• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới (3 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261 Chương 261. Cái này mẹ nó, không phù hợp với kịch bản! (2)

Bụi đá vẩy ra, thân thể Thúc Hàn bị nổ thành bột mịn!

Thấy thế, những Địa Ngục Sư Thứu vây quanh đám người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lâm Hiên một cước đá chết một Thập giai Yêu Tướng. Vậy những gà đất chó sành bọn họ trước mặt Lâm Hiên chính là pháo hôi a!

"Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi khinh người quá đáng!"

Lúc này, hai đạo ánh sáng một đen một trắng phá vỡ Hắc Sơn, xông thẳng tới chân trời. Hai đạo uy áp mạnh mẽ vô cùng mênh mông trong nháy mắt che khuất phạm vi trăm dặm không gian xung quanh Hắc Sơn.

Cho dù thân là Đế Cảnh, Lê Thiên Luân cũng không khỏi bắp chân phát run dưới uy áp này. Chỉ cảm thấy trên vai mình giống như đội lấy hai tòa đại sơn cao không thấy đỉnh, hô hấp cũng có chút khó khăn.

"Hai vị Đế Cảnh!"

"Hơn nữa bọn họ còn mạnh hơn Đế Cảnh bình thường!"

Bọn người Lê Thiên Luân, Vân Huyền Chân Nhân và Kế Vũ vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Liền thấy.

Bạch quang và hắc quang hóa thành hai con Địa Ngục Sư Thứu to lớn một trắng một đen đỉnh Hắc Sơn. Bọn họ kết nối sức mạnh huyền diệu với nhau, giống như âm thầm phù hợp thần vận thiên địa.

"Kinh khủng như vậy!"

Lê Thiên Luân không khỏi nắm chặt nắm đấm.

Hắn có thể khẳng định, cho dù không có Âm Dương Huyền Không Trận áp chế, đám người bọn họ tới cũng chắc chắn phải chết!

Bởi vì tồn tại trên đỉnh Hắc Sơn chính là truyền kỳ Yêu Hoàng cường đại nhất trong Địa Ngục Sư Thứu nhất tộc...

Âm Dương Tử!

Tục truyền, Âm Dương Tử chính là một con Thái Cổ Địa Ngục Sư Thứu, thu nạp hai đạo Thái Cực Chi Khí giữa thiên địa phân hoá mà thành. Trong cơ thể bọn họ hội tụ Tiên Thiên Thái Cực Chi Khí, so với cường giả Đế Cảnh bình thường thì có cường độ chân nguyên và tốc độ vận chuyển chân nguyên mạnh hơn. Nhất là khi hai người phối hợp lại với nhau, có thể bộc phát ra lực lượng gấp bội!

Thậm chí Lê Thiên Luân cảm thấy, Âm Dương Tử đã có thể xem là nửa Đại Thánh!

"Không ngờ được là đã nhiều năm như vậy, Âm Dương Tử vẫn còn sống!"

Hắn vội vàng xoay người nhìn về phía Lâm Hiên, cung kính nói ra: "Đế phu tại thượng, Âm Dương Tử này thực lực kinh khủng, nếu như Đế phu muốn động thủ với hắn, nên đưa mấy đứa nhỏ đến nơi an toàn trước đã!"

Vân Huyền Chân Nhân và mấy người Kế Vũ cũng gật đầu đồng ý. Bây giờ bọn họ đã không đủ tư cách giao thủ với Âm Dương Tử. Chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm chính là giúp Lâm Hiên trông coi mấy đứa nhỏ.

"Không cần." Lâm Hiên lại thờ ơ lắc đầu.

Có được tu vi Đại Thánh Cảnh hàng thật giá thật, lại thêm "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" có thể kích phát tiềm lực mạnh nhất bây giờ. Hắn cũng không coi loại Đại Thánh gà mờ như Âm Dương Tử ra gì!

Không đợi mấy người Lê Thiên Luân mở miệng nói tiếp, hắn lấy ra bốn thanh chuẩn tiên kiếm của các cô con gái của mình.

Vận chuyển chân nguyên, thôi động chục tỷ Thần Tượng Chi Lực.

Tiện tay một chỉ.

Bốn thanh chuẩn tiên kiếm giống như điện nhanh chóng bắn ra, lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng bắn trúng Âm Dương Tử.

Bành bành! Sau hai tiếng nổ mạnh vang lên.

Bốn thanh kiếm vẽ ra bốn đạo quang ảnh mỹ diệu trên không trung, quay trở về tới bên cạnh Lâm Hiên.

Mà lúc này, Âm Dương Tử vừa xuất thế thì khí thế vô song đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!

Thấy cảnh này, chẳng những bọn người Lê Thiên Luân, ngay cả tàn binh của Địa Ngục Sư Thứu nhất tộc cũng hóa đá trong nháy mắt.

Hai cường giả Đế Cảnh siêu cấp, truyền kỳ Yêu Hoàng của Địa Ngục Sư Thứu nhất tộc lại bị tiêu diệt như vậy?

Từ đầu tới cuối, Âm Dương Tử chỉ nói được có đúng một câu hung ác, ngay cả xuất thủ còn chưa kịp xuất thủ!

Mẹ nó, như vậy hoàn toàn không phù hợp với kịch bản!

Không giống như mọi người, bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu thì chú ý bốn thanh chuẩn tiên kiếm. Các tiểu nha đầu lần đầu tiên nhìn thấy bốn thanh chuẩn tiên kiếm này, cảm thấy cực kỳ thân thiết.

"Oa ~ kiếm của cha thật là dễ nhìn!"

"Đúng thế đúng thế! Có bốn thanh, ta cảm thấy hẳn là cho chúng ta!"

"Cha ngươi mau nói, có phải cho chúng ta hay không?"

Các tiểu nha đầu hiển nhiên rất thích bốn thanh kiếm này. Mà Tuyền Hi suy đoán bốn thanh kiếm này là cho các nàng, bốn tiểu nha đầu không kịp chờ đợi hỏi Lâm Hiên.

Lâm Hiên cưng chiều cười nói: "Bốn thanh kiếm này đương nhiên là cho các ngươi!"

"Nhưng mà bây giờ bọn chúng lợi hại hơn các ngươi nhiều, cho nên chờ các ngươi trưởng thành một chút mới có thể sử dụng."

"Như vậy sao ~ "

Mấy người Tuyền Châu sau khi nghe xong lộ ra vẻ trầm tư.

"Vậy chúng ta phải nhanh lớn lên mới được a!"

"Cố lên cố lên! Lập tức biến thành một nữ hài lớn!"

"Ân ân ân!"

Bốn tiểu nha đầu đều nắm nắm đấm trắng nhỏ nhắn. Vẻ mặt ý chí chiến đấu sục sôi lại dễ thương, khiến cho mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy mà tán thưởng.

Đúng là bốn tiểu bảo bối siêu đáng yêu a!

Lâm Hiên thu kiếm, sau đó ôn nhu vuốt vuốt đầu các tiểu nha đầu, xoay người dẫn các nàng rời khỏi đây.

Âm Dương Tử bị hắn giết, lính tôm tướng cua còn lại, hắn cũng lười động thủ.

Mà nhìn thấy hắn rời khỏi, bọn người Lê Thiên Luân đều lộ ra vẻ mặt tán thưởng và kính ngưỡng.

Chợt, ánh mắt của mọi người lại tràn ngập lòng cảm kích nồng đậm.

"Hôm nay nếu không phải Đế phu xuất mã, chắc chắn chúng ta có đến mà không có về!"

"Bây giờ chúng ta chẳng những có thể bảo vệ tính mệnh, lại có thể chân chính buông tay đối phó Địa Ngục Sư Thứu nhất tộc!"

Mấy người Lê Thiên Luân chợt đưa mắt nhìn Địa Ngục Sư Thứu. Đám Địa Ngục Sư Thứu còn lại, trong mắt đám người bọn họ là một đám con mồi!

...

Lâm Hiên dẫn theo các nữ nhi bảo bối nhanh chóng trở về Thủy Tinh Cung.

Mới vừa vào cửa thì thấy một cỗ Long Xa to lớn từ bên trong lái tới.

Lâm Hiên nhìn thấy, đằng sau Long Xa kéo hàng vạn hoa tươi quý hiếm. Sắc thái lộng lẫy, ngào ngạt ngát hương, rất là thơm.

"Oa ~ thật nhiều hoa!"
Chương 262 Chương 262. Đông Hoàng Tử U mời!

Mấy người Tuyền Châu cảm thán một câu, sau đó đồng thời nâng tay nhỏ lên, chào hỏi nữ tử điều khiển Long Xa.

"Đồng a di tốt!"

Đồng Thư Trúc dừng Long Xa lại, vội vàng xuống xe hành lễ với Lâm Hiên: "Đế phu thánh an!"

Sau đó, nàng lại thân thiết chào hỏi bốn tiểu nha đầu. Mà thân phận của nàng chính là một nội vụ chủ sự Huyền Băng Cung. Chủ yếu phụ trách vận chuyển trồng các loại hoa cỏ cho Huyền Băng Cung và Thủy Tinh Cung, giữ gìn hoàn cảnh hai cung điện.

Trước đó Lâm Hiên cũng gặp nàng một lần.

Cho nên biết lần này nàng đến đưa hoa cho Thủy Tinh Cung, sau đó lại trở lại Huyền Băng Cung.

"A di muốn về Huyền Băng Cung sao?" Tuyền Hi hỏi.

Đồng Thư Trúc gật đầu: "Đúng vậy a."

Tuyền Hi kéo Lâm Hiên một chút: "Cha, chúng ta đi Huyền Băng Cung chơi đi, lại đi thăm mẫu thân một chút có được hay không?"

Lần trước tiểu nha đầu theo Lâm Hiên đi Huyền Băng Cung, làm người dẫn đường còn chưa đủ ghiền. Bây giờ thấy Đồng Thư Trúc thì ý tưởng đột phát, đi theo Long Xa nàng đến Huyền Băng Cung.

Nàng nói như vậy, Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng ánh mắt sáng lên: "Đúng thế, cha, chúng ta ngồi Long Xa đi Huyền Băng Cung đi!"

Các tiểu nha đầu cảm thấy mình phải đối xử với cha tốt một chút, cũng phải dẫn cha đi ra ngoài chơi.

Nhìn thấy các nàng đều nhiệt tình như vậy, Lâm Hiên sao có thể không đồng ý?

"Được, vậy chúng ta đi Huyền Băng Cung chơi một chút!"

Đồng Thư Trúc ở bên cạnh không khỏi mặt lộ vẻ vẻ tán thán.

Tình cảm giữa bọn nhỏ và Đế phu thật là tốt!

Sau đó.

Nàng mời Lâm Hiên và mấy người Tuyền Châu ngồi lên Long Xa, sau đó khống chế cự long, nhanh chóng bay đến Huyền Băng Cung.

Rất nhanh, Huyền Băng Cung xa hoa tráng lệ đập vào mi mắt.

Sau khi Long Xa rơi xuống đất, Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi vào trong cung du ngoạn. Trong bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới Càn Tâm Điện, nơi làm việc của Đông Hoàng Tử U.

"Mẫu thân, chúng ta tới rồi!"

Nghe được giọng nói non nớt đáng yêu của các tiểu nha đầu, Đông Hoàng Tử U lông mày nhíu một cái, trong đôi mắt sáng lộ ra mấy phần vui mừng. Nàng vội vàng thả tấu chương trong tay xuống, đứng dậy ôn nhu mà nhìn mấy người Tuyền Châu: "Các bảo bối, sao các ngươi lại tới đây?"

Mấy người Tuyền Châu nhào vào trong ngực nàng, nói ra: "Là Long Xa Đồng a di đi Thủy Tinh Cung, chúng ta muốn đến thăm mẫu thân á!"

"Ngoan lắm!" Đông Hoàng Tử U hôn lên trán các nàng một cái, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Lâm Hiên một chút: "Đi vào xem một chút đi."

Tòa cung điện này là thiết kế dựa theo nàng yêu cầu. Trên vách tường bốn phía đều có giá sách, hết thảy có hơn mười vạn tàng thư điển tịch, không khí học thuật tương đối nồng đậm.

Mà hơn mười vạn tàng thư này nàng đã đọc xong, nội dung tương đối phong phú. Bao dung thiên văn địa lý, quân sự triết học, kỳ văn dị sự vân vân.

Rất có ích cho việc tăng nhãn giới, tăng cường tố dưỡng.

Nàng cảm thấy nếu như Lâm Hiên tới, vừa khéo để hắn cảm nhận không khí nơi này một chút, tăng học thuật tạo nghệ lên một chút.

"Ừm."

Đông Hoàng Tử U khách khí hiếm thấy, Lâm Hiên có chút đáp lễ, đi vào giá sách bên cạnh cầm một quyển sách tùy tiện lật ra xem.

Xem một chút, Lâm Hiên để nó lại chỗ cũ. Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, Lâm Hiên phát hiện tri thức trong quyển sách này hắn đều biết. Hơn nữa so với Huyền Tuyệt Thiên Thư, tri thức trong quyển sách này có chút đơn giản, khiến người ta không hứng thú.

Đông Hoàng Tử U thấy thế không khỏi âm thầm lắc đầu, muốn cho hắn chủ động học tập tăng lên đúng là khó như lên trời a!

"A? Nhiều vở như vậy là cái gì?"

"Chẳng lẽ mỗi ngày mẫu thân cũng phải làm bài tập sao?"

Bởi vì là lần đầu tiên đến Càn Tâm Điện.

Mấy người Tuyền Châu đi tới trước ngự án của Đông Hoàng Tử U, mở to mắt to hiếu kì nhìn tấu chương chồng chất thành núi.

Đông Hoàng Tử U xoay người, cưng chiều cười nói: "Đây là tấu chương mỗi ngày mẫu thân phải xử lý... coi như làm việc đi!"

"Oa ~ mẫu thân thật khắc khổ!"

"Khó trách mẫu thân có thể trở thành nữ hài tử lợi hại nhất thiên hạ, quá chăm chỉ!"

Các tiểu nha đầu lập tức lộ ra thần sắc vô cùng sùng bái.

Tuyền Châu gục xuống bàn, tò mò nhìn phía trên một bản tấu chương được mở ra, đọc to: "Đại tướng quân Tiêu Kiếm say rượu thất đức... ức hiếp phụ nữ trẻ em... mong bệ hạ xử lý!"

Tuyền Hàm nháy mắt nói ra: "Đây là muốn mẫu thân dạy dỗ Tiêu Kiếm thúc thúc sao?"

Đông Hoàng Tử U gật đầu cười nói: "Đúng vậy, các ngươi cảm thấy mẫu thân nên xử trí hắn như thế nào?"

Đã bị các tiểu nha đầu nhìn thấy tấu chương, Đông Hoàng Tử U muốn thuận tiện dẫn dắt các nàng chấp chính. Dù sao, trong lòng Đông Hoàng Tử U, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nàng thoái vị.

Mà người nối nghiệp nàng chắc chắn là một trong số bốn cô con gái. Cho nên nàng muốn xem thử xem chúng nữ nhi sẽ có kiến giải như thế nào về chuyện này.

Tuyền Châu nói ra: "Ức hiếp nhỏ yếu, đây là sai lầm, phải dạy dỗ cho tốt mới được."

"Ừm!" Tuyền Hàm gật gật đầu, không khỏi nhìn về phía Lâm Hiên: "Cha, ngươi cảm thấy chúng ta nói có đúng không?"

"Nói rất khá!" Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Có câu thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, cho dù hắn là tướng quân cũng không thể miễn xử phạt, thậm chí phải phạt nặng!"

Chúng nữ nhi ưu tú như thế, Lâm Hiên đương nhiên phải giảng đạo lý cho các nàng nghe.

Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân!

Đông Hoàng Tử U nghe được câu này, đôi mắt đẹp không khỏi sáng lên, có chút giật mình nhìn về phía Lâm Hiên. Nàng duyệt đọc hết vô số hoàng triều hình pháp điển tịch trong Cửu Thiên Tiên Vực, chưa từng nghe nói tới câu nói này. Ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, câu nói này ẩn chứa đại khí phách, đại nhãn giới!

"Không ngờ được là hắn lại có thể nói ra câu nói giàu kiến thức như thế, cho dù trong lúc vô tình thốt ra cũng đáng được ca ngợi!"
Chương 263 Chương 263. Đông Hoàng Tử U mời! (2)

Đông Hoàng Tử U tâm tư lập tức hoạt lạc. Nàng cảm thấy, Lâm Hiên thiên phú không cạn. Nếu như có thể để hắn đến bên cạnh mình, mưa dầm thấm đất học tập xử lý chính vụ. Nói không chừng không bao lâu thì hắn có thể trở thành một trị quốc chi tài!

Nghĩ đến đây, Đông Hoàng Tử U nói ra: "Lâm Hiên, ngươi đã có giác ngộ như thế này, không bằng tới Huyền Băng Cung tham chính?"

"Không hứng thú!" Lâm Hiên quả quyết lắc đầu.

Đến Huyền Băng Cung tham chính, nói dễ nghe một chút là tới làm quan. Nói khó nghe chính là đến làm công cho nữ nhân cao lạnh cường thế Nữ Đế Đông Hoàng Tử U.

Như vậy cuộc sống đâu có dễ chịu?

Sống tiêu dao tự tại như bây giờ không tốt hay sao?

Đâu cần phải tự tìm khổ như thế!

Đông Hoàng Tử U sau khi nghe xong hít sâu một hơi, không khỏi thở dài: "Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút."

"Ừm." Lâm Hiên cũng không có suy đoán tâm tư của nàng, tùy ý lên tiếng.

Mà nhìn thấy bọn họ không có đàm thành, Tuyền Ấu không chịu.

Tiểu nha đầu vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Hiên, vẻ mặt sốt ruột nói ra: "Cha, ngươi đồng ý với mẫu thân đi!"

Lâm Hiên buồn cười nhìn nàng: "Bảo bối, sao ngươi lại gấp gáp như vậy?"

Tuyền Ấu dậm chân, lớn tiếng nói ra: "Bởi vì ngươi đồng ý, người một nhà chúng ta có thể ngủ chung với nhau mỗi ngày!"

…………………………………………

Ngủ chung với nhau mỗi ngày?

Nghe được Tuyền Ấu nói như vậy, Đông Hoàng Tử U không khỏi hơi há miệng nhỏ ra, vẻ mặt giật mình. Nàng không ngờ được là mình lại khiến cho nữ nhi nghĩ đến cái này. Nàng không khỏi âm thầm lắc đầu.

Với quan hệ giữa nàng và Lâm Hiên bây giờ, hai người ngủ chung với nhau mỗi ngày há không phải sẽ xấu hổ chết?

"Xem ra các nữ nhi đã trưởng thành, sau này nói chuyện ở trước mặt các nàng phải càng cẩn thận hơn."

Rốt cục Đông Hoàng Tử U cũng cảm thấy làm cha làm mẹ không dễ dàng.

"Cha, ngươi đồng ý với mẫu thân đi!"

"Đúng đó, người một nhà chúng ta ngủ chung với nhau mỗi ngày tốt biết bao nhiêu nha!"

"Ừm! Người một nhà ngủ chung một cái giường rất náo nhiệt!"

Có Tuyền Ấu dẫn đầu, Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm cũng nói.

Đối mặt đám tiểu nha đầu nhiệt tình như vậy, Lâm Hiên cảm thấy có chút khó mà chống đỡ. Nhưng mà có được giáo trình vú em hoàn mỹ, hắn lập tức tìm được biện pháp hóa giải thế công của chúng nữ nhi.

"Các ngươi không có nghe hiểu ý mẫu thân, nàng muốn ta tới làm bài tập chung với nàng đó!"

Lâm Hiên cố ý thở dài: "Ài, cha từ nhỏ đến lớn không thích làm bài tập, cảm thấy làm bài tập rất thống khổ, cho nên mới không đồng ý với mẫu thân các ngươi!"

Nghe được Lâm Hiên nhắc nhở , các tiểu nha đầu lập tức im lặng. Hóa ra mẫu thân kêu cha đến cũng không phải là ngủ chung mà là làm bài tập.

Vậy... đừng cho cha làm bài tập.

Nếu không hắn không chỉ sẽ rất thống khổ mà cũng không có thời gian chơi với mình!

"Cha, chúng ta không muốn ngươi làm bài tập!"

"Ừm ừm ừm, cha theo chúng ta về Thủy Tinh Cung đi!"

"Nhưng mà làm như vậy thì mẫu thân sẽ vất vả hơn một chút!"

Các tiểu nha đầu rất ngoan ngoãn nói.

Đông Hoàng Tử U nhìn thấy thế công của các tiểu nha đầu được hóa giải thành công, không khỏi thở dài ra một hơi. Nhịn không được nhìn Lâm Hiên một chút, trong lòng nghĩ, ở phương diện chăm con, Lâm Hiên đúng là một thiên tài.

Sau đó nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Mẫu thân cũng chỉ thuận miệng nói với cha các ngươi một chút mà thôi, mẫu thân không khổ cực."

"Nha!"

Các tiểu nha đầu đều gật gật đầu: "Nhưng mẫu thân có rảnh rỗi nhất định phải tới ngủ với chúng ta!"

Gương mặt Đông Hoàng Tử U có chút nóng lên, đành phải đồng ý: "Tốt!"

Cô cô cô ~

Lúc này bụng Tuyền Hi bỗng nhiên kêu lên.

"Ai nha, ta đói bụng!" Tuyền Hi vội vàng nũng nịu với Lâm Hiên.

Lúc này Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng phát hiện bụng của mình có chút đói.

Đông Hoàng Tử U nhìn thoáng qua sắc trời, đã là giữa trưa, nói: "Mẫu thân sai người nấu cơm cho các ngươi."

"Để cha làm đi!"

"Ừm ừm, ta thích ăn cơm cha làm nhất!"

Các tiểu nha đầu lại quấn lấy Lâm Hiên.

"Tốt tốt tốt, cha đi làm cho các ngươi!" Lâm Hiên vẻ mặt cưng chiều cười nói.

Để cho Đông Hoàng Tử U chăm bọn nhỏ một hồi, mình thì đứng dậy đi ra ngoài, đi đến phòng bếp trong Huyền Băng Cung. Bởi vì trước đó đã tới Huyền Băng Cung một lần, Lâm Hiên nhanh chóng đi tới được bếp.

Nhìn thấy Lâm Hiên vào cửa, bếp chính Bách Lý Diên đứng trong bếp vội vàng dẫn theo trên trăm đồ đệ tiến lên hành lễ: "Bái kiến Đế phu!"

Hắn tuy là mới gặp Lâm Hiên. Nhưng bên trong Huyền Băng Cung, bình thường không có nam tử tùy tiện đi lại. Mà khí chất dung mạo Lâm Hiên khiến cho người ta lập tức đoán được thân phận của hắn.

"Ừm." Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Ta tới làm chút đồ ăn cho bọn nhỏ."

"Được, ta hỗ trợ ngài!" Bách Lý Diên vội vàng nói.

Đệ đệ của hắn Bách Lý Chu, chính là đầu bếp chính Thủy Tinh Cung, lại có danh "Trù Thần" ở Bắc Huyền Thiên.

So với Bách Lý Chu, trù đạo tu vi của Bách Lý Diên thật ra thì tinh thâm hơn một chút. Chỉ là hắn khiêm tốn, không thích tranh danh đoạt lợi thôi. Bởi vì đã sớm nghe nói tới trù nghệ của Lâm Hiên chính là tiêu chuẩn Tông sư, bởi vậy hắn chủ động lấy lòng hỗ trợ. Cũng hi vọng có thể mượn cơ hội này quan sát Lâm Hiên nấu cơm.

Có thể tăng cao tu vi, gia tăng trù đạo cảm ngộ giống đệ đệ của hắn Bách Lý Chu.

Lâm Hiên tùy ý liếc nhìn phòng bếp một chút, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn rực rỡ muôn màu.

Hắn ý tưởng đột phát: "Nấu lẩu cho các nàng đi."

Lâm Hiên vừa nói, vừa bắt đầu chọn lựa nguyên liệu.

Lẩu!

Nghe được cái tên này, bọn người Bách Lý Diên đều ánh mắt sáng lên. Lần đầu tiên bọn họ nghe được từ ngữ mới lạ này. Chỉ là nghe tên cũng đã cảm nhận khẩu vị chắc chắn cực kỳ không tầm thường!

"Không hổ là Đế phu, món ăn mới tầng tầng lớp lớp, đúng là khiến người ta kính nể."

"Hôm nay có may mắn được quan sát Đế phu nấu lẩu, trù đạo tạo nghệ của ta chắc chắn có thể tăng lên!"
Chương 264 Chương 264. Không ngờ được là nữ nhân này cũng biết thẹn thùng!

Bách Lý Diên vẻ mặt hưng phấn.

Trước đó nghe nói Bách Lý Chu tận mắt quan sát Lâm Hiên làm đồ ăn tăng cao tu vi, hắn cực kỳ hâm mộ. Bây giờ hắn cũng có kỳ ngộ này, làm cho hắn có chút mừng rỡ.

Sau đó, được sự giúp đỡ của Bách Lý Diên. Lâm Hiên dùng thịt Tuyết Ngưu tươi, dùng linh khí hóa lửa, nhanh chóng nấu nước dùng xong. Sau đó hắn dùng một chút gia vị trân quý để vào nồi.

Nghĩ nghĩ, hắn chia nước dùng thành hai, để vào trong một cái nồi đặc chế. Sau đó một nửa nước dùng để rất nhiều quả ớt, hoa tiêu và những gia vị cay.

Nhìn thấy Lâm Hiên khéo tay như thế, lại làm ra nước dùng ngon nhiều vị như thế. Bọn người Bách Lý Diên đều nhịn không được phát ra tiếng than thở.

"Thơm quá! Hóa ra thịt Tuyết Ngưu còn có thể làm đồ ăn như thế này!"

"Đế phu chia một phần nước dùng thành hai loại, trong đó một phần ngon nhiều vị, một phần khác cay mê người, đúng là tài tình!"

"Hóa ra đây chính là nồi lẩu, quả nhiên là một loại đồ ăn có tính đột phá!"

Bách Lý Diên nhịn không được hỏi: "Đế phu, ngài chia nồi lẩu thành hai, chắc hẳn nồi lẩu một trắng một đỏ cũng có tên đặc thù chứ?"

Đến cảnh giới này của hắn, đã biết đồ ăn thượng đẳng chẳng những sắc hương vị đều đủ, lại thường có một cái tên phi thường mỹ diệu. Tên món ăn tướng xứng với món ăn, như vậy thì món ăn này mới hoàn toàn xứng là mỹ vị.

Lâm Hiên gật gật đầu: "Cái lẩu này gọi là lẩu uyên ương, dùng nồi Thái Cực một âm một dương."

"Ngụ ý giống Thái Cực đồ án, phân chia rõ ràng, thống nhất, cân đối lẫn nhau."

Sau khi nghe xong, Bách Lý Diên không khỏi ánh mắt lóe sáng, chỉ cảm thấy trong nháy mắt linh trí mở rộng.

"Hóa ra lẩu uyên ương này lại có thâm ý như thế!"

"Càng khiến cho người ta lấy làm kỳ lạ chính là nó phù hợp thiên địa Thái Cực chi thuật như thế, đúng là một món ăn đại trí tuệ!"

Trong lúc nhất thời.

Chẳng những Bách Lý Diên, tất cả người trong trù đạo đang có mặt ở đây đều kính nể Lâm Hiên.

Lâm Hiên mỉm cười, sai Bách Lý Diên bưng nước dùng và nguyên liệu ăn lẩu ra ngoài.

Mà nhìn thấy món ăn quái lạ như thế này, mấy người Tuyền Châu đều sợ ngây người. Ngay cả Đông Hoàng Tử U đều vẻ mặt ngạc nhiên, đôi mắt đẹp lóng lánh hào quang dị dạng.

"Cha, đây là món gì nha?" Mấy người Tuyền Châu vội hỏi.

Lâm Hiên cười nói: "Cái này tên là lẩu uyên ương, nấu nước dùng xong, có thể để bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào vào bên trong nấu!"

"Oa ~ thật là lợi hại!"

Mấy người Tuyền Châu nghe xong thì rất hưng phấn đập tay. Trù nghệ của cha chính là thiên hạ đệ nhất!

Lẩu uyên ương!

Đông Hoàng Tử U âm thầm nhấm nuốt dư vị bốn chữ này, không khỏi mỉm cười, đúng là một cái tên rất có thâm ý!

"Mẫu thân, ngươi cũng tới ăn đi!"

Lúc này, mấy người Tuyền Châu vội vàng đến bên cạnh Đông Hoàng Tử U.

Đông Hoàng Tử U đương nhiên không đành lòng cự tuyệt bọn nhỏ, hơn nữa lẩu Lâm Hiên nấu khiến cho nàng cảm thấy hứng thú.

Sau đó hai người ngồi xuống, ở giữa cách bốn tiểu bảo bối.

Người một nhà tề tụ một bàn, vui vẻ hòa thuận.

Đông Hoàng Tử U lần lượt nếm thử một miếng nước lèo và rau quả, đôi mắt phượng xinh đẹp lóe ra mấy đạo quang mang kinh diễm.

"Hương vị đúng là rất không tệ!" Nàng không khỏi nhìn Lâm Hiên một chút.

Lúc này Lâm Hiên đang bận bịu thêm thịt, thêm đồ ăn vào trong nồi, đồng thời chăm sóc Tuyền Châu và Tuyền Hàm bên cạnh.

Dáng vẻ ôn nhu tỉ mỉ đó, Đông Hoàng Tử U nhìn mà có chút động lòng.

"Ta còn muốn ăn thịt Tuyết Ngưu!"

Tuyền Ấu giơ thìa vui vẻ kêu một tiếng.

"Cha gắp cho ngươi!"

"Mẫu thân gắp cho ngươi!"

Đũa Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U lại cùng gắp trúng một miếng thịt Tuyết Ngưu.

Hai người đều lộ ra vẻ mặt im lặng, nhìn thoáng qua nhau.

"Ngươi tới đi!"

"Ngươi tới đi!"

Sau đó hai người cùng lúc mở miệng, nói y như nhau.

Lâm Hiên không khỏi khẽ lắc đầu cười một tiếng, quá đúng dịp chứ!

Đông Hoàng Tử U hơi nhíu lông mày, sao lại trùng hợp như vậy?

Nàng cẩn thận nhìn thoáng qua, thấy Lâm Hiên cười, gương mặt không khỏi có chút nóng lên.

Nam nhân này cười lên, rất có lực sát thương a!

Lâm Hiên nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn như tuyết của Đông Hoàng Tử U lại trồi lên một tia đỏ ửng, không khỏi âm thầm lấy làm kinh hãi.

Không ngờ được là nữ nhân này cũng biết thẹn thùng!

"Cha cha, mẫu thân, các ngươi đừng nhìn chằm chằm lẫn nhau nữa!"

"Đúng đó đúng đó, nước trong nồi sắp sôi trào ra ngoài rồi!"

Lúc này các tiểu nha đầu đều kêu lên.

Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U mới dời ánh mắt, bắt đầu gắp thức ăn cho các tiểu nha đầu.

Một bữa ăn lẩu này làm cho các tiểu nha đầu và Đông Hoàng Tử U mở rộng tầm mắt đồng thời đủ kích hoạt vị giác.

Mà Lâm Hiên không ngờ được là, lúc này, giọng nói máy móc của hệ thống lại vang lên trong đầu hắn một lần nữa.

Đinh!

"Ngươi ý tưởng đột phá, để cho chúng nữ nhi ăn mỹ vị có tính đột phá, ban thưởng: Kỳ thuật cấp Tông sư!"

……………………………………………

Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, Lâm Hiên lộ ra vẻ mặt hài lòng.

"Kỳ thuật cấp Tông sư" ban thưởng này cực kỳ tốt, chính là một kỹ năng cực kỳ thực dụng. Sau này trong quá trình chăm con, có thể trợ giúp hắn bồi dưỡng kỳ thuật của các cô con gái của mình.

"Đến, ăn nhiều một chút, không đủ cha làm thêm cho các ngươi!"

Lâm Hiên tâm tình rất tốt, nhìn các cô con gái bảo bối của mình, trong mắt tràn đầy cưng chiều và yêu thích.

Đông Hoàng Tử U nhìn thấy vậy càng thêm kiên định quyết tâm của mình, nhất định phải làm cho Lâm Hiên được trường sinh và tu vi. Để gia đình sáu người này vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc như vậy!

Rất nhanh, một bữa cơm đã ăn xong.

Mắt thấy các tiểu bảo bối đều ăn uống no đủ, Đông Hoàng Tử U cũng có một lượng lớn chính vụ phải xử lý, Lâm Hiên chuẩn bị dẫn các nàng rời khỏi đây.

Trước khi đi, Đông Hoàng Tử U nói cho hắn biết sắp tổ chức vạn quốc đại hội. Cân nhắc đến phải để cho chúng nữ nhi mở mang kiến thức về thịnh hội chưa từng có, này Lâm Hiên đồng ý tham gia.
Chương 265 Chương 265. Các tiểu nha đầu thay Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U quăng cẩu lương!

Lúc này Đông Hoàng Tử U mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, cáo biệt mấy người Tuyền Châu và Lâm Hiên.

...

Thương Long đại lục.

Bên ngoài Đông Hải, hải ngoại đất hoang, Thanh Miêu Tộc.

Ở trong một tòa thạch ốc chính giữa tộc này.

Giờ phút này gió tanh từng cơn, ám quang nặng nề.

Từng đạo quang mang xanh biếc trong hoàn cảnh u ám, lộ ra quỷ dị mà kinh khủng. Nếu nhìn kỹ lại, có thể nhìn thấy khắp nơi trong thạch ốc đều có cổ trùng. Con cóc, bọ cạp, con gián, cá chạch, sinh xà vân vân, cực kỳ dữ tợn đáng sợ.

Mà ở giữa thạch ốc thì là một đài cao do đá tảng xây thành.

Trên đài cao đặt một cái thùng lớn hình tròn, bên trong đựng đầy huyết dịch tanh hôi.

Thanh Miêu tộc trưởng Công Dương Kỳ đang quỳ gối trên đài cao, mặt mũi tràn đầy thành kính.

Mà đệ đệ của hắn Công Dương Đức thì quỳ sau lưng hắn, vẻ mặt khẩn trương chú ý tình hình trên đài cao.

"Cổ Vương điện hạ, tộc trưởng thứ một ngàn ba trăm của Thanh Miêu Tộc Công Dương Kỳ, thỉnh cầu ngài giáng lâm, ban cho ta lực lượng!"

Công Dương Kỳ hai tay nâng cao quá đỉnh đầu, vận chuyển chân nguyên, điều khiển huyết dịch trong thùng gỗ phóng tới giữa không trung.

"Đây là xử tử chi huyết ngài yêu thích nhất, xin hàng lâm đi!"

Bành!

Tất cả huyết dịch bỗng nhiên quỷ dị biến mất ở giữa không trung. Sau đó, một bóng người lục sắc cự đại xuất hiện trên không đài cao.

Công Dương Kỳ và Công Dương Đức ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi mặt lộ vẻ kính sợ.

Chỉ thấy đó là một cự nhân toàn thân mọc đầy lông xanh, bắp thịt cuồn cuộn, gân xanh như rồng.

Đầu có Cửu Vĩ Nhãn Kính Xà quấn quanh, eo có U Cổ Tử Linh Giao quấn quanh. Toàn thân cao thấp tràn đầy uy áp kinh khủng.

Sau khi tỉ mỉ cảm nhận, hai huynh đệ Công Dương Kỳ đều trong lòng chấn động: "Đây là khí tức siêu việt Đế Cảnh!"

"Ừm!"

Có vẻ như là cực kỳ hài lòng với thái độ và tế phẩm của Công Dương Kỳ. Cổ Vương gật đầu, sau đó bỗng nhiên vọt vào trong cơ thể Công Dương Kỳ.

Bành! !

Một đạo lục quang kinh khủng nổ tung. Trong khoảnh khắc thân thể Công Dương Kỳ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Thân hình của hắn nhanh chóng biến lớn, trở nên cường tráng, trong chớp mắt đã cao hơn trước đó rất nhiều. Cơ bắp trên người bạo rạp, làn da cũng hiện ra màu xanh lục xinh đẹp. Còn có Cửu Vĩ Nhãn Kính Xà và U Cổ Tử Linh Giao kinh khủng quấn quanh người.

"Thật mạnh! Thật là mạnh!"

Công Dương Đức nhịn không được thân thể run rẩy. Hắn cảm nhận được ca ca của mình đã hoàn toàn nhận được lực lượng của Cổ Vương. Bây giờ tu vi Công Dương Kỳ đã áp đảo Đế Cảnh.

Chớ nói chi là hắn còn chiếm được cổ thuật và hai con thượng cổ đại trùng đáng sợ của Cổ Vương!

Công Dương Đức nhịn không được lớn gan suy đoán, bây giờ Công Dương Kỳ cho dù đối mặt Đại Thánh Cảnh chân chính cũng có sức đánh một trận!

"Ha ha ha, đây chính là lực lượng của Cổ Vương!"

Công Dương Kỳ hưng phấn cuồng tiếu vài tiếng, nhất thời hào tình vạn trượng: "Lục Địa Kiếm Tiên, lần này bản tọa muốn lấy mạng của ngươi, thổi lên kèn lệnh quật khởi cho Thanh Miêu Tộc ta!"

Công Dương Đức đang đứng bên cạnh liên tục gật đầu.

Bọn họ vẫn luôn ở ẩn nhẫn nhịn đến bây giờ, chính là vì đạt được lực lượng của Cổ Vương, báo thù cho đại trưởng lão Mặc Ngọc Long và các tộc nhân đã chết đi.

Mà với thực lực của Công Dương Kỳ bây giờ. Bọn họ có tự tin tuyệt đối có thể chính tay đâm Lục Địa Kiếm Tiên đã giết chết đám người Mặc Ngọc Long...

Lâm Hiên!

...

Thương Long đại lục, Lam Vân Quốc.

Lâm gia đại viện.

Hôm nay là sinh nhật sáu mươi tuổi của Triệu Vạn Phúc.

Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi đến sớm, còn đem lễ vật trân quý Cửu Thiên Tiên Vực mới có về nhà mừng thọ cho hắn.

Nhìn thấy Lâm Hiên hỗ trợ treo đèn lồng, Triệu Vạn Phúc vội vàng tiến lên nói: "Thiếu gia, những chuyện này để cho ta làm là được rồi."

"Thân phận ngươi bây giờ tôn quý như thế, những chuyện nhỏ nhặt này hoàn toàn không cần ngươi động thủ!"

Lâm Hiên đứng trên ghế, quay người nhìn hắn một cái: "Đều là người trong nhà, nói thân phận làm gì?"

"Hơn nữa ta hôm nay đặc biệt dẫn bọn nhỏ tới mừng thọ cho ngươi, nào có chuyện không động thủ được?"

Triệu Vạn Phúc sau khi nghe xong liên tục gật đầu: "Tốt tốt tốt, vậy ngươi cẩn thận một chút!"

Mặc dù thiếu gia nhà mình rất có bản lĩnh. Nhưng Triệu Vạn Phúc chăm Lâm Hiên từ nhỏ đến lớn, đã xem hắn như nửa đứa con trai của mình, chuyện gì cũng nghĩ cho Lâm Hiên.

"Ừm!" Lâm Hiên khẽ gật đầu, liên tục treo đèn lồng đỏ chót lên trước cửa.

Triệu Vạn Phúc nhìn bóng lưng Lâm Hiên, nhất thời cảm khái không thôi.

"Bây giờ đứa nhỏ này đã là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế, còn thân thiết với ta như trước kia, đúng là khó được!"

"Đời này, may mắn lớn nhất của Triệu Vạn Phúc ta chính là có thể vào Lâm gia, chăm sóc hai cha con lão gia và thiếu gia!"

"Lâm Hiên!"

Lúc này lúc, tiền viện bỗng nhiên có một giọng nói của một nữ tử vọng vào.

Rất nhanh.

Có một nữ tử mỹ mạo người mặc váy dài màu đỏ đi tới trước mặt Lâm Hiên và Triệu Vạn Phúc.

Nàng ước chừng mười tám mười chín tuổi, dáng dấp như hoa như ngọc, dáng vẻ vũ mị xinh đẹp. Trên ngực là tiêu chí nữ nhân rõ ràng, cao ngất như núi. Eo thon nhỏ nhắn, tiếp theo là vòng ba tròn như vầng trăng mùa hạ. Một đôi chân nhỏ thon dài cực kì mỹ lệ, như ẩn như hiện dưới làn váy hơi mờ, tràn đầy dụ hoặc. Càng khó được hơn là nàng một thân quý khí. Cho dù im không cử động thì cũng để lộ ra khí chất Hoàng gia tôn quý.

"Cô nương, sao ngươi lại xông vào?" Triệu Vạn Phúc có chút cạn lời.

Đã lâu không có cô nương tới cửa tìm Lâm Hiên. Không ngờ được là hôm nay Lâm Hiên vừa trở về thì có người xông vào, đúng là đúng dịp!

Vân Ngưng Nhu ánh mắt lướt qua Triệu Vạn Phúc, chăm chú nhìn Lâm Hiên: "Lâm Hiên, ta tên là Vân Ngưng Nhu, là công chúa Thiên Tề Quốc."

"Hôm nay ta tới là muốn cầu hôn ngươi!"

Công chúa Thiên Tề Quốc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom