-
Chương 501-505
Chương 501 Chương 501. Nhật Nguyệt Luân Chu, phòng chữ Thiên!
Ứng Trạch Quốc, Nam Hải.
Một chiếc Vân Chu lớn, rộng chí ít mười dặm, dài trăm dặm, trên dưới ba tầng bỏ neo ở bên bờ biển.
Vân Chu này, mỗi một tầng kiến trúc đều rất giống cung điện.
Điêu lan ngọc thế, Linh Ngọc bảo kim, lưu ly phi các, cực kỳ xa hoa tôn quý.
Có người Vân Chu quen thuộc này đều biết đại danh đỉnh đỉnh của nó.
Nhật Nguyệt Luân Chu!
Tục truyền thuyền này chính là thượng cổ tiên nhân tạo, bị chôn giấu ở dưới Nhật Nguyệt Thánh Địa Bắc Huyền Thiên.
Sau khi Nhật Nguyệt Thánh Địa ngã xuống, nó bị người ta đào lên trong lúc vô tình.
Bởi vì chôn giấu tuế nguyệt quá lâu.
Nhật Nguyệt Luân Chu đã mất đi linh tính lúc trước, thế là bị chuyển tay bán cho một thương nhân nghe tiếng xa gần Bắc Huyền Thiên... Triệu Vân Hải.
Khi lấy được Nhật Nguyệt Luân Chu.
Triệu Vân Hải tốn hao trọng kim chữa trị Vân Chu này, mặc dù không cách nào để nó khôi phục linh tính nhưng vẫn khôi phục được vẻ ngoài.
Có người từng khẳng định chiếc Nhật Nguyệt Luân Chu này có thể so với Vân Mãn Lâu của Xích Tiêu Thiên Diệp Dương Kiếm Thánh.
Bởi vậy có thể thấy được Vân Chu này không phải bình thường.
Lúc này, ánh trăng sáng trong, sóng biển lan lan.
Mấy ngàn danh nhân nhã sĩ đến từ các giới Bắc Huyền Thiên, chuẩn bị tiến về hải đảo trung ương Nam Hải tham dự hải đảo hoa đăng hội đều xếp hàng tiến vào Nhật Nguyệt Luân Chu.
"Không hổ là Nhật Nguyệt Luân Chu danh vang thiên hạ, đúng là cực kỳ xa hoa phú quý!"
"Đúng vậy, ngay cả người giữ cửa đứng ở cửa ra vào tiếp khách đều có khí chất bất phàm như thế!"
Không ít người đều ngẩng đầu nhìn về phía đại môn kim khảm ngọc của Nhật Nguyệt Luân Chu, trò chuyện lẫn nhau, không ngừng phát ra các loại than thở.
Có một nam tử mập mạp mặc hoa phục, thoạt nhìn có chút phú quý đi tới cửa, hỏi thăm người giữ cửa:
"Xin hỏi chiếc Vân Chu này có bao sương trống không?"
Người giữ cửa gật gật đầu: "Có, ngoại trừ một gian phòng chữ Thiên ra, còn có một gian phòng chữ Địa, hai gian phòng chữ Huyền và hai gian chữ Hoàng."
Bao sương trong Nhật Nguyệt Luân Chu chia làm bốn đẳng cấp, phân biệt là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Trong đó phòng chữ Thiên chỉ có một gian, phòng chữ Địa có hai gian, phòng chữ Huyền có ba gian, phòng chữ Hoàng có bốn gian.
Điểm này phàm là người nghe nói qua Nhật Nguyệt Luân Chu đều biết rõ.
Nam tử mập mạp gật gật đầu, nói ra: "Vậy ta đặt một gian bao sương chữ Hoàng."
Bốn đẳng cấp bao sương có hạn chế nghiêm khắc, chỉ có đạt tới yêu cầu mới có tư cách hưởng thụ.
Phòng chữ Hoàng tuy là đê đẳng nhất nhưng điều kiện cũng phi thường hà khắc.
Nói chung, chỉ có Thân Vương một nước trở lên hoặc là tông chủ trưởng lão tông môn xếp hạng top ba mới có tư cách tiến vào.
Nam tử mập mạp chính là Thân Vương một nước, thế là xác nhận thân phận của mình với người giữ cửa.
Người giữ cửa lắc đầu nói: "Xin lỗi, hôm nay quá nhiều người lên thuyền, bởi vậy chúng ta tăng yêu cầu, cho dù là Thân Vương cũng không thể đặt phòng chữ Hoàng."
Nghe vậy, nam tử mập mạp sửng sốt một lát, cuối cùng lắc đầu thở dài một tiếng, đành phải từ bỏ đặt bao sương, dẫn theo người đứng phía sau tiến vào đại sảnh lầu một.
Mà nhìn thấy điều kiện phòng chữ Hoàng đề cao nhiều như vậy, mọi người tại đây đều không khỏi lắc đầu thở dài:
"Phòng chữ Hoàng khó đặt trước như thế, như vậy phòng chữ Thiên thì sao, đúng là khiến người ta nghĩ cũng không dám nghĩ a!"
Trong số đám người ở đây đa số đều có thân phận có địa vị, lúc đầu có hi vọng đặt hàng bao sương nhưng bây giờ đều rất thức thời từ bỏ ý nghĩ này.
Trong đám người, một nam tử trung niên tuấn mỹ người mặc ngân bào, xung quanh thân thể có mây mù phun trào đi tới.
Hắn vừa đi tới cửa thì có người nhận ra hắn: "Là Lăng Tiêu Các Khương Các chủ!"
Lập tức, người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kính úy.
Lăng Tiêu Các, đây là tông môn lớn nhất trong phạm vi một trăm triệu dặm, có uy danh "Bách quốc chính tông".
Nói cách khác, phạm vi Ứng Trạch Quốc, tông môn này chính là tông môn có thế lực nhất.
Mà Các chủ bọn họ Khương Vũ Phi là cao thủ Đế Cảnh nghe tiếng xa gần bách quốc.
Tục truyền trước khi hắn sáng tạo Lăng Tiêu Các, chính là võ tướng một nước nào đó.
Nhất là một trận chiến trứ danh trên Xích Huyết sa mạc, lấy lực lượng một người trảm địch ba vạn, một trận chiến chấn kinh bách quốc, được trao cho danh "Bách quốc chiến thần".
Về sau bởi vì giết chóc quá nặng.
Hắn thối lui ra khỏi quân đội mà sáng lập Lăng Tiêu Các, quảng thu bốn mươi vạn thiên hạ tuấn kiệt, trở thành một trong số tông môn thế lực lớn nhất bách quốc.
Làm tông môn chi chủ, có được tu vi Đế Cảnh, cho dù là danh vọng hay là thực lực đều là đỉnh cấp.
Thái độ của người giữ cửa cũng nói hết thảy.
Mới vừa rồi còn hơi có vẻ kiêu căng, bây giờ vẻ mặt người giữ cửa trở nên khiêm tốn, cười nói: "Bái kiến Khương Các chủ!"
Khương Vũ Phi khẽ vuốt cằm, hỏi: "Phòng chữ Thiên có người đặt trước chưa?"
Người giữ cửa lập tức hiểu ý hắn: "Không có, Khương Các chủ có thể tiến về đó!"
Khương Vũ Phi gật gật đầu, chuẩn bị dẫn theo mấy người sau lưng lên thuyền.
Lúc này, một nam tử phúc hậu, quần áo vô cùng lộng lẫy, thoạt nhìn khí độ cực kì bất phàm từ bên trong thuyền đi ra.
Hắn chính là chủ nhân của chiếc Nhật Nguyệt Luân Chu này, Triệu Vân Hải.
Nhìn thấy Khương Vũ Phi, Triệu Vân Hải bước lên phía trước chắp tay nói: "Không ngờ được là hôm nay Khương Các chủ có nhã hứng đến thuyền tại hạ."
Khương Vũ Phi khẽ mỉm cười nói: "Hôm nay là tiểu nữ muốn trèo lên Nhật Nguyệt Luân Chu tiến về hải đảo tham gia hội đèn lồng, bản tọa đành phải dẫn nàng ra du ngoạn một phen."
Triệu Vân Hải đưa mắt nhìn một thiếu nữ sau lưng Khương Vũ Phi, cười nói: "Thì ra là thế, vậy thì mời!"
Chương 502 Chương 502. Đám tiểu nha đầu này đúng là quá thiên chân vô tà!
Khương Vũ Phi gật gật đầu, dẫn theo nữ nhi của hắn và mấy đệ tử chân truyền lên thuyền.
Triệu Vân Hải thì cung kính dẫn hắn, chuẩn bị tự mình dẫn bọn họ đến phòng chữ Thiên.
Đi chưa được mấy bước, phía sau bọn họ lại có người hỏi: "Phòng chữ Thiên còn trống không?"
Triệu Vân Hải, Khương Vũ Phi nhìn lại, chỉ thấy người hỏi chính là một thanh niên tuổi trẻ tuấn mỹ.
Sau lưng thanh niên là một nam tử trung niên người mặc trường bào màu nhũ bạch, dáng người thon dài.
Nam tử này mày như cương kiếm, mắt như tinh đấu, khí thế cực kì bất phàm.
Càng đáng lưu ý chính là.
Quanh người hắn không ngừng có từng đạo linh khí màu trắng tuôn ra, trong linh khí có kim quang thoáng hiện, hình như có Kim Long đang bay múa.
Khương Vũ Phi ánh mắt run lên, mặt lộ vẻ kính sợ: "Thiên Trì Thánh Chủ!"
Chỉ có đến cấp bậc hắn mới có thể nhìn một cái là nhận ra được nam tử trung niên chính là Thiên Trì Thánh Địa Thánh Chủ uy chấn Bắc Huyền Thiên, Hoàng Phủ Vô Kỵ.
Mà nghe tới Thiên Trì Thánh Chủ, tất cả mọi người đang có mặt ở đây sợ hãi.
Tất cả mọi người đều tránh lui ba bước, không dám quá tiếp cận, sợ tiết độc Hoàng Phủ Vô Kỵ.
Phải biết, trong hàng trăm Thánh Địa Bắc Huyền Thiên, Thiên Trì Thánh Địa chính là một trong số tứ phương Thánh Địa quyền thế kinh khủng nhất.
Bọn họ trấn thủ ở vị trí tây bộ Bắc Huyền Thiên, từ khi Thánh Địa sáng lập đã được Đông Hoàng nhất tộc ban cho tên "Trấn Tây Thiên".
