Thấy Vương Thị cứ khăng khăng nhận định là mình, trong lòng Vu Thức Vy cảm thấy thật buồn cười, thậm chí còn có một chút thương cảm, tuy đã biết trước Vương Thị sẽ làm như vậy, nhưng tại sao trong lòng nàng lại có chút khó chịu chứ?
Hư.... thương cảm gì chứ, khó chịu gì chứ! Lúc nãy nàng đã từng cho bà ta cơ hội, chỉ cần trong lúc tất cả mọi người đang nghi ngờ nàng bà ta có thể đứng ra giúp nàng giải thích, cho dù chỉ là một chữ thôi, nàng cũng có thể tha cho bà ta. Nhưng bà ta lại không làm vậy, không những không làm vậy, còn một mực khẳng định là do nàng làm, hận không được nàng chết đi.
Đây chính là mẫu thân ruột của nàng, lòng dạ ác độc như vậy, so với Thượng Quan Diệp ở kiếp trước càng đáng sợ hơn.
Haha... cuối cùng cũng là sự kỳ vọng của nàng mà thôi, cả hai kiếp đều khát vọng có được sự yêu thương của mẫu thân, từ thời khắc này, toàn bộ bay hết theo khói bụi! Nếu như bà ta cứ muốn tìm đến cái chết, thì đừng oán hận nàng!
Ánh mắt của Vu Thức Vy trở nên vô cùng đau thương, cảm thấy không thể tin được mà nhìn Vương Thị, tay đặt lên ngực cơ thể chao đảo, vô cùng thê lương nói: “Di nương, nữ nhi chỉ nói chiếc khăn đó là của di nương, nhưng nữ nhi chưa từng vu khống cho người mà. Nữ nhi càng không co lý do hãm hại đại tỷ, trước ngày hôm qua, nữ nhi thậm chí còn chưa gặp mặt đại tỷ, không oán không thù với đại tỷ, làm sao có thể dùng thủ đoạn độc ác này được chứ?”
Nàng vừa nói vừa không ngừng rơi nước mắt,cơ thể vì quá đau thương, mà trở nên mỏng manh yếu ớt phải dựa vào người của Vu Vinh Nhược, bộ dạng đau khổ đến cùng cực.
Mọi người cũng vì lời nói của nàng mà sửng sốt, đúng vậy, trước ngày hôm qua Vu Thức Vy vốn dĩ chưa từng gặp qua Vu Vinh Hoa, không oán không thù không nói đi, thậm chí nàng chưa từng rời khỏi hậu viện, ngay cả mặt chữ cũng không biết được mấy chữ, cũng chưa từng biết đến thế giới bên ngoài, làm sao có thể nghĩ được thủ đoạn cao thâm ác độc như vậy để hãm hại Vu Vinh Hoa chứ?
Ngược lại, khả năng rất lớn là Vương Thị, người trong phủ đều biết bà ta và đại phu nhân không hợp nhau, vì vậy dùng thủ đoạn thâm hiểm làm sụp đổ hai mẹ con đại phu nhân, bản thân mới có cơ hội ngồi lên vị trí đó. Vả lại, từ đầu đến cuối Vu Thức Vy chưa từng nói Vương Thị là người đứng sau chuyện này, nàng ta chỉ nói chiếc khăn đó là của Vương Thị thôi, hoàn toàn không nói thêm gì khác, ngược lại là Vương Thị cứ khăng khăng muốn dồn nữ nhi của mình vào chỗ chết, thật là ác độc.
Mọi người bắt đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Vương Thị, một người mẹ muốn đẩy con gái làm kẻ chết thay cho mình, không đáng làm mẹ, không đáng làm người!
Tứ di nương Triệu Thị tức giận mắng bà ta một câu, “Độc phi, lúc trước ở trước mặt lão gia làm bộ nhu mì, hư, nhưng trong lòng lại thâm độc hơn ai hết, hừ!”
Vu Vinh Mỹ cũng nói thêm một câu khinh bỉ, “Ôi, số của nhị tỷ thật khổ, vốn dĩ được sinh ra vào ngày tết Vu Lan, đã đủ xui xẻo lắm rồi, nhưng lại có thêm một người mẫu thân ruột như vậy, ôi... Ta bắt đầu thấy đồng cảm với nhị tỷ rồi đó.”
Tuy là nói như vậy, nhưng trong mắt cô ta không có nửa phần đồng cảm, chỉ là cười trên nỗi đau của người khác mà thôi.
