Cách 4: Mời CƠm.
Sống còn cần phải ăn thì huống chi là khi chết rồi. Đó là lí do tại sao mỗi khi cúng kiến người chết. Người ta thường cúng đồ ăn kèm theo vàng mã. Nếu bạn đọc còn ở Việt Nam thì chắc hẳn mỗi khi đến bữa ăn mà cầm đũa gõ vào bát thì chắc chắn sẽ bị bố mẹ hoặc người thân vả cho hai cái lật mặt hoặc nếu không thì cũng bị chửi cho một trận thối mặt. Vậy có bạn đọc nào hiểu được lí do tại sao người Việt Nam chúng ta lại rất kị việc cầm đũa gõ vào bát trong bữa ăn không? Tôi rất muốn nghe câu trả lời của các bạn, nhưng rất tiếc là các bạn đang đọc truyện nên tôi xin mạn phép trả lời luôn. Cái chuyện mà gõ đũa vào bát ăn cơm là có liên quan tới việc ma chay, cúng kiến. Cứ mỗi kì xá tội vong nhân, người dân thường nấu đồ ăn mang ra cúng kiến các vong hồn. Cái thời đó thì người ta thường có tục lệ mua mõ về gõ và ngồi niệm kinh, hoặc nhà nào mà không có thì mang một cái bát và đôi đũa ra để gõ thế, nhưng cái bát nào mà đã dùng vào việc này rồi thì phải để riêng ra. Rồi dần dần, cuộc sống phát triển. Người ta cũng dần bỏ cái thủ tục đó đi mà thay vào đó là chỉ thắp hương và khấn vái. Đó là lí do mà vi sao khi ăn cơm, người Việt Nam kiêng gõ đũa vào bát, vì đó là một cách mời vong hồn về ăn cơm.
Tết là cái ngày mà bọn trẻ con sướng nhất, vì sao ư? Vì chúng nó được tiền mừng tuổi. Nhớ lại cái ngày đó tôi cũng rất là mong đến tết vì được người ta mừng tuổi. Chỉ trừ có một vấn đề là cứ tối tối về lại phải chia đôi số tiền với chị Loan híp ở nhà (tức là mẹ tôi). Nhiều tiền quá mà không biết tiêu xài gì cũng là một cái tội. Thằng Khải vốn là thằng thích cá cược, năm nay nó học cấp ba. Rồi một hôm nghe được câu chuyện gọi người chết về ăn cơm trong một lần nó về quê. Về tới nhà, Khải bắt đầu thách thức bọn bạn, nó viết lên blog tuyên bố rằng sẽ trả cho mỗi đứa 500 nghìn nếu đêm thứ ba chịu ra ngã tư gọi người chết về ăn cơm với nó. Cứ tưởng rằng trên đời này chỉ có mỗi mình nó là nghĩ ra ba cái trò ngu si, đần độn và mất thời gian. Nhưng reply lại cái lời đề nghị đầy thách thức của nó là thằng Thành, thằng Thắng, và con Hương. Chung nó có hỏi lại là thằng Khải có chắc chắn là sẽ đưa tiền cho không và có chắc là sẽ gọi được người chết lên không. Thằng Khải nó không dám chắc là có hiệu quả, nhưng mà nó cứ nói là bảo đảm kiểu gì cũng gặp ma. Cái trò đời là như vậy, nhiều người tuy rất sợ ma nhưng vẫn muốn thử một lần để cho thỏa mãn cái sự tò mò khác người đó, và tôi cũng không nằm ngoài số đó. Tuy nhiên nói là sợ thì có sợ, nhưng để mà thỏa mãn cái sự tò mò thì tôi cũng chưa bao giờ dám thử cả.
Đúng tối hôm đó, cả ba đứa đã có mặt tại nhà thằng Khải. Thằng Khải đưa trước cho mỗi đứa một trăm và nói rằng chỗ còn lại đợi khi nào hoàn thành mà không bùng giữa chừng thì sẽ đưa nốt. Thằng Khải đã chuẩn bị đủ đồ nghề, cơm nguội, lá chuối, hương, nến, ba cái bát, ba đôi đũa và một quả bóng nước. Thằng Khải bảo rằng vì bây giờ vẫn còn là tết nên đường còn vắng lắm, nó đã kiếm ra được một con đường nhỏ ngay gần nghĩa trang mà ít người qua lại nhất. Đúng 10 giờ, cả lũ bắt đầu lên đường. Đường vào khuya mà lại vào cái thời điểm năm mới năm me thế này thì vắng kinh khủng. Bốn cái mạng lang thang đi trên con đường không một bóng người, thử hỏi còn ai điên hơn chúng nó. Đến được giữa con đường, thằng Khải bảo cả bọn ngồi xuống đây để bắt đầu thao tác. Thằng Thành bày lá chuối ra, con Hương thì bắt đầu cho cơm vào bát để làm khuôn và úp lên lá chuối. Thằng Thắng thì châm hương và cắm mỗi nắm cơm ba nén hương. Thằng Khải thì bầy bát đũa và bắt đầu thắp nến. Tất cả là bảy ũ cơm, rồi chúng nó bắt đầu ngồi xếp hàng dọc, bắt đầu gõ đũa vào bát. Gõ được một lúc lâu rồi mà chưa thấy gì, thằng Thành quay ra hỏi thằng Khải:
- Ê mày, gõ nãy giờ có cái con khẹt nào ra đâu? Tí nữa gõ mà không có đứa nào về ăn là mày vẫn phải giả tao tiền đó nghen.
Thằng khải cau mặt:
- Gõ đi, nói nhiều quá.
Con Hương quay ra:
- Ông ơi, tôi mắc tiểu quá à, cho tôi đi tiểu cái rồi về gõ tiếp ha?
Thằng Khải giọng quả quyết:
- Không có tiểu tiếc gì hết, nếu bà mà đi là coi như bùng cuộc chơi.
Con Hương mặt mày xị xuống, nó lẩm bẩm “mẹ cha bố tiên sư cái thằng mất dạy, có tiểu mà nó cũng không cho tiện” rồi cố ngồi nhịn và gõ. Tiếng đũa tre gõ vào bát cứ cành cạnh, vang đi khắp bốn phía. Thằng Thành đang gõ, chợt nó nhìn thấy có một bóng người từ xa xa nới nghĩa trang đang tiến lại. Nó nói với bọn kia:
- Ê chúng mày, có người đang đi tới kìa, làm sao giờ?
Thằng Thắng nhìn hai đầu đường:
- Làm gì có con ma dại nào.
Thằng Thành ngạc nhiên lắm, rõ ràng là người đó vẫn đang tiến gần lại về phía này, nó nheo mắt chỉ tay:
- Kia kìa, phía nghĩa trang đang có người đi lại kìa.
Cả bọn quay hết đầu về phía nghĩa trang nhìn, nhưng chả có ai, chợt thằng Thành sa sẩm mặt mày, nó run run, tay bắt đầu gõ nhẹ đi, mặt nó cúi gằm xuống, thằng Khải thấy vậy quát:
- Má! Muốn chết hả, gõ mạnh tay lên không có ma nó ăn cả mày đấy.
Thằng Thành người nó run rẩy, nó hơi ngửng mặt lên thì thấy một đôi chân trần đáng đứng ngay trước mặt. Thằng Thành tái Mặt, nó ngửng lên từ từ, một cái quần đen cũ kĩ, chợt cả cái thân người trên của đôi chân ngồi gục xuống. Thằng Thành ré lên như một cô gái tuổi mới lớn, một ông già hom hem, đầu lơ thơ tóc, hai hốc mắt sâu hoắm, đang với tay bốc cơm, ăn ngay trước mặt nó, mà khoảng cách thì chưa quá 30 cen-ti-mét. Thằng Thành rơi cả đũa, quay ra ôm thằng Khải, nó gào lên như một đứa bé đòi mẹ cho bú:
- Anh ơi! Em cho anh năm trăm nghìn… anh đưa em ra khỏi đây... em sợ lắm rồi… em không muốn chơi nữa đâu.
Cả lũ quay ra nhìn thằng Thành mặt đầy nghi ngờ. Còn thằng Khải vừa gỡ thằng Thành ra khỏi người nó, vừa nói:
- Má! Mày buông tao ra coi. Mày mà ngừng gõ bây giờ, là ma nó theo mày về tận nhà đấy, gõ đi.
Thằng Thành quay ra nhìn, quả nhiên cái vong hồn ông lão đã ngừng bốc cơm ăn, đang ngồi xổm nhìn chằm chằm vào mặt nó. Thằng Thành sợ quá, nó khóc òa lên như em bé. Thấy vậy, thằng Khải phải cầm tay nó lên nhét đũa vào, và gõ phụ thằng Thành. Khi cái vong kia đã ăn cơm trở lại. Thằng Thành mới nín được, nó bình tĩnh gõ lại, nhưng giờ nó như người bại não, ngồi im re, tay thì cầm đũa gõ bát, mắt thì nhìn không chớp về phía trước. Lúc đầu chúng nó cứ tưởng thằng Thành giả vở, nhưng giờ nhìn cái mặt nó tái đi thì đủ hiểu là nó không có bịa. Con Hương đang ngơ ngác nhìn xung quanh coi có cái vong nào lại không, thì chợt một một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, rồi bỗng trên đùi của cái Hương nặng trĩu. Nó ngó xuống thì thấy một đứa bé tầm ba tuổi, đang nằm trên đùi nó trườn người ra với cơm ăn. Cái Hương mồm há ra mà không hét nổi lên lời. Tay nó gõ điên cuồng vào cái bát. Thằng Thắng ngồi bên cạnh, quay qua nhìn thì thấy con Hương đã tè dầm từ lúc nào không hay, thằng Thắng cau mặt quát:
- Bà Hương kinh quá à! Sao lại đái dầm tại chỗ thế kia?!
Hương vẫn ngồi thừ người ra, mắt nhìn trằm trằm vào lòng, mồm há ra, còn tay thì gõ điên loạn vào cái bát. Thằng Thắng lay người mãi mà con Hương vẫn ngồi như phỗng. Nó đang định vả vào mặt con Hương mấy cái cho tỉnh thì chợt trên lưng thằng Thắng nặng trịch như bị ai đó đè lên lưng. Một cặp ngực tròn căng ép thẳng vào người thằng Thắng, thằng bé đang phê chợt một cái đầu kề lên vai nó, nó quay lại nhìn thì rú lên, đó là một cái đầu của một người con gái, tóc dài, hai hốc mắt sâu hoắm, đang luồn cánh tay qua cổ thằng Thắng mà bốc cơm ăn. Thằng Thắng bị đè gập người xuống, giờ thì nó hết cả cái sự phê lúc nãy, mà thay vào đó, là cái nỗi sợ kinh hãi và cái đau đớn vì bị đè gập bụng lại. Nó vừa gõ bát trong tư thế gập người, vừa lẩm bẩm “Bà ơi tha cho con… bà ơi…”
Đến cái giờ phút này, chỉ còn mỗi thằng Khải là chưa nhìn thấy gì, nó đang bực mình gõ bát, quay ra bên cạnh thì thấy ba đứa bạn mình: đứa thì cứ há mồm ra mà nhìn về phía ũ cơm; đứa thì tè dầm tùm lum; đứa thì tự nhiên gập người rồi miệng lẩm bẩm như thằng điên. Gõ được thêm 5 phút nữa, thằng Khải bắt đầu bực mình vì không thấy gì. Còn về thằng Thành, mặt nó có vể như càng ngày càng méo xệch đi, vì nó thấy từ phía nghĩa địa, càng ngày càng nhiều vong hồn đang tiến tới chỗ nó. Thằng Thắng gõ mạnh tay quá, nên cái bát của nó bỗng vỡ tan tành, cái vong con gái trên người nó dừng ăn, thằng Thắng mặt cũng không còn giọt máu, da gà da vịt dựng hết cả lên. Rồi cái vong con gái lấy chân quắp lấy người thằng Thắng, hai tay nó siết chặt cổ nó. Thằng Thắng nhảy bổ lên mà hét, hai tay nó cố gỡ tay đứa con gái ra. Tiếng hét của thằng Thắng làm cho con Hương cùng giật mình, nó cũng đập vỡ cả bát. Đứa bé trong lòng con Hương thấy tiếng gõ ngưng lại, nó ngẩng đầu lên nhìn vào mặt con Hương. Con Hương sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, rồi chợt đứa nhỏ lấy tay giựt mạnh tóc con Hương, con Hương hét toáng lên, rồi đứng dậy giằng co. Đứa bé cứ thế lủng lẳng trên người con Hương. Hương cảm tưởng như da đầu nó sắp bị lột ra. Đang loạng quạng cộng với giằng co đứa bé, con Hương chả may đá vỡ luôn cái bát của thằng Thành. Thằng Thành giật nảy mình, cái bát vừa vỡ, mấy cái vong đang bốc cơm ăn chợt ngẩng hết lên nhìn nó chằm chằm. Thằng Thành phải nói là quả này nó sợ vãi đ*i. Nhanh như chớp, nó cầm đũa gõ nhịp nhàng lên cái đầu gần trọc của mình tạo ra những tiếng lách cách lách cách. Có tiếng gõ, mấy cái vong hồn kia lại tiếp tục ăn. Thấy mấy đứa bạn mình tự nhiên điên loạn hết cả lên, sợ rằng chúng nó bị ma nhập. Thằng Khải lấy quả bóng nước bên cạnh ra, ném mạnh về phía mấy ũ cơm trên lá chuối. Quả bóng nước vỡ cái độp, máu chó đen bên trong bắn ra tung tóe. Những cái vong hồn kia dường như biến mất trong chớp mắt. Con Hương, thằng Thắng thì đứng như phỗng, riêng có thằng Thành vẫn gõ lách cách lách cách trên đầu, vừa gõ vừa khóc. Thằng Khải phải chặn tay nó lại. Đợi cho chúng nó trấn tĩnh lại, thằng Khải mới bảo cả bọn ra về.
Trên đường về, không đứa nào nói câu gì, ai cũng như người mất hồn, có lẽ vì chúng nó bị sốc tâm lý bởi những cái gì mà chúng nó đã nhìn thấy. Riêng có thằng Khải là tức tối lắm, nó bực vì chính mình bày ra trò này, nhưng rồi cuối cùng, chính nó lại là người không nhìn thấy gì cả. Về đến nhà, lúc bọn kia chuẩn bị ra về, thằng Khải rút tiền ra và bảo:
- Đây là số tiền còn lại, tụi mày đã chơi tới cùng. Mỗi đứa đúng 400 nghìn nhá.
Nhưng cũng chả có đứa nào quay lại cả, chúng nó dường như không nghe thấy thằng Khải nói gì, tất cả đều lẳng lặng dắt xe ra về.
Bình luận facebook