Một câu truyện khác dựa trên bộ phim ma nổi tiếng của Thái Lan "The Art of Evil". Chỉ có một điều khác, đây là truyện ma của Việt Nam. Liệu con người ta có nên làm trái lại ý trời, mang sự sống quay trở lại từ bên kia thế giới? Chuyện gì sẽ xảy ra đối với những người làm trái ý trời? rồi cái người được mang về từ bên kia thế giới rồi họ sẽ ra sao?
Sống chết là cái lẽ thường trên cõi đời này. Đã sống thì sẽ phải có lúc chết, vậy cớ sao còn cố níu kéo, cố theo đuổi cái mà dường như không tồn tại đó là “bất tử”. “Bất tử” có thể hiểu theo hai nghĩa, nghĩa bóng và nghĩa đen: Nghĩa bóng có thể giải thích là tuy đã chết, nhưng hình ảnh, và những gì mình đã làm luôn được người đời tưởng nhớ; Còn nghĩa đen, có thể hiểu là có sống mà không bao giờ có chết. Đạo Phật có dạy rằng, vạn vật trên thế gian đều tuân theo một chu kì, một vòng tuần hoàn nhất định “Sống khắc phải chết, chết để được sống”. Tất nhiên là sống thì phải có lúc chết rồi, nhưng mà chết rồi để được đầu thai, để được sống, thì liệu điều đó có thật hay không? Chưa từng một người nào chết đi, rồi đầu thai qua kiếp khác, sau đó kể cho mọi người nghe kiếp trước của họ ra sao cả. Hay nhiều khi, ngay trong cái cuộc sống hiện tại bây giờ đây, đôi khi còn người gặp phải những khổ đau, những vất vả, ngoài việc kêu trời, họ chỉ biết thở dài và trách bản thân rằng kiếp trước đã quá làm nhiều việc ác, để mà kiếp này đây, họ phải trả đủ nợ. Đã bao giờ các bạn tự hỏi rằng, nếu trước khi đi qua cầu Nại Hà để bước sang kiếp khác mà không uống canh bà Mạn thì mọi thứ sẽ thế nào chưa? Sau khi Hitler chết đi, đầu thai thành một người khác, vẫn cái tham vọng đó, vẫn một ý nghĩ đó, thì thế giới này sẽ ra sao? Hay như Tần Thủy Hoàng, nếu ông ta đạt được cái mà ông ta đã bỏ công suốt cả cuộc đời mình để tìm kiếm, đó là “thuốc trường sinh bất tử”, thì liệu Trung Quốc rồi sẽ đến đâu?
Tuy nhiên, cái việc mà đầu thai nó lại còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Cứ không phải ai chết cũng đi đầu thai ngay được, vì cứ cho là việc đầu thai diễn ran ngay sau khi chúng ta chết đi, vậy thì cần gì phải thờ cúng người đã khuất? Theo như tôi hiểu, thì sau khi chết đi, vong hồn của những người đã khuất vẫn còn chút gì đó quyến luyến, đó là nếu con người ta chết một cái chết uất ức, đau đớn. Còn nếu như chết một cái chết thanh thản, nhẹ nhàng ra đi, thì lí do có thể là vì chưa tới lúc đầu thai, hoặc giả định rằng vong hồn chỉ muốn được nghỉ ngơi tại cái cõi trần thế này. Nói là vậy, nhưng còn rất nhiều điều mà tôi thắc mắc xung quanh cái vấn đề đầu thai, chuyển kiếp này. Nếu giải thích theo cách trên, thì vong hồn đến một cái lúc nào đó rồi cũng sẽ phải đầu thai, chuyển kiếp. Một khi đã đầu thai chuyển kiếp, thì có nghĩa là vong hồn đõ sẽ không còn tồn tại, mà trở thành một con người hoàn toàn mới. Nói cách khác, tức là từ cõi chết mà trở về với cuộc sống. Vậy tại sao người Châu Á vẫn thường có những bàn thờ cùng người đã khuất từ mấy chục năm trước, chứ đừng nói gì đến bàn thờ cúng tổ tiên? Chả lẽ cái việc đầu thai, chuyển kiếp lại có thể kéo dài đến như vậy sao? Tôi nghĩ có lẽ câu trả lời của mỗi người sẽ khác nhau, vì vậy, khi bạn đọc xong phần này, xin trả lời cho tôi biết ý kiến của các bạn ở phần bình luận.
Chương 1: Hoàn Dương
Cô Vy chết đã được mấy năm rồi, và chồng cô ,Tú, đã cưới một người vợ mới, Yến. Tuy nói là cưới vợ mới, nhưng Vy và Tú đã có hai đứa con, một trai, một gái tên là Nhật và Linh. Từ ngày cưới vợ mới, Tú gửi hai người con cho nhà ngoại trông nom, một phần cũng là vì muốn quên đi người vợ cũ để vui vầy với cái hạnh phúc mới. Nói về cái chết của Vy thì hầu như không ai biết nguyên nhân, cũng tại bời vì đây là một ngôi làng gần biển, nền khoa học kĩ thuật chưa được khá lắm. Người nhà chỉ biết rằng Vy vốn ốm yếu và có tiền sử bị bệnh tim, thế rồi cô cứ yếu dần rồi đến một ngày, người nhà tìm thấy Vy đã chết trên giường ngủ. Sau cái ngày cưới Yến về, tuy người nhà Vy tỏ vẻ thân thiện, nhưng thực chất trong lòng họ không hề thích ả một tí nào. Sâu thẳm trong thâm tâm họ luôn có ý nghĩ rằng chính Yến là người đã hãm hại Vy, chỉ có điều là họ chưa tìm ra bằng chứng mà thôi. Nói về Vy, sau khi chết đi, người nhà không mang đi chôn hay cúng tế, mà chỉ vùi cái xác của Vy trong nhà kho trữ muối. Vì nhà ngoại của Vy làm nghề sản xuất muối, nên cái việc có nhà kho chứa muối là bình thường. Nhưng vì sao lại vùi xác của Vy trong muối mà không mang đi chôn? Có hai lí do, thứ nhất là vì muối giúp cho việc giữ lại xác của Vy được lâu hơn, cho dù là có để mấy chục năm đi nữa; Thứ hai, không làm đám ma cho Vy là để đánh lừa vong hồn của cô, để cho vong hồn của cô mãi mãi bị giam giữ quanh quẩn bên cái xác chết đó và không bước sang cõi âm được. Như đã nói, đây là một ngồi làng hẻo lánh, nên dân trí còn thấp, hầu hết mọi người đều tin vào ba cái chuyện bùa ngải và tâm linh. Sở dĩ người nhà Vy làm vậy vì họ luôn mang một cái ý nghĩ, một cái tâm niệm rằng một ngày nào đó, họ có thể làm cho Vy từ cõi chết, đảo lộn cái vòng tuần hoàn, mà quay về với cái kiếp hiện tại. Còn về phần Tú, chắc chắn các bạn sẽ có câu hỏi làm sao mà Tú bỏ qua cái việc không chôn cất cúng bái Vy được đúng không nào. Câu trả lời rất đơn giản, tập tục của làng này là, hễ nếu gia đình có người chết nếu không đem chôn, có thể vùi người đó vào một đống muối tại nhà, để một cái bàn thờ nhỏ, coi như là biến người mới mất đó thành một dạng như “ma xó giữ của” mà người miền núi thường làm. Chỉ có điều, là người nhà Vy không bao giờ thắp hương hay như để ảnh của Vy lên cái bàn nhỏ đó cả. Thêm vào đó, kể từ khi Vy mất, Tú cũng cùng với vợ mới về ở tại căn nhà riêng lập tại bìa rừng của mình và rất hiếm khi qua thăm người nhà Vy.
Còn nhớ hồi đó, khi Vy mới mất được có hơn một tháng. Bố mẹ Vy có giấu Tú, mời một tên thầy tà về. Lúc đó, cái xác của Vy cũng còn tươi, nên việc gọi hồn về nhập lại vào cái xác cũng đơn giản. Bởi làm nghề muối, nên nhà Vy cũng thuộc vào loại có của ăn của để, khi đã tìm được ông thầy tà về, hắn đòi 20 triệu, thế là bố mẹ Vy phải bỏ hết cả tiền tiết kiệm, đi vay mượn để đủ tiền. Cái việc làm lễ này đối với những tên thầy tà có tài thật sự thì quả thật là không khó, đầu tiên là bới xác của Vy đặt lên giường, gỡ bỏ tất cả các bàn thờ Phật. Sau đó mọi người nhà tụ tập xung quanh, thắp đủ năm cây nến xung quanh Vy, năm cây nến này tượng chưng cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Việc gọi hồn về được thực hiện đúng vào 1 giờ đêm, tên thầy bùa nói rằng cần người con trai đầu lòng ra đọc thần chú, nên bố mẹ Vy đã gọi Nhật ra. Tên thầy bùa cắt một đầu ngón tay của Nhật, rồi bảo Nhật bôi máu lên miệng của mẹ mình. Sau đó, hắn đưa cho Nhật một tờ giấy, trên đó có ghi lời thần chú, bảo Nhật lúc đầu đọc chậm rãi, to và rõ, khi thấy có gió nổi lên phải đọc rành mạnh và thật nhanh. Nhưng phải làm trước khi cả 5 ngọn nến tắt nếu không thì hồn sẽ không về với xác được. Sau khi đã chuẩn bị xong hết, Mọi người quây quần bên xác của Vy, Nhật bắt đầu đọc thần chú gọi hồn mẹ mình về. Vừa mới đọc hết thần chú lần thứ nhất, bỗng gió ở đâu thổi ùa vào lạnh buốt xương. Một ngọn nến đã tắt, thấy Nhật đứng ngây người ra vì sợ, tên thầy tà quát:
- Mày đọc lẹ lên, nến tắt hết bây giờ!
Nhật cố bình tĩnh, bắt đầu đọc thần chú lần hai nhanh hơn. Bỗng cả cái xác của Vy bắt đầu rung bần bật trên bàn. Mọi người đều kinh hãi, thằng Nhật thì vừa đọc, vừa run lập cập. Nhưng rồi hai ngọn nến nữa tắt đi, đến khi chỉ còn lại một ngọn duy nhất đang cháy bập bùng. Nhật cố gắng đọc thật nhanh. Chợt, đôi mắt của Vy bật mở trưng trừng, thằng Nhật sợ quá rơi luôn cả tờ giấy, thế rồi ngọn nến cuối cùng cũng tắt đi. Mọi việc lại trở về như cũ, mắt của Vy cũng đã nhắm lại. Tên thầy bùa lắc đầu:
- Đúng là đồ ăn hại.
Việc gọi hồn thất bại cũng không trách Nhật được, vì hồi đó Nhật mới có tám tuổi, làm sao mà không sợ hãi được chứ. Sau khi làm lễ xong, như đã thỏa thuận ban đầu, tên thầy tà vẫn lấy tiền cho dù việc có thành hay không. Trước khi ra về, hắn quay đầu lại nói với bố mẹ của Vy rằng:
- Lần đầu mà thất bại, thì ít nhất phải mấy tháng sau mới gọi hồn lại được. Nếu còn muốn làm lại, cứ đến tìm tôi, nhưng với điều kiện, nếu đã xác định gọi hồn lại, thì từ giờ cho đến lúc gọi lại, tuyệt đối không một thành viên nào có mặt ở đây được phép đi chùa chiền cúng bái, và cũng không được lập lại bàn thờ cúng kiến thần Phật.
Nói rồi, hắn cầm tiền ra về. Bỏ lại mọi người vẫn đứng trơ ra đó mà nhìn vào xác của Vy đầy tiếc nuối.
Thời gian thấm thoát trôi qua, rồi Nhật cũng được cho đi học xa, còn Linh thì đã học xong và làm y tá tại bệnh xá của làng. Sau khi kết thúc năm học, Nhật lại về nhà ngoại nghỉ ngơi, đồng thời phụ giúp ông bà việc nhà. Vừa vào đến nhà, ông bà ngoại đã chạy ra ôm chầm lấy Nhật. Tối hôm đó, sau khi cơm nước xong, ông ngoại mới bắt đầu ngồi nói chuyện với Nhật. Ông ngoại bắt đầu gợi lại chuyện gọi hồn của mẹ Nhật về hôm nào. Nghe thấy vậy, Nhật bắt đầu ớn lạnh, và nhớ lại cái hình ảnh của buổi lễ đó. Ông ngoại Nhật vừa nói vừa rút ra tờ giấy ghi lời chú hôm nào và đặt vào tay Nhật như có ý rằng đã đến lúc. Nhật cầm tờ giấy lên, vẫn là cái tờ giấy đó, Nhật có một chút sợ hãi và hỏi:
- Liệu có nhất thiết phải thế không ông? Đã hơn 10 năm rồi? Sao vẫn phải gọi mẹ cháu về làm gì hả ông?
Ông ngoại Nhật nhìn nó và nói:
- Chả lẽ cháu không muốn được ở bên mẹ cháu nữa hay sao? Sau bao nhiêu năm cực khổ, chả lẽ, cháu không muốn được ở trong vòng tay mẹ mình nữa sao? Nếu như lần trước, mọi việc đã êm đẹp, thì đâu cần phải làm lại. Ông không có ý ép cháu, nhưng cháu cứ suy nghĩ kĩ đi. Mà ông tin chắc rằng, còn có nhiều điều uẩn khúc sau cái chết của mẹ cháu.
Nói rồi, ông ngoại Nhật đi ra ngoài hiên, để mình thằng Nhật ngồi đó với mảnh giấy. Cả đêm hôm đó, thằng Nhật nằm suy nghĩ mãi, nó nhớ mẹ nó lắm chứ, và nó rất muốn được nằm trong vòng tay của mẹ mình một lần nữa. Cuối cùng, nó đưa ra quyết định và sẽ thực hiện lại việc này. Hôm sau, Nhật ngỏ ý với ông ngoại mình là nó đồng ý gọi mẹ nó quay về trần gian.
Đợi đến cuối tuần, ông ngoại Nhật dắt nó tới nhà tên thầy tà năm nào. Vừa nhìn thấy hắn, cả hai ông cháu hết sức ngỡ ngàng khi mà tên thầy tà năm nào và bây giờ không khác nhau một chút nào, vẫn cái khuôn mặt đó, không già đi một tí gì. Tên thầy tà mời hai ông cháu vào nhà, sau khi đã ngồi xuống, hắn nhìn về phía ông ngoại Nhật:
- Ông đã sẵn sang chưa?
Ông ngoại Nhật đáp:
- Chúng tôi đã làm theo như lời thầy dặn, trong suốt mấy năm qua, không ai đi lễ chùa cả, ngay cả trong nhà cũng thôi không thờ cúng thần Phật nữa.
Tên thầy tà gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi hắn quay sang hỏi Nhật:
- Thế còn chú mày thì sao? Liệu có làm hỏng việc như lần trước nữa không?
Nhật lúc đầu còn ấm ứ, nhưng rồi dứt khoát trả lời:
- Tôi đã sẵn sàng, quyết không làm hỏng chuyện như lần trước nữa đâu.
Tên thầy tà ra vẻ hài lòng, rồi hắn chìa tay, ra hiệu cho ông ngoại Nhật ý là coi coi có mang đủ tiền không. Ông ngoại Nhật rút trong túi ra và đặt một cục tiền lên bàn:
- Tất cả là 50 triệu, như thầy đã nói.
Tên thầy tà cầm lấy cục tiền, mặt hí hửng. Hắn quay ra nói thêm:
- Thủ tục nộp phí đã xong, bây giờ còn về vấn đề chuẩn bị làm lễ. Tôi đã xem giờ rồi, tối chủ nhật tuần sau là giờ trí âm, rất tốt cho việc làm lễ.
Nói đến đây, bỗng giọng hắn trầm xuống:
- Nhưng có một điều, cái xác của con gái ông đã héo quá rồi, cái chính là cần tìm được một cái xác khác, tầm gần tuổi với con gái ông. Không nhất thiết phải tự nguyện hiến xác, tôi có cách ép hồn phải trục xác để hồn con gái ông nhập vào.
Ông ngoại Nhật ngồi nghĩ ngợi một lúc, ông nhìn về phía thằng Nhật, rồi ông nói:
- Chuyện đó, tôi khắc lo được mong thầy cứ an tâm.
Rồi hai ông chúa từ biệt tên thầy tà và ra về. Trên đường về, Nhật băn khoăn lắm, nó không biết rằng ông ngoại sẽ kiếm đâu ra được một cái xác như lời tên thầy tà nói. Nhật gặng hỏi ông mình mãi, nhưng ông ngoại nó chỉ cười. Cuối cùng cái ngày làm lễ đã gần tới, mọi người đang ngồi ăn tối, chợt bố thằng Nhật chạy ập vào, với vẻ mặt hớt hải, bố nó nói:
- Mọi người có thấy Yến vợ con đâu không?!
Ông ngoại Nhật lắc đầu và nói:
- Vợ mày, mày không trông thì ai trông hộ mày?
Tú hớt hải:
- Nhưng vợ con đi từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy về!
Ông ngoại Tú đáp lời:
- Mày yên trí đi, chắc nó chạy đâu đây thôi, tí nó khắc về.
Tú chỉ biết lủi thủi rồi ra về, vì Yến vốn mở một tiệp tạp hóa nhỏ ở chợ, nên cô thường phải đi từ sớm đến tối muộn mới về nhà.
Hai hôm sau, vẫn không thấy Yến về, Tú cứ chạy khắp nơi, đồng thời báo cho chính quyền địa phương biết để một phần giúp tìm kiếm. Yến có thể nói là một người con gái có tí nhan sắc, thân hình đầy đặn, nên Tú sợ rằng vợ mình đã bị kẻ xấu bắt cóc hoặc có thể bị hãm hại rồi cũng nên. Cả nhà của Vy cũng giả vở tản ra đi tìm, nhưng Tú đâu có ngờ rằng, chính người nhà Vy đã thuê người bắt cóc Yến và giấu vào trong nhà kho trữ muối với mục đích muốn lấy xác Yến để cho linh hồn của Vy nhập vào. Cái đêm làm lễ đã đến, mọi người nhà Vy quay quần đông đủ, khi Linh đẩy Yến đang bị trói tay chân trên giường ra. Nhật giật mình và không hết bàng hòang, nó quay ra nhìn ông ngoại với ánh mắt chất vấn. Ông ngoại nó chỉ nhìn nó và đáp:
- Đã từ lâu, mọi người chưa kể cho cháu nghe. Ông vẫn tin rằng chính con đ* này, đã quyến rũ bố cháu và xúi giục bố cháu đầu độc mẹ cháu để đi theo nó. Cho nên lần này, ông lấy xác nó để cho linh hồn mẹ cháu nhập vào, nếu đúng như thế, thì nó sẽ vĩnh viễn mất xác. Còn nếu không thì sẽ trả lại xác cho nó.
Nhật nghe xong những vẫn bán tin bán nghi. Đợi khi tên thầy tà tới, ông ngoại Nhật phải nhờ hắn nói thêm mấy câu thì Nhật mới chịu. Việc làm lễ bắt đầu, một cái bàn nhỏ được kê ngay ngắn ngay dưới chân giường của Yến. Năm cây nến xếp thẳng hàng đã được thắp lên. Một bịch máu dùng để truyền đã để sẵn cạnh giường. Đợi đúng mười hai giờ đêm, tên thầy tà ra hiệu cho mọi người bắt đầu làm lễ. Linh tiến lại, cầm một con dao mổ thật sắc mà cô lấy ở trạm xá, tiến về phía giường. Yến nằm trên giường cố gào thét, nhưng vì có cái khăn bịt ở miệng, nên những tiếng kêu cứu phát ra nghe rất bé. Linh cầm con dao, rạch một đường ở cổ tay của Yến. Yến giãy nảy lên, máu từ cổ tay bắt đầu chảy xuống cái chậu. Mọi người cứ đứng đó, đợi cho máu chảy một lúc, khi thấy Yến bắt đầu yếu đi và chìm dần vào cơn mê, tên thầy tà mới ra hiệu cho Nhật bắt đầu. Nhật cầm tờ giấy và bắt đầu đọc lời thần chú. Gió lại bắt đầu nổi lên, mấy ngọn nến lại bắt đầu bập bùng. Vừa dứt câu thứ hai, Lũ chó xung quanh bắt đầu tru lên những hồi kinh rợn, khiến cho thằng Nhật bắt đầu nổi da gà. Nó đọc thật nhanh lời thần chú lần thứ hai. Gió bắt đầu nổi lên mạnh hơn nữa, lũ chó cũng tru lên dữ tợn hơn, kèm theo những tiếng sủa ghê hồn. Hai ngọn nến đã tắt đi, cả người Yến giờ đây rung lên bần bật. Tên thầy tà cầm một cái gương hình bát quái đứng ngay trước giường yến. Chợt một tiếng hét vang vọng bốn bề, Cả người Yến trở lại bình thường. Cái gương bát quái mà tên thầy tà cầm chợt rung lên. Nhanh như cắt, tên thầy tà cầm con dao, gạch một đường lên cái gương đó, hắn chạy về phía Nhật, rạch một đường ngang lòng bàn tay Nhật, rồi bảo nó lên bôi máu vào trán Yến. Vừa làm xong, hai ngọn nến còn lại chợt tự bùng cháy. Tiếng tru của lũ chó quanh nhà đã dứt, giờ chỉ còn vang vọng lại những tiếng gầm gừ ghê rợn. Tên thầy tà quay ra bảo Linh:
- Mẹ mày đã nhập rồi đó, lên cầm máu và truyền máu lại đi.
Linh vội vã tiến lên và băng bó vết cắt ở cổ tay của Yến lại, sau đó với cái kim cắm vào mạch chủ ở tay và bát đầu truyền máu cho Yến. Sau khi mọi thứ đã xong tên thầy tà tiến lại phía Yến, hắn lấy ra một cái sợi chỉ đỏ mỏng manh, buộc vào tay Yến và nói:
- Con ông bà đã về rồi, liệu mà chăm sóc cho tốt. Còn sợi chỉ tôi cột ở tay này, nhớ là không được tháo ra hoặc làm đứt, phải đợi sau bốn chín ngày nghe chưa?
Ông ngoại Nhật gật đầu, sau khi đã xong việc. Hắn cầm cái gương hình bát quái lên, lấy con dao gạch hai đường chéo lên và bảo với ông ngoại Nhật:
- Còn cái gương này, ông đêm ra nghĩa địa, chôn thật sâu xuống đất. Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận, nếu làm bể gương là không xong đâu đấy.
Ông ngoại Nhật cầm lấy cái gương và gật đầu, xong moi việc, tên thầy tà ra về bỏ lại mọi người. Giờ đây, ai nấy cũng quây quần bên cạnh cái xác của Yến để mong Vy sẽ tỉnh dậy. Vy mở mắt, thấy mình đang nằm trong nhà kho chứa muối, từ từ ngồi dậy. Người đầu tiên Vy để ý tới là Nhật, Vy gọi:
- Nhật, con của mẹ!
Rồi dang tay về phía Nhật, lúc đầu Nhật còn hơi chần chừ, nhưng rồi tiến lại. Mọi người xung quanh lúc đầu còn nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy kiểu cách mà Vy ôm Nhật thì mới nhận ra rằng, người này đích thị là Vy. Mọi người vui mừng chạy lại hỏi han Vy, còn ông ngoại Nhật sau khi yên tâm là con mình đã thự sự quay trở về mới cầm tấm gương đi ra nghĩa địa.
Đến nơi, ông ngoại Nhật cẩn thận đặt tấm gương xuống và bắt đầu hì hục đào. Đang đào, chợt ông ngoại Nhật nghe thấy một tiếng khóc ai oán từ đâu đó vọng lại. Dừng tay, ông cầm đèn pin soi tứ phía để coi coi, giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, ai lại ra nghĩa địa mà ngồi khóc. Không thấy ai, đang chuẩn bị đào tiếp, chợt tiếng khóc lại càng ngày càng rõ hơn. Chợt quện trong tiếng khóc đó là những câu nói ai oán như “Trả lại xác cho tao!”. Ông ngoại Nhật bắt đầu cảm thấy rờn rợn. Cầm đền pin lên xoi kĩ lại xung quanh, thì quả thật không thấy ai. Linh tính như có điềm không lành, ông ngoại Nhật tính đi một vòng kiểm tra, chợt thấy có cái bóng ai đó đứng xa xa, chiếu đèn pin về phía đó thì là một người mặc đồ trắng, tóc dài xõa ra đang đứng nhìn về phía ông, quá sợ hãi, ông Nhật cầm đèn pin chạy thục mạng, quên cả cái việc phải chôn tấm gương xuống đất. Xin được chú thích thêm, lí do ông ngoại Nhật nhìn thấy ma là vì không thờ Phật nữa. Theo như tôi hiểu, những người theo đạo Phật, hay thờ cúng thần Phật, sẽ được thần Phật bảo hộ, mà tránh khỏi cái việc tiếp cận với cõi âm, hay bị ma trêu quỷ ghẹo. Nói là vậy, nhưng cũng có rất nhiều người tuy thờ thần Phật những vẫn nhìn thấy ma quỷ, cho nên đây chỉ là một lời giải thích tạm thời.
Nói về Vy, tuy là giờ đây, đã trở về với dương gian, trong một cái lốt mới. Nhưng dù gì cũng đã chết quá lâu, hay nói cách khác đã ở cõi âm đủ lâu, để mà giờ đây, tuy có là người dương đi nữa, nhưng các mối liên hệ với cõi âm chưa dứt hoàn toàn. Tôi có đọc trong một cuốn sách, người ta nói rằng, khi bạn chết đi rồi, tức là hồn lìa khỏi xác, bạn lập tức biết được tất cả mọi chuyện trên đời, nhất là về cái kiếp mà bạn vừa mới từ bỏ. Bạn biết được hết người ta đã làm gì, những chuyện gì mà bạn chưa rõ. Tuy nhiên, khi mà đã sống lại, trở về với cõi dương (không phải là luôn hồi) thì bạn lại tự nhiên quên rằng mình đã chết, chỉ đơn thuần nghĩ rằng mình đã ngủ một giấc ngủ thật dài, để rồi khi tỉnh dậy, sự hiểu biết kia vẫn luôn luôn nằm trong đầu bạn. Nói tóm lại, nếu đọc đoạn này mà khó hiểu, xin bạn đọc yêu cầu tôi giải thích khi bình luận, tôi xin được phép nói rõ hơn, chứ giờ mà giải thích thì chắc phải mấy trang nữa.
Sau khi mọi việc được làm sáng tỏ. Vy giờ đã hiểu sao mình lại trở về được dương gian. Thêm vào đó, Vy cũng kể cho mọi người rõ nguyên nhân tại sao mình lại chết. Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, khi hỏi tại sao lại biết, Vy không biết giải thích sao, chỉ nói đơn giản là mình biết. Với lí do là Vy mang thân xác của Yến, người nhà khuyên Vy không nên ra ngoài để tránh nhầm lẫn. Vy vâng lời và chỉ quanh quẩn trong nhà. Tuy nhiên, có nhiều điều lạ đã xảy ra với Vy. Đó là đêm đêm cô không ngủ được, mà lúc nào cũng thức. Kì lạ thay là tuy không ngủ như vậy, nhưng cô luôn khỏe khoắn, không bao giờ tỏ ra mệt mỏi gì cả.
Vào ngày cúng xá tội vong nhân, người nhà Vy có làm một mâm cơm cúng thật to, mang đặt ra ngoài sân. Điều kì lạ đã xảy đến, không biết vì lí do gì, Vy hồn nhiên tiến tới mâm cơm cúng và bắt đầu ngồi xuống ăn. Nhật với ông ngoại đứng đó trố mắt ra nhìn, đang ăn, chợt Vy làm cái động tác hất tay như kiểu đẩy người khác ra, và giành ăn với một ai đó. Chợt Vy tự nhiên nằm bật ra, sùi bọt mép, giãy đành đạch. Nhật và ông ngoại vội chạy tới đưa Vy vào nhà, phải một lúc lâu sau, Vy mới tỉnh dậy. Khi mọi người hỏi có chuyện gì vậy, Vy bảo đang ăn, chợt có một hai người nữa chạy tới ăn tranh, đang đẩy họ ra thì chợt có một cái gì đó làm cho tê liệt toàn thân. Lúc này Nhật với ông ngoại mới linh tính có chuyện gì đó không hay, hai người chỉ biết nhìn nhau lắc đầu.
Hôm sau, khi đã căn dặn kĩ Vy ở nhà, Nhật và ông ngoại mình mới đi đến nơi tên thầy tà hôm nào. Vừa ngồi xuống, ông ngoại Nhật đã đặt câu hỏi ngay:
- Thưa thầy, đúng là con gái tôi đã quay về, nhưng có nhiều chuyện lạ sảy ra với nó quá.
Tên thầy tà nhìn ông ngoại nhật hỏi:
- Ví dụ như?
Ông ngoại Nhật tiếp lời:
- Mấy đêm nay rồi, nó không ngủ một đêm nào, hơn thế nữa, thường nói chuyện một mình, hay như mới đây, còn đi ăn cơm cúng xá tội vong nhân, rồi bất thình lình lăn ra đất sùi bọt mẹp nữa…
Tên thầy tà cười phá lên, hắn châm một điếu thuốc, rít lấy một hơi dài, rồi nói:
- Ông có biết tại sao nó làm vậy không?
Ông ngoại Nhật và Nhật đều lắc đầu, tên thầy tà thấy vậy liền tiếp lời:
- Bộ ông đã quên là con gái ông từ đâu trở về rồi sao?
Nhật đang định trả lời thì tên thầy tà cướp lời:
- Nó từ cõi chết mà trở về. Hay nói cách khác là từ cái thế giới bên kia. Những chuyện mà ông thấy nó làm bây giờ, không có gì là lạ lùng cả. Con ông nó chết đã quá lâu, cho nên ngay cả khi có mượn được xác, mà quay trở về, thì cái sự giao tiếp giữa nó cà cõi âm còn quá mạnh.
Nhật và ông ngoại mình tỏ vể thất vọng lắm. Thấy vậy, tên thầy tà mới an ủi:
- Nhưng ông đừng lo, nếu con gái ông giữ được sợi chỉ trên tay và cái gương mà tôi đưa cho ông đã được chôn thì mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó mà thôi.
Chợt ông ngoại Nhật giờ mới nhớ tới cái gương, vội hốt hoảng:
- Thôi chết rồi, cái gương!
Cả Nhật và tên thầy tà đều nhìn về phía ông ngoại nhật, tên thầy tà lớn tiếng:
- Cái gương làm sao?!
Ông ngoại Nhật run rẩy đáp lời:
- Tối hôm tôi đem cái gương đi chôn, tôi bị ma nhát đã quên khuấy việc chôn cái gương đi rồi.
Tên thầy tà lớn tiếng quát:
- Ông quay lại chỗ đó và tìm cái gường nhanh lên, nếu cái gương đó mà vỡ, thì coi như cả nhà ông sẽ gặp đại họa đó.
Ông ngoại Nhật và Nhật vọi vã chạy ra khỏi nhà tên thầy tà, và tiến thẳng ra cái nghĩa trang hôm nào.
Bình luận facebook