• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tướng Dạ (1 Viewer)

  • Chương 16

Dân chúng thành kính quỳ lạy trước tế đàn càng thêm thành kính, dân chúng ồn ào vây xem xung quanh càng thêm ồn ào, họ đồng thanh kêu “hay” một tiếng, cảnh tượng y hệt một sân khấu diễn xiếc, màn nguy hiểm vừa xảy ra tức thì khán giả ồ lên xuýt xoa.



Nghi thức xin dời mưa chính thức kết thúc, mấy tên đạo đồng chuẩn bị dời tế đàn và đống đồ làm phép vào trong đạo quan thì sắc trời bỗng dưng tối sầm, mưa xuân lại tí tách rơi xuống, Tang Tang dùng hai tay mở ô lên che rồi ngẩng mặt nhìn Ninh Khuyết vẻ đắc ý, dân chúng vây quanh đều không đem ô theo liền chạy ào vào trong mái hiên bên đường trú tạm, bọn đạo đồng luống cuống ướt nhẹp tức thì bị chỉ trỏ bàn tán, thậm chí không ít kẻ còn cười hô hố nhạo báng.



Ninh Khuyết thấy vậy cũng phải phì cười, nhưng bỗng nhớ ra một chuyện, hắn nhìn lại lão đạo sĩ già còng lưng đứng dưới mưa, trong mắt hiện lên sự thương cảm và khiếp sợ.



Hắn tin vào năng lực đánh giá của mình, kiếm gỗ bùa chú vừa nãy tuyệt đối không phải là trò ảo thuật, vậy chỉ có thể là... thủ đoạn của người tu hành! Từ những kiến thức Lữ Thanh Thần đã dạy hắn mà nói, lão đạo sĩ này nếu không ở cảnh giới tu hành thứ ba Bất Hoặc thì ít nhất cũng bước vào cảnh giới thứ hai Cảm Tri được rất nhiều năm!



Trong thiên hạ, ngoại trừ Tây Lăng thì Trường An là nơi tập chung nhiều người tu hành nhất, nhưng Ninh Khuyết không sao ngờ tới chuyện chỉ dẫn Tang Tang đi dạo loanh quanh đã gặp được một người, thậm chí vị đạo nhân sắp đạt tới cảnh giới kha khá đó còn phải dựa vào thứ thủ đoạn biểu diễn giống như Sơn Đông mãi võ, thật đáng thương!



Chỉ tiếc đạo quan muốn dùng phương thức này lôi kéo tín đồ nhưng ông trời già được họ tế bái lại không hề nể mặt, cũng đúng thôi, như Lữ Thanh Thần từng nói, ngay cả bậc thánh nhân bước vào cảnh giới Thiên Khải, Vô Cự còn chưa có năng lực hô mưa gọi gió huống chi là vị đạo sĩ tu hành còn chưa đâu vào đâu này.



Ninh Khuyết nhíu mày nhìn cánh cửa đạo quan dần dần khép lại, trong đầu nhớ đến một số việc.



Hạo Thiên đạo được coi là chính giáo duy nhất trên thế gian, địa vị cao quý, đạo quan chiếm hữu vô số ruộng đất màu mỡ của các quốc gia cũng không cần nộp thuế, thân phận mỗi thần quan của các phân môn lại càng tôn sùng, cứ như các nước như Nam Tấn hay Đại Hà mà xét, khi quốc vương của họ đăng cơ thậm chí phải tự thân đến Tây Lăng để nhận chúc phúc của đại thần quan.



Nhưng từ hành động châm biếm cười nhạo của dân chúng thành Trường An hồi nãy, có thể thấy địa vị của Hạo Thiên đạo tại Đại Đường và tại các quốc gia đó đúng là cách nhau một trời một vực, tuy thần quan của Nam môn Hạo Thiên đạo được phong làm quốc sư Đại Đường nhưng người trong thiên hạ đều biết quan hệ giữa Nam môn và Tây Lăng có cũng như không, quyền lực phong thưởng quan chủ của các đạo quan khắp Đại Đường đều nằm trong tay hoàng đế bệ hạ, Tây Lăng không cách nào xen vào.



Thậm chí người ta còn đồn đại khi Đại Đường mới lập nước từng cấm chỉ Hạo Thiên đạo truyền đạo trong lòng đế quốc!



Theo lý mà nói, một Hạo Thiên đạo được mệnh danh là giáo phái số một thiên hạ, có vài trăm triệu tín đồ, mang trong mình sức mạnh vô cùng khủng khiếp thì không thể chịu nổi sự chèn ép nhục nhã đó, và thực tế thì họ cũng không nhẫn nhịn, sự kiện mười bảy nước liên kết tấn công Đại Đường năm xưa hẳn có cái bóng của Tây Lăng Thần Quốc phía sau bức màn sân khấu.



Liên quân trăm vạn đó vừa tiến vào trong lòng đế quốc lập tức bị vó ngựa sắt mạnh mẽ như ánh mặt trời mới lên của Đại Đường nghiền nát, sau đó, quân đội Đại Đường thuận thế đánh thẳng ra ngoài cửa Dương Cốc, thế như sóng triều, cuốn phăng thiên hạ, phá thành vô số. Qua trận chiến hào hùng ấy, cái gọi là liên quân giống như băng tuyết phơi dưới ánh mặt trời mùa hạ, tan biến giữa đất trời, thậm chí ba quốc gia trong số đó còn bị chinh phục thẳng cánh, biến thành ba quận thuộc đạo Hà Bắc sát nhập vào bản đồ Đại Đường, mà ba quận đó cũng là những quận bị bóc lột tàn tệ nhất để phục vụ cho cuộc viễn chinh phía bắc của thái tổ hoàng đế.



Điều khiến người ta nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi là trong cuộc máu lửa rung động toàn thiên hạ ấy, Tây Lăng Thần Quốc hoàn toàn im lặng đứng ngoài sự việc, Hạo Thiên đạo có vô số cao thủ trong tay trước sau không hề hành động, có lẽ cũng vì đó mà sau chiến tranh đế quốc Đại Đường không có ý định tiến tới chinh phạt Tây Lăng, Hạo Thiên đạo lại nhận được quyền truyền đạo trong Đại Đường.



Trải qua sự việc ấy, Đại Đường chính thức xác lập địa vị bá chủ thiên hạ, Hạo Thiên đạo vẫn đông đảo tín đồ nhất trên thiên hạ, một bá chủ thế tục, một bá chủ tôn giáo căm ghét đối mặt nhau, vì cả hai đều không nắm chắc tiêu diệt được đối phương nên đành làm bộ coi như không thấy, năm tháng qua đi, dần dần đánh mất luôn hứng thú xuống tay với nhau.



Cục diện đó duy trì suốt một ngàn năm, đến nay vẫn không hề thay đổi, Hạo Thiên đạo trên cao vời vợi ở những xứ sở khác về đến Đại Đường thì dù một tòa đạo quan nhỏ nhất vẫn phải đóng thuế duy trì, dân chúng ở những xứ sở khác đều là tín đồ trung thành hiển nhiên của Hạo Thiên đạo trong khi ở Đại Đường, dù Nam môn do triều đình khống chế nhưng muốn lôi kéo tín đồ không thể không thực hiện hành vi khiến người ta thấy mà đau lòng - phái người tu hành ra biểu diễn ảo thuật giữa phố chợ cho con dân Đại Đường xem chơi...



Đi trong cơn mưa dưới tán ô đen kịt, Ninh Khuyết nghĩ đến màn biểu diễn lúc nãy, hắn lắc đầu nói:



- Lão đạo sĩ kia cũng thật đáng thương, chẳng biết quốc sư đại nhân của chúng ta có phải diễn mấy trò tương tự trong cung cấm không.



