-
Chương 26-30
Chương 26 Chương 26. Đế phu có thánh nhân chi tư! (2)
Sau đó, bọn người Thẩm Nhã Khang cũng từng người lên đài khảo thí.
Làm cho người ta thất vọng là thập đại Thái Đẩu không một ai tiến bộ, tất cả đều ngừng ở tử sắc.
Nói cách khác, bọn họ chỉ có thể xưng đại nho, mà không thể gọi "Chuẩn Thánh".
Tiếp theo bao gồm mấy người Thượng Quan Kiệt, theo thứ tự có mấy trăm người ra sân, toàn bộ đều không thể vượt qua mấy người Giang Cửu Bạch.
Mà mấy ngàn người còn lại, vốn là thiên phú thấp, càng không khả năng lấy được bất kỳ kỳ tích gì.
Giang Cửu Bạch liếc nhìn toàn trường, than khẽ: "Văn đạo tu hành, con đường phía trước gian nan, quả đúng như thế!"
Thẩm Nhã Khang gật đầu đồng ý: "Xem ra chỉ có thể đợi thêm năm năm, nhìn xem thiên hạ này có thể ra một vị 'Chuẩn Thánh' hay không."
Giang Cửu Bạch nhìn mọi người một cái: "Vậy bọn ta tiếp tục cố gắng đi."
Thẩm Nhã Khang ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết: "Nhất định phải như thế!"
Mắt nhìn sắc trời đã tối, lần đại hội luận đạo này sắp kết thúc.
Bọn người Giang Cửu Bạch đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Hiên, từng người hành lễ cáo từ hắn.
Lúc này Mộ Ấu Khanh cũng đi tới trước mặt Lâm Hiên, thuận miệng nói một câu: "Biểu tỷ phu, ngươi văn thải tốt như vậy, cũng có thể đi thử xem!"
Nàng nói như vậy, ánh mắt mấy người Giang Cửu Bạch đồng loạt sáng lên.
Giang Cửu Bạch nói: "Đế phu, ngươi văn thải nổi bật, không bằng thử một chút đi!"
Lâm Hiên lắc đầu nói: "Ta là người ngoài văn đạo, không cần thiết."
Thẩm Nhã Khang lắc đầu nói: "Đế phu đừng khách khí, văn đạo không chia trong ngoài, người có năng lực đều có thể tu văn đạo, không bằng thử một chút đi?"
Bọn họ nói như vậy, mấy người Tuyền Châu lập tức cảm thấy hứng thú.
Bốn tiểu nha đầu đều quấn lấy Lâm Hiên, hận không thể kéo hắn đến chỗ Văn Thánh Thủy Mạc.
Mắt thấy từ chối không được, Lâm Hiên dở khóc dở cười đồng ý: "Được, ta đi thử xem."
Trong lòng của hắn suy nghĩ ra một câu có liên quan đến căn bản của văn nhân, tiện tay dùng bút lông viết ra.
Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ!
Chín chữ rơi xuống.
Oanh!
Một đạo thất thải thánh quang ầm vang mà lên.
Quang mang mãnh liệt, che đậy kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Lâm Hiên, bạo phát ra một cỗ khí thế thánh nhân lâm thiên hạ mênh mông.
Thấy cảnh này, mấy người Giang Cửu Bạch nhao nhao mặt lộ vẻ rung động kích động.
"Thất thải thánh quang! Đây là thánh nhân chi quang!"
"Đế phu chính là Văn Khúc hạ phàm?"
"Chuyện này còn cần hoài nghi sao? Thất thải thánh quang xuất hiện, đại biểu đế phu có thánh nhân chi tư!"
……………………………………..
Văn đạo thánh nhân.
Đó chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm, tương đương với trích tiên chuyển thế trong Tu Tiên Giới.
Áp đảo đại nho, Chuẩn Thánh.
Là Thánh Nhân chân chính, có thể miệng phun hương thơm, dùng ngòi bút làm vũ khí!
Lâm Hiên mặc dù không tu văn đạo nhưng màn nước dưới pho tượng Văn Khúc Tinh bộc phát ra thất thải thánh quang.
Đại biểu cho một câu nói của Lâm Hiên đã được Văn Khúc Tinh tán thành và tôn sùng.
Không có gì có sức thuyết phục hơn thất thải thánh quang!
Chỉ cần được Văn Khúc Tinh tán thành, đó chính là văn đạo thánh nhân không thể giả được!
Bọn người Giang Cửu Bạch và Thẩm Nhã Khang kích động không thôi.
"Hay cho một câu tu thân tề gia trì quốc bình thiên hạ, mấy chữ ngắn ngủi, nói lên sứ mệnh suốt đời của văn nhân chúng ta!"
"Đế phu... không! Lâm tiên sinh một câu chấn kinh toàn bộ văn giới, làm cho bọn ta như là thể hồ quán đỉnh!"
"Sinh thời, có thể tận mắt thấy thánh nhân xuất thế, ta chết cũng không tiếc!"
"Từ nay về sau, Lâm tiên sinh chính là văn đạo đệ nhất ở Cửu Thiên!"
...
Nói xong, Giang Cửu Bạch dẫn đầu, thập đại Thái Đẩu cùng nhau thi lễ với Lâm Hiên một cái.
Sau đó, hơn vạn văn nhân ở đây đều hành lễ với Lâm Hiên.
Tràng diện to lớn hùng vĩ, khiến cho Mộ Ấu Khanh trực tiếp thấy choáng váng.
Tuyền Châu kinh ngạc che miệng nhỏ: "Bọn họ bái pho tượng Văn Khúc Tinh gia gia xong, lại bái cha."
"Điều này nói rõ cha lợi hại như Văn Khúc Tinh gia gia!"
Tuyền Hi cười đến không ngậm miệng được, hai cái lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện: "Đúng thế! Đúng thế! Quả nhiên cha lợi hại nhất!"
Hai tiểu nha đầu Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng mặt mũi tràn đầy vui vẻ thỏa mãn.
Lâm Hiên đối mặt cảnh tượng như thế này, không khỏi lắc đầu cười một tiếng.
Không ngờ được là tiện tay viết một câu nói, gây ra oanh động to lớn như vậy.
Nói trở lại.
Cái Huyền Tuyệt Thiên Thư này quá lợi hại ở thế giới huyền huyễn.
Hắn cho dù không có lấy văn tu đạo cũng thu hoạch được một thân hạo nhiên khí, vạn dặm khoái phong.
Nhưng trên thực tế.
Chỉ dựa vào một bản Huyền Tuyệt Thiên Thư, học thức của hắn có thể vượt qua tất cả văn nhân từ cổ chí kím.
Làm một văn đạo thánh nhân cũng không phải là chuyện gì khó.
"Lâm tiên sinh, khi nào ngươi có rảnh thì đến các đại thư viện học phủ truyền thụ văn đạo được không?" Giang Cửu Bạch cung kính hỏi.
Dựa theo quy củ trong giới văn học.
Trở thành Chuẩn Thánh thì có tư cách đi khắp mỗi một tòa thư viện học phủ trong khắp thiên hạ giảng đạo.
Có thể nói, đây là một phần vinh hạnh đặc biệt nhất, so thiên tử tuần hành còn ngon hơn nhiều.
Đối với cái này Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Có rảnh rồi nói sau."
Mình còn có bốn nữ nhi đáng yêu phải trông nom, sao có thời giờ đi học phủ thư viện khắp thiên hạ truyền đạo thụ nghiệp?
Hơn nữa, trông nữ nhi vừa có ban thưởng vừa có ôn nhu, cuộc sống như vậy không hay sao?
Làm một vú em cá ướp muối mới là cuộc sống hoàn mỹ!
Nhìn thấy Lâm Hiên không hăng hái lắm, mấy người Giang Cửu Bạch cũng không cưỡng cầu nữa.
Sau đó, ngay tại vạn chúng chú mục Lâm Hiên dẫn theo mấy người Tuyền Châu rời khỏi đây.
Khi trở lại Thủy Tinh Cung, đã là đêm khuya.
Các tiểu nha đầu đều có chút mệt mỏi, Lâm Hiên nói hết lời mới ngoan ngoãn tắm xong và leo lên giường đi ngủ.
Ầm ầm ~
Ngay lúc các tiểu nha đầu vừa mới chìm vào giấc ngủ, một tiếng sấm vang lên.
Lâm Hiên nhìn thấy bốn cô con gái lông mày khẽ run lên.
Hiển nhiên tiếng sấm đã ảnh hưởng đến các nàng.
Chương 27 Chương 27. Độ thân mật với Tuyền Châu tăng lên!
Lúc này tiếng sấm thứ hai vang lên, tiếng vang lớn hơn tiếng thứ nhất.
Các tiểu nha đầu đều bị tiếng sấm đánh thức.
Bốn ánh mắt trợn trừng lên, đều là cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía Lâm Hiên.
"Cha, sét đánh!"
"Ô ô, ta sợ sét đánh nhất!"
"Sấm thật to!"
"Không được không được, ta phải che lỗ tai!"
Lâm Hiên vội vàng nghiêng người sang bảo vệ bốn tiểu nha đầu: "Các bảo bối đừng sợ, cha ở đây!"
Có Lâm Hiên che chở, cuối cùng mấy người Tuyền Châu bình tĩnh lại một chút.
Nhưng mà trong mắt bốn tiểu nha đầu, vẻ kinh khủng hoàn toàn không giảm bớt.
"Cha, ngươi nói tại sao tiếng lại đáng sợ như thế?" Tuyền Châu hỏi.
Lâm Hiên cười cười: "Thật ra thì tiếng sấm không có đáng sợ chút nào, ngược lại rất thú vị."
Có được giáo trình vú em hoàn mỹ, hắn biết gần như tất cả trẻ con đều sợ sấm.
Mà khi bọn nhỏ bị tiếng sấm hù, thân là cha mẹ, chuyện quan trọng nhất chính là chỉ dẫn.
Lợi dụng biện pháp xảo diệu để bọn nhỏ không còn sợ tiếng sấm nữa.
Cho nên Lâm Hiên cố ý nói như vậy.
"Thú vị?"
Quả nhiên, dưới sự dẫn dụ của Lâm Hiên, các tiểu nha đầu đồng thời ánh mắt sáng lên.
"Đúng." Lâm Hiên vuốt vuốt cái đầu nhỏ của các nàng: "Thật ra thì sét đánh là bởi vì ông ngoại lôi và bà ngoại lôi cãi nhau."
Sau đó chuyện Lâm Hiên phải làm là kể một câu chuyện thần thoại mỹ lệ cho bọn nhỏ.
Để các nàng học được cách chấp nhận sét đánh, đồng thời tiêu trừ sợ hãi tiếng sấm.
"Ông ngoại lôi? Bà ngoại lôi?"
"Cha nói rất thú vị!"
"Đúng nha đúng nha! Cha mau nói ông ngoại lôi là ai, bà ngoại lôi là ai?"
Hoàn toàn giống như Lâm Hiên thiết tưởng, bọn nhỏ lập tức dấy lên hứng thú nồng đậm.
Lâm Hiên cười hắc hắc: "Thật ra thì có một câu chuyện có liên quan đến ông ngoại lôi và bà ngoại lôi..."
Sau đó, hắn kể lại câu chuyện trong giáo trình vú em hoàn mỹ.
Bọn nhỏ nghe say sưa ngon lành, vậy mà chậm rãi không để ý đến tiếng sấm vang dội bên ngoài.
Không bao lâu sau, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Chỉ có Tuyền Châu vẫn con mắt trợn trừng lên, nhìn hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Lâm Hiên ôm nàng vào trong lồng ngực của mình: "Bảo bối, sao ngươi còn chưa ngủ?"
Tuyền Châu có chút ngượng ngùng: "Cha, ta còn sợ! Mẫu thân nói, ta sợ sét đánh hơn mấy người Tuyền Hi."
"Thế nhưng ta là tỷ tỷ, không thể để cho các nàng nhìn ra là ta nhát gan nhất!"
Lâm Hiên mỉm cười: "Cho nên ngươi nhịn đến bây giờ?"
"Ừm!" Tuyền Châu có chút lo âu: "Cha, ngươi đừng cười ta nha?"
"Đương nhiên sẽ không!" Lâm Hiên lắc đầu, thoáng dùng sức ôm chặt Tuyền Châu, như vậy có thể để cho nàng cảm nhận được cảm giác an toàn: "Bây giờ ổn hơn chưa?"
"Ừm." Cái đầu nhỏ của Tuyền Châu cọ xát trên cánh tay Lâm Hiên.
Có cha, không có sợ như vậy.
Đinh!
Lúc này trong đầu Lâm Hiên, tiếng nhắc nhở máy móc của hệ thống vang lên.
"Độ thân mật của ngươi và đại nữ nhi Tuyền Châu tăng một điểm, ban thưởng: Đế Cảnh tu vi!"
Lâm Hiên trong lòng kích động.
Mình chỉ an ủi Tuyền Châu một chút, thu được tu vi Đế Cảnh.
Hệ thống ban thưởng cũng quá hào phóng!
Lâm Hiên cảm thấy có thể là bởi vì Tuyền Châu quá sợ sấm đánh.
Cho nên dưới tình huống này. Mình chỉ an ủi một chút, nhưng có thể dưới cái nhìn của nàng thì vô cùng quan trọng.
Mà nói đến tu vi Đế Cảnh, không biết bao nhiêu tu sĩ cả đời đều không thể đến độ cao này.
Bây giờ Lâm Hiên chỉ cần gật đầu một cái là có thể trở thành cường giả Đế cấp.
Đinh!
"Có nhận thưởng không?"
"Có!"
"Thành công nhận tu vi Đế Cảnh!"
Ngay lúc tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa kết thúc.
Một cỗ lực lượng vô cùng mênh mông, tựa như biển cả lật úp từ trong đan điền Lâm Hiên tản ra
………………………………………………..
Lâm Hiên cảm nhận được từ trong ra ngoài mình đều đang xảy ra thay đổi kịch liệt.
Ba trăm sáu mươi khiếu quanh thân đều quán thông.
Một cỗ khí lưu mênh mông mạnh mẽ du tẩu không thôi trong kỳ kinh bát mạch, ngũ tạng lục phủ, kinh lạc mạch máu.
Như sông như biển, vĩnh viễn không ngừng.
Đồng thời xương cốt da thịt hắn cũng đang nhanh chóng biến hóa.
Tinh tế trải nghiệm.
Lâm Hiên cảm thấy xương cốt giống như là bị đồng kiêu thiết chú, dát một lớp bọc thép kinh khủng lên.
Nhưng mà thân thể cũng không trở nên nặng nề, ngược lại rất là nhẹ nhàng.
Da thịt càng trở nên tinh tế tỉ mỉ, thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác bóng loáng.
"Hóa ra bước vào Đế Cảnh, khác với người bình thường lớn như thế!"
Chỉ có đến Đế Cảnh mới biết được cảnh giới này đáng sợ và mạnh mẽ đến cỡ nào.
Kể từ bây giờ, Lâm Hiên là cường giả Đế Cảnh chân chính!
Trong lồng ngực, hơi thở Tuyền Châu trở nên dồn dập, khuôn mặt cũng biến thành hồng hồng: "Cha, đột nhiên cảm thấy khó chịu."
"Không phải là ta đột nhiên bước vào Đế Cảnh, mang tới áp lực quá lớn cho hài tử?"
Lâm Hiên nhớ, lần đầu tiên gặp được Đông Hoàng Tử U, mình cũng hô hấp khó khăn dưới uy áp của nàng.
Hắn vội vàng hỏi thăm hệ thống, cũng may hệ thống thông báo có thể giấu kín tu vi.
Thế là hắn tranh thủ che giấu tu vi, quả nhiên Tuyền Châu dễ thở hơn rất nhiều.
"Bây giờ khá hơn chút nào không?" Lâm Hiên hỏi.
"Ừm." Tuyền Châu bị Lâm Hiên ôm, rốt cục không sợ sấm đánh, chậm rãi thiếp đi.
"Vậy thì ngủ đi." Lâm Hiên cưng chiều nói.
Không bao lâu, Tuyền Châu ngủ thiếp đi trong ngực hắn.
Lâm Hiên không có một chút buồn ngủ nào.
Đến Đế Cảnh, tinh lực vượt xa người bình thường, dù là mấy ngày mấy đêm không chợp mắt cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Lúc này, một đạo hắc quang yêu diễm bỗng nhiên xuất hiện trước giường Lâm Hiên.
Đông Hoàng Tử U nhìn Lâm Hiên và bốn cô con gái bên cạnh hắn trên giường.
Cảnh tượng ấm áp khiến cho trong lòng nàng lập tức ấm áp.
Nàng nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi sét đánh, không có hù đến bọn nhỏ chứ?"
Nàng còn nhớ, mỗi một lần sét đánh, mình phải dỗ hồi lâu mới có thể dỗ mấy nha đầu này ngủ được.
"Không có, kể một câu chuyện cho các nàng nghe, sau này các nàng cũng sẽ không sợ sét đánh." Lâm Hiên trả lời.
Đông Hoàng Tử U hơi há miệng nhỏ ra, không ngờ được là Lâm Hiên chăm con lợi hại như vậy.
Chương 28 Chương 28. So với Lâm Hiên, cảm thấy mình như Tiểu Bạch!
So với Lâm Hiên, nàng cảm thấy ở phương diện chăm con, mình giống như Tiểu Bạch cái gì cũng đều không hiểu.
"Vậy các ngươi nghỉ ngơi đi."
Gần đây ngoại trừ Vạn Ma Quốc, bên trong Cửu Thiên Tiên Vực cũng có các thế lực đối địch cuồn cuộn sóng ngầm.
Có Lâm Hiên giúp mình chăm con, Đông Hoàng Tử U cảm thấy mình có thể buông tay ra xử lý những chuyện này.
Nói xong, nàng để lại cho Lâm Hiên một cái bóng lưng xinh đẹp, hóa thành lưu quang biến mất.
Mà sau khi nàng đi không lâu.
Cách Thủy Tinh Cung mười vạn dặm.
Bốn đạo hắc quang quỷ dị xé rách hư không, từ trên trời giáng xuống.
Bốn người bọn họ là tứ đại ma tướng tới từ Vạn Ma Quốc.
Tất cả bốn người đều mặc áo giáp màu đen, từ đầu đến chân đều được bao phủ cực kỳ chặt chẽ.
Thủ lĩnh đưa tay chỉ hướng về phía trước: "Lại đi tới trước mười vạn dặm sẽ là Bắc Huyền Thiên Thủy Tinh Cung, lấy đồ ra đi."
Ba người sau lưng nhao nhao gật đầu, vận chuyển chân nguyên, biến ra ba cái ma cầu toàn thân bốc lên khói đen.
Thủ lĩnh ma tướng vung tay phải lên, hút ba cái ma cầu vào trong tay.
Sau đó hắn lấy ra một thanh trường kiếm toàn thân màu đen, cưỡng chế dung hợp ma cầu và trường kiếm.
Bành ~
Một tiếng nổ tung vang lên, ma khí cuồn cuộn.
Trường kiếm giống như bị ngọn lửa màu đen rèn đúc, toàn thân bốc lên khói đen nồng đậm.
Mà kiếm khí lăng lệ vô cùng hợp hai làm một với ma khí, khiến tứ đại ma tướng đều lộ ra thần sắc kính úy.
"Không hổ là Cực Uyên Ma Kiếm, kiếm khí này quá kinh khủng!"
"Nghe nói Cực Uyên Ma Kiếm ngay cả Đại Thánh cũng có thể đối phó, bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả là thế!"
"Đúng là không uổng công chúng ta hao phí một nửa bản mệnh Ma Đan!"
Bốn người nhịn không được phát ra tiếng cười đắc ý.
Lần này bọn họ được lệnh Thị Huyết Ma Quân Diệp U tiến về Bắc Huyền Thiên Thủy Tinh Cung.
Mục tiêu chủ yếu chính là Lâm Hiên mới xuất hiện ở Bắc Huyền Thiên gần đây.
Mà thanh Cực Uyên Ma Kiếm này được luyện từ Ma Long Cứ Xỉ trong Cực Uyên Ma Đàm.
Muốn phát huy uy lực của Cực Uyên Ma Kiếm đến hạn mức cao nhất thì phải đồng thời hiến tế ba cái bản mệnh Ma Đan Tôn Giả Cảnh trở lên.
Mà một khi uy lực của Cực Uyên Ma Kiếm bị kích hoạt đến hạn mức cao nhất.
Dù không thể trực tiếp giết chết Đại Thánh ít nhất cũng có thể trọng thương đối phương.
Lần này, Diệp U cũng ôm tín niệm tất thắng mới giao Cực Uyên Ma Kiếm cho tứ đại ma tướng.
Kế hoạch của hắn rất rõ ràng, để tứ đại ma tướng dùng Cực Uyên Ma Kiếm đánh lén.
Không cần biết Lâm Hiên hoặc là ai là Đại Thánh, chỉ cần bị trọng thương hoặc là giết chết thì hắn có thể buông tay ra đối phó Nữ Đế Đông Hoàng Tử U.
Dựa theo Diệp U.
Nữ Đế Đông Hoàng Tử U chẳng những thực lực bản thân mạnh mẽ mà xung quanh đề phòng sâm nghiêm, trực tiếp ra tay với nàng thì độ khó rất lớn.
Cho nên hắn dùng phương pháp trái ngược, xuất kỳ bất ý để ma tướng đánh lén cao thủ tiềm ẩn ở Thủy Tinh Cung.
Không cần biết người này có phải Lâm Hiên hay không, chỉ cần ma tướng đắc thủ, Nữ Đế sẽ thiếu một chỗ dựa.
Kể từ đó, Diệp U hắn đối phó Nữ Đế sẽ dễ hơn.
"Đi thôi! Ra tay với Lâm Hiên và bốn cô con gái của hắn trước." Thủ lĩnh ma tướng lạnh lùng nói.
Bốn người chợt hóa thành hắc quang, nhanh chóng phóng tới Thủy Tinh Cung.
Không bao lâu, bọn họ đến đến biên giới Thủy Tinh Cung.
Thành công tránh đi thủ vệ, sau đó tiến quân thần tốc, thẳng đến tẩm cung.
Nhưng mà bọn họ còn chưa đi vào tẩm cung thì bị một bóng dáng ngăn ở bên ngoài.
Lâm Hiên lạnh lùng nhìn tứ đại ma tướng: "Các ngươi đến từ Vạn Ma Quốc?"
Có được tu vi Đế Cảnh, có thể dễ dàng phát hiện ma khí trên người đối phương.
Cho dù bốn người bọn họ tận lực che dấu khí tức của mình!
Mà không kịp chờ đợi muốn đối phó mình và nữ nhi như thế, chỉ có thể là người của Vạn Ma Quốc.
Tứ đại ma tướng đều hơi kinh hãi, nam nhân trước mặt này nhìn một cái là nói rõ ra thân phận của mình, thật không đơn giản!
"Xem ra ngươi chính là Lâm Hiên." Thủ lĩnh ma tướng âm thầm vận chuyển chân nguyên, Cực Uyên Ma Kiếm vận sức chờ phát động.
"Không sai." Lâm Hiên phóng ra một cỗ khí cơ đáng sợ bao phủ tứ đại ma tướng: "Giết chết ba người trước."
Nếu là người của Vạn Ma Quốc, đó chính là tử địch.
Lâm Hiên ra tay, hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng.
Hắn tiện tay lấy một thanh trường kiếm tới, lấy tư thế đại xảo nhược chuyết đâm ra kiếm thứ nhất.
Vô Cực Kiếm Pháp bị hắn dung hội quán thông, cho dù là kiếm bình thường cũng có thể bộc phát ra một đạo kiếm khí mãnh liệt.
Tứ đại ma tướng rất là chấn kinh.
Giỏi cho một đạo kiếm khí bén nhọn!
"Các ngươi tản ra, đi giết nữ nhi của hắn!" Thủ lĩnh ma tướng hét lớn một tiếng: "Ta tới đối phó hắn!"
Xoát xoát xoát ~
Ba ma tướng khác nghe lệnh, lập tức tản ra.
"Muốn chết!"
Lâm Hiên sao có thể để ba người bọn họ tiến vào tẩm cung được?
Hắn dùng La Sát Thần Niệm.
Nó xuất hiện trên không, hóa thành một đạo uy áp vô hình, chấn động đến tứ đại ma tướng đều đầu nổ vang.
Không chờ bọn họ lấy lại tinh thần, trường kiếm trong tay Lâm Hiên gào thét mà tới.
Một kiếm một người, chém chết tất cả ba người.
Thủ lĩnh ma tướng thấy thế trái tim co rụt lại: "Tình hình không ổn!"
Lâm Hiên bạo phát ra thực lực mạnh mẽ đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Bối rối, hắn vội vàng bắn ra Cực Uyên Ma Kiếm.
Chỗ đáng sợ của Cực Uyên Ma Kiếm nằm ở nó không những rất có lực sát thương mà tốc độ còn cực nhanh.
Chỉ thấy một đạo hắc sắc kiếm quang thoáng hiện, nhanh như thiểm điện, chớp mắt liền đến!
Lâm Hiên kịp phản ứng lại thì mũi kiếm Cực Uyên Ma Kiếm đã cách cổ họng của hắn không đến một lóng tay.
"Ngươi xác định có thể làm bị thương ta?" Lâm Hiên xùy cười một tiếng.
"Vô Địch Cấm Vực" tồn tại khiến cho hắn hoàn toàn không sợ đánh lén như thế này.
Dù đối phương sử dụng ma kiếm cực mạnh cũng như thế!
Bành ~
Chương 29 Chương 29. Chúc mừng ngươi, lần này đoán đúng rồi!
Ma khí của Cực Uyên Ma Kiếm bị một cỗ thần lực huyền diệu xoắn nát trong nháy mắt.
Ma khí màu đen giống một trận gió thổi qua tóc Lâm Hiên.
Cảnh tượng này khiến cho thủ lĩnh ma tướng ngẩn người.
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, kiếm của Lâm Hiên đã gác lên cổ hắn.
"Biết tại sao ta không giết ngươi không?"
Ma tướng nuốt một ngụm nước bọt: "Ngươi muốn lợi dụng ta đi báo thù!"
"Ngươi cũng không có ngu lắm." Lâm Hiên mỉm cười.
Trường kiếm trong tay vung lên, đâm một phát xuyên qua ngực phải của ma tướng.
Một cước giẫm ma tướng trên mặt đất.
Lâm Hiên từ trên cao nhìn xuống nói: "Dẫn đường cho ta, nếu không thì ngươi sẽ chết rất là khó coi!"
Có được "Vô Địch Cấm Vực" và Đế Cảnh tu vi, Lâm Hiên hoàn toàn không sợ bất kì đối thủ nào.
Đối phương còn bún ra tay với bọn nhỏ, đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của Lâm Hiên.
Nếu như đã ra tay thì dứt khoát giết tới Vạn Ma Quốc đi, trảm thảo trừ căn!
Ma tướng chấn kinh ngẩng đầu.
Chỉ thấy trong mắt Lâm Hiên quanh quẩn một tia sát khí.
"Nam nhân này đúng là một nhân vật hung ác."
Ma tướng âm thầm nghĩ.
Không dám làm trái lời Lâm Hiên, hắn đành phải đồng ý: "Ta dẫn ngươi đi."
Lâm Hiên khẽ gật đầu, đầu tiên là để ma tướng xử lý thi thể ba người khác.
Sau đó bóp ra một cái trận pháp mê chướng phức tạp bảo vệ cả tòa tẩm cung.
Trận pháp mê chướng tên là "Nhất Diệp Chướng Mục", bắt nguồn từ thượng cổ.
Mặc dù không có lực sát thương nhưng ở phương diện mê hoặc tuyệt đối là đỉnh cấp.
Có được trận pháp này bảo hộ, có thể cam đoan bất kỳ kẻ nào cũng không vào được tẩm cung.
Bốn cô con gái cũng sẽ không bị uy hiếp.
Ma tướng thấy Lâm Hiên tiện tay tạo ra trận pháp tinh diệu bực này, không khỏi càng chấn kinh hơn.
Hắn mơ hồ cảm thấy qua đêm nay, chỉ sợ Vạn Ma Quốc ắp biến thiên!
Bởi vì kiêng kị thủ đoạn của Lâm Hiên, ma tướng không dám nói nhảm nhiều, lập tức dẫn theo Lâm Hiên xuất phát.
Vì tiết kiệm thời gian, Lâm Hiên khống chế ma tướng, toàn lực thôi động Thần Hành Thủ Trạc.
Dọc theo con đường này, hắn gần như là lấy tốc độ nhanh như điện chớp đi thẳng đến Vạn Ma Quốc.
"Nam nhân này đúng là một yêu nghiệt!"
Ma tướng nhiều lần bị Lâm Hiên đổi mới thế giới quan, rốt cục nhịn không được ở trong lòng hô lên câu nói này.
Đến Vạn Ma Quốc, Lâm Hiên được ma tướng dẫn dắt, tìm được vị trí của Ma Cung.
"Lâm công tử, ta đã dùng hết khả năng dẫn ngươi đến nơi này, bây giờ có thể thả ta đi chưa?" Ma tướng cầu khẩn.
Lâm Hiên lạnh lùng nói: "Muốn ra tay với các con gái ta, ngươi cảm thấy mình còn có đường sống sao?"
"Không..."
Ma tướng vừa nói ra một chữ, Lâm Hiên một kiếm chém đứt đầu của hắn.
Cất kiếm, Lâm Hiên lấy tốc độ cực nhanh xông vào Ma Cung.
Ma Quân đại điện.
"Một chiếc lưu hồn đăng cuối cùng cũng diệt!" Trịnh Tùng cau mày: "Điều này đại biểu bốn ma tướng chúng ta phái đi ra đã toàn bộ ngã xuống."
Sắc mặt Diệp U bình tĩnh: "Ba người trước gần như đồng thời vẫn lạc, chỉ có người cuối cùng cách thời gian rất lâu, ngươi thấy thế nào?"
Trịnh Tùng trầm tư một lát, nói: "Theo phán đoán của ta, chắc chắn là bọn họ đụng phải cường giả, hơn nữa cường giả này thực lực nghiền ép bọn họ."
"Như thế, ba người trước đều không thể ngăn cản công kích của đối phương mà nhanh chóng vẫn lạc."
Diệp U truy vấn: "Vậy người cuối cùng thì sao?"
Trịnh Tùng: "Người cuối cùng chắc chắn là sử dụng Cực Uyên Ma Kiếm, đả thương nặng đối phương, sau đó ác đấu một trận với đối phương."
"Mặc dù đối phương bị trọng thương nhưng dù sao thực lực siêu tuyệt, cuối cùng vẫn giết chết ma tướng cuối cùng của chúng ta."
Diệp U cười cười: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Kết hợp thời gian bốn ma tướng chết đi, Diệp U cảm thấy chỉ có lý do này mới có thể nói xuôi được.
Nghĩ đến lần này dưới tay mình đánh lén thành công như thế, trong lòng Diệp U sảng khoái một trận.
"Đông Hoàng Tử U, chắc chắn ngươi nghĩ không ra ta chỉ dùng bốn ma tướng và một thanh ma kiếm thì căt sđứt được chỗ dựa của ngươi!"
"Ta cũng muốn xem xem ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào."
"Ha ha ha!"
Tiếng cười của Diệp U vô cùng tùy tiện đắc ý.
Giống như là có lực truyền nhiễm khiến cho Trịnh Tùng cũng cười theo.
Một giọng nói sâu kín đột nhiên đánh gãy tiếng cười của bọn họ.
"Các ngươi vui vẻ quá sớm."
Lâm Hiên vẻ mặt trào phúng mà nhìn hai người.
Diệp U và Trịnh Tùng đồng thời thu hồi tiếu dung, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hiên.
"Ngươi là người phương nào?" Trịnh Tùng vội hỏi.
"Lâm Hiên."
Diệp U và Trịnh Tùng đồng thời nhướng mày.
Lâm Hiên xuất hiện, hung hăng đánh bọn họ một cái tát vang dội.
Điều này đại biểu suy luận vừa rồi của bọn họ đều là sai!
Diệp U trầm giọng nói: "Xem ra ngươi giết ba ma tướng trước, sau đó để người cuối cùng dẫn ngươi đến nơi này."
Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Chúc mừng ngươi, lần này đoán đúng rồi."
Trịnh Tùng cau mày: "Không thể nào như vậy được, một khi Cực Uyên Ma Kiếm dùng cho đánh lén, cho dù Đại Thánh cũng có thể đánh trọng thương."
"Sao ngươi lại bình yên vô sự như thế?"
Tứ đại ma tướng dưới tay hắn, thực lực đều không tầm thường.
Nhất là thủ lĩnh, tinh thông đánh lén chi thuật.
Dựa theo lý mà nói, chắc chắn ma tướng dùng Cực Uyên Ma Kiếm.
Mà bây giờ Lâm Hiên hoàn chỉnh đứng ở trước mặt bọn họ.
Chuyện này có chút không thể tưởng tượng!
Lâm Hiên khinh thường cười một tiếng: "Cực Uyên Ma Kiếm? Chính là loại đồ chơi chỉ có bề ngoài đó sao?"
Bắp thịt trên mặt Diệp U và Trịnh Tùng đồng thời run rẩy.
Cực Uyên Ma Kiếm... đồ chơi?
Nói đùa cái gì đó!
Đó là Linh cấp ma khí!
Sắc mặt Trịnh Tùng trở nên vô cùng hung ác nham hiểm: "Lâm Hiên, nếu như ngươi chủ động tự chui đầu vào lưới, vậy thì để mạng lại chỗ này đi!"
Bên trong Vạn Ma Quốc, ma tướng Tôn Giả trở lên tổng cộng có ba ngàn người.
Trịnh Tùng chỉ cần ra lệnh thì bọn họ có thể lập tức xuất hiện ở trước mắt.
Chương 30 Chương 30. Chúc mừng ngươi, lần này đoán đúng rồi! (2)
Lâm Hiên cho dù có mạnh như thế nào đi nữa nhưng khi đối mặt với ba ngàn ma tướng vây công, không chết cũng phải lột da.
Có Thị Huyết Ma Quân ở đây, có thể nói, kết cục của Lâm Hiên đã được định trước là... tử lộ!
"Ngươi nói quá nhiều."
Ngay lúc Trịnh Tùng lấy ra Vạn Ma Lệnh, chuẩn bị triệu tập ba ngàn ma tướng.
Lâm Hiên bỗng nhiên xuất thủ!
Thực lực Đế Cảnh, mượn Thần Hành Thủ Trạc trợ giúp, hành động có thể nói là nhanh như điện chớp.
Mà Vô Cực Kiếm Pháp đại xảo nhược chuyết, trong nháy mắt hình thành một đạo kiếm khí phô thiên cái địa, triệt để khóa chặt Trịnh Tùng.
"Đế Cảnh!"
Cảm nhận được khí tức Lâm Hiên bộc phát ra, Diệp U và Trịnh Tùng đồng thời giật mình.
Hai người bi kịch phát hiện phán đoán của mình về Lâm Hiên lại sai lầm một lần nữa.
Mà Lâm Hiên lấy tu vi Đế Cảnh dễ dàng giải quyết tứ đại ma tướng và Cực Uyên Ma Kiếm như vậy.
Điều này nói rõ chắc chắn Lâm Hiên có một chút thủ đoạn vượt qua bọn họ tưởng tượng.
Không đợi hai người suy nghĩ nhiều, Lâm Hiên đã giết tới trước mặt Trịnh Tùng.
"Không được! !"
Trái tim Trịnh Tùng co rụt lại.
Vội vàng điều động chân nguyên toàn thân, hóa thành một đạo bình chướng hắc sắc ma khí nồng đậm.
"Đừng vùng vẫy, chết như vậy cũng sẽ ít đau nhức một chút."
Lâm Hiên một kiếm xuyên thấu tim Trịnh Tùng.
Sau đó kiếm chuyển hướng, lấy thế quét ngang cắt Trịnh Tùng thành hai nửa.
Diệp U lạnh lùng nhìn thoáng qua hai đoạn thi thể trên đất, đứng lên nói: "Hảo thủ đoạn."
"Ồ?" Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Ngươi nhìn ra cái gì rồi?"
Khi Trịnh Tùng bị giết, Diệp U vẫn đang ngồi yên.
Lâm Hiên há có thể nhìn không ra Diệp U cố ý đang quan sát mình?
Diệp U xùy cười một tiếng: "Ngươi mượn pháp bảo nào đó, tốc độ cực nhanh, hơn nữa kiếm pháp của ngươi đại xảo nhược chuyết, mênh mông nặng nề."
"Hai cái này kết hợp với nhau, hoàn toàn chính xác là rất có uy lực, đây cũng là pháp bảo giúp cho ngươi thắng cuộc."
"Nhìn ra được ngươi là người thích sử dụng đầu óc." Lâm Hiên nghe xong cười cười: "Nhưng mà cũng không có tác dụng gì đâu!"
…………………………..
Trí thắng pháp bảo chân chính của Lâm Hiên hoàn toàn không phải Thần Hành Thủ Trạc và kiếm pháp.
Vô Địch Cấm Vực mới đúng!
Có kỹ năng phòng ngự bị động vô địch, bất kỳ người nào đều không gây thương tổn cho hắn được, càng không giết được hắn.
Đây mới là mấu chốt trí thắng?
Đương nhiên, bí mật này, Lâm Hiên không sẽ tiết lộ cho bất luận kẻ nào.
Cho nên Diệp U suy luận một phen, ở trong mắt Lâm Hiên, ngoại trừ buồn cười ra thì không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Có hữu dụng hay không cũng không phải là ngươi nói là được!"
Quanh thân Diệp U ma khí đại thịnh, một đạo Huyết Sát chi lực phóng lên tận trời.
Hào quang màu đỏ như máu nồng đậm bao phủ không gian, khiến cho linh hồn của người ta không ngừng run rẩy sôi trào.
Lâm Hiên thấy thế thì ánh mắt lạnh lẽo, đạo Huyết Sát chi lực này, hắn không thể quen thuộc hơn nữa.
Lúc trước Huyết Sát chi lực muốn chui vào Thủy Tinh Cung, bị hắn đánh lui hoàn toàn không khác gì thứ trước mặt.
"Xem ra đêm nay đến đúng chỗ rồi."
Tìm được kẻ cầm đầu là Diệp U, Lâm Hiên quyết định nghiền xương hắn thành tro.
Nhiều lần muốn tổn thương nữ nhi mình, có trả thù như thế nào cũng không đủ!
Hô ~
Huyết quang bạo khởi.
Diệp U toàn lực thôi động "Vô Thủy Ma Công", hội tụ Huyết Sát chi lực vô biên thành một cái huyết sắc khô lâu cực lớn.
"Chết!"
Huyết sắc khô lâu sinh ra tinh thần uy áp mạnh mẽ, khiến ngàn mét không gian quanh mình đều nổi lên sóng gió.
"Chỉ như vậy?"
Lâm Hiên toàn lực thôi động La Sát Thần Niệm.
Tinh thần uy áp đến từ viễn cổ cự thần, phô thiên cái địa đánh tới huyết sắc khô lâu.
Bành!
Sau lần va chạm này, huyết sắc khô lâu bị phá tan thành từng mảnh.
Diệp U chỉ cảm thấy đầu nổ vang, trước mắt biến thành màu đen.
Nếu không phải hắn căn cơ thâm hậu, chỉ sợ lần xung kích này sẽ chấn hắn ngất đi.
Dù là như thế thì tư vị cũng không dễ chịu.
Thân thể của hắn run lên, lui lại một bước, lỗ mũi và khóe miệng đều tràn ra máu tươi.
"Không thể nào! Không thể nào như vậy được!"
"Hắn chỉ là Đế Cảnh tu vi, lấy đâu ra thần niệm cấp Đại Thánh?"
Diệp U lần này coi như là chân chính cảm nhận được sự kinh khủng của La Sát Thần Niệm.
"Vô Thủy Ma Công" của hắn đã là cấp Chuẩn Thánh, mà ở trước mặt thần niệm của viễn cổ cự thần chân chính thì vẫn vô cùng yếu ớt.
Mà khiến cho hắn khó có thể tin chính là cỗ thần niệm to lớn này lại đến từ Đế Cảnh Lâm Hiên.
Phải biết, thần niệm cũng chính là tinh thần lực, cần một thân thể mạnh mẽ làm vật chứa.
Thường thường cường độ thần niệm cũng tương đương với tu vi.
Đế Cảnh thần niệm đối ứng Đế Cảnh tu vi.
Nếu như thiên phú yêu nghiệt, ví dụ như là Diệp U, có thể dùng Đế Cảnh tu vi tu luyện ra thần niệm cấp Chuẩn Thánh.
Nhưng đó đã là cực hạn!
Tinh thần lực cấp Đại Thánh cũng không phải là một Đế Cảnh có thể gánh chịu.
Nhưng Lâm Hiên xuất hiện, hoàn toàn lật đổ nhận thức của Diệp U.
"Kẻ này đúng là thâm bất khả trắc!"
Cuối cùng trong lòng Diệp U bất đắc dĩ thở dài.
"Ngươi còn có át chủ bài hay không?" Lâm Hiên từ tốn nói: "Nếu không có, ta xuất thủ."
"Lâm Hiên, ngươi đừng cuồng!" Diệp U tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngàn vạn ma khí mãnh liệt mà lên, hóa thành ngàn vạn khô lâu màu đen.
Từng đạo Ma Đạo minh văn huyền diệu quanh quẩn trên thân Diệp U không thôi.
Ma khí mãnh liệt khiến cho cả tòa Ma Cung đều lâm vào trong tuyệt vọng vô biên.
"Xem ngươi có thể đỡ được một kiếm này của ta hay không!"
"Thiên Ma Trảm!"
Vô biên ma khí hội tụ thành một thanh ma kiếm trăm trượng.
Diệp U lấy nhân kiếm hợp nhất chi thế hóa thành hư ảnh, kết hợp với ma kiếm thành một chỉnh thể.
"Chết!"
Một đạo hắc quang chém xuống, khí thế cực lớn.
Bành!
Nhưng mà ma kiếm to lớn nổ tung trên người Lâm Hiên, sau đó Lâm Hiên hoàn toàn không nhúc nhích tí nào.
Ma khí kinh khủng đó mang theo sát khí xé nứt thiên địa nhưng ngay cả một sợi tóc của Lâm Hiên cũng không cắt được.
Sau đó, bọn người Thẩm Nhã Khang cũng từng người lên đài khảo thí.
Làm cho người ta thất vọng là thập đại Thái Đẩu không một ai tiến bộ, tất cả đều ngừng ở tử sắc.
Nói cách khác, bọn họ chỉ có thể xưng đại nho, mà không thể gọi "Chuẩn Thánh".
Tiếp theo bao gồm mấy người Thượng Quan Kiệt, theo thứ tự có mấy trăm người ra sân, toàn bộ đều không thể vượt qua mấy người Giang Cửu Bạch.
Mà mấy ngàn người còn lại, vốn là thiên phú thấp, càng không khả năng lấy được bất kỳ kỳ tích gì.
Giang Cửu Bạch liếc nhìn toàn trường, than khẽ: "Văn đạo tu hành, con đường phía trước gian nan, quả đúng như thế!"
Thẩm Nhã Khang gật đầu đồng ý: "Xem ra chỉ có thể đợi thêm năm năm, nhìn xem thiên hạ này có thể ra một vị 'Chuẩn Thánh' hay không."
Giang Cửu Bạch nhìn mọi người một cái: "Vậy bọn ta tiếp tục cố gắng đi."
Thẩm Nhã Khang ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết: "Nhất định phải như thế!"
Mắt nhìn sắc trời đã tối, lần đại hội luận đạo này sắp kết thúc.
Bọn người Giang Cửu Bạch đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Hiên, từng người hành lễ cáo từ hắn.
Lúc này Mộ Ấu Khanh cũng đi tới trước mặt Lâm Hiên, thuận miệng nói một câu: "Biểu tỷ phu, ngươi văn thải tốt như vậy, cũng có thể đi thử xem!"
Nàng nói như vậy, ánh mắt mấy người Giang Cửu Bạch đồng loạt sáng lên.
Giang Cửu Bạch nói: "Đế phu, ngươi văn thải nổi bật, không bằng thử một chút đi!"
Lâm Hiên lắc đầu nói: "Ta là người ngoài văn đạo, không cần thiết."
Thẩm Nhã Khang lắc đầu nói: "Đế phu đừng khách khí, văn đạo không chia trong ngoài, người có năng lực đều có thể tu văn đạo, không bằng thử một chút đi?"
Bọn họ nói như vậy, mấy người Tuyền Châu lập tức cảm thấy hứng thú.
Bốn tiểu nha đầu đều quấn lấy Lâm Hiên, hận không thể kéo hắn đến chỗ Văn Thánh Thủy Mạc.
Mắt thấy từ chối không được, Lâm Hiên dở khóc dở cười đồng ý: "Được, ta đi thử xem."
Trong lòng của hắn suy nghĩ ra một câu có liên quan đến căn bản của văn nhân, tiện tay dùng bút lông viết ra.
Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ!
Chín chữ rơi xuống.
Oanh!
Một đạo thất thải thánh quang ầm vang mà lên.
Quang mang mãnh liệt, che đậy kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Lâm Hiên, bạo phát ra một cỗ khí thế thánh nhân lâm thiên hạ mênh mông.
Thấy cảnh này, mấy người Giang Cửu Bạch nhao nhao mặt lộ vẻ rung động kích động.
"Thất thải thánh quang! Đây là thánh nhân chi quang!"
"Đế phu chính là Văn Khúc hạ phàm?"
"Chuyện này còn cần hoài nghi sao? Thất thải thánh quang xuất hiện, đại biểu đế phu có thánh nhân chi tư!"
……………………………………..
Văn đạo thánh nhân.
Đó chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm, tương đương với trích tiên chuyển thế trong Tu Tiên Giới.
Áp đảo đại nho, Chuẩn Thánh.
Là Thánh Nhân chân chính, có thể miệng phun hương thơm, dùng ngòi bút làm vũ khí!
Lâm Hiên mặc dù không tu văn đạo nhưng màn nước dưới pho tượng Văn Khúc Tinh bộc phát ra thất thải thánh quang.
Đại biểu cho một câu nói của Lâm Hiên đã được Văn Khúc Tinh tán thành và tôn sùng.
Không có gì có sức thuyết phục hơn thất thải thánh quang!
Chỉ cần được Văn Khúc Tinh tán thành, đó chính là văn đạo thánh nhân không thể giả được!
Bọn người Giang Cửu Bạch và Thẩm Nhã Khang kích động không thôi.
"Hay cho một câu tu thân tề gia trì quốc bình thiên hạ, mấy chữ ngắn ngủi, nói lên sứ mệnh suốt đời của văn nhân chúng ta!"
"Đế phu... không! Lâm tiên sinh một câu chấn kinh toàn bộ văn giới, làm cho bọn ta như là thể hồ quán đỉnh!"
"Sinh thời, có thể tận mắt thấy thánh nhân xuất thế, ta chết cũng không tiếc!"
"Từ nay về sau, Lâm tiên sinh chính là văn đạo đệ nhất ở Cửu Thiên!"
...
Nói xong, Giang Cửu Bạch dẫn đầu, thập đại Thái Đẩu cùng nhau thi lễ với Lâm Hiên một cái.
Sau đó, hơn vạn văn nhân ở đây đều hành lễ với Lâm Hiên.
Tràng diện to lớn hùng vĩ, khiến cho Mộ Ấu Khanh trực tiếp thấy choáng váng.
Tuyền Châu kinh ngạc che miệng nhỏ: "Bọn họ bái pho tượng Văn Khúc Tinh gia gia xong, lại bái cha."
"Điều này nói rõ cha lợi hại như Văn Khúc Tinh gia gia!"
Tuyền Hi cười đến không ngậm miệng được, hai cái lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện: "Đúng thế! Đúng thế! Quả nhiên cha lợi hại nhất!"
Hai tiểu nha đầu Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng mặt mũi tràn đầy vui vẻ thỏa mãn.
Lâm Hiên đối mặt cảnh tượng như thế này, không khỏi lắc đầu cười một tiếng.
Không ngờ được là tiện tay viết một câu nói, gây ra oanh động to lớn như vậy.
Nói trở lại.
Cái Huyền Tuyệt Thiên Thư này quá lợi hại ở thế giới huyền huyễn.
Hắn cho dù không có lấy văn tu đạo cũng thu hoạch được một thân hạo nhiên khí, vạn dặm khoái phong.
Nhưng trên thực tế.
Chỉ dựa vào một bản Huyền Tuyệt Thiên Thư, học thức của hắn có thể vượt qua tất cả văn nhân từ cổ chí kím.
Làm một văn đạo thánh nhân cũng không phải là chuyện gì khó.
"Lâm tiên sinh, khi nào ngươi có rảnh thì đến các đại thư viện học phủ truyền thụ văn đạo được không?" Giang Cửu Bạch cung kính hỏi.
Dựa theo quy củ trong giới văn học.
Trở thành Chuẩn Thánh thì có tư cách đi khắp mỗi một tòa thư viện học phủ trong khắp thiên hạ giảng đạo.
Có thể nói, đây là một phần vinh hạnh đặc biệt nhất, so thiên tử tuần hành còn ngon hơn nhiều.
Đối với cái này Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Có rảnh rồi nói sau."
Mình còn có bốn nữ nhi đáng yêu phải trông nom, sao có thời giờ đi học phủ thư viện khắp thiên hạ truyền đạo thụ nghiệp?
Hơn nữa, trông nữ nhi vừa có ban thưởng vừa có ôn nhu, cuộc sống như vậy không hay sao?
Làm một vú em cá ướp muối mới là cuộc sống hoàn mỹ!
Nhìn thấy Lâm Hiên không hăng hái lắm, mấy người Giang Cửu Bạch cũng không cưỡng cầu nữa.
Sau đó, ngay tại vạn chúng chú mục Lâm Hiên dẫn theo mấy người Tuyền Châu rời khỏi đây.
Khi trở lại Thủy Tinh Cung, đã là đêm khuya.
Các tiểu nha đầu đều có chút mệt mỏi, Lâm Hiên nói hết lời mới ngoan ngoãn tắm xong và leo lên giường đi ngủ.
Ầm ầm ~
Ngay lúc các tiểu nha đầu vừa mới chìm vào giấc ngủ, một tiếng sấm vang lên.
Lâm Hiên nhìn thấy bốn cô con gái lông mày khẽ run lên.
Hiển nhiên tiếng sấm đã ảnh hưởng đến các nàng.
Chương 27 Chương 27. Độ thân mật với Tuyền Châu tăng lên!
Lúc này tiếng sấm thứ hai vang lên, tiếng vang lớn hơn tiếng thứ nhất.
Các tiểu nha đầu đều bị tiếng sấm đánh thức.
Bốn ánh mắt trợn trừng lên, đều là cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía Lâm Hiên.
"Cha, sét đánh!"
"Ô ô, ta sợ sét đánh nhất!"
"Sấm thật to!"
"Không được không được, ta phải che lỗ tai!"
Lâm Hiên vội vàng nghiêng người sang bảo vệ bốn tiểu nha đầu: "Các bảo bối đừng sợ, cha ở đây!"
Có Lâm Hiên che chở, cuối cùng mấy người Tuyền Châu bình tĩnh lại một chút.
Nhưng mà trong mắt bốn tiểu nha đầu, vẻ kinh khủng hoàn toàn không giảm bớt.
"Cha, ngươi nói tại sao tiếng lại đáng sợ như thế?" Tuyền Châu hỏi.
Lâm Hiên cười cười: "Thật ra thì tiếng sấm không có đáng sợ chút nào, ngược lại rất thú vị."
Có được giáo trình vú em hoàn mỹ, hắn biết gần như tất cả trẻ con đều sợ sấm.
Mà khi bọn nhỏ bị tiếng sấm hù, thân là cha mẹ, chuyện quan trọng nhất chính là chỉ dẫn.
Lợi dụng biện pháp xảo diệu để bọn nhỏ không còn sợ tiếng sấm nữa.
Cho nên Lâm Hiên cố ý nói như vậy.
"Thú vị?"
Quả nhiên, dưới sự dẫn dụ của Lâm Hiên, các tiểu nha đầu đồng thời ánh mắt sáng lên.
"Đúng." Lâm Hiên vuốt vuốt cái đầu nhỏ của các nàng: "Thật ra thì sét đánh là bởi vì ông ngoại lôi và bà ngoại lôi cãi nhau."
Sau đó chuyện Lâm Hiên phải làm là kể một câu chuyện thần thoại mỹ lệ cho bọn nhỏ.
Để các nàng học được cách chấp nhận sét đánh, đồng thời tiêu trừ sợ hãi tiếng sấm.
"Ông ngoại lôi? Bà ngoại lôi?"
"Cha nói rất thú vị!"
"Đúng nha đúng nha! Cha mau nói ông ngoại lôi là ai, bà ngoại lôi là ai?"
Hoàn toàn giống như Lâm Hiên thiết tưởng, bọn nhỏ lập tức dấy lên hứng thú nồng đậm.
Lâm Hiên cười hắc hắc: "Thật ra thì có một câu chuyện có liên quan đến ông ngoại lôi và bà ngoại lôi..."
Sau đó, hắn kể lại câu chuyện trong giáo trình vú em hoàn mỹ.
Bọn nhỏ nghe say sưa ngon lành, vậy mà chậm rãi không để ý đến tiếng sấm vang dội bên ngoài.
Không bao lâu sau, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Chỉ có Tuyền Châu vẫn con mắt trợn trừng lên, nhìn hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Lâm Hiên ôm nàng vào trong lồng ngực của mình: "Bảo bối, sao ngươi còn chưa ngủ?"
Tuyền Châu có chút ngượng ngùng: "Cha, ta còn sợ! Mẫu thân nói, ta sợ sét đánh hơn mấy người Tuyền Hi."
"Thế nhưng ta là tỷ tỷ, không thể để cho các nàng nhìn ra là ta nhát gan nhất!"
Lâm Hiên mỉm cười: "Cho nên ngươi nhịn đến bây giờ?"
"Ừm!" Tuyền Châu có chút lo âu: "Cha, ngươi đừng cười ta nha?"
"Đương nhiên sẽ không!" Lâm Hiên lắc đầu, thoáng dùng sức ôm chặt Tuyền Châu, như vậy có thể để cho nàng cảm nhận được cảm giác an toàn: "Bây giờ ổn hơn chưa?"
"Ừm." Cái đầu nhỏ của Tuyền Châu cọ xát trên cánh tay Lâm Hiên.
Có cha, không có sợ như vậy.
Đinh!
Lúc này trong đầu Lâm Hiên, tiếng nhắc nhở máy móc của hệ thống vang lên.
"Độ thân mật của ngươi và đại nữ nhi Tuyền Châu tăng một điểm, ban thưởng: Đế Cảnh tu vi!"
Lâm Hiên trong lòng kích động.
Mình chỉ an ủi Tuyền Châu một chút, thu được tu vi Đế Cảnh.
Hệ thống ban thưởng cũng quá hào phóng!
Lâm Hiên cảm thấy có thể là bởi vì Tuyền Châu quá sợ sấm đánh.
Cho nên dưới tình huống này. Mình chỉ an ủi một chút, nhưng có thể dưới cái nhìn của nàng thì vô cùng quan trọng.
Mà nói đến tu vi Đế Cảnh, không biết bao nhiêu tu sĩ cả đời đều không thể đến độ cao này.
Bây giờ Lâm Hiên chỉ cần gật đầu một cái là có thể trở thành cường giả Đế cấp.
Đinh!
"Có nhận thưởng không?"
"Có!"
"Thành công nhận tu vi Đế Cảnh!"
Ngay lúc tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa kết thúc.
Một cỗ lực lượng vô cùng mênh mông, tựa như biển cả lật úp từ trong đan điền Lâm Hiên tản ra
………………………………………………..
Lâm Hiên cảm nhận được từ trong ra ngoài mình đều đang xảy ra thay đổi kịch liệt.
Ba trăm sáu mươi khiếu quanh thân đều quán thông.
Một cỗ khí lưu mênh mông mạnh mẽ du tẩu không thôi trong kỳ kinh bát mạch, ngũ tạng lục phủ, kinh lạc mạch máu.
Như sông như biển, vĩnh viễn không ngừng.
Đồng thời xương cốt da thịt hắn cũng đang nhanh chóng biến hóa.
Tinh tế trải nghiệm.
Lâm Hiên cảm thấy xương cốt giống như là bị đồng kiêu thiết chú, dát một lớp bọc thép kinh khủng lên.
Nhưng mà thân thể cũng không trở nên nặng nề, ngược lại rất là nhẹ nhàng.
Da thịt càng trở nên tinh tế tỉ mỉ, thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác bóng loáng.
"Hóa ra bước vào Đế Cảnh, khác với người bình thường lớn như thế!"
Chỉ có đến Đế Cảnh mới biết được cảnh giới này đáng sợ và mạnh mẽ đến cỡ nào.
Kể từ bây giờ, Lâm Hiên là cường giả Đế Cảnh chân chính!
Trong lồng ngực, hơi thở Tuyền Châu trở nên dồn dập, khuôn mặt cũng biến thành hồng hồng: "Cha, đột nhiên cảm thấy khó chịu."
"Không phải là ta đột nhiên bước vào Đế Cảnh, mang tới áp lực quá lớn cho hài tử?"
Lâm Hiên nhớ, lần đầu tiên gặp được Đông Hoàng Tử U, mình cũng hô hấp khó khăn dưới uy áp của nàng.
Hắn vội vàng hỏi thăm hệ thống, cũng may hệ thống thông báo có thể giấu kín tu vi.
Thế là hắn tranh thủ che giấu tu vi, quả nhiên Tuyền Châu dễ thở hơn rất nhiều.
"Bây giờ khá hơn chút nào không?" Lâm Hiên hỏi.
"Ừm." Tuyền Châu bị Lâm Hiên ôm, rốt cục không sợ sấm đánh, chậm rãi thiếp đi.
"Vậy thì ngủ đi." Lâm Hiên cưng chiều nói.
Không bao lâu, Tuyền Châu ngủ thiếp đi trong ngực hắn.
Lâm Hiên không có một chút buồn ngủ nào.
Đến Đế Cảnh, tinh lực vượt xa người bình thường, dù là mấy ngày mấy đêm không chợp mắt cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Lúc này, một đạo hắc quang yêu diễm bỗng nhiên xuất hiện trước giường Lâm Hiên.
Đông Hoàng Tử U nhìn Lâm Hiên và bốn cô con gái bên cạnh hắn trên giường.
Cảnh tượng ấm áp khiến cho trong lòng nàng lập tức ấm áp.
Nàng nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi sét đánh, không có hù đến bọn nhỏ chứ?"
Nàng còn nhớ, mỗi một lần sét đánh, mình phải dỗ hồi lâu mới có thể dỗ mấy nha đầu này ngủ được.
"Không có, kể một câu chuyện cho các nàng nghe, sau này các nàng cũng sẽ không sợ sét đánh." Lâm Hiên trả lời.
Đông Hoàng Tử U hơi há miệng nhỏ ra, không ngờ được là Lâm Hiên chăm con lợi hại như vậy.
Chương 28 Chương 28. So với Lâm Hiên, cảm thấy mình như Tiểu Bạch!
So với Lâm Hiên, nàng cảm thấy ở phương diện chăm con, mình giống như Tiểu Bạch cái gì cũng đều không hiểu.
"Vậy các ngươi nghỉ ngơi đi."
Gần đây ngoại trừ Vạn Ma Quốc, bên trong Cửu Thiên Tiên Vực cũng có các thế lực đối địch cuồn cuộn sóng ngầm.
Có Lâm Hiên giúp mình chăm con, Đông Hoàng Tử U cảm thấy mình có thể buông tay ra xử lý những chuyện này.
Nói xong, nàng để lại cho Lâm Hiên một cái bóng lưng xinh đẹp, hóa thành lưu quang biến mất.
Mà sau khi nàng đi không lâu.
Cách Thủy Tinh Cung mười vạn dặm.
Bốn đạo hắc quang quỷ dị xé rách hư không, từ trên trời giáng xuống.
Bốn người bọn họ là tứ đại ma tướng tới từ Vạn Ma Quốc.
Tất cả bốn người đều mặc áo giáp màu đen, từ đầu đến chân đều được bao phủ cực kỳ chặt chẽ.
Thủ lĩnh đưa tay chỉ hướng về phía trước: "Lại đi tới trước mười vạn dặm sẽ là Bắc Huyền Thiên Thủy Tinh Cung, lấy đồ ra đi."
Ba người sau lưng nhao nhao gật đầu, vận chuyển chân nguyên, biến ra ba cái ma cầu toàn thân bốc lên khói đen.
Thủ lĩnh ma tướng vung tay phải lên, hút ba cái ma cầu vào trong tay.
Sau đó hắn lấy ra một thanh trường kiếm toàn thân màu đen, cưỡng chế dung hợp ma cầu và trường kiếm.
Bành ~
Một tiếng nổ tung vang lên, ma khí cuồn cuộn.
Trường kiếm giống như bị ngọn lửa màu đen rèn đúc, toàn thân bốc lên khói đen nồng đậm.
Mà kiếm khí lăng lệ vô cùng hợp hai làm một với ma khí, khiến tứ đại ma tướng đều lộ ra thần sắc kính úy.
"Không hổ là Cực Uyên Ma Kiếm, kiếm khí này quá kinh khủng!"
"Nghe nói Cực Uyên Ma Kiếm ngay cả Đại Thánh cũng có thể đối phó, bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả là thế!"
"Đúng là không uổng công chúng ta hao phí một nửa bản mệnh Ma Đan!"
Bốn người nhịn không được phát ra tiếng cười đắc ý.
Lần này bọn họ được lệnh Thị Huyết Ma Quân Diệp U tiến về Bắc Huyền Thiên Thủy Tinh Cung.
Mục tiêu chủ yếu chính là Lâm Hiên mới xuất hiện ở Bắc Huyền Thiên gần đây.
Mà thanh Cực Uyên Ma Kiếm này được luyện từ Ma Long Cứ Xỉ trong Cực Uyên Ma Đàm.
Muốn phát huy uy lực của Cực Uyên Ma Kiếm đến hạn mức cao nhất thì phải đồng thời hiến tế ba cái bản mệnh Ma Đan Tôn Giả Cảnh trở lên.
Mà một khi uy lực của Cực Uyên Ma Kiếm bị kích hoạt đến hạn mức cao nhất.
Dù không thể trực tiếp giết chết Đại Thánh ít nhất cũng có thể trọng thương đối phương.
Lần này, Diệp U cũng ôm tín niệm tất thắng mới giao Cực Uyên Ma Kiếm cho tứ đại ma tướng.
Kế hoạch của hắn rất rõ ràng, để tứ đại ma tướng dùng Cực Uyên Ma Kiếm đánh lén.
Không cần biết Lâm Hiên hoặc là ai là Đại Thánh, chỉ cần bị trọng thương hoặc là giết chết thì hắn có thể buông tay ra đối phó Nữ Đế Đông Hoàng Tử U.
Dựa theo Diệp U.
Nữ Đế Đông Hoàng Tử U chẳng những thực lực bản thân mạnh mẽ mà xung quanh đề phòng sâm nghiêm, trực tiếp ra tay với nàng thì độ khó rất lớn.
Cho nên hắn dùng phương pháp trái ngược, xuất kỳ bất ý để ma tướng đánh lén cao thủ tiềm ẩn ở Thủy Tinh Cung.
Không cần biết người này có phải Lâm Hiên hay không, chỉ cần ma tướng đắc thủ, Nữ Đế sẽ thiếu một chỗ dựa.
Kể từ đó, Diệp U hắn đối phó Nữ Đế sẽ dễ hơn.
"Đi thôi! Ra tay với Lâm Hiên và bốn cô con gái của hắn trước." Thủ lĩnh ma tướng lạnh lùng nói.
Bốn người chợt hóa thành hắc quang, nhanh chóng phóng tới Thủy Tinh Cung.
Không bao lâu, bọn họ đến đến biên giới Thủy Tinh Cung.
Thành công tránh đi thủ vệ, sau đó tiến quân thần tốc, thẳng đến tẩm cung.
Nhưng mà bọn họ còn chưa đi vào tẩm cung thì bị một bóng dáng ngăn ở bên ngoài.
Lâm Hiên lạnh lùng nhìn tứ đại ma tướng: "Các ngươi đến từ Vạn Ma Quốc?"
Có được tu vi Đế Cảnh, có thể dễ dàng phát hiện ma khí trên người đối phương.
Cho dù bốn người bọn họ tận lực che dấu khí tức của mình!
Mà không kịp chờ đợi muốn đối phó mình và nữ nhi như thế, chỉ có thể là người của Vạn Ma Quốc.
Tứ đại ma tướng đều hơi kinh hãi, nam nhân trước mặt này nhìn một cái là nói rõ ra thân phận của mình, thật không đơn giản!
"Xem ra ngươi chính là Lâm Hiên." Thủ lĩnh ma tướng âm thầm vận chuyển chân nguyên, Cực Uyên Ma Kiếm vận sức chờ phát động.
"Không sai." Lâm Hiên phóng ra một cỗ khí cơ đáng sợ bao phủ tứ đại ma tướng: "Giết chết ba người trước."
Nếu là người của Vạn Ma Quốc, đó chính là tử địch.
Lâm Hiên ra tay, hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng.
Hắn tiện tay lấy một thanh trường kiếm tới, lấy tư thế đại xảo nhược chuyết đâm ra kiếm thứ nhất.
Vô Cực Kiếm Pháp bị hắn dung hội quán thông, cho dù là kiếm bình thường cũng có thể bộc phát ra một đạo kiếm khí mãnh liệt.
Tứ đại ma tướng rất là chấn kinh.
Giỏi cho một đạo kiếm khí bén nhọn!
"Các ngươi tản ra, đi giết nữ nhi của hắn!" Thủ lĩnh ma tướng hét lớn một tiếng: "Ta tới đối phó hắn!"
Xoát xoát xoát ~
Ba ma tướng khác nghe lệnh, lập tức tản ra.
"Muốn chết!"
Lâm Hiên sao có thể để ba người bọn họ tiến vào tẩm cung được?
Hắn dùng La Sát Thần Niệm.
Nó xuất hiện trên không, hóa thành một đạo uy áp vô hình, chấn động đến tứ đại ma tướng đều đầu nổ vang.
Không chờ bọn họ lấy lại tinh thần, trường kiếm trong tay Lâm Hiên gào thét mà tới.
Một kiếm một người, chém chết tất cả ba người.
Thủ lĩnh ma tướng thấy thế trái tim co rụt lại: "Tình hình không ổn!"
Lâm Hiên bạo phát ra thực lực mạnh mẽ đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Bối rối, hắn vội vàng bắn ra Cực Uyên Ma Kiếm.
Chỗ đáng sợ của Cực Uyên Ma Kiếm nằm ở nó không những rất có lực sát thương mà tốc độ còn cực nhanh.
Chỉ thấy một đạo hắc sắc kiếm quang thoáng hiện, nhanh như thiểm điện, chớp mắt liền đến!
Lâm Hiên kịp phản ứng lại thì mũi kiếm Cực Uyên Ma Kiếm đã cách cổ họng của hắn không đến một lóng tay.
"Ngươi xác định có thể làm bị thương ta?" Lâm Hiên xùy cười một tiếng.
"Vô Địch Cấm Vực" tồn tại khiến cho hắn hoàn toàn không sợ đánh lén như thế này.
Dù đối phương sử dụng ma kiếm cực mạnh cũng như thế!
Bành ~
Chương 29 Chương 29. Chúc mừng ngươi, lần này đoán đúng rồi!
Ma khí của Cực Uyên Ma Kiếm bị một cỗ thần lực huyền diệu xoắn nát trong nháy mắt.
Ma khí màu đen giống một trận gió thổi qua tóc Lâm Hiên.
Cảnh tượng này khiến cho thủ lĩnh ma tướng ngẩn người.
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, kiếm của Lâm Hiên đã gác lên cổ hắn.
"Biết tại sao ta không giết ngươi không?"
Ma tướng nuốt một ngụm nước bọt: "Ngươi muốn lợi dụng ta đi báo thù!"
"Ngươi cũng không có ngu lắm." Lâm Hiên mỉm cười.
Trường kiếm trong tay vung lên, đâm một phát xuyên qua ngực phải của ma tướng.
Một cước giẫm ma tướng trên mặt đất.
Lâm Hiên từ trên cao nhìn xuống nói: "Dẫn đường cho ta, nếu không thì ngươi sẽ chết rất là khó coi!"
Có được "Vô Địch Cấm Vực" và Đế Cảnh tu vi, Lâm Hiên hoàn toàn không sợ bất kì đối thủ nào.
Đối phương còn bún ra tay với bọn nhỏ, đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của Lâm Hiên.
Nếu như đã ra tay thì dứt khoát giết tới Vạn Ma Quốc đi, trảm thảo trừ căn!
Ma tướng chấn kinh ngẩng đầu.
Chỉ thấy trong mắt Lâm Hiên quanh quẩn một tia sát khí.
"Nam nhân này đúng là một nhân vật hung ác."
Ma tướng âm thầm nghĩ.
Không dám làm trái lời Lâm Hiên, hắn đành phải đồng ý: "Ta dẫn ngươi đi."
Lâm Hiên khẽ gật đầu, đầu tiên là để ma tướng xử lý thi thể ba người khác.
Sau đó bóp ra một cái trận pháp mê chướng phức tạp bảo vệ cả tòa tẩm cung.
Trận pháp mê chướng tên là "Nhất Diệp Chướng Mục", bắt nguồn từ thượng cổ.
Mặc dù không có lực sát thương nhưng ở phương diện mê hoặc tuyệt đối là đỉnh cấp.
Có được trận pháp này bảo hộ, có thể cam đoan bất kỳ kẻ nào cũng không vào được tẩm cung.
Bốn cô con gái cũng sẽ không bị uy hiếp.
Ma tướng thấy Lâm Hiên tiện tay tạo ra trận pháp tinh diệu bực này, không khỏi càng chấn kinh hơn.
Hắn mơ hồ cảm thấy qua đêm nay, chỉ sợ Vạn Ma Quốc ắp biến thiên!
Bởi vì kiêng kị thủ đoạn của Lâm Hiên, ma tướng không dám nói nhảm nhiều, lập tức dẫn theo Lâm Hiên xuất phát.
Vì tiết kiệm thời gian, Lâm Hiên khống chế ma tướng, toàn lực thôi động Thần Hành Thủ Trạc.
Dọc theo con đường này, hắn gần như là lấy tốc độ nhanh như điện chớp đi thẳng đến Vạn Ma Quốc.
"Nam nhân này đúng là một yêu nghiệt!"
Ma tướng nhiều lần bị Lâm Hiên đổi mới thế giới quan, rốt cục nhịn không được ở trong lòng hô lên câu nói này.
Đến Vạn Ma Quốc, Lâm Hiên được ma tướng dẫn dắt, tìm được vị trí của Ma Cung.
"Lâm công tử, ta đã dùng hết khả năng dẫn ngươi đến nơi này, bây giờ có thể thả ta đi chưa?" Ma tướng cầu khẩn.
Lâm Hiên lạnh lùng nói: "Muốn ra tay với các con gái ta, ngươi cảm thấy mình còn có đường sống sao?"
"Không..."
Ma tướng vừa nói ra một chữ, Lâm Hiên một kiếm chém đứt đầu của hắn.
Cất kiếm, Lâm Hiên lấy tốc độ cực nhanh xông vào Ma Cung.
Ma Quân đại điện.
"Một chiếc lưu hồn đăng cuối cùng cũng diệt!" Trịnh Tùng cau mày: "Điều này đại biểu bốn ma tướng chúng ta phái đi ra đã toàn bộ ngã xuống."
Sắc mặt Diệp U bình tĩnh: "Ba người trước gần như đồng thời vẫn lạc, chỉ có người cuối cùng cách thời gian rất lâu, ngươi thấy thế nào?"
Trịnh Tùng trầm tư một lát, nói: "Theo phán đoán của ta, chắc chắn là bọn họ đụng phải cường giả, hơn nữa cường giả này thực lực nghiền ép bọn họ."
"Như thế, ba người trước đều không thể ngăn cản công kích của đối phương mà nhanh chóng vẫn lạc."
Diệp U truy vấn: "Vậy người cuối cùng thì sao?"
Trịnh Tùng: "Người cuối cùng chắc chắn là sử dụng Cực Uyên Ma Kiếm, đả thương nặng đối phương, sau đó ác đấu một trận với đối phương."
"Mặc dù đối phương bị trọng thương nhưng dù sao thực lực siêu tuyệt, cuối cùng vẫn giết chết ma tướng cuối cùng của chúng ta."
Diệp U cười cười: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Kết hợp thời gian bốn ma tướng chết đi, Diệp U cảm thấy chỉ có lý do này mới có thể nói xuôi được.
Nghĩ đến lần này dưới tay mình đánh lén thành công như thế, trong lòng Diệp U sảng khoái một trận.
"Đông Hoàng Tử U, chắc chắn ngươi nghĩ không ra ta chỉ dùng bốn ma tướng và một thanh ma kiếm thì căt sđứt được chỗ dựa của ngươi!"
"Ta cũng muốn xem xem ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào."
"Ha ha ha!"
Tiếng cười của Diệp U vô cùng tùy tiện đắc ý.
Giống như là có lực truyền nhiễm khiến cho Trịnh Tùng cũng cười theo.
Một giọng nói sâu kín đột nhiên đánh gãy tiếng cười của bọn họ.
"Các ngươi vui vẻ quá sớm."
Lâm Hiên vẻ mặt trào phúng mà nhìn hai người.
Diệp U và Trịnh Tùng đồng thời thu hồi tiếu dung, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hiên.
"Ngươi là người phương nào?" Trịnh Tùng vội hỏi.
"Lâm Hiên."
Diệp U và Trịnh Tùng đồng thời nhướng mày.
Lâm Hiên xuất hiện, hung hăng đánh bọn họ một cái tát vang dội.
Điều này đại biểu suy luận vừa rồi của bọn họ đều là sai!
Diệp U trầm giọng nói: "Xem ra ngươi giết ba ma tướng trước, sau đó để người cuối cùng dẫn ngươi đến nơi này."
Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Chúc mừng ngươi, lần này đoán đúng rồi."
Trịnh Tùng cau mày: "Không thể nào như vậy được, một khi Cực Uyên Ma Kiếm dùng cho đánh lén, cho dù Đại Thánh cũng có thể đánh trọng thương."
"Sao ngươi lại bình yên vô sự như thế?"
Tứ đại ma tướng dưới tay hắn, thực lực đều không tầm thường.
Nhất là thủ lĩnh, tinh thông đánh lén chi thuật.
Dựa theo lý mà nói, chắc chắn ma tướng dùng Cực Uyên Ma Kiếm.
Mà bây giờ Lâm Hiên hoàn chỉnh đứng ở trước mặt bọn họ.
Chuyện này có chút không thể tưởng tượng!
Lâm Hiên khinh thường cười một tiếng: "Cực Uyên Ma Kiếm? Chính là loại đồ chơi chỉ có bề ngoài đó sao?"
Bắp thịt trên mặt Diệp U và Trịnh Tùng đồng thời run rẩy.
Cực Uyên Ma Kiếm... đồ chơi?
Nói đùa cái gì đó!
Đó là Linh cấp ma khí!
Sắc mặt Trịnh Tùng trở nên vô cùng hung ác nham hiểm: "Lâm Hiên, nếu như ngươi chủ động tự chui đầu vào lưới, vậy thì để mạng lại chỗ này đi!"
Bên trong Vạn Ma Quốc, ma tướng Tôn Giả trở lên tổng cộng có ba ngàn người.
Trịnh Tùng chỉ cần ra lệnh thì bọn họ có thể lập tức xuất hiện ở trước mắt.
Chương 30 Chương 30. Chúc mừng ngươi, lần này đoán đúng rồi! (2)
Lâm Hiên cho dù có mạnh như thế nào đi nữa nhưng khi đối mặt với ba ngàn ma tướng vây công, không chết cũng phải lột da.
Có Thị Huyết Ma Quân ở đây, có thể nói, kết cục của Lâm Hiên đã được định trước là... tử lộ!
"Ngươi nói quá nhiều."
Ngay lúc Trịnh Tùng lấy ra Vạn Ma Lệnh, chuẩn bị triệu tập ba ngàn ma tướng.
Lâm Hiên bỗng nhiên xuất thủ!
Thực lực Đế Cảnh, mượn Thần Hành Thủ Trạc trợ giúp, hành động có thể nói là nhanh như điện chớp.
Mà Vô Cực Kiếm Pháp đại xảo nhược chuyết, trong nháy mắt hình thành một đạo kiếm khí phô thiên cái địa, triệt để khóa chặt Trịnh Tùng.
"Đế Cảnh!"
Cảm nhận được khí tức Lâm Hiên bộc phát ra, Diệp U và Trịnh Tùng đồng thời giật mình.
Hai người bi kịch phát hiện phán đoán của mình về Lâm Hiên lại sai lầm một lần nữa.
Mà Lâm Hiên lấy tu vi Đế Cảnh dễ dàng giải quyết tứ đại ma tướng và Cực Uyên Ma Kiếm như vậy.
Điều này nói rõ chắc chắn Lâm Hiên có một chút thủ đoạn vượt qua bọn họ tưởng tượng.
Không đợi hai người suy nghĩ nhiều, Lâm Hiên đã giết tới trước mặt Trịnh Tùng.
"Không được! !"
Trái tim Trịnh Tùng co rụt lại.
Vội vàng điều động chân nguyên toàn thân, hóa thành một đạo bình chướng hắc sắc ma khí nồng đậm.
"Đừng vùng vẫy, chết như vậy cũng sẽ ít đau nhức một chút."
Lâm Hiên một kiếm xuyên thấu tim Trịnh Tùng.
Sau đó kiếm chuyển hướng, lấy thế quét ngang cắt Trịnh Tùng thành hai nửa.
Diệp U lạnh lùng nhìn thoáng qua hai đoạn thi thể trên đất, đứng lên nói: "Hảo thủ đoạn."
"Ồ?" Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Ngươi nhìn ra cái gì rồi?"
Khi Trịnh Tùng bị giết, Diệp U vẫn đang ngồi yên.
Lâm Hiên há có thể nhìn không ra Diệp U cố ý đang quan sát mình?
Diệp U xùy cười một tiếng: "Ngươi mượn pháp bảo nào đó, tốc độ cực nhanh, hơn nữa kiếm pháp của ngươi đại xảo nhược chuyết, mênh mông nặng nề."
"Hai cái này kết hợp với nhau, hoàn toàn chính xác là rất có uy lực, đây cũng là pháp bảo giúp cho ngươi thắng cuộc."
"Nhìn ra được ngươi là người thích sử dụng đầu óc." Lâm Hiên nghe xong cười cười: "Nhưng mà cũng không có tác dụng gì đâu!"
…………………………..
Trí thắng pháp bảo chân chính của Lâm Hiên hoàn toàn không phải Thần Hành Thủ Trạc và kiếm pháp.
Vô Địch Cấm Vực mới đúng!
Có kỹ năng phòng ngự bị động vô địch, bất kỳ người nào đều không gây thương tổn cho hắn được, càng không giết được hắn.
Đây mới là mấu chốt trí thắng?
Đương nhiên, bí mật này, Lâm Hiên không sẽ tiết lộ cho bất luận kẻ nào.
Cho nên Diệp U suy luận một phen, ở trong mắt Lâm Hiên, ngoại trừ buồn cười ra thì không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Có hữu dụng hay không cũng không phải là ngươi nói là được!"
Quanh thân Diệp U ma khí đại thịnh, một đạo Huyết Sát chi lực phóng lên tận trời.
Hào quang màu đỏ như máu nồng đậm bao phủ không gian, khiến cho linh hồn của người ta không ngừng run rẩy sôi trào.
Lâm Hiên thấy thế thì ánh mắt lạnh lẽo, đạo Huyết Sát chi lực này, hắn không thể quen thuộc hơn nữa.
Lúc trước Huyết Sát chi lực muốn chui vào Thủy Tinh Cung, bị hắn đánh lui hoàn toàn không khác gì thứ trước mặt.
"Xem ra đêm nay đến đúng chỗ rồi."
Tìm được kẻ cầm đầu là Diệp U, Lâm Hiên quyết định nghiền xương hắn thành tro.
Nhiều lần muốn tổn thương nữ nhi mình, có trả thù như thế nào cũng không đủ!
Hô ~
Huyết quang bạo khởi.
Diệp U toàn lực thôi động "Vô Thủy Ma Công", hội tụ Huyết Sát chi lực vô biên thành một cái huyết sắc khô lâu cực lớn.
"Chết!"
Huyết sắc khô lâu sinh ra tinh thần uy áp mạnh mẽ, khiến ngàn mét không gian quanh mình đều nổi lên sóng gió.
"Chỉ như vậy?"
Lâm Hiên toàn lực thôi động La Sát Thần Niệm.
Tinh thần uy áp đến từ viễn cổ cự thần, phô thiên cái địa đánh tới huyết sắc khô lâu.
Bành!
Sau lần va chạm này, huyết sắc khô lâu bị phá tan thành từng mảnh.
Diệp U chỉ cảm thấy đầu nổ vang, trước mắt biến thành màu đen.
Nếu không phải hắn căn cơ thâm hậu, chỉ sợ lần xung kích này sẽ chấn hắn ngất đi.
Dù là như thế thì tư vị cũng không dễ chịu.
Thân thể của hắn run lên, lui lại một bước, lỗ mũi và khóe miệng đều tràn ra máu tươi.
"Không thể nào! Không thể nào như vậy được!"
"Hắn chỉ là Đế Cảnh tu vi, lấy đâu ra thần niệm cấp Đại Thánh?"
Diệp U lần này coi như là chân chính cảm nhận được sự kinh khủng của La Sát Thần Niệm.
"Vô Thủy Ma Công" của hắn đã là cấp Chuẩn Thánh, mà ở trước mặt thần niệm của viễn cổ cự thần chân chính thì vẫn vô cùng yếu ớt.
Mà khiến cho hắn khó có thể tin chính là cỗ thần niệm to lớn này lại đến từ Đế Cảnh Lâm Hiên.
Phải biết, thần niệm cũng chính là tinh thần lực, cần một thân thể mạnh mẽ làm vật chứa.
Thường thường cường độ thần niệm cũng tương đương với tu vi.
Đế Cảnh thần niệm đối ứng Đế Cảnh tu vi.
Nếu như thiên phú yêu nghiệt, ví dụ như là Diệp U, có thể dùng Đế Cảnh tu vi tu luyện ra thần niệm cấp Chuẩn Thánh.
Nhưng đó đã là cực hạn!
Tinh thần lực cấp Đại Thánh cũng không phải là một Đế Cảnh có thể gánh chịu.
Nhưng Lâm Hiên xuất hiện, hoàn toàn lật đổ nhận thức của Diệp U.
"Kẻ này đúng là thâm bất khả trắc!"
Cuối cùng trong lòng Diệp U bất đắc dĩ thở dài.
"Ngươi còn có át chủ bài hay không?" Lâm Hiên từ tốn nói: "Nếu không có, ta xuất thủ."
"Lâm Hiên, ngươi đừng cuồng!" Diệp U tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngàn vạn ma khí mãnh liệt mà lên, hóa thành ngàn vạn khô lâu màu đen.
Từng đạo Ma Đạo minh văn huyền diệu quanh quẩn trên thân Diệp U không thôi.
Ma khí mãnh liệt khiến cho cả tòa Ma Cung đều lâm vào trong tuyệt vọng vô biên.
"Xem ngươi có thể đỡ được một kiếm này của ta hay không!"
"Thiên Ma Trảm!"
Vô biên ma khí hội tụ thành một thanh ma kiếm trăm trượng.
Diệp U lấy nhân kiếm hợp nhất chi thế hóa thành hư ảnh, kết hợp với ma kiếm thành một chỉnh thể.
"Chết!"
Một đạo hắc quang chém xuống, khí thế cực lớn.
Bành!
Nhưng mà ma kiếm to lớn nổ tung trên người Lâm Hiên, sau đó Lâm Hiên hoàn toàn không nhúc nhích tí nào.
Ma khí kinh khủng đó mang theo sát khí xé nứt thiên địa nhưng ngay cả một sợi tóc của Lâm Hiên cũng không cắt được.
Bình luận facebook