Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Năm ấy,nàng là con gái của thừa tướng.
Năm ấy,danh tiếng cha nàng vang khắp thiên hạ.
Năm ấy,cuộc sống vạn người mong ước của nàng tưởng như hạnh phúc hơn bao giờ cả bên gia quyến của mình.
Năm ấy,nếu y không đến,thì cuộc sống của nàng sẽ cũng yên bình giống như bao tiểu thư khuê các khác...
Năm ấy,giá như nàng không động tâm với y,nhất quyết đòi gả cho y thì cũng đâu đến nỗi gia đình tan nát thế này...
Rất tiếc,trên đời này,không tồn tại hai từ" giá như".
...
"...KH...Ô...Ô...Ô...N...G...G..G!"Lạc Dung hét lên,đôi mắt tuyệt vọng khi nhìn thấy mẫu thân mình vì đở cho cha nàng một kiếm mà chết dưới mũi kiếm của y.. Nàng như chết lặng theo mũi kiếm đó...kết thúc...kết thúc thật rồi...!...trong một ngày,cha nàng bị vu oan tội tạo phản,chu di cửu tộc,một phủ thừa tướng hơn 3000 người không một ai sống sót...cả phủ thừa tướng nhuốm một màu đỏ thẫm của máu...nàng nhìn y giết từng người một,tình cảm của nàng đối với y theo đó cũng từng chút một bị dập tắt...
Là do nàng,tất cả là do nàng,nếu nàng không lấy trộm bức thư đó của cha đưa cho y,thì cha nàng đâu bị vu oan...nếu nàng không mù quáng yêu y,thì đâu đến nỗi hôm nay Lạc gia bị huyết tẩy,...tất cả,mọi thứ...đều xuất phát từ nàng mà ra...
Nàng khóc,nàng đau lắm,tim nàng đau lắm...hai hàng nước mắt lăn dài trên má Lạc Dung...nàng hận y,hận y đã giết cả nhà nàng,hận y đã phản bội lòng tin của nàng,...nàng hận y bao nhiêu,nàng lại càng hận mình bấy nhiêu,hận mình ngu ngốc mới bị y lừa,...
Lạc Dung rút con dao găm trong người,kề lên cổ,hét lớn với y:" Phong Lạc Thần! Đời này là ta ngu ngốc mới yêu người,ta hận ngươi,hận ngươi đến tận xương tủy...ta nguyện đổi ba kiếp tam sinh để mãi mãi không gặp lại ngươi....hahahaha...." nàng cười,cười trong chua chát...nói xong nàng liền đưa dao lên cổ định tự tử,nàng nhanh,y còn nhanh hơn nàng,đúng lúc nàng đưa dao lên thì y cũng vừa lúc dùng nội công đánh rơi chiếc dao ra xa...
"...keeeng...ee....eng..."
Nàng mím môi,ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn...ngay cả chết mà nàng cũng không có quyền ư...
Hắn ôm chặt lấy nàng,hắn không thích ánh mắt đó của nàng nhìn hắn,lòng hắn đau lắm...khi thấy nàng như vậy,hắn cũng khổ sở lắm,nàng đâu biết,năm xưa chính cha nàng đã giết cả gia đình hắn,hắn may mắn sống sót,hắn đã thề là sẽ giết cả nhà nàng,nhưng hắn lại không nở giết nàng...hắn đúng là vô dụng lắm,phải không?...
P/s:đầy hố viết tiếp.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Năm ấy,danh tiếng cha nàng vang khắp thiên hạ.
Năm ấy,cuộc sống vạn người mong ước của nàng tưởng như hạnh phúc hơn bao giờ cả bên gia quyến của mình.
Năm ấy,nếu y không đến,thì cuộc sống của nàng sẽ cũng yên bình giống như bao tiểu thư khuê các khác...
Năm ấy,giá như nàng không động tâm với y,nhất quyết đòi gả cho y thì cũng đâu đến nỗi gia đình tan nát thế này...
Rất tiếc,trên đời này,không tồn tại hai từ" giá như".
...
"...KH...Ô...Ô...Ô...N...G...G..G!"Lạc Dung hét lên,đôi mắt tuyệt vọng khi nhìn thấy mẫu thân mình vì đở cho cha nàng một kiếm mà chết dưới mũi kiếm của y.. Nàng như chết lặng theo mũi kiếm đó...kết thúc...kết thúc thật rồi...!...trong một ngày,cha nàng bị vu oan tội tạo phản,chu di cửu tộc,một phủ thừa tướng hơn 3000 người không một ai sống sót...cả phủ thừa tướng nhuốm một màu đỏ thẫm của máu...nàng nhìn y giết từng người một,tình cảm của nàng đối với y theo đó cũng từng chút một bị dập tắt...
Là do nàng,tất cả là do nàng,nếu nàng không lấy trộm bức thư đó của cha đưa cho y,thì cha nàng đâu bị vu oan...nếu nàng không mù quáng yêu y,thì đâu đến nỗi hôm nay Lạc gia bị huyết tẩy,...tất cả,mọi thứ...đều xuất phát từ nàng mà ra...
Nàng khóc,nàng đau lắm,tim nàng đau lắm...hai hàng nước mắt lăn dài trên má Lạc Dung...nàng hận y,hận y đã giết cả nhà nàng,hận y đã phản bội lòng tin của nàng,...nàng hận y bao nhiêu,nàng lại càng hận mình bấy nhiêu,hận mình ngu ngốc mới bị y lừa,...
Lạc Dung rút con dao găm trong người,kề lên cổ,hét lớn với y:" Phong Lạc Thần! Đời này là ta ngu ngốc mới yêu người,ta hận ngươi,hận ngươi đến tận xương tủy...ta nguyện đổi ba kiếp tam sinh để mãi mãi không gặp lại ngươi....hahahaha...." nàng cười,cười trong chua chát...nói xong nàng liền đưa dao lên cổ định tự tử,nàng nhanh,y còn nhanh hơn nàng,đúng lúc nàng đưa dao lên thì y cũng vừa lúc dùng nội công đánh rơi chiếc dao ra xa...
"...keeeng...ee....eng..."
Nàng mím môi,ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn...ngay cả chết mà nàng cũng không có quyền ư...
Hắn ôm chặt lấy nàng,hắn không thích ánh mắt đó của nàng nhìn hắn,lòng hắn đau lắm...khi thấy nàng như vậy,hắn cũng khổ sở lắm,nàng đâu biết,năm xưa chính cha nàng đã giết cả gia đình hắn,hắn may mắn sống sót,hắn đã thề là sẽ giết cả nhà nàng,nhưng hắn lại không nở giết nàng...hắn đúng là vô dụng lắm,phải không?...
P/s:đầy hố viết tiếp.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook