“Rầm”, sau một tiếng vang cực lớn, mặt đất nổi lên một màn khói lửa nồng nặc, trong sương mù, hai trận pháp bị tiếp xúc, ba người chỉ cảm thấy dưới chân rung động kịch liệt, theo một hương thơm u ất bay tới, tựa hoa như không phải hoa, một cảm giác đặc biệt không hình dung được…
Sau khi khói tan đi, dưới chân cũng khôi phục sự yên bình.
Vu Thức Vy nhìn bốn phía một vòng, lúc này mới phát hiện mình lạc mất Hàn Giang Nguyệt rồi. Nơi nàng đang đứng không phải địa cung gì đó, mà là một căn phòng lớn âm u lạnh lẽo.
“Rầm rầm.”
Bên ngoài sét đánh ầm ầm, mưa gió nổi lên.
Nơi đây là…
Lãnh cung!
Đồng tử Vu Thức Vy co lại, đột nhiên mất đi tất cả, không có con, không có Giang Nguyệt, không có Hàm Yên, Điểm Tuyết, cái gì cũng không có. Có chăng chỉ là nỗi thống khổ và bi thương khi bản thân ở nơi không có đầu mút như lãnh cung này. Sống lại, thù hận chỉ là một giấc mộng xuân thu của nàng, khi tỉnh giấc thì vẫn là ở mười tám tầng địa ngục không thể cầu sinh cũng không thể cầu chết kia.
Giống như ma chú, một ma chú không thể thoát khỏi.
Trong lòng trào ra sự tuyệt vọng khôn cùng, hình như có một giọng nói đang vang lên: “Chết thì có thể giải thoát hết tất cả, chết thì có thể giải thoát hết tất cả…”
Vu Thức Vy che tai lại, điên cuồng hét lên: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Á…”
Hét mãi, nàng từ trong đau khổ ngẩng đầu lên, nhìn về phía vách tường đối diện, ánh mắt ngọn đuốc, đâm mạnh về phía tường…
“Rầm”, đầu Vu Thức Vy đâm vào một lồng ngực ấm nóng, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hừ trầm đục: “Hừ…”
Đầu Vu Thức Vy mơ màng, rừng to mắt, như tỉnh giấc mà nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt sắc mặt trắng bệch. Trên mặt y đều là vẻ lo lắng, một thân bạch y đầy vết đỏ, trừ phi tiêu ở trước ngực thì trên cánh tay không biết từ lúc nào đã cắm một phi đao!
Máu như như hoa bỉ ngạn nở rộ, tràn lan tùy ý!
Đây là… phi đao của bản thân ky!
Đã xảy ra chuyện gì?
Vu Thức Vy run rẩy sờ lên phi đao trên cánh tay y. Đáy mắt tràn đầy hoảng loạn: “Đã xảy ra chuyện gì? Chàng tự cắm lên cánh tay mình ư?”
Hàn Giang Nguyệt mỉm cười vô lực, xoa xoa đầu nàng, hờ hững nói: “Nàng không sao là được.”
Phi đao trên cánh tay đúng là tự y cắm. Nếu không sao y có thể tỉnh lại từ ma trận và cứu được nàng chứ. Y không dám tưởng tượng, nếu y không cắm đao này, không tỉnh lại thì nàng có đâm đầu lên vách tường chết đi không?
Rốt cuộc nàng đã nhìn thấy gì? Vì sao lại tìm chết?
Vu Thức Vy thấy y không nói thì cũng không hỏi, chỉ xé một miếng vài trên y phục, nói: “Chàng có mang kim sang dược không?”
Hàn Giang Nguyệt nghe xong liền tìm trong ngực, sau đó móc ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Vu Thức Vy: “Đúng là mang đi thật.”
“Vậy thiếp rút đao cho chàng, cố nhịn chút, ta…”
“A…”
Lời Vu Thức Vy còn chưa nói hết đã bị ngắt bởi một tiếng hét to.
Hai người đồng thời nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy chỗ phản cực đối diện, Thượng Quan Cửu U điên cuồng đập đầu, cái sau nặng hơn cái trước, trong miệng còn cầu xin: “Mẫu phi, Mẫu phi, đừng đi, đừng bỏ con…”
Trán hắn đã rách da, máu tươi chảy xuống nhìn rất đáng sợ.
Vu Thức Vy trầm giọng nói: “Hắn cũng nhập chướng rồi!” Hàn Giang Nguyệt âm trầm, tay nhấc lên, phi đao đã kẹp trên hai đầu ngón tay, không hề do dự mà “víu” bắn lên tay Thượng Quan Cửu U.
“Phập.”
Tiếng đao cắm vào da thịt cũng khiến cho Thượng Quan Cửu U đang bị ma chướng nhập cũng tỉnh lại, ôm cách tay chảy máu giận dữ quát Hàn Giang Nguyệt: “Ngươi dám nhân lúc bổn Khả Hãn không phòng mà tập kích bổn Khả Hãn?”
Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng cong môi, đáy mắt lướt qua tia buồn cười: “Bổn vương đã cứu ngươi một mạng, ngươi định bồi thường cái gì?”
Cái gì?
Cứu hắn?
Lúc này Thượng Quan Cửu U mới cảm thấy trên trán nóng rát, sờ thì đầy máu tươi trên tay, nhất thời ngơ ra: “Các ngươi đã làm gì bổn hãn? Vu Thức Vy, là ngươi đúng không?”
“Ngu ngốc!”
Vu Thức Vy lười nhiều lời với hắn, nhìn về phía cánh tay Hàn Giang Nguyệt, nghiêm túc nói: “Chàng nhịn chút!”
Thuận theo ánh mắt Vu Thức Vy, Thượng Quan Cửu U giờ mới phát hiện trên cánh tay Hàn Giang Nguyệt cũng cắm một cái phi đao, sau đó lại nhìn về phía phi đao trên tay mình, nhất thời ngộ ra. Đáng chết, hắn ta thế mà lại cứu hắn một mạng!
Mùi hương vừa nãy…
Sương độc cùng cực của ba tầng địa cung, tam sinh hương!
Vừa nãy một màn đó là ảo giác do hương này làm thần kinh tê liệt gây nên. Mẫu phi, đám trùng dày đặc đều là giả, giả thôi… Đã qua rồi, qua rồi…
Thượng Quan Cửu U ép hận ý tràn lên xuống, lại nhìn về phía Vu Thức Vy, và Hàn Giang Nguyệt, họ thì sao? Đã nhìn thấy gì?
“Được rồi, không thể động võ nữa, phi tiêu trên ngực chàng ta sẽ nhổ giúp khi ra khỏi lăng mộ, bây giờ không còn nhiều kim sang dược nữa.”
Vu Thức Vy vừa nói vừa băng bó xong cho y.
Hàn Giang Nguyệt từ đầu đến cuối không hề phát ra âm thanh, chỉ mỉm cười nhìn Vu Thức Vy, đợi nàng băng bó xong mới nói: “Được, nàng nói gì thì là thế.”
Vu Thức Vy thấy y tỏ vẻ ngoan ngoãn, hoàn toàn không để ý vết thương toàn thân, đáy lòng không tự chủ mà đau nhói nhẹ như bị kim châm, không nhịn được hỏi: “Vừa nãy chàng cũng nhập chướng đúng không, chàng nhìn thấy gì?’
Sắc mắt Hàn Giang Nguyệt thay đổi, đáy mắt lướt qua sự sợ hãi và cô độc, nhanh chóng cúi đầu, lúc ngẩng đầu thì đã là nụ cười ôn hòa ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Ta không nhìn thấy gì cả.’
Không nhìn thấy gì?
Vu Thức Vy nhíu mày, hoàn toàn không tin.
Nàng tự nhận mình tính cách kiên cường, vậy mã cũng không thể tránh tam sinh hương, suýt nữa đâm đầu chết, sao hắn có thể tránh được?
Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy gì?
Là ác mộng phụ mẫu bỏ mạng trên sa trường?
Hay là các khác?
Đôi mắt trong sáng xinh đẹp hình như nhiều thêm điều gì đó so với vừa nãy, rất thâm trầm, rất thần bí, nàng không nhìn ra, cũng không cảm giác được.
Bỏ đi, có một ngày hắn sẽ nói với nàng thôi!
Ánh mắt xoay chuyển, Vu Thức Vy nhìn thấy ánh mắt tức giận của Thượng Quan Cửu U, đáy mắt lướt qua sự chán ghét: “Thượng Quan Cửu U, hai trận này ngươi biết phá không?”
Thượng Quan Cửu U thấy nàng cuối cùng cũng để ý đến mình liền âm thầm thấy vui vẻ, nhưng lại vì sự vui vẻ này mà khinh bỉ chính mình. Không phải chỉ nói một câu với hắn thôi ư? Kích động cái gì?
“Bổn hãn vì sao phải nói cho ngươi?”
Vu Thức Vy cười nhạo: “Không nói thì thôi, dù sao ta cũng chỉ hỏi thử, không hi vọng tên ngu nhà ngươi biết phá.”
“Ngươi…” Thượng Quan Cửu U nổi đóa, nữ nhân đáng chết, lúc nào cũng có bản lĩnh khiến hắn tức giận.
Nhưng lần này… nàng đoán sai rồi!
Hai trận này hắn biết phá!
“Vu Thức Vy dám đánh cược không? Nếu bổn hãn phá được hai trận này, ngươi phải từ bỏ thập nhị bát tinh túc trận, thế nào? Hoặc…”
“Hoặc gì?” Vu Thức Vy nhướn mày hỏi.
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U trở nên tàn độc: “Hoặc lấy dao găm của ngươi giết Hàn Giang Nguyệt, dùng mạng của Hàn Giang Nguyệt đổi lấy mạng của ngươi, dù sao hắn cũng đã trúng độc, không sống được lâu!”
Không...sống được...lâu…
Vu Thức Vy trừng to mắt: “Ý ngươi là gì? Độc gì?”
Nàng kéo cổ tay của Hàn Giang Nguyệt bắt mạch, chỉ một khắc, như bị điện giật mà buông tay Hàn Giang Nguyệt, nói từng chữ một: “Lạc... Nhạn...Sa!”
Kịch độc không sắc không vị, chỉ cần ba ngày sẽ độc phát thân vong!
Là do phi tiêu này!
Ánh mắt Vu Thức Vy như đao kiếm mà quét về phía Thượng Quan Cửu U, rồi đột nhiên bật cười, nụ cười tươi sáng như sao: “Nhưng… thế đã làm sao? Chàng trúng kịch độc, ta trúng cổ độc, hai ta vừa lúc được chết cùng nhau. Tuy không sinh cùng thời, nhưng có thể chết cùng nhau thì đời này cũng không nuối tiếc nữa.”
Dù sao huyết hải thâm thù của nàng cũng được báo rồi, chấp niệm trong không còn nữa. Bích lạc hoàng tuyền có Giang Nguyệt thì không còn sợ nữa.
Lòng Hàn Giang Nguyệt đau đớn, nắm lấy tay Vu Thức Vy: “Nàng trúng cổ độc thật ư?”
Lúc nàng đập vào hắn kia, thì hắn đã thấy vẻ mặt nàng không đúng.
“Ta…”
“Nàng ta đương nhiên trúng độc thật!”
Một âm thanh âm độc từ trên truyền xuống, cửa đá trên đỉnh đầu đột nhiên mở ra, rơi xuống hai người chính là Vu Nhậm Hoằng và Bạch Vân Thâm bị Vu Thức Vy ném ở phía sau.
Hàn Giang Nguyệt kéo Vu Thức Vy đến sau lưng, phòng bị nhìn hai người, cắn răng nói: “Người vừa nói là ai?”
Bạch Vân Thâm tiến lên một bước, giơ chuông lên trước mặt, cười lạnh nói: “Là bổn công tử, nàng dám ám toán ta, đương nhiên phải chịu giáo huấn.”
Nói xong liền lắc cái chuông, lại lần nữa gọi tỉnh mẫu cổ.
Vu Thức Vy chỉ cảm thấy trái tim truyền đến một cơn đau đớn quen thuộc, nhất thời cắn răng, đẩy mạnh Hàn Giang Nguyệt ra, đau đớn lăn trên đất.
“Vy Nhi…”
Hàn Giang Nguyệt bị tình huống đột xuất dọa mặt trắng bệch, không thèm để ý vết thương trên ngời mà vận nội lực, công kích Bạch Vân Thâm, chỉ cần cướp mẫu cổ trên tay hắn mới có thể khiến Vy Nhi không đau.
Bạch Vân Thâm thu chuông lại, hạ eo, tránh thoát công kích của Hàn Giang Nguyệt, sau đó xoay người, một chưởng hướng về sau lưng Hàn Giang Nguyệt.
Vu Thức Vy trong cơn đau kinh hô: “Giang Nguyệt, cẩn thận.”
Hàn Giang Nguyệt phản thủ ra một chưởng, đối đầu với chưởng lực của Bạch Vân Thâm, bởi vì vận lực dẫn đến phát độc mà phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
Bạch Vân Thâm có chút kinh ngạc nhìn Hàn Giang Nguyệt ngã ra đất, bỗng cảm thấy buồn cười: “Thế này mà còn muốn động thủ với bổn công tử?”
Thượng Quan Cửu U thấy Bạch Vân Thâm ngông cuồng như thế, còn làm hại Vu Thức Vy thì sớm đã không nhịn được, lúc này thấy hắn thả lỏng, liền bắn ra phi tiêu đã sớm chuẩn bị tới sau lưng hắn.
Thân thể Bạch Vân Thâm chấn động, khó có thể tin quay người lại, âm thanh run rẩy: “Ngươi là ai? Dám tập kích ta?”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U tràn đầy sát khí, có chút ý xin lỗi nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt bị độc phát nằm trên đất, hắn hạ độc y, nhưng y lại cứu hắn!
Thượng Quan Cửu U hắn không thích thiếu nợ nhân tình ai, cũng không thích thấy nữ nhân kia chịu tội. Thôi đi, lần này hắn trả ơn cứu mạng cho Hàn Giang Nguyệt vậy!
Bóng người lóe một cái, khi đám người còn không rõ xảy ra chuyện gì thì hắn đã như ma quỷ mà tóm lấy cổ Bạch Vân Thâm, đồng thời đoạt lấy mẫu cổ trong tay hắn ta, nhìn về phía Vu Thức Vy đang nằm trên đất, hỏi: “Nữ nhân, mạng của hắn là của ngươi, ngươi muốn hắn chết thế nào?
Bình luận facebook