• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tuyệt sắc độc phi (3 Viewers)

  • Chương 205

Vu Thức Vy phút chốc đứng lên, cảnh giác nhìn mấy tên hắc y nhân cố chấp cầm kiếm bao vây. Trong đầu như Lưu tinh vọt qua, nhanh như chớp điện, những tên này là sát thủ ai phái đến?

Diệp hoàng hậu vì để phòng có chuyển không may xảy ra, cho nên cố ý phái hai nhóm sát thủ đến, liệu định hôm nay nàng không còn mạng để có thể quay về phủ Thái sư cho nên chắc sẽ không bố trí nhóm sát thủ thứ ba. Hoàng đế nắm trong tay mọi thứ, tuyệt đối biết nàng bị Diệp hoàng hậu mai phục, nếu như muốn chặn giết nàng, thì sẽ chặn giết bên ngoài, sẽ không đợi đến bây giờ.

Hơn nữa không hề thấy gia đinh và tỳ nữ trong phủ. Có thể điều động những người này, ngoại trừ đại phu nhân và Vu Văn Thanh ra thì trong phủ không còn ai nữa. La thị đã bị điên, không thể điều động, Vu Văn Thanh đã phái thị vệ của ông ta đến tất nhiên là nghĩ chỉ dựa vào thị vệ này có thể giết được nàng, không cần động binh khí. Cho nên... những tên sát thủ này là người của Chu Lâm Huyên!

Vu Thức Vy dường như có thể khẳng định chắc chắn suy nghĩ của mình. Suy nghĩ này nảy sinh trong chớp mắt, nàng lại nghĩ ra một mưu kế tuyệt diệu, khi bị dồn vào chân tường, con người ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ...

Nói ra rườm rà, thực hiện trong nháy mắt.

Vu Thức Vy nhanh chóng lấy độc dược giắt thắt lưng ra, một tay tung ra ngoài, xoay người định chạy về phía cửa lớn.

Nhưng không ngờ những tên hắc y nhân đã sớm có phòng bị, trước lúc nàng ra tay đã nín thở, lộn nhào trong không trung, kịp nhảy qua vùng khói độc đang bay tới, đáp xuống trước mặt nàng, cản đường nàng.

Vu Thức Vy lùi về sau hai bước, nhanh chóng nhặt kiếm của thị vệ Vu Văn Thanh lên, lập tức xoay người, giơ kiếm lên chặn kiếm của hắc y nhân lại.

Nàng nhanh chóng lùi về sau hai bước, mấy tên hắc y nhân cũng ép gần hai bước, hợp nhất mà lên, đâm về phía Vu Thức Vy.

Vu Thức Vy một tay dùng độc, một tay dùng kiếm, chỉ vẹn vẹn sau hai chiêu liền bị yếu thế. Nàng xuất gia giữa đường, công lực còn thấp, lấy đâu ra sức mạnh để chống trả lại những tên hắc y nhân này.

Trong nháy mắt, trên người đã chịu vài ba nhát kiếm, trên cánh tay, trên bụng, sau lưng, máu tươi nhuộm đỏ cả bạch cẩm y. Vu Thức Vy đau đớn, động tác chậm chạp, bất ngờ không kịp phòng bị nên bụng lại bị trúng một nhát kiếm nữa, nhát kiếm này trực tiếp đâm xuyên qua người nàng.

“Á”

Cuối cùng Vu Thức Vy không chịu được phát ra một tiếng hét thảm thiết. Sau đó vì không để sức lực của mình bị tiêu hao, kìm nén tiếng rên rỉ của mình lại, liều mạng cắn chặt môi, trong khoảnh khắc hắc y nhân dừng lại, nàng một lần nữa tung độc dược ra.

Độc dược này ngay lập tức bao phủ một lớp sương mỏng trong hư không, cho dù không hít thở cũng có thể xâm nhập da thịt, khiến người trúng độc mất đi công lực.

Chết tiệt, hôm nay nàng lại không mang theo bột thực cốt, đúng là nhất thời sơ suất.

Mấy tên hắc y nhân thấy Vu Thức Vy lại tung độc dược, nhanh chóng che mũi nín thở. Nào ngờ căn bản là vô dụng, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, phút chốc buông mình ngã xuống đất.

Vu Thức Vy bưng vết thương, sợ máu ra quá nhiều nên không rút thanh kiếm xuyên trên bụng ra, mà mang theo kiếm bỏ chạy.

Ở một góc tối, Chu Lâm Huyên vừa nhìn thấy Vu Thức Vy lại muốn chạy, vội vã khẽ hô một tiếng: “Nàng ta bỏ chạy rồi, làm sao đây?”

Vu Vinh Hoa cũng có chút khẩn trương: “Đừng để nàng ta chạy thoát.”

Thấy hai người bọn họ sốt sắng như vậy, Cố Lan Y khinh thường nhếch môi, sau đó giơ cánh tay lên, ngắm chuẩn ám tiễn tinh vi trong ống tay áo vào lưng Vu Thức Vy, sau đó nhẹ nhàng ấn cơ quan chốt.

“Vù” một tiếng, trên người Vu Thức Vy bị trọng thương, một lòng chỉ muốn mở cửa lớn ra ngoài, không hề cảm giác được một ám tiễn đang phóng tới sau lưng. Đợi đến lúc nàng mở được cửa lớn, mới phát giác có một mũi tên giữa lưng sau.

“Phụt” một tiếng vang lên, bước chân Vu Thức Vy nhảy qua lan can cửa dừng một hơi, ngoái đầu nhìn lại, đối mặt với Vu Vinh Hoa, Chu Lâm Huyên và Cố Lan Y đang đứng ẩn thân trong chỗ tối. Sắc mặt nàng trầm xuống, lần nữa hung hãn cắn răng, nhanh chóng xoay người cầm kiếm giết chết mấy tên gia đinh gác cổng muốn ngăn cản nàng, khó khăn phóng người lên ngựa, quát lên một tiếng lớn: “Đi!”

Chu Lâm Huyên và Vu Vinh Hoa đuổi theo ra cửa, vừa nhìn thấy nàng chạy thoát, cấp tốc hô mấy tên sát thủ bị trúng độc nằm dưới đất: “Các ngươi còn không mau đuổi theo? Lập tức đuổi theo.”

Cố Lan Y khoát tay nói: “Chúng trúng độc rồi, vẫn nên dùng ám vệ của chúng ta. Ám vệ đâu, còn không mau đuổi theo Vu Thức Vy? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Vù vù” Mấy tên liền biến mất không thấy đâu.

Cố Lan Y nhìn theo vệt nhân ảnh trong tầm mắt, đáy mắt đột nhiên hiện lên sự kính phục: “Đúng là một nữ nhân thiết huyết, kiên cường cứng cỏi.”

Trên người bị trúng mấy nhát kiếm, còn trúng phải ám tiễn của ả, lại vẫn có thể chạy thoát, nữ tử bình thường lấy gì để chịu được sự đau đớn như thế cơ chứ? Đúng là không phải là hạng người tầm thường!

Thậm chí ả có thể dự tính, nếu lần này nàng đại nạn không chết, hóa nguy thành an, vậy thì đám người bọn ả tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn thân!

“Đúng rồi, chúng ta có thể bắt giữ mấy ả nha đẩu của nàng ta, nàng ta thường bênh vực kẻ yếu. Ta nghĩ coi như nàng không chết, có mấy nha đầu kia trong tay, nàng ta cũng sẽ ngoan ngoãn quay lại.” Vu Vinh Hoa đề nghị.

Chu Lâm Huyên lập tức nói với Ngọc Cầm: “Đi bắt mấy nha đầu kia!”

“Vâng tiểu thư.” Ngọc Cầm vội vã đi, ước chừng sau một lát, lảo đảo chạy về, sắc mặt trắng bệch: “Tiểu...tiểu thư, Thính Vũ Hiên trống trơn, nhất định là mấy nha đầu đó nghe được động tĩnh nên chạy rồi!”

Sắc mặt Chu Lâm Huyên tối sầm: “Mấy tiện tỳ này phản ứng nhanh nhẹn, đi tìm cho ta, nhất định là chưa chạy được bao xa.”

“Vâng.”

Trường Xuân cung

Ám vệ quỳ rạp trước mặt Diệp hoàng hậu, trầm giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ vô dụng, để ả chạy thoát!”

“Choang!” một tiếng, Diệp hoàng hậu ném ly trà trong tay xuống đất, thanh âm trong trẻo vỡ vụn vang lên, đồ sứ vỡ vụn , bay tứ tung.

Vẻ tức giận trên gương mặt xinh đẹp của Diệp hoàng hậu âm ỷ trào lên: “Hai nhóm các ngươi hơn một trăm người, mà ngay cả một nữ tử tay trói gà không chặt cũng không giết được, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”

Ám vệ chắp tay, cáo tội nói: “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, ả ngoài có ám vệ của mình thì còn có người của Mẫn thân vương bảo vệ, ngoài ra còn có một đám người nữa không biết là của ai cũng đang bảo vệ ả. Người của chúng thần căn bản không tiếp cận được ả, liền...liền bị tiêu diệt toàn bộ rồi!”

“Cái gì? Bị tiêu diệt toàn bộ?”

Diệp hoàng hậu đứng dậy, cơn thịnh nộ đã trở nên tột độ, gầm lên: “Phế vật, tất cả đều là phế vật, lại bị tiêu diệt toàn bộ. Đi, phái thêm một trăm người nữa cho ta, nhất định phải giết chết ả!”

Ám vệ lĩnh chỉ định đi ra, liền bị Như Mộng cô cô cản lại: “Nương nương, không cần đi nữa. Vu Thức Vy quay về phủ Thái sư, trúng mai phục của Chu Lâm Huyên, trên người trúng mấy nhát kiếm, sớm muộn gì cũng chết.”

Con ngươi Diệp hoàng hậu ngừng lại: “Chu Lâm Huyên?”

“Đúng ạ, Chu Lâm Huyên và Tư Nhu công chúa, còn có Lan Y quận chúa, chiêu rút củi dưới đáy nồi này là các nàng ấy nghĩ ra.”

Sắc mặt Diệp hoàng hậu cuối cùng cũng dịu xuống, khóe miệng cong lên nhè nhẹ, lộ ra ý cười ôn nhu: “Hoa nhi vui là được! Phái người đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Đức Chính điện, Lục An đang bẩm báo tình hình bên ngoài cho hoàng thượng: “Hoàng thượng, người của hoàng hậu đã thất thủ, toàn quân bị tiêu diệt, Vu Thức Vy bình yên vô sự về tới phủ Thái sư.”

“Bình yên vô sự?” Hoàng đế cực kỳ hoảng hốt.

Lục An tiếp tục nói: “Nô tài vẫn chưa nói hết. Sau khi Vu Thức Vy về tới phủ Thái sư, lại gặp phải ám sát, trên người trúng tên, hơn nữa lúc chạy thoát đã hấp hối, e rằng lành ít dữ nhiều!”

Đáy mắt hoàng đế sáng lên: “Lại gặp ám sát?”

Lục An gật đầu nói: “Vâng hoàng thượng, là Vu phu nhân Chu thị và Tư Nhu quận chúa mới được sắc phong làm ạ. Lần này Vu Thức Vy chắc chắn chết mà không nghi ngờ gì nữa rồi.”

Sau khi nghe xong, đáy lòng hoàng đế dâng lên một sự thoải mái: “Tốt, phái người đi tìm, cho dù là thi thể, trẫm cũng muốn tận mắt nhìn thấy.”

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của hoàng đế, Lục An mơ hồ có chút lo lắng: “Hoàng thượng, nô tài cảm thấy lần này Vu Thức Vy tuyệt đối không thể chết.”

Hoàng đế sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”

Lục An đứng lên đi về phía trước hai bước, trịnh trọng nói: “Bởi vì đã điều tra ra đám người giết chết tiễn vệ của hoàng hậu. Là người của Cửu U vương, thái độ của Cửu U vương từ trước đến nay không rõ ràng, lần này lại đứng phía sau Vu Thức Vy, công nhiên đối đầu với hoàng gia, dã tâm ấy dường như đã thể hiện rõ ràng rồi.”

Hoàng đế biến sắc: “Hắn xưa nay dã tâm đầy rẫy, chuyện này không có gì kỳ lạ.”

“Vậy Mẫn thân vương thì sao?”

“Hoàng thượng, nếu như Mẫn Thân vương biết được là hoàng hậu phái người ám sát Vu Thức Vy, mà người cũng đổ dầu vào lửa, trong tay hắn có trăm vạn đại quân, lỡ như đến lúc đó tạo phản, mà Cửu U vương cũng thừa cơ hợp tác với Mẫn Thân vương. Một là vì báo thù, một là vì hoàng vị, giang sơn sẽ lâm nguy thưa hoàng thượng...”

Lời của Lục An giống như một đòn cảnh cáo, đập tan tất cả sự vui sướng, tiêu tan hầu như không còn của hoàng đế.

Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, đáy lòng xót xa, đối với lời Lục An nói, sao mà hắn chưa nghĩ tới cơ chứ. Chỉ là hắn lại là hoàng đế, nhưng cũng là một người cha bình thường, vì con báo thù, hắn rất muốn xẻ thịt lột da, đền mạng cho Lăng Nhi của hắn.

Nhưng mà...

“Lục An, vậy ngươi có nghĩ tới một mặt khác không. Lần này nếu Vu Thức Vy còn mạng trở về, sẽ dấy lên gió tanh mưa máu như thế nào? Giở trò trước mặt trẫm, ả còn dám hạ sát thủ muội muội ruột. Nếu như ả trở về, đừng nói là đám người Chu thị, ngay cả hoàng hậu, ngay cả trẫm, ả sẽ đều không bỏ qua.”

“Hoàng thượng, sau này có thể lại nghĩ cách, nhưng trước mắt, ả tuyệt đối không thể chết à! Nếu như ả chết, thiên hạ này, sẽ loạn mất...”

Hoàng đế cắn răng, nhắm chặt hai mắt lại: “Được lắm, một nữ tử nhỏ nhoi lại có thể tác động vạn lý giang sơn, được lắm...”

Hồi lâu, hoàng đế đột nhiên mở mắt, đáy mắt phát lên ánh sáng lạnh lùng: “Phái người đi tìm, tìm được thì toàn lực cứu ả ta!”

“Hoàng thượng anh minh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom