưa tay hướng về phía Bùi Kiêu, đồng thời nhiệt tình nói: "Ngài chắc là vị Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín rồi? Trước kia tôi đã nghe con gái tôi nhắc qua... Đúng rồi, với kiến thức của một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả như của ngài, chắc sẽ giúp được tôi khuyên bảo Jenny. Nó muốn cả nhà chúng tôi rời khỏi Washington. Tuy hiện giờ tài sản của nó không ít, chúng ta đến Philadelphia hoặc nơi khác đều không phải lo chuyện sinh nhai, thế nhưng công việc mà nó phải nhận sẽ nguy hiểm hơn bây giờ. Như vậy thì làm sao chúng tôi yên tâm được?”
Bùi Kiêu nghe vậy thì nhìn về phía Jenny với ánh mắt tò mò. Còn Jenny thì cau mày nói với hắn: "Bùi Kiêu, lần quỷ quái thực thể hóa vừa rồi ở quốc gia của anh đã chết mất mấy chục ngàn người đúng không? Ấn Độ càng thảm hơn, chết hơn mấy trăm ngàn người, thậm chí còn nhiều hơn nữa, chỉ là đã bị chính phủ lấp liếm đi. Còn nước Mỹ chúng tôi, tuy lần này Washington đã thuận lợi trấn áp đám quỷ quái này, nhưng còn lần sau thì sao? Vậy nên đưa bọn họ rời khỏi Wasington là việc cần làm gấp đúng không? Ngươi cũng nghĩ thế chứ?”
Đến lúc này, Jenny vẫn còn đang kéo tay Bùi Kiêu, dường như tình thế cấp bách trước mặt đã làm cô quên buông tay. Còn Bùi Kiêu thì đương nhiên là không thể gạt phắt tay cô nàng ra trước ánh mắt nhiều người thế này. Vậy thì đúng là làm cho một cô gái quá mức xấu hổ rồi! Vậy nên hắn chỉ có thể thể dùng tay kia vuốt vuốt cái mũi, rồi nói: "Thật ra thì suy nghĩ đó của cô cũng không chính xác lắm đâu.”
"Sau khi Bắc Kinh và toàn bộ các thành phố có đặt tổng bộ của tổ chức linh hồn trên thế giới xuất hiện quỷ quái thực thể hóa với quy mô lớn, tôi cũng đã nghĩ tới việc người nhà rời khỏi Bắc Kinh… À, đó chính là thành phố đặt tổng bộ tổ chức linh hồn của nước tôi. Nhưng sau khi cẩn thận nghĩ, thì tôi lại cảm thấy tiếp tục ở lại Bắc Kinh thì tốt hơn... Lần này quỷ quái thực thể hóa có quy mô rất lớn. Cô có biết rằng ngoại trừ những nơi đặt tổng bộ của tổ chức linh hồn ra, thì còn có những thành phố khác cũng có quỷ quái thực thể hóa xuất hiện. Ví dụ như ở Đài Loan, cũng có đến vài ngàn người mất tích và tử vong."
Nói đến đây, Bùi Kiêu cũng quên luôn việc mình đang bị kéo tay. Hắn nghiêm túc nói với Jenny: "Cái khác tôi không dám cam đoan, nhưng tôi chắc chắn càng về sau này, thì vấn đề quỷ quái thực thể hóa sẽ càng nghiêm trọng. Đến lúc đó, rất có thể những thành thị khác cũng sẽ xảy ra chuyện tương tự. Khi đó, thành phố này sẽ là nơi được tổ chức linh hồn ưu tiên trấn áp quỷ quái trước tiên. Hơn nữa, cô cũng là Tự Do Linh Hồn, có Thiên Sinh Vũ Khí thì cũng có thể tiêu diệt quỷ quái. Nhưng nếu là ở những thành thị khác thì sao? Một khi phát sinh những sự kiện như vậy, ngoại trừ chạy trốn ra thì không còn cách nào khác. Cô đã nghĩ tới chuyện đó chưa? Vậy nên tôi cho rằng, để gia đình cô ở lại Washington thì tốt hơn.”
Nói đến đây, Bùi Kiêu liền lấy từ trong Nhẫn U Minh ra một thanh loan đao. Hắn cười cười nhìn về phía Jenny nói: "Đây là Thiên Sinh Vũ Khí mà tôi đã hứa sẽ tặng cho cô. Nó có dung lượng 100 đơn vị, vừa vặn thích hợp với thực lực của cô lúc này. Có nó, cô có thể đối phó được với quỷ quái Nhập Ma cấp, thậm chí gặp Nhập Ma cấp đỉnh phong cũng có thể chạy trốn được. Đây là lời hứa của tôi! Cấm lấy đi!”
Khi Jenny vẫn đang suy nghĩ về lời Bùi Kiêu nói, thì đột nhiên lại thấy Bùi Kiêu lấy đâu ra một thanh Thiên Sinh Vũ Khí loại loan đao đưa tới. Cô nàng chỉ biết ngây ra nhận lấy cây đao, vô thức buông tay Bùi Kiêu. Bùi Kiêu thấy vậy thì cũng thở phào một hơi, vội vàng đứng xa ra vài bước, tiện đó liền ngồi luôn xuống một cái ghế bên cạnh, rồi cứ thế lặng yên nhìn Jenny đưa tay vuốt ve thanh loan đao.
Jenny vuốt ve thanh đao như bảo bối, nhìn tỉ mỉ hơn nửa ngày. Sau đó, cô mới nhìn về phía Bùi Kiêu với vẻ đầy vui sướng: “Rất rất cám ơn anh! Bùi Kiêu, lúc ấy tôi cũng chỉ là hi vọng một chút, nghĩ rằng một, hai năm sau, anh sẽ từ từ trở lên mạnh mẽ, sau đó có thể cho tôi một thanh Thiên Sinh Vũ Khí, nhưng ai mà biết được... Thật sự rất cám ơn anh! Thế này đúng là “buồn ngủ gặp chiếu manh” rồi. Trước đây, vì tôi không có Thiên Sinh Vũ Khí nên bị loại khỏi rất nhiều nhiệm vụ của đoàn đội. Rồi lúc quỷ quái thực thể hóa cũng không có năng lực để bảo vệ người nhà! Tôi, tôi..." Nói tới những lời sau cùng thì Jenny đã khóc. Có điều thứ chảy ra từ mắt của cô lại là những viên năng lượng tiêu chuẩn nho nhỏ, lập lòe giữa hư không, tựa như đom đóm.
Bùi Kiêu mỉm cười, hắn chợt thấy một cảm giác khoan khoái dễ chịu không nói nên lời dâng lên từ tận đáy lòng. Đây là sự vui sướng vì trợ giúp được người khác, cũng là niềm vui khi hoàn thành được lời hứa, nội tâm thông suốt, bản tính thấu đạt... Cho dù lúc này hắn không nhìn vào trong cơ thể mình, và cũng không cảm thấy chấp niệm của bản thân có gì thay đổi quá lớn, nhưng loại cảm giác ngay lúc này đây của hắn, hắn biết rõ, đây chính là bản tâm! Cũng là con đường dẫn tới Chân Ma cấp!
"Yên tâm đi, chúng ta là bạn bè. Lúc ta ngô nghê nhất thì ngươi chính là người đầu tiên chìa cành ô-liu ra cho ta, ngươi cũng là người đầu tiên giúp đỡ ta. Ở Trung Quốc chúng ta có một câu nói thế này...”
Bùi Kiêu nhìn Jenny nói: "Tích thủy tri ân, dũng tuyền tương báo. Nghĩa là dù mang ơn dù nhỏ như nước nhỏ dưới mái hiên, cũng phải trả lại như nước một dòng suối. Sau này có gì cần giúp đỡ, hãy liên lạc với ta. Ta đã nói rồi: chúng ta là bằng hữu."!
Lời bình:
Liệu Nam Bắc Chiến Trường sẽ có thay đổi gì so với lần Bùi Kiêu tới trước kia? Chiến đấu lại sắp lần nữa bắt đầu! Đón đọc TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
1. Nhiệm vụ nhập cảnh: khi một linh hồn tới nước khác và muốn vào ảo giới của nước sở tại thì cần phải làm một vài nhiệm vụ cho nước sở tại.
2. Kiêu Bùi: Trong họ tên của người Âu Mỹ thì tên đứng trước, họ đứng sau.
Đêm hôm đó, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên nghỉ lại nhà Jenny. Nhân tiện đó, Bùi Kiêu cũng hỏi Jenny về các động tĩnh gần đây của giới linh hồn nước Mỹ.
Sau khi Bùi Kiêu rời khỏi nước Mỹ, quốc gia này cũng không xảy ra sự kiện gì quá lớn. Chuyện lớn nhất có lẽ chính là sự kiện quỷ quái thực thể hóa quy mô lớn vừa rồi. Có điều là tình hình nước Mỹ trong vụ đó lại cũng khá tốt, vì toàn bộ Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của nước Mỹ lúc đó đều đang nhàn rỗi. Vậy nên, có thể nói nước Mỹ là quốc gia chịu thiệt hại nhỏ nhất trong đợt quỷ quái thực thể hóa vừa rồi.
Một phương diện khác, Bùi Kiêu nghe được một tin đồn...
Tuy Bùi Kiêu được biết đến như là vị Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín trên thế giới, tin tức về hắn sẽ luôn được các tổ chức linh hồn chú ý tới, thế nhưng điều làm cho hắn thực sự nổi tiếng toàn thế giới lại là năng lực Valkyrie mà hắn mới có được gần đây!
Đúng vậy, tuy đến nay thì thế giới đã biết đến hơn mười loại năng lực đặc thù của linh hồn, mỗi một loại đều gần như có tác dụng không thể thay thế đối với các tổ chức linh hồn, nhưng trong hơn mười loại năng lực đó, thì chỉ có năng lực Valkyrie được công nhận là quan trọng nhất và cũng mạnh mẽ nhất!
