• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới (4 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Chương 21. Đông Hoàng Tử U bất đắc dĩ!

Đông Hoàng Tử U nhịn không được vươn tay lại múc một muỗng.

Lần này khi ăn vào thì mùi vị vẫn nồng đậm như vậy.

Hơn nữa giờ khắc này vị giác yên lặng đã lâu của nàng như hoàn toàn được kích hoạt.

"Không ngờ được là Bạch Vũ Tiên Nga Đản lại bị hắn làm thành món ngon như vậy!"

Đông Hoàng Tử U đưa đôi mắt xinh đẹp lên lạnh nhạt nhìn Lâm Hiên một chút.

Nếu là nhìn kỹ, trong tròng mắt của nàng có một tia kinh hỉ không giấu được.

"Mẫu thân thích ăn vậy thì cho ngươi ăn hết luôn!" Tuyền Châu rất hiếu thuận nói.

Đông Hoàng Tử U lại ăn một muỗng nhỏ, lắc đầu cười nói: "Mẫu thân đã ăn no rồi, các ngươi ăn đi."

Đối với nàng, có thể một hơi ăn ba thìa đã là lần đầu tiên.

Sau đó, nàng nở một nụ cười thản nhiên nhìn Lâm Hiên cho bọn nhỏ ăn điểm tâm.

Trái tim bị phủ bụi đã lâu lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Sau bữa ăn.

Đông Hoàng Tử U lại phải lên triều xử lý chính vụ.

Trước khi đi, thừa dịp bọn nhỏ chơi đùa trong phòng.

Nàng lấy ra một viên dược hoàn toàn thân tử kim sắc cho Lâm Hiên:

"Đan này tên là Tử Kim Huyền Khuê Đan, chính là đan dược Thiên giai trung phẩm."

"Nếu như ngươi muốn tu luyện thì có thể ăn nó vào để gia tăng tốc độ tu luyện."

"Người bình thường khắc khổ tu hành mười năm nhập Thông Huyền Cảnh, nhưng dựa vào đan này thì tối đa hai năm là có thể!"

Lâm Hiên nhìn cũng không nhìn Tử Kim Huyền Khuê Đan, lắc đầu nói: "Ta không cần."

Có được hệ thống trong người, tùy tiện ban thưởng một cái nói không chừng thì có thể khiến cho hắn tăng cấp lên đến Đế Cảnh.

Cái Tử Kim Huyền Khuê Đan này tuy tốt nhưng sau khi ăn vào thì vẫn phải khắc khổ tu hành không ngừng.

Lâm Hiên cá ướp muối đã quen, đâu thể động lòng với thứ đồ chơi này được?

Đông Hoàng Tử U âm thầm lắc đầu thở dài, cất Tử Kim Huyền Khuê Đan lại.

Buổi sáng tâm tình vừa mới tốt đẹp lên một chút trong chớp mắt đã tan thành mây khói.

Ngay từ đầu nàng đã không hy vọng gì với chuyện Lâm Hiên tu hành, viên đan dược đó cứ coi nó như là chút cố gắng sau cùng của nàng đi.

Hiện tại xem ra nàng hoàn toàn tuyệt vọng.

Để Lâm Hiên chăm sóc bọn nhỏ đi, những chuyện khác cũng không cần phải ép hắn!

"Ta đi."

Đông Hoàng Tử U để lại một cái bóng lưng xinh đẹp, cũng không quay đầu lại rời khỏi đây.

Lâm Hiên cũng không nghĩ nhiều, quay người vào trong phòng, nhanh chóng gia nhập vào trong trò chơi của các con gái.

...

Thiên Ma Giới, Vạn Ma Thành.

Trong đại điện u ám, trên trăm tên tu sĩ chính đạo tuổi trẻ đang bị buộc trên cột.

Diệp U thôi động ma công, một hơi thôn phệ hết toàn bộ chân nguyên của bọn họ.

Theo một đạo ma quang quỷ dị thoáng hiện, Diệp U mới chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt không có chút thương hại nào nhìn thoáng qua trăm cỗ thi thể trước mặt, Diệp U cắn răng nói:

"Không ngờ được là Huyền Băng Nữ Đế mạnh mẽ như thế, vậy mà khiến cho ta mất đi một phần tư tu vi!"

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bởi vì trong lòng của ta có khúc mắc không thể nào tập trung đối chiến với nàng cho nên mới khiến cho nàng có cơ hội để lợi dụng."

Trong trận chiến với Huyền Băng Nữ Đế, thỉnh thoảng trong lòng Diệp U nhớ tới Lâm Hiên.

Cường giả Đế Cảnh quyết đấu, phân tầm như thế cực kỳ nguy hiểm.

Cho nên trong trận chiến đó hắn chỉ có thể cắn răng gánh lấy thất bại.

Mà bây giờ chuyện hắn cấp thiết muốn biết nhất chính là làm rõ rốt cuộc Lâm Hiên có phải là cường giả cảnh giới Đại Thánh hay không.

Hoặc là rốt cuộc là ai ở bên trong Huyền Băng Cung đã đánh lui mình.

Chuyện này cực kỳ quan trọng!

Nếu như không điều tra rõ được thì lần tiếp theo khi hắn đối chiến với Huyền Băng Nữ Đế vẫn sẽ bị ảnh hưởng như thế.

Dù sao cấm ai thích có một cường giả không rõ lai lịch trốn ở trong bóng tối có thể sinh ra uy hiếp cho mình bất kỳ lúc nào.

"Trịnh Tùng, ngươi phái tứ đại ma tướng đi Bắc Huyền Thiên, tìm cơ hội xuống tay với Lâm Hiên!"

"Lần này, nhất định phải hiểu rõ nội tình của Lâm Hiên!"

"Nếu như có thể giết hắn, còn có bốn cô con gái của hắn thì không còn gì tốt hơn!"

Trịnh Tùng lập tức đi từ trong bóng tối ra, gật đầu nói: "Rõ!"

...

Bởi vì Lâm Hiên nhận được thiếp khách quý Thượng Quan Kiệt cho mình.

Sau khi ăn điểm tâm xong thì hắn lập tức dẫn bốn cô con gái xuất phát.

Lần này văn đàn luận đạo, địa điểm ở nam bộ Bắc Huyền Thiên, trên Văn Khúc Sơn.

Nơi đây cách Huyền Băng Cung năm triệu dặm.

Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi cưỡi Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn.

Kéo xe chính là bốn con Thanh Dực Phi Điểu to lớn, tốc độ rất nhanh, cưỡi thoải mái dễ chịu.

Lâm Hiên thông qua ngự thú ngọc thạch chuyên dụng thì có thể truyền đạt ý niệm của mình cho nó, hoàn toàn điều khiển Thanh Dực Phi Điểu phi hành.

Lúc đầu, các tiểu nha đầu đánh giá Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn rất cao.

Cảm thấy loại ngọc liễn xa này vừa lớn vừa thoải mái dễ chịu hơn nữa còn bay rất nhanh.

Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh thỉnh thoảng có tu sĩ cưỡi gió mà đi ngang qua thì các nha đầu lập tức thay đổi ý nghĩ.

"Chúng ta có bốn con Thanh Dực Phi Điểu nhưng vẫn không nhanh bằng các thúc thúc a di!"

"Đúng vậy, thật chậm!"

"Cha nói Văn Khúc Sơn còn rất xa, phải bao lâu mới có thể đến được?"

"Rất muốn tới đó nhanh một chút!"

Bốn tiểu nha đầu trong lòng chỉ hận không thể lập tức đến Văn Khúc Sơn.

Mà những tu sĩ phi hành giữa không trung để cho các nàng cảm nhận được ngọc liễn xa của mình chậm như thế nào.

Lâm Hiên lắc đầu cười một tiếng, Bắc Huyền Thiên thân là một trong sô Cửu Thiên Tiên Vực, có vô số tu sĩ.

Đối với rất nhiều tu sĩ thì năng lực cưỡi gió mà đi này hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhất là nơi này có rất nhiều cường giả cấp bậc Tôn Giả, thậm chí Chuẩn Đế Cảnh.

Tốc độ phi hành của bọn họ hoàn toàn không phải là Thanh Dực Phi Điểu có thể so sánh!

"Cha, ngươi có cách nào có thể đi nhanh hơn một chút hay không?"
Chương 22 Chương 22. Đông Hoàng Tử U bất đắc dĩ! (2)

Không so sánh thì sẽ không thấy tổn thương.

Bây giờ mấy người Tuyền Châu chỉ hận không thể bay nhanh hơn tất cả tu sĩ mới được.

Lâm Hiên gật đầu cười cười: "Có thể!"

Thần Hành Thủ Trạc trên tay hắn chính là pháp bảo có một không hai có thể tăng tốc hành động tốc độ.

Theo hắn tâm thần khẽ động, vô số đạo linh khí mênh mông to lớn từ bốn phương tám hướng tuôn tới bên trong vòng tay của hắn.

Hô!

Trong nháy mắt, những linh khí này biến thành một cỗ động lực kinh khủng, đẩy ngọc liễn xa nhanh chóng vọt tới phía trước.

Lúc đầu bốn con Thanh Dực Phi Điểu bay ở phía trước kéo ngọc liễn xa, bây giờ lại biến thành ngọc liễn xa kéo bọn chúng.

Cảnh tượng này không những khiến cho bốn tiểu nha đầu nhìn đến ngây người.

Ngay cả những tu sĩ đang phi hành ở xa xa nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm.

"Chiếc ngọc liễn xa đó thật nhanh!"

"Tốc độ này... người ở bên trong rất lợi hại!"

"Trang trí xa hoa như thế, nhìn giống như là đồ chuyên dụng của hoàng thất, hẳn là người bên trong là Huyền Băng Nữ Đế?"

"Có phải Nữ Đế hay không thì không biết nhưng chỉ biết là người ở bên trong đó có thực lực tương đối mạnh mẽ!"

Các tu sĩ nhao nhao ngừng chân, nhìn cảnh tượng ngọc liễn xa kéo bốn con Thanh Dực Phi Điểu tiến lên.

Bọn họ suy đoán có thể làm cho ngọc liễn xa khổng lồ như thế đi tới với tốc độ như thiểm điện.

Chắc chắn người bên trong đó là một vị cường giả.

Hơn nữa rất có thể là cường giả Đế Cảnh!

Nghĩ như vậy, những tu sĩ bay ở trước mặt ngọc liễn xa đều chủ động tránh ra một con đường.

Dù sao ở Bắc Huyền Thiên này, Huyền Băng Nữ Đế là người mạnh nhất.

Phàm là người đi ra từ Nữ Đế Huyền Băng Cung thì đều sẽ được mọi người coi trọng mấy phần.

Chớ nói chi là trước mắt cái ngọc liễn xa này chính là xe chuyên dụng của hoàng thất Huyền Băng Cung.

Mà nhìn thấy ngọc liễn xa nhanh chóng tiến lên, đảo mắt đã bỏ lại tất cả tu sĩ ở phía sau mình thì bốn tiểu nha đầu cực kỳ vui vẻ.

"Ờ ~ chúng ta bay thật nhanh!"

"Ma pháp của cha thật là thần kỳ!"

"Ta cảm thấy bây giờ mình chính là một vệt ánh sáng!"

"Các ngươi nhìn, bốn con Thanh Dực Phi Điểu đi theo đằng sau chúng ta, bọn chúng thật là ngu!"

Các tiểu nha đầu rất là hưng phấn.

Trong bốn đôi mắt to xinh đẹp đều tràn đầy sùng bái và yêu thích Lâm Hiên.

Lâm Hiên hưởng thụ sự nhiệt tình và xuân bái từ mấy cô con gái của mình, trong lúc nhất thời thỏa mãn lòng hư vinh của hắn.

"Nếu các ngươi thích thì sau này cha sẽ thường xuyên dẫn các ngươi ra ngoài bay."

Các tiểu nha đầu nghe nói như vậy thì rất là vui vẻ vỗ tay: "Tốt lắm!"

Tuyền Châu rất chủ động tiến lên trước hôn lên trên mặt Lâm Hiên một cái.

Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng lần lượt đi lên hôn Lâm Hiên.

Lâm Hiên cảm thấy hai bên mặt của mình lành lạnh.

Hiển nhiên các tiểu nha đầu để lại không ít nước bọt ở trên đó.

Nhưng mà đối với Lâm Hiên thì đây cũng không phải là chuyện lớn gì.

Chỉ chúng nữ nhi thích, người làm cha như hắn có dùng nước bọt để rửa mặt cũng không phải là vấn đề gì lớn!

Một đường vui cười.

Lâm Hiên nhanh chóng nhìn thấy một ngọn núi lớn màu vàng óng ở trước mặt, nó cao vút trong mây, nguy nga tráng lệ.

Đỉnh núi có thất thải thánh quang bao phủ, cực kỳ lóa mắt bên dưới tầng mây.

Đây cũng là biểu tượng của giới văn học Bắc Huyền Thiên, Văn Khúc Sơn.

Mà thất thải thánh quang này nghe nói chính là văn đạo thánh nhân chi quang.

Ức vạn năm nay, nó luôn được văn nhân trong giới văn học Bắc Huyền Thiên thậm chí toàn bộ thiên hạ cúng bái.

Lâm Hiên lập tức thu hồi Thần Hành Thủ Trạc, giảm tốc độ ngọc liễn xa xuống.

Không bao lâu sau, ngọc liễn xa chậm rãi rơi vào Văn Khúc Sơn.

Lâm Hiên dẫn theo bốn tiểu nha đầu đi bộ một lát thì nhìn thấy một nữ tử mặc váy dài lục sắc từ đằng trước đi thẳng tới.

"Biểu tỷ phu!" Mộ Ấu Khanh ăn mặc cực kỳ tinh xảo, cười hì hì đi tới trước mặt.

"Ngươi tới thật sớm." Lâm Hiên tùy ý nói.

Mộ Ấu Khanh gật gật đầu: "Đó là chuyện đương nhiên, đại hội văn đàn luận đạo như thế này, dưới tình huống bình thường thì chỉ có người trong nội bộ giới văn học mới có thể tham dự vào."

"Hơn nữa đại hội hôm nay, Cửu Thiên Tiên Vực, thậm chí đại văn hào hạ giới đều tới, có thể nói là quần anh hội tụ."

"Ta chỉ là một người ngoài giới văn đạo, nếu như không tới sớm một chút thì sợ là ngay cả một cái chỗ ngồi cũng không có."

Lâm Hiên hơi nhíu lông mày: "Điều kiện tham dự vào hội nghị này nghiêm ngặt như thế sao?"

Hắn vốn cho rằng đại hội luận đạo như thế này là ai cũng có thể tham dự vào được.

Bây giờ nhìn lại thì yêu cầu cao không hợp thói thường.

"Ừm ừm!" Mộ Ấu Khanh gật gù cái đầu nhỏ: "Cho nên nói biểu tỷ phu ngươi có thể cầm thiếp khách quý tới thì rất là có thể diện!"

Lâm Hiên lắc đầu cười một tiếng: "Thể diện hay không thể diễn cũng không quan trọng, chủ yếu là dẫn bọn nhỏ tới đây chơi một chút tăng trưởng kiến thức."

Mộ Ấu Khanh nở nụ cười xinh đẹp.

Biểu tỷ phu tài hoa hơn người, thân phận hiển hách.

Nhưng cách nói chuyện là ôn hòa, khiêm tốn như thế, hoàn toàn không có khí thế cao cao tại thượng hùng hổ dọa người.

Nhưng càng như vậy lại càng cho thấy hắn không bình thường.

Có đôi khi các đại nhân vật khiêm tốn cũng không phải là khiêm tốn thật sự.

Mà là vị trí của bọn họ quá cao, biểu hiện ra ung dung thong dong một cách tự nhiên mà thôi.

"Vậy bây giờ chúng ta đi qua đó đi."

Mộ Ấu Khanh ôm lấy Tuyền Châu và Tuyền Hi, theo Lâm Hiên cùng đi lên trên đỉnh Văn Khúc Sơn.

Căn cứ Mộ Ấu Khanh giới thiệu, lần này địa điểm văn đàn luận đạo nằm ở trong đại điện Văn Khúc Tinh trên đỉnh núi.

Đi lên một dặm đường.

Một nam tử anh tuấn người mặc trường bào màu đỏ dẫn theo hai người khác ngăn cản trước mặt mấy người Lâm Hiên.

Mộ Ấu Khanh nhìn thấy nam tử hồng bào thì không khỏi khẽ nhíu mày.
Chương 23 Chương 23. Thật là long trọng!

Nàng không có bao nhiêu hảo cảm đối với nam nhân tên là Tư Mã Văn Ý này.

Tư Mã Văn Ý lại cười rạng rỡ mà nhìn Mộ Ấu Khanh: "Ấu Khanh học muội, đã lâu không gặp!"

Mộ Ấu Khanh mặt lộ vẻ khó chịu: "Làm ơn, đừng có tùy tiện móc nối quan hệ như thế? Ta không phải là học muội của ngươi!"

Tư Mã Văn Ý chính là đệ tử quan môn của một vị văn học Thái Đẩu khác ở Bắc Huyền Thiên Thẩm Nhã Khang.

Ba tháng trước, Mộ Ấu Khanh nghe giảng bài ở chỗ Thẩm Nhã Khang, trùng hợp gặp Tư Mã Văn Ý.

Lúc đầu, Mộ Ấu Khanh cũng không có ấn tượng xấu gì với Tư Mã Văn Ý.

Nhưng kể từ sau lần cùng nhau nghe giảng bài đó, Tư Mã Văn Ý cưỡng ép dùng xưng hô học trưởng học muội với nàng.

Nói gần nói xa tràn đầy ý mập mờ, chuyện này khiến Mộ Ấu Khanh rất là phản cảm.

"Được được, ta không gọi như vậy nữa!" Tư Mã Văn Ý lập tức đổi giọng.

"Ấu Khanh, hai ngày trước ta đột nhiên xuất hiện linh cảm, viết một bài thơ tình thiên cổ có một không hai, ngươi có muốn nghe thử hay không?"

Nói xong, hắn móc một tờ giấy trắng được xếp lại ở trong tay áo ra.

"Thiên cổ có một không hai?" Mộ Ấu Khanh khinh thường cười một tiếng: "Ngươi giữ lại tự mình coi đi!"

Nói xong, nàng muốn ôm lấy mấy người Tuyền Châu rời khỏi đây.

Tư Mã Văn Ý vội vàng đuổi theo nàng: "Ấu Khanh, đây đúng là một bài thơ thiên cổ có một không hai!"

"Nếu như ngươi nghe xong cảm thấy không hay thì ta lập tức quay đầu rời đi!"

Hai người khác đi theo Tư Mã Văn Ý liên tục gật đầu.

"Không sai, bài thơ này của Tư Mã học trưởng đã được lão sư đọc qua, lão sư khen không dứt miệng!"

"Ấu Khanh cô nương, ngươi cũng biết thầy của chúng ta là một giới đại văn hào nổi danh tương đương với Giang đại nho, tiêu chuẩn của hắn dù sao ngươi cũng tin tưởng chứ?"

Mộ Ấu Khanh nghĩ nghĩ, nghiền ngẫm nói:

"Tiêu chuẩn của Thẩm đại nho đương nhiên là ta sẽ tin. Nhưng mà ta cảm thấy ngươi vẫn là đừng có múa rìu qua mắt thợ thì tốt hơn!"

"Múa rìu qua mắt thợ? Sao ta lại thành múa rìu qua mắt thợ rồi?" Tư Mã Văn Ý trên mặt tràn đầy vẻ không hiểu.

Hắn là đệ tử quan môn đắc ý của Thẩm Nhã Khang.

Ở trong giới văn học Cửu Thiên Tiên Vực hắn cũng được xem như là người có danh tiếng.

Hơn nữa bài thơ trong tay của hắn đã được Thẩm Nhã Khang và rất nhiều nhân sĩ trong giới văn học kiểm tra.

Cũng chính bởi vì vậy cho nên hắn mới có lòng tin lấy ra đọc cho Mộ Ấu Khanh nghe.

Nào biết được Mộ Ấu Khanh lại nói ra một câu như vậy.

Mộ Ấu Khanh xùy cười một tiếng: "Các ngươi nghe hai câu thơ 'Lạc Hà Dữ Cô Vụ Tề Phi, Thu Thủy Cộng Trường Thiên Nhất Sắc' này chưa?"

Tư Mã Văn Ý và hai người khác đồng thời gật đầu.

"Đương nhiên là có nghe qua rồi! Hai ngày này giới văn học Bắc Huyền Thiên đều đang lan truyền hai câu thơ này!"

"Tục truyền đây là thơ hay của năm vạn năm trước, vẫn luôn không có ai có thể viết ra được câu thơ đối lại nó."

"Không sai, trong hai ngày gần đây, rốt cục có người làm ra được câu thơ đối, có thể nói là tinh diệu tuyệt luân, vạn cổ không có!"

Ánh mắt Mộ Ấu Khanh rơi vào trên người Tư Mã Văn Ý: "Nếu như so sánh với hai câu này, trình độ của ngươi như thế nào?"

Tư Mã Văn Ý nghĩ nghĩ, cắn răng nói: "Kém một mảng lớn!"

"Cho nên nha ta mới nói là ngươi đừng có múa rìu qua mắt thợ."

Mộ Ấu Khanh cười cười, chỉ chỉ Lâm Hiên sau lưng: "Ầy, người viết ra câu thơ đó chính là biểu tỷ phu của ta!"

Bọn người Tư Mã Văn Ý lập tức đưa mắt nhìn về phía Lâm Hiên.

Nhìn thấy khí chất như trích tiên của Lâm Hiên, bọn họ nhao nhao lộ ra vẻ tự ti mặc cảm.

Sau đó Mộ Ấu Khanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo đi từ bên cạnh Lâm Hiên ra.

Tuyền Châu trong ngực Mộ Ấu Khanh lắc đầu nói ra: "Thúc thúc đó khiến cho người ta rất là không thích."

Tuyền Hi gật đầu đồng ý: "Đúng đó, hắn là một người thích khoe khoang, mà mẫu thân dạy chúng ta đừng có trở thành loại người như vậy."

Mộ Ấu Khanh cưng chiều hôn hai tiểu nha đầu một chút: "Các ngươi đều nói đúng, tiểu di ta cũng ghét loại người này!"

Tuyền Hàm và Tuyền Ấu trong ngực Lâm Hiên đồng thời giơ ngón tay nhỏ lên với Lâm Hiên.

Trăm miệng một lời nói: "Vẫn là cha tốt nhất!"

Mộ Ấu Khanh cười khanh khách vài tiếng: "Đám tiểu nha đầu các ngươi chỉ sợ người ta không biết là cha của các ngươi tốt!"

"Đó là chuyện đương nhiên!"

Bốn tiểu nha đầu đồng thời gật đầu, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.

Cha của mình vốn là người tốt nhất trên thế giới này, hừ!

Nhìn thấy bóng lưng của bọn họ dần dần đi xa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui.

Tư Mã Văn Ý nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt ảo não:

"Đáng chết, hóa ra biểu tỷ phu của Ấu Khanh chính là người viết ra câu thơ đó!"

Hai người đi theo hắn cũng lắc đầu thở dài.

"Nhìn biểu cảm của Ấu Khanh cô nương, rất là sùng bái thích biểu tỷ phu của nàng!"

"Đây cũng là nhân chi thường tình, dù sao biểu tỷ của nàng phu có dáng người vô cùng tuấn mỹ, lại có tài hoa như thế."

"Hừ!" Trên mặt Tư Mã Văn Ý lộ vẻ không cam lòng: "Lần đại hội này, các đại văn hào tụ tập đầy đủ, ta cũng muốn xem xem biểu tỷ phu của nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào!"

Nói xong, hắn lập tức chào hỏi hai người khác, bước nhanh lên đỉnh núi.

Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn theo bọn nhỏ đi tới bên ngoài đại điện Văn Khúc Tinh, nghe được bên trong tiếng người huyên náo.

Hiển nhiên đa số người đến tham dự đại hội lần này đều đã đến.

Trên đài cao chỗ xa nhất, có mười một cái chỗ ngồi nạm vàng.

Lâm Hiên phán đoán, mười một cái chỗ ngồi này chính là bao gồm Giang Cửu Bạch ở trong đó, chính là mười một ghế khách quý quan trọng nhất.

Lúc này, mười chỗ ngồi trong đó đều đã có người ngồi lên.

Một cái còn lại hiển nhiên chính là của Lâm Hiên.

Mà bên trong đại điện nghị luận ầm ĩ chính là chủ đề có liên quan tới cái chỗ ngồi còn lại này.
Chương 24 Chương 24. Dựng một pho tượng cho cha!

"Lần này đại hội văn hào tề tụ, mười một cái ghế khách quý sáng chói loá mắt, rốt cuộc là ai mà có thể ngồi lên cái ghế cuối cùng này?"

"Ta nghe nói chính là người viết ra câu 'Lạc Hà Dữ Cô Vụ Tề Phi'."

"Người này có thể viết ra câu thơ vạn cổ tài tình như thế, rất xứng có được vinh hạnh đặc biệt này!"

"Ta rất là hâm mộ! Nếu như ta có thể ngồi lên trên đó thì cho dù là nằm mơ ta cũng có thể cười đến tỉnh lại!"

Lâm Hiên vừa đi vào cửa, Thượng Quan Kiệt vội vàng đi tới.

Trên mặt Thượng Quan Kiệt tràn đầy vẻ cung kính ôm quyền hành lễ với Lâm Hiên sau đó dẫn theo hắn đi lên trên chỗ ngồi của khách quý ở trên đài cao.

Mà lúc này tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều tập trung nhìn vào Lâm Hiên.

Lão giả tóc trắng thân mặc áo bào trắng là Giang Cửu Bạch vội vàng tiến lên đón, nói: "Hóa ra đây chính là đế phu, quả nhiên tuấn tú lịch sự!"

Trải qua Thượng Quan Kiệt giới thiệu, Giang Cửu Bạch đã biết thân phận của Lâm Hiên.

Bây giờ gặp mặt, nhìn thấy Lâm Hiên dáng vẻ đường đường chính chính, tựa như trích tiên, rất là thưởng thức.

Nhìn thấy Giang Cửu Bạch dẫn đầu, những đại văn hào còn lại như Thẩm Nhã Khang, Đại Thái Đẩu cũng nhao nhao đứng dậy chào hỏi Lâm Hiên.

Mặc dù bọn họ có địa vị khá cao trong giới văn học.

Nhưng Lâm Hiên là đế phu, còn có thể viết ra câu thơ vạn cổ tài tình đó.

Tài hoa và thân phận đều rất cao, đủ để cho mấy người Giang Cửu Bạch tôn kính.

Lúc này đám người đang đứng ở bên dưới cũng nhao nhao tán thưởng.

"Hóa ra người viết ra câu thơ đó chính là đế phu, quả nhiên lợi hại!"

"Đế phu tuấn mỹ như thế, lại có tài như thế, đúng là người sinh ra ở vạch đích!"

"Ai, ta hâm mộ muốn chết đi được!"

Không giống như đám người tán thưởng.

Vừa mới bước vào cửa thì thấy lão sư của mình Thẩm Nhã Khang hành lễ với Lâm Hiên.

Sắc mặt Tư Mã Văn Ý lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Một cảm giác thất bại nồng đậm quanh quẩn trong lòng hắn khiến cho niềm kiêu ngạo trong lòng hắn biến mất sạch sành sanh.

Thân phận và tài hoa, nhan sắc của Lâm Hiên, cái nào cũng là đỉnh điểm.

Ngay cả lão sư cũng hành lễ chào hỏi hắn, Tư Mã Văn Ý hắn hoàn toàn không xứng để so sánh với Lâm Hiên!

Có Lâm Hiên, sao Mộ Ấu Khanh lại có thể để ý đến mình chứ?

Nghĩ đến đây, Tư Mã Văn Ý chỉ cảm thấy tờ giấy viết thiên cổ thơ tình trong tay mình trở nên nóng hổi.

Bây giờ cho dù có kêu hắn lấy ra hắn cũng không chịu.

Khẽ cắn môi, Tư Mã Văn Ý vò nát giấy, dáng vẻ mất mát quay người rời khỏi đại điện.

Hắn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nhìn Lâm Hiên quang mang vạn trượng, hưởng thụ vạn người ủng hộ.

Lúc này.

Lâm Hiên đã bắt chuyện với thập đại văn học Thái Đẩu Giang Cửu Bạch, mấy người Giang Cửu Bạch cũng trở lại chỗ ngồi của mình.

Lâm Hiên cũng ngồi vào vị trí của mình.

Cũng may cái ghế này đủ lớn, bốn tiểu nha đầu cũng có thể ngồi chung một chỗ với hắn.

Nhìn thấy bốn cô bé đáng yêu như con mèo nhỏ ngồi ở trong ngực của Lâm Hiên.

Lần này vạn người có mặt trong văn đàn luận đạo đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Nhất là một số nam văn nhân chỉ hận không thể lập tức trở về nhà góp sức với vợ của mình xin một đứa con gái, hảo hảo thương yêu.

Bởi vì mấy người Tuyền Châu rất được người ta thích.

Lâm Hiên dẫn theo bốn đứa bé, cảnh tượng ôn nhu như thế suýt chút nữa là hòa tan trái tim của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

Mà khi tất cả mọi người đang có mặt ở đây thầm than trong lòng, một đạo thánh khiết quang mang bỗng nhiên sáng lên.

Ở phía sau ghế khách quý của mấy người Lâm Hiên, một pho tượng khổng lồ cao tới trăm mét sinh ra trong ánh sáng.

Hắn mặc trường bào, cách ăn mặc như thư sinh, tay trái cầm bút, tay phải cầm sách, ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, khí vũ phi phàm.

Có được tri thức Huyền Tuyệt Thiên Thư ban cho, Lâm Hiên nhìn một cái là nhận ra được pho tượng này chính là Văn Khúc Tinh.

Tuyền Châu chỉ vào pho tượng hỏi: "Cha, đây chính là Văn Khúc Tinh lão gia gia sao?"

Lâm Hiên lộ ra một tia tán thưởng: "Ngươi cũng nhận ra Văn Khúc Tinh?"

"Đúng thế!" Tuyền Châu khẽ gật đầu: “Là mẫu thân dạy ta."

Lâm Hiên yên lặng gật đầu, Tuyền Châu là người coi trọng lễ nghi nhất trong số bốn đưa bé, cũng là người thích văn học nhất.

Nghĩ đến hẳn là Đông Hoàng Tử U phát hiện ra sở thích của nàng cho nên mới dựa theo tài năng của nàng mà dạy dỗ.

"Nhưng mà mẫu thân chỉ kể sơ về Văn Khúc Tinh lão gia gia."

"Còn rốt cuộc hắn là một người như thế nào thì ta hoàn toàn không biết!"

Tuyền Châu cau mày.

Lâm Hiên cười nói: "Theo như truyền thuyết kể lại, Văn Khúc Tinh là ngôi sao thứ tư của Bắc Đẩu, chủ khoa giáp tinh hạ phàm."

"Hắn chủ quản khoa bảng thanh danh ở nhân gian, quan trường công danh, bản thân hắn cũng là người có tài hoa trùng thiên, văn thải phong tao."

Sau khi Tuyền Châu nghe xong trầm tư một lát, gật đầu nói: "Hóa ra hắn chính là một văn học lão gia gia do Bắc Đẩu Tinh biến thành."

"Có thể nói như vậy." Lâm Hiên cảm thấy đúng là ngộ tính của Tuyền Châu rất cao, tổng kết lại rất đúng chỗ.

Tuyền Châu lại hỏi: "Như vậy tại sao mọi người lại xây dựng một pho tượng cho hắn?"

"Đương nhiên là bởi vì sùng bái và yêu thích hắn." Lâm Hiên cười sờ lên cái đầu nhỏ của Tuyền Châu.

"A vậy sao." Tuyền Châu gật gật đầu.

Tuyền Hi đảo đôi mắt to, nhoẻn miệng cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu:

"Vậy ta cũng phải dựng một pho tượng lên cho cha."

Tuyền Hàm dựng thẳng bốn ngón tay lên: "Ta muốn dựng bốn cái, chúng ta một người một cái!"

Tuyền Ấu lắc lắc cái đầu nhỏ: "Không đủ! Ta muốn dựng một ngàn cái, một vạn cái!"

Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm đều lộ ra dáng vẻ khiếp sợ, đồng thanh nói: "Tuyền Ấu, ngươi dựng nhiều như vậy, lỡ như không trông coi được bị người khác cướp mất thì phải làm sao bây giờ?"

Tuyền Ấu: °. °·(((p(≧□≦)q)))·°. °
Chương 25 Chương 25. Đế phu có thánh nhân chi tư!

Ngay lúc bốn cái tiểu nha đầu đang líu ríu vì chuyện tượng của Lâm Hiên thì tất cả văn nhân đều đứng dậy.

Dựa theo quy tắc trong giới văn học, lần này đám người tham gia văn đàn luận đạo sẽ hành lễ quỳ lại pho tượng Văn Khúc Tinh.

Đối với tất cả mọi người thì pho tượng Văn Khúc Tinh giống như là bài vị tổ sư gia, cao thượng và thần thánh.

Trong vạn người, chỉ có Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ ngồi ở chỗ đó, cũng không đứng dậy.

Khi tất cả mọi người quỳ xuống, hắn lộ ra rất đột ngột.

Nhưng mà không có ai cảm thấy không ổn.

Lâm Hiên không phải người trong văn đạo, lại thân phận hiển hách cao thượng.

Nếu hắn không muốn bái, ai cũng không thể cưỡng cầu.

Sau khi đám người đều hành lễ hoàn tất, lần đại hội luận đạo này coi như chính thức bắt đầu.

Giai đoạn trước, loại đại hội luận đạo này thì tương đương với diễn đàn văn học Lâm Hiên thấy ở kiếp trước.

Đơn giản chính là một chút văn nhân nhã sĩ trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, thổi phồng lẫn nhau, kết giao các loại nhân mạch thôi.

Trong quá trình này, gần như tất cả người có chút địa vị đều đến chào hỏi Lâm Hiên.

Bọn họ không cần biết là tới từ hạ giới Thương Long đại lục hay là Cửu Thiên Tiên Vực, đều cực kỳ lễ đãi Lâm Hiên.

Có ít người thậm chí mượn cơ hội tặng quà cho mấy người Tuyền Châu để đưa một chút Linh khí pháp bảo của mình cho Lâm Hiên.

Lâm Hiên cũng không khách khí, nhận hết tất cả những bảo bối này.

Mấy người Tuyền Châu thích cái nào thì Lâm Hiên lập tức đưa cho các nàng làm đồ chơi ngay tại chỗ.

Bất tri bất giác, trọng đầu hí của lần đại hội luận đạo này bắt đầu!

Chỉ thấy thập đại Thái Đẩu Giang Cửu Bạch đi đến trước pho tượng Văn Khúc Tinh, đồng thời vận chuyển chân nguyên, đọc lên một câu khẩu quyết.

Hô ~

Trong chốc lát thất thải thánh quang vạn trượng.

Pho tượng Văn Khúc Tinh bộc phát ra một cỗ thánh nhân chi khí kinh khủng, đồng thời tự động bay lên giữa không trung.

Không bao lâu, pho tượng huyền không mà phù.

Dưới đáy pho tượng cách xa mặt đất chừng trăm trượng, xuất hiện một cái màn nước to lớn.

"Cha, đó là cái gì?" Tuyền Châu tò mò hỏi.

Lâm Hiên nói ra: "Đó là Văn Thánh Thủy Mạc, chỉ cần viết chữ ở phía trên thì có thể đo ra thiên phú văn đạo của người đó."

Tuyền Châu gật gật đầu: "Rất giống Trắc Linh Thạch chúng ta chạm qua!"

Cái gọi là Trắc Linh Thạch chính là một loại linh thạch khảo thí thiên phú võ đạo.

Lâm Hiên hỏi: "Vậy các ngươi là thiên phú cấp nào?"

Hắn suy đoán các nữ nhi mình có thiên phú rất yêu nghiệt.

Nếu như bây giờ đã nhắc đến thì thuận tiện tìm hiểu thiên phú của các nàng luôn.

Tuyền Châu: "Chúng ta đều là Thiên cấp!"

Tuyền Hi, Tuyền Hàm, Tuyền Ấu đồng thời khẽ gật đầu.

Lâm Hiên cảm thán trong lòng, bốn nữ nhi bảo bối này quả nhiên rất yêu nghiệt.

Thiên phú đẳng cấp, dưới tình huống bình thường chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, Thiên cấp cao nhất.

Hơn nữa thiên phú có thể theo tuổi tác tăng trưởng kinh nghiệm gia tăng mà không ngừng được đề cao.

Bây giờ mấy người Tuyền Châu mới hơn ba tuổi mà đã là Thiên cấp.

Nếu như lại lớn thêm chút nữa thì tương lai không thể đo lường được!

"Cha, lát nữa ngươi cũng đi khảo thí?" Tuyền Hi vẻ mặt mong đợi hỏi.

"Đúng thế, rất muốn biết thiên phú văn đạo của cha cao bao nhiêu!" Tuyền Hàm gật gật đầu.

Lâm Hiên lắc đầu cười nói: "Cha thì không, đây là chuyện của giới văn học bọn họ, cha không có hứng thú."

Theo hắn hiểu rõ, văn đàn luận đạo năm năm một lần.

Sở dĩ muốn khảo thí thiên phú văn đạo, thật ra là vì để tuyển chọn nhân tài.

Ai thiên phú mạnh thì người đó có thể được những người khác tán thành.

Cho dù là nhân vật như Giang Cửu Bạch, nếu như thiên phú bị người khác đè xuống thì chị đành lùi khỏi vị trí văn học Thái Đẩu.

Nói trắng ra là đây chính là một trận sàng chọn, để tìm ra người dẫn đường tốt nhất cho văn đạo trong thiên hạ.

Mà căn cứ Lâm Hiên hiểu rõ, đẳng cấp thiên phú văn đạo dựa theo màu sắc của ánh sáng hiển thị ra mà phân chia.

Bạch, lục, lam, hồng, tử, tử kim, thất thải, theo thứ tự mà tăng dần.

Nếu người nào có thể khảo thí ra thất thải thánh quang, vậy hắn hoàn toàn xứng đáng làm "Văn Khúc hạ phàm".

Nếu đạt được vinh hạnh đặc biệt này, cho dù là thập đại Thái Đẩu như Giang Cửu Bạch cũng phải tôn xưng người này một tiếng "Tiên sinh"!

Chỉ tiếc.

Cho dù Thương Long đại lục hay là Cửu Thiên Tiên Vực.

Mười vạn năm qua chưa từng xuất hiện một vị "Văn Khúc hạ phàm".

Mấy người Tuyền Châu thấy Lâm Hiên không muốn tham gia khảo thí, lập tức hào hứng đại giảm.

Nếu cha đi khảo thí, chắc chắn sẽ là người có thiên phú tốt nhất!

Các tiểu nha đầu lặng lẽ nghĩ như thế.

Đang lúc nói chuyện.

Giang Cửu Bạch là người đầu tiên đi tới trước Văn Thánh Thủy Mạc.

Hắn cầm lấy một cây bút lông màu trắng, bút tẩu du long, tiêu sái viết xuống mấy hàng chữ lớn.

Hô ~

Một đạo tử sắc quang mang từ bên trong màn nước phóng lên tận trời.

Ngay sau đó, bên trong tử sắc dần hiện ra một đạo kim sắc.

Đám người thấy thế thì đều tán thưởng không thôi.

"Tử kim sắc! Thiên phú Giang đại nho đã là cấp Chuẩn Thánh!"

"Thật là lợi hại! Năm năm không thấy, Giang đại nho lại tiến thêm một bước!"

Giang Cửu Bạch sắc mặt vui mừng, thiên hạ văn đạo ba ngàn, có thể đạt tới cấp tử kim sắc, đó chính là Chuẩn Thánh.

Đến cảnh giới Chuẩn Thánh này, Giang Cửu Bạch hắn chắc chắn có thể lưu danh thiên cổ, trở thành thần tượng của văn nhân hậu thế.

Đáng tiếc...

Kim sắc quang mang xuất hiện không bao lâu lại đột nhiên phai nhạt xuống.

Cuối cùng chỉ còn lại một đạo tử sắc, lấp lánh trước mắt mọi người.

"Ai! Vẫn là thực lực không đủ a!"

Giang Cửu Bạch lắc đầu thở dài.

Tân tân khổ khổ chuẩn bị lâu như vậy, dốc hết tâm huyết, hắn mới viết ra thiên văn chương này.

Không ngờ được là vẫn không thể nào đạt được Văn Khúc Tinh tán thành.

Đám người không khỏi bóp cổ tay thở dài.

Vất vả lắm mới chứng kiến một vị Chuẩn Thánh sinh ra, không ngờ được là cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom