Truyện 2: Cái Giếng.
Thực ra mà nói thì cái việc mà Cường bị áp vong này cũng chưa là gì so với những câu chuyện kinh dị kì quái xung quanh một căn nhà nằm cùng ngõ với nhà của cậu cả. Có lẽ cái chuyện lần này chỉ kinh dị hơn ở chỗ đó là Cương trực tiếp là người trong cái sự kiện đó mà thôi. Nói về cái căn nhà ma nằm cùng ngõ với nhà của Cường kể ra thì cũng rùng rợn và thương tâm lắm.
Nói gì thì nói thì cái căn nhà ma đó kể từ ngày mà sự việc trên xảy ra thì nó đã được bỏ trống một thời gian dài. Sau này đã không biết bao nhiêu người chủ cùng với gia đình họ dọn vào căn nhà này ở, nhưng cũng chẳng được bao lâu thì họ phải dọn đi chõ khác còn không thì chỉ có nước mà bỏ mạng lại tại căn nhà đó mà thôi. Vậy chuyện gì đã xảy ra tại căn nhà đó? Nghe nói trước thời Pháp thuộc, căn nhà đó là của một gia đình giầu có sống tại thủ đô Hà Nội. Nghe đâu trước đây nó không phải chỉ có một căn nhà sừng sững ba tầng thế này đâu mà là mấy gian nhà cùng với một mảnh vườn rộng lớn. Điều đặc biệt đáng nói ở đây nữa là căn nhà này là căn nhà duy nhất có một cái giếng ngay tại trong sân. Nghe đâu chủ nhà này đi coi thầy thế nào thì người ta phán rằng đó là một cái giếng lộc, nên gia đình nhà này phải cố mà giữ lấy và không được cho ai phạm vào. Chính vì thế mà ông phú hộ nhà này đã một lòng một dạ bảo vệ cái giếng và không cho phép bất kì một ai, kể cả là người nhà, tới gần cái giếng này cả.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, nhà của ông phú hộ này đã giầu lại càng giầu hơn. Thế rồi cái thời kì Pháp thuộc cũng đã tới, và nhà của ông phú hộ này là gia đinh đầu tiên bắt tay với Pháp. Chẳng mấy chốc, mà ông phú hộ đã được lên tới trực đội trưởng đội trật tự. Thêm vào đó, ông cũng đã được lính Pháp trọng thưởng bằng cách xây cho gia đình ông một tòa nhà cao ba tầng, bên cạnh đó, ông phú hộ này vẫn ra lệnh cái giếng với hy vọng nó sẽ mang lại may mắn và khiến cho gia đình nhà ông thêm phần giầu có hơn nữa. Quả nhiên là gia đình nhà ông phú hộ này đã gặp được rất nhiều may mắn, thêm vào đó ông ta còn có được một cô con gái duy nhất khá là xinh đẹp và giỏi giang.
Nhưng có lẽ cái vận may của gia đình nhà ông phú hộ này cũng chẳng còn được lâu nữa. Cái ngày mà thế lực của Pháp tại Việt Nam suy yếu đi cũng là lúc loạn lạc khắp nơi rộ lên, thêm vào đó nhà người phú hộ này kể từ ngày bắt tay với quân Pháp cũng đã vô tình khiến cho nhiều người ganh ghét khinh miệt ông. Vào một đêm tối giời, ông phú hộ phải cùng bọn linh Pháp đi trấn áp tại một vùng nào đó lân cận, chỉ còn có bà vợ, người con gái và một đám người hầu kẻ hạ ở nhà. Lúc đó là vào tầm một giờ sáng, không biết một toán cướp ở đâu kéo tới nhà của ông phú hộ. Chúng nó trèo vào trong nhà cắt cổ hết thẩy tất cả mọi người kể cả vợ của ông phú hộ. Thế nhưng với người con gái xinh đẹp và trẻ chung kia, bón chúng đã làm nhục tập thể với cô gái đáng thương đó. Thế rồi lo cô gái la hét quá dữ, nên chúng đã trói tay và bịt mồm cô lại. Khi cả lũ đã thỏa mãn xong với cô gái, không biết chúng nghĩ gì mà mang cô tới cái giếng trong vườn trước, thế rồi chúng ném cô gái xuống giếng.
Cô gái lúc rơi được xuống giếng thì dây trói tay tuột ra, cô ta cởi dây bịt mồm cứ vật lộn trong giếng mà gào thét và cào cấu vào trong thành giếng. Mấy tên cướp đứng trên giếng chỉ mỉm cười, thế nhưng chúng lo sợ rằng sẽ có người tới giúp nên ba chân bón cẳng bỏ chạy cùng với đám đồ quý giá bỏ lại cô gái đáng thương đó cứ gào khóc kêu cứu dưới đáy giếng. Cái tiếng gào khóc kêu la của cô gái cứ vang vọng vào màn đêm, cộng thêm với cái giếng hình trụ nên tiếng la khóc cứ vang vọng vào trong màn đêm yên tĩnh, xe tan cái sự thanh bình. Vậy chẳng lẽ không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô gái hay sao? Có chứ, những người sống quanh đó không một ai là không nghe thấy cái tiếng kêu la khóc lóc bi đát đó cả. Nhưng chỉ có điêu, đa phần là người dân sống quanh đó đều không có cảm tình với nhà ông phú hộ đó, số còn lại thì sợ bị liên lụy và bắt bớ nên cũng chỉ biết nằm im mà nghe cái tiêng kêu la khóc lóc não nề đó cứa vào từng khúc ruột. Đến tầm gần sáng thì cái tiếng kêu la khóc lóc không còn nữa, có lẽ cô gái xấu số đó đã chết thật rồi.
Khi ông phú hộ cùng bọn lính pháp về tới nơi thì cũng là bẩy giờ sáng rồi. Cái cảnh tượng đập ngay vào mắt ông ta đó là căn nhà tĩnh lặng đến vô cùng, không một bòng người. Linh tính có chuyện không lành, ông ta hô hào bọn lính sộc nhanh vào nhà, những người dân đi ngang qua thì bắt đầu đứng lại bàn tán. Bất chợt từ trong nhà phát ra một tiếng hét thảm khốc của ông phú hộ, mọi người dân có mặt ở đó thoáng giật mình và họ càng tò mò hơn nữa. Chỉ độ có mấy giây sau, một tên lính Pháp lao ra khỏi nhà, hắn ta giáng vẻ hớt hải, mặt tái mét, lao thẳng về phía trụ sở lính Pháp gần đó. Thì ra khi vô đến nhà, ông phú hộ vô cùng kĩnh hãi khi thấy cảnh nhà cửa bị lục lọi khắp nơi thêm vào đó là kẻ hầu người hạ nằm lê liệt, ai ai cũng bị cắt cổ nằm trên một vũng máu. Ông quản gia quay ra quát tháo bọn lính Pháp kêu chúng đi kiểm tra quanh nhà, đồng thời là đi báo lên cấp trên ngay. Ông phú hộ lao mình lên tầng hai nơi buồng ngủ của hai vợ chồng. Ông ta thấy bà vợ mình nằm trên giường hai tay buồng xuôi thì như khụy xuống. Ông ta từ từ tiến lại về phía bà ta, thế rồi ông phú hộ ôm lấy cái xác mà gào thét.
Ôm xác bà vợ khóc lóc được một lúc, chợt ông phú hộ nhớ tới người con gái của mình. Ông ta vội lao đầu về phòng con gái trên tầng ba, nhưng trống trơn. Thế rồi ông ta chạy khắp nhà đồng thời ra lệnh cho binh lính Pháp tìm kiếm. Chỉ một lúc sau hai tốp lính Pháp và một viên tướng nữa đã tới nhà ông phú hộ. Ông phú hộ lao ra ngoài sân mồm thì gọi tên con, hai hàng nước mắt lã chã. Nhìn thấy cảnh tượng ông phú hộ như thế thì ai cũng có chút thương sót trong lòng, họ không giám nhìn thẳng vào mặt ông mà chỉ đơn thuần là quay qua xì xào vào tai nhau về việc tiếng la hét của đứa con gái của ông ta vào đêm hôm qua. Ông phú hộ linh tính như những người ở đây biết được điều gì đó, thế là ông ta lao tới tóm cổ một vài người bất kì, ông vừa gào khóc vừa hỏi họ có biết tin tức gì về con gái mình hay không? Thế nhưng bọn họ ai cũng chỉ biết cúi đầu im lặng. Ông phú hộ này ra lệnh cho binh lính Pháp tìm kiếm kĩ càng khắp nơi, kể cả là cái giếng nhưng vẫn không thấy tung tích con gái mình đâu. Đến cái giờ phút này đây, ông ta nghĩ rằng con gái mình cõ lẽ đã bị bọn cướp bắt đi hoặc giết rồi, nhưng cũng có thể là con gái ông ta đã chạy thoát. Thế nhưng trong đầu ông bây giờ thì cái khả năng mà con gái ông chạy thoát là không thể được.
Con đang đứng đó tuyệt vọng, xung quanh là tiếng la ó lục soát nói chuyện của binh lính Pháp thì chợt văng vẳng bên tay ông ta một tiếng gọi quen thuộc:
- Bố ... bố ơi ...
Ông phú hộ như nhận ra được đó là tiếng con gái mình thì ông ta quay ngang dọc như cố để tìm coi cái tiếng gọi đó đang vọng ra từ đâu. Thế rồi ông lớn tiếng ra lệnh cho binh lính Pháp trật tự để lắng nghe. Vẫn là cái tiếng gọi văng vẳng mà yếu ớt đó:
- Bố... bố ơi... con ... con lạnh quá... con đã kêu lên... nhưng không ai... không ai cứu giúp con cả...
Ông phú hộ đứng đó lắng nghe mà trong lòng ông ta như đứt ra từng khúc ruột. Thế rồi ông ta quay ngang ngửa, hai dòng nước mắt lại lưng tròng, ông ta gào thét:
- Con ơi...! Con ở đâu...?!
Một số người đứng đó thấy ông ta cứ gào thét như vậy thì tưởng ông ta đã hóa điên. Một tên tay sai cho Pháp khác tiến tới vỗ vai ông ta và nói:
- Mong ông hết sức bình tĩnh...
Ông phú hộ đẩy tên này ra nói lớn:
- Ông yên lặng đi để tôi nghe coi con tôi nó đang ở đâu!
Tên này thấy vậy chỉ còn biết lùi lại mà lắc đầu. Ông phú hộ gọi tên con gái mình một lúc nữa thì chợt bên tai ông ta lại văng vẳng tiếng con gái của ông:
- Bố ... Bố ơi... con ở dưới này ... lạnh... lạnh quá...
Nghe đến dây chợt trong đầu ông ta lóe lên hai chữ "cái giếng". Thế rồi ông phú hộ vội ra lệnh cho lính Pháp chạy tới mò ra cái giếng, nhưng mà bọn lính nói rằng đã kiểm tra rồi mà không có gì. Ông phú hộ vừa hét lên ra lệnh vừa chạy tới giếng, khi ông ta nhìn xuống thì ngật lịm đi, vì khi mà nhìn xuống giếng thì ông thấy có một cái đầu đen tóc dài xõa ra đang nổi trên miệng giếng. Thấy ông phú hộ ngất lịm đi bên cạnh giếng, bọn lính Pháp mới chạy lại đỡ ông ta dậy, có một tên lính nhòm vào giếng cũng tái mặt. Lạ thật, lúc nãy lấy xào mò dưới thì không thấy gì mà tại sao bây giờ cái xác lại nổi lên cơ chứ.Phải mất một lúc thì bọn lính Pháp mới kéo được cái xác của cô gái lên. Toàn thể mọi người có mặt ở đó khi họ nhìn thấy cái xác co quắp của người con gái đã trương phềnh này thì ai cũng rùng mình sợ hãi, cô gái đẹp đẽ ngày xưa là bao thì bây giờ trở nên xấu xí và đáng sợ biết bao. Không biết ông phú hộ thức tỉnh từ lúc nào, ông ta lao tới ôm chặt lấy cái xác trần truồng co quắp của đứa con. Nghe cái tiếng khóc oán hận và não nề đó thì tất thẩy những người dân tại vùng này đểu cảm thấy tội lỗi vì họ đã không ai dám ra mặt đêm qua. Ông phú hộ ngồi đó ôm xác con mình khóc lóc một lúc rồi chợt ông ta cười lớn, ông ta cười một cái giọng cười rất đáng sợ. Thế rồi ông ta chỉ tay về phía người dân đang bu quanh mà quát:
- Lũ chúng mày là đồ khốn nạn! Chúng mày thấy chết mà không cứu... chúng mày... chúng mày sẽ phải trả giá...
Nói dứt câu ông phú lại ôm chặt lấy xác đứa cong ái co quắp trần truồng đó và cười, một cái nụ cười man rợ và còn có phần rờn rợn nữa.
Sau cái ngày hôm đó, căn nhà này của ông phú hộ đã bị bỏ trống và tuyệt đối không một người nào quanh vùng là dám bén mảng tới. Còn nói về ông phú hộ, có lẽ sau cái ngày đó ông ta cũng như bị phát điên luôn. Cuối cùng bọn lính Pháp phải nhốt ông ta vào một trại thương điên tạm thời, nhưng không hiểu bằng cách nào mà ông phú hộ đã trốn thoát và quay trở về căn nhà cũ mà thắt cổ tự tử ngay tại cái phòng khách đó. Kể từ đó, cái căn nhà này còn càng ngày càng trở nên đáng sợ hơn nữa. Người dân sống quanh vùng này vẫn thườg kể lại rằng có những đêm khuya thanh vắng, họ thường giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy cái tiếng cười khanh khách rùng rợn của ông phú hộ tựa như cái hôm mà ông ôm xác đứa con gái của mình vậy. Thêm vào đó, có nhiều người về khuya khi đi ngang qua cái giếng thì họ nghe thấy từ dưới giệng còn vọng lên tiếng than thở lạnh lẽo của người con gái như là "lạnh... lạnh quá...", rồi thì " có ai ... có ai vớt tôi lên với không?". Độ một vài ba năm sau, khắp vùng nổi lên một trận bệnh dich kì lạ lắm và gần như là ai sống trong vùng này, hay như những người sống gần với căn nhà của ông phú hộ ngày trước nhất đều bị mắc bệnh. Dần dần, số người chết bởi thứ bệnh dịch kì quái này càng ngày càng tăng lên. Cũng kể từ đó, mà mọi người đồn nhau rằng chính ông phú hộ trước khi treo cổ tự tử đã để lại một lời nguyền, đó là sau khi chết ông ta sẽ nguyền rủa và giết hết tất cả mọi người dân trong vùng để mà trả thù cho đứa con gái của ông ta.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, những người dán sống quanh vùng, nhất là những người sống gần nhà của ông phú hộ đã lần lượt ra đi, cả già lẫn trẻ. Những người còn may mắn sống sót cũng tìm đường di rời đi nơi khác để sinh sống. Thế rồi người cũ đi, người mới lại tới. Mặc dù mấy người mới có nghe nói đến cái vùng đất bị nguyền rủa này nhưng họ vẫn phải sống vì họ không biết sẽ phải đi đâu về đâu cả. Những người mới khi dọn về đây ở, quả thật là họ đã gặp phải nhiều chuyện rất là kì quái và đáng sợ thế những họ vẫn phải tiếp tục sống, tiếp tục kiếm kế sinh nhai. Mặc dù người mới dọn đến khu này ở càng ngày càng đông, thế nhưng cái căn nhà bị nguyền rủa của ông phú hộ vẫn bị bỏ trống. Nhiều người dân mới dòn về cũng có bàn tán về cái mảnh đất rộng nơi mà tòa nhà được dựng lên, họ thấy rằng mành đất này rất là phòng thủy. Thế nhưng chỉ đơn giản bởi vì những gì đã xảy ra tại căn nhà này mà không ai dám bén mảng đến đấy mà ở cả.
Dần dần đất nước ta thay đổi, và căn nhà này cũng không còn có thể trường tồn mãi mãi với thời gian, đã có một thương gia nhằm nhò đến miếng đất này. Chả là đã có nhiều người khuyến cáo với vị thương gia này là căn nhà này bị nguyển rủa nên không một ai dám bén mảng đến đây mua cả. Vị thương gia này vốn là một người theo đạo thiên chúa giáo, và ông ta không bao giờ tin vào ba cái chuyện ma quỷ cả. Sau khi nghe người dân nói vậy, ông ta cũng chỉ mỉm cười và đáp:
- Nếu quả thật là căn nhà này bị ma ám, nếu vậy thì chỉ việc phá cái nhà này đi xây lại là ổn thôi đúng không nào?
Nhiều người sau khi nghe cái kiểu đùa cợt của ông thương gia này như vậy thì thấy ông ta có phần kệch cỡm và cũng chỉ muốn mặc kệ ổng mà thôi. Cuối cùng ngày thi công cũng đã đến, người thương gia này quyết định phá cái căn nhà cổ kiểu Pháp này đi và xây lên một căn biệt thự mới huy hoàng hơn cũng ba tầng, nhưng kèm theo là cái hồ bơi thật lớn.
Công trình bắt đầu được thi công và nhà thương gia này cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ được xuôn xẻ như là ông ta mong muốn. Thế nhưng những chuyện kì bí đó chỉ diễn ra khi mà mấy người thợ xây dựng bắt đầu đến đập phá và rỡ bỏ cái căn nhà cũ đó đi. Những người thợ này lúc đập phá và rỡ bỏ thì cảm thấy vô cùng mệt mỏi như thể có ai đó cố ngăn cản họ lại vậy, mấy bức tường đập mãi mới vỡ, các dụng cụ rỡ nhà cũng chở nên nặng chĩu hơn bao giờ hết. Cứ đinh ninh rằng việc rỡ bỏ nhà chỉ mất có một ngày, nhưng cuối cùng đám thợ đó phải mất đến ba ngày trời mới phá rỡ nổi cái căn nhà đó. Thế nhưng chuyện kì lạ vẫn không chỉ dừng ở đó, đám thợ sau cái hôm đầu tiên bắt đầu xây dựng nhà mới thì họ nhất quyết nói với người thương gia là họ chỉ xây nhà vào buổi sáng và cứ sau tám giờ tối thì họ sẽ ghỉ và về nhà trọ. Sau một hồi bàn cãi và hỏi ra, người thương gia này vô cùng ngạc nhiên khi ông nghe đám thợ kể lại rằng cứ đến tầm sau tám giờ tối là họ nhìn thấy rất nhiều bóng người vảng vất, thêm vào đó khi ngủ thì toàn mơ bị oan hồn đuổi đánh, đã thế lúc thức thì có cảm giác như mình bị bóp cổ vậy.
Lúc đầu nhà thương gia này chỉ biết khuyên can đám thợ, ông hứa là sẽ tăng tiền và khuyên họ cố làm cho xong. Thế nhưng chỉ sau có một tuần lễ, đám thợ xây không những là không làm giúp mà họ còn xin nghỉ việc nữa. Thì ra là chỉ sau có một tuần, đám thợ này có vô số người bị thương do tai nạn lao động, hơn thế ai cũng ốm yếu và bệnh tất suốt. Nhà thương gia này sau khi thấy thế thì vô cùng tức giận, cuối cùng ông ta phải thuê một toán thợ mới và lần này đích thân người thương gia sẽ ngủ lại công trường một đêm để coi coi thực hư ra làm sao.
Cái đêm mà người thương gia quyết định ngủ lại tại công trường để coi thực hư ra sao thì ông ta đã thức gần như là tới sáng để coi coi có gì khác thường hay không. Đêm đã về khuya, người thương gia vấn thức đi lòng vòng quanh căn nhà này, những người thợ xây dựng cũng đã bắt đầu ngừng tay và đi ngủ để lấy sức sáng mai còn làm tiếp. Người thương gia đi đi lại lại vòng quanh cái miếng đất này. Trong đầu ông ta bắt đầu hình dung ra tòa nhà hiên ngang trên mảnh đất và bên cạnh là cái hồ bơi tuyệt đẹp. Hình dung ra cái cảnh tượng đó, nhà thương gia còn cảm thấy nực cười hơn nữa khi mà người dân quanh vùng này cứ sợ hãi và đồn đại rằng vùng đất này bị nguyền rủa. Nhà thương gia này cứ đi lòng vòng quanh cái công trường dở dang, thế rồi bất ngờ ông ta nhìn thấy phía xa xa có một vật gì đó to lớn lắm được phủ một cái tấm vải mầu váng sáng óng ánh. Người thương gia này vô cùng tò mò, ông ta tiến lại gần hơn nữa thì nhận ra cái tấm vải mầu váng đó ở trên được thêu những chữ phật óng ánh rất là đẹp. Quá tò mò do muốn biết vật gì bên dưới, người thương gia liền nhấc tấm vải đó và kéo ra. Một luồng khí lạnh phả thẳng vào mặt người thương gia khi mà ông ta kéo tấm vải ra hoàn toàn, đó chính là cái giếng nơi mà con gái của nhà phú hộ ngày nào đã chết trong đó. Cái cơn gió lúc nãy phả vào người ông thương gia khiến cho ông tự nhiên cảm thấy uể oải như là người bị ốm vậy. Ông ta đứng đó nhìn chăm chú vô cái giếng trong đầu thì tự đặt câu hỏi không biết là ai đã mang cái tấm vải này phủ lên trên miệng giếng. Như bị một thế lực nào đó thôi miên, ông ta bước thêm mấy bước nữa rồi ngó đầu xuống dưới giếng. "thật là xâu quá." người thương gia nghĩ thầm trong bụng khi mà ông ta nhìn vào cái giếng đen ngòm và sâu hun hút này, cứ như thể cái giếng này là đường giẫn tới một nơi nào đó tối tăm tận cùng và âm u nhất trên thế giới vậy. Người thương gia đứng đó dòm xuống một lúc, thế rồi ông nhếch mép cười vì nghĩ rằng chắc là mấy người thợ xây dựng xin được cái tấm vải này ở đâu phủ lên giếng để làm bua chăng? Nghĩ đến đây ông thương gia cười khẽ và miệng lẩm bẩm "Đúng là nhảm nhí", thế rồi ông quay đầu đi hướng về chỗ ngủ để hạ mình xuống nghỉ ngơi cho đỡ mệt.
Nhưng người thương gia này đâu có ngờ được rằng, khi ông ta mới bước được có mấy bước chân thì chợt bên tai ông ta vang vọng một tiếng rên rỉ khe khẽ đâu đó nghe mà thê lương não nề lắm. Người thương gia đứng khựng lại và cố lắng tai nghe coi cái tiếng đó phát ra từ đâu, thế rồi ông ta từ từ quay người lại nhìn về cái giếng. Toàn ông ta cảm thấy ớn lạnh, da gà bắt đầu nổi lên, "không thể nào ... cái giếng đó...". Người thương gia này cứ đứng đó chết lặng ở tư thế quay người nhìn về cái giếng, điều làm ông ta kinh hãi nhất bây giờ đó là cái tiếng rên rỉ nỉ non kia được phát ra không phải từ đâu khác mà chính là cái giếng đó. Người thương gia cứ đứng đó mà lắng tai nghe, mắt thì không chớp và chằm chằm nhìn vô cái giếng lạnh lẽo rêu phong kia. Thế rồi cái tiếng rên rỉ đó biến mất, thay vào đó là một tiếng khóc ai oán não nề. Người thương gia này đứng đó càng ngạc nhiên hơn nữa khi mà ông ta nhận ra rằng tiếng khóc đó là của một người con gái trẻ tuổi. Mặc dù toàn thân da gà đã dựng đứng lên, nhưng vốn dĩ là người theo đạo và không hề tin vào ba cái chuyện oan hồn vong quỷ, ông ta đã quay người hẳn và tiến thẳng tới cái giếng. Người thương gia này bước từng bước chậm rãi, cái tiếng khóc nỉ non ai oán đó càng ngày càng rõ dần. Thế rồi cuối cùng người thương gia này cũng đã đứng ngay miệng giếng, giờ thì ông ta đã nghe rõ cái tiếng khóc đó. Cái tiếng khóc này bình thường thì ai oán nỉ non lắm, rồi có những lúc gần như gào lên như thể muốn xe tan cái màn đêm yên tĩnh này vậy. Người thương gia lúc đầu nghĩ rằng làm gì có chuyện có ai ở dưới đó mà có tiếng khóc vang vọng lên cớ chứ? Vì lúc nãy ông ta mới ngó xuống có thấy ai hay nghe thấy cái gì đâu? Hay phải chăng cái giếng này còn thông với cái giếng nào khác nữa và ở đầu giêng bên đó có người con gái đang khóc?
Nhận thấy rằng có suy đoán lung tung thì cũng không giải quyết được vấn đề gì. Thế rồi người thương gia này nuốt nước bọt cái ực, ông ta từ từ nghiêng người nhìn xuống cái miếng giếng một lần nữa. Ngay khi ông ta vừa nhìn xuống cái giếng đó thì mọi thứ lại yên bình chở lại, không còn cái tiếng khóc nỉ non hay ré lên như mấy giây trước nữa. Người thương gia này đứng đó ngó đầu xuống giếng vô cùng ngạc nhiên và lạ lẫm, "Rõ ràng là có tiếng khóc vang lên từ dưới giếng mà?". Đứng đó nhìn xuống cái đáy giếng đen thăm thẳm một hồi, nghĩ rằng mình do quá mệt mỏi mà nghe nhầm, cuối cùng người thương gia lại quay đầu đi lại về phía công trường. Thế nhưng ngay khi người thương gia này bước được mấy bước thì chợt ông ta rùng mình khi nghe được một tiếng nói, tiếng nói của người con gái vọng ra từ dưới giếng:
- Lạnh... Lạnh quá ... sao ông nỡ bỏ tôi lại đây một mình ...
Người thương gia nghe thấy cái câu nói đó thì rợn tóc gáy, "Đúng là có người ở dưới giếng thật ... nhưng liệu đó có phải là người...". Không biết từ lúc nào mà trong đầu ông ta bắt đầu có cái ý nghĩ rằng có một thế lực ma quỷ nào đó đang trêu ghẹo mình. Lấy hết bình tĩnh và can đảm, nhà thương gia từ từ quay đầu lại, tay ông ta đã với tới cây thánh giá đang deo ở trước ngực. Người thương gia này đứng đó lặng thinh, hơi thở của ông ta cũng từ từ chậm lại. Tiếng nói ở dưới giếng tiếp tục vang vọng lên:
- Ông hãy kéo tôi lên với... tôi ở dưới này lạnh quá... làm ơn đi mà...
Người thương gia càng nghe những tiếng nói ai oán đó thì ông ta càng cảm thấy rợn người. Thế rồi người thương gia này bắt đầu lôi cây thánh giá ra, ông ta hôn lên nó và bắt đầu lẩm bẩm "Nhân danh cha con và các thánh thần, hỡi quỷ dữ kia hay mau mau biến ngay, vì đức chúa Jesus luôn ở bên ta, amen." Vừa lẩm bẩm khấn dứt câu, thì cái tiếng nói dưới giếng lại vọng lên:
- Tôi xin ông mà... tôi không phải quỷ đâu... ông kéo tôi lên đi mà...
Sau cái tiếng nói đó là một tiếng khóc thê lương não nề kéo dài lê thê khiến cho người thương gia này càng muôn phần rựng tóc gáy hơn. Lấy hết can đảm, với niềm tin rằng chúa luôn ở bên mình, ông ta đã mạnh rạn bước tới gần cái giếng.
Lần này ngay khi ông ta thò mặt nhìn xuống giếng thì ông ta nhìn thấy một cô gái trẻ đang co ro dưới đó, toàn thân trần như nhộng với làn da trắng ngần. Người con gái này ngẩng đầu lên nhìn ông ta mà kêu cứu thê lương. Người thương gia thấy vậy vội quay đầu về phía tòa nhà đang thi công gọi vang " Có ai không cứu với!", dường như người thương gia đã không để ý đến chi tiết đó là tại sao dưới cái đáy giếng tối đen như mực này bỗng sáng bừng lên một thứ ánh sáng trắng khiến cho ông ta nhìn thấy được người con gái kia.
Người thương gia kêu cứu thảm thiết rồi khi ông ta quay đầu nhìn xuống giếng định nói người con gái kia hãy bình tĩnh thì chợt ông cứng lưỡi không nói được lên lời khi mà mặt người con gái kia như bay lên miệng giếng dí sắt mặt vào mặt ông ta. Chỉ trong tích tắt, mặt người con gái này biến dạng, một cái bộ mặt trương phềnh do ngâm nước quá lâu, hai đôi mắt đục ngầu. Thế rồi cô ta với tay túm lấy cổ người thương gia này mà nói:
- Ông xuống đây tắm với tôi đi nha.
Người thương gia này còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người con gái này kéo ngã đánh tùm xuống giếng. Ông ta sau khi rơi xuống giếng thì có cảm giác như mình bị một ai đó cố ấn đầu dìm xuống khiến cho ông ta giẫy giụa gào thét om tỏi. Tiếng động hỗn loạn phát ra từ đáy giếng, mấy người thợ xây bấy giờ mới choảng tính giấc, họ thì người cầm đèn pin, kẻ kiếm dây chạy hồng hộc tới bên cái giếng. Mấy người dân lúc này cũng bắt đầu bu lại.
Phải mất một lúc thì nhóm thợ xây mới kéo được người thương gia này lên. Mọi người đứng đó nhìn vẻ mặt ông ta trắng bệnh, đôi mắt thì vô hồn, đang thở dồn dập. Một người thợ xây tiến tới phía tấm vải vàng cầm lên nhìn vào đó mà lắc đầu. Người dân quanh vùng chứng kiến cái cảnh tượng đó thì càng muôn phần kinh hãi hơn, có lẽ họ thừa biết có chuyện gì đang xảy ra rồi. Sau cái đêm định mệnh đó, người thương gia không có mặt ở công trường nữa, mà phải đến sau một tuần ông ta mới quay lại. Lần này người thương gia cầm theo một cái tượng gỗ nho nhỏ. Việc đầu tiên mà ông ta ra lệnh đó là bảo nhóm thợ xây đập ngay cái giếng này đi. Lúc đầu đám thợ xây không ai dám làm cả vì họ sợ bị vong quỷ theo trả thù. Thế rồi đích thân nhà thương gia này cầm cây búa đập nhát đầu tiên phá thành giếng. Mấy người thợ xây thấy ông ta đập xong mà không sao thì cũng đành làm theo. Sau khi đã phá thành giếng và đổ đất vô lấp, khi lấp gần đầy cái giếng đó, người thương gia kia bắt đầu móc trong túi ra cái tượng gỗ to không quá lòng bàn tay mà thẩy vô cái miệng giếng đang được lấp đó. Có một người thợ xây đứng cạnh ông kể lại rằng cái tướng gỗ đó có hình người hay gì đó đang ngồi trên một mảnh đá, và tay cầm một cái gậy. Sau khi hoàn tất, người thương gia này nói với nhóm xây dựng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, họ có thể yên lòng xây dựng mà không lo gặp phải chuyện gì kì quái nữa cả.
Lúc đầu mấy người thợ xây không tin lắm, thế rồi ngày tháng trôi qua, họ vẫn xây dựng căn nhà mới mà không gặp một chuyện gì kì quái cả. Nhiều người thợ xây dựng nghĩ chắc là ông thương gia đã xin bùa vể yểm cái mảnh đất này nên ma quỷ không còn dám làm dữ nữa rồi. Thế rồi sau gần một năm thi công, cuối cùng tòa nhà ba tầng lộng lẫy cũng xong, bên cạnh là một cái hồ bơi và một vường cây xum xuê. Người dân quanh vùng thấy rằng mảnh đất bị nguyển rủa giờ đã được xây nên một căn nhà mới khang trang thì họ cũng nghĩ rằng chắc ma quỷ đã rời bỏ nơi đây cùng với căn nhà cũ rồi. Tuy chỉ có một điều kì lạ đó là với những người già hay như con nít trong vùng, mỗi khi họ đi ngang qua căn nhà này thì tất thẩy đều cảm thấy có một cái gì đó ớn lạnh và đáng sợ vô cùng. Nhất là con nít tầm một hoặc hai tuổi, môi khi được ba má đưa ngang qua căn nhà này thì chúng khóc ré lên như thể sợ hãi tốt cùng vậy. Phải chẳng căn nhà này hay như mảnh đất này đã thực sự thoát khỏi sự nguyền rủa? Người thương gia kia đã vứt vật gì xuống giếng? Và phải chăng còn có gì đó uẩn khúc sau việc ông phú hộ treo cổ tự tử tại căn nhà này mấy chục năm về trước?
Bình luận facebook