Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Edit: Sam
Trong phòng khách không ai nói gì nữa, Dung Tư Hàm nhìn anh chằm chằm không dời tầm mắt, màu mắt khẽ lấp lóe.
“Ý cậu là sau khi cậu đưa Hàm Hàm từ Pháp trở về, chỉ cần tôi và ba Hàm Hàm không đồng ý, cậu sẽ chia tay với con bé đúng không?”
Phong Trác Luân cười nhạt gật đầu.
Dung Tư Hàm thấy thế chiếc đũa trên tay rơi xuống bàn, trên khuôn mặt ngay cả chút biểu cảm cũng chẳng có.
Dung Thành ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, lúc này ông hắng giọng ho một tiếng, ôn hòa cất tiếng: “Tiểu Phong à, tôi cảm thấy về chuyện này ý kiến của tôi và mẹ Hàm Hàm không thể chi phối hai đứa.”
“Cho dù yêu đương hay kết hôn thì đều là chuyện do cậu và Hàm Hàm tự quyết định, chúng tôi đồng ý cũng được không đồng ý cũng thế, cuối cùng cảm thấy tốt hay là hối hận đều do chính hai đứa, chúng tôi chỉ có thể cho ý kiến mà không phải sự quyết định.”
Âm thanh người đàn ông trung niên trầm thấp êm dịu, Dung Tư Hàm lắng nghe trong lòng càng xoắn chặt hơn, một lúc sau cô đẩy ghế ra đứng dậy, chẳng thèm nhìn anh một cái nào, rồi xoay người lên lầu trở về phòng ngủ.
Phong Trác Luân nhìn bóng dáng cô biến mất ở tầng hai, trong màu mắt mang theo ý cười u ám từng tấc một.
Lý Lị không nói gì, bà nhìn sang ánh mắt chồng.
Hai vợ chồng trao đổi một ánh mắt, Lý Lị không nói thêm gì với Phong Trác Luân nữa, bà cũng xoay người đi lên lầu.
Ở bàn ăn chỉ còn lại hai người đàn ông, lúc này Dung Thành ngồi ở đối diện cười mỉm nhìn anh nói: “Hôm nay đúng lúc có người tặng trang sức cho mẹ Hàm Hàm, trùng hợp là nghề nghiệp của cậu, cậu đi theo tôi xem thử.”
…
Trong phòng sách đã đặt trà Long Tĩnh do dì giúp việc vừa pha xong, Dung Thành chắp tay sau lưng đi vào phòng trong, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp rồi đặt trên bàn.
Phong Trác Luân cũng thu hồi vẻ ngang ngạnh bỡn cợt xưa nay, anh nhẹ nhàng mở hộp ra, lấy trang sức bên trong ra.
Là một sợi dây chuyền thủ công thượng hạng, từng khối đá quý xanh biếc mang hình dạng không đồng nhất nối thành, đường viền đá quý được mạ vàng.
“Quả thật rất thích hợp với bác gái.” Một lúc sau anh cất dây chuyền vào trong hộp, giương mắt nhìn Dung Thành cười cười, “Cháu thấy hình dáng Hàm Hàm rất giống bác gái.”
Người đàn ông anh tuấn khi nói chuyện bất giác để lộ ra chút dịu dàng khó mà nhận ra, Dung Thành lại thấy rõ ràng, lúc này ông vỗ vai anh, ý bảo anh ngồi xuống.
“Thực ra tôi và mẹ Hàm Hàm biết chuyện con bé vì Cù Giản mà đi Hồng Kông từ trước rồi.” Dung Thành uống ngụm trà, “Trong lòng chúng tôi thương con bé, nhưng mà quá hiểu tính cách của nó, dứt khoát không nói rõ với nó, vả lại chúng tôi cảm thấy từ bé nó ở bên cạnh chúng tôi trưởng thành, chưa từng nếm trải đau khổ, chúng tôi nghĩ để chính nó rèn luyện một lần cũng tốt.”
“Lần này mẹ Hàm Hàm từ Hồng Kông trở về thực ra vẫn không ngủ ngon, bà ấy rất lo lắng cho Hàm Hàm, lo cho những chuyện Hàm Hàm đã trải qua trong tám năm ở Hồng Kông sẽ mài mòn hết sự thành tâm của bản thân con bé, khiến nó không có dũng khí để đối mặt với khó khăn nữa.” Dung Thành thong thả nói tiếp, “Thực ra tôi cũng như vậy, hơn nữa tôi biết rõ một ngày nào đó chúng tôi phải rời khỏi con bé, không thể nào vĩnh viễn giúp nó che mưa chắn gió.”
“Hai bác đã làm rất nhiều cho cô ấy.” Ánh nhìn Phong Trác Luân khẽ động, “Hàm Hàm rất yêu thương hai bác.”
Trưởng công chúa của anh từ bé được che chở kỹ càng như vậy, trưởng thành dáng vẻ anh yêu thích, đều bởi vì sinh trưởng trong một gia đình ấm áp mà anh cả đời này vĩnh viễn không thể có được, được cha mẹ thật lòng yêu thương.
Anh hâm mộ, càng cảm thấy vui mừng cho cô.
Dung Thành đặt tách trà xuống, ông vươn tay vỗ vai anh: “Cho dù trước đây khi con bé ngây thơ thích Cù Giản, nhưng mà hiện tại đối với cậu lại khác, Hàm Hàm là con gái tôi, suy bụng ta ra bụng người, dù rằng bây giờ tôi còn chưa hiểu cậu, nhưng tôi có thể thấy được cậu không phải không thích con bé. Những lời cậu nói ban nãy, nếu là vì sợ tôi và mẹ Hàm Hàm ngăn cản, vậy cậu có thể thu lại rồi.”
“Không phải.” Anh nhìn ánh mắt Dung Thành, trong sắc mặt là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Bác trai, cháu biết nếu là người Hàm Hàm thích, cho dù hai bác không hài lòng cũng sẽ vì cô ấy mà chấp nhận, nhưng lời cháu đã nói là bởi vì cháu cảm thấy mình thật sự không có tư cách làm chồng cô ấy.”
“Vậy cậu từ Hồng Kông suốt đêm chạy tới tìm con bé là vì cái gì?” Dung Thành cũng hơi nghi hoặc.
“Bác trai, bác coi như cháu còn trẻ đầy nhiệt huyết, không thể nhịn xuống được, nếu không tới lần này có lẽ sẽ khó chịu giống như chết, bây giờ làm càn xong rồi thì tỉnh táo lại…” Lúc này anh trầm ngâm một lát, dựa vào lưng sofa phía sau, cười cười nhắm mắt lại, “Sau khi đưa cô ấy đi Pháp trở về, cháu sẽ không làm lỡ cô ấy nữa.”
“Người mà Hàm Hàm và hai bác cần sẽ là một người đàn ông có lòng trách nhiệm. Cháu không phải như vậy, cho nên không còn cháu, cô ấy ở bên cạnh hai bác, vẫn sẽ giống như trước khi đi Hồng Kông, không có bất cứ ưu sầu gì, cuộc sống bình yên như ý.”
Dung mạo người đàn ông đẹp như vậy, nhắm mắt lại cười đến xinh đẹp mà thoải mái, giống như đang nói chuyện tốt khiến người ta vui sướng.
Phía chân trời dần chìm xuống, từ từ che lấp bao phủ cả thành phố, giống như đang chào cảm ơn lần cuối.
**
Phong Trác Luân từ trong phòng đi ra, khép lại cánh cửa rồi ngồi trên sofa phòng khách.
Dung Thành không nói thêm gì nữa với anh, chỉ tùy ý hàn huyên tán gẫu, cuối cùng còn dặn anh đêm nay ngủ lại nhà họ Dung trước.
Khi Lý Lị từ trên lầu đi xuống thì thấy anh đang ngồi xem tivi, bà im lặng một lúc, sau đó đứng cách đó không xa điềm tĩnh nói với anh: “Trong phòng tắm có khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc nước, ở chỗ rẽ lầu một có hai gian phòng khách.”
“Cám ơn bác gái.” Anh gật đầu với Lý Lị, nhoẻn miệng cười, “Bác nghỉ ngơi sớm ạ.”
Lý Lị hình như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn lại, bà đi thẳng vào phòng ngủ.
Không gian căn phòng to như vậy không còn tiếng vang nào khác, lúc này anh tắt tivi và đèn chính phòng khách, rồi chậm rãi đi lên lầu.
Cửa phòng ngủ của cô khép một nửa, đèn cả phòng đã tắt hết, một mảnh tối đen không thấy rõ gì hết.
Phong Trác Luân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trông thấy cô đang im lặng nằm nghiêng trên giường, quấn chăn trên người vẫn không nhúc nhích, giống như đã ngủ rồi.
Trên mặt đất bên giường đặt va ly hành lý còn chưa đóng lại, bên trong phân tán đã cơ bản đặt đầy đồ đạc.
Cửa sổ còn chưa đóng chặt, anh đi tới bên cửa sổ đóng lại, rồi trở về ngồi xuống mép giường.
Cô vừa cắt tóc hai hôm trước, lúc này đã dài đến bả vai, mái tóc mềm mại dưới ánh trăng hiện ra màu sắc rất đẹp, anh cúi người vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh đi ra ngoài.” Cô đưa lưng về phía anh, âm cuối run rẩy cất tiếng.
Ánh mắt anh lấp lóe nhìn cô một hồi, lúc này anh nằm xuống vươn ra cánh tay trái, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô từ phía sau, từ từ giãn ra rồi buộc chặt từng chút một.
Trong hơi thở tràn ngập mùi hương trên người anh ở phía sau, cơ thể dính sát, bờ lưng nằm trong lồng ngực anh, chỉ là một động tác vô cùng đơn giản vậy thôi, lại khiến cho Dung Tư Hàm nhắm mắt nhịn thật lâu cảm thấy chiếc mũi hơi cay cay.
“Chuyến bay đi Pháp vào buổi trưa.” Hơi thở anh quanh quẩn bên vành tai cô, giọng nói nhàn nhạt, “Ngày mai anh sẽ gọi em dậy sớm, em đã thu xếp đồ đạc xong chưa, hửm?”
“Anh không phải đã chuẩn bị xong rồi sao?” Lúc này cô lên tiếng, “Còn hỏi em làm gì.”
Trong phòng im lặng chỉ nghe được tiếng vang nhỏ của tiếng gió thổi qua cửa sổ bên ngoài, trong thế giới yên tĩnh không còn ai khác, chỉ có anh và cô.
“Chúng ta bắt đầu ở đâu thì nên chấm dứt ở đó.” Trầm lặng một lúc, giọng cô càng bình tĩnh hơn, “Bây giờ em trở về thành phố S, muốn trải qua cuộc sống bình thản, nếu anh chưa từng nghĩ đến chút nào về tương lai của chúng ta, vậy thật sự nên để cho người khác suy nghĩ đi.”
Phong Trác Luân ở sau lưng cô ừ nhẹ một tiếng, rồi không nói nữa.
Bóng đêm ngày càng sâu, tiếng hít thở của anh bên tai dần đều đặn, Dung Tư Hàm mở mắt ra, khóe mắt chầm chậm rơi xuống một vệt nước.
Một ngày hai mươi bốn tiếng, thời gian giấc ngủ gần một phần ba, luôn có một bên phải đối mặt với bóng lưng của một bên ngủ say.
Mà từ lúc đầu cho đến giờ, luôn là anh đối diện với bóng lưng cô, cho dù vào lúc cảm xúc có dao động bao nhiêu, gần thì ít mà xa thì nhiều, chỉ cần cùng nhau đi vào giấc ngủ, anh cũng không quên cho cô cả đêm tám tiếng hoàn chỉnh.
Dù thế nào cô cũng không hiểu được vì sao anh cuối cùng vẫn lựa chọn con đường kia.
Từng gặp nhau, từng yêu nhau, từng…ở trong cuộc sống lẫn nhau.
Một lần cuối cùng, cô sụp đổ một lần cuối cùng, cô nghe theo anh, cho dù ở đâu, cho dù bao xa.
Nếu đã vô duyên, chỉ có thể không hối tiếc.
…
Ban đêm tại Hồng Kông vẫn rực rỡ chói sáng như trước, khu nhà cao cấp trên đỉnh núi lại đặc biệt yên tĩnh.
A Nghiêm đi qua hành lang gõ cửa phòng sách, cách hai giây nhẹ nhàng vặn nắm tay đẩy cửa mở ra.
La Khúc Hách đưa lưng về phía cửa đứng bên cửa sổ, ngắm nghía chiếc đồng hồ Tây Dương cổ xưa trên tay.
“Thái tử.” A Nghiêm đi đến bên người La Khúc Hách, hơi khom người nói, “Tai mắt của Chung thị ở chính phủ đã thu hết toàn bộ.”
Thấy La Khúc Hách không nói gì, hắn ta nói tiếp: “Cô Chung mới tỉnh lại vào lúc chiều, tinh thần còn chưa tốt lắm, phía bệnh viện vẫn bảo cô ấy ở lại bệnh viện theo dõi.”
“Ừm.” Lúc này La Khúc Hách xoay người, đặt đồng hồ trên bàn.
Hắn mặc đồ ngủ tơ lụa, tinh xảo trang nhã, phối với khuôn mặt như ngọc của hắn, quả thật xa hoa đến cực điểm.
“Một bộ phận thương giới của Chung thị cũng đang trong quá trình thu gom, tôi mang tất cả tài liệu qua cho ngài xem.” A Nghiêm im lặng một lúc, đột nhiên thấp giọng hỏi, “Tôi vừa nhìn thấy lại có một nhóm bác sĩ vào nhà lớn, bà Phong…?”
“Tình hình không ổn thì sao.” La Khúc Hách nhếch miệng, cầm lấy ly rượu trên bàn nhấp một ngụm, “Người tóc đen tiễn người đầu bạc, trái lại thật sự phải ứng nghiệm.”
Trên khuôn mặt nghiêng của hắn hình như còn mang chút ưu sầu chớp nhoáng.
“Hôm nay tôi đến sân bay tư nhân kiểm tra chuyến bay, không có vấn đề, ngày mốt thời tiết ở Hồng Kông cũng thích hợp cất cánh.” A Nghiêm cung kính nói.
“Đi đâu?” Hắn xoa huyệt thái dương.
“Nước Pháp.” A Nghiêm khom lưng càng thấp hơn.
La Khúc Hách à một tiếng, lúc này đưa đồng hồ cho A Nghiêm, khẽ mỉm cười nói: “Đồng hồ ngừng chạy rồi, cầm đi sửa lại, bằng không tôi cũng không biết thời gian đã qua nhanh như vậy.”
Hóa ra thời gian trôi qua nhanh vậy.
Ngay cả thời gian thu lưới cũng đã tới rồi.
**
Nước Pháp.
Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ hai người gần như không nói chuyện, trên đường đi qua lối ra, Dung Tư Hàm vẫn hơi nhíu mày, xách theo hành lý bước đi thật chậm.
Phong Trác Luân đi đằng trước cô cách đó không xa, đang dùng tiếng Pháp lưu loát nói chuyện với mấy người đẹp Pháp tóc vàng mắt xanh ngồi cùng máy bay.
Giọng anh trầm thấp biếng nhác, nói tiếng Pháp rất êm tai, khẩu âm trôi chảy rõ ràng, khiến mấy người đẹp không hẹn cùng cười lên rạng rỡ.
“Anh Luân!” Ra sân bay, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc gào thét từ con đường đối diện chạy tới, “Mợ nó, xe ông bị hỏng, giữa đường còn phải gọi điện thoại kêu xe bị giày vò mới tới nơi.”
Phong Trác Luân nói tạm biệt với các người đẹp, lúc này anh quay đầu nhìn người phía sau, rồi quay lại đối mặt với Đường Thốc: “Vậy cậu bảo chúng tôi bây giờ làm thế nào trở về? Ngồi trên va ly cậu cõng chúng tôi à?”
Đường Thốc trợn mắt, khuôn mặt búp bê tức giận, chẳng hề kiêng dè lát nữa sẽ bị sửa chữa thế nào: “Đi được một nửa vứt bỏ người ta sao còn miệng tiện thế hả! Hàm Bảo, mau giáo dục đàng hoàng cái gã hèn này đi!”
Biểu cảm trên mặt Dung Tư Hàm vốn đã không tốt, lúc này bị decibel to rõ của anh ta gào thét một tiếng, cô đột nhiên che miệng khom lưng lập tức nôn ra.
Sắc mặt Phong Trác Luân lập tức thay đổi, đôi mắt liền lướt qua Đường Thốc, Đường ngốc nghếch thấy thế giật mình, theo phản xạ giống như con bọ chét nhảy dựng lên, anh ta lập tức liều mạng xua tay với Phong Trác Luân: “Đứa nhỏ này tuyệt đối không phải của ông!”
Trong phòng khách không ai nói gì nữa, Dung Tư Hàm nhìn anh chằm chằm không dời tầm mắt, màu mắt khẽ lấp lóe.
“Ý cậu là sau khi cậu đưa Hàm Hàm từ Pháp trở về, chỉ cần tôi và ba Hàm Hàm không đồng ý, cậu sẽ chia tay với con bé đúng không?”
Phong Trác Luân cười nhạt gật đầu.
Dung Tư Hàm thấy thế chiếc đũa trên tay rơi xuống bàn, trên khuôn mặt ngay cả chút biểu cảm cũng chẳng có.
Dung Thành ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, lúc này ông hắng giọng ho một tiếng, ôn hòa cất tiếng: “Tiểu Phong à, tôi cảm thấy về chuyện này ý kiến của tôi và mẹ Hàm Hàm không thể chi phối hai đứa.”
“Cho dù yêu đương hay kết hôn thì đều là chuyện do cậu và Hàm Hàm tự quyết định, chúng tôi đồng ý cũng được không đồng ý cũng thế, cuối cùng cảm thấy tốt hay là hối hận đều do chính hai đứa, chúng tôi chỉ có thể cho ý kiến mà không phải sự quyết định.”
Âm thanh người đàn ông trung niên trầm thấp êm dịu, Dung Tư Hàm lắng nghe trong lòng càng xoắn chặt hơn, một lúc sau cô đẩy ghế ra đứng dậy, chẳng thèm nhìn anh một cái nào, rồi xoay người lên lầu trở về phòng ngủ.
Phong Trác Luân nhìn bóng dáng cô biến mất ở tầng hai, trong màu mắt mang theo ý cười u ám từng tấc một.
Lý Lị không nói gì, bà nhìn sang ánh mắt chồng.
Hai vợ chồng trao đổi một ánh mắt, Lý Lị không nói thêm gì với Phong Trác Luân nữa, bà cũng xoay người đi lên lầu.
Ở bàn ăn chỉ còn lại hai người đàn ông, lúc này Dung Thành ngồi ở đối diện cười mỉm nhìn anh nói: “Hôm nay đúng lúc có người tặng trang sức cho mẹ Hàm Hàm, trùng hợp là nghề nghiệp của cậu, cậu đi theo tôi xem thử.”
…
Trong phòng sách đã đặt trà Long Tĩnh do dì giúp việc vừa pha xong, Dung Thành chắp tay sau lưng đi vào phòng trong, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp rồi đặt trên bàn.
Phong Trác Luân cũng thu hồi vẻ ngang ngạnh bỡn cợt xưa nay, anh nhẹ nhàng mở hộp ra, lấy trang sức bên trong ra.
Là một sợi dây chuyền thủ công thượng hạng, từng khối đá quý xanh biếc mang hình dạng không đồng nhất nối thành, đường viền đá quý được mạ vàng.
“Quả thật rất thích hợp với bác gái.” Một lúc sau anh cất dây chuyền vào trong hộp, giương mắt nhìn Dung Thành cười cười, “Cháu thấy hình dáng Hàm Hàm rất giống bác gái.”
Người đàn ông anh tuấn khi nói chuyện bất giác để lộ ra chút dịu dàng khó mà nhận ra, Dung Thành lại thấy rõ ràng, lúc này ông vỗ vai anh, ý bảo anh ngồi xuống.
“Thực ra tôi và mẹ Hàm Hàm biết chuyện con bé vì Cù Giản mà đi Hồng Kông từ trước rồi.” Dung Thành uống ngụm trà, “Trong lòng chúng tôi thương con bé, nhưng mà quá hiểu tính cách của nó, dứt khoát không nói rõ với nó, vả lại chúng tôi cảm thấy từ bé nó ở bên cạnh chúng tôi trưởng thành, chưa từng nếm trải đau khổ, chúng tôi nghĩ để chính nó rèn luyện một lần cũng tốt.”
“Lần này mẹ Hàm Hàm từ Hồng Kông trở về thực ra vẫn không ngủ ngon, bà ấy rất lo lắng cho Hàm Hàm, lo cho những chuyện Hàm Hàm đã trải qua trong tám năm ở Hồng Kông sẽ mài mòn hết sự thành tâm của bản thân con bé, khiến nó không có dũng khí để đối mặt với khó khăn nữa.” Dung Thành thong thả nói tiếp, “Thực ra tôi cũng như vậy, hơn nữa tôi biết rõ một ngày nào đó chúng tôi phải rời khỏi con bé, không thể nào vĩnh viễn giúp nó che mưa chắn gió.”
“Hai bác đã làm rất nhiều cho cô ấy.” Ánh nhìn Phong Trác Luân khẽ động, “Hàm Hàm rất yêu thương hai bác.”
Trưởng công chúa của anh từ bé được che chở kỹ càng như vậy, trưởng thành dáng vẻ anh yêu thích, đều bởi vì sinh trưởng trong một gia đình ấm áp mà anh cả đời này vĩnh viễn không thể có được, được cha mẹ thật lòng yêu thương.
Anh hâm mộ, càng cảm thấy vui mừng cho cô.
Dung Thành đặt tách trà xuống, ông vươn tay vỗ vai anh: “Cho dù trước đây khi con bé ngây thơ thích Cù Giản, nhưng mà hiện tại đối với cậu lại khác, Hàm Hàm là con gái tôi, suy bụng ta ra bụng người, dù rằng bây giờ tôi còn chưa hiểu cậu, nhưng tôi có thể thấy được cậu không phải không thích con bé. Những lời cậu nói ban nãy, nếu là vì sợ tôi và mẹ Hàm Hàm ngăn cản, vậy cậu có thể thu lại rồi.”
“Không phải.” Anh nhìn ánh mắt Dung Thành, trong sắc mặt là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Bác trai, cháu biết nếu là người Hàm Hàm thích, cho dù hai bác không hài lòng cũng sẽ vì cô ấy mà chấp nhận, nhưng lời cháu đã nói là bởi vì cháu cảm thấy mình thật sự không có tư cách làm chồng cô ấy.”
“Vậy cậu từ Hồng Kông suốt đêm chạy tới tìm con bé là vì cái gì?” Dung Thành cũng hơi nghi hoặc.
“Bác trai, bác coi như cháu còn trẻ đầy nhiệt huyết, không thể nhịn xuống được, nếu không tới lần này có lẽ sẽ khó chịu giống như chết, bây giờ làm càn xong rồi thì tỉnh táo lại…” Lúc này anh trầm ngâm một lát, dựa vào lưng sofa phía sau, cười cười nhắm mắt lại, “Sau khi đưa cô ấy đi Pháp trở về, cháu sẽ không làm lỡ cô ấy nữa.”
“Người mà Hàm Hàm và hai bác cần sẽ là một người đàn ông có lòng trách nhiệm. Cháu không phải như vậy, cho nên không còn cháu, cô ấy ở bên cạnh hai bác, vẫn sẽ giống như trước khi đi Hồng Kông, không có bất cứ ưu sầu gì, cuộc sống bình yên như ý.”
Dung mạo người đàn ông đẹp như vậy, nhắm mắt lại cười đến xinh đẹp mà thoải mái, giống như đang nói chuyện tốt khiến người ta vui sướng.
Phía chân trời dần chìm xuống, từ từ che lấp bao phủ cả thành phố, giống như đang chào cảm ơn lần cuối.
**
Phong Trác Luân từ trong phòng đi ra, khép lại cánh cửa rồi ngồi trên sofa phòng khách.
Dung Thành không nói thêm gì nữa với anh, chỉ tùy ý hàn huyên tán gẫu, cuối cùng còn dặn anh đêm nay ngủ lại nhà họ Dung trước.
Khi Lý Lị từ trên lầu đi xuống thì thấy anh đang ngồi xem tivi, bà im lặng một lúc, sau đó đứng cách đó không xa điềm tĩnh nói với anh: “Trong phòng tắm có khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc nước, ở chỗ rẽ lầu một có hai gian phòng khách.”
“Cám ơn bác gái.” Anh gật đầu với Lý Lị, nhoẻn miệng cười, “Bác nghỉ ngơi sớm ạ.”
Lý Lị hình như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn lại, bà đi thẳng vào phòng ngủ.
Không gian căn phòng to như vậy không còn tiếng vang nào khác, lúc này anh tắt tivi và đèn chính phòng khách, rồi chậm rãi đi lên lầu.
Cửa phòng ngủ của cô khép một nửa, đèn cả phòng đã tắt hết, một mảnh tối đen không thấy rõ gì hết.
Phong Trác Luân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trông thấy cô đang im lặng nằm nghiêng trên giường, quấn chăn trên người vẫn không nhúc nhích, giống như đã ngủ rồi.
Trên mặt đất bên giường đặt va ly hành lý còn chưa đóng lại, bên trong phân tán đã cơ bản đặt đầy đồ đạc.
Cửa sổ còn chưa đóng chặt, anh đi tới bên cửa sổ đóng lại, rồi trở về ngồi xuống mép giường.
Cô vừa cắt tóc hai hôm trước, lúc này đã dài đến bả vai, mái tóc mềm mại dưới ánh trăng hiện ra màu sắc rất đẹp, anh cúi người vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh đi ra ngoài.” Cô đưa lưng về phía anh, âm cuối run rẩy cất tiếng.
Ánh mắt anh lấp lóe nhìn cô một hồi, lúc này anh nằm xuống vươn ra cánh tay trái, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô từ phía sau, từ từ giãn ra rồi buộc chặt từng chút một.
Trong hơi thở tràn ngập mùi hương trên người anh ở phía sau, cơ thể dính sát, bờ lưng nằm trong lồng ngực anh, chỉ là một động tác vô cùng đơn giản vậy thôi, lại khiến cho Dung Tư Hàm nhắm mắt nhịn thật lâu cảm thấy chiếc mũi hơi cay cay.
“Chuyến bay đi Pháp vào buổi trưa.” Hơi thở anh quanh quẩn bên vành tai cô, giọng nói nhàn nhạt, “Ngày mai anh sẽ gọi em dậy sớm, em đã thu xếp đồ đạc xong chưa, hửm?”
“Anh không phải đã chuẩn bị xong rồi sao?” Lúc này cô lên tiếng, “Còn hỏi em làm gì.”
Trong phòng im lặng chỉ nghe được tiếng vang nhỏ của tiếng gió thổi qua cửa sổ bên ngoài, trong thế giới yên tĩnh không còn ai khác, chỉ có anh và cô.
“Chúng ta bắt đầu ở đâu thì nên chấm dứt ở đó.” Trầm lặng một lúc, giọng cô càng bình tĩnh hơn, “Bây giờ em trở về thành phố S, muốn trải qua cuộc sống bình thản, nếu anh chưa từng nghĩ đến chút nào về tương lai của chúng ta, vậy thật sự nên để cho người khác suy nghĩ đi.”
Phong Trác Luân ở sau lưng cô ừ nhẹ một tiếng, rồi không nói nữa.
Bóng đêm ngày càng sâu, tiếng hít thở của anh bên tai dần đều đặn, Dung Tư Hàm mở mắt ra, khóe mắt chầm chậm rơi xuống một vệt nước.
Một ngày hai mươi bốn tiếng, thời gian giấc ngủ gần một phần ba, luôn có một bên phải đối mặt với bóng lưng của một bên ngủ say.
Mà từ lúc đầu cho đến giờ, luôn là anh đối diện với bóng lưng cô, cho dù vào lúc cảm xúc có dao động bao nhiêu, gần thì ít mà xa thì nhiều, chỉ cần cùng nhau đi vào giấc ngủ, anh cũng không quên cho cô cả đêm tám tiếng hoàn chỉnh.
Dù thế nào cô cũng không hiểu được vì sao anh cuối cùng vẫn lựa chọn con đường kia.
Từng gặp nhau, từng yêu nhau, từng…ở trong cuộc sống lẫn nhau.
Một lần cuối cùng, cô sụp đổ một lần cuối cùng, cô nghe theo anh, cho dù ở đâu, cho dù bao xa.
Nếu đã vô duyên, chỉ có thể không hối tiếc.
…
Ban đêm tại Hồng Kông vẫn rực rỡ chói sáng như trước, khu nhà cao cấp trên đỉnh núi lại đặc biệt yên tĩnh.
A Nghiêm đi qua hành lang gõ cửa phòng sách, cách hai giây nhẹ nhàng vặn nắm tay đẩy cửa mở ra.
La Khúc Hách đưa lưng về phía cửa đứng bên cửa sổ, ngắm nghía chiếc đồng hồ Tây Dương cổ xưa trên tay.
“Thái tử.” A Nghiêm đi đến bên người La Khúc Hách, hơi khom người nói, “Tai mắt của Chung thị ở chính phủ đã thu hết toàn bộ.”
Thấy La Khúc Hách không nói gì, hắn ta nói tiếp: “Cô Chung mới tỉnh lại vào lúc chiều, tinh thần còn chưa tốt lắm, phía bệnh viện vẫn bảo cô ấy ở lại bệnh viện theo dõi.”
“Ừm.” Lúc này La Khúc Hách xoay người, đặt đồng hồ trên bàn.
Hắn mặc đồ ngủ tơ lụa, tinh xảo trang nhã, phối với khuôn mặt như ngọc của hắn, quả thật xa hoa đến cực điểm.
“Một bộ phận thương giới của Chung thị cũng đang trong quá trình thu gom, tôi mang tất cả tài liệu qua cho ngài xem.” A Nghiêm im lặng một lúc, đột nhiên thấp giọng hỏi, “Tôi vừa nhìn thấy lại có một nhóm bác sĩ vào nhà lớn, bà Phong…?”
“Tình hình không ổn thì sao.” La Khúc Hách nhếch miệng, cầm lấy ly rượu trên bàn nhấp một ngụm, “Người tóc đen tiễn người đầu bạc, trái lại thật sự phải ứng nghiệm.”
Trên khuôn mặt nghiêng của hắn hình như còn mang chút ưu sầu chớp nhoáng.
“Hôm nay tôi đến sân bay tư nhân kiểm tra chuyến bay, không có vấn đề, ngày mốt thời tiết ở Hồng Kông cũng thích hợp cất cánh.” A Nghiêm cung kính nói.
“Đi đâu?” Hắn xoa huyệt thái dương.
“Nước Pháp.” A Nghiêm khom lưng càng thấp hơn.
La Khúc Hách à một tiếng, lúc này đưa đồng hồ cho A Nghiêm, khẽ mỉm cười nói: “Đồng hồ ngừng chạy rồi, cầm đi sửa lại, bằng không tôi cũng không biết thời gian đã qua nhanh như vậy.”
Hóa ra thời gian trôi qua nhanh vậy.
Ngay cả thời gian thu lưới cũng đã tới rồi.
**
Nước Pháp.
Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ hai người gần như không nói chuyện, trên đường đi qua lối ra, Dung Tư Hàm vẫn hơi nhíu mày, xách theo hành lý bước đi thật chậm.
Phong Trác Luân đi đằng trước cô cách đó không xa, đang dùng tiếng Pháp lưu loát nói chuyện với mấy người đẹp Pháp tóc vàng mắt xanh ngồi cùng máy bay.
Giọng anh trầm thấp biếng nhác, nói tiếng Pháp rất êm tai, khẩu âm trôi chảy rõ ràng, khiến mấy người đẹp không hẹn cùng cười lên rạng rỡ.
“Anh Luân!” Ra sân bay, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc gào thét từ con đường đối diện chạy tới, “Mợ nó, xe ông bị hỏng, giữa đường còn phải gọi điện thoại kêu xe bị giày vò mới tới nơi.”
Phong Trác Luân nói tạm biệt với các người đẹp, lúc này anh quay đầu nhìn người phía sau, rồi quay lại đối mặt với Đường Thốc: “Vậy cậu bảo chúng tôi bây giờ làm thế nào trở về? Ngồi trên va ly cậu cõng chúng tôi à?”
Đường Thốc trợn mắt, khuôn mặt búp bê tức giận, chẳng hề kiêng dè lát nữa sẽ bị sửa chữa thế nào: “Đi được một nửa vứt bỏ người ta sao còn miệng tiện thế hả! Hàm Bảo, mau giáo dục đàng hoàng cái gã hèn này đi!”
Biểu cảm trên mặt Dung Tư Hàm vốn đã không tốt, lúc này bị decibel to rõ của anh ta gào thét một tiếng, cô đột nhiên che miệng khom lưng lập tức nôn ra.
Sắc mặt Phong Trác Luân lập tức thay đổi, đôi mắt liền lướt qua Đường Thốc, Đường ngốc nghếch thấy thế giật mình, theo phản xạ giống như con bọ chét nhảy dựng lên, anh ta lập tức liều mạng xua tay với Phong Trác Luân: “Đứa nhỏ này tuyệt đối không phải của ông!”
Bình luận facebook