Tuy các năng lực đặc thù khác cũng đều rất quan trọng, nhưng địa vị của những năng lực này cũng đã là cố định, gần như không có tiềm lực phát triển gì đáng nói. Dù sao thì mỗi năng lực đặc thù cũng chỉ có một hoặc hai tác dụng nào đó, nhưng năng lực Valkyrie thì lại có tiềm năng vô hạn. Vì chỉ cần có năng lực này, thì có thể liên tục tìm được các linh hồn có năng lực đặc thù khác. Nói một các khác, người có năng lực Valkyrie chẳng khác nào một máy dò tìm linh hồn đặc thù! Đó thực sự là một năng lực tuyệt vời mạnh mẽ nhất!
Trước Bùi Kiêu, cũng chỉ có một nữ linh hồn ở Bắc Âu có năng lực này. Cũng chính nhờ có công lao của cô mà Châu Âu mới có nhiều linh hồn đặc thù như hiện nay. Và tới tận bây giờ, ngoài cô ra thì cũng chỉ Bùi Kiêu là có được năng lực này. Vậy nên có thể tưởng tượng được là tin tức này đã làm thế giới chấn động tới mức nào. Bởi vậy, khi Trung Quốc xác nhận chính xác là Bùi Kiêu có năng lực Valkyrie thì bọn họ gần như đã loan truyền tin này ra khắp thế giới ngay lập tức.
Khi nghe Jenny hỏi có đúng là mình có năng lực đặc thù Valkyrie không thì Bùi Kiêu chỉ biết cười khổ. Hắn động não một chút thì lập tức chắc rằng chính phủ Trung Quốc đã cố ý công bố tin tức mình nắm giữ năng lực Valkyrie. Chỉ có điều là lúc này thì hắn chưa thể hiểu được tại sao chính phủ Trung Quốc lại làm như vậy. Cách làm có phần “huênh hoang” này đúng là khác hẳn với thái độ ẩn nhẫn và trung lập trước nay của họ (1).
( Có lẽ là do Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đã bị tổn thất nặng trong lần quỷ quái thực thể hóa này, rồi lại chết rất nhiều Tránh Thoát Giả trong ảo giới Phong Đô, khiến cho cả Trung Quốc giờ này còn không tới mười Tránh Thoát Giả. Mặc dù còn có người mạnh nhất thế giới là Cung Diệp Vũ trấn giữ, nhưng cũng khó tránh khỏi việc địa vị của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc bị hạ thấp... Thế nên chính phủ mới có ý định đưa ta ra, “nặn lên” thành một Cung Diệp Vũ thứ hai, hoặc có thể nói là một nhân vật giống như là Cung Diệp Vũ? A, khả năng này có khi lại là lớn nhất. )
Bùi kiêu ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng phỏng đoán như vậy. Thực ra thì hắn cũng không ghét bỏ gì cách làm này của chính phủ. Dù sao thì “thượng vị giả” không thể nào chỉ suy nghĩ bó hẹp trong một cá nhân, mà phải luôn nghĩ tới toàn cục. Từ trước tới nay, địa vị của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc so với tổ chức linh hồn của các quốc gia khác vẫn luôn không ra làm sao. Thực tế là Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc có tiềm lực và ưu thế lớn nhất thế giới. Ưu thế đó chính là dân số lên đến hơn một tỷ người, chiếm gần một phần năm dân số thế giới. Với dân số lớn như vậy, đáng ra cũng phải có lượng Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả tương xứng.
Nhưng tình trạng thực tế lại là lượng Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của Trung Quốc lại chỉ được xếp vào hạng trung bình so với các quốc gia khác trên thế giới. Nếu không có “người mạnh nhất thế giới” là Cung Diệp Vũ trấn thủ thì chỉ sợ thứ hạng sẽ còn thấp nữa. Đây thật đúng là mất hết thể diện quốc gia!
Cũng chính bởi vì vậy nên cho dù Cung Diệp Vũ có bá đạo đến vậy, gần như nắm toàn bộ quyền lực của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, thì chính phủ vẫn có thể dễ dàng tha cho hắn... Bởi hắn chính là thể diện của Trung Quốc!
Điều này thực ra rất dễ lí giải. Muốn sau khi chết trở thành Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, thì điều tối quan trọng là phải có ý chí và chấp niệm mạnh mẽ. Với người sống, đó chính là những người có lí tưởng của bản thân và còn luôn nỗ lực để hoàn thành lý tưởng đó, nói chung là như thế... Một quốc gia có dân số đông như vậy mà số lượng Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả lại ít đến thế. Điều này nói lên trạng thái tinh thần trong cả quốc gia thực sự rất bạc nhược. Điều này không thể dùng vài câu nói “hài hòa” (2) trên truyền hình là có thể giải quyết được. Cứ nhìn số lượng Tránh Thoát Giả xuất hiện sau khi người ta chết thì sẽ rõ đúng không?
Thế nên, cái danh hiệu “người mạnh nhất thế giới” của Cung Diệp Vũ đã được biến thành một tấm chắn... Mà đến lúc này đây, cái tấm chắn đó có vẻ đã được ném lên mặt Bùi Kiêu rồi.
( Nhưng làm vậy cũng chẳng khác nào “bị bệnh ở gốc mà trị ở ngọn”! Trừ khi có thể tìm được biện pháp chặt đứt tội nghiệt quy mô lớn, nếu không Trung Quốc... Không! Phải nói là cả nhân loại sẽ không thể vượt qua nổi kiếp nạn năm 2012 rồi! )
Một lòng đầy tâm sự, sáng ngày hôm sau, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên rời khỏi nhà Jenny với ý định lập tức tiến vào ảo giới Nam Bắc Chiến Trường. Jenny vốn cũng muốn xin đi cùng đi cùng bọn hắn, nhưng thứ nhất là giờ thực lực của cô còn quá yếu, thứ hai nữa là cô mới chỉ vừa nhận được Thiên Sinh Vũ Khí, còn chưa quen thuộc với nó, nên cần có thời gian làm quen và rèn luyện. Vậy nên cô chỉ có thể từ bỏ ý định của mình.
Tuy vậy, Bùi Kiêu và Jenny cũng có với nhau một lời hứa khác, đó là khi hai người rời khỏi ảo giới Nam Bắc Chiến Trường thì sẽ lập tức tới nhà Jenny, để xem cô đã rèn luyện cùng thanh loan đao này đến trình độ nào.
Jenny vẫn giữ nguyên dáng bộ tươi cười đặc trưng của mình, vừa kéo tay Bùi Kiêu vừa nói chuyện liên hồi. Dương Đỉnh Thiên thì đi theo cha Jenny vào gara lái một chiếc xe hơi nhỏ. Sau đó, Bùi Kiêu gần như là tức tốc trốn vào trong xe.
Dương Đỉnh Thiên là người lái xe, hắn nhìn Bùi Kiêu ngồi ở ghế phụ lái rồi nói bằng giọng lạnh nhạt: " Hình như cô gái người Mỹ kia có tình ý với ngươi."
Nhưng Bùi Kiêu lại chỉ nhếch miệng trả lời: "Chẳng qua là do hoàn cảnh thôi. Ta với cô ấy có được bao nhiêu tình nghĩa chứ? Lần này ta gặp lại cô ấy, chẳng qua là do trước kia cô ấy đã từng giúp đỡ ta. Còn những cử chỉ thân mật lần này của cô ấy, thật ra cũng là do thực lực và địa vị bây giờ của ta mà thôi... Nhưng cũng không trách cô ấy được. Từ lời cô ấy nói thì có thể thấy, địa vị của Tự Do Linh Hồn không được tốt như ta nghĩ. Các quốc gia cùng tổ chức linh hồn chỉ coi bọn họ như pháo hôi. Vây nên bọn họ thực sự cảm thấy vô cùng bất an.”
Nói đến đây, Bùi Kiêu chợt thở dài: "Biểu hiện ra bên ngoài của sự bất an này, chính là người ta sẽ cố gắng để được một Tránh Thoát Giả hoặc Cao Đẳng Tránh Thoát Giả mạnh mẽ che chở, hoặc là hoàn toàn tránh xa tổ chức linh hồn, chỉ nhận mấy nhiệm vụ không nguy hiểm để sống qua ngày... Ài, tóm lại là vì đã quen biết với cô ấy rồi, nên nếu có cơ hội thì vẫn sẽ giúp một chút."
Dương Đỉnh Thiên gật đầu lên tiếng: "Rất tốt! Ngươi không bị sắc đẹp hay cám dỗ làm mờ mắt, cũng không có bị quyền lực của mình che mắt... Nói thật, ta ngày càng mong chờ vào biểu hiện của ngươi rồi đấy."
Bùi Kiêu hơi sững sờ, lúc này hắn mới hiểu vừa nãy là Dương Đỉnh Thiên thăm dò hắn. Hắn lập tức cảm thấy hứng thú, cười cười hỏi: "Từ lúc ta cứu ngươi từ Đài Loan về, ngươi vẫn luôn làm ra cái bộ dạng bí ẩn khiến ta phát bực. Thế sao giờ đột nhiên lại có hứng thú với ta?"
Dương Đỉnh Thiên liếc nhìn Bùi Kiêu một cái rồi lại tiếp tục nhìn con đường phía trước, nói: "Dù sao ngươi cũng là đội trưởng trong tương lai của cái đoàn đội này, và ta thì không muốn đặt tính mạng của mình vào tay một gã đội trưởng thất bại. Bất kể là về tính cách, về sức mạnh hay cách đối xử với đội viên, ta đều không hy vọng ngươi sẽ là một kẻ thất bại... Hơn nữa, biểu hiện của ngươi cũng đã làm cho ta có chút kì vọng."
Bùi Kiêu cười cười nói: "Vậy thì đánh giá của ngươi về ta thế nào?"
Dương Đỉnh Thiên vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt ngiêm túc ‘không cười đùa’ của mình, hắn lắc lắc đầu nói: "Theo quan sát của ta thì cách ngươi đối xử với đội viên có thể coi là chân thành. Ít nhất là với ta, ngươi không coi ta là công cụ, mà thực sự muốn ta là đồng bọn... Về các phương diện khác, vì ta còn chưa thân quen với ngươi, nên cần quan sát thêm một thời gian nữa mới biết được."
Bùi Kiêu cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa. Nhưng thật ra hắn đã cảm thấy tương đối thỏa mãn... Thỏa mãn vì đánh giá của Dương Đỉnh Thiên về bản thân mình.
Trên thực tế, lúc cứu Dương Đỉnh Thiên tại Đài Loan, tuy hắn thật lòng muốn kết bạn với người đồng bọn này, hơn nữa cũng thành tâm biểu đạt thiện ý, nhưng việc hắn đi Đài Loan chỉ để cứu một mình Dương Đỉnh Thiên như vậy thật sự là làm cho người khác cảm thấy hắn làm việc đó vì động cơ không trong sáng, giống như hắn chỉ muốn tìm được một Tự Do Linh Hồn để sử dụng như một công cụ mà thôi. Vậy nên lúc đầu Dương Đỉnh Thiên đúng là có tư tưởng chống đối lại hắn. Bùi Kiêu tuy thấy được sự chống đối đó, nhưng hắn cũng biết con người không phải là đồ vật, không thể nào dùng sức mạnh để cưỡng chế thay đổi được. Vậy nên hắn chỉ có thể tiếp tục thể hiện thành ý của mình.
Cho đến tận lúc này, Dương Đỉnh Thiên cuối cùng cũng không chống đối hắn nữa. Hoặc có thể nói rằng, đến lúc này bọn hắn mới thực sự là đồng đội!
Tạm gác lại chuyện Bùi Kiêu đang âm thầm vui mừng ở đây. Khi hai người đến bên ngoài Nam Bắc Chiến Trường thì đám người Lý Lâm đã chờ ở đó từ lâu. Sau khi nói chuyện với Lý Lâm xong thì Bùi Kiêu mới cảm thấy việc thành lập một đội hậu cần nho nhỏ thế này thật sự không có gì không tốt, ngược lại, một tiểu đội như vậy còn có tác dụng hỗ trợ tương đối lớn.
Trước khi đi Mỹ để vào Nam Bắc Chiến Trường, Bùi Kiêu đã hỏi Dương Húc Quang những điều cần chú ý khi tiến vào ảo giới của nước khác.
Trên thực tế, do số lượng ảo giới trên thế giới rất ít, lại phân bố không đều, nên đã này sinh vấn đề quyền sử dụng ảo giới. Ở thời kỳ đầu, chính vấn đề này đã gây nên rất nhiều hỗn loạn, thậm chí còn làm các nước nhiều lần xảy ra va chạm. Mãi cho tới khi mười ba quốc gia có tổ chức linh hồn cùng tổ chức hội nghị thượng đỉnh, rồi cùng đưa ra quy định thì mới hoàn toàn dẹp tan sự hỗn loạn vì tranh chấp ảo giới.
Theo quy định của hội nghị, khi Tự Do Linh Hồn muốn đi vào ảo giới của quốc gia khác, nếu đó là Tự Do Linh Hồn bình thường, thì linh hồn đó cần phải làm không công cho quốc gia sở tại một nhiệm vụ. Độ khó của nhiệm vụ này sẽ được quyết định dựa vào cường độ của Thiên Sinh Vũ Khí mà linh hồn này sở hữu. Còn các Tránh Thoát Giả thì có thể tiến vào miễn phí, nhưng trước đó cũng phải đăng kí tại tổng bộ của tổ chức linh hồn quốc gia sở tại và khu quản lý bên ngoài ảo giới đó.
Với các Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, chẳng những bản thân có thể tiến vào ảo giới miễn phí, mà còn có thể dẫn theo mười Tự Do Linh Hồn cũng tiến vào miễn phí, nhưng trước đó cũng vẫn phải đăng kí tại tổng bộ tổ chức linh hồn và khu quản lý bên ngoài ảo giới.
Hiện tại đã có đội hậu cần này rồi thì việc đăng kí có thể giao hết cho bọn hắn. Không chỉ có vậy, bọn hắn còn chuẩn bị giúp cho Bùi Kiêu một lượng lớn năng lượng tiêu chuẩn và các tin tức về ảo giới. Những chuyện này vốn là sẽ lấy đi của Bùi Kiêu rất nhiều thời gian và tinh lực, nhưng giờ đã có đội hậu cần này rồi, hắn có thể thoải mái mà ném ra khỏi đầu, chỉ cần chuyên tâm vào nhiệm vụ và việc chiến đấu của mình là được. Thật sự đã giảm được một lượng lớn công việc.
"Làm tốt lắm!" Bùi Kiêu nhìn sáu người xếp hàng thẳng tắp trước mặt, vui vẻ nói với bọn họ như vậy.
Lý Lâm cười nhẹ một tiếng, nhưng rồi lại lắc đầu đáp: "Đây là nhiệm vụ cơ bản nhất của tiểu đội hậu cần, nên ngươi không cần phải vui vẻ như vậy. Nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta thật ra là về thu thập tin tức. Ví dụ như ngươi muốn biết độ khó của ảo giới thế nào, có những quỷ quái nào, quốc gia nào ban bố nhiệm vụ gì... Những điều này mới là nhiệm vụ quan trọng nhất đó."
Bùi Kiêu cười ha ha nói: "Rồi sẽ có cơ hội! Giờ ta đã bắt đầu tin các ngươi là quân nhân tinh nhuệ nhất rồi đấy... Yên tâm đi, sau này các ngươi nhất định sẽ có cơ hội.”
Lúc này, Bùi Kiêu, Dương Đỉnh Thiên và cả sáu người Lý Lâm đều đang đứng trong đại sảnh của tòa nhà lớn ngay bên ngoài ảo giới Nam Bắc Chiến Trường. Trong đại sảnh có rất nhiều người qua lại, ngoài một số Tự Do Linh Hồn làm nhiệm vụ tuần tra bảo vệ, còn có rất nhiều nhân viên người sống làm đủ loại công việc, lại còn có một số Tự Do Linh Hồn tới từ nước ngoài, thậm chí có cả Tránh Thoát Giả. Điều đó khiến cho cái đại sảnh này có vẻ vô cùng huyên náo và chật chội. Vậy nên tám người Bùi Kiêu đứng ở một góc cũng không hề có vẻ khác thường gì, và cơ bản là cũng chẳng có ai thèm để ý tới bọn hắn.
Bởi vì tại thời điểm cuối năm, ngoại trừ sẽ xuất hiện một lần quỷ quái thực thể hóa quy mô lớn ở bên ngoài, thì thực lực quỷ quái trong các ảo giới trên toàn thế giới sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn, lúc này là thời cơ tốt cho các đoàn đội quốc gia hoặc các đoàn đội tư nhân tiến vào ảo giới kiếm trang bị. Mà cả thế giới đều biết Nam Bắc Chiến Trường là ảo giới đơn giản nhất, thế nên hiện tại bên ngoài ảo giới này đã có hơn mười đoàn đội, mấy ngàn Tự Do Linh Hồn và mười mấy Tránh Thoát Giả, gần như có thể coi đây là một sự kiện rầm rộ của giới linh hồn được rồi. Trước khi đến đây, Bùi Kiêu không ngờ sẽ gặp tình hình thế này.
Trong lúc Bùi Kiêu đang thương lượng với đám Lý Lâm về thời gian mà hắn dự định sẽ ở trong Nam Bắc Chiến Trường, thì tai một chỗ khác trong đại sảnh cách họ hơn mười mét, có mười một người cả nam lẫn nữ mặc áo choàng đen lại đang yên lặng nhìn bọn họ một cách chăm chú. Do ở đây người ra người vào tiếng động quá lớn, cho nên Bùi Kiêu cũng không chú ý đến mười một người này.
Trong mười một người này, có một thanh niên sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Hắn nhìn về phía Bùi Kiêu rồi cười một cách lãnh lẽo, cả nửa ngày sau mới thấy hắn nói với người bên cạnh: "Đội trưởng, tên kia chắc hẳn chính là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín vẫn hay được nhắc tới gần đây, có kỹ năng Valkyrie, lại có Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850 đơn vị. Nghe nói... cả thanh Thiên Sinh Vũ Khí mạnh nhất dung lượng 1800 đơn vị cũng đã thuộc về hắn. Nhìn thấy tròng mắt của hắn không? Có hai vệt sáng màu sắc khác nhau đó. Đó chắc chắn là hai Thanh Thiên Sinh Vũ Khí đó rồi. Mẹ kiếp, cũng là người như nhau mà hắn lại may mắn như vậy...”
Những lời vừa rồi của gã thanh niên này rõ ràng đã nhận được sự đồng tình của những kẻ xung quanh. Một tên mặt sẹo trong đó hung tợn nói: "Đội trưởng, hay là chúng ta làm thịt hắn luôn đi! Dù sao hắn cũng chỉ mới chết khoảng nửa năm, mặc dù có hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí, hắn cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Chẳng phải thủ lĩnh nói là cần một lượng lớn Thiên Sinh Vũ Khí đó sao? Hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí kia phải bằng hơn mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí thông thường, thậm chí hai mươi thanh... Đội trưởng, làm thịt hắn đi?!"
Người được hỏi là một gã đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi, da mặt ngăm đen, chòm râu dài gần như che hết nửa khuôn mặt, hắn có một đôi mắt màu xanh lam sâu thăm thẳm, giống như đó là cả một đại dương vậy. Sau khi nghe hai người kia xúi giục, hắn liền nhìn chăm chú vào tròng mắt Bùi Kiêu, sau đó mới yên lặng lắc đầu: "Vẫn không được. Theo tin tình báo, hắn và “kẻ mạnh nhất” có quan hệ rất tốt. Hiện tại, chúng ta vẫn không thể trêu vào “kẻ mạnh nhất” kia. Hắn quá mạnh! Trước kia sa đọa thì thủ lĩnh đã là cường giả Chân Ma cấp rồi, thế mà thủ lĩnh vẫn không đỡ nổi ba đao của hắn... Trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là thu thập lượng lớn Thiên Sinh Vũ Khí để thủ lĩnh có thể triệu hồi Ma Long. Chúng ta không nên gây chuyện phiền phức, làm chậm kế hoạch của thủ lĩnh, đó sẽ là tội lớn. Được rồi, cứ cho cái gã may mắn này sống lâu thêm một chút đi.”
Vừa nghe người râu dài nhắc đến ba chữ "kẻ mạnh nhất" thì cả đám lập tức như nghe thấy ma chú (3), sắc mặt đều trở nên hơi quái dị. Đặc biệt là tên thanh niên mặt tái nhợt kia, mặt hắn lập tức đen đi một chút. Mãi lâu sau, mới thấy hắn cười khổ nói: "Đúng rồi, kẻ mạnh nhất... Nếu không phải có hắn tồn tại, lần trước đã sớm đánh cho Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc thành... Ài, hắn quá mạnh, con người sao có thể mạnh đến thế chứ? Cùng là thực lực Chân Ma cấp, thế nhưng hắn lại mạnh đến vậy. Ta thậm chí nghi ngờ hắn thực ra đã sa đọa từ lâu rồi.”
Cả đám nghe vậy thì lập tức ngậm miệng, chỉ ngồi yên lặng nhìn về phía Bùi Kiêu. Trong ánh mắt của bọn chúng đều lẫn lộn những cảm xúc phức tạp, tựa như là sát ý, lại tựa như tham lam, có lẽ còn có cả chút sợ hãi...
Việc bị cả một đám mười một người nhìn chằm chằm nhanh chóng khiến cho Bùi Kiêu cảm thấy khác thường, hắn lập tức quay phắt nhìn lại mười một người kia. Hai bên cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm mấy giây, sau đó, mười mấy người kia lại điềm nhiên như không, quay đầu trò chuyện riêng với nhau. Bùi Kiêu cũng nghi hoặc quay đi, hắn quay lại hỏi đám Lý Lâm: “Các ngươi có biết mười một người kia không? Chính là mười một người mặc áo choàng đen kia kìa. Bọn họ là tự do linh hồn của quốc gia nào vậy?"
Bọn Lý Lâm nghe vậy thì đều quay lại nhìn. Lúc này, bọn họ đều đang đeo một loại kính mắt đặc biệt, giúp cho bọn họ có thể nhìn thấy linh hồn thể dù linh hồn đó có thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn hay không. Sau khi nhìn một chút thì cả bọn đều biến sắc. Ngoại trừ Lý Lâm vẫn tiếp tục quan sát một cách đầy nghiêm túc tiếp tục, thì năm người kia đều không tự chủ được mà quay đầu đi chỗ khác.
Lý Lâm vừa nhìn vừa nói: "Bọn họ là lính đánh thuê, không phải linh hồn của bất kì quốc gia nào cả. Là những kẻ đồng hành cùng với ‘lợi ích’ và ‘tranh chấp’, là những người không bị ràng buộc nhất trên thế giới này... Không, phải nói là ‘những linh hồn không bị ràng buộc nhất’ mới đúng.”
Bùi Kiêu im lặng, hắn cũng hiểu rõ chuyện này. Vốn là chính phủ của người sống sẽ rất khó để quản lý được linh hồn của người chết. Có điều, nhờ vào hình thức quản lý kim tự tháp: Cao Đẳng Tránh Thoát Giả quản lý Tránh Thoát Giả, Tránh Thoát Giả quản lý Tự Do Linh Hồn, thì đã có thể hơi chút đưa các Tự Do Linh Hồn vào trong quy tắc, từ đó tạo thành hệ thống tổ chức linh hồn. Nếu không thì có trời mới biết được thế gian này sẽ biến thành cái dạng gì.
Mà vì tồn tại một cách tự do nhất trong giới linh hồn, nên lính đánh thuê sẽ được tổ chức linh hồn các quốc gia ưa thích nhất, nhưng đồng thời cũng là đối tượng bị những tổ chức linh hồn này cố kị, thậm chí là căm hận.
Trước hết, mỗi quốc gia đều có một số chuyện bí mật cần xử lý, bất kể là chuyện thế tục hay là chuyện của giới linh hồn. Ví dụ như một quốc gia muốn đối phó với tổ chức khủng bố của một quốc gia khác, vậy thì không ai thích hợp để làm chuyện đó hơn lính đánh thuê Tự Do Linh Hồn – những kẻ có thể làm cho mục tiêu biến mất mà không để lại chút dấu vết. Nói chung là những việc như vậy rất nhiều, thế nên đám lính đánh thuê này là thứ không thể thiếu với các quốc gia.
Nhưng đồng thời, đám lính đánh thuê này cũng không chịu sự quản lý của bất cứ quốc gia nào. Hơn nữa, phần lớn bọn chúng đều là loại liều mạng, chẳng những có Thiên Sinh Vũ Khí, mà trong số đó còn có cả Tránh Thoát Giả, thực lực tổng thể gần như có thể so sánh với một số tổ chức linh hồn loại nhỏ. Cộng thêm việc bọn chúng hầu hết làm việc bất kể đúng sai: bí mật giết người sống, cướp bóc các Tự Do Linh Hồn khác, thậm chí là cướp cả tổ chức linh hồn, những chuyện đó nhiều không đếm hết. Vậy nên các quốc gia đến nay cũng đã vô cùng chán ghét và căm hận bọn chúng.
Mười một người này chính là lính đánh thuê!
Bùi Kiêu nhớ đến Dương Húc Quang cũng từng nói qua với hắn, trước kia cũng từng có chuyện một nhóm lính đánh thuê cướp bóc Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, nhưng sau đó bọn chúng đã bị Cung Diệp Vũ điên cuồng quật cho một trận. Thế nên hiện nay đã không còn bất kỳ tên lính đánh thuê nào dám động vào đám Tự Do Linh hồn của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc nữa. Vừa mới rồi, ánh mắt mấy kẻ kia nhìn Bùi Kiêu thể hiện rõ sát ý và tham lam. Có lẽ bọn chúng biết được thân phận của hắn, cũng biết chuyện hắn có hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí.
"Hừ hừ, có giỏi thì cứ chọc giận ta đi! Ta sẽ cho bọn chúng biết: ta cũng chẳng hiền lành hơn Cung Diệp Vũ là mấy đâu..." Bùi Kiêu thấp giọng cười lạnh hắc hắc hai tiếng, thực sự không thèm quan tâm đến mười một kẻ kia nữa, chỉ quay lại nhìn sáu người Lý Lâm đang chờ mình.
"Như lúc trước đã bàn, sáu người các ngươi đợi ở đây, còn ta và Dương Đỉnh Thiên tiến vào Nam Bắc Chiến Trường. Chúng ta sẽ tiến vào trong thời gian mười ngày, nếu mười ngày sau mà chúng ta không trở ra... Vậy các ngươi có thể về nước, cũng có thể báo cho Cung Diệp Vũ là chúng ta đã tử vong. Nhưng chắc là chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."
Lý Lâm gật gật đầu, rồi hỏi lại hắn: "Vậy chúng ta chờ ở đây mười ngày. Ngươi có muốn nắm bắt tin tức gì không? Chẳng lẽ ngươi định để chúng ta ở chỗ này chời đùa à? Ngươi nên cho chúng ta một ít nhiệm vụ thì tốt hơn đấy."
Bùi Kiêu hơi sửng sốt, rồi cười khổ nói: " Là ta suy tính không chu toàn rồi... Tốt! Trong mười ngày này, ta nhờ các ngươi tìm hiểu về tình hình đợt quỷ quái thực thể hóa vừa rồi. Bao gồm cả tổn thất của các quốc gia, sự đột biến của các ảo giới, giải thích của các nhà khoa học. Đó là những phương diện cần tìm hiểu.”
Lý Lâm lúc này mới gật đầu ra hiệu đã nhận nhiệm vụ. Bùi Kiêu cẩn thận dặn hắn vài câu, cả chuyện không nên tiếp cận với mười một người kia. Dù sao thì chênh lệch giữa người sống và đám lính đánh thuê Tự Do Linh Hồn kia vẫn quá. Sau đó, Bùi Kiêu cũng không chờ đợi thêm nữa. Hắn lập tức dẫn Dương Đỉnh Thiên tiến vào ảo giới Nam Bắc Chiến Trường.
Hai người vừa bước chân vào ảo giới, thì thứ đầu tiên nhận thấy chính là mùi khói thuốc sung gay nồng. Ngay lúc đó, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đều lập tức quay vụt lại, nhìn về cùng một hướng. Bên trong màn khói thuốc sung dày đặc kia, rõ ràng có hơn một trăm tên Tự Do Linh Hồn đang nhìn về phía bọn họ...
Chú thích:
1. Thái độ ẩn nhẫn và trung lập của Trung Quốc: một vài năm trước, chính phủ Trung Quốc thực sự luôn thể hiện thái độ trung lập và ẩn nhẫn, tránh đối đầu với phương Tây trong các vấn đề thế giới. Tác giả đã khéo léo lồng ghép yếu tố thực này vào trong tác phẩm.
2. Hài hòa: tư tưởng hài hòa đã nói tới trong các chương trước.
3. Ma chú: Thần chú của ma quỷ, ý nói tới một lời nói có sức mạnh tác động mạnh tới người khác.
Bình luận facebook