Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Trên đường trở về Lộ Tri Nghi nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là có thể làm thủ tục xuất viện cho Lộ Hoằng.
Thế giới mù khói đã lâu của Lộ Tri Nghi cuối cùng cũng trong lành, cô vui vẻ nói với Trình Tố:
“Thật ra mấy ngày nay em cảm thấy bố em đang dần tiếp nhận anh, chẳng qua ông không nói ra thôi.”
“Bố em là người mạnh miệng mềm lòng, ông sẽ dần nhận ra cái tốt của anh.”
“Em phát hiện ở trong di động của ông có video hôm phỏng vấn của em, hóa ra ông ấy lén lưu về đó.”
“Đúng rồi! Lúc em đi báo danh cũng muốn để bố em đi cùng chúng ta. Em muốn đưa ông đi dạo những danh lam thắng cảnh ở Thành Bắc, anh có chịu không?”
Trình Tố lái xe, khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Lộ Tri Nghi, lại nhớ đến những giấy tờ nhìn thấy ở chỗ Lâm Quân Á, anh bỗng như hiểu ra những lời Lộ Hoằng nói với anh từ rất sớm trước đó.
Hóa ra ông đã sớm biết tình cảnh của mình, vội vàng ép buộc Lộ Tri Nghi như vậy chẳng qua chỉ muốn giữ được “tiền đồ tươi sáng” cho con gái thôi.
Trình Tố nhớ đến ánh mắt thất thần tang thương của Lộ Hoằng ở bệnh viện, nghĩ thầm có lẽ ông đã cam chịu.
Mọi việc đã định, ông cố gắng xoay chuyển tình thế cũng không thể thay đổi vận mệnh của con gái.
Chỉ trong nháy mắt, Trình Tố như đã hiểu hết tất cả quyết định trước kia của Lộ Hoằng.
Nói đến cùng, mọi người đều muốn bảo vệ người mình yêu thương.
“Trình Tố?” Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng gọi: “Anh nghĩ gì thế? Em gọi anh mấy câu rồi.”
Trình Tố hoàn hồn, lắc lắc đầu: “Nghĩ xem lát nữa đưa em đi ăn gì.”
Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng cười: “Chúng ta đón bố em xuất viện về nhà. Em bảo dì giúp việc ở nhà làm một bữa cơm.”
“Được.”
Đến bệnh viện hoàn tất thủ tục, hai người đón Lộ Hoằng vào trong xe. Lộ Hoằng vẫn nói rất ít, luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Trình Tố nhìn ông từ kính chiếu hậu, bệnh nặng một trận, mặt Lộ Hoằng gầy hơn rất nhiều.
Xe chạy đến biệt thự nhà họ Lộ, Trình Tố nói hút nốt điếu thuốc rồi vào, Lộ Tri Nghi đỡ Lộ Hoằng đi vào trước.
Ai ngờ còn chưa hút xong điếu thuốc, Trình Tố đã nhìn thấy Lộ Tri Nghi bất an đi ra, cửa lớn bị đóng lại ầm một cái.
“Làm sao vậy?” Trình Tố hỏi.
“Không biết.” Lộ Tri Nghi mờ mịt: “Em với bố mới đi vào thì Giang Ánh Nguyệt đã mắng bố em là kẻ lừa đảo, còn nói muốn phá đứa nhỏ. Hai người không hiểu sao lại cãi nhau, bố em bảo em ra ngoài trước.”
Ngọn gió oi bức theo cảm xúc của mọi người, không cách nào bình tĩnh.
Đợt này Lộ Hoằng nằm viện tốn một khoản tiền lớn, Trình Tố đoán Giang Ánh Nguyệt nhất định đã phát hiện gì đó. Dù sao giữa vợ chồng, giấy không gói được lửa, huống chi Giang Ánh Nguyệt còn là loại người chỉ biết lợi cho mình.
Không bao lâu, Giang Ánh Nguyệt hùng hổ kéo va ly đi ra khỏi cửa, Lộ Tri Nghi thấy thế sửng sốt: “Dì đi đâu?”
Giang Ánh Nguyệt vốn định mắng gì đó, nhưng nhìn thấy Trình Tố ở bên cạnh, ả đành ngậm miệng, chỉ nói một câu: “Đen đủi!”
Lộ Tri Nghi: “...?”
Giang Ánh Nguyệt phát hiện manh mối, chứng tỏ nguy cơ của Lộ Hoằng đã là lửa sém lông mày.
Trình Tố nghĩ đây có lẽ là ý ám chỉ trong câu ‘Nhanh lên đấy’ của Lâm Quân Á trước khi đi.
Không rảnh lo Giang Ánh Nguyệt, Lộ Tri Nghi lập tức đi vào xem, Trình Tố cũng dập thuốc theo vào.
Lộ Hoằng ngồi ở trên sô pha, sắc mặt hơi đỏ, hiển nhiên vừa rồi mới bị kích động. Lộ Tri Nghi lập tức rót cho ông cốc nước, cẩn thận hỏi: “Bố ơi, làm sao vậy?”
Lộ Hoằng lại chỉ lắc đầu, nói với dì giúp việc: “Làm chút đồ ăn cho hai đứa, tôi lên lầu ngủ.”
Sau khi ông đi, Lộ Tri Nghi bất an ngồi xuống: “Rốt cuộc Giang Ánh Nguyệt muốn làm gì chứ? Bố em vất vả lắm mới bình phục, em thật sự không muốn ông lại xảy ra chuyện gì. Không thì tháng tám em không thể yên tâm đi báo danh được.”
Tuy rằng đã sớm biết rõ Lộ Tri Nghi rất quý trọng phần tình cảm bố con một lần nữa lấy về được này, nhưng khi từ trong miệng cô nghe được lời như vậy, Trình Tố biết ngay, mình thật sự như lời Lâm Quân Á nói…
Không có lựa chọn.
Một Giang Ánh Nguyệt đã có thể làm cái nhà này gà bay chó sủa, Trình Tố không dám nghĩ tiếp phá sản và ngục tù nối nhau đến sẽ làm Lộ Tri Nghi sụp đổ như nào nữa.
Anh có thể máu lạnh mặc kệ ông ngoại, có thể máu lạnh làm lơ chuyện giải hòa của thế hệ trước.
Nhưng anh không có cách nào nhìn Lộ Tri Nghi rơi vào lốc xoáy.
Anh đã từng nói với cô bên bờ sông Phượng Hoàng, dù có một ngày thần linh không quan tâm cô nữa, anh cũng sẽ vì cô dốc hết toàn lực thấy chết không sờn.
Đây là hứa hẹn của anh với cô.
Cuối cùng Trình Tố vẫn thỏa hiệp với Lâm Quân Á.
Anh đồng ý yêu cầu của bà ấy nhưng cũng đưa ra điều kiện của mình.
Mau chóng giải quyết nguy cơ nhà họ Lộ, bảo đảm việc học của Lộ Tri Nghi thuận lợi, anh còn phải đợi Lộ Tri Nghi đến trường đại học mới có thể đi được.
Ít nhất trước khi rời đi, anh muốn cùng Lộ Tri Nghi đi Thành Bắc, nhìn nơi cô sẽ sống trong bốn năm tới một cái.
Lúc ấy Lâm Quân Á nói: “Không cần để ý như vậy, nhà ông ngoại cậu vốn ở Thành Bắc, hai người rồi sẽ gặp lại.”
-
Sau khi đạt thành hiệp nghị với Lâm Quân Á, Trình Tố cũng tìm cơ hội thích hợp để nói thật với Lộ Tri Nghi.
Lâm Quân Á nói bác sĩ đưa ra thời gian là 2-5 năm, nhưng y học không có tuyệt đối, có thể ông chỉ chịu nổi một năm cũng có thể ông vượt qua được 5 năm.
Trình Tố phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ, anh không thể đoán trước tương lai sẽ như thế nào. Thời gian ngắn thì thôi, nếu kéo dài, cho dù hai người còn có thể tiếp tục ở bên nhau không thì Lộ Tri Nghi có quyền được biết và lựa chọn.
Thời gian đột nhiên như chiếc kim đồng hồ bị vặn nhanh, chớp mắt đã đến tháng tám rồi.
Lộ Tri Nghi thành công nhận thư thông báo trúng tuyển từ khoa tiếng Pháp đại học A, từ nhỏ cô đã rất có thiên phú về ngôn ngữ. Cô dự thi vào khoa ngoại ngữ cũng là theo mơ ước của cô, bây giờ nguyện vọng trở thành sự thật, bạn bè bên cạnh đều tự hào vui mừng thay cô.
Đương nhiên bao gồm cả Trình Tố.
Ngày đó vừa hay là một ngày trước Thất Tịch.
Mọi việc đã định, Trình Tố cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để nói ra.
Ngày 5 tháng 8 là Thất Tịch, Toản Hào cũng làm một số chủ đề hoạt động hợp ngày lễ. Trình Tố đặc biệt để lại một phòng bao lớn nhất trong quán. Trong lòng mọi người hiểu rõ, sôi nổi dùng tất cả khả năng trang trí gian phòng kia đến hoa hòe lòe loẹt, chỉ riêng hoa hồng đã rải đầy đất.
Chờ buổi tối Lộ Tri Nghi xong lớp dạy thêm đến đây, mấy người Hồ Hiểu Vũ, Hoa Tu cung kính đứng ở cửa, đầu tiên nhận túi và sách trong tay cô, sau đó mỗi người dâng lên một bông hoa tường vi:
“Chị dâu, đại ca tặng chị.”
“Chị dâu, anh Tố rất yêu chị đó.”
“Chị dâu, sớm mời chúng em uống rượu mừng nhé.”
“Chị dâu, về sau xin che chở.”
...
Từ lúc bắt đầu vào cửa, Lộ Tri Nghi đi một đường đều nhận được hoa, cho đến khi lên được đến phòng bao lớn nhất tầng ba, trong tay cô tổng cộng ôm 99 bông hoa tường vi.
Đây là lần đầu tiên cô được người ta tặng hoa hoành tráng như vậy, có lẽ vì không ngờ Trình Tố sẽ có tâm tư này, cho nên khóe môi cứ cong lên suốt đường đi.
Gần đây Lộ Tri Nghi thật sự rất vui vẻ. Thân thể Lộ Hoằng gần như đã hoàn toàn bình phục, tiếng Anh của Triển Triển có tiến bộ, ngày hôm qua cô còn nhận được thư thông báo trúng tuyển. Quan trọng nhất là, Lộ Hoằng đã đồng ý cùng đi với Trình Tố đến trường đại học báo danh.
Cô như cầu vồng sau cơn mưa rào.
Hoặc nói chính xác là cầu vồng của cô vốn vẫn luôn bên cạnh cô.
Lộ Tri Nghi đẩy cửa đi vào, thấy Trình Tố ngồi ở trên sô pha, áo sơ mi màu đen xắn tay cao, hình xăm thô bạo căng ra lại dịu dàng kỳ lạ ở dưới ánh đèn.
Anh ngước mắt nhìn đối diện, đôi mắt đen nhánh tràn đầy tình yêu mềm mại với cô.
Anh duỗi tay ra hiệu cho Lộ Tri Nghi đi qua.
Lộ Tri Nghi mím môi ôm hoa đến trước mặt anh. Cô rất tự nhiên ngồi xuống đùi anh, chớp chớp mắt: “Anh làm long trọng như vậy làm gì?”
Trình Tố nhẹ nhàng ôm eo cô, giọng rất thấp: “Chúc mừng mặt trời nhỏ của chúng ta sắp đi học đại học.”
Lộ Tri Nghi cười, ôm lấy cổ anh: “Vậy cũng không cần để lại phòng bao lớn như vậy, chỉ có hai người chúng ta.”
Hai người dựa rất gần, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, mắt chỉ đối mắt vài cái, Trình Tố đã cúi đầu hôn xuống.
Động tác của anh rất nhẹ, từng chút vu0t ve cánh môi cô. Lộ Tri Nghi nhắm hai mắt, tất cả hơi thở đều là mùi của anh và hoa, mập mờ trộn vào với nhau, dẫn dắt người ta sa ngã.
Môi hơi tách ra một chút, Trình Tố nói ở bên tai cô: “Anh đi gọi bọn Tiểu Vũ, được không?”
Lộ Tri Nghi bị anh hôn đến mơ màng, mặt đỏ hồng, gật đầu: “Dạ.”
Trình Tố ôm cô ngồi xuống bên cạnh, gọi điện thoại cho Hồ Hiểu Vũ. Không lâu sau, lục tục có mấy anh em hay chơi với nhau đi vào phòng bao.
Mọi người không hiểu ra sao cả, Hồ Hiểu Vũ hỏi: “Anh! Anh và chị dâu hưởng thế giới của hai người, gọi bọn em vào làm gì?”
“Ngồi cả đi.” Trình Tố nói: “Hôm nay cứ thoải mái chơi, anh mời.”
“...?”
“Ăn có thể, uống có thể nhưng thuốc phải ra ngoài hút.”
Lộ Tri Nghi không thích ngửi mùi khói thuốc, sau khi Trình Tố ở bên cô đều sẽ tỉ mỉ chú ý.
Hoa Tử vỗ đùi: “Cừ thật! Chị dâu làm chủ quyết định, chắc chắn là chị dâu không nỡ thấy chúng ta mỗi ngày vất vả như vậy!”
“Chị dâu mạnh mẽ!”
“Cảm ơn chị dâu! Vậy đêm nay bọn em không khách khí đâu, ha ha ha ha ha.”
Một đám người vui vẻ ngồi xuống, âm nhạc ầm ĩ rất nhanh tràn ngập phòng bao, các loại rượu đưa thành từng thùng đến phòng. Mọi người ăn, uống, chơi vui vẻ vô cùng.
Hồ Hiểu Vũ chọn riêng bài [Tạm biệt] của Trương Chấn Nhạc, nói đây là bài tủ của anh ta. Hoa Tử và Hồng Vũ cũng đoạt lấy microphone, mấy người cùng nhau hi hi ha ha hát lên.
“Tôi sẽ mãi khắc ghi gương mặt bạn.”
“Tôi sẽ trân trọng những kỷ niệm khi bên bạn.”
“Những ngày tháng ấy sẽ vĩnh viễn không phai nhòa trong lòng tôi.”
Vừa hát vừa nhảy.
Trên mặt là nụ cười tùy ý.
Trình Tố không tham dự, chỉ yên lặng ngồi trong góc nhìn cảnh tưng bừng này.
Chỉ có anh biết, đây là lời từ biệt cuối cùng anh dành cho bọn họ.
Mà khi nghe những người trẻ tuổi hát lên những câu này, Trình Tố bỗng nhiên phát hiện hóa ra cổ họng mình cũng sẽ chua xót.
Hóa ra anh không lạnh lùng như trong tưởng tượng.
Ở chung mấy năm với đám nhóc này, lúc nào mấy đứa cũng tôn sùng anh lên làm thủ lĩnh, có nguy hiểm bọn họ tranh lên trước, đi đến đâu thì đều tự hào nói: “Trình Tố là đại ca của tôi.”
Trình Tố biết, những năm tháng đen tối cuồng vọng đó, bọn họ là ký ức mà anh vĩnh viễn sẽ không lãng quên.
“...Những ngày tháng ấy sẽ vĩnh viễn không phai nhòa trong lòng tôi, không quay đầu lại, không quay đầu bước tiếp đi...”
Ca khúc kết thúc, mọi người đều vỗ tay rào rào. Trình Tố từ trước đến nay không tham dự mấy trò ầm ĩ với bọn họ, lần đầu tiên, cũng vươn tay nhẹ nhàng vỗ.
Tiếp đó, anh rót cho mình một chén rượu đầu, đi ra giữa phòng, nhàn nhạt nói: “Về sau phải nghe lời chút, rắc rối trị không được phải báo công an, đừng cố.”
“Vâng!”
“Nghe đại ca!”
“Vâng!!!”
Mọi người sôi nổi cúi người, đều chỉ cho là một câu dặn dò bình thường của Trình Tố.
Chỉ có Lộ Tri Nghi mơ hồ cảm thấy tối nay Trình Tố có chút khác thường. Tính tình anh lạnh nhạt, chưa bao giờ chủ động tham dự tụ hội gì, đặc biệt còn là trường hợp ầm ĩ đến muốn nổ cả tai thế này. Bây giờ anh lại nói như vậy.
Lộ Tri Nghi nhíu mày, chờ Trình Tố ngồi trở lại thì nắm chặt tay anh như sợ anh sẽ chạy mất: “Anh không sao chứ?”
Trình Tố xoa đầu cô: “Mới một ly, có phải em quá coi thường tửu lượng của anh không?”
Lộ Tri Nghi: “...”
Không bao lâu, Trì Duệ và Lương Triển Triển cũng đến.
Lương Triển Triển đến trực tiếp kết thúc cơ hội ca hát của mọi người, vua cầm mic lên sân khấu còn là “Nữ Thái Tử”, không ai dám đắc tội cả.
Nửa sau gần như thành buổi biểu diễn cá nhân của Lương Triển Triển, hơn nữa hôm nay lại là Thất Tịch, cô ấy hát đều là tình ca.
“Có vài người ấy mà, Thất Tịch sẽ tặng hoa cho bạn gái, sẽ mở phòng bao tìm một đống anh em đến dỗ bạn gái vui vẻ, nhưng có vài người ấy mà, là đồ mù.” Lương Triển Triển vừa hát vừa quái gở nói.
Trì Duệ: “...”
Trì Duệ chỉ có thể uống rượu, lại đè thấp giọng than vãn với Trình Tố: “Mẹ nuôi không biết trúng gió gì, nói học kỳ sau để em đi họp phụ huynh cho Triển Triển. Ngày hôm qua em đi gặp giáo viên lớp nghệ thuật của em ấy một chuyến. Cô nhóc này mở miệng đã giới thiệu nói một năm nữa em sẽ là bạn trai của cô ấy với giáo viên. Con mẹ nó em cạn lời ngay tại chỗ.”
Lộ Tri Nghi khẽ che miệng cười: “Không phải Triển Triển vốn là tính tình này à?”
Trình Tố cũng vỗ vỗ vai Trì Duệ: “Phúc báo(*) của em đấy.”
(*) Phúc báo: Là quả báo tốt đẹp đến với người đó có nguyên nhân xuất phát từ một hành vi lương thiện trong quá khứ. Nói cách khác ngày hôm nay một người làm một việc làm tốt, trong tương lai một điều tốt đẹp cũng sẽ tự nhiên đến với người đó.
Trì Duệ vẫn cảm thấy không thích hợp, nhân lúc Lộ Tri Nghi không chú ý, hỏi Trình Tố: “Vì sao mẹ nuôi đột nhiên gọi em đi? Không phải trước kia anh vẫn giả làm phụ huynh rất tốt à?”
Dừng một chút, Trình Tố ném điếu thuốc cho anh ấy: “Ra ngoài rồi nói.”
Chuyện này Trình Tố không định giấu Trì Duệ.
Trừ Lộ Tri Nghi, Trì Duệ là bạn bè lớn lên với anh từ nhỏ, vào sinh ra tử, Trình Tố không muốn giấu anh ấy.
Trừ một vài chi tiết mà Lâm Quân Á đề cập không thể nói ra ngoài, Trình Tố nói đại khái cho Trì Duệ việc mình phải rời đi.
“Má ơi, ông ngoại kia của anh thật sự quay về tìm anh? Có tiền không thế? À không phải, vậy anh đi rồi Tiểu Lộ phải làm sao bây giờ? Anh bỏ được à?”
Trình Tố cúi đầu phun ra khỏi thuốc, có chút bất đắc dĩ: “Không bỏ được cũng phải đi.”
Trì Duệ: “Hả?”
Trình Tố rất nhanh lạnh nhạt nói tiếp: “Yên tâm, xử lý xong chuyện bên kia, anh sẽ trở về.”
Từ khi Trì Duệ quen Trình Tố đến nay vẫn luôn cảm thấy anh không phải vật trong ao. Nói đến can đảm, có lẽ bọn họ còn có thể chẳng phân biệt trên dưới, nhưng Trì Duệ chưa từng gặp người nào mũi đao dính máu, mặc tây trang vào đeo kính mắt lên là lập tức có thể như biến thành người khác, thay đổi giữa sự hung ác và quý khí một cách tự nhiên.
Ngày hôm qua khi anh ấy đi gặp giáo viên của Lương Triển Triển thì cũng ăn mặc giống Trình Tố một chút, ai ngờ Lương Triển Triển cười anh vẫn là một thân lưu manh.
Trì Duệ biết Trình Tố nhất định có rất nhiều chuyện không tiện nói rõ nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ vỗ vỗ vai anh: “Em chờ anh.”
Trì Duệ nói lời buồn nôn như vậy, Trình Tố khẽ bật cười, làu bàu một cách hiếm có: “Con mẹ nó, ai muốn cậu chờ.”
Trì Duệ hơi khựng lại: “Cũng phải! Người phụ nữ của anh đồng ý chờ anh mới được, nhưng đừng để lên đại học rồi lại bị chàng trai khác lừa mất.”
Trình Tố liếc nhìn cánh cửa khép hờ, Lộ Tri Nghi ngồi ở trên sô pha, thỉnh thoảng lại bị cái gì đó chọc cười, cười đến đơn thuần lại sạch sẽ.
Trình Tố nghĩ chỉ cần cô có thể luôn cười vô lo vô nghĩ như vậy, tất cả trên thế gian này đều đáng giá.
-
Cuộc vui này kéo dài đến 11 giờ đêm còn chưa kết thúc, một đám người đều uống say gần hết. Sau khi vất vả đưa từng người về địa điểm an toàn, Trình Tố cũng nắm tay Lộ Tri Nghi đi ra khỏi Toản Hào.
“Đi dạo một chút chứ?” Trình Tố hỏi cô.
Lộ Tri Nghi cực kỳ thích cảm giác được Trình Tố nắm tay, cảm giác hoàn toàn được nắm gọn trong tay anh làm người ta cực kỳ an tâm, cô gật gật đầu hỏi: “Đi đâu?”
Trình Tố giơ tay vẫy xe: “Bờ sông Phượng Hoàng.”
Trên đường Lộ Tri Nghi hỏi anh: “Làm gì mà nửa đêm rồi còn qua bên đó?”
Trình Tố chỉ nói: “Bỗng nhiên muốn đi.”
Dừng một chút: “Đưa em đi bắn pháo hoa.”
Lộ Tri Nghi mím môi: “Lại muốn ước nguyện à?”
Trình Tố cười nửa thật nửa giả nói: “Ừm, ước nguyện với Ngưu Lang Chức Nữ.”
Lộ Tri Nghi tưởng anh nói đùa, dựa vào người anh không nói nữa.
Ngày lễ Thất Tịch, trên đường rất đông vui, từng đôi tình nhân ôm nhau đi trên đường. Sau khi xuống xe, Lộ Tri Nghi và Trình Tố cũng thành một thành viên trong những đôi tình nhân này.
Chẳng qua ngoại hình và giá trị nhan sắc của hai người quá bắt mắt, đi cùng một chỗ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
“Rất nhiều người đẹp nhìn anh đó.” Lộ Tri Nghi cố ý nói giọng chua chua.
“Ừm.” Trình Tố cũng học cô: “Anh muốn đánh những chàng trai nhìn em một trận.”
“...”
Lộ Tri Nghi phì cười: “Anh đừng động một chút là dữ dằn như vậy được chứ.”
Trình Tố vốn cũng chỉ nói đùa.
Hai người nắm tay đi dọc bờ sông ngắm cảnh phố. Trong gió đêm, hồ nước vẫn ánh lên từng gợn sóng sáng.
“Tri Nghi.” Đứng nhìn cảnh sông, Trình Tố nhẹ nhàng gọi tên Lộ Tri Nghi.
Lộ Tri Nghi: “Hả?”
Một câu vô cùng đơn giản, nhưng đến bên miệng rồi Trình Tố lại không thể nào nói ra lời được.
Trăm vòng ngàn chuyển, anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, đổi nét mặt nhẹ nhàng nhìn cô: “Anh có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với em. Em muốn nghe cái nào trước?”
Lộ Tri Nghi bỗng nhớ đến trực giác kỳ lạ ở phòng bao kia, sắc mặt của cô cũng dần dần nhạt xuống, giống như có cảm ứng tâm linh nào đó, cô không khỏi hơi căng thẳng.
“Tin... tốt trước đi.” Lộ Tri Nghi sợ nghe tin xấu trước thì mình sẽ không chịu nổi.
Ngừng một chút, Trình Tố sờ sờ tóc cô: “Trước kia anh từng nói với em là mình vẫn còn người thân. Bây giờ, bọn họ đến tìm anh.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Lộ Tri Nghi phản ứng vài giây, cố không tự hỏi tin tức tốt này tốt đến bao nhiêu, đầy đầu chỉ nhớ rõ còn tin xấu phải lo lắng đề phòng.
“Vậy tin xấu thì sao?”
“Tin xấu là…” Trình Tố cố nén cảm xúc trong lòng, gắng dùng giọng điệu tự nhiên bình thản nói: “Người thân kia của anh bị bệnh, hy vọng anh quay về chăm sóc ông mấy năm cuối đời.”
Lộ Tri Nghi ngẩn ra một lát, tỉ mỉ nhẩm qua hai tin tức này trong đầu một lần. Cô bất ngờ phản ứng lại đây là nguyên nhân tối nay Trình Tố gọi toàn bộ những bạn bè của mình vào phòng bao.
Anh đang nói lời tạm biệt với bọn họ.
Ồn ào huyên náo xung quanh chậm rãi yên lặng, thời gian như đột nhiên bị dừng hình, Lộ Tri Nghi như bây giờ mới chậm chạp nhớ ra trọng điểm, lúng ta lúng túng hỏi anh: “Vậy anh phải đi đâu?”
“Nước ngoài.” Trình Tố còn chưa biết rõ địa chỉ cụ thể, Lâm Quân Á chưa nói.
“...”
Đã phải rời đi rất đột ngột, bây giờ còn phải ra nước ngoài xa như vậy.
Lộ Tri Nghi ngơ ngác đứng đó, trong đầu mờ mịt. Cô như đột nhiên mất đi năng lực suy nghĩ, tất cả trước mắt đều trở nên không thật.
Qua đi thật lâu thật lâu, cô mới hỏi anh:
“Khi nào đi?”
“Cùng em báo danh xong.”
Lại là yên lặng…
“Còn trở về chứ?”
Âm thanh yếu ớt lại đắng chát.
Bốn chữ này hỏi cho Trình Tố đau lòng. Anh ôm Lộ Tri Nghi vào trong ngực: “Đương nhiên, anh còn muốn cùng em đi Thành Bắc xem tuyết, cùng em làm rất nhiều chuyện.”
Hơi dừng lại, anh nặng nề nói: “Tin tưởng anh.”
Lộ Tri Nghi như đã hiểu ra nguyên nhân đêm nay Trình Tố đưa cô đến nơi này.
Anh đã từng dùng một đồng tiền xu ở chỗ này nói cho cô, đừng tin thần linh, hãy tin vào bản thân, tin vào anh.
Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng dựa vào trong ngực anh, có lẽ trước đó vài ngày cô đã sớm phát hiện Trình Tố khác lạ, trong lòng cũng từng có rất nhiều suy đoán nên bây giờ thật sự nghe được tin tức như vậy, tuy rằng tình cảm thật sự không thể chấp nhận chia ly nhưng mà…
Thế giới của người trưởng thành vốn có rất nhiều điều không thể làm khác được, càng lớn cô càng hiểu rõ điều này.
Trước khi nghe tin xấu, Lộ Tri Nghi cũng từng có vô số suy đoán đáng sợ, cho rằng Trình Tố lại xảy ra chuyện, bị kẻ thù theo dõi gì đó.
Bây giờ so sánh lại, chẳng qua chỉ đơn giản là người thân cần anh về.
Cô hẳn nên vui mừng thay anh mới đúng, cô độc nhiều năm như vậy cuối cùng đã có người thân.
Lúc Lộ Hoằng bệnh nặng, anh bận trước bận sau cùng cô.
Hiện tại người thân của anh bị bệnh, làm sao cô có thể vì cảm nhận của mình mà bám chặt không cho anh đi.
Tuy rằng cô luyến tiếc như vậy, nhưng…
Chỉ cần anh nói sẽ trở về.
Chỉ cần anh nói, cô sẽ tin.
Cho dù là cái gì.
“Được rồi.” Lộ Tri Nghi hít sâu một hơi, kìm nén hốc mắt đỏ lên. Dù giọng đã có chút nghẹn ngào nhưng cô vẫn cười nói với Trình Tố: “Xem ra em phải sửa tên, về sau không gọi Lộ Tri Nghi nữa.”
“Gọi gì?”
“Phải gọi Lộ Chức Nữ.”
Thế giới mù khói đã lâu của Lộ Tri Nghi cuối cùng cũng trong lành, cô vui vẻ nói với Trình Tố:
“Thật ra mấy ngày nay em cảm thấy bố em đang dần tiếp nhận anh, chẳng qua ông không nói ra thôi.”
“Bố em là người mạnh miệng mềm lòng, ông sẽ dần nhận ra cái tốt của anh.”
“Em phát hiện ở trong di động của ông có video hôm phỏng vấn của em, hóa ra ông ấy lén lưu về đó.”
“Đúng rồi! Lúc em đi báo danh cũng muốn để bố em đi cùng chúng ta. Em muốn đưa ông đi dạo những danh lam thắng cảnh ở Thành Bắc, anh có chịu không?”
Trình Tố lái xe, khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Lộ Tri Nghi, lại nhớ đến những giấy tờ nhìn thấy ở chỗ Lâm Quân Á, anh bỗng như hiểu ra những lời Lộ Hoằng nói với anh từ rất sớm trước đó.
Hóa ra ông đã sớm biết tình cảnh của mình, vội vàng ép buộc Lộ Tri Nghi như vậy chẳng qua chỉ muốn giữ được “tiền đồ tươi sáng” cho con gái thôi.
Trình Tố nhớ đến ánh mắt thất thần tang thương của Lộ Hoằng ở bệnh viện, nghĩ thầm có lẽ ông đã cam chịu.
Mọi việc đã định, ông cố gắng xoay chuyển tình thế cũng không thể thay đổi vận mệnh của con gái.
Chỉ trong nháy mắt, Trình Tố như đã hiểu hết tất cả quyết định trước kia của Lộ Hoằng.
Nói đến cùng, mọi người đều muốn bảo vệ người mình yêu thương.
“Trình Tố?” Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng gọi: “Anh nghĩ gì thế? Em gọi anh mấy câu rồi.”
Trình Tố hoàn hồn, lắc lắc đầu: “Nghĩ xem lát nữa đưa em đi ăn gì.”
Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng cười: “Chúng ta đón bố em xuất viện về nhà. Em bảo dì giúp việc ở nhà làm một bữa cơm.”
“Được.”
Đến bệnh viện hoàn tất thủ tục, hai người đón Lộ Hoằng vào trong xe. Lộ Hoằng vẫn nói rất ít, luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Trình Tố nhìn ông từ kính chiếu hậu, bệnh nặng một trận, mặt Lộ Hoằng gầy hơn rất nhiều.
Xe chạy đến biệt thự nhà họ Lộ, Trình Tố nói hút nốt điếu thuốc rồi vào, Lộ Tri Nghi đỡ Lộ Hoằng đi vào trước.
Ai ngờ còn chưa hút xong điếu thuốc, Trình Tố đã nhìn thấy Lộ Tri Nghi bất an đi ra, cửa lớn bị đóng lại ầm một cái.
“Làm sao vậy?” Trình Tố hỏi.
“Không biết.” Lộ Tri Nghi mờ mịt: “Em với bố mới đi vào thì Giang Ánh Nguyệt đã mắng bố em là kẻ lừa đảo, còn nói muốn phá đứa nhỏ. Hai người không hiểu sao lại cãi nhau, bố em bảo em ra ngoài trước.”
Ngọn gió oi bức theo cảm xúc của mọi người, không cách nào bình tĩnh.
Đợt này Lộ Hoằng nằm viện tốn một khoản tiền lớn, Trình Tố đoán Giang Ánh Nguyệt nhất định đã phát hiện gì đó. Dù sao giữa vợ chồng, giấy không gói được lửa, huống chi Giang Ánh Nguyệt còn là loại người chỉ biết lợi cho mình.
Không bao lâu, Giang Ánh Nguyệt hùng hổ kéo va ly đi ra khỏi cửa, Lộ Tri Nghi thấy thế sửng sốt: “Dì đi đâu?”
Giang Ánh Nguyệt vốn định mắng gì đó, nhưng nhìn thấy Trình Tố ở bên cạnh, ả đành ngậm miệng, chỉ nói một câu: “Đen đủi!”
Lộ Tri Nghi: “...?”
Giang Ánh Nguyệt phát hiện manh mối, chứng tỏ nguy cơ của Lộ Hoằng đã là lửa sém lông mày.
Trình Tố nghĩ đây có lẽ là ý ám chỉ trong câu ‘Nhanh lên đấy’ của Lâm Quân Á trước khi đi.
Không rảnh lo Giang Ánh Nguyệt, Lộ Tri Nghi lập tức đi vào xem, Trình Tố cũng dập thuốc theo vào.
Lộ Hoằng ngồi ở trên sô pha, sắc mặt hơi đỏ, hiển nhiên vừa rồi mới bị kích động. Lộ Tri Nghi lập tức rót cho ông cốc nước, cẩn thận hỏi: “Bố ơi, làm sao vậy?”
Lộ Hoằng lại chỉ lắc đầu, nói với dì giúp việc: “Làm chút đồ ăn cho hai đứa, tôi lên lầu ngủ.”
Sau khi ông đi, Lộ Tri Nghi bất an ngồi xuống: “Rốt cuộc Giang Ánh Nguyệt muốn làm gì chứ? Bố em vất vả lắm mới bình phục, em thật sự không muốn ông lại xảy ra chuyện gì. Không thì tháng tám em không thể yên tâm đi báo danh được.”
Tuy rằng đã sớm biết rõ Lộ Tri Nghi rất quý trọng phần tình cảm bố con một lần nữa lấy về được này, nhưng khi từ trong miệng cô nghe được lời như vậy, Trình Tố biết ngay, mình thật sự như lời Lâm Quân Á nói…
Không có lựa chọn.
Một Giang Ánh Nguyệt đã có thể làm cái nhà này gà bay chó sủa, Trình Tố không dám nghĩ tiếp phá sản và ngục tù nối nhau đến sẽ làm Lộ Tri Nghi sụp đổ như nào nữa.
Anh có thể máu lạnh mặc kệ ông ngoại, có thể máu lạnh làm lơ chuyện giải hòa của thế hệ trước.
Nhưng anh không có cách nào nhìn Lộ Tri Nghi rơi vào lốc xoáy.
Anh đã từng nói với cô bên bờ sông Phượng Hoàng, dù có một ngày thần linh không quan tâm cô nữa, anh cũng sẽ vì cô dốc hết toàn lực thấy chết không sờn.
Đây là hứa hẹn của anh với cô.
Cuối cùng Trình Tố vẫn thỏa hiệp với Lâm Quân Á.
Anh đồng ý yêu cầu của bà ấy nhưng cũng đưa ra điều kiện của mình.
Mau chóng giải quyết nguy cơ nhà họ Lộ, bảo đảm việc học của Lộ Tri Nghi thuận lợi, anh còn phải đợi Lộ Tri Nghi đến trường đại học mới có thể đi được.
Ít nhất trước khi rời đi, anh muốn cùng Lộ Tri Nghi đi Thành Bắc, nhìn nơi cô sẽ sống trong bốn năm tới một cái.
Lúc ấy Lâm Quân Á nói: “Không cần để ý như vậy, nhà ông ngoại cậu vốn ở Thành Bắc, hai người rồi sẽ gặp lại.”
-
Sau khi đạt thành hiệp nghị với Lâm Quân Á, Trình Tố cũng tìm cơ hội thích hợp để nói thật với Lộ Tri Nghi.
Lâm Quân Á nói bác sĩ đưa ra thời gian là 2-5 năm, nhưng y học không có tuyệt đối, có thể ông chỉ chịu nổi một năm cũng có thể ông vượt qua được 5 năm.
Trình Tố phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ, anh không thể đoán trước tương lai sẽ như thế nào. Thời gian ngắn thì thôi, nếu kéo dài, cho dù hai người còn có thể tiếp tục ở bên nhau không thì Lộ Tri Nghi có quyền được biết và lựa chọn.
Thời gian đột nhiên như chiếc kim đồng hồ bị vặn nhanh, chớp mắt đã đến tháng tám rồi.
Lộ Tri Nghi thành công nhận thư thông báo trúng tuyển từ khoa tiếng Pháp đại học A, từ nhỏ cô đã rất có thiên phú về ngôn ngữ. Cô dự thi vào khoa ngoại ngữ cũng là theo mơ ước của cô, bây giờ nguyện vọng trở thành sự thật, bạn bè bên cạnh đều tự hào vui mừng thay cô.
Đương nhiên bao gồm cả Trình Tố.
Ngày đó vừa hay là một ngày trước Thất Tịch.
Mọi việc đã định, Trình Tố cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để nói ra.
Ngày 5 tháng 8 là Thất Tịch, Toản Hào cũng làm một số chủ đề hoạt động hợp ngày lễ. Trình Tố đặc biệt để lại một phòng bao lớn nhất trong quán. Trong lòng mọi người hiểu rõ, sôi nổi dùng tất cả khả năng trang trí gian phòng kia đến hoa hòe lòe loẹt, chỉ riêng hoa hồng đã rải đầy đất.
Chờ buổi tối Lộ Tri Nghi xong lớp dạy thêm đến đây, mấy người Hồ Hiểu Vũ, Hoa Tu cung kính đứng ở cửa, đầu tiên nhận túi và sách trong tay cô, sau đó mỗi người dâng lên một bông hoa tường vi:
“Chị dâu, đại ca tặng chị.”
“Chị dâu, anh Tố rất yêu chị đó.”
“Chị dâu, sớm mời chúng em uống rượu mừng nhé.”
“Chị dâu, về sau xin che chở.”
...
Từ lúc bắt đầu vào cửa, Lộ Tri Nghi đi một đường đều nhận được hoa, cho đến khi lên được đến phòng bao lớn nhất tầng ba, trong tay cô tổng cộng ôm 99 bông hoa tường vi.
Đây là lần đầu tiên cô được người ta tặng hoa hoành tráng như vậy, có lẽ vì không ngờ Trình Tố sẽ có tâm tư này, cho nên khóe môi cứ cong lên suốt đường đi.
Gần đây Lộ Tri Nghi thật sự rất vui vẻ. Thân thể Lộ Hoằng gần như đã hoàn toàn bình phục, tiếng Anh của Triển Triển có tiến bộ, ngày hôm qua cô còn nhận được thư thông báo trúng tuyển. Quan trọng nhất là, Lộ Hoằng đã đồng ý cùng đi với Trình Tố đến trường đại học báo danh.
Cô như cầu vồng sau cơn mưa rào.
Hoặc nói chính xác là cầu vồng của cô vốn vẫn luôn bên cạnh cô.
Lộ Tri Nghi đẩy cửa đi vào, thấy Trình Tố ngồi ở trên sô pha, áo sơ mi màu đen xắn tay cao, hình xăm thô bạo căng ra lại dịu dàng kỳ lạ ở dưới ánh đèn.
Anh ngước mắt nhìn đối diện, đôi mắt đen nhánh tràn đầy tình yêu mềm mại với cô.
Anh duỗi tay ra hiệu cho Lộ Tri Nghi đi qua.
Lộ Tri Nghi mím môi ôm hoa đến trước mặt anh. Cô rất tự nhiên ngồi xuống đùi anh, chớp chớp mắt: “Anh làm long trọng như vậy làm gì?”
Trình Tố nhẹ nhàng ôm eo cô, giọng rất thấp: “Chúc mừng mặt trời nhỏ của chúng ta sắp đi học đại học.”
Lộ Tri Nghi cười, ôm lấy cổ anh: “Vậy cũng không cần để lại phòng bao lớn như vậy, chỉ có hai người chúng ta.”
Hai người dựa rất gần, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, mắt chỉ đối mắt vài cái, Trình Tố đã cúi đầu hôn xuống.
Động tác của anh rất nhẹ, từng chút vu0t ve cánh môi cô. Lộ Tri Nghi nhắm hai mắt, tất cả hơi thở đều là mùi của anh và hoa, mập mờ trộn vào với nhau, dẫn dắt người ta sa ngã.
Môi hơi tách ra một chút, Trình Tố nói ở bên tai cô: “Anh đi gọi bọn Tiểu Vũ, được không?”
Lộ Tri Nghi bị anh hôn đến mơ màng, mặt đỏ hồng, gật đầu: “Dạ.”
Trình Tố ôm cô ngồi xuống bên cạnh, gọi điện thoại cho Hồ Hiểu Vũ. Không lâu sau, lục tục có mấy anh em hay chơi với nhau đi vào phòng bao.
Mọi người không hiểu ra sao cả, Hồ Hiểu Vũ hỏi: “Anh! Anh và chị dâu hưởng thế giới của hai người, gọi bọn em vào làm gì?”
“Ngồi cả đi.” Trình Tố nói: “Hôm nay cứ thoải mái chơi, anh mời.”
“...?”
“Ăn có thể, uống có thể nhưng thuốc phải ra ngoài hút.”
Lộ Tri Nghi không thích ngửi mùi khói thuốc, sau khi Trình Tố ở bên cô đều sẽ tỉ mỉ chú ý.
Hoa Tử vỗ đùi: “Cừ thật! Chị dâu làm chủ quyết định, chắc chắn là chị dâu không nỡ thấy chúng ta mỗi ngày vất vả như vậy!”
“Chị dâu mạnh mẽ!”
“Cảm ơn chị dâu! Vậy đêm nay bọn em không khách khí đâu, ha ha ha ha ha.”
Một đám người vui vẻ ngồi xuống, âm nhạc ầm ĩ rất nhanh tràn ngập phòng bao, các loại rượu đưa thành từng thùng đến phòng. Mọi người ăn, uống, chơi vui vẻ vô cùng.
Hồ Hiểu Vũ chọn riêng bài [Tạm biệt] của Trương Chấn Nhạc, nói đây là bài tủ của anh ta. Hoa Tử và Hồng Vũ cũng đoạt lấy microphone, mấy người cùng nhau hi hi ha ha hát lên.
“Tôi sẽ mãi khắc ghi gương mặt bạn.”
“Tôi sẽ trân trọng những kỷ niệm khi bên bạn.”
“Những ngày tháng ấy sẽ vĩnh viễn không phai nhòa trong lòng tôi.”
Vừa hát vừa nhảy.
Trên mặt là nụ cười tùy ý.
Trình Tố không tham dự, chỉ yên lặng ngồi trong góc nhìn cảnh tưng bừng này.
Chỉ có anh biết, đây là lời từ biệt cuối cùng anh dành cho bọn họ.
Mà khi nghe những người trẻ tuổi hát lên những câu này, Trình Tố bỗng nhiên phát hiện hóa ra cổ họng mình cũng sẽ chua xót.
Hóa ra anh không lạnh lùng như trong tưởng tượng.
Ở chung mấy năm với đám nhóc này, lúc nào mấy đứa cũng tôn sùng anh lên làm thủ lĩnh, có nguy hiểm bọn họ tranh lên trước, đi đến đâu thì đều tự hào nói: “Trình Tố là đại ca của tôi.”
Trình Tố biết, những năm tháng đen tối cuồng vọng đó, bọn họ là ký ức mà anh vĩnh viễn sẽ không lãng quên.
“...Những ngày tháng ấy sẽ vĩnh viễn không phai nhòa trong lòng tôi, không quay đầu lại, không quay đầu bước tiếp đi...”
Ca khúc kết thúc, mọi người đều vỗ tay rào rào. Trình Tố từ trước đến nay không tham dự mấy trò ầm ĩ với bọn họ, lần đầu tiên, cũng vươn tay nhẹ nhàng vỗ.
Tiếp đó, anh rót cho mình một chén rượu đầu, đi ra giữa phòng, nhàn nhạt nói: “Về sau phải nghe lời chút, rắc rối trị không được phải báo công an, đừng cố.”
“Vâng!”
“Nghe đại ca!”
“Vâng!!!”
Mọi người sôi nổi cúi người, đều chỉ cho là một câu dặn dò bình thường của Trình Tố.
Chỉ có Lộ Tri Nghi mơ hồ cảm thấy tối nay Trình Tố có chút khác thường. Tính tình anh lạnh nhạt, chưa bao giờ chủ động tham dự tụ hội gì, đặc biệt còn là trường hợp ầm ĩ đến muốn nổ cả tai thế này. Bây giờ anh lại nói như vậy.
Lộ Tri Nghi nhíu mày, chờ Trình Tố ngồi trở lại thì nắm chặt tay anh như sợ anh sẽ chạy mất: “Anh không sao chứ?”
Trình Tố xoa đầu cô: “Mới một ly, có phải em quá coi thường tửu lượng của anh không?”
Lộ Tri Nghi: “...”
Không bao lâu, Trì Duệ và Lương Triển Triển cũng đến.
Lương Triển Triển đến trực tiếp kết thúc cơ hội ca hát của mọi người, vua cầm mic lên sân khấu còn là “Nữ Thái Tử”, không ai dám đắc tội cả.
Nửa sau gần như thành buổi biểu diễn cá nhân của Lương Triển Triển, hơn nữa hôm nay lại là Thất Tịch, cô ấy hát đều là tình ca.
“Có vài người ấy mà, Thất Tịch sẽ tặng hoa cho bạn gái, sẽ mở phòng bao tìm một đống anh em đến dỗ bạn gái vui vẻ, nhưng có vài người ấy mà, là đồ mù.” Lương Triển Triển vừa hát vừa quái gở nói.
Trì Duệ: “...”
Trì Duệ chỉ có thể uống rượu, lại đè thấp giọng than vãn với Trình Tố: “Mẹ nuôi không biết trúng gió gì, nói học kỳ sau để em đi họp phụ huynh cho Triển Triển. Ngày hôm qua em đi gặp giáo viên lớp nghệ thuật của em ấy một chuyến. Cô nhóc này mở miệng đã giới thiệu nói một năm nữa em sẽ là bạn trai của cô ấy với giáo viên. Con mẹ nó em cạn lời ngay tại chỗ.”
Lộ Tri Nghi khẽ che miệng cười: “Không phải Triển Triển vốn là tính tình này à?”
Trình Tố cũng vỗ vỗ vai Trì Duệ: “Phúc báo(*) của em đấy.”
(*) Phúc báo: Là quả báo tốt đẹp đến với người đó có nguyên nhân xuất phát từ một hành vi lương thiện trong quá khứ. Nói cách khác ngày hôm nay một người làm một việc làm tốt, trong tương lai một điều tốt đẹp cũng sẽ tự nhiên đến với người đó.
Trì Duệ vẫn cảm thấy không thích hợp, nhân lúc Lộ Tri Nghi không chú ý, hỏi Trình Tố: “Vì sao mẹ nuôi đột nhiên gọi em đi? Không phải trước kia anh vẫn giả làm phụ huynh rất tốt à?”
Dừng một chút, Trình Tố ném điếu thuốc cho anh ấy: “Ra ngoài rồi nói.”
Chuyện này Trình Tố không định giấu Trì Duệ.
Trừ Lộ Tri Nghi, Trì Duệ là bạn bè lớn lên với anh từ nhỏ, vào sinh ra tử, Trình Tố không muốn giấu anh ấy.
Trừ một vài chi tiết mà Lâm Quân Á đề cập không thể nói ra ngoài, Trình Tố nói đại khái cho Trì Duệ việc mình phải rời đi.
“Má ơi, ông ngoại kia của anh thật sự quay về tìm anh? Có tiền không thế? À không phải, vậy anh đi rồi Tiểu Lộ phải làm sao bây giờ? Anh bỏ được à?”
Trình Tố cúi đầu phun ra khỏi thuốc, có chút bất đắc dĩ: “Không bỏ được cũng phải đi.”
Trì Duệ: “Hả?”
Trình Tố rất nhanh lạnh nhạt nói tiếp: “Yên tâm, xử lý xong chuyện bên kia, anh sẽ trở về.”
Từ khi Trì Duệ quen Trình Tố đến nay vẫn luôn cảm thấy anh không phải vật trong ao. Nói đến can đảm, có lẽ bọn họ còn có thể chẳng phân biệt trên dưới, nhưng Trì Duệ chưa từng gặp người nào mũi đao dính máu, mặc tây trang vào đeo kính mắt lên là lập tức có thể như biến thành người khác, thay đổi giữa sự hung ác và quý khí một cách tự nhiên.
Ngày hôm qua khi anh ấy đi gặp giáo viên của Lương Triển Triển thì cũng ăn mặc giống Trình Tố một chút, ai ngờ Lương Triển Triển cười anh vẫn là một thân lưu manh.
Trì Duệ biết Trình Tố nhất định có rất nhiều chuyện không tiện nói rõ nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ vỗ vỗ vai anh: “Em chờ anh.”
Trì Duệ nói lời buồn nôn như vậy, Trình Tố khẽ bật cười, làu bàu một cách hiếm có: “Con mẹ nó, ai muốn cậu chờ.”
Trì Duệ hơi khựng lại: “Cũng phải! Người phụ nữ của anh đồng ý chờ anh mới được, nhưng đừng để lên đại học rồi lại bị chàng trai khác lừa mất.”
Trình Tố liếc nhìn cánh cửa khép hờ, Lộ Tri Nghi ngồi ở trên sô pha, thỉnh thoảng lại bị cái gì đó chọc cười, cười đến đơn thuần lại sạch sẽ.
Trình Tố nghĩ chỉ cần cô có thể luôn cười vô lo vô nghĩ như vậy, tất cả trên thế gian này đều đáng giá.
-
Cuộc vui này kéo dài đến 11 giờ đêm còn chưa kết thúc, một đám người đều uống say gần hết. Sau khi vất vả đưa từng người về địa điểm an toàn, Trình Tố cũng nắm tay Lộ Tri Nghi đi ra khỏi Toản Hào.
“Đi dạo một chút chứ?” Trình Tố hỏi cô.
Lộ Tri Nghi cực kỳ thích cảm giác được Trình Tố nắm tay, cảm giác hoàn toàn được nắm gọn trong tay anh làm người ta cực kỳ an tâm, cô gật gật đầu hỏi: “Đi đâu?”
Trình Tố giơ tay vẫy xe: “Bờ sông Phượng Hoàng.”
Trên đường Lộ Tri Nghi hỏi anh: “Làm gì mà nửa đêm rồi còn qua bên đó?”
Trình Tố chỉ nói: “Bỗng nhiên muốn đi.”
Dừng một chút: “Đưa em đi bắn pháo hoa.”
Lộ Tri Nghi mím môi: “Lại muốn ước nguyện à?”
Trình Tố cười nửa thật nửa giả nói: “Ừm, ước nguyện với Ngưu Lang Chức Nữ.”
Lộ Tri Nghi tưởng anh nói đùa, dựa vào người anh không nói nữa.
Ngày lễ Thất Tịch, trên đường rất đông vui, từng đôi tình nhân ôm nhau đi trên đường. Sau khi xuống xe, Lộ Tri Nghi và Trình Tố cũng thành một thành viên trong những đôi tình nhân này.
Chẳng qua ngoại hình và giá trị nhan sắc của hai người quá bắt mắt, đi cùng một chỗ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
“Rất nhiều người đẹp nhìn anh đó.” Lộ Tri Nghi cố ý nói giọng chua chua.
“Ừm.” Trình Tố cũng học cô: “Anh muốn đánh những chàng trai nhìn em một trận.”
“...”
Lộ Tri Nghi phì cười: “Anh đừng động một chút là dữ dằn như vậy được chứ.”
Trình Tố vốn cũng chỉ nói đùa.
Hai người nắm tay đi dọc bờ sông ngắm cảnh phố. Trong gió đêm, hồ nước vẫn ánh lên từng gợn sóng sáng.
“Tri Nghi.” Đứng nhìn cảnh sông, Trình Tố nhẹ nhàng gọi tên Lộ Tri Nghi.
Lộ Tri Nghi: “Hả?”
Một câu vô cùng đơn giản, nhưng đến bên miệng rồi Trình Tố lại không thể nào nói ra lời được.
Trăm vòng ngàn chuyển, anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, đổi nét mặt nhẹ nhàng nhìn cô: “Anh có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với em. Em muốn nghe cái nào trước?”
Lộ Tri Nghi bỗng nhớ đến trực giác kỳ lạ ở phòng bao kia, sắc mặt của cô cũng dần dần nhạt xuống, giống như có cảm ứng tâm linh nào đó, cô không khỏi hơi căng thẳng.
“Tin... tốt trước đi.” Lộ Tri Nghi sợ nghe tin xấu trước thì mình sẽ không chịu nổi.
Ngừng một chút, Trình Tố sờ sờ tóc cô: “Trước kia anh từng nói với em là mình vẫn còn người thân. Bây giờ, bọn họ đến tìm anh.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Lộ Tri Nghi phản ứng vài giây, cố không tự hỏi tin tức tốt này tốt đến bao nhiêu, đầy đầu chỉ nhớ rõ còn tin xấu phải lo lắng đề phòng.
“Vậy tin xấu thì sao?”
“Tin xấu là…” Trình Tố cố nén cảm xúc trong lòng, gắng dùng giọng điệu tự nhiên bình thản nói: “Người thân kia của anh bị bệnh, hy vọng anh quay về chăm sóc ông mấy năm cuối đời.”
Lộ Tri Nghi ngẩn ra một lát, tỉ mỉ nhẩm qua hai tin tức này trong đầu một lần. Cô bất ngờ phản ứng lại đây là nguyên nhân tối nay Trình Tố gọi toàn bộ những bạn bè của mình vào phòng bao.
Anh đang nói lời tạm biệt với bọn họ.
Ồn ào huyên náo xung quanh chậm rãi yên lặng, thời gian như đột nhiên bị dừng hình, Lộ Tri Nghi như bây giờ mới chậm chạp nhớ ra trọng điểm, lúng ta lúng túng hỏi anh: “Vậy anh phải đi đâu?”
“Nước ngoài.” Trình Tố còn chưa biết rõ địa chỉ cụ thể, Lâm Quân Á chưa nói.
“...”
Đã phải rời đi rất đột ngột, bây giờ còn phải ra nước ngoài xa như vậy.
Lộ Tri Nghi ngơ ngác đứng đó, trong đầu mờ mịt. Cô như đột nhiên mất đi năng lực suy nghĩ, tất cả trước mắt đều trở nên không thật.
Qua đi thật lâu thật lâu, cô mới hỏi anh:
“Khi nào đi?”
“Cùng em báo danh xong.”
Lại là yên lặng…
“Còn trở về chứ?”
Âm thanh yếu ớt lại đắng chát.
Bốn chữ này hỏi cho Trình Tố đau lòng. Anh ôm Lộ Tri Nghi vào trong ngực: “Đương nhiên, anh còn muốn cùng em đi Thành Bắc xem tuyết, cùng em làm rất nhiều chuyện.”
Hơi dừng lại, anh nặng nề nói: “Tin tưởng anh.”
Lộ Tri Nghi như đã hiểu ra nguyên nhân đêm nay Trình Tố đưa cô đến nơi này.
Anh đã từng dùng một đồng tiền xu ở chỗ này nói cho cô, đừng tin thần linh, hãy tin vào bản thân, tin vào anh.
Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng dựa vào trong ngực anh, có lẽ trước đó vài ngày cô đã sớm phát hiện Trình Tố khác lạ, trong lòng cũng từng có rất nhiều suy đoán nên bây giờ thật sự nghe được tin tức như vậy, tuy rằng tình cảm thật sự không thể chấp nhận chia ly nhưng mà…
Thế giới của người trưởng thành vốn có rất nhiều điều không thể làm khác được, càng lớn cô càng hiểu rõ điều này.
Trước khi nghe tin xấu, Lộ Tri Nghi cũng từng có vô số suy đoán đáng sợ, cho rằng Trình Tố lại xảy ra chuyện, bị kẻ thù theo dõi gì đó.
Bây giờ so sánh lại, chẳng qua chỉ đơn giản là người thân cần anh về.
Cô hẳn nên vui mừng thay anh mới đúng, cô độc nhiều năm như vậy cuối cùng đã có người thân.
Lúc Lộ Hoằng bệnh nặng, anh bận trước bận sau cùng cô.
Hiện tại người thân của anh bị bệnh, làm sao cô có thể vì cảm nhận của mình mà bám chặt không cho anh đi.
Tuy rằng cô luyến tiếc như vậy, nhưng…
Chỉ cần anh nói sẽ trở về.
Chỉ cần anh nói, cô sẽ tin.
Cho dù là cái gì.
“Được rồi.” Lộ Tri Nghi hít sâu một hơi, kìm nén hốc mắt đỏ lên. Dù giọng đã có chút nghẹn ngào nhưng cô vẫn cười nói với Trình Tố: “Xem ra em phải sửa tên, về sau không gọi Lộ Tri Nghi nữa.”
“Gọi gì?”
“Phải gọi Lộ Chức Nữ.”
Bình luận facebook