Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 341
Sau sườn núi.
Hàn Giang Nguyệt tới đây vốn là để nói lời từ biệt với Vu Thức Vy, sau đó trở về Bắc Cương, nhưng đợi mãi mà không thấy Vu Thức Vy đâu, y không khỏi cảm thấy nôn nóng: “Lư Nguyệt, đi xem sao Vy Nhi còn chưa tơi?”
Lư Nguyệt chắp tay nói, “vâng”, sau đó hắn xoay người đi tìm Vu Thức Vy dọc theo còn đường tới đây.
Khoảng nửa nén hương sau, Lư Nguyệt trở lại, trên khuôn mặt mang theo vẻ kinh hoảng trước nay chưa từng có: “Vương gia, không ổn rồi, vương phi… mất tích rồi!”
“Cái gì?” Giọng nói vẫn trầm thấp của Hàn Giang Nguyệt cất cao lên, y giữ chặt lấy hai vai vủa Lư Nguyệt, kinh hoảng đến đáng sợ: “Mất tích là sao?”
Lư Nguyệt sợ tới mức run lên, vội nói: “Thuộc hạ tới quân doanh tìm vương phi, lại nghe Hàm Yên nói vương phi đã rời khỏi quân doanh đi tìm vương gia từ lâu rồi, đã được hai canh giờ, công lực của vương phi cao cường, theo lí thì nhiều nhất cũng chỉ mất thời gian khoảng một nén nhang là tới…”
Lời còn lại Lư Nguyệt không dám nói nữa, chỉ sợ không cẩn thận sẽ khiến Hàn Giang Nguyệt nổi giận.
Gương mặt của Hàn Giang Nguyệt âm u đen tối lại, trong đôi mắt sâu thẳm là sự yên tĩnh trước khi bão táp ập tới, y nhìn ra Bạch Khê và Cẩm Thư ở đằng sau: “Hai các ngươi về Bắc Cương ngay lập tức. Cẩm Thư, ngươi dịch dung thành ta. Lư Nguyệt, đi, tới quân danh với bổn vương tìm lần nữa, có thể Vy Nhi ở trong lều trại khác.”
Dứt lời, y nhảy lên ngựa, phi nước đại về phía quân doanh, Lư Nguyệt theo sát đằng sau.
Cẩm Thư nhìn bóng lừng của hai người, trong mắt chất chứa sự lo lắng. Hắn gấp quạt hoa đào trong tay lại, cắm vào cái túi sau lưng, lấy ba đồng tiền ra. Hắn vén tay áo lên, vứt ba đồng tiền xuống đất, một đồng mặt phải, hai đồng mặt trái, sắc mặt hắn trở nên phức tạp.
“Tìm được đường sống trong chỗ chết, vô cùng hung hiểm… Bạch Khê, chúng ta đi.”
Bên này, Hàn Giang Nguyệt, Lư Nguyệt, Lạc Thanh Phong, Hàm Yên và Điểm Thúy, năm người chia ra năm đường tìm khắp quân doanh cũng không thấy Vu Thức Vy. Trong lòng ai nấy đều dâng lên linh cảm xấu.
Hàn Giang Nguyệt nói lạnh lùng: “Lư Nguyệt, báo cho tất cả sát thủ của Bốc Diệp Môn, trong vòng một ngày, nhất định phải tìm thấy Vy Nhi!”
Lư Nguyệt lĩnh mệnh rời đi một cách nhanh chóng.
Điểm Thúy sốt ruột giữ lấy tay Lạc Thanh Phong, nức nở nói: “Tiểu thư sẽ không sao chứ?”
Ánh mắt của Lạc Thanh Phong trầm xuống, hắn bác bỏ: “Tiểu thư cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao. Điểm Thúy, nàng và Hàm Yên chờ yên trong quân doanh, nếu ngày mai ta còn chưa về, hai người cứ về kinh đợi tin. Nhất định ta sẽ đưa tiểu thư trở lại.”
Hàm Yên gật đầu, có vẻ ổn trọng hơn Điểm Thúy nhiều: “Được, ngươi cũng phải chú ý an toàn, công lực của ta và Điểm Thúy không cao, nếu rơi vào tay kẻ khác sẽ còn khiến tiểu thư bị liên lụy, tiểu thư… Đành nhờ vương gia tìm vậy.”
Nói hết lời, Hàm Yên quỳ phịch xuống đất, sắc mặt nghiêm trọng. Thấy vậy, Điểm Thúy cũng quỳ xuống, nàng ấy dập đầu: “Nhờ vương gia, cả chàng nữa, Thanh Phong.”
Hàn Giang Nguyệt nhanh chóng đỡ hai người lên, đôi mắt hiện lên sự cảm động: “Nếu các ngươi đã biết nhược điểm của Vy Nhi, vậy thì phải cố gắng bảo vệ bản thân cho tốt, đừng có gặp chuyện gì vào lúc này. Sau khi tới kinh thành, nếu không có chuyện gì thì đừng rời khỏi vương phủ, tự sẽ có người bảo vệ các ngươi!”
“Vâng, vương gia, nhưng phải nói thể nào với nguyên soái đây?”
“Bổn vương đã viết một phong thư gửi cho Cố Ngọc kể rõ ngọn nguồn rồi, hắn sẽ không truy cứu chuyện này, Lạc Thanh Phong, chúng ta đi…”
Trong một căn phòng tối lạnh lẽo như hầm băng, yên tĩnh như hang động không người, ánh sáng mờ hơi rọi vào, loáng thoáng có một bóng người bị trói chặt vào giá chữ thập.
Một tiếng “kẹt” nhỏ vang lên, cửa phòng mở ra, ánh sáng mạnh rọi vào, một nữ tử mặc váy dài màu lựu đỏ bước tới, tà váy rải xuống đất. Nàng ta ăn mặc xa hoa, châu ngọc đầy đầu, cực kì tôn quý, nhìn cái bụng của nàng ta thì không khó đoán ra đây là một người phụ nữ có thai!
Như cảm nhận được điều gì, nữ tử bị trói trên giá chữ thập từ từ tỉnh lại. Thấy có một nữ tử đứng khuất bóng ở đối diện, sắc mặt nàng trầm xuống: “Ngươi là ai?”
Chẳng phải nàng đang ở quân doanh sao? Nàng đang vội đi gặp Hàn Giang Nguyệt, không ngờ lại có một cơn gió mang theo hương thơm thổi vào mặt, lúc phát hiện ra hương thơm đó không được bình thường, nàng vội bịt kín mũi. Nhưng cũng đã muộn rồi, cơ thể nàng mềm nhũn ra, sau đó nàng ngã xuống đất, không còn biết gì nữa…
Đáng chết, nàng lại thua một cơn gió thơm, rõ ràng kẻ bắt nàng chính là nữ tử trước mặt, nàng ta là ai? Đây là đâu?
Nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của Vu Thức Vy, Đường Mẫn Nhi không nhịn được cười yểu điệu một tiếng, bàn tay ngọc vung lên, nàng ta ra lệnh cho ám vệ đốt hai chậu than, dùng tư thế của người thắng nói tự đắc: “Vu Thức Vy, hàng năm không thấy, ngươi còn nhớ ta là ai không?”
Cả người Vu Thức Vy cứng đờ, lúc này mới nhìn thấy rõ người đứng trước mặt. Bụng to, là đang mang thai, khuôn mặt như hoa như ngọc kia vô cùng quen thuộc. Nàng không khỏi nhếch môi, nói hờ hững: “Đường Mẫn Nhi, là ngươi…”
Đường Mẫn Nhi ngửa đầu lên trời cười điên cuồng: “Đúng vậy, là ta, không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay ta đúng không?”
Vu Thức Vy vẫn không tỏ ra sợ hãi chút nào, nàng nói bâng quơ: “Đúng là không ngờ, nhưng ta không hiểu lắm, ngươi bắt ta tới đây làm gì?”
“Làm, gì?” Đường Mẫn Nhi cắn răng, nàng ta nói gằn từng chữ âm độc: “Vu Thức Vy, ngươi giả vờ giả vịt ít thôi. Mạng của một trăm ba mươi người Đường gia ta là do con tiện nhân thấp hèn nhà ngươi hại, biểu ca ta và Vu Nhậm Hoằng cũng chết trong tay ngươi, ngươi nói xem ta tìm ngươi làm gì?”
Nghe nàng ta lên án, Vu Thức Vy cảm thấy nực cười, nói trào phúng: “Đường Mẫn Nhi, lúc đó Đường gia bị xét nhà diệt tộc, là do tam ca Đường Sùng Diễn của ngươi thả ong giết người hại ta trong bữa cung yến. Không nói tới ta có làm sao, chỉ cần nói mười mấy vị đại nhân đã chết đó, Đường gia các người bị xét nhà diệt tộc cũng đã là nhẹ. Hơn nữa, người hạ chỉ xét nhà diệt tộc không phải ta, mà là đương kim hoàng thượng. hoàng thượng muốn giết bao nhiêu người không phải ta có thể quyết định được, tại sao lại đổ lên đầu ta? Vu Nhậm Hoằng chết là vì hai quân đối chiến, không phải thù riêng giữa ta và hắn. được làm vua thua làm giặc, không liên quan đến sống chết, càng không thể đồ thừa lên đầu ta!”
Nghe nàng phủ nhận chuyện này, Đường Mẫn Nhi tức giận đưa tay bóp lấy cổ nàng, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu hận thù: “Vu Thức Vy, những chuyện này ngươi có thể phủ nhận, nhưng biểu ca Thượng Quan Diệp của ta thì sao? Ngươi dám nói không phải huynh ấy chết dưới tay ngưới sao? Ngươi nói đi, huynh có hận thù gì với ngươi, sao ngươi phải nhằm vào huynh ấy? Tại sao? Tiện nhân nhà ngươi, tất cả là do ngươi. Ngươi hại ta mất hết người thân, còn mất đi Diệp ca ca, ta hận ngươi, ta hận ngươi, chết đi, chết đi…”
Nói đến đây, mọi hận thù đã biến thành sức lực dồn vào tay, nàng ta điên cuồng bóp cổ Vu Thức Vy, vẻ mặt dữ tợn như muốn bóp chết nàng.
Bị bóp đến mức khó thở, Vu Thức Vy nói khó nhằn: “Đường Mẫn Nhi, tốt nhất là ngươi bóp chết ta, cho ta được chết thoải mái!”
Đường Mẫn Nhi sửng sốt, nàng ta bừng tỉnh lại, buông cổ Vu Thức Vy ra, giáng cho nàng một cái tát, cười lạnh nói: “Muốn chết thoải mái? Nằm mơ! Bổn cung sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy. Bổn cung sẽ từ từ, từ từ hành hạ ngươi cho tới chết, khiến ngươi nếm thử những đau khổ mà bổn cung phải nếm chịu. Người đâu, dùng roi tẩm ớt đánh cho ta, đánh tới khi nào ả ngất thì thôi!”
“Vâng, nương nương!”
Hai ám vệ cầm roi tẩm ớt lên, không nói lời nào liền đánh vào người Vu Thức Vy.
Áo giáp đã bị cởi ra từ trước, Vu Thức Vy chỉ mặc áo gấm đỏ mong manh. Giây phút mà roi đánh vào trên người, Vu Thức Vy hét lớn lên: “A…”
Tiếng thét chói tai như tiếng sấm, xé rách không khí vọng ra bên ngoài, chỉ tiếc đây là lãnh cung, dù có người nghe thấy cũng không ai dám tới gần.
Đường Mẫn Nhi cười kiều mị lại đắc ý: “Thế nào, Vu Thức Vy, có thoải mái không?”
Vu Thức Vy cắn răng, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, vết roi kia đau như muốn bốc cháy, cháy thẳng vào trong xương nàng, không thể tả hết được.
Roi tẩm ớt, quả nhiên là khác biệt.
“Vút…” Chiếc roi thứ hai lại rơi vào người nàng, da thịt như tuyết rách ra, máu tươi văng tung tóe, đau tới mức Vu Thức Vy phải cắn chặt môi mới không kêu lên.
Nàng hiểu dục vọng báo thù của một người sẽ vặn vẹo vào đen tối đến nhường nào. Nàng càng tỏ ra không khuất phục, Đường Mẫn Nhi sẽ càng muốn trả thù, sẽ muốn hành hạ nàng thêm vài ngày để thỏa mãn tâm lí biến thái của mình.
Như vậy, nàng sẽ có cơ hội sống thêm hai ngày.
Ngược lại, nếu chỉ có hai roi nàng đã khuất phục, chắc chắn Đường Mẫn Nhi sẽ mất hứng thú, dùng một đao chấm dứt tính mạng của nàng.
Vâng nên, để được sống, con đường duy nhất của nàng là để cho nàng ta hành hạ, mặc dù sẽ đau đến tột cùng, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn là chết.
Chỉ cần được sống, nàng sẽ nhịn tất cả những điều không thể nhẫn nhìn này, cho tới khi nhìn thấy sự sống!
Nhìn bộ dáng kiên cường không chịu kêu đau của Vu Thức Vy, Đường Mẫn Nhi giận dữ, nàng ta bước nhanh tới bên chậu than, cầm lấy miếng sắt đã được nung đỏ, rồi ấn mạnh vào vai Vu Thức Vy, cười tàn nhẫn: “Vu Thức Vy, ngươi hét lên đi…”
Miếng sắt nóng đỏ ấn vào vai, chỉ chớp mắt liền tỏa ra khói trắng và mùi thịt khét. Không ai có thể chịu đựng được sự đau đớn này, bao gồm Vu Thức Vy.
“A…” Vu Thức Vy kêu thảm thiết, tiếng thét bén nhọn vang lên trời cao, cả hoàng cung đều vọng lại âm thanh của nàng, có không ít người đều đang đoán có chuyện gì xảy ra ở hậu cung.
Rốt cuộc cũng thấy Vu Thức Vy hét lên như chó chết chủ, nàng ta hài lòng ném miếng sắt xuống đất, dùng tay giữ chặt lấy cằm Vu Thức Vy, đối diện với khuôn mặt trắng bệch như mặt quỷ của nàng, nàng ta cười nói: “Vu Thức Vy, có đau không?”
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống mặt Vu Thức Vy, nàng thoi thóp trả lời một cách kiên cường: “Không đau.”
Ánh mắt của Đường Mẫn Nhi hung tợn hẳn lên, nàng ta buông Vu Thức Vy ra, ra lệnh cho ám vệ: “Đánh cho ta!”
“Vâng, nương nương!”
Một trận roi quất xuống như mưa rào gió lớn, chỉ chốc lát, Vu Thức Vy đã bị thương khắp người, đau đến ngất xỉu.
Ám vệ bẩm báo: “Nương nương, nàng ta ngất rồi.”
Đường Mẫn Nhi nhổ một ngụm nước bọt: “Đồ vô dụng, hắt nước cho tỉnh, đánh tiếp.”
“Rào…” Một chậu nước lạnh giội lên đầu, Vu Thức Vy tỉnh lại trong nháy mắt, nàng ngọ nguậy lắc đầu, đang lắc, nàng lại đột nhiên nở nụ cười trầm thấp: “Ha ha ha…”