"Trên đầu chữ sắc một con dao nhọn" câu này quả là không sai một chút nào. Nếu nói đàn ông có sức mạnh là một ưu điểm mà thánh thần ban cho, thì đàn bà tuy yếu nhưng bù lại nhan sắc của họ cũng chính là một lợi thế. Nhan sắc ở đây có một sức mạnh phi thường, nhiều khi nó còn vượt quá cả cái sức mạnh của đàn ông con trai chúng ta, y như trong câu nói "sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành". Không chỉ có thế, sắc đẹp đôi khi lại được định nghĩa dựa theo quan điểm, cách nhìn của mỗi con người. Nói gì thì nói, đa số là phụ nữ quan tâm và chú trọng rất nhiều vào sắc đẹp của họ, vì đàn bà tin rằng, sắc đẹp đồng nghĩa với tất cả, có sắc đẹp là có tất cả. Chắc chắn không cần phải nêu ví dụ thì bạn đọc cũng thấu hiểu được lời mà tôi muốn nói ở trên. Trong câu truyện dưới đây, đại ý sẽ nói về một bạn gái có nhan sắc tuyệt trần, duy chỉ có điều bạn gái này đã bị cái sắc đẹp của chính mình làm cho mờ mắt.
Thế gian này, cái gì giúp cho người phụ nữ giữ được sắc đẹp lâu nhất? Chỉ với môt câu hỏi đơn giản như vậy, mà ta có được vô vàn câu trả lời. Tuy nhiên, thứ có thể làm cho phụ nữ giữ được sắc đẹp lâu dài nhất sẽ được tìm thấy ở cuối câu truyện này. Nhân đây, tôi viết câu truyện này cũng tạm coi như là một lời cảnh báo tới tất cả những người con gái nào mà đang cố tìm cách nĩu giữ sắc đẹp của họ, mà đôi khi, họ thậm chí còn đánh mất đi cái giá trị hay như tính cách bản thân của mình. Không có cái gì là tồn tại mãi mãi cả, rồi thời gian sẽ xóa đi tất cả mà thôi
Đây là lần thứ ba, Linh đặt chân đến cái quán há cảo nằm sâu trong cái ngõ vắng hắt hiu này. Một người bạn thân trong nghề đã giới thiệu cho Linh dến đây. Linh vốn ngay từ trẻ đã có một sắc đẹp quyến rũ, nên cô thường được các chàng trai khác cung phụng theo đúng nghĩa. Từ đó trở đi, Linh dần dần đánh mất đi cái bản thân mà xa đọa vào giầu sang phú quý. Hiện giờ Linh đang cặp với một lão già sáu mươi tuổi, nhiều tiền mà cũng lắm quyền lực. Thế nhưng trên đời này không có cái gì là vĩnh hằng cả, điều đó là khó chánh khỏi với nhan sắc của Linh. Cô ta đã hơn hai mươi nhăm tuổi rồi. Đáng lý ra là cái quá trình lão hóa sẽ không diễn ra nhanh như thế đâu, nhưng do phải chiều ý các đại gia từ già đến trẻ, Linh đã để mặc họ vần vấy cơ thể mình, lâu ngày đã dẫn tới cái tình trạng cơ thể xuống sắc như thế này. Bà bán há cảo, Lương, bê một bát há cảo ra đặt trước mặt Linh, trong bát chỉ có vỏn vẹn sáu miếng. Bà Lương kéo cái ghế ra ngồi trước mặt Linh và nói:
- Cô ăn ngay đi cho nó nóng.
Rồi bà Lương làm ngụm trè, còn Linh thì ngồi nhìn chằm chằm vô cái bát. Linh nhớ lại cái ngày đầu tiên cô tìm đến tiệm há cảo của bà Lương, bấm chuông một hồi lâu, một người phụ nữ trẻ tuổi chạy ra mở cửa. Linh vội hỏi:
- Cho tôi hỏi đây có phải là tiệm há cảo của bà Lương không?
Người phụ nữ trẻ kia vội đáp:
- Đúng rồi, tôi là Lương đây. Cô là Linh hả?
Linh trố hết cả mắt ra, người phụ nữ này chỉ hơn mình có mấy tuổi mà sao người ta lại gọi bằng bà được cơ chứ. Dắt Linh vô nhà, bà Lương kéo ghế cho Linh ngồi rồi bà ta bắt đầu màn giới thiệu về món há cảo của mình. Nói một hồi, Linh hỏi bà ta giá cả ra sao, bà Lương hô rằng mười triệu một bát sáu miếng há cảo. Nghe bà Lương hét cái giá đó, Linh đứng bật dậy bỏ về. Thực ra tiền bạc thì không có nghĩa lý gì với cô ta cả, nhưng mà một bát sáu miếng há cảo mà giá tới mười triệu thì thật là quá đáng quá. Bước ra đến cửa, chợt bà Lương ngồi ở bàn nói:
- Tôi tin rằng tiền bạc với cô không phải là vấn đề, hơn thế nữa cô cũng muốn mình được trẻ đẹp mãi mãi phải không nào?
Chính câu nói đó đã kéo Linh quay trở lại cái ghế của mình. Linh quay lại cái ghế, cô ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt bà Lương. Thấy Linh đã quay trở lại ghế ngồi, bà Lương cười và bắt đầu nói:
- Trong suốt quá trình hình thành lịch sử của nhân loại. Con người ta đã bỏ không biết bao nhiêu là công sức, tiền của, thậm chí là cả mạng sống ra để tìm kiếm một thứ đó là thuốc trường sinh bất tử. Đó là với đàn ông, còn đàn bà chúng ta thì sao? Có rất nhiều người phụ nữ đã bỏ công tìm kiếm một thứ thảo dược mà có thể giữ lại sắc đẹp của họ đến muôn đời.
Nói đến đậy chợt bà Lương cười lớn, xong bà ta lại nói:
- Nhan sắc trời cho, đó có thể là một món quà mà tạo hóa ban cho chúng ta, không ít người nhờ vào đó mà tiến thân. Tuy nhiên, với một số người, thì đó cũng là một lời nguyền, không ít người phụ nữ chỉ vì có nhan sắc mà làm bao nhiêu việc tàn ác.
Nhớ đến đây, Linh cầm cái thìa lên. Cô múc một miếng há cảo lên, cái vỏ há cảo nhìn bóng nhẫy hơi bốc nghi ngút. Không biết bên trong chứa thứ gì, nhưng nó có phép mầu thực sự. Linh đưa miếng há cảo lên mồm, cô vừa mới cắn thì một mùi vị tanh tưởi lại chảy ra. Như thường lệ, Linh lại nhè cái miếng đó ra thìa, tuy không phải là lần đầu ăn, nhưng mà Linh vẫn chưa thể quen được cái mùi vị này. Nhìn miếng há cảo bị cắn vỡ làm đôi Linh lại nhớ đến hôm bà Lương chứng minh cho cô rằng há cảo của bà ta có tác dụng thật.
Quay lại cái hôm đầu tiên đó, sau khi nói một thôi một hồi về nhan sắc, bà ta quay qua nhìn Linh cười và hỏi:
- Cô đoán coi tôi tầm bao nhiêu tuổi rồi?
Linh nhìn kĩ bà Lương từ đầu xuống chân, vóc dáng bà này còn khá là quuến rũ, da trắng mịn, mặt không có một nếp nhăn,tóc đen mượt, ngực căng tròn, mông nở đầy đặn, eo thon. Cuối cùng Linh đáp:
- Nhìn cô cháu đoán chắc tầm đầu ba mươi là cùng.
Bà Lương nhìn Linh tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi bà ta cười lớn nói:
- Nhìn ta trẻ dữ vậy sao?
Rồi bà ta cúi xuống lấy trong ngăn bàn ra một bức ảnh đen trắng, đưa cho Linh bà ta nói:
- Tôi bây giờ phải gấp đôi số đó rồi.
Linh ngồi nghe thì không tin là bà Lường đã hơn ba mươi tuổi, nhưng khi cô cầm bức ảnh lên coi, Linh rụng rời chân tay, cô đánh rơi bức ảnh xuống bàn. Linh hết nhìn người con gái trong bức ảnh rồi lại nhìn bà Lương. Trong bức ảnh là một nữ giải phóng quân xinh đẹp trẻ chung với một dòng chữ "nữ giải phóng quân ngày mùng hai tháng năm năm một ngàn chín trăm sáu mươi". Bây giờ là năm hai ngìn không trăm mười một, tính ra là bức ảnh này được chụp cách đây bốn mươi hai năm rồi, chưa kể người con gái trong ảnh cũng phải tầm mười tám đôi mươi. Vậy tức là nếu người trong bức ảnh này là bà Lương thì bây giờ bà ta đã xấp xỉ sáu mươi tuổi rồi. Linh nhìn chằm chằm vào bà Lương như không tin rằng bà Lương đã hơn sáu mươi tuổi, bà Lương thấy thế thì cười rũ rượi, vừa cất tấm ảnh đi bà Lương vừa nói tiếp:
- Thực ra mà nói, tôi chính là quảng cáo sống cho món há cảo của mình. Bây giờ cô đã hiểu tại sao há cảo của tôi lại có cái giá đó rồi chứ?
Nói rồi bà ta làm ngụm trà và nói thêm:
- Có được sắc đẹp muôn đời mà chỉ phải trả cái giả có mười triệu một bát há cảo thì quả thật là quá bèo.
Linh hỏi:
- Nhưng bà làm há cảo bằng cái gì?
Bà Lương cười rồi nói:
- Làm bằng cái gì không quan trọng, chỉ cần có kết quả tốt là được rồi.
Ngay lúc này đây, Linh nhìn chăm chú vô miếng há cảo trên thìa, cô ta vẫn chưa thể tưởng tượng ra được thứ gì trong đó. Phải cố gắng lắm, Linh mới ăn hết được cái bát há cảo sáu miếng đó. Linh lấy khăn giấy lau đi nhữngg giọt mồ hôi lấm tấm trên, chán và trên cổ, thật đúng là cực hình khi mà cô phải ngồi ăn hết cả cái bát đó. Linh lôi ra một cục tiên đưa cho bà Lương cô nói:
- Ngày mai tôi lại đến.
Chung quy nói cho cùng, dù cái món há cảo này có kinh khủng đến đâu, Linh vẫn phải cố ăn cho hết, vì nó là niềm hi vọng duy nhất của Linh để giữ được người tình già giầu có của mình. Linh biệt được rằng lão già này đã bắt đầu chán mình khi mà bạn cô bắt gặp hắn ta cùng một con nhỏ khác ôm nhau đi vào một khách sạn sang trọng. Về đến nhà, linh ngồi ngay xuống bàn phấn để coi lại dung nhan của mình, da mặt cô đã bớt đi phần nào nếp nhăn, vết chân chim, và có vẻ mịn màng ra nhiều nhưng như thế vẫn chưa đủ. Chưa đủ ở đây có nghĩa là chưa đủ sức quyến rũ để níu chân thằng già lại. Và rồi cứ như thế, Linh đều đặn đến quán bà Lương để ăn cái món há cảo đặc biệt đó. Kệt quả đã thay đổi rõ rệt, tuy nhiên Linh đã tình cờ đọc trộm được tin nhắn của lão gìa với con nhỏ nhân tình. Qua tin nhắn có thể thấy được rằng con nhỏ này có thai đã được ba tháng rồi. Linh giận giữ nhưng biết làm thế nào được, bây giờ mà làm to chuyện lên thì người bị bỏ rơi sẽ chính là Linh mà thôi. Cảm thấy tiến độ thay đổi là quá chậm, ngay ngày hôm sau, Linh đã tìm đến quán há cảo của bà Lượng để nói chuyện. Vừa ngồi xuống ghế, Linh đã vào vấn đề ngay:
- Tôi cần một thứ gì đó có tác dụng nhanh hơn, bà có thứ đó không?
Bà Lương nhìn Linh rất lâu, rồi bà ta nói:
- Cô đã có những thay đổi rõ rệt, vậy cớ sao còn muốn tăng tốc làm cái gì?
Câu nói này như hỏi xoáy vào trong tim Linh, còn chưa kịp trả lời thì bà Lương đã nói tiếp:
- Phải chăng vì thằng bồ cô nó thấy cô không còn được như ngày xưa nữa nên đang linh tinh với con khác trẻ hơn phải không nào?
Lại thêm một câu nói nữa đá xoáy vô tim Linh, cô ngồi im không nói gì. Bà Lương như hiểu ra được, bà ta nói giọng an ủi:
- Tôi hỏi thật, sao cô không kiếm mẹ nó thằng khác đi?
Linh chỉ quay mặt ra cửa sổ, cô không khóc nhưng giọng nghẹn ngào:
- Cháu sợ những thằng khác sẽ không được như thằng này bà ạ.
Bà Lương nghe câu này xong thì như hiểu ra mọi chuyện, bà không nói gì trong vòng mấy giây. Rồi bà đứng lên, đi lòng vòng quanh Linh một lúc lâu, chợt bà đặt hai tay lên vai Linh, kề miệng vào gần tai cô ta mà nói:
- Nếu như tôi nói rằng, tôi có thể làm cho tác dụng của há cảo nhanh lên, nhưng cái giá phải trả là hơi đắt thì cô có cam lòng không?
Linh quay qua nhìn vào mặt bà Lương với vẻ đầy nghi hoặc, cuối cùng cô ta nói giọng run run:
- Ý bà là sao?
Bà Lương lúc này mới vòng ra trước mặt Linh, nhìn cô với ánh mắt gian trá, bà ta nở một nụ cười nham hiểm rồi nói:
- Tôi tin rằng với cô, tiền bạc là vô nghĩa. Thế nhưng mà, cô đã thử ma túy bao giờ chưa?
Linh nghe bà Lương hỏi câu này xong thì ngạc nhiên lắm, cô chỉ lắc đầu. Thế rồi bà Lương lại nói tiếp:
- Những kẻ đã dính vào ma tuy, chúng nó vật vã, giày vò, bứt rứt mỗi khi lên cơn đói thuốc. Những người này sẽ làm đủ mọi cách để thỏa mãn được cái cơn nghiện đó, hay nói cách khác, họ tìm đủ mọi cách để thỏa mãn cái kháo khát của con quỷ trong người họ. Điều đó là đúng đối với món há cảo của tôi. Một khi mà cô muốn thúc đẩy công dụng của há cảo, thì cố sẽ nghiện nó suốt đời, sẽ sống không thể thiếu nó, và cơn nghiện đó có khi còn dã man gấp trăm lần cơn nghiện ma tuy. Nó có thể còn làm cô thay đổi hoàn toàn về mặt tính cách. Cô có chấp nhận điều đó không?
Linh nghe xong câu hỏi đó mà ngỡ ngàng, cô không hiểu nổi trong há cảo có cái gì mà có thể làm cho cô nghiện được cơ chứ. Suy nghĩ một hồi, Linh đưa ra quyết định rằng nếu có nghiện một món ăn nào đó thì cũng là một điều tốt mà thôi. Linh ngẩng lên nhìn bà Lương nói giọng quyết tâm:
- Tôi chấp nhận.
Bà Lương vui vẻ nói:
- Tốt lắm, để tôi vô bếp làm hà cáo nhé.
Nói rồi bà Lương vô bếp bắt đầu lục đục đồ nấu há cảo, tay băm băm chặt chặt, bà Lương nói vọng ra:
- Cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ tăng thêm nguyên liệu bí quyết, đảm bảo cô sẽ không phải hối tiếc với cái giá mà cô phải bỏ ra đâu.
Linh ngồi ngoài này nghe tiếng mài dao, rồi thì tiếng thái rau, tiếng nặn bột, tiếng nước sôi ùng ục, xen lẫn vào đó là tiếng bà Lương quảng cáo về món há cảo của mình. Chỉnh bới những âm thanh đó, những lời nói đó, mà tự nhiên Linh có cái cảm giác, hay như một động lực thúc đẩy lôi kéo Linh thẳng tiến vào bếp. Linh đứng ở cửa bếp nhìn vô hình ảnh bà Lương đang thoăn thoắt tay làm. Linh nhìn một lượt những đồ đạc trên bàn nấu, nào là rau, trứng, gừng, bột mỳ, thịt lợn băm, và một bát ô tô chứa những cục máu đỏ. Chợt Linh như nhận ra điều gì đó, cô nhìn thẳng vô cái bát không chớp mắt. Rồi tự nhiên Linh thấy cồn cào ruột gan vô cùng, Linh lao vội ra khỏi căn nhà đó với một tay bịt miệng, bỏ lại sau lưng là bà Lương đang đứng nhìn theo và cười khểnh.
Vừa mới chạy ra được đến đầu ngõ, Linh đã nôn thốc nôn tháo. Cô đâu có thể ngờ được rằng, thứ mà cô bấy lâu nay ăn lại là những bào thai đỏ ỏn. Nghĩ lại cái bát để bào thai đó, mà Linh bắt đầu rùng mình nổi da gà. Cô không thể nào nhờ được rằng, từ trước đên nay cô đã ăn thịt người, dù cho các bào thai đó chưa thành hình người. Chợt cô như hiểu ra rằng cái nguyên liệu bí truyền để giúp cho trẻ đẹp mãi mãi chính là thịt người, hay có thể coi là bào thai bị nạo phá. Chợt, Linh có cái cảm giác sợ hãi chính bản thân mình, có lẽ cô đã thành một con quỷ mất rồi. Linh cố đứng lên, cô ngước nhìn lại về phía căn nhà của bà Lượng, đèn vẫn sáng. Linh quay đầu và bước đi từng bước chậm rãi. Nhưng những bước đi đó của cô dường như trở nên rất nặng nề, dường như có một ma lực nào đó đã dữ cô lại. Linh như đứng khựng lại sau mấy bước, thế là hết, cô đã không còn cách nào khác để nứu giữ lại được sắc đẹp của mình, cô đã thử đủ cách, đủ thứ, nhưng tất cả xem ra đều không có kết quả, ngay đến cái cách cuối cùng này khi được rồi thì lại quá tàn ác. Chợt toàn thân Linh lạnh toát, một con người khác trong Linh đã xuất hiện. Trong đầu Linh bắt đầu nảy sinh một ý nghĩ, tại sao cô lại phải sợ hãi cơ chứ, những cái bào thai đó, dù sao cũng chỉ là những cái xác vô hồn, dù sao cũng chết rồi. Thêm vào đó, xét ở tình cảnh bản thân bây giờ, nếu như cô ta mà còn không chịu cái cách này nữa thì đó sẽ là cái dấu chấm hết cho cuộc đời của cô. Bỗng Linh quay ngược lại, cô thẳng tiến bước lại nhà bà Lương, vào đến nơi, Linh đã nhìn thấy bà Lương ngồi sẵn ở bàn với một bát há cảo nóng hổi. Bà Lương ngẩng lên nhìn Linh mà nói:
- Cô đã quay trở lại rồi sao?
Linh ngồi xuống ghế lặng thinh, không biết nói câu gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bát há cảo vẫn đang bốc hơi nghi ngút. Bà Lương đẩy bát há cảo đó tiến về phía Linh, rồi bà ta đi vòng ra đằng sau Linh, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô và nói:
- Chả phải tôi đã nói với cô rồi sao, một khi cô đã thấy công hiệu của há cảo, cô sẽ nghiện nó cho đến khi chết.
Linh vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vô cái bát há cảo đó, chợt như một linh tính, Linh hỏi lý nhí:
- Tai sao?
Ba Lương đáp:
- Tại sao cái gì?
Linh hỏi lại:
- Tai sao phải cho bào thai vô?
Nghe xong câu đó, bà Lương vòng lại ra trước mặt Linh, ngồi xuống, cười mà nói:
- Tôi hỏi cô, con người thời đại bây giờ, cái gì cũng ăn, từ con giun con dế cho đến những loài cầm thú như mãnh hổ. Vậy theo cô, ăn cái gì là bổ nhất? Thịt người đúng không nào? Nhưng oái ăm ở chỗ, thịt người lớn nó lại bí vấy tạp rồi, càng già càng vấy tạp và mất đi cái chất bổ dưỡng. Chỉ còn mốt cách là ăn thịt người càng sớm càng tốt, và để đạt công dụng tốt nhất là ăn thịt thai nhi, ngay khi chúng nó còn trong bụng mẹ. Đó, mới là cái chất dinh dưỡng tốt nhất. Chắc cô chưa biết câu chuyện, bên phương tây, đã từng có bà bá tước giết không biết bao nhiêu cô gái trẻ, lấy máu họ tắm để có một làn da mịn màng hay sao?
Nghe đoạn tắm máu người sống, mà Linh nổi da gà, đổ mồ hôi hột. Bà Lương nói đến đây chỉ mỉm cười, rồi lấy cái thìa để bên cho vào bát há cảo của Linh mà nói:
- Thôi cô ăn đi cho nóng.
Linh nhìn bà Lương hỏi ngược lại:
- Thế kết cục của bà ta ra sao?
Bà Lương nhìn Linh cười mà nói:
- Bà ta đã có làn da mịn màng, trẻ đẹp vĩnh viễn … Nhưng mà có điều … bà ta cũng không còn là người nữa …
Linh nhìn bà Lương nheo mắt như ý hỏi bà ta không là người thì là cái gì. Bà Lương đưa Linh một cái nhìn ghê rợn rồi bà ta nói:
- Bà ta bây giờ là một con quỷ.
Bình luận facebook