Hai ám vệ nghe xong cũng cảm thấy có chút đạo lý, nếu như Vu Thức Vy nhịn tới chết thì bọn họ cũng không tiện khai báo…
Nếu vì vậy mà gây ra rủi ro gì đó thì bọn họ càng khó ăn nói hơn, vì vậy sau khi bàn bạc lại một phen, hai người nói: “Vậy ngươi tè bên trong quần đi, chúng ta sẽ không cười ngươi đâu.”
Vu Thức Vy có chút dở khóc dở cười, bọn họ bàn bạc lâu như vậy, cuối cùng lại bảo nàng tè bên trong quần sao? Đúng là nực cười!
“Hai vị đại ca, ta không mắc tiểu! Ta mắc đại tiện, thà rằng nhịn tới chết cũng sẽ không thải ra bên trong quần đâu!” Vu Thức Vy kiên quyết nói, vì mạng sống, nàng đành phải nói mấy lời thô tục.
Sau khi hai ám vệ nghe xong thì lập tức liếc nhìn nhau, cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, vì vậy xoay người bàn bạc lại lần nữa: “Ngươi nghĩ có nên để cho nàng ta đi không?”
“Ta cảm thấy nên để cho nàng ta đi, dù sao thì chúng ta tra tấn một nữ tử yếu đuối như thế cũng quá tàn nhẫn... Nếu không cho nàng ta đi nhà xí thì chẳng phải mất hết nhân tính sao?”
“Ngươi nói không sai, mặc dù chúng ta nhất định phải nghe theo lệnh của chủ tử, không được cho nàng rời khỏi nơi này nửa bước, nhưng mấy chuyện “ngũ cốc luân hồi” như thế này là chuyện rất bình thường, chúng ta không thể chèn ép quá được. Hay là như vậy đi, ngươi đi tìm một tiểu cung nữ, bảo cung nữ đó mang bồn cầu tới, chúng ta để cho nàng ở trong phòng đại tiện, chúng ta ở bên ngoài canh giữ.”
“Được đó, dù sao thì nàng cũng bị thương nặng như vậy, không thể trốn thoát từ tay hai người chúng ta được.”
“Vậy thì tốt, ta sẽ đi tìm tiểu cung nữ, ngươi cởi trói cho nàng đi.”
Hai người bàn bạc xong, một người đi ra ngoài, một người cầm dao găm để nới lỏng dây trói.
Khi Vu Thức Vy vừa được cởi trói, nàng lập tức ngã xuống đất, sau đó bày ra dáng vẻ muốn đứng lên cũng khó khăn, giảm bớt sự cảnh giác của ám vệ kia. Ám vệ kia cũng yên tâm hơn, ngồi xuống bên cạnh, đẩy chậu than tới.
Vu Thức Vy run lẩy bẩy nằm trên mặt đất, cả người cuộn tròn lại, sau đó ở góc mà ám vệ không nhìn thấy, nàng dùng tay cho vào trong giày kiểm tra, đến khi sờ được hai gói độc dược giấu trong giày thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm, may mà giày vẫn chưa bị lục soát.
Trên đường tới đây, Vu Thức Vy sợ bọn họ lục soát được độc dược trên người nàng nên đã lén lút giấu hai gói độc dược vào trong giày, trông đợi độc dược phát huy tác dụng.
Mà mấy chai lọ bình thường kia lại xui xẻo hơn, toàn bộ đều bị tịch thu. Đó chính là thành quả nửa năm của nàng, hừ, coi như tiện nghi cho Đường Mẫn Nhi!
Rất nhanh, ám vệ còn lại đã trở về, sau lưng còn dẫn theo một tiểu cung nữ. Trong tay tiểu cung nữ kia cầm một cái bồn cầu, dáng vẻ kinh sợ.
“Tiểu cung nữ, ngươi trông coi nàng ta đi, nếu nàng ta chạy mất thì ngươi phải chịu trách nhiệm. Chúng ta ra ngoài!”
Hai nam nhân nhanh chóng rời khỏi phòng, tiện tay khóa cửa lại.
Tiểu cung nữ nhìn thấy cả người Vu Thức Vy đều là vết thương, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng cũng sinh ra sự thương cảm: “Ngươi… ngươi… đi nhà xí đi…”
Vu Thức Vy yếu ớt giơ tay lên, giọng nói nhẹ nhàng, giống như một giây sau sẽ lập tức chết đi: “Cô nương, ta bị sốt, cả người đều đau nhức, không còn chút sức lực nào, cô có thể dìu ta đi được không…”
Tiểu cung nữ thấy dáng vẻ của Vu Thức Vy rất đáng thương, vì vậy nhanh chóng đi tới, nắm tay Vu Thức Vy, chậm rãi kéo nàng lên.
Vu Thức Vy dựa vào vai tiểu cung nữ, trong lúc đứng lên, đáy mắt nàng lóe ra tia sáng, nhanh chóng đánh một chưởng vào lưng tiểu cung nữ. Tiểu cung nữ không kịp phát ra bất kì âm thanh gì, lập tức nghiêng đầu sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Vu Thức Vy nhanh chóng đổi đồ trên người mình với đồ trên người tiểu cung nữ, sau đó đặt tiểu cung nữ trên mặt đất, tạo thành tư thế cuộn tròn người lại, giống như dáng vẻ lúc nãy của nàng. Lúc này, nàng mới cầm bồn cầu đi ra cửa, bắt chước giọng của tiểu cung nữ: “Hai vị… hai vị thị vệ đại ca, nàng ta đại tiện xong rồi, mở cửa đi... Thối quá!”
Hai ám vệ nghe xong lập tức bịt mũi theo bản năng, mở cửa, nghiêng người né ra để tiểu cung nữ đi ra ngoài.
Vu Thức Vy khẽ cúi đầu, dáng vẻ nơm nớp lo sợ, nhanh chóng bước ra ngoài cung. Bóng đêm đen như mực, tuyết bay ngập trời, hai ám vệ kia căn bản không thể phát hiện ra nàng.
Đến tận khi hai người bọn họ kéo tiểu cung nữ trên mặt đất lên, chuẩn bị trói vào cột gỗ thì một ám vệ mới hoảng sợ nói: “Này, nhìn xem, nàng không phải là cô nương vừa nãy!”
“Đây là cung nữ kia… Nguy rồi! Chúng ta trúng kế rồi!”
“Còn không mau đi tìm!”
Hai người phi thân ra ngoài, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa lớn của lãnh cung thì đã hít phải độc phấn, bọn họ chỉ kịp cảm thấy cổ họng hơi ngọt, sau đó mắt tối sầm lại, ngã sấp xuống đất.
Vu Thức Vy lạnh lùng nhếch môi lên, nàng lật thân thể của một ám vệ, tìm được một tấm lệnh bài, sau đó giấu vào trong ống tay áo, thả bồn cầu trong tay ra, nhanh chóng rời đi…
Khoảng nửa canh giờ sau, có thị vệ đi tuần tra ngang qua phát hiện hai ám vệ té xỉu mới lay cho bọn họ tỉnh lại.
Hai người tự biết bản thân đã gây ra họa, cho nên nhanh chóng liên lạc với những ám vệ gần đó, cùng nhau tìm kiếm Vu Thức Vy, nhưng bọn họ tìm khắp cả hoàng cung cũng không tìm được bóng dáng của nàng. Bọn họ nghĩ giấy không gói được lửa, vì vậy đành phải tới bẩm báo với Đường Mẫn Nhi.
Lúc này, Đường Mẫn Nhi đang xem kịch đèn chiếu cùng lão hoàng đế ở Ngọc Càn cung, không khí ở đó ấm áp như mùa xuân vậy. Nàng ta thấy xem kịch đã lâu, có chút mệt mỏi, nên đã cho tất cả mọi người lui ra ngoài, định đi nghỉ ngơi cùng hoàng đế, nhưng vừa nằm xuống thì đã thấy Đào Hoa đi tới, biểu cảm có chút kì lạ, thấp giọng nói: “Nương nương, ám vệ ở lãnh cung xin gặp.”
Đường Mẫn Nhi trầm xuống, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an, nàng ta đứng dậy, khoác áo lên, lạnh nhạt nói: "Truyền hắn ra ngoài điện."
Lão hoàng đế lập tức đứng dậy, khoác áo lên: “Trẫm đi với ngươi.”
Hoàng đế cũng biết chuyện bắt Vu Thức Vy, cho nên Đường Mẫn Nhi cũng không từ chối, nàng ta kéo tay hoàng đế cùng đi ra khỏi điện, nhìn ám vệ đang quỳ trong điện, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì? Sao lại muốn gặp ta vào lúc nửa đêm?”
Ám vệ nhìn thấy hoàng đế đứng bên cạnh Đường Mẫn Nhi, hắn nghĩ hoàng đế cũng biết chuyện này, vì vậy cả gan nói: “Nương nương, hoàng thượng, người kia… chạy trốn rồi!”
“Chạy trốn?” Giọng của Đường Mẫn Nhi có chút chói tai, gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn, nổi giận đùng đùng: “Tay chân nàng ta không phải bị trói lại rồi sao? Sao có thể chạy trốn được? Xảy ra chuyện gì? Nói!”
Lão hoàng đế thấy Đường Mẫn Nhi kích động như thế, không khỏi vuốt ve sau lưng nàng ta, dịu dàng nói: “Bình tĩnh, đừng nói giận, nghe hắn nói hết đã…”
Ám vệ vội vàng kể lại rõ ràng mọi chuyện: “Là nàng ta nói muốn đi nhà xí, thà nhịn chết cũng sẽ không thải ra quần. Nương nương đã dặn không được để nàng chết, vì vậy bọn thuộc hạ đã gọi một tiểu cung nữ mang theo bồn cầu tới lãnh cung, không ngờ nàng ta lại thừa cơ đánh ngất tiểu cung nữ, thay đổi quần áo, chạy ra ngoài. Chờ đến khi bọn thuộc hạ phát hiện ra để đuổi theo thì lại bị trúng độc, ngã xuống đất ngất đi, tính toán thời gian thì nàng ta đã chạy được một canh giờ rồi…”
“Bốp!”
Đường Mẫn Nhi nổi trận lôi đình, ném vỡ chén trà trên mặt bàn, tức giận đến mức cả gương mặt tái đi: “Ngu xuẩn! Bổn cung chỉ nhắc nhở có một câu mà các ngươi lại cứng nhắc như vậy, đúng là ngu xuẩn! Vu Thức Vy rất gian xảo, quỷ kế đa đoan, người ngu xuẩn như các ngươi đương nhiên đấu không lại nàng ta, hừ, đáng chết, tất cả đều đáng chết!”
Ám vệ bị dọa đến mức cả người run rẩy, im lặng quỳ trên mặt đất, không dám nói gì.
Lão hoàng đế ôm lấy Đường Mẫn Nhi: “Nàng đang mang thai, không thể tức giận được. Trẫm có biện pháp tìm được Vu Thức Vy…”
Sắc mặt Đường Mẫn Nhi vui vẻ, kích động túm lấy tay lão hoàng đế, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng, người thật sự có biện pháp tìm được nàng ta sao?”
“Đúng vậy, trẫm lừa nàng làm gì? Nàng đưa quần áo Vu Thức Vy đã thay ra cho tử sĩ ngửi đi, bọn họ sẽ dựa theo khí tức đó để tìm Vu Thức Vy.”
Ám vệ ngập ngừng: “Hoàng thượng, nàng ta đã lấy lệnh bài trên người thuộc hạ đi rồi, lúc này sợ là đã sớm xuất cung…”
Hoàng đế đưa tay ra hiệu dừng lại, không cho hắn nói tiếp: “Không sao, mũi của tử sĩ còn thính hơn chó, cho dù nàng ta đi tới Tây Lương thì bọn họ cũng có thể tìm được. Mau làm theo lời trẫm đi!”
Ám vệ đứng dậy, kiên định nói: “Vâng! Hoàng thượng, nương nương, nhất định thuộc hạ sẽ bắt nàng trở về.”
Đường Mẫn Nhi giống như bị hút cạn sức lực, ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch. Hoàng đế đau lòng an ủi: “Liễu Nhi, nàng đừng lo lắng, nhất định sẽ bắt được nàng ta thôi!”
Hiện giờ hắn rất muốn gặp nữ nhân nổi danh thiên hạ, người được gọi là nữ chiến thần kia, xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào? Trong tình cảnh như vậy mà nàng vẫn có thể dùng mưu kế để trốn ra ngoài, chẳng lẽ thật sự giống như Quý phi nói, nếu ai có thể thuần phục nàng thì người đó có thể thống nhất thiên hạ?
Đường Mẫn Nhi không hiểu tính toán trong lòng hoàng đế, nàng lắc đầu nói: “Không! Hoàng thượng, người không hiểu đâu! Xưa nay nàng ta rất cẩn thận, lần này chúng ta có thể bắt được nàng là do tấn công bất ngờ, nàng ta không kịp trở tay mà thôi. Nếu chúng ta muốn bắt được nàng ta lần nữa thì không dễ dàng như vậy, nàng ta lại là người có thù tất báo, nếu như trốn thoát được thì sau này nhất định sẽ không tha cho thiếp…”
Vừa nghĩ tới ánh mắt ngoan độc của Vu Thức Vy, nàng lập tức kinh hãi. Nhưng nhớ tới huyết hải thâm thù, nàng lại không nhịn được mà hận, hận vì sao bản thân không bắt Vu Thức Vy đến, một đao chém chết nàng ta, như vậy thì nàng ta cũng không chạy trốn được! Nếu biết trước kết cục như này thì chẳng thà nàng đừng làm còn hơn…
Hai người đều có ý đồ riêng của mình, không ai nói rõ với ai. Bọn họ cùng nhau về tẩm điện nghỉ ngơi, đang chuẩn bị đi ngủ lần nữa thì lại nghe được âm thanh kinh hãi của thái giám: “Hoàng thượng, không xong rồi, Kính Tiên điện xảy ra hỏa hoạn rồi…”
Một giọng nói khác cũng vội vã truyền đến: “Hoàng thượng, không xong rồi, Quan Thư cung xảy ra hỏa hoạn rồi…”
Lão hoàng đế kinh hãi, suýt nữa ngã từ trên giường xuống, không kịp điều chỉnh hơi thở, bệnh nấc cụt của hắn lại tái phát, vừa nấc vừa nói: “Còn không mau…nấc… dập…nấc… lửa….”
Đường Mẫn Nhi cũng chấn động vô cùng, vội vàng xoa lưng cho hoàng đế: “Hoàng thượng, người không sao chứ?”
“Nấc… nấc… Trẫm không có… việc gì… Trẫm… nấc… đi xem một chút… nấc…”
Lão hoàng đế mặc xong quần áo, nhanh chóng đi ra ngoài. Nào ngờ hắn vừa bước ra ngoài thì Ngọc Càn cung đã bị người của hoàng tử và Mạc hoàng hậu bao vây, hai người cùng nhau đi tới tẩm điện.
Mạc hoàng hậu lạnh lùng nhìn Đường Mẫn Nhi nằm trên giường, nghiêm túc nói: “Liễu quý phi, giờ chết của ngươi đã tới, nhưng nể mặt ngươi đang mang long thai nên bổn cung cho phép ngươi sinh hài tử xong mới phải chịu chết. Người đâu! Trói nàng ta lại, đưa ra khỏi hoàng cung!”
Đường Mẫn Nhi không sợ hãi chút nào, nàng nở nụ cười, bình tĩnh hỏi lại: “Khoan đã, hoàng hậu nương nương nói trói thì trói sao? Xin hỏi thần thiếp đã phạm sai lầm gì mà phải đưa ra khỏi cung?”
Mạc hoàng hậu đáp: “Ngươi mê hoặc hoàng thượng, can thiệp chính sự. Nữ nhân trong hậu cung không được tham gia vào chính sự, người nào tham gia sẽ bị tru di cửu tộc. Bổn cung đồng ý để ngươi sinh hạ hài tử đã là rộng lượng lắm rồi!”
Bình luận facebook