Khuya, Ninh Khuyết nằm yên trên giường, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, lòng thầm nhủ nếu Tiểu Hắc Từ còn sống thì thật tốt, khi đó Tang Tang không cần mạo hiểm đi theo dõi phủ họ Trương.
Những điều tổng kết lại sau trận ám sát này cũng không nhiều, chuẩn bị lâu như vậy thì giết một vị quan văn già không có hộ vệ bên cạnh là một chuyện quá ư đơn giản, lúc cây đinh cắm vào trong sọ Trương Di Kỳ, cái mạng lão chắc chắn đã xong rồi, tuyệt đối không có khả năng sống sót gây bất lợi cho hắn, những hành động sau đó chỉ nhằm đảm bảo sự việc sẽ diễn biến theo chiều hướng êm xuôi nhất, như Ninh Khuyết từng giải thích với Tang Tang, triều đình sẽ thích ngự sử đại nhân chết vì tai nạn giao thông hơn chết trên bụng kĩ nữ rất nhiều.
Lúc giết người có cảm giác gì ư? Ấn tượng chẳng nhiều nhặn gì, cuộc đời hắn bắt đầu bằng một trận mưu sát, trưởng thành qua vô số trận mưu sát, hắn giết người đã quá nhiều, phương pháp giết người lại càng nhiều, phương pháp sử dụng ngày hôm nay còn chưa tàn nhẫn đẫm máu nhất. Giết người xong có xuất hiện cảm giác ghê tởm buồn nôn thậm chí lo sợ bị ma ám không ư? Nếu là một gã thư sinh ngày ngày đắm mình trong thơ phú văn chương có lẽ cũng xuất hiện đấy, còn với hắn, tuy sắp tham gia kì thi vào thư viện nhưng chung quy lại, xương cốt hắn không phải là xương cốt của đám thư sinh.
Hắn là thợ săn từng giết lão thợ săn, là mã tặc giết mã tặc, là kẻ trời sinh ra để giết người!
Nhưng hôm nay, kẻ bị Ninh Khuyết giết là quan lớn của Đại Đường, là mục tiêu báo thù đã nung nấu nhiều năm, trong đầu bỗng bất giác hiện lên hình ảnh phủ tướng quân máu me chảy tràn khắp nơi, hai cái xác mở mắt trừng trừng của người quản gia già và thằng nhóc bạn hắn, Ninh Khuyết nở nụ cười hài lòng, nỗi uất ức khó chịu tích tụ trong bụng dường như đã giảm đi một phần.
Đầu giường kia, Tang Tang cũng mỉm cười vui vẻ, nàng biết tâm trạng của Ninh Khuyết đang rất tốt, lòng thầm quyết định đợi sau khi thiếu gia giết hết kẻ thù bao gồm cả vị tướng quân Hạ Hầu kia nàng sẽ đưa cái hộp vẫn giấu kín dưới hốc giường cho hắn, có lẽ Ninh Khuyết sẽ thích lắm.
Trong chiếc hộp đó đựng vài tờ giấy Ninh Khuyết thỉnh thoảng vứt đi trong mấy năm qua, tờ mới nhất là bức Tang Loạn Thiếp hắn viết trong đêm Trác Nhĩ chết, hắn không thèm để ý nhưng Tang Tang lại thấy chúng rất tuyệt, vì thế lúc hắn ném chung với đống rác rưởi nàng lại len lén nhặt về cất đi.
Yên lặng một lúc rất lâu, Ninh Khuyết bỗng thờ dài, nói giọng tiếc nuối:
- Tối qua nghe ngươi đọc bài thơ kia cảm thấy rất ổn, nhưng hôm nay đem ngâm nga trước mặt lão già kia ta cứ thấy nó quái quái thế nào ấy, nghĩ kĩ lại quả thật hơi ngớ ngẩn.
Bài thơ đó dĩ nhiên là bài “ta từ nơi nào đó đến lấy mạng của ngươi”, vần nhịp lặp lại đơn điệu, cố giả bộ cao thâm, câu từ thô kệch ngớ ngẩn, quả thật còn không bằng đồng dao của trẻ con, có điều tài hoa trong lĩnh vực văn học của hai chủ tớ đều quá nghèo nàn nên lúc sáng tác mới có tư tưởng giống như bốn đại thi hào thơ con cóc.
- Ta sẽ sửa lại. - Tang Tang tự tin đáp - Thiếu gia định bao giờ sẽ giết người thứ hai? Cho ta một thời điểm cụ thể đi, ta đảm bảo sẽ sửa kịp.
Cho thời hạn để sửa thơ? Sao nghe như nhà xuất bản và đại thi hào đang bàn về dự án ra lò một tác phẩm trường thiên vĩ đại nhỉ? Ninh Khuyết nghĩ thầm rồi cười cười:
- Không cần nóng vội, hai cái tên còn lại trên tờ giấy có phiền phức nho nhỏ nên ta chưa muốn ra tay trong thời gian tới, đợi vụ việc của Trương Di Kỳ lắng hẳn xuống rồi tính sau, hơn nữa ta cũng phải chuẩn bị cho kì thi vào thư viện.
- Lúc ở Vị Thành thiếu gia vẫn lo mấy lão gia hỏa đó sẽ chết già trước khi ngươi kịp báo thù cơ mà?
- Ta nghĩ đã kiên nhẫn chờ đợi được mười mấy năm rồi thì ông trời không nỡ keo kiệt mười mấy ngày đâu.
.....................................
