“Vu cô nương?” Hàn Giang Nguyệt không hề chú ý tới bát công chúa, chỉ chú ý tới ba chữ Vu cô nương ở đằng sau, không dám tin nói: “Ngươi nói Vu cô nương nào?”
Lưu Nghĩa lạnh lùng nhìn y: “Còn có thể là Vu cô nương nào, chính là người mà ngài nhớ thương… ai, vương gia…”
Nàng còn chưa nói xong, một trận gió quét qua, trong điện đã không còn bóng dáng Hàn Giang Nguyệt nữa.
Cả đám quan viên trợn mắt há mồm, một trong số đó còn khen ngợi: “Thân thủ của vương gia thật nhanh.”
Lư Nguyệt nhìn chúng quan viên bị vứt lại ở đây, chỉnh đốn lại vẻ mặt vốn đã rất đứng đắn, lạnh lùng nói: “Mời các vị về nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai thuộc hạ sẽ đưa mọi người vào cung.”
Ngày mai sẽ có một trận ác chiến đấy, Lư Nguyệt nghĩ thầm trong lòng. Chúng quan viên cũng rất rõ ràng, lần lượt rời đi.
Ngoài cửa lớn của phủ Mẫn quận vương, Vu Thức Vy và bát công chúa chờ người ra mở cửa. Đợi một hồi còn không thấy cửa mở, bát công chúa không kìm được đòi xông vào.
Đúng lúc này, cánh cửa sơn son mở ra, một nam tử áo trắng vội vàng bước ra từ bên trong, thấy đúng là Vu Thức Vy, y vui mừng bước lại gần nàng.
Bát công chúa thấy Hàn Giang Nguyệt tới, vội nghênh đón: “Hoàng…”
Chữ “thúc” còn nghẹn trong cổ họng chưa kịp nói ra, Hàn Giang Nguyệt đã lướt qua nàng, tới trước mặt Vu Thức Vy, ấp úng, ngượng ngùng như một tên tiểu tử mới lớn: “Vy Nhi, không ngờ muội… muội lại tới tìm ta.”
Ánh mắt sáng rực hút hồn của hắn khiến Vu Thức Vy rung động, nàng vội cúi xuống, cụp mi nói: “Thần nữ bái kiến vương gia.”
Bát công chúa phồng miệng, bất mãn nhìn Hàn Giang Nguyệt: “Hoàng thúc, thúc thật quá đáng, con ở ngay đây mà người không nhìn thấy.”
Lúc này Hàn Giang Nguyệt mới phát hiện ra bát công chúa, kinh ngạc nói: “Đoan Nhu, sao con lại ở đây?”
Lư Nguyệt đã theo tới, đứng cách đó không xa, vỗ trán một cách bất lực: “Vương gia, vừa rồi rõ ràng thuộc hạ đã bẩm báo là bát công chúa tới.”
Bát công chúa tủi thân gật đầu: “Đúng vậy, con đứng lù lù ở đây, mà thúc chỉ nhìn thấy Vu tỷ tỷ, tức quá.”
Hàn Giang Nguyệt cười lúng túng, bước tới ôm lấy vai bát công chúa: “Tiểu nha đầu nhà con, chỉ biết tính toán mấy chuyện vụn vặt này, nói đi, tới đây làm gì?”
Lúc này bát công chúa mới quay trở lại với để tài chính, nhìn Vu Thức Vy: “Vu tỷ tỷ nói thúc có thể giúp thái tử ca ca của con.”
Nghe vậy, đáy mắt Hàn Giang Nguyệt loé lên đôi chút gì đó rất phức tạp, y nhìn Vu Thức Vy: “Vậy thì vào đi…”
Ba người vào thư phòng, Vu Thức Vy cũng không dài dòng mà vào thẳng chủ đề: “Đám người tiết độ sứ Lĩnh Nam đã làm tốt mọi chuẩn bị cho việc đối chứng trên điện Kim Loan chưa?”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt trầm xuống: “Sao muội biết ta cứu tiết độ sứ Lĩnh Nam?”
“Cái này không quan trọng, ta chỉ muốn biết bọn họ nắm chắc mấy phần thắng.”
“Nửa thắng nửa bại.”
Bát công chúa trợn trắng mắt: “Vậy khác gì chưa nói?”
“Sai rồi công chúa, ý của nửa thắng nửa bại là lấy xương khô làm đường, nếu không thành công, những người đó sẽ hi sinh bản thân để bảo vệ thái tử.”
“Hi sinh bản thân?” Bát công chúa sửng sốt, không ngờ lại là như vậy, ánh mắt đỏ lên: “Là ta ngu ngốc…”
“Công chúa không cần tự trách, chúng ta nên tới nhà Chu tướng quân rồi.” Dứt lời, nàng quay sang Hàn Giang Nguyệt: “Vương gia, thần nữ cáo lui.”
Hàn Giang Nguyệt đã lờ mờ đoán ra Vu Thức Vy định làm gì, y ngăn cản nói: “Vy Nhi, Chu gia là dòng dõi võ tướng, ngoại trừ Chu nhị công tử có mưu lược, những người khác đều hữu dũng vô mưu, e là muội đi cũng không nói rõ được.”
Vu Thức Vy nghi hoặc nhìn Hàn Giang Nguyệt, dưới ánh nến, khuôn mặt y càng thêm anh tuấn, con ngươi như trăng lạnh của y hiện lên vẻ lo lắng, như là dây leo quấn chặt lấy nàng, khiến nàng không khỏi có cảm giác, lúc nàng muốn gả cho Thượng Quan Diệp y cũng có biểu cảm y như vậy, như thể đã biết cái gì, nhưng lại vì nguyên nhân nào đó mà không thể nói ra.
Trừ khi lúc đó y đã biết sự đê hèn của Thượng Quan Diệp?
Nếu đúng như thế thì nàng…
Vu Thức Vy cười tự giễu, rốt cuộc khi đó trái tim nàng đã bị Thượng Quan Diệp đắp lên mấy tầng mỡ lợn thối, có thế mà cũng không nhìn ra…
Nàng lấy lại tinh thần, Hàn Giang Nguyệt còn nói thêm: “Muội và bát công chúa nhân lúc cửa cung còn chưa đóng đi về đi, những chuyện khác ta sẽ giúp muội làm.”
Những chuyện khác ta sẽ giúp muội làm… Ta sẽ giúp muội làm… Giúp muội làm…
Câu nói cuối cùng của y như một có tiếng vọng, không ngừng quanh quẩn trong đầu Vu Thức Vy, nàng ngơ ngác nhìn Hàn Giang Nguyệt, trái tim lạnh như băng của nàng như đang xuất hiện một vết nứt.
Chính là ánh mắt không oán không hối này, chính là ánh mắt không oán không hối này…
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng để khuôn mặt mình không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, nói nhàn nhạt: “Không cần đâu.”
Chỉ có trời mới biết, nàng đã dùng bao nhiêu sức lực mới nói ra được ba chữ này, rõ ràng nàng đã xa cách y như thế, vì sao y vẫn không nhận ra chứ?
Dứt lời, nàng bước ra ngoài, không cho Hàn Giang Nguyệt có cơ hội nói tiếp. Nhưng nào ngờ mới bước hai bước, Hàn Giang Nguyệt đã cản đường nàng, ánh mắt Vu Thức Vy lạnh lùng: “Vương gia có ý gì?”
Hàn Giang Nguyệt giữ lấy vai nàng, nhéo mạnh một cái, sau đó dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ nghe thấy được nói: “Nghe lời, tránh đằng sau ta, đừng đi ra.”
Con ngươi của Vu Thức Vy run lên, cảm giác như vừa bị sét đánh trúng, đầu óc kêu rầm rầm, y… sao lại…
Không chờ nàng kịp phản ứng, Hàn Giang Nguyệt đã bước đi như một cơn gió, chỉ để lại một câu nói: “Lư Nguyệt, đưa họ về cung.”
“Vâng, vương gia. Vu cô nương, bát công chúa, mời về cung đi.”
Rất lâu sau, Vu Thức Vy mới thu ánh mắt lại, khẽ thở dài, lần đầu tiên trong lòng nàng có cảm giác mất khống chế như thế, nàng càng xa lánh y, càng là không được như ý…
Cung Nguyên Hoà.
Trong điện Sùng Đức.
Thượng Quan Diệp ngồi trên giường, yên lặng nghe Lạc Sơ bẩm báo, sắc mặt ngày càng âm trầm, cuối cùng Lạc Sơ nói một câu: “Bây giờ Ninh quốc công đang trên đường đưa thái tử tới, sắp tới hoàng cung rồi, nếu ngày mai thái tử đưa lá thư đó ra, chắc chắn điện hạ sẽ bị liên luỵ, chúng ta có cần…”
Lạc Sơ làm động tác cắt cổ, hỏi hắn có cần xuống tay hay không.
Ánh mắt Thượng Quan Diệp tràn ngập sự nham hiểm, nghiêm túc nghĩ một hồi rồi nói: “Không, thái tử có thể trở về, tất nhiên đã sớm biết là ta, có lẽ lúc này đã bện sẵn một tấm lưới, chờ ta tự chui đầu vào. Chẳng thà đợi hắn trở lại, khiến hắn thả lỏng cảnh giác, chúng ta sẽ huỷ bức thư sau.”
Lạc Sơ ngập ngừng nói: “Vậy tam hoàng tử liệu có gây rắc rối cho điện hạ không?”
Thượng Quan Diệp xua tay: “Không đâu, chuyện ta là chủ mưu đằng sau hắn cũng không biết, bản điện hạ chỉ sai sử tên phế vật Chu Đình, tên phế vật đó chỉ biết ăn chơi, giờ này không biết đang nằm trong ngực ai, phái người theo dõi là được, không đáng lo lắng.”
“Vâng, điện hạ, đúng rồi, còn một chuyện, Ung vương điện hạ của Mạc Bắc muốn gặp người.”
Ánh mắt Thượng Quan Diệp trầm xuống: “Hắn còn đang ở Vân Hương Lâu?”
“Vâng, dưới sự che giấu của Khuynh Mộ Nguyệt Ảnh cô nương, hắn đã chờ hai ngày rồi.”
“Nói với hắn, tối mai bản điện hạ sẽ tới Vân Hương Lâu gặp hắn.”
“Vâng, thuộc hạ đi chuẩn bị chuyện thái tử trước.”
Trước cửa Đức Dương, Vu Thức Vy và bát công chúa vừa bị Lư Nguyệt ép trả về, đang định bước vào cung, bỗng một âm thanh “lộc cộc lộc cộc” vang lên, chớp mắt đã tới trước mặt, thì ra là một chiếc xe ngựa bình thường.
Hộ vệ rút kiếm ra hàng loạt, thị vệ trưởng trách mắng: “Là ai? Còn không mau xuống xe?”
Màn xe được vén lên, một lão giả sắc mặt uy nghiêm nhướn người ra: “Là bổn quốc công.”
Thị vệ trưởng nhìn kĩ, thấy đúng là Ninh quốc công, nhạc phụ của đương kim thánh thượng, lập tức thay đổi sắc mặt, đồng loạt cúi người hành lễ: “Thì ra là quốc công đại nhân, ti chức có mắt như mù.”
Diệp Lâm Đào có vẻ rất nôn nóng: “Các ngươi tránh hết ra, bổn quốc công có chuyện gấp phải bẩm báo với hoàng thượng.”
Thị vệ nghe thấy có chuyện gấp thì cũng rất run sợ, nhưng nghĩ tới quy củ trong cung, chỉ đành liều chết nói: “Quốc công đại nhân, ngài cũng biết trong cung có quy định không được đi xe vào cung, hay ngài đổi sang ngồi kiệu đi, ti chức đi tìm kiệu tới đây.”
Thị vệ trưởng đang định rời đi, trong xe lại vọng ra một giọng nói nho nhã: “Không cần, đi xe ngựa vào đi, nếu có người trách tội, cứ nói là phụng mệnh hoàng hậu.”
Nghe được giọng nói này, đáy mắt thị vệ trưởng hiện lên vẻ mừng rỡ: “Vâng, ti chức tuân mệnh.”
“Công chúa, ngươi còn ngẩn ra làm gì? Còn không tới đó? Thái tử ca ca của ngươi trở về rồi.” Vu Thức Vy nhắc nhở bát công chúa.
Bát công chúa còn tưởng mình nghe nhầm, nghe Vu Thức Vy nói vậy liền vui sướng chạy tới: “Thái tử ca ca.”
Màn xe lại được vén lên lần nữa, để lộ ra một khuôn mặt nhã nhặn như ngọc, cặp mắt hắn dừng lại trên người Vu Thức Vy, xa xa cười với nàng một cái, như thể gửi gắm tất cả mọi lời cảm tạ.
Vu Thức Vy cũng cười đáp lại, nhận lời cảm tạ của hắn, sau đó xoay người bước vào trong cung, Lư Nguyệt cũng đi về vương phủ.
Xe ngựa lướt qua Vu Thức Vy rồi đột nhiên dừng lại, bát công chúa thò đầu ra cười nói: “Vu tỷ tỷ, tỷ không lên à?”
Vu Thức Vy xua tay: “Bây giờ còn chưa tắt đèn, không tối lắm, tự ta về là được rồi.”
Nàng không muốn liên luỵ gì nhiều tới thái tử, nếu không sẽ bại lộ càng nhanh. Thái tử ngồi trong xe dường như cũng hiểu điều này, thản nhiên nói với bát công chúa: “Đi thôi.”
Chỉ chớp mắt, xe ngựa đã biến mất nơi ngã rẽ trong hoàng cung.
Khoé môi Vu Thức Vy cong lên, nhìn bầu trời đầy sao, nàng cất bước về hướng điện Hoa Âm, nhưng khi đi ngang qua một hòn núi giả gần cung Vĩnh Hoà, một bàn tay kéo nàng vào sau núi giả, nàng kinh hoàng hét lên, còn chưa kịp phản kháng nàng đã bị đánh vào sau lưng, trước mắt là một màu đen, sau đó nàng ngất đi…
Bình luận facebook