-
Chương 91-95
Chương 91 Chương 91. Cha thật nghịch ngợm!
Tút tút tút tút ~
Bốn tiểu nha đầu tất cả đều đặt mông ngồi dưới đất, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu đó khiến cho Lâm Hiên cười to không thôi.
"Ai nha, cha thật là xấu, ném trúng người ta rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy! Tại sao chúng ta lại không ném trúng cha được!"
Các tiểu nha đầu cảm thấy mình bị thương rất nặng. Lâm Hiên thấy thế đương nhiên sẽ không để cho các cô con gái của mình mất lòng tin.
Trẻ con thì cần nhất chính là sự cổ vũ đến từ cha mẹ. Thế là Lâm Hiên nháy mắt ra dấu cho Mộ Ấu Khanh, Mộ Ấu Khanh tâm lĩnh thần hội nói ra: "Các bảo bối, các ngươi tiếp tục ném, chắc chắn có thể ném trúng cha của các ngươi!"
Nghe được nàng nói như vậy, bốn tiểu nha đầu nhao nhao lộ ra đấu chí.
"Đúng đó, mẫu thân nói một khi làm việc thì phải kiên trì!"
Thế là bốn tiểu nha đầu nhao nhao nặn ra một quả cầu tuyết đồng thời ném thẳng về phía Lâm Hiên.
Lần này, Lâm Hiên cố ý không tránh.
Khi quả cầu tuyết tiến vào "Vô Địch Cấm Vực" bị nghiền nát, cố ý hô to một tiếng ngã xuống mặt đất.
"Oa, quả nhiên thành công!"
Có thể ném trúng cha lợi hại như vậy khiến cho bốn tiểu nha đầu tràn đầy cảm giác tự hào.
Lâm Hiên cố gắng giả bộ như mình không gượng dậy nổi khiến cho các tiểu nha đầu vui vẻ một hồi.
Nhưng mà các tiểu nha đầu đều rất là có hiếu phát hiện ra Lâm Hiên không có đứng dậy thì cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Tuyền Châu lộ ra vẻ khẩn trương: "Sao cha vẫn chưa chịu dậy, chẳng lẽ là bị quả cầu tuyết đánh đau hay sao?"
Tuyền Hi nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Có khả năng đó!"
Tuyền Hàm nắm chặt hai tay: "Vậy làm sao bây giờ nha?"
Tuyền Ấu dậm chân một cái, kéo ba người tỷ tỷ một chút: "Chúng ta mau qua đó coi thử đi!"
Bốn tiểu nha đầu đi tới trước mặt Lâm Hiên, ngồi xổm ở bên cạnh hắn xem đi xem lại.
Lâm Hiên bỗng nhiên mở mắt ra, cười ôm bốn tiểu nha đầu vào trong lòng.
Mấy người Tuyền Châu lập tức hiểu, hóa ra cha đang cố ý lừa gạt mình.
"Cha thật nghịch ngợm, lại dám gạt người!"
"Đúng vậy đúng vậy, hóa ra ta nghịch ngợm như vậy đều là di truyền từ cha!"
Các tiểu nha đầu vừa mừng vừa sợ, Tuyền Ấu cũng tìm được một cái cớ hay để giải thích cho tính cách nghịch ngợm của mình.
Mà lúc này.
Đinh!
Giọng nói của hệ thống lại vang lên ở trong đầu của Lâm Hiên.
"Ngươi hoàn thành một lần chơi ném quả cầu tuyết kích thích vui vẻ với chúng nữ nhi, ban thưởng: Tạo Hóa Thần Đan!"
"Mẹ của ta ơi, như vậy mà cũng được?"
Lâm Hiên không ngờ được là mình chỉ chơi ném quả cầu tuyết một lần với chúng nữ nhi mà lại nhận được một phần thưởng cực phẩm như vậy.
Dựa theo hệ thống giải thích. Tạo Hóa Thần Đan chính là đan dược Thánh giai thượng phẩm. Sử dụng viên đan dược này có thể cứu được bất kỳ người nào sống lại chỉ cần người đó chết đi không quá bảy ngày.
Nói cách khác, cho dù là hồn phi phách tán nhưng chỉ cần chết đi không quá bảy ngày thì viên Tạo Hóa Thần Đan này vẫn có thể cứu sống lại được.
"Đây có thể nói là một viên Tiên Đan nghịch thiên a!"
Lâm Hiên cảm thấy hệ thống quá là hào phóng rồi, phần thưởng hệ thống cho ra luôn luôn hào phóng như vậy.
Để Tạo Hóa Thần Đan vào trong thanh vật phẩm của hệ thống, Lâm Hiên ôm chúng nữ nhi đứng lên.
Mới vừa rồi các tiểu nha đầu bị Lâm Hiên dọa cho giật mình, giờ phút này đều rất là bám lấy hắn. Cả đám đều dùng nhỏ tay ôm thật chặt Lâm Hiên, như sợ hắn chạy. Cho dù là Mộ Ấu Khanh đi tới thì các nàng cũng không chịu rời khỏi ngực của khỏi Lâm Hiên.
"Biểu tỷ phu, đám trẻ con này phải nói là quá dính ngươi, khiến cho người ta nhìn thấy mà đố kị muốn chết!" Mộ Ấu Khanh vẻ mặt tán thưởng nói.
Lâm Hiên mỉm cười, có được hệ thống vú em hoàn mỹ trên người, đám trẻ con này không muốn dính mình cũng không được!
Bành!
Ngay lúc hai người vừa nói vừa cười thì ở xa xa trên đỉnh núi mà Thái Sơ đại điện tọa lạc bỗng nhiên tuôn ra hai đạo kiếm quang sáng chói.
Có thể nhìn thấy rõ ràng hai đạo kiếm quang này hoàn toàn khác biệt nhau, hiển nhiên là xuất phát từ hai người khác nhau.
Mộ Ấu Khanh nhíu lông mày một cái: "Chẳng lẽ là Thánh Địa xảy ra chuyện rồi?"
Lâm Hiên gật gật đầu: "Xem ra đúng là đã xảy ra chuyện rồi."
Mộ Ấu Khanh vội la lên: "Vậy chúng ta nhanh đi nhìn xem!"
Thái Sơ Thánh Địa tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Huyền Thiên, một khi xảy ra chuyện chắc chắn không thể coi thường được!
Sau đó, Lâm Hiên và nàng dẫn theo bọn nhỏ nhanh chóng trở về Thái Sơ đại điện.
Mà giờ khắc này.
Trải qua hơn ngàn lần giao thủ, cuối cùng Quan Du Vân cũng bại bởi Viên Khiếu.
Bên trong đại điện, ba mươi vạn đệ tử Thánh Địa đều bất ngờ. Bọn họ có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được là lại tận mắt nhìn thấy chưởng môn sư tôn bị người ta đánh bại ở ngay trong cửa nhà mình.
Giờ phút này quần áo của Quan Du Vân đã rách nát tả tơi, hai tay run rẩy, hắn cố nhịn đau khổ nói ra: "Sư huynh, ta thua rồi!"
Viên Khiếu vẫn là dáng vẻ vô cùng sắc bén, gật đầu một cái, nói ra: "Ta đã chứng minh với hơn ngàn Kiếm Tông Bắc Huyền Thiên, mà bây giờ ngươi cũng đã thua ở dưới tay ta."
"Ta hỏi ngươi, Bắc Huyền Thiên hiện nay, có phải kiếm đạo tạo nghệ của ta là cao nhất hay không?"
Quan Du Vân nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta thua với ngươi không sai, nhưng ta không có tư cách để đưa ra đánh giá về kiếm đạo tạo nghệ của ngươi."
"Vậy ai có tư cách?" Viên Khiếu vội hỏi.
Quan Du Vân chậm rãi phun ra hai chữ: "Đế phu!"
…………………………………
"Đế phu?"
Viên Khiếu và hơn ngàn tông chủ Kiếm Tông mà hắn dẫn tới đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Quan Du Vân gật gật đầu: "Không sai, chính là phu quân của Bắc Huyền Thiên Nữ Đế!"
Vừa mới dứt lời, tiếng bước chân rất nhỏ đã vang lên ở ngoài cửa.
Viên Khiếu và tất cả mọi người đang có mặt ở đây vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời vạn trượng.
Chương 92 Chương 92. Kiếm đạo của hắn, mới thật sự là đạo a!
Một nam tử áo trắng dung mạo như thiên thần dẫn theo bốn nữ oa đáng yêu giống như là búp bê và một nữ tử tuổi trẻ đẹp đẽ đi vào cửa.
Quan Du Vân bước lên phía trước hành lễ: "Đế phu!"
Các đệ tử của Thái Sơ Thánh Địa cũng đều đi lên hành lễ với Lâm Hiên.
Cảnh tượng này khiến cho bọn người Viên Khiếu sững sờ.
Không ngờ được là thần thái và dung mạo của Đế phu lại siêu phàm thoát tục như thế, không hổ là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế a!
Bọn người Viên Khiếu vội vàng đi lên hành lễ theo: "Bái kiến Đế phu!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, ánh mắt đảo qua trên người Viên Khiếu.
Viên Khiếu hiển lộ ra kiếm khí quá mức sắc bén mênh mông, nếu như Lâm Hiên không có bị động thần kỹ "Vô Địch Cấm Vực" thì chắc chắn bọn nhỏ bên cạnh mình sẽ bị kiếm khí ăn mòn.
"Kiếm khí của ngươi quá mức phóng ra ngoài cũng không phải là chuyện tốt gì." Lâm Hiên từ tốn nói.
Quan Du Vân nghe vậy có chút vui mừng, xem ra Đế phu cũng không đồng ý với kiếm đạo của Viên Khiếu. Chuyện này khiến cho Quan Du Vân có cảm giác tuy bại mà vinh quang.
Viên Khiếu thì sắc mặt có chút cứng đờ, xem ra mình không lọt nổi mắt xanh của Đế phu. Hắn có thể cảm nhận được, Lâm Hiên mặc dù không hiển sơn không lộ thủy nhưng mỗi tiếng nói mỗi cử động đều tràn ngập phong thái của cường giả.
Bây giờ, Đế phu cũng không đồng ý Kiếm đạo của mình.
Xem ra muốn trở thành đương thời kiếm đạo đệ nhất Bắc Huyền Thiên thì còn cần Đế phu gật đầu mới được!
Nghĩ như vậy, Viên Khiếu gật đầu cung kính: "Đế phu nói có lý, nhưng tại hạ cả đời theo đuổi kiếm đạo, chính là cực hạn bá đạo."
"Ừm." Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Sự theo đuổi của mỗi một người đều không giống nhau chuyện đó cũng không có gì phải đáng trách."
Viên Khiếu nghe vậy không khỏi lộ ra một tia kính sợ. Đế phu giống như là một thượng vị giả bao quát chúng sanh sau đó phát ra cảm ngộ.
Khí độ siêu phàm như thế này người bình thường không thể nào học được.
Mộ Ấu Khanh nhìn thấy y phục rách nát của Quan Du Vân, lập tức hiểu được hắn vừa mới chiến đấu với Viên Khiếu xong.
Không khỏi than nhẹ một tiếng: "Thánh Chủ, xem ra ngươi đã bại bởi vị tiền bối này."
Quan Du Vân cười khoát tay áo: "Không sao không sao, chỉ cần có Đế phu, kiếm đạo chân lý vẫn còn!"
Mộ Ấu Khanh gật gật đầu, biểu tỷ phu hiểu về kiếm đạo có thể nói là chân lý. Quan Du Vân nói như vậy mặc dù có chút khuếch đại nhưng nếu dùng để hình dung biểu tỷ phu thì cũng không thể nói là hoang đường được.
Nàng quay qua nhìn Viên Khiếu mỉm cười: "Tiền bối, vừa rồi Đế phu đã cho ngươi một cái bậc thang để đi xuống, không bằng thừa dịp tốt thu liễm đi."
Viên Khiếu lắc đầu: "Vị công chúa này, tại hạ khổ đợi hơn tám trăm năm, chính là vì để chứng minh mình vào hôm nay."
"Tại hạ vô ý mạo phạm và đắc tội Đế phu, nhưng nếu như không thể nghiệm chứng kiếm đạo của tại hạ thì từ đây về sau tại hạ sẽ sống không bằng chết!"
Mộ Ấu Khanh nghe vậy hơi há miệng nhỏ ra, người này đúng là minh ngoan bất linh!
"Nếu đã như vậy, ta thành toàn ngươi." Lâm Hiên cười nhạt một tiếng đi lên trước.
Sự chấp nhất với kiếm đạo của Viên Khiếu khiến cho người khác rất là kính nể. Nhưng đi lầm đường, sau này khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện hại mình hại người. Nếu như đã gặp được thì Lâm Hiên không ngại trợ giúp hắn tìm về con đường kiếm đạo chính xác. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Viên Khiếu là một cái ví dụ cực kỳ tốt, có thể để cho các cô con gái của mình hiểu được cái gì mới là kiếm đạo chính xác.
Lâm Hiên quyết định nhân cơ hội tốt này chôn một hạt giống kiếm đạo ở trong lòng của bọn nhỏ. Để trong tương lai khi các nàng tu luyện kiếm đạo thì sẽ không đi sai đường thẳng tiến không lùi.
"Mời Đế phu chỉ giáo!" Trên mặt Viên Khiếu có chút vui mừng.
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Ta không vận dụng tu vi, chỉ dùng tay xem như kiếm, liên tục ra ba kiếm."
"Chỉ cần trong quá trình này ngươi có thể ngăn cản được một lần hoặc là phản kích được một lần thì coi như ngươi thắng!"
Bọn người Mộ Ấu Khanh, Quan Du Vân nghe vậy thì đều âm thầm giật mình. Không cần tu vi, chỉ dùng ngón tay làm kiếm, đây là muốn dùng kiếm chiêu thuần túy để đánh bại Viên Khiếu! Phóng nhãn toàn bộ Bắc Huyền Thiên, sợ là không có một người nào dám cuồng vọng đối xử với Viên Khiếu như vậy!
Nghĩ lại, không hổ là Đế phu, khí phách và thủ đoạn như thế, đúng là cực kỳ không tầm thường!
Viên Khiếu thì mặt mũi tràn đầy nghiêm túc. Đế phu dám nói như vậy thì chắc chắn là đã tính trước rồi. Xem ra hôm nay mình gặp được cường giả kiếm đạo chân chính.
"Tốt! Mời Đế phu ra chiêu đi!" Viên Khiếu không dám thất lễ, toàn lực vận chuyển chân nguyên, định khí ngưng thần chú ý Lâm Hiên.
Giờ phút này hai người cách nhau không đến một trượng, Viên Khiếu gần như có thể quan sát được từng sợi tóc của Lâm Hiên.
"Kiếm thứ nhất."
Lâm Hiên vẻ mặt lạnh nhạt, ngón trỏ tay phải và ngón giữa khép lại, đâm thẳng về phía Viên Khiếu.
Hô!
Rõ ràng là rất tùy ý xuất thủ nhưng mà tất cả mọi người nhìn thấy chính là một loại quỷ quyệt và lơ lửng không cố định. Hơn nữa tốc độ còn nhanh đến mức khiến cho người ta sợ hãi than thở.
Viên Khiếu nhướng mày, vội vàng dùng kiếm đi đón đỡ. Nhưng ngay lúc đó hắn cũng cảm giác trước mặt không còn, một đạo gió táp xông về ngực của mình.
"Không được!"
Vừa mới dứt lời, Viên Khiếu cảm thấy trái tim có chút tê. Cúi đầu nhìn lại, ngón tay Lâm Hiên đã chỉ thẳng vào trái tim của hắn. Nếu đổi thành một thanh kiếm thì chắc chắn bây giờ Viên Khiếu đã ngỏm củ tỏi.
"Quá kinh khủng!"
"Kiếm chiêu của Đế phu nhìn như bình thản nhưng lại xuất kỳ chế thắng đúng là không thể tưởng tượng được!"
Bọn người Quan Du Vân đều nhịn không được sợ hãi thán phục liên tục.
Lâm Hiên mỉm cười, có được "Vô Cực Kiếm Pháp", hắn có rất nhiều cách để đối phó Viên Khiếu.
"Kiếm thứ hai."
Chờ Viên Khiếu tỉnh táo lại, sau đó Lâm Hiên lại ra một chiêu.
Hô!
Chương 93 Chương 93. Ngươi muốn trường sinh không?
Lần này Viên Khiếu vội vàng đâm kiếm ra, muốn dùng công thay thủ bức bách Lâm Hiên lui lại. Nào biết được ngay trong điện quang hỏa thạch, cổ họng của hắn tê rần. Cúi đầu nhìn lại, ngón tay Lâm Hiên đã chống cổ họng của hắn.
Viên Khiếu không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng kinh hô một tiếng: "Trời ạ!"
Hắn cảm thấy lúc này thế giới quan của mình sắp nát rồi.
"Lại đến!"
Viên Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, kích thích toàn bộ tiềm lực của bản thân mình ra. Chỉ cần ngăn cản được một lần hoặc là đánh trúng Đế phu một lần, hắn có thể thắng. Hắn không tin, mình hoàn toàn thúc thủ vô sách trước mặt Đế phu!
Hô!
Ngay trong chớp mắt, cái trán Viên Khiếu tê tê.
Ngón tay của Lâm Hiên chỉ thẳng vào cái trán của hắn.
Viên Khiếu chỉ cảm thấy trong đầu ong lên một cái! Một tiếng nổ tung, điên cuồng nuốt mấy ngụm nước bọt.
"Ba kiếm đã qua, ngươi còn cái gì muốn nói nữa hay không?" Lâm Hiên thu tay lại, ung dung nhìn Viên Khiếu một chút.
"Cái này. . ." Viên Khiếu nhất thời lửa giận công tâm, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Hắn không ngờ được kiếm còn có thể dùng như vậy. Không cần cuồng bạo cậy mạnh đi nghiền ép. Nhìn như mây trôi nước chảy, nhưng ngược lại lại thể hiện ra bá đạo chưởng khống sinh tử.
Loại kiếm đạo này, lúc trước hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Mà nhìn thấy Lâm Hiên chỉ xuất thủ ba lần thì đã lần lượt đâm trúng ba nhược điểm trí mạng của Viên Khiếu. Quan Du Vân và tất cả mọi người đang có mặt ở đây chỉ cảm thấy hôm nay đúng là đã mở rộng tầm mắt.
"Kiếm đạo tạo nghệ của Đế phu đã đạt đến đại cảnh giới siêu phàm thoát tục, phản phác quy chân."
"Kiếm đạo của hắn mới thật sự là đạo a!"
………………………………
Lấy lại bình tĩnh, Viên Khiếu lau đi vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt cung kính và kính sợ hành lễ.
"Hôm nay Đế phu dạy bảo, như lôi đình phích lịch, để tại hạ đột nhiên bừng tỉnh!"
"Hóa ra kiếm đạo cũng không phải là truy cầu bá khí lộ ra ngoài mà là tiêu sái phiêu dật như Đế phu, không thể suy nghĩ!"
Đám tông chủ Kiếm Tông theo hắn mà đến cũng im lặng gật đầu.
Đế phu vừa ra ba chiêu, hoàn mỹ thuyết minh loại kiếm đạo cổ phác quy chân này.
Lâm Hiên lắc đầu: "Ngươi thấy vẫn chỉ là một phần của kiếm đạo mà thôi."
"Kiếm chi đạo, có thể truy cầu bá khí lộ ra ngoài, cũng có thể truy cầu hậu tích bạc phát."
"Nhưng quan trọng nhất chính là đạo, mà không phải kiếm, cho dù kiếm khí có mênh mông như thế nào đi nữa cũng kém hơn một viên vĩnh hằng kiếm tâm."
"Sau khi thiên chuy bách luyện tâm của mình, như vậy vạn vật đều có thể làm kiếm, vạn khí đều làm kiếm khí!"
Sau khi hắn nói ra câu nói này thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều yên tĩnh lại.
Vạn vật đều có thể làm kiếm!
Vạn khí đều làm kiếm khí!
Chỉ hai câu nói ngắn ngủn này, có thể nói là tiên nhân phụ ta đỉnh, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều có cảm giác như mình bị đại đạo mờ mịt bao phủ.
"Hóa ra kiếm đạo còn có thể hiểu như vậy!"
"Đế phu một câu có thể nói là đánh thức người trong mộng!"
"Khó trách Quan Thánh Chủ nói Đế phu còn, kiếm đạo chân lý còn, lời này hoàn toàn không sai một chút nào!"
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, tiếng vỗ tay vang lên như sóng thủy triều.
Những lời mà Lâm Hiên nói ẩn chứa triết lý, theo như mọi người thì đó là một loại đại trí tuệ!
Lâm Hiên quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây không khỏi âm thầm lắc đầu cười một tiếng.
Hắn hoàn toàn không ngờ được là mình chỉ tùy tiện nói ra hai câu trong "Vô Cực Kiếm Pháp" thì đã khiến cho đám người đang có mặt ở đây tôn sùng kính bái như thế.
Xem ra đúng là hệ thống đối xử với mình không tệ, khiến cho cuộc sống làm cha của mình càng ngày càng thoải mái!
"Có thể nghe Đế phu nói ra chân lý như vậy, có thể nói là tại hạ tam sinh hữu hạnh!"
Rốt cuộc trên mặt Viên Khiếu cũng lộ ra vẻ vui mừng. Hắn dám khẳng định, chỉ cần chỉ cần lĩnh ngộ và hấp thu những gì mà Đế phu nói. Sau này chắc chắn có thể xông mở gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới kiếm đạo cao hơn.
"Hì hì, cha không những có thể làm lão sư cho chúng ta mà cũng có thể làm lão sư cho rất nhiều người!"
Nhìn thấy Lâm Hiên một câu bừng tỉnh đám người, Tuyền Châu vui vẻ ôm cánh tay Lâm Hiên, vẻ mặt tự hào và kiêu ngạo.
"Đúng đó, ở bên cạnh cha có thể tự hào như vậy!"
Trên mặt Tuyền Hi xuất hiện hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, cũng là hất cằm lên ôm cánh tay Lâm Hiên.
Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng cùng nhau vọt tới ôm lấy Lâm Hiên.
Bốn tiểu nha đầu ánh mắt vô cùng tự hào.
Giống như là đang muốn nói: "Nhìn xem, đây chính là cha của chúng ta!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều bị hành động của bốn tiểu nha đầu chọc cho cười lên.
Không nhịn được mà tưởng tượng nếu như khi mình còn bé cũng có một người cha lợi hại như thế thì chắc chắn sẽ tự hào và kiêu ngạo như vậy!
Sau đó Viên Khiếu ôm quyền nói với Quan Du Vân: "Sư đệ, mấy 5 nay sư huynh ta vẫn luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không có Đế phu chỉ điểm thì sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma!"
"Nhớ ngày đó tại vì cơn giận nhất thời mà rời khỏi Thánh Địa, khiến cho ngươi và sư tôn tổn thương rất nhiều, nếu như ngươi không chê thì ta nguyện cả đời còn lại sẽ ở trong Thánh Địa làm một tên tạp dịch quét rác."
"Cái coi như là sự trừng phạt dành cho ta, cũng là vì sám hối cho sai lầm lúc trước!"
Quan Du Vân nghe vậy sắc mặt vui mừng, lắc đầu nói: "Sư huynh chớ có khách khí, thật ra thì cho dù là ta hay là sư tôn vẫn chưa từng trách ngươi."
"Nếu như sư huynh muốn ở lại thì cứ ở lại đi!"
"Đa tạ!"
Viên Khiếu nhất thời cảm động không thôi, đầu tiên là hành lễ với Lâm Hiên, sau đó lại hành lễ với Quan Du Vân.
Mắt thấy hành trình đến Thánh Địa kết thúc mỹ mãn, sau đó Lâm Hiên cũng không muốn ở lại nữa mà cùng với Mộ Ấu Khanh dẫn theo bốn cô con gái rời khỏi đây.
"Cung tiễn Đế phu!"
Chương 94 Chương 94. Ngươi muốn trường sinh không? (2)
Một câu cung tiễn, đám người ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người Lâm Hiên đã đi xa.
Dưới ánh mặt trời.
Một bộ áo trắng hơn tuyết đó dẫn theo khí chất tiêu sái xuất trần và phiêu dật khiến cho người ta nhịn không được màvạn phần cúng bái.
...
Bên ngoài Thủy Tinh Cung.
Đông Hoàng Tử U mặc một bộ trường bào màu tử kim, như một đóa hoa hồng tím yêu diễm. Trời chiều màu vàng kim nhàn nhạt chiếu vào trên người nàng, để cho nàng giống như là người trong mộng ảo.
"Bệ hạ!"
Còn chưa vào cửa, Đông Hoàng Đức Nghiệp đã vẽ mặt cung kính đi lên hành lễ đón.
Đông Hoàng Tử U liếc nhìn thiệp mời trong tay hắn một chút sau đó thản nhiên nói: "Ngày mai chính là sinh nhật Vương phi?"
Vương phi của Đông Hoàng Đức Nghiệp, hai năm trước từng giúp Đông Hoàng Tử U chăm con, bởi vậy Đông Hoàng Tử U vẫn nhớ sinh nhật của nàng.
Đông Hoàng Đức Nghiệp vẻ mặt thụ sủng nhược kinh gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay ta đến đây là để đưa thiệp mời."
Trong lòng của hắn cảm động hết sức. Ngày mai chính là sinh nhật ba mươi tuổi của Vương phi của hắn, không ngờ được là Đông Hoàng Tử U vẫn nhớ.
Nói đến, Đông Hoàng Tử U bình thường mặc dù cường thế lạnh như băng. Nhưng khi đối xử với tộc nhân thì vẫn rất có tình người. Nếu không thì nàng một ngày bận trăm công ngàn việc làm sao có thời gian để nhớ sinh nhật của một Vương phi?
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm: "Ta đã sai người chuẩn bị một phần hậu lễ, đến lúc đó sẽ đưa đến chỗ ở của ngươi."
"Đa tạ bệ hạ!" Đông Hoàng Đức Nghiệp vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ.
Đông Hoàng Tử U ngụ ý này là nàng sẽ không tham gia thọ yến cho nên mới phái người tặng quà.
Nhưng mà có thể nhận được món quà do Đông Hoàng Tử U tự mình chuẩn bị, đối với Đông Hoàng Đức Nghiệp thì đây đã là hạnh phúc lớn lao và vinh quang lớn lao.
Đông Hoàng Tử U gật gật đầu, sau đó lần lượt đi vào Thủy Tinh Cung với Đông Hoàng Đức Nghiệp.
Sau khi vào cửa, Đông Hoàng Tử U không khỏi giật mình.
Cũng không biết tại sao, gần đây cứ rảnh rỗi là nàng muốn đến Thủy Tinh Cung đi dạo.
Hai người tới vườn hoa trước tẩm cung, sau đó nhìn thấy bốn tiểu bảo bối đang chơi đùa ở nơi đó.
Mà lúc này Lâm Hiên đang cực kỳ nghiêm túc làm diều.
"Không hổ là Đế phu, ngay cả diều cũng biết làm, đúng là đa tài đa nghệ!" Đông Hoàng Đức Nghiệp nhịn không được thấp giọng tán thưởng.
Đông Hoàng Tử U thần sắc bình tĩnh, trong lòng lại nhịn không được thở dài một tiếng: "Người như hắn có thể nói là quá ham chơi!"
Đông Hoàng Đức Nghiệp không có chú ý tới biểu cảm trên mặt Đông Hoàng Tử U, đi lên cười nói: "Đế phu!"
Lâm Hiên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt thanh lãnh của Đông Hoàng Tử U, quay đầu nhìn về phía Đông Hoàng Đức Nghiệp: "Ngươi đến có việc gì không?"
"Có, ngày mai chính là sinh nhật của ái phi của ta, bệ hạ bận rộn việc chính sự cho nên ta muốn đến đây để mời ngươi và bọn nhỏ đến để dự tiệc." Đông Hoàng Đức Nghiệp vội vàng đưa thiệp mời cho hắn.
"Được, chắc chắn sẽ đến!" Lâm Hiên nhận lấy thiệp mời sau đó cúi đầu tiếp tục làm diều.
Đông Hoàng Đức Nghiệp trong lòng nghĩ chắc chắn là hai vợ chồng bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau cho nên vội vàng cáo lui đi về.
Đông Hoàng Tử U nhìn chằm chằm Lâm Hiên hồi lâu, thấy Lâm Hiên hoàn toàn không có ngẩng đầu lên, không khỏi hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mỗi lần nhìn thấy cái tên này không muốn phát triển thì trong lòng đều sẽ cảm thấy khó chịu!
Âm thầm cắn cắn răng ngà, Đông Hoàng Tử U nói ra: "Lâm Hiên, ngươi muốn trường sinh hay không?"
Nàng đã là Đế Cảnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thọ nguyên của nàng còn ít nhất là mấy ngàn năm nữa. Bốn cô con gái thiên phú đều cực kì yêu nghiệt, nàng cũng có lòng tin sau này có thể bồi dưỡng các nàng đến Đế Cảnh.
Như vậy bây giờ vấn đề duy nhất chính là Lâm Hiên.
Cũng không thể một nhà sáu nhân khẩu, chỉ có một mình hắn là người duy nhất là phàm nhân chỉ có thọ nguyên trăm năm.
Mặc dù Lâm Hiên ngày có rất nhiều chỗ khiến cho nàng cảm thấy không hài lòng nhưng dù sao thì hắn cũng là cha đẻ của bọn nhỏ, nàng cũng hy vọng hắn có thể trường sinh.
Lâm Hiên không cần suy nghĩ lập tức gật đầu: "Đương nhiên muốn!"
Trường sinh ai không muốn?
Cũng may Lâm Hiên đã có được tu vi Đế Cảnh, sống mấy ngàn năm cũng là chuyện dễ như chơi.
"Cái tên này cũng có chí cầu tiến!"
Đông Hoàng Tử U giống như là phát hiện được đại lục mới, nở một nụ cười hiếm thấy, đẹp đẽ đến khiến cho lòng người rung động.
Ngón tay ngọc nhỏ dài vung lên, lấy một quyển kinh thư và một viên đan dược toàn thân kim quang lóng lánh từ trong hư không ra.
"Đây là công pháp Thiên giai thượng phẩm Trường Sinh Kinh, còn có đan dược Thiên giai thượng phẩm Trường Sinh Đan."
"Ngươi tu luyện đồng thời ăn vào Trường Sinh Đan thì có thể gia tăng thọ nguyên."
"Không ngoài năm năm tuyệt đối có thể gia tăng ba trăm, năm trăm năm thọ nguyên."
Lâm Hiên đang tập trung làm việc cho nên cũng không có nghe rõ được Đông Hoàng Tử U nói cái gì.
Cho đến khi con diều đã được làm xong thì hắn mới ngẩng đầu lên cười hỏi: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Đông Hoàng Tử U: "..."
Cái tên này cố ý làm như vậy đúng không? Vừa nghe đến tu luyện thì lại không chịu cầm lấy đồ của mình? Đông Hoàng Tử U cắn cắn răng ngà, lắc đầu nói: "Không có chuyện quan trọng gì chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi."
Nàng đã nhìn ra, Lâm Hiên kiên quyết không chịu tự mình động thủ. Dù là tu luyện Trường Sinh Kinh hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào thì hắn vẫn không muốn chấp nhận.
Nếu đã như vậy thì bây giờ mình cũng không cần phải nói nhiều. Tóm lại chỉ cần hắn muốn trường sinh là được, mình có nhiều thời gian để nghĩ cách giúp hắn tăng thọ nguyên.
Nếu như không được, cùng lắm thì đến lúc đó... cưỡng một lần nữa!
Nghĩ đến đây, tâm tình Đông Hoàng Tử U trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Mình đường đường Đế Cảnh, lẽ nào còn không thể giải quyết được một phàm nhân như Lâm Hiên hay sao?
Chương 95 Chương 95. Cùng lắm thì đến lúc đó... lại cưỡng một lần!
Lâm Hiên thấy được nàng cất Trường Sinh Kinh và Trường Sinh Đan thì lập tức hiểu được ý đồ của Đông Hoàng Tử U.
Không khỏi âm thầm lắc đầu: "Nữ nhân này đúng là chưa có từ bỏ ý định mà!"
Tu luyện, cái đồ chơi này Lâm Hiên kiên quyết sẽ không đụng tới. Chăm sóc con gái lấy được phần thưởng của hệ thống cuộc sống như vậy không tốt hơn sao? Dựa vào tu luyện có thể tăng thêm bao nhiêu thọ nguyên?
"Cha, diều làm xong chưa?"
Lúc này các tiểu nha đầu đều hứng thú bừng bừng chạy tới.
Vừa rồi cha nói sẽ làm cho các nàng một con diều xinh đẹp!
"Xong rồi!" Lâm Hiên cưng chiều cười một tiếng, dùng dây buộc chặt con diều trong tay. Khâu cuối cùng cũng hoàn thành.
Một con diều hình hồ điệp cực kỳ đẹp đẽ đỏ rực xuất hiện ở trong mắt của các tiểu nha đầu.
"Oa, thật là đẹp!"
Các tiểu nha đầu vui vẻ vỗ tay, con diều mà cha làm ra còn đẹp đẽ hơn những công tượng ở trong hoàng cung làm nhiều. Ngay cả Đông Hoàng Tử U sau khi nhìn thoáng qua cũng âm thầm tán thưởng một câu.
"Các ngươi thích là được!" Lâm Hiên rất có cảm giác thành công nở nụ cười.
Học cách làm diều từ trong giáo trình vú em hoàn mỹ, nó sinh động và đẹp đẽ hơn tạo hình diều ở thế giới này nhiều. Chỉ cần có vật liệu tốt, đương nhiên Lâm Hiên có thể làm ra một con diều đẹp đẽ cho tụi nhỏ.
"Cha cha, mẫu thân, chúng ta cùng nhau chơi thả diều đi!"
"Đúng thế, ta nhìn thấy người khác cùng nhau chơi thả diều với phụ thân và mẫu thân, chơi rất vui!"
Tuyền Châu và Tuyền Hàm chia nhau nắm tay của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.
Đông Hoàng Tử U không đành lòng từ chối bọn nhỏ, đành phải gật đầu: "Được!"
Lâm Hiên giao con diều đặc chế cho Đông Hoàng Tử U: "Ngươi cầm cuộn dây đi, ta kéo."
"Ừm." Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu.
Sau đó hai người phân công làm việc.
Đông Hoàng Tử U chậm rãi đong đưa cuộn dây, Lâm Hiên đứng trước người nàng thông qua sợi dây khống chế con diều bay lên.
"Cha cha, mẫu thân, các ngươi nhanh hơn chút nữa!"
"Đúng đó, để cho con diều bay cao hơn một chút đi!"
Các tiểu nha đầu ở bên cạnh nắm tay nhỏ động viên cho hai người.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đều bất đắc dĩ cười một tiếng, đành phải làm theo. Đông Hoàng Tử U tăng nhanh tốc độ, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng hợp tác làm việc này với người khác cho nên sắc mặt rất là lạnh nhạt.
"Ai nha ~ "
Không để ý, nàng dẫm vào một viên đá cuội trong bụi cỏ dưới chân lảo đảo một cái.
May mắn là nàng phản ứng cực nhanh lập tức vận chuyển chân nguyên không để cho mình ngã sấp xuống. Không đợi nàng đứng dậy, một cánh tay rắn chắt đã ôm lấy vòng eo thon của nàng.
Lâm Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua Đông Hoàng Tử U trong ngực, bình thản nói ra: "Cẩn thận một chút."
"Ừm!" Gương mặt của Đông Hoàng Tử U có chút nóng lên.
Cố nén cảm giác khác thường, tranh thủ uốn éo vòng eo, rời khỏi tay Lâm Hiên. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn không nhịn được mà nhìn cánh tay Lâm Hiên.
Không ngờ được cánh tay của hắn rắn chắc như thế. Nàng âm thầm nghĩ.
Trong tay Lâm Hiên vẫn còn lưu lại hơi ấm, ánh mắt cũng khẽ quét qua vòng eo của Đông Hoàng Tử U.
Eo của nữ nhân này đúng là thon, thân thể cũng rất là mềm mại. Lâm Hiên không khỏi nghĩ.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên đỡ Đông Hoàng Tử U, các tiểu nha đầu đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tình cảm của cha và mẫu thân thật là tốt.
Người một nhà yêu mến lẫn nhau, có thể nói là quá hạnh phúc!
Sau đó, bởi vì bọn nhỏ đều đang nhìn, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đành phải tiếp tục thả diều cho các nàng xem.
Đông Hoàng Tử U cố ý quan sát bất kỳ một ngọn cây cọng cỏ nào ở xung quanh, không để cho xảy ra tình trạng quẫn bách vừa rồi nữa. Cho đến khi hai người thả con diều lên mức cao nhất, các tiểu nha đầu mới tranh nhau tới kéo.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đưa dây cho các nàng, sau đó đứng ở bên cạnh quan sát các làng chơi.
Cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, Đông Hoàng Tử U không nỡ chia tay với bọn nhỏ trở về Huyền Băng Cung xử lý chính sự.
...
Cửu Thiên Tiên Vực.
Một nơi hoang dã ở bên ngoài Cửu Thiên, trong một sơn động ẩn nấp nào đó.
Một nam tử bưu hãn người mặc bạch ngân áo giáp đang ngồi ở trên ghế dài bằng da thú nằm ở chỗ cao nhất trong sơn động. Hắn có mái tóc màu đỏ, ở giữa trán mọc ra một cái sừng màu bạc trắng. Toàn thân vai u thịt bắp tràn ngập vô biên cuồng bạo chi khí.
Hắn chính là đương kim thủ lĩnh Ngân Dương Tộc, một trong số thập đại Yêu tộc thống lĩnh bên trong Cửu Thiên Tiên Vực Tang Mạc.
"Ba huynh đệ Hắc Ưng Chiến Thần chết, sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì?"
Tang Mạc tự lẩm bẩm. Từ khi phái ra ba huynh đệ Câu thị đến bây giờ đã ròng rã chín ngày trôi qua. Nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa tra được một chút dấu vết nào có liên quan tới cái chết của bọn họ. Chuyện này khiến cho trong lòng Tang Mạc có chút bất an. Hắn tiềm ẩn ở trong Cửu Thiên Tiên Vực đã mấy ngàn năm, chưa hề gặp được chuyện gì khó giải quyết như vậy. Trực giác nói cho hắn biết, người giết chết Hắc Ưng Chiến Thần chắc chắn là có đại năng lực kinh thiên!
Lúc này một bóng dáng cao cao gầy đeo từ bên ngoài sơn động đi tới.
Tang Mạc tập trung nhìn lại, là trợ thủ của mình, Bát giai đại yêu đến từ Hồ tộc Lương Khâu.
"Đã tra được gì đó từ chỗ Hắc Ưng Chiến Thần sao?" Tang Mạc vội hỏi.
Lương Khâu lắc đầu: "Vẫn không có một chút dấu vết nào để lại!"
Tang Mạc gật gật đầu, chuyện này cũng nằm trong dự tính của hắn, hắn lại hỏi: "Vậy chuyện tế tổ ngày mai đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Lương Khâu gật gật đầu: "Đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Ừm." Tang Mạc hài lòng gật đầu.
"Lần này tế tổ không thể coi thường, ta chuẩn bị khẩn cầu lực lượng của tiên tổ giáng lâm."
"Nếu như có thể được tiên tổ gia trì thì chắc chắn thực lực của ta có thể tiến thêm một bước."
"Cho nên lần tế tổ này tuyệt đối không thể xảy ra một chút sai lầm nào!"
Tút tút tút tút ~
Bốn tiểu nha đầu tất cả đều đặt mông ngồi dưới đất, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu đó khiến cho Lâm Hiên cười to không thôi.
"Ai nha, cha thật là xấu, ném trúng người ta rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy! Tại sao chúng ta lại không ném trúng cha được!"
Các tiểu nha đầu cảm thấy mình bị thương rất nặng. Lâm Hiên thấy thế đương nhiên sẽ không để cho các cô con gái của mình mất lòng tin.
Trẻ con thì cần nhất chính là sự cổ vũ đến từ cha mẹ. Thế là Lâm Hiên nháy mắt ra dấu cho Mộ Ấu Khanh, Mộ Ấu Khanh tâm lĩnh thần hội nói ra: "Các bảo bối, các ngươi tiếp tục ném, chắc chắn có thể ném trúng cha của các ngươi!"
Nghe được nàng nói như vậy, bốn tiểu nha đầu nhao nhao lộ ra đấu chí.
"Đúng đó, mẫu thân nói một khi làm việc thì phải kiên trì!"
Thế là bốn tiểu nha đầu nhao nhao nặn ra một quả cầu tuyết đồng thời ném thẳng về phía Lâm Hiên.
Lần này, Lâm Hiên cố ý không tránh.
Khi quả cầu tuyết tiến vào "Vô Địch Cấm Vực" bị nghiền nát, cố ý hô to một tiếng ngã xuống mặt đất.
"Oa, quả nhiên thành công!"
Có thể ném trúng cha lợi hại như vậy khiến cho bốn tiểu nha đầu tràn đầy cảm giác tự hào.
Lâm Hiên cố gắng giả bộ như mình không gượng dậy nổi khiến cho các tiểu nha đầu vui vẻ một hồi.
Nhưng mà các tiểu nha đầu đều rất là có hiếu phát hiện ra Lâm Hiên không có đứng dậy thì cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Tuyền Châu lộ ra vẻ khẩn trương: "Sao cha vẫn chưa chịu dậy, chẳng lẽ là bị quả cầu tuyết đánh đau hay sao?"
Tuyền Hi nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Có khả năng đó!"
Tuyền Hàm nắm chặt hai tay: "Vậy làm sao bây giờ nha?"
Tuyền Ấu dậm chân một cái, kéo ba người tỷ tỷ một chút: "Chúng ta mau qua đó coi thử đi!"
Bốn tiểu nha đầu đi tới trước mặt Lâm Hiên, ngồi xổm ở bên cạnh hắn xem đi xem lại.
Lâm Hiên bỗng nhiên mở mắt ra, cười ôm bốn tiểu nha đầu vào trong lòng.
Mấy người Tuyền Châu lập tức hiểu, hóa ra cha đang cố ý lừa gạt mình.
"Cha thật nghịch ngợm, lại dám gạt người!"
"Đúng vậy đúng vậy, hóa ra ta nghịch ngợm như vậy đều là di truyền từ cha!"
Các tiểu nha đầu vừa mừng vừa sợ, Tuyền Ấu cũng tìm được một cái cớ hay để giải thích cho tính cách nghịch ngợm của mình.
Mà lúc này.
Đinh!
Giọng nói của hệ thống lại vang lên ở trong đầu của Lâm Hiên.
"Ngươi hoàn thành một lần chơi ném quả cầu tuyết kích thích vui vẻ với chúng nữ nhi, ban thưởng: Tạo Hóa Thần Đan!"
"Mẹ của ta ơi, như vậy mà cũng được?"
Lâm Hiên không ngờ được là mình chỉ chơi ném quả cầu tuyết một lần với chúng nữ nhi mà lại nhận được một phần thưởng cực phẩm như vậy.
Dựa theo hệ thống giải thích. Tạo Hóa Thần Đan chính là đan dược Thánh giai thượng phẩm. Sử dụng viên đan dược này có thể cứu được bất kỳ người nào sống lại chỉ cần người đó chết đi không quá bảy ngày.
Nói cách khác, cho dù là hồn phi phách tán nhưng chỉ cần chết đi không quá bảy ngày thì viên Tạo Hóa Thần Đan này vẫn có thể cứu sống lại được.
"Đây có thể nói là một viên Tiên Đan nghịch thiên a!"
Lâm Hiên cảm thấy hệ thống quá là hào phóng rồi, phần thưởng hệ thống cho ra luôn luôn hào phóng như vậy.
Để Tạo Hóa Thần Đan vào trong thanh vật phẩm của hệ thống, Lâm Hiên ôm chúng nữ nhi đứng lên.
Mới vừa rồi các tiểu nha đầu bị Lâm Hiên dọa cho giật mình, giờ phút này đều rất là bám lấy hắn. Cả đám đều dùng nhỏ tay ôm thật chặt Lâm Hiên, như sợ hắn chạy. Cho dù là Mộ Ấu Khanh đi tới thì các nàng cũng không chịu rời khỏi ngực của khỏi Lâm Hiên.
"Biểu tỷ phu, đám trẻ con này phải nói là quá dính ngươi, khiến cho người ta nhìn thấy mà đố kị muốn chết!" Mộ Ấu Khanh vẻ mặt tán thưởng nói.
Lâm Hiên mỉm cười, có được hệ thống vú em hoàn mỹ trên người, đám trẻ con này không muốn dính mình cũng không được!
Bành!
Ngay lúc hai người vừa nói vừa cười thì ở xa xa trên đỉnh núi mà Thái Sơ đại điện tọa lạc bỗng nhiên tuôn ra hai đạo kiếm quang sáng chói.
Có thể nhìn thấy rõ ràng hai đạo kiếm quang này hoàn toàn khác biệt nhau, hiển nhiên là xuất phát từ hai người khác nhau.
Mộ Ấu Khanh nhíu lông mày một cái: "Chẳng lẽ là Thánh Địa xảy ra chuyện rồi?"
Lâm Hiên gật gật đầu: "Xem ra đúng là đã xảy ra chuyện rồi."
Mộ Ấu Khanh vội la lên: "Vậy chúng ta nhanh đi nhìn xem!"
Thái Sơ Thánh Địa tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Huyền Thiên, một khi xảy ra chuyện chắc chắn không thể coi thường được!
Sau đó, Lâm Hiên và nàng dẫn theo bọn nhỏ nhanh chóng trở về Thái Sơ đại điện.
Mà giờ khắc này.
Trải qua hơn ngàn lần giao thủ, cuối cùng Quan Du Vân cũng bại bởi Viên Khiếu.
Bên trong đại điện, ba mươi vạn đệ tử Thánh Địa đều bất ngờ. Bọn họ có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được là lại tận mắt nhìn thấy chưởng môn sư tôn bị người ta đánh bại ở ngay trong cửa nhà mình.
Giờ phút này quần áo của Quan Du Vân đã rách nát tả tơi, hai tay run rẩy, hắn cố nhịn đau khổ nói ra: "Sư huynh, ta thua rồi!"
Viên Khiếu vẫn là dáng vẻ vô cùng sắc bén, gật đầu một cái, nói ra: "Ta đã chứng minh với hơn ngàn Kiếm Tông Bắc Huyền Thiên, mà bây giờ ngươi cũng đã thua ở dưới tay ta."
"Ta hỏi ngươi, Bắc Huyền Thiên hiện nay, có phải kiếm đạo tạo nghệ của ta là cao nhất hay không?"
Quan Du Vân nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta thua với ngươi không sai, nhưng ta không có tư cách để đưa ra đánh giá về kiếm đạo tạo nghệ của ngươi."
"Vậy ai có tư cách?" Viên Khiếu vội hỏi.
Quan Du Vân chậm rãi phun ra hai chữ: "Đế phu!"
…………………………………
"Đế phu?"
Viên Khiếu và hơn ngàn tông chủ Kiếm Tông mà hắn dẫn tới đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Quan Du Vân gật gật đầu: "Không sai, chính là phu quân của Bắc Huyền Thiên Nữ Đế!"
Vừa mới dứt lời, tiếng bước chân rất nhỏ đã vang lên ở ngoài cửa.
Viên Khiếu và tất cả mọi người đang có mặt ở đây vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời vạn trượng.
Chương 92 Chương 92. Kiếm đạo của hắn, mới thật sự là đạo a!
Một nam tử áo trắng dung mạo như thiên thần dẫn theo bốn nữ oa đáng yêu giống như là búp bê và một nữ tử tuổi trẻ đẹp đẽ đi vào cửa.
Quan Du Vân bước lên phía trước hành lễ: "Đế phu!"
Các đệ tử của Thái Sơ Thánh Địa cũng đều đi lên hành lễ với Lâm Hiên.
Cảnh tượng này khiến cho bọn người Viên Khiếu sững sờ.
Không ngờ được là thần thái và dung mạo của Đế phu lại siêu phàm thoát tục như thế, không hổ là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế a!
Bọn người Viên Khiếu vội vàng đi lên hành lễ theo: "Bái kiến Đế phu!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, ánh mắt đảo qua trên người Viên Khiếu.
Viên Khiếu hiển lộ ra kiếm khí quá mức sắc bén mênh mông, nếu như Lâm Hiên không có bị động thần kỹ "Vô Địch Cấm Vực" thì chắc chắn bọn nhỏ bên cạnh mình sẽ bị kiếm khí ăn mòn.
"Kiếm khí của ngươi quá mức phóng ra ngoài cũng không phải là chuyện tốt gì." Lâm Hiên từ tốn nói.
Quan Du Vân nghe vậy có chút vui mừng, xem ra Đế phu cũng không đồng ý với kiếm đạo của Viên Khiếu. Chuyện này khiến cho Quan Du Vân có cảm giác tuy bại mà vinh quang.
Viên Khiếu thì sắc mặt có chút cứng đờ, xem ra mình không lọt nổi mắt xanh của Đế phu. Hắn có thể cảm nhận được, Lâm Hiên mặc dù không hiển sơn không lộ thủy nhưng mỗi tiếng nói mỗi cử động đều tràn ngập phong thái của cường giả.
Bây giờ, Đế phu cũng không đồng ý Kiếm đạo của mình.
Xem ra muốn trở thành đương thời kiếm đạo đệ nhất Bắc Huyền Thiên thì còn cần Đế phu gật đầu mới được!
Nghĩ như vậy, Viên Khiếu gật đầu cung kính: "Đế phu nói có lý, nhưng tại hạ cả đời theo đuổi kiếm đạo, chính là cực hạn bá đạo."
"Ừm." Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Sự theo đuổi của mỗi một người đều không giống nhau chuyện đó cũng không có gì phải đáng trách."
Viên Khiếu nghe vậy không khỏi lộ ra một tia kính sợ. Đế phu giống như là một thượng vị giả bao quát chúng sanh sau đó phát ra cảm ngộ.
Khí độ siêu phàm như thế này người bình thường không thể nào học được.
Mộ Ấu Khanh nhìn thấy y phục rách nát của Quan Du Vân, lập tức hiểu được hắn vừa mới chiến đấu với Viên Khiếu xong.
Không khỏi than nhẹ một tiếng: "Thánh Chủ, xem ra ngươi đã bại bởi vị tiền bối này."
Quan Du Vân cười khoát tay áo: "Không sao không sao, chỉ cần có Đế phu, kiếm đạo chân lý vẫn còn!"
Mộ Ấu Khanh gật gật đầu, biểu tỷ phu hiểu về kiếm đạo có thể nói là chân lý. Quan Du Vân nói như vậy mặc dù có chút khuếch đại nhưng nếu dùng để hình dung biểu tỷ phu thì cũng không thể nói là hoang đường được.
Nàng quay qua nhìn Viên Khiếu mỉm cười: "Tiền bối, vừa rồi Đế phu đã cho ngươi một cái bậc thang để đi xuống, không bằng thừa dịp tốt thu liễm đi."
Viên Khiếu lắc đầu: "Vị công chúa này, tại hạ khổ đợi hơn tám trăm năm, chính là vì để chứng minh mình vào hôm nay."
"Tại hạ vô ý mạo phạm và đắc tội Đế phu, nhưng nếu như không thể nghiệm chứng kiếm đạo của tại hạ thì từ đây về sau tại hạ sẽ sống không bằng chết!"
Mộ Ấu Khanh nghe vậy hơi há miệng nhỏ ra, người này đúng là minh ngoan bất linh!
"Nếu đã như vậy, ta thành toàn ngươi." Lâm Hiên cười nhạt một tiếng đi lên trước.
Sự chấp nhất với kiếm đạo của Viên Khiếu khiến cho người khác rất là kính nể. Nhưng đi lầm đường, sau này khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện hại mình hại người. Nếu như đã gặp được thì Lâm Hiên không ngại trợ giúp hắn tìm về con đường kiếm đạo chính xác. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Viên Khiếu là một cái ví dụ cực kỳ tốt, có thể để cho các cô con gái của mình hiểu được cái gì mới là kiếm đạo chính xác.
Lâm Hiên quyết định nhân cơ hội tốt này chôn một hạt giống kiếm đạo ở trong lòng của bọn nhỏ. Để trong tương lai khi các nàng tu luyện kiếm đạo thì sẽ không đi sai đường thẳng tiến không lùi.
"Mời Đế phu chỉ giáo!" Trên mặt Viên Khiếu có chút vui mừng.
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Ta không vận dụng tu vi, chỉ dùng tay xem như kiếm, liên tục ra ba kiếm."
"Chỉ cần trong quá trình này ngươi có thể ngăn cản được một lần hoặc là phản kích được một lần thì coi như ngươi thắng!"
Bọn người Mộ Ấu Khanh, Quan Du Vân nghe vậy thì đều âm thầm giật mình. Không cần tu vi, chỉ dùng ngón tay làm kiếm, đây là muốn dùng kiếm chiêu thuần túy để đánh bại Viên Khiếu! Phóng nhãn toàn bộ Bắc Huyền Thiên, sợ là không có một người nào dám cuồng vọng đối xử với Viên Khiếu như vậy!
Nghĩ lại, không hổ là Đế phu, khí phách và thủ đoạn như thế, đúng là cực kỳ không tầm thường!
Viên Khiếu thì mặt mũi tràn đầy nghiêm túc. Đế phu dám nói như vậy thì chắc chắn là đã tính trước rồi. Xem ra hôm nay mình gặp được cường giả kiếm đạo chân chính.
"Tốt! Mời Đế phu ra chiêu đi!" Viên Khiếu không dám thất lễ, toàn lực vận chuyển chân nguyên, định khí ngưng thần chú ý Lâm Hiên.
Giờ phút này hai người cách nhau không đến một trượng, Viên Khiếu gần như có thể quan sát được từng sợi tóc của Lâm Hiên.
"Kiếm thứ nhất."
Lâm Hiên vẻ mặt lạnh nhạt, ngón trỏ tay phải và ngón giữa khép lại, đâm thẳng về phía Viên Khiếu.
Hô!
Rõ ràng là rất tùy ý xuất thủ nhưng mà tất cả mọi người nhìn thấy chính là một loại quỷ quyệt và lơ lửng không cố định. Hơn nữa tốc độ còn nhanh đến mức khiến cho người ta sợ hãi than thở.
Viên Khiếu nhướng mày, vội vàng dùng kiếm đi đón đỡ. Nhưng ngay lúc đó hắn cũng cảm giác trước mặt không còn, một đạo gió táp xông về ngực của mình.
"Không được!"
Vừa mới dứt lời, Viên Khiếu cảm thấy trái tim có chút tê. Cúi đầu nhìn lại, ngón tay Lâm Hiên đã chỉ thẳng vào trái tim của hắn. Nếu đổi thành một thanh kiếm thì chắc chắn bây giờ Viên Khiếu đã ngỏm củ tỏi.
"Quá kinh khủng!"
"Kiếm chiêu của Đế phu nhìn như bình thản nhưng lại xuất kỳ chế thắng đúng là không thể tưởng tượng được!"
Bọn người Quan Du Vân đều nhịn không được sợ hãi thán phục liên tục.
Lâm Hiên mỉm cười, có được "Vô Cực Kiếm Pháp", hắn có rất nhiều cách để đối phó Viên Khiếu.
"Kiếm thứ hai."
Chờ Viên Khiếu tỉnh táo lại, sau đó Lâm Hiên lại ra một chiêu.
Hô!
Chương 93 Chương 93. Ngươi muốn trường sinh không?
Lần này Viên Khiếu vội vàng đâm kiếm ra, muốn dùng công thay thủ bức bách Lâm Hiên lui lại. Nào biết được ngay trong điện quang hỏa thạch, cổ họng của hắn tê rần. Cúi đầu nhìn lại, ngón tay Lâm Hiên đã chống cổ họng của hắn.
Viên Khiếu không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng kinh hô một tiếng: "Trời ạ!"
Hắn cảm thấy lúc này thế giới quan của mình sắp nát rồi.
"Lại đến!"
Viên Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, kích thích toàn bộ tiềm lực của bản thân mình ra. Chỉ cần ngăn cản được một lần hoặc là đánh trúng Đế phu một lần, hắn có thể thắng. Hắn không tin, mình hoàn toàn thúc thủ vô sách trước mặt Đế phu!
Hô!
Ngay trong chớp mắt, cái trán Viên Khiếu tê tê.
Ngón tay của Lâm Hiên chỉ thẳng vào cái trán của hắn.
Viên Khiếu chỉ cảm thấy trong đầu ong lên một cái! Một tiếng nổ tung, điên cuồng nuốt mấy ngụm nước bọt.
"Ba kiếm đã qua, ngươi còn cái gì muốn nói nữa hay không?" Lâm Hiên thu tay lại, ung dung nhìn Viên Khiếu một chút.
"Cái này. . ." Viên Khiếu nhất thời lửa giận công tâm, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Hắn không ngờ được kiếm còn có thể dùng như vậy. Không cần cuồng bạo cậy mạnh đi nghiền ép. Nhìn như mây trôi nước chảy, nhưng ngược lại lại thể hiện ra bá đạo chưởng khống sinh tử.
Loại kiếm đạo này, lúc trước hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Mà nhìn thấy Lâm Hiên chỉ xuất thủ ba lần thì đã lần lượt đâm trúng ba nhược điểm trí mạng của Viên Khiếu. Quan Du Vân và tất cả mọi người đang có mặt ở đây chỉ cảm thấy hôm nay đúng là đã mở rộng tầm mắt.
"Kiếm đạo tạo nghệ của Đế phu đã đạt đến đại cảnh giới siêu phàm thoát tục, phản phác quy chân."
"Kiếm đạo của hắn mới thật sự là đạo a!"
………………………………
Lấy lại bình tĩnh, Viên Khiếu lau đi vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt cung kính và kính sợ hành lễ.
"Hôm nay Đế phu dạy bảo, như lôi đình phích lịch, để tại hạ đột nhiên bừng tỉnh!"
"Hóa ra kiếm đạo cũng không phải là truy cầu bá khí lộ ra ngoài mà là tiêu sái phiêu dật như Đế phu, không thể suy nghĩ!"
Đám tông chủ Kiếm Tông theo hắn mà đến cũng im lặng gật đầu.
Đế phu vừa ra ba chiêu, hoàn mỹ thuyết minh loại kiếm đạo cổ phác quy chân này.
Lâm Hiên lắc đầu: "Ngươi thấy vẫn chỉ là một phần của kiếm đạo mà thôi."
"Kiếm chi đạo, có thể truy cầu bá khí lộ ra ngoài, cũng có thể truy cầu hậu tích bạc phát."
"Nhưng quan trọng nhất chính là đạo, mà không phải kiếm, cho dù kiếm khí có mênh mông như thế nào đi nữa cũng kém hơn một viên vĩnh hằng kiếm tâm."
"Sau khi thiên chuy bách luyện tâm của mình, như vậy vạn vật đều có thể làm kiếm, vạn khí đều làm kiếm khí!"
Sau khi hắn nói ra câu nói này thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều yên tĩnh lại.
Vạn vật đều có thể làm kiếm!
Vạn khí đều làm kiếm khí!
Chỉ hai câu nói ngắn ngủn này, có thể nói là tiên nhân phụ ta đỉnh, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều có cảm giác như mình bị đại đạo mờ mịt bao phủ.
"Hóa ra kiếm đạo còn có thể hiểu như vậy!"
"Đế phu một câu có thể nói là đánh thức người trong mộng!"
"Khó trách Quan Thánh Chủ nói Đế phu còn, kiếm đạo chân lý còn, lời này hoàn toàn không sai một chút nào!"
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, tiếng vỗ tay vang lên như sóng thủy triều.
Những lời mà Lâm Hiên nói ẩn chứa triết lý, theo như mọi người thì đó là một loại đại trí tuệ!
Lâm Hiên quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây không khỏi âm thầm lắc đầu cười một tiếng.
Hắn hoàn toàn không ngờ được là mình chỉ tùy tiện nói ra hai câu trong "Vô Cực Kiếm Pháp" thì đã khiến cho đám người đang có mặt ở đây tôn sùng kính bái như thế.
Xem ra đúng là hệ thống đối xử với mình không tệ, khiến cho cuộc sống làm cha của mình càng ngày càng thoải mái!
"Có thể nghe Đế phu nói ra chân lý như vậy, có thể nói là tại hạ tam sinh hữu hạnh!"
Rốt cuộc trên mặt Viên Khiếu cũng lộ ra vẻ vui mừng. Hắn dám khẳng định, chỉ cần chỉ cần lĩnh ngộ và hấp thu những gì mà Đế phu nói. Sau này chắc chắn có thể xông mở gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới kiếm đạo cao hơn.
"Hì hì, cha không những có thể làm lão sư cho chúng ta mà cũng có thể làm lão sư cho rất nhiều người!"
Nhìn thấy Lâm Hiên một câu bừng tỉnh đám người, Tuyền Châu vui vẻ ôm cánh tay Lâm Hiên, vẻ mặt tự hào và kiêu ngạo.
"Đúng đó, ở bên cạnh cha có thể tự hào như vậy!"
Trên mặt Tuyền Hi xuất hiện hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, cũng là hất cằm lên ôm cánh tay Lâm Hiên.
Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng cùng nhau vọt tới ôm lấy Lâm Hiên.
Bốn tiểu nha đầu ánh mắt vô cùng tự hào.
Giống như là đang muốn nói: "Nhìn xem, đây chính là cha của chúng ta!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều bị hành động của bốn tiểu nha đầu chọc cho cười lên.
Không nhịn được mà tưởng tượng nếu như khi mình còn bé cũng có một người cha lợi hại như thế thì chắc chắn sẽ tự hào và kiêu ngạo như vậy!
Sau đó Viên Khiếu ôm quyền nói với Quan Du Vân: "Sư đệ, mấy 5 nay sư huynh ta vẫn luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không có Đế phu chỉ điểm thì sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma!"
"Nhớ ngày đó tại vì cơn giận nhất thời mà rời khỏi Thánh Địa, khiến cho ngươi và sư tôn tổn thương rất nhiều, nếu như ngươi không chê thì ta nguyện cả đời còn lại sẽ ở trong Thánh Địa làm một tên tạp dịch quét rác."
"Cái coi như là sự trừng phạt dành cho ta, cũng là vì sám hối cho sai lầm lúc trước!"
Quan Du Vân nghe vậy sắc mặt vui mừng, lắc đầu nói: "Sư huynh chớ có khách khí, thật ra thì cho dù là ta hay là sư tôn vẫn chưa từng trách ngươi."
"Nếu như sư huynh muốn ở lại thì cứ ở lại đi!"
"Đa tạ!"
Viên Khiếu nhất thời cảm động không thôi, đầu tiên là hành lễ với Lâm Hiên, sau đó lại hành lễ với Quan Du Vân.
Mắt thấy hành trình đến Thánh Địa kết thúc mỹ mãn, sau đó Lâm Hiên cũng không muốn ở lại nữa mà cùng với Mộ Ấu Khanh dẫn theo bốn cô con gái rời khỏi đây.
"Cung tiễn Đế phu!"
Chương 94 Chương 94. Ngươi muốn trường sinh không? (2)
Một câu cung tiễn, đám người ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người Lâm Hiên đã đi xa.
Dưới ánh mặt trời.
Một bộ áo trắng hơn tuyết đó dẫn theo khí chất tiêu sái xuất trần và phiêu dật khiến cho người ta nhịn không được màvạn phần cúng bái.
...
Bên ngoài Thủy Tinh Cung.
Đông Hoàng Tử U mặc một bộ trường bào màu tử kim, như một đóa hoa hồng tím yêu diễm. Trời chiều màu vàng kim nhàn nhạt chiếu vào trên người nàng, để cho nàng giống như là người trong mộng ảo.
"Bệ hạ!"
Còn chưa vào cửa, Đông Hoàng Đức Nghiệp đã vẽ mặt cung kính đi lên hành lễ đón.
Đông Hoàng Tử U liếc nhìn thiệp mời trong tay hắn một chút sau đó thản nhiên nói: "Ngày mai chính là sinh nhật Vương phi?"
Vương phi của Đông Hoàng Đức Nghiệp, hai năm trước từng giúp Đông Hoàng Tử U chăm con, bởi vậy Đông Hoàng Tử U vẫn nhớ sinh nhật của nàng.
Đông Hoàng Đức Nghiệp vẻ mặt thụ sủng nhược kinh gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay ta đến đây là để đưa thiệp mời."
Trong lòng của hắn cảm động hết sức. Ngày mai chính là sinh nhật ba mươi tuổi của Vương phi của hắn, không ngờ được là Đông Hoàng Tử U vẫn nhớ.
Nói đến, Đông Hoàng Tử U bình thường mặc dù cường thế lạnh như băng. Nhưng khi đối xử với tộc nhân thì vẫn rất có tình người. Nếu không thì nàng một ngày bận trăm công ngàn việc làm sao có thời gian để nhớ sinh nhật của một Vương phi?
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm: "Ta đã sai người chuẩn bị một phần hậu lễ, đến lúc đó sẽ đưa đến chỗ ở của ngươi."
"Đa tạ bệ hạ!" Đông Hoàng Đức Nghiệp vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ.
Đông Hoàng Tử U ngụ ý này là nàng sẽ không tham gia thọ yến cho nên mới phái người tặng quà.
Nhưng mà có thể nhận được món quà do Đông Hoàng Tử U tự mình chuẩn bị, đối với Đông Hoàng Đức Nghiệp thì đây đã là hạnh phúc lớn lao và vinh quang lớn lao.
Đông Hoàng Tử U gật gật đầu, sau đó lần lượt đi vào Thủy Tinh Cung với Đông Hoàng Đức Nghiệp.
Sau khi vào cửa, Đông Hoàng Tử U không khỏi giật mình.
Cũng không biết tại sao, gần đây cứ rảnh rỗi là nàng muốn đến Thủy Tinh Cung đi dạo.
Hai người tới vườn hoa trước tẩm cung, sau đó nhìn thấy bốn tiểu bảo bối đang chơi đùa ở nơi đó.
Mà lúc này Lâm Hiên đang cực kỳ nghiêm túc làm diều.
"Không hổ là Đế phu, ngay cả diều cũng biết làm, đúng là đa tài đa nghệ!" Đông Hoàng Đức Nghiệp nhịn không được thấp giọng tán thưởng.
Đông Hoàng Tử U thần sắc bình tĩnh, trong lòng lại nhịn không được thở dài một tiếng: "Người như hắn có thể nói là quá ham chơi!"
Đông Hoàng Đức Nghiệp không có chú ý tới biểu cảm trên mặt Đông Hoàng Tử U, đi lên cười nói: "Đế phu!"
Lâm Hiên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt thanh lãnh của Đông Hoàng Tử U, quay đầu nhìn về phía Đông Hoàng Đức Nghiệp: "Ngươi đến có việc gì không?"
"Có, ngày mai chính là sinh nhật của ái phi của ta, bệ hạ bận rộn việc chính sự cho nên ta muốn đến đây để mời ngươi và bọn nhỏ đến để dự tiệc." Đông Hoàng Đức Nghiệp vội vàng đưa thiệp mời cho hắn.
"Được, chắc chắn sẽ đến!" Lâm Hiên nhận lấy thiệp mời sau đó cúi đầu tiếp tục làm diều.
Đông Hoàng Đức Nghiệp trong lòng nghĩ chắc chắn là hai vợ chồng bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau cho nên vội vàng cáo lui đi về.
Đông Hoàng Tử U nhìn chằm chằm Lâm Hiên hồi lâu, thấy Lâm Hiên hoàn toàn không có ngẩng đầu lên, không khỏi hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mỗi lần nhìn thấy cái tên này không muốn phát triển thì trong lòng đều sẽ cảm thấy khó chịu!
Âm thầm cắn cắn răng ngà, Đông Hoàng Tử U nói ra: "Lâm Hiên, ngươi muốn trường sinh hay không?"
Nàng đã là Đế Cảnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thọ nguyên của nàng còn ít nhất là mấy ngàn năm nữa. Bốn cô con gái thiên phú đều cực kì yêu nghiệt, nàng cũng có lòng tin sau này có thể bồi dưỡng các nàng đến Đế Cảnh.
Như vậy bây giờ vấn đề duy nhất chính là Lâm Hiên.
Cũng không thể một nhà sáu nhân khẩu, chỉ có một mình hắn là người duy nhất là phàm nhân chỉ có thọ nguyên trăm năm.
Mặc dù Lâm Hiên ngày có rất nhiều chỗ khiến cho nàng cảm thấy không hài lòng nhưng dù sao thì hắn cũng là cha đẻ của bọn nhỏ, nàng cũng hy vọng hắn có thể trường sinh.
Lâm Hiên không cần suy nghĩ lập tức gật đầu: "Đương nhiên muốn!"
Trường sinh ai không muốn?
Cũng may Lâm Hiên đã có được tu vi Đế Cảnh, sống mấy ngàn năm cũng là chuyện dễ như chơi.
"Cái tên này cũng có chí cầu tiến!"
Đông Hoàng Tử U giống như là phát hiện được đại lục mới, nở một nụ cười hiếm thấy, đẹp đẽ đến khiến cho lòng người rung động.
Ngón tay ngọc nhỏ dài vung lên, lấy một quyển kinh thư và một viên đan dược toàn thân kim quang lóng lánh từ trong hư không ra.
"Đây là công pháp Thiên giai thượng phẩm Trường Sinh Kinh, còn có đan dược Thiên giai thượng phẩm Trường Sinh Đan."
"Ngươi tu luyện đồng thời ăn vào Trường Sinh Đan thì có thể gia tăng thọ nguyên."
"Không ngoài năm năm tuyệt đối có thể gia tăng ba trăm, năm trăm năm thọ nguyên."
Lâm Hiên đang tập trung làm việc cho nên cũng không có nghe rõ được Đông Hoàng Tử U nói cái gì.
Cho đến khi con diều đã được làm xong thì hắn mới ngẩng đầu lên cười hỏi: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Đông Hoàng Tử U: "..."
Cái tên này cố ý làm như vậy đúng không? Vừa nghe đến tu luyện thì lại không chịu cầm lấy đồ của mình? Đông Hoàng Tử U cắn cắn răng ngà, lắc đầu nói: "Không có chuyện quan trọng gì chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi."
Nàng đã nhìn ra, Lâm Hiên kiên quyết không chịu tự mình động thủ. Dù là tu luyện Trường Sinh Kinh hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào thì hắn vẫn không muốn chấp nhận.
Nếu đã như vậy thì bây giờ mình cũng không cần phải nói nhiều. Tóm lại chỉ cần hắn muốn trường sinh là được, mình có nhiều thời gian để nghĩ cách giúp hắn tăng thọ nguyên.
Nếu như không được, cùng lắm thì đến lúc đó... cưỡng một lần nữa!
Nghĩ đến đây, tâm tình Đông Hoàng Tử U trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Mình đường đường Đế Cảnh, lẽ nào còn không thể giải quyết được một phàm nhân như Lâm Hiên hay sao?
Chương 95 Chương 95. Cùng lắm thì đến lúc đó... lại cưỡng một lần!
Lâm Hiên thấy được nàng cất Trường Sinh Kinh và Trường Sinh Đan thì lập tức hiểu được ý đồ của Đông Hoàng Tử U.
Không khỏi âm thầm lắc đầu: "Nữ nhân này đúng là chưa có từ bỏ ý định mà!"
Tu luyện, cái đồ chơi này Lâm Hiên kiên quyết sẽ không đụng tới. Chăm sóc con gái lấy được phần thưởng của hệ thống cuộc sống như vậy không tốt hơn sao? Dựa vào tu luyện có thể tăng thêm bao nhiêu thọ nguyên?
"Cha, diều làm xong chưa?"
Lúc này các tiểu nha đầu đều hứng thú bừng bừng chạy tới.
Vừa rồi cha nói sẽ làm cho các nàng một con diều xinh đẹp!
"Xong rồi!" Lâm Hiên cưng chiều cười một tiếng, dùng dây buộc chặt con diều trong tay. Khâu cuối cùng cũng hoàn thành.
Một con diều hình hồ điệp cực kỳ đẹp đẽ đỏ rực xuất hiện ở trong mắt của các tiểu nha đầu.
"Oa, thật là đẹp!"
Các tiểu nha đầu vui vẻ vỗ tay, con diều mà cha làm ra còn đẹp đẽ hơn những công tượng ở trong hoàng cung làm nhiều. Ngay cả Đông Hoàng Tử U sau khi nhìn thoáng qua cũng âm thầm tán thưởng một câu.
"Các ngươi thích là được!" Lâm Hiên rất có cảm giác thành công nở nụ cười.
Học cách làm diều từ trong giáo trình vú em hoàn mỹ, nó sinh động và đẹp đẽ hơn tạo hình diều ở thế giới này nhiều. Chỉ cần có vật liệu tốt, đương nhiên Lâm Hiên có thể làm ra một con diều đẹp đẽ cho tụi nhỏ.
"Cha cha, mẫu thân, chúng ta cùng nhau chơi thả diều đi!"
"Đúng thế, ta nhìn thấy người khác cùng nhau chơi thả diều với phụ thân và mẫu thân, chơi rất vui!"
Tuyền Châu và Tuyền Hàm chia nhau nắm tay của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.
Đông Hoàng Tử U không đành lòng từ chối bọn nhỏ, đành phải gật đầu: "Được!"
Lâm Hiên giao con diều đặc chế cho Đông Hoàng Tử U: "Ngươi cầm cuộn dây đi, ta kéo."
"Ừm." Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu.
Sau đó hai người phân công làm việc.
Đông Hoàng Tử U chậm rãi đong đưa cuộn dây, Lâm Hiên đứng trước người nàng thông qua sợi dây khống chế con diều bay lên.
"Cha cha, mẫu thân, các ngươi nhanh hơn chút nữa!"
"Đúng đó, để cho con diều bay cao hơn một chút đi!"
Các tiểu nha đầu ở bên cạnh nắm tay nhỏ động viên cho hai người.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đều bất đắc dĩ cười một tiếng, đành phải làm theo. Đông Hoàng Tử U tăng nhanh tốc độ, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng hợp tác làm việc này với người khác cho nên sắc mặt rất là lạnh nhạt.
"Ai nha ~ "
Không để ý, nàng dẫm vào một viên đá cuội trong bụi cỏ dưới chân lảo đảo một cái.
May mắn là nàng phản ứng cực nhanh lập tức vận chuyển chân nguyên không để cho mình ngã sấp xuống. Không đợi nàng đứng dậy, một cánh tay rắn chắt đã ôm lấy vòng eo thon của nàng.
Lâm Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua Đông Hoàng Tử U trong ngực, bình thản nói ra: "Cẩn thận một chút."
"Ừm!" Gương mặt của Đông Hoàng Tử U có chút nóng lên.
Cố nén cảm giác khác thường, tranh thủ uốn éo vòng eo, rời khỏi tay Lâm Hiên. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn không nhịn được mà nhìn cánh tay Lâm Hiên.
Không ngờ được cánh tay của hắn rắn chắc như thế. Nàng âm thầm nghĩ.
Trong tay Lâm Hiên vẫn còn lưu lại hơi ấm, ánh mắt cũng khẽ quét qua vòng eo của Đông Hoàng Tử U.
Eo của nữ nhân này đúng là thon, thân thể cũng rất là mềm mại. Lâm Hiên không khỏi nghĩ.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên đỡ Đông Hoàng Tử U, các tiểu nha đầu đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tình cảm của cha và mẫu thân thật là tốt.
Người một nhà yêu mến lẫn nhau, có thể nói là quá hạnh phúc!
Sau đó, bởi vì bọn nhỏ đều đang nhìn, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đành phải tiếp tục thả diều cho các nàng xem.
Đông Hoàng Tử U cố ý quan sát bất kỳ một ngọn cây cọng cỏ nào ở xung quanh, không để cho xảy ra tình trạng quẫn bách vừa rồi nữa. Cho đến khi hai người thả con diều lên mức cao nhất, các tiểu nha đầu mới tranh nhau tới kéo.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đưa dây cho các nàng, sau đó đứng ở bên cạnh quan sát các làng chơi.
Cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, Đông Hoàng Tử U không nỡ chia tay với bọn nhỏ trở về Huyền Băng Cung xử lý chính sự.
...
Cửu Thiên Tiên Vực.
Một nơi hoang dã ở bên ngoài Cửu Thiên, trong một sơn động ẩn nấp nào đó.
Một nam tử bưu hãn người mặc bạch ngân áo giáp đang ngồi ở trên ghế dài bằng da thú nằm ở chỗ cao nhất trong sơn động. Hắn có mái tóc màu đỏ, ở giữa trán mọc ra một cái sừng màu bạc trắng. Toàn thân vai u thịt bắp tràn ngập vô biên cuồng bạo chi khí.
Hắn chính là đương kim thủ lĩnh Ngân Dương Tộc, một trong số thập đại Yêu tộc thống lĩnh bên trong Cửu Thiên Tiên Vực Tang Mạc.
"Ba huynh đệ Hắc Ưng Chiến Thần chết, sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì?"
Tang Mạc tự lẩm bẩm. Từ khi phái ra ba huynh đệ Câu thị đến bây giờ đã ròng rã chín ngày trôi qua. Nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa tra được một chút dấu vết nào có liên quan tới cái chết của bọn họ. Chuyện này khiến cho trong lòng Tang Mạc có chút bất an. Hắn tiềm ẩn ở trong Cửu Thiên Tiên Vực đã mấy ngàn năm, chưa hề gặp được chuyện gì khó giải quyết như vậy. Trực giác nói cho hắn biết, người giết chết Hắc Ưng Chiến Thần chắc chắn là có đại năng lực kinh thiên!
Lúc này một bóng dáng cao cao gầy đeo từ bên ngoài sơn động đi tới.
Tang Mạc tập trung nhìn lại, là trợ thủ của mình, Bát giai đại yêu đến từ Hồ tộc Lương Khâu.
"Đã tra được gì đó từ chỗ Hắc Ưng Chiến Thần sao?" Tang Mạc vội hỏi.
Lương Khâu lắc đầu: "Vẫn không có một chút dấu vết nào để lại!"
Tang Mạc gật gật đầu, chuyện này cũng nằm trong dự tính của hắn, hắn lại hỏi: "Vậy chuyện tế tổ ngày mai đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Lương Khâu gật gật đầu: "Đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Ừm." Tang Mạc hài lòng gật đầu.
"Lần này tế tổ không thể coi thường, ta chuẩn bị khẩn cầu lực lượng của tiên tổ giáng lâm."
"Nếu như có thể được tiên tổ gia trì thì chắc chắn thực lực của ta có thể tiến thêm một bước."
"Cho nên lần tế tổ này tuyệt đối không thể xảy ra một chút sai lầm nào!"
Bình luận facebook