Đêm đen như mực, như một đám mây đen khổng lồ, phủ kín cả đất trời.
Phía trên trường không, ngân nguyệt mông lung, tinh quang yếu ớt, mơ hồ soi sáng hai đạo hắc ảnh đang lướt như bay hướng về phía bên trong quân doanh Trầm Minh Quan.
Đợi một đội lính tuần tra vừa đi qua, hai đạo hắc ảnh thoáng mắt nhìn nhau, sau liền tùy tiện lẻn vào một trong số các quân trướng.
Chỉ trong chớp mắt, hai đạo hắc ảnh đó liền bước ra, lại tiếp tục lẻn vào một quân trướng khác, lại như lúc nãy, liền lập tức đi ra.
“A Mông, mù quáng tìm kiếm như vậy không phải là cách, ngươi đi bắt sống một tên tiểu binh về đây, để hắn dẫn đường.” Thượng Quan Cửu U một thân dạ hành, nấp bên trong quân trướng nhỏ giọng nói.
A Mông gật gật đầu, chớp mắt xoay người biến mất, lúc quay trở về, đã mang trên người quân phục của Đại Vân tướng sĩ, đồng thời con mang theo một tên tiểu binh đến.
Đi đến trước mặt Thượng Quan Cửu U, A Mông đưa ra một bộ quân phục không khác gì bộ quân phục mà tiểu binh sĩ đang mặc trên người đến tay Thượng Quan Cửu U: “Chủ tử, xin người thay bộ quân phục này”
Thượng Quan Cửu U không chút do dự, lập tức mang bộ quân phục lên người, nhanh chóng cùng A Mông theo chân tên tiểu binh đến bên ngoài quân trướng của Vu Thức Vy, sau đó một chưởng đánh ngất tên tiểu binh đó.
“Chủ tử, thuộc hạ ở bên ngoài canh gác, người đi vào đi”
Thượng Quan Cửu U quay người đi vào quân trướng, trong bóng tối một đường đi đến bên cạnh giường, ánh trăng lập lòe soi vào trong quân trướng, có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh đang được chăn che kín, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Không khí chung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn.
Thượng Quan Cửu U bỗng thở nhẹ một hơi, đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác nhu hòa, nàng ta vẫn còn nằm ở đó, nàng ta vẫn chưa chết.
Chỉ là nàng ta đã hôn mê nhiều ngày, sao lại không có một ai bên cạnh trông coi?
Không đúng, hoàn toàn không đúng, Vu Thức Vy mang theo hai nha hoàn, hai nha hoàn này trung tâm hộ chủ, chủ tử trọng thương, hôn mê bất tỉnh, hai nàng ta nhất định nửa bước không rời!
Suy nghĩ vừa thoáng qua, Thượng quan Cửu U lập tức biến sắc, lấy ra cây châm lửa, thổi một hơi, liền soi vào gương mặt người nằm trên giường.
Ánh sáng vừa soi đến, đáy mắt Thượng Quan Cửu U bỗng nheo lại, đây vốn không phải là Vu Thức Vy.
Thượng Quan Cửu U lập tức dập đi mồi lửa, nhanh chóng ra khỏi quân trướng, A Mông vội vàng hỏi: “Chủ tử, đã xem xong rồi sao?”
Thượng Quan Cửu U sắc mặt sa sầm, hàn quang băng lãnh: “Xem xong cái quái gì, Vu Thức Vy hoàn toàn không nằm ở quân trướng này, đem theo hắn, trước mắt rời khỏi đây đã”
Dứt lời, hai ngươi liền mang theo tiểu binh vừa bị đánh ngất, thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi quân doanh.
Tiểu binh bị một gáo nước lạnh dội tỉnh, tỉnh dậy liền phát hiện hai nam tử thân hình to lớn như thần minh mà đứng trước mắt hắn, bị dọa đến run bấn người, run rẫy nói: “Hai …. Hai vị đại hiệp, hai vị… hai vị muốn làm gì?
A Mông đem thanh gao găm kề vào cổ hắn, nhẹ nhàng cứa một nhát, như một lời cảnh cáo, lạnh lùng nói: “Vu tướng quân đâu? Vu Tướng quân đã đi đâu rồi?”
Tiểu binh bị dọa đến khuôn mặt tái nhợt, nói không nên lời: “Vu… Vu… Vu tướng quân không… không phải… không phải ở trong quân trướng hay sao?”
Dao găm trên tay A Mông lập tức gia tăng lực đạo, khiến vết cắt sâu hơn, máu tươi cũng bắt đầu chảy ra: “Lập tức khai thật cho ta, nếu không, ta sẽ lập tức đưa ngươi xuống hoàng tuyền!”
Tiểu binh kêu thảm lên một tiếng, ở giữa chân bỗng truyền đến cảm giác ấm nóng, lấp bấp nói: “tiểu nhân….. tiểu nhân đúng là không … không nữa lời gian dối, Vu tướng quân quả thật là ở trong quân trướng….”
“Còn muốn giở trò? Rất tốt, vậy ta liền từ từ cắt đi từng miếng thịt của ngươi, ở đây sói hoang vô số, chỉ cần ngửi được mùi máu tanh, lập tức sẽ mò đến đây, ngươi mốn đợi sói đến xé xác ngươi, hay là nói ra sự thật, ta đưa ngươi trở về quân doanh?”
Tiểu binh trong lòng không ngừng đấu tranh, có nên bán đứng tướng quân để bảo toàn mạng sống?
Không, tuyệt đối không thể bán đứng tướng quân, vạn nhất việc này truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến quân tâm!
Nhưng hắn cũng không muốn chết…..
Thượng Quan Cửu U lạnh lùng nhìn đáy mắt đang kịch liệt đấu tranh của tiểu binh, bỗng nhiên âm lãnh nói: “Giết hắn đi, một lát nữa đi bắt một tên khác đến đây, sớm muộn cũng có kẻ khai ra”
A Mông gật gật đầu, đáy mắt liền lập tức nổi lên sát ý, giơ cao thanh dao, muốn xuống tay giết chết tiểu binh, tiểu binh nhìn thấy bản thân sắp trở thành vong hồn dã quỷ, không thể gặp lại được người thân, liền vôi vã hô lớn: “Tiểu nhân nói, tiểu nhân nói…”
“Nói!”
“Vu tướng quân quả thật không có trong quân doanh, nàng ta thân mang trọng thương, sốt cao không dứt, ba ngày trước đã được Lộc Nguyệt cùng Bạch Khê bí mật đưa đến Thiên Sơn, việc này chỉ có một số ít người biết, tiểu nhân chính là một trong số ít đó, hai vị đại hiệp, hai vị tuyệt đối không thể nói cho người khác biết là tiểu nhân đã tiết lộ việc này”
A Mông thoáng nhìn về phía Thượng Quan Cửu U, buông lỏng dao găm, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Vâng vâng, tiểu nhân lập tức cút…” Tiểu binh lập tức ba giò bốn cẳng mà chạy đi.
Thượng Quan Cửu U nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, đáy mắt nộ ý xung khiên: “Trẫm vẫn là đến chậm một bước, lần này cũng bị tên khốn đó giành trước một bước”
A Mông nghe được lời của hắn, mi tâm khẽ nhíu lại: “Hoàng thượng, Mẫn thân vương vốn dĩ là phu quân của Vu Thức Vy, điều này không có quan hệ gì với người cả”
Hử?
Thượng Quan Cửu U không vui mà nhìn về phía A Mông, sau liền lập tức giáng xuống mặt A Mông một bạt tai, nổi giận nỏi: “Nếu lúc trước tên Hàn Giang Nguyệt hèn hạ vô liêm sỉ đó không nhân lúc Vu Thức Vy giả chết, làm ra một màn minh hôn(1), sao bọn chúng có thể thành thân được chứ?”
A Mông mặt không chủ biểu cảm mà nói: “Gạo đã nấu thành cơm, người có nói gì đi nữa thì cũng đã quá muộn, lẽ nào ngươi sẽ cần một nử nhân tàn hoa bại liễu hay sao?”
Thượng Quan Cửu U sắc mặt bỗng cứng đơ: “Trẫm mới không cần một nữ nhân tàn hoa bại liễu, trẫm chính là không muốn bọn chúng được yên thân, trẫm phải phân tán bọn chúng, khiến chúng đời này kiếp này cũng không thể ở bên nhau!”
A Mông khóe miệng bỗng giật giât, rất muốn nói một câu: “Biến thái!”
Lời vừa đến miệng, lại biến thành: “Hoàng thượng, người đã biết nàng ta đi đến Thiên Sơn, vậy có phải cũng đã đến lúc hồi cung? Sự Phụ của Hàn Giang Nguyệt chính là đương thế cao nhân, y thuật khó ai sánh bằng, cho dù chỉ còn lại chút hơi tàn, cũng có thể cứu sống, trừ khi Vu Thức Vy trên đường mất mạng, bằng không nhất định sẽ có thể khang phục”
Thượng Quan Cửu U nhìn về phía A Mông, không chút biểu cảm: “Ngươi nói chắc chắn như vậy, chẳng qua chỉ là muốn cho trẫm một viên định thần đan, an tâm mà quay về Hoàng cung kia, tiếp tục làm tù nhân trong ngục tù hoa lệ đó. A Mông, hai mươi bảy năm rồi, trẫm không phụ mẫu phi, không phụ Nhu Nhiên, phục quốc, cũng đã đổi họ, điều các ngươi muốn, trẫm điều đã làm cả rồi, giờ đây….. trẫm muốn làm gì, đó là việc của trẫm, các ngươi đừng ai xen vào!”
Dứt lời, mũi chân vừa điểm, thi triễn khinh công, hướng về phía Bắc rời đi.
Đáy mát băng lãnh của A Mông hiện lên một tia kinh ngạc, chủ tử…. chủ từ muốn vứt bỏ tất cả?
Hắn sớm đã biết rồi sẽ có ngày hôm nay, hai mươi bảy năm nhẫn nhịn, Thượng Quan Cửu U đã đè nén quá nhiều, kỳ thật, Thượng Quan Cửu U chưa bao giờ ham mê hoàng quyền, chỉ là….
“Chủ tử, sát mẫu chi thù không đội trời chung, người vẫn chưa đòi lại công đạo cho công chúa, không thể dứt bỏ tất cả…” A Mông cũng thi triễn khinh công, vừa đuổi theo vừa nói.
Đây là Thiên sơn của Đại Tây Bắc, băng tuyết trắng xóa, quanh năm bao trùm cả dãy núi, cả thế giới chỉ còn một màu trắng mênh mông của tuyết, ngoài ra, không còn bất kỳ màu sắc nào tồn tại.
Từng đỉnh núi trùng điệp giao nhau, miên man nối tiếp nhau kéo đến tận chân trời, thiên sơn mộ tuyết, đại khái chính là như vậy.
Trong những dãy nùi trùng điệp đó, có một ngọn núi cao nhất, tên gọi Xuyên Vân Phong, ở phía trên Xuyên Vân Phong đứng sừng sững một tòa hoa lệ băng cung, tên gọi Lãm Nguyệt Cung.
Bên trong Lãnh Nguyệt Cung cư trú một vị Thượng Thanh chân nhân, đã quá mạo diệt chi niên(2), nghe đồn Thượng Thanh chân nhân trên thông tinh văn dưới tường địa lý, hiểu rõ âm dương ngũ hành, thông cổ kim kỳ văn, là một tuyệt thế cao nhân.
Thượng Thanh cao nhân sớm đã biết Hàn Giang Nguyệt sẽ đến, đặc biệt ra lệnh mười mấy đệ tử của Lãm Nguyệt cung mở lớn cửa cung, nghênh đón Hàn Giang Nguyệt.
Không lâu sau, Hàn Giang Nguyệt cõng lấy Vu thức Vy lúc này đây mang được dùng lông chồn nhung quấn chặt khắp người, đi đến trước cửa cung, liền nhìn thấy chư vị sư đệ đã chờ sẵn nghênh đón y, bộ dạng hưng phấn chào đón y quay trở về nhà.
Cảnh tượng như vậy, khiến Hàn Giang Nguyệt ko kiềm được mà khẽ nhếch môi, trong lòng bỗng buông lỏng, lập tức trước mắt một màu đen, không kịp nói lời nào, liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Chúng sư đệ một thân bạch y nhìn thấy Hàn Giang Nguyệt vừa đến liền bất tỉnh, hoảng hốt chạy đến, hỏi hai người phía sau lưng y là Bạch Khê cùng Lộc Nguyệt: “ Nhị sư Huynh bị gì thế này?”
Bạch Khê hỏa tốc đem Vu Thức Vy khỏi người Hàn Giang Nguyệt, lập tức cõng trên lưng chạy hướng về bên trong, hội vàng la to: “Không cần lo lắng cho Vương gia, y chỉ là quá mệt mỏi mà thôi, mau dẫn ta đến gặp thượng thanh chân nhân, vương phi của bọn ta sắp mất mạng rồi!”
Chúng đệ tử nghe xong, lập tức biến sắc: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Lộc Nguyệt đỡ Hàn Giang Nguyệt dậy, đưa đến tay chúng đệ tử, kéo tứ sư Huynh Vân Đàm đi vào trong, bước chân còn nhanh hơn cả muốn đi đầu thai: “Không có thời gian để mà giải thích đâu, mau dẫn bọn ta đi gặp chân nhân, nếu như còn tiếp tục chậm trễ, vương phi của bọn ta khó bảo toàn được tánh mạng”
Vân Đàm nhìn thấy bộ dạng của bọn chúng vô cùng vội vã, cũng không dám tiếp tục trì hoãn, cấp tốc đem bọn chúng đến Thái Hư Động, quỳ ở trước cửa động cung kính nói: “Sư phụ, nhị sư Huynh đã đến”
Bên trong truyền đến một thanh âm già nua: “Đưa nàng ta vào đây!”
(1) Kết hôn với người chết
(2) Rất già, rất lâu đời
Bình luận facebook