Tang Tang dùng tay phải và vai phải đỡ ô, tay trái cầm tấm bánh mới mua bên đường, vừa nhai nói lúng búng:



- Thiếu gia, có vẻ ngươi rất thích thành Trường An đấy.



- Mảnh đất nào sinh con người đó, nhưng đặc trưng của con người cũng có thể làm thay đổi đặc trưng của mảnh đất. - Ninh Khuyết cười trả lời - Nói thích Trường An chi bằng hãy nói thích người Trường An.



Bỗng hắn nhăn mặt, nói một câu chẳng đâu vào đâu:



- Ba bốn, bảy tám.



Tang Tang ngẩn người, nàng vội nhét miếng bánh vào trong miệng rồi vươn tay trái gãi gãi vị trí nào đó trên lưng hắn, Ninh Khuyết vẫn cau mày, hắn nhận lấy chiếc ô từ tay nàng rồi cải chính:



- Chưa được, chắc là bảy bảy.



- Biết rồi.



Mưa xuân vẫn rả rích khắp Trường An, trên đường cong ngõ thẳng, giữa lầu cao mái ngói, giữa dòng người qua đường kẻ cầm ô người mặc áo tơi, một chiếc ô lớn tựa như đóa sen đen khổng lồ di chuyển chậm rãi. Dưới tán ô, Tang Tang một tay cầm bánh, một tay liên tục gãi lưng cho Ninh Khuyết, khuôn mặt hai chủ tớ tràn ngập niềm vui.



..........................................



Ngoại trừ những người bán ô ven đường và những người đánh xe ngựa chở khách, có lẽ trên đời này chẳng ai thích nổi mùa xuân quá dư thừa nước mưa của thành Trường An, cả người trong thanh lâu cũng không ngoại lệ. Vì mấy hôm trước có một sự việc ngoài ý muốn xảy ra ngay trước cửa, Hồng Tụ Chiêu không những bị ép phải ngừng kinh doanh một đêm mà còn chịu thêm tai tiếng là nơi đen đủi, hôm nay mưa bụi lất phất ngoài hiên, cảnh vật lãng mạn hết sức thích hợp để giai nhân đánh đàn tài tử vẽ tranh, tuy vậy nhìn quanh tòa lâu dường như vắng vẻ hơn thường ngày.



Các cô nương có tư cách sở hữu tiểu viện riêng cũng không chịu nổi sự buồn chán bèn họp nhau lại bái kiến Giản đại gia rồi cùng kéo tới phòng tập đàn ngồi uể oải cắn hạt dưa nói chuyện phiếm giết thời gian, mãi đến khi hai chủ tớ Ninh Khuyết bước qua bậu cửa cảnh tượng này mới được thay đổi, những tiếng cười như chuông bạc tức thì cất lên rộn rã tràn ngập không gian.



Trong gian phòng yên tĩnh nằm trên tầng cao nhất, một gã đàn ông ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi thấy cảnh đó bèn nhíu mày, nói giọng bực bội:



- Đám người này quả thật tự cho mình là đại tiểu thư nhàn hạ rồi, Mông Tam, xuống hỏi Giản đại gia thử xem, thái độ nhớ phải lễ phép vào đấy, gã thiếu niên kia là ai, nếu hắn không có lai lịch gì thì xách cổ đuổi ra, cô nương ta bỏ tiền ra nuôi không phải để ngồi nói chuyện phiếm với hắn.



- Khuyên ngươi tốt nhất đừng có động đến gã thiếu niên ấy, bởi vì hắn là vị khách thuê cuối cùng của ta.



Bên bàn rượu, một người trung niên mỉm cười nhìn hắn nói, thanh bội kiếm nằm yên lặng bên cạnh ông ta, người này chính là ông chủ đất của tất cả cửa hiệu trong ngõ 47.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom