Ánh mắt sáng trưng của Bách Lý Thành Cẩm nhìn sắc mặt tái nhợt của Vu Thức Vy, đáy mắt hiện lên ý cười cưng chìu, "Ngươi chính là muội muội mà ta chưa từng gặp?"
Chân mày Vu Thức Vy nhíu nhẹ lên, liền tránh xa sự đụng chạm của hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
"Ta?"
Bách Lý Thành Cẩm bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của Vu Thức Vy, đem nàng kéo tới trước mặt, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói rằng: "Ngươi khắp nơi giả mạo tên của ta, lại không biết ta là ai, không cảm thấy rất buồn cười sao?"
Ngươi khắp nơi giả mạo tên của ta, lại không biết ta là ai, không cảm thấy rất buồn cười . . . Rất buồn cười. . . Buồn cười. . .
Lời nói trào phúng như là cự lôi nổ vang bên tai Vu Thức Vy, hồi âm trận trận, thật lâu không tiêu tan.
Hắn. . .
Hắn chính là Cẩm gia thật, Bách Lý Thành Cẩm?
Nàng đã sớm biết Bách Lý gia có một vị Tứ công tử Bách Lý Thành Cẩm chuyên kinh thương, cho nên ngay từ đầu giả làm Cẩm gia, lấy danh hiệu Cẩm gia âm thầm kinh thương, giúp cho chuyện kinh doanh của nàng được rất nhiều lợi ích..
Thế nhưng không nghĩ tới hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào lại gặp chính chủ!
Hắn không phải đã ra hải ngoại kinh thương sao, làm sao lại trở về lúc này?
Nhìn thấy Đế hậu với ánh mắt lạnh lùng đứng cách đó không xa, đáy lòng Vu Thức Vy càng thấp thỏm, hắn có nhân lúc nàng hôn mê vạch trần nàng không?
Nghĩ chắc là không có, bằng không hoàng đế đã sớm hỏi tội nàng .
Trong lúc thất thần, Bách Lý Thành Cẩm đã lui ra từ lâu, bộ dạng lười biếng ngồi trên một cái ghế chạm khắc hoa ở gần đó, như nhàn hạ nhìn Vu Thức Vy, như nói đùa: "Hoàng hậu, xem ra bàn tính của thảo dân rơi vào khoảng không rồi, nàng cư nhiên tỉnh lại!"
Vu Thức Vy và hoàng đế đồng thời sửng sốt, lời này có ý gì?
Chỉ có Diệp hoàng hậu, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Bách Lý Tứ Cẩm, ngươi đừng quá kiêu căng, nơi này là hoàng cung, không phải Bách Lý gia, ngươi không được làm càn!"
Bách Lý Thành Cẩm không sợ hãi chút nào, cười yếu ớt nói: " Vậy thảo dân rời đi cũng được chứ."
Nói một chút cũng không nể mặt, cất bước đi ra ngoài.
Hoàng đế thấy huynh muội bọn họ từng người một đều không đặt hoàng gia vào mắt, không cần nói trong lòng có bao nhiêu tức giận, trên mặt cũng không che giấu nữa, sắc mặt âm trầm nói: "Đứng lại, Bách Lý Tứ Cẩm, trẫm mệnh lệnh ngươi đem giá lương thực ép xuống, bằng không trẫm sẽ trị ngươi tội kiếm lời phi pháp!"
Bách Lý Thành Cẩm cước bộ hơi dừng lại, quay đầu lại có thâm ý liếc nhìn Vu Thức Vy, châm chọc nói: "Ngươi cứ việc trị, tội này nếu ta nhận, thì tính ta thua!"
Nói xong, thực sự rời khỏi hoàng cung, vừa thẳng thắn vừa quyết tuyệt, phất tay không mang một mảnh mây.
Một chiêu lấy Vu Thức Vy áp chế Bách Lý Tứ Cẩm này, hiển nhiên thất bại thảm hại, hoàng đế và hoàng hậu nếu còn giam Vu Thức Vy cũng không có ý nghĩa gì nữa, Vì vậy buổi chiều liền thả Vu Thức Vy về Mẫn Thân Vương phủ.
Về đến Mẫn Thân Vương phủ chuyện đầu tiên mà Vu Thức Vy làm, đó là phái người đi tìm Bách Lý Thành Cẩm, nhưng mà ám vệ đem kinh thành lật tung hai lần, đến bóng của Bách Lý Thành Cẩm cũng không tìm được, hắn như chưa từng xuất hiện qua ,tới cũng vội vã, đi cũng vội vã.
Mười ngày sau
Trong triều đình, một mảnh ảm đạm.
Thái sư Nhạc Lâm chắp tay nói: "Hoàng thượng, quốc khố chúng ta đã cạn, lấy không ra ngân lượng đi mua số lương thực giá trên trời kia. Tình trạng của các nước khác còn bi thảm hơn Đại Vân, tướng sĩ của họ đang chịu nổi khổ cơ hàn, nên làm thế nào, xin hoàng thượng hãy cho biết!"
Sắc mặt Hoàng đế càng thêm âm trầm, mắt hiện đầy tức giận, đừng nói vấn đề ấm no của chiến sĩ tiền phương không thể giải quyết, dù là trong cung, cũng nghèo tới kêu ...tang ...tang....
Mấy thứ vàng bạc ngọc khí xa hoa, có thể bán để đổi tiền đều đã bán, nhưng cũng không cứu vớt nổi chi phí ăn mặc của mấy triệu đại quân, cung nữ thái giám trong cung cũng đã giải tán phân nửa ra ngoài, phi tử các cung cũng đã thắt chặt lưng quần mà sống, đối với người quen hưởng thụ vinh hoa phú như các nàng mà nói, đúng là khổ không thể tả!
"Chư vị ái khanh, các ngươi nghĩ như thế nào?" Hoàng đế do dự, không thể làm gì khác hơn là đem vấn đề đưa cho đám đại thần, để cho bọn họ cùng nhau nghĩ biện pháp.
Các đại thần ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đều có chút bế tắc, một người trong đó bước ra khỏi hàng ngũ nói rằng: "Hoàng thượng, thần kiến nghị đưa ra lệnh đình chiến, tạm thời đình chiến để chỉnh đốn."
Đình chiến?
Trán Hoàng đế trầm xuống, nghĩ cũng không nghĩ liền bác bỏ lời của hắn, "Không được, Đại Vân chúng ta không thể nào đưa ra lệnh đình chiến trước, như vậy sẽ trở thành trò cười cho địch quốc , từ đó khinh thường Đại Vân chúng ta , tuyệt đối không được!"
Chúng đại thần đều phụ họa, "Hoàng thượng anh minh, cái lệnh đình chiến này, tất không thể do chúng ta đưa ra trước!"
Nhu Nhiên hoàng cung
Thượng Quan Cửu U một thân cẩm y màu mực thẳng tấp, ngồi ở đại vị trên cao, uy nghiêm quét mắt nhìn phía dưới, lạnh lùng nói: "Chư vị khanh gia còn có việc phải tấu?"
Các đại thần dưới điện cùng lúc nói, "Hồi đại hãn, không có."
"Ừ,bãi. . .(triều)"
Chữ 'triều' còn chưa nói ra, liền thấy một người trung niên nam nhân mặc triều phục màu xanh của đá đứng ra, cung kính nói: "Đại hãn, thần có việc khải tấu."
"Nói!"
"Đại hãn, quốc khố căng thẳng, lấy không ra một lượng bạc, các tướng sĩ tiền phương hiện tại đang cắn vỏ cây, cạp bùn đất, nếu tiếp tục như vậy, cuộc chiến này căn bản không cần đánh, đã thua."
Thượng Quan Cửu U nghe nói thế, hết sức khó chịu, nhưng lại phải thừa nhận rất có đạo lý, nếu còn không có lương thảo, cuộc chiến này đích thật là không đánh đã thua.
" Vậy ái khanh có diệu kế để giải quyết việc này không?" Thượng Quan Cửu U cưỡng chế ép xuống lửa giận trong lòng nói rằng.
Đại thần kia lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nghiêm túc nói: "Hồi hoàng thượng, chỉ có tạm thời đình chiến, mới có thể giải quyết, còn giữ được núi xanh ở đây không sợ không củi đốt, trước tiên giữ được binh lực mới là quan trọng nhất."
"Ừ, ngươi nói đúng, nhưng. . ." Thượng Quan Cửu U thoạt đổi giọng điệu, "nhưng lệnh đình chiến không thể là do bản hãn đưa ra trước, sẽ làm người trong thiên hạ chế nhạo bản hãn, phải kiếm một con chim đầu đàn. . ."
Phương Vô đứng trước đài cao, quay người lại cung kính nói: "Đại hãn, cựu thần nghe nói hoàng đế Tây Lương yêu thích nữ sắc, hậu cung giai lệ ba nghìn, mỗi người một vẻ, không bằng chúng ta tặng cho hoàng đế Tây Lương mấy mỹ nhân tuyệt sắc đi."
Thượng Quan Cửu U cười lạnh một tiếng, "Mỹ nhân kế, rất tốt!"
Hai ngày sau, Tây Lương hoàng cung trên đài quang tinh, hoàng đế Tây Lương hơn năm mươi tuổi quần áo xốc xếch, bịt mắt, cùng chúng tần phi chơi trốn tìm.
"Hoàng thượng, tần thiếp ở chỗ này, ngài bắt ta a, ha hả. . ."
"Hoàng thượng, thần thiếp ở sau lưng ngài nè, mau tới a, mau a. . ."
Chúng phi tần xinh đẹp một bên cười duyên, một bên ẩn núp, xa xa nhin lại một đám oanh oanh yến yến, như bách hoa đua nở đa sắc đa dạng.
Hoàng đế Tây Lương cũng đã hơn năm mươi, lạc thú hưởng thụ kiểu này cũng không phải là ngày một ngày hai.
Nghe được tiếng gọi của chúng tần phi, trên khuôn mặt bóng lưỡng của hoàng đế Tây Lương hiện lên ý cười ái muội, "Trẫm đều nghe được, xem các nàng chạy đi đâu,..a...bắt được nàng rồi"
Trong lúc đang nói, hoàng đế đã ôm chặt Nguyệt chiêu dung trong lòng.
"Ha hả a. . ." Chúng tần phi lại cười một trận, cười a cười, thì nhìn thấy một thân ảnh nộ khí đằng đằng đang hướng bên này đi tới, lập tức im lặng, chỉ trong nháy mắt, liền nhanh chóng đứng thành hai hàng.
Nguyệt chiêu dung đang bị ôm sắc mặt liền biến, ở bên tai hoàng đế nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Liễu quý phi tới rồi."
Liễu. . . Liễu quý phi?
Hoàng đế nhất thời như bị sét đánh, cơ hồ là theo bản năng đẩy Nguyệt chiêu dung ra, sau đó xoay người đi tới trước mặt Liễu quý phi, đem nàng kéo vào trong lòng, trên mặt mang theo vẻ nịnh hót nói "Liễu nhi, sao nàng lại tới đây?"
Liễu Danh Yên vùi ở trong lòng hoàng đế, sắc mặt lạnh lẽo, đáy mắt lộ vẻ lạnh lùng, thậm chí còn có nồng đậm kinh tởm,thanh âm thì lại yêu mị vô cùng"Hoàng thượng, thần thiếp mang thai hài tử của ngài, nhưng ngài lại nhân lúc thần thiếp thai nghén khó chịu, lại cùng những nữ nhân này chơi đùa vui vẻ, ngài. . . Ngài không còn thương thần thiếp nữa đúng không?"
Hoàng đế nghe đến lời này, mặt liền đổi sắc, muốn bao nhiêu ôn nhuận thì có bấy nhiêu ôn nhuận, "Liễu nhi, đừng nóng giận, trẫm sai rồi, mấy người các ngươi, còn không mau cút đi?"
Nguyệt chiêu dung mấy người thấy hoàng đế bạc tình như vậy,nhưng đối với Liễu quý phi khăng khăng một mực, đáy lòng nổi lên nồng đậm không cam, dù cho giận nhưng cũng không dám nói.
Từ hai năm trước, sau khi nữ nhân này tiến cung, cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì, đem hoàng đế câu dẫn đi, từ đó về sau liền bay lên đầu cành, trở thành quý phi, hai năm qua, những mỹ nữ bên cạnh hoàng đế hình hình sắc sắc đổi hết tốp này qua tốp khác, nhưng hoàng đế thật sự sủng ái cũng chỉ có Liễu Danh Yên này!
Hiện tại nàng mang thai, càng có quyền đi ngang trong cung, ngay cả hoàng hậu cũng không dám trêu chọc nàng, quả nhiên là sủng lên tận trời.
Sau khi đám tần phi lui xuống, Liễu Danh Yên đột nhiên đẩy hoàng đế ra, tùy ý ngồi xuống, cầm lên một hạt nho bỏ vào trong miệng, u oán nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không phải là không để ngài sủng hạnh những nữ tử khác, chỉ là trong lúc thần thiếp mang thai, chính là lúc cần hoàng thượng nhất. . ."
"Báo, hoàng thượng, Nhu Nhiên quốc đưa tới mười mỹ nhân, bây giờ đang ở ngoài cung ~ "
"Mười. . . mỹ nhân?
Trong đôi mắt không lớn của Hoàng đế Tây Lương hiện lên một tia tinh quang, "Liễu nhi, nếu là Nhu Nhiên quốc đưa tới, không bằng. . ."
Liễu Danh Yên cắt ngang lời nói của hoàng đế, đáy mắt có chút buồn cười, "Hoàng thượng hậu cung giai nhân còn chưa đủ nhiều sao? Phải bao nhiêu mới đủ?"
"Giúp bản quý phi hồi đáp, nói là hậu cung của hoàng thượng không thêm người nữa, đem mỹ nhân đưa trở về đi."
Thái giám thấy quý phi lên tiếng, không dám nghi ngờ, hoả tốc lui xuống, vừa mới đi hai bước, lại quay trở về, từ trong lòng lấy ra một phong thư, "Hoàng thượng, đây là thư do Đại Hãn Nhu Nhiên tự tay viết!"
Liễu Danh Yên nhận qua thư vừa nhìn, khuôn mặt kiều mị tức thì trở nên như phong vân sắp nổi, một tay lấy thư nắm chặt trong lòng bàn tay, Vu Thức Vy, lại là Vu Thức Vy!
Vì sao tới nơi nào đều có thể nghe được thấy được ba chữ Vu Thức Vy này?
Đáng chết, tiện nhân đáng chết!
"Hoàng thượng, nếu ngài muốn mỹ nhân vậy để thần thiếp giới thiệu cho ngài một người, dung mạo của nàng ta khuynh quốc khuynh thành không nói, còn tài hoa hơn người, đã từng dựa vào một khúc liễu diệp tấu tiên nhạc vang danh thiên hạ, là một mỹ nhân tuyệt diệu, quan trọng nhất là nàng còn biết mưu lược, trời sinh phượng mệnh, có được nàng, sẽ nhất thống thiên hạ!"
Trời sinh phượng mệnh, nhất thống thiên hạ?
Hoàng đế Tây Lương nghe được đáy mắt tham lam nổi ánh sáng càng sâu, có chút không thể tin, "Liễu nhi nói là sự thật? Có được nàng ta, là có thể nhất thống thiên hạ?"
Liễu Danh Yên che miệng lại, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất, "Nếu có được nàng ta, hoàng thượng nhất định sẽ không thương thần thiếp nữa, đến lúc đó thần thiếp tất nhiên sẽ trở thành oán phụ nơi thâm cung mỗi ngày trông ngóng hoàng thượng, ai. . . thứ cho thần thiếp lắm miệng."
Đang Nói, Liễu Danh Yên khóc lên,một bộ dạng lê hoa đái vũ, sở sở động nhân, làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Hoàng đế Tây Lương thấy như vậy, tan nát cõi lòng, cuống quít dỗ dành nói: "Đừng khóc đừng khóc, trẫm làm sao mà không thương nàng, nàng là tâm can bảo bối trong lòng trẫm, trẫm yêu nàng nhất."
Nói nói, đưa tay vuốt lên vùng bụng nhô ra của Liễu Danh Yên, ôn nhu vuốt ve, "Chờ hài nhi chúng ta ra đời, trẫm sẽ phong nó làm thái tử."
Liễu Danh Yên nín khóc mỉm cười, "Thật ư? Không gạt thần thiếp?"
"Đương nhiên là thật!"
Liễu Danh Yên hí mắt nở nụ cười, " vậy thần thiếp sẽ nghĩ biện pháp, đem nữ nhân kia tiến cung, trợ hoàng thượng nhất thống thiên hạ, nhưng. . ."
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng trước tiên hoàng thượng phải hướng Đại Vân hạ thư đình chiến, ngài cũng biết, mấy ngày nay quốc khố căng thẳng, tướng sĩ chúng ta chịu đủ nổi khổ cơ hàn, nếu còn không đình chiến, tất nhiên sẽ bị đánh bại."
"Được,được, chỉ cần ái phi nàng vui vẻ, đừng nói thư đình chiến, cái gì trẫm cũng đều tùy nàng!"
Bình luận facebook