Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
-Được rồi đấy, mau cút khỏi đây cho tôi. Giấy cũng ký rồi, tiền tôi cũng đưa, hay là cô chê ít.
Anh lạnh lùng, tàn nhẫn vứt chiếc vali tới cô lớn tiếng đuổi. Sau đó, thân mật ôm ấp cô gái nóng bỏng bên cạnh.
-Ông xã...đừng mà.
Anh lườm cô, quát:
-Cút đi cho khỏi chướng mắt tôi.
Cô đau đớn, nhìn anh lần cuối rồi xách vali rời đi. Nước mắt cô cứ không ngừng rơi, cô đau lắm, đau vô cùng, tưởng chừng như sắp chết vậy. Cô không hiểu, cô đã làm sai truyện gì, anh không phải từng hứa sẽ bảo vệ, chăm sóc cô cả đời sao.
Cô đánh liều, chạy vào nhà ôm chầm lấy anh, khóc nấc lên:
-Ông xã, em sai rồi, chuyện gì cũng sai. Em không muốn rời khỏi anh mà. Ông xã...Aaaa...
Anh nhíu mày khó chịu hất ngược cô ra sau, sai người lôi cô ra ngoài.
Cánh cổng sập lại. Cô đứng chôn chân ở đó. Trên lầu, cảnh tượng ái ân thân mật như ngàn dao đâm xuyên cô. Lẳng lặng rời đi, cô thật không biết cuộc sống không còn anh sau này sẽ thế nào.
***
-Cầm lấy, rời khỏi đây.
Cô gái nóng bỏng hậm hực, cố chạm vào anh dụ dỗ:
-Tổng giám đốc, người ta ở đây với anh.
Nhưng ánh mắt căm ghét, buốt thấu xương tuỷ khiến ả còn gan để tiếp tục nữa, vội vàng cầm tiền chạy biến.
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ngủ, nơi còn sót lại hơi ấm của cô. Anh thẫn thờ nằm vật ra giường, ôm chặt chiếc gối của cô, nước mắt không cầm được chảy xuống. Anh yêu cô, yêu hơn bất kì điều gì, anh nhớ cô, muốn che chở, bên cô cả đời.
Ngày hôm nay phải tàn nhẫn như vậy, vì anh sẽ phải rời xa cô nhanh thôi. Thà để cô rời xa anh bây giờ còn hơn để khi cô biết được còn đau đớn hơn. Anh không chịu được khi cô khóc vì anh thêm nữa.
***
-Phục vụ, nhanh chân lên.
Chủ tiệm quát tháo ầm ĩ . Cô như chú sóc nhỏ chạy loạn bưng bê. Chân nhỏ chẳng may đập vào cạnh bàn, khiến cô ngã. Chân phải truyền tới đau đớn, có lẽ bị trẹo rồi. Chủ tiệm thấy vậy, cầm khay bê đập xuống.
-Cô có biết quán đang đông không, còn dám ngồi đó ăn vạ.
Ông ta tức giận, còn hung hăng cầm nắm đũa đánh xuống người cô. Nhưng khi vừa văng lên, ông ta bị đám người lạ khống chế lôi đi.
Cô ngồi bệt dưới đất mắt nhắm chặt chờ bị đánh. Bỗng rơi vào vòng tay ấm áp, quen thuộc. Đúng rồi, vòng tay mà cô nhung nhớ suốt mấy ngày qua, khoé mắt ươn ướt, đôi mắt vẫn nhắm chặt, cô sợ rằng khi mở mắt ra sẽ không còn anh nữa. Đôi tay dang rộng ôm chặt người đó, đầu nhỏ lắc lắc, tham lam hít hà hơi thở của anh.
Hai má cô bị anh áp chặt, ra lệnh:
-Mở mắt ra.
Cô lắc đầu, cô sợ.
-Mở mắt em ra.
Anh kiên nhẫn nhắc lại. Cô nghe lời, từ từ hé mắt. Cô thấy khuôn mặt lo lắng, quan tâm của anh, thấy được sự nhẹ nhàng khi chạm tới chân cô.
Anh quan sát cô, không kiềm lòng được mắng:
-Em là đồ ngốc sao, tiền tôi cho em không đủ sao lại đi làm công việc này.
Cô im lặng, ôm ghì lấy anh. Hết cách, anh liền bế cô lên, không quên dặn:
-Ông ta, mấy người biết nên làm gì rồi đó.
Phóng xe đưa cô tới viện, bác sĩ khám xong kêu anh đi lấy thuốc. Cô lại tưởng anh bỏ cô, tập tễnh đuổi theo, từ sau ôm trọn anh, van nài:
-Ông xã đừng đi. Cầu xin anh mà, em sợ lắm rồi. Em xin lỗi.
Phía sau áo anh một mảng ướt đẫm, đau lòng, quay lại dỗ dành:
-Anh không đi, ngoan mau vào phòng nằm, anh đi lấy thuốc rồi quay lại với em.
Nhưng cô cứng đầu không nghe:
-Anh lừa em. Có chết em cũng không đi.
Anh bất lực, cười cười, gỡ tay cô ra, ngồi xuống.
-Leo lên nào.
Cô vui vẻ nhảy lên lưng anh, sau đó còn không xấu hổ, mặc kệ mọi người xung quanh, hôn lên má anh một cái.
-Em nhẹ hơn rồi.- Anh vạch trần.
-Ừm. Tại anh hết đó.
Buổi tối, nằm ở viện, trước khi đi ngủ cô còn lấy dây buộc chặt tay mình với anh, đề phòng anh chạy mất.
Nhìn gương mặt vui tươi của cô khi cạnh mình, anh lại càng đau, càng không nỡ buông tay cô nữa. Xoa đầu cô, chạm trán mình vào trán cô, thủ thỉ:
-Bà xã, anh phải làm sao bây giờ, nếu như em cứ ngốc như vậy, anh sợ sẽ ôm chặt không cho em đi mất.
***
Biệt thự.
Xé tan phiếu xét nghiệm, ung thư ác tính cũng được, chết cũng được, quãng thời gian còn lại, anh quyết tâm sẽ cùng cô vui vẻ bên nhau.
Anh cũng kể cho cô biết tất cả. Nhưng thay vì khóc anh lại thấy cô cười, ôm lấy anh, giở giọng lên lớp:
-Từ giờ em sẽ là bác sĩ , anh là bệnh nhân, anh cãi lời em, em liền đá thẳng cổ anh.
Anh nhún vai, véo véo má cô, gật đầu tuân chỉ:
-Dạ, ông xã đã biết ạ.
Dẹp chuyện công ty một bên, anh cùng cô bắt đầu những chuyến đi hạnh phúc nhất.
Hàng ngày, cô dậy sớm, vào bếp nấu nướng, anh bực bội cằn nhằn thức dậy chui vào bếp ôm cô từ sau, nhõng nhẽo:
-Bà xã, đừng dậy sớm nữa. Anh còn muốn "ăn đậu hũ" chút nữa.
Cô lườm nguýt, véo tai anh mắng:
-Ăn, ăn, ăn, anh ăn em cả tối chưa đủ sao. Ra kia ngồi đợi mau, đừng cản trở em.
Người nào đó uất ức lủi thủi ra ghế chờ cô bác sĩ đặc biệt bón đút cho mình. Cô lấy khăn nhét vào áo anh làm yếm, tay đảo cơm, miệng thổi đưa tới miệng anh dỗ ăn:
-Aa nào.
-A... ầm.- anh há miệng, ăn hết thìa cơm.
Ngoài cửa, quản gia cùng thư kí của anh, ngán ngẩm, che mắt lại.
-Tổng giám đốc không chút hình tượng, xấu hổ quá.
***
Cứ cuối tuần lại có một đợt trị liệu.
Cô theo anh tới tận viện rồi vào tận phòng. Bác sĩ giơ kim tiêm, chuẩn bị chích vào tay anh thì:
-Aaaaaa, đau.
Cô hét toáng lên nhưng người ta có đuổi cô cũng không ra.
-Bà xã, sợ thì ra ngoài đi.
-Không, em không sợ, em vì sợ anh đau nên hét hộ anh thôi.-kiên định.
Anh kéo cô lại, lấy tay mình bịt mắt cô. Tốt nhất là không cho cô nhìn nữa.
***
Khối u to lên, cơn đau càng tăng. Cô nhìn thấy anh ôm đầu, gồng mình chịu đựng vì không muốn cô thấy, cô cũng đau ngàn vạn lần.
Những lúc như vậy, cô sẽ chạy tới, hôn lên môi anh, ôm anh, vỗ về anh.
-Ông xã, hôm nay cùng đọc Pinochio nha.
Vậy là cô đọc, giọng cô nhẹ nhàng, êm ái và thật đáng yêu. Anh cầm lấy lọn tóc cô nghịch nghịch, thưởng thức câu chuyện vợ yêu đọc.
***
Ngày phẫu thuật tốt nhất cũng tới.
Họ đẩy anh vào phòng, cô đứng ngoài, cô không khóc, giơ tay ý chỉ anh mà làm sao cô sẽ băm vằm anh.
Bao nhiêu tiếng trôi qua cô cũng không biết, chỉ biết khi cánh cửa mở ra, bác sĩ tới vỗ nhẹ vai cô:
-Xin lỗi.
Cô ngồi sụp xuống, vội vàng chạy ngay vào phòng. Anh lừa cô đúng không, anh không thể có chuyện gì.
Anh nằm im lìm ở đó, không trìu mến nhìn cô, không yêu thương ôm cô, anh nằm đấy khuôn mặt tái nhợt, lạnh lẽo đến sợ hãi.
Cô bước tới, run run cầm lấy tay anh, ngồi bệt xuống bên cạnh.
-Ông xã đáng ghét, thế mà còn nói người ta là cả sinh mệnh, yêu người ta lắm. Ngày trước, lúc em thích anh, anh còn lạnh lùng, khinh khinh ghét bỏ em. Vậy mà lúc người ta tìm được người tốt thì lại không xấu hổ, ôm hôn người ta ngay trong lễ đính hôn. Còn cướp dâu nữa, làm họ hàng nhà người ta một phen náo loạn. Còn nữa, lúc cầu hôn em, anh còn hứa về sau cứ tới sinh nhật em sẽ tặng em một căn biệt thự, năm nay còn mấy tháng nữa tới sinh nhật, anh lại thất hứa sao.
-Không, anh mua cho em rồi mà.
Cô ngồi thao thao tâm sự thì giọng nói quen quen chen ngang. Cô giật mình quay lại, anh đang cười cười, nhắm ngay mắt lại giả bộ chết. Cô tức giận, dậm chân bỏ đi.
Anh vội vàng đuổi theo.
-Bà xã, em bỏ quên anh rồi.
Cô bực bội, quát:
-Cút đi cho khuất mắt tôi, đồ lừa đảo.
Anh chạy lại ôm lấy cô, ra vẻ vô tội:
-Anh lừa em khi nào?
-Bác sĩ nói xin lỗi.
Anh lại tiếp tục mình trong sạch:
-Anh bắt họ xin lỗi vì để em ngồi ngoài trời lạnh như vậy. Anh đầu tư vào bệnh viện này nhiều như vậy mà họ dám đối xử tệ bạc với tổng giám đốc phu nhân sao.
Cô lườm anh, không vạch trần anh thêm nữa. Chỉ sợ cô sẽ hộc máu vì tức mất.
***
Bờ biển xinh đẹp vùng ngoại ô.
Trong xe, cô trống tay lên cằm trông ra biển xanh. Anh nằm lên đùi cô, nghịch nghịch tà áo cô, thỉnh thoảng còn ôm lấy eo cô, thổi phì phò, khiến cô nhột nhột nhắc nhở.
Chợt cô quay lại hỏi:
-Ông xã, nếu có con, chúng ta nên sinh bao nhiêu đứa?
Anh ngẫm ngẫm rồi trả lời:
-10 đứa đi hoặc 15 đứa cũng được.
Cô trợn mắt, há hốc mồm, hờn dỗi:
-Em không phải heo mẹ.
-Phải sinh nhiều thế mới có người chơi với em. Bà xã à, em phải biết em rất quậy. Phải để mấy đứa thay phiên nhau trông em chứ một mình anh mệt lắm.
Cô véo tai người nào đó đang nói xấu mình.
Cô không nói gì thêm nữa, đưa tay luồn vào tóc anh, vuốt vuốt.
-Ông xã, em yêu anh. Yêu yêu lắm.
Anh mỉm cười hài lòng.
-Bà xã, anh còn yêu em hơn.
Sóng biển xô vào bãi cát, rào rào, ì ì. Thật đẹp, thật lãng mạn. Ánh hoàng hôn buông xuống, một màu đỏ hồng huyền diệu.
Trong xe im ắng đến lạ thường.
Bàn tay cô vẫn đặt trên mái tóc anh. Anh nằm yên không còn nghịch nghịch áo cô nữa. Cô thì im lặng, hướng mắt ra xa, khoé mặt một giọt, hai giọt nước bắt đầu lăn trên má.
- Ông xã, anh bỏ quên em rồi!
***
3 năm sau.
Mọi người trong nhà kể lại cho con cháu sau này về một mối tình đẹp rằng. Chàng trai ấy đã không phẫu thuật, bởi vì thà sống với cô gái được vài hôm vui vẻ còn hơn chết trong phòng phẫu thuật mà không có cô.
Và người ta cũng kể rằng, ngày tiễn biệt chàng trai, cô gái cầm hũ tro cốt, đi ra biển và biến mất.
Và người ta tin rằng: Có lẽ giờ này họ đã hạnh phúc mỉm cười trên thiên đàng rồi.
P/s: tiếp hay không tiếp.
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Anh lạnh lùng, tàn nhẫn vứt chiếc vali tới cô lớn tiếng đuổi. Sau đó, thân mật ôm ấp cô gái nóng bỏng bên cạnh.
-Ông xã...đừng mà.
Anh lườm cô, quát:
-Cút đi cho khỏi chướng mắt tôi.
Cô đau đớn, nhìn anh lần cuối rồi xách vali rời đi. Nước mắt cô cứ không ngừng rơi, cô đau lắm, đau vô cùng, tưởng chừng như sắp chết vậy. Cô không hiểu, cô đã làm sai truyện gì, anh không phải từng hứa sẽ bảo vệ, chăm sóc cô cả đời sao.
Cô đánh liều, chạy vào nhà ôm chầm lấy anh, khóc nấc lên:
-Ông xã, em sai rồi, chuyện gì cũng sai. Em không muốn rời khỏi anh mà. Ông xã...Aaaa...
Anh nhíu mày khó chịu hất ngược cô ra sau, sai người lôi cô ra ngoài.
Cánh cổng sập lại. Cô đứng chôn chân ở đó. Trên lầu, cảnh tượng ái ân thân mật như ngàn dao đâm xuyên cô. Lẳng lặng rời đi, cô thật không biết cuộc sống không còn anh sau này sẽ thế nào.
***
-Cầm lấy, rời khỏi đây.
Cô gái nóng bỏng hậm hực, cố chạm vào anh dụ dỗ:
-Tổng giám đốc, người ta ở đây với anh.
Nhưng ánh mắt căm ghét, buốt thấu xương tuỷ khiến ả còn gan để tiếp tục nữa, vội vàng cầm tiền chạy biến.
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ngủ, nơi còn sót lại hơi ấm của cô. Anh thẫn thờ nằm vật ra giường, ôm chặt chiếc gối của cô, nước mắt không cầm được chảy xuống. Anh yêu cô, yêu hơn bất kì điều gì, anh nhớ cô, muốn che chở, bên cô cả đời.
Ngày hôm nay phải tàn nhẫn như vậy, vì anh sẽ phải rời xa cô nhanh thôi. Thà để cô rời xa anh bây giờ còn hơn để khi cô biết được còn đau đớn hơn. Anh không chịu được khi cô khóc vì anh thêm nữa.
***
-Phục vụ, nhanh chân lên.
Chủ tiệm quát tháo ầm ĩ . Cô như chú sóc nhỏ chạy loạn bưng bê. Chân nhỏ chẳng may đập vào cạnh bàn, khiến cô ngã. Chân phải truyền tới đau đớn, có lẽ bị trẹo rồi. Chủ tiệm thấy vậy, cầm khay bê đập xuống.
-Cô có biết quán đang đông không, còn dám ngồi đó ăn vạ.
Ông ta tức giận, còn hung hăng cầm nắm đũa đánh xuống người cô. Nhưng khi vừa văng lên, ông ta bị đám người lạ khống chế lôi đi.
Cô ngồi bệt dưới đất mắt nhắm chặt chờ bị đánh. Bỗng rơi vào vòng tay ấm áp, quen thuộc. Đúng rồi, vòng tay mà cô nhung nhớ suốt mấy ngày qua, khoé mắt ươn ướt, đôi mắt vẫn nhắm chặt, cô sợ rằng khi mở mắt ra sẽ không còn anh nữa. Đôi tay dang rộng ôm chặt người đó, đầu nhỏ lắc lắc, tham lam hít hà hơi thở của anh.
Hai má cô bị anh áp chặt, ra lệnh:
-Mở mắt ra.
Cô lắc đầu, cô sợ.
-Mở mắt em ra.
Anh kiên nhẫn nhắc lại. Cô nghe lời, từ từ hé mắt. Cô thấy khuôn mặt lo lắng, quan tâm của anh, thấy được sự nhẹ nhàng khi chạm tới chân cô.
Anh quan sát cô, không kiềm lòng được mắng:
-Em là đồ ngốc sao, tiền tôi cho em không đủ sao lại đi làm công việc này.
Cô im lặng, ôm ghì lấy anh. Hết cách, anh liền bế cô lên, không quên dặn:
-Ông ta, mấy người biết nên làm gì rồi đó.
Phóng xe đưa cô tới viện, bác sĩ khám xong kêu anh đi lấy thuốc. Cô lại tưởng anh bỏ cô, tập tễnh đuổi theo, từ sau ôm trọn anh, van nài:
-Ông xã đừng đi. Cầu xin anh mà, em sợ lắm rồi. Em xin lỗi.
Phía sau áo anh một mảng ướt đẫm, đau lòng, quay lại dỗ dành:
-Anh không đi, ngoan mau vào phòng nằm, anh đi lấy thuốc rồi quay lại với em.
Nhưng cô cứng đầu không nghe:
-Anh lừa em. Có chết em cũng không đi.
Anh bất lực, cười cười, gỡ tay cô ra, ngồi xuống.
-Leo lên nào.
Cô vui vẻ nhảy lên lưng anh, sau đó còn không xấu hổ, mặc kệ mọi người xung quanh, hôn lên má anh một cái.
-Em nhẹ hơn rồi.- Anh vạch trần.
-Ừm. Tại anh hết đó.
Buổi tối, nằm ở viện, trước khi đi ngủ cô còn lấy dây buộc chặt tay mình với anh, đề phòng anh chạy mất.
Nhìn gương mặt vui tươi của cô khi cạnh mình, anh lại càng đau, càng không nỡ buông tay cô nữa. Xoa đầu cô, chạm trán mình vào trán cô, thủ thỉ:
-Bà xã, anh phải làm sao bây giờ, nếu như em cứ ngốc như vậy, anh sợ sẽ ôm chặt không cho em đi mất.
***
Biệt thự.
Xé tan phiếu xét nghiệm, ung thư ác tính cũng được, chết cũng được, quãng thời gian còn lại, anh quyết tâm sẽ cùng cô vui vẻ bên nhau.
Anh cũng kể cho cô biết tất cả. Nhưng thay vì khóc anh lại thấy cô cười, ôm lấy anh, giở giọng lên lớp:
-Từ giờ em sẽ là bác sĩ , anh là bệnh nhân, anh cãi lời em, em liền đá thẳng cổ anh.
Anh nhún vai, véo véo má cô, gật đầu tuân chỉ:
-Dạ, ông xã đã biết ạ.
Dẹp chuyện công ty một bên, anh cùng cô bắt đầu những chuyến đi hạnh phúc nhất.
Hàng ngày, cô dậy sớm, vào bếp nấu nướng, anh bực bội cằn nhằn thức dậy chui vào bếp ôm cô từ sau, nhõng nhẽo:
-Bà xã, đừng dậy sớm nữa. Anh còn muốn "ăn đậu hũ" chút nữa.
Cô lườm nguýt, véo tai anh mắng:
-Ăn, ăn, ăn, anh ăn em cả tối chưa đủ sao. Ra kia ngồi đợi mau, đừng cản trở em.
Người nào đó uất ức lủi thủi ra ghế chờ cô bác sĩ đặc biệt bón đút cho mình. Cô lấy khăn nhét vào áo anh làm yếm, tay đảo cơm, miệng thổi đưa tới miệng anh dỗ ăn:
-Aa nào.
-A... ầm.- anh há miệng, ăn hết thìa cơm.
Ngoài cửa, quản gia cùng thư kí của anh, ngán ngẩm, che mắt lại.
-Tổng giám đốc không chút hình tượng, xấu hổ quá.
***
Cứ cuối tuần lại có một đợt trị liệu.
Cô theo anh tới tận viện rồi vào tận phòng. Bác sĩ giơ kim tiêm, chuẩn bị chích vào tay anh thì:
-Aaaaaa, đau.
Cô hét toáng lên nhưng người ta có đuổi cô cũng không ra.
-Bà xã, sợ thì ra ngoài đi.
-Không, em không sợ, em vì sợ anh đau nên hét hộ anh thôi.-kiên định.
Anh kéo cô lại, lấy tay mình bịt mắt cô. Tốt nhất là không cho cô nhìn nữa.
***
Khối u to lên, cơn đau càng tăng. Cô nhìn thấy anh ôm đầu, gồng mình chịu đựng vì không muốn cô thấy, cô cũng đau ngàn vạn lần.
Những lúc như vậy, cô sẽ chạy tới, hôn lên môi anh, ôm anh, vỗ về anh.
-Ông xã, hôm nay cùng đọc Pinochio nha.
Vậy là cô đọc, giọng cô nhẹ nhàng, êm ái và thật đáng yêu. Anh cầm lấy lọn tóc cô nghịch nghịch, thưởng thức câu chuyện vợ yêu đọc.
***
Ngày phẫu thuật tốt nhất cũng tới.
Họ đẩy anh vào phòng, cô đứng ngoài, cô không khóc, giơ tay ý chỉ anh mà làm sao cô sẽ băm vằm anh.
Bao nhiêu tiếng trôi qua cô cũng không biết, chỉ biết khi cánh cửa mở ra, bác sĩ tới vỗ nhẹ vai cô:
-Xin lỗi.
Cô ngồi sụp xuống, vội vàng chạy ngay vào phòng. Anh lừa cô đúng không, anh không thể có chuyện gì.
Anh nằm im lìm ở đó, không trìu mến nhìn cô, không yêu thương ôm cô, anh nằm đấy khuôn mặt tái nhợt, lạnh lẽo đến sợ hãi.
Cô bước tới, run run cầm lấy tay anh, ngồi bệt xuống bên cạnh.
-Ông xã đáng ghét, thế mà còn nói người ta là cả sinh mệnh, yêu người ta lắm. Ngày trước, lúc em thích anh, anh còn lạnh lùng, khinh khinh ghét bỏ em. Vậy mà lúc người ta tìm được người tốt thì lại không xấu hổ, ôm hôn người ta ngay trong lễ đính hôn. Còn cướp dâu nữa, làm họ hàng nhà người ta một phen náo loạn. Còn nữa, lúc cầu hôn em, anh còn hứa về sau cứ tới sinh nhật em sẽ tặng em một căn biệt thự, năm nay còn mấy tháng nữa tới sinh nhật, anh lại thất hứa sao.
-Không, anh mua cho em rồi mà.
Cô ngồi thao thao tâm sự thì giọng nói quen quen chen ngang. Cô giật mình quay lại, anh đang cười cười, nhắm ngay mắt lại giả bộ chết. Cô tức giận, dậm chân bỏ đi.
Anh vội vàng đuổi theo.
-Bà xã, em bỏ quên anh rồi.
Cô bực bội, quát:
-Cút đi cho khuất mắt tôi, đồ lừa đảo.
Anh chạy lại ôm lấy cô, ra vẻ vô tội:
-Anh lừa em khi nào?
-Bác sĩ nói xin lỗi.
Anh lại tiếp tục mình trong sạch:
-Anh bắt họ xin lỗi vì để em ngồi ngoài trời lạnh như vậy. Anh đầu tư vào bệnh viện này nhiều như vậy mà họ dám đối xử tệ bạc với tổng giám đốc phu nhân sao.
Cô lườm anh, không vạch trần anh thêm nữa. Chỉ sợ cô sẽ hộc máu vì tức mất.
***
Bờ biển xinh đẹp vùng ngoại ô.
Trong xe, cô trống tay lên cằm trông ra biển xanh. Anh nằm lên đùi cô, nghịch nghịch tà áo cô, thỉnh thoảng còn ôm lấy eo cô, thổi phì phò, khiến cô nhột nhột nhắc nhở.
Chợt cô quay lại hỏi:
-Ông xã, nếu có con, chúng ta nên sinh bao nhiêu đứa?
Anh ngẫm ngẫm rồi trả lời:
-10 đứa đi hoặc 15 đứa cũng được.
Cô trợn mắt, há hốc mồm, hờn dỗi:
-Em không phải heo mẹ.
-Phải sinh nhiều thế mới có người chơi với em. Bà xã à, em phải biết em rất quậy. Phải để mấy đứa thay phiên nhau trông em chứ một mình anh mệt lắm.
Cô véo tai người nào đó đang nói xấu mình.
Cô không nói gì thêm nữa, đưa tay luồn vào tóc anh, vuốt vuốt.
-Ông xã, em yêu anh. Yêu yêu lắm.
Anh mỉm cười hài lòng.
-Bà xã, anh còn yêu em hơn.
Sóng biển xô vào bãi cát, rào rào, ì ì. Thật đẹp, thật lãng mạn. Ánh hoàng hôn buông xuống, một màu đỏ hồng huyền diệu.
Trong xe im ắng đến lạ thường.
Bàn tay cô vẫn đặt trên mái tóc anh. Anh nằm yên không còn nghịch nghịch áo cô nữa. Cô thì im lặng, hướng mắt ra xa, khoé mặt một giọt, hai giọt nước bắt đầu lăn trên má.
- Ông xã, anh bỏ quên em rồi!
***
3 năm sau.
Mọi người trong nhà kể lại cho con cháu sau này về một mối tình đẹp rằng. Chàng trai ấy đã không phẫu thuật, bởi vì thà sống với cô gái được vài hôm vui vẻ còn hơn chết trong phòng phẫu thuật mà không có cô.
Và người ta cũng kể rằng, ngày tiễn biệt chàng trai, cô gái cầm hũ tro cốt, đi ra biển và biến mất.
Và người ta tin rằng: Có lẽ giờ này họ đã hạnh phúc mỉm cười trên thiên đàng rồi.
P/s: tiếp hay không tiếp.
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook