Bí Ẩn 2: Bé Gái.
Câu chuyện thứ hai mà chị Trâm kể cho tôi nghe cũng không kém phần li kì và rùng rợn. Chị nói hồi chị còn lên Sài Gòn học đại học, có thuê nhà chung với cả mấy đứa, đó là một căn nhà 2 tầng, bếp và phòng khách thì ở dưới tầng một, còn hai buồng ngủ với hai buồng tắm thì ở trên tầng hai. Căn nhà này cũng không to lắm nhưng được cái tiện nghi và cũng thoải mái, nó nằm gần một chợ lớn ở Sài Gòn. Cuộc sống của những sinh viên lên thành phố học mà xa nhà thiệt là khổ, nhưng bù lại được cái tự do. Chị Trâm có kể là hồi đó có thuê nhà cùng với ba chị nữa tên là Chi, Trang, và Ngọc. Hai chị Trang và Ngọc thì ở buồng bên cạnh, còn chị thì ở với chị Chi. Chị Chi có một anh người yêu ở Sài Gòn nên thường xuyên không ngủ lại tại cái nhà đó, nên chị Trâm tự nhiên gần như được ở hẳn một mình một buồng. Cứ tưởng rằng cái cuộc sống sinh viên cứ mãi chôi qua êm đẹp như vậy, cho đến một ngày. Nhớ cái hôm đó, chị Trâm đang phải ngồi ôn thi cho bài kiểm tra môn tiếng Anh, với một chồng sách vở trên bàn, nào là từ điển, nào là vở ghi chép, nào là sách tham khảo. Chị Trâm cứ mãi chìm đắm vào cái biển toàn chữ là chữ đó cho đến khi chi linh cảm được một điều gì đó rất lạ. Nói là lạ ở đây là vì chị đang tập trung học bài, chợt chị mất hẳn cái dòng suy nghĩ của mình, mà điều này rất hiếm khi xảy ra chỉ trừ khi nào có một cái gì đó tác động thì người bình thường mới mất đi cái dòng suy nghĩ mà trong lúc họ đang tập trung cao độ như vậy. Chị Trâm đặt bút xuống nhìn quanh phòng, không có ai cả, vẫn là cái tiếng tivi không to lắm phát ra từ buồng bên cạnh của hai chị kia. Chị Trâm uống ngụm nước rồi tiếp tục học, nhưng xem ra không tài nào học nổi nữa. Chị liền vào buồng tắm rửa cái mặt cho tỉnh táo, nhưng khi ngồi lại vào bàn chị vẫn không học nổi. Trong đầu chị cứ có một cái ý nghĩ rất khó hiểu, như kiểu không thấy an tâm học bài tiếp vậy. Cuối cùng quá chán nản, chị Trâm liền tắt đèn và quyết định sáng mai dậy sớm học tiếp vì chị tính là đã học từ chiều đến tận giờ rồi, có lẽ đã đến lúc cho não bộ nó nguội tí đã, sợ từ nãy giờ học nhiều quá máy nó nóng. Chị vào buồng tắm, rồi tắm rửa sạch sẽ. Sau đó ra sấy tóc và chui vào chăn ấm đệm êm ngủ. Nhưng thật lạ thay, lên giường rồi mà chị không tài nào ngủ được, trong đầu chị cứ xuất hiện ba cái ý nghĩ nhảm nhí. Chị trở mình qua lại, cố gắng nghĩ đến một giấc mơ thật đẹp để chìm vào giấc ngủ nhưng xem ra vô vọng. Cứ trằn trọc như vậy mãi đến gần 2 giờ sáng chị mới ngủ được. Thức dậy với tinh thần mệt mỏi, đã 5 giờ hơn rồi, 7 giờ vào học. Chị Trâm vào đánh răng rửa mặt, trong đầu chị nghĩ rằng thật là chán khi đêm qua lại mơ đi bắt ma nhưng đi mãi chả bắt được con nào. Chị Trâm nấu tô mì gói ăn lẹ rồi chạy qua buồng bên gọi hai bà kia dậy đi học. Chị Trang thấy chị Trâm qua liền dụi mắt và nói:
- Hôm nay tụi tui cúp học, bà đi đi, nếu có gì thì về bảo tụi tui.
Chị Trâm bực mình, nhảy vào kéo chân bà Trang và nói:
- Bà đại lãn nó vừa vừa thôi, dzậy đi học lẹ đi.
Nhưng dù có kéo thế nào thì chị Trang vẫn giả vờ ngủ như chết. Chán nản chị Trâm đi học một mình. Buổi chiều hôm đó về nhà, sau cái bài kiểm tra đáng nguyền rủa, chị Trâm quăng cặp vào góc buồng rồi nhảy thẳng lên giường. Chị tính nằm nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ đi chợ mua đồ ăn về nấu. Nằm vậy một hồi mà chị Trâm chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, Khi tỉnh dậy chị nhìn giờ đã hơn 8 giờ tối. Chị Trâm uể oải bò dậy, chị vòng qua phòng bên kia thì không thấy ai, chắc hai cô bạn đã đi ăn với nhau mà không rủ chị đi cùng, chị Trâm nghĩ thầm trong đầu “Bọn này nhớ đấy, về thì chúng mày biết tay với bà”. Chị cầm điện thoại, bấm gọi cho chị Chi thì không ai nhấc máy, chắc lại đang quấn lấy anh người yêu rồi, chị Trâm nghĩ bụng. Để cho qua bữa, chị vòng xuống nhà tính kiếm coi có mỳ gói không thì nấu ăn tạm. Lúc chị đang bước xuống cầu thang, chợt chị để ý ra phía ngoài cửa, thấy có bóng một con bé gái mặc váy trắng cứ đứng đó cúi đầu. Chị Trâm bỏ kính ra dụi mắt rồi đeo lại hỏi lớn:
- Ai dzậy?
Con bé đó không trả lời, chỉ đứng đó. Chị Trâm chợt có cái linh tính chẳng lành. Theo đà chị chạy ngược vội lại lên buồng, vửa mở cửa thì chị hụt chân ngã. Lúc này một bàn tay lạnh tóm lấy chân chị. Chị Trâm quay đầu lại nhìn, thì thấy là con bé lúc nãy, chị cố giằng chân ra thì nó càng túm chặt, rồi nó ngẩng cái đầu lên, cái khuôn mặt trắng bệnh với hai hốc mắt sâu hoắm đó khiến chị rùng mình, chị Trâm vừa cố giằng chân ra vừa hét:
- KHÔNG!!! Buông tôi ra!
Cái con nhỏ đó chợt nó há cái miệng sâu hoắm đen ngòm phát ra tiếng rên ghê rợn. Chị Trâm càng đạp tợn.
Chị mở mắt ra, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thì thấy bạn mình, Chi đang đứng kéo chân gọi:
- Trâm, làm gì mà la lối om xòm rồi mồ hôi mồ kê nhễ nhại dzậy mẹ?
Chỉ là một giấc mơ, chị Trâm đến giờ vẫn còn nghe tim mình đập thình thịch. Chị Trâm đạp mạnh người chị Chi khiến chị ta ngã dập mông xuống đất. Chị Chi nhăn mặt:
- Con quỷ, đá tao đau dzậy mầy?
Chị Trâm ngồi dậy nói giọng bực bội:
- Đáng đời. Ai biểu hù tao.
Rồi chị nhìn đồng hồ mới có hơn 6 giờ. Chị Trâm thở phào rồi hỏi chị Chi:
- Mà bà ăn cái gì chưa? Sao giờ này mới về?
Chị Chi loay hoay đứng dậy nói:
- Thì giờ tui về rủ bà đi ăn nè, nhanh lên. Anh đang đợi ở dưới kìa.
Chị Trâm liền vào rửa mặt mũi và đi cùng với chị Chi xuống nhà. Trên đường, chị Chi cứ nằng nặc hỏi chị Trâm coi nằm mơ cái gì mà lại sợ hãi đến thế. Chị Trâm biết con bạn cùng buồng mình nhát ma lắm, nói ra thể vào cũng sợ té đái nên cứ nhất nhất nói là không có gì, chỉ là một cơn ác mộng. Không lâu sau cái giấc mơ đó, có một lần vào buổi tối, chỉ có chị Trâm ở nhà học bài một mình, còn ba người kia đã đi chơi hết. Tuần sau có một bài kiểm tra rất quan trọng, nên chị Trâm quyết tâm học cho bằng được. Đang ngồi học chăm chú, chợt cái cảm giác hôm nào lại hiện về. Chị Trâm lại bị cắt đứt dòng suy nghĩ, không tài nào học nổi. Chị buông bút xuống và quay đầu nhìn quanh, chị tự hỏi không biết tại sao lại có cái cảm giác kì quái này. Đang ngồi nghĩ vẩn vơ, bỗng cái bóng đèn vàng góc buồng chập chờn lúc sáng lúc tối. Chị Trâm giật bắn mình, và bắt đầu nổi da gà, một cái cảm giác không an toàn bắt đầu hiện về. Bỗng tim chị Trâm đập mạnh thình thịch, rồi thì cái bóng đèn góc phòng nổ đánh “ĐOÀNG”. Chị Trâm giật thót mình, quay lại nhìn. Cái bóng đèn nổ thật rồi, cả căn phòng giờ chìm trong bóng tối. Chỉ còn mỗi đèn bàn chiếu rọi cả căn phòng. Chị Trâm bẻ bóng đèn bàn hướng về phái cái đèn góc buồng. Chị từ từ tiến lại, thật quái lạ, rõ ràng chị nghe tiếng nổ, vậy mà khi lại gần cái bóng đèn vẫn còn nguyên, chị thử bật lại mấy lần nhưng nó không có sáng. Chị Trâm lấy điện thoại cầm tay, soi vào cái bóng đèn để nhìn kĩ hơn, thật đáng buồn, tóc đèn ở trong đã cháy rồi. Chị gỡ cái bóng đèn ra định xuống nhà lấy bóng đèn dự phòng lên thay, thì khi vừa bước đến cửa phòng. Cái bóng đèn bàn bắt đầu chập chờn lúc sáng lúc tối. Giờ đây thì chị Trâm thực sự sợ hãi, chị đặt cái bóng đèn bàn lên tủ, đứng nhìn về phía cái bàn học. Bóng đèn vẫn chập chà chập chờn như vậy. Chị từ từ tiến lại, khi còn cách cái bàn hai bước chân thì bóng đèn bàn vụt tắt. Chị Trâm bắt đầu cảm thấy sợ hãi, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng chị. Rồi chị bắt đầu lo lắng, bất an, vì trong đầu chị đã xuất hiện một cái ý nghĩ rằng chị không phải là người duy nhất trong phòng này. Chị lấy cái điện thoại ra soi, rồi với tay bật lại cái bóng đèn bàn, bật lên bật xuống, cái đèn cứ sáng rồi lại tối. Đến khi nó sáng lên lần thứ ba, ánh sáng hắt hết cả căn phòng. Chị Trâm sau khi an tâm là bóng đèn đã sáng lại, chị quay đầu định đi xuống lấy bóng khác thì chợt chị giật nảy người, té ngửa ra đằng sau khi mà ngay trước mặt chị đây là con bé trong mơ hôm nào. Chị Trâm hét toáng lên, được mấy giây thì bóng đèn vụt tắt, cả căn buồng lại chìm vào trong bóng tối. Chị Trâm ngồi dưới đất run rẩy, chị như không tin vào cái thứ mà mình vừa nhìn thấy. Chị thử véo má mình một cái thật mạnh, nhưng không, chị không hề nằm mơ. Chị Trâm có trấn tĩnh, rồi lấy tay run run lần mò cái điện thoại trêm mặt đất mà lúc nãy chị đánh rơi. Lần mò một hồi thì chị sờ được một vật cứng cứng hình chữ nhật, đúng là cái điện thoại rồi, có cả phím bấm nữa. Chị Trâm đang định kéo lại về phái mình, thì chợt cái điện thoại rung lên bần bật, kèm theo cái nhạc chuông vang inh ỏi vào màn đêm. Chị giật nảy mình, nhưng còn kinh hãi hơn và hét toáng lên khi mà cái ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại hắt lên một khuôn mặt trắng bệch tóc dài đang ngồi xổm xuống nhìn về phía chị. Như một phản xạ tự nhiên, chị Trâm cầm cái điện thoại ném về phía cái vong đó. Nhưng chỉ nghe tiếng điện thoại đập cái đốp vào tường và vỡ ra làm hai hay ba mảnh. Chị Trâm ngồi co ro run rẩy, nhìn về phía mà cái vong kia vừa mới hiện lên. 5 phút sau, ba chị kia về, lúc họ đi lên bật đèn ngoài hành lang, lúc nhìn vào thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy chị Trâm đang ngồi co ro dưới đất, mặt cắt không còn một giọt máu. Chị Trang và chị Ngọc vội chạy lại đỡ chị Trâm dậy, chị Ngọc nói:
- Trâm, bà làm sao dzị?
Chị Chi chạy lại bật thử cái đèn góc phòng thấy không sáng liền nói:
- Các bà ở trên này nha, tui chạy xuống lấy bóng đèn thay.
Chị Trang và chị Ngọc đỡ chị Trâm ngồi lên giường, chị Trang chạy lại bàn học bật cái đèn bàn lên và rót một ly nước đưa cho chị Trâm. Chị Ngọc lúc này mới hỏi:
- Trâm, có chuyện gì mà nhìn bà có vẻ sợ sệt vậy?
Chị Trâm làm một ngụm nước nhỏ, vừa tầm chị Chi chạy lên thay bóng đèn, giờ thì cả căn phòng đã lại bừng sáng. Chị Trâm giọng vẫn còn run run nói:
- Tui… Tui nhìn thấy bóng ma các bà ạ… Mà lại ngay trong căn phòng này.
Nghe bà Trâm nói vậy, cả ba chị kia rùng mình mà nổi da gà. Họ không còn dám nghi ngờ chị Trâm vì nhìn sắc mặt chị lúc nãy, chắc chắn phải có điều gì kinh hãi lắm xảy ra với chị. Bà Chi lúc này mới thở dài và nói:
- Có phải bà nhìn thấy con nhỏ với cái váy trắng, tóc dài đen, khuôn mặt trắng bệch và hai hốc mắt sâu hoắm đúng không?
Chị Trâm quay ra chị Chi, với vẻ mặt kinh ngạc:
- Chả lẽ bà…
Chị Chi thở dài và tiếp lời:
- Có, tui có gặp rồi. Mấy hôm tui đi chơi về muộn có nhìn thấy nó phảng phất dưới bếp. Còn có mấy lần, lúc đang đứng nấu bếp tui còn có cảm giác như có ai đó vỗ vai cơ. Tui sợ lắm nhưng không dám nói với các bà, sợ các bà lại giống tui.
Chị Ngọc lúc này cũng nói:
- Con nhỏ đó tui nằm mơ hoài chứ gì, đêm nào trong mơ tui cũng thấy nó hết à. Nó ngồi yên một chỗ, không nói năng gì. Có lần, lúc thức giấc nửa đêm, tui còn thấy nó đứng góc buồng tui cơ mà. Tui sợ lắm, nhưng chỉ thấy nó vài giây là tan biến. Cho nên đêm nào tui chả để tivi tới sáng.
Chị Trang lúc này mới quay ra:
- Hóa ra đó là lí do mà bà để tivi cả đêm đó hả?
Chị Chi quay ra hỏi:
- Chả lẽ bà chưa nhìn thấy con nhỏ đó bao giờ sao?
Chị Trang lắc đầu, bà Ngọc nâng sợi dây chuyền trên cổ bà Trâm lên nhìn rồi nói:
- Cũng có thể là do sợi dây chuyền mặt Phật này chăng?
Rồi cả bốn người nhìn nhau, không ai nói một lời nào. Bỗng như có điều gì đó, chị Chi lên tiếng:
- Tui nghĩ là, bây giờ nhà này mà có oan hồn lởn vởn thì cũng không nên ở lâu. Mình phải chuyển đi thôi. Tui có biết một chỗ cho thuê nhà rẻ hơn chố này một chút, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi, mỗi tội hơi xa trường một tí. Các bà có chịu không?
Chị Trang lên tiếng:
- Nhưng mà chắc gì nhà này đã có ma, nhỡ các bà nhìn gà hóa cuốc thì sao? Cộng thêm cả ảo giác nữa.
Lúc này chị Ngọc lên tiếng:
- Có một cách này có thể kiểm tra được nhà có oan hồn vảng vất hay không, ba đứa tụi mình đã nhìn và đều tin là có ma hết cả rồi, giờ chỉ còn lại bà Trang. Tui có từng đọc, bên tây mỗi khi mà người ta thấy có chuyện lạ xảy ra trong nhà, hay như họ nghi ngờ là có ma quỷ phá phách. Chỉ cần vào buồng vệ sinh, đứng trước gương, thắp hai cây nến hai bên, tắt đèn, đóng cửa lại. Đứng trước gương, đọc “Bloody mary” đúng ba lần, đợi một lúc rồi bật đèn bất ngờ lên thì sẽ nhìn thấy được bóng ma quỷ trong gương. Nhưng điều quan trọng là không được bật đèn quá hai giây, không có ma quỷ sẽ bám theo mình.
Chị Trang hỏi dò:
- Có chắc không đó bà, nhỡ không được thì sao?
Chị Ngọc nói:
- Chắc chắn một trăm phần trăm luôn. Mấy con bạn tui ở quê chúng nó thử rồi. Có điều thay vì nói “Bloody marry” ba lần, thì mình nói “Oan hồn, oan hồn, mau mau hiện ra” ba lần mà thôi. Chúng nó thử ở nhà những đứa có người thân mất, quả nhiên bật đèn lên là thấy bóng người thân đã mất trong gương thật.
Ngẫm nghĩ một hồi, cả bốn người quyết định làm thử. Một phần vì họ muốn coi thử có đúng là có oan hồn đang vảng vất tại căn nhà này hay không, một phần nữa cũng là với lí do muốn cho chị Trang được nhìn thấy thứ mà ba người còn lại đều đã thấy.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai cây nến được thắp lên để hai bên cái la-va-bô, chị Trang sẽ là người duy nhất đứng trong buồng tắm. Ba chị còn lại thì đứng ngoài phụ trách việc bật và tắt đèn vì cái công tắc nằm ở ngoài. Thêm vào đó, điều kiện để thực hiện việc này là người gọi hồn phải là người chưa từng tiếp xúc với oan hồn bao giờ, và cũng là người thực sự mong muốn được nhìn thấy người của cõi bên kia. Sau khi chị Trang đã vào trong buồng tắm, Chị Ngọc dặn dò:
- Bà nhớ đọc lời chú đủ lớn để tui ở ngoài này nghe rõ mà biết đường bật đèn nhé. Thứ hai nữa là khi nào mà cái bóng đèn tắt đi lần hai thì mau mau mà chạy ra ngoài nghe chưa?
Chị Trang gật đầu, cánh cửa buồng tắm đóng lại. Chị Trang đứng trong đó một mình mà người cũng hơi run run. Chị Ngọc đứng ngoài nói vọng vào:
- Bắt đầu đi Trang ơi.
Chị trang tì tay lên la-va-bô, hít một hơi thật sâu. Chị nhìn thẳng vào gương và bắt đầu đọc:
- Oan hồn, Oan hồn, mau mau hiện ra.
Chị Trang đọc từ từ đủ ba lần, mắt chị không rời khỏi tấm gương. Chị Ngọc đứng ngoài nghe đến lần thứ ba vừa dứt. Vội ấn công tắc đèn ở ngoài, đèn trong buồng vụt tắt, chỉ còn hai ngọn nến bập bùng soi rõ khuôn mặt đang sợ sệt của chị Trang. Được tầm 5 giây sau thì hai cây nến tự tắt, khiến chị Trang giật bắn mình, chị hét lên nho nhỏ rồi quay mặt về phía cửa nói vọng ra:
- Ngọc ơi nến tắt rồi, cho tui ra đi, sợ quá.
Chị ngọc nói vọng vào:
- Im lặng đi bà, sắp xong rồi.
Đợi tầm 10 giây sau, chị Ngọc bất ngờ ấn cái công tắc đèn hai lần liên tiếp. Ánh đèn vừa vụt bật lại vút tắt. Chị Trang rú lên kinh hãi, khi mà ánh đèn vừa lóe lên thì trong gương, một đứa con gái váy trắng đang đứng ngay cạnh chị, tóc dài xõa ra che đi cái khuôn mặt trắng bệch. Điều đáng sợ là nó đứng ngay bên cạnh chị Trang. Chị Trang vừa hét vửa mở tung cửa, chạy ngay về buồng trùm chăn kín mít. Ba người ở ngoài thì hoảng loạn vô cùng, liền chạy theo sau bật đèn buồng và hỏi nhìn thấy cái gì. Chị Trang vẫn còn đang khóc nức nở, chị nói giọng run run :
- Nó… nó ở trong gương… ngay… ngay cạnh tôi…
Cả bọn lúc này mới rùng mình, ngay sau hôm đó, mọi nguời đã bàn tính tới chuyện chuyển nhà. Riêng chỉ có chị Trâm là vẫn băn khoăn với việc tại sao oan hồn bé con này lại trêu mình. Cuối cùng chị Trâm đưa ra quyết định là đêm nay sẽ chơi cầu cơ để hỏi rõ thực hư ngọn ngành ra sao. Tuy là chị Trâm muốn làm như thế, để may ra còn có cơ hội được ở lại ngôi nhà này đồng thời còn có thể giải oán cho cái linh hồn kia. Phải thuyết phục mãi thì ba người kia mới chấp nhận làm một cái thí nghiệm cuối cùng này. Tối hôm đó, cả bốn người đợi đến đúng 12 giờ, ai cũng xõa hết tóc ra. Đã có một bảng chữ cái, dấu, và số đặt sẵn. Thêm vào đó là cái bát hương trên bàn thờ đã được lấy xuống, với một cái chén cúng. Bốn chị này trải chiếu ngồi dưới đất tầng một, và bắt đầu cuộc thí nghiệm. Sau khi đã thắp một nén nhang và cắm vào bát, mỗi người đặt một ngón tay lên cái chén để chính giữa, kim đồng hồ vừa chỉ đúng 12 giờ. Một luồng gió lạnh từ ngoài thổi vào buồng, khiến cả bốn người run lẩy bẩy. Chị Chi quay ra bảo chị Trâm:
- Bà ơi, tui sợ quá…
Chị Trâm khẽ mắng:
- Đã vào cuộc chơi rồi là phải chơi đến tận cùng, đừng có mà rút tay ra nghe chưa, bà mà rút tay ra là ma nó nhập vô đấy.
Chị Chi nghe xong mà cũng có phần run rẩy, chị Trâm linh tính như vong đã nhập vào cái chén đó, chị lớn tiếng hỏi:
- Xin được hỏi, vong trong chén là ai?
Cái chén đã bắt đầu động đậy và di chuyển tới các con chữ gộp thành một cái tên đầy đủ… Kim (chú thích ở đây xin được giấu tên họ và tên đệm vì có thể trùng tên với một ai đó còn sống, điều này là điều kiêng cữ ở Việt Nam chúng ta). Chị Chị lớn tiếng:
- Xin hỏi vong hồn chết lúc bao nhiêu tuổi?
Cái chén từ từ di chuyển tới những con số, gộp lại thành “12”. Lúc này thì cả bốn người rùng mình, thật không ngờ cái vong lại chết trẻ như vậy. Chị Ngọc lúc này hỏi thêm:
- Xin hỏi, vì sao mà vong hồn chết?
Cái chén dịch chuyển tọa nên hai chữ “treo cổ”, cả bốn chị lúc này còn càng sợ hãi hơn. Người xưa thường nói rằng, những người chết do treo cổ. Hồn của họ thường chìm xuống đất ngay tại cái giây phút mà người đó tắt thở hay nghững giãy giụa. Điều đáng nói hơn ở đây là cái vong hồn đó sẽ mãi mãi quanh quẩn ở cái vị trí mà xác bị treo lên, và không bao giờ rời đi chỗ khác cho dù có làm cách nào đi chăng nữa. Chị Trâm lúc này mới hỏi:
- Xin hỏi xác của vong hồn nằm ở vị trí nào?
Cái chén đưa ra một từ ngắn ngủi, “đây”. Cả hội lúc này thì thực sự lạnh xương sống. Ngồi run cầm cập. Nhất là chị Trang, có lẽ vì chị là người duy nhất có được cái nhìn gần nhất nhỏ Kim đó. Chị Trâm lúc này mới nhớ ra lí do chơi trò này, liền hỏi:
- Xin hỏi tụi tui có thể làm gì để giúp vong siêu thoát?
Cái chén đưa ra hai chữ lạnh lùng “đi ra”. Chị Trâm lúc này thấy hơi bất bình nên hỏi:
- Nhất định phải có một cách gì đó? Vì dù sao đi chăng nữa, tụi tui thuê căn nhà này, tụi tui phải có quyền ở lại chứ? Cớ gì mà đuổi tụi tui đi?
Cái chén vẫn chỉ trả lời “đi ra”. Chị Trâm thực sự bực mình, chị quên mất là mình vẫn đang chơi bói chen, hay nói cách khác là đang nói chuyện với ma. Chị vô tình nhấc ngón tay khỏi cái chén và đứng lên quát tháo, để cho ba chị kia với ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía chị:
- Tại sao lại nói năng vô lý và cụt ngủn như vậy? Đây là nhà tụi tui thuê, tụi tui không phải đi đâu cả… !
Đang quát tháo dận giữ, chợt chị Trâm im bặt, cả người rung lên bần bật. Chợt chị Trâm ngã lăn ra đất người co giật từng hồi, mắt trợn trừng và bắt đầu sùi bọt trắng ở miệng. Ba chị kia sợ hãi quá, một người nhanh tay rút nén hương đang cháy ra khỏi bát hương, người thì giữ chị Trâm lại. Người đi lấy nước hoa, bôi lên mũi chị, đồng thời đánh vào mặt chị liên tiếp.
Mãi lúc sau, chị Trâm mới từ từ hết co giật và tỉnh lại, chị Chi mặt buồn rầu nói với chị Trâm:
- Có lẽ chúng mình nên dọn đi thôi, ở đây không ổn đâu Trâm ạ.
Nghe xong câu chuyện, tôi vô cùng thích thú, vì đây là lần đầu tiên tôi được nói chuyện với một người bị áp vong (nếu đúng như lời chị kể). Tôi vội hỏi chị:
- Chị có còn nhớ cái cảm giác lúc bị nhập vong không ạ?
Chị Trâm chỉ cười và nói:
- Không em ơi, cái cảm giác lúc đó chị chỉ nhớ là bất thình lình chìm vô một giấc ngủ vậy thôi à. Còn sau khi mà tỉnh dậy thì toàn thân rã rời.
*Chú Thích: cái cách gọi mà ở trên là có thật ở phương tây, và cũng đã được thử nghiệm tại Việt Nam. Bạn có thể thử tôi không ngăn cản cũng không khuyến khích. Nhưng xin nhớ cho một điều rằng không phải nhà ai cũng có oan hồn vảng vất (oan hồn ở đây không dùng để ám chỉ ma xó). Thêm vào đó, xin đừng hỏi căn nhà đó ở đâu tại Sài Gòn, hay như những địa chỉ mà tôi không đề cập ở những câu truyện khác, vì đây chỉ là truyện và tôi không muốn làm ảnh hưởng tới những người đang sống tại địa điểm cá nhân đó.
Bình luận facebook