Cái gọi là Trấn Tây Thiên, ý chính là Thiên Trì Thánh Địa trấn thủ khí vận phương tây Bắc Huyền Thiên, địa vị vô cùng quan trọng.
Cho nên nói, làm Thánh Chủ Thiên Trì Thánh Địa, có thể tưởng tượng Hoàng Phủ Vô Kỵ có địa vị cao bao nhiêu!
Lúc này, ngay cả Khương Vũ Phi cũng vội vàng tiến lên đón hành lễ: "Lăng Tiêu Các chủ Khương Vũ Phi, bái kiến Thiên Trì Thánh Chủ!"
Hoàng Phủ Vô Kỵ chỉ khẽ vuốt cằm đáp lễ: "Khương Các chủ hữu lễ."
Khương Vũ Phi cũng không có bất mãn khi Hoàng Phủ Vô Kỵ kiêu căng như vậy, ngược lại vẻ mặt ân cần mà nói:
"Thánh Chủ, phòng chữ Thiên còn trống, mời!"
Mọi người thấy hắn lấy lòng Hoàng Phủ Vô Kỵ như thế, tán thưởng không thôi.
Không hổ là chủ nhân "Trấn Tây Thiên" Thiên Trì Thánh Địa, quyền thế và uy vọng của Hoàng Phủ Vô Kỵ đúng là khiến người ta ngưỡng vọng a!
Hoàng Phủ Vô Kỵ khẽ gật đầu, dẫn theo thanh niên tuấn mỹ phía sau hắn và một thiếu nữ xinh đẹp chậm rãi lên thuyền.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng ồn ào, dẫn tới Hoàng Phủ Vô Kỵ khẽ nhíu mày.
Nhưng mà sau đó sắc mặt hắn lập tức đại biến.
Chỉ nghe đám người sau lưng hoảng sợ nói.
"Trời ạ, ta không ngờ được là trên đời lại có nam tử tuấn mỹ như thế! Nữ tử xinh đẹp như thế!"
"Cửu Thiên Tiên Vực, người có tướng mạo khí chất xuất chúng như thế, lại dẫn theo tứ bào thai nữ nhi, ta chỉ nghĩ đến hai vị kia!"
"Tê... ngươi nói là Nữ Đế bệ hạ và Đế phu?"
"Chuyện này còn cần đoán sao? Bọn họ chính là Nữ Đế bệ hạ và Đế phu!"
...
Có người không biết Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, còn đang suy đoán thân phận của bọn họ.
Nhưng đa số mọi người đều nhận ra bọn họ.
Trong lúc nhất thời, thang mây thông hướng đại môn Nhật Nguyệt Luân Chu, tất cả mọi người tràn ngập kính sợ nhường ra một con đường, đồng thời nhao nhao quỳ xuống đất.
"Bái kiến bệ hạ!"
"Bái kiến Đế phu!"
Bọn người Hoàng Phủ Vô Kỵ, Khương Vũ Phi và Triệu Vân Hải xoay người nhìn lại, chỉ thấy một phía khác thang mây.
Một mỹ nam tử mạo như trích tiên và một nữ tử váy tím đẹp như tiên nữ, dẫn bốn tiểu bảo bối giống nhau như đúc chậm rãi đi tới.
"Đúng là bệ hạ và Đế phu!"
Hoàng Phủ Vô Kỵ mặt mũi tràn đầy vẻ kính sợ, vung tay áo một cái, vội vàng bước nhanh ra cửa.
Khương Vũ Phi và Triệu Vân Hải thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, đi theo Hoàng Phủ Vô Kỵ quỳ lạy.
"Bệ hạ thánh an!"
"Đế phu thánh an!"
"Các công chúa thánh an!"
Lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều biết, hôm nay phòng chữ Thiên trên chiếc Nhật Nguyệt Luân Chu này ai cũng không thể đụng.
Người duy nhất có tư cách hưởng dụng bao sương này chỉ có Nữ Đế và Đế phu!
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U định trực tiếp dẫn tiểu bảo bối nhóm bay đến trên hải đảo.
Nhưng khi đi ngang qua bờ biển, nhìn thấy có không ít nhân sĩ đều chọn đi thuyền vượt biển, tiến về hải đảo.
Các tiểu nha đầu lập tức hào hứng, muốn Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn các nàng ngồi thuyền.
Hai người chọn Nhật Nguyệt Luân Chu xa hoa nhất, không ngờ được là vừa đạp vào thang mây thì bị tất cả mọi người ở đây nhận ra được.
Mà mắt thấy Lâm Hiên mạo như trích tiên, Đông Hoàng Tử U đẹp tuyệt nhân gian, tất cả mọi người ở đây âm thầm kích động không thôi.
Tâm tình này tựa như là thấy được người trong mộng.
Dưới khuynh thế phong thái của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, bọn họ kính ngưỡng không thôi.
"Đều đứng lên đi."
Đông Hoàng Tử U nhẹ nhàng nâng ngọc thủ lên, dưới ánh đèn Nhật Nguyệt Luân Chu, cực kỳ lóa mắt, đẹp đến mức tận và.
"Tạ bệ hạ!"
Đám người đứng dậy, sau đó Triệu Vân Hải vội vàng tiến lên, vẻ mặt nịnh hót mời Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo bọn nhỏ tiến về phòng chữ Thiên.
Tiến vào bao sương.
Triệu Vân Hải sai người bưng rượu ngon trái cây lên, đồng thời tự mình đứng bên ngoài cửa bao sương, chờ Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U phân công.
Các tiểu nha đầu nhìn thấy đồ ăn rực rỡ muôn màu trên bàn ngọc, nhao nhao lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
"Oa, thật nhiều đồ ăn ngon!"
"Cha cha, mẫu thân, các ngươi cũng tới ăn!"
Tuyền Châu và Tuyền Hi ngồi trong ngực Lâm Hiên, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu thì ngồi trong ngực Đông Hoàng Tử U.
Bốn tiểu nha đầu vung vẩy bắp chân, hưng phấn mà nhấm nháp mỹ vị trên bàn.
Đương nhiên, các nàng cũng không có quên cha và mẫu thân của mình, rất hiếu thuận mời Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ăn.
Tuyền Châu cầm một quả Hồng Sương Vũ Quả tròn trịa đưa đến bên miệng Đông Hoàng Tử U:
"Mẫu thân, quả này cắn một cái nước rất nhiều, rất ngọt, ngươi nếm thử!"
"Được." Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười, khẽ mở môi đỏ, rất ưu nhã mở miệng nhỏ ra.
Tuyền Châu vội vàng đưa quả đến trong miệng nàng, không cẩn thận, đầu ngón tay dính không ít son thủy tinh trên bờ môi của nàng.
Sau đó lại cầm một quả Hồng Sương Vũ Quả đưa đến trước mặt Lâm Hiên: "Cha, ngươi cũng ăn một quả!"
Chương 503 Chương 503. Đám tiểu nha đầu này đúng là quá thiên chân vô tà! (2)
Đông Hoàng Tử U chú ý tới son trên tay tiểu nha đầu dính vào trái cây, vừa muốn nhắc nhở một câu, tiểu nha đầu đã bỏ quả vào miệng Lâm Hiên.
Lúc này Lâm Hiên đang giúp Tuyền Hi lột vỏ trái cây, cũng không có chú ý tới Hồng Sương Vũ Quả dính đầy son, một ngụm nuốt vào.
"Ừm?"
Lâm Hiên khẽ chau mày, mùi thơm son thật nồng.
Lấy tu vi của hắn, giác quan cực kỳ nhạy cảm, lập tức phân biệt ra được đây là mùi son thủy tinh của Đông Hoàng Tử U.
Không khỏi quay đầu lại, nhìn thoáng qua đôi môi hồng nhuận ướt át, lóe ánh sáng óng ánh của Đông Hoàng Tử U.
Đông Hoàng Tử U nhìn thấy Lâm Hiên khẽ nhíu mày, không khỏi tâm thần khẽ động.
Chẳng lẽ hắn không thích vị này?
Lúc này Tuyền Châu chú ý tới trên đầu ngón tay mình dính son, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên:
"Cha, hình như ta không cẩn thận dính son của mẫu thân, còn cho ngươi ăn, có khi nào khiến cho mùi vị của trái cây thay đổi không?"
Lâm Hiên vuốt ve đầu tiểu nha đầu, cười nói: "Không có, vẫn ăn ngon."
Tuyền Hi lập tức hỏi: "Cha, như vậy có phải son phấn rất ngọt rất thơm hay không?"
Lâm Hiên gật đầu: "Vâng."
Tuyền Ấu nhìn cánh môi Đông Hoàng Tử U một chút, lại nhìn về phía Lâm Hiên.
Tiểu nha đầu nghĩ thầm nếu như son ăn ngon như vậy, vậy thì cho cha ăn nhiều một chút.
Thế là nói: "Ngoài miệng mẫu thân còn có thật nhiều, cha ngươi ăn thêm một chút!"
Dù là Đông Hoàng Tử U làm một đời Nữ Đế, nghe được nói như vậy vẫn nhịn không được gương mặt đỏ lên, lộ ra một chút ngượng ngùng.
Để Lâm Hiên ăn son trên môi mình...
Hình ảnh đó...
Đông Hoàng Tử U không khỏi nhớ tới một đêm bốn năm trước, mình và Lâm Hiên...
Lâm Hiên cười lắc đầu, đám tiểu nha đầu này đúng là quá thiên chân vô tà.
Các nàng cũng không biết lời nói này ra khiến cho mình và Đông Hoàng Tử U trở nên ái muội như thế nào.
Nhìn thoáng qua cánh môi có đường cong hoàn mỹ, độ dày đều đều của Đông Hoàng Tử U.
Lâm Hiên cũng không khỏi nghĩ tới một đêm bốn năm trước, hai người đồng thời trao nụ hôn đầu.
Ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa.
Lâm Hiên thấy gương mặt xinh đẹp cao lạnh của Đông Hoàng Tử U lướt qua một tia vũ mị chi sắc như thiểm điện.
Lúc này giọng nói của Triệu Vân Hải từ ngoài cửa truyền đến, để bầu không khí mập mờ trong rạp hòa hoãn rất nhiều.
"Bệ hạ, Đế phu, sắp đến hải đảo."
"Ừm."
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đồng thời lên tiếng, cúi đầu chăm sóc tiểu bảo bối trong ngực.
...
Thái Cổ Thần Sơn.
Phủ đệ Nam Cung gia tộc, tọa lạc ở trong mây, mênh mông bát ngát.
Dường như tiên giới chi thành.
To lớn tráng lệ, linh khí như suối, nguy nga lẫm liệt.
Một đạo kim hồng sắc tiên quang rơi vào trong nội viện, sau đó huyễn hóa ra một bóng người cao lớn vĩ ngạn.
Hắn người mặc Kỳ Lân trường bào kim hắc sắc, trên cánh tay trái quấn một con Tiểu Long thuần kim sắc.
Rồng này tuy nhỏ nhưng mở miệng ra lại có thể không ngừng phun ra nuốt vào mây mù, thoạt nhìn cực kỳ siêu phàm.
Nhìn thấy nam tử xuất hiện, tất cả mọi người bên trong tiền viện vội vàng quỳ xuống đất hành lễ: "Gia chủ!"
Người này chính là gia chủ Nam Cung gia tộc Nam Cung Hạo Long!
Ngắm nhìn bốn phía, Nam Cung Hạo Long phát hiện cờ tang đầy viện, không khỏi con ngươi co rụt lại: "Người nào qua đời?"
Một tháng trước hắn rời khỏi Nam Cung gia tộc, tiến về Huyền Cơ Bí Cảnh trên Thái Cổ Thần Sơn đoạt bảo.
Nào biết được hôm nay vừa về đến thì thấy trong đại viện nhà mình tràn đầy ủ rũ, có chút chẳng lành.
Bên trong, một hộ viện nơm nớp lo sợ trả lời: "Là... là thiếu gia..."
"Đồng Nhi!"
Nam Cung Hạo Long thân thể khẽ run lên.
Một đạo uy áp kinh khủng từ trên người hắn phóng ra, trong chốc lát chấn động không khí phương viên trăm dặm nứt toát.
Hắn vội vàng bước nhanh về phía đại sảnh, thấy giữa đại sảnh, trên giường thủy tinh là một bóng người quen thuộc.
Chính là Nam Cung Thần Đồng!
"Đồng Nhi a!"
"Ngắn ngủi một tháng, sao ngươi lại để cha người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?"
Nam Cung Hạo Long bi thương hô một tiếng, chân lảo đảo một cái suýt nữa ngã sấp xuống.
Đệ đệ của hắn Nam Cung Kỳ Luân và nữ nhi Nam Cung Ngạo Tuyết thấy thế vội vàng vọt tới trước mặt hắn.
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Ngạo Tuyết tràn đầy nước mắt nói: "Cha, Tiểu Đồng bị người ta giết! Chúng ta đợi ngươi rất lâu, rốt cục đợi đến ngươi về nhà!"
"Bị giết..."
Nam Cung Hạo Long nghe vậy, nghĩ thầm chắc chắn bản gia tộc gặp kẻ địch phi thường cường đại.
Thế là cố gắng trấn định cảm xúc, đầu tiên là đi tới bên cạnh thi thể Nam Cung Thần Đồng.
Vận dụng linh lực điều tra thi thể Nam Cung Thần Đồng, Nam Cung Hạo Long không khỏi mặt lộ vẻ kiêng dè:
"Người giết hắn rất mạnh, rốt cuộc là ai?"
Hắn phát hiện trong cơ thể Nam Cung Thần Đồng còn lại một đạo huyền lực cực kì hung ác.
Cỗ huyền lực này phi thường cường hãn bá đạo, mà người thi triển cỗ huyền lực này, hắn kết luận tuyệt đối không thua kém Đại Thánh Cảnh!
Nam Cung Ngạo Tuyết khóc thút thít nói: "Hung thủ là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Hạo Long khẽ run lên: "Đúng là hắn!"
Nghĩ lại, thân phận và thực lực của Lâm Hiên cũng phù hợp suy đoán của hắn vừa rồi.
Thật sự là hắn không ngờ được là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế lại mạnh như vậy, trẻ tuổi như vậy đã đến Đại Thánh Cảnh.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Sau đó Nam Cung Hạo Long hỏi thăm Nam Cung Thần Đồng cụ thể bị giết như thế nào.
Nam Cung Kỳ Luân một năm một mười kể chuyện Hàn Tĩnh bị giết và Nam Cung Thần Đồng dẫn người đi Đoàn gia giúp Hoắc Hồng Kỳ bỏ vợ, cuối cùng chọc tức Lâm Hiên bị giết.
Nghe đến đó, Nam Cung Hạo Long không khỏi song quyền nắm chặt, muốn rách cả mí mắt, sát khí bạo rạp.
"Hay cho một Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi giết nhi tử ta, thù này không đội trời chung!"
"Nam Cung Hạo Long ta thề, sẽ lấy đầu trên cổ cả nhà ngươi, đền mạng cho con ta!"
... ... ... ... ... ... . . . .
Chương 504 Chương 504. Ám Giới! Không hạn chế treo thưởng!
Một đạo sát khí kinh khủng bay thẳng cửu tiêu.
Làm cho cả đại viện Nam Cung gia đều bị uy áp trấn áp.
Không gian như cũng bị ảnh hưởng, vỡ ra từng vết rách.
Bởi vậy có thể thấy được Nam Cung Hạo Long cực kỳ phẫn nộ.
Mà bọn người Nam Cung Ngạo Tuyết, Nam Cung Kỳ Luân cũng bị cỗ sát khí này làm cho kinh sợ.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Hạo Long dữ tợn như thế.
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Ngạo Tuyết trở nên trắng bệch, không dám nói chuyện.
Nam Cung Kỳ Luân hít sâu một hơi nói: "Đại ca, ngươi định toàn diện khai chiến với Bắc Huyền Thiên?"
Đối với Nam Cung gia tộc mà nói, Nam Cung Thần Đồng chính là người nối nghiệp tương lai, hắn chết ảnh hưởng to lớn.
Nhưng Bắc Huyền Thiên có thiên chi kiều nữ Đông Hoàng Tử U cường thế phách tuyệt tọa trấn, còn có tuyệt thế yêu nghiệt Lâm Hiên làm chỗ dựa, Nam Cung Kỳ Luân cảm thấy cứng đối cứng không phải lựa chọn tốt nhất.
Dù sao, Thái Cổ Thần Sơn quá thu hút sự chú ý của người khác.
Không biết có bao nhiêu gia tộc muốn leo lên Thái Cổ Thần Sơn, đâm chồi mọc rễ ở chỗ này, ngạo thị thiên hạ.
Mà rất nhiều gia tộc Thái Cổ Thần Sơn cũng ngấp nghé lẫn nhau, đều muốn chiếm đoạt địa bàn và tài nguyên của đối phương.
Cho nên đối mặt Bắc Huyền Thiên thập phần cường đại, Nam Cung Kỳ Luân hi vọng không cứng đối cứng.
Nam Cung Hạo Long hít sâu một hơi nói: "Toàn diện khai chiến, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, ta đâu có ngu như vậy!"
"Nhưng ta có một phương pháp trả thù ác hơn!"
Nam Cung Kỳ Luân và Nam Cung Ngạo Tuyết nghe vậy đều thân thể khẽ run lên.
Nam Cung Hạo Long có thể nói đến nước này, có thể thấy được hắn trả thù sẽ vô cùng kinh khủng.
Chỉ nghe Nam Cung Hạo Long nói: "Nhị đệ, ngươi giấu thân phận Nam Cung gia tộc chúng ta, tuyên bố lệnh treo giải thưởng cho người của Ám Giới, để bọn họ lấy đầu của vợ chồng Huyền Băng Nữ Đế và bốn cô con gái của bọn họ!"
"Nhớ kỹ, lệnh treo thưởng này có thể tăng giá năng lực lúc nào, chỉ cần đối phương có thể đem đầu một nhà Huyền Băng Nữ Đế đến, thù lao có thể tăng lên không hạn chế!"
Tê ~
Nghe được nói như vậy, bọn người Nam Cung Kỳ Luân và Nam Cung Ngạo Tuyết cũng nhịn không được âm thầm hít một hơi hàn khí.
Cái gọi là Ám Giới, chính là tên gọi chung của tông môn sát thủ tiềm ẩn trên Thái Cổ bên trên Thần Sơn.
Trên Thái Cổ Thần Sơn, có khu vực Ám Giới cung cấp có thể tuyên bố nhiệm vụ treo thưởng.
Mà Nam Cung Hạo Long lại hứa hẹn chỉ cần giết một nhà Huyền Băng Nữ Đế thì có thể không hạn chế tăng thù lao.
Hành động này trong mắt mấy người Nam Cung Kỳ Luân thì quá điên cuồng.
Bởi vậy có thể thấy được lần này Nam Cung Hạo Long ôm quyết tâm trả thù một nhà Huyền Băng Nữ Đế không chết không thôi.
Mà, lấy để uẩn của Nam Cung gia tộc, cho dù là không hạn chế thù lao, bọn họ cũng cấp nổi!
"Vâng, đại ca!" Nam Cung Kỳ Luân vội vàng gật đầu.
Ngay khi hắn muốn quay người rời đi, Nam Cung Hạo Long mặt âm trầm nói:
"Đồng Nhi bị giết, chủ yếu là vì trợ giúp Hoắc gia, bọn họ tội không thể tha, hôm nay ngươi phái người đi diệt Hoắc gia!"
"Về phần Đoàn gia, chờ giải quyết một nhà Bắc Huyền Thiên Đế phu rồi động thủ!"
Nam Cung Kỳ Luân gật gật đầu: "Đã hiểu!"
Nam Cung Ngạo Tuyết và người trong gia tộc đều hoảng sợ nhìn Nam Cung Hạo Long.
Hôm nay cuối cùng bọn họ chân chính thấy người cầm lái Nam Cung gia tộc này rốt cuộc có thủ đoạn hung ác và quyết tâm như thế nào.
"Xem ra, không lâu sau thì cha có thể báo thù cho Tiểu Đồng!" Nam Cung Ngạo Tuyết không khỏi nghĩ.
...
Ứng Trạch Quốc, Nam Hải, hải đảo.
Nhật Nguyệt Luân Chu chậm rãi bỏ neo ở bến cảng hải đảo.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo bốn tiểu bảo bối được Triệu Vân Hải cung tiễn rời khỏi thuyền.
Bởi vì không muốn quấy nhiễu hào hứng du ngoạn của một nhà sáu người này.
Thiên Trì Thánh Chủ, Khương Vũ Phi và đại lão giới võ đạo sau khi chào hỏi xong thì ai đi đường nấy.
Sau đó, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo các tiểu bảo bối du ngoạn ở trên đảo.
Mặc dù hoa đăng hội chưa chính thức mở ra.
Nhưng ở trên đảo lớn đã ngựa xe như nước, kín người hết chỗ, dẫn tới các tiểu nha đầu hô to chơi vui.
Mà lúc này.
Phía nam, trong một đình viện tụ tập mấy ngàn người, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.
Trước tất cả mọi người dựng một tòa đài cao hoa lệ.
Trên đài cao có một tấm hoành phi, trên đó viết "Vạn Bảo Phách Mại Hành".
Một nam tử béo người mặc hoa phục ám kim sắc híp đôi mắt nhỏ, cười hì hì nhìn mọi người phía dưới.
Hắn chính là lão bản Vạn Bảo Phách Mại Hành Tiền Vạn Bảo.
"Chư vị, hôm nay đúng lúc gặp hải đảo tổ chức hoa đăng hội, Vạn Bảo Phách Mại Hành chúng ta cũng có nhiều bảo bối muốn đấu giá, hi vọng mọi người thích!"
Tiền Vạn Bảo lớn tiếng nói.
Là lão bản phòng đấu giá lớn nhất xung quanh mười quốc gia, hắn đã muốn thừa dịp hải đảo hoa đăng hội kiếm một món lớn từ lâu rồi.
Phải biết, có thể tham gia hoa đăng hội, ngoại trừ bản thổ cư dân hải đảo ra thì đa số đều là người có danh vọng và địa vị nhất định.
Những người này ra tay xa xỉ, cũng là người vung tiền như rác, cho nên rất phù hợp khẩu vị của Tiền Vạn Bảo.
Quả nhiên, lập tức có một vị phú gia công tử nói ra:
"Như vậy thì trực tiếp bắt đầu đi, để cho chúng ta xem phòng đấu giá các ngươi có bảo bối gì tốt!"
"Tốt tốt tốt!" Tiền Vạn Bảo vui vẻ ra mặt, lập tức cho thủ hạ đem kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất ra.
So với dự đoán của Tiền Vạn Bảo thì còn tốt hơn.
Hôm nay chẳng những kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất thành giao nhanh, tiếp theo, một hệ liệt vật phẩm đấu giá cũng nhanh chóng được bán sạch.
Hết thảy ba trăm kiện vật phẩm đấu giá, tất cả bị quét sạch sành sanh!
"Phát đạt! Phát đạt!"
Tiền Vạn Bảo vui vẻ ra mặt, vội vàng nhìn người ở dưới đài chắp tay nói:
"Chư vị, hôm nay có may mắn được mọi người ủng hộ, đấu giá tiến hành đặc biệt thuận lợi, bây giờ tất cả vật phẩm đấu giá đều đã bán sạch."
"Chư vị nếu còn có hứng thú, sau này có thể đến phòng đấu giá chọn lựa trân bảo."
Chương 505 Chương 505. Ám Giới! Không hạn chế treo thưởng! (2)
Sau đó hắn cho thủ hạ lấy tập tranh của phòng đấu giá phát dần cho người ở chỗ này.
"Lão bản!"
Lúc này, một nam tử trung niên dáng vẻ hơi lôi thôi dẫn một tiểu nữ hài bảy tám tuổi đi lên đài.
Tiền Vạn Bảo quan sát nam tử một chút, cười nói: "Vị đại ca này, ngươi có chuyện gì?"
Nam tử trung niên tên là Hạ Tư Minh, kéo tiểu nữ hài đến trước mặt nói ra: "Đây là nữ nhi của ta, có thể đấu giá sao?"
"Cái này?" Tiền Vạn Bảo bị hắn nói cho sững sờ: "Tại sao ngươi muốn đấu giá nữ nhi?"
Hạ Tư Minh nói ra: "Ta quá nghèo! Nuôi không nổi đứa bé này, muốn đưa nàng cho một hộ có tiền, sau đó lấy một chút thù lao sống!"
Nghe được nói như vậy, nữ hài Hạ Tân Nguyệt ngay từ đầu còn có chút choáng váng lập tức khóc lớn lên.
Liều mạng vung tay Hạ Tư Minh, muốn tránh khỏi tay hắn.
"Ta không muốn bị bán đi!"
"Ta không muốn bị bán đi!"
"Cha, ngươi không thể bán rơi ta... Ô ô ô!"
Hạ Tư Minh bị nàng huyên náo phiền, một bàn tay đánh vào trên mặt của nàng, đánh cho khuôn mặt nhỏ nàng đỏ bừng.
Hung hăng mắng: "Tiểu tiện nhân, lão tử không nuôi nổi ngươi!"
"Không bán ngươi chẳng lẽ dẫn theo ngươi uống gió tây bắc?"
"Không được nháo! Ngươi nháo nữa coi ta có đánh gãy chân của ngươi không! Tiểu tiện nhân!"
Nói xong, hung ác đá vào mông Hạ Tân Nguyệt mấy cái.
Dưới đáy có người nhìn không được, một lão giả nói ra:
"Hạ lão Tam, lúc trước ngươi đồng ý với mẹ hài tử là sẽ chăm sóc nàng, bây giờ lại muốn đấu giá nàng, ngươi còn là người sao?"
Lão giả và Hạ Tư Minh đều là cư dân bản thổ hải đảo, hơn nữa còn là cùng một thôn, đương nhiên biết rõ lai lịch của hắn.
Hạ Tư Minh chính là tửu quỷ ma bài bạc nổi danh nhất trong làng.
Ngày thường ngoại trừ uống rượu đánh bạc thì không làm việc đàng hoàng.
Vất vả lắm mới cưới được một lão bà, sinh một đứa con gái Hạ Tân Nguyệt.
Hắn lại không cố gắng làm ăn, ngược lại càng trầm mê đánh bạc uống rượu, ném tất cả gánh nặng trong nhà cho lão bà hắn.
Không được mấy năm, lão bà hắn mệt mỏi bệnh nặng, cuối cùng không có tiền chữa bệnh chỉ có thể buồn bực sầu não mà chết.
Mà trước khi lão bà hắn chết bệnh, hắn rốt cục tỉnh ngộ, hứa hẹn nhất định sẽ nuôi dưỡng nữ nhi Hạ Tân Nguyệt này.
Ai cũng không ngờ được là hôm nay hắn lại quên hết lời hứa của mình, phát rồ muốn đấu giá Hạ Tân Nguyệt.
Mà nghe được lão giả nói như vậy, Hạ Tân Nguyệt khóc không thành tiếng, oán hận nhìn Hạ Tư Minh.
"Ngươi đã hứa với mẹ ta!"
"Ngươi nói không giữ lời, mẹ ta trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ hận ngươi !"
"Ta rất nhớ mẹ ta... nếu nàng còn sống... Ô ô ô!"
... ... ... ... ... ... ... . .
Hạ Tư Minh nhìn thấy Hạ Tân Nguyệt huyên náo rất hung.
Lập tức tức cởi giày của mình, hung hăng quất vào người Hạ Tân Nguyệt.
Còn hung tợn mắng: "Khóc! Tiểu tiện nhân ngươi, chỉ biết khóc, phiền chết lão tử!"
"Ngươi khóc nữa, coi ta đánh chết ngươi không!"
Hạ Tư Minh hung hăng đánh Hạ Tân Nguyệt, thật ra thì cũng có một chút lo lắng.
Đó chính là rất nhiều người ở đây đều có thân phận địa vị nhất định, mình đánh hài tử như thế này chắc chắn bọn họ không nhịn được.
Chỉ cần có người động lòng trắc ẩn thu dưỡng Hạ Tân Nguyệt, vậy hắn có thể kiếm một món hời.
Tiền Vạn Bảo thở dài một hơi, tiến lên ngăn lại nói:
"Đại ca đừng đánh nữa, đứa nhỏ này quá nhỏ, sao có thể chịu được ngươi đối đãi như thế?"
Hạ Tư Minh giận hừ một tiếng, lúc này mới thu hồi giày, hung tợn trừng lão giả cùng thôn một chút:
"Hồ lão nhân tử, ngươi ít nói này nói kia đi, lão tử giáo huấn nữ nhi nhà mình, ngươi quản được sao?"
Lão giả bị hắn mắng, tức giận đến dậm chân một cái, rời đi.
Hạ Tư Minh chẳng những là tửu quỷ và ma bài bạc nổi danh, còn là một tên lưu manh vô lại, ai cũng không muốn dính vào hắn.
Xoay người, Hạ Tư Minh hỏi: "Lão bản, đứa nhỏ này có thể đấu giá hay không?"
Tiền Vạn Bảo lắc đầu nói: "Đại ca, phòng đấu giá chúng ta chỉ bán bảo vật, không bán hài tử."
"Vậy quên đi!" Hạ Tư Minh ảo não dẫn theo Hạ Tân Nguyệt muốn xuống đài.
Lúc này một mập mạp tên là Vương Hữu Quý đứng lên, lớn tiếng nói: "Đứa nhỏ này ta muốn!"
Hạ Tư Minh dừng bước quay người nhìn lại, chỉ thấy Vương Hữu Quý toàn thân đeo vàng đeo bạc, rất có phú quý chi tướng.
Lập tức, Hạ Tư Minh nở một nụ cười tươi nói: "Vị lão bản này, ngươi định ra bao nhiêu tiền thu dưỡng nha đầu này?"
Vương Hữu Quý cẩn thận quan sát Hạ Tân Nguyệt một chút.
Tiểu nha đầu mặc dù mặc cũ nát, trên mặt cũng có tro bụi, bẩn thỉu.
Nhưng thật ra thì ngũ quan nàng tinh xảo, không giống như Hạ Tư Minh, hẳn là giống mẹ ruột của nàng.
Cái này khiến Vương Hữu Quý có hảo cảm, hắn âm thầm quyết định mang Hạ Tân Nguyệt về, làm con dâu nuôi từ bé cho con mình.
Thế là nâng bàn tay mập mạp lên, dựng thẳng năm đầu ngón tay lên: "Năm trăm lạng bạc ròng!"
"Tốt, vậy ngươi đem nha đầu này về nhà đi!" Hạ Tư Minh lập tức tâm hoa nộ phóng, kém chút cười đến gãy lưng rồi.
Năm trăm lạng bạc ròng, đây là một bút tài phú kinh thiên!
Lúc đầu hắn định bán Hạ Tân Nguyệt năm lượng bạc, nào nghĩ tới thù lao lập tức lật ra gấp trăm lần!
Tiền Vạn Bảo và tất cả mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy Vương Hữu Quý muốn thu nuôi Hạ Tân Nguyệt, không khỏi yên lặng gật đầu.
So với Hạ Tư Minh, Vương Hữu Quý thoạt nhìn tốt hơn nhiều, Hạ Tân Nguyệt đến trong nhà hắn, hẳn là sẽ không kém hơn Hạ Tư Minh.
Ứng Trạch Quốc, Nam Hải.
Một chiếc Vân Chu lớn, rộng chí ít mười dặm, dài trăm dặm, trên dưới ba tầng bỏ neo ở bên bờ biển.
Vân Chu này, mỗi một tầng kiến trúc đều rất giống cung điện.
Điêu lan ngọc thế, Linh Ngọc bảo kim, lưu ly phi các, cực kỳ xa hoa tôn quý.
Có người Vân Chu quen thuộc này đều biết đại danh đỉnh đỉnh của nó.
Nhật Nguyệt Luân Chu!
Tục truyền thuyền này chính là thượng cổ tiên nhân tạo, bị chôn giấu ở dưới Nhật Nguyệt Thánh Địa Bắc Huyền Thiên.
Sau khi Nhật Nguyệt Thánh Địa ngã xuống, nó bị người ta đào lên trong lúc vô tình.
Bởi vì chôn giấu tuế nguyệt quá lâu.
Nhật Nguyệt Luân Chu đã mất đi linh tính lúc trước, thế là bị chuyển tay bán cho một thương nhân nghe tiếng xa gần Bắc Huyền Thiên... Triệu Vân Hải.
Khi lấy được Nhật Nguyệt Luân Chu.
Triệu Vân Hải tốn hao trọng kim chữa trị Vân Chu này, mặc dù không cách nào để nó khôi phục linh tính nhưng vẫn khôi phục được vẻ ngoài.
Có người từng khẳng định chiếc Nhật Nguyệt Luân Chu này có thể so với Vân Mãn Lâu của Xích Tiêu Thiên Diệp Dương Kiếm Thánh.
Bởi vậy có thể thấy được Vân Chu này không phải bình thường.
Lúc này, ánh trăng sáng trong, sóng biển lan lan.
Mấy ngàn danh nhân nhã sĩ đến từ các giới Bắc Huyền Thiên, chuẩn bị tiến về hải đảo trung ương Nam Hải tham dự hải đảo hoa đăng hội đều xếp hàng tiến vào Nhật Nguyệt Luân Chu.
"Không hổ là Nhật Nguyệt Luân Chu danh vang thiên hạ, đúng là cực kỳ xa hoa phú quý!"
"Đúng vậy, ngay cả người giữ cửa đứng ở cửa ra vào tiếp khách đều có khí chất bất phàm như thế!"
Không ít người đều ngẩng đầu nhìn về phía đại môn kim khảm ngọc của Nhật Nguyệt Luân Chu, trò chuyện lẫn nhau, không ngừng phát ra các loại than thở.
Có một nam tử mập mạp mặc hoa phục, thoạt nhìn có chút phú quý đi tới cửa, hỏi thăm người giữ cửa:
"Xin hỏi chiếc Vân Chu này có bao sương trống không?"
Người giữ cửa gật gật đầu: "Có, ngoại trừ một gian phòng chữ Thiên ra, còn có một gian phòng chữ Địa, hai gian phòng chữ Huyền và hai gian chữ Hoàng."
Bao sương trong Nhật Nguyệt Luân Chu chia làm bốn đẳng cấp, phân biệt là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Trong đó phòng chữ Thiên chỉ có một gian, phòng chữ Địa có hai gian, phòng chữ Huyền có ba gian, phòng chữ Hoàng có bốn gian.
Điểm này phàm là người nghe nói qua Nhật Nguyệt Luân Chu đều biết rõ.
Nam tử mập mạp gật gật đầu, nói ra: "Vậy ta đặt một gian bao sương chữ Hoàng."
Bốn đẳng cấp bao sương có hạn chế nghiêm khắc, chỉ có đạt tới yêu cầu mới có tư cách hưởng thụ.
Phòng chữ Hoàng tuy là đê đẳng nhất nhưng điều kiện cũng phi thường hà khắc.
Nói chung, chỉ có Thân Vương một nước trở lên hoặc là tông chủ trưởng lão tông môn xếp hạng top ba mới có tư cách tiến vào.
Nam tử mập mạp chính là Thân Vương một nước, thế là xác nhận thân phận của mình với người giữ cửa.
Người giữ cửa lắc đầu nói: "Xin lỗi, hôm nay quá nhiều người lên thuyền, bởi vậy chúng ta tăng yêu cầu, cho dù là Thân Vương cũng không thể đặt phòng chữ Hoàng."
Nghe vậy, nam tử mập mạp sửng sốt một lát, cuối cùng lắc đầu thở dài một tiếng, đành phải từ bỏ đặt bao sương, dẫn theo người đứng phía sau tiến vào đại sảnh lầu một.
Mà nhìn thấy điều kiện phòng chữ Hoàng đề cao nhiều như vậy, mọi người tại đây đều không khỏi lắc đầu thở dài:
"Phòng chữ Hoàng khó đặt trước như thế, như vậy phòng chữ Thiên thì sao, đúng là khiến người ta nghĩ cũng không dám nghĩ a!"
Trong số đám người ở đây đa số đều có thân phận có địa vị, lúc đầu có hi vọng đặt hàng bao sương nhưng bây giờ đều rất thức thời từ bỏ ý nghĩ này.
Trong đám người, một nam tử trung niên tuấn mỹ người mặc ngân bào, xung quanh thân thể có mây mù phun trào đi tới.
Hắn vừa đi tới cửa thì có người nhận ra hắn: "Là Lăng Tiêu Các Khương Các chủ!"
Lập tức, người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kính úy.
Lăng Tiêu Các, đây là tông môn lớn nhất trong phạm vi một trăm triệu dặm, có uy danh "Bách quốc chính tông".
Nói cách khác, phạm vi Ứng Trạch Quốc, tông môn này chính là tông môn có thế lực nhất.
Mà Các chủ bọn họ Khương Vũ Phi là cao thủ Đế Cảnh nghe tiếng xa gần bách quốc.
Tục truyền trước khi hắn sáng tạo Lăng Tiêu Các, chính là võ tướng một nước nào đó.
Nhất là một trận chiến trứ danh trên Xích Huyết sa mạc, lấy lực lượng một người trảm địch ba vạn, một trận chiến chấn kinh bách quốc, được trao cho danh "Bách quốc chiến thần".
Về sau bởi vì giết chóc quá nặng.
Hắn thối lui ra khỏi quân đội mà sáng lập Lăng Tiêu Các, quảng thu bốn mươi vạn thiên hạ tuấn kiệt, trở thành một trong số tông môn thế lực lớn nhất bách quốc.
Làm tông môn chi chủ, có được tu vi Đế Cảnh, cho dù là danh vọng hay là thực lực đều là đỉnh cấp.
Thái độ của người giữ cửa cũng nói hết thảy.
Mới vừa rồi còn hơi có vẻ kiêu căng, bây giờ vẻ mặt người giữ cửa trở nên khiêm tốn, cười nói: "Bái kiến Khương Các chủ!"
Khương Vũ Phi khẽ vuốt cằm, hỏi: "Phòng chữ Thiên có người đặt trước chưa?"
Người giữ cửa lập tức hiểu ý hắn: "Không có, Khương Các chủ có thể tiến về đó!"
Khương Vũ Phi gật gật đầu, chuẩn bị dẫn theo mấy người sau lưng lên thuyền.
Lúc này, một nam tử phúc hậu, quần áo vô cùng lộng lẫy, thoạt nhìn khí độ cực kì bất phàm từ bên trong thuyền đi ra.
Hắn chính là chủ nhân của chiếc Nhật Nguyệt Luân Chu này, Triệu Vân Hải.
Nhìn thấy Khương Vũ Phi, Triệu Vân Hải bước lên phía trước chắp tay nói: "Không ngờ được là hôm nay Khương Các chủ có nhã hứng đến thuyền tại hạ."
Khương Vũ Phi khẽ mỉm cười nói: "Hôm nay là tiểu nữ muốn trèo lên Nhật Nguyệt Luân Chu tiến về hải đảo tham gia hội đèn lồng, bản tọa đành phải dẫn nàng ra du ngoạn một phen."
Triệu Vân Hải đưa mắt nhìn một thiếu nữ sau lưng Khương Vũ Phi, cười nói: "Thì ra là thế, vậy thì mời!"
Chương 502 Chương 502. Đám tiểu nha đầu này đúng là quá thiên chân vô tà!
Khương Vũ Phi gật gật đầu, dẫn theo nữ nhi của hắn và mấy đệ tử chân truyền lên thuyền.
Triệu Vân Hải thì cung kính dẫn hắn, chuẩn bị tự mình dẫn bọn họ đến phòng chữ Thiên.
Đi chưa được mấy bước, phía sau bọn họ lại có người hỏi: "Phòng chữ Thiên còn trống không?"
Triệu Vân Hải, Khương Vũ Phi nhìn lại, chỉ thấy người hỏi chính là một thanh niên tuổi trẻ tuấn mỹ.
Sau lưng thanh niên là một nam tử trung niên người mặc trường bào màu nhũ bạch, dáng người thon dài.
Nam tử này mày như cương kiếm, mắt như tinh đấu, khí thế cực kì bất phàm.
Càng đáng lưu ý chính là.
Quanh người hắn không ngừng có từng đạo linh khí màu trắng tuôn ra, trong linh khí có kim quang thoáng hiện, hình như có Kim Long đang bay múa.
Khương Vũ Phi ánh mắt run lên, mặt lộ vẻ kính sợ: "Thiên Trì Thánh Chủ!"
Chỉ có đến cấp bậc hắn mới có thể nhìn một cái là nhận ra được nam tử trung niên chính là Thiên Trì Thánh Địa Thánh Chủ uy chấn Bắc Huyền Thiên, Hoàng Phủ Vô Kỵ.
Mà nghe tới Thiên Trì Thánh Chủ, tất cả mọi người đang có mặt ở đây sợ hãi.
Tất cả mọi người đều tránh lui ba bước, không dám quá tiếp cận, sợ tiết độc Hoàng Phủ Vô Kỵ.
Phải biết, trong hàng trăm Thánh Địa Bắc Huyền Thiên, Thiên Trì Thánh Địa chính là một trong số tứ phương Thánh Địa quyền thế kinh khủng nhất.
Bọn họ trấn thủ ở vị trí tây bộ Bắc Huyền Thiên, từ khi Thánh Địa sáng lập đã được Đông Hoàng nhất tộc ban cho tên "Trấn Tây Thiên".
Cái gọi là Trấn Tây Thiên, ý chính là Thiên Trì Thánh Địa trấn thủ khí vận phương tây Bắc Huyền Thiên, địa vị vô cùng quan trọng.
Cho nên nói, làm Thánh Chủ Thiên Trì Thánh Địa, có thể tưởng tượng Hoàng Phủ Vô Kỵ có địa vị cao bao nhiêu!
Lúc này, ngay cả Khương Vũ Phi cũng vội vàng tiến lên đón hành lễ: "Lăng Tiêu Các chủ Khương Vũ Phi, bái kiến Thiên Trì Thánh Chủ!"
Hoàng Phủ Vô Kỵ chỉ khẽ vuốt cằm đáp lễ: "Khương Các chủ hữu lễ."
Khương Vũ Phi cũng không có bất mãn khi Hoàng Phủ Vô Kỵ kiêu căng như vậy, ngược lại vẻ mặt ân cần mà nói:
"Thánh Chủ, phòng chữ Thiên còn trống, mời!"
Mọi người thấy hắn lấy lòng Hoàng Phủ Vô Kỵ như thế, tán thưởng không thôi.
Không hổ là chủ nhân "Trấn Tây Thiên" Thiên Trì Thánh Địa, quyền thế và uy vọng của Hoàng Phủ Vô Kỵ đúng là khiến người ta ngưỡng vọng a!
Hoàng Phủ Vô Kỵ khẽ gật đầu, dẫn theo thanh niên tuấn mỹ phía sau hắn và một thiếu nữ xinh đẹp chậm rãi lên thuyền.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng ồn ào, dẫn tới Hoàng Phủ Vô Kỵ khẽ nhíu mày.
Nhưng mà sau đó sắc mặt hắn lập tức đại biến.
Chỉ nghe đám người sau lưng hoảng sợ nói.
"Trời ạ, ta không ngờ được là trên đời lại có nam tử tuấn mỹ như thế! Nữ tử xinh đẹp như thế!"
"Cửu Thiên Tiên Vực, người có tướng mạo khí chất xuất chúng như thế, lại dẫn theo tứ bào thai nữ nhi, ta chỉ nghĩ đến hai vị kia!"
"Tê... ngươi nói là Nữ Đế bệ hạ và Đế phu?"
"Chuyện này còn cần đoán sao? Bọn họ chính là Nữ Đế bệ hạ và Đế phu!"
...
Có người không biết Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, còn đang suy đoán thân phận của bọn họ.
Nhưng đa số mọi người đều nhận ra bọn họ.
Trong lúc nhất thời, thang mây thông hướng đại môn Nhật Nguyệt Luân Chu, tất cả mọi người tràn ngập kính sợ nhường ra một con đường, đồng thời nhao nhao quỳ xuống đất.
"Bái kiến bệ hạ!"
"Bái kiến Đế phu!"
Bọn người Hoàng Phủ Vô Kỵ, Khương Vũ Phi và Triệu Vân Hải xoay người nhìn lại, chỉ thấy một phía khác thang mây.
Một mỹ nam tử mạo như trích tiên và một nữ tử váy tím đẹp như tiên nữ, dẫn bốn tiểu bảo bối giống nhau như đúc chậm rãi đi tới.
"Đúng là bệ hạ và Đế phu!"
Hoàng Phủ Vô Kỵ mặt mũi tràn đầy vẻ kính sợ, vung tay áo một cái, vội vàng bước nhanh ra cửa.
Khương Vũ Phi và Triệu Vân Hải thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, đi theo Hoàng Phủ Vô Kỵ quỳ lạy.
"Bệ hạ thánh an!"
"Đế phu thánh an!"
"Các công chúa thánh an!"
Lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều biết, hôm nay phòng chữ Thiên trên chiếc Nhật Nguyệt Luân Chu này ai cũng không thể đụng.
Người duy nhất có tư cách hưởng dụng bao sương này chỉ có Nữ Đế và Đế phu!
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U định trực tiếp dẫn tiểu bảo bối nhóm bay đến trên hải đảo.
Nhưng khi đi ngang qua bờ biển, nhìn thấy có không ít nhân sĩ đều chọn đi thuyền vượt biển, tiến về hải đảo.
Các tiểu nha đầu lập tức hào hứng, muốn Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn các nàng ngồi thuyền.
Hai người chọn Nhật Nguyệt Luân Chu xa hoa nhất, không ngờ được là vừa đạp vào thang mây thì bị tất cả mọi người ở đây nhận ra được.
Mà mắt thấy Lâm Hiên mạo như trích tiên, Đông Hoàng Tử U đẹp tuyệt nhân gian, tất cả mọi người ở đây âm thầm kích động không thôi.
Tâm tình này tựa như là thấy được người trong mộng.
Dưới khuynh thế phong thái của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, bọn họ kính ngưỡng không thôi.
"Đều đứng lên đi."
Đông Hoàng Tử U nhẹ nhàng nâng ngọc thủ lên, dưới ánh đèn Nhật Nguyệt Luân Chu, cực kỳ lóa mắt, đẹp đến mức tận và.
"Tạ bệ hạ!"
Đám người đứng dậy, sau đó Triệu Vân Hải vội vàng tiến lên, vẻ mặt nịnh hót mời Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo bọn nhỏ tiến về phòng chữ Thiên.
Tiến vào bao sương.
Triệu Vân Hải sai người bưng rượu ngon trái cây lên, đồng thời tự mình đứng bên ngoài cửa bao sương, chờ Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U phân công.
Các tiểu nha đầu nhìn thấy đồ ăn rực rỡ muôn màu trên bàn ngọc, nhao nhao lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
"Oa, thật nhiều đồ ăn ngon!"
"Cha cha, mẫu thân, các ngươi cũng tới ăn!"
Tuyền Châu và Tuyền Hi ngồi trong ngực Lâm Hiên, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu thì ngồi trong ngực Đông Hoàng Tử U.
Bốn tiểu nha đầu vung vẩy bắp chân, hưng phấn mà nhấm nháp mỹ vị trên bàn.
Đương nhiên, các nàng cũng không có quên cha và mẫu thân của mình, rất hiếu thuận mời Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ăn.
Tuyền Châu cầm một quả Hồng Sương Vũ Quả tròn trịa đưa đến bên miệng Đông Hoàng Tử U:
"Mẫu thân, quả này cắn một cái nước rất nhiều, rất ngọt, ngươi nếm thử!"
"Được." Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười, khẽ mở môi đỏ, rất ưu nhã mở miệng nhỏ ra.
Tuyền Châu vội vàng đưa quả đến trong miệng nàng, không cẩn thận, đầu ngón tay dính không ít son thủy tinh trên bờ môi của nàng.
Sau đó lại cầm một quả Hồng Sương Vũ Quả đưa đến trước mặt Lâm Hiên: "Cha, ngươi cũng ăn một quả!"
Chương 503 Chương 503. Đám tiểu nha đầu này đúng là quá thiên chân vô tà! (2)
Đông Hoàng Tử U chú ý tới son trên tay tiểu nha đầu dính vào trái cây, vừa muốn nhắc nhở một câu, tiểu nha đầu đã bỏ quả vào miệng Lâm Hiên.
Lúc này Lâm Hiên đang giúp Tuyền Hi lột vỏ trái cây, cũng không có chú ý tới Hồng Sương Vũ Quả dính đầy son, một ngụm nuốt vào.
"Ừm?"
Lâm Hiên khẽ chau mày, mùi thơm son thật nồng.
Lấy tu vi của hắn, giác quan cực kỳ nhạy cảm, lập tức phân biệt ra được đây là mùi son thủy tinh của Đông Hoàng Tử U.
Không khỏi quay đầu lại, nhìn thoáng qua đôi môi hồng nhuận ướt át, lóe ánh sáng óng ánh của Đông Hoàng Tử U.
Đông Hoàng Tử U nhìn thấy Lâm Hiên khẽ nhíu mày, không khỏi tâm thần khẽ động.
Chẳng lẽ hắn không thích vị này?
Lúc này Tuyền Châu chú ý tới trên đầu ngón tay mình dính son, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên:
"Cha, hình như ta không cẩn thận dính son của mẫu thân, còn cho ngươi ăn, có khi nào khiến cho mùi vị của trái cây thay đổi không?"
Lâm Hiên vuốt ve đầu tiểu nha đầu, cười nói: "Không có, vẫn ăn ngon."
Tuyền Hi lập tức hỏi: "Cha, như vậy có phải son phấn rất ngọt rất thơm hay không?"
Lâm Hiên gật đầu: "Vâng."
Tuyền Ấu nhìn cánh môi Đông Hoàng Tử U một chút, lại nhìn về phía Lâm Hiên.
Tiểu nha đầu nghĩ thầm nếu như son ăn ngon như vậy, vậy thì cho cha ăn nhiều một chút.
Thế là nói: "Ngoài miệng mẫu thân còn có thật nhiều, cha ngươi ăn thêm một chút!"
Dù là Đông Hoàng Tử U làm một đời Nữ Đế, nghe được nói như vậy vẫn nhịn không được gương mặt đỏ lên, lộ ra một chút ngượng ngùng.
Để Lâm Hiên ăn son trên môi mình...
Hình ảnh đó...
Đông Hoàng Tử U không khỏi nhớ tới một đêm bốn năm trước, mình và Lâm Hiên...
Lâm Hiên cười lắc đầu, đám tiểu nha đầu này đúng là quá thiên chân vô tà.
Các nàng cũng không biết lời nói này ra khiến cho mình và Đông Hoàng Tử U trở nên ái muội như thế nào.
Nhìn thoáng qua cánh môi có đường cong hoàn mỹ, độ dày đều đều của Đông Hoàng Tử U.
Lâm Hiên cũng không khỏi nghĩ tới một đêm bốn năm trước, hai người đồng thời trao nụ hôn đầu.
Ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa.
Lâm Hiên thấy gương mặt xinh đẹp cao lạnh của Đông Hoàng Tử U lướt qua một tia vũ mị chi sắc như thiểm điện.
Lúc này giọng nói của Triệu Vân Hải từ ngoài cửa truyền đến, để bầu không khí mập mờ trong rạp hòa hoãn rất nhiều.
"Bệ hạ, Đế phu, sắp đến hải đảo."
"Ừm."
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đồng thời lên tiếng, cúi đầu chăm sóc tiểu bảo bối trong ngực.
...
Thái Cổ Thần Sơn.
Phủ đệ Nam Cung gia tộc, tọa lạc ở trong mây, mênh mông bát ngát.
Dường như tiên giới chi thành.
To lớn tráng lệ, linh khí như suối, nguy nga lẫm liệt.
Một đạo kim hồng sắc tiên quang rơi vào trong nội viện, sau đó huyễn hóa ra một bóng người cao lớn vĩ ngạn.
Hắn người mặc Kỳ Lân trường bào kim hắc sắc, trên cánh tay trái quấn một con Tiểu Long thuần kim sắc.
Rồng này tuy nhỏ nhưng mở miệng ra lại có thể không ngừng phun ra nuốt vào mây mù, thoạt nhìn cực kỳ siêu phàm.
Nhìn thấy nam tử xuất hiện, tất cả mọi người bên trong tiền viện vội vàng quỳ xuống đất hành lễ: "Gia chủ!"
Người này chính là gia chủ Nam Cung gia tộc Nam Cung Hạo Long!
Ngắm nhìn bốn phía, Nam Cung Hạo Long phát hiện cờ tang đầy viện, không khỏi con ngươi co rụt lại: "Người nào qua đời?"
Một tháng trước hắn rời khỏi Nam Cung gia tộc, tiến về Huyền Cơ Bí Cảnh trên Thái Cổ Thần Sơn đoạt bảo.
Nào biết được hôm nay vừa về đến thì thấy trong đại viện nhà mình tràn đầy ủ rũ, có chút chẳng lành.
Bên trong, một hộ viện nơm nớp lo sợ trả lời: "Là... là thiếu gia..."
"Đồng Nhi!"
Nam Cung Hạo Long thân thể khẽ run lên.
Một đạo uy áp kinh khủng từ trên người hắn phóng ra, trong chốc lát chấn động không khí phương viên trăm dặm nứt toát.
Hắn vội vàng bước nhanh về phía đại sảnh, thấy giữa đại sảnh, trên giường thủy tinh là một bóng người quen thuộc.
Chính là Nam Cung Thần Đồng!
"Đồng Nhi a!"
"Ngắn ngủi một tháng, sao ngươi lại để cha người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?"
Nam Cung Hạo Long bi thương hô một tiếng, chân lảo đảo một cái suýt nữa ngã sấp xuống.
Đệ đệ của hắn Nam Cung Kỳ Luân và nữ nhi Nam Cung Ngạo Tuyết thấy thế vội vàng vọt tới trước mặt hắn.
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Ngạo Tuyết tràn đầy nước mắt nói: "Cha, Tiểu Đồng bị người ta giết! Chúng ta đợi ngươi rất lâu, rốt cục đợi đến ngươi về nhà!"
"Bị giết..."
Nam Cung Hạo Long nghe vậy, nghĩ thầm chắc chắn bản gia tộc gặp kẻ địch phi thường cường đại.
Thế là cố gắng trấn định cảm xúc, đầu tiên là đi tới bên cạnh thi thể Nam Cung Thần Đồng.
Vận dụng linh lực điều tra thi thể Nam Cung Thần Đồng, Nam Cung Hạo Long không khỏi mặt lộ vẻ kiêng dè:
"Người giết hắn rất mạnh, rốt cuộc là ai?"
Hắn phát hiện trong cơ thể Nam Cung Thần Đồng còn lại một đạo huyền lực cực kì hung ác.
Cỗ huyền lực này phi thường cường hãn bá đạo, mà người thi triển cỗ huyền lực này, hắn kết luận tuyệt đối không thua kém Đại Thánh Cảnh!
Nam Cung Ngạo Tuyết khóc thút thít nói: "Hung thủ là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Hạo Long khẽ run lên: "Đúng là hắn!"
Nghĩ lại, thân phận và thực lực của Lâm Hiên cũng phù hợp suy đoán của hắn vừa rồi.
Thật sự là hắn không ngờ được là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế lại mạnh như vậy, trẻ tuổi như vậy đã đến Đại Thánh Cảnh.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Sau đó Nam Cung Hạo Long hỏi thăm Nam Cung Thần Đồng cụ thể bị giết như thế nào.
Nam Cung Kỳ Luân một năm một mười kể chuyện Hàn Tĩnh bị giết và Nam Cung Thần Đồng dẫn người đi Đoàn gia giúp Hoắc Hồng Kỳ bỏ vợ, cuối cùng chọc tức Lâm Hiên bị giết.
Nghe đến đó, Nam Cung Hạo Long không khỏi song quyền nắm chặt, muốn rách cả mí mắt, sát khí bạo rạp.
"Hay cho một Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi giết nhi tử ta, thù này không đội trời chung!"
"Nam Cung Hạo Long ta thề, sẽ lấy đầu trên cổ cả nhà ngươi, đền mạng cho con ta!"
... ... ... ... ... ... . . . .
Chương 504 Chương 504. Ám Giới! Không hạn chế treo thưởng!
Một đạo sát khí kinh khủng bay thẳng cửu tiêu.
Làm cho cả đại viện Nam Cung gia đều bị uy áp trấn áp.
Không gian như cũng bị ảnh hưởng, vỡ ra từng vết rách.
Bởi vậy có thể thấy được Nam Cung Hạo Long cực kỳ phẫn nộ.
Mà bọn người Nam Cung Ngạo Tuyết, Nam Cung Kỳ Luân cũng bị cỗ sát khí này làm cho kinh sợ.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Hạo Long dữ tợn như thế.
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Ngạo Tuyết trở nên trắng bệch, không dám nói chuyện.
Nam Cung Kỳ Luân hít sâu một hơi nói: "Đại ca, ngươi định toàn diện khai chiến với Bắc Huyền Thiên?"
Đối với Nam Cung gia tộc mà nói, Nam Cung Thần Đồng chính là người nối nghiệp tương lai, hắn chết ảnh hưởng to lớn.
Nhưng Bắc Huyền Thiên có thiên chi kiều nữ Đông Hoàng Tử U cường thế phách tuyệt tọa trấn, còn có tuyệt thế yêu nghiệt Lâm Hiên làm chỗ dựa, Nam Cung Kỳ Luân cảm thấy cứng đối cứng không phải lựa chọn tốt nhất.
Dù sao, Thái Cổ Thần Sơn quá thu hút sự chú ý của người khác.
Không biết có bao nhiêu gia tộc muốn leo lên Thái Cổ Thần Sơn, đâm chồi mọc rễ ở chỗ này, ngạo thị thiên hạ.
Mà rất nhiều gia tộc Thái Cổ Thần Sơn cũng ngấp nghé lẫn nhau, đều muốn chiếm đoạt địa bàn và tài nguyên của đối phương.
Cho nên đối mặt Bắc Huyền Thiên thập phần cường đại, Nam Cung Kỳ Luân hi vọng không cứng đối cứng.
Nam Cung Hạo Long hít sâu một hơi nói: "Toàn diện khai chiến, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, ta đâu có ngu như vậy!"
"Nhưng ta có một phương pháp trả thù ác hơn!"
Nam Cung Kỳ Luân và Nam Cung Ngạo Tuyết nghe vậy đều thân thể khẽ run lên.
Nam Cung Hạo Long có thể nói đến nước này, có thể thấy được hắn trả thù sẽ vô cùng kinh khủng.
Chỉ nghe Nam Cung Hạo Long nói: "Nhị đệ, ngươi giấu thân phận Nam Cung gia tộc chúng ta, tuyên bố lệnh treo giải thưởng cho người của Ám Giới, để bọn họ lấy đầu của vợ chồng Huyền Băng Nữ Đế và bốn cô con gái của bọn họ!"
"Nhớ kỹ, lệnh treo thưởng này có thể tăng giá năng lực lúc nào, chỉ cần đối phương có thể đem đầu một nhà Huyền Băng Nữ Đế đến, thù lao có thể tăng lên không hạn chế!"
Tê ~
Nghe được nói như vậy, bọn người Nam Cung Kỳ Luân và Nam Cung Ngạo Tuyết cũng nhịn không được âm thầm hít một hơi hàn khí.
Cái gọi là Ám Giới, chính là tên gọi chung của tông môn sát thủ tiềm ẩn trên Thái Cổ bên trên Thần Sơn.
Trên Thái Cổ Thần Sơn, có khu vực Ám Giới cung cấp có thể tuyên bố nhiệm vụ treo thưởng.
Mà Nam Cung Hạo Long lại hứa hẹn chỉ cần giết một nhà Huyền Băng Nữ Đế thì có thể không hạn chế tăng thù lao.
Hành động này trong mắt mấy người Nam Cung Kỳ Luân thì quá điên cuồng.
Bởi vậy có thể thấy được lần này Nam Cung Hạo Long ôm quyết tâm trả thù một nhà Huyền Băng Nữ Đế không chết không thôi.
Mà, lấy để uẩn của Nam Cung gia tộc, cho dù là không hạn chế thù lao, bọn họ cũng cấp nổi!
"Vâng, đại ca!" Nam Cung Kỳ Luân vội vàng gật đầu.
Ngay khi hắn muốn quay người rời đi, Nam Cung Hạo Long mặt âm trầm nói:
"Đồng Nhi bị giết, chủ yếu là vì trợ giúp Hoắc gia, bọn họ tội không thể tha, hôm nay ngươi phái người đi diệt Hoắc gia!"
"Về phần Đoàn gia, chờ giải quyết một nhà Bắc Huyền Thiên Đế phu rồi động thủ!"
Nam Cung Kỳ Luân gật gật đầu: "Đã hiểu!"
Nam Cung Ngạo Tuyết và người trong gia tộc đều hoảng sợ nhìn Nam Cung Hạo Long.
Hôm nay cuối cùng bọn họ chân chính thấy người cầm lái Nam Cung gia tộc này rốt cuộc có thủ đoạn hung ác và quyết tâm như thế nào.
"Xem ra, không lâu sau thì cha có thể báo thù cho Tiểu Đồng!" Nam Cung Ngạo Tuyết không khỏi nghĩ.
...
Ứng Trạch Quốc, Nam Hải, hải đảo.
Nhật Nguyệt Luân Chu chậm rãi bỏ neo ở bến cảng hải đảo.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo bốn tiểu bảo bối được Triệu Vân Hải cung tiễn rời khỏi thuyền.
Bởi vì không muốn quấy nhiễu hào hứng du ngoạn của một nhà sáu người này.
Thiên Trì Thánh Chủ, Khương Vũ Phi và đại lão giới võ đạo sau khi chào hỏi xong thì ai đi đường nấy.
Sau đó, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo các tiểu bảo bối du ngoạn ở trên đảo.
Mặc dù hoa đăng hội chưa chính thức mở ra.
Nhưng ở trên đảo lớn đã ngựa xe như nước, kín người hết chỗ, dẫn tới các tiểu nha đầu hô to chơi vui.
Mà lúc này.
Phía nam, trong một đình viện tụ tập mấy ngàn người, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.
Trước tất cả mọi người dựng một tòa đài cao hoa lệ.
Trên đài cao có một tấm hoành phi, trên đó viết "Vạn Bảo Phách Mại Hành".
Một nam tử béo người mặc hoa phục ám kim sắc híp đôi mắt nhỏ, cười hì hì nhìn mọi người phía dưới.
Hắn chính là lão bản Vạn Bảo Phách Mại Hành Tiền Vạn Bảo.
"Chư vị, hôm nay đúng lúc gặp hải đảo tổ chức hoa đăng hội, Vạn Bảo Phách Mại Hành chúng ta cũng có nhiều bảo bối muốn đấu giá, hi vọng mọi người thích!"
Tiền Vạn Bảo lớn tiếng nói.
Là lão bản phòng đấu giá lớn nhất xung quanh mười quốc gia, hắn đã muốn thừa dịp hải đảo hoa đăng hội kiếm một món lớn từ lâu rồi.
Phải biết, có thể tham gia hoa đăng hội, ngoại trừ bản thổ cư dân hải đảo ra thì đa số đều là người có danh vọng và địa vị nhất định.
Những người này ra tay xa xỉ, cũng là người vung tiền như rác, cho nên rất phù hợp khẩu vị của Tiền Vạn Bảo.
Quả nhiên, lập tức có một vị phú gia công tử nói ra:
"Như vậy thì trực tiếp bắt đầu đi, để cho chúng ta xem phòng đấu giá các ngươi có bảo bối gì tốt!"
"Tốt tốt tốt!" Tiền Vạn Bảo vui vẻ ra mặt, lập tức cho thủ hạ đem kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất ra.
So với dự đoán của Tiền Vạn Bảo thì còn tốt hơn.
Hôm nay chẳng những kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất thành giao nhanh, tiếp theo, một hệ liệt vật phẩm đấu giá cũng nhanh chóng được bán sạch.
Hết thảy ba trăm kiện vật phẩm đấu giá, tất cả bị quét sạch sành sanh!
"Phát đạt! Phát đạt!"
Tiền Vạn Bảo vui vẻ ra mặt, vội vàng nhìn người ở dưới đài chắp tay nói:
"Chư vị, hôm nay có may mắn được mọi người ủng hộ, đấu giá tiến hành đặc biệt thuận lợi, bây giờ tất cả vật phẩm đấu giá đều đã bán sạch."
"Chư vị nếu còn có hứng thú, sau này có thể đến phòng đấu giá chọn lựa trân bảo."
Chương 505 Chương 505. Ám Giới! Không hạn chế treo thưởng! (2)
Sau đó hắn cho thủ hạ lấy tập tranh của phòng đấu giá phát dần cho người ở chỗ này.
"Lão bản!"
Lúc này, một nam tử trung niên dáng vẻ hơi lôi thôi dẫn một tiểu nữ hài bảy tám tuổi đi lên đài.
Tiền Vạn Bảo quan sát nam tử một chút, cười nói: "Vị đại ca này, ngươi có chuyện gì?"
Nam tử trung niên tên là Hạ Tư Minh, kéo tiểu nữ hài đến trước mặt nói ra: "Đây là nữ nhi của ta, có thể đấu giá sao?"
"Cái này?" Tiền Vạn Bảo bị hắn nói cho sững sờ: "Tại sao ngươi muốn đấu giá nữ nhi?"
Hạ Tư Minh nói ra: "Ta quá nghèo! Nuôi không nổi đứa bé này, muốn đưa nàng cho một hộ có tiền, sau đó lấy một chút thù lao sống!"
Nghe được nói như vậy, nữ hài Hạ Tân Nguyệt ngay từ đầu còn có chút choáng váng lập tức khóc lớn lên.
Liều mạng vung tay Hạ Tư Minh, muốn tránh khỏi tay hắn.
"Ta không muốn bị bán đi!"
"Ta không muốn bị bán đi!"
"Cha, ngươi không thể bán rơi ta... Ô ô ô!"
Hạ Tư Minh bị nàng huyên náo phiền, một bàn tay đánh vào trên mặt của nàng, đánh cho khuôn mặt nhỏ nàng đỏ bừng.
Hung hăng mắng: "Tiểu tiện nhân, lão tử không nuôi nổi ngươi!"
"Không bán ngươi chẳng lẽ dẫn theo ngươi uống gió tây bắc?"
"Không được nháo! Ngươi nháo nữa coi ta có đánh gãy chân của ngươi không! Tiểu tiện nhân!"
Nói xong, hung ác đá vào mông Hạ Tân Nguyệt mấy cái.
Dưới đáy có người nhìn không được, một lão giả nói ra:
"Hạ lão Tam, lúc trước ngươi đồng ý với mẹ hài tử là sẽ chăm sóc nàng, bây giờ lại muốn đấu giá nàng, ngươi còn là người sao?"
Lão giả và Hạ Tư Minh đều là cư dân bản thổ hải đảo, hơn nữa còn là cùng một thôn, đương nhiên biết rõ lai lịch của hắn.
Hạ Tư Minh chính là tửu quỷ ma bài bạc nổi danh nhất trong làng.
Ngày thường ngoại trừ uống rượu đánh bạc thì không làm việc đàng hoàng.
Vất vả lắm mới cưới được một lão bà, sinh một đứa con gái Hạ Tân Nguyệt.
Hắn lại không cố gắng làm ăn, ngược lại càng trầm mê đánh bạc uống rượu, ném tất cả gánh nặng trong nhà cho lão bà hắn.
Không được mấy năm, lão bà hắn mệt mỏi bệnh nặng, cuối cùng không có tiền chữa bệnh chỉ có thể buồn bực sầu não mà chết.
Mà trước khi lão bà hắn chết bệnh, hắn rốt cục tỉnh ngộ, hứa hẹn nhất định sẽ nuôi dưỡng nữ nhi Hạ Tân Nguyệt này.
Ai cũng không ngờ được là hôm nay hắn lại quên hết lời hứa của mình, phát rồ muốn đấu giá Hạ Tân Nguyệt.
Mà nghe được lão giả nói như vậy, Hạ Tân Nguyệt khóc không thành tiếng, oán hận nhìn Hạ Tư Minh.
"Ngươi đã hứa với mẹ ta!"
"Ngươi nói không giữ lời, mẹ ta trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ hận ngươi !"
"Ta rất nhớ mẹ ta... nếu nàng còn sống... Ô ô ô!"
... ... ... ... ... ... ... . .
Hạ Tư Minh nhìn thấy Hạ Tân Nguyệt huyên náo rất hung.
Lập tức tức cởi giày của mình, hung hăng quất vào người Hạ Tân Nguyệt.
Còn hung tợn mắng: "Khóc! Tiểu tiện nhân ngươi, chỉ biết khóc, phiền chết lão tử!"
"Ngươi khóc nữa, coi ta đánh chết ngươi không!"
Hạ Tư Minh hung hăng đánh Hạ Tân Nguyệt, thật ra thì cũng có một chút lo lắng.
Đó chính là rất nhiều người ở đây đều có thân phận địa vị nhất định, mình đánh hài tử như thế này chắc chắn bọn họ không nhịn được.
Chỉ cần có người động lòng trắc ẩn thu dưỡng Hạ Tân Nguyệt, vậy hắn có thể kiếm một món hời.
Tiền Vạn Bảo thở dài một hơi, tiến lên ngăn lại nói:
"Đại ca đừng đánh nữa, đứa nhỏ này quá nhỏ, sao có thể chịu được ngươi đối đãi như thế?"
Hạ Tư Minh giận hừ một tiếng, lúc này mới thu hồi giày, hung tợn trừng lão giả cùng thôn một chút:
"Hồ lão nhân tử, ngươi ít nói này nói kia đi, lão tử giáo huấn nữ nhi nhà mình, ngươi quản được sao?"
Lão giả bị hắn mắng, tức giận đến dậm chân một cái, rời đi.
Hạ Tư Minh chẳng những là tửu quỷ và ma bài bạc nổi danh, còn là một tên lưu manh vô lại, ai cũng không muốn dính vào hắn.
Xoay người, Hạ Tư Minh hỏi: "Lão bản, đứa nhỏ này có thể đấu giá hay không?"
Tiền Vạn Bảo lắc đầu nói: "Đại ca, phòng đấu giá chúng ta chỉ bán bảo vật, không bán hài tử."
"Vậy quên đi!" Hạ Tư Minh ảo não dẫn theo Hạ Tân Nguyệt muốn xuống đài.
Lúc này một mập mạp tên là Vương Hữu Quý đứng lên, lớn tiếng nói: "Đứa nhỏ này ta muốn!"
Hạ Tư Minh dừng bước quay người nhìn lại, chỉ thấy Vương Hữu Quý toàn thân đeo vàng đeo bạc, rất có phú quý chi tướng.
Lập tức, Hạ Tư Minh nở một nụ cười tươi nói: "Vị lão bản này, ngươi định ra bao nhiêu tiền thu dưỡng nha đầu này?"
Vương Hữu Quý cẩn thận quan sát Hạ Tân Nguyệt một chút.
Tiểu nha đầu mặc dù mặc cũ nát, trên mặt cũng có tro bụi, bẩn thỉu.
Nhưng thật ra thì ngũ quan nàng tinh xảo, không giống như Hạ Tư Minh, hẳn là giống mẹ ruột của nàng.
Cái này khiến Vương Hữu Quý có hảo cảm, hắn âm thầm quyết định mang Hạ Tân Nguyệt về, làm con dâu nuôi từ bé cho con mình.
Thế là nâng bàn tay mập mạp lên, dựng thẳng năm đầu ngón tay lên: "Năm trăm lạng bạc ròng!"
"Tốt, vậy ngươi đem nha đầu này về nhà đi!" Hạ Tư Minh lập tức tâm hoa nộ phóng, kém chút cười đến gãy lưng rồi.
Năm trăm lạng bạc ròng, đây là một bút tài phú kinh thiên!
Lúc đầu hắn định bán Hạ Tân Nguyệt năm lượng bạc, nào nghĩ tới thù lao lập tức lật ra gấp trăm lần!
Tiền Vạn Bảo và tất cả mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy Vương Hữu Quý muốn thu nuôi Hạ Tân Nguyệt, không khỏi yên lặng gật đầu.
So với Hạ Tư Minh, Vương Hữu Quý thoạt nhìn tốt hơn nhiều, Hạ Tân Nguyệt đến trong nhà hắn, hẳn là sẽ không kém hơn Hạ Tư Minh.
Bình luận facebook