Chương 14: Vua Quỷ.
Ba con cọp lửa và ngay cả con phượng hoàng lửa vừa cảm nhận được có sự hiện diện của binh linh nhà Trần thì chúng vụt biến mất. Bọn đầu gấu đang hăng máu đánh nhau mà thấy cọp lửa tan biến cũng vội quay đầu lại nhìn. Cả bốn thằng đầu gấu có lẽ là hơi chột dạ khi mà thấy từ ngoài cổng nhà Ngọc Lam là năm tượng lính cảnh vệ bằng đồng đen đời Trần đang lừng lững bước vào, lính cánh vệ đứng đầu có vẻ như là viên chỉ huy, hắn ta rút thanh gươm đồng bên hông ra dơ cao và chỉ đạo cho bốn người lính cảnh vệ phía sau nhất lọat cầm giáo chĩa mũi nhọn về phía trước mà tiến lên. Bốn tên đầu gấu này cũng không vừa, chúng dơ phóng lên nhất lọat lao về phía lính cảnh vệ đời Trần đang từng bước chậm rãi tiến gần vào. Một tên đầu gấu cầm phóng lao vào tính chém ngang người bức tượng lính cảnh vệ dẫn đầu. Nhưng ngay khi mà tên này hạ phóng xuống thì lính cảnh vệ đi đầu đã vung kiếm chém mạnh vào thanh phóng đó. Cây phóng và thanh kiếm va vào nhau phát ra một tiếng động lớn. Thanh phóng của tên côn đồ kia vỡ vụn ra, khiến cho hắn đứng đó tay run lẩy bẩy nhìn cái cán phóng. Nhưng có lẽ tên côn đồ này không còn có thêm một cơ hội để chạy. Lính cảnh vệ này đã vung kiếm đồng chém mạnh một phát đứt lìa đầu hắn, chỉ còn thấy cơ thể của hắn đổ gục, cái đầu thì lăn long lóc trên nền sân trước. Hai tên đầu trọc đằng sau định lao lên quây lấy lính cảnh vệ đứng đầu, ai ngờ từ đằng sau hai lính cảnh vệ khác đã cầm giáo sộc lên giáp lá cà. Tên đầu trọc còn lại có lẽ vì quá sợ hãi mà hắn đứng đờ người lại nhìn hai thằng bạn mình chém nhau kịch liệt với hai bức tượng đồng đen. Thế nhưng cũng chẳng được lâu, cả hai tên đầu trọc kia đều bị lính cảnh vệ dùng giáo quật cho vỡ xươg đầu gối. Sau đó lính cảnh vệ dùng chân đạp, ép cả hai tên nằm xuống nền sân. Lực từ bàn chân đồng đen mạnh tới mức mà tiếng xương lồng ngực phải kêu lên “răng rắc“ khiến cho hai tên đầu trọc nằm đó kêu la thảm thiết. Cuối cùng, cả hai lính cảnh vệ đưa giáo lên đâm thẳng vào họng của hai tên đầu trọc, bốn bề lại im lặng, không còn tiếng la hét nữa. Tên đầu tróc còn lại có vẻ như nhận ra được rằng với sức lực hiện tại thì hắn cũng sẽ chấm hết y như mấy thằng bạn. Nghĩ đên đây, ngay lập tức thằng đầu trọc này cầm phóng chạy thục mạng men ra vườn sau.
Nhưng có lẽ số của nó đã tận, một lính cảnh vệ trong tay lăm lăm ngọn giáo lao tới phóng mạnh cây giáo đó. Chỉ trong nháy mắt, ngọn giáo đâm xuyên thân dươi của tên đầu trọc hiến hẵn ngã xõng xoài trong đau đớn. lính cảnh vệ cầm kiếm lúc này mới tiến tới, tên đầu trọc này nghĩ rằng kiều gì mình cũng chết, nên hắn nhắm mắt như đón đợi. Lính cảnh vệ dùng một chân đè lên người hắn, hai tay thì dơ cao thanh kiếm. Thế nhưng ngay khi thanh kiếm vừa hạ xuống thì một tiếng gọi thất thanh:
- Ngọc Lam.
Bên cạnh đó là tiếng hú còi của xe cảnh sát và công an từ tứ phía vọng lại. Ngọc Lam và mọi người hướng mắt ra cửa thì cũng là lúc mà Hằng mặc quân phục đen chạy ùa vào. Ngay khi Hằng nhìn thấy Ngọc Lam còn đang ngồi ở thềm sân trước thì cô lao tới ôm chầm lấy Ngọc Lam nói:
- Tạ ơn trời, em không sao.
Theo sau Hằng là một loạt các chiến sĩ ĐNQP khác cũng đang ùa vào, thế nhưng bọn họ ai ai khi nhìn thấy cái cảnh tượng trong sân trước cũng đều phải đứng khựng người lại. Hằng thấy tay Ngọc Lam chảy máu thì vội ra lệnh cho quân y mau mau sơ cứu, đồng thời cô cũng ra lệnh thu dọn sân nhà của Ngọc Lam và bắt lấy tên đầu trọc đang bị trọng thương.
Sau khi đã dọn dẹp xong hiện trường và giải tán đám đông hiếu kì, Hằng đã ra lệnh cho cấp dưới ngăn chặn không cho bất kì một phương tiện truyền thông đại chúng nào được phép đưa tin. Thêm vào đó, cô đã ngấm ngầm ra lệnh cho bên đội C3 của ĐNQP cử người luôn theo dõi túc trực và bảo vệ người nhà của Ngọc Lam. Sau khi mọi việc đã xong xuôi, đích thân Ngọc Lam được Hằng đưa về tòa nhà của ĐNQP để tường thuật lại sự việc. Ngọc Lam ngồi trong phòng làm việc kể lại cho Hằng nghe đầu đuôi sự việc. Xong Hằng hỏi:
- Vậy em nói rằng chính những tượng lính cảnh vệ bằng đồng đen đó đã ra tay ngăn chặn bọn người xấu?
Ngọc Lam đáp:
- Vâng, chính là những bức tượng đồng đứng la liệt ở sân đó ạ. Nhưng không hiểu sao khi chị và bên ngành có mặt thì những bức tượng đó lại bất động.
Hằng hỏi:
- Em lấy những bức tượng đó ở đâu ra vậy?
Ngọc Lam nhìn Hằng nói:
- Xin phép chị cho em giữ bí mất được không?
Hằng nhìn Ngọc Lam khẽ mỉm cười nói:
- Thôi được.
Thế rồi Hằng đưa điếu thuốc lên dít một hơi, cô nghĩ ngợi mặt đăm chiêu nói:
- Cũng lạ thật, không lẽ nào có chuyện gì đó lớn lắm sắp xẩy ra?
Ngọc Lam nghe thấy vậy thì cô có hơi tò mò, Ngọc Lam hỏi:
- Ý chị là sao?
Hằng tựa lưng ra sau ghế nói:
- Chẳng là bên ngành có lưu trữ một lượng lớn hồ sơ mật, những tài liệu về triều đại nhà Trần. Trong đó có một số tư liệu có liên quan đến việc tại sao đền Trần lại linh ứng như vậy và rất nhiều người tôn thờ đức thánh Trần.
Theo như Hằng nói thì trong thời gian mà Trần Hưng Đạo còn sống, ông chính là người đã góp một phần không nhỏ trong việc xây dựng và bảo vệ nước Nam. Ngoài ra, chính ông và bộ hạ dưới quyền cũng có công trong việc chống lại quỷ dữ hoành hành định chiếm lấy nước Nam. Có nhiều tài liệu nói rằng, quân Mông Nguyên ngày đó trước khi vô nước Nam đã bị một căn bệnh, căn bệnh này khiến cho chúng toàn thân nổi gân đen, sức mạnh tràn trề, đồng thời sự dã man khát máu cũng tăng lên gấp bội. Chính Trần Hưng Đạo đã nhìn nhận ra điều đó, ông và các tượng lãnh đã đẩy lui bọn quỷ dữ và đồng thời đẩy chúng vào thế giới hư vô. Tuy nhiên, quỷ dữ chỉ bị đẩy lui chứ mãi mãi không bao giờ bị tiêu diệt. Chính vì thế, mà khi mất đi, oai dũng của Trần Hưng Đạo và các tướng lĩnh vẫn luôn luôn hiển linh và phù hộ cho nước Nam đẩy lùi bọn quỷ dữ. Ngọc Lam ngồi nghe chăm chú, cô nói:
- Nếu vậy thì bọn quỷ dữ đó bây giờ vẫn còn tồn tại sao ạ?
Hằng dít một hơi thuốc nói:
- Có nguồn tin nói rằng đức thánh Trần và các tướng lãnh vẫn đang ngày ngày chiến đấu với bọn quỷ dữ ở thế giới hư vô đó em.
Ngọc Lam khẽ gật đầu, thế rồi cô ngồi ngẫm nghĩ một lúc, Ngọc Lam nói tiếp:
- Thôi chết? không lẽ nào bọn đầu gấu tới nhà em có liên quan đến bọn quỷ dữ từ đời nhà Trần? vì em nhớ rõ ràng cái tên em đối mặt gân đen nổi lên khắp người à.
Hằng dít một hơi thuốc chống tay lên bàn ngồi thẳng người nói:
- Chị cũng không rõ, vì như em kể thì tượng lính cảnh vệ thời trần còn biết cử động, ra tay giúp em tiêu diệt bọn người xấu thì coi bộ đúng là có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.
Ngọc Lam hỏi gấp:
- Thế một tên đầu trọc bị bắt sống đâu ạ?
Hằng nhìn Ngọc Lam đáp:
- Đã được đưa đi chữa trị rồi, đợi hắn bình phục hoàn toàn sẽ lấy lời khai.
Thế rồi Hằng đứng lên nói:
- Thôi, để chị đưa em về nhé, cũng muộn rồi.
Ngọc Lam khẽ gật đầu. Hằng đưa Ngọc Lam ra xe ô tô của ngành, trước khi lên xe, Hằng ôm Ngọc Lam vào lòng nói:
- Chị thực sự chia buồn với em về hai người chú ruột nhé.
Ngọc Lam cũng ôm chặt lấy Hằng, cô nói:
- Em cám ơn chị, hai chú giờ đã yên nghỉ rồi, họ sẽ không còn phải chịu đau đớn gì nữa đâu.
Nói rồi Ngọc Lam từ biệt Hằng, chiếc xe ô tô đi xa dần, bỏ lại mình Hằng đứng trong màn đêm đen tĩnh lặng.
Mấy hôm sau, gia đình nhà Ngọc Lam phải làm đám tang cho hai người chú, vợ và con của hai người chú đó thì khóc hết nước mắt. Có lẽ đây là cái thời điểm đen tối nhất của gia đình nhà Ngọc Lam khi mà hai người cùng ra đi một lúc về bên kia thế giới. Tới dự đám tang gia đình nhà Ngọc Lam lần này còn có cả ông Halem, Liên và chú Bảo Thạch. Ngoài ra, Khánh cũng đã có mặt ở đám tang, cậu ta phải trốn gia đình của mình để tới đây. Thế nhưng trong cái lúc tang gia bối rối như thế này, thì Ngọc Lam cũng không còn tâm trí nào để mà nói chuyện hay như đối mặt với Khánh cả. Ngọc Lam đứng đó cạnh ông Halem, cô không hề tuôn rơi một giọt nước mắt cảm thông, nhưng có lẽ, trong lòng Ngọc Lam đang chết lặng đi từng giờ. Ngọc Lam mặt vô cảm, cô quay ra nhìn ông Halem hỏi:
- Ông có biết bọn chúng là ai không?
Ông Halem thở hắt ra, ông ta đáp:
- Ta rất xin lỗi con, ta chỉ biết được rằng chúng là quỷ, còn nguồn gốc ở đâu thì ta không rõ…
Ngọc Lam đứng đó ngẫm nghĩ một lúc, thế rồi cô nói:
- Có người nói với con, bọn chúng là những con quỷ dữ từ thời Trần.
Nghe đến đây, tất thẩy mặt ba người Halem, Liên và chú Bảo Thạch như tai mét. Ông Halem quay ngang mặt hỏi:
- Ai nói với con thế?
Ngọc Lam đáp:
- Bạn con, làm bên ĐNQP.
Chủ Bảo Thách mới nói chen vô:
- Nếu đúng là chúng là bọn quỷ dữ đời Trần thì nguy lắm đó, con có bằng chứng cụ thể không?
Ngọc Lam khẽ lắc đầu, ông Halem vẫn đứng đó im lặng không nói một lời. Liên lúc này mới lên tiếng:
- Hay là chúng ta đi hỏi Long thử coi sao?
Chú Bảo Thạch đáp:
- Nhưng liệu cậu ta có biết được gì không?
Liên nói:
- Ngọc Lam quen với chị gì làm trong ngành đó đúng không? Nếu vậy chỉ cần nói chị ta cho mượn hung khí của bọn tội phạm đưa cho Long thì lập tức chúng ta sẽ có câu trả lời ngay.
Chú Bảo Thạch nhìn Liên nói:
- Như vậy cũng được sao?
Liên khẽ gật đầu, ông Halem thấy vậy thì mới nói:
- Được, cứ như vậy đi.
Thế rồi ông Halem nắm lấy tay Ngọc Lam nói:
- Con hãy liên lạc với người quen và cố mượn cho bằng được hung khí của bọn chúng, chỉ có thế thì chúng ta mới tìm ra chân thân của bọn chúng.
Ngọc Lam khẽ cúi dầu dạ.
Sau khi tang lễ xong xuôi, nhân lúc Ngọc Lam đang đứng một mình hút thuốc. Khánh chạy lại, cậu ta nắm chặt lấy tay Ngọc Lam nói:
- Em … anh thực sự xin lỗi …
Ngọc Lam nhìn Khánh với ánh mắt buồn, cô nói:
- Bố mẹ anh có biết anh đến đây không?
Khánh lắc đầu, Ngọc Lam mỉm cười nhìn Khánh nói:
- Anh không sợ bố mẹ anh sẽ buồn lòng sao, đi với em, anh chỉ gặp tai họa mà thôi…
Chưa nói hết câu thì Khánh đã ôm lấy Ngọc Lam vào lòng mà nói:
- Không! Anh yêu em nhiều lắm, vì em anh sẽ bất chấp tất cả.
Ngọc Lam nghe thấy những lời nói đó thì cô cảm động lắm, hai mắt Ngọc Lam nhạt nhòa lệ. Đáng lẽ ra Ngọc Lam sẽ ôm chầm lấy Khánh vào lòng, thế nhưng cô nghĩ rằng nhà cô còn phải hứng chịu hai cái đại họa nữa, và sợ rằng nó sẽ liên lụy tới Khánh và gia đình cậu ta. Ngọc Lam đã cắn răng, đẩy Khánh ra và nói:
- Không anh ạ, mong anh hiểu cho … chúng ta nên chấm dứt … em không muốn liên lụy tới anh …
Thế rồi Ngọc Lam quay đầu đi lại về phía người nhà, Khánh giữ lấy tay cô nói:
- Em … sao em lại có thể …
Ngọc Lam quay đầu nhìn, hai hàng nước mắt tuôn rơi trên má cô, Ngọc Lam nói:
- Anh à … mong anh hiểu cho … em chỉ muốn tốt cho anh thôi…
Nói rồi Ngọc Lam gỡ tay Khánh ra bước thẳng, bỏ lại cậu ta đứng đó với trái tim đang vỡ ra từng mảnh nhỏ. Ông Halem và mọi người đứng từ xa, có lẽ ông ta nghe được cái tiếng khóc thút thít của Ngọc Lam đang lớn dần khi cô tiến lại, ông thở dài nói:
- Tình cảm của con người tựa như một con dao hai lưỡi, nó có thể giúp người ta vượt qua tất cả, nhưng nó cũng có thể làm cho con người rơi xuống vực xâu thăm thẳm cúa sự đau đớn.
Ngọc Lam tiến tới phía mọi người thì cô ôm chầm lấy Liên mà khóc nấc lên những tiếng khe khẽ, Liên cũng không biết nói gì hơn ngoài việc ôm lấy Ngọc Lam và vỗ về cô.
Theo như kế hoạch, Ngọc Lam đã liên lạc với Hằng và xin cô ta một con phong của bọn trộm để tìm ra nguồn gốc của bọn chúng. Hằng đồng ý và hẹn Ngọc Lam vào chiều cuối tuần tới thẳng trụ sở chính của ĐNQP để gặp Hằng. Sau khi đi qua cửa kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, hằng được viên cảnh vệ đưa thẳng lên gặp Hằng. Hằng vừa gặp Ngọc Lam thì cô chạy tới ôm lấy, tình cảm của hai người giờ thân thiết y như là hai chị em vậy. Hằng đưa Ngọc Lam xuống phòng lưu trữ vật chứng, cô cầm một cái túi ni lông nhỏ có một mảnh lưỡi phóng bị vỡ vụn, trên đó còn có dính máu đưa cho Ngọc Lam và nói:
- Em coi thử coi miếng này được chưa?
Ngọc Lam cầm miếng phóng đó nhìn thấy cũng to tầm nửa bàn tay thì đáp:
- Chắc cũng được chị ạ.
Ngọc Lam đang tính chào tạm biệt Hằng thì cô ta lên tiếng:
- Nhân tiện em có mặt ở đây đúng lúc bên chị đang lấy lời khai tên đầu trọc ngày nào, em có muốn coi thử không?
Ngọc Lam vẻ mặt tò mò nói:
- Vậy hả chị?
Hằng gật đầu, thế rồi cô đưa Ngọc Lam tới phòng lấy cung. Tới phòng lấy cung, có một chiến sĩ đứng canh, thấy Ngọc Lam đi cùng Hằng, cậu ta vẫn hỏi:
- Ai đây sếp?
Hằng đáp:
- Một chiến sĩ của ĐNQP.
Chiến sĩ này ghé tai Hằng nói nhỏ:
- Biết là vậy, nhưng mà đây là tin tức bảo mật, chỉ có cấp cao mới được …
Hằng nói giọng trách mắng:
- Đồng chí này đi với tôi thì cậu cứ cho vào đi.
Chiến sĩ ĐNQP kia đành đứng nghiêm người mở cửa cho hai người vào.
Hằng và Ngọc Lam bước vào một căn phòng hẹp, chính là căn phòng nhìn qua tấm kính một chiều để theo dõi cuộc lấy cung. Hằng bật công tắc loa lên, thế rồi cả hai người đứng đó trực tiếp theo dõi cuộc lấy cung. Trong phòng lấy cung, có hai chiến sĩ khác vẻ mặt hung dữ, ngồi ở ghế là tên đầu gấu với cái vẻ mặt an nhàn không có gì là sợ hãi hay lo lắng cả. Một chiến sĩ ĐNQP hét lớn:
- Nói mau! Mày làm việc cho ai?!
Tên đầu trọc vẻ mặt tươi tỉnh, hắn mỉm cười nói:
- Như tao đã nói rồi đó thôi, tao làm việc cho thần bóng tối.
Chiến sĩ ĐNQP này tức dận đập xuống bàn cái uỳnh, khiến cho Ngọc Lam đứng đằng sau tấm gương phải rùng mình. Chiến sĩ ĐNQP này hét lớn:
- Thần bóng tối là cái con chó nào?! Nói mau!!!
Tên đầu trọc vẫn mỉm cười và nói:
- Sớm muộn gì chúng mày sẽ biết thôi, vì tất cả lũ chúng mày sẽ phải chết…
Thế rồi bất thình lình tên đầu trọc hướng mắt nhìn vào tấm gườn, Ngọc Lam đứng đó dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn thẳng vào mắt cô, “Không lẽ nào tên này linh cảm được mình đang ở đây?”, Ngọc Lam nghĩ thầm. Tên đầu trọc nhìn Ngọc Lam chằm chằm qua tấm gương, hai con mắt hắn như long lên sòng sọc, hắn nói với cái giọng rờn rợn:
- Nhà Trần đã lụy tàn, và vua bong tối, người đã từng thất thủ nghìn năm trước dưới tay Trần Hưng Đạo… ngài sẽ đứng dậy một lần nữa, để lấy lại những gì đã từng thuộc về ngài. Rồi lũ các người sẽ được tắm trong biển máu, mãi mãi chìm đắm trong đau khổ, trong chết tróc, trong đau thương… và những kẽ mà các người tôn thề sẽ quay lưng lại với các người … thêm một lần nữa.
Nói đến đây thì hắn cười lớn, còn Ngọc Lam đứng ở đó nghe câu vừa rồi mà hắn cảm thấy lạnh gáy vô cùng, hai tay cô run lên cầm cập. Bất thình lình Ngọc Lam mở cửa bước ra ngoài, Hằng thấy vậy vội chạy theo sau nói:
- Ngọc Lam … em làm sao thế?
Ngọc Lam mặt tái bệch, trên chán là lấm tấm mồ hôi, cô đáp:
- Em … em không biết nữa, em có linh tính như có chuyện gì đó kinh khủng lắm sẽ xẩy ra.
Hằng thấy Ngọc Lam có vẻ không ổn, cô ôm Ngọc Lam vào lòng và nói:
- Thôi em về nghỉ ngơi đi, nhớ có gì thì báo cho chị biết nha.
Ngọc Lam vâng lời, thế rồi Hằng nhờ một chiến sĩ ĐNQP đưa Ngọc Lam ra về, còn cô thì quay lại phòng để theo dõi cuộc lấy cung.
Sau khi có được mảnh vỡ của của con phóng, ngay lập tức ba người ông Halem, Liên, và Ngọc Lam tới một cửa hàng chuyện làm dao kéo ở gần chợ Ngô Sĩ Liên. Ba người bước vào một tiệm chuyên làm dao kéo, ông Halem gọi lớn:
- Long.
Ngay tức thì, bên trong nhà chạy ra là một người thanh niên trẻ tuổi dáng người vạm vỡ, mặt mũi lấm lem tiến ra nói:
- Thầy, thầy tới chơi ạ?
Ngọc Lam vừa nhìn thấy Long thì cô ta trong lòng đã có chút bối rối, không lẽ nào đây là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Long mời cả ba người đi vào sâu trong căn nhà hẹp. Sau khi ba người đã ngồi vào bàn rồi, Long vội chạy đi rửa qua mặt mũi chân tay. Sauk hi cậu quay trở lại, ông Halem hỏi:
- Bố mẹ con đâu?
Long đáp:
- Bố mẹ con đi có việc, còn mỗi con trông tiệm thôi ạ.
Thế rồi Long quay qua chào Liên, cậu hướng mắt nhìn Ngọc Lam mặt có hơi ửng đỏ mà hỏi:
- Ai đây thầy?
Ông Halem nói:
- Đây là Ngọc Lam, hiện thân của hỏa phụng thiên.
Long trầm trồ, thế rồi cầu chìa tay ra bắt tay Ngọc Lam, lúc đầu Ngọc Lam còn bén lẽn, thế rồi cô cũng bắt tay Long. Còn chưa kịp chào hỏi nhau, thì ông Halem nói:
- Ngọc Lam, con lấy miếng phóng đó ra.
Ngọc Lam móc trong túi đeo ra một mảnh lưỡi phóng để lên bàn, Long thì ngồi đó lạ lẫm lắm, cậu hỏi:
- Cái gì đây thầy?
Ông Halem nói:
- Chắc hẳn con còn nhớ, kiếp trước, chân thân của con đã từng phục vụ Trần Hưng Đạo chứ?
Long ngẩng mặt lên nhìn ông Halem:
- Vâng.
Ông Halem nói tiếp:
- Vậy thì hôm nay chỉ có con mới có thể cho chúng ta biết được kẻ dùng thứ vũ khi này đến từ đâu mà thôi.
Long đưa hai tay lên úp lấy mảnh lưỡi phóng và nói:
- Để con thử.
Thế rồi Long nhắm mắt, cậu nhấc mảnh lưỡi phóng lên bằng hai tay, Long chắp hai tay lại trước ngực với mảnh lưỡi phóng ở dữa. Miệng Long làm rầm vài tiếng, thế rồi hai tay cậu bắt đầu đưa lên đưa xuống.
Chưa đầy năm phút, bất ngờ Long hất tay khiến cho mảnh lưỡi phóng rơi lại lên bàn chạm vào tấm kính “leng keng”. Còn Long thì mở mắt chống tay lên thành ghế mà ho khù khụ. Liên thấy vậy vội đứng lên tiến tới vỗ ngực và lưng cho Long. Ngọc Lam ngồi đó nhìn Long mà như đứng hình, ông Halem hỏi giọng có hơi sợ hãi:
- Sao vậy con?
Long ho sặc sụa, thế rồi cậu ta cố lấy hơi đáp:
- Không xong rồi thầy ơi … con … con nhìn thấy …
Ông Halem giục:
- Nhìn thấy gì?!
Long ngửng mặt nhìn ông Halem đáp:
- Vua quỷ.
Nghe đến “vua quỷ” thì ngay lập tức cả ông Halem, Liên, và Ngọc Lam mặt đều thất kinh.
Bình luận facebook