Báo thù là một công trình tổng hợp nhiều hạng mục, nhất là kẻ báo thù có tư cách nhân vật nhỏ còn mục tiêu toàn những nhân vật lớn ở thượng tầng của đế quốc thì công trình đó càng phức tạp không thể tưởng tượng được. Ninh Khuyết không có sự may mắn của vị bá tước nào đó, cũng không có sự nhẫn nại của vị thái giám nào đó nên hắn càng phải cẩn thận hơn. (bá tước ở đây chắc hẳn là Monte Cristo, còn thái giám thì... chịu, người dịch ít đọc truyện Tàu, bạn nào biết xin cứ tưởng tượng)
Sau khi ngồi yên trong ngõ 47 suốt hai ngày, Ninh Khuyết bèn vào trong thành dò la những sự kiện nổi bật xảy ra gần đây, quả nhiên cái chết của ngự sử Trương Di Kỳ không dẫn tới quá nhiều sóng gió, tuy vậy vẫn khiến dân chúng trong thành hết sức tò mò, câu chuyện xảy ra bên cửa lách thanh lâu nảy sinh vô số phiên bản khác nhau, nhưng đại bộ phận giới phân tích tin tức vỉa hè đều có khuynh hướng cho rằng cái chết của vị ngự sử đại nhân và tính sợ vợ của ông ta có mối liên hệ rất to lớn.
Đúng như Ninh Khuyết từng dự đoán, vị ngự sử phu nhân hung hãn vẫn ngày ngày đến nha môn phủ Trường An làm ầm ĩ, nhưng Hồng Tụ Chiêu chỉ tạm ngừng kinh doanh một ngày rồi mở cửa lại ngay, tuy triều đình chưa đưa ra kết luận chính thức về vụ án nhưng cơ bản vẫn nhận định cái chết của Trương Di Kỳ không có gì khuất tất.
Sang ngày thứ ba, Ninh Khuyết biết cần phải tới Hồng Tụ Chiêu một chuyến, nếu biểu lộ ra sự khác thường so với trước đây hẳn Tiểu Thảo và đám cô nương sẽ sinh nghi.
Lần nay hắn quyết định dẫn Tang Tang đi cùng, Tang Tang quấn cao tóc giấu vào trong mũ, mặc bộ quần áo trước đây của Ninh Khuyết, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn đen đúa không hề trang điểm, quả nhiên trông nàng giống hệt một thằng nhỏ theo hầu bình thường nhất.
- Hôm nay không có mưa, việc gì phải mang theo thứ làm người ta chú ý kia. - Ninh Khuyết chỉ vào cái ô đen sau lưng nàng nói.
Tang Tang lắc đầu tỏ ra hết sức kiên định, Ninh Khuyết cũng không khuyên bảo tiếp, hắn biết nàng lo sợ cái chết của Trương Di Kỳ có thể gây ra những dư âm bất thường, mang theo chiếc ô sẽ đảm bảo thêm sự an toàn cho hai người.
Nhưng hắn không ngờ được, vừa đóng cửa Lão Bút Trai xong hai chủ tớ bỗng bị một đám người chặn lại.
Đám người này toàn những gã đàn ông to lớn lực lưỡng, trong tiết trời lành lạnh của mùa xuân mà kẻ nào kẻ nấy mặc độc chiếc áo đơn mỏng, vạt áo phanh ra để lộ bộ ngực rắn chắc lông lá như một lời tuyên bố sự uy vũ của chủ nhân, hai gã nha dịch của phủ Trường An đứng dưới tán cây xa xa thấy vậy vẫn không hề có phản ứng, từ thái độ đó dễ dàng đoán ra hành động của đám người này nhận được sự đồng tình ngấm ngầm từ quan phủ.
Tang Tang lộ vẻ cảnh giác, nàng vô thức đưa tay phải về phía sau nắm lấy cán ô, ngược lại, Ninh Khuyết không hề khẩn trương, hắn nhìn hai gã nha dịch đứng đằng xa, thấy đối phương không mang theo xích sắt còng tay như bình thường liền đoán ra lai lịch của đám người này ngay lập tức.
Thủ lĩnh của đám người ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, hắn không mở miệng chửi mắng té tát rồi ra lệnh đám đàn em xông vào Lão Bút Trai đập phá cướp bóc như tưởng tượng của Ninh Khuyết mà ôm quyền hành lễ hết sức lễ độ rồi trầm tĩnh nói:
- Ngươi chính là ông chủ nhỏ kia đúng không? Mấy hôm trước ta đã tới một lần nhưng đáng tiếc ngươi không có nhà, ta có một số việc muốn thảo luận với ngươi.
Ninh Khuyết quay đầu định hỏi Tang Tang bỗng nhớ ra nàng từng đề cập chuyện này rồi, hắn bèn nhìn gã đàn ông kia, điềm đạm hỏi:
- Không biết đại ca có gì chỉ bảo?
- Ta nghĩ ông chủ biết trong ngõ 47 hiện nay chỉ còn một mình cửa hàng của ngươi mở cửa. - Gã đàn ông đàm phán cực kì trực tiếp - Ta sẽ dùng hai trăm lượng bạc mua đứt quyền kinh doanh cửa hàng, ngươi tự đi kiếm chỗ khác thuê lại, trong quá trình đó phát sinh tổn thất gì ngươi cứ việc trình bày, nếu hợp lý chúng ta chấp nhận bồi thường, mà ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, mời ngươi dọn đi ngay lập tức.
Những điều kiện hắn đưa ra quả thực rất không tệ, Ninh Khuyết cảm khái nhìn đám đàn ông trước mặt, lòng thầm nghĩ thành Trường An quả không hổ là mảnh đất giàu có màu mỡ dưới chân thiên tử, ngay cả phá dỡ mặt bằng cũng chi thật bạo tay.
Bình luận facebook