• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới (3 Viewers)

  • Chương 466-470

Chương 466 Chương 466. Nữ Đế chi uy, có một không hai thiên hạ!

Hôm nay Đông Hoàng Tử U đi vào quân doanh, một là thị sát tình huống quân doanh.

Hai là chọn một vị đại nguyên soái thống lĩnh toàn quân cho trăm vạn nữ tử đại quân này.

Mà vị đại nguyên soái này sẽ được chọn từ từ mười vị chủ tướng dưới sự giám sát của nàng.

Về phần phương thức sàng chọn đại nguyên soái chính là luận võ.

Ai có thể đứng đến cuối cùng, người đó là đại nguyên soái Phi Phượng Quân Đông Hoàng Tử U tự mình chỉ định!

"Bắt đầu đi!"

Đông Hoàng Tử U nói.

Theo nàng ra lệnh một tiếng, trăm vạn đại quân dưới đài cao tự động nhường vị trí giữa lại làm sân đấu võ.

Mười vị chủ tướng thì dựa theo trình tự bắt đầu tỷ thí.

Một đạo hắc quang xuất hiện bên cạnh Đông Hoàng Tử U, Nhược Ảnh từ trong quang ảnh đi ra, hành lễ nói:

"Khởi bẩm bệ hạ, phát hiện số lớn ma tử sĩ ở Nam Vực Thiên Ma Giới."

"Căn cứ phán đoán, thực lực bọn họ đều trên Chuẩn Đế Cảnh."

Sau khi nghe xong, Đông Hoàng Tử U nhíu lông mày một cái, lẩm bẩm:

"Ma tử sĩ Chuẩn Đế Cảnh trở lên... xem ra Thiên Ma Giới lại có đại động tác."

Trầm tư một lát.

Nàng cảm thấy nhóm ma tử sĩ này nếu nhắm vào Bắc Huyền Thiên mình, rất có thể sẽ ra tay với hai quốc gia Vạn Ma Quốc và Vô Sinh Quốc.

Dù sao hai nước này vốn là quốc gia trong Thiên Ma Giới.

Bây giờ bị mình đoạt lấy, trở thành mục tiêu dễ đối phó nhất cho kẻ địch ở Thiên Ma Giới.

"Bệ hạ, chúng ta ứng đối thế nào?" Nhược Ảnh hỏi.

Đông Hoàng Tử U nói: "Hai nước Vạn Ma và Vô Sinh là phòng tuyến đầu tiên giữa Bắc Huyền Thiên chúng ta và Thiên Ma Giới, nhất định phải coi trọng."

"Bây giờ ngươi triệu tập năm ngàn tử sĩ mai phục ở xung quanh hai nước, cho bọn họ đem theo Thiên Hỏa Lôi Châu, một khi phát hiện những ma tử sĩ này thì tiêu diệt tại chỗ!"

Nhược Ảnh gật đầu: "Rõ!"

Đợi đến khi Nhược Ảnh đi, thập đại chủ tướng đã có kết quả quyết đấu.

Một chủ tướng tên là Quản Đồng, lực áp quần hùng, trở thành bên thắng cuối cùng.

Đông Hoàng Tử U thấy thế hài lòng gật đầu, đang định trao tặng chức vụ Phi Phượng đại nguyên soái cho Quản Đồng.

Lúc này, một giọng nói thanh thúy từ bên ngoài viên môn vang lên.

"Nếu như Phi Phượng Quân là chi nữ tử quân đội đầu tiên của Bắc Huyền Thiên, đương nhiên nên để nữ tử ưu tú nhất Bắc Huyền Thiên làm đại nguyên soái mới được."

"Mà ngoại trừ ta, bất kỳ người nào cũng không có tư cách!"

Xoạt!

Câu nói này lập tức gây ra sóng to gió lớn trong Phi Phượng Quân.

Tất cả mọi người quay đầu lại, muốn xem xem rốt cuộc là cô gái nào mà càn rỡ như thế.

Đông Hoàng Tử U vẻ mặt lạnh nhạt phất phất tay, ra hiệu cho nữ tử này đi vào.

Rất nhanh, thủ vệ viên môn mở cửa ra, cho một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đi vào quân doanh.

Mọi người thấy nữ tử này chừng mười bốn mười lăm tuổi, vô cùng thanh tú.

Phía sau nàng cõng một thanh vũ khí hình dạng giống trường thương, được dùng vải xám bao lấy.

Khi nàng đi vào dưới đài cao.

Đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp của Đông Hoàng Tử U cẩn thận nhìn nữ tử này, chậm rãi nở một nụ cười cao thâm mạt trắc.

Phùng Lăng Phỉ hơi hành lễ với Đông Hoàng Tử U: "Nữ Đế bệ hạ, ta muốn làm đại nguyên soái!"

Đông Hoàng Tử U nghiền ngẫm cười một tiếng: "Có thể, nhưng phải có bản lĩnh phục chúng mới được."

"Cái này đơn giản." Phùng Lăng Phỉ tự tin cười một tiếng, quay người nhìn về phía Quản Đồng: "Ngươi là chủ tướng lợi hại nhất, vậy ta sẽ đánh bại ngươi!"

Quản Đồng bị khiêu khích, lửa giận lập tức dâng lên trong lòng: "Vậy ngươi thử một chút!"

Nàng giơ trường kiếm trong tay lên, cảnh giới Tôn Giả đỉnh phong hóa thành khí lãng bài sơn đảo hải xông về phía Phùng Lăng Phỉ.

"Hừ."

Phùng Lăng Phỉ hừ lạnh một tiếng, vung ngọc thủ lên, cách không mở vải xám sau lưng, lấy vũ khí bên trong ra.

Một vệt kim quang hiện lên, một thanh trường thương độc đáo tạo hình vô cùng bá đạo xuất hiện trong tay nàng.

Sau đó nàng bỗng nhiên lắc mũi thương một cái.

"Long Hoàng Biến!"

Bành! ! !

Thương kình cường hãn hóa thành trường long đụng vào Quản Đồng, trực tiếp đánh bay nàng lẫn kiếm mấy trăm trượng.

Mà thấy cảnh này, trong trăm vạn quân có người nhịn không được kinh hô một tiếng.

"Hóa ra là Thương Thánh chi nữ!"

Nàng nói như vậy, rất nhiều người đang có mặt ở đây cũng lấy lại tinh thần.

Các nàng trước khi tòng quân đều đến từ võ đạo thế gia.

Cho nên cũng nghe nói tới đại danh Bắc Huyền Thiên Thương Thánh.

Theo như truyền thuyết.

Thương Thánh Phùng Vũ chính là một cường giả Đế Cảnh duy nhất đạt tới cảnh giới Thương Thánh ở Bắc Huyền Thiên trong gần ba vạn năm nay.

Mà cái gọi là Thương Thánh, chính là giống như Kiếm Thánh, lấy thương xưng thánh, quét ngang nhất đại!

Vừa rồi Phùng Lăng Phỉ sử dụng công pháp "Long Hoàng Biến" chính là tuyệt kỹ sở trường của Phùng Vũ.

Bởi vậy, mọi người lập tức đoán ra Phùng Lăng Phỉ chính là Thương Thánh Phùng Vũ chi nữ.

Mà Phùng Lăng Phỉ một chiêu đánh bại Quản Đồng, rất có thể Phùng Lăng Phỉ cũng đã đạt đến tu vi Đế Cảnh.

Chỉ sợ nàng đã trở thành nữ Thương Thánh duy nhất ở Bắc Huyền Thiên!

Liếc nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây, nhìn thấy tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt kiêng kị, Phùng Lăng Phỉ lộ ra một tia đắc ý.

"Không sai, ta chính là Thương Thánh chi nữ!"

Đám người nghe xong lập tức yên lặng khẽ gật đầu.

Phùng Lăng Phỉ, có thể nói là thân phận bất phàm, thực lực bất phàm, hoàn toàn có tư cách cạnh tranh đại nguyên soái.

Mà với thực lực kinh khủng nàng biểu hiện ra vừa rồi cũng có tư cách lớn lối như thế.

Đông Hoàng Tử U quan sát vẻ mặt tất cả mọi người, cũng không gấp mở miệng, chỉ cười không nói.

Phùng Lăng Phỉ nhìn về phía Đông Hoàng Tử U: "Nữ Đế bệ hạ, ngươi cũng nhìn thấy ta quét ngang đối thủ như thế nào."

"Ta từng nói với phụ thân, đời này phải giống như hắn, làm một người danh chấn thiên hạ, như thế mới không phụ danh cha."

"Cho nên, hi vọng bệ hạ cho ta cơ hội này!"

Mặc dù tính cách kiệt ngạo bất tuần, ngữ khí Phùng Lăng Phỉ vẫn có chút cung kính.
Chương 467 Chương 467. Nữ Đế chi uy, có một không hai thiên hạ! (2)

Dù sao Nữ Đế chi uy có một không hai thiên hạ, không phải Phùng Lăng Phỉ nàng có thể tuỳ tiện xúc phạm.

Đông Hoàng Tử U hỏi: "Tu vi ngươi đã là Đế Cảnh, còn có thương pháp Thánh Cảnh, vũ lực đã qua ải, không biết binh pháp ngươi như thế nào?"

Phùng Lăng Phỉ ưỡn ngực cười nói: "Xin bệ hạ yên tâm, từ nhỏ tại hạ đã có chí hướng rong ruổi sa trường, cho nên đã thuộc làu « Quỷ Cốc Binh Pháp » « Binh Pháp Tam Thập Thất Kế »!"

"Ừm, vậy xem ra ngươi chỉ thiếu một thứ." Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm.

"Cái gì?" Phùng Lăng Phỉ vội hỏi.

Đông Hoàng Tử U thản nhiên nói: "Lòng kính sợ."

Hả?

Phùng Lăng Phỉ sau khi nghe xong không khỏi sững sờ, cũng cảm thấy thân thể có chút phát lạnh, cảm giác sợ hãi bỗng nhiên tuôn ra trong lòng.

Lúc này, Đông Hoàng Tử U vung ngọc thủ lên.

Xa xa trên đất cách đó trăm trượng, một gốc cỏ xanh đột ngột mọc lên từ mặt đất, giống như thiểm điện đâm về phía Phùng Lăng Phỉ.

"Cái này. . ."

Cảm nhận được cỏ xanh khí thế hung mãnh, thân thể Phùng Lăng Phỉ khẽ run lên.

Vội vàng toàn lực vận chuyển chân nguyên, điều khiển Thất Huyền Long Thương trong tay điên cuồng xoay tròn, hình thành một đạo hộ thuẫn hình tròn ở trước mặt mình.

Phốc phốc!

Nhưng mà hộ thuẫn của nàng hoàn toàn không cản được cây cỏ Đông Hoàng Tử U bắn ra.

Trong nháy mắt.

Cỏ xanh xuyên thấu hộ thuẫn, đâm vào giữa lông mày Phùng Lăng Phỉ.

"Tê!"

Vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý vừa rồi của Phùng Lăng Phỉ biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là sợ hãi.

Nàng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không khống chế được mà đổ mồ hôi lạnh cả người.

Nàng dám khẳng định, nếu như Đông Hoàng Tử U có ý giết mình.

Như vậy cây cỏ xanh không đáng chú ý này sẽ biến thành một cây đinh thép, trong nháy mắt xuyên qua gáy của nàng!

Quá kinh khủng!

Mà trăm vạn tướng sĩ đang có mặt ở đây thấy thế cũng thân thể khẽ run lên, như giẫm trên băng mỏng.

"Nữ Đế bệ hạ chỉ dùng một gốc cỏ xanh là có thể khiến cho một Đế Cảnh Thương Thánh sợ đến như vậy, nàng mới là đại khủng bố!"

Chúng tướng sĩ nghĩ đến đây, vội vàng quỳ xuống đất cúi đầu nói: "Bệ hạ thần uy hạo đãng, uy vũ thiên hạ!"

Đông Hoàng Tử U vẻ mặt lạnh nhạt, đứng dậy nhìn xuống Phùng Lăng Phỉ nói:

"Ngươi thân là Thương Thánh chi nữ, thiên phú khá cao, nhưng cũng lòng dạ quá cao, coi trời bằng vung."

"Tính cách như thế này, trong quân doanh không thành được đại sự, chứ đừng nói trở thành một phương nguyên soái, thống soái trăm vạn hùng binh!"

"Bởi vậy, trẫm muốn dạy ngươi học cách kính sợ, chỉ khi ngươi hiểu được kính sợ thì mới có thể hạ thấp tư thái, làm việc cho trẫm!"

Phùng Lăng Phỉ nghe vậy không khỏi thở dài ra một hơi.

Hóa ra bệ hạ đang dạy dỗ mình!

Ngước đầu nhìn lên dáng người đẹp đến khiến cho người ta hít thở không thông của Đông Hoàng Tử U, Phùng Lăng Phỉ hoàn toàn không dám có chút sngh phản kháng nào.

Ngược lại, bị Đông Hoàng Tử U làm cho xúc động, vội vàng quỳ xuống đất:

"Bệ hạ nói rất đúng! Tại hạ chịu sửa lại thiếu hụt, cống hiến sức lực cho bệ hạ!"

Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười nói:

"Ngươi mặc dù tinh thông binh pháp nhưng kinh nghiệm thực chiến chênh lệch với thập đại chủ tướng không ít."

"Cho nên trẫm phong ngươi phó tướng Phi Phượng Quân, hi vọng ngươi khiêm tốn học tập, mau chóng nắm giữ hết thảy bản lĩnh mà một vị tướng lĩnh cần có!"

Phùng Lăng Phỉ nghe vậy đại hỉ, vội vàng cúi đầu sát đất: "Đa tạ bệ hạ!"

Mặc dù Đông Hoàng Tử U chỉ cho nàng chức phó tướng nhưng ý là hết sức coi trọng nàng, chuyện này khiến nàng rất có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Mà các tướng sĩ Phi Phượng Quân thì trong lòng âm thầm cảm khái, không hổ là Nữ Đế bệ hạ, dễ dàng hàng phục mãnh tướng kiệt ngạo như Phùng Lăng Phỉ.

Phi Phượng Quân có thể cho cống hiến sức lực cho Đế Hoàng như thế này chính là vinh quang của tất cả tướng sĩ!

Sau đó, Quản Đồng chủ động tiến lên, biểu thị không thèm để ý vừa rồi Phùng Lăng Phỉ khiêu khích, nguyện kề vai chiến đấu với Phùng Lăng Phỉ.

Chín đại chủ tướng còn lại cũng tỏ vẻ nhất định sẽ tận tâm tận lực dạy Phùng Lăng Phỉ.

Nhìn thấy các nàng đoàn kết với nhau như vậy, Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười vui vẻ.

Sau đó, nàng phong cho Quản Đồng làm chủ soái tạm thời, xem biểu hiện của Phùng Lăng Phỉ sao này như thế nào rồi mới quyết định ai làm chủ soái.

Đợi đến đại sự đều định ra, nàng dẫn theo thập đại chủ tướng, hai mươi phó tướng xuất phát, tiến về Tinh Hải Quốc ngoài trăm vạn dặm.

Căn cứ tình báo mà Đông Hoàng Tử U nhận được, ở tây nam biên cảnh Bắc Huyền Thiên, Tinh Hải Quốc gần đây xảy ra nạn trộm cướp nghiêm trọng.

Nàng dẫn theo ba mươi vị chủ phó tướng đến là muốn giúp cho các nàng có thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, truyền dạy bản lĩnh tác chiến và trí tuệ nhiều năm qua của mình cho các nàng.

...

Sau khi làm chủ hôn cho Tần Diệu và Phùng Thánh Chu, Lâm Hiên dẫn theo mấy người Tuyền Châu rời khỏi Thủy Miểu Cốc.

Dọc theo con đường này.

Các tiểu nha đầu hai người ghé vào bờ vai Lâm Hiên, hai người núp ở trong ngực của hắn, cùng nhau ăn bánh ngọt đem từ Thủy Miểu Cốc ra.

Lâm Hiên nhìn thấy các nàng đã ăn rất nhiều, nhắc nhở:

"Các bảo bối, không được ăn quá no, nếu không thì sẽ đau bụng giống như trước đây."

Nghe hắn nói như vậy, các tiểu nha đầu lập tức ngừng miệng.

"Cha nói không thể ăn, như vậy thì không thể ăn!"

"Ân ân ân, lần trước ta đã cam đoan sẽ nghe lời của cha!"

Sau đó các nàng cất bánh ngọt đi.

Lâm Hiên nhìn thấy miệng của các nàng dính rất nhiều vụn bánh ngọt, mặt mũi lem luốc, không khỏi lắc đầu cười cười, dẫn các nàng đáp xuống một đỉnh núi.

Sau đó, hắn lấy khăn lụa tiểu nha đầu đem theo bên người, dùng linh khí hóa dịch, lau sạch gương mặt nhỏ của các nàng.

Nhìn thấy bụng của các nàng phình to lên, sợ các nàng ợ hơi khó chịu.

Lâm Hiên dứt khoát ôm các nàng vào trong ngực sau đó vận dụng y kỹ cấp tông sư xoa bóp phần bụng cho các nàng, giúp các nàng tiêu hóa.
Chương 468 Chương 468. Tiểu nha đầu thật là lợi hại!

Tuyền Ấu chớp mắt to hỏi: "Cha, ngươi có thể vò bụng của ta thành một quả cầu lớn hay không?"

Lâm Hiên lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không."

Tuyền Ấu lông mày nhỏ lại một cái: "Lần trước ta nghe đại ca ca nào đó trong Hoàng tộc nói là ăn no rồi thì không được vò bụng nếu không thì sẽ biến thành một quả cầu lớn, hóa ra hắn lừa gạt ta!"

Lâm Hiên cười nói: "Ăn cơm no không thể vò bụng đúng là lừa gạt trẻ con, ngược lại, sau bữa ăn vò bụng sẽ giúp tiêu hóa."

"A a a!"

Các tiểu nha đầu lập tức nhớ kỹ lời Lâm Hiên dạy.

Cả đám đều híp mắt lại, cảm thấy cha xoa bụng rất là thoải mái.

"Cha, ngươi xem, trong sơn cốc trước mặt có thật nhiều người!"

Xoa nhẹ một hồi, Tuyền Hi chỉ về sơn cốc đằng trước nói.

Chỉ thấy nơi đó có một đội xe mấy trăm người, trùng trùng điệp điệp chậm chạp tiến lên.

"Ừm, cha thấy được."

Lâm Hiên đã chú ý tới những người này từ lâu, giống như là nạn dân trốn từ một nơi nào đó tới.

Nhưng mà trang phục và thứ trên xe ngựa của bọn họ thoạt nhìn đều tương đối cao cấp, chắc chắn là người có tài phú và có sản phẩm.

"A, cha, ngươi xem, trên núi có rất nhiều người xông xuống dưới!" Lúc này Tuyền Hi cũng đưa tay chỉ trên vách sơn cốc.

"Đó là sơn phỉ." Lâm Hiên ôm các tiểu nha đầu đứng dậy.

Nhìn một cái, trên đỉnh núi nơi xa có ít nhất hai, ba trăm sơn phỉ.

Nếu như bọn họ xong xuống dưới để giết cướp thì chắc chắn đội xe ở bên dưới sơn cốc chỉ có một con đường chết.

Lâm Hiên cảm thấy nếu như mình gặp thì không thể ngồi yên không để ý tới chuyện này.

Nếu không, đâu thể nào giữ vững được hình tượng người cha anh hùng trong lòng các nữ nhi bảo bối được?

"Hóa ra là kẻ xấu, cha, chúng ta đi trợ giúp những người vô tội đó đi!"

Các tiểu nha đầu lập tức hai mắt tỏa sáng, lóe ra ánh sáng chính nghĩa.

"Không có vấn đề, cha lập tức dẫn các ngươi đi!"

Lâm Hiên cưng chiều cười một tiếng, ôm các tiểu nha đầu chạy tới sơn cốc phía trước.

...

Lạc Thủy Cốc.

Thành chủ Thanh Thạch Thành Triệu Nham Khánh đang dẫn một đám thân bằng quyến thuộc trong thành đi qua sơn cốc.

Phía sau hắn, lão quản gia Tào Tường Lâm có chút lo lắng lên tiếng nói ra:

"Lão gia, ta nghe nói Lạc Thủy Cốc này gần đây hay xảy ra nạn trộm cướp, chúng ta chọn con đường này để đi sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Triệu Nham Khánh khẽ thở dài: "Muốn nhanh chóng rời khỏi Thanh Thạch Thành, ngoại trừ con đường này thì không có lựa chọn nào khác a!"

"So với vị đại năng kinh khủng đó thì ta chọn gặp thổ phỉ còn hơn."

"Nói thì nói như thế, chỉ là nếu như gặp phải thổ phỉ thật thì sợ là hậu quả cũng sẽ rất tồi tệ!" Tào Tường Lâm nhíu chặt chân mày.

Triệu Nham Khánh không có lên tiếng.

Cũng không phải là hắn muốn gặp thổ phỉ.

Nhưng vì tránh né vị đại năng kinh thiên bị trấn áp trên bầu trời Thanh Thạch Thành, hắn chỉ có thể ra hạ sách này, mau chóng thoát đi.

"Giết! ! !"

Ngay khi bọn họ đi tới chính giữa Lạc Thủy Cốc, bỗng nhiên phía trên có tiếng la giết chấn thiên.

Bọn người Triệu Nham Khánh vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy hai bên núi có mấy trăm sơn phỉ cưỡi yêu thú, khí thế hung hăng giết xuống.

"Nguy rồi! Gặp sơn phỉ thật rồi!"

"Thành chủ, bây giờ phải làm sao đây?"

Đối mặt sơn phỉ từ trên trời giáng xuống, đám người lập tức hoảng hồn.

Triệu Nham Khánh vội vàng hét lớn một tiếng: "Tất cả hộ vệ đều canh giữ ở hai bên đội xe, chờ bọn họ tới gần rồi ra tay!"

Ngay khi hắn vừa mới nói dứt câu, một giọng nói cực kì thô kệch phách lối vang lên:

"Chỉ bằng những thối cá nát tôm các ngươi cũng muốn ngăn cản người của lão tử!"

Ầm ầm! !

Sơn cốc rung động.

Một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, khiến cho Triệu Nham Khánh và tất cả mọi người cả kinh trái tim co rụt lại.

Đám người nhìn kỹ, phát hiện đó là một đại hán cao tám thước, toàn thân đen nhánh, bắp thịt cuồn cuộn như muốn bạo tạc.

Trong tay của hắn cầm một thanh đại khảm đao do Hắc Huyền Thiết làm thành.

Khí thế lăng lệ, sát khí bạo rạp.

Triệu Nham Khánh không khỏi con ngươi co rụt lại: "Ngươi hẳn là 'Ác Quán Mãn Doanh' Đỗ Vân Hạc?"

Hắc đại hán Đỗ Vân Hạc cuồng cười một tiếng: "Chính là lão tử!"

Tê ~

Câu nói này khiến cho Triệu Nham Khánh và tất cả mọi người đều sống lưng lạnh lẽo, rùng mình một cái.

Bởi vì người bọn họ đạt được không phải là sơn phỉ bình thường mà là "Hắc Phong Nhai" cùng hung cực ác nhất trong phạm vi mười vạn dặm xung quanh Thanh Thạch Thành!

Mà Đỗ Vân Hạc chính là một trong số "Tứ đại ác nhân" trong sơn phỉ Vô Lượng Thiên, ngoại hiệu gọi là "Ác Quán Mãn Doanh Vân Trung Hạc"!

Tu vi của người này cao thâm, công phu luyện thể có thể so với Tông Sư, tính cách cực kỳ tàn bạo, có thể nói là dã thú hình người.

Triệu Nham Khánh hoàn toàn không ngờ được là hôm nay bọn họ lại đụng phải Sát Thần này.

Có thể nói là vừa ra khỏi ổ sói lại lọt vào miệng cọp, vô cùng xui xẻo!

Triệu Nham Khánh vội vàng móc ra mấy thỏi vàng nói: "Đỗ gia, xin thương xót, cho chúng ta một con đường sống!"

Đối mặt Đỗ Vân Hạc, trong lòng hắn biết bất kỳ phản kháng nào cũng sẽ gây ra tai họa ngập đầu cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn cầu xin tha thứ.

Bành!

Đỗ Vân Hạc một cước đá Triệu Nham Khánh ngã xuống đất, quát:

"Chút tiền vàng đó mà muốn đuổi lão tử đi, ngươi nghĩ lão tử là ăn mày hay sao?"

"Tất cả tiền tài và mỹ nữ, lão tử đều muốn! Ai dám nói một tiếng thì ta sẽ chém đầu hắn!"

Nói xong, hắn tham lam nhìn thoáng qua hơn mười nữ tử trẻ đẹp trong đội xe.

Những cô gái đó chỉ bị hắn nhìn thoáng qua thì sợ đến gương mặt xinh đẹp trắng bệch, thút thít không thôi.

Đúng lúc này...

"Dừng tay!"

"Kẻ xấu, không được khi dễ người tốt!"

Bốn tiểu nha đầu đáng yêu đột nhiên từ phía sau mọi người lao ra.

Các nàng đều tay cầm một thanh trường kiếm, vẻ mặt đầy căm phẫn mà nhìn Đỗ Vân Hạc và sơn phỉ Hắc Phong Nhai.
Chương 469 Chương 469. Tiểu nha đầu thật là lợi hại! (2)

Nhìn thấy các nàng xuất hiện thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sợ ngây người.

Ở đâu ra tứ bào thai khả ái như vậy?

Đỗ Vân Hạc giận nhìn Triệu Nham Khánh một chút: "Tên khốn kiếp, lại lấy bốn tiểu nha đầu ra để dọa lão tử, ta thấy các ngươi muốn chết!"

Triệu Nham Khánh lập tức bối rối, ta cũng không biết những hài tử này từ đâu tới a!

"Động thủ!" Đỗ Vân Hạc nổi nóng, ra lệnh một tiếng, để sơn phỉ động thủ.

Tuyền Châu thì nhìn thoáng qua ba muội muội: "Các muội muội, chúng ta phải cố gắng dạy dỗ kẻ xấu!"

Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đồng thời gật đầu: "Tốt!"

Vừa rồi Lâm Hiên nhìn thấy những sơn phỉ này ngoại trừ Đỗ Vân Hạc ra thì tu vi đều rất kém cỏi, thế là muốn để cho các nữ nhi bảo bối luyện kiếm.

Mà có hắn ở một bên giám thị, cho dù Đỗ Vân Hạc cũng không gây thương tổn được cho bọn nhỏ.

Cho nên các tiểu nha đầu cứ yên tâm mà làm việc.

Mà nhìn thấy sơn phỉ tới gần.

Các tiểu nha đầu đồng loạt sử dụng kiếm pháp mà Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U truyền thụ, lốp bốp, một hơi đánh bại bảy tám sơn phỉ.

Thấy cảnh này, chẳng những Triệu Nham Khánh, sơn phỉ Hắc Phong Nhai đều sợ ngây người.

"Tiểu nha đầu thật là lợi hại!"

"Hóa ra kiếm thuật của các nàng cao siêu như vậy, chắc chắn là hậu bối danh môn!"

Đỗ Vân Hạc nhìn thấy thủ hạ bị đánh, tức giận đến nhiệt huyết dâng lên, giận dữ hét:

"Lên, đông người hơn nữa, lão tử không tin không đối phó được mấy tiểu nha đầu!"

Nghe được mệnh lệnh của hắn, hơn ba mươi sơn phỉ một hơi xông lên, vây quanh mấy người Tuyền Châu.

Bởi vì mấy người Tuyền Châu có tu vi tương đương với những sơn phỉ bình thường này, đều sắp bước vào Thông Huyền Cảnh.

Cho nên tăng thêm kiếm pháp Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U truyền thụ cho, sức chiến đấu của các nàng cao hơn sơn phỉ bình thường nhiều.

Đối mặt hơn ba mươi sơn phỉ, các nàng vẫn không rơi xuống hạ phong.

Một trận ác chiến, sau đó bốn tiểu nha đầu giải quyết tất cả những sơn phỉ này.

Bọn người Triệu Nham Khánh thấy thế đều sợ ngây người.

Bọn họ chưa từng nghĩ đến bốn bảo bối nho nhỏ này lại có thể đánh bại nhiều sơn phỉ hung hãn như vậy.

Mà lúc này Đỗ Vân Hạc càng tức giận, hai mắt đỏ như máu.

Hắn cũng lười suy đoán rốt cuộc mấy người Tuyền Châu là người phương nào, giận dữ hét:

"Tất cả đều lên cho lão tử, nhất định phải hung hăng dạy dỗ những tiểu nha đầu này!"

Phần phật ~

Hơn hai trăm sơn phỉ như ong vỡ tổ xông lên trước, khí thế hung mãnh vô cùng.

Tuyền Hi thấy thế vội vàng giơ tay nhỏ lên hô to một tiếng: "Chờ một chút!"

Hả? ? ?

Nàng hô lên như thế, Đỗ Vân Hạc và tất cả sơn phỉ đều bỗng nhiên sững sờ.

Sau đó nghe tiểu nha đầu nói: "Ta mệt mỏi không đánh nổi, vẫn là để cha ta đánh với các ngươi đi!"

Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng khẽ gật đầu.

Mỗi khi gặp được khó khăn, người đầu tiên mà các nàng nghĩ đến là người cha không gì không làm được của mình.

Thế là Tuyền Châu lễ phép nói ra: "Các ngươi chờ một chút, chúng ta gọi cha qua đánh với các ngươi!"

Đỗ Vân Hạc và sơn phỉ Hắc Phong Nhai nghe đến đó đều vẻ mặt bối rối.

Như vậy cũng được?

... ... ... ... ... ... ... .

Nghĩ lại, Đỗ Vân Hạc không khỏi cười thầm một tiếng: "Tiểu nha đầu, có chút thú vị!"

Lúc này hắn cũng hơi tỉnh táo lại.

Có thể trở thành lão đại Hắc Phong Nhai, lại kiếm ra danh hiệu "Tứ đại ác nhân" ở Vô Lượng Thiên, hắn cũng không phải mãng phu chỉ có man lực.

Cho nên kết hợp biểu hiện của mấy người Tuyền Châu trước đó.

Hắn âm thầm suy đoán mấy người Tuyền Châu chắc chắn lai lịch phi phàm, chắc chắn sau lưng có đại nhân vật kinh thiên trợ trận.

Mà đại nhân vật kinh thiên này chính là cha của mấy người Tuyền Châu.

Bởi vậy Đỗ Vân Hạc cũng muốn xem thử xem cha của bốn Tiểu nha đầu vừa đáng yêu vừa lợi hại này sẽ là thần thánh phương nào.

Về phần bọn người Triệu Nham Khánh, bọn họ cũng nhanh chóng nghĩ tới điều này.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Lạc Thủy Cốc tràn ngập một bầu không khí khôi hài mà cũng kỳ quái.

Sơn phỉ cùng hung cực ác, còn có nạn dân ra ngoài chạy nạn.

Một phe thì không gấp gáp cướp bóc, một phe thì cũng không gấp chạy trốn, tất cả đều đứng tại chỗ chờ, bầu không khí rất hài hòa.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

Trước mặt mấy người Tuyền Châu hiện lên một đạo bạch quang, Lâm Hiên bồng bềnh hạ xuống.

Hắn cưng chiều vuốt vuốt đầu của các tiểu nha đầu, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều và ủng hộ:

"Các bảo bối, biểu hiện không tệ, cha rất hài lòng!"

Nghe được hắn nói như vậy, đám sơn phỉ Đỗ Vân Hạc đều cả kinh há to miệng.

"Hóa ra vị công tử áo trắng này cả buổi không ra mặt chính là muốn cho nữ nhi của hắn dùng chúng ta để luyện kiếm!"

Nghĩ tới đây, mấy người Đỗ Vân Hạc cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Thân là sơn phỉ danh vang thiên hạ, lại bị người ta xem như bia ngắm luyện kiếm, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy oan ức như vậy!

Nhưng mà giờ phút này Đỗ Vân Hạc lại không có nổi giận mà ngược lại còn vẻ mặt kính sợ nhìn chằm chằm Lâm Hiên.

"Người này thần thái kinh thế, khí chất phi phàm, có lòng dạ lớn vượt qua người bình thường, hắn tuyệt đối là đại nhân vật danh chấn cửu thiên!"

Đỗ Vân Hạc đưa mắt nhìn Lâm Hiên và bốn tiểu bảo bối, hình như là đã đoán ra điều gì.

Lúc này, một nam tử ăn mặc như thư sinh từ trong đám người của Thanh Thạch Thành đi lên cung kính thở dài hành lễ:

"Chúng ta có thể được Đế phu xuất thủ cứu giúp chính là tam sinh hữu hạnh, mặc dù cửu tử cũng không thể báo đáp đại ân của Đế phu!"

Đế phu!

Thư sinh nói như vậy khiến cho tất cả mọi người cả kinh run rẩy.

Bên trong Cửu Thiên Tiên Vực, có thể gọi Đế phu chỉ có phu quân của Huyền Băng Nữ Đế a!

Triệu Nham Khánh bước lên phía trước bắt lấy tay thư sinh, kích động hỏi: "Văn Bạch huynh, ngươi xác định không có nhận lầm người?"
Chương 470 Chương 470. Tâm tư hắn ngươi ta không thể đoán!

Cũng không phải hắn không tin thư sinh.

Mà hắn nghĩ đường đường là Bắc Huyền Thiên Đế phu lại xuất hiện ở trước mặt mình, hắn cảm thấy rất khó tin.

Thư sinh Vương Văn Bạch gật gật đầu: "Lần trước Đế phu ở Vô Lượng Thiên chúng ta, lấy một câu 'Hồi Mâu Nhất Tiếu Bách Mị Sinh, Lục Cung Phấn Đại Vô Nhan Sắc' cả kinh thi họa song tuyệt Đỗ Lăng Phong khom lưng tại chỗ, cảnh tượng đó ta cả đời cũng không quên được!"

"Há có thể nhận lầm?"

"Vâng vâng vâng! Ta biết ngươi sẽ không nhận lầm!" Triệu Nham Khánh vui mừng quá đỗi, run giọng nói: “Ta chỉ không ngờ được là đời này ta lại may mắn gặp được Đế phu!"

Sau khi nói xong, Triệu Nham Khánh vội vàng dẫn theo người của Thanh Thạch Thành hành lễ với Lâm Hiên.

Mà thấy cảnh này.

Lệ khí trên mặt của Đỗ Vân Hạc và đám sơn phỉ biến mất không còn chút nào, chỉ còn lại kính sợ và sợ hãi.

Đỗ Vân Hạc biết cho dù mình có mạnh như thế nào đi nữa nhưng ở trước mặt Lâm Hiên thì chỉ là sâu kiến có thể tiện tay nghiền chết.

Trước mặt Bắc Huyền Thiên Đế phu, thủ lĩnh sơn phỉ nhỏ nhỏ như mình chỉ có thể thần phục và cần xin tha thứ!

Thế là Đỗ Vân Hạc lập tức đưa mắt ra hiệu cho tất cả sơn phỉ, sau đó dẫn theo bọn họ xuống ngựa quỳ gối.

"Chúng tiểu nhân bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

"Xin Đế phu đại nhân không chấp tiểu nhân, tha chúng ta!"

"Chúng ta thề, sau khi trở về sẽ thay đổi triệt để, cũng không làm xằng làm bậy như thế này nữa!"

...

Nhìn thấy bọn họ từng người ra sức cầu xin tha thứ, bọn người Triệu Nham Khánh không khỏi cảm khái vạn phần.

Đế phu không nói một câu đã khiến cho bọn người "Ác Quán Mãn Doanh" Đỗ Vân Hạc cầu xin tha thứ như thế.

Uy vọng của hắn đúng là giống như Thiên Đạo.

Mặc dù nhìn không thấy nhưng rất là to lớn mênh mông!

Lâm Hiên lười nhìn Đỗ Vân Hạc, chỉ lạnh nhạt nói một chữ: "Cút."

"Vâng vâng vâng!"

"Đa tạ Đế phu!"

Đỗ Vân Hạc và đám sơn phỉ như được đại xá, vội vàng cưỡi yêu thú, không quay đầu lại xông ra ngoài sơn cốc.

Đợi đến đi hơn trăm dặm, Đỗ Vân Hạc bỗng nhiên nhướng mày, ngừng lại.

"Không đúng! Không đúng không đúng!"

Hắn bỗng nhiên lắc đầu, càng nghĩ càng không đúng.

Thủ hạ nào đó hỏi: "Đại ca, không đúng chỗ nào?"

Đỗ Vân Hạc hít sâu một hơi: "Bắc Huyền Thiên Đế phu rất sủng nữ nhi của hắn, mà ta lại hai lần ba phen cho người đi công kích nữ nhi của hắn."

"Ta cảm thấy, với uy vọng của hắn và sự sủng ái dành cho chúng nữ nhi, hẳn là sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi như vậy!"

Một đám sơn phỉ nghe vậy cũng cảm thấy hắn nói có lý.

"Thế nhưng chúng ta đã đi ra xa như vậy, hắn không có đuổi theo, thoạt nhìn hắn cũng không định ra tay a!" Tên sơn phỉ vừa rồi nói.

Đỗ Vân Hạc lắc đầu: "Không, nhân vật như vậy, tâm tư của hắn ngươi ta không thể đoán."

Hô ~

Ngay khi hắn vừa nói dứt câu, không trung cao vạn trượng bỗng nhiên có kim quang nổ ra.

Tất cả sơn phỉ ngẩng đầu xem xét, không khỏi con ngươi co rụt lại, toàn thân lạnh lẽo.

Bọn họ nhìn thấy một kim nhân cao tới trăm trượng.

Người mặc hoàng kim chiến giáp, trong tay cầm hoàng kim đại đao, chân đạp Kim Long, uy phong lẫm liệt nhìn xuống bọn họ.

"Ông trời, đây là nhân vật nào?"

"Ta biết! Chắc chắn hắn là Bắc Huyền Thiên Đế phu phái tới!"

"Mẹ ơi, thoạt nhìn hắn như là một vị thần chân chính!"

"Xong đời! Ta cảm thấy chúng ta sắp xong rồi!"

...

Đối mặt La Sát Pháp Thân Lâm Hiên phóng thích ra, bọn người Đỗ Vân Hạc lòng như tro nguội.

Sau đó, dưới ánh mắt vô cùng tuyệt vọng của bọn họ.

La Sát Pháp Thân giơ thần đao trong tay lên, một đao chém xuống!

Oanh! !

Kim quang nổ tung trong đám sơn phỉ, trong nháy mắt phá hủy tất cả thần thức của bọn họ!

Bên trong Lạc Thủy Cốc.

Chú ý tới hàn ý chợt lóe lên trong mắt Lâm Hiên, đám người Triệu Nham Khánh biết bọn người Đỗ Vân Hạc chạy không thoát Lâm Hiên.

Mà sở dĩ Lâm Hiên thả bọn họ rời khỏi đây cũng dễ hiểu, đó là bởi vì hắn không muốn đại khai sát giới trước mặt chúng nữ nhi.

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng đám người Triệu Nham Khánh tán thưởng không thôi.

Lâm Hiên cưng chiều và bảo vệ chúng nữ nhi đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ.

Bọn họ cảm thấy, đối mặt nam nhân như vậy, dù là Huyền Băng Nữ Đế có tâm như bàn thạch như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị hắn bắt được.

Bây giờ xem ra Huyền Băng Nữ Đế cam tâm tình nguyện sinh một thai tứ bảo cho hắn là đại biểu sự khẳng định dành cho hắn!

"Oa ~ "

Bỗng nhiên một tiếng hài nhi khóc nỉ non phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh trong sơn cốc.

Mấy người Tuyền Châu vội vàng theo tiếng chạy đằng sau đội xe, thấy một mỹ thiếu phụ đang ôm một hài nhi trong ngực.

Tuyền Châu hỏi: "A di, là nam hài tử hả?"

Mỹ thiếu phụ lắc đầu cười nói: "Là nữ hài tử."

Tuyền Hi lập tức lộ ra vẻ mặt thương hại nói: "Hóa ra là tiểu muội muội, chắc chắn là do nàng rời khỏi nhà nên không vui."

Nói đến đây, chẳng những mỹ thiếu phụ, Triệu Nham Khánh và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt bi thương.

Triệu Nham Khánh thống khổ thở dài nói: "Đúng vậy, chúng ta chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi quê hương, không ngờ được là hôm nay lại phải lang bạt kỳ hồ!"

Lâm Hiên hỏi: "Là nguyên nhân nào ép ngươi đến bước đường cùng như thế?"

Triệu Nham Khánh vội vàng nói: "Bẩm Đế phu, tại hạ là thành chủ Thanh Thạch Thành, sở dĩ mang nhà mang người rời khỏi đó là bởi vì hôm nay Thanh Thạch Thành chúng ta có tai hoạ ngập đầu!"

Tuyền Châu vẻ mặt kinh hãi hỏi: "Thúc thúc, tai hoạ ngập đầu gì?"

Triệu Nham Khánh mặt lộ vẻ hoảng sợ nói: "Có người muốn dùng một ngọn núi đập vụn cả tòa Thanh Thạch Thành chúng ta!"

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .

Một ngọn núi... đập vụn một tòa thành!

Nghe nói như vậy, mấy người Tuyền Châu đều sợ ngây người.

"Oa, người này đúng là đáng sợ!"

"Ân ân ân, nghe thật là lợi hại nha!"

"Thật đáng sợ! Như vậy thì cần ngọn núi bao lớn mới có thể làm được!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom