-
Chương 461-465
Chương 461 Chương 461. Độ khó nghịch thiên!
Lúc này, không khí vốn náo nhiệt trầm tĩnh lại trong nháy mắt.
Lâm Hiên nhìn sang, trên mặt rất nhiều đệ tử đều lộ ra vẻ nghiêm túc.
Sau khi Tư Cẩn Nhu và tám đại trưởng lão dâng hương xong, nàng đứng dậy nhìn tất cả mọi người nói:
"Dựa theo quy củ bản tông, mỗi một lần đại điển tế tổ, chưởng môn đều sẽ lấy công lực mạnh nhất luyện chế ra trà tốt nhất, để chứng minh với toàn tông mình đột phá đến cảnh giới mới, sau đó có thể tu luyện công pháp cảnh giới tương ứng mà tổ sư để lại."
"Trăm năm trước, bản tọa luyện chế 'Thiên Nhai Phương Thảo Trà', thành công đạt tới Địa Cảnh trà đạo, hôm nay, bản tọa muốn luyện chế 'Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà' xung kích Thiên Cảnh!"
Xoạt!
Nàng nói ra lời này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây khiếp sợ không thôi.
Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà chính là một trong số thập đại trà khó luyện chế nhất thế gian.
Trà này cần trích dẫn Linh tuyền ở Tịnh Nguyệt Đàm làm nước trà, lấy lá Nhất Dạ Đàm Hoa làm lá trà.
Mà Tịnh Nguyệt Đàm là Linh tuyền mọi người trong Vô Lượng Thiên đều biết.
Kỳ lạ nhất là một khi nước suối rời khỏi Tịnh Nguyệt Đàm sẽ tan đi trong trời đất với tốc độ như tia chớp.
Muốn bảo tồn Tịnh Nguyệt Đàm Thủy thì phải dùng linh lực Tôn Giả Cảnh trở lên phong tồn.
Mà Nhất Dạ Đàm Hoa là hoa được Cửu Thiên Tiên Vực công nhận tuổi thọ ngắn nhất.
Hoa này từ nở hoa đến tàn lụi không cao hơn một canh giờ.
Cho nên độ khó khi hái cực cao mà còn rất khó bảo tồn, nhất định phải lấy linh lực phong tồn, không thể chạm gió, chạm sáng dù chỉ một chút.
Mà luyện chế Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà độ khó ngay ở nhất định phải giải trừ phong ấn Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và Nhất Dạ Đàm Hoa, sau đó luyện chế trà trước khi bọn chúng tiêu tán.
Có thể nói độ khó nghịch thiên!
Chẳng những cần người luyện trà có thiên phú cực cao, thủ pháp, tốc độ, tâm thần thiếu một thứ cũng không được!
Nhưng mà Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà tuy khó nhưng chúng đệ tử Thủy Miểu Cốc lại cảm thấy Tư Cẩn Nhu có thể thành công.
Bởi vì Tư Cẩn Nhu là luyện trà sư kiệt xuất nhất trong gần hai vạn năm qua ở Vô Lượng Thiên.
Từ khi nàng ra đời đã có liên hệ chặt chẽ với trà đạo.
Theo nghe đồn, khi nàng một tuổi, cha mẹ của nàng không cẩn thận cho nàng uống một ngụm nước trà, từ đó hương trà trên người chưa từng tiêu tán.
Theo nàng lớn lên, thiên phú trà đạo của nàng càng hiển thị rõ, thành cao thủ luyện trà danh chấn một phương.
Sau này, so đấu trà đạo ở Vô Lượng Thiên thậm chí Cửu Thiên Tiên Vực.
Nàng nhiều lần nhất minh kinh nhân, mười sáu tuổi đã trở thành một trong số thập đại thiên kiêu lúc đó.
Cũng nhờ thiên phú yêu nghiệt như thế nàng mới được chưởng môn Thủy Miểu Cốc lúc ấy thu làm đệ tử.
Không ra hai ngàn năm thì trở thành tân nhiệm chưởng môn Thủy Miểu Cốc.
Trong chớp mắt, hai vạn năm đã qua.
Nàng đã từ một đời thiên kiêu trưởng thành thành Địa Cảnh luyện trà sư.
Tất cả đệ tử Thủy Miểu Cốc đều tin tưởng.
Lần này Tư Cẩn Nhu chuẩn bị đủ, có hi vọng rất lớn có thể nhất cử đột phá đến Thiên Cảnh, trở thành luyện trà sư cấp Tông Sư!
"Bắt đầu!"
Không biết là đệ tử nào hưng phấn hô to một tiếng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tư Cẩn Nhu.
Chỉ thấy nàng vung ngọc thủ lên, lăng không chọn trên trăm loại linh quả linh diệp trong giỏ trúc của mấy người Lam Hâm.
Sau đó nàng dùng linh lực bóp nát những linh quả này, lại lấy linh khí hóa thành hỏa diễm, đốt linh diệp.
Đồng thời, một cái chén ngọc toàn thân trắng như tuyết, ở giữa có mấy đạo tơ vàng từ trong tay áo nàng bay đến giữa không trung.
Theo ngọc thủ nàng vung lên, nước ép những linh quả và linh diệp này chảy vào trong chén ngọc.
Sau đó đến khâu khó khăn nhất!
"Đưa Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và Nhất Dạ Đàm Hoa lên!"
Theo nàng vừa nói dứt câu.
Các trưởng lão đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh lấy linh khí điều khiển một dòng Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và Nhất Dạ Đàm Hoa bay đến trước mặt nàng.
Tư Cẩn Nhu hít sâu một hơi, vận chuyển chân nguyên toàn thân, hóa thành linh khí cực kỳ cường hoành giải khai phong ấn của Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và Nhất Dạ Đàm Hoa.
Sau đó nhanh chóng đưa chúng nó vào trong chén ngọc.
Bành!
Tất cả mọi người phấn chấn nhìn thấy Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và Nhất Dạ Đàm Hoa cũng không có biến mất, vững vàng rơi vào trong chén ngọc.
Sau đó Tư Cẩn Nhu lấy linh khí phong bế chén ngọc nhanh như thiểm điện, vận ra một đạo Linh Hỏa đốt chén ngọc.
Thấy thế, Lam Hâm và các đệ tử đều hưng phấn nắm tay: "Xong rồi!"
Cái chén ngọc Tư Cẩn Nhu lấy ra chính là Linh khí chuyên dùng để luyện trà, tên là Cẩm Ngọc Bôi.
Tác dụng của nó là có thể dung hợp các loại vật liệu, khiến cho chúng nó tự động được phối trộn tốt nhất, từ đó luyện chế ra trà tốt nhất.
Bành!
Một lúc sau, tất cả mọi người nhìn thấy bên trong chén ngọc có một đạo hắc quang hiện lên.
Tịnh Nguyệt Đàm Thủy không có dung hợp với Nhất Dạ Đàm Hoa, ngược lại khiến cho Nhất Dạ Đàm Hoa nhanh chóng biến thành đen, hóa thành một đóa hoa khô, cho đến khi hóa thành tro tàn màu đen.
"Ai!"
Tư Cẩn Nhu phát ra một tiếng thở dài, tràn đầy ảo não.
Chỉ kém một chút!
Mà toàn bộ đệ tử Thủy Miểu Cốc cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng tiếc hận, chỉ thiếu chút nữa là thành công a!
"Lần nữa!"
Tư Cẩn Nhu kiều quát một tiếng, trên mặt tràn ngập đấu chí.
Vì lần luyện trà này, nàng chẳng những chuẩn bị hai loại huyền pháp luyện trà với chúng trưởng lão, còn chuẩn bị ba đóa Nhất Dạ Đàm Hoa.
Phải biết, trong Cửu Thiên Tiên Vực, số lượng Nhất Dạ Đàm Hoa cực ít, một năm mới có chừng mười đóa.
Hơn nữa cho dù nở cũng chưa chắc có thể hái được.
Dù sao Nhất Dạ Đàm Hoa có chu kỳ sinh trưởng quá ngắn, mà Cửu Thiên Tiên Vực to lớn như biển sao, tìm kiếm Nhất Dạ Đàm Hoa tươi mới khó như lên trời.
Trong vòng trăm năm, Tư Cẩn Nhu không những phải dùng Nhất Dạ Đàm Hoa thí nghiệm huyền pháp luyện trà, còn phải giữ lại ba đóa Nhất Dạ Đàm Hoa dùng trong đại điển tế tổ.
Chương 462 Chương 462. Cha thật là lợi hại... Ba ba ba!
Như vậy đủ để chứng minh Nhất Dạ Đàm Hoa trân quý như thế nào và nàng cố gắng, chuẩn bị kỹ như thế nào.
Chúng trưởng lão gật gật đầu, sau đó đưa đóa Nhất Dạ Đàm Hoa thứ hai và một dòng Tịnh Nguyệt Đàm Thủy đến trước mặt nàng.
Tư Cẩn Nhu cố gắng khống chế tâm thần, chuẩn bị sử dụng loại huyền pháp thứ hai.
... ... ... ... ... ... . .
Loại phương pháp này là luyện Nhất Dạ Đàm Hoa thành lá trà trước.
Sau đó để nó vào Cẩm Ngọc Bôi, dung hợp với tài liệu khác trước, cuối cùng lại để Tịnh Nguyệt Đàm Thủy vào.
Phương pháp này có thể nói là điên đảo phương pháp thứ nhất, giảm mạnh phong hiểm thất bại.
Sau đó, Tư Cẩn Nhu dựa theo phương pháp này, luyện Nhất Dạ Đàm Hoa thành lá trà sau đó đưa vào chén ngọc.
Bành!
Nhưng mà Nhất Dạ Đàm Hoa mới vừa vào Cẩm Ngọc Bôi thì lại biến thành một đống tro tàn màu đen.
"A? Chuyện gì xảy ra?"
Tư Cẩn Nhu sợ ngây người.
Nàng hoàn toàn không ngờ được là lần này thất bại nhanh hơn.
Mà những trưởng lão đó cũng vô cùng giật mình, hai mặt nhìn nhau.
Các nàng đã tìm hiểu tính trạng của Nhất Dạ Đàm Hoa, bởi vậy mới nghiên cứu ra hai loại huyền pháp, tránh nhược điểm của Nhất Dạ Đàm Hoa.
Mà loại huyền pháp thứ hai ưu dị hơn loại thứ nhất, nhưng mà thất bại càng nhanh hơn.
Một màn này khiến cho Tư Cẩn Nhu và chúng trưởng lão trăm mối vẫn không có cách giải, vô cùng ảo não.
Rất khó!
Quá khó!
Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà không hổ là nan đề nổi tiếng thiên hạ, độ khó luyện chế đúng là nghịch thiên a!
Khẽ cắn môi, Tư Cẩn Nhu nói: "Thử một lần nữa!"
Chúng trưởng lão không khỏi nhìn thoáng qua một đóa Nhất Dạ Đàm Hoa sau cùng.
Lần này nếu thất bại thì chỉ có thể chờ trăm năm sau.
Mà ngay lúc Tư Cẩn Nhu chuẩn bị động thủ, một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên:
"Sư tôn, Đế phu trà đạo tinh xảo, khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, không bằng hỏi cái nhìn của hắn một chút đi!"
Lam Hâm chứng kiến Lâm Hiên luyện chế trà trái cây, cảm thấy hắn có kiến giải phi phàm về trà đạo.
Nói không chừng có thể trợ giúp sư tôn mình phá giải nan đề.
Mắt thấy còn thừa lại một đóa Nhất Dạ Đàm Hoa cuối cùng, nàng nhịn không được nhắc nhở một tiếng.
Mà nghe nàng nói như vậy, Tư Cẩn Nhu và chúng trưởng lão lập tức nhìn về phía Lâm Hiên.
Đế phu biết luyện trà?
Đúng, Đế phu cũng không phải là phàm nhân.
Nói không chừng hắn có thể đưa ra một chút nhận xét chính xác, hóa giải nan đề Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà!
Nghĩ tới đây, Tư Cẩn Nhu vội vàng ôm quyền hành lễ nói:
"Đế phu tại thượng, vừa rồi tại hạ ra tay hai lần, chắc hẳn Đế phu đã nhìn thấy."
"Tại hạ thực sự không biết rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, xin Đế phu chỉ giáo!"
Có được kỹ năng trà đạo cấp Tông Sư, Lâm Hiên chỉ nhìn một cái là nhìn ra được vấn đề của Tư Cẩn Nhu.
Hắn thản nhiên nói: "Hoa quỳnh dễ nát, cho nên trà này mấu chốt ở luyện ra lá trà hoa quỳnh hoàn mỹ nhất như thế nào."
Chỉ một câu này giống như thể hồ quán đỉnh, khiến cho Tư Cẩn Nhu không khỏi ánh mắt sáng lên: "Đế phu, mời nói tiếp!"
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Mà muốn luyện ra lá trà tốt nhất, khống chế và lợi dụng hỏa hầu là bộ phận mấu chốt nhất."
"Đối với Vu Đàm Hoa, hỏa hầu lớn một chút thì nát, ít một chút thì sống. Mà ngươi dùng linh khí hóa lửa, hiển nhiên không đạt được yêu cầu."
"Thì ra là thế!" Mặc dù bị Lâm Hiên chỉ ra chỗ sai sai lầm, Tư Cẩn Nhu lại không buồn bực chút nào, ngược lại càng ngày càng cao hứng: "Theo Đế phu nói, vậy dùng lửa gì mới có thể đạt tới yêu cầu hoàn mỹ?"
Lâm Hiên: "Đương nhiên là Tiên Thiên Linh Hỏa."
"Cái này. . ." Tư Cẩn Nhu không khỏi lắc đầu: "Tiên Thiên Linh Hỏa cực khó gặp, không phải thể chất Linh Hỏa không thể kích hoạt. Nếu dựa vào tu luyện, không có năm ba ngàn năm thì rất khó chuyển linh khí thành hỏa diễm tăng lên tới phẩm chất Tiên Thiên Linh Hỏa."
Nói đến đây, nàng không khỏi cảm thấy chán nản.
Khó trách thế nhân đều nói Tông Sư như rồng.
Muốn một bước lên trời, trở thành Tông Sư trà đạo, đối với nàng thì cực kỳ khó!
Mà mấy người Lam Hâm thì lộ ra vẻ kính nể.
"Đế phu một lời nói trúng yếu hại, đúng là mắt sáng như đuốc, khiến cho người ta kính ngưỡng!"
Dừng một chút, Tư Cẩn Nhu đột nhiên nảy ra ý tưởng, nói ra:
"Đế phu kiến giải có thể xưng thiên nhân, hẳn là trà đạo tạo nghệ có thể so với Tông Sư."
"Tại hạ muốn mời Đế phu ra tay luyện trà, để Thủy Miểu Cốc chúng ta xem một lần cho thỏa, không biết Đế phu ý như thế nào?"
Nàng cảm thấy Lâm Hiên nói nhiều như vậy, hơn nữa câu câu đều đúng.
Như vậy chứng tỏ là trà đạo tạo nghệ của Lâm Hiên cực cao.
Có lẽ hắn có thể luyện ra Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà.
Mà nghe nàng nói như vậy, tất cả mọi người của Thủy Miểu Cốc đang có mặt ở đây đều có ý nghĩ giống nhau.
Trong lúc nhất thời, hơn mười vạn ánh mắt tập trung ở trên người Lâm Hiên.
Mấy người Tuyền Châu thấy thế, nhao nhao nắm nắm đấm cổ vũ ủng hộ Lâm Hiên.
"Cha, ngươi làm trà uống ngon như vậy, chắc chắn ngươi có thể làm ra hoa quỳnh trà!"
"Ân ân ân, cha cố lên, chúng ta tin tưởng ngươi!"
Nhìn thấy chúng nữ nhi cổ vũ như thế, trong lòng Lâm Hiên cảm thấy ấm áp.
Đối với hắn, có được Thái Cổ Hỏa Linh Thể, luyện chế Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà chính là việc rất nhỏ.
Thế là hắn lạnh nhạt gật đầu: "Vậy ta thử một chút."
Mấy người Tư Cẩn Nhu nghe xong không khỏi lộ ra vẻ kính ngưỡng.
Đế phu nói thử một chút, như vậy thì chắc chắn hắn có thể làm được!
Sau đó, ngay trước mặt tất cả mọi người.
Lâm Hiên nhẹ nhàng vung tay lên, linh khí Đại Thánh Cảnh và Thái Cổ Hỏa Linh Thể kích phát Tiên Thiên Linh Hỏa đồng thời bay ra.
Linh khí cuốn tất cả linh quả tới không trung nghiền nát, hóa thành nước linh quả.
Sau đó.
Hắn bắn Tiên Thiên Linh Hỏa ra bao trùm một đóa hoa quỳnh cuối cùng, lơ lửng thiêu đốt giữa không trung.
Chương 463 Chương 463. Cha thật là lợi hại... Ba ba ba! (2)
Khiến cho người ngạc nhiên là mặc dù Tiên Thiên Linh Hỏa cường hãn nhưng không có thiêu hủy hoa quỳnh chút nào.
Ngược lại hoa quỳnh bị Linh Hỏa thiêu đốt, màu sắc thay đổi đều đều, cho đến khi biến thành màu nâu.
Cuối cùng.
Lâm Hiên cách không vung tay lên, cuốn lấy Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và nước linh quả với lá hoa quỳnh hỗn hợp lại với nhau.
Bành! ! !
Một đạo bích quang tiên diễm chiếu sáng thiên địa.
Trong nháy mắt, mùi hương trà vô cùng thơm tràn ngập toàn bộ quảng trường.
Nghe được cái mùi này, tất cả mọi người vô thức nuốt nước bọt một cái.
"Thơm quá a!"
"Mùi này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó ngửi được mấy lần!"
"Hóa ra trà đạo tạo nghệ của Đế phu đã là cảnh giới Tông Sư hàng thật giá thật!"
...
Tư Cẩn Nhu càng là nhịn không được vỗ tay mà tán: "Đế phu tay không liền có thể luyện chế ra cực phẩm Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà, hắn thật sự là ta thấy qua thứ nhất kỳ nam tử!"
Tư Cẩn Nhu vội vàng dẫn tám đại trưởng lão đi lên hành lễ: "Đế phu đúng là thần nhân, Tông Sư chi năng, tại hạ kính nể!"
Lam Hâm thì vẻ mặt sùng bái ngưỡng mộ.
"Trà mà ngay cả chưởng môn sư tôn và trưởng lão cũng khó mà luyện chế, trong tay hắn lại nước chảy mây trôi, hắn đúng là một nam nhân thần kì!"
Mà tất cả đệ tử Thủy Miểu Cốc ở đây đều mặt mũi tràn đầy kích động đứng dậy hành lễ với Lâm Hiên lần nữa.
"Đế phu uy vũ!"
Lúc này Lâm Hiên đã không rảnh bận tâm đám người của Thủy Miểu Cốc sùng bái như thế nào.
Bây giờ hắn đang bị bốn tiểu bảo bối đáng yêu ôm chặt, hai bên gương mặt không ngừng bị các tiểu nha đầu hôn.
"Cha thật là lợi hại... Ba ba ba!"
"Cha thật tuyệt... Ba ba ba!"
Mặc dù đi theo bên người Lâm Hiên, đã từng thấy nhiều bản lĩnh thần kỳ của hắn.
Các tiểu nha đầu vẫn biểu đạt mình sùng bái và thích Lâm Hiên.
Trong lòng các nàng, cha của mình nên lợi hại như vậy.
Hơn nữa vĩnh viễn đều lợi hại như vậy!
"Ha ha ha!"
Hưởng thụ chúng nữ nhi nhiệt tình và sùng bái, Lâm Hiên cười đến không ngậm miệng được, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Ầm ầm ~
Ngay khi bầu không khí toàn trường bị đẩy lên cao trào, bỗng nhiên Thủy Miểu Cốc khẽ chấn động.
Đám người ngẩng đầu thì thấy một đạo tiên quang che trời phóng lên tận trời.
Một cỗ hương trà nồng đậm không cách nào hình dung nhanh chóng tràn ngập cả tòa sơn cốc.
Theo hương khí yếu bớt, tiên quang trên không trung chậm rãi hội tụ thành một bóng người rơi xuống.
Nàng có mái đầu bạc trắng, khuôn mặt lại trẻ đẹp mỹ lệ.
Người mặc một bộ trường bào màu xám trắng, rất có phong phạm đạo cô xuất trần.
Thấy nàng xuất hiện, Tư Cẩn Nhu và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều mãnh kinh.
"Tổ sư!"
Cô gái tóc trắng này chính là khai tông tổ sư Thủy Miểu Cốc, người xưng "Bạch Lộ Tiên Tử" Tần Diệu!
Tất cả mọi người không ngờ được là Tần Diệu còn sống!
Mà dáng dấp của nàng, ngoại trừ tóc trắng phơ ra thì cũng giống y như trong điển tịch tông môn.
Tư Cẩn Nhu vội vàng tiến lên quỳ xuống hành lễ:
"Chưởng môn đời thứ sáu Thủy Miểu Cốc Tư Cẩn Nhu, bái kiến tổ sư!"
Tần Diệu nhìn nàng một lát, hơi lộ ra vẻ hài lòng:
"Bản tông từng lập quy củ, phàm ngày đại điển tế tổ, chưởng môn có thể chứng minh trà đạo mình tăng lên tới cảnh giới mới thì có thể đối công pháp tương ứng cảnh giới trong Tàng Kinh Các."
"Bản tọa ở trong mật thất, ngửi thấy hương Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà đầy khắp núi đồi, cho nên ra gặp một lần!"
Nghe được ý trong lời nói của Tần Diệu, Tư Cẩn Nhu không khỏi lắc đầu cười một tiếng:
"Tổ sư hiểu lầm!"
"Đệ tử tạm thời không có năng lực luyện chế Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà, mà vừa rồi mời Bắc Huyền Thiên Đế phu ra tay, quan sát học tập!"
"Bắc Huyền Thiên Đế phu?"
Tần Diệu dời mắt, sau đó mới nhìn thấy Lâm Hiên ngồi ở chỗ ngồi của khách quý.
Ánh mắt của nàng lập tức khẽ run lên.
Hậu sinh thật tuấn mỹ!
Hắn còn trẻ như vậy mà có thể luyện chế ra Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà, đại biểu hắn đã là một Tông Sư trà đạo danh phù kỳ thực a!
Nghĩ đến đây, Tần Diệu vội vàng thu liễm, nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Hiên hành lễ:
"Tổ sư Thủy Miểu Cốc Tần Diệu, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Nàng tuy là tổ sư Thủy Miểu Cốc, trà đạo tạo nghệ đứng hàng Tông Sư.
Nhưng Lâm Hiên chẳng những trà đạo tạo nghệ tương đương nàng mà còn là phu quân của một phương thiên địa chi chủ, địa vị tôn sùng hơn nàng.
Cho nên dù là trước mặt mười vạn đệ tử, nàng vẫn cung kính hành lễ với Lâm Hiên.
Lâm Hiên cũng rất khách khí đáp lễ: "Xin ra mắt tiền bối!"
Tần Diệu khẽ gật đầu, trong lòng đánh giá Lâm Hiên cao hơn.
Khí chất và phong độ của Lâm Hiên gần như không có ai khác thế được.
Dù là Tần Diệu lớn hơn hắn hai vạn tuổi, ở trước mặt hắn vẫn tràn ngập lòng kính sợ.
"A Diệu!"
Ngay lúc Tần Diệu đứng dậy, bỗng nhiên bên trong bầu trời xa xăm có một giọng nói hùng hậu vang lên.
Tần Diệu nghe vậy, thân thể không khỏi khẽ run lên, dường như bị giọng nói này làm xúc động.
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đạo quang mang bên ngoài Thủy Miểu Cốc bay tới, đáp xuống mặt đất thì biến thành một nam tử tóc trắng người mặc áo vải.
Hắn giống như Tần Diệu, tuy là tóc trắng phơ, dáng vẻ lại tương đối trẻ.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, sắc mặt Tần Diệu lập tức trở nên lạnh như băng, nhíu chặt lông mày nói:
"Chớ gọi như vậy ta! Ta không có thân với ngươi!"
Nam tử tóc trắng tên là Phùng Thánh Chu, nghe vậy lộ ra vẻ thống khổ:
"A Diệu, đã nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn canh giữ ở ngoài sơn cốc, chỉ chờ ngươi ra."
"Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không chịu hồi tâm chuyển ý một chút nào sao?"
Tần Diệu lạnh lùng nói: "Vậy bây giờ ngươi hồi tâm chuyển ý sao?"
Phùng Thánh Chu nghe vậy sững sờ: "Ta..."
Tần Diệu vung ngọc thủ lên, lấy ra một thanh bảo kiếm toàn thân óng ánh:
"Nếu như ngươi ta cũng không có thay đổi, vậy thì dùng thực lực nói chuyện, chứng minh chúng ta ai đúng ai sai đi!"
Hưu!
Chương 464 Chương 464. Mẫu thân nói, làm người nên có lòng dạ rộng lớn một chút!
Không đợi Phùng Thánh Chu trả lời, nàng một kiếm đâm ra.
Phùng Thánh Chu bị một kiếm này của nàng làm cho giật nảy mình, lấy lại tinh thần vội vàng lấy kiếm của mình ra đón đỡ, nói: "A Diệu, có chuyện từ từ nói!"
Trong giọng nói Tần Diệu tràn ngập khinh thường: "Ngươi ta đạo khác biệt, mưu cầu khác nhau, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
Hai người kiếm quang tương hướng ngay trên quảng trường, đánh càng ngày càng kịch liệt.
Thấy thế, toàn bộ đệ tử Thủy Miểu Cốc đều sợ ngây người.
Chỉ có Tư Cẩn Nhu lắc đầu thở dài.
Lam Hâm ở bên cạnh hỏi: "Sư tôn, tiền bối tóc trắng đó hình như có nguồn gốc rất sâu với tổ sư, rốt cuộc hắn là ai?"
Tư Cẩn Nhu cười khổ nói: "Hắn chính là nhân tình của tổ sư, có danh hào 'Đạo Hạnh Tông Sư' Phùng Thánh Chu lão tiền bối!"
Đạo Hạnh Tông Sư?
Nghe đến đó, Lam Hâm không khỏi lộ ra vẻ kính sợ.
Trong truyền thuyết trà đạo Vô Lượng Thiên, ngoại trừ Tông Sư "Bạch Lộ Tiên Tử" Tần Diệu ra thì còn có một vị Tông Sư cực kỳ lợi hại, lấy trà tu đạo.
Hắn chính là Đạo Hạnh Tông Sư, Phùng Thánh Chu trước mắt!
Cái gọi là đạo hạnh, ngụ ý lấy trà có thể thực hiện đạo, lấy trà biểu lộ ý chí.
Hơn tám vạn năm trước, Phùng Thánh Chu tịnh xưng vô lượng song kiêu, trà đạo yêu nghiệt với Tần Diệu!
Không ngờ được là hai người này còn là tình nhân cũ.
Hơn nữa bây giờ lại có mâu thuẫn rất lớn, rất khó hóa giải.
"Như vậy tại sao bọn họ lại biến thành như bây giờ, vừa thấy mặt thì đao kiếm tương đối?" Lam Hâm tiếp tục hỏi.
Tư Cẩn Nhu nói: "Đó là vì lý niệm trà đạo của bọn họ đi ngược lại nhau."
"Căn cứ mật quyển bản tông ghi chép, ban đầu khi sáng lập bản tông, tổ sư và Phùng tiền bối chuẩn bị liên thủ khai tông lập phái, nhưng ngay khi chế định lý niệm phát triển tông môn, bọn họ sinh ra mâu thuẫn không cách nào hóa giải."
"Theo tổ sư, tu hành trà đạo quan trọng tu dưỡng thể xác tinh thần, gia tăng tu vi nội tại, coi nhẹ võ kỹ bên ngoài. Nhưng Phùng tiền bối cho rằng trà đạo tu hành kết quả cuối cùng vẫn phải đề cao vũ kỹ chiến lực của mình."
"Bởi vì thế nên hai người này cãi nhau túi bụi, cho đến động thủ, biến thành thù địch cả đời!"
Lam Hâm gật gật đầu: "Thì ra là thế."
Tu đạo một đường, sợ nhất chính là lý niệm khác biệt.
Phóng nhãn thiên hạ, không biết có bao nhiêu tông môn xem lý niệm của mình như chính đạo, mà xem lý niệm không giống mình là tà ma ngoại đạo.
Thoạt nhìn, hai người tổ sư Tần Diệu và Phùng Thánh Chu cũng lâm vào vòng lẩn quẩn không phải chính tức tà, khiến cho giữa hai người sinh ra mâu thuẫn không thể điều hòa.
Nghe được Lam Hâm nói chuyện với Tư Cẩn Nhu, bốn tiểu bảo bối trong ngực Lâm Hiên đều rơi vào trầm tư.
Sau đó, Tuyền Châu lắc đầu nói: "Lão gia gia và lão nãi nãi bởi vì ý nghĩ khác biệt mà đánh cả đời, đúng là không đáng đâu!"
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, ta nhớ trước kia mẫu thân nói, làm người phải có lòng dạ rộng lớn một chút, phải biết chấp nhận sự vật khác biệt."
Tuyền Hàm tỏ vẻ đồng ý: "Giống như hai chúng ta chấp nhận yêu thú của Tuyền Ấu."
Tuyền Ấu vẻ mặt ngạo kiều: "Đó là bởi vì yêu thú của ta chơi vui!"
Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt đầu của các tiểu nha đầu: "Các bảo bối nói hay lắm, làm người thì phải biết tìm cái chung, gác lại cái bất đồng mới có thể đi xa hơn."
Nếu như chúng nữ nhi nói tới điểm này, đương nhiên hắn sẽ nói vài lời, dạy các nàng một chút đạo lý làm người.
Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng?
Mà nghe được Lâm Hiên nói như vậy, Tư Cẩn Nhu và Lam Hâm đều ánh mắt sáng lên.
Tư Cẩn Nhu vội vàng xoay người hành lễ nói: "Có phải Đế phu tìm được phương pháp hóa giải mâu thuẫn giữa tổ sư và Phùng tiền bối?"
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Muốn giải quyết mâu thuẫn giữa bọn họ thì rất đơn giản, mấy câu thôi."
... ... ... ... ... ... ... . . . .
Mấy câu... có thể hóa giải mâu thuẫn mấy vạn năm ở giữa tổ sư và Phùng tiền bối?
Sau khi nghe Lâm Hiên nói như vậy, Tư Cẩn Nhu và Lam Hâm đều sợ ngây người.
Lấy lại tinh thần, Tư Cẩn Nhu vẻ mặt kính nể ôm quyền hành lễ: "Không hổ là Đế phu, đúng là có ngàn vạn thần kỳ!"
"Bây giờ tại hạ mời tổ sư và Phùng tiền bối tới, lắng nghe chân ngôn của Đế phu."
Lâm Hiên mỉm cười: "Được."
Giải quyết mâu thuẫn giữa Tần Diệu và Phùng Thánh Chu cũng là dạy cho các nữ nhi bảo bối một bài học thực tế.
Tiện tay mà thôi, chỗ tốt lớn như thế, Lâm Hiên vui vẻ hỗ trợ.
Tư Cẩn Nhu được Lâm Hiên đồng ý, lập tức cực kỳ có lòng tin đi lên trước, hành lễ nói:
"Tổ sư, Phùng tiền bối, Đế phu có biện pháp hóa giải mâu thuẫn giữa các ngươi."
"Đã mấy vạn năm cũng chưa phân ra cao thấp, không bằng nghe Đế phu nói xem sao!"
Nghe được nàng nói như vậy, Tần Diệu và Phùng Thánh Chu đều sững sờ.
Tần Diệu không khỏi nhìn Lâm Hiên một chút.
Đột nhiên sinh ra dự cảm mãnh liệt, hôm nay những gì Lâm Hiên nói sẽ mang tới rung động trước nay chưa từng có cho nàng.
Mà Phùng Thánh Chu thì vội vàng tiến lên hành lễ: "Hóa ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu ở đây, vừa rồi lão hủ thất lễ!"
Lâm Hiên đưa tay cười một tiếng: "Tiền bối khách khí!"
Tần Diệu khẽ cắn môi, đi tới bên cạnh Phùng Thánh Chu, ngữ khí cung kính hơn: "Vậy thì mời Đế phu chỉ điểm một chút!"
Nàng cảm thấy Tư Cẩn Nhu đã mở miệng nói như vậy, chắc chắn là đã kể ân oán giữa mình và Phùng Thánh Chu cho Lâm Hiên nghe.
Cho nên chỉ cần chờ Lâm Hiên mở miệng là được rồi.
Mà lúc này.
Mười vạn đệ tử Thủy Miểu Cốc đang có mặt ở đây cũng đều dựng lỗ tai lên, ngưng thần nín hơi.
Các nàng đều biết, lời kế tiếp của Lâm Hiên chắc chắn rất có lý.
Chỉ cần nghiêm túc nghe, chắc chắn sẽ có đại thu hoạch.
Lâm Hiên nhìn Tần Diệu và Phùng Thánh Chu một chút, sau đó mỉm cười nói:
"Mâu thuẫn của hai vị tiền bối chỉ đơn giản là một người quan trọng tu tâm dưỡng tính, một người quan trọng vũ lực."
Chương 465 Chương 465. Phi Phượng Quân!
"Thật ra thì các ngươi đều không có sai."
Tần Diệu gật gật đầu, vẻ mặt khiêm tốn hỏi: "Xin Đế phu chỉ rõ, vấn đề đến từ chỗ nào?"
Thấy được nàng bày làm ra dáng vẻ nghiêm túc thỉnh giáo, tất cả mọi người trong Thủy Miểu Cốc có chút giật mình.
Đó là trà đạo thiên kiêu Vô Lượng Thiên, tổ sư các nàng.
Nhân vật thân phận như thế còn lộ ra vẻ khiêm tốn trước mặt Lâm Hiên.
Nếu không phải tận mắt thấy thì đúng là khó mà tin được!
Lâm Hiên nói: "Vấn đề xuất hiện ở các ngươi chưa đủ bao dung đối phương!"
"Phải biết, cho dù là tu luyện kiếm đạo, văn đạo, hay là trà đạo, cuối cùng đều là tu đạo."
"Mà đại đạo vô danh, đạo khả đạo, phi thường đạo, đạo là bao dung hết thảy, có hình thần, thần trí và nhục thân không thể tách rời."
"Các ngươi một người quan trọng tu dưỡng bên trong, một cái quan trọng biểu hiện bên ngoài, đều không để mắt đến chân lý lúc đầu tu đạo, chỉ có bao dung lẫn nhau, hợp lại làm một, mới là chính đạo!"
Sau khi Lâm Hiên nói xong, toàn trường lập tức rơi vào một mảnh trầm mặc.
Tất cả mọi người da đầu hơi run lên, tựa như có một cái bàn tay đến tư thiên ngoại vuốt ve.
Bởi vì những lời này, trước đó các nàng chưa từng nghe, có thể nói là thiên thư!
Nhưng mà cho dù người ngu dốt cũng có thể cảm nhận được những lời này của Lâm Hiên có uy lực phi phàm.
Tuyệt đối là thiên nhân chi ngôn, có thể xưng chân lý a!
Trong lúc nhất thời, trên quảng trường tiếng người sôi trào.
"Đạo hẳn là bao dung hết thảy... Đế phu nói quá hay!"
"Sinh thời có thể nghe được chân ngôn như thế, đúng là quá may mắn!"
"Đế phu, đúng là nam thần của ta!"
...
Giờ khắc này, vô số đệ tử Thủy Miểu Cốc kìm nén không được sùng bái và yêu quý Lâm Hiên.
Mà Tần Diệu thì đối mặt với Phùng Thánh Chu hồi lâu, bỗng nhiên đồng thời ngửa đầu cười ha hả.
"Bao dung lẫn nhau, hợp lại làm một mới là chính đạo!"
"Đế phu đúng là một câu bừng tỉnh người trong mộng, để cho hai ta bừng tỉnh đại ngộ a!"
Hai người vội vàng hành lễ với Lâm Hiên, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.
Chỉ có chính bọn họ mới biết được mấy vạn năm nay bọn họ trải qua xoắn xuýt đến cỡ nào.
Nếu không phải Lâm Hiên trợ giúp bọn họ mở ra khúc mắc, chỉ sợ cả đời này đều sẽ xoắn xuýt thống khổ như vậy mãi.
Phùng Thánh Chu kích động móc từ trong nạp giới ra một cái ấm trà làm từ vân ngọc, toàn thân điêu khắc hoa văn cực kì tinh mỹ cho Lâm Hiên:
"Đế phu tại thượng, đây là Linh Bảo Hỗn Nguyên Bạch Ngọc Hồ lão hủ trân tàng cả đời, có thể khiến cho bất kỳ nước trà nào cũng trở nên ngon như ngọc lộ quỳnh tương, hơn nữa còn có thể gia tăng nồng độ linh khí trong nước trà trên phạm vi lớn."
"Mời Đế phu nể mặt nhận lấy!"
Lâm Hiên lắc đầu nói: "Tiền bối khách khí, ta chỉ nói mấy câu, ngay cả tiện tay cũng không tính, tâm ý ta nhận, ngươi cất đi."
"Mời Đế phu phải nể mặt nhận!" Phùng Thánh Chu kiên trì nói: "Chỉ khi Đế phu nhận thì lão hủ mới có thể mời Đế phu giúp một chuyện nữa!"
Lâm Hiên thấy hắn kiên trì như thế, đành phải gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: "Ngươi muốn ta giúp cái gì?"
Phùng Thánh Chu nhìn thoáng qua Tần Diệu: "Bẩm Đế phu, ta và A Diệu đã từng lập lời thề, đời này sẽ cưới nàng làm vợ!"
"Bây giờ Đế phu trợ giúp hai ta hóa giải mâu thuẫn, hai ta lại không còn mâu thuẫn, cho nên lão hủ muốn mời Đế phu làm chủ hôn cho hai ta!"
Nghe vậy.
Tần Diệu không khỏi hai gò má đỏ lên, khẽ gắt một tiếng: "Già mà không đứng đắn, bây giờ còn nghĩ những chuyện này?"
Lâm Hiên nhìn ra vẻ vui sướng trong con ngươi Tần Diệu, biết nàng cũng đồng ý, thế là gật đầu cười nói:
"Được, chọn ngày không bằng đụng ngày, vậy thì lập tức cử hành hôn lễ đi!"
"Đa tạ Đế phu!"
Tần Diệu và Phùng Thánh Chu lập tức không kìm được vui mừng hành lễ với Lâm Hiên.
Giờ phút này hai người không khỏi nhớ tới ước định ban đầu.
Đó là nếu như có một ngày bọn họ thành hôn, sẽ đi du ngoạn toàn bộ thiên hạ.
Bây giờ có Lâm Hiên chủ hôn, bọn họ cảm thấy hôn lễ này mặc dù tới trễ một chút nhưng vẫn vô cùng hoàn mỹ!
Sau đó, toàn bộ Thủy Miểu Cốc đắm chìm trong vui mừng.
Lâm Hiên làm chủ hôn, được mọi người vây quanh giống như quần tinh vây quanh vầng trăng, được mời đến trong đại điện Thủy Miểu Cốc, chủ trì hôn lễ cho Tần Diệu và Phùng Thánh Chu.
Có hắn chứng kiến, tất cả mọi người tin tưởng hôn nhân của Tần Diệu và Phùng Thánh Chu sẽ kiên cố như là bàn thạch, hạnh phúc vĩnh cửu!
...
Bắc Huyền Thiên.
Cách Huyền Băng Cung hơn hai vạn dặm có một quân doanh mới tạo dựng.
Quân doanh này quy mô hùng vĩ, ở cao nguyên cao vạn trượng, có chút khí thế.
Mà lúc này.
Trong sân diễn võ to lớn trong quân doanh.
Trăm vạn nữ binh đều người mặc chiến bào khôi giáp Bắc Huyền Thiên đặc chế, khí thế phần phật.
Trước sân diễn võ là một tòa đài cao lớn cao tới mười trượng.
Đông Hoàng Tử U người mặc một bộ phi phượng chiến bào màu trắng, dáng người diễm tuyệt, phong thái cái thế, nhìn xuống trăm vạn nữ binh phía dưới.
Giọng nói của nàng thanh thúy êm tai, nhưng lại không mất uy nghiêm Đế Hoàng.
Lượn lờ trên không sân diễn võ.
"Các ngươi chính là chi đầu tiên của Bắc Huyền Thiên ta, cũng là đệ nhất chi nữ tử quân đội toàn thiên hạ, trên người gánh trách nhiệm không kém bất kỳ chi quân nào!"
"Hôm nay, trẫm ban cho các ngươi danh 'Phi Phượng Quân'! Hi vọng các ngươi có thể Phượng Vũ Cửu Thiên, sau này mỗi một trận đều đánh ra khí khái và bá đạo của nữ tử!"
Vừa nói dứt câu, trăm vạn đại quân đều vung tay hô to.
"Giương uy danh Phi Phượng Quân ta!"
"Giương uy danh Phi Phượng Quân ta!"
"Giương uy danh Phi Phượng Quân ta!"
Đông Hoàng Tử U giơ tay lên, ra hiệu mọi người yên tĩnh:
"Tiếp theo, trẫm sẽ chọn lựa một vị đại nguyên soái cho Phi Phượng Quân."
"Chủ tướng các ngươi phải toàn lực ứng phó, lấy ra thực lực tốt nhất!"
Thập đại chủ tướng đứng trước tất cả đội ngũ nghe vậy thì lập tức quỳ một gối xuống đất: "Vâng!"
... ... ... ... ... ...
Lúc này, không khí vốn náo nhiệt trầm tĩnh lại trong nháy mắt.
Lâm Hiên nhìn sang, trên mặt rất nhiều đệ tử đều lộ ra vẻ nghiêm túc.
Sau khi Tư Cẩn Nhu và tám đại trưởng lão dâng hương xong, nàng đứng dậy nhìn tất cả mọi người nói:
"Dựa theo quy củ bản tông, mỗi một lần đại điển tế tổ, chưởng môn đều sẽ lấy công lực mạnh nhất luyện chế ra trà tốt nhất, để chứng minh với toàn tông mình đột phá đến cảnh giới mới, sau đó có thể tu luyện công pháp cảnh giới tương ứng mà tổ sư để lại."
"Trăm năm trước, bản tọa luyện chế 'Thiên Nhai Phương Thảo Trà', thành công đạt tới Địa Cảnh trà đạo, hôm nay, bản tọa muốn luyện chế 'Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà' xung kích Thiên Cảnh!"
Xoạt!
Nàng nói ra lời này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây khiếp sợ không thôi.
Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà chính là một trong số thập đại trà khó luyện chế nhất thế gian.
Trà này cần trích dẫn Linh tuyền ở Tịnh Nguyệt Đàm làm nước trà, lấy lá Nhất Dạ Đàm Hoa làm lá trà.
Mà Tịnh Nguyệt Đàm là Linh tuyền mọi người trong Vô Lượng Thiên đều biết.
Kỳ lạ nhất là một khi nước suối rời khỏi Tịnh Nguyệt Đàm sẽ tan đi trong trời đất với tốc độ như tia chớp.
Muốn bảo tồn Tịnh Nguyệt Đàm Thủy thì phải dùng linh lực Tôn Giả Cảnh trở lên phong tồn.
Mà Nhất Dạ Đàm Hoa là hoa được Cửu Thiên Tiên Vực công nhận tuổi thọ ngắn nhất.
Hoa này từ nở hoa đến tàn lụi không cao hơn một canh giờ.
Cho nên độ khó khi hái cực cao mà còn rất khó bảo tồn, nhất định phải lấy linh lực phong tồn, không thể chạm gió, chạm sáng dù chỉ một chút.
Mà luyện chế Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà độ khó ngay ở nhất định phải giải trừ phong ấn Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và Nhất Dạ Đàm Hoa, sau đó luyện chế trà trước khi bọn chúng tiêu tán.
Có thể nói độ khó nghịch thiên!
Chẳng những cần người luyện trà có thiên phú cực cao, thủ pháp, tốc độ, tâm thần thiếu một thứ cũng không được!
Nhưng mà Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà tuy khó nhưng chúng đệ tử Thủy Miểu Cốc lại cảm thấy Tư Cẩn Nhu có thể thành công.
Bởi vì Tư Cẩn Nhu là luyện trà sư kiệt xuất nhất trong gần hai vạn năm qua ở Vô Lượng Thiên.
Từ khi nàng ra đời đã có liên hệ chặt chẽ với trà đạo.
Theo nghe đồn, khi nàng một tuổi, cha mẹ của nàng không cẩn thận cho nàng uống một ngụm nước trà, từ đó hương trà trên người chưa từng tiêu tán.
Theo nàng lớn lên, thiên phú trà đạo của nàng càng hiển thị rõ, thành cao thủ luyện trà danh chấn một phương.
Sau này, so đấu trà đạo ở Vô Lượng Thiên thậm chí Cửu Thiên Tiên Vực.
Nàng nhiều lần nhất minh kinh nhân, mười sáu tuổi đã trở thành một trong số thập đại thiên kiêu lúc đó.
Cũng nhờ thiên phú yêu nghiệt như thế nàng mới được chưởng môn Thủy Miểu Cốc lúc ấy thu làm đệ tử.
Không ra hai ngàn năm thì trở thành tân nhiệm chưởng môn Thủy Miểu Cốc.
Trong chớp mắt, hai vạn năm đã qua.
Nàng đã từ một đời thiên kiêu trưởng thành thành Địa Cảnh luyện trà sư.
Tất cả đệ tử Thủy Miểu Cốc đều tin tưởng.
Lần này Tư Cẩn Nhu chuẩn bị đủ, có hi vọng rất lớn có thể nhất cử đột phá đến Thiên Cảnh, trở thành luyện trà sư cấp Tông Sư!
"Bắt đầu!"
Không biết là đệ tử nào hưng phấn hô to một tiếng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tư Cẩn Nhu.
Chỉ thấy nàng vung ngọc thủ lên, lăng không chọn trên trăm loại linh quả linh diệp trong giỏ trúc của mấy người Lam Hâm.
Sau đó nàng dùng linh lực bóp nát những linh quả này, lại lấy linh khí hóa thành hỏa diễm, đốt linh diệp.
Đồng thời, một cái chén ngọc toàn thân trắng như tuyết, ở giữa có mấy đạo tơ vàng từ trong tay áo nàng bay đến giữa không trung.
Theo ngọc thủ nàng vung lên, nước ép những linh quả và linh diệp này chảy vào trong chén ngọc.
Sau đó đến khâu khó khăn nhất!
"Đưa Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và Nhất Dạ Đàm Hoa lên!"
Theo nàng vừa nói dứt câu.
Các trưởng lão đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh lấy linh khí điều khiển một dòng Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và Nhất Dạ Đàm Hoa bay đến trước mặt nàng.
Tư Cẩn Nhu hít sâu một hơi, vận chuyển chân nguyên toàn thân, hóa thành linh khí cực kỳ cường hoành giải khai phong ấn của Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và Nhất Dạ Đàm Hoa.
Sau đó nhanh chóng đưa chúng nó vào trong chén ngọc.
Bành!
Tất cả mọi người phấn chấn nhìn thấy Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và Nhất Dạ Đàm Hoa cũng không có biến mất, vững vàng rơi vào trong chén ngọc.
Sau đó Tư Cẩn Nhu lấy linh khí phong bế chén ngọc nhanh như thiểm điện, vận ra một đạo Linh Hỏa đốt chén ngọc.
Thấy thế, Lam Hâm và các đệ tử đều hưng phấn nắm tay: "Xong rồi!"
Cái chén ngọc Tư Cẩn Nhu lấy ra chính là Linh khí chuyên dùng để luyện trà, tên là Cẩm Ngọc Bôi.
Tác dụng của nó là có thể dung hợp các loại vật liệu, khiến cho chúng nó tự động được phối trộn tốt nhất, từ đó luyện chế ra trà tốt nhất.
Bành!
Một lúc sau, tất cả mọi người nhìn thấy bên trong chén ngọc có một đạo hắc quang hiện lên.
Tịnh Nguyệt Đàm Thủy không có dung hợp với Nhất Dạ Đàm Hoa, ngược lại khiến cho Nhất Dạ Đàm Hoa nhanh chóng biến thành đen, hóa thành một đóa hoa khô, cho đến khi hóa thành tro tàn màu đen.
"Ai!"
Tư Cẩn Nhu phát ra một tiếng thở dài, tràn đầy ảo não.
Chỉ kém một chút!
Mà toàn bộ đệ tử Thủy Miểu Cốc cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng tiếc hận, chỉ thiếu chút nữa là thành công a!
"Lần nữa!"
Tư Cẩn Nhu kiều quát một tiếng, trên mặt tràn ngập đấu chí.
Vì lần luyện trà này, nàng chẳng những chuẩn bị hai loại huyền pháp luyện trà với chúng trưởng lão, còn chuẩn bị ba đóa Nhất Dạ Đàm Hoa.
Phải biết, trong Cửu Thiên Tiên Vực, số lượng Nhất Dạ Đàm Hoa cực ít, một năm mới có chừng mười đóa.
Hơn nữa cho dù nở cũng chưa chắc có thể hái được.
Dù sao Nhất Dạ Đàm Hoa có chu kỳ sinh trưởng quá ngắn, mà Cửu Thiên Tiên Vực to lớn như biển sao, tìm kiếm Nhất Dạ Đàm Hoa tươi mới khó như lên trời.
Trong vòng trăm năm, Tư Cẩn Nhu không những phải dùng Nhất Dạ Đàm Hoa thí nghiệm huyền pháp luyện trà, còn phải giữ lại ba đóa Nhất Dạ Đàm Hoa dùng trong đại điển tế tổ.
Chương 462 Chương 462. Cha thật là lợi hại... Ba ba ba!
Như vậy đủ để chứng minh Nhất Dạ Đàm Hoa trân quý như thế nào và nàng cố gắng, chuẩn bị kỹ như thế nào.
Chúng trưởng lão gật gật đầu, sau đó đưa đóa Nhất Dạ Đàm Hoa thứ hai và một dòng Tịnh Nguyệt Đàm Thủy đến trước mặt nàng.
Tư Cẩn Nhu cố gắng khống chế tâm thần, chuẩn bị sử dụng loại huyền pháp thứ hai.
... ... ... ... ... ... . .
Loại phương pháp này là luyện Nhất Dạ Đàm Hoa thành lá trà trước.
Sau đó để nó vào Cẩm Ngọc Bôi, dung hợp với tài liệu khác trước, cuối cùng lại để Tịnh Nguyệt Đàm Thủy vào.
Phương pháp này có thể nói là điên đảo phương pháp thứ nhất, giảm mạnh phong hiểm thất bại.
Sau đó, Tư Cẩn Nhu dựa theo phương pháp này, luyện Nhất Dạ Đàm Hoa thành lá trà sau đó đưa vào chén ngọc.
Bành!
Nhưng mà Nhất Dạ Đàm Hoa mới vừa vào Cẩm Ngọc Bôi thì lại biến thành một đống tro tàn màu đen.
"A? Chuyện gì xảy ra?"
Tư Cẩn Nhu sợ ngây người.
Nàng hoàn toàn không ngờ được là lần này thất bại nhanh hơn.
Mà những trưởng lão đó cũng vô cùng giật mình, hai mặt nhìn nhau.
Các nàng đã tìm hiểu tính trạng của Nhất Dạ Đàm Hoa, bởi vậy mới nghiên cứu ra hai loại huyền pháp, tránh nhược điểm của Nhất Dạ Đàm Hoa.
Mà loại huyền pháp thứ hai ưu dị hơn loại thứ nhất, nhưng mà thất bại càng nhanh hơn.
Một màn này khiến cho Tư Cẩn Nhu và chúng trưởng lão trăm mối vẫn không có cách giải, vô cùng ảo não.
Rất khó!
Quá khó!
Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà không hổ là nan đề nổi tiếng thiên hạ, độ khó luyện chế đúng là nghịch thiên a!
Khẽ cắn môi, Tư Cẩn Nhu nói: "Thử một lần nữa!"
Chúng trưởng lão không khỏi nhìn thoáng qua một đóa Nhất Dạ Đàm Hoa sau cùng.
Lần này nếu thất bại thì chỉ có thể chờ trăm năm sau.
Mà ngay lúc Tư Cẩn Nhu chuẩn bị động thủ, một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên:
"Sư tôn, Đế phu trà đạo tinh xảo, khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, không bằng hỏi cái nhìn của hắn một chút đi!"
Lam Hâm chứng kiến Lâm Hiên luyện chế trà trái cây, cảm thấy hắn có kiến giải phi phàm về trà đạo.
Nói không chừng có thể trợ giúp sư tôn mình phá giải nan đề.
Mắt thấy còn thừa lại một đóa Nhất Dạ Đàm Hoa cuối cùng, nàng nhịn không được nhắc nhở một tiếng.
Mà nghe nàng nói như vậy, Tư Cẩn Nhu và chúng trưởng lão lập tức nhìn về phía Lâm Hiên.
Đế phu biết luyện trà?
Đúng, Đế phu cũng không phải là phàm nhân.
Nói không chừng hắn có thể đưa ra một chút nhận xét chính xác, hóa giải nan đề Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà!
Nghĩ tới đây, Tư Cẩn Nhu vội vàng ôm quyền hành lễ nói:
"Đế phu tại thượng, vừa rồi tại hạ ra tay hai lần, chắc hẳn Đế phu đã nhìn thấy."
"Tại hạ thực sự không biết rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, xin Đế phu chỉ giáo!"
Có được kỹ năng trà đạo cấp Tông Sư, Lâm Hiên chỉ nhìn một cái là nhìn ra được vấn đề của Tư Cẩn Nhu.
Hắn thản nhiên nói: "Hoa quỳnh dễ nát, cho nên trà này mấu chốt ở luyện ra lá trà hoa quỳnh hoàn mỹ nhất như thế nào."
Chỉ một câu này giống như thể hồ quán đỉnh, khiến cho Tư Cẩn Nhu không khỏi ánh mắt sáng lên: "Đế phu, mời nói tiếp!"
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Mà muốn luyện ra lá trà tốt nhất, khống chế và lợi dụng hỏa hầu là bộ phận mấu chốt nhất."
"Đối với Vu Đàm Hoa, hỏa hầu lớn một chút thì nát, ít một chút thì sống. Mà ngươi dùng linh khí hóa lửa, hiển nhiên không đạt được yêu cầu."
"Thì ra là thế!" Mặc dù bị Lâm Hiên chỉ ra chỗ sai sai lầm, Tư Cẩn Nhu lại không buồn bực chút nào, ngược lại càng ngày càng cao hứng: "Theo Đế phu nói, vậy dùng lửa gì mới có thể đạt tới yêu cầu hoàn mỹ?"
Lâm Hiên: "Đương nhiên là Tiên Thiên Linh Hỏa."
"Cái này. . ." Tư Cẩn Nhu không khỏi lắc đầu: "Tiên Thiên Linh Hỏa cực khó gặp, không phải thể chất Linh Hỏa không thể kích hoạt. Nếu dựa vào tu luyện, không có năm ba ngàn năm thì rất khó chuyển linh khí thành hỏa diễm tăng lên tới phẩm chất Tiên Thiên Linh Hỏa."
Nói đến đây, nàng không khỏi cảm thấy chán nản.
Khó trách thế nhân đều nói Tông Sư như rồng.
Muốn một bước lên trời, trở thành Tông Sư trà đạo, đối với nàng thì cực kỳ khó!
Mà mấy người Lam Hâm thì lộ ra vẻ kính nể.
"Đế phu một lời nói trúng yếu hại, đúng là mắt sáng như đuốc, khiến cho người ta kính ngưỡng!"
Dừng một chút, Tư Cẩn Nhu đột nhiên nảy ra ý tưởng, nói ra:
"Đế phu kiến giải có thể xưng thiên nhân, hẳn là trà đạo tạo nghệ có thể so với Tông Sư."
"Tại hạ muốn mời Đế phu ra tay luyện trà, để Thủy Miểu Cốc chúng ta xem một lần cho thỏa, không biết Đế phu ý như thế nào?"
Nàng cảm thấy Lâm Hiên nói nhiều như vậy, hơn nữa câu câu đều đúng.
Như vậy chứng tỏ là trà đạo tạo nghệ của Lâm Hiên cực cao.
Có lẽ hắn có thể luyện ra Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà.
Mà nghe nàng nói như vậy, tất cả mọi người của Thủy Miểu Cốc đang có mặt ở đây đều có ý nghĩ giống nhau.
Trong lúc nhất thời, hơn mười vạn ánh mắt tập trung ở trên người Lâm Hiên.
Mấy người Tuyền Châu thấy thế, nhao nhao nắm nắm đấm cổ vũ ủng hộ Lâm Hiên.
"Cha, ngươi làm trà uống ngon như vậy, chắc chắn ngươi có thể làm ra hoa quỳnh trà!"
"Ân ân ân, cha cố lên, chúng ta tin tưởng ngươi!"
Nhìn thấy chúng nữ nhi cổ vũ như thế, trong lòng Lâm Hiên cảm thấy ấm áp.
Đối với hắn, có được Thái Cổ Hỏa Linh Thể, luyện chế Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà chính là việc rất nhỏ.
Thế là hắn lạnh nhạt gật đầu: "Vậy ta thử một chút."
Mấy người Tư Cẩn Nhu nghe xong không khỏi lộ ra vẻ kính ngưỡng.
Đế phu nói thử một chút, như vậy thì chắc chắn hắn có thể làm được!
Sau đó, ngay trước mặt tất cả mọi người.
Lâm Hiên nhẹ nhàng vung tay lên, linh khí Đại Thánh Cảnh và Thái Cổ Hỏa Linh Thể kích phát Tiên Thiên Linh Hỏa đồng thời bay ra.
Linh khí cuốn tất cả linh quả tới không trung nghiền nát, hóa thành nước linh quả.
Sau đó.
Hắn bắn Tiên Thiên Linh Hỏa ra bao trùm một đóa hoa quỳnh cuối cùng, lơ lửng thiêu đốt giữa không trung.
Chương 463 Chương 463. Cha thật là lợi hại... Ba ba ba! (2)
Khiến cho người ngạc nhiên là mặc dù Tiên Thiên Linh Hỏa cường hãn nhưng không có thiêu hủy hoa quỳnh chút nào.
Ngược lại hoa quỳnh bị Linh Hỏa thiêu đốt, màu sắc thay đổi đều đều, cho đến khi biến thành màu nâu.
Cuối cùng.
Lâm Hiên cách không vung tay lên, cuốn lấy Tịnh Nguyệt Đàm Thủy và nước linh quả với lá hoa quỳnh hỗn hợp lại với nhau.
Bành! ! !
Một đạo bích quang tiên diễm chiếu sáng thiên địa.
Trong nháy mắt, mùi hương trà vô cùng thơm tràn ngập toàn bộ quảng trường.
Nghe được cái mùi này, tất cả mọi người vô thức nuốt nước bọt một cái.
"Thơm quá a!"
"Mùi này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó ngửi được mấy lần!"
"Hóa ra trà đạo tạo nghệ của Đế phu đã là cảnh giới Tông Sư hàng thật giá thật!"
...
Tư Cẩn Nhu càng là nhịn không được vỗ tay mà tán: "Đế phu tay không liền có thể luyện chế ra cực phẩm Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà, hắn thật sự là ta thấy qua thứ nhất kỳ nam tử!"
Tư Cẩn Nhu vội vàng dẫn tám đại trưởng lão đi lên hành lễ: "Đế phu đúng là thần nhân, Tông Sư chi năng, tại hạ kính nể!"
Lam Hâm thì vẻ mặt sùng bái ngưỡng mộ.
"Trà mà ngay cả chưởng môn sư tôn và trưởng lão cũng khó mà luyện chế, trong tay hắn lại nước chảy mây trôi, hắn đúng là một nam nhân thần kì!"
Mà tất cả đệ tử Thủy Miểu Cốc ở đây đều mặt mũi tràn đầy kích động đứng dậy hành lễ với Lâm Hiên lần nữa.
"Đế phu uy vũ!"
Lúc này Lâm Hiên đã không rảnh bận tâm đám người của Thủy Miểu Cốc sùng bái như thế nào.
Bây giờ hắn đang bị bốn tiểu bảo bối đáng yêu ôm chặt, hai bên gương mặt không ngừng bị các tiểu nha đầu hôn.
"Cha thật là lợi hại... Ba ba ba!"
"Cha thật tuyệt... Ba ba ba!"
Mặc dù đi theo bên người Lâm Hiên, đã từng thấy nhiều bản lĩnh thần kỳ của hắn.
Các tiểu nha đầu vẫn biểu đạt mình sùng bái và thích Lâm Hiên.
Trong lòng các nàng, cha của mình nên lợi hại như vậy.
Hơn nữa vĩnh viễn đều lợi hại như vậy!
"Ha ha ha!"
Hưởng thụ chúng nữ nhi nhiệt tình và sùng bái, Lâm Hiên cười đến không ngậm miệng được, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Ầm ầm ~
Ngay khi bầu không khí toàn trường bị đẩy lên cao trào, bỗng nhiên Thủy Miểu Cốc khẽ chấn động.
Đám người ngẩng đầu thì thấy một đạo tiên quang che trời phóng lên tận trời.
Một cỗ hương trà nồng đậm không cách nào hình dung nhanh chóng tràn ngập cả tòa sơn cốc.
Theo hương khí yếu bớt, tiên quang trên không trung chậm rãi hội tụ thành một bóng người rơi xuống.
Nàng có mái đầu bạc trắng, khuôn mặt lại trẻ đẹp mỹ lệ.
Người mặc một bộ trường bào màu xám trắng, rất có phong phạm đạo cô xuất trần.
Thấy nàng xuất hiện, Tư Cẩn Nhu và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều mãnh kinh.
"Tổ sư!"
Cô gái tóc trắng này chính là khai tông tổ sư Thủy Miểu Cốc, người xưng "Bạch Lộ Tiên Tử" Tần Diệu!
Tất cả mọi người không ngờ được là Tần Diệu còn sống!
Mà dáng dấp của nàng, ngoại trừ tóc trắng phơ ra thì cũng giống y như trong điển tịch tông môn.
Tư Cẩn Nhu vội vàng tiến lên quỳ xuống hành lễ:
"Chưởng môn đời thứ sáu Thủy Miểu Cốc Tư Cẩn Nhu, bái kiến tổ sư!"
Tần Diệu nhìn nàng một lát, hơi lộ ra vẻ hài lòng:
"Bản tông từng lập quy củ, phàm ngày đại điển tế tổ, chưởng môn có thể chứng minh trà đạo mình tăng lên tới cảnh giới mới thì có thể đối công pháp tương ứng cảnh giới trong Tàng Kinh Các."
"Bản tọa ở trong mật thất, ngửi thấy hương Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà đầy khắp núi đồi, cho nên ra gặp một lần!"
Nghe được ý trong lời nói của Tần Diệu, Tư Cẩn Nhu không khỏi lắc đầu cười một tiếng:
"Tổ sư hiểu lầm!"
"Đệ tử tạm thời không có năng lực luyện chế Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà, mà vừa rồi mời Bắc Huyền Thiên Đế phu ra tay, quan sát học tập!"
"Bắc Huyền Thiên Đế phu?"
Tần Diệu dời mắt, sau đó mới nhìn thấy Lâm Hiên ngồi ở chỗ ngồi của khách quý.
Ánh mắt của nàng lập tức khẽ run lên.
Hậu sinh thật tuấn mỹ!
Hắn còn trẻ như vậy mà có thể luyện chế ra Tịnh Nguyệt Đàm Hoa Trà, đại biểu hắn đã là một Tông Sư trà đạo danh phù kỳ thực a!
Nghĩ đến đây, Tần Diệu vội vàng thu liễm, nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Hiên hành lễ:
"Tổ sư Thủy Miểu Cốc Tần Diệu, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Nàng tuy là tổ sư Thủy Miểu Cốc, trà đạo tạo nghệ đứng hàng Tông Sư.
Nhưng Lâm Hiên chẳng những trà đạo tạo nghệ tương đương nàng mà còn là phu quân của một phương thiên địa chi chủ, địa vị tôn sùng hơn nàng.
Cho nên dù là trước mặt mười vạn đệ tử, nàng vẫn cung kính hành lễ với Lâm Hiên.
Lâm Hiên cũng rất khách khí đáp lễ: "Xin ra mắt tiền bối!"
Tần Diệu khẽ gật đầu, trong lòng đánh giá Lâm Hiên cao hơn.
Khí chất và phong độ của Lâm Hiên gần như không có ai khác thế được.
Dù là Tần Diệu lớn hơn hắn hai vạn tuổi, ở trước mặt hắn vẫn tràn ngập lòng kính sợ.
"A Diệu!"
Ngay lúc Tần Diệu đứng dậy, bỗng nhiên bên trong bầu trời xa xăm có một giọng nói hùng hậu vang lên.
Tần Diệu nghe vậy, thân thể không khỏi khẽ run lên, dường như bị giọng nói này làm xúc động.
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đạo quang mang bên ngoài Thủy Miểu Cốc bay tới, đáp xuống mặt đất thì biến thành một nam tử tóc trắng người mặc áo vải.
Hắn giống như Tần Diệu, tuy là tóc trắng phơ, dáng vẻ lại tương đối trẻ.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, sắc mặt Tần Diệu lập tức trở nên lạnh như băng, nhíu chặt lông mày nói:
"Chớ gọi như vậy ta! Ta không có thân với ngươi!"
Nam tử tóc trắng tên là Phùng Thánh Chu, nghe vậy lộ ra vẻ thống khổ:
"A Diệu, đã nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn canh giữ ở ngoài sơn cốc, chỉ chờ ngươi ra."
"Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không chịu hồi tâm chuyển ý một chút nào sao?"
Tần Diệu lạnh lùng nói: "Vậy bây giờ ngươi hồi tâm chuyển ý sao?"
Phùng Thánh Chu nghe vậy sững sờ: "Ta..."
Tần Diệu vung ngọc thủ lên, lấy ra một thanh bảo kiếm toàn thân óng ánh:
"Nếu như ngươi ta cũng không có thay đổi, vậy thì dùng thực lực nói chuyện, chứng minh chúng ta ai đúng ai sai đi!"
Hưu!
Chương 464 Chương 464. Mẫu thân nói, làm người nên có lòng dạ rộng lớn một chút!
Không đợi Phùng Thánh Chu trả lời, nàng một kiếm đâm ra.
Phùng Thánh Chu bị một kiếm này của nàng làm cho giật nảy mình, lấy lại tinh thần vội vàng lấy kiếm của mình ra đón đỡ, nói: "A Diệu, có chuyện từ từ nói!"
Trong giọng nói Tần Diệu tràn ngập khinh thường: "Ngươi ta đạo khác biệt, mưu cầu khác nhau, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
Hai người kiếm quang tương hướng ngay trên quảng trường, đánh càng ngày càng kịch liệt.
Thấy thế, toàn bộ đệ tử Thủy Miểu Cốc đều sợ ngây người.
Chỉ có Tư Cẩn Nhu lắc đầu thở dài.
Lam Hâm ở bên cạnh hỏi: "Sư tôn, tiền bối tóc trắng đó hình như có nguồn gốc rất sâu với tổ sư, rốt cuộc hắn là ai?"
Tư Cẩn Nhu cười khổ nói: "Hắn chính là nhân tình của tổ sư, có danh hào 'Đạo Hạnh Tông Sư' Phùng Thánh Chu lão tiền bối!"
Đạo Hạnh Tông Sư?
Nghe đến đó, Lam Hâm không khỏi lộ ra vẻ kính sợ.
Trong truyền thuyết trà đạo Vô Lượng Thiên, ngoại trừ Tông Sư "Bạch Lộ Tiên Tử" Tần Diệu ra thì còn có một vị Tông Sư cực kỳ lợi hại, lấy trà tu đạo.
Hắn chính là Đạo Hạnh Tông Sư, Phùng Thánh Chu trước mắt!
Cái gọi là đạo hạnh, ngụ ý lấy trà có thể thực hiện đạo, lấy trà biểu lộ ý chí.
Hơn tám vạn năm trước, Phùng Thánh Chu tịnh xưng vô lượng song kiêu, trà đạo yêu nghiệt với Tần Diệu!
Không ngờ được là hai người này còn là tình nhân cũ.
Hơn nữa bây giờ lại có mâu thuẫn rất lớn, rất khó hóa giải.
"Như vậy tại sao bọn họ lại biến thành như bây giờ, vừa thấy mặt thì đao kiếm tương đối?" Lam Hâm tiếp tục hỏi.
Tư Cẩn Nhu nói: "Đó là vì lý niệm trà đạo của bọn họ đi ngược lại nhau."
"Căn cứ mật quyển bản tông ghi chép, ban đầu khi sáng lập bản tông, tổ sư và Phùng tiền bối chuẩn bị liên thủ khai tông lập phái, nhưng ngay khi chế định lý niệm phát triển tông môn, bọn họ sinh ra mâu thuẫn không cách nào hóa giải."
"Theo tổ sư, tu hành trà đạo quan trọng tu dưỡng thể xác tinh thần, gia tăng tu vi nội tại, coi nhẹ võ kỹ bên ngoài. Nhưng Phùng tiền bối cho rằng trà đạo tu hành kết quả cuối cùng vẫn phải đề cao vũ kỹ chiến lực của mình."
"Bởi vì thế nên hai người này cãi nhau túi bụi, cho đến động thủ, biến thành thù địch cả đời!"
Lam Hâm gật gật đầu: "Thì ra là thế."
Tu đạo một đường, sợ nhất chính là lý niệm khác biệt.
Phóng nhãn thiên hạ, không biết có bao nhiêu tông môn xem lý niệm của mình như chính đạo, mà xem lý niệm không giống mình là tà ma ngoại đạo.
Thoạt nhìn, hai người tổ sư Tần Diệu và Phùng Thánh Chu cũng lâm vào vòng lẩn quẩn không phải chính tức tà, khiến cho giữa hai người sinh ra mâu thuẫn không thể điều hòa.
Nghe được Lam Hâm nói chuyện với Tư Cẩn Nhu, bốn tiểu bảo bối trong ngực Lâm Hiên đều rơi vào trầm tư.
Sau đó, Tuyền Châu lắc đầu nói: "Lão gia gia và lão nãi nãi bởi vì ý nghĩ khác biệt mà đánh cả đời, đúng là không đáng đâu!"
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, ta nhớ trước kia mẫu thân nói, làm người phải có lòng dạ rộng lớn một chút, phải biết chấp nhận sự vật khác biệt."
Tuyền Hàm tỏ vẻ đồng ý: "Giống như hai chúng ta chấp nhận yêu thú của Tuyền Ấu."
Tuyền Ấu vẻ mặt ngạo kiều: "Đó là bởi vì yêu thú của ta chơi vui!"
Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt đầu của các tiểu nha đầu: "Các bảo bối nói hay lắm, làm người thì phải biết tìm cái chung, gác lại cái bất đồng mới có thể đi xa hơn."
Nếu như chúng nữ nhi nói tới điểm này, đương nhiên hắn sẽ nói vài lời, dạy các nàng một chút đạo lý làm người.
Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng?
Mà nghe được Lâm Hiên nói như vậy, Tư Cẩn Nhu và Lam Hâm đều ánh mắt sáng lên.
Tư Cẩn Nhu vội vàng xoay người hành lễ nói: "Có phải Đế phu tìm được phương pháp hóa giải mâu thuẫn giữa tổ sư và Phùng tiền bối?"
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Muốn giải quyết mâu thuẫn giữa bọn họ thì rất đơn giản, mấy câu thôi."
... ... ... ... ... ... ... . . . .
Mấy câu... có thể hóa giải mâu thuẫn mấy vạn năm ở giữa tổ sư và Phùng tiền bối?
Sau khi nghe Lâm Hiên nói như vậy, Tư Cẩn Nhu và Lam Hâm đều sợ ngây người.
Lấy lại tinh thần, Tư Cẩn Nhu vẻ mặt kính nể ôm quyền hành lễ: "Không hổ là Đế phu, đúng là có ngàn vạn thần kỳ!"
"Bây giờ tại hạ mời tổ sư và Phùng tiền bối tới, lắng nghe chân ngôn của Đế phu."
Lâm Hiên mỉm cười: "Được."
Giải quyết mâu thuẫn giữa Tần Diệu và Phùng Thánh Chu cũng là dạy cho các nữ nhi bảo bối một bài học thực tế.
Tiện tay mà thôi, chỗ tốt lớn như thế, Lâm Hiên vui vẻ hỗ trợ.
Tư Cẩn Nhu được Lâm Hiên đồng ý, lập tức cực kỳ có lòng tin đi lên trước, hành lễ nói:
"Tổ sư, Phùng tiền bối, Đế phu có biện pháp hóa giải mâu thuẫn giữa các ngươi."
"Đã mấy vạn năm cũng chưa phân ra cao thấp, không bằng nghe Đế phu nói xem sao!"
Nghe được nàng nói như vậy, Tần Diệu và Phùng Thánh Chu đều sững sờ.
Tần Diệu không khỏi nhìn Lâm Hiên một chút.
Đột nhiên sinh ra dự cảm mãnh liệt, hôm nay những gì Lâm Hiên nói sẽ mang tới rung động trước nay chưa từng có cho nàng.
Mà Phùng Thánh Chu thì vội vàng tiến lên hành lễ: "Hóa ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu ở đây, vừa rồi lão hủ thất lễ!"
Lâm Hiên đưa tay cười một tiếng: "Tiền bối khách khí!"
Tần Diệu khẽ cắn môi, đi tới bên cạnh Phùng Thánh Chu, ngữ khí cung kính hơn: "Vậy thì mời Đế phu chỉ điểm một chút!"
Nàng cảm thấy Tư Cẩn Nhu đã mở miệng nói như vậy, chắc chắn là đã kể ân oán giữa mình và Phùng Thánh Chu cho Lâm Hiên nghe.
Cho nên chỉ cần chờ Lâm Hiên mở miệng là được rồi.
Mà lúc này.
Mười vạn đệ tử Thủy Miểu Cốc đang có mặt ở đây cũng đều dựng lỗ tai lên, ngưng thần nín hơi.
Các nàng đều biết, lời kế tiếp của Lâm Hiên chắc chắn rất có lý.
Chỉ cần nghiêm túc nghe, chắc chắn sẽ có đại thu hoạch.
Lâm Hiên nhìn Tần Diệu và Phùng Thánh Chu một chút, sau đó mỉm cười nói:
"Mâu thuẫn của hai vị tiền bối chỉ đơn giản là một người quan trọng tu tâm dưỡng tính, một người quan trọng vũ lực."
Chương 465 Chương 465. Phi Phượng Quân!
"Thật ra thì các ngươi đều không có sai."
Tần Diệu gật gật đầu, vẻ mặt khiêm tốn hỏi: "Xin Đế phu chỉ rõ, vấn đề đến từ chỗ nào?"
Thấy được nàng bày làm ra dáng vẻ nghiêm túc thỉnh giáo, tất cả mọi người trong Thủy Miểu Cốc có chút giật mình.
Đó là trà đạo thiên kiêu Vô Lượng Thiên, tổ sư các nàng.
Nhân vật thân phận như thế còn lộ ra vẻ khiêm tốn trước mặt Lâm Hiên.
Nếu không phải tận mắt thấy thì đúng là khó mà tin được!
Lâm Hiên nói: "Vấn đề xuất hiện ở các ngươi chưa đủ bao dung đối phương!"
"Phải biết, cho dù là tu luyện kiếm đạo, văn đạo, hay là trà đạo, cuối cùng đều là tu đạo."
"Mà đại đạo vô danh, đạo khả đạo, phi thường đạo, đạo là bao dung hết thảy, có hình thần, thần trí và nhục thân không thể tách rời."
"Các ngươi một người quan trọng tu dưỡng bên trong, một cái quan trọng biểu hiện bên ngoài, đều không để mắt đến chân lý lúc đầu tu đạo, chỉ có bao dung lẫn nhau, hợp lại làm một, mới là chính đạo!"
Sau khi Lâm Hiên nói xong, toàn trường lập tức rơi vào một mảnh trầm mặc.
Tất cả mọi người da đầu hơi run lên, tựa như có một cái bàn tay đến tư thiên ngoại vuốt ve.
Bởi vì những lời này, trước đó các nàng chưa từng nghe, có thể nói là thiên thư!
Nhưng mà cho dù người ngu dốt cũng có thể cảm nhận được những lời này của Lâm Hiên có uy lực phi phàm.
Tuyệt đối là thiên nhân chi ngôn, có thể xưng chân lý a!
Trong lúc nhất thời, trên quảng trường tiếng người sôi trào.
"Đạo hẳn là bao dung hết thảy... Đế phu nói quá hay!"
"Sinh thời có thể nghe được chân ngôn như thế, đúng là quá may mắn!"
"Đế phu, đúng là nam thần của ta!"
...
Giờ khắc này, vô số đệ tử Thủy Miểu Cốc kìm nén không được sùng bái và yêu quý Lâm Hiên.
Mà Tần Diệu thì đối mặt với Phùng Thánh Chu hồi lâu, bỗng nhiên đồng thời ngửa đầu cười ha hả.
"Bao dung lẫn nhau, hợp lại làm một mới là chính đạo!"
"Đế phu đúng là một câu bừng tỉnh người trong mộng, để cho hai ta bừng tỉnh đại ngộ a!"
Hai người vội vàng hành lễ với Lâm Hiên, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.
Chỉ có chính bọn họ mới biết được mấy vạn năm nay bọn họ trải qua xoắn xuýt đến cỡ nào.
Nếu không phải Lâm Hiên trợ giúp bọn họ mở ra khúc mắc, chỉ sợ cả đời này đều sẽ xoắn xuýt thống khổ như vậy mãi.
Phùng Thánh Chu kích động móc từ trong nạp giới ra một cái ấm trà làm từ vân ngọc, toàn thân điêu khắc hoa văn cực kì tinh mỹ cho Lâm Hiên:
"Đế phu tại thượng, đây là Linh Bảo Hỗn Nguyên Bạch Ngọc Hồ lão hủ trân tàng cả đời, có thể khiến cho bất kỳ nước trà nào cũng trở nên ngon như ngọc lộ quỳnh tương, hơn nữa còn có thể gia tăng nồng độ linh khí trong nước trà trên phạm vi lớn."
"Mời Đế phu nể mặt nhận lấy!"
Lâm Hiên lắc đầu nói: "Tiền bối khách khí, ta chỉ nói mấy câu, ngay cả tiện tay cũng không tính, tâm ý ta nhận, ngươi cất đi."
"Mời Đế phu phải nể mặt nhận!" Phùng Thánh Chu kiên trì nói: "Chỉ khi Đế phu nhận thì lão hủ mới có thể mời Đế phu giúp một chuyện nữa!"
Lâm Hiên thấy hắn kiên trì như thế, đành phải gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: "Ngươi muốn ta giúp cái gì?"
Phùng Thánh Chu nhìn thoáng qua Tần Diệu: "Bẩm Đế phu, ta và A Diệu đã từng lập lời thề, đời này sẽ cưới nàng làm vợ!"
"Bây giờ Đế phu trợ giúp hai ta hóa giải mâu thuẫn, hai ta lại không còn mâu thuẫn, cho nên lão hủ muốn mời Đế phu làm chủ hôn cho hai ta!"
Nghe vậy.
Tần Diệu không khỏi hai gò má đỏ lên, khẽ gắt một tiếng: "Già mà không đứng đắn, bây giờ còn nghĩ những chuyện này?"
Lâm Hiên nhìn ra vẻ vui sướng trong con ngươi Tần Diệu, biết nàng cũng đồng ý, thế là gật đầu cười nói:
"Được, chọn ngày không bằng đụng ngày, vậy thì lập tức cử hành hôn lễ đi!"
"Đa tạ Đế phu!"
Tần Diệu và Phùng Thánh Chu lập tức không kìm được vui mừng hành lễ với Lâm Hiên.
Giờ phút này hai người không khỏi nhớ tới ước định ban đầu.
Đó là nếu như có một ngày bọn họ thành hôn, sẽ đi du ngoạn toàn bộ thiên hạ.
Bây giờ có Lâm Hiên chủ hôn, bọn họ cảm thấy hôn lễ này mặc dù tới trễ một chút nhưng vẫn vô cùng hoàn mỹ!
Sau đó, toàn bộ Thủy Miểu Cốc đắm chìm trong vui mừng.
Lâm Hiên làm chủ hôn, được mọi người vây quanh giống như quần tinh vây quanh vầng trăng, được mời đến trong đại điện Thủy Miểu Cốc, chủ trì hôn lễ cho Tần Diệu và Phùng Thánh Chu.
Có hắn chứng kiến, tất cả mọi người tin tưởng hôn nhân của Tần Diệu và Phùng Thánh Chu sẽ kiên cố như là bàn thạch, hạnh phúc vĩnh cửu!
...
Bắc Huyền Thiên.
Cách Huyền Băng Cung hơn hai vạn dặm có một quân doanh mới tạo dựng.
Quân doanh này quy mô hùng vĩ, ở cao nguyên cao vạn trượng, có chút khí thế.
Mà lúc này.
Trong sân diễn võ to lớn trong quân doanh.
Trăm vạn nữ binh đều người mặc chiến bào khôi giáp Bắc Huyền Thiên đặc chế, khí thế phần phật.
Trước sân diễn võ là một tòa đài cao lớn cao tới mười trượng.
Đông Hoàng Tử U người mặc một bộ phi phượng chiến bào màu trắng, dáng người diễm tuyệt, phong thái cái thế, nhìn xuống trăm vạn nữ binh phía dưới.
Giọng nói của nàng thanh thúy êm tai, nhưng lại không mất uy nghiêm Đế Hoàng.
Lượn lờ trên không sân diễn võ.
"Các ngươi chính là chi đầu tiên của Bắc Huyền Thiên ta, cũng là đệ nhất chi nữ tử quân đội toàn thiên hạ, trên người gánh trách nhiệm không kém bất kỳ chi quân nào!"
"Hôm nay, trẫm ban cho các ngươi danh 'Phi Phượng Quân'! Hi vọng các ngươi có thể Phượng Vũ Cửu Thiên, sau này mỗi một trận đều đánh ra khí khái và bá đạo của nữ tử!"
Vừa nói dứt câu, trăm vạn đại quân đều vung tay hô to.
"Giương uy danh Phi Phượng Quân ta!"
"Giương uy danh Phi Phượng Quân ta!"
"Giương uy danh Phi Phượng Quân ta!"
Đông Hoàng Tử U giơ tay lên, ra hiệu mọi người yên tĩnh:
"Tiếp theo, trẫm sẽ chọn lựa một vị đại nguyên soái cho Phi Phượng Quân."
"Chủ tướng các ngươi phải toàn lực ứng phó, lấy ra thực lực tốt nhất!"
Thập đại chủ tướng đứng trước tất cả đội ngũ nghe vậy thì lập tức quỳ một gối xuống đất: "Vâng!"
... ... ... ... ... ...
Bình luận facebook