-
Chương 151-155
Chương 151 Chương 151. Trúng đích đại quý nhân!
"Chẳng những sẽ nhanh chóng thôn phệ cốt tủy, càng có thể sinh sôi ra ức vạn cổ trùng, không ngoài bảy ngày thì có thể thôn phệ sạch sẽ vật chủ từ trong ra ngoài."
Tê
Lâm Hiên nói như vậy khiến cho vợ chồng Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh hít vào một hơi khí lạnh.
Ôn Viễn Tùng cũng kinh ngạc lên tiếng nói: "Lại là cổ độc tà ác bực này!"
Sau lưng của hắn có chút mồ hôi lạnh. Lúc trước hắn chỉ biết là đây là một loại cổ độc nhưng lại không biết đúng là Bích Tàm Phệ Tủy Cổ. Có thể nghĩ, nếu để cho hắn xuất thủ cứu Thẩm Di, sợ là không thể nào cứu sống được đứa nhỏ này.
Nghĩ lại, hắn và vợ chồng Thẩm Văn Sơn Tô Quỳnh đều cảm thấy Đế phu có thể một ngụm nói toạc ra cổ độc mà hài tử trúng. Điều này đại biểu... Đế phu tuyệt đối có nắm chắc chữa khỏi cho đứa nhỏ này.
Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh vội quỳ xuống đất dập đầu: "Mời Đế phu nhanh chóng xuất thủ cứu hài tử đi!"
Bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu cũng vô cùng chờ mong chắp đôi tay nhỏ lại, dáng vẻ như đang cầu nguyện.
"Muội muội còn nhỏ như vậy mà bị côn trùng cắn chắc chắn là sẽ rất đau, ta hy vọng nàng có thể lập tức khỏi hẳn!"
"Đúng đó, nàng nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không ta sẽ rất khó chịu!"
Nhìn thấy các tiểu nha đầu đều có lòng thương người như thế, Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh đều lộ ra vẻ cảm động.
Lâm Hiên cũng không chần chờ, quay người nói với Ôn Viễn Tùng: "Ngoại trừ Tử Vân Long Hoàng Tham, ngươi lại đi chuẩn bị một cây kim châm ba tấc, còn có Kim Ô Thảo, Tẩy Cốt Thảo..."
Hắn nói một hơi hơn mười loại trân quý dược thảo. Ôn Viễn Tùng nghiêm túc nghe, không dám có chút thư giãn. Hắn biết, Lâm Hiên chuẩn bị luyện chế ra một viên đan dược tuyệt thế. Mà hôm nay hắn được đứng ở bên cạnh quan sát chắc chắn có thể học được kinh nghiệm quý báo để đối phó với Bích Tàm Phệ Tủy Cổ.
Bởi vì thực lực Huyền Vân Các cũng không tầm thường, có rất nhiều kỳ trân dị thảo. Không bao lâu sau, Ôn Viễn Tùng dựa theo yêu cầu của Lâm Hiên, tập hợp đủ dược thảo, đồng thời chuẩn bị một cây kim châm.
Lâm Hiên để tất cả dược liệu vào trong lò luyện đan sau đó vận dụng tu vi Đế Cảnh cường hóa hỏa diễm.
Hô
Theo một mùi thơm ngào ngạt bay ra, một viên đan dược toàn thân thất thải huyền quang lấp lánh xuất hiện trong tay hắn.
"Đế phu, viên đan dược này là?" Ôn Viễn Tùng vẻ mặt ngạc nhiên.
Lâm Hiên lạnh nhạt nói ra: "Đan này là Thánh giai hạ phẩm Thất Bảo Hồi Mệnh Đan, có thể tẩy phạt cốt tủy, cố bổn cố hồn."
Ôn Viễn Tùng gật gật đầu, Đế phu tiện tay có thể luyện chế ra Thánh giai đan dược, đúng là thực lực kinh người.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên luyện ra đan dược phi phàm như thế, Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh nhịn không được mừng rỡ trong lòng. Thẩm Văn Sơn nhịn không được cảm khái một câu: "Di Nhi, ngươi gặp được đại quý nhân!"
Sau đó Lâm Hiên đem Thất Bảo Hồi Mệnh Đan để vào trong miệng Thẩm Di. Đồng thời, dùng kim châm chậm rãi cắm vào huyệt Bách Hội ở trên đỉnh đầu của Thẩm Di.
...
Bên ngoài Thiên Vân Sơn.
Hơn nghìn người cưỡi các loại yêu thú, chia bốn đội ngũ nhanh chóng tới gần Huyền Vân Các, khí thế bức người.
Đệ tử phụ trách thủ hộ tông môn thấy thế thì nhao nhao lộ ra thần sắc khẩn trương, lập tức làm ra trạng thái phòng bị.
"Xin hỏi chư vị đến Huyền Vân Các chúng ta là muốn làm gì?"
Đại trưởng lão Huyền Vân Các Trịnh Hoành ra mặt, ngăn trước mặt đệ tử Huyền Vân Các.
Hắn nhận ra. Người đến theo thứ tự là tông chủ Tam Thanh Tông Chương Bác Xán, tông chủ Thiên Dương Tông Triệu Thành Thiên, môn chủ Cửu Đỉnh Môn Hoắc Nhạc, còn có cung chủ Cự Linh Cung Giang Hồng Lãng.
Mà vừa rồi tông chủ Thẩm Văn Sơn dẫn theo Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn đi vào Thiên Vân sơn, hắn biết hôm nay có đại nhân vật tới đây. Hơn nữa tông chủ dẫn người trở về, chắc chắn là có chuyện quan trọng cần phải giải quyết. Cho nên, hắn biết bây giờ không thể để cho tông chủ bị quấy rầy, cho nên mới chủ động ra mặt thương lượng với mấy người Chương Bác Xán.
Chương Bác Xán nhìn xuống Trịnh Hoành nói: "Chúng ta đến đây, đương nhiên là vì lấy Tử Vân Long Hoàng Tham Vương!"
Hôm nay bọn họ cũng tiến vào cái bí cảnh đó. Lúc đầu, nếu như Thẩm Văn Sơn lấy được chỉ là Thiên giai Tử Vân Long Hoàng Tham, như vậy thì bọn họ cũng không thèm để ý tới.
Nhưng bây giờ Thẩm Văn Sơn lấy được Thánh giai Tham Vương, chuyện này khiến cho lòng tham của bọn họ trỗi dậy. Ỷ vào thực lực của mình mạnh hơn Huyền Vân Các. Bốn đại tông môn này lập tức liên thủ lại với nhau quyết định cường chế cướp đoạt sau đó chia đều. Dù sao, đây là lợi ích không cần phí bao nhiêu sức lực thì có thể cướp được, không lý nào bọn họ lại bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được.
Trịnh Hoành chắp tay: "Xin hỏi, Tham Vương là của các người hay sao?"
Triệu Thành Thiên quát lớn: "Phải hay không phải, Tham Vương đều phải cho chúng ta!"
Hoắc Nhạc cười lạnh một tiếng: "Làm gì, ngươi chỉ là một tên lính tôm tướng cua mà còn muốn giảng đạo lý với chúng ta hay sao?"
Giang Hồng Lãng cười không nói, trong tay đã vận ra một đoàn chân khí kinh khủng, nhìn dáng vẻ như sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
Trịnh Hoành nhìn thấy hết dáng vẻ phách lối của bọn họ, không kiêu ngạo không tự ti mà nói: "Tại hạ thực lực bình thường, không thể nào so sánh với bốn vị tông chủ, nào dám lý luận với các ngươi?"
"Nhưng mà tại hạ nhắc nhở chư vị một câu, hôm nay Huyền Vân Các chúng ta có đại nhân vật đang có mặt ở đây, chư vị vẫn nên cẩn thận xuất thủ cho thỏa đáng!"
Đại nhân vật?
Đám người Chương Bác Xán đưa mắt nhìn nhau.
Trịnh Hoành tiếp tục nói: "Vị đại nhân vật này đến từ hoàng thất Bắc Huyền Thiên, nhưng cụ thể là vị nào tại hạ cũng không có tư cách tiến đến chứng thực."
"Hoàng thất Bắc Huyền Thiên?"
Hắn nói như vậy, khiến cho bọn người Chương Bác Xán đều giật mình. Nếu đúng là người của hoàng thất Bắc Huyền Thiên tới, như vậy thì bốn đại tông môn bọn họ ở trước mặt đối phương đúng là không tính là cái gì cả.
Chương 152 Chương 152. Trúng đích đại quý nhân! (2)
Chỉ là...
Huyền Vân Các tuy rất có thực lực ở Đông Hoang nhưng cũng không phải là tông môn đỉnh cấp danh chấn một phương gì đó. Bọn họ làm gì có tư cách tiếp xúc đến tồn tại cao cao tại thượng như là hoàng thất Bắc Huyền Thiên?
Bởi vì Thẩm Văn Sơn mày vừa mới dẫn theo Lâm Hiên trở về, cho nên lúc này Giang Nguyên Phàm còn chưa tới. Mấy người Chương Bác Xán, Giang Hồng Lãng nhất thời cũng không thể xác nhận được những lời mà Trịnh Hoành nói là thật hay là giả.
Trầm tư một lát, Chương Bác Xán quyết định tìm tòi thật giả. Thế là cưỡi yêu thú tiến lên, chắp tay nhìn vào bên trong viện tử trong Huyền Vân Các. Vận dụng một hơi chân khí, sau đó tiếng nói to như hồng chung đại lữ nói: "Tam Thanh Tông Chương Bác Xán, muốn mời đại năng Bắc Huyền Thiên ra gặp mặt!"
Hắn nói như vậy, Triệu Thành Thiên, Hoắc Nhạc và Giang Hồng Lãng đều gật đầu đồng ý. Một chiêu này dùng diệu a! Nếu như đúng là có đại nhân vật Bắc Huyền Thiên đang có mặt ở đây, chắc chắn sẽ lộ ra một điểm phong thanh. Nếu như không có, vậy thì có thể chứng thực được là Trịnh Hoành đang nói láo.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ được là ngay sau khi Chương Bác Xán vừa nói dứt câu, bỗng nhiên một cỗ thần niệm kinh khủng bao phủ phạm vi mười dặm. Dưới uy áp của cỗ thần niệm đó, bọn họ chỉ cảm thấy tim đập loạn, trong lòng bắt đầu sợ hãi.
Bành!
Một đạo cự lực từ trên trời giáng xuống, đánh Chương Bác Xán bay khỏi người yêu thú ngàn trượng.
Sau đó thì nghe được một giọng nói rất có từ tính đến từ một nam tử trẻ tuổi vang lên: "Yên tĩnh một chút!"
Trong phòng ngủ, Lâm Hiên khẽ nhíu mày, sau khi nói xong câu này thì quay đầu nhìn kim châm trong tay. Lúc này, theo một dòng máu màu xanh lục theo đầu của kim châm chảy ra ngoài. Lúc đầu, Thẩm Di đã thoi thóp bỗng nhiên oa một tiếng, khóc lên.
…………………………………………..
Nghe được tiếng khóc của Thẩm Di, hai vợ chồng Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh lập tức lộ ra thần sắc mừng như điên.
"Hài tử có thể khóc, đại biểu nàng sắp khỏe lại!"
"Trời ạ, quá là thần kì rồi! Đế phu đúng là đại ân nhân của nhà chúng ta!"
Hai vợ chồng vội vàng quỳ xuống đất mãnh liệt dập đầu với Lâm Hiên.
Lâm Hiên diệu thủ hồi xuân, kéo Thẩm Di từ Quỷ Môn Quan trở về. Tái tạo chi ân như thế này có thể nói là còn lớn hơn cả trời.
Mà các tiểu nha đầu cũng vui vẻ đập tay.
"Oa cha thật là lợi hại!"
"Tiểu muội muội khóc thật là lớn, chắc chắn là nàng muốn nói cho chúng ta biết là bệnh của nàng đã khỏi rồi!"
"Ừm ừm!"
"Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy!"
Bốn tiểu nha đầu lập tức đi đến trước cái nôi, mặt mũi tràn đầy yêu thích quan sát Thẩm Di trong tã lót.
Ôn Viễn Tùng thì đang đứng bên cạnh mặt mũi tràn đầy tán thưởng: "Hóa ra đan dược Đế phu ngài cho hài tử uống, bên ngoài ghim kim, dùng cái này để trùng tạo cốt tủy, đồng thời giết chết cổ trùng, bức đi độc tố."
"Ngài năng lực nghịch thiên, đúng là khiến cho tại hạ bội phục sát đất a!"
Hắn nói như vậy cũng không có khuếch đại một chút nào. Trị liệu cho Thẩm Di tổng cộng có ba cái vấn đề khó khăn nhất.
Thứ nhất chính là chẩn bệnh chính xác.
Thứ hai chính là luyện chế đan dược.
Mà thứ ba thì là triệt để thanh trừ cổ độc.
Có thể nói, ba cửa ải khó này mỗi một cửa ải đều cần năng lực kinh thiên mới được. Không có thực lực cấp tông sư thì tuyệt đối không thể nào có thể làm được một cách hoàn mỹ như thế.
Lâm Hiên mỉm cười.
Có được y kỹ cấp Tông sư, còn có Thái Diễn Đan Quyển, tất cả những chuyện này chỉ là trò trẻ con mà thôi!
Mắt thấy Thẩm Di bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn rất là yếu ớt, Tô Quỳnh vội vàng ôm nàng đi qua phòng ngủ sát vách cho bú.
"Cha, chúng ta có thể đợi sau khi tiểu mụi mụi ăn xong thì chơi với nàng một hồi được không?"
Sau đó mấy người Tuyền Châu hỏi.
Lâm Hiên cưng chiều gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Các tiểu nha đầu đều lộ ra vẻ vui vẻ: "Cha thật tốt!"
Lúc này Ôn Viễn Tùng hỏi: "Văn Sơn, giày vò lâu như vậy, ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao hài tử lại trúng phải cổ độc?"
Hắn tu luyện mấy ngàn năm, cũng chưa từng nghe nói tới loại cổ độc tên là Bích Tàm Phệ Tủy Cổ này. Bởi vậy có thể thấy được cổ độc này thưa thớt hiếm thấy như thế nào.
Mà ở trên Đông Hoang đại địa cũng không có bộ tộc nào nuôi cổ độc. Chuyện này khiến cho Ôn Viễn Tùng cảm thấy rất là khó hiểu.
Thẩm Văn Sơn suy nghĩ một hồi sau đó nói ra: "Hẳn là hai ngày trước, ta ở gần Hồng Thạch Thành, đụng phải mấy người của Thanh Miêu tộc đến từ hải ngoại, bị bọn họ len lén thả cổ trùng ở trên người, lây cho hài tử."
"Thanh Miêu tộc?"
Ôn Viễn Tùng nghe vậy ánh mắt run lên: "Trong cổ sử có ghi chép, bộ tộc này quần cư bên ngoài Đông Hải, cực kỳ thần bí, đặc biệt tinh thông nuôi cổ."
"Sao ngươi lại đụng phải bọn họ?"
Thẩm Văn Sơn nói ra: "Trong khoảng thời gian gần đây, Hồng Thạch Thành luôn xuất hiện chuyện thiếu nữ biến mất mà không có một chút nguyên nhân nào, cho nên thành chủ của bọn họ mới mời ta trợ giúp bọn họ tìm kiếm."
"Ta cũng là trong lúc vô tình mới phát hiện bóng dáng của người của Thanh Miêu tộc, đáng tiếc là ta không hỏi ra được bất cứ vấn đề gì cho nên mới thả bọn họ đi."
Ôn Viễn Tùng sau khi nghe xong vỗ tay một cái: "Nếu như ta đoán không sai thì những thiếu nữ đó chính là bị Thanh Miêu tộc bắt đi!"
"Rất có thể là bọn họ muốn bắt thiếu nữ để nuôi cổ trùng, mà loại cổ trùng đó chính là đại cổ trùng thời thượng cổ!"
Hắn nhớ kỹ, ở trong cổ sử có ghi lại rất rõ là Thanh Miêu tộc có một loại thượng cổ đại trùng, tên là Cửu Âm Kim Xà Cổ. Cổ trùng này cần thân thể của thiếu nữ còn sống để làm vật chứa, bồi dưỡng chín chín tám mươi mốt ngày thì có thể xuất thế.
Mà Cửu Âm Kim Xà Cổ Trùng lợi hại nhất, nếu như dựa theo đẳng cách của yêu thú mà phân chia thì có thể đạt tới thực lực Cửu giai Yêu Tướng.
Chương 153 Chương 153. Hải ngoại Thanh Miêu tộc!
Vì nghiệm chứng phán đoán của mình, Ôn Viễn Tùng vội vàng nhìn về phía Lâm Hiên: "Đế phu, ngài cảm thấy suy đoán của ta đúng không?"
Lâm Hiên có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, đương nhiên là hiểu rõ như lòng bàn tay về lịch sử và hiện thực của Thanh Miêu tộc.
Khẽ vuốt cằm nói: "Gần như không có sai lầm một chút nào."
Ôn Viễn Tùng trong lòng có chút vui mừng, cuối cùng cũng có thể biểu hiện được một chút ở trước mặt của Đế phu.
Sau đó hắn lại tiếp tục nói: "Thanh Miêu tộc vượt biển tới đây bắt người trở về nuôi cũ, xem ra là có đại động tác a!"
Sau lưng Thanh Miêu tộc có gia tộc thế lực ẩn thế cực kỳ mạnh mẽ. Bọn họ đại động can qua xuất động như vậy, có thể nói là khiến cho người ta cảm thấy rất là bất an.
Thẩm Văn Sơn nói ra: "Ta đặc biệt thuê sĩ quan tình báo tinh nhuệ đi theo dõi bọn họ, ta tin tưởng là không lâu sau thì có thể tra được mục đích thật sự của bọn họ."
"Nếu như bọn họ bắt người trở về thật thì chắc chắn là có thể kịp thời chặn bọn họ lại!"
Ôn Viễn Tùng gật gật đầu: "Ừm!"
Thanh Miêu tộc xâm lấn Đông Hoang, việc này không thể coi thường. Nếu như có thể thừa dịp Đế phu vẫn còn đang ở đây mà giải quyết luôn vấn đề này thì có thể nói là một chuyện may mắn lớn đối với khắp cả Đông Hoang, thậm chí Thương Long đại lục!
Bởi vì mấy người Tuyền Châu muốn chờ Thẩm Di chơi, sau đó Thẩm Văn Sơn mời Lâm Hiên đến phòng khách tiền viện uống trà.
Mà lúc này.
Bên ngoài Thiên Vân Sơn.
"Ông trời ơi, tông chủ Tam Thanh Tông lại bị lập tức đánh bay!"
"Với tu vi Thần Phách Cảnh đỉnh phong của Chương tông chủ Mà cũng không thể nào ngăn cản được một đòn của đối phương, người ra tay đúng là quá kinh khủng!"
"Nhìn tình hình này, đúng là bên trong Huyền Vân Các có đại năng Bắc Huyền Thiên thật!"
Chương Bác Xán bởi vì hô lớn một tiếng mà bị Lâm Hiên một bàn tay quất bay. Một tát này chẳng những là quất vào người Chương Bác Xán Mà có thể nói còn hung hăng quất vào trong lòng của bốn đại tông môn.
Giờ khắc này, hơn ngàn cao thủ đỉnh cấp của bốn đại tông môn trên mặt đều tràn đầy vẻ hoảng sợ và khó hiểu, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía viện lạc trên đỉnh núi. Chỉ cảm thấy nơi đó giống như là có một vị Cổ Thần tọa trấn, khiến cho bọn họ cảm thấy kính sợ từ sâu trong đáy lòng.
Mà Trịnh Hoành và đám người của Huyền Vân Các nhìn thấy biểu cảm trên mặt của tứ đại tông thì không khỏi lộ ra vẻ kích động.
"Bốn đại tông môn Chương Bác Xán, mỗi một cái đều xếp hạng top hai mươi Đông Hoang, môn hạ đệ tử không có ít hơn mười vạn."
"Nhưng mà đám người bọn họ trước mặt vị đại năng Bắc Huyền Thiên đúng là hoàn toàn không ra cái thá gì cả!"
Trịnh Hoành lòng có cảm khái. Cũng không biết rốt cuộc là tông chủ nhà mình đạt được cơ duyên lớn như thế nào mà có thể gặp được đại nhân vật khủng bố như thế.
"Đại ca!"
Lúc này một tiếng hét vang từ đằng xa vọng lại.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, hóa ra là Giang Nguyên Phàm Cự Linh Cung dẫn người đến đây.
Đi tới trước mặt mấy người Giang Hồng Lãng, Giang Nguyên Phàm vội vàng nói: "Các ngươi chớ động thủ, nếu không hậu quả khó mà lường được!"
Nói đến nước này, Giang Hồng Lãng đương nhiên cũng hiểu được ý của Giang Nguyên Phàm.
Liền hỏi: "Nhị đệ, hẳn là ngươi cũng biết là vị đại nhân vật nào đi tới Huyền Vân Các đúng không?"
"Hắn đã tới sao?" Giang Nguyên Phàm ánh mắt run lên, sau đó lại nói: "Cũng thế, dựa vào năng lực của hắn, đủ để Súc Địa Thành Thốn, một bước đi trăm dặm a!"
Giang Hồng Lãng thúc giục: "Ngươi hãy nói một chút coi rốt cuộc người đến là người phương nào?"
Giang Nguyên Phàm vạn phần kính sợ giơ tay thở dài nói: "Là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Hít!
Nghe được hắn nói như vậy, chẳng những Giang Hồng Lãng và người của tứ đại tông môn, ngay cả bọn người Trịnh Hoành Cũng giật mình hít vào một hơi khí lạnh.
Bọn họ cũng biết người tới đây có thân phận cực kỳ hiển hách nhưng mà bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được rằng người đó đúng là Bắc Huyền Thiên Đế phu!
Huyền Vân Các có tài đức gì mà có thể để cho đại nhân vật như vậy đích thân tới đây!
"Hóa ra là Đế phu giá lâm, không ngờ được!" Giang Hồng Lãng, Triệu Thành Thiên và Hoắc Nhạc đồng thời lắc đầu cảm khái một câu.
Nếu như biết trước là nhân vật như vậy giáng lâm thì cho dù cho bọn họ thêm mười cái lá gan bọn họ cũng không dám dẫn người đến Huyền Vân Các.
May mắn là vừa rồi bọn họ cũng không có làm gì quá phách lối, không có trực tiếp đắc tội Bắc Huyền Thiên Đế phu.
Mà Chương Bác Xán bị Lâm Hiên một bàn tay đánh thành phế nhân, trong ánh mắt không có một tia oán hận, ngược lại tràn ngập tự trách.
"Chương Bác Xán ơi là Chương Bác Xán, vừa rồi nên cẩn thận thêm một chút, nói chuyện nhỏ lại một chút!"
Chương 107: Cha cố gắng cứu người, chúng ta cố gắng chơi!
Ba người Giang Hồng Lãng, Triệu Thành Thiên và Hoắc Nhạc đồng thời nhìn về phía Chương Bác Xán: "Chương Tông chủ, bây giờ nên làm gì?"
Mặc dù Chương Bác Xán bị đánh phế nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Thực lực Tam Thanh Tông vượt xa ba tông môn một mảng lớn. Chương Bác Xán không có chết, đối với bọn họ thì có khả năng xoay người bất kỳ lúc nào.
Vào lúc này, bọn họ vẫn nguyện nghe Chương Bác Xán như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Dù sao, Chương Bác Xán quỷ kế đa đoan, giỏi về nghĩ kế hơn bọn họ.
Chương Bác Xán cười khổ một tiếng: "Còn có thể như thế nào? Đương nhiên lấy bảo bối tốt nhà mình ra thỉnh tội với Đế phu!"
Ba người Giang Hồng Lãng trầm tư một hồi, đồng thời gật đầu: "Tốt!"
Bốn đại tông môn bọn họ, những năm gần đây cũng ức hiếp không biết bao nhiêu môn phái nhỏ. Những môn phái nhỏ đó không có môn phái nào mà không xuất ra bảo bối tốt nhà mình mong được bọn họ che chở.
Bây giờ trước mặt Bắc Huyền Thiên Đế phu cường đại hơn. Đương nhiên bọn họ cũng phải hiểu rõ vị trí của mình, lấy tư thái môn phái nhỏ vắt óc tìm mưu kế làm hắn vui lòng.
Chương 154 Chương 154. Hải ngoại Thanh Miêu tộc! (2)
Chờ mọi người đều lấy bảo vật ra, sau đó Chương Bác Xán nói ra: "Để đồ ở bên ngoài, chúng ta lập tức rời khỏi đây."
Triệu Thành Thiên nghi hoặc hỏi: "Lẽ nào chúng ta không thỉnh tội ở trước mặt Đế phu?"
"Nếu như ngươi muốn tìm cái chết có thể đi thử một chút!" Chương Bác Xán mặt lộ vẻ kính sợ.
"Vừa rồi rõ ràng là Đế phu chê ồn mới ra tay đánh ta, một đám người chúng ta nếu như lại đi quấy rầy hắn."
"Lỡ như trêu Đế phu tiên nhan giận dữ, ngươi cảm thấy chúng ta còn có đường sống sao?"
Bọn người Triệu Thành Thiên, Hoắc Nhạc, Giang Hồng Lãng nghe vậy đều gật đầu đồng ý. Đế phu sợ ồn, mình lại đụng lên, đó đúng là tìm cái chết!
Sau đó Chương Bác Xán khách khí nhìn về phía Trịnh Hoành: "Mời đem bảo vật của chúng ta giao cho Đế phu, nói cho hắn biết, chúng ta đợi hắn đại giá quang lâm!"
Trịnh Hoành ý vị thâm trường gật gật đầu: "Được, ta sẽ chuyện lời của các ngươi cho Đế phu."
Nếu không phải Đế phu xuất thủ, sao những người này có thể khách khí nói chuyện với mình như vậy được? Nhìn thấy thái độ của bọn người Chương Bác Xán chuyển biến lớn như thế, Trịnh Hoành càng kính ngưỡng Lâm Hiên không thôi.
Đợi đến khi bọn người Chương Bác Xán xám xịt rời khỏi đây, Trịnh Hoành đem theo tất cả bảo vật lên núi. Sau khi nhìn thấy Lâm Hiên, trong lòng của hắn tán thưởng không thôi, không hổ là Đế phu, khí chất đúng là không gì sánh kịp.
Sau đó, hắn dâng bảo vật của đám người Chương Bác Xán lên, đồng thời truyền lời của bọn họ.
"Ừm, ta đã biết." Lâm Hiên sau khi nghe xong tùy ý gật đầu.
Đối với hắn, bốn đại tông môn này cũng chưa từng đắc tội mình. Chẳng qua là vừa rồi mình châm cứu cho Thẩm Di, nghe được Chương Bác Xán nói chuyện ngại phiền, tiện tay đánh hắn một bàn tay mà thôi. Nhưng mà đã có các loại bảo bối tốt chuộc tội, Lâm Hiên cũng không khách khí, thu sạch.
"Vậy Đế phu, tại hạ cáo từ." Sau đó Trịnh Hoành một mực cung kính hành lễ rời khỏi đây.
Ngay sau khi hắn đi, một người nam tử vội vàng đi từ ngoài cửa tới.
Người này là sĩ quan tình báo Thẩm Văn Sơn thuê, sau khi hành lễ với Lâm Hiên, hắn nhìn nói với Thẩm Văn Sơn: "Thẩm tông chủ, tra được tung tích của Thanh Miêu tộc!"
"Bọn họ bắt đi ít nhất hai trăm thiếu nữ, đã đi thuyền lên Đông Hải, xem bộ dáng là muốn vượt ngang Đông Hải, trở lại hoang man chi địa bên ngoài Đông Hải."
"Không ngờ được là bọn họ động tác nhanh như vậy!" Thẩm Văn Sơn vẻ mặt lo lắng.
"Đế phu, Thanh Miêu tộc hưng sư động chúng như vậy, nhất định bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ."
"Với năng lực hạ cổ của bọn họ, những thiếu nữ chúng ta cứu trở về phần thắng cũng không lớn."
"Xin Đế phu xuất thủ, cứu những người vô tội đó!"
Ôn Viễn Tùng đang đứng bên cạnh âm thầm gật đầu. Thẩm Văn Sơn nói đúng là có lý, Thanh Miêu tộc chính là cổ tộc cực kỳ thần bí, chớ nói chi là sau lưng của bọn họ còn có ẩn thế gia tộc thực lực kinh khủng làm chỗ dựa. Nếu như muốn cứu các thiếu nữ vô tội, chỉ có Đế phu xuất mã mới hoàn toàn chắc chắn a!
"Cha, ngươi đi cứu người đi, chúng ta và tiểu muội muội ở chỗ này chơi một hồi!"
"Ừm, cha cố gắng cứu người, chúng ta cố gắng chơi!"
Mấy người Tuyền Châu rất ngoan ngoãn nói.
Lúc này Tô Quỳnh đã cho Thẩm Di bú xong, ôm hài tử đi vào đại sảnh.
Lâm Hiên thấy thế, gật đầu nói ra: "Vậy thì tốt, các ngươi ở đây chờ cha trở về."
Nhìn thấy Lâm Hiên xuất mã, Thẩm Văn Sơn và Ôn Viễn Tùng đều lộ ra vẻ vui mừng. Chỉ cần Đế phu xuất thủ, chắc chắn có thể mã đáo thành công!
Thẩm Văn Sơn nói ra: "Đế phu, ta dẫn một chút đệ tử theo ngài đi!"
Mặc dù Đế phu một người đủ giải quyết tất cả vấn đề, nhưng Thẩm Văn Sơn không muốn bỏ lỡ cơ hội lộ mặt như thế này. Hơn nữa, đi theo bên cạnh Đế phu, chỉ cần thành tâm học tập, chắc chắn có thể học được một chút bản lĩnh. Cơ hội tốt như thế này, có đánh chết Thẩm Văn Sơn cũng sẽ không bỏ rơi.
Lâm Hiên thờ ơ nói ra: "Có thể."
Sau khi nói xong, hắn bóp ra một cái đại trận bảo vệ toàn bộ viện lạc. Trận này, tên là Nhật Nguyệt Tinh Đấu Đại Trận. Phòng ngự cực mạnh, chỉ có thể ra không thể vào, có thể cam đoan bọn nhỏ ở đây an toàn không ngại.
Nhìn thấy Lâm Hiên tiện tay bóp ra thượng cổ đại trận như thế, Thẩm Văn Sơn, Chương Bác Xán và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều kinh thán không thôi.
Vê chỉ thành cổ trận, Đế phu đúng là khả kính đáng sợ!
Nhưng mà, trước khi đi. Thẩm Văn Sơn vẫn lệnh cho môn hạ mấy ngàn đệ tử tinh anh thủ hộ bên ngoài viện. Hắn thấy, cho dù Đế phu bày ra đại trận kinh thiên như thế, mình cũng không thể sơ hốt chủ quan. Dù sao đám công chúa ở nhà mình thân phận vô cùng tôn quý, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Sau đó, Lâm Hiên được sĩ quan tình báo dẫn đường, tiến về Đông Hải.
...
Đông Hải, cách đường ven biển vạn dặm.
Một chiếc Hắc Cốt Long Thuyền to lớn theo gió vượt sóng mà đi.
Thuyền chia làm ba tầng.
Hai tầng trên đều là tộc nhân Thanh Miêu tộc, từng người người mặc phục sức kỳ dị cổ quái, khí chất quỷ quyệt. Một tầng dưới cùng không ngừng truyền ra tiếng khóc của nữ tử, nghe tràn ngập ý sợ hãi.
"Xú nha đầu, nếu còn khóc lão tử cắt đầu lưỡi của các ngươi, may miệng của các ngươi lại!"
Quát tháo một tiếng, sau đó còn có tiếng roi da quật truyền ra, khiến cho người nghe rùng mình.
Thủ lĩnh Thanh Miêu tộc phụ trách trông coi các thiếu nữ tên là Vũ Khâu, ánh mắt hung ác lăng lệ. Phàm là khiến cho hắn bực bội, các thiếu nữ chắc chắn sẽ bị đánh đập một trận.
"Vũ Khâu, ngươi đánh các nàng như thế này, sau khi trở về sao bàn giao với thủ lĩnh?"
Lúc này một giọng nói sâu kín từ phía trên truyền đến. Một lão giả mũi ưng tóc trắng phơ chắp tay đi tới tầng thứ ba.
Vũ Khâu xoay người, lập tức vẻ mặt nịnh nọt cười nói: "Đại trưởng lão, ta làm như vậy không phải là phòng các nàng quấy nhiễu sự thanh tịnh của ngài hay sao."
Chương 155 Chương 155. Hải ngoại Thanh Miêu tộc! (3)
Lão giả chính là đại trưởng lão Thanh Miêu tộc Mặc Ngọc Long. Lần này vượt biển bắt người chính là hắn dẫn đầu.
Mặc Ngọc Long liếc nhìn các thiếu nữ bị nhốt ở trong lồng một chút, mặt lộ vẻ vẻ hài lòng: "Những nha đầu này đều rất tinh khiết, rất không tệ, chắc hẳn có thể bồi dưỡng được Cửu Dương Kim Xà Cổ cực phẩm."
"Chớ có đánh nữa, chúng ta ra biển bắt người một lần rất không dễ dàng."
"Rõ!"
Vũ Khâu vội vàng gật đầu, sau đó nói ra: "Đại trưởng lão, lần này chúng ta hình như khiến cho người trong Đông Hoang chú ý."
"Bây giờ cách bờ biển đối diện còn có hơn mười vạn dặm, lỡ như bọn họ tới truy tung thì phiền toái."
Mặc Ngọc Long mỉm cười: "Ngươi cũng là một người thích động đầu óc."
Vũ Khâu ánh mắt sáng lên: "Nếu nói như vậy, đại trưởng lão ngài đã chuẩn bị phương pháp ứng phó."
"Đó là chuyện đương nhiên." Mặc Ngọc Long vẻ mặt đắc ý: "Vì để cho kế hoạch lần này tiến hành thuận lợi, vừa rồi ta hạ cổ trùng cho Xích Đồng Long Kình hung mãnh nhất trong Đông Hải."
"Mười con Xích Đồng Long Kình cản ở giữa, cho dù hắn là Thiên Vương lão tử cũng không đuổi kịp chúng ta!"
Vũ Khâu nghe vậy, lập tức dựng một ngón tay cái lên: "Đại trưởng lão, trâu bò!"
……………………………
Đông Hải rộng lớn to lớn, mênh mông bát ngát.
Dưới bóng đêm sâu kín, nơi này giống như là một cái thế giới nước to lớn vô cùng. Một khi lạc trong đó thì khó mà tìm ra được phương hướng.
Lâm Hiên được sĩ quan tình báo dẫn đường, đi tới nơi thuyền của Thanh Miêu tộc xuất phát.
Theo hướng này đuổi theo ba vạn dặm. Sau đó Lâm Hiên dựa vào thị lực mạnh mẽ, nhìn thấy ở ngoài ngàn dặm phía trước có một chiếc thuyền màu đen cực lớn đang đi.
Hiển nhiên, đây chính là thuyền của Thanh Miêu tộc.
Mà bọn người Thẩm Văn Sơn sử xuất toàn bộ sức mạnh mới khó khăn lắm đuổi kịp Lâm Hiên. Đây là Lâm Hiên cố ý giảm tốc độ, vừa đi vừa tìm kiếm thuyền của Thanh Miêu tộc. Nếu không, trong nháy mắt là Lâm Hiên có thể bỏ xa bọn họ.
Ầm ầm.
Ngay lúc Lâm Hiên tới gần Hắc Cốt Long Thuyền, dưới đáy biển bỗng nhiên có một đạo khí lãng kinh khủng nổ tung. Bị đạo khí lãng này đập trúng, sóng nước trùng thiên, sóng cả sôi trào.
Một Hắc Ảnh to lớn khoảng chừng ngàn trượng phá vỡ mặt nước vọt ra, ở dưới bóng đêm, thoáng như cự thú che trời. Sau khi thấy rõ ràng hình dạng của nó, bọn người Thẩm Văn Sơn đều nhịn không được kinh hô.
"Xích Đồng Long Kình!"
"Khổng lồ như vậy, đó chắc chắn là một con Đại yêu Ngũ giai trở lên!"
Ầm ầm ầm ầm.
Bọn họ còn chưa dứt lời, phía dưới mặt biển lại có sóng triều động lần nữa. Từng đạo sóng nước phóng lên tận trời, mang theo từng Hắc Ảnh to lớn. Không ra hai hơi, tổng cộng mười con Xích Đồng Long Kình bay giữa không trung.
Dưới bóng đêm, con ngươi vốn đỏ tươi của bọn chúng lóe ra lục quang quỷ dị, làm cho người ta sợ hãi.
Lần này bọn người Thẩm Văn Sơn thật sự cảm nhận được sợ hãi. Mười con Xích Đồng Long Kình, đổi thành nhân tộc, chính là mười cao thủ Thần Phách Cảnh trung kỳ thậm chí đỉnh phong. Tăng thêm hình thể vô cùng khổng lồ của bọn chúng, bộc phát ra khí thế đủ để người ta nhìn mà phát khiếp.
Mọi người tranh thủ đưa ánh nhìn Lâm Hiên.
"May mắn có Đế phu tọa trấn, nếu không chỉ với mười con yêu thú này thì cũng có thể khiến cho chúng ta vướng chân vướng tay!"
Bọn người Thẩm Văn Sơn không nhịn được nghĩ như thế.
Ngay lúc bọn họ cảm khái, Lâm Hiên đã xuất thủ. Kiếm trong tay hắn nhìn như không nhanh không chậm, lại có một loại cảnh giới siêu việt thời không cổ phác quy chân. Không có tư thế hoa lệ, chỉ dựa vào tốc độ Đế Cảnh thì có thể bộc phát ra khí tức lăng lệ không thể địch nổi. Từng đạo kiếm quang nhỏ bé trước mặt cự hình Xích Đồng Long Kình lại có thế nghiền ép.
Xoát xoát xoát.
Bọn người Thẩm Văn Sơn nghẹn họng nhìn trân trối. Những yêu thú đó trước mặt Lâm Hiên như bia ngắm cố định, mặc cho hắn xâm lược. Vẻn vẹn năm cái hô hấp, mười con Xích Đồng Long Kình đều bị kiếm quang đâm xuyên vào đầu.
Ầm ầm! Đập vào mặt biển phía dưới, tóe lên bọt nước đầy trời.
"Năm hơi chém mười con Xích Đồng Long Kình, đây là đang nói giỡn sao?"
"Đế phu kiếm chiêu đại xảo nhược chuyết, phản phác quy chân, bên trong bình thản ẩn giấu sát cơ lớn nhất, đúng là tuyệt!"
"Ông trời ơi, đây là lần đầu ta nhìn thấy kiếm chiêu sắc bén như thế!"
Lấy lại tinh thần, bọn người Thẩm Văn Sơn bộc phát ra tiếng hô kinh thiên.
"Vô Cực Kiếm Pháp" của Lâm Hiên, thời khắc này khiến cho bọn họ rung động không thôi.
Ngay lúc Lâm Hiên động thủ giết chết Xích Đồng Long Kình. Khoảng cách Hắc Cốt Long Thuyền mấy trăm dặm, hàng trăm người cưỡi yêu thú đang nhanh chóng vọt thẳng tới phía Hắc Cốt Long Thuyền. Người dẫn đầu người mặc phục sức vực ngoại, đầu đội mão, trên lỗ tai treo hai con rắn còn sống xanh biếc. Hắn chính là phó tộc trưởng Thanh Miêu tộc Công Dương Đức.
Sau khi sử dụng cổ trùng đặc chế tăng cường thị lực, sau đó Công Dương Đức mơ hồ nhìn thấy Hắc Cốt Long Thuyền chạy từ nơi xa tới chỗ mình.
"Xem ra đại trưởng lão đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ." Công Dương Đức lộ ra vẻ tươi cười.
Mặc dù bọn người Mặc Ngọc Long không nhanh như trong tưởng tượng. Nhưng có thể mang thiếu nữ cần thiết về trong đêm nay cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ viên mãn.
"Ừm?"
Bỗng nhiên Công Dương Đức ngẩng đầu, nhìn thấy ở chỗ xa hơn có mười mấy Hắc Ảnh to lớn phóng lên tận trời. Hắn và thủ hạ vội vàng lấy ra từng con cổ trùng quỷ dị, dùng bàn tay nghiền nát, sau đó bôi chất lỏng cổ trùng lên trên mí mắt. Tập trung nhìn lại, bọn họ nhìn thấy rõ ràng mười con Xích Đồng Long Kình to lớn bay trên không trung. Mà con ngươi vốn có màu đỏ của Long Kinh đã biến thành lục sắc.
"Xem ra mười con Xích Đồng Long Kình này bị cổ trùng khống chế."
Công Dương Đức lập tức hiểu huyền bí trong đó. Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, hắn thấy một nam tử người mặc áo trắng, tuấn mỹ đến khó có thể tưởng tượng bỗng nhiên xuất thủ. Nam tử dùng kiếm chiêu sắc bén nhìn như cổ phác quy chân, lại chúa tể hết thảy, trong nháy mắt chém rụng Xích Đồng Long Kình. Đại yêu Ngũ giai trở lên, ở trước mặt của hắn, đừng nói phản kích, ngay cả trốn tránh cũng không kịp!
"Chẳng những sẽ nhanh chóng thôn phệ cốt tủy, càng có thể sinh sôi ra ức vạn cổ trùng, không ngoài bảy ngày thì có thể thôn phệ sạch sẽ vật chủ từ trong ra ngoài."
Tê
Lâm Hiên nói như vậy khiến cho vợ chồng Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh hít vào một hơi khí lạnh.
Ôn Viễn Tùng cũng kinh ngạc lên tiếng nói: "Lại là cổ độc tà ác bực này!"
Sau lưng của hắn có chút mồ hôi lạnh. Lúc trước hắn chỉ biết là đây là một loại cổ độc nhưng lại không biết đúng là Bích Tàm Phệ Tủy Cổ. Có thể nghĩ, nếu để cho hắn xuất thủ cứu Thẩm Di, sợ là không thể nào cứu sống được đứa nhỏ này.
Nghĩ lại, hắn và vợ chồng Thẩm Văn Sơn Tô Quỳnh đều cảm thấy Đế phu có thể một ngụm nói toạc ra cổ độc mà hài tử trúng. Điều này đại biểu... Đế phu tuyệt đối có nắm chắc chữa khỏi cho đứa nhỏ này.
Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh vội quỳ xuống đất dập đầu: "Mời Đế phu nhanh chóng xuất thủ cứu hài tử đi!"
Bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu cũng vô cùng chờ mong chắp đôi tay nhỏ lại, dáng vẻ như đang cầu nguyện.
"Muội muội còn nhỏ như vậy mà bị côn trùng cắn chắc chắn là sẽ rất đau, ta hy vọng nàng có thể lập tức khỏi hẳn!"
"Đúng đó, nàng nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không ta sẽ rất khó chịu!"
Nhìn thấy các tiểu nha đầu đều có lòng thương người như thế, Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh đều lộ ra vẻ cảm động.
Lâm Hiên cũng không chần chờ, quay người nói với Ôn Viễn Tùng: "Ngoại trừ Tử Vân Long Hoàng Tham, ngươi lại đi chuẩn bị một cây kim châm ba tấc, còn có Kim Ô Thảo, Tẩy Cốt Thảo..."
Hắn nói một hơi hơn mười loại trân quý dược thảo. Ôn Viễn Tùng nghiêm túc nghe, không dám có chút thư giãn. Hắn biết, Lâm Hiên chuẩn bị luyện chế ra một viên đan dược tuyệt thế. Mà hôm nay hắn được đứng ở bên cạnh quan sát chắc chắn có thể học được kinh nghiệm quý báo để đối phó với Bích Tàm Phệ Tủy Cổ.
Bởi vì thực lực Huyền Vân Các cũng không tầm thường, có rất nhiều kỳ trân dị thảo. Không bao lâu sau, Ôn Viễn Tùng dựa theo yêu cầu của Lâm Hiên, tập hợp đủ dược thảo, đồng thời chuẩn bị một cây kim châm.
Lâm Hiên để tất cả dược liệu vào trong lò luyện đan sau đó vận dụng tu vi Đế Cảnh cường hóa hỏa diễm.
Hô
Theo một mùi thơm ngào ngạt bay ra, một viên đan dược toàn thân thất thải huyền quang lấp lánh xuất hiện trong tay hắn.
"Đế phu, viên đan dược này là?" Ôn Viễn Tùng vẻ mặt ngạc nhiên.
Lâm Hiên lạnh nhạt nói ra: "Đan này là Thánh giai hạ phẩm Thất Bảo Hồi Mệnh Đan, có thể tẩy phạt cốt tủy, cố bổn cố hồn."
Ôn Viễn Tùng gật gật đầu, Đế phu tiện tay có thể luyện chế ra Thánh giai đan dược, đúng là thực lực kinh người.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên luyện ra đan dược phi phàm như thế, Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh nhịn không được mừng rỡ trong lòng. Thẩm Văn Sơn nhịn không được cảm khái một câu: "Di Nhi, ngươi gặp được đại quý nhân!"
Sau đó Lâm Hiên đem Thất Bảo Hồi Mệnh Đan để vào trong miệng Thẩm Di. Đồng thời, dùng kim châm chậm rãi cắm vào huyệt Bách Hội ở trên đỉnh đầu của Thẩm Di.
...
Bên ngoài Thiên Vân Sơn.
Hơn nghìn người cưỡi các loại yêu thú, chia bốn đội ngũ nhanh chóng tới gần Huyền Vân Các, khí thế bức người.
Đệ tử phụ trách thủ hộ tông môn thấy thế thì nhao nhao lộ ra thần sắc khẩn trương, lập tức làm ra trạng thái phòng bị.
"Xin hỏi chư vị đến Huyền Vân Các chúng ta là muốn làm gì?"
Đại trưởng lão Huyền Vân Các Trịnh Hoành ra mặt, ngăn trước mặt đệ tử Huyền Vân Các.
Hắn nhận ra. Người đến theo thứ tự là tông chủ Tam Thanh Tông Chương Bác Xán, tông chủ Thiên Dương Tông Triệu Thành Thiên, môn chủ Cửu Đỉnh Môn Hoắc Nhạc, còn có cung chủ Cự Linh Cung Giang Hồng Lãng.
Mà vừa rồi tông chủ Thẩm Văn Sơn dẫn theo Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn đi vào Thiên Vân sơn, hắn biết hôm nay có đại nhân vật tới đây. Hơn nữa tông chủ dẫn người trở về, chắc chắn là có chuyện quan trọng cần phải giải quyết. Cho nên, hắn biết bây giờ không thể để cho tông chủ bị quấy rầy, cho nên mới chủ động ra mặt thương lượng với mấy người Chương Bác Xán.
Chương Bác Xán nhìn xuống Trịnh Hoành nói: "Chúng ta đến đây, đương nhiên là vì lấy Tử Vân Long Hoàng Tham Vương!"
Hôm nay bọn họ cũng tiến vào cái bí cảnh đó. Lúc đầu, nếu như Thẩm Văn Sơn lấy được chỉ là Thiên giai Tử Vân Long Hoàng Tham, như vậy thì bọn họ cũng không thèm để ý tới.
Nhưng bây giờ Thẩm Văn Sơn lấy được Thánh giai Tham Vương, chuyện này khiến cho lòng tham của bọn họ trỗi dậy. Ỷ vào thực lực của mình mạnh hơn Huyền Vân Các. Bốn đại tông môn này lập tức liên thủ lại với nhau quyết định cường chế cướp đoạt sau đó chia đều. Dù sao, đây là lợi ích không cần phí bao nhiêu sức lực thì có thể cướp được, không lý nào bọn họ lại bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được.
Trịnh Hoành chắp tay: "Xin hỏi, Tham Vương là của các người hay sao?"
Triệu Thành Thiên quát lớn: "Phải hay không phải, Tham Vương đều phải cho chúng ta!"
Hoắc Nhạc cười lạnh một tiếng: "Làm gì, ngươi chỉ là một tên lính tôm tướng cua mà còn muốn giảng đạo lý với chúng ta hay sao?"
Giang Hồng Lãng cười không nói, trong tay đã vận ra một đoàn chân khí kinh khủng, nhìn dáng vẻ như sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
Trịnh Hoành nhìn thấy hết dáng vẻ phách lối của bọn họ, không kiêu ngạo không tự ti mà nói: "Tại hạ thực lực bình thường, không thể nào so sánh với bốn vị tông chủ, nào dám lý luận với các ngươi?"
"Nhưng mà tại hạ nhắc nhở chư vị một câu, hôm nay Huyền Vân Các chúng ta có đại nhân vật đang có mặt ở đây, chư vị vẫn nên cẩn thận xuất thủ cho thỏa đáng!"
Đại nhân vật?
Đám người Chương Bác Xán đưa mắt nhìn nhau.
Trịnh Hoành tiếp tục nói: "Vị đại nhân vật này đến từ hoàng thất Bắc Huyền Thiên, nhưng cụ thể là vị nào tại hạ cũng không có tư cách tiến đến chứng thực."
"Hoàng thất Bắc Huyền Thiên?"
Hắn nói như vậy, khiến cho bọn người Chương Bác Xán đều giật mình. Nếu đúng là người của hoàng thất Bắc Huyền Thiên tới, như vậy thì bốn đại tông môn bọn họ ở trước mặt đối phương đúng là không tính là cái gì cả.
Chương 152 Chương 152. Trúng đích đại quý nhân! (2)
Chỉ là...
Huyền Vân Các tuy rất có thực lực ở Đông Hoang nhưng cũng không phải là tông môn đỉnh cấp danh chấn một phương gì đó. Bọn họ làm gì có tư cách tiếp xúc đến tồn tại cao cao tại thượng như là hoàng thất Bắc Huyền Thiên?
Bởi vì Thẩm Văn Sơn mày vừa mới dẫn theo Lâm Hiên trở về, cho nên lúc này Giang Nguyên Phàm còn chưa tới. Mấy người Chương Bác Xán, Giang Hồng Lãng nhất thời cũng không thể xác nhận được những lời mà Trịnh Hoành nói là thật hay là giả.
Trầm tư một lát, Chương Bác Xán quyết định tìm tòi thật giả. Thế là cưỡi yêu thú tiến lên, chắp tay nhìn vào bên trong viện tử trong Huyền Vân Các. Vận dụng một hơi chân khí, sau đó tiếng nói to như hồng chung đại lữ nói: "Tam Thanh Tông Chương Bác Xán, muốn mời đại năng Bắc Huyền Thiên ra gặp mặt!"
Hắn nói như vậy, Triệu Thành Thiên, Hoắc Nhạc và Giang Hồng Lãng đều gật đầu đồng ý. Một chiêu này dùng diệu a! Nếu như đúng là có đại nhân vật Bắc Huyền Thiên đang có mặt ở đây, chắc chắn sẽ lộ ra một điểm phong thanh. Nếu như không có, vậy thì có thể chứng thực được là Trịnh Hoành đang nói láo.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ được là ngay sau khi Chương Bác Xán vừa nói dứt câu, bỗng nhiên một cỗ thần niệm kinh khủng bao phủ phạm vi mười dặm. Dưới uy áp của cỗ thần niệm đó, bọn họ chỉ cảm thấy tim đập loạn, trong lòng bắt đầu sợ hãi.
Bành!
Một đạo cự lực từ trên trời giáng xuống, đánh Chương Bác Xán bay khỏi người yêu thú ngàn trượng.
Sau đó thì nghe được một giọng nói rất có từ tính đến từ một nam tử trẻ tuổi vang lên: "Yên tĩnh một chút!"
Trong phòng ngủ, Lâm Hiên khẽ nhíu mày, sau khi nói xong câu này thì quay đầu nhìn kim châm trong tay. Lúc này, theo một dòng máu màu xanh lục theo đầu của kim châm chảy ra ngoài. Lúc đầu, Thẩm Di đã thoi thóp bỗng nhiên oa một tiếng, khóc lên.
…………………………………………..
Nghe được tiếng khóc của Thẩm Di, hai vợ chồng Thẩm Văn Sơn và Tô Quỳnh lập tức lộ ra thần sắc mừng như điên.
"Hài tử có thể khóc, đại biểu nàng sắp khỏe lại!"
"Trời ạ, quá là thần kì rồi! Đế phu đúng là đại ân nhân của nhà chúng ta!"
Hai vợ chồng vội vàng quỳ xuống đất mãnh liệt dập đầu với Lâm Hiên.
Lâm Hiên diệu thủ hồi xuân, kéo Thẩm Di từ Quỷ Môn Quan trở về. Tái tạo chi ân như thế này có thể nói là còn lớn hơn cả trời.
Mà các tiểu nha đầu cũng vui vẻ đập tay.
"Oa cha thật là lợi hại!"
"Tiểu muội muội khóc thật là lớn, chắc chắn là nàng muốn nói cho chúng ta biết là bệnh của nàng đã khỏi rồi!"
"Ừm ừm!"
"Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy!"
Bốn tiểu nha đầu lập tức đi đến trước cái nôi, mặt mũi tràn đầy yêu thích quan sát Thẩm Di trong tã lót.
Ôn Viễn Tùng thì đang đứng bên cạnh mặt mũi tràn đầy tán thưởng: "Hóa ra đan dược Đế phu ngài cho hài tử uống, bên ngoài ghim kim, dùng cái này để trùng tạo cốt tủy, đồng thời giết chết cổ trùng, bức đi độc tố."
"Ngài năng lực nghịch thiên, đúng là khiến cho tại hạ bội phục sát đất a!"
Hắn nói như vậy cũng không có khuếch đại một chút nào. Trị liệu cho Thẩm Di tổng cộng có ba cái vấn đề khó khăn nhất.
Thứ nhất chính là chẩn bệnh chính xác.
Thứ hai chính là luyện chế đan dược.
Mà thứ ba thì là triệt để thanh trừ cổ độc.
Có thể nói, ba cửa ải khó này mỗi một cửa ải đều cần năng lực kinh thiên mới được. Không có thực lực cấp tông sư thì tuyệt đối không thể nào có thể làm được một cách hoàn mỹ như thế.
Lâm Hiên mỉm cười.
Có được y kỹ cấp Tông sư, còn có Thái Diễn Đan Quyển, tất cả những chuyện này chỉ là trò trẻ con mà thôi!
Mắt thấy Thẩm Di bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn rất là yếu ớt, Tô Quỳnh vội vàng ôm nàng đi qua phòng ngủ sát vách cho bú.
"Cha, chúng ta có thể đợi sau khi tiểu mụi mụi ăn xong thì chơi với nàng một hồi được không?"
Sau đó mấy người Tuyền Châu hỏi.
Lâm Hiên cưng chiều gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Các tiểu nha đầu đều lộ ra vẻ vui vẻ: "Cha thật tốt!"
Lúc này Ôn Viễn Tùng hỏi: "Văn Sơn, giày vò lâu như vậy, ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao hài tử lại trúng phải cổ độc?"
Hắn tu luyện mấy ngàn năm, cũng chưa từng nghe nói tới loại cổ độc tên là Bích Tàm Phệ Tủy Cổ này. Bởi vậy có thể thấy được cổ độc này thưa thớt hiếm thấy như thế nào.
Mà ở trên Đông Hoang đại địa cũng không có bộ tộc nào nuôi cổ độc. Chuyện này khiến cho Ôn Viễn Tùng cảm thấy rất là khó hiểu.
Thẩm Văn Sơn suy nghĩ một hồi sau đó nói ra: "Hẳn là hai ngày trước, ta ở gần Hồng Thạch Thành, đụng phải mấy người của Thanh Miêu tộc đến từ hải ngoại, bị bọn họ len lén thả cổ trùng ở trên người, lây cho hài tử."
"Thanh Miêu tộc?"
Ôn Viễn Tùng nghe vậy ánh mắt run lên: "Trong cổ sử có ghi chép, bộ tộc này quần cư bên ngoài Đông Hải, cực kỳ thần bí, đặc biệt tinh thông nuôi cổ."
"Sao ngươi lại đụng phải bọn họ?"
Thẩm Văn Sơn nói ra: "Trong khoảng thời gian gần đây, Hồng Thạch Thành luôn xuất hiện chuyện thiếu nữ biến mất mà không có một chút nguyên nhân nào, cho nên thành chủ của bọn họ mới mời ta trợ giúp bọn họ tìm kiếm."
"Ta cũng là trong lúc vô tình mới phát hiện bóng dáng của người của Thanh Miêu tộc, đáng tiếc là ta không hỏi ra được bất cứ vấn đề gì cho nên mới thả bọn họ đi."
Ôn Viễn Tùng sau khi nghe xong vỗ tay một cái: "Nếu như ta đoán không sai thì những thiếu nữ đó chính là bị Thanh Miêu tộc bắt đi!"
"Rất có thể là bọn họ muốn bắt thiếu nữ để nuôi cổ trùng, mà loại cổ trùng đó chính là đại cổ trùng thời thượng cổ!"
Hắn nhớ kỹ, ở trong cổ sử có ghi lại rất rõ là Thanh Miêu tộc có một loại thượng cổ đại trùng, tên là Cửu Âm Kim Xà Cổ. Cổ trùng này cần thân thể của thiếu nữ còn sống để làm vật chứa, bồi dưỡng chín chín tám mươi mốt ngày thì có thể xuất thế.
Mà Cửu Âm Kim Xà Cổ Trùng lợi hại nhất, nếu như dựa theo đẳng cách của yêu thú mà phân chia thì có thể đạt tới thực lực Cửu giai Yêu Tướng.
Chương 153 Chương 153. Hải ngoại Thanh Miêu tộc!
Vì nghiệm chứng phán đoán của mình, Ôn Viễn Tùng vội vàng nhìn về phía Lâm Hiên: "Đế phu, ngài cảm thấy suy đoán của ta đúng không?"
Lâm Hiên có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, đương nhiên là hiểu rõ như lòng bàn tay về lịch sử và hiện thực của Thanh Miêu tộc.
Khẽ vuốt cằm nói: "Gần như không có sai lầm một chút nào."
Ôn Viễn Tùng trong lòng có chút vui mừng, cuối cùng cũng có thể biểu hiện được một chút ở trước mặt của Đế phu.
Sau đó hắn lại tiếp tục nói: "Thanh Miêu tộc vượt biển tới đây bắt người trở về nuôi cũ, xem ra là có đại động tác a!"
Sau lưng Thanh Miêu tộc có gia tộc thế lực ẩn thế cực kỳ mạnh mẽ. Bọn họ đại động can qua xuất động như vậy, có thể nói là khiến cho người ta cảm thấy rất là bất an.
Thẩm Văn Sơn nói ra: "Ta đặc biệt thuê sĩ quan tình báo tinh nhuệ đi theo dõi bọn họ, ta tin tưởng là không lâu sau thì có thể tra được mục đích thật sự của bọn họ."
"Nếu như bọn họ bắt người trở về thật thì chắc chắn là có thể kịp thời chặn bọn họ lại!"
Ôn Viễn Tùng gật gật đầu: "Ừm!"
Thanh Miêu tộc xâm lấn Đông Hoang, việc này không thể coi thường. Nếu như có thể thừa dịp Đế phu vẫn còn đang ở đây mà giải quyết luôn vấn đề này thì có thể nói là một chuyện may mắn lớn đối với khắp cả Đông Hoang, thậm chí Thương Long đại lục!
Bởi vì mấy người Tuyền Châu muốn chờ Thẩm Di chơi, sau đó Thẩm Văn Sơn mời Lâm Hiên đến phòng khách tiền viện uống trà.
Mà lúc này.
Bên ngoài Thiên Vân Sơn.
"Ông trời ơi, tông chủ Tam Thanh Tông lại bị lập tức đánh bay!"
"Với tu vi Thần Phách Cảnh đỉnh phong của Chương tông chủ Mà cũng không thể nào ngăn cản được một đòn của đối phương, người ra tay đúng là quá kinh khủng!"
"Nhìn tình hình này, đúng là bên trong Huyền Vân Các có đại năng Bắc Huyền Thiên thật!"
Chương Bác Xán bởi vì hô lớn một tiếng mà bị Lâm Hiên một bàn tay quất bay. Một tát này chẳng những là quất vào người Chương Bác Xán Mà có thể nói còn hung hăng quất vào trong lòng của bốn đại tông môn.
Giờ khắc này, hơn ngàn cao thủ đỉnh cấp của bốn đại tông môn trên mặt đều tràn đầy vẻ hoảng sợ và khó hiểu, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía viện lạc trên đỉnh núi. Chỉ cảm thấy nơi đó giống như là có một vị Cổ Thần tọa trấn, khiến cho bọn họ cảm thấy kính sợ từ sâu trong đáy lòng.
Mà Trịnh Hoành và đám người của Huyền Vân Các nhìn thấy biểu cảm trên mặt của tứ đại tông thì không khỏi lộ ra vẻ kích động.
"Bốn đại tông môn Chương Bác Xán, mỗi một cái đều xếp hạng top hai mươi Đông Hoang, môn hạ đệ tử không có ít hơn mười vạn."
"Nhưng mà đám người bọn họ trước mặt vị đại năng Bắc Huyền Thiên đúng là hoàn toàn không ra cái thá gì cả!"
Trịnh Hoành lòng có cảm khái. Cũng không biết rốt cuộc là tông chủ nhà mình đạt được cơ duyên lớn như thế nào mà có thể gặp được đại nhân vật khủng bố như thế.
"Đại ca!"
Lúc này một tiếng hét vang từ đằng xa vọng lại.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, hóa ra là Giang Nguyên Phàm Cự Linh Cung dẫn người đến đây.
Đi tới trước mặt mấy người Giang Hồng Lãng, Giang Nguyên Phàm vội vàng nói: "Các ngươi chớ động thủ, nếu không hậu quả khó mà lường được!"
Nói đến nước này, Giang Hồng Lãng đương nhiên cũng hiểu được ý của Giang Nguyên Phàm.
Liền hỏi: "Nhị đệ, hẳn là ngươi cũng biết là vị đại nhân vật nào đi tới Huyền Vân Các đúng không?"
"Hắn đã tới sao?" Giang Nguyên Phàm ánh mắt run lên, sau đó lại nói: "Cũng thế, dựa vào năng lực của hắn, đủ để Súc Địa Thành Thốn, một bước đi trăm dặm a!"
Giang Hồng Lãng thúc giục: "Ngươi hãy nói một chút coi rốt cuộc người đến là người phương nào?"
Giang Nguyên Phàm vạn phần kính sợ giơ tay thở dài nói: "Là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Hít!
Nghe được hắn nói như vậy, chẳng những Giang Hồng Lãng và người của tứ đại tông môn, ngay cả bọn người Trịnh Hoành Cũng giật mình hít vào một hơi khí lạnh.
Bọn họ cũng biết người tới đây có thân phận cực kỳ hiển hách nhưng mà bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được rằng người đó đúng là Bắc Huyền Thiên Đế phu!
Huyền Vân Các có tài đức gì mà có thể để cho đại nhân vật như vậy đích thân tới đây!
"Hóa ra là Đế phu giá lâm, không ngờ được!" Giang Hồng Lãng, Triệu Thành Thiên và Hoắc Nhạc đồng thời lắc đầu cảm khái một câu.
Nếu như biết trước là nhân vật như vậy giáng lâm thì cho dù cho bọn họ thêm mười cái lá gan bọn họ cũng không dám dẫn người đến Huyền Vân Các.
May mắn là vừa rồi bọn họ cũng không có làm gì quá phách lối, không có trực tiếp đắc tội Bắc Huyền Thiên Đế phu.
Mà Chương Bác Xán bị Lâm Hiên một bàn tay đánh thành phế nhân, trong ánh mắt không có một tia oán hận, ngược lại tràn ngập tự trách.
"Chương Bác Xán ơi là Chương Bác Xán, vừa rồi nên cẩn thận thêm một chút, nói chuyện nhỏ lại một chút!"
Chương 107: Cha cố gắng cứu người, chúng ta cố gắng chơi!
Ba người Giang Hồng Lãng, Triệu Thành Thiên và Hoắc Nhạc đồng thời nhìn về phía Chương Bác Xán: "Chương Tông chủ, bây giờ nên làm gì?"
Mặc dù Chương Bác Xán bị đánh phế nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Thực lực Tam Thanh Tông vượt xa ba tông môn một mảng lớn. Chương Bác Xán không có chết, đối với bọn họ thì có khả năng xoay người bất kỳ lúc nào.
Vào lúc này, bọn họ vẫn nguyện nghe Chương Bác Xán như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Dù sao, Chương Bác Xán quỷ kế đa đoan, giỏi về nghĩ kế hơn bọn họ.
Chương Bác Xán cười khổ một tiếng: "Còn có thể như thế nào? Đương nhiên lấy bảo bối tốt nhà mình ra thỉnh tội với Đế phu!"
Ba người Giang Hồng Lãng trầm tư một hồi, đồng thời gật đầu: "Tốt!"
Bốn đại tông môn bọn họ, những năm gần đây cũng ức hiếp không biết bao nhiêu môn phái nhỏ. Những môn phái nhỏ đó không có môn phái nào mà không xuất ra bảo bối tốt nhà mình mong được bọn họ che chở.
Bây giờ trước mặt Bắc Huyền Thiên Đế phu cường đại hơn. Đương nhiên bọn họ cũng phải hiểu rõ vị trí của mình, lấy tư thái môn phái nhỏ vắt óc tìm mưu kế làm hắn vui lòng.
Chương 154 Chương 154. Hải ngoại Thanh Miêu tộc! (2)
Chờ mọi người đều lấy bảo vật ra, sau đó Chương Bác Xán nói ra: "Để đồ ở bên ngoài, chúng ta lập tức rời khỏi đây."
Triệu Thành Thiên nghi hoặc hỏi: "Lẽ nào chúng ta không thỉnh tội ở trước mặt Đế phu?"
"Nếu như ngươi muốn tìm cái chết có thể đi thử một chút!" Chương Bác Xán mặt lộ vẻ kính sợ.
"Vừa rồi rõ ràng là Đế phu chê ồn mới ra tay đánh ta, một đám người chúng ta nếu như lại đi quấy rầy hắn."
"Lỡ như trêu Đế phu tiên nhan giận dữ, ngươi cảm thấy chúng ta còn có đường sống sao?"
Bọn người Triệu Thành Thiên, Hoắc Nhạc, Giang Hồng Lãng nghe vậy đều gật đầu đồng ý. Đế phu sợ ồn, mình lại đụng lên, đó đúng là tìm cái chết!
Sau đó Chương Bác Xán khách khí nhìn về phía Trịnh Hoành: "Mời đem bảo vật của chúng ta giao cho Đế phu, nói cho hắn biết, chúng ta đợi hắn đại giá quang lâm!"
Trịnh Hoành ý vị thâm trường gật gật đầu: "Được, ta sẽ chuyện lời của các ngươi cho Đế phu."
Nếu không phải Đế phu xuất thủ, sao những người này có thể khách khí nói chuyện với mình như vậy được? Nhìn thấy thái độ của bọn người Chương Bác Xán chuyển biến lớn như thế, Trịnh Hoành càng kính ngưỡng Lâm Hiên không thôi.
Đợi đến khi bọn người Chương Bác Xán xám xịt rời khỏi đây, Trịnh Hoành đem theo tất cả bảo vật lên núi. Sau khi nhìn thấy Lâm Hiên, trong lòng của hắn tán thưởng không thôi, không hổ là Đế phu, khí chất đúng là không gì sánh kịp.
Sau đó, hắn dâng bảo vật của đám người Chương Bác Xán lên, đồng thời truyền lời của bọn họ.
"Ừm, ta đã biết." Lâm Hiên sau khi nghe xong tùy ý gật đầu.
Đối với hắn, bốn đại tông môn này cũng chưa từng đắc tội mình. Chẳng qua là vừa rồi mình châm cứu cho Thẩm Di, nghe được Chương Bác Xán nói chuyện ngại phiền, tiện tay đánh hắn một bàn tay mà thôi. Nhưng mà đã có các loại bảo bối tốt chuộc tội, Lâm Hiên cũng không khách khí, thu sạch.
"Vậy Đế phu, tại hạ cáo từ." Sau đó Trịnh Hoành một mực cung kính hành lễ rời khỏi đây.
Ngay sau khi hắn đi, một người nam tử vội vàng đi từ ngoài cửa tới.
Người này là sĩ quan tình báo Thẩm Văn Sơn thuê, sau khi hành lễ với Lâm Hiên, hắn nhìn nói với Thẩm Văn Sơn: "Thẩm tông chủ, tra được tung tích của Thanh Miêu tộc!"
"Bọn họ bắt đi ít nhất hai trăm thiếu nữ, đã đi thuyền lên Đông Hải, xem bộ dáng là muốn vượt ngang Đông Hải, trở lại hoang man chi địa bên ngoài Đông Hải."
"Không ngờ được là bọn họ động tác nhanh như vậy!" Thẩm Văn Sơn vẻ mặt lo lắng.
"Đế phu, Thanh Miêu tộc hưng sư động chúng như vậy, nhất định bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ."
"Với năng lực hạ cổ của bọn họ, những thiếu nữ chúng ta cứu trở về phần thắng cũng không lớn."
"Xin Đế phu xuất thủ, cứu những người vô tội đó!"
Ôn Viễn Tùng đang đứng bên cạnh âm thầm gật đầu. Thẩm Văn Sơn nói đúng là có lý, Thanh Miêu tộc chính là cổ tộc cực kỳ thần bí, chớ nói chi là sau lưng của bọn họ còn có ẩn thế gia tộc thực lực kinh khủng làm chỗ dựa. Nếu như muốn cứu các thiếu nữ vô tội, chỉ có Đế phu xuất mã mới hoàn toàn chắc chắn a!
"Cha, ngươi đi cứu người đi, chúng ta và tiểu muội muội ở chỗ này chơi một hồi!"
"Ừm, cha cố gắng cứu người, chúng ta cố gắng chơi!"
Mấy người Tuyền Châu rất ngoan ngoãn nói.
Lúc này Tô Quỳnh đã cho Thẩm Di bú xong, ôm hài tử đi vào đại sảnh.
Lâm Hiên thấy thế, gật đầu nói ra: "Vậy thì tốt, các ngươi ở đây chờ cha trở về."
Nhìn thấy Lâm Hiên xuất mã, Thẩm Văn Sơn và Ôn Viễn Tùng đều lộ ra vẻ vui mừng. Chỉ cần Đế phu xuất thủ, chắc chắn có thể mã đáo thành công!
Thẩm Văn Sơn nói ra: "Đế phu, ta dẫn một chút đệ tử theo ngài đi!"
Mặc dù Đế phu một người đủ giải quyết tất cả vấn đề, nhưng Thẩm Văn Sơn không muốn bỏ lỡ cơ hội lộ mặt như thế này. Hơn nữa, đi theo bên cạnh Đế phu, chỉ cần thành tâm học tập, chắc chắn có thể học được một chút bản lĩnh. Cơ hội tốt như thế này, có đánh chết Thẩm Văn Sơn cũng sẽ không bỏ rơi.
Lâm Hiên thờ ơ nói ra: "Có thể."
Sau khi nói xong, hắn bóp ra một cái đại trận bảo vệ toàn bộ viện lạc. Trận này, tên là Nhật Nguyệt Tinh Đấu Đại Trận. Phòng ngự cực mạnh, chỉ có thể ra không thể vào, có thể cam đoan bọn nhỏ ở đây an toàn không ngại.
Nhìn thấy Lâm Hiên tiện tay bóp ra thượng cổ đại trận như thế, Thẩm Văn Sơn, Chương Bác Xán và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều kinh thán không thôi.
Vê chỉ thành cổ trận, Đế phu đúng là khả kính đáng sợ!
Nhưng mà, trước khi đi. Thẩm Văn Sơn vẫn lệnh cho môn hạ mấy ngàn đệ tử tinh anh thủ hộ bên ngoài viện. Hắn thấy, cho dù Đế phu bày ra đại trận kinh thiên như thế, mình cũng không thể sơ hốt chủ quan. Dù sao đám công chúa ở nhà mình thân phận vô cùng tôn quý, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Sau đó, Lâm Hiên được sĩ quan tình báo dẫn đường, tiến về Đông Hải.
...
Đông Hải, cách đường ven biển vạn dặm.
Một chiếc Hắc Cốt Long Thuyền to lớn theo gió vượt sóng mà đi.
Thuyền chia làm ba tầng.
Hai tầng trên đều là tộc nhân Thanh Miêu tộc, từng người người mặc phục sức kỳ dị cổ quái, khí chất quỷ quyệt. Một tầng dưới cùng không ngừng truyền ra tiếng khóc của nữ tử, nghe tràn ngập ý sợ hãi.
"Xú nha đầu, nếu còn khóc lão tử cắt đầu lưỡi của các ngươi, may miệng của các ngươi lại!"
Quát tháo một tiếng, sau đó còn có tiếng roi da quật truyền ra, khiến cho người nghe rùng mình.
Thủ lĩnh Thanh Miêu tộc phụ trách trông coi các thiếu nữ tên là Vũ Khâu, ánh mắt hung ác lăng lệ. Phàm là khiến cho hắn bực bội, các thiếu nữ chắc chắn sẽ bị đánh đập một trận.
"Vũ Khâu, ngươi đánh các nàng như thế này, sau khi trở về sao bàn giao với thủ lĩnh?"
Lúc này một giọng nói sâu kín từ phía trên truyền đến. Một lão giả mũi ưng tóc trắng phơ chắp tay đi tới tầng thứ ba.
Vũ Khâu xoay người, lập tức vẻ mặt nịnh nọt cười nói: "Đại trưởng lão, ta làm như vậy không phải là phòng các nàng quấy nhiễu sự thanh tịnh của ngài hay sao."
Chương 155 Chương 155. Hải ngoại Thanh Miêu tộc! (3)
Lão giả chính là đại trưởng lão Thanh Miêu tộc Mặc Ngọc Long. Lần này vượt biển bắt người chính là hắn dẫn đầu.
Mặc Ngọc Long liếc nhìn các thiếu nữ bị nhốt ở trong lồng một chút, mặt lộ vẻ vẻ hài lòng: "Những nha đầu này đều rất tinh khiết, rất không tệ, chắc hẳn có thể bồi dưỡng được Cửu Dương Kim Xà Cổ cực phẩm."
"Chớ có đánh nữa, chúng ta ra biển bắt người một lần rất không dễ dàng."
"Rõ!"
Vũ Khâu vội vàng gật đầu, sau đó nói ra: "Đại trưởng lão, lần này chúng ta hình như khiến cho người trong Đông Hoang chú ý."
"Bây giờ cách bờ biển đối diện còn có hơn mười vạn dặm, lỡ như bọn họ tới truy tung thì phiền toái."
Mặc Ngọc Long mỉm cười: "Ngươi cũng là một người thích động đầu óc."
Vũ Khâu ánh mắt sáng lên: "Nếu nói như vậy, đại trưởng lão ngài đã chuẩn bị phương pháp ứng phó."
"Đó là chuyện đương nhiên." Mặc Ngọc Long vẻ mặt đắc ý: "Vì để cho kế hoạch lần này tiến hành thuận lợi, vừa rồi ta hạ cổ trùng cho Xích Đồng Long Kình hung mãnh nhất trong Đông Hải."
"Mười con Xích Đồng Long Kình cản ở giữa, cho dù hắn là Thiên Vương lão tử cũng không đuổi kịp chúng ta!"
Vũ Khâu nghe vậy, lập tức dựng một ngón tay cái lên: "Đại trưởng lão, trâu bò!"
……………………………
Đông Hải rộng lớn to lớn, mênh mông bát ngát.
Dưới bóng đêm sâu kín, nơi này giống như là một cái thế giới nước to lớn vô cùng. Một khi lạc trong đó thì khó mà tìm ra được phương hướng.
Lâm Hiên được sĩ quan tình báo dẫn đường, đi tới nơi thuyền của Thanh Miêu tộc xuất phát.
Theo hướng này đuổi theo ba vạn dặm. Sau đó Lâm Hiên dựa vào thị lực mạnh mẽ, nhìn thấy ở ngoài ngàn dặm phía trước có một chiếc thuyền màu đen cực lớn đang đi.
Hiển nhiên, đây chính là thuyền của Thanh Miêu tộc.
Mà bọn người Thẩm Văn Sơn sử xuất toàn bộ sức mạnh mới khó khăn lắm đuổi kịp Lâm Hiên. Đây là Lâm Hiên cố ý giảm tốc độ, vừa đi vừa tìm kiếm thuyền của Thanh Miêu tộc. Nếu không, trong nháy mắt là Lâm Hiên có thể bỏ xa bọn họ.
Ầm ầm.
Ngay lúc Lâm Hiên tới gần Hắc Cốt Long Thuyền, dưới đáy biển bỗng nhiên có một đạo khí lãng kinh khủng nổ tung. Bị đạo khí lãng này đập trúng, sóng nước trùng thiên, sóng cả sôi trào.
Một Hắc Ảnh to lớn khoảng chừng ngàn trượng phá vỡ mặt nước vọt ra, ở dưới bóng đêm, thoáng như cự thú che trời. Sau khi thấy rõ ràng hình dạng của nó, bọn người Thẩm Văn Sơn đều nhịn không được kinh hô.
"Xích Đồng Long Kình!"
"Khổng lồ như vậy, đó chắc chắn là một con Đại yêu Ngũ giai trở lên!"
Ầm ầm ầm ầm.
Bọn họ còn chưa dứt lời, phía dưới mặt biển lại có sóng triều động lần nữa. Từng đạo sóng nước phóng lên tận trời, mang theo từng Hắc Ảnh to lớn. Không ra hai hơi, tổng cộng mười con Xích Đồng Long Kình bay giữa không trung.
Dưới bóng đêm, con ngươi vốn đỏ tươi của bọn chúng lóe ra lục quang quỷ dị, làm cho người ta sợ hãi.
Lần này bọn người Thẩm Văn Sơn thật sự cảm nhận được sợ hãi. Mười con Xích Đồng Long Kình, đổi thành nhân tộc, chính là mười cao thủ Thần Phách Cảnh trung kỳ thậm chí đỉnh phong. Tăng thêm hình thể vô cùng khổng lồ của bọn chúng, bộc phát ra khí thế đủ để người ta nhìn mà phát khiếp.
Mọi người tranh thủ đưa ánh nhìn Lâm Hiên.
"May mắn có Đế phu tọa trấn, nếu không chỉ với mười con yêu thú này thì cũng có thể khiến cho chúng ta vướng chân vướng tay!"
Bọn người Thẩm Văn Sơn không nhịn được nghĩ như thế.
Ngay lúc bọn họ cảm khái, Lâm Hiên đã xuất thủ. Kiếm trong tay hắn nhìn như không nhanh không chậm, lại có một loại cảnh giới siêu việt thời không cổ phác quy chân. Không có tư thế hoa lệ, chỉ dựa vào tốc độ Đế Cảnh thì có thể bộc phát ra khí tức lăng lệ không thể địch nổi. Từng đạo kiếm quang nhỏ bé trước mặt cự hình Xích Đồng Long Kình lại có thế nghiền ép.
Xoát xoát xoát.
Bọn người Thẩm Văn Sơn nghẹn họng nhìn trân trối. Những yêu thú đó trước mặt Lâm Hiên như bia ngắm cố định, mặc cho hắn xâm lược. Vẻn vẹn năm cái hô hấp, mười con Xích Đồng Long Kình đều bị kiếm quang đâm xuyên vào đầu.
Ầm ầm! Đập vào mặt biển phía dưới, tóe lên bọt nước đầy trời.
"Năm hơi chém mười con Xích Đồng Long Kình, đây là đang nói giỡn sao?"
"Đế phu kiếm chiêu đại xảo nhược chuyết, phản phác quy chân, bên trong bình thản ẩn giấu sát cơ lớn nhất, đúng là tuyệt!"
"Ông trời ơi, đây là lần đầu ta nhìn thấy kiếm chiêu sắc bén như thế!"
Lấy lại tinh thần, bọn người Thẩm Văn Sơn bộc phát ra tiếng hô kinh thiên.
"Vô Cực Kiếm Pháp" của Lâm Hiên, thời khắc này khiến cho bọn họ rung động không thôi.
Ngay lúc Lâm Hiên động thủ giết chết Xích Đồng Long Kình. Khoảng cách Hắc Cốt Long Thuyền mấy trăm dặm, hàng trăm người cưỡi yêu thú đang nhanh chóng vọt thẳng tới phía Hắc Cốt Long Thuyền. Người dẫn đầu người mặc phục sức vực ngoại, đầu đội mão, trên lỗ tai treo hai con rắn còn sống xanh biếc. Hắn chính là phó tộc trưởng Thanh Miêu tộc Công Dương Đức.
Sau khi sử dụng cổ trùng đặc chế tăng cường thị lực, sau đó Công Dương Đức mơ hồ nhìn thấy Hắc Cốt Long Thuyền chạy từ nơi xa tới chỗ mình.
"Xem ra đại trưởng lão đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ." Công Dương Đức lộ ra vẻ tươi cười.
Mặc dù bọn người Mặc Ngọc Long không nhanh như trong tưởng tượng. Nhưng có thể mang thiếu nữ cần thiết về trong đêm nay cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ viên mãn.
"Ừm?"
Bỗng nhiên Công Dương Đức ngẩng đầu, nhìn thấy ở chỗ xa hơn có mười mấy Hắc Ảnh to lớn phóng lên tận trời. Hắn và thủ hạ vội vàng lấy ra từng con cổ trùng quỷ dị, dùng bàn tay nghiền nát, sau đó bôi chất lỏng cổ trùng lên trên mí mắt. Tập trung nhìn lại, bọn họ nhìn thấy rõ ràng mười con Xích Đồng Long Kình to lớn bay trên không trung. Mà con ngươi vốn có màu đỏ của Long Kinh đã biến thành lục sắc.
"Xem ra mười con Xích Đồng Long Kình này bị cổ trùng khống chế."
Công Dương Đức lập tức hiểu huyền bí trong đó. Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, hắn thấy một nam tử người mặc áo trắng, tuấn mỹ đến khó có thể tưởng tượng bỗng nhiên xuất thủ. Nam tử dùng kiếm chiêu sắc bén nhìn như cổ phác quy chân, lại chúa tể hết thảy, trong nháy mắt chém rụng Xích Đồng Long Kình. Đại yêu Ngũ giai trở lên, ở trước mặt của hắn, đừng nói phản kích, ngay cả trốn tránh cũng không kịp!
Bình luận facebook