• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (4 Viewers)

  • Đi hầu người chết

Trên đời này, tang gia đã là chuyện mà không một gia đình nào muốn có huống chi là nhiều cái tang cùng một lúc. Câu chuyện mà tôi sắp kể dưới đây, là một câu chuyện rất buồn và nó đã xảy ra với nhiều gia đình, nếu bạn đọc truyện mà cảm thấy khó chịu, xin đừng trách tôi. Câu chuyện này là tôi nghe được lại từ một người bạn dưới quê, mời các bạn cùng thưởng thức.

Nông thôn Việt Nam mang nhiều nét đặc sắc và đậm đà chất dân tộc, tuy đất nước đã có nhiều đổi mới, khoa học công nghệ phát triển. Nhưng nông thôn vẫn giữ được phần nào nét đẹp về giá trị và văn hóa riêng của nó. Tại một vùng quê nọ, có một gia đình ba đời, sống cùng nhau rất vui vẻ. Người trong gia đình không ai làm điều ác bao giờ, mọi người trong làng đều yêu mến gia đình này. Ông Tân, là trưởng họ, đã ngoài tám mươi, nhưng vẫn rất thương yêu con cháu. Trong đám con cháu, có thể nói là ông Tân thương thằng Hải nhất nhà. Hải mới lên năm, nó cũng rất ngoan ngoãn. Nhiều người bảo là tuổi nó hợp tuổi ông Tân, nên hai ông cháu quý nhau lắm. Nhưng rồi, không ai mà sống mãi trên cõi đời này được cả. Ông Tân có thể nói là có một cái chết rất nhẹ nhàng, ông ra đi vì tuổi già sức yếu. Có một đêm, ông gọi bố mẹ thằng Hải lại và bảo:

- Bố tuổi già sức yếu, sớm muộn rồi cũng ra đi mà thôi, bố chỉ tiếc một điều là sau này ra đi rồi thì không được nhìn thấy thằng Hải nữa.

Bố mẹ thằng Hải cố gắng khuyên can ông, bảo ông không nên nói những lời xui xẻo như vậy. Quả nhiên sáng hôm sau, bà Kính vợ ông Tân mang đồ vào cho ông ăn, lay gọi mãi không thấy ông dậy, khi đưa tay để lên trước mũi thì thấy ông Tân đã ra đi từ lúc nào rồi. Bà Kính hét lên thất thanh, rồi khóc sướt mướt, cứ ôm ghì lấy ông Tân. Các con các cháu liền chạy ngay về phía phòng ông Tân, đứa nào cũng rơm rớm nước mắt, cố gỡ bà Kính ra và đi lo việc tang gia. Đi coi ngày giờ đã mất, phần khác cảm thấy lo lắng cho thằng Hải khi nghĩ đến lời mà ông Tân nói trước khi mất. Ngày làm đám tang, bố mẹ thằng hải bắt bà Kính và thằng Hải phải ở nhà, không được đi. Mặc cho Bà Kính kêu khóc thảm thiết. Chỉ có mẹ thằng Hải ở lại với hai người. Đến lúc mang ông Tân đi chôn, bà Kính và thằng Hải cũng không được đi vì sợ lí do câu hồn hoặc bị gọi đi theo. Quan tài được đặt ngay ngắn dưới cái hố chôn sâu 3 mét, những người thợ hì hục lấp đất lên chiếc quan tài. Bố thằng Hải đang đứng, chợt nghe tiếng từ dưới quan tài vọng lên:

- Sau bốn chín ngày, bố sẽ về đón thằng Hải.

Bố thằng Hải giật mình, trố mắt nhìn vào cái quan tài rồi quay qua nhìn mọi người. Ai cũng đang khóc sướt mướt như không có chuyện gì xảy ra. Cảm thấy đây là điều không lành, bố thằng Hải không dám kể với ai. Lúc về, bố thằng Hải đem chuyện này ra kể với mẹ thằng Hải. Mẹ nó mặt tái mét, chỉ biết ôm lấy chồng mà khóc. Kể từ ngày hôm đó, thằng Hải bị bố mẹ quản lý rất chặt, ít khi mà cho nó đi đâu một mình. Cuối cùng, cúng bốn chín ngày của ông Tân cũng tới. Con cái ai cũng quây quần, riêng có gia đình Hải là buồn bã và lo lắng nhất. Mọi người hỏi bố mẹ thằng Hải coi coi có chuyện gì, thì cả hai người nhất quyết nói là không có chuyện gì. Trong lúc ăn, hết bố rồi đến mẹ thằng Hải lại quay qua nhìn thằng Hải để xem nó có biểu hiện gì khác thường không. Thời gian trôi qua, thấy không có điều gì khác thường, bố mẹ thằng Hải cũng dần dần quên bẵng đi chuyện mà bố thằng Hải nghe thấy ông Tân đòi đưa cháu mình qua thế giới bên kia. Cuối cùng cúng một trăm ngày đã tới, mọi người đang lo làm cơm để cúng rồi cả nhà ăn. Thằng Hải kểu với mẹ nó là nó thấy hơi mệt, Mẹ nó bảo nó vào buồng ông Tân mà nằm nghỉ, lúc nào có cơm thì sẽ gọi ra ăn. Khi cơm canh đã cúng xong, mọi người đang dọn ra bàn thì bỗng có luồng gió ở đâu thổi từ ngoài vào làm đổ mấy cây nến. Bố thằng Hải chạy lại dập lửa, tiếp theo đó là tiếng quá réo nghe mà rợn người. Bỗng bố thằng Hải có cái cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, trong lòng thì bồn chồn lo lắng. Khi mọi người quây quần đông đủ, mẹ thằng Hải gọi nó ra ăn. Nhưng lạ thay, gọi mãi mà không thấy nó thưa, chợt như nhớ ra chuyện gì, mẹ nó hốt hoàng, xộc ngay vào buồng ông Tân. Thấy nó nằm im chắp tay lên ngực. Mẹ thằng Hải thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ là nó vẫn đang ngủ say, chạy lại lay nó thì thằng bé vẫn nằm im. Mẹ thằng Hải vội đưa ngón tay lên trước mũi nó, bỗng mẹ nó hét lên rồi ngã lăn ra sàn. Đây là một cú sốc lớn đối với bố mẹ thằng Hải và cả đại gia đình. Chưa hết một trăm ngày mà nhà có hai người chết thì đúng là chỉ có việc câu hồn mà thôi. Hàng xóm bắt đầu bàn tán về gia đình này còn bố mẹ thằng Hải thì bỗng căm ghét ông Tân vô cùng, luôn oán trách rằng chính ông là nguyên nhân đã gây ra cái chết của Hải. Cái hôm đưa thằng Hải ra nghĩa trang, trời bỗng mưa lớn, Mọi người đang đứng nhìn cái quan tài của thằng bé từ từ được đặt xuống, chợt cả bố và mẹ thằng Hải ngã ngửa ra đằng sau, khi nghe thấy tiếng nói vọng ra:

- Con nhớ bố mẹ lắm…

*Chú Thích: Câu truyện trên tôi không cố ý dọa bạn đọc. Như các bạn đã biết, có rất nhiều trường hợp khi trong gia đình có một người thân yêu mất đi, rồi không lâu sau lại thêm một người nữa mất. Có thể coi đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc đó là năm đại hạn của gia đình, hay cũng có thể cho đó là số phận. Theo nhận định của tôi, có thể đó là vì người mất trước và người mất không lâu sau có một sự kết nối thần bí, như hợp tuổi, số phận, hoặc một thế lực nào đó vô hình. Cũng như khi một người sắp mất mà có một người khác cao số hơn túc trực ở bên thì người kia cứ như vậy, nửa tỉnh nửa mê, mà không thể nào chuyển qua cõi khác được. Hay như trường hợp có những đám tang, mà một số thành viên trong gia đình không được phép tham dự vì lí do sợ bị người mất đi kéo theo, câu hồn, và lí do này hoàn toàn đã diễn ra ở không ít gia đình. Vì thế, xin bạn đọc hiểu cho và nếu không thích truyện trên, xin bỏ quá cho và đừng chê trách hay nghĩ rằng tôi cố ý dọa nạt ai, xin chân thành cảm ơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom