-
Chương 5
Hắn cưỡi ngựa trắng phi ra khỏi cửa phủ, ta cưỡi lừa nhỏ lóc cóc theo sau.
Quẹo trái rồi quẹo phải, quẹo phải rồi lại quẹo trái, hắn đến mỗi ngã rẽ đều dừng lại suy nghĩ, sau đó tiếp tục tiến lên.
Một canh giờ sau, ta đứng dưới một gốc cây đa lớn, ngửa đầu nhìn thấy hắn trèo qua tường viện, trông không được lịch sự cho lắm.
Động tác ấy, quá thuần thục.
Tường viện rất cao, rất dài, không thể thấy điểm cuối. Bên ngoài tường viện có một con sông nhỏ, nước trong nhưng có khá nhiều rêu và cỏ nước.
Ta tìm mãi mà không thấy cổng vào.
Vì vậy, ta quay lại gốc cây đa, ngửa đầu nhìn một cành cây to gần như vươn vào trong tường.
Nhìn quanh, không có ai.
Ta giơ hai tay ra, ước lượng khoảng cách từ cành cây đến tường viện, trông không được trang nhã cho lắm.
Có vẻ dễ trèo vào.
Trong ký ức của ta cũng có một cây đa lớn, rất cao, rất to - lớn hơn cây này nhiều.
Chỉ là, khi nhà gặp biến cố, phụ thân qua đời, gia sản còn lại rất ít, mẫu thân dẫn ta chuyển nhà năm lần trong ba năm, những nơi đó chỉ trồng cây quế, cây bồ kết, chưa từng thấy cây đa lớn như vậy.
Nhìn thân cây đa dễ trèo, lại ngẩng đầu nhìn cành cây trên cao, ta giơ chân thử vài lần rồi từ bỏ.
Leo cây, trèo tường, những việc này nữ nhân đoan trang, tao nhã không thể làm.
"Xin lỗi, tướng quân, người đoan trang như ta không thể tiếp tục theo bước chân của ngài."
"Ngựa hí~"
"Lừa hí~"
Ngựa trắng và lừa nhỏ cùng kêu, ta quay lại nhìn.
Một bà lão xách một cái thùng đến bên sông, đang rửa gì đó.
Ta tiến lên, quỳ gối hành lễ.
"Thưa bà, xin hỏi đây là nhà ai?"
Bà lão rửa thùng xong, chống lưng đứng dậy nhìn ta.
"Cô nương mau rời khỏi, đừng ở đây quá lâu. Nơi này không được may mắn cho lắm."
Sau đó, ta nghe được một câu chuyện thảm khốc.
Bên trong bức tường cao này, là phủ của Trương Thượng Thư tiền nhiệm.
Ba năm trước, vào ngày mười hai tháng sáu, cháu gái đích tôn của Thượng Thư làm lễ cập kê, khách khứa đầy nhà, người đến hỏi cưới nườm nượp.
Ai ngờ, ngày hôm sau có người phát hiện cửa phủ Thượng Thư mở toang, cả nhà từ chủ đến tớ đều bị gi/3t sạch, máu phủ đầy mặt đá xanh, mãi không khô.
Quan phủ niêm phong phủ đệ, nhưng mãi chưa tìm ra kẻ ác nhân là ai.
Bà lão vừa kể vừa lắc đầu: "Tội nghiệp thay! Gia đình giàu sang, ngày vui của tiểu thư, lại rơi vào cảnh cả nhà bị thảm sát. Hơn trăm mạng người, mà chẳng tìm ra hung thủ."
"Đều ch/3t cả sao?"
"Đều ch/3t cả rồi..." Bà lão xách thùng bước đi, vẫn không quên nhắc ta, "Cô nương, mau rời khỏi đây đi."
Vậy nên, "Kiều Kiều" không phải không muốn xuất hiện, mà là không thể xuất hiện.
Ta nghĩ về chuyện nhà mình, cảm thấy năm đó thật không phải là năm tốt lành.
Năm nay cũng chẳng phải năm tốt lành gì.
Trần Diễn vừa từ trong tường viện đi ra, ánh mắt mơ hồ dường như nhìn ta, nhưng lại như không phải nhìn ta.
Màn đêm buông xuống, ta tay phải dắt ngựa trắng, tay trái dắt lừa nhỏ, lặng lẽ theo sau hắn.
Người đi trên phố ngày càng ít, cho đến khi chỉ còn lại ta và hắn.
Trăng tròn đã treo cao trên bầu trời, sắp đến giờ giới nghiêm.
Hắn đột nhiên dừng lại, đứng trước một ngõ nhỏ tối tăm, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Lần đầu tiên ta gặp nàng, chính là ở đây. Năm đó ta vừa tròn mười lăm, nàng ấy mười hai tuổi. Nàng dùng trí thông minh, dạy dỗ hai tên du côn, cứu một cô nương bị quấy rối...
"Nàng rạng rỡ, nụ cười như ánh mặt trời.”
"Sau đó, ta dẹp hết đám du côn trong kinh thành, nhưng lại cố tình sai bọn chúng xuất hiện trước mặt nàng, để nàng ra tay.”
"Rồi khi nàng biết, đến tìm ta tính sổ, ta lại cố ý chọc nàng giận, nhìn nàng nổi cáu.”
"Ngay cả khi giận, nàng cũng rất đẹp. Dù thế nào cũng rất xinh đẹp..."
Ta lặng lẽ lắng nghe, không nói gì, sau đó định mở miệng nói "Xin chia buồn," nhưng bị một cuộc ám sát bất ngờ cắt ngang.
Ánh sáng lóe lên từ lưỡi kiếm lao tới từ bốn phương tám hướng.
Trần Diễn kéo ta ra sau lưng, giành lấy đao của một thích khách, phản công.
Toàn bộ con phố đều im lặng, ngoài tiếng đao kiếm va chạm, không còn âm thanh nào khác.
"Đinh đinh đinh——" (tiếng đao kiếm va chạm)
"Á!"
"Hừ."
Tiếng rên rỉ và tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Mùi máu tanh từ bốn phương tám hướng xộc vào mũi, ta suýt buồn nôn.
"Hừ." Một tiếng rên từ phía trước truyền đến, ta cảm thấy thân hình Trần Diễn cứng đờ, rồi hắn tiếp tục cầm đao phản kích.
Hắn đã bị thương.
Nhưng thích khách vẫn không ngừng xuất hiện.
Đầu ta thoáng chốc trống rỗng, khi tỉnh lại, đã rút dao găm từ trong ngực ra.
Quay lưng về phía hắn, ta đối mặt với thanh trường đao của hắc y nhân.
"Đinh." Dao găm nhanh chóng rơi xuống đất.
Lúc này ta mới nhận ra, thực ra ta không biết cách dùng dao găm.
Ta thậm chí không tự bảo vệ được mình.
Trần Diễn quay lại bảo vệ ta, lại chịu thêm một đao. Ta không dám nhúc nhích, núp chặt sau lưng hắn.
Không biết bao lâu trôi qua, trận chiến cuối cùng cũng dừng lại.
Trần Diễn thở hổn hển, trói một tên còn sống lại, treo lên lưng ngựa trắng.
Hắn quay đầu nói với ta: "Đi, về phủ."
Tâm trạng ta dần dần bình tĩnh lại, không nhìn những bóng đen nằm la liệt trên mặt đất, không quan tâm đến mùi máu tanh, chỉ mượn ánh trăng, giữ ánh mắt mình trên người Trần Diễn.
Dắt theo lừa nhỏ lẽo đẽo theo sau ngựa trắng, ta nói: "Được, về phủ."
Quẹo trái rồi quẹo phải, quẹo phải rồi lại quẹo trái, hắn đến mỗi ngã rẽ đều dừng lại suy nghĩ, sau đó tiếp tục tiến lên.
Một canh giờ sau, ta đứng dưới một gốc cây đa lớn, ngửa đầu nhìn thấy hắn trèo qua tường viện, trông không được lịch sự cho lắm.
Động tác ấy, quá thuần thục.
Tường viện rất cao, rất dài, không thể thấy điểm cuối. Bên ngoài tường viện có một con sông nhỏ, nước trong nhưng có khá nhiều rêu và cỏ nước.
Ta tìm mãi mà không thấy cổng vào.
Vì vậy, ta quay lại gốc cây đa, ngửa đầu nhìn một cành cây to gần như vươn vào trong tường.
Nhìn quanh, không có ai.
Ta giơ hai tay ra, ước lượng khoảng cách từ cành cây đến tường viện, trông không được trang nhã cho lắm.
Có vẻ dễ trèo vào.
Trong ký ức của ta cũng có một cây đa lớn, rất cao, rất to - lớn hơn cây này nhiều.
Chỉ là, khi nhà gặp biến cố, phụ thân qua đời, gia sản còn lại rất ít, mẫu thân dẫn ta chuyển nhà năm lần trong ba năm, những nơi đó chỉ trồng cây quế, cây bồ kết, chưa từng thấy cây đa lớn như vậy.
Nhìn thân cây đa dễ trèo, lại ngẩng đầu nhìn cành cây trên cao, ta giơ chân thử vài lần rồi từ bỏ.
Leo cây, trèo tường, những việc này nữ nhân đoan trang, tao nhã không thể làm.
"Xin lỗi, tướng quân, người đoan trang như ta không thể tiếp tục theo bước chân của ngài."
"Ngựa hí~"
"Lừa hí~"
Ngựa trắng và lừa nhỏ cùng kêu, ta quay lại nhìn.
Một bà lão xách một cái thùng đến bên sông, đang rửa gì đó.
Ta tiến lên, quỳ gối hành lễ.
"Thưa bà, xin hỏi đây là nhà ai?"
Bà lão rửa thùng xong, chống lưng đứng dậy nhìn ta.
"Cô nương mau rời khỏi, đừng ở đây quá lâu. Nơi này không được may mắn cho lắm."
Sau đó, ta nghe được một câu chuyện thảm khốc.
Bên trong bức tường cao này, là phủ của Trương Thượng Thư tiền nhiệm.
Ba năm trước, vào ngày mười hai tháng sáu, cháu gái đích tôn của Thượng Thư làm lễ cập kê, khách khứa đầy nhà, người đến hỏi cưới nườm nượp.
Ai ngờ, ngày hôm sau có người phát hiện cửa phủ Thượng Thư mở toang, cả nhà từ chủ đến tớ đều bị gi/3t sạch, máu phủ đầy mặt đá xanh, mãi không khô.
Quan phủ niêm phong phủ đệ, nhưng mãi chưa tìm ra kẻ ác nhân là ai.
Bà lão vừa kể vừa lắc đầu: "Tội nghiệp thay! Gia đình giàu sang, ngày vui của tiểu thư, lại rơi vào cảnh cả nhà bị thảm sát. Hơn trăm mạng người, mà chẳng tìm ra hung thủ."
"Đều ch/3t cả sao?"
"Đều ch/3t cả rồi..." Bà lão xách thùng bước đi, vẫn không quên nhắc ta, "Cô nương, mau rời khỏi đây đi."
Vậy nên, "Kiều Kiều" không phải không muốn xuất hiện, mà là không thể xuất hiện.
Ta nghĩ về chuyện nhà mình, cảm thấy năm đó thật không phải là năm tốt lành.
Năm nay cũng chẳng phải năm tốt lành gì.
Trần Diễn vừa từ trong tường viện đi ra, ánh mắt mơ hồ dường như nhìn ta, nhưng lại như không phải nhìn ta.
Màn đêm buông xuống, ta tay phải dắt ngựa trắng, tay trái dắt lừa nhỏ, lặng lẽ theo sau hắn.
Người đi trên phố ngày càng ít, cho đến khi chỉ còn lại ta và hắn.
Trăng tròn đã treo cao trên bầu trời, sắp đến giờ giới nghiêm.
Hắn đột nhiên dừng lại, đứng trước một ngõ nhỏ tối tăm, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Lần đầu tiên ta gặp nàng, chính là ở đây. Năm đó ta vừa tròn mười lăm, nàng ấy mười hai tuổi. Nàng dùng trí thông minh, dạy dỗ hai tên du côn, cứu một cô nương bị quấy rối...
"Nàng rạng rỡ, nụ cười như ánh mặt trời.”
"Sau đó, ta dẹp hết đám du côn trong kinh thành, nhưng lại cố tình sai bọn chúng xuất hiện trước mặt nàng, để nàng ra tay.”
"Rồi khi nàng biết, đến tìm ta tính sổ, ta lại cố ý chọc nàng giận, nhìn nàng nổi cáu.”
"Ngay cả khi giận, nàng cũng rất đẹp. Dù thế nào cũng rất xinh đẹp..."
Ta lặng lẽ lắng nghe, không nói gì, sau đó định mở miệng nói "Xin chia buồn," nhưng bị một cuộc ám sát bất ngờ cắt ngang.
Ánh sáng lóe lên từ lưỡi kiếm lao tới từ bốn phương tám hướng.
Trần Diễn kéo ta ra sau lưng, giành lấy đao của một thích khách, phản công.
Toàn bộ con phố đều im lặng, ngoài tiếng đao kiếm va chạm, không còn âm thanh nào khác.
"Đinh đinh đinh——" (tiếng đao kiếm va chạm)
"Á!"
"Hừ."
Tiếng rên rỉ và tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Mùi máu tanh từ bốn phương tám hướng xộc vào mũi, ta suýt buồn nôn.
"Hừ." Một tiếng rên từ phía trước truyền đến, ta cảm thấy thân hình Trần Diễn cứng đờ, rồi hắn tiếp tục cầm đao phản kích.
Hắn đã bị thương.
Nhưng thích khách vẫn không ngừng xuất hiện.
Đầu ta thoáng chốc trống rỗng, khi tỉnh lại, đã rút dao găm từ trong ngực ra.
Quay lưng về phía hắn, ta đối mặt với thanh trường đao của hắc y nhân.
"Đinh." Dao găm nhanh chóng rơi xuống đất.
Lúc này ta mới nhận ra, thực ra ta không biết cách dùng dao găm.
Ta thậm chí không tự bảo vệ được mình.
Trần Diễn quay lại bảo vệ ta, lại chịu thêm một đao. Ta không dám nhúc nhích, núp chặt sau lưng hắn.
Không biết bao lâu trôi qua, trận chiến cuối cùng cũng dừng lại.
Trần Diễn thở hổn hển, trói một tên còn sống lại, treo lên lưng ngựa trắng.
Hắn quay đầu nói với ta: "Đi, về phủ."
Tâm trạng ta dần dần bình tĩnh lại, không nhìn những bóng đen nằm la liệt trên mặt đất, không quan tâm đến mùi máu tanh, chỉ mượn ánh trăng, giữ ánh mắt mình trên người Trần Diễn.
Dắt theo lừa nhỏ lẽo đẽo theo sau ngựa trắng, ta nói: "Được, về phủ."
Bình luận facebook