Vu Thức Vy ngước đôi mắt đầy nước mắt nhìn Vu Vinh Mỹ, trong lòng cười nhạt, chẳng qua chỉ là một con tép diu mà thôi, người thật sự ác độc vẫn chưa lên tiếng, chẳng hạn như Vu Vinh Hoa, Đường Thị, và người đang ngồi ở trên nhâm nhi ly trà nhưng lúc nào cũng chú ý đến bọn họ Thượng Quan Diệp.
Vương Thị đối mặt với sự khích bác của hai mẹ con Vu Vinh Mỹ, sắc mặt càng thêm u ám, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Vu Thức Vy trở nên dữ tợn, “Vu Thức Vy, ngươi thật biết làm bộ, không ngờ ta đã đánh giá thấp ngươi.”
Ngừng một lúc, bà ta lại nhìn về phía Thượng Quan Diệp, lại khẳng định nói: “Điện hạ, ngài đừng bị vẻ ngoài của cô ta đánh lừa, trong lòng cô ta vô cùng thâm độc, tự phóng hỏa đốt phòng của mình lại giá họa cho Châu ma ma, mượn tay thái sư trừ khử Châu ma ma, thủ đoạn vô cùng cao minh.”
Ánh mắt Vu Thức Vy mông lung, bi ai nhìn Vương Thị, giải thích nói: “Di nương, rõ ràng Châu ma ma muốn phóng hỏa giết con, nên mới bị phụ thân giải lên hình bộ, với lại bà ta cũng đã khai là trong lúc nhất thời nóng giận muốn thiêu chết con, gia đinh trong phủ ngày hôm đó đều có thể làm chứng, là Châu ma ma cứ một mực la lên là muốn giết con mà...”
“Bộp” một tiếng, lời của Vu Thức Vy còn chưa nói hết, đã bị Vương Thị tàn nhẫn tát cho một bạt tai, cắn chặt răng nói: “Tiện nhân, rốt cuộc ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi hiểu rõ.”
Lại thêm một tiếng “Bốp”, đại phu nhân Đường Thị đập bàn một cái, tức giận nhìn Vương Thị, ‘Vương Thị, ngươi dám ở trước mặt bổn phu nhân sử dụng tư hình?”
Lời này cực kỳ nghiêm trọng, trong nhà sử dụng tư hình, là phạm phải tội lớn đó. Sau khi nghe xong lời này trong lòng Vu Thức Vy làm thêm bình thản, Đường Thị có thể nói ra những lời này, có thể chứng minh phán đoán của bà ta đã hướng về bên nàng, lúc nãy nàng cật lực diễn kịch như vậy, xem như không uổng công.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã được ươm mầm, chỉ cần tưới chút nước là sẽ lớn lên, mà bây giờ, chính là thời khắc tưới nước tốt nhất.
Vu Thức Vy lau nước mắt, vẻ mặt vô cùng thất vọng nhìn Vương Thị, thậm chí là tuyệt vọng, thanh âm run run nói: “Di nương... Người là mẫu thân ruột của con mà, từ lúc con vào đây bị tỳ nữ của điện hạ buộc tội con về chuyện hôm qua, người luôn khoanh tay đứng nhìn, chưa từng nói giúp nữ nhi một lời, mẫu thân... người như vậy, là không cần Thức Vy nữa sao? Thức Vy rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Tại sao người lại như vậy?”
Từng chữ từng chữ như dao cắt thịt, nói xong, Vu Thức Vy đã dựa lên vai của Vu Vinh Nhược, miệng khô cứng không thể thốt lên lời nào nữa.
Vu Vu Nhược lau nước mắt cho nàng, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, an ủi nói: “Nhị tỷ đừng khóc, muội tin tưởng tỷ.”
Muội tin tưởng tỷ...
Vỏn vẹn bốn chữ, nhưng lại như một tia nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo, xuyên qua núi đá gập ghềnh, trực tiếp chiếu vào đáy lòng của Vu Thức Vy, làm cho trái tim băng giá ở dưới vực thẳm này, trở nên ấm áp.
Nàng hồi hộp nhìn Vu Vinh Nhược, nhìn vào khuôn mặt thiếu nữ của cô ta, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng kiếp trước cô ta chết trong vòng tay của nàng.
Nàng nhận được tin Vu Vinh Nhược bị Châu Tam công tử đánh đập, lập tức đi đến Châu phủ nơi Vu Vinh Nhược được gả vào để cứu cô, nhưng tất cả đã kết thúc, một người từng thanh thoát nho nhã như cô bây giờ như một cành cây khô nằm trên giường, từ từ héo mòn, cô nói: “Nhị tỷ, cả đời Vinh Nhược sống khổ như sóng lênh đênh trên biển, chưa từng sống vì bản thân, khụ khụ... nếu như còn có kiếp sau,Vinh Nhược bằng lòng làm một con chim tự do tự tại, bay lượn trên không trung, cũng không muốn làm người nữa...”
Cô chính là bị tam công tử nhà họ Châu giày vò đến chết, mà người gả Vu Vinh Nhược cho Châu tam công tử, chính là đại phu nhân Đường Thị, bà ta thừa biết con người Châu tam công tử hiểm độc, ba người vợ trước đều bị đánh đến chết, nhưng vẫn cố ý đẩy Vu Vinh Nhược vào trong chảo lửa.
Sửng sốt lấy lại tinh thần, Vương Thị dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống để nhìn nàng, giận đến nỗi toàn thân run lên, “Vu Thức Vy, ngươi đừng mơ làm bộ làm tịch, ta biết chính là ngươi.”
Nghe vậy, những giọt nước mắt của Vu Thức Vy càng thêm dâng trào, khổ sở nói: “Di nương, tại sao người cứ khăng khăng buộc tội nữ nhi, người có chứng cứ hay không?”
Dứt lời, tim Vương Thị đập mạnh, đúng vậy, chứng cứ đâu?
Vu Thức Vy thì ngược lại, nhìn về phía đại phu nhân Đường Thị, đem chiếc khăn tay bị quên lãng dâng lên Đường Thị, “Mẫu thân,Thức Vy có bịa đặt hay không? Đây có phải là khăn của di nương hay không, người xem là sẽ biết ngay?”
Đường Thị liếc liếc mắt, nhận lấy chiếc khăn từ tay Vu Thức Vy, chăm chú nhìn, lập tức đáy mắt hiện lên giông bão, không giống bộ dạng đoan trang đại độ thường ngày, bà ta đứng dậy đi đến trước mặt Vương Thị, vung tay lên hung hãn giáng một bạt tai lên mặt Vương Thị.
“Vương Thị, ngươi còn dám cãi chiếc khăn này không phải là của ngươi? Ngươi dám nói phấn hoa linh lan này Hương Tuyết viện của ngươi không có không? Người trong phủ ai mà không biết ngươi rất thích hoa linh lan chứ. Hư, được thôi, bây giờ đã tính kế lên đến người của ta rồi, thật sự tưởng rằng chủ mẫu như ta có thể để ngươi muốn làm gì thì làm sao?”
Vương Thị chậm chạp lấy chiếc khăn mà Đường Thị ném trên mặt bà ta xuống, liếc nhìn hoa mai năm cánh được thêu trên chiếc khăn, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngây cả người.
Chuyện này....
Chuyện này sao lại có thể?
Bà ta vẫn luôn nắm chắc chiếc khăn của mình không thể nào nằm trong tay Vu Thức Vy, là Vu Thức Vy đang bày kế hãm hại mình, cho nên mới dám ở trước mặt mọi người buộc tội nàng, bất luận có phải do nàng hãm hại Vu Vinh Hoa hay không, cũng phải để nàng chịu khổ. Nhưng chiếc khăn này thật sự là của bà ta, tại sao lại như vậy?
Vu Vinh Hoa nhìn thấy mẫu thân của mình cuối cùng cũng chứng thực được là do Vương Thị làm, tức giận đến nỗi run cả người, nghĩ đến sự ủy khuất mà mình phải chịu ngày hôm đó, liền giận đến nỗi cầm chum trà bên cạnh lên, ném về phía Vương Thị, “Độc phi, quả nhiên lại dám hãm hại ta.”
“Bang” một tiếng, trán Vương thị bị đập trúng, máu tươi ào ào chảy ra. Bà ta hoảng sợ nhìn Vu Vinh Hoa, ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin, bi thương có, đau xót có, đến cuối cùng lại tự cười nhạo mình. Môi bà ta khẽ động, muốn nói điều gì, nhưng lại không nói.
Vu Thức Vy vẻ mặt hoảng sợ, che miệng, kinh hãi kêu to, “Mẫu thân, người có sao không?”
Vừa nói nàng vừa chạy đến, lấy khăn đắp lên vết thương cho Vương Thị, nhưng trong lúc mọi người không nhìn thấy, lạnh lùng nhìn Vương Thị, ánh mắt đó vô cùng khinh bỉ, nàng thật sự muốn biết bà ta làm sao trở mình được đây...
Bình luận facebook