-
Chương 2
Hai người họ đồng loạt quỳ xuống, trượt tới, ôm lấy chân.
Động tác của họ như đã luyện tập hàng ngàn lần.
Trần quản gia ôm chân Trần Diễn, còn quản gia phu nhân thì xô ta ngã nhào.
Chỉ thấy Trần quản gia nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm lấy chân Trần Diễn bắt đầu khóc lóc:
"Thiếu tướng quân à, lão nô đã nhờ bà mối tìm khắp kinh thành, có đến tám cô nương xung hỉ, nhưng không ai có thể thuận lợi vào phủ. Khó khăn lắm thiếu phu nhân mới xung hỉ thành công, ngài không thể để nàng rời đi."
Quản gia phu nhân cũng ôm chân ta khóc lóc, giọng điệu giống hệt Trần quản gia.
"Thiếu phu nhân à, không thể đi được. Nếu cô nương tên Kiều Kiều kia thật sự có ý với thiếu tướng quân, sao nàng ta chưa bao giờ đến phủ tướng quân? Nếu nàng rời đi, thiếu tướng quân lại hôn mê không tỉnh thì phải làm sao?"
Dù sao họ cũng chưa từng biết có người tên "Kiều Kiều", dù có thật thì cũng không xứng đáng làm thiếu phu nhân của phủ tướng quân. Ta không thể rời đi.
Nhưng, Trần Diễn kiên quyết để ta rời đi, ta cũng kiên quyết rằng mình nên rời đi.
Cuối cùng, Trần quản gia lấy ra một chiêu bài cuối cùng - hôn thư.
"Lão nô hôm qua đã đem bát tự của thiếu tướng quân và thiếu phu nhân gửi đến quan phủ, đăng ký thành hôn."
Trên hôn thư, ấn quan lớn lấp lánh, dấu tay đỏ tươi trên tên người thành hôn.
...
Nhanh như vậy sao! Hôm qua vào buổi trưa, ta cưỡi lừa nhỏ đến phủ tướng quân, cả phủ bận rộn đến hoàng hôn mới bái đường, ông ấy hành động nhanh nhẹn như vậy sao?
Còn nữa, ta không nhớ mình đã điểm chỉ bao giờ?
Đợi đã, ta nhớ rồi. Vừa đến nơi, Trần quản gia nói sợ ta hối hận, nên đã bảo ta ký vào một tờ bảo đảm bảo, có điểm chỉ.
Ta đã sai, quả thật không nên ký bừa, cũng không nên điểm chỉ bừa. Ngươi nghĩ là tờ bảo đảm, thực chất có thể là khế ước bán thân.
Trần Diễn cũng ngớ người. Hắn luôn hôn mê, cũng biết dấu tay làm sao có trên giấy.
Ta và Trần Diễn cùng trừng mắt nhìn Trần quản gia: Quản gia của nhà đại hộ sao có thể vô lại và gian trá như vậy?
Không khí đột nhiên im lặng, kéo dài một nén nhang.
Môi Trần quản gia khẽ nhúc nhích: "Lão tướng quân và phu nhân cũng ở đó..."
Dù giọng nhỏ, nhưng hiệu lực vô cùng.
Trần Diễn yên lặng, mang theo nỗi đau.
Vừa tỉnh dậy đã phải đối mặt với tang lễ của phụ mẫu và cuộc hôn nhân bị ép buộc, thật thê thảm.
Trần quản gia đỡ hắn xuống giường, lặng lẽ đi về phía tiền viện.
Ta đứng tại chỗ, lặng im rất lâu.
Hôm qua ta ôm con gà trống* đứng trước quan tài của Trấn Bắc Tướng quân và phu nhân, bái ba bái.
*Hành động “ôm con gà trống” đứng trước quan tài và bái ba bái: là một nghi thức trong lễ cưới hoặc xung hỉ truyền thống. Khi một người không thể có mặt trực tiếp tại lễ cưới hoặc lễ xung hỉ (ví dụ như người chồng đang hôn mê), một con gà trống hoặc gà mái sẽ được dùng để thay thế cho người đó trong nghi thức.
Chỉ có Trần Diễn là không có mặt.
"Quản gia phu nhân, buông tay ra. Đi ra phía trước xem."
Ta nhìn Trần Diễn rời đi, bóng lưng cao lớn của hắn dường như bị thứ gì đè nặng mà cong lại.
Hai ngọn nến trắng trên đầu giường lúc này vừa hết, "phụt" một tiếng tắt ngấm.
Ta bước về phía tiền viện, khung cảnh tang lễ trắng xóa với những dải lụa trắng, nến trắng…còn nổi bật hơn cả dấu tay đỏ tươi in trên hôn thư
Thời tiết đầu tháng Hai vẫn còn vương một chút lạnh lẽo của mùa đông.
Trong linh đường lại càng lạnh hơn - để bảo quản thi thể, quan tài được chất đầy băng.
Ta đứng ở cửa, nhìn Trần Diễn quỳ trước hai quan tài, dập đầu ba lần rồi nằm sấp xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Tiếng khóc nức nở truyền đến...
Dù là tướng quân từng xông pha chiến trường, gi/3t địch bảo vệ tổ quốc, nhưng khi đối mặt với cái ch/3t của người thân cũng không khỏi đau buồn.
Ta cảm thấy mình không nên ở đây.
"Quản gia phu nhân, trong phủ có Phật đường không?"
Quản gia phu nhân dẫn ta rời đi. Đi vài bước, ta nghe loáng thoáng phía sau có tiếng nói nghẹn ngào.
"Ta không nhớ rõ. Trần quản gia, phụ thân và mẫu thân rốt cuộc đã qua đời thế nào?"
"Thiếu tướng quân, ngài đã đem thân thể đẫm máu của tướng quân và phu nhân về đây, chưa kịp nói gì thì đã ngất đi. Hoàng thượng phái người điều tra ở khắp nơi, kể ra đoạn đường ngài trở về, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì."
Trần quản gia dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Nếu thiếu tướng quân không mất trí nhớ, hẳn sẽ biết nhiều hơn."
Ta đi xa rồi, không nghe được những lời sau đó.
Động tác của họ như đã luyện tập hàng ngàn lần.
Trần quản gia ôm chân Trần Diễn, còn quản gia phu nhân thì xô ta ngã nhào.
Chỉ thấy Trần quản gia nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm lấy chân Trần Diễn bắt đầu khóc lóc:
"Thiếu tướng quân à, lão nô đã nhờ bà mối tìm khắp kinh thành, có đến tám cô nương xung hỉ, nhưng không ai có thể thuận lợi vào phủ. Khó khăn lắm thiếu phu nhân mới xung hỉ thành công, ngài không thể để nàng rời đi."
Quản gia phu nhân cũng ôm chân ta khóc lóc, giọng điệu giống hệt Trần quản gia.
"Thiếu phu nhân à, không thể đi được. Nếu cô nương tên Kiều Kiều kia thật sự có ý với thiếu tướng quân, sao nàng ta chưa bao giờ đến phủ tướng quân? Nếu nàng rời đi, thiếu tướng quân lại hôn mê không tỉnh thì phải làm sao?"
Dù sao họ cũng chưa từng biết có người tên "Kiều Kiều", dù có thật thì cũng không xứng đáng làm thiếu phu nhân của phủ tướng quân. Ta không thể rời đi.
Nhưng, Trần Diễn kiên quyết để ta rời đi, ta cũng kiên quyết rằng mình nên rời đi.
Cuối cùng, Trần quản gia lấy ra một chiêu bài cuối cùng - hôn thư.
"Lão nô hôm qua đã đem bát tự của thiếu tướng quân và thiếu phu nhân gửi đến quan phủ, đăng ký thành hôn."
Trên hôn thư, ấn quan lớn lấp lánh, dấu tay đỏ tươi trên tên người thành hôn.
...
Nhanh như vậy sao! Hôm qua vào buổi trưa, ta cưỡi lừa nhỏ đến phủ tướng quân, cả phủ bận rộn đến hoàng hôn mới bái đường, ông ấy hành động nhanh nhẹn như vậy sao?
Còn nữa, ta không nhớ mình đã điểm chỉ bao giờ?
Đợi đã, ta nhớ rồi. Vừa đến nơi, Trần quản gia nói sợ ta hối hận, nên đã bảo ta ký vào một tờ bảo đảm bảo, có điểm chỉ.
Ta đã sai, quả thật không nên ký bừa, cũng không nên điểm chỉ bừa. Ngươi nghĩ là tờ bảo đảm, thực chất có thể là khế ước bán thân.
Trần Diễn cũng ngớ người. Hắn luôn hôn mê, cũng biết dấu tay làm sao có trên giấy.
Ta và Trần Diễn cùng trừng mắt nhìn Trần quản gia: Quản gia của nhà đại hộ sao có thể vô lại và gian trá như vậy?
Không khí đột nhiên im lặng, kéo dài một nén nhang.
Môi Trần quản gia khẽ nhúc nhích: "Lão tướng quân và phu nhân cũng ở đó..."
Dù giọng nhỏ, nhưng hiệu lực vô cùng.
Trần Diễn yên lặng, mang theo nỗi đau.
Vừa tỉnh dậy đã phải đối mặt với tang lễ của phụ mẫu và cuộc hôn nhân bị ép buộc, thật thê thảm.
Trần quản gia đỡ hắn xuống giường, lặng lẽ đi về phía tiền viện.
Ta đứng tại chỗ, lặng im rất lâu.
Hôm qua ta ôm con gà trống* đứng trước quan tài của Trấn Bắc Tướng quân và phu nhân, bái ba bái.
*Hành động “ôm con gà trống” đứng trước quan tài và bái ba bái: là một nghi thức trong lễ cưới hoặc xung hỉ truyền thống. Khi một người không thể có mặt trực tiếp tại lễ cưới hoặc lễ xung hỉ (ví dụ như người chồng đang hôn mê), một con gà trống hoặc gà mái sẽ được dùng để thay thế cho người đó trong nghi thức.
Chỉ có Trần Diễn là không có mặt.
"Quản gia phu nhân, buông tay ra. Đi ra phía trước xem."
Ta nhìn Trần Diễn rời đi, bóng lưng cao lớn của hắn dường như bị thứ gì đè nặng mà cong lại.
Hai ngọn nến trắng trên đầu giường lúc này vừa hết, "phụt" một tiếng tắt ngấm.
Ta bước về phía tiền viện, khung cảnh tang lễ trắng xóa với những dải lụa trắng, nến trắng…còn nổi bật hơn cả dấu tay đỏ tươi in trên hôn thư
Thời tiết đầu tháng Hai vẫn còn vương một chút lạnh lẽo của mùa đông.
Trong linh đường lại càng lạnh hơn - để bảo quản thi thể, quan tài được chất đầy băng.
Ta đứng ở cửa, nhìn Trần Diễn quỳ trước hai quan tài, dập đầu ba lần rồi nằm sấp xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Tiếng khóc nức nở truyền đến...
Dù là tướng quân từng xông pha chiến trường, gi/3t địch bảo vệ tổ quốc, nhưng khi đối mặt với cái ch/3t của người thân cũng không khỏi đau buồn.
Ta cảm thấy mình không nên ở đây.
"Quản gia phu nhân, trong phủ có Phật đường không?"
Quản gia phu nhân dẫn ta rời đi. Đi vài bước, ta nghe loáng thoáng phía sau có tiếng nói nghẹn ngào.
"Ta không nhớ rõ. Trần quản gia, phụ thân và mẫu thân rốt cuộc đã qua đời thế nào?"
"Thiếu tướng quân, ngài đã đem thân thể đẫm máu của tướng quân và phu nhân về đây, chưa kịp nói gì thì đã ngất đi. Hoàng thượng phái người điều tra ở khắp nơi, kể ra đoạn đường ngài trở về, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì."
Trần quản gia dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Nếu thiếu tướng quân không mất trí nhớ, hẳn sẽ biết nhiều hơn."
Ta đi xa rồi, không nghe được những lời sau đó.
Bình